Edit: Kẹo Beta: Tuyết Y La Thủ Huân ở bên cạnh nhìn thấy hai người này mặt mày đưa tình, cũng nhìn không được. Hai người này, thật đúng là không không chú trọng trường hợp mà, thật là, thật là khiến hắn nhìn thấy rất không được. Hai người này, nhìn thế nào cũng thấy khiến người khác chướng mắt thế vậy chứ. Cho nên La Thủ Huân nặng nề ho khan một tiếng, nói chuyện giống như lão bà “ Thôi được rồi Phất Khê, làm gì mà phải làm khó dễ một đứa nha hoàn. Ngươi đừng nóng giận nữa.”
“Đan Nương, ngươi không cần phải đau lòng. Tính cách của Giang huynh chính là như vậy, huynh ấy không phải cố ý muốn nhằm vào ngươi. Chỉ là do tính tình của huynh ấy vốn là như vậy thôi.” Tào Tụng đi tới, nhẹ nhàng an ủi. Trong ánh mắt kia, ôn nhu đến mức có thể nhỏ nước ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn hai người, khóe miệng giương lê một nụ cười không rõ ý vị. Cắt, thật sự tự cho mình là hàng bán chạy. Thật không có ý nghĩa, nhưng mà Ôn Uyển cảm thấy, phải để lại một thứ gì đó, như vậy thì mới không phí công bản thân mình lãng phí nhiều tế bào não như vậy. Ôn Uyển duỗi tay ra, Yến Kì Hiên biết, đây là nàng muốn giấy bút. Nhưng mà, Đông Thanh so với hắn còn nhanh hơn một bước, lập tức kêu la mang giấy bút tới đây. Bây giờ công tử muốn làm thơ.
Ôn Uyển vung bút lên viết: Giấc mộng Nam Kha*
*Giấc mộng Nam Kha: Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ
Không quải tiêm tiêm lũ,
Đồ thuỳ lạc lạc ty.
Dã nan oản hệ dã nan ky,
Nhất nhậm đông tây nam bắc các phân ly.
Lạc khứ quân hưu tích,
Phi lai ngã tự tri.
Oanh sầu điệp quyện vãn phương thì,
Túng thị minh xuân tái kiến – cách niên kỳ.
*Dịch thơ:
Dây đâu treo lơ lửng,
Sợi khéo rủ lòng thòng.
Buộc buộc xe xe cũng khó lòng,
Thôi đành chia các ngả nam bắc tây đông!
Rơi xuống chàng đứng tiếc,
Bay về thiếp biết thôi.
Tiết muộn màng oanh bướm bùi ngùi,
Sang xuân dù gặp, đã cách một năm rồi.
Ôn Uyển cũng biết, hôn nhân ở cổ đại đều là mệnh lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Cho nên, lúc đầu nghe thấy muốn đính thân cho mình, nàng không cam lòng, nhưng đều là nhân tố bên ngoài, nên nàng cũng không nói gì. Mặc dù sau này không thành, nhưng đối với đại danh của Tào Tụng, Ôn Uyển không thích nhưng mà cũng không ghét. Nàng biết ở thời đại này nữ tử nếu qua mười tám tuổi mà không thành thân, thì phụ mẫu phải chịu hình phạt. Nam tử tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường, cho nên, nếu như sau này thật sự là một người tốt. Thì nàng gả cho hắn cũng không sao. Nếu là do ông ngoại nhìn trúng, hẳn là phẩm tính [Phẩm chất và tính cách] cũng không kém, sau khi thành thân từ từ dạy dỗ là được.
Lúc trước nhìn cũng không tệ lắm. Xong rồi, hôm nay coi như là được mở mang kiến thức. Lúc này còn chưa bắt đầu, đã để cho mình nhìn thấy một chuyện như vậy. Cắt, ai mà thèm. Đoán chừng, cách cái phụ thân hờ Bình Hướng Hi của mình cũng không xa bao nhiêu [ý chỉ Tào Tụng gần đạt được trình độ của Bình Hướng Hi rồi =))]. Chỉ cái phụ thân hờ kia của nàng, nàng cũng đã chịu đủ rồi. Dựa vào thân phận địa vị của nàng, cho dù là có tật câm, cũng không sợ tìm không được nam tử tốt để gả. Người như thế này, vẫn là tai họa cho những người khác mà thôi.
“Ha ha, Phất Khê quả nhiên là đại tài. Chữ này xác thực là vô cùng đẹp. Không nghĩ tới, Phất Khê tuổi còn nhỏ mà lại viết được chữ tốt như vậy, khâm phục. Khâm phục nha.” Dường như La Thủ Huân không biết lúc này hiện trường tia lửa đang bắn ra bốn phía, nhìn một tay chữ Ôn Uyển viết xuống phóng khoáng tuấn nhã, rồng bay phượng múa, thì cực kỳ khâm phục. Không hề keo kiệt chút nào mà ca ngợi nàng.
Thật ra thì hắn muốn dời đi tầm mắt, nói như vậy, cũng sẽ không quấn quýt cùng nhau so đo với người dưới nữa. Thật ra thì phải nói, La Thủ Huân cảm thấy Ôn Uyển thực sự là hơi quá đáng một chút. Chữ viết của một thiếu nữ. Ngươi cùng nàng so đo làm cái gì. Còn nữa cái nha hoàn này từ nhỏ lớn lên cùng Tào Tụng, tình cảm tự nhiên lại càng khác. Tuy là nói hành động quả thật có điểm hơi quá một chút. Nhưng mà nhìn người ta dù sao cũng là nữ tử yếu đuối. Cũng không nên so đo chứ. Nhưng tiểu tử này hết lần này tới lần khác, là một người không có tầm mắt.
Đan Nương cắn răng, cố gắng ổn định tâm thân của chính mình, chuẩn bị tiến lên viết xuống bài thơ vừa rồi mình mới sáng tác xong. Thơ nàng viết, tuyệt đối là hay hơn gấp mấy lần so với cái người có tiếng không có miếng này.
Ôn Uyển nhìn nàng một cái, cười cười, buông bút. Bài thơ này của nàng nói có nhiều sắc thái thì không có. Chỉ là nội dung ý nghĩa xúc tích hang chứa trong thơ này, chỉ có một mình nàng hiểu. Có lẽ, nhiều năm về sau. Những người ở chỗ này, cũng sẽ hiểu.
Mà nụ cười của Ôn Uyển ở trong mắt Đan Nương. Đó chính là mười phần châm chọc. Có một loại người càng tự ti, lại càng vô cùng nhạy cảm. Cho nên. Nụ cười của Ôn Uyển, ở trong mắt Đan Nương, chính là đang chế nhạo nàng – cái nha hoàn này không biết tự lượng sức mình, nụ cười của Ôn Uyển, đối với nàng là triệt để khinh thường.
Đan Nương thật đúng là không nghĩ sai, căn bản là Ôn Uyển không để nàng ta vào trong mắt. Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi, còn không đáng được nàng lãng phí tinh thần đi.
Ôn Uyển đến bây giờ, những thứ muốn nhìn, muốn biết, cũng biết tất cả rồi. Cũng không cần phải ở lại nữa, Ôn Uyển nhìn về phía Yến Kỳ Hiên chỉ chỉ cổ họng. Đông Thanh ở một bên vội nói “Thế tử gia, hầu tật của công tử tái phát. Phải trở về uống thuốc rồi. Chúng ta trở về đi thôi.”
Yến Kỳ Hiên vừa nghe lời này, nóng nảy “Trở về, nhanh đi về nào.” La Thủ Huân nghe thấy hầu tật tái phát, cũng vội vàng nói nhanh đi về. Lúc này cũng không có cái gì có thể quan trọng hơn so với thân thể của Phất Khê.
Vẻ mặt của Đan Nương, bỗng chốc biến đổi rồi biến đổi, một hồi xanh một hồi tím một hồi lại trắng. Lúc này Ôn Uyển triệt triệt để để mà coi thường nàng, đây không phải là vấn đề quét đi mặt mũi của nàng, mà căn bản là không để nàng vào mắt. Không để nàng so tài mà bỏ qua nàng khiến không ai nhìn được, lại càng khiến nàng căm hận. Mấy nha hoàn khác, tất cả cũng đều cúi đầu.
Tào Tụng nhìn thấy rất không đành lòng, nhưng mà lời Ôn Uyển nói cũng đều đã nói đến nước này rồi, đương nhiên là Tào Tụng không tiện ngăn lại. Nhìn nha hoàn mình yêu thích một cái, lại liếc mắt nhìn ra mấy người Ôn Uyển đang nhanh chóng đi ra khỏi viện. La Thủ Huân vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi cũng cất bước dài đi ra ngoài. Tào Tụng đương nhiên là biết La Thủ Huân đây là có ý gì, một nha hoàn quan trọng, hay vẫn là bằng hữu quan trọng hơn. Lập tức Tào Tụng quyết tâm, tự mình đưa ba người Ôn Uyển ra cửa. Sau khi đưa ra cửa, mới quay trở về lần nữa.
Tào Tụng trở về, lúc này nhìn thấy Đan nương đã xụi lơ ở trên giường, khóc đến vô cùng thương tâm. Nhiều năm như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên bị nhục nhã như thế. Ngay lúc này, nàng biết rõ đạo lý mây cùng bùn khác biệt giữa bản thân mình cùng công tử.
Tào Tụng rất là thương tiếc, nắm lấy đôi tay như ngọc, non mềm như hoa, cẩn thận từng li từng tí an ủi: “Đan Nương, ngươi đừng để ở trong lòng. Giang công tử hắn tính cách quái đản, ngươi không cần để ở trong lòng. Lúc trước không phải là ta đã nói với ngươi rồi, người đều quên sao. Trước đó vài ngày ta theo chân bọn họ cùng đi du ngoạn ở vùng ngoại thành, đối với cầm họa của Nguyệt Thiền cô nương, cũng đều phê phán đến mức cái gì cũng sai.”
“Công tử, hắn khinh người quá đáng.” Nước mắt của Đan nương lại xoàn xoạt rơi xuống, trong lòng thầm hận. Nhưng lại ngại thân phận, không làm gì được. Không nghĩ tới, thế nhưng công tử lại lấy chính mình cùng so sánh với một nữ tử thanh lâu ti tiện kia, thật là buồn bực chết người. Nếu như gia đình mình ngày đó không bị liên lụy, thì bây giờ mình cũng là tiểu thư nhà quan, làm sao sẽ đến phiên cái người không biết trời cao đất rộng kia, chế giễu mình như thế. Hắn cho mình là người giỏi cỡ nào, bản thân không phải cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, sống dựa vào Thuần vương Thế tử sao. Dựa vào Thế tử Thuần Vương phủ, mới có thể kết giao với người như công tử thế này. Nếu không, chỉ bằng vài bài thơ rách kia, thật sự cho là mình rất giỏi. Một ông già thỏ.
Đối với điều này, thật đúng là Ôn Uyển nghĩ sai rồi. Đáy mắt mấy nha hoàn hiện lên vẻ khinh miệt, không phải là bởi vì nàng nhìn bài bày biện trang trí trong phòng nhiều lần. Cũng không phải là do nàng nhìn Đan Nương kia nhiều thêm mấy lần, mà vì biết nàng là nhân tình của Thuần thế tử. Cho nên, mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy. Những nha hoàn khác, đúng là trong tư tưởng không nhìn đến nàng. Bởi vì Ôn Uyển ở trong mắt các nàng ấy, chính là ông già thỏ của Yến Kì Hiên.
“Công tử, ở trong lòng người, có phải cũng xem thường Đan Nương không, cảm thấy Đan Nương là một hạ nhân, một tiện tỳ bị người khác xem thường.” Trong lòng Đan Nương đau khổ, rất lo lắng chuyện người trong lòng cũng đồng dạng chán ghét thân phận này mà vứt bỏ mình.
“Làm sao có thể như thế, chẳng qua là số mệnh Đan Nương không tốt.” Lau nước mắt cho nàng, thấy bộ dạng nàng vẫn thương tâm không thôi. Trong lòng cũng không đành lòng. Dù ra sao đi nữa, thì Đan Nương cũng chỉ là một nữ tử yếu ớt. Tính tình Giang Thủ Vọng thật đúng là cổ quái.
“Công tử, ta sợ công tử cũng ghét bỏ ta.” Đan Nương thừa thế ngã vào trong ngực Tào Tụng. Một bộ dạng khiến cho người ta thấy thương tiếc như vậy, trong lòng không khỏi nóng lên.
Nhưng mà Tào Tụng nghĩ đến dù sao cũng là giữa ban ngày. Nên vẫn nhẹ nhàng đẩy Đan Nương ra, khẽ nói “Đan Nương, không có chuyện gì rồi. Ta tin tưởng, Phất Khê hắn cũng không phải cố ý.” Sớm biết chuyện như vậy, sẽ không nên để cho Đan Nương đi ra. Khiến cho bây giờ hai phía đều khó xử.
Tào phu nhân vốn đã chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn, nhưng mà bày được một nửa, lại biết được người đã đi rồi. Ngay cả lời cũng không lưu lại, liền đi rồi. Tào phu nhân nghe được lời thưa lại, trong lòng rất không vui. Mà Tào Ngâm từ nha môn cố ý trở về, cũng biết mấy thiếu niên đã đi rồi, thì có chút tiếc nuối. Lại nhìn bài thơ này, sắc mặt Tào Ngâm có chút khó coi. Hắn có thể không so được với Tào Tụng, nhưng cuối cũng hắn vẫn cứ cảm thấy trong bài thơ này có ý gì đó. Nhưng cụ thế là ý gì, thì hắn nhìn cũng không hiểu lắm.
Tào phu nhân ở một bên sau khi biết, cũng nói mấy câu, nói Giang Thủ Vọng này thật là không biết gọi là cái gì. Thật sự cho là hắn là bánh trái thơm ngon sao, ai mà thèm chứ. Lần sau không nên mời người nhu vậy đến nhà. Không có một chút quy củ nào, còn là con cháu thế gia ư!
“Phu nhân, ngươi không nên trách móc. Ta cảm thấy chuyện này hôm nay có chút kỳ quặc. Ngày đó lúc ở trong hôn lễ của Trịnh Vương, ta có gặp đứa nhỏ kia một lần. Đứa nhỏ kia bản chất nho nhã, khiêm nhường hiểu lễ. Nên sẽ không vô duyên vô cớ hạ thấp thể diện của Tụng nhi như thế. Mặc dù lời từ này có chút không ổn, nhưng hẳn là cũng có nguyên do. Sẽ không thể nào đang yên đang lành lại viết lời từ như vậy, có chút quái dị a? “ Tào Ngâm cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ừ, vậy thiếp đây lại cẩn thận hỏi một phen. Chẳng lẽ, có người xúc phạm khách nhân?” Tào phu nhân bỗng chốc cũng tỉnh táo lại, lập tức gọi người tới, vặn hỏi từng người từng người một. Xúc phạm Giang Thủ Vọng này cũng không quan trọng, nhưng mà nếu xúc phạm tới Thuần thế tử gia, vậy thì lại không tốt.
Nhưng mà Tào phu nhân vặn hỏi đi vặn hỏi lại, cũng không hỏi ra nguyên nhân hậu quả gì. Bởi vì bọn hạ nhân đều nói là Giang công tử kia không biết lễ nghĩa. Chính là một vị khách tệ hại.
Tào phu nhân ngược lại lại vặn hỏi ra Tào Tụng cùng Đan Nương có mấy phần không thích hợp, nhưng cũng có thể tưởng tượng, nhi tử cũng đã 14 tuổi, cũng nên là tri huyện rồi. Hơn nữa Đan Nương cũng tốt, so với nhi tử lớn hơn ba tuổi, những năm này vẫn luôn đốc thúc nhi tử nỗ lực tiến bộ, giảm bớt cho mình không ít chuyện. Cũng không khiến cho nhi tử bỏ bê việc học, cũng không lẳng lơ phiền nhiễu làm chuyện gì khiến cho nàng không vừa mắt. Luôn luôn bổn bổn phận phận. Lần này, hẳn là do nhi tử đột nhiên thông suốt rồi.
Nhưng mà, vẫn không thể làm hỏng quy củ. Nên gọi đến, hung hăng khiển trách một phen, sau đó lại khích lệ mấy câu. Trên mặt danh nghĩa thì không nói, nhưng lại bí mật, cho Đan Nương hai lượng bạc tiền tiêu hàng tháng, đây chính là khoản tiền tiêu hàng tháng của nha hoàn thông phòng. Để cho Đan nương đối với Tào Tụng, lại càng yên tâm đặt tâm tư ở bên trong.
Nếu như để Ôn Uyển biết, bản thân vừa tức giận cãi vã một trận, hậu quả là còn thành toàn cho tiểu tâm nguyện của người ta. Không biết, có thể buồn bực không nữa. Dĩ nhiên, hôm nay Ôn Uyển đã coi Tào Tụng như là một kẻ không thể có liên quan rồi. Một kẻ không thể có liên quan, tự nhiên là cũng sẽ không đi lãng phí tinh lực rồi.
“Đan Nương, ngươi không cần phải đau lòng. Tính cách của Giang huynh chính là như vậy, huynh ấy không phải cố ý muốn nhằm vào ngươi. Chỉ là do tính tình của huynh ấy vốn là như vậy thôi.” Tào Tụng đi tới, nhẹ nhàng an ủi. Trong ánh mắt kia, ôn nhu đến mức có thể nhỏ nước ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn hai người, khóe miệng giương lê một nụ cười không rõ ý vị. Cắt, thật sự tự cho mình là hàng bán chạy. Thật không có ý nghĩa, nhưng mà Ôn Uyển cảm thấy, phải để lại một thứ gì đó, như vậy thì mới không phí công bản thân mình lãng phí nhiều tế bào não như vậy. Ôn Uyển duỗi tay ra, Yến Kì Hiên biết, đây là nàng muốn giấy bút. Nhưng mà, Đông Thanh so với hắn còn nhanh hơn một bước, lập tức kêu la mang giấy bút tới đây. Bây giờ công tử muốn làm thơ.
Ôn Uyển vung bút lên viết: Giấc mộng Nam Kha*
*Giấc mộng Nam Kha: Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ
Không quải tiêm tiêm lũ,
Đồ thuỳ lạc lạc ty.
Dã nan oản hệ dã nan ky,
Nhất nhậm đông tây nam bắc các phân ly.
Lạc khứ quân hưu tích,
Phi lai ngã tự tri.
Oanh sầu điệp quyện vãn phương thì,
Túng thị minh xuân tái kiến – cách niên kỳ.
*Dịch thơ:
Dây đâu treo lơ lửng,
Sợi khéo rủ lòng thòng.
Buộc buộc xe xe cũng khó lòng,
Thôi đành chia các ngả nam bắc tây đông!
Rơi xuống chàng đứng tiếc,
Bay về thiếp biết thôi.
Tiết muộn màng oanh bướm bùi ngùi,
Sang xuân dù gặp, đã cách một năm rồi.
Ôn Uyển cũng biết, hôn nhân ở cổ đại đều là mệnh lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Cho nên, lúc đầu nghe thấy muốn đính thân cho mình, nàng không cam lòng, nhưng đều là nhân tố bên ngoài, nên nàng cũng không nói gì. Mặc dù sau này không thành, nhưng đối với đại danh của Tào Tụng, Ôn Uyển không thích nhưng mà cũng không ghét. Nàng biết ở thời đại này nữ tử nếu qua mười tám tuổi mà không thành thân, thì phụ mẫu phải chịu hình phạt. Nam tử tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường, cho nên, nếu như sau này thật sự là một người tốt. Thì nàng gả cho hắn cũng không sao. Nếu là do ông ngoại nhìn trúng, hẳn là phẩm tính [Phẩm chất và tính cách] cũng không kém, sau khi thành thân từ từ dạy dỗ là được.
Lúc trước nhìn cũng không tệ lắm. Xong rồi, hôm nay coi như là được mở mang kiến thức. Lúc này còn chưa bắt đầu, đã để cho mình nhìn thấy một chuyện như vậy. Cắt, ai mà thèm. Đoán chừng, cách cái phụ thân hờ Bình Hướng Hi của mình cũng không xa bao nhiêu [ý chỉ Tào Tụng gần đạt được trình độ của Bình Hướng Hi rồi =))]. Chỉ cái phụ thân hờ kia của nàng, nàng cũng đã chịu đủ rồi. Dựa vào thân phận địa vị của nàng, cho dù là có tật câm, cũng không sợ tìm không được nam tử tốt để gả. Người như thế này, vẫn là tai họa cho những người khác mà thôi.
“Ha ha, Phất Khê quả nhiên là đại tài. Chữ này xác thực là vô cùng đẹp. Không nghĩ tới, Phất Khê tuổi còn nhỏ mà lại viết được chữ tốt như vậy, khâm phục. Khâm phục nha.” Dường như La Thủ Huân không biết lúc này hiện trường tia lửa đang bắn ra bốn phía, nhìn một tay chữ Ôn Uyển viết xuống phóng khoáng tuấn nhã, rồng bay phượng múa, thì cực kỳ khâm phục. Không hề keo kiệt chút nào mà ca ngợi nàng.
Thật ra thì hắn muốn dời đi tầm mắt, nói như vậy, cũng sẽ không quấn quýt cùng nhau so đo với người dưới nữa. Thật ra thì phải nói, La Thủ Huân cảm thấy Ôn Uyển thực sự là hơi quá đáng một chút. Chữ viết của một thiếu nữ. Ngươi cùng nàng so đo làm cái gì. Còn nữa cái nha hoàn này từ nhỏ lớn lên cùng Tào Tụng, tình cảm tự nhiên lại càng khác. Tuy là nói hành động quả thật có điểm hơi quá một chút. Nhưng mà nhìn người ta dù sao cũng là nữ tử yếu đuối. Cũng không nên so đo chứ. Nhưng tiểu tử này hết lần này tới lần khác, là một người không có tầm mắt.
Đan Nương cắn răng, cố gắng ổn định tâm thân của chính mình, chuẩn bị tiến lên viết xuống bài thơ vừa rồi mình mới sáng tác xong. Thơ nàng viết, tuyệt đối là hay hơn gấp mấy lần so với cái người có tiếng không có miếng này.
Ôn Uyển nhìn nàng một cái, cười cười, buông bút. Bài thơ này của nàng nói có nhiều sắc thái thì không có. Chỉ là nội dung ý nghĩa xúc tích hang chứa trong thơ này, chỉ có một mình nàng hiểu. Có lẽ, nhiều năm về sau. Những người ở chỗ này, cũng sẽ hiểu.
Mà nụ cười của Ôn Uyển ở trong mắt Đan Nương. Đó chính là mười phần châm chọc. Có một loại người càng tự ti, lại càng vô cùng nhạy cảm. Cho nên. Nụ cười của Ôn Uyển, ở trong mắt Đan Nương, chính là đang chế nhạo nàng – cái nha hoàn này không biết tự lượng sức mình, nụ cười của Ôn Uyển, đối với nàng là triệt để khinh thường.
Đan Nương thật đúng là không nghĩ sai, căn bản là Ôn Uyển không để nàng ta vào trong mắt. Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi, còn không đáng được nàng lãng phí tinh thần đi.
Ôn Uyển đến bây giờ, những thứ muốn nhìn, muốn biết, cũng biết tất cả rồi. Cũng không cần phải ở lại nữa, Ôn Uyển nhìn về phía Yến Kỳ Hiên chỉ chỉ cổ họng. Đông Thanh ở một bên vội nói “Thế tử gia, hầu tật của công tử tái phát. Phải trở về uống thuốc rồi. Chúng ta trở về đi thôi.”
Yến Kỳ Hiên vừa nghe lời này, nóng nảy “Trở về, nhanh đi về nào.” La Thủ Huân nghe thấy hầu tật tái phát, cũng vội vàng nói nhanh đi về. Lúc này cũng không có cái gì có thể quan trọng hơn so với thân thể của Phất Khê.
Vẻ mặt của Đan Nương, bỗng chốc biến đổi rồi biến đổi, một hồi xanh một hồi tím một hồi lại trắng. Lúc này Ôn Uyển triệt triệt để để mà coi thường nàng, đây không phải là vấn đề quét đi mặt mũi của nàng, mà căn bản là không để nàng vào mắt. Không để nàng so tài mà bỏ qua nàng khiến không ai nhìn được, lại càng khiến nàng căm hận. Mấy nha hoàn khác, tất cả cũng đều cúi đầu.
Tào Tụng nhìn thấy rất không đành lòng, nhưng mà lời Ôn Uyển nói cũng đều đã nói đến nước này rồi, đương nhiên là Tào Tụng không tiện ngăn lại. Nhìn nha hoàn mình yêu thích một cái, lại liếc mắt nhìn ra mấy người Ôn Uyển đang nhanh chóng đi ra khỏi viện. La Thủ Huân vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi cũng cất bước dài đi ra ngoài. Tào Tụng đương nhiên là biết La Thủ Huân đây là có ý gì, một nha hoàn quan trọng, hay vẫn là bằng hữu quan trọng hơn. Lập tức Tào Tụng quyết tâm, tự mình đưa ba người Ôn Uyển ra cửa. Sau khi đưa ra cửa, mới quay trở về lần nữa.
Tào Tụng trở về, lúc này nhìn thấy Đan nương đã xụi lơ ở trên giường, khóc đến vô cùng thương tâm. Nhiều năm như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên bị nhục nhã như thế. Ngay lúc này, nàng biết rõ đạo lý mây cùng bùn khác biệt giữa bản thân mình cùng công tử.
Tào Tụng rất là thương tiếc, nắm lấy đôi tay như ngọc, non mềm như hoa, cẩn thận từng li từng tí an ủi: “Đan Nương, ngươi đừng để ở trong lòng. Giang công tử hắn tính cách quái đản, ngươi không cần để ở trong lòng. Lúc trước không phải là ta đã nói với ngươi rồi, người đều quên sao. Trước đó vài ngày ta theo chân bọn họ cùng đi du ngoạn ở vùng ngoại thành, đối với cầm họa của Nguyệt Thiền cô nương, cũng đều phê phán đến mức cái gì cũng sai.”
“Công tử, hắn khinh người quá đáng.” Nước mắt của Đan nương lại xoàn xoạt rơi xuống, trong lòng thầm hận. Nhưng lại ngại thân phận, không làm gì được. Không nghĩ tới, thế nhưng công tử lại lấy chính mình cùng so sánh với một nữ tử thanh lâu ti tiện kia, thật là buồn bực chết người. Nếu như gia đình mình ngày đó không bị liên lụy, thì bây giờ mình cũng là tiểu thư nhà quan, làm sao sẽ đến phiên cái người không biết trời cao đất rộng kia, chế giễu mình như thế. Hắn cho mình là người giỏi cỡ nào, bản thân không phải cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, sống dựa vào Thuần vương Thế tử sao. Dựa vào Thế tử Thuần Vương phủ, mới có thể kết giao với người như công tử thế này. Nếu không, chỉ bằng vài bài thơ rách kia, thật sự cho là mình rất giỏi. Một ông già thỏ.
Đối với điều này, thật đúng là Ôn Uyển nghĩ sai rồi. Đáy mắt mấy nha hoàn hiện lên vẻ khinh miệt, không phải là bởi vì nàng nhìn bài bày biện trang trí trong phòng nhiều lần. Cũng không phải là do nàng nhìn Đan Nương kia nhiều thêm mấy lần, mà vì biết nàng là nhân tình của Thuần thế tử. Cho nên, mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy. Những nha hoàn khác, đúng là trong tư tưởng không nhìn đến nàng. Bởi vì Ôn Uyển ở trong mắt các nàng ấy, chính là ông già thỏ của Yến Kì Hiên.
“Công tử, ở trong lòng người, có phải cũng xem thường Đan Nương không, cảm thấy Đan Nương là một hạ nhân, một tiện tỳ bị người khác xem thường.” Trong lòng Đan Nương đau khổ, rất lo lắng chuyện người trong lòng cũng đồng dạng chán ghét thân phận này mà vứt bỏ mình.
“Làm sao có thể như thế, chẳng qua là số mệnh Đan Nương không tốt.” Lau nước mắt cho nàng, thấy bộ dạng nàng vẫn thương tâm không thôi. Trong lòng cũng không đành lòng. Dù ra sao đi nữa, thì Đan Nương cũng chỉ là một nữ tử yếu ớt. Tính tình Giang Thủ Vọng thật đúng là cổ quái.
“Công tử, ta sợ công tử cũng ghét bỏ ta.” Đan Nương thừa thế ngã vào trong ngực Tào Tụng. Một bộ dạng khiến cho người ta thấy thương tiếc như vậy, trong lòng không khỏi nóng lên.
Nhưng mà Tào Tụng nghĩ đến dù sao cũng là giữa ban ngày. Nên vẫn nhẹ nhàng đẩy Đan Nương ra, khẽ nói “Đan Nương, không có chuyện gì rồi. Ta tin tưởng, Phất Khê hắn cũng không phải cố ý.” Sớm biết chuyện như vậy, sẽ không nên để cho Đan Nương đi ra. Khiến cho bây giờ hai phía đều khó xử.
Tào phu nhân vốn đã chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn, nhưng mà bày được một nửa, lại biết được người đã đi rồi. Ngay cả lời cũng không lưu lại, liền đi rồi. Tào phu nhân nghe được lời thưa lại, trong lòng rất không vui. Mà Tào Ngâm từ nha môn cố ý trở về, cũng biết mấy thiếu niên đã đi rồi, thì có chút tiếc nuối. Lại nhìn bài thơ này, sắc mặt Tào Ngâm có chút khó coi. Hắn có thể không so được với Tào Tụng, nhưng cuối cũng hắn vẫn cứ cảm thấy trong bài thơ này có ý gì đó. Nhưng cụ thế là ý gì, thì hắn nhìn cũng không hiểu lắm.
Tào phu nhân ở một bên sau khi biết, cũng nói mấy câu, nói Giang Thủ Vọng này thật là không biết gọi là cái gì. Thật sự cho là hắn là bánh trái thơm ngon sao, ai mà thèm chứ. Lần sau không nên mời người nhu vậy đến nhà. Không có một chút quy củ nào, còn là con cháu thế gia ư!
“Phu nhân, ngươi không nên trách móc. Ta cảm thấy chuyện này hôm nay có chút kỳ quặc. Ngày đó lúc ở trong hôn lễ của Trịnh Vương, ta có gặp đứa nhỏ kia một lần. Đứa nhỏ kia bản chất nho nhã, khiêm nhường hiểu lễ. Nên sẽ không vô duyên vô cớ hạ thấp thể diện của Tụng nhi như thế. Mặc dù lời từ này có chút không ổn, nhưng hẳn là cũng có nguyên do. Sẽ không thể nào đang yên đang lành lại viết lời từ như vậy, có chút quái dị a? “ Tào Ngâm cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ừ, vậy thiếp đây lại cẩn thận hỏi một phen. Chẳng lẽ, có người xúc phạm khách nhân?” Tào phu nhân bỗng chốc cũng tỉnh táo lại, lập tức gọi người tới, vặn hỏi từng người từng người một. Xúc phạm Giang Thủ Vọng này cũng không quan trọng, nhưng mà nếu xúc phạm tới Thuần thế tử gia, vậy thì lại không tốt.
Nhưng mà Tào phu nhân vặn hỏi đi vặn hỏi lại, cũng không hỏi ra nguyên nhân hậu quả gì. Bởi vì bọn hạ nhân đều nói là Giang công tử kia không biết lễ nghĩa. Chính là một vị khách tệ hại.
Tào phu nhân ngược lại lại vặn hỏi ra Tào Tụng cùng Đan Nương có mấy phần không thích hợp, nhưng cũng có thể tưởng tượng, nhi tử cũng đã 14 tuổi, cũng nên là tri huyện rồi. Hơn nữa Đan Nương cũng tốt, so với nhi tử lớn hơn ba tuổi, những năm này vẫn luôn đốc thúc nhi tử nỗ lực tiến bộ, giảm bớt cho mình không ít chuyện. Cũng không khiến cho nhi tử bỏ bê việc học, cũng không lẳng lơ phiền nhiễu làm chuyện gì khiến cho nàng không vừa mắt. Luôn luôn bổn bổn phận phận. Lần này, hẳn là do nhi tử đột nhiên thông suốt rồi.
Nhưng mà, vẫn không thể làm hỏng quy củ. Nên gọi đến, hung hăng khiển trách một phen, sau đó lại khích lệ mấy câu. Trên mặt danh nghĩa thì không nói, nhưng lại bí mật, cho Đan Nương hai lượng bạc tiền tiêu hàng tháng, đây chính là khoản tiền tiêu hàng tháng của nha hoàn thông phòng. Để cho Đan nương đối với Tào Tụng, lại càng yên tâm đặt tâm tư ở bên trong.
Nếu như để Ôn Uyển biết, bản thân vừa tức giận cãi vã một trận, hậu quả là còn thành toàn cho tiểu tâm nguyện của người ta. Không biết, có thể buồn bực không nữa. Dĩ nhiên, hôm nay Ôn Uyển đã coi Tào Tụng như là một kẻ không thể có liên quan rồi. Một kẻ không thể có liên quan, tự nhiên là cũng sẽ không đi lãng phí tinh lực rồi.
/1357
|