Edit: Tuyết Y “Yến Kỳ Hiên, cố lên, Yến Kỳ Hiên, cố lên. . . . . .” Tất cả mọi người hăng hái hô hào. Âm thanh kia, chấn động đến mức lỗ tai Ôn Uyển cũng muốn điếc luôn. Ôn Uyển bịt tai lại, vô cùng bình tĩnh mà xem tiếp.
“La Thủ Huân, cố lên. . . . . .” Đối phương cũng hô hào thật hăng hái.
Khóe miệng Ôn Uyển co rút. Có gì hay mà chơi, cuối cùng vẫn là đem mình kéo xuống nước luôn. Tào Tụng ở bên cạnh vừa nhìn trận đấu vừa trầm tư, Ôn Uyển ngay cả trầm tư cũng không có, chỉ đứng ở đó xem bọn hắn thi đấu.
“A. . . . . .” Hết cách, Kỳ Hiên đã thua, thua xa khoảng một đầu ngựa. Ôn Uyển khóc thét, vốn tưởng rằng Yến Kỳ Hiên thắng, mình có thể thoát thân, không nghĩ tới bây giờ, ôi. . . . . . Chẳng lẽ mình lại phải đạo bản [ý chỉ trộm thơ], cũng quá không tốt rồi.
Xuân quang minh mị phong cảnh hảo,
Trọng giáo đích tiền thảo thụ hương.
Khả kí kim nhật tái mã trường,
Táp táp anh tư hảo nam nhân.
Hai người đi lên phía trước, Tào Tụng liền đọc bài thơ lên. Bằng một nam hài tử mười bốn tuổi như hắn, ở thời gian ngắn như vậy, có thể sáng tác ra một bài thơ, đã rất được rồi.
Ôn Uyển vốn muốn chịu thua, nhưng vừa nhìn thấy vẻ âm u trên mặt Kỳ Hiên, và La Thủ Huân kiêu ngạo tự đắc, Ôn Uyển thật sự đau đầu rồi. Mình nhận thua thì không sao, đoán chừng theo như tên tiểu tử này, nếu mình muốn không chiến mà khuất phục, đến lúc đó có thể khiến cho nàng đau đầu, không quấy rầy chết nàng thì không được. Nói không chừng sau này, cũng không chấp nhận cái khay món ăn như mình. Mình còn lại mấy tháng, chỗ phải dựa vào hắn còn rất nhiều. Chỗ phải dựa vào Thuần Vương gia cũng rất nhiều. Cũng không thể để cho hắn lại biến trở về bộ dạng ban đầu như thế.
Suy nghĩ thật lâu, liền cầm giấy bút “Kim nhật phi tạc nhật, minh nhật phục hà như, kham kham thùy năng tri? Kiệt lai chân hối hà sự, bất độc thập niên thư, vật niệm kim nhật sự. Danh sơn liệu lý thân hậu, tăng kinh phi dương hựu như hà, chích toán phàm nhân ngu. .”
“Ngươi viết cái quỷ gì thế này, xem không hiểu.” Viết một đống lớn, lải nhải, nhìn hồi lâu, cũng không biết ở đó viết cái gì, hơn nữa trong mơ hồ, còn cảm giác dường như là châm chọc mình.
“Thủ Huân, ta thua.” Tào Tụng tự thấy rất xẩu hổ nói, thơ của mình và thủ từ này, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, cho nên, đã tự động nhận thua.
“Ta không hiểu trên đây viết cái gì, nếu không thì, lại viết một bài thơ nữa cho chúng ta xem xem. Nếu không, sau này gặp ta phải đi đường vòng.” Một người ở bên tai La Thủ Huân nói thầm hai câu, lại khiến cho trong lòng La Thủ Huân rất tức giận, vậy mà còn dám châm chọc mình, chán sống rồi mà.
“Thua không nổi, thì cũng đừng có nói mạnh miệng. Loại tiểu đệ như ngươi, công tử nhà ta cũng không cần. Hừ.” Ôn Uyển rất là khinh thường nhìn hắn một cái, kéo tay Yến Kỳ Hiên xoay người đi, truyền đến một lời nói âm thanh khinh thường. Một đoàn người liền bỏ đi.
La Thủ Huân tức giận đến mức huơ tay múa chân ở đằng kia. Ván này, không phân thắng bại.
“Giang công tử, ta thật lòng muốn kết bạn với ngươi. Giang công tử, ngươi có phải có hiểu lầm gì với ta không?” Tào Tụng chân thành nói với Ôn Uyển. Hắn nhìn thái độ Ôn Uyển đối với hắn, cho rằng Yến Kỳ Hiên ở sau lưng nói bậy gì đó về hắn, cho nên vừa rồi mới nói như thế.
“Không có hứng thú.” Ôn Uyển vẫn như cũ quăng cái ót cho Tào Tụng.
Tào Tụng mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, đây là lần đầu tiên có người năm lần bảy lượt không cho hắn mặt mũi. Yến Kỳ Hiên nhìn Tào Tụng thời gian qua luôn cao cao tại thượng, cũng có lúc phải ăn ba ba [bị nghẹn khuất, ăn thiệt thòi]. Đáy lòng vô cùng sướng khoái [vui sướng thoải mái], một chút cũng không che dấu mà cười ha ha.
“Thô tục.” La Thủ Huân cái tên chó chê mèo lắm lông này, cũng ứa ra một câu có mùi vị ghen tức.
“Thật xin lỗi, Tào Tụng, đều là ta không đúng, làm cho ngươi bị mất mặt rồi.” La Thủ Huân thật xấu hổ. Nếu không phải tại hắn, Tào Tụng cũng không phải bị cái tên xú gia hỏa Yến Kỳ Hiên kia giễu cợt.
“Không đâu, tài học của Giang công tử, quả thật là cao hơn ta một bậc. Ta nên học tập hắn. Người có tài học, đều là người kiêu ngạo, ta không sao.” Tào Tụng ôn hòa cười.
Kỳ Hiên hưng phấn ở đằng kia khua tay múa chân kêu: “Phất Khê, hôm nay ta thật cao hứng, ta thật sự là rất cao hứng. Ngươi biết không? Ta quen biết La Thủ Huân năm năm , lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hắn ăn thiệt thòi nghẹn khuất như thế, còn có cái tên rắm thúi Tào Tụng kia nữa, ta thật sự là rất cao hứng. Phất Khê, ngươi thật sự là quá lợi hại, rất lợi hại. Ta thấy vẻ vang vì ngươi a”
Ôn Uyển nhìn thấy thì cười không ngừng. Sau một hồi vui vẻ, Yến Kỳ Hiên dẫn Ôn Uyển đi ăn một bữa thịnh soạn. Dù sao tửu lâu của mình mở, hai tiểu bất điểm cũng ăn không bao nhiêu. So với trước kia, chưởng quầy cũng muốn niệm A Di Đà Phật rồi.
Có Ôn Uyển ở một bên khích lệ, Yến Kỳ Hiên bắt đầu luyện tập, càng giống như liều mạng. Ôn Uyển đương nhiên bồi theo. Lúc này, bản thân Ôn Uyển cũng dùng toàn tâm để luyện.
“Hôm nay trời thật nóng a, nhưng mà Phất Khê, ngươi thật là bạn thân của ta. Trời nóng như vậy, mà ngươi cũng bồi ta.” Nhìn Phất Khê mỗi ngày đều cùng hắn luyện tập, Yến Kỳ Hiên cảm thấy Phất Khê thật sự rất thân thiết. Trong lòng, hoàn toàn xem Phất Khê trở thành huynh đệ của mình.
Ôn Uyển cười, nàng là tự mình muốn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Cổ đại không thể so với hiện đại, ở cổ đại đương nhiên cưỡi ngựa là nhanh nhất rồi. Ngồi xe ngựa mặc dù tốt, nhưng không tự do thoải mái như cưỡi ngựa. Yến Kỳ Hiên có lẽ bởi vì nội tâm đã nhận thức Ôn Uyển, thái độ đối với Ôn Uyển bỗng chốc chuyển hướng vô cùng tốt đẹp, thậm chí có lúc lời Ôn Uyển nói, còn có tác dụng hơn so với Thuần Vương.
Ôn Uyển thật ra đại khái có thể đoán được một chút. Hài tử ở tuổi này như Yến Kỳ Hiên, thông thường đều có một phần tâm lý chống đối. Nhưng mà cho dù có chống đối, hắn cũng chỉ là một hài tử. Hắn ở cùng một chỗ với mình, bởi vì nhận được đủ tôn trọng của mình, cho nên mới thân thiện với mình. Nói một cách khác, thật ra thì đứa bé này, trong lòng cũng cô đơn tịch mịch. Chẳng qua là mình không phát hiện mà thôi.
Bất quá như vậy cũng tốt, cùng giao hảo với Yến Kỳ Hiên, nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển muốn đi ra ngoài, ăn các món quà vặt thật ngon kia. Yến Kỳ Hiên vốn là địnhđi theo, nhưng mà Ôn Uyển nói rất nhanh sẽ trở lại, bảo hắn chuyên tâm luyện tập. Bản thân dẫn theo Đông Thanh lắc lư lắc lư mà đi ra ngoài. Ý định ban đầu của nàng là muốn đi du ngoạn, đương nhiên cũng không có thời gian hạn chế gì.
Ôn Uyển dắt ngựa, con ngựa sẽ cưỡi đi ra ngoài này cũng không phải Tiểu Mặc, mà chỉ là một con ngựa bình thường. Đột nhiên bên cạnh có một người đụng vào nàng. Ôn Uyển cảm giác rõ ràng, người nọ là cố ý va chạm. Ôn Uyển vốn còn đang nghĩ có phải móc túi hay không, người nọ đã bỏ chạy ngay cả bóng dáng cũng không thấy nữa.
Ôn Uyển cúi đầu, thấy trong tay có thêm một tờ giấy. Trong lòng kinh ngạc không dứt. Người này làm cái gì vậy a, bỗng dưng nhét tờ giấy cho nàng làm gì. Bất quá vẫn vòng tới chỗ rẽ, chờ cho mọi người tản đi, mới mở tờ giấy ra, vừa nhìn. Ôn Uyển sững sờ. Chỉ thấy trên tờ giấy viết: “Hoàng quý Quận chúa, tiểu nhân là Đông Chính Vi, hiện tại đang ở trong một nhà rèn sắt ở phố Tây, tiểu nhân muốn bái cầu [thỉnh cầu được bái kiến] Quận chúa một lần. Có một vật muốn giao cho Quận chúa.”
Ôn Uyển suy nghĩ chợt lóe, người này làm sao mà biết thân phận của nàng. Tính tình nàng đã thay đổi như thế này rồi, hắn còn biết. Xem ra, kinh thành đệ nhất bộ khoái không phải là hư danh để chơi a! Có nên tin hay không đây, sẽ không phải là lừa gạt chứ. Nghĩ một chút lại cười. Bằng vào thân phận của nàng bây giờ, có gì tốt để lừa gạt chứ. Bất quá, Ôn Uyển từ trước đến giờ đều yêu quý mạng nhỏ của mình, vạn nhất đúng là xui xẻo như vậy, đụng phải kẻ lòng dạ nham hiểm đặt bẫy bắt cóc gì đó, thế thì nàng chỉ có khóc thôi. Thôi vẫn là, trở về tìm người hỗ trợ đi.
Ôn Uyển nhanh chóng trở lại trong Vương phủ. Tìm được Băng Dao rồi, lấy tờ giấy người kia chuyển cho nàng đưa cho Băng Dao. Băng Dao cũng biết Đông Chính Vi bị truy nã, hơn nữa nàng còn lờ mờ nghe được tiếng gió. Không nghĩ tới, bây giờ lại truyền tin cho Ôn Uyển “Chủ tử, người yên tâm, thuộc hạ bây giờ đi ra ngoài. Có được tin tức, thuộc hạ lập tức trở lại báo cho người biết.”
Ôn Uyển chờ sau khi Băng Dao đi rồi, đắn đo một hồi cũng không nghĩ ra. Nàng bây giờ bộ dạng đen như vậy, tên bộ khoái này làm sao lại có thể nhìn ra thân phận của nàng chứ. Việc này cũng quá kinh kỳ [kinh sợ, kỳ lạ] rồi. Xem ra, trên đời này người thông minh lợi hại, còn nhiều, rất nhiều a. Sau này phải hành động cho thỏa đáng, bằng không, bị bắt trở về thì sẽ thua lỗ lớn mất. Nàng lúc này đang sống hết sức thoải mái nha.
Ôn Uyển nhìn lại đồ vật được ghi trên tờ giấy, gọi Đông Thanh tới, bảo nàng nói một chút chuyện liên quan đến Đông Chính Vi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đến lúc nghe nói xong, đúng là sau khi án tử lần trước bọn họ gặp phải được giải quyết xong, thì đã xảy ra chuyện rồi. Ôn Uyển nghe đến đó, ánh mắt lóe lóe. Nói như vậy, chuyện này rất có thể liên quan đến La Lục lão gia, cũng liên quan đến Triệu Vương. Thú vị, chuyện thú vị như vậy lại để cho nàng gặp phải, chuyện trên đời này, thật đúng là không thể nói rõ. Nàng lại đụng phải chuyện tốt bực này thì tâm huyết dâng trào.
Qua hồi lâu, lúc chạng vạng tối Băng Dao mới trở về. Vừa về, Ôn Uyển nhìn thấy quần áo nàng mặc không giống với lúc đi ra ngoài. Băng Dao cũng nói “Người, thuộc hạ đã an trí thỏa đáng. Nhưng mà người kia nói, nhất định phải gặp chủ tử, mới bằng lòng giao đồ vật đó ra. Nếu không, hắn thà chết chứ không giao.”
Ôn Uyển dở khóc dở cười, nàng cùng cái tên bộ khoái gọi là cái gì Đông Chính Vi kia, chỉ gặp qua một lần. Ngay cả quen biết cũng chưa phải, hắn làm sao lại tín nhiệm mình như vậy a! Người này, là kẻ giả mạo à, làm sao có thể giả mạo lâu như thế được! Sao có thể giả mạo làm bộ khoái đệ nhất thiên hạ được đây?
Ôn Uyển hỏi Băng Dao “Chỗ kia ổn thỏa hay không. Nếu như bị người khác phát hiện, ta cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu. Đến lúc đó, ta có thể phải trở về. Có nguy hiểm, ta sẽ không đi.”
Băng Dao cười nói “Chủ tử yên tâm, sẽ không có nguy hiểm. Chờ khi trời tối, thuộc hạ liền dẫn người ra ngoài. Có thuộc hạ ở đây, sẽ không có việc gì .” Ôn Uyển thấy nàng nói đầy tự tin như vậy, mới yên lòng. Miễn cưỡng đồng ý.
Ăn xong cơm tối, theo mọi khi Yến Kỳ Hiên cũng sẽ cùng nhau luyện chữ, Ôn Uyển không muốn đến lúc đó lại phải bịa đặt nói dối lừa gạt Yến Kỳ Hiên. Ngại phiền toái, trực tiếp cho Đông Thanh nói với Thuần Vương, buổi tối nàng có chút việc cần đi ra ngoài, để cho hắn tách nhi tử bảo bối của hắn ra một chút.
Sau khi trời tối hẳn, Ôn Uyển ra khỏi Vương Phủ. Ngồi trong xe ngựa, Đông chuyển Tây chuyển , phía ngoài cũng là trời đêm không rét đậm, nhưng nhìn đã thấy rợn người. Ôn Uyển tỏ vẻ rất mất hứng, sao không tìm chỗ tốt một chút, nơi này cũng quá vắng vẻ rồi. Phía ngoài quỷ khóc sói tru, nàng rất nhát gan, vạn nhất bị dọa thì làm sao bây giờ.
Băng Dao nhìn Ôn Uyển, nàng cũng hầu hạ Ôn Uyển hơn mấy tháng rồi, biết Tiểu chủ tử mình hầu hạ cũng không phải là người nhát gan gì. Nhưng trên mặt vẫn biểu lộ tình cảm, cười nói “Quận chúa, người không phải là muốn an toàn sao? Hiện tại chỗ náo nhiệt, cũng không thể nói là chỗ an toàn gì. Nếu như người bị người khác phát hiện, người sẽ gặp nguy hiểm. Vậy thì sẽ phải trở về Quận chúa phủ rồi.”
Ôn Uyển giữ im lặng. Im lặng, thật ra cũng là không thừa nhận.
Băng Dao cười trộm “Quận chúa yên tâm, chúng ta đi chính là miếu Thập Lý, cũng sắp đến rồi. Gặp hắn, để cho hắn giao đồ vật ra, thì chúng ta trở về.”
Ôn Uyển cong cong cái miệng nhỏ nhắn, không phát biểu ý kiến. Đi một hồi, xe ngựa liền chạy rất nhanh. Ôn Uyển xuống xe ngựa, thấy phu xe luôn cúi đầu, nàng không thấy rõ mặt lắm. Ôn Uyển trong lòng nói thầm, người này sao lại kỳ lạ thế. Thấy mình còn có thể mất một hai lạng thịt sao. Người kỳ lạ không bình thường mà.
“La Thủ Huân, cố lên. . . . . .” Đối phương cũng hô hào thật hăng hái.
Khóe miệng Ôn Uyển co rút. Có gì hay mà chơi, cuối cùng vẫn là đem mình kéo xuống nước luôn. Tào Tụng ở bên cạnh vừa nhìn trận đấu vừa trầm tư, Ôn Uyển ngay cả trầm tư cũng không có, chỉ đứng ở đó xem bọn hắn thi đấu.
“A. . . . . .” Hết cách, Kỳ Hiên đã thua, thua xa khoảng một đầu ngựa. Ôn Uyển khóc thét, vốn tưởng rằng Yến Kỳ Hiên thắng, mình có thể thoát thân, không nghĩ tới bây giờ, ôi. . . . . . Chẳng lẽ mình lại phải đạo bản [ý chỉ trộm thơ], cũng quá không tốt rồi.
Xuân quang minh mị phong cảnh hảo,
Trọng giáo đích tiền thảo thụ hương.
Khả kí kim nhật tái mã trường,
Táp táp anh tư hảo nam nhân.
Hai người đi lên phía trước, Tào Tụng liền đọc bài thơ lên. Bằng một nam hài tử mười bốn tuổi như hắn, ở thời gian ngắn như vậy, có thể sáng tác ra một bài thơ, đã rất được rồi.
Ôn Uyển vốn muốn chịu thua, nhưng vừa nhìn thấy vẻ âm u trên mặt Kỳ Hiên, và La Thủ Huân kiêu ngạo tự đắc, Ôn Uyển thật sự đau đầu rồi. Mình nhận thua thì không sao, đoán chừng theo như tên tiểu tử này, nếu mình muốn không chiến mà khuất phục, đến lúc đó có thể khiến cho nàng đau đầu, không quấy rầy chết nàng thì không được. Nói không chừng sau này, cũng không chấp nhận cái khay món ăn như mình. Mình còn lại mấy tháng, chỗ phải dựa vào hắn còn rất nhiều. Chỗ phải dựa vào Thuần Vương gia cũng rất nhiều. Cũng không thể để cho hắn lại biến trở về bộ dạng ban đầu như thế.
Suy nghĩ thật lâu, liền cầm giấy bút “Kim nhật phi tạc nhật, minh nhật phục hà như, kham kham thùy năng tri? Kiệt lai chân hối hà sự, bất độc thập niên thư, vật niệm kim nhật sự. Danh sơn liệu lý thân hậu, tăng kinh phi dương hựu như hà, chích toán phàm nhân ngu. .”
“Ngươi viết cái quỷ gì thế này, xem không hiểu.” Viết một đống lớn, lải nhải, nhìn hồi lâu, cũng không biết ở đó viết cái gì, hơn nữa trong mơ hồ, còn cảm giác dường như là châm chọc mình.
“Thủ Huân, ta thua.” Tào Tụng tự thấy rất xẩu hổ nói, thơ của mình và thủ từ này, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, cho nên, đã tự động nhận thua.
“Ta không hiểu trên đây viết cái gì, nếu không thì, lại viết một bài thơ nữa cho chúng ta xem xem. Nếu không, sau này gặp ta phải đi đường vòng.” Một người ở bên tai La Thủ Huân nói thầm hai câu, lại khiến cho trong lòng La Thủ Huân rất tức giận, vậy mà còn dám châm chọc mình, chán sống rồi mà.
“Thua không nổi, thì cũng đừng có nói mạnh miệng. Loại tiểu đệ như ngươi, công tử nhà ta cũng không cần. Hừ.” Ôn Uyển rất là khinh thường nhìn hắn một cái, kéo tay Yến Kỳ Hiên xoay người đi, truyền đến một lời nói âm thanh khinh thường. Một đoàn người liền bỏ đi.
La Thủ Huân tức giận đến mức huơ tay múa chân ở đằng kia. Ván này, không phân thắng bại.
“Giang công tử, ta thật lòng muốn kết bạn với ngươi. Giang công tử, ngươi có phải có hiểu lầm gì với ta không?” Tào Tụng chân thành nói với Ôn Uyển. Hắn nhìn thái độ Ôn Uyển đối với hắn, cho rằng Yến Kỳ Hiên ở sau lưng nói bậy gì đó về hắn, cho nên vừa rồi mới nói như thế.
“Không có hứng thú.” Ôn Uyển vẫn như cũ quăng cái ót cho Tào Tụng.
Tào Tụng mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, đây là lần đầu tiên có người năm lần bảy lượt không cho hắn mặt mũi. Yến Kỳ Hiên nhìn Tào Tụng thời gian qua luôn cao cao tại thượng, cũng có lúc phải ăn ba ba [bị nghẹn khuất, ăn thiệt thòi]. Đáy lòng vô cùng sướng khoái [vui sướng thoải mái], một chút cũng không che dấu mà cười ha ha.
“Thô tục.” La Thủ Huân cái tên chó chê mèo lắm lông này, cũng ứa ra một câu có mùi vị ghen tức.
“Thật xin lỗi, Tào Tụng, đều là ta không đúng, làm cho ngươi bị mất mặt rồi.” La Thủ Huân thật xấu hổ. Nếu không phải tại hắn, Tào Tụng cũng không phải bị cái tên xú gia hỏa Yến Kỳ Hiên kia giễu cợt.
“Không đâu, tài học của Giang công tử, quả thật là cao hơn ta một bậc. Ta nên học tập hắn. Người có tài học, đều là người kiêu ngạo, ta không sao.” Tào Tụng ôn hòa cười.
Kỳ Hiên hưng phấn ở đằng kia khua tay múa chân kêu: “Phất Khê, hôm nay ta thật cao hứng, ta thật sự là rất cao hứng. Ngươi biết không? Ta quen biết La Thủ Huân năm năm , lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hắn ăn thiệt thòi nghẹn khuất như thế, còn có cái tên rắm thúi Tào Tụng kia nữa, ta thật sự là rất cao hứng. Phất Khê, ngươi thật sự là quá lợi hại, rất lợi hại. Ta thấy vẻ vang vì ngươi a”
Ôn Uyển nhìn thấy thì cười không ngừng. Sau một hồi vui vẻ, Yến Kỳ Hiên dẫn Ôn Uyển đi ăn một bữa thịnh soạn. Dù sao tửu lâu của mình mở, hai tiểu bất điểm cũng ăn không bao nhiêu. So với trước kia, chưởng quầy cũng muốn niệm A Di Đà Phật rồi.
Có Ôn Uyển ở một bên khích lệ, Yến Kỳ Hiên bắt đầu luyện tập, càng giống như liều mạng. Ôn Uyển đương nhiên bồi theo. Lúc này, bản thân Ôn Uyển cũng dùng toàn tâm để luyện.
“Hôm nay trời thật nóng a, nhưng mà Phất Khê, ngươi thật là bạn thân của ta. Trời nóng như vậy, mà ngươi cũng bồi ta.” Nhìn Phất Khê mỗi ngày đều cùng hắn luyện tập, Yến Kỳ Hiên cảm thấy Phất Khê thật sự rất thân thiết. Trong lòng, hoàn toàn xem Phất Khê trở thành huynh đệ của mình.
Ôn Uyển cười, nàng là tự mình muốn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Cổ đại không thể so với hiện đại, ở cổ đại đương nhiên cưỡi ngựa là nhanh nhất rồi. Ngồi xe ngựa mặc dù tốt, nhưng không tự do thoải mái như cưỡi ngựa. Yến Kỳ Hiên có lẽ bởi vì nội tâm đã nhận thức Ôn Uyển, thái độ đối với Ôn Uyển bỗng chốc chuyển hướng vô cùng tốt đẹp, thậm chí có lúc lời Ôn Uyển nói, còn có tác dụng hơn so với Thuần Vương.
Ôn Uyển thật ra đại khái có thể đoán được một chút. Hài tử ở tuổi này như Yến Kỳ Hiên, thông thường đều có một phần tâm lý chống đối. Nhưng mà cho dù có chống đối, hắn cũng chỉ là một hài tử. Hắn ở cùng một chỗ với mình, bởi vì nhận được đủ tôn trọng của mình, cho nên mới thân thiện với mình. Nói một cách khác, thật ra thì đứa bé này, trong lòng cũng cô đơn tịch mịch. Chẳng qua là mình không phát hiện mà thôi.
Bất quá như vậy cũng tốt, cùng giao hảo với Yến Kỳ Hiên, nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển muốn đi ra ngoài, ăn các món quà vặt thật ngon kia. Yến Kỳ Hiên vốn là địnhđi theo, nhưng mà Ôn Uyển nói rất nhanh sẽ trở lại, bảo hắn chuyên tâm luyện tập. Bản thân dẫn theo Đông Thanh lắc lư lắc lư mà đi ra ngoài. Ý định ban đầu của nàng là muốn đi du ngoạn, đương nhiên cũng không có thời gian hạn chế gì.
Ôn Uyển dắt ngựa, con ngựa sẽ cưỡi đi ra ngoài này cũng không phải Tiểu Mặc, mà chỉ là một con ngựa bình thường. Đột nhiên bên cạnh có một người đụng vào nàng. Ôn Uyển cảm giác rõ ràng, người nọ là cố ý va chạm. Ôn Uyển vốn còn đang nghĩ có phải móc túi hay không, người nọ đã bỏ chạy ngay cả bóng dáng cũng không thấy nữa.
Ôn Uyển cúi đầu, thấy trong tay có thêm một tờ giấy. Trong lòng kinh ngạc không dứt. Người này làm cái gì vậy a, bỗng dưng nhét tờ giấy cho nàng làm gì. Bất quá vẫn vòng tới chỗ rẽ, chờ cho mọi người tản đi, mới mở tờ giấy ra, vừa nhìn. Ôn Uyển sững sờ. Chỉ thấy trên tờ giấy viết: “Hoàng quý Quận chúa, tiểu nhân là Đông Chính Vi, hiện tại đang ở trong một nhà rèn sắt ở phố Tây, tiểu nhân muốn bái cầu [thỉnh cầu được bái kiến] Quận chúa một lần. Có một vật muốn giao cho Quận chúa.”
Ôn Uyển suy nghĩ chợt lóe, người này làm sao mà biết thân phận của nàng. Tính tình nàng đã thay đổi như thế này rồi, hắn còn biết. Xem ra, kinh thành đệ nhất bộ khoái không phải là hư danh để chơi a! Có nên tin hay không đây, sẽ không phải là lừa gạt chứ. Nghĩ một chút lại cười. Bằng vào thân phận của nàng bây giờ, có gì tốt để lừa gạt chứ. Bất quá, Ôn Uyển từ trước đến giờ đều yêu quý mạng nhỏ của mình, vạn nhất đúng là xui xẻo như vậy, đụng phải kẻ lòng dạ nham hiểm đặt bẫy bắt cóc gì đó, thế thì nàng chỉ có khóc thôi. Thôi vẫn là, trở về tìm người hỗ trợ đi.
Ôn Uyển nhanh chóng trở lại trong Vương phủ. Tìm được Băng Dao rồi, lấy tờ giấy người kia chuyển cho nàng đưa cho Băng Dao. Băng Dao cũng biết Đông Chính Vi bị truy nã, hơn nữa nàng còn lờ mờ nghe được tiếng gió. Không nghĩ tới, bây giờ lại truyền tin cho Ôn Uyển “Chủ tử, người yên tâm, thuộc hạ bây giờ đi ra ngoài. Có được tin tức, thuộc hạ lập tức trở lại báo cho người biết.”
Ôn Uyển chờ sau khi Băng Dao đi rồi, đắn đo một hồi cũng không nghĩ ra. Nàng bây giờ bộ dạng đen như vậy, tên bộ khoái này làm sao lại có thể nhìn ra thân phận của nàng chứ. Việc này cũng quá kinh kỳ [kinh sợ, kỳ lạ] rồi. Xem ra, trên đời này người thông minh lợi hại, còn nhiều, rất nhiều a. Sau này phải hành động cho thỏa đáng, bằng không, bị bắt trở về thì sẽ thua lỗ lớn mất. Nàng lúc này đang sống hết sức thoải mái nha.
Ôn Uyển nhìn lại đồ vật được ghi trên tờ giấy, gọi Đông Thanh tới, bảo nàng nói một chút chuyện liên quan đến Đông Chính Vi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đến lúc nghe nói xong, đúng là sau khi án tử lần trước bọn họ gặp phải được giải quyết xong, thì đã xảy ra chuyện rồi. Ôn Uyển nghe đến đó, ánh mắt lóe lóe. Nói như vậy, chuyện này rất có thể liên quan đến La Lục lão gia, cũng liên quan đến Triệu Vương. Thú vị, chuyện thú vị như vậy lại để cho nàng gặp phải, chuyện trên đời này, thật đúng là không thể nói rõ. Nàng lại đụng phải chuyện tốt bực này thì tâm huyết dâng trào.
Qua hồi lâu, lúc chạng vạng tối Băng Dao mới trở về. Vừa về, Ôn Uyển nhìn thấy quần áo nàng mặc không giống với lúc đi ra ngoài. Băng Dao cũng nói “Người, thuộc hạ đã an trí thỏa đáng. Nhưng mà người kia nói, nhất định phải gặp chủ tử, mới bằng lòng giao đồ vật đó ra. Nếu không, hắn thà chết chứ không giao.”
Ôn Uyển dở khóc dở cười, nàng cùng cái tên bộ khoái gọi là cái gì Đông Chính Vi kia, chỉ gặp qua một lần. Ngay cả quen biết cũng chưa phải, hắn làm sao lại tín nhiệm mình như vậy a! Người này, là kẻ giả mạo à, làm sao có thể giả mạo lâu như thế được! Sao có thể giả mạo làm bộ khoái đệ nhất thiên hạ được đây?
Ôn Uyển hỏi Băng Dao “Chỗ kia ổn thỏa hay không. Nếu như bị người khác phát hiện, ta cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu. Đến lúc đó, ta có thể phải trở về. Có nguy hiểm, ta sẽ không đi.”
Băng Dao cười nói “Chủ tử yên tâm, sẽ không có nguy hiểm. Chờ khi trời tối, thuộc hạ liền dẫn người ra ngoài. Có thuộc hạ ở đây, sẽ không có việc gì .” Ôn Uyển thấy nàng nói đầy tự tin như vậy, mới yên lòng. Miễn cưỡng đồng ý.
Ăn xong cơm tối, theo mọi khi Yến Kỳ Hiên cũng sẽ cùng nhau luyện chữ, Ôn Uyển không muốn đến lúc đó lại phải bịa đặt nói dối lừa gạt Yến Kỳ Hiên. Ngại phiền toái, trực tiếp cho Đông Thanh nói với Thuần Vương, buổi tối nàng có chút việc cần đi ra ngoài, để cho hắn tách nhi tử bảo bối của hắn ra một chút.
Sau khi trời tối hẳn, Ôn Uyển ra khỏi Vương Phủ. Ngồi trong xe ngựa, Đông chuyển Tây chuyển , phía ngoài cũng là trời đêm không rét đậm, nhưng nhìn đã thấy rợn người. Ôn Uyển tỏ vẻ rất mất hứng, sao không tìm chỗ tốt một chút, nơi này cũng quá vắng vẻ rồi. Phía ngoài quỷ khóc sói tru, nàng rất nhát gan, vạn nhất bị dọa thì làm sao bây giờ.
Băng Dao nhìn Ôn Uyển, nàng cũng hầu hạ Ôn Uyển hơn mấy tháng rồi, biết Tiểu chủ tử mình hầu hạ cũng không phải là người nhát gan gì. Nhưng trên mặt vẫn biểu lộ tình cảm, cười nói “Quận chúa, người không phải là muốn an toàn sao? Hiện tại chỗ náo nhiệt, cũng không thể nói là chỗ an toàn gì. Nếu như người bị người khác phát hiện, người sẽ gặp nguy hiểm. Vậy thì sẽ phải trở về Quận chúa phủ rồi.”
Ôn Uyển giữ im lặng. Im lặng, thật ra cũng là không thừa nhận.
Băng Dao cười trộm “Quận chúa yên tâm, chúng ta đi chính là miếu Thập Lý, cũng sắp đến rồi. Gặp hắn, để cho hắn giao đồ vật ra, thì chúng ta trở về.”
Ôn Uyển cong cong cái miệng nhỏ nhắn, không phát biểu ý kiến. Đi một hồi, xe ngựa liền chạy rất nhanh. Ôn Uyển xuống xe ngựa, thấy phu xe luôn cúi đầu, nàng không thấy rõ mặt lắm. Ôn Uyển trong lòng nói thầm, người này sao lại kỳ lạ thế. Thấy mình còn có thể mất một hai lạng thịt sao. Người kỳ lạ không bình thường mà.
/1357
|