Ôn Uyển trên đường về Vương Phủ , đi ngang qua một cửa hàng vàng bạc, Ôn Uyển nghĩ tới lễ vật mà lúc trước Yến Kì Hiên tặng, nghĩ tới cũng nên trả lễ cho tiểu tử kia. Hơn nữa gần đây, biểu hiện tên kia đối với mình cũng không tệ lắm, nên mua lễ vật bày tỏ một chút cảm tạ.
Nhìn cửa hàng kia hẳn là đẳng cấp không thấp, liền đi vào. Nhìn hồi lâu, cũng không nhìn trúng gì. Đông Thanh thấy thế nói ” chủ quán, đem trang sức tốt nhất trong cửa hàng của ngươi mang lên cho Gia ta xem một chút.”
Chưởng quỹ kia thấy hai chủ tớ Đông Thanh mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng tôi tớ mở miệng bất phàm, chủ nhân ngay cả mắt cũng không chớp. Cười nói”Được, chờ một chút .” Một lúc sau, liền bê ra một khay.
Ôn Uyển vừa nhìn đã bị một vật trong đó hấp dẫn, bên trong khay đặt một khối ngọc bội, được điêu khác hoa văn xoắn nhỏ mịn, chất ngọc là Hoàng Ngọc, màu sắc nồng đậm, chính giữa còn có màu xanh ngọc vô cùng hiếm thấy, ngọc như vậy , thậm chí so sánh với dương chi bạch ngọc còn khó gặp hơn. Bởi vì nó dính đến một chữ Hoàng. Ở triều đại này, chỉ cần dính lên chữ Hoàng, liền đại biểu ý nghĩa tôn quý. Ôn Uyển cầm lên, cẩn thận nhìn coi. Ngọc thượng đẳng như vậy, cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu .
Chưởng quỹ ở bên cạnh giới thiệu nói”Thật là có mắt nhìn. Ngọc bội kia, là hàng mới về. Ta cũng còn chưa mang lên , hôm nay ngài vận khí thật không tồi.”
Đông Thanh thấy Ôn Uyển khẽ gật đầu, nhìn bộ dáng cũng rất thích”Chưởng quỹ, ngọc này bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ cười nói”Ngọc bội kia chính là trân phẩm, phải năm ngàn lượng bạc. Giá cả ở tiệm chúng ta tuyệt đối không lừa gạt, ngươi yên tâm.” Ôn Uyển nhìn kỹ một chút, giá tiền cũng hợp lý. Nhìn Đông Thanh một cái, nàng cũng không giống Yến Kì Hiên. Trên người không mang nhiều tiền mặt như vậy.
Đông Thanh nhìn nói ” Chưởng quỹ, đây là ba trăm lượng tiền đặt cọc. Chờ một lúc ngươi mang ngọc bội kia đưa đến. . . . . .”
Đông Thanh vừa định nói Thuần Vương Phủ, liền truyền tới một giọng nói chê cười”Không có bạc cũng đừng mua. Chưởng quỹ, đem khối ngọc bội này bán cho ta, ta trả sáu ngàn lượng.” Dứt lời, đã nhìn thấy một người mặc quần áo da hổ, trang phục cũng vô cùng hoa lệ. Vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền .
“Thật xin lỗi, vị này tới trước.” Chưởng quỹ vừa nghe chỉ lắc đầu.
Ôn Uyển nhìn chưởng quỹ kia, trong lòng kinh ngạc. Thương gia coi trọng tiền bạc, không nghĩ tới chưởng quỹ này còn rất có nguyên tắc.
“Ta đây ra tám ngàn lượng bạc.” Chưởng quỹ nhìn Ôn Uyển, nhìn lại nam tử đốt tiền kia, nhưng không có lên tiếng. Nam tử kia thấy thế nói ” ta đây trả một vạn lượng, ngươi rốt cuộc bán hay không.”
Chưởng quỹ nhìn Ôn Uyển hỏi “Ngươi nếu như không vội dùng ngọc bội kia, vậy xin nhường cho vị này đi! Chỉ cần ngươi nguyện ý tặng cho vị này, bất kể vật nào ngươi chọn trúng ở trong cửa hàng ta, ta đồng loạt giảm giá cho ngươi 20%.”
Ôn Uyển nhìn bộ dáng này của chưởng quỹ, cười cười, không có lên tiếng. Đông Thanh thì sắc mặt không tốt nói”Nếu chúng ta không nhường đâu?”
Chưởng quỹ nhìn bộ dạng của Đông Thanh, lại nhìn Ôn Uyển”Nếu như không muốn, ngươi tới trước, tự nhiên là của ngươi . Giá tiền vẫn như lúc trước.”
Ôn Uyển đối với chưởng quỹ có thể giữ vững nguyên tắc, vẫn là rất hài lòng. Đông Thanh nhìn Ôn Uyển đối với hắn gật đầu, liền hiểu ý Ôn Uyển. Có điều nàng gần đây theo Ôn Uyển đi dạo đã có thói quen mặc cả “Nếu như là 50%, thì có thể suy nghĩ.”
Chưởng quỹ kia lập tức nói, chỉ cần là đồ năm ngàn lượng trở xuống , cũng có thể. Ôn Uyển nghe thấy, cười rồi đem ngọc bội thả lại trong khay gỗ lim.
Nam tử kia cầm lấy kia khối ngọc bội, cười nói”Thật là Chá Hoàng Ngọc a, không nghĩ tới, rốt cuộc tìm được Chá Hoàng Ngọc hiếm thấy này rồi. Có cái này, đưa cho ông ngoại, ông ngoại nhất định thích.”
Ôn Uyển thả lại ngọc bội này, chuẩn bị lại chọn thứ khác làm lễ vật cho tên kia. Người ta tặng lễ trọng cho nàng, chẳng lẽ nàng không tặng được một bộ lễ vật sao! Bất quá có thể giảm 50%, thì tốt hơn.
Nào biết đâu rằng công tử cầm ngọc bội kia, thấy Ôn Uyển một thân áo vải rất bình thường. Trên người cũng không mang đồ trang sức quý trọng gì, chỉ thấy một túi thơm vô cùng bình thường. Thì khinh bỉ nói “Chưởng quỹ , ngươi là người buôn bán. Đồ quý trọng như vậy, lại để cho hai tên ăn mày đụng. Phí công lại dính xúi quẩy.”
Chưởng quỹ gật đầu cúi người cười nói “Đâu có, Khương gia, đến cửa chính là làm ăn, vào cửa đều là khách. Còn nữa, ta coi vị này tuy nhỏ tuổi, nhưng chắc chắn là người tiết khí.” Chưởng quỹ biết, người có học thức không phải đều có tiết khí à.
Khương Gia kia trên dưới đánh giá Ôn Uyển một cái”Hừ, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này, so với tên khất cái trên đường cũng không hơn bao nhiêu. Nếu là ở trong cửa hàng nhà chúng ta, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Đông Thanh vốn là cảm thấy, nếu người ta muốn, nguyện ý nhường, cũng đã nhường cho rồi. Dù sao cũng chưa nói tặng lễ vật cho thế tử Gia. Nhưng mà người này, vô lễ như vậy”Ngươi nói gì? Ngươi nói ai là tên khất cái, có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa.”
Khương gia cười lạnh nói”Chẳng lẽ ta có nói sai à. Nhìn bộ dạng bần cùng này của các ngươi, nói không chừng chính là trộm đây? Tới đây là cố ý kiểm tra đồ.”
Chưởng quỹ chiếu cố nói “Không phải, vị này vừa nhìn đã biết là người đọc sách, sẽ không làm chuyện như vậy. Khương gia, ngọc bội kia ta gói cho ngươi.”
“Ai cần ngươi gói. Ngọc lão Tam, trong tiệm các ngươi có hai kẻ trộm, còn không mau tới đây.” Khương gia kia nhìn thấy một vị vừa tiến vào, thì lớn tiếng kêu.
Ôn Uyển nhìn lại, đi vào là một nam tử mặc áo khoác da chồn trắng. Nghe thấy có người gọi hắn như vậy, lúc đầu trên mặt buồn bực, nhưng mà vừa thấy người gọi, lập tức chất đầy nụ cười “A, đây không phải là Khương Cửu gia sao? Khương gia, làm sao ngài lại hạ cố tới tiểu điếm của chúng ta?”
Ngọc tam gia kia nghe vị Khương gia này nói hai người Ôn Uyển là trộm, liền nhìn lại y phục hai người “Người tới, lục soát cho ta, xem xem chúng trộm gì trong tiệm chúng ta rồi.”
Chưởng quỹ nghe nói như thế, thì cuống quít nói”Tam gia, làm như vậy không được. Hai vị này chính là khách nhân, không phải là kẻ trộm, tuyệt đối không phải là kẻ trộm. Lão phu dám lấy tính mạng đảm bảo, vị này tuyệt đối không phải là kẻ trộm.” Ôn Uyển ăn mặc bình thường, nhưng là ngôn hành cử chỉ, đặc biệt là ánh mắt mới vừa rồi nhìn Chá Hoàng Ngọc bội , dường như nhìn thấy là một việc không thể bình thường hơn . Chưởng quỹ có thể khẳng định, người này không Phú thì quý, không phải là người bọn họ có thể đắc tội được.
Ngọc tam gia tức giận kêu”Ngươi sẽ không phải là cùng bọn họ liên hợp, thông đồng cùng một chỗ sao? Vào, lục soát cho ta.”
Chưởng quỹ đứng ở bên cạnh hai người Ôn Uyển cùng Đông Thanh “Tam gia, ngươi không thể làm như vậy. Nếu như ngươi làm vậy, chẳng khác gì đập bảng hiệu của Ngọc gia chúng ta. Ta không thể để cho ngươi đập phá bảng hiệu Ngọc gia. Tam gia, ngươi không thể làm như vậy. Ngươi làm thế, chính là đánh mất danh dự của Ngọc gia a.”
Ngọc tam gia đẩy chưởng quỹ kia một cái, chưởng quỹ kia ngã trên mặt đất”Người tới, đem lão bất tử này ném ra ngoài, việc ở nơi này sau này không cần hắn phụ trách nữa. Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại đương gia cũng không phải là Ngọc Phi Dương rồi. Bây giờ là cha ta là đương gia rồi, ta nói thì phải dựa theo mà làm. Dám không nghe ta mà nói…, đây chính là kết quả.”
Ôn Uyển nhìn tác phong này, nguyên lai là Ngọc gia, hơn nữa còn là nội đấu. Không nghĩ tới thế nhưng gặp phải kịch hay như vậy. Nhìn cái bộ dáng này, Ngọc Phi Dương, quả thật đã suy sụp đi xuống. Ngọc gia, đoán chừng cách phá gia cũng không xa.
Hai kẻ hầu muốn soát người. Bị Đông Thanh đạp ngã xuống đất. Nếu như có chút đầu óc, vừa nhìn thấy người dẫn theo tùy tùng có thân thủ tốt như vậy, vậy khẳng định là lập tức nói xin lỗi. Nào ngờ vị Ngọc tam gia này nhìn thấy Đông Thanh có thân thủ tốt như vậy, càng khẳng định hai người là trộm rồi”Không ngờ, vẫn thật không nghĩ tới. Giữa ban ngày ban mặt, lại dám đến cửa hàng chúng ta công khai trộm đồ. Đi, đi mời bộ khoái.”
Bộ khoái còn chưa tới, một nam tử trên dưới hai mươi tuổi đi vào trước, phía sau còn đi theo vị chưởng quỹ mới vừa rồi bị ném ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn vị nam tử, cũng là cùng Ngọc Phi Dương có chút giống nhau. Cộng thêm là Ngọc gia sản nghiệp, đoán chừng , hẳn là người nhà của Ngọc Phi Dương .
Nam tử kia hỏi”Tam ca, ngươi đây là làm gì? Phương chưởng quỹ rốt cuộc làm gì mà ngươi đem hắn kéo ra ngoài?”
Ngọc tam gia vừa nhìn thấy người đến, lập tức mặt lạnh như tiền nói ” ngươi cho rằng ngươi vẫn là Lục gia ngày trước, ta là chủ nhân chỗ này, ta muốn đuổi đi người nào liền đuổi, ngươi bớt ở đây xen vào việc của người khác.”
Ngọc Lục gia nhìn cái bộ dáng này, trán nổi gân xanh, nhưng là hiện tại phát giận vô dụng. Cho nên nhẫn nại tức giận ở đáy lòng, rất tức giận nói”Tam ca, ta mới vừa rồi đã nghe Phương chưởng quỹ nói tất cả. Nếu ngươi cảm thấy Phương chưởng quỹ làm không tốt, cắt chức ông ấy là được, không cần thiết đối đãi với Phương chưởng quỹ như vậy, dù sao cũng là lão nhân ở hiệu buôn Lợi Phát chúng ta. Còn có, chúng ta mở cửa làm ăn, tiến vào cũng là khách. Vô chứng vô cớ , mà nói khách đến là trộm. Sẽ hỏng danh dự .”
Ngọc tam gia rất là khinh thường nói “Bớt ở chỗ này dài dòng, khoa tay múa chân với ta đi. Rảnh rỗi như vậy, còn không bằng hầu hạ Ngọc Phi Dương sắp chết kia, suy nghĩ biện pháp đem nợ trả hết. Chuyện ở chỗ của ta, không cần ngươi quản. Thức thời , tốt nhất mau cút cho ta. Bằng không, ta liền cho người đem ngươi đánh đi ra.”
Mặt Ngọc Lục gia trướng đến đỏ bừng, còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị hai kẻ hầu đến, khuyên hắn đi “Lục gia, không phải là tiểu nhân không để mặt mũi cho ngươi. Thật sự là Tam gia có lệnh, xin mời!”
Vị Khương gia kia nhìn Lục gia Ngọc gia, cười nói”Không nghĩ tới, Lục gia của Ngọc gia cũng có ngày hôm nay. Càng không có nghĩ tới, Ngọc Phi Dương nổi tiếng thiên hạ cũng có một ngày như vậy. Ha hả, thật là quá thoải mái.”
Ngọc Lục gia nghe lời này, cười lạnh nói”Tiểu nhân hèn hạ. Không dám quang minh chính đại, chỉ biết giở một chút thủ đoạn bẩn thỉu. Ta thật muốn xem, thời điểm Khương gia các ngươi rớt đài, ngươi có thể còn có khí thế như hôm nay hay không.”
“Người đâu, mau đem hắn đuổi ra ngoài. Đuổi không đi, thì ném ra ngoài cho ta.” Ngọc tam gia nghe lời này sắc mặt đại biến. Ngọc gia bọn họ, còn phải dựa vào Khương gia đấy, sao có thể đắc tội thần tài này. Mấy kẻ hầu nhận được lệnh, hạ thủ cũng nặng chút ít. Nửa đẩy nửa lôi đem vị Ngọc Lục gia này ra bên ngoài. Chưởng quỹ ở bên cạnh nhìn thấy mặt lộ vẻ bi thương, đi theo Lục gia.
Ôn Uyển cũng đang nhìn. Nhìn Lục gia Ngọc gia kia bị lôi đi ra ngoài . Ôn Uyển nhìn người đi ra ngoài, trong lòng cũng là có chút phát rét. Tình cảnh của cậu, đã đến mức nguy hiểm như vậy sao? Những người đi theo hắn, đều bị chèn ép rõ ràng như vậy. Chèn ép đến không nhấc nổi thân.
“Người đâu, đem hai kẻ trộm này bắt lại cho ta.” Ngọc tam gia giải quyết kẻ thích xen vào việc của người khác xong, lại quay đầu lại tới xử lý Ôn Uyển cùng Đông Thanh.
Người hầu vọt lên một, Đông Thanh liền đạp ngược lại. Đông Thanh nhìn Khương Cửu gia cố ý thêu dệt chuyện kia, nhìn bọn họ giống như nhìn lũ khỉ. Trong lòng rất tức giận, kín đáo phất tay một cái, ngọc bội trong tay Khương Cửu gia kia, rơi trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
“Ngươi đồ chó này, lại dám làm vỡ ngọc bội của Gia, người đâu, nhất định phải đem tay tên khốn này chặt xuống.” Khương Cửu gia cũng thông minh, một chút đã đoán được nhất định là Đông Thanh động tay động chân, nếu không, vô duyên vô cớ sao tay lại đau, mà sẩy tay rớt ngọc bội.
Lúc này, ngay cả tùy tùng của Khương Cửu gia đều lên một lượt . Đánh đến náo nhiệt, chỉ nghe thấy phía ngoài một trận tiếng bước chân dồn dập. Thì ra bộ khoái đến.
“Ở đây, Mộc bộ đầu,. Chính là hai tên trộm này.” Ba bộ khoái tiến vào. Quái dị chính là, bộ khoái cầm đầu, là một người tuổi chỉ trên dưới hai mươi. Hai người còn lại, một chừng ba mươi, một khoảng bốn mươi năm mươi .
Đông Thanh thấy, đang muốn báo húy danh, thì bị Ôn Uyển ấn xuống một cái, Đông Thanh nhìn thoáng qua Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển ý tứ , là muốn xem đến tột cùng như thế nào. Đông Thanh liền ngậm miệng.
“Chính là bọn họ, hai người này là kẻ trộm. Đem bọn họ bắt lại.” Ngọc tam gia kêu.
Khương Cửu gia cũng là thật âm sâu nói”Mộc bộ đầu, đem hai tên khốn này bắt lại cho ta. Lại dám đánh vỡ ngọc bội của ta, ta muốn hai kẻ này sống không bằng chết.”
Vị bộ khoái bốn mươi năm mươi kia, mặc dù chức vị thấp, nhưng số tuổi thì khác. Người như vậy, hàng năm ở tầng chót của xã hội leo trèo lăn lộn, sở trường quan sát sắc mặt, từ một vài hành động cũng có thể thấy được rất nhiều. Thấy Ôn Uyển nhìn thấy bọn họ, không những không hoảng sợ, ngược lại khí định thần nhàn ở một bên đánh giá bọn họ. Còn có nếu như là người tầm thường, nơi nào sẽ vào cửa hàng như vậy mua đồ. Còn mua ngọc bội quý trọng thế. Trong lòng hắn lộp bộp rơi xuống, nguy rồi. Hắn từ đầu đi theo vị Tiểu đầu mục này, sớm muộn cũng xui xẻo . Không nghĩ tới, lúc này mới mấy ngày, liền đá trúng thiết bản rồi.
Vội vàng đến chỗ Tiểu đầu mục kia, ở bên tai Tiểu đầu mục nói thầm mấy câu. Tiểu đầu mục nghe lão bộ khoái nói…, nhìn Ôn Uyển, lộ ra thái độ hồ nghi. Cẩn thận thử nghĩ lại, liền cảm thấy lỗ mãng, mới vừa rồi chỉ lo nịnh bợ lấy lòng Khương gia, nhưng quên mất nếu như là tiểu gia nhà nghèo, làm sao sẽ đến cửa hiệu danh tiếng mua hàng như vậy. Nghĩ như vậy, lập tức lôi khuôn mặt tươi cười hỏi”Không biết vị tiểu công tử này, tôn tính đại danh, lệnh tôn là?”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh “Gia ta họ Phất, lão gia nhà ta đã sớm qua đời. Trong nhà chỉ còn một mình hắn, Gia ta là một thân một mình tới kinh thành học.”
Tiểu đầu mục bắt người kia nghe lời này, lại nhìn thoáng qua kia lão đầu mục bắt người, thấy lão đầu mục còn muốn nói, không nhịn được kêu một tiếng. Lại cẩn thận đánh giá y phục một chút, ở đâu giống gia đình Phú Quý quan lại. Hơn nữa, hắn cũng không có nghe nói qua thế gia vọng tộc nào có người lớn lên giống một cục than như vậy”Áp giải, mang về nha môn”
Nhìn cửa hàng kia hẳn là đẳng cấp không thấp, liền đi vào. Nhìn hồi lâu, cũng không nhìn trúng gì. Đông Thanh thấy thế nói ” chủ quán, đem trang sức tốt nhất trong cửa hàng của ngươi mang lên cho Gia ta xem một chút.”
Chưởng quỹ kia thấy hai chủ tớ Đông Thanh mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng tôi tớ mở miệng bất phàm, chủ nhân ngay cả mắt cũng không chớp. Cười nói”Được, chờ một chút .” Một lúc sau, liền bê ra một khay.
Ôn Uyển vừa nhìn đã bị một vật trong đó hấp dẫn, bên trong khay đặt một khối ngọc bội, được điêu khác hoa văn xoắn nhỏ mịn, chất ngọc là Hoàng Ngọc, màu sắc nồng đậm, chính giữa còn có màu xanh ngọc vô cùng hiếm thấy, ngọc như vậy , thậm chí so sánh với dương chi bạch ngọc còn khó gặp hơn. Bởi vì nó dính đến một chữ Hoàng. Ở triều đại này, chỉ cần dính lên chữ Hoàng, liền đại biểu ý nghĩa tôn quý. Ôn Uyển cầm lên, cẩn thận nhìn coi. Ngọc thượng đẳng như vậy, cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu .
Chưởng quỹ ở bên cạnh giới thiệu nói”Thật là có mắt nhìn. Ngọc bội kia, là hàng mới về. Ta cũng còn chưa mang lên , hôm nay ngài vận khí thật không tồi.”
Đông Thanh thấy Ôn Uyển khẽ gật đầu, nhìn bộ dáng cũng rất thích”Chưởng quỹ, ngọc này bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ cười nói”Ngọc bội kia chính là trân phẩm, phải năm ngàn lượng bạc. Giá cả ở tiệm chúng ta tuyệt đối không lừa gạt, ngươi yên tâm.” Ôn Uyển nhìn kỹ một chút, giá tiền cũng hợp lý. Nhìn Đông Thanh một cái, nàng cũng không giống Yến Kì Hiên. Trên người không mang nhiều tiền mặt như vậy.
Đông Thanh nhìn nói ” Chưởng quỹ, đây là ba trăm lượng tiền đặt cọc. Chờ một lúc ngươi mang ngọc bội kia đưa đến. . . . . .”
Đông Thanh vừa định nói Thuần Vương Phủ, liền truyền tới một giọng nói chê cười”Không có bạc cũng đừng mua. Chưởng quỹ, đem khối ngọc bội này bán cho ta, ta trả sáu ngàn lượng.” Dứt lời, đã nhìn thấy một người mặc quần áo da hổ, trang phục cũng vô cùng hoa lệ. Vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền .
“Thật xin lỗi, vị này tới trước.” Chưởng quỹ vừa nghe chỉ lắc đầu.
Ôn Uyển nhìn chưởng quỹ kia, trong lòng kinh ngạc. Thương gia coi trọng tiền bạc, không nghĩ tới chưởng quỹ này còn rất có nguyên tắc.
“Ta đây ra tám ngàn lượng bạc.” Chưởng quỹ nhìn Ôn Uyển, nhìn lại nam tử đốt tiền kia, nhưng không có lên tiếng. Nam tử kia thấy thế nói ” ta đây trả một vạn lượng, ngươi rốt cuộc bán hay không.”
Chưởng quỹ nhìn Ôn Uyển hỏi “Ngươi nếu như không vội dùng ngọc bội kia, vậy xin nhường cho vị này đi! Chỉ cần ngươi nguyện ý tặng cho vị này, bất kể vật nào ngươi chọn trúng ở trong cửa hàng ta, ta đồng loạt giảm giá cho ngươi 20%.”
Ôn Uyển nhìn bộ dáng này của chưởng quỹ, cười cười, không có lên tiếng. Đông Thanh thì sắc mặt không tốt nói”Nếu chúng ta không nhường đâu?”
Chưởng quỹ nhìn bộ dạng của Đông Thanh, lại nhìn Ôn Uyển”Nếu như không muốn, ngươi tới trước, tự nhiên là của ngươi . Giá tiền vẫn như lúc trước.”
Ôn Uyển đối với chưởng quỹ có thể giữ vững nguyên tắc, vẫn là rất hài lòng. Đông Thanh nhìn Ôn Uyển đối với hắn gật đầu, liền hiểu ý Ôn Uyển. Có điều nàng gần đây theo Ôn Uyển đi dạo đã có thói quen mặc cả “Nếu như là 50%, thì có thể suy nghĩ.”
Chưởng quỹ kia lập tức nói, chỉ cần là đồ năm ngàn lượng trở xuống , cũng có thể. Ôn Uyển nghe thấy, cười rồi đem ngọc bội thả lại trong khay gỗ lim.
Nam tử kia cầm lấy kia khối ngọc bội, cười nói”Thật là Chá Hoàng Ngọc a, không nghĩ tới, rốt cuộc tìm được Chá Hoàng Ngọc hiếm thấy này rồi. Có cái này, đưa cho ông ngoại, ông ngoại nhất định thích.”
Ôn Uyển thả lại ngọc bội này, chuẩn bị lại chọn thứ khác làm lễ vật cho tên kia. Người ta tặng lễ trọng cho nàng, chẳng lẽ nàng không tặng được một bộ lễ vật sao! Bất quá có thể giảm 50%, thì tốt hơn.
Nào biết đâu rằng công tử cầm ngọc bội kia, thấy Ôn Uyển một thân áo vải rất bình thường. Trên người cũng không mang đồ trang sức quý trọng gì, chỉ thấy một túi thơm vô cùng bình thường. Thì khinh bỉ nói “Chưởng quỹ , ngươi là người buôn bán. Đồ quý trọng như vậy, lại để cho hai tên ăn mày đụng. Phí công lại dính xúi quẩy.”
Chưởng quỹ gật đầu cúi người cười nói “Đâu có, Khương gia, đến cửa chính là làm ăn, vào cửa đều là khách. Còn nữa, ta coi vị này tuy nhỏ tuổi, nhưng chắc chắn là người tiết khí.” Chưởng quỹ biết, người có học thức không phải đều có tiết khí à.
Khương Gia kia trên dưới đánh giá Ôn Uyển một cái”Hừ, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này, so với tên khất cái trên đường cũng không hơn bao nhiêu. Nếu là ở trong cửa hàng nhà chúng ta, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Đông Thanh vốn là cảm thấy, nếu người ta muốn, nguyện ý nhường, cũng đã nhường cho rồi. Dù sao cũng chưa nói tặng lễ vật cho thế tử Gia. Nhưng mà người này, vô lễ như vậy”Ngươi nói gì? Ngươi nói ai là tên khất cái, có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa.”
Khương gia cười lạnh nói”Chẳng lẽ ta có nói sai à. Nhìn bộ dạng bần cùng này của các ngươi, nói không chừng chính là trộm đây? Tới đây là cố ý kiểm tra đồ.”
Chưởng quỹ chiếu cố nói “Không phải, vị này vừa nhìn đã biết là người đọc sách, sẽ không làm chuyện như vậy. Khương gia, ngọc bội kia ta gói cho ngươi.”
“Ai cần ngươi gói. Ngọc lão Tam, trong tiệm các ngươi có hai kẻ trộm, còn không mau tới đây.” Khương gia kia nhìn thấy một vị vừa tiến vào, thì lớn tiếng kêu.
Ôn Uyển nhìn lại, đi vào là một nam tử mặc áo khoác da chồn trắng. Nghe thấy có người gọi hắn như vậy, lúc đầu trên mặt buồn bực, nhưng mà vừa thấy người gọi, lập tức chất đầy nụ cười “A, đây không phải là Khương Cửu gia sao? Khương gia, làm sao ngài lại hạ cố tới tiểu điếm của chúng ta?”
Ngọc tam gia kia nghe vị Khương gia này nói hai người Ôn Uyển là trộm, liền nhìn lại y phục hai người “Người tới, lục soát cho ta, xem xem chúng trộm gì trong tiệm chúng ta rồi.”
Chưởng quỹ nghe nói như thế, thì cuống quít nói”Tam gia, làm như vậy không được. Hai vị này chính là khách nhân, không phải là kẻ trộm, tuyệt đối không phải là kẻ trộm. Lão phu dám lấy tính mạng đảm bảo, vị này tuyệt đối không phải là kẻ trộm.” Ôn Uyển ăn mặc bình thường, nhưng là ngôn hành cử chỉ, đặc biệt là ánh mắt mới vừa rồi nhìn Chá Hoàng Ngọc bội , dường như nhìn thấy là một việc không thể bình thường hơn . Chưởng quỹ có thể khẳng định, người này không Phú thì quý, không phải là người bọn họ có thể đắc tội được.
Ngọc tam gia tức giận kêu”Ngươi sẽ không phải là cùng bọn họ liên hợp, thông đồng cùng một chỗ sao? Vào, lục soát cho ta.”
Chưởng quỹ đứng ở bên cạnh hai người Ôn Uyển cùng Đông Thanh “Tam gia, ngươi không thể làm như vậy. Nếu như ngươi làm vậy, chẳng khác gì đập bảng hiệu của Ngọc gia chúng ta. Ta không thể để cho ngươi đập phá bảng hiệu Ngọc gia. Tam gia, ngươi không thể làm như vậy. Ngươi làm thế, chính là đánh mất danh dự của Ngọc gia a.”
Ngọc tam gia đẩy chưởng quỹ kia một cái, chưởng quỹ kia ngã trên mặt đất”Người tới, đem lão bất tử này ném ra ngoài, việc ở nơi này sau này không cần hắn phụ trách nữa. Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại đương gia cũng không phải là Ngọc Phi Dương rồi. Bây giờ là cha ta là đương gia rồi, ta nói thì phải dựa theo mà làm. Dám không nghe ta mà nói…, đây chính là kết quả.”
Ôn Uyển nhìn tác phong này, nguyên lai là Ngọc gia, hơn nữa còn là nội đấu. Không nghĩ tới thế nhưng gặp phải kịch hay như vậy. Nhìn cái bộ dáng này, Ngọc Phi Dương, quả thật đã suy sụp đi xuống. Ngọc gia, đoán chừng cách phá gia cũng không xa.
Hai kẻ hầu muốn soát người. Bị Đông Thanh đạp ngã xuống đất. Nếu như có chút đầu óc, vừa nhìn thấy người dẫn theo tùy tùng có thân thủ tốt như vậy, vậy khẳng định là lập tức nói xin lỗi. Nào ngờ vị Ngọc tam gia này nhìn thấy Đông Thanh có thân thủ tốt như vậy, càng khẳng định hai người là trộm rồi”Không ngờ, vẫn thật không nghĩ tới. Giữa ban ngày ban mặt, lại dám đến cửa hàng chúng ta công khai trộm đồ. Đi, đi mời bộ khoái.”
Bộ khoái còn chưa tới, một nam tử trên dưới hai mươi tuổi đi vào trước, phía sau còn đi theo vị chưởng quỹ mới vừa rồi bị ném ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn vị nam tử, cũng là cùng Ngọc Phi Dương có chút giống nhau. Cộng thêm là Ngọc gia sản nghiệp, đoán chừng , hẳn là người nhà của Ngọc Phi Dương .
Nam tử kia hỏi”Tam ca, ngươi đây là làm gì? Phương chưởng quỹ rốt cuộc làm gì mà ngươi đem hắn kéo ra ngoài?”
Ngọc tam gia vừa nhìn thấy người đến, lập tức mặt lạnh như tiền nói ” ngươi cho rằng ngươi vẫn là Lục gia ngày trước, ta là chủ nhân chỗ này, ta muốn đuổi đi người nào liền đuổi, ngươi bớt ở đây xen vào việc của người khác.”
Ngọc Lục gia nhìn cái bộ dáng này, trán nổi gân xanh, nhưng là hiện tại phát giận vô dụng. Cho nên nhẫn nại tức giận ở đáy lòng, rất tức giận nói”Tam ca, ta mới vừa rồi đã nghe Phương chưởng quỹ nói tất cả. Nếu ngươi cảm thấy Phương chưởng quỹ làm không tốt, cắt chức ông ấy là được, không cần thiết đối đãi với Phương chưởng quỹ như vậy, dù sao cũng là lão nhân ở hiệu buôn Lợi Phát chúng ta. Còn có, chúng ta mở cửa làm ăn, tiến vào cũng là khách. Vô chứng vô cớ , mà nói khách đến là trộm. Sẽ hỏng danh dự .”
Ngọc tam gia rất là khinh thường nói “Bớt ở chỗ này dài dòng, khoa tay múa chân với ta đi. Rảnh rỗi như vậy, còn không bằng hầu hạ Ngọc Phi Dương sắp chết kia, suy nghĩ biện pháp đem nợ trả hết. Chuyện ở chỗ của ta, không cần ngươi quản. Thức thời , tốt nhất mau cút cho ta. Bằng không, ta liền cho người đem ngươi đánh đi ra.”
Mặt Ngọc Lục gia trướng đến đỏ bừng, còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị hai kẻ hầu đến, khuyên hắn đi “Lục gia, không phải là tiểu nhân không để mặt mũi cho ngươi. Thật sự là Tam gia có lệnh, xin mời!”
Vị Khương gia kia nhìn Lục gia Ngọc gia, cười nói”Không nghĩ tới, Lục gia của Ngọc gia cũng có ngày hôm nay. Càng không có nghĩ tới, Ngọc Phi Dương nổi tiếng thiên hạ cũng có một ngày như vậy. Ha hả, thật là quá thoải mái.”
Ngọc Lục gia nghe lời này, cười lạnh nói”Tiểu nhân hèn hạ. Không dám quang minh chính đại, chỉ biết giở một chút thủ đoạn bẩn thỉu. Ta thật muốn xem, thời điểm Khương gia các ngươi rớt đài, ngươi có thể còn có khí thế như hôm nay hay không.”
“Người đâu, mau đem hắn đuổi ra ngoài. Đuổi không đi, thì ném ra ngoài cho ta.” Ngọc tam gia nghe lời này sắc mặt đại biến. Ngọc gia bọn họ, còn phải dựa vào Khương gia đấy, sao có thể đắc tội thần tài này. Mấy kẻ hầu nhận được lệnh, hạ thủ cũng nặng chút ít. Nửa đẩy nửa lôi đem vị Ngọc Lục gia này ra bên ngoài. Chưởng quỹ ở bên cạnh nhìn thấy mặt lộ vẻ bi thương, đi theo Lục gia.
Ôn Uyển cũng đang nhìn. Nhìn Lục gia Ngọc gia kia bị lôi đi ra ngoài . Ôn Uyển nhìn người đi ra ngoài, trong lòng cũng là có chút phát rét. Tình cảnh của cậu, đã đến mức nguy hiểm như vậy sao? Những người đi theo hắn, đều bị chèn ép rõ ràng như vậy. Chèn ép đến không nhấc nổi thân.
“Người đâu, đem hai kẻ trộm này bắt lại cho ta.” Ngọc tam gia giải quyết kẻ thích xen vào việc của người khác xong, lại quay đầu lại tới xử lý Ôn Uyển cùng Đông Thanh.
Người hầu vọt lên một, Đông Thanh liền đạp ngược lại. Đông Thanh nhìn Khương Cửu gia cố ý thêu dệt chuyện kia, nhìn bọn họ giống như nhìn lũ khỉ. Trong lòng rất tức giận, kín đáo phất tay một cái, ngọc bội trong tay Khương Cửu gia kia, rơi trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
“Ngươi đồ chó này, lại dám làm vỡ ngọc bội của Gia, người đâu, nhất định phải đem tay tên khốn này chặt xuống.” Khương Cửu gia cũng thông minh, một chút đã đoán được nhất định là Đông Thanh động tay động chân, nếu không, vô duyên vô cớ sao tay lại đau, mà sẩy tay rớt ngọc bội.
Lúc này, ngay cả tùy tùng của Khương Cửu gia đều lên một lượt . Đánh đến náo nhiệt, chỉ nghe thấy phía ngoài một trận tiếng bước chân dồn dập. Thì ra bộ khoái đến.
“Ở đây, Mộc bộ đầu,. Chính là hai tên trộm này.” Ba bộ khoái tiến vào. Quái dị chính là, bộ khoái cầm đầu, là một người tuổi chỉ trên dưới hai mươi. Hai người còn lại, một chừng ba mươi, một khoảng bốn mươi năm mươi .
Đông Thanh thấy, đang muốn báo húy danh, thì bị Ôn Uyển ấn xuống một cái, Đông Thanh nhìn thoáng qua Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển ý tứ , là muốn xem đến tột cùng như thế nào. Đông Thanh liền ngậm miệng.
“Chính là bọn họ, hai người này là kẻ trộm. Đem bọn họ bắt lại.” Ngọc tam gia kêu.
Khương Cửu gia cũng là thật âm sâu nói”Mộc bộ đầu, đem hai tên khốn này bắt lại cho ta. Lại dám đánh vỡ ngọc bội của ta, ta muốn hai kẻ này sống không bằng chết.”
Vị bộ khoái bốn mươi năm mươi kia, mặc dù chức vị thấp, nhưng số tuổi thì khác. Người như vậy, hàng năm ở tầng chót của xã hội leo trèo lăn lộn, sở trường quan sát sắc mặt, từ một vài hành động cũng có thể thấy được rất nhiều. Thấy Ôn Uyển nhìn thấy bọn họ, không những không hoảng sợ, ngược lại khí định thần nhàn ở một bên đánh giá bọn họ. Còn có nếu như là người tầm thường, nơi nào sẽ vào cửa hàng như vậy mua đồ. Còn mua ngọc bội quý trọng thế. Trong lòng hắn lộp bộp rơi xuống, nguy rồi. Hắn từ đầu đi theo vị Tiểu đầu mục này, sớm muộn cũng xui xẻo . Không nghĩ tới, lúc này mới mấy ngày, liền đá trúng thiết bản rồi.
Vội vàng đến chỗ Tiểu đầu mục kia, ở bên tai Tiểu đầu mục nói thầm mấy câu. Tiểu đầu mục nghe lão bộ khoái nói…, nhìn Ôn Uyển, lộ ra thái độ hồ nghi. Cẩn thận thử nghĩ lại, liền cảm thấy lỗ mãng, mới vừa rồi chỉ lo nịnh bợ lấy lòng Khương gia, nhưng quên mất nếu như là tiểu gia nhà nghèo, làm sao sẽ đến cửa hiệu danh tiếng mua hàng như vậy. Nghĩ như vậy, lập tức lôi khuôn mặt tươi cười hỏi”Không biết vị tiểu công tử này, tôn tính đại danh, lệnh tôn là?”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh “Gia ta họ Phất, lão gia nhà ta đã sớm qua đời. Trong nhà chỉ còn một mình hắn, Gia ta là một thân một mình tới kinh thành học.”
Tiểu đầu mục bắt người kia nghe lời này, lại nhìn thoáng qua kia lão đầu mục bắt người, thấy lão đầu mục còn muốn nói, không nhịn được kêu một tiếng. Lại cẩn thận đánh giá y phục một chút, ở đâu giống gia đình Phú Quý quan lại. Hơn nữa, hắn cũng không có nghe nói qua thế gia vọng tộc nào có người lớn lên giống một cục than như vậy”Áp giải, mang về nha môn”
/1357
|