Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nam tử bạch y kia, ánh mắt không tốt, ai biết người này có phải cố ý khó xử mình hay không. Trong lòng tức giận, trên mặt cũng biểu lộ ra.
“Đi thôi!” Yến Kỳ Hiên lôi kéo Ôn Uyển muốn đi. Ôn Uyển lắc đầu, nhìn về phía bạch diện thư sinh kia gật đầu. Nàng mặc dù không thích, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Nói sao đi nữa, nàng cũng bái thiên hạ đệ nhất danh sĩ làm thầy, nếu như tùy tiện bị hai người này làm khó, nàng cũng quá vô dụng rồi, học hơn bốn năm hao tốn nhiều thời gian như vậy, tất cả đều là uổng công.
Nam tử kia đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, đối với thần sắc của Ôn Uyển, mặt lộ vẻ châm chọc. Cầm bút mực viết một vế trên.
“Thủy hữu trùng tắc trùng, Thủy hữu ngư tắc ngư, Thủy Thủy Thủy, Giang Hà hồ thủy thủy.” Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh đọc lại.
Ôn Uyển nghe hắn đọc xong, không nhịn được sờ đầu. Mười tám chữ, hắn đọc sai bốn chữ, khó trách lại bị người nói thành người ngu ngốc rồi, cũng khó trách bị nói thành bao cỏ, trình độ này, có thể nói trước nay chưa từng có a.
“Ha ha, ha ha. . . . . . Không hổ là Thế Tử Gia nổi tiếng viết sai chữ trong kinh thành.” Học tử đứng bên cạnh xem náo nhiệt, tất cả đều cười phá lên.
Yến Kỳ Hiên mặt đỏ bừng đỏ bừng, cúi đầu xuống, cũng cảm thấy rất mất mặt. Nhìn Ôn Uyển bên cạnh, ánh mắt không tốt: “Đều là tên này làm hại, đã nói không đến rồi, tự chuốc lấy phiến phức.”
Ôn Uyển cúi đầu mà thở dài nói, Thuần Vương này ruốt cuộc dạy dỗ nhi tử như thế nào đây. Nếu không phải quần là áo lượt mà là phách vương, thì nhất định sẽ xông lên đánh cho tên kia mấy quyền, như vậy những người này cũng chỉ dám khinh bỉ ở sau lưng, mà không phải trắng trợn khi dễ hắn như vậy. Nếu không thì dạy thành tài đi. Giờ thì hay rồi, dạy đứa nhỏ này thành chỉ biết sĩ diện mà bản lãnh, dở dở ương ương, đây không phải là cố ý muốn hại cả đời hắn sao?
Thật ra thì Ôn Uyển không biết, nơi này không cho phép đánh nhau ẩu đả. Bằng không, sẽ bị quần ẩu [bị đánh hội đồng]. Cho dù nháo đến Kim Loan Điện, Hoàng Đế cũng chỉ trừng trị Yến Kỳ Hiên. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này có quy củ của nó, nó chính là do văn đàn đại sư Kỷ đại nhân đã qua đời viết , được Hoàng Đế khen ngợi . Cho nên Yến Kỳ Hiên mới không dám làm càn ở chỗ này.
Ôn Uyển trong lòng mặc dù nghĩ rằng Yến Kỳ Hiên thật đúng là đủ nát, nhưng trên mặt lại không lộ ra. Lúc này nếu như nàng không thể lấy lại danh dự cho tiểu tử kia, đoán chừng sau này hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến mình nữa, Thuần Vương nhất định không nóng lòng giúp nàng nữa. Thế thì tính toán của nàng cũng không xong rồi. Vừa nghĩ như vậy, Ôn Uyển lạnh lùng quét mắt nhìn những người cười phá lên xung quanh, mọi người bị ánh mắt lạnh thấu xương này làm cho kinh hãi, thoáng một cái an tĩnh lại. Nhìn về phía Đông Thanh nhẹ gật đầu. Đông Thanh lập tức gọi: “Mang bút tới.”
Bút được mang tới, Ôn Uyển tay trái đặt bút. Tất cả mọi người ở đây, vốn khinh bỉ tên Hắc tiểu tử hung hăng càn quấy này, lúc này thấy lại còn thuận tay trái, trong mắt khinh bỉ càng nhiều.
Ôn Uyển nhận bút, trên giấy viết: ” Mộc chi hạ vi bản, mộ chi thượng vi mạt. Mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm”’
Tất cả mọi người đều gật đầu, chứng tỏ đối vô cùng tốt.
Ôn Uyển cũng không buông bút, tiếp tục viết: “Bạch tháp nhai. Hoàng thiết tượng, sinh hồng lô. Thiêu hắc thán, mạo thanh yên, thiểm lam quang, thối tử thiết, tọa bắc triêu nam đả đông tây.”
“Đây là vế trên công tử chúng ta ra, kính xin vị công tử này đối vế dưới. Không thể chỉ khảo người khác, bản thân lại không ứng khảo a.” Đông Thanh ha hả cười. Tài công tử chính là nhất đẳng đấy, để xem những người gọi là tài tử không coi ai ra gì này ứng đối với khó khăn của công tử như thế nào.
Yến Kỳ Hiên nét mặt tái nhợt, lúc này mới hơi hòa hoãn một chút.
Bạch diện thư sinh kia sau khi xem xong, sắc mặt vừa đỏ vừa xanh. Hắn biết, hôm nay đá trúng thiết bản [miếng sắt] rồi. Tên bao cỏ này, khi nào lại quen biết người lợi hại như vậy rồi. Còn một khối than đen như vậy, sao lại lợi hại như thế.
“Đối hay, mọi người thất sắc, đọc lên lại leng keng trôi chảy, đọc lên lại phảng phất như trông thấy một màn thợ rèn đang rèn sắt tình cảnh rất sống động, tốt, đốt thật tốt. Công tử tuổi nhỏ tài cao a.” Một lão giả đi tới, nhìn Ôn Uyển viết chữ rồng bay phượng múa khí thế bất phàm, tán thưởng thật đẹp.
Sĩ tử suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không đối tốt được.
Lão giả ngược lại hai tay nâng lên thanh âm cung kính nói: ” Lão phu họ Chung, không biết tôn tính đại danh công tử?”
Ôn Uyển nhìn lão giả kia một cái, không lên tiếng. Lại nhìn thư sinh kia một cái, vẫn không đối được. Không kiên nhẫn đợi được nữa, thoáng nhìn về phía Đông Thanh, sau đó lại nhìn Yến Kỳ Hiên nói: “Đi vào xem một chút, hay là quay về, ngươi làm chủ.”
Yến Kỳ Hiên vừa mất mặt lớn như vậy, tưởng rằng Ôn Uyển sẽ ghét bỏ hắn. Ở cổ đại, người đọc sách cũng đều vô cùng thanh cao, cho dù người có thân phận quý trọng bực này như Yến Kỳ Hiên, nhưng mà không đức không tài, cũng đều sẽ bị những người có học thức kia khinh bỉ đến cùng . Cho nên, Yến Kỳ Hiên mới có suy nghĩ như thế.
Nhưng mà, hắn lại không nghĩ Ôn Uyển cũng không lạnh nhạt hắn, ngược lại vô cùng cho hắn mặt mũi. Yến Kỳ Hiên nghe lời Ôn Uyển vui mừng đến choáng váng, hắn cho tới bây giờ còn chưa có mặt mũi như hôm nay vậy. Hào khí vạn trượng nói: “Cũng đối xong rồi, sao lại không đi lên trên xem một chút.”
Một đám học giả trơ mắt nhìn ba người vào lầu ba, là nơi bình họa.
“Ai vậy, lại có thể ngang ngược như vậy?” Một học tử rất bất mãn thái độ ngang ngược càn rỡ của Ôn Uyển.
“Không biết, chưa nghe nói qua. Trong kinh thành không có người như vậy a! Nhưng mà vế đối trên này, đối ra thực sự là vô cùng tuyệt diệu.” Thêm một người khen ngợi nói.
“Đối ra tuyệt diệu thì tuyệt diệu, ai biết có phải là tự hắn làm không. Với lại ngươi không nhìn thấy sao, hắn cho rằng hắn là ai, mà kiêu ngạo như vậy. Ngay cả Chung lão hỏi mà cũng không trả lời, người không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy, chẳng trách lại cùng thế tử bao cỏ kia ở cùng một chỗ.” Mọi người nhao nhao nghị luận.
Quản sự kia lập tức cho người đi điều tra người này rốt cuộc là ai. Nhìn không giống như là người đơn giản. Mà những người còn lại, tất cả lại đều đứng ở đây suy nghĩ vế sau.
Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên đi vào khu vực bình họa [bình luận, đánh giá tranh] ở tầng ba. Yến Kỳ Hiên mặc dù không vẽ tranh, nhưng mà nhà bọn họ có rất nhiều danh họa, chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy ư! Mà tài nghệ vẽ tranh của Ôn Uyển là hạng nhất, nhưng bình họa, cũng coi như là một nửa chuyên gia. Ai bảo nàng có một Lão sư được xưng là họa tiên, chính nàng lại thấy qua nhiều bức tranh tốt như vậy.
Đoàn người Ôn Uyển đến tầng ba, tùy tiện vào một phòng. Gian phòng kia có chút tương tự như phòng học hiện nay. Không ít người ngồi bên dưới. Bên trên có một người nhìn về một bức họa treo ở đó, phê bình ưu khuyết điểm của bức tranh này. Người bên dưới nghe nhao nhao gật đầu.
Yến Kỳ Hiên ngồi ở đó một hồi, giống như dưới mông có đinh, khó chịu đến không chịu nổi, nhưng lại không tiện mở miệng nói. Ôn Uyển nhìn bình luận sư giải thích, còn không có được ba phần trình độ của Lão sư nàng, thì không có hứng thú nữa. Lại nhìn bộ dạng này của Yến Kỳ Hiên, nên quyết định đi ra ngoài.
“Giang công tử, thất kính thất kính. Đều là bọn ta có mắt không biết nhìn người, còn xin thứ tội.” Chủ sự chỉ trong một khoảng thời gian nhỏ này, nghe ngóng được, đi cùng Yến Kỳ Hiên chính là cháu trai của Vương Phi, Giang Nam vọng tộc, công tử Giang gia.
Cũng mệt cho cái thân phận này. Giang gia, ở Giang Nam cũng là danh môn vọng tộc. Số lượng tài tử xuất hiện cũng không ít. Về phần Giang Thủ Vọng này, ngược lại chưa nghe nói qua, giống như là ngang trời xuất thế [bỗng dưng xuất hiện]. Có điều, cái này không phải trọng yếu. Quan trọng là … tin tức tìm hiểu được, sự kiện bức tranh giả huyên náo ồn ào lần trước, được ba vị sư phụ nhận xét là tranh thật, nhưng lại bị vị Giang công tử này vừa nhìn đã biết tranh giả. Chỉ phần năng lực này, không phải người bình thường có thể làm được .
Chưởng quầy cũng là người có kiến thức, nếu như chỉ có câu đối hôm nay, còn có thể nói là lấy ở chỗ khác. Có thể đánh giá bức họa mà ba vị sư phụ nhận định là tranh thật, kiên định chắc chắn nói là tranh giả, mà kết quả, lại thật sự là tranh giả. Bằng trình độ như vậy, tuyệt đối là thực sự có tài năng và học vấn, là người nên giao hảo.
“Các ngươi nơi này, học vấn không ra làm sao, bậc thềm bày ra cũng thật là cao. Vế sau của công tử nhà ta đối được không?”. Ôn Uyển đối với thái độ của bọn hắn, vô cùng ác cảm. Sao không viết công khai ở cửa ra vào, cho dù không vào xem được, uyển chuyển nói một tiếng, thái độ cũng phải nghiêm chỉnh, cũng không nên nhục nhã người khác. Sự thực quy củ của Văn Hãn Các này đã viết hơn hai mươi năm, chỉ do nàng quê mùa mà thôi. Không trách được người khác. Dĩ nhiên, muốn tìm lỗi, lúc nào cũng có lý do .
“Bọn ta tài sơ học thiển, kính xin công tử cho biết vế sau.” Quản sự Văn Hãn Các kia cũng là một nhân vật, hướng về phía Ôn Uyển, vô cùng cung kính.
“Chúng ta vì sao phải cho các ngươi biết. Đối không được, thì chờ có người đối được là được.” Yến Kỳ Hiên đắc ý cộng thêm khinh bỉ nói, lại nhìn Ôn Uyển một cái, kéo Ôn Uyển nghênh ngang rời đi. Để lại đầy tài tử ở đó không biết có cảm tưởng gì sắc mặt vừa trắng lại xanh, xanh lại trắng. Bọn họ lại bị một tiên sinh viết sai chữ khinh bỉ, trên đời này còn có chuyện khiến cho bọn họ nhục nhã hơn so với chuyện này sao?
“Cục than, ngươi thật là lợi hại. Ngươi không thấy được, những kẻ luôn tự cho mình là người có tài kia, bộ dạng mỗi người mặt đỏ bừng tức giận đến mức không nói ra lời. Ha ha, quá buồn cười rồi. Ta cho tới bây giờ còn chưa từng sảng khoái như vậy. Xem bọn hắn sau này còn dám nói ta là bao cỏ nữa hay không.” Yến Kỳ Hiên nhìn có chút hả hê.
Ôn Uyển nhìn hắn vui vẻ như được ăn kẹo, không tự giác cũng cười. Tên này, đã mười ba tuổi, lại giống như tiểu hài tử bảy tám tuổi.
Ngày thứ hai, bọn họ đi ra ngoài chơi, người Văn Hãn Các đến mời bọn họ. Ôn Uyển rất bực mình bọn họ, đúng là đáng ghét.
“Cục than, ta nói ngươi sao lại tốn thời gian tức giận như vậy, làm gì mà giống như ông già thế. Không muốn thì không để ý tới bọn họ là được, có gì hay mà ngươi xoắn xuýt [khó chịu bực bội]. Thật là không hiểu được ngươi, rõ ràng là chuyện rất đơn giản, ngươi làm gì mà bộ dạng lại giống rất khó khăn vây. Bọn họ nếu như dám tới làm phiền ngươi, lại đến quấy rầy ngươi, đến lúc đó ngươi để cho thị vệ quất bọn hắn một trận cảnh để cáo cảnh cáo, xem bọn họ ai còn dám đến lải nhải.” Yến Kỳ Hiên cũng không kiên nhẫn, nhưng cũng không quen nhìn bộ dạng trách móc kia của Ôn Uyển, nên không nhịn được quở trách.
Ánh mắt của Ôn Uyển chuyển nhiều vòng, sau đó nở nụ cười. Đúng rồi, tự mình lải nhải như vậy làm gì. Không muốn cứ việc nói thẳng, làm gì phải sợ đắc tội người khác. Xem ra, trên người mình vẫn còn cái tính giúp người làm việc tốt hơn hai mươi năm qua, vẫn là không thay đổi a! Cái này trong vòng một năm này ở đây cũng phải sửa lại. Trong hoàng cung, đó là một nơi ăn thịt người, mà tình cảnh của nàng trong tương lai nếu như vẫn tồn tại ý nghĩ giúp mọi người làm điều tốt này trong đầu, chẳng khác nào muốn chết. Xem ra, còn rất nhiều điều mình phải sửa đổi.
Ôn Uyển lại đối với mấy sĩ tử đến đây kia, thái độ cực kỳ ngạo mạn, tỏ vẻ mình không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ. Nếu không, cũng đừng trách nàng không khách khí, nếu như bọn họ không sợ từng cái một bị đánh một trận, vậy thì cứ việc phóng ngựa tới a.
Mấy người đến đây, tất cả đều thất vọng mà về. Với một thiếu niên tài học đầy bụng như vậy, làm sao lại cùng kẻ vô dụng nhất trong kinh thành trộn lẫn cùng nhau như thế. Đối với nàng thất vọng thì tự nhiên cũng sẽ không sẽ tìm đến nàng nữa. Sau này, thật sự không có người đến quấy rầy nàng.
Ôn Uyển thật không nghĩ tới, vì chuyện này mà quan hệ của nàng và Yến Kỳ Hiên cũng rất tốt, tiến lên một bước lớn. Yến Kỳ Hiên rất tin phục Ôn Uyển, cảm thấy biểu đệ này thật là một người có năng lực. Biết đọc sách, biết chơi, hiểu tranh, còn biết nhìn đồ cổ, ngay cả đánh bạc cũng rất có nghề. Phảng phất như trên đời này không có thứ gì tên này không biết. Lại còn quan trọng nhất là, hắn một chút cũng không có lỗ mũi hướng lên trời [vênh váo ] xem thường mình, với người như vậy, bên cạnh hắn cũng không có một người . Cho nên, quyết định nghe lời của phụ thân mà hảo hảo cùng kết giao Ôn Uyển.
“Đi thôi!” Yến Kỳ Hiên lôi kéo Ôn Uyển muốn đi. Ôn Uyển lắc đầu, nhìn về phía bạch diện thư sinh kia gật đầu. Nàng mặc dù không thích, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Nói sao đi nữa, nàng cũng bái thiên hạ đệ nhất danh sĩ làm thầy, nếu như tùy tiện bị hai người này làm khó, nàng cũng quá vô dụng rồi, học hơn bốn năm hao tốn nhiều thời gian như vậy, tất cả đều là uổng công.
Nam tử kia đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, đối với thần sắc của Ôn Uyển, mặt lộ vẻ châm chọc. Cầm bút mực viết một vế trên.
“Thủy hữu trùng tắc trùng, Thủy hữu ngư tắc ngư, Thủy Thủy Thủy, Giang Hà hồ thủy thủy.” Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh đọc lại.
Ôn Uyển nghe hắn đọc xong, không nhịn được sờ đầu. Mười tám chữ, hắn đọc sai bốn chữ, khó trách lại bị người nói thành người ngu ngốc rồi, cũng khó trách bị nói thành bao cỏ, trình độ này, có thể nói trước nay chưa từng có a.
“Ha ha, ha ha. . . . . . Không hổ là Thế Tử Gia nổi tiếng viết sai chữ trong kinh thành.” Học tử đứng bên cạnh xem náo nhiệt, tất cả đều cười phá lên.
Yến Kỳ Hiên mặt đỏ bừng đỏ bừng, cúi đầu xuống, cũng cảm thấy rất mất mặt. Nhìn Ôn Uyển bên cạnh, ánh mắt không tốt: “Đều là tên này làm hại, đã nói không đến rồi, tự chuốc lấy phiến phức.”
Ôn Uyển cúi đầu mà thở dài nói, Thuần Vương này ruốt cuộc dạy dỗ nhi tử như thế nào đây. Nếu không phải quần là áo lượt mà là phách vương, thì nhất định sẽ xông lên đánh cho tên kia mấy quyền, như vậy những người này cũng chỉ dám khinh bỉ ở sau lưng, mà không phải trắng trợn khi dễ hắn như vậy. Nếu không thì dạy thành tài đi. Giờ thì hay rồi, dạy đứa nhỏ này thành chỉ biết sĩ diện mà bản lãnh, dở dở ương ương, đây không phải là cố ý muốn hại cả đời hắn sao?
Thật ra thì Ôn Uyển không biết, nơi này không cho phép đánh nhau ẩu đả. Bằng không, sẽ bị quần ẩu [bị đánh hội đồng]. Cho dù nháo đến Kim Loan Điện, Hoàng Đế cũng chỉ trừng trị Yến Kỳ Hiên. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này có quy củ của nó, nó chính là do văn đàn đại sư Kỷ đại nhân đã qua đời viết , được Hoàng Đế khen ngợi . Cho nên Yến Kỳ Hiên mới không dám làm càn ở chỗ này.
Ôn Uyển trong lòng mặc dù nghĩ rằng Yến Kỳ Hiên thật đúng là đủ nát, nhưng trên mặt lại không lộ ra. Lúc này nếu như nàng không thể lấy lại danh dự cho tiểu tử kia, đoán chừng sau này hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến mình nữa, Thuần Vương nhất định không nóng lòng giúp nàng nữa. Thế thì tính toán của nàng cũng không xong rồi. Vừa nghĩ như vậy, Ôn Uyển lạnh lùng quét mắt nhìn những người cười phá lên xung quanh, mọi người bị ánh mắt lạnh thấu xương này làm cho kinh hãi, thoáng một cái an tĩnh lại. Nhìn về phía Đông Thanh nhẹ gật đầu. Đông Thanh lập tức gọi: “Mang bút tới.”
Bút được mang tới, Ôn Uyển tay trái đặt bút. Tất cả mọi người ở đây, vốn khinh bỉ tên Hắc tiểu tử hung hăng càn quấy này, lúc này thấy lại còn thuận tay trái, trong mắt khinh bỉ càng nhiều.
Ôn Uyển nhận bút, trên giấy viết: ” Mộc chi hạ vi bản, mộ chi thượng vi mạt. Mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm”’
Tất cả mọi người đều gật đầu, chứng tỏ đối vô cùng tốt.
Ôn Uyển cũng không buông bút, tiếp tục viết: “Bạch tháp nhai. Hoàng thiết tượng, sinh hồng lô. Thiêu hắc thán, mạo thanh yên, thiểm lam quang, thối tử thiết, tọa bắc triêu nam đả đông tây.”
“Đây là vế trên công tử chúng ta ra, kính xin vị công tử này đối vế dưới. Không thể chỉ khảo người khác, bản thân lại không ứng khảo a.” Đông Thanh ha hả cười. Tài công tử chính là nhất đẳng đấy, để xem những người gọi là tài tử không coi ai ra gì này ứng đối với khó khăn của công tử như thế nào.
Yến Kỳ Hiên nét mặt tái nhợt, lúc này mới hơi hòa hoãn một chút.
Bạch diện thư sinh kia sau khi xem xong, sắc mặt vừa đỏ vừa xanh. Hắn biết, hôm nay đá trúng thiết bản [miếng sắt] rồi. Tên bao cỏ này, khi nào lại quen biết người lợi hại như vậy rồi. Còn một khối than đen như vậy, sao lại lợi hại như thế.
“Đối hay, mọi người thất sắc, đọc lên lại leng keng trôi chảy, đọc lên lại phảng phất như trông thấy một màn thợ rèn đang rèn sắt tình cảnh rất sống động, tốt, đốt thật tốt. Công tử tuổi nhỏ tài cao a.” Một lão giả đi tới, nhìn Ôn Uyển viết chữ rồng bay phượng múa khí thế bất phàm, tán thưởng thật đẹp.
Sĩ tử suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không đối tốt được.
Lão giả ngược lại hai tay nâng lên thanh âm cung kính nói: ” Lão phu họ Chung, không biết tôn tính đại danh công tử?”
Ôn Uyển nhìn lão giả kia một cái, không lên tiếng. Lại nhìn thư sinh kia một cái, vẫn không đối được. Không kiên nhẫn đợi được nữa, thoáng nhìn về phía Đông Thanh, sau đó lại nhìn Yến Kỳ Hiên nói: “Đi vào xem một chút, hay là quay về, ngươi làm chủ.”
Yến Kỳ Hiên vừa mất mặt lớn như vậy, tưởng rằng Ôn Uyển sẽ ghét bỏ hắn. Ở cổ đại, người đọc sách cũng đều vô cùng thanh cao, cho dù người có thân phận quý trọng bực này như Yến Kỳ Hiên, nhưng mà không đức không tài, cũng đều sẽ bị những người có học thức kia khinh bỉ đến cùng . Cho nên, Yến Kỳ Hiên mới có suy nghĩ như thế.
Nhưng mà, hắn lại không nghĩ Ôn Uyển cũng không lạnh nhạt hắn, ngược lại vô cùng cho hắn mặt mũi. Yến Kỳ Hiên nghe lời Ôn Uyển vui mừng đến choáng váng, hắn cho tới bây giờ còn chưa có mặt mũi như hôm nay vậy. Hào khí vạn trượng nói: “Cũng đối xong rồi, sao lại không đi lên trên xem một chút.”
Một đám học giả trơ mắt nhìn ba người vào lầu ba, là nơi bình họa.
“Ai vậy, lại có thể ngang ngược như vậy?” Một học tử rất bất mãn thái độ ngang ngược càn rỡ của Ôn Uyển.
“Không biết, chưa nghe nói qua. Trong kinh thành không có người như vậy a! Nhưng mà vế đối trên này, đối ra thực sự là vô cùng tuyệt diệu.” Thêm một người khen ngợi nói.
“Đối ra tuyệt diệu thì tuyệt diệu, ai biết có phải là tự hắn làm không. Với lại ngươi không nhìn thấy sao, hắn cho rằng hắn là ai, mà kiêu ngạo như vậy. Ngay cả Chung lão hỏi mà cũng không trả lời, người không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy, chẳng trách lại cùng thế tử bao cỏ kia ở cùng một chỗ.” Mọi người nhao nhao nghị luận.
Quản sự kia lập tức cho người đi điều tra người này rốt cuộc là ai. Nhìn không giống như là người đơn giản. Mà những người còn lại, tất cả lại đều đứng ở đây suy nghĩ vế sau.
Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên đi vào khu vực bình họa [bình luận, đánh giá tranh] ở tầng ba. Yến Kỳ Hiên mặc dù không vẽ tranh, nhưng mà nhà bọn họ có rất nhiều danh họa, chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy ư! Mà tài nghệ vẽ tranh của Ôn Uyển là hạng nhất, nhưng bình họa, cũng coi như là một nửa chuyên gia. Ai bảo nàng có một Lão sư được xưng là họa tiên, chính nàng lại thấy qua nhiều bức tranh tốt như vậy.
Đoàn người Ôn Uyển đến tầng ba, tùy tiện vào một phòng. Gian phòng kia có chút tương tự như phòng học hiện nay. Không ít người ngồi bên dưới. Bên trên có một người nhìn về một bức họa treo ở đó, phê bình ưu khuyết điểm của bức tranh này. Người bên dưới nghe nhao nhao gật đầu.
Yến Kỳ Hiên ngồi ở đó một hồi, giống như dưới mông có đinh, khó chịu đến không chịu nổi, nhưng lại không tiện mở miệng nói. Ôn Uyển nhìn bình luận sư giải thích, còn không có được ba phần trình độ của Lão sư nàng, thì không có hứng thú nữa. Lại nhìn bộ dạng này của Yến Kỳ Hiên, nên quyết định đi ra ngoài.
“Giang công tử, thất kính thất kính. Đều là bọn ta có mắt không biết nhìn người, còn xin thứ tội.” Chủ sự chỉ trong một khoảng thời gian nhỏ này, nghe ngóng được, đi cùng Yến Kỳ Hiên chính là cháu trai của Vương Phi, Giang Nam vọng tộc, công tử Giang gia.
Cũng mệt cho cái thân phận này. Giang gia, ở Giang Nam cũng là danh môn vọng tộc. Số lượng tài tử xuất hiện cũng không ít. Về phần Giang Thủ Vọng này, ngược lại chưa nghe nói qua, giống như là ngang trời xuất thế [bỗng dưng xuất hiện]. Có điều, cái này không phải trọng yếu. Quan trọng là … tin tức tìm hiểu được, sự kiện bức tranh giả huyên náo ồn ào lần trước, được ba vị sư phụ nhận xét là tranh thật, nhưng lại bị vị Giang công tử này vừa nhìn đã biết tranh giả. Chỉ phần năng lực này, không phải người bình thường có thể làm được .
Chưởng quầy cũng là người có kiến thức, nếu như chỉ có câu đối hôm nay, còn có thể nói là lấy ở chỗ khác. Có thể đánh giá bức họa mà ba vị sư phụ nhận định là tranh thật, kiên định chắc chắn nói là tranh giả, mà kết quả, lại thật sự là tranh giả. Bằng trình độ như vậy, tuyệt đối là thực sự có tài năng và học vấn, là người nên giao hảo.
“Các ngươi nơi này, học vấn không ra làm sao, bậc thềm bày ra cũng thật là cao. Vế sau của công tử nhà ta đối được không?”. Ôn Uyển đối với thái độ của bọn hắn, vô cùng ác cảm. Sao không viết công khai ở cửa ra vào, cho dù không vào xem được, uyển chuyển nói một tiếng, thái độ cũng phải nghiêm chỉnh, cũng không nên nhục nhã người khác. Sự thực quy củ của Văn Hãn Các này đã viết hơn hai mươi năm, chỉ do nàng quê mùa mà thôi. Không trách được người khác. Dĩ nhiên, muốn tìm lỗi, lúc nào cũng có lý do .
“Bọn ta tài sơ học thiển, kính xin công tử cho biết vế sau.” Quản sự Văn Hãn Các kia cũng là một nhân vật, hướng về phía Ôn Uyển, vô cùng cung kính.
“Chúng ta vì sao phải cho các ngươi biết. Đối không được, thì chờ có người đối được là được.” Yến Kỳ Hiên đắc ý cộng thêm khinh bỉ nói, lại nhìn Ôn Uyển một cái, kéo Ôn Uyển nghênh ngang rời đi. Để lại đầy tài tử ở đó không biết có cảm tưởng gì sắc mặt vừa trắng lại xanh, xanh lại trắng. Bọn họ lại bị một tiên sinh viết sai chữ khinh bỉ, trên đời này còn có chuyện khiến cho bọn họ nhục nhã hơn so với chuyện này sao?
“Cục than, ngươi thật là lợi hại. Ngươi không thấy được, những kẻ luôn tự cho mình là người có tài kia, bộ dạng mỗi người mặt đỏ bừng tức giận đến mức không nói ra lời. Ha ha, quá buồn cười rồi. Ta cho tới bây giờ còn chưa từng sảng khoái như vậy. Xem bọn hắn sau này còn dám nói ta là bao cỏ nữa hay không.” Yến Kỳ Hiên nhìn có chút hả hê.
Ôn Uyển nhìn hắn vui vẻ như được ăn kẹo, không tự giác cũng cười. Tên này, đã mười ba tuổi, lại giống như tiểu hài tử bảy tám tuổi.
Ngày thứ hai, bọn họ đi ra ngoài chơi, người Văn Hãn Các đến mời bọn họ. Ôn Uyển rất bực mình bọn họ, đúng là đáng ghét.
“Cục than, ta nói ngươi sao lại tốn thời gian tức giận như vậy, làm gì mà giống như ông già thế. Không muốn thì không để ý tới bọn họ là được, có gì hay mà ngươi xoắn xuýt [khó chịu bực bội]. Thật là không hiểu được ngươi, rõ ràng là chuyện rất đơn giản, ngươi làm gì mà bộ dạng lại giống rất khó khăn vây. Bọn họ nếu như dám tới làm phiền ngươi, lại đến quấy rầy ngươi, đến lúc đó ngươi để cho thị vệ quất bọn hắn một trận cảnh để cáo cảnh cáo, xem bọn họ ai còn dám đến lải nhải.” Yến Kỳ Hiên cũng không kiên nhẫn, nhưng cũng không quen nhìn bộ dạng trách móc kia của Ôn Uyển, nên không nhịn được quở trách.
Ánh mắt của Ôn Uyển chuyển nhiều vòng, sau đó nở nụ cười. Đúng rồi, tự mình lải nhải như vậy làm gì. Không muốn cứ việc nói thẳng, làm gì phải sợ đắc tội người khác. Xem ra, trên người mình vẫn còn cái tính giúp người làm việc tốt hơn hai mươi năm qua, vẫn là không thay đổi a! Cái này trong vòng một năm này ở đây cũng phải sửa lại. Trong hoàng cung, đó là một nơi ăn thịt người, mà tình cảnh của nàng trong tương lai nếu như vẫn tồn tại ý nghĩ giúp mọi người làm điều tốt này trong đầu, chẳng khác nào muốn chết. Xem ra, còn rất nhiều điều mình phải sửa đổi.
Ôn Uyển lại đối với mấy sĩ tử đến đây kia, thái độ cực kỳ ngạo mạn, tỏ vẻ mình không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ. Nếu không, cũng đừng trách nàng không khách khí, nếu như bọn họ không sợ từng cái một bị đánh một trận, vậy thì cứ việc phóng ngựa tới a.
Mấy người đến đây, tất cả đều thất vọng mà về. Với một thiếu niên tài học đầy bụng như vậy, làm sao lại cùng kẻ vô dụng nhất trong kinh thành trộn lẫn cùng nhau như thế. Đối với nàng thất vọng thì tự nhiên cũng sẽ không sẽ tìm đến nàng nữa. Sau này, thật sự không có người đến quấy rầy nàng.
Ôn Uyển thật không nghĩ tới, vì chuyện này mà quan hệ của nàng và Yến Kỳ Hiên cũng rất tốt, tiến lên một bước lớn. Yến Kỳ Hiên rất tin phục Ôn Uyển, cảm thấy biểu đệ này thật là một người có năng lực. Biết đọc sách, biết chơi, hiểu tranh, còn biết nhìn đồ cổ, ngay cả đánh bạc cũng rất có nghề. Phảng phất như trên đời này không có thứ gì tên này không biết. Lại còn quan trọng nhất là, hắn một chút cũng không có lỗ mũi hướng lên trời [vênh váo ] xem thường mình, với người như vậy, bên cạnh hắn cũng không có một người . Cho nên, quyết định nghe lời của phụ thân mà hảo hảo cùng kết giao Ôn Uyển.
/1357
|