Trịnh vương thì đang ngồi trên xe ngựa để trở về vương phủ, cẩn thận suy tư về những lời Ôn Uyển nói với hắn, có mấy phần thật mấy phần là giả. Sau khi suy nghĩ xong thì cười ra tiếng. Ai cũng không biết suy nghĩ trong tận đáy lòng của nha đầu này. Nói về kỳ nghệ thì ngay cả Hạ Ảnh không rời khỏi nàng nửa bước cũng không ngờ tài đánh cờ của nàng lại cao như vậy. Nếu như ngày đó không phải là tâm huyết dâng trào, mà nha đầu kia lại rất tín nhiệm hắn, đến bây giờ hắn cũng sẽ không biết gì về chuyện đó. Nếu như hôm nay không phải bởi vì cảm động, đoán chừng có đánh chết, nàng cũng sẽ không lộ ra một câu như vậy.
Nếu là người khác, thì nhất định Trịnh vương cho đó chỉ là nói suông. Nhưng đây lại là Ôn Uyển, chỉ trong khoảng thời gian bốn năm nàng đã tích lũy được hơn một trăm vạn lượng bạc, thủ đoạn vơ vét của cải bậc này hiện tại trên đời còn ai có thể theo kịp. Ngay cả được xưng là kỳ tài trong giới kinh doanh, Ngọc Phi Dương cũng không làm được như thế. Mà Ngọc Phi Dương, cũng vì không tính toán được Ôn Uyển, đã hoàn toàn bị Ôn Uyển thuyết phục, mới phản bội lại Triệu vương, quy hàng về phe hắn. Nếu như Ngọc Phi Dương không phải thấy Ôn Uyển có năng lực như thế, thì hắn sẽ phản chiến(theo quân địch đánh quân mình) sao?
Còn có một điều, trong bốn năm nay, mỗi tháng hắn đều có thư từ qua lại với Ôn Uyển. Có đôi khi hắn cũng sẽ tùy ý hỏi chuyện làm ăn của Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển hồi âm đều dùng một loại thái độ để nói về chuyện kinh doanh. Dường như những chuyện làm ăn này đối với nàng mà nói giống như trò chơi đùa của tiểu hài tử, nàng căn bản là không để ý, chỉ vì chơi thật thú vị nên làm thôi.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy khả năng của Ôn Uyển cũng coi như là một loại hứng thú, cho nên mới không quá để ý. Hiện nay xem ra, Ôn Uyển thật sự có tài năng, nên chỉ coi những chuyện làm ăn kia giống như hài tử chơi trò chơi thôi, hắn chưa từng thấy Ôn Uyển quá quan tâm đến bạc bao giờ. Nghĩ như vậy, chợt nhớ lại hôm đó lúc hắn đưa đồ trang sức đeo tay trị giá hơn một vạn hai nghìn lượng, Ôn Uyển nghe xong chỉ bĩu môi rồi nhận lấy. Lúc ấy còn tỏ vẻ chờ sau này kiếm được tiền sẽ trả lại cho hắn. Khi đó tình trạng của Ôn Uyển cũng không phải như hiện tại, lúc ấy trên người nha đầu kia ngay cả một lượng bạc cũng không có. Ăn, mặc, ở tất cả đều là tiền của vương phủ. Nhưng bộ dạng khi đó của Ôn Uyển là một chút cũng không đem hơn vạn lượng kia để vào mắt, ở trong mắt của nàng hơn vạn lượng bạc giống như đậu hũ, cải trắng, cũng không tỏ vẻ khoa trương gì. Bây giờ nhớ lại, mặc dù nha đầu kia tỏ vẻ nhận, nhưng thái độ không có một chút thấp thỏm lo âu nào, lúc ấy còn muốn trả lại cho hắn vì nàng cho rằng chiếm tiện nghi của hắn là không tốt.
Nhiều biểu hiện như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, mà cái nha đầu này, trong lòng đúng là tự tin có thể kinh doanh lãi ngần ấy tiền, có thể trả lại gấp mấy lần cho hắn. Một lần có thể là ngẫu nhiên, hai lần ba lần thì không thể là ngẫu nhiên được, chẳng qua là trước kia hắn không chú ý thôi. Nói cách khác, cái nha đầu này, thật đúng là có khả năng này, chỉ là luôn giấu kín không biểu lộ ra ngoài thôi.
Hơn ngàn vạn thậm chí là hơn trăm triệu lượng bạc, Trịnh vương nghĩ đến mấy con số này rồi lại nghĩ đến hiện nay quốc khố đang trống không. Hắn cẩn thận suy tư. Nếu như để Ôn Uyển đi ra ngoài học hỏi, đối với Ôn Uyển là tốt hay xấu. Đối với hắn là lợi hay hại. Trịnh vương suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng nghĩ đến, nếu như Ôn Uyển thật sự phải làm như vậy mới tốt lên được, thì hẳn là nên để nàng đi ra ngoài học hỏi rèn luyện, mà không phải đưa vào trong hoàng cung, lãng phí vô ích một thân tài năng của nha đầu kia. Dù sao phụ hoàng rất cưng chiều nha đầu này, ở lại bên người hay không cũng đều giống nhau.
Còn nữa, đặt nàng sống giữa hậu cung tranh đoạt, đúng là hành động có chút tầm thường. Muốn làm Thái tử của một quốc gia cũng không phải chỉ dựa vào việc tham gia đùa bỡn một chút thủ đoạn nào đó. Mà phải dựa vào bản lĩnh thật sự, tức là có thể quản lý tốt quốc gia, là có thể tri nhân thiện nhậm(biết cách dùng người), có thể có năng lực, có quyết đoán để cho quốc gia phồn vinh giàu mạnh, để cho bách tính an cư lạc nghiệp. Trước kia là hắn không biết Ôn Uyển có khả năng này, hiện tại biết rồi, sẽ không cần để nha đầu này sống ở nơi sài lang hổ báo kia nữa. Nếu để cho phụ hoàng biết nha đầu này có khả năng phú quốc chi tài, nói không chừng phần thắng của hắn sẽ nhiều thêm mấy phần.
Nghĩ tới đây, Trịnh vương lập tức đem ý nghĩ này loại bỏ. Không được, tạm thời vẫn không thể để tin tức này lộ ra ngoài. Nếu như phụ hoàng biết tin tức này là do hắn để lộ ra ngoài, đến lúc đó phụ hoàng sẽ nghĩ ngợi lại, e sẽ đem lại hậu quả xấu. Hắn cảm thấy nếu như Ôn Uyển thật có khả năng này, chỉ cần có thể dùng, nam nữ thì có quan hệ gì chứ. Cho dù Ôn Uyển là nữ tử thì như thế nào, chỉ cần có thể kiếm lời cho hắn thật nhiều bạc, có thể chia sẻ không ít áp lực với hắn là được, hắn sẽ không lo ngại chuyện đấy. Cũng không phải là để cho Ôn Uyển tham chính làm quan trong triều, đó là vi phạm tổ chế. Hắn thì không sao, nhưng còn có phụ hoàng, nếu như phụ hoàng biết hắn cố ý để lộ tin tức này ra ngoài, có thể còn cho rằng hắn là người có năng lực nữa hay không, có thể sẽ cho rằng Ôn Uyển vẫn luôn giả ngây giả dại hay không, rồi nghĩ rằng thật ra Ôn Uyển vẫn luôn giả bộ. Đến lúc đó nếu người cho rằng tất cả những gì Ôn Uyển làm đều là giả bộ, thì sẽ nghĩ kỳ thật bên trong đứa bé này chứa càn khôn. Không được, chuyện này tạm thời không thể để lộ ra ngoài.
Quan trọng nhất là không thể để lộ ra tin tức này với phụ hoàng. Nhưng để nha đầu này ở bên ngoài một thời gian, nói không chừng có thể khiến tính tình nhạy cảm và tính đa nghi của nàng khá hơn một chút. Cũng có thể làm cho lòng dạ nàng khoáng đạt thêm một chút, đừng có suốt ngày nặng nề, buồn bực. Trải qua cẩn thận suy tư, Trịnh vương thấy tất cả đều có lợi, bất kể là đối với Ôn Uyển hay là đối với hắn, đều lợi nhiều hơn hại. Chuyện này có thể thực hiện.
Ôn Uyển trở lại phủ Quận chúa, vốn muốn đến thư phòng. Nhưng là nghĩ tới chuyện tình ban ngày ở phủ Trịnh vương, liền truyền Cổ ma ma đến. Hỏi mình làm như vậy thì gây ra nguy hại nhiều không(Ôn Uyển còn không biết, tặng lễ mới chỉ là một ngòi nổ)
Cổ ma ma nhìn nàng nguyện ý chăm chú dốc lòng học tập, trong lòng cảm thấy được an ủi. Gần đây cũng không biết Quận chúa gặp phải chuyện gì, tâm tính táo bạo hơn rất nhiều, mất đi sự bình thản của ngày trước. Nhìn nàng hiện tại rốt cục cũng trở lại như bình thường, cho nên đem từng nguyên nhân gây ra chuyện này nói rõ ràng minh bạch cho nàng.
Ôn Uyển nghe xong, nhìn không ra sắc mặt của nàng như thế nào. Chờ Cổ ma ma đi ra ngoài rồi liền cúi đầu. Xoay người đi vào thư phòng, không để cho bất luận kẻ nào đi vào. Lấy bút ra, từ từ luyện chữ, luyện một lúc lâu, tâm tình mới bình tĩnh trở lại. Tựa vào trên ghế trầm tư. Hôm nay, chuyến đi đến phủ Trịnh vương, thật là vô cùng không thoải mái. Sau này, vẫn nên ít đi mới tốt a! Lần này coi như là giáo huấn, sau này chú ý là được. Về phần nói muốn giao hảo cùng bọn họ, thôi được rồi, qua hôm nay cũng có thể thấy được, hậu trạch của phủ Trịnh vương cũng là nơi ở của một đám ma quỷ, nên cách bọn họ xa xa một chút.
Bất quá, mặc dù tuy không vui, nhưng có thể gặp được Thuần vương, còn có ý tứ mà Thuần vương biểu lộ ra, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Mấy ngày nay, lúc ở thôn trang nàng cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc hiểu rõ cảnh ngộ của nàng, hiểu vị trí của nàng so sánh với vị trí của cậu Trịnh vương còn nguy hiểm hơn. Lúc này nàng mới chợt hiểu ra, nàng có thể sống đến bây giờ thật sự là nhờ vận khí của nàng tốt, cũng nhờ ông trời phù hộ. Nàng không thể so với cậu Trịnh vương, cậu Trịnh vương đã thân kinh bách chiến(người trải qua trăm trận chiến) đối với tất cả thủ đoạn của bọn họ thì trong lòng của cậu đều biết rõ. Mà nàng thì không phải vậy, nàng so sánh với đám người Hiền phi thì nàng chỉ là một người ngu ngốc mà thôi. Nếu như lúc trước không phải bởi vì Hiền phi cố kỵ ông ngoại Hoàng đế, chỉ xui khiến Tư Nguyệt tranh đấu với nàng thôi, nếu là Hiền phi động tay, đoán chừng nàng chắc chắn chết rồi.
Hiểu rõ tình cảnh sau này, nàng cũng hạ quyết tâm, nhưng là trong lòng nàng một chút sức lực cũng không có. Những thủ đoạn kia, ở đời trước thỉnh thoảng nàng nghe từ Lưu Thiến, khi nằm mơ hưng phấn mà nhắc tới. Nàng vẫn cảm thấy là mây bay, đều là do những người kia tưởng tượng ra đấy, không nghĩ tới thực tế còn tàn khốc hơn nhiều. Hiện tại cái gì nàng cũng không hiểu, cho dù có muốn, nhưng ở trong hoàng cung này, nàng thường xuyên ở thế bị động cộng thêm việc đám người bên trong cũng phòng bị nàng. Cứ cứng đầu không biết tình huống mà ra trận như thế chắc chắn thất bại là không thể nghi ngờ.
Cũng bởi vì hiểu rõ những điều này, cho nên nàng vẫn đang cố tìm ra ưu thế của mình, chỉ có lợi dụng ưu thế mới có thể phản kích lại. Giống như Tư Nguyệt, nàng lợi dụng thể chất tốt để mưu hại, đó cũng là một ưu diểm. Đây chính là chỗ thông minh của Tư Nguyệt, không ai nghĩ tới giữa mùa đông khắc nghiệt sẽ có người đẩy người khác xuống nước. Ở cổ đại, không có người nào dám cam đoan làm như thế sẽ không bị bệnh, sẽ không chết. Cho nên nói, thật ra Tư Nguyệt cũng đang đánh cuộc. Mà ưu thế của nàng ta, một là thân thể tốt, hai là núi dựa vững chắc, ba là tài nguyên nhân mạch phong phú. Nhưng nàng thì sao, mặc dù nàng nghĩ vỡ đầu, phân tích kỹ thì nàng vẫn không tìm ra được một tí tẹo ưu thế nào của mình. Thật, ưu thế thì nàng không có nhưng ngược lại hoàn cảnh xấu thì có một đống.
Nói đến việc dùng tâm phúc sao? Bên người nàng không có một người nào đắc dụng cả, bên cạnh có Hạ Ngữ tính cách ôn hòa, có lẽ gia đấu còn có thể giúp một chút, cung đấu thì nàng ta chưa bao giờ đặt chân đến cửa cung; về phần Hạ Ảnh, bảo vệ còn có thể, muốn nàng đi đấu tâm nhãn, với đầu óc của Hạ Ảnh, nói không chừng đến lúc đó ngược lại bị người ta lợi dụng, kéo cả chủ tử là nàng ta vào trong đống bùn lầy đi. Còn những người khác vẫn là đừng nên nhắc đến thì hơn. Sau mấy chuyện xảy ra vừa rồi, một người nàng cũng không dùng được.
Lại nói đến nhân mạch cùng cơ sở ngầm. Trong hoàng cung nàng ngoại trừ nhận biết Ôn công công, thì những cung nữ thái giám bưng trà rót nước nàng đều không nhận ra, một cái tên cũng không nhớ. Trong số các tần phi trong hậu cung chỉ có Hiền phi và Đức Phi nhìn quen mắt một chút, những vị phi tử cấp thấp khác nàng cũng không nhận ra một người nào. Không có nhân mạch và cơ sở ngầm, thì sẽ không có được tin tức chính xác và giúp đỡ, lấy cái gì để phản kích.
Cuối cùng là vấn đề tiền bạc, lúc này nàng rất rất nghèo đấy, trừ phòng ốc, ruộng đất cùng bất động tài sản bên ngoài, tất cả tiền mặt lưu động của nàng còn chưa được năm ngàn lượng, muốn thu mua mọi người thì không đủ tiền vốn.
Nàng lấy kính lúp để tìm ưu thế của mình, cũng chỉ có thể tìm được một ưu thế. Cái ưu thế này chính là thứ giúp nàng sống yên phận, đó chính là Hoàng đế cưng chiều nàng. Nhưng ưu thế này, đối với Ôn Uyển mà nói cũng vô dụng. Bởi vì, không thể dùng được. Nàng có thể an tâm hưởng thụ các chỗ tốt nhờ sự sủng ái của Hoàng đế mang đến, ban thưởng cũng có thể nhận đến hai tay như mang không nỗi, nhưng tuyệt đối không thể lấy ra lợi dụng. Nếu không, sẽ bị phát hiện, chưa nói đến phát hiện chỉ cần một khi bị hoài nghi, thì sẽ vĩnh viễn mất đi trù tính sống an phận của nàng. Dĩ nhiên, trừ phi nàng có thể tự tin cho là Hoàng đế không biết. Nàng tự biết nặng mấy cân mấy lượng, nàng tự hỏi nàng còn không có bản lĩnh mạnh mẻ để không bị ông ngoại Hoàng đế phát hiện như thế. Nếu không có bản lĩnh này, thì nên dập tắt tâm tư này đi. Nàng không giống Tư Nguyệt, nàng không có tư cách để đi đánh cuộc.
Mà trái lại thực lực của đối thủ thế nào? Thử nghĩ xem Hiền phi ở hậu cung hơn ba mươi năm, quan hệ phức tạp, trong hậu cung khẳng định đều là tai mắt của bà. Mà thủ đoạn của bà ta cao siêu, tinh thông mưu tính ngấm ngầm, tâm đủ ngoan đủ độc. Không phải là Ôn Uyển tâng bốc đối thủ, mà nhìn lại từ vụ giá họa của Tư Nguyệt, Hiền phi nếu trực tiếp ra tay giết nàng, đoán chừng so với bóp chết một con kiến còn dễ hơn. Mà nàng đối với cung đấu, đối với việc đùa bỡn những âm mưu quỷ kế này thì chỉ giống như tiểu hài tử vừa mới đến nhà trẻ thôi.
Phân tích như vậy, nàng thật sự ở vào cục diện kém không thể kém hơn nữa. Thật, có thể nói cần cái gì cũng không có. Nàng vừa nghĩ như vậy trong lòng liền hốt hoảng. Bởi vì nàng đã trải qua, thật sự là thời thời khắc khắc nàng đều gặp nguy hiểm. Nhưng cho dù khó hơn nữa, có khó hơn nữa cũng phải tìm được một lổ hổng. Nàng vẫn luôn tìm lỗ hổng này. Chẳng qua là không nghĩ tới, Thuần vương lại đưa tới cho nàng lỗ hổng đó.
Cơ hội lần này, nàng nhất định phải nắm chặt, nàng muốn đến ở Thuần vương phủ, sắp tới nàng không thể thường xuyên đi hoàng cung, càng không thể ở trong hoàng cung. Nếu như nàng suy đoán đúng, lần này, hẳn là Hiền phi sẽ trực tiếp động thủ với nàng. Đi Thuần vương phủ, tiếp nhận huấn luyện, vậy thì có thể biến tướng mà tạm thời tránh xa hoàng cung. Những chuyện khác tạm thời không nói, ít nhất có thể bí mật lôi kéo được một người ủng hộ. Nàng vẫn biết Thuần vương vẫn luôn thuộc phái trung lập.
Ôn Uyển nghĩ, nếu thật được xuất cung, để cho nàng đến chỗ Thuần vương tiếp nhận huấn luyện, ngoại trừ có thể mượn hơi Thuần vương ủng hộ phe mình, còn có những chỗ tốt khác nữa.
Nếu là người khác, thì nhất định Trịnh vương cho đó chỉ là nói suông. Nhưng đây lại là Ôn Uyển, chỉ trong khoảng thời gian bốn năm nàng đã tích lũy được hơn một trăm vạn lượng bạc, thủ đoạn vơ vét của cải bậc này hiện tại trên đời còn ai có thể theo kịp. Ngay cả được xưng là kỳ tài trong giới kinh doanh, Ngọc Phi Dương cũng không làm được như thế. Mà Ngọc Phi Dương, cũng vì không tính toán được Ôn Uyển, đã hoàn toàn bị Ôn Uyển thuyết phục, mới phản bội lại Triệu vương, quy hàng về phe hắn. Nếu như Ngọc Phi Dương không phải thấy Ôn Uyển có năng lực như thế, thì hắn sẽ phản chiến(theo quân địch đánh quân mình) sao?
Còn có một điều, trong bốn năm nay, mỗi tháng hắn đều có thư từ qua lại với Ôn Uyển. Có đôi khi hắn cũng sẽ tùy ý hỏi chuyện làm ăn của Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển hồi âm đều dùng một loại thái độ để nói về chuyện kinh doanh. Dường như những chuyện làm ăn này đối với nàng mà nói giống như trò chơi đùa của tiểu hài tử, nàng căn bản là không để ý, chỉ vì chơi thật thú vị nên làm thôi.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy khả năng của Ôn Uyển cũng coi như là một loại hứng thú, cho nên mới không quá để ý. Hiện nay xem ra, Ôn Uyển thật sự có tài năng, nên chỉ coi những chuyện làm ăn kia giống như hài tử chơi trò chơi thôi, hắn chưa từng thấy Ôn Uyển quá quan tâm đến bạc bao giờ. Nghĩ như vậy, chợt nhớ lại hôm đó lúc hắn đưa đồ trang sức đeo tay trị giá hơn một vạn hai nghìn lượng, Ôn Uyển nghe xong chỉ bĩu môi rồi nhận lấy. Lúc ấy còn tỏ vẻ chờ sau này kiếm được tiền sẽ trả lại cho hắn. Khi đó tình trạng của Ôn Uyển cũng không phải như hiện tại, lúc ấy trên người nha đầu kia ngay cả một lượng bạc cũng không có. Ăn, mặc, ở tất cả đều là tiền của vương phủ. Nhưng bộ dạng khi đó của Ôn Uyển là một chút cũng không đem hơn vạn lượng kia để vào mắt, ở trong mắt của nàng hơn vạn lượng bạc giống như đậu hũ, cải trắng, cũng không tỏ vẻ khoa trương gì. Bây giờ nhớ lại, mặc dù nha đầu kia tỏ vẻ nhận, nhưng thái độ không có một chút thấp thỏm lo âu nào, lúc ấy còn muốn trả lại cho hắn vì nàng cho rằng chiếm tiện nghi của hắn là không tốt.
Nhiều biểu hiện như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, mà cái nha đầu này, trong lòng đúng là tự tin có thể kinh doanh lãi ngần ấy tiền, có thể trả lại gấp mấy lần cho hắn. Một lần có thể là ngẫu nhiên, hai lần ba lần thì không thể là ngẫu nhiên được, chẳng qua là trước kia hắn không chú ý thôi. Nói cách khác, cái nha đầu này, thật đúng là có khả năng này, chỉ là luôn giấu kín không biểu lộ ra ngoài thôi.
Hơn ngàn vạn thậm chí là hơn trăm triệu lượng bạc, Trịnh vương nghĩ đến mấy con số này rồi lại nghĩ đến hiện nay quốc khố đang trống không. Hắn cẩn thận suy tư. Nếu như để Ôn Uyển đi ra ngoài học hỏi, đối với Ôn Uyển là tốt hay xấu. Đối với hắn là lợi hay hại. Trịnh vương suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng nghĩ đến, nếu như Ôn Uyển thật sự phải làm như vậy mới tốt lên được, thì hẳn là nên để nàng đi ra ngoài học hỏi rèn luyện, mà không phải đưa vào trong hoàng cung, lãng phí vô ích một thân tài năng của nha đầu kia. Dù sao phụ hoàng rất cưng chiều nha đầu này, ở lại bên người hay không cũng đều giống nhau.
Còn nữa, đặt nàng sống giữa hậu cung tranh đoạt, đúng là hành động có chút tầm thường. Muốn làm Thái tử của một quốc gia cũng không phải chỉ dựa vào việc tham gia đùa bỡn một chút thủ đoạn nào đó. Mà phải dựa vào bản lĩnh thật sự, tức là có thể quản lý tốt quốc gia, là có thể tri nhân thiện nhậm(biết cách dùng người), có thể có năng lực, có quyết đoán để cho quốc gia phồn vinh giàu mạnh, để cho bách tính an cư lạc nghiệp. Trước kia là hắn không biết Ôn Uyển có khả năng này, hiện tại biết rồi, sẽ không cần để nha đầu này sống ở nơi sài lang hổ báo kia nữa. Nếu để cho phụ hoàng biết nha đầu này có khả năng phú quốc chi tài, nói không chừng phần thắng của hắn sẽ nhiều thêm mấy phần.
Nghĩ tới đây, Trịnh vương lập tức đem ý nghĩ này loại bỏ. Không được, tạm thời vẫn không thể để tin tức này lộ ra ngoài. Nếu như phụ hoàng biết tin tức này là do hắn để lộ ra ngoài, đến lúc đó phụ hoàng sẽ nghĩ ngợi lại, e sẽ đem lại hậu quả xấu. Hắn cảm thấy nếu như Ôn Uyển thật có khả năng này, chỉ cần có thể dùng, nam nữ thì có quan hệ gì chứ. Cho dù Ôn Uyển là nữ tử thì như thế nào, chỉ cần có thể kiếm lời cho hắn thật nhiều bạc, có thể chia sẻ không ít áp lực với hắn là được, hắn sẽ không lo ngại chuyện đấy. Cũng không phải là để cho Ôn Uyển tham chính làm quan trong triều, đó là vi phạm tổ chế. Hắn thì không sao, nhưng còn có phụ hoàng, nếu như phụ hoàng biết hắn cố ý để lộ tin tức này ra ngoài, có thể còn cho rằng hắn là người có năng lực nữa hay không, có thể sẽ cho rằng Ôn Uyển vẫn luôn giả ngây giả dại hay không, rồi nghĩ rằng thật ra Ôn Uyển vẫn luôn giả bộ. Đến lúc đó nếu người cho rằng tất cả những gì Ôn Uyển làm đều là giả bộ, thì sẽ nghĩ kỳ thật bên trong đứa bé này chứa càn khôn. Không được, chuyện này tạm thời không thể để lộ ra ngoài.
Quan trọng nhất là không thể để lộ ra tin tức này với phụ hoàng. Nhưng để nha đầu này ở bên ngoài một thời gian, nói không chừng có thể khiến tính tình nhạy cảm và tính đa nghi của nàng khá hơn một chút. Cũng có thể làm cho lòng dạ nàng khoáng đạt thêm một chút, đừng có suốt ngày nặng nề, buồn bực. Trải qua cẩn thận suy tư, Trịnh vương thấy tất cả đều có lợi, bất kể là đối với Ôn Uyển hay là đối với hắn, đều lợi nhiều hơn hại. Chuyện này có thể thực hiện.
Ôn Uyển trở lại phủ Quận chúa, vốn muốn đến thư phòng. Nhưng là nghĩ tới chuyện tình ban ngày ở phủ Trịnh vương, liền truyền Cổ ma ma đến. Hỏi mình làm như vậy thì gây ra nguy hại nhiều không(Ôn Uyển còn không biết, tặng lễ mới chỉ là một ngòi nổ)
Cổ ma ma nhìn nàng nguyện ý chăm chú dốc lòng học tập, trong lòng cảm thấy được an ủi. Gần đây cũng không biết Quận chúa gặp phải chuyện gì, tâm tính táo bạo hơn rất nhiều, mất đi sự bình thản của ngày trước. Nhìn nàng hiện tại rốt cục cũng trở lại như bình thường, cho nên đem từng nguyên nhân gây ra chuyện này nói rõ ràng minh bạch cho nàng.
Ôn Uyển nghe xong, nhìn không ra sắc mặt của nàng như thế nào. Chờ Cổ ma ma đi ra ngoài rồi liền cúi đầu. Xoay người đi vào thư phòng, không để cho bất luận kẻ nào đi vào. Lấy bút ra, từ từ luyện chữ, luyện một lúc lâu, tâm tình mới bình tĩnh trở lại. Tựa vào trên ghế trầm tư. Hôm nay, chuyến đi đến phủ Trịnh vương, thật là vô cùng không thoải mái. Sau này, vẫn nên ít đi mới tốt a! Lần này coi như là giáo huấn, sau này chú ý là được. Về phần nói muốn giao hảo cùng bọn họ, thôi được rồi, qua hôm nay cũng có thể thấy được, hậu trạch của phủ Trịnh vương cũng là nơi ở của một đám ma quỷ, nên cách bọn họ xa xa một chút.
Bất quá, mặc dù tuy không vui, nhưng có thể gặp được Thuần vương, còn có ý tứ mà Thuần vương biểu lộ ra, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Mấy ngày nay, lúc ở thôn trang nàng cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc hiểu rõ cảnh ngộ của nàng, hiểu vị trí của nàng so sánh với vị trí của cậu Trịnh vương còn nguy hiểm hơn. Lúc này nàng mới chợt hiểu ra, nàng có thể sống đến bây giờ thật sự là nhờ vận khí của nàng tốt, cũng nhờ ông trời phù hộ. Nàng không thể so với cậu Trịnh vương, cậu Trịnh vương đã thân kinh bách chiến(người trải qua trăm trận chiến) đối với tất cả thủ đoạn của bọn họ thì trong lòng của cậu đều biết rõ. Mà nàng thì không phải vậy, nàng so sánh với đám người Hiền phi thì nàng chỉ là một người ngu ngốc mà thôi. Nếu như lúc trước không phải bởi vì Hiền phi cố kỵ ông ngoại Hoàng đế, chỉ xui khiến Tư Nguyệt tranh đấu với nàng thôi, nếu là Hiền phi động tay, đoán chừng nàng chắc chắn chết rồi.
Hiểu rõ tình cảnh sau này, nàng cũng hạ quyết tâm, nhưng là trong lòng nàng một chút sức lực cũng không có. Những thủ đoạn kia, ở đời trước thỉnh thoảng nàng nghe từ Lưu Thiến, khi nằm mơ hưng phấn mà nhắc tới. Nàng vẫn cảm thấy là mây bay, đều là do những người kia tưởng tượng ra đấy, không nghĩ tới thực tế còn tàn khốc hơn nhiều. Hiện tại cái gì nàng cũng không hiểu, cho dù có muốn, nhưng ở trong hoàng cung này, nàng thường xuyên ở thế bị động cộng thêm việc đám người bên trong cũng phòng bị nàng. Cứ cứng đầu không biết tình huống mà ra trận như thế chắc chắn thất bại là không thể nghi ngờ.
Cũng bởi vì hiểu rõ những điều này, cho nên nàng vẫn đang cố tìm ra ưu thế của mình, chỉ có lợi dụng ưu thế mới có thể phản kích lại. Giống như Tư Nguyệt, nàng lợi dụng thể chất tốt để mưu hại, đó cũng là một ưu diểm. Đây chính là chỗ thông minh của Tư Nguyệt, không ai nghĩ tới giữa mùa đông khắc nghiệt sẽ có người đẩy người khác xuống nước. Ở cổ đại, không có người nào dám cam đoan làm như thế sẽ không bị bệnh, sẽ không chết. Cho nên nói, thật ra Tư Nguyệt cũng đang đánh cuộc. Mà ưu thế của nàng ta, một là thân thể tốt, hai là núi dựa vững chắc, ba là tài nguyên nhân mạch phong phú. Nhưng nàng thì sao, mặc dù nàng nghĩ vỡ đầu, phân tích kỹ thì nàng vẫn không tìm ra được một tí tẹo ưu thế nào của mình. Thật, ưu thế thì nàng không có nhưng ngược lại hoàn cảnh xấu thì có một đống.
Nói đến việc dùng tâm phúc sao? Bên người nàng không có một người nào đắc dụng cả, bên cạnh có Hạ Ngữ tính cách ôn hòa, có lẽ gia đấu còn có thể giúp một chút, cung đấu thì nàng ta chưa bao giờ đặt chân đến cửa cung; về phần Hạ Ảnh, bảo vệ còn có thể, muốn nàng đi đấu tâm nhãn, với đầu óc của Hạ Ảnh, nói không chừng đến lúc đó ngược lại bị người ta lợi dụng, kéo cả chủ tử là nàng ta vào trong đống bùn lầy đi. Còn những người khác vẫn là đừng nên nhắc đến thì hơn. Sau mấy chuyện xảy ra vừa rồi, một người nàng cũng không dùng được.
Lại nói đến nhân mạch cùng cơ sở ngầm. Trong hoàng cung nàng ngoại trừ nhận biết Ôn công công, thì những cung nữ thái giám bưng trà rót nước nàng đều không nhận ra, một cái tên cũng không nhớ. Trong số các tần phi trong hậu cung chỉ có Hiền phi và Đức Phi nhìn quen mắt một chút, những vị phi tử cấp thấp khác nàng cũng không nhận ra một người nào. Không có nhân mạch và cơ sở ngầm, thì sẽ không có được tin tức chính xác và giúp đỡ, lấy cái gì để phản kích.
Cuối cùng là vấn đề tiền bạc, lúc này nàng rất rất nghèo đấy, trừ phòng ốc, ruộng đất cùng bất động tài sản bên ngoài, tất cả tiền mặt lưu động của nàng còn chưa được năm ngàn lượng, muốn thu mua mọi người thì không đủ tiền vốn.
Nàng lấy kính lúp để tìm ưu thế của mình, cũng chỉ có thể tìm được một ưu thế. Cái ưu thế này chính là thứ giúp nàng sống yên phận, đó chính là Hoàng đế cưng chiều nàng. Nhưng ưu thế này, đối với Ôn Uyển mà nói cũng vô dụng. Bởi vì, không thể dùng được. Nàng có thể an tâm hưởng thụ các chỗ tốt nhờ sự sủng ái của Hoàng đế mang đến, ban thưởng cũng có thể nhận đến hai tay như mang không nỗi, nhưng tuyệt đối không thể lấy ra lợi dụng. Nếu không, sẽ bị phát hiện, chưa nói đến phát hiện chỉ cần một khi bị hoài nghi, thì sẽ vĩnh viễn mất đi trù tính sống an phận của nàng. Dĩ nhiên, trừ phi nàng có thể tự tin cho là Hoàng đế không biết. Nàng tự biết nặng mấy cân mấy lượng, nàng tự hỏi nàng còn không có bản lĩnh mạnh mẻ để không bị ông ngoại Hoàng đế phát hiện như thế. Nếu không có bản lĩnh này, thì nên dập tắt tâm tư này đi. Nàng không giống Tư Nguyệt, nàng không có tư cách để đi đánh cuộc.
Mà trái lại thực lực của đối thủ thế nào? Thử nghĩ xem Hiền phi ở hậu cung hơn ba mươi năm, quan hệ phức tạp, trong hậu cung khẳng định đều là tai mắt của bà. Mà thủ đoạn của bà ta cao siêu, tinh thông mưu tính ngấm ngầm, tâm đủ ngoan đủ độc. Không phải là Ôn Uyển tâng bốc đối thủ, mà nhìn lại từ vụ giá họa của Tư Nguyệt, Hiền phi nếu trực tiếp ra tay giết nàng, đoán chừng so với bóp chết một con kiến còn dễ hơn. Mà nàng đối với cung đấu, đối với việc đùa bỡn những âm mưu quỷ kế này thì chỉ giống như tiểu hài tử vừa mới đến nhà trẻ thôi.
Phân tích như vậy, nàng thật sự ở vào cục diện kém không thể kém hơn nữa. Thật, có thể nói cần cái gì cũng không có. Nàng vừa nghĩ như vậy trong lòng liền hốt hoảng. Bởi vì nàng đã trải qua, thật sự là thời thời khắc khắc nàng đều gặp nguy hiểm. Nhưng cho dù khó hơn nữa, có khó hơn nữa cũng phải tìm được một lổ hổng. Nàng vẫn luôn tìm lỗ hổng này. Chẳng qua là không nghĩ tới, Thuần vương lại đưa tới cho nàng lỗ hổng đó.
Cơ hội lần này, nàng nhất định phải nắm chặt, nàng muốn đến ở Thuần vương phủ, sắp tới nàng không thể thường xuyên đi hoàng cung, càng không thể ở trong hoàng cung. Nếu như nàng suy đoán đúng, lần này, hẳn là Hiền phi sẽ trực tiếp động thủ với nàng. Đi Thuần vương phủ, tiếp nhận huấn luyện, vậy thì có thể biến tướng mà tạm thời tránh xa hoàng cung. Những chuyện khác tạm thời không nói, ít nhất có thể bí mật lôi kéo được một người ủng hộ. Nàng vẫn biết Thuần vương vẫn luôn thuộc phái trung lập.
Ôn Uyển nghĩ, nếu thật được xuất cung, để cho nàng đến chỗ Thuần vương tiếp nhận huấn luyện, ngoại trừ có thể mượn hơi Thuần vương ủng hộ phe mình, còn có những chỗ tốt khác nữa.
/1357
|