Edit: Leticia
Trước tiên Hiền phi hiện lên một chút kinh ngạc, cười tỏ vẻ không thèm để ý, nói mấy câu việc nhà. Nói đến đề tài đọc sách, Hiền phi ân cần hỏi “Ôn Uyển bình thường hay đọc sách gì, mặc dù nói con theo Tống đại tiên sinh học, nhưng ông ấy là một nam nhân, sẽ không biết thiên kim quý tộc chân chính cần học những thứ gì. Tổ mẫu sợ làm trễ nãi con, con có nghĩ tới việc này…”
Ôn Uyển có chút khó xử, dùng tay ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh ở bên cạnh cẩn thận nói “Quận chúa nói, ngày đó Tống tiên sinh đã nói, muốn bái hắn làm thầy, thì không được bái lão sư khác. Quận chúa đã thề với Tống tiên sinh, nếu hiện tại lại bái một nữ tiên sinh nữa, Tống tiên sinh mà biết, chắc chắn Tống tiên sinh sẽ không vui, Quận chúa nói, cám ơn Hiền phi nương nương quan tâm.”
Hiền phi lắc đầu nói”Chuyện này không có vấn đề gì, con học tập với người khác, cũng không phải là chính thức bái sư. Nữ tử sau này quan trọng nhất là gả cho một trượng phu tốt, là người có tiền đồ biết thương yêu con. Đừng trách bà ngoại ở trước mặt con nói trắng ra như vậy. Từ nhỏ con lớn lên ở thôn trang, rất nhiều chuyện không được người dạy bảo. Nữ tử đồng lứa như con cần nhất không phải là tài danh, cũng không phải là thông tuệ, không phải là dựa vào ông trời, cũng không phải là vàng bạc. Cần nhất, đáng tin nhất chính là được gả cho một người chồng tốt. Chỉ có lấy chồng tốt, sau này người một nhà cùng hoà thuận vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn mới thật sự là tốt nhất. Trước kia bà ngoại không được gặp mặt con thì không nói làm gì. Hiện tại nếu biết rồi, bà ngoại tất nhiên là muốn hết lòng dạy bảo con, như thế nào mới có thể trở thành một nữ tử tốt và được người khác yêu thích. Không nên trách bà ngoại lắm mồm, lúc trước con làm ra rất nhiều hành động quả thật có chút không thỏa đáng. Đối với việc hôn sự sau này của con sẽ có trở ngại rất lớn. Ôn Uyển, vì tương lai, con có rất nhiều thứ cần phải học tập.”
Ôn Uyển gật đầu, khoát tay áo “Quận chúa nói cám ơn nương nương. Chẳng qua là, nàng hiện tại bề bộn nhiều việc, chờ có thời gian, nhất định sẽ theo học tập nương nương.”
Đây chính là những câu mà người ta thường nói khách sáo với nhau.
“Tống tiên sinh mỗi ngày đều dạy con những gì?” Hiền phi nhìn Ôn Uyển thấy nàng đặc biệt khả ái, trong veo như nước, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu chọc người khác yêu mến, không nhịn được nhéo nhéo gương mặt tròn nhỏ của nàng.
Ôn Uyển lại ra dấu mấy cái “Quận chúa nói, Tống tiên sinh ngày ngày buộc Quận chúa học sử ký. Quận chúa nghe được vài câu đã gục xuống bàn, ngủ thiếp đi. Học cái gì không học lại đi học sử ký, sau này chẳng lẽ còn có thể giúp Quận chúa làm quan, cho nên Quận chúa không muốn học. Đi học cũng chỉ buồn ngủ, đang nằm úp sấp trên bàn mơ thấy mộng đẹp thì từ bàn tay truyền đến một trận đau đớn . Vừa mở mắt, đã nhìn thấy tiên sinh đang đánh vào lòng bàn tay của Quận chúa”
Hiền phi cười ha hả nói: “Tống tiên sinh này cũng thật nghiêm khắc. Chẳng qua, hắn dạy cái gì không dạy, dạy con sử ký làm gì chứ?”
Ôn Uyển lắc đầu, viết vài chữ “Quận chúa nói, tiên sinh nói nàng mỗi ngày trong mắt chỉ biết mỗi tiền thôi. Để nàng học thêm một chút sử ký, hiểu rõ quốc kế dân sinh, không thể tranh giành lợi ích với nhân dân. Còn nói không cho phép nàng tiếp tục kinh doanh, nói nàng là một cô nương tại sao mỗi ngày chỉ đặt tiền vào trong mắt thôi. Cho nên đặc biệt nghiêm khắc với Quận chúa. Ngày nào Quận chúa cũng phải học tập đến đêm khuya mới được ngủ. Nhưng tiên sinh vẫn không hài lòng, vẫn đánh vào tay Quận chúa, Quận chúa thật đáng thương.”
Hiền phi cau mày, rồi lại cười nói “Tiên sinh dạy cái gì, thì con học cái đó. Nhưng chỉ học để ứng phó là được rồi, dù sao học cũng không giúp ích được gì .”
Ôn Uyển cực kỳ đồng ý. Học cái đó là không cần thiết a.
Hiền phi nhíu mày nói”Chuyện này chờ con có hứng thú, thì nói với Hiền tổ mẫu, Hiền tổ mẫu sẽ chọn nữ tiên sinh tốt nhất dạy những chuyện con nên học . Tống tiên sinh cũng thiệt là, dạy cái gì không dạy lại đi dạy con sử ký. Con cũng không phải là nam hài, học những thứ này có ích lợi gì, con không làm quan được, thái tổ đã nói nữ nhân không được tham gia vào chính sự, cũng không biết Tống tiên sinh nghĩ những thứ gì nữa.”
Nữ nhân không được tham gia vào chính sự, Ôn Uyển từ chỗ Cổ ma ma đã biết. Nhưng khi nghe bà ấy hạ thấp lão sư, Ôn Uyển có chút không dễ chịu. Vội vàng viết giải thích”Quận chúa nói, Tống tiên sinh thương yêu nàng như nữ nhi của mình, nàng cũng kính yêu Tống tiên sinh như phụ thân của mình. Tống tiên sinh làm như vậy, hẳn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng là vì tốt cho nàng .”
Hiền phi thấy bộ dạng bao che khuyết điểm của Ôn Uyển, cười cười, cũng không ngại nàng phản bác, mình đã bày tỏ thiện ý lớn nhất của nàng rồi. Lúc này thấy Ôn Uyển đối với học tập cũng không có ham muốn mãnh liệt, liền chuyển đề tài”Vậy Ôn Uyển nói một chút, hàng ngày con thích làm cái gì để tiêu khiển, thích ăn cái gì, chơi cái gì, để lần sau tổ mẫu chuẩn bị chu đáo một chút cho Ôn Uyển.”
Ôn Uyển lắc đầu”Quận chúa nói, nàng không kén ăn, có gì thì ăn đó.”
Hiền phi gật đầu tán dương, làm ra vẻ cực kỳ quen thuộc từ trước, giả vờ kín đáo ấm áp hỏi, giống trưởng bối trong nhà mình vô cùng thân thiết, khiến cho lòng người khác cảm thấy ấm áp. Ôn Uyển cũng thực sự cảm kích. Tươi cười với nàng tràn đầy ngọt ngào, vô cùng nghe lời.
Những điều không rõ thì đều đã hỏi, bỗng nhiên lại bắt đầu đánh giá xiêm y của Ôn Uyển, lúc này Ôn Uyển mặc một bộ xiêm y trắng tinh trang nhã. Hiền phi nhìn rất không hài lòng, quay đầu về phía người bên cạnh mở miệng nói: “Cũng chưa từng nghĩ đến Ôn Uyển thế nhưng mặc xiêm y trắng mộc mạc như vậy, Hoa Quỳnh. Ta nhớ được trong khố phòng còn có vài thớt vải trang nhã, nhẹ nhàng, bây giờ ngươi đi lấy ra đây để cho Ôn Uyển mang về. Tiểu cô nương, mặc dù trong thời kỳ chịu tang. Cũng không nên mặc quần áo trắng thê lương như thế này mà nên ăn mặc hơi có chút tươi tắn một chút mới tốt.”
Ôn Uyển xấu hổ cúi đầu, mặt có chút hồng. Hiện tại kỹ năng diễn kịch của Ôn Uyển càng ngày càng thành thạo. Nếu là ở hiện đại đi diễn kịch, không chừng có thể nhận được một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy, Hạ Ảnh ở bên cạnh cười nói “Nương nương, Quận chúa chúng ta nói không thể nhận lễ vật của nương nương.”
“Ở chỗ của bà ngoại mà còn khách khí, bà ngoại sẽ tức giận. Đúng rồi, phải cười lên. Nhìn Ôn Uyển nhà chúng ta cười lên thật xinh đẹp. Ôn Uyển, muốn ăn cái gì, ta nghe nói con thích ăn nhất là long nhãn, người đâu, mang một đĩa long nhãn lên.” Ôn Uyển vội lắc đầu, tỏ vẻ mình thụ sủng nhược kinh. Nhưng ánh mắt lại nhìn tay nàng, trắng nõn tinh tế. Tay này được bảo dưỡng thật là tốt, nữ nhân gần sáu mươi tuổi, tay bảo dưỡng giống như tay của phụ nữ ba mươi.
Ăn long nhãn mà Hiền phi lột, Ôn Uyển cảm thấy đặc biệt ngọt. Đối với sự yêu thương của Hiền phi, thì tràn đầy xúc động. Hoặc là nói, cảm động. Nói xong, đã đến thời gian dùng bữa tối.
“Cũng không biết con thích ăn cái gì? Chỉ làm mấy món ăn đơn sơ thôi, Ôn Uyển cũng không nên ghét bỏ a” Hai người vừa ngồi xuống, Hiền phi cười nói.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không. Cái gì nàng cũng ăn được, chỉ cần đối với thân thể tốt.
Hạ Ảnh thuật lại lời này, trong lòng rất khinh bỉ Ôn Uyển. Nàng còn không kén ăn, còn có cái gì ăn cái đấy chứ? Lời này mặc dù không sai, nàng có cái gì ăn cái đấy. Nhưng là trong ngày thường thức ăn nàng muốn ăn, nếu một khi hơi mặn hoặc là hơi nhạt, hoặc là nói hôm nay nàng muốn ăn hơi nhạt. Nếu hợp khẩu vị nàng thì không sao, nếu không hợp ý thì đều phải làm lại. Ngay cả Trần ma ma có tay nghề cao siêu cũng không biết phải làm lại bao nhiêu lần. Có mấy lần không kiên nhẫn, nàng còn tự mua thức ăn từ Cẩm Tú lâu và Như Ý lâu, mua các món ăn nổi tiếng trong lâu về nhà để ăn. Bắt bẻ không gì sánh được, chỉ có ba chữ nói về nàng là, khó hầu hạ, xác thực khó hầu hạ. May mà món ăn trong hoàng cung đa dạng, tài nấu nướng của các đầu bếp trong ngự thiện phòng cũng là bất phàm, mới để cho tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Nào, đây là món song vị gân chân thú, là món ngon nhất đấy, con nếm thử” gắp một đũa đặt vào trong bát của Ôn Uyển. Ôn Uyển gắp vào trong miệng, vừa ăn vừa gật đầu, chưa xong còn dựng ngón tay cái lên. Lúc ăn cơm, rất tùy ý, muốn ăn món nào thì để cung nữ gắp cho, một chút cũng không có cố kỵ.
Ôn Uyển nói lời chí lý, chịu thiệt cái gì, cũng không để dạ dày chịu thiệt.
Phụng bồi Hiền phi dùng bữa tối, Hiền phi lại hỏi ngày ngày đều ở nhà làm gì. Ôn Uyển đáng thương mà viết, ngày ngày bị tiên sinh buộc nộp bài tập, ngay cả thời gian chơi đùa cùng nhóm khuê tú cũng không có. Cứ như vậy, mỗi ngày đều phải thức đêm, chỉ sợ bị phạt đánh. Tiên sinh quá nghiêm khắc, nhưng bọn họ đều nói tiên sinh là học giả nổi danh của Đại Tề, cho dù nghiêm khắc nữa, cũng là đúng đấy. Ôn Uyển vẻ mặt buồn bực cộng thêm tỏ vẻ ủy khuất, bọn họ đều nói mình có phúc mà không biết hưởng.
Hàn huyên một hồi lâu, trước ánh mắt lưu luyến không rời được của Hiền phi, nàng tha thiết chờ đợi để rời khỏi cung này.
Lên xe ngựa, không ai thấy được, nàng mới thở phào một cái. Ôn nhu thì ôn nhu, nếu như là bà ngoại của mình thì cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng đây là người nàng không quen a. Hơn nữa mấy năm trước, còn làm những chuyện xấu ở sau lưng, nàng cũng không phải là đứa ngốc, những chuyện đó căn bản đều xuất phát từ tay của nữ nhân này. Nhưng lại vẫn có thể biểu lộ yêu thương với nàng như vậy, ôn nhu như vậy, làm cho người ta chịu không nổi, toàn thân đều nổi da gà.
Ôn Uyển trong lòng thầm suy nghĩ , nếu là mình không biết thân biết phận, hoặc là thật chỉ có mười tuổi, nhìn trưởng bối nhiệt tình như vậy, chăm sóc như vậy, đối với một đứa trẻ bị tổn thương tâm hồn sâu sắc, rất cần sự yêu thương, nhất định sẽ đem nàng trở thành bà ngoại ruột của mình, thật tâm đối đãi như thân nhân của mình.
Giả vờ nhiệt tình như vậy, cũng không thấy mệt mỏi. Đáng tiếc bà ngoại của mình mất quá sớm. Nếu là còn sống cũng xấp xỉ tuổi của nàng, đối với mình mới là chân chính yêu thương, Ôn Uyển nhớ tới lúc trước một chút, nhưng nữ nhân này là thực sự là bên trong ác độc, bề ngoài hiền lành. Trong nội tâm mơ hồ có chút phát lạnh.
“Nhìn cũng là một đứa trẻ thuần lương, không giống như là người xảo trá gian xảo. Đối với nương nương ngài, cũng có tình cảm thân mật.” Ma ma tâm phúc của Hiền phi, ở bên cạnh nói nhẹ nhàng.
“Thuần lương tự nhiên là thuần lương, càng không có khả năng là người xảo trá gian xảo. Hoàng thượng lớn tuổi rồi, thích người có tâm tư thuần lương. Nhưng đứa trẻ này, bề ngoài thuần lương, nhưng là người có tâm tư. Trên mặt rất cảm kích, trong mắt cũng có cảm động, nhưng lúc ta đụng vào nàng, thân thể của nàng lại cứng ngắc, chứng tỏ trong lòng nàng là bài xích cử chỉ của bổn cung đối với nàng. Tuổi còn nhỏ đã có tâm cơ như vậy, quả nhiên không phải là đơn giản . Đáng tiếc cùng nhi tử của ta kết mối thù truyền kiếp, nếu không, nhất định sẽ là một đại trợ lực. Chuyện này, quả thực Hồng Bân làm rất lỗ mãng. Cần biết, có đôi khi, một bước sai thì từng bước sai. Mà hắn lại đem vũ khí sắc bén nhất, đưa cho địch nhân của mình. Cũng là bổn cung lơ là sơ suất rồi, nếu không. . . . . .” Trong mắt Hiền phi hiện lên sự độc ác. Không biết tại sao, hôm nay thấy nữ oa này, nhìn nàng đối đáp như thường với mình, trong lòng sinh ra loại cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ. Mình, thật nhiều năm không có cảm giác như vậy rồi. Đã từng có cảm giác như vậy, chỉ có Tô quý phi năm đó.
“Nương nương, sao nàng có thể có tâm cơ như thế được.” Quách ma ma vội vàng trấn an .
“Đã tìm được cái hộp mà Phúc Huy lưu lại cho nàng chưa?” Hiền phi đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Trước tiên Hiền phi hiện lên một chút kinh ngạc, cười tỏ vẻ không thèm để ý, nói mấy câu việc nhà. Nói đến đề tài đọc sách, Hiền phi ân cần hỏi “Ôn Uyển bình thường hay đọc sách gì, mặc dù nói con theo Tống đại tiên sinh học, nhưng ông ấy là một nam nhân, sẽ không biết thiên kim quý tộc chân chính cần học những thứ gì. Tổ mẫu sợ làm trễ nãi con, con có nghĩ tới việc này…”
Ôn Uyển có chút khó xử, dùng tay ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh ở bên cạnh cẩn thận nói “Quận chúa nói, ngày đó Tống tiên sinh đã nói, muốn bái hắn làm thầy, thì không được bái lão sư khác. Quận chúa đã thề với Tống tiên sinh, nếu hiện tại lại bái một nữ tiên sinh nữa, Tống tiên sinh mà biết, chắc chắn Tống tiên sinh sẽ không vui, Quận chúa nói, cám ơn Hiền phi nương nương quan tâm.”
Hiền phi lắc đầu nói”Chuyện này không có vấn đề gì, con học tập với người khác, cũng không phải là chính thức bái sư. Nữ tử sau này quan trọng nhất là gả cho một trượng phu tốt, là người có tiền đồ biết thương yêu con. Đừng trách bà ngoại ở trước mặt con nói trắng ra như vậy. Từ nhỏ con lớn lên ở thôn trang, rất nhiều chuyện không được người dạy bảo. Nữ tử đồng lứa như con cần nhất không phải là tài danh, cũng không phải là thông tuệ, không phải là dựa vào ông trời, cũng không phải là vàng bạc. Cần nhất, đáng tin nhất chính là được gả cho một người chồng tốt. Chỉ có lấy chồng tốt, sau này người một nhà cùng hoà thuận vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn mới thật sự là tốt nhất. Trước kia bà ngoại không được gặp mặt con thì không nói làm gì. Hiện tại nếu biết rồi, bà ngoại tất nhiên là muốn hết lòng dạy bảo con, như thế nào mới có thể trở thành một nữ tử tốt và được người khác yêu thích. Không nên trách bà ngoại lắm mồm, lúc trước con làm ra rất nhiều hành động quả thật có chút không thỏa đáng. Đối với việc hôn sự sau này của con sẽ có trở ngại rất lớn. Ôn Uyển, vì tương lai, con có rất nhiều thứ cần phải học tập.”
Ôn Uyển gật đầu, khoát tay áo “Quận chúa nói cám ơn nương nương. Chẳng qua là, nàng hiện tại bề bộn nhiều việc, chờ có thời gian, nhất định sẽ theo học tập nương nương.”
Đây chính là những câu mà người ta thường nói khách sáo với nhau.
“Tống tiên sinh mỗi ngày đều dạy con những gì?” Hiền phi nhìn Ôn Uyển thấy nàng đặc biệt khả ái, trong veo như nước, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu chọc người khác yêu mến, không nhịn được nhéo nhéo gương mặt tròn nhỏ của nàng.
Ôn Uyển lại ra dấu mấy cái “Quận chúa nói, Tống tiên sinh ngày ngày buộc Quận chúa học sử ký. Quận chúa nghe được vài câu đã gục xuống bàn, ngủ thiếp đi. Học cái gì không học lại đi học sử ký, sau này chẳng lẽ còn có thể giúp Quận chúa làm quan, cho nên Quận chúa không muốn học. Đi học cũng chỉ buồn ngủ, đang nằm úp sấp trên bàn mơ thấy mộng đẹp thì từ bàn tay truyền đến một trận đau đớn . Vừa mở mắt, đã nhìn thấy tiên sinh đang đánh vào lòng bàn tay của Quận chúa”
Hiền phi cười ha hả nói: “Tống tiên sinh này cũng thật nghiêm khắc. Chẳng qua, hắn dạy cái gì không dạy, dạy con sử ký làm gì chứ?”
Ôn Uyển lắc đầu, viết vài chữ “Quận chúa nói, tiên sinh nói nàng mỗi ngày trong mắt chỉ biết mỗi tiền thôi. Để nàng học thêm một chút sử ký, hiểu rõ quốc kế dân sinh, không thể tranh giành lợi ích với nhân dân. Còn nói không cho phép nàng tiếp tục kinh doanh, nói nàng là một cô nương tại sao mỗi ngày chỉ đặt tiền vào trong mắt thôi. Cho nên đặc biệt nghiêm khắc với Quận chúa. Ngày nào Quận chúa cũng phải học tập đến đêm khuya mới được ngủ. Nhưng tiên sinh vẫn không hài lòng, vẫn đánh vào tay Quận chúa, Quận chúa thật đáng thương.”
Hiền phi cau mày, rồi lại cười nói “Tiên sinh dạy cái gì, thì con học cái đó. Nhưng chỉ học để ứng phó là được rồi, dù sao học cũng không giúp ích được gì .”
Ôn Uyển cực kỳ đồng ý. Học cái đó là không cần thiết a.
Hiền phi nhíu mày nói”Chuyện này chờ con có hứng thú, thì nói với Hiền tổ mẫu, Hiền tổ mẫu sẽ chọn nữ tiên sinh tốt nhất dạy những chuyện con nên học . Tống tiên sinh cũng thiệt là, dạy cái gì không dạy lại đi dạy con sử ký. Con cũng không phải là nam hài, học những thứ này có ích lợi gì, con không làm quan được, thái tổ đã nói nữ nhân không được tham gia vào chính sự, cũng không biết Tống tiên sinh nghĩ những thứ gì nữa.”
Nữ nhân không được tham gia vào chính sự, Ôn Uyển từ chỗ Cổ ma ma đã biết. Nhưng khi nghe bà ấy hạ thấp lão sư, Ôn Uyển có chút không dễ chịu. Vội vàng viết giải thích”Quận chúa nói, Tống tiên sinh thương yêu nàng như nữ nhi của mình, nàng cũng kính yêu Tống tiên sinh như phụ thân của mình. Tống tiên sinh làm như vậy, hẳn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng là vì tốt cho nàng .”
Hiền phi thấy bộ dạng bao che khuyết điểm của Ôn Uyển, cười cười, cũng không ngại nàng phản bác, mình đã bày tỏ thiện ý lớn nhất của nàng rồi. Lúc này thấy Ôn Uyển đối với học tập cũng không có ham muốn mãnh liệt, liền chuyển đề tài”Vậy Ôn Uyển nói một chút, hàng ngày con thích làm cái gì để tiêu khiển, thích ăn cái gì, chơi cái gì, để lần sau tổ mẫu chuẩn bị chu đáo một chút cho Ôn Uyển.”
Ôn Uyển lắc đầu”Quận chúa nói, nàng không kén ăn, có gì thì ăn đó.”
Hiền phi gật đầu tán dương, làm ra vẻ cực kỳ quen thuộc từ trước, giả vờ kín đáo ấm áp hỏi, giống trưởng bối trong nhà mình vô cùng thân thiết, khiến cho lòng người khác cảm thấy ấm áp. Ôn Uyển cũng thực sự cảm kích. Tươi cười với nàng tràn đầy ngọt ngào, vô cùng nghe lời.
Những điều không rõ thì đều đã hỏi, bỗng nhiên lại bắt đầu đánh giá xiêm y của Ôn Uyển, lúc này Ôn Uyển mặc một bộ xiêm y trắng tinh trang nhã. Hiền phi nhìn rất không hài lòng, quay đầu về phía người bên cạnh mở miệng nói: “Cũng chưa từng nghĩ đến Ôn Uyển thế nhưng mặc xiêm y trắng mộc mạc như vậy, Hoa Quỳnh. Ta nhớ được trong khố phòng còn có vài thớt vải trang nhã, nhẹ nhàng, bây giờ ngươi đi lấy ra đây để cho Ôn Uyển mang về. Tiểu cô nương, mặc dù trong thời kỳ chịu tang. Cũng không nên mặc quần áo trắng thê lương như thế này mà nên ăn mặc hơi có chút tươi tắn một chút mới tốt.”
Ôn Uyển xấu hổ cúi đầu, mặt có chút hồng. Hiện tại kỹ năng diễn kịch của Ôn Uyển càng ngày càng thành thạo. Nếu là ở hiện đại đi diễn kịch, không chừng có thể nhận được một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy, Hạ Ảnh ở bên cạnh cười nói “Nương nương, Quận chúa chúng ta nói không thể nhận lễ vật của nương nương.”
“Ở chỗ của bà ngoại mà còn khách khí, bà ngoại sẽ tức giận. Đúng rồi, phải cười lên. Nhìn Ôn Uyển nhà chúng ta cười lên thật xinh đẹp. Ôn Uyển, muốn ăn cái gì, ta nghe nói con thích ăn nhất là long nhãn, người đâu, mang một đĩa long nhãn lên.” Ôn Uyển vội lắc đầu, tỏ vẻ mình thụ sủng nhược kinh. Nhưng ánh mắt lại nhìn tay nàng, trắng nõn tinh tế. Tay này được bảo dưỡng thật là tốt, nữ nhân gần sáu mươi tuổi, tay bảo dưỡng giống như tay của phụ nữ ba mươi.
Ăn long nhãn mà Hiền phi lột, Ôn Uyển cảm thấy đặc biệt ngọt. Đối với sự yêu thương của Hiền phi, thì tràn đầy xúc động. Hoặc là nói, cảm động. Nói xong, đã đến thời gian dùng bữa tối.
“Cũng không biết con thích ăn cái gì? Chỉ làm mấy món ăn đơn sơ thôi, Ôn Uyển cũng không nên ghét bỏ a” Hai người vừa ngồi xuống, Hiền phi cười nói.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không. Cái gì nàng cũng ăn được, chỉ cần đối với thân thể tốt.
Hạ Ảnh thuật lại lời này, trong lòng rất khinh bỉ Ôn Uyển. Nàng còn không kén ăn, còn có cái gì ăn cái đấy chứ? Lời này mặc dù không sai, nàng có cái gì ăn cái đấy. Nhưng là trong ngày thường thức ăn nàng muốn ăn, nếu một khi hơi mặn hoặc là hơi nhạt, hoặc là nói hôm nay nàng muốn ăn hơi nhạt. Nếu hợp khẩu vị nàng thì không sao, nếu không hợp ý thì đều phải làm lại. Ngay cả Trần ma ma có tay nghề cao siêu cũng không biết phải làm lại bao nhiêu lần. Có mấy lần không kiên nhẫn, nàng còn tự mua thức ăn từ Cẩm Tú lâu và Như Ý lâu, mua các món ăn nổi tiếng trong lâu về nhà để ăn. Bắt bẻ không gì sánh được, chỉ có ba chữ nói về nàng là, khó hầu hạ, xác thực khó hầu hạ. May mà món ăn trong hoàng cung đa dạng, tài nấu nướng của các đầu bếp trong ngự thiện phòng cũng là bất phàm, mới để cho tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Nào, đây là món song vị gân chân thú, là món ngon nhất đấy, con nếm thử” gắp một đũa đặt vào trong bát của Ôn Uyển. Ôn Uyển gắp vào trong miệng, vừa ăn vừa gật đầu, chưa xong còn dựng ngón tay cái lên. Lúc ăn cơm, rất tùy ý, muốn ăn món nào thì để cung nữ gắp cho, một chút cũng không có cố kỵ.
Ôn Uyển nói lời chí lý, chịu thiệt cái gì, cũng không để dạ dày chịu thiệt.
Phụng bồi Hiền phi dùng bữa tối, Hiền phi lại hỏi ngày ngày đều ở nhà làm gì. Ôn Uyển đáng thương mà viết, ngày ngày bị tiên sinh buộc nộp bài tập, ngay cả thời gian chơi đùa cùng nhóm khuê tú cũng không có. Cứ như vậy, mỗi ngày đều phải thức đêm, chỉ sợ bị phạt đánh. Tiên sinh quá nghiêm khắc, nhưng bọn họ đều nói tiên sinh là học giả nổi danh của Đại Tề, cho dù nghiêm khắc nữa, cũng là đúng đấy. Ôn Uyển vẻ mặt buồn bực cộng thêm tỏ vẻ ủy khuất, bọn họ đều nói mình có phúc mà không biết hưởng.
Hàn huyên một hồi lâu, trước ánh mắt lưu luyến không rời được của Hiền phi, nàng tha thiết chờ đợi để rời khỏi cung này.
Lên xe ngựa, không ai thấy được, nàng mới thở phào một cái. Ôn nhu thì ôn nhu, nếu như là bà ngoại của mình thì cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng đây là người nàng không quen a. Hơn nữa mấy năm trước, còn làm những chuyện xấu ở sau lưng, nàng cũng không phải là đứa ngốc, những chuyện đó căn bản đều xuất phát từ tay của nữ nhân này. Nhưng lại vẫn có thể biểu lộ yêu thương với nàng như vậy, ôn nhu như vậy, làm cho người ta chịu không nổi, toàn thân đều nổi da gà.
Ôn Uyển trong lòng thầm suy nghĩ , nếu là mình không biết thân biết phận, hoặc là thật chỉ có mười tuổi, nhìn trưởng bối nhiệt tình như vậy, chăm sóc như vậy, đối với một đứa trẻ bị tổn thương tâm hồn sâu sắc, rất cần sự yêu thương, nhất định sẽ đem nàng trở thành bà ngoại ruột của mình, thật tâm đối đãi như thân nhân của mình.
Giả vờ nhiệt tình như vậy, cũng không thấy mệt mỏi. Đáng tiếc bà ngoại của mình mất quá sớm. Nếu là còn sống cũng xấp xỉ tuổi của nàng, đối với mình mới là chân chính yêu thương, Ôn Uyển nhớ tới lúc trước một chút, nhưng nữ nhân này là thực sự là bên trong ác độc, bề ngoài hiền lành. Trong nội tâm mơ hồ có chút phát lạnh.
“Nhìn cũng là một đứa trẻ thuần lương, không giống như là người xảo trá gian xảo. Đối với nương nương ngài, cũng có tình cảm thân mật.” Ma ma tâm phúc của Hiền phi, ở bên cạnh nói nhẹ nhàng.
“Thuần lương tự nhiên là thuần lương, càng không có khả năng là người xảo trá gian xảo. Hoàng thượng lớn tuổi rồi, thích người có tâm tư thuần lương. Nhưng đứa trẻ này, bề ngoài thuần lương, nhưng là người có tâm tư. Trên mặt rất cảm kích, trong mắt cũng có cảm động, nhưng lúc ta đụng vào nàng, thân thể của nàng lại cứng ngắc, chứng tỏ trong lòng nàng là bài xích cử chỉ của bổn cung đối với nàng. Tuổi còn nhỏ đã có tâm cơ như vậy, quả nhiên không phải là đơn giản . Đáng tiếc cùng nhi tử của ta kết mối thù truyền kiếp, nếu không, nhất định sẽ là một đại trợ lực. Chuyện này, quả thực Hồng Bân làm rất lỗ mãng. Cần biết, có đôi khi, một bước sai thì từng bước sai. Mà hắn lại đem vũ khí sắc bén nhất, đưa cho địch nhân của mình. Cũng là bổn cung lơ là sơ suất rồi, nếu không. . . . . .” Trong mắt Hiền phi hiện lên sự độc ác. Không biết tại sao, hôm nay thấy nữ oa này, nhìn nàng đối đáp như thường với mình, trong lòng sinh ra loại cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ. Mình, thật nhiều năm không có cảm giác như vậy rồi. Đã từng có cảm giác như vậy, chỉ có Tô quý phi năm đó.
“Nương nương, sao nàng có thể có tâm cơ như thế được.” Quách ma ma vội vàng trấn an .
“Đã tìm được cái hộp mà Phúc Huy lưu lại cho nàng chưa?” Hiền phi đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
/1357
|