Edit: Nam Trần Beta: Aquarius8713 “Tiểu thư, nếu không phải công chúa mất sớm, các nàng nào dám khi dễ như vậy. Tiểu thư, sau này phải làm sao bây giờ? Người không huynh muội, ông trời không quan tâm, Tô gia không để ý tới, Bình gia lại càng hận không nên có tiểu thư. Sau này, hôn sự của tiểu thư phải làm sao bây giờ?”. Ma ma vừa lo lắng vừa nói.
Mà sau đó liền nhớ tới, nếu không phải quý phi mất sớm. Tiểu thư cũng không trở thành như vậy. Một lát sau lại nhớ tới, nếu năm ấy lúc công chúa bị rong huyết, mà cấp báo lên cho hoàng gia, thì dù thế nào tiểu thư cũng là huyện chủ (đây là một chức danh của con cháu quý tộc thời xưa). Sống cuộc sống quần áo đưa tới tay, cơm tới há mồm, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, làm sao lại rơi xuống cuộc sống nơi rừng núi hoang vắng này. Ma ma nói xong liền khóc. Nghĩ tới, lần này gặp phải tai bay vạ gió, may mắn tránh được một kiếp, nhưng cuộc sống sau này thì phải làm sao bây giờ a.
Một lát sau còn nói thêm, chờ tiểu thư thật tốt liền trở về kinh thành. Tìm lão phu nhân chủ trì công đạo cho người, để đón người trở về. Xong rồi, lại vừa khóc vừa nói, với tình hình hiện tại người đàn bà kia có con trai con gái, cho dù lão phu nhân sau khi biết, cũng sẽ không vì tiểu thư mà chủ trì công đạo.
Ôn Uyển lúc mới bắt đầu liền khó hiểu, ban đầu ma ma lẩm bẩm nói gì quý phi nương nương, công chúa điện hạ. Có núi dựa vững chắc như thế sao lại tới mức này. Nàng cứ cho là ma ma nói lung tung, trong lòng cứ cho là mình không có một chỗ nương tựa, nhưng vừa nghe ma ma nói, cảm thấy hẳn là đúng. Không nghĩ tới mình cũng có núi dựa lớn như vậy. Ông ngoại mình lại là đương kim hoàng đế, mẫu thân là công chúa. Thật là, núi dựa lớn như vậy, nhưng lại rơi vào cái tình cảnh này, thậm chí còn đem mệnh đánh mất. Không thể không nói đứa bé này quá xui xẻo bất hạnh rồi.
Ma ma tiếp tục nhớ linh tinh, nhìn Ôn Uyển ngẩn người, sau đó lại khóc nói: “Tiểu thư nói chuyện với người nha. Nếu như người có thể nói chuyện, là có thể vào gia phả, cho dù không phải là quận chúa, công chúa, thì cũng là tiểu thư Bình gia, tương lai cũng có được thể gả cho gia đình tốt. Nếu không, quý phi và công chúa dưới suối vàng sẽ không được yên lòng a.”
Ôn Uyển muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng giống như là bị mắc cái gì đó, một chữ đều nói không ra. Thoáng cái chợt hiểu ra, thì ra là mình không thể nói chuyện. Đối với điều này, nàng cũng không cảm thấy gì, kiếp trước mặc dù nàng có thể nói, nhưng mà nói chuyện rất ít. Trừ phi cần thiết, thông thường nàng cũng không chủ động cùng người khác nói chuyện với nhau.
Ôn Uyển rất muốn đi ra ngoài, xem xung quanh một chút, nhưng lại bị ma ma ngăn cản. Ôn Uyển đáng thương nhìn ma ma. Ma ma cũng không đồng ý. Liền để cho nàng ở trong sân hoạt động một mình. Muốn nhìn một chút bên ngoài hình dáng ra sao, đều không cho. Ôn Uyển rất buồn bực.
“Tiểu thư, người là người có địa vị cao quý, không thể cùng những thứ dân thôn quê này xen lẫn ở chung một chỗ. Càng không thể cùng con của bọn họ ở chung một chỗ, người cùng bọn họ, không phải là cùng một loại người. Người biết không?” Ma ma nói lời sâu xa, khiến cho Ôn Uyển không hiểu được, nhưng không có ngỗ nghịch ý tứ của lão nhân gia.
Ôn Uyển không có ngỗ nghịch bà, nhưng đi vòng vòng trong viện, liền đánh đấm quyền cước lung tung, vận động một phen, ra mồ hôi… Ma ma nhìn Ôn Uyển ăn nhiều hơn, có tinh thần khí thế, cũng không ngăn.
Ngày hôm đó, ma ma lại đi ra ngoài phía ngoài hồi lâu, lúc trở lại mang về nhiều rau cải trắng, cải củ, còn có một chút rau dại mà Ôn Uyển không biết tên gọi là gì. Ma ma nhặt rau, rửa, bắt đầu ướp muối rau cải.
Ôn Uyển kể từ khi tốt hơn cho đến sau này, đã nhìn thấy ma ma ướp muối rau cải trắng, bảo quản cây cải củ, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Ôn Uyển muốn ở bên cạnh giúp một tay. Nhưng ma ma chưa bao giờ đồng ý cho Ôn Uyển đi ra ngoài. Ôn Uyển rất nghe lời không có ra khỏi sân này.
Ngày hôm đó ma ma đem mấy thứ vật phẩm giày mũ đã được may tốt lấy ra rồi đi, lúc trở lại xách thêm bột mì và thịt, còn cầm giấy hồng. Sau đó bắt đầu cắt giấy thành hình hoa cùng chữ phúc. Ôn Uyển cảm thấy ma ma tay nghề thật tốt, vật cắt ra từ trong tay bà, đều sống động như thật, đặc biệt xinh đẹp.
Cứ như vậy, chưa biết ngọn nguồn thì đến lễ mừng năm mới. Phía ngoài từng nhà đối pháo nổ vang. Ôn Uyển mặc vào áo bông màu đỏ sậm mà ma ma tự tay may, phía trên thêu hình hoa mẫu đơn, mang ý nghĩa phú quý cát tường. Ôn Uyển mặc áo bông, cảm thấy đặc biệt ấm áp. Ôm ma ma, không nỡ buông tay.
Đêm ba mươi, ma ma làm bánh chẻo, Ôn Uyển ở một bên phụ giúp. Nhìn cái bánh chẻo bị mình nắm không ra hình dáng, Ôn Uyển mím môi, cười đến rất vui vẻ.
Buổi tối, ăn một bữa bánh chẻo nhân thịt, Ôn Uyển ăn được đến mười hai cái, ăn đặc biệt ngon, đặc biệt thơm. So sánh với kiếp trước bất kì vật gì đã ăn ở kiếp trước đều ăn ngon hơn, trên mặt vẫn mang nụ cười hạnh phúc. Ôn Uyển rất thỏa mãn.
“Rộp” hàm răng cắn xuống, Ôn Uyển cắn được một đồng tiền, vừa ăn vừa phun ra. Một lúc lại cắn trúng một cái nữa.
“Tỷ nhi, năm sau nhất định sẽ có may mắn.” Ma ma nhìn không kìm được vui mừng. Bà làm hết sáu mươi cái bánh chẻo, hiện tại mang ba mươi cái đi ra ngoài, bỏ vào đó sáu đồng tiền, nhưng lại bị Ôn Uyển cắn trúng sáu cái, chẳng phải đều trúng hay sao, không phải là may mắn thì là cái gì.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng ma ma mà buồn cười, trong bụng cũng đã hiểu rõ. Bánh chẻo có bỏ đồng tiền cũng đã làm kí hiệu, bánh chẻo cũng là ma ma gắp cho mình, có thể không cắn trúng sao.
Ăn xong bánh chẻo, ma ma lại nói chuyện hồi trước. Từ chuyện trong cung, sau khi công chúa của mình lập gia đình đến giờ. Nói rất nhiều rất nhiều.
“Tiểu thư, người sau này lập gia đình, ngàn vạn không nên giống công chúa, để cho phu quân của mình lập thiếp. Nếu công chúa không phải tâm địa quá mềm yếu, đồng ý nàng kia làm thiếp, còn làm cho nàng sớm như vậy sinh hạ con nối dòng. Làm mất thể diện hoàng gia, cuối cùng để cho Phúc Linh công chúa ở trước mặt hoàng thượng nói ra nói vào, khiến cho hoàng thượng mất hứng. Để đến hiện tại không ai quản không ai để ý, khiến cho tỷ nhi chịu nhiều khổ như vậy, còn phải bị người đàn bà kia kiềm chế.” Ma ma vừa nói vừa khóc.
Ôn Uyển lúc đầu nghe được bà gọi tỷ nhi khóe miệng không ngừng co rút. Người hiện đại đều kêu kỹ nữ, kỹ nữ kêu như vậy sao. Sau lại từ từ mới biết được. Nơi này nhà giàu người ta bé trai thì kêu là ca nhi, bé gái sẽ kêu là tỷ nhi. Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị.
Cứ như vậy, suy nghĩ từ những lời nói lảm nhảm của ma, Ôn Uyển đem tin tức có được tổng hợp một chút, đại khái đã biết được chuyện từ đầu đến cuối. Tự mình suy nghĩ những gì bản thân đã trải qua.
Mình họ Bình, không có tên, giờ Dậu canh năm thì sinh ra. Bây giờ là triều Đại Tề, hoàng đế niên hiệu Nhân Khang, cũng chính là ông ngoại của mình nắm quyền, mẫu thân là công chúa Phúc Huy, là con gái đã qua đời của Tô quý phi, Tô quý phi xuất thân từ Tô gia là dòng dõi thư hương trăm năm ở sông Tiền Đường, là tỷ tỷ của thừa tướng bây giờ, phụ thân mình là Bình Hướng Hi, con trai thứ ba của Định Quốc công đời thứ sáu Đại Tề, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tài giỏi, là tài tử nổi danh ở Đại Tề, lớn lên lại càng tuấn tú lịch sự, từng là trạng nguyên ở năm thứ hai mươi ba, ngay lúc đó bị công chúa Phúc Linh nhìn trúng, nhưng thần xui quỷ khiến, lại ban hôn cho công chúa Phúc Huy hay bị đau ốm.
Ôn Uyển nghe thấy rất không thoải mái, Phúc Huy, nghe sao lại giống như là Phúc Vi. (chữ huy ý là đẹp đẽ sáng chói, trong khi chữ Vi là bạc phúc, hèn mọn)
Công chúa Phúc Huy gả cho Bình Hướng Hi được sáu năm, rốt cuộc mang bầu, sinh ra Ôn Uyển, lẽ ra hẳn là đứa nhỏ có phúc khí, nhưng ai biết, trong lần sinh ra Ôn Uyển, công chúa bị rong huyết, liền qua đời. Mà đứa bé sau khi sinh ra, toàn thân phát xanh, giống quái vật. Ngay lúc đó Bình lão thái quân phân phó đem đứa trẻ ngâm nước cho chết chìm. Thiếu chút xíu nữa, đã giết chết đứa trẻ này. May là Hoàng ma ma nhận được tin tức, chạy đến đem người cứu về. Lúc ấy người nọ còn muốn tiếp tục làm, Hoàng ma ma ở tại chỗ kêu ầm lên, cuối cùng ở cửa ra vào uy hiếp, nếu còn dám làm chuyện như vậy, sẽ đi tới Tông Nhân phủ kiện bọn họ. Người Bình gia vẫn còn bận tâm đây là huyết mạch hoàng gia cuối cùng mới dừng tay.
Tuy cuối cùng Bình gia vẫn kiêng kị, nhưng sau đó lại lưu truyền ra, đứa trẻ này khắc mẹ. Không có mấy ngày, phụ thân đứa trẻ sinh bệnh nặng, sau đó Bình gia xuất hiện rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái. Màn đêm buông xuống, gà trong nhà đột nhiên bệnh chết, nửa đêm thì chó sủa không ngừng, trong nhà thiếu gia Thượng Bân mà thế tử gia thích nhất lên cơn sốt nặng.
Toàn bộ thứ không tốt đều đặt trút lên người Ôn Uyển, đứa nhỏ này liền mang danh khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà.
Người Bình gia không một chút tình cảm, đem người ném tới thôn trang, có ý để cho tự sanh tự diệt. Qua năm cũng đã sáu tuổi rồi, vẫn còn không biết nói chuyện. Ma ma vẫn nghĩ hết các biện pháp, muốn cho Ôn Uyển mở miệng, nhưng Ôn Uyển không mở miệng được. Đại phu, danh y khắp nơi, phương thuốc dân gian đều dùng qua vẫn không có tác dụng.
Ôn Uyển nghe, rất buồn bực. Công chúa Phúc Huy luôn không rời thuốc, thể cốt như vậy mà muốn sinh đứa bé, chẳng phải sẽ lấy mạng của nàng à. Đã biết thể cốt bị từ đầu đoán chừng là bẩm sinh, nhưng mà về sau có thể điều dưỡng.
Kể từ sau khi dự đoán được đại khái, mỗi ngày Ôn Uyển kiên trì vận động hơn một canh giờ, ăn cũng càng ngày càng nhiều, nhìn cũng có tinh thần hơn. Có thể là bởi vì nơi này môi trường trong lành, không khí đặc biệt tốt, Ôn Uyển cảm thấy thân thể hiện tại so sánh với vừa mới đến linh hoạt nhiều hơn.
Sau khi liên tục nghe ma ma nói thân thế của mình, cũng biết đại khái tiếp theo phát triển như thế nào.
Phụ thân Bình Hướng Hi, sau khi công chúa Phúc Huy qua đời, sau ba năm mãn tang đem tiểu thiếp đưa lên làm chính. Tiểu thiếp là con thứ ba của vợ cả nhà An Nhạc hầu phủ, tên là An Hương Tú. Nói là thanh mai trúc mã cùng Bình Hướng Hi, hai nhỏ vô tư (lúc nhỏ chơi với nhau vô tư). Năm đó vì tình mà tuyệt thực, là công chúa Phúc Huy thương tiếc một tấm chân tình của nàng, đồng ý cho nàng vào cửa làm thiếp của Bình Hướng Hi, cho tới bây giờ đã nhập vào Định Quốc công phủ.
Ôn Uyển trước kia sở dĩ chết là do ăn một cái trứng gà, bỏ mạng. Thân thể này dị ứng với trứng gà, nhưng con gái của Trang gia trên thôn trang này lại dụ dỗ Ôn Uyển đi ăn. Cũng may, ma ma dùng phương thuốc dân gian, nhưng mà, Ôn Uyển trước kia cuối cùng vẫn đi. Chỉ khác biệt là, vẫn cây đèn đó nhưng đã đổi tim đèn.
Ông ngoại là hoàng đế, mẫu thân là công chúa, nhà mẹ đẻ của bà ngoại là Tô gia nổi danh trong triều, ông cậu hiện tại thân là tể tướng, phụ thân của mình cũng là thiếu gia của gia tộc có chiến công khi khai quốc, Định Quốc Công đương kim quyền quý, thấy nói như thế nào cũng hoàn toàn xứng đáng là huyết thống cao quý của thiên kim tiểu thư, loại thân phận địa vị như thế, lại lưu lạc tới tình tạng này, ông trời đối với đứa bé này đúng là quá tàn nhẫn.
Trải qua tiếp xúc nhiều, nàng biết được ma ma họ Hoàng. Lúc trước không có vào cung cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan lại, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, phải vào cung làm nô tỳ. Bởi vì phạm sai, đáng nhẽ bị phạt hình trượng đánh chết, gặp được Tô quý phi đi ngang qua cứu mạng, còn sắp xếp cho vào trong cung làm người hầu. Nên vô cùng trung tâm trung thành với Tô quý phi.
Sau đó sinh ra công chúa Phúc Huy, đem bà đưa đến bên cạnh chăm sóc cho Phúc Huy. Đến khi công chúa Phúc Huy mất, chủ động yêu cầu chiếu cố Ôn Uyển yếu nhược do bị suyễn. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, làm phiền ma ma tỉ mỉ chiếu cố, lao lực tâm huyết, mới có thể sống, sống đến hôm nay,
Mà sau đó liền nhớ tới, nếu không phải quý phi mất sớm. Tiểu thư cũng không trở thành như vậy. Một lát sau lại nhớ tới, nếu năm ấy lúc công chúa bị rong huyết, mà cấp báo lên cho hoàng gia, thì dù thế nào tiểu thư cũng là huyện chủ (đây là một chức danh của con cháu quý tộc thời xưa). Sống cuộc sống quần áo đưa tới tay, cơm tới há mồm, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, làm sao lại rơi xuống cuộc sống nơi rừng núi hoang vắng này. Ma ma nói xong liền khóc. Nghĩ tới, lần này gặp phải tai bay vạ gió, may mắn tránh được một kiếp, nhưng cuộc sống sau này thì phải làm sao bây giờ a.
Một lát sau còn nói thêm, chờ tiểu thư thật tốt liền trở về kinh thành. Tìm lão phu nhân chủ trì công đạo cho người, để đón người trở về. Xong rồi, lại vừa khóc vừa nói, với tình hình hiện tại người đàn bà kia có con trai con gái, cho dù lão phu nhân sau khi biết, cũng sẽ không vì tiểu thư mà chủ trì công đạo.
Ôn Uyển lúc mới bắt đầu liền khó hiểu, ban đầu ma ma lẩm bẩm nói gì quý phi nương nương, công chúa điện hạ. Có núi dựa vững chắc như thế sao lại tới mức này. Nàng cứ cho là ma ma nói lung tung, trong lòng cứ cho là mình không có một chỗ nương tựa, nhưng vừa nghe ma ma nói, cảm thấy hẳn là đúng. Không nghĩ tới mình cũng có núi dựa lớn như vậy. Ông ngoại mình lại là đương kim hoàng đế, mẫu thân là công chúa. Thật là, núi dựa lớn như vậy, nhưng lại rơi vào cái tình cảnh này, thậm chí còn đem mệnh đánh mất. Không thể không nói đứa bé này quá xui xẻo bất hạnh rồi.
Ma ma tiếp tục nhớ linh tinh, nhìn Ôn Uyển ngẩn người, sau đó lại khóc nói: “Tiểu thư nói chuyện với người nha. Nếu như người có thể nói chuyện, là có thể vào gia phả, cho dù không phải là quận chúa, công chúa, thì cũng là tiểu thư Bình gia, tương lai cũng có được thể gả cho gia đình tốt. Nếu không, quý phi và công chúa dưới suối vàng sẽ không được yên lòng a.”
Ôn Uyển muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng giống như là bị mắc cái gì đó, một chữ đều nói không ra. Thoáng cái chợt hiểu ra, thì ra là mình không thể nói chuyện. Đối với điều này, nàng cũng không cảm thấy gì, kiếp trước mặc dù nàng có thể nói, nhưng mà nói chuyện rất ít. Trừ phi cần thiết, thông thường nàng cũng không chủ động cùng người khác nói chuyện với nhau.
Ôn Uyển rất muốn đi ra ngoài, xem xung quanh một chút, nhưng lại bị ma ma ngăn cản. Ôn Uyển đáng thương nhìn ma ma. Ma ma cũng không đồng ý. Liền để cho nàng ở trong sân hoạt động một mình. Muốn nhìn một chút bên ngoài hình dáng ra sao, đều không cho. Ôn Uyển rất buồn bực.
“Tiểu thư, người là người có địa vị cao quý, không thể cùng những thứ dân thôn quê này xen lẫn ở chung một chỗ. Càng không thể cùng con của bọn họ ở chung một chỗ, người cùng bọn họ, không phải là cùng một loại người. Người biết không?” Ma ma nói lời sâu xa, khiến cho Ôn Uyển không hiểu được, nhưng không có ngỗ nghịch ý tứ của lão nhân gia.
Ôn Uyển không có ngỗ nghịch bà, nhưng đi vòng vòng trong viện, liền đánh đấm quyền cước lung tung, vận động một phen, ra mồ hôi… Ma ma nhìn Ôn Uyển ăn nhiều hơn, có tinh thần khí thế, cũng không ngăn.
Ngày hôm đó, ma ma lại đi ra ngoài phía ngoài hồi lâu, lúc trở lại mang về nhiều rau cải trắng, cải củ, còn có một chút rau dại mà Ôn Uyển không biết tên gọi là gì. Ma ma nhặt rau, rửa, bắt đầu ướp muối rau cải.
Ôn Uyển kể từ khi tốt hơn cho đến sau này, đã nhìn thấy ma ma ướp muối rau cải trắng, bảo quản cây cải củ, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Ôn Uyển muốn ở bên cạnh giúp một tay. Nhưng ma ma chưa bao giờ đồng ý cho Ôn Uyển đi ra ngoài. Ôn Uyển rất nghe lời không có ra khỏi sân này.
Ngày hôm đó ma ma đem mấy thứ vật phẩm giày mũ đã được may tốt lấy ra rồi đi, lúc trở lại xách thêm bột mì và thịt, còn cầm giấy hồng. Sau đó bắt đầu cắt giấy thành hình hoa cùng chữ phúc. Ôn Uyển cảm thấy ma ma tay nghề thật tốt, vật cắt ra từ trong tay bà, đều sống động như thật, đặc biệt xinh đẹp.
Cứ như vậy, chưa biết ngọn nguồn thì đến lễ mừng năm mới. Phía ngoài từng nhà đối pháo nổ vang. Ôn Uyển mặc vào áo bông màu đỏ sậm mà ma ma tự tay may, phía trên thêu hình hoa mẫu đơn, mang ý nghĩa phú quý cát tường. Ôn Uyển mặc áo bông, cảm thấy đặc biệt ấm áp. Ôm ma ma, không nỡ buông tay.
Đêm ba mươi, ma ma làm bánh chẻo, Ôn Uyển ở một bên phụ giúp. Nhìn cái bánh chẻo bị mình nắm không ra hình dáng, Ôn Uyển mím môi, cười đến rất vui vẻ.
Buổi tối, ăn một bữa bánh chẻo nhân thịt, Ôn Uyển ăn được đến mười hai cái, ăn đặc biệt ngon, đặc biệt thơm. So sánh với kiếp trước bất kì vật gì đã ăn ở kiếp trước đều ăn ngon hơn, trên mặt vẫn mang nụ cười hạnh phúc. Ôn Uyển rất thỏa mãn.
“Rộp” hàm răng cắn xuống, Ôn Uyển cắn được một đồng tiền, vừa ăn vừa phun ra. Một lúc lại cắn trúng một cái nữa.
“Tỷ nhi, năm sau nhất định sẽ có may mắn.” Ma ma nhìn không kìm được vui mừng. Bà làm hết sáu mươi cái bánh chẻo, hiện tại mang ba mươi cái đi ra ngoài, bỏ vào đó sáu đồng tiền, nhưng lại bị Ôn Uyển cắn trúng sáu cái, chẳng phải đều trúng hay sao, không phải là may mắn thì là cái gì.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng ma ma mà buồn cười, trong bụng cũng đã hiểu rõ. Bánh chẻo có bỏ đồng tiền cũng đã làm kí hiệu, bánh chẻo cũng là ma ma gắp cho mình, có thể không cắn trúng sao.
Ăn xong bánh chẻo, ma ma lại nói chuyện hồi trước. Từ chuyện trong cung, sau khi công chúa của mình lập gia đình đến giờ. Nói rất nhiều rất nhiều.
“Tiểu thư, người sau này lập gia đình, ngàn vạn không nên giống công chúa, để cho phu quân của mình lập thiếp. Nếu công chúa không phải tâm địa quá mềm yếu, đồng ý nàng kia làm thiếp, còn làm cho nàng sớm như vậy sinh hạ con nối dòng. Làm mất thể diện hoàng gia, cuối cùng để cho Phúc Linh công chúa ở trước mặt hoàng thượng nói ra nói vào, khiến cho hoàng thượng mất hứng. Để đến hiện tại không ai quản không ai để ý, khiến cho tỷ nhi chịu nhiều khổ như vậy, còn phải bị người đàn bà kia kiềm chế.” Ma ma vừa nói vừa khóc.
Ôn Uyển lúc đầu nghe được bà gọi tỷ nhi khóe miệng không ngừng co rút. Người hiện đại đều kêu kỹ nữ, kỹ nữ kêu như vậy sao. Sau lại từ từ mới biết được. Nơi này nhà giàu người ta bé trai thì kêu là ca nhi, bé gái sẽ kêu là tỷ nhi. Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị.
Cứ như vậy, suy nghĩ từ những lời nói lảm nhảm của ma, Ôn Uyển đem tin tức có được tổng hợp một chút, đại khái đã biết được chuyện từ đầu đến cuối. Tự mình suy nghĩ những gì bản thân đã trải qua.
Mình họ Bình, không có tên, giờ Dậu canh năm thì sinh ra. Bây giờ là triều Đại Tề, hoàng đế niên hiệu Nhân Khang, cũng chính là ông ngoại của mình nắm quyền, mẫu thân là công chúa Phúc Huy, là con gái đã qua đời của Tô quý phi, Tô quý phi xuất thân từ Tô gia là dòng dõi thư hương trăm năm ở sông Tiền Đường, là tỷ tỷ của thừa tướng bây giờ, phụ thân mình là Bình Hướng Hi, con trai thứ ba của Định Quốc công đời thứ sáu Đại Tề, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tài giỏi, là tài tử nổi danh ở Đại Tề, lớn lên lại càng tuấn tú lịch sự, từng là trạng nguyên ở năm thứ hai mươi ba, ngay lúc đó bị công chúa Phúc Linh nhìn trúng, nhưng thần xui quỷ khiến, lại ban hôn cho công chúa Phúc Huy hay bị đau ốm.
Ôn Uyển nghe thấy rất không thoải mái, Phúc Huy, nghe sao lại giống như là Phúc Vi. (chữ huy ý là đẹp đẽ sáng chói, trong khi chữ Vi là bạc phúc, hèn mọn)
Công chúa Phúc Huy gả cho Bình Hướng Hi được sáu năm, rốt cuộc mang bầu, sinh ra Ôn Uyển, lẽ ra hẳn là đứa nhỏ có phúc khí, nhưng ai biết, trong lần sinh ra Ôn Uyển, công chúa bị rong huyết, liền qua đời. Mà đứa bé sau khi sinh ra, toàn thân phát xanh, giống quái vật. Ngay lúc đó Bình lão thái quân phân phó đem đứa trẻ ngâm nước cho chết chìm. Thiếu chút xíu nữa, đã giết chết đứa trẻ này. May là Hoàng ma ma nhận được tin tức, chạy đến đem người cứu về. Lúc ấy người nọ còn muốn tiếp tục làm, Hoàng ma ma ở tại chỗ kêu ầm lên, cuối cùng ở cửa ra vào uy hiếp, nếu còn dám làm chuyện như vậy, sẽ đi tới Tông Nhân phủ kiện bọn họ. Người Bình gia vẫn còn bận tâm đây là huyết mạch hoàng gia cuối cùng mới dừng tay.
Tuy cuối cùng Bình gia vẫn kiêng kị, nhưng sau đó lại lưu truyền ra, đứa trẻ này khắc mẹ. Không có mấy ngày, phụ thân đứa trẻ sinh bệnh nặng, sau đó Bình gia xuất hiện rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái. Màn đêm buông xuống, gà trong nhà đột nhiên bệnh chết, nửa đêm thì chó sủa không ngừng, trong nhà thiếu gia Thượng Bân mà thế tử gia thích nhất lên cơn sốt nặng.
Toàn bộ thứ không tốt đều đặt trút lên người Ôn Uyển, đứa nhỏ này liền mang danh khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà.
Người Bình gia không một chút tình cảm, đem người ném tới thôn trang, có ý để cho tự sanh tự diệt. Qua năm cũng đã sáu tuổi rồi, vẫn còn không biết nói chuyện. Ma ma vẫn nghĩ hết các biện pháp, muốn cho Ôn Uyển mở miệng, nhưng Ôn Uyển không mở miệng được. Đại phu, danh y khắp nơi, phương thuốc dân gian đều dùng qua vẫn không có tác dụng.
Ôn Uyển nghe, rất buồn bực. Công chúa Phúc Huy luôn không rời thuốc, thể cốt như vậy mà muốn sinh đứa bé, chẳng phải sẽ lấy mạng của nàng à. Đã biết thể cốt bị từ đầu đoán chừng là bẩm sinh, nhưng mà về sau có thể điều dưỡng.
Kể từ sau khi dự đoán được đại khái, mỗi ngày Ôn Uyển kiên trì vận động hơn một canh giờ, ăn cũng càng ngày càng nhiều, nhìn cũng có tinh thần hơn. Có thể là bởi vì nơi này môi trường trong lành, không khí đặc biệt tốt, Ôn Uyển cảm thấy thân thể hiện tại so sánh với vừa mới đến linh hoạt nhiều hơn.
Sau khi liên tục nghe ma ma nói thân thế của mình, cũng biết đại khái tiếp theo phát triển như thế nào.
Phụ thân Bình Hướng Hi, sau khi công chúa Phúc Huy qua đời, sau ba năm mãn tang đem tiểu thiếp đưa lên làm chính. Tiểu thiếp là con thứ ba của vợ cả nhà An Nhạc hầu phủ, tên là An Hương Tú. Nói là thanh mai trúc mã cùng Bình Hướng Hi, hai nhỏ vô tư (lúc nhỏ chơi với nhau vô tư). Năm đó vì tình mà tuyệt thực, là công chúa Phúc Huy thương tiếc một tấm chân tình của nàng, đồng ý cho nàng vào cửa làm thiếp của Bình Hướng Hi, cho tới bây giờ đã nhập vào Định Quốc công phủ.
Ôn Uyển trước kia sở dĩ chết là do ăn một cái trứng gà, bỏ mạng. Thân thể này dị ứng với trứng gà, nhưng con gái của Trang gia trên thôn trang này lại dụ dỗ Ôn Uyển đi ăn. Cũng may, ma ma dùng phương thuốc dân gian, nhưng mà, Ôn Uyển trước kia cuối cùng vẫn đi. Chỉ khác biệt là, vẫn cây đèn đó nhưng đã đổi tim đèn.
Ông ngoại là hoàng đế, mẫu thân là công chúa, nhà mẹ đẻ của bà ngoại là Tô gia nổi danh trong triều, ông cậu hiện tại thân là tể tướng, phụ thân của mình cũng là thiếu gia của gia tộc có chiến công khi khai quốc, Định Quốc Công đương kim quyền quý, thấy nói như thế nào cũng hoàn toàn xứng đáng là huyết thống cao quý của thiên kim tiểu thư, loại thân phận địa vị như thế, lại lưu lạc tới tình tạng này, ông trời đối với đứa bé này đúng là quá tàn nhẫn.
Trải qua tiếp xúc nhiều, nàng biết được ma ma họ Hoàng. Lúc trước không có vào cung cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan lại, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, phải vào cung làm nô tỳ. Bởi vì phạm sai, đáng nhẽ bị phạt hình trượng đánh chết, gặp được Tô quý phi đi ngang qua cứu mạng, còn sắp xếp cho vào trong cung làm người hầu. Nên vô cùng trung tâm trung thành với Tô quý phi.
Sau đó sinh ra công chúa Phúc Huy, đem bà đưa đến bên cạnh chăm sóc cho Phúc Huy. Đến khi công chúa Phúc Huy mất, chủ động yêu cầu chiếu cố Ôn Uyển yếu nhược do bị suyễn. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, làm phiền ma ma tỉ mỉ chiếu cố, lao lực tâm huyết, mới có thể sống, sống đến hôm nay,
/1357
|