Tô Hàng đi vào trong kiệu, trở về phủ đệ. Đến đường chính rồi, từ trên kiệu bước xuống. Đi về viện của mình.
Hạ nhân tiếp đón đều nghiêng người nói: “Thái gia.”
Hôm nay Tô Hàng đã từ một đại thiếu gia trước kia trở thành lão thái gia Tô phủ, mọi chuyện đều do hắn định đoạt. Địa vị không khác với Tô Hộ năm đó ở Tô gia.
Tô Hàng cùng phụ tá nói chuyện triều đình. Tể tướng đại nhân muốn thối lui. Đó là một cơ hội tốt, nhưng nhìn chằm chằm vị trí này không chỉ mình hắn. Cho nên nhất định phải chuẩn bị tốt cho cuộc chiến ác liệt này. Hắn tích cực tìm kiếm nhược điểm của đối phương.
Ngày hôm đó, Tô Hàng thông qua đường dây mật nhận được một tin tức. Đối phương đang tra chuyện năm đó hắn không ở kinh thành. Đối phương chẳng qua âm thác dương sai đã biết năm đó hắn từng xuất hiện trong một trấn nhỏ, hơn nữa còn từng bán chữ.
Tô Hàng lo nghĩ không ngớt, nếu bị đối thủ biết chuyện hắn dẫn Tiết Minh Ngưng bỏ trốn không để ý đến gia tộc, liền chứng minh đạo đức của hắn có vấn đề. Đối phương có lá bài này, không nói đối phương thượng vị dễ dàng, ngay cả con đường làm quan của hắn sau này cũng phải ngưng hẳn, hơn nữa danh dự trăm năm của Tô gia cũng khó giữ.
Phụ tá kinh ngạc nhìn Tô Hàng, vậy mà còn có chuyện này. Năm đó Tô Hàng chỉ nói là lão thái gia cho hắn ra ngoài lịch lãm hai năm, vì mai danh ẩn tích nên rất ít người biết được. Hắn vốn cho rằng chuyện đã qua nhiều năm, sớm thành lịch sử. Nhưng hiện tại cũng không dám đảm bảo, hắn không thua nổi, không thể có cái một phần vạn này.
Mạc Liêu cũng không phải kẻ lỗ mãng, tất nhiên biết trong đó có nội tình. Nội tình gì thì hắn cũng không dám đi hỏi. Nhưng chuyện này phải giải quyết được, nếu không, chẳng khác gì để đối phương nắm được cái chuôi: “Đại nhân, chuyện này chúng ta phải tiên phát chế nhân. Nếu không sẽ không còn cơ hội lật mình.” Bọn họ cùng đối thủ là hai phe phái bất đồng, tranh đấu nhiều năm như vậy nếu bị đối thủ tra được chuyện này, dù không có chứng cớ rõ ràng, cũng có thể khiến đại nhân nhà hắn phải rời khỏi trận tranh giành này. Nghiêm trọng hơn, còn cho bọn hắn một đòn đả kích nặng như vậy.
Tô Hàng tất nhiên biết tiên phát chế nhân. Nhưng tiên phát chế nhân thế nào? Hiện tại tuyên dương ra ngoài hắn chỉ ra ngoài lịch luyện, ai tin tưởng? Năm đó hắn vừa từ hôn liền rời kinh, cùng hắn rời kinh còn có biểu muội cùng lớn lên từ nhỏ với hắn ở trong phủ. Nhiều sự trùng hợp như vậy, chỉ cần vừa nói ra người tinh minh (khôn ngoan) đều không tin tưởng. Thậm chí đối thủ còn có thể viết chuyện này thành một thoại bản, tuyên truyền rộng rãi.
Nghĩ thật lâu, hắn không cam lòng cứ vậy rời khỏi trận cạnh tranh này. Để có được ngày này, hắn đã nỗ lực hơn bốn mươi năm, không được, hắn quyết không chịu thua ở thời khắc cuối cùng này. Nhưng chuyện này, hắn làm sao có thể xoay chuyển càn khôn đây!
Phụ tá khẽ thở dài nói: “Nếu lão tướng gia còn, lão tướng gia có thể xuất hiện chứng minh ngài là ra ngoài lịch luyện, mối hoạ tiềm ẩn này sẽ không còn tồn tại.” Do chính gia chủ thừa nhận cho con ra ngoài lịch lãm, người khác dù còn vắt óc nghĩ muốn tìm chứng cứ cũng vô dụng.
Tô Hàng nghe xong những lời này dường như trong bóng tối nhìn thấy toàn bộ ánh sáng. Ở thư phòng hơn nửa ngày, lúc đi ra hắn phân phó người chuẩn bị xe ngựa. Hắn muốn cố gắng lần cuối.
Phụ tá biết Tô Hàng muốn đi phủ Tôn Quý quận chúa, rất giật mình: “Đại nhân…” Lẽ nào chuyện này quận chúa cũng biết. Nếu có thể để quận chúa đứng ra nói chuyện vì đại nhân nhà mình, chứng minh đúng là ở bên ngoài lịch lãm, so với tướng gia nói có tác dụng như nhau. Vấn đề khiến hắn lo lắng là lão gia nhà mình có gặp được quận chúa không? Quận chúa bây giờ chỉ ở trong nhà, trừ con cháu nàng những người khác đều không gặp được.
Trước đây mỗi khi có việc lớn phủ quận chúa đều mở rộng cửa, mở một chút yến tiệc gì đó. Nhưng sau khi hai con trai thành thân. Mặc kệ là chuyện gì, đều là người ở hai hầu phủ lo liệu, cửa phủ quận chúa vĩnh viễn đều đóng. Càng không tiếp khách.
Tô Hàng kỳ thực cũng không nắm chắc, hắn không dám khẳng định quận chúa có thực sự nói giúp hắn không. Nhưng không đi thì hắn không cam lòng. Chuyện năm đó là hắn sai, nhưng hắn đã trả giá nặng nề. Còn trẻ phạm sai lầm, hắn đã trả giá rất lớn. Hiện tại nếu vì chuyện này mà mất cơ hội trở thành tể tướng hắn chết cũng không cam lòng. Hôm nay hi vọng duy nhất được gửi vào quận chúa Tôn quý nói một câu cho hắn, chỉ một câu là được.
Tô Hàng đến phủ quận chúa, đại quản gia tự mình đón hắn. Nghe hắn nói muốn gặp chủ tử nhà mình thì sắc mặt khó xử.
Tô Hàng cũng biết quận chúa Tôn Quý khó gặp. Khó khăn kia so với gặp hoàng đế còn cao hơn. Hoàng đế còn có thể để quan lại và hậu cung phi tần gặp, quận chúa trừ con cháu mình cũng chỉ có hoàng đế, những người khác đều không gặp. Ẩn sĩ cũng không hơn thế.
Lần này nếu không phải thực sự không còn biện pháp nào Tô Hàng cũng không mặt dày tới cửa cầu cứu. Chỉ là liên quan đến sĩ đồ của hắn, liên quan đến tiền đồ của Tô gia.
Đại quản gia nhận thư của hắn: “Đại nhân cũng biết, quận chúa mấy năm nay đều không tiếp khách.” Ý đại quản gia là để hắn chuẩn bị tâm lý cho tốt. Người khác thì đến thư hắn cũng không truyền. Chỉ là Tô Hàng đặc thù, thứ nhất là thân thích, thứ hai cũng là người đứng đầu được chọn làm tể tướng. Lúc này đăng môn chắc là có chuyện quan trọng. Hắn đi một chuyến cũng không thiệt gì, quyết định cuối cùng vẫn là quận chúa.
Tô Hàng cũng nghĩ quận chúa nhớ tình xưa mong quận chúa có thể nể mặt tổ phụ mà giúp hắn nói. Nếu có quận chúa nói còn hơn bất cứ thủ đoạn cùng tính toán gì.
Hắn ở phòng khách lo lắng đợi. Từng giây từng phút trôi quan với hắn đều là sự giày vò. Thế gian không có thuốc hối hận, nếu có thuốc hối hận hắn tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Rất nhanh đại quản gia đã quay lại. Hắn nhìn bộ dáng tươi cười của đại quản gia, gánh nặng trong lòng liền được bỏ xuống. Nói như vậy, quận chúa bằng lòng gặp hắn. Bằng lòng gặp hắn là cho hắn cơ hội.
Đại quản gia tươi cười đầy mặt nói: “Đại nhân, quận chúa mời ngài qua.” Tuy rằng không biết trong thư viết gì nhưng sau khi quận chúa xem xong thì để hắn dẫn người vào.
Mấy năm nay vấn đề xã giao đều do Thần Vũ hầu và Văn Thành hầu lo. Quận chúa ở trong phủ đóng cửa, mười người đến cửa cầu kiến thì có mười người là không gặp, trong phủ trừ hầu gia và hầu gia phu nhân dẫn theo con cái có thể vào cửa và hoàng đế tới là có thể mở cửa chính. Thời điểm khác chân chính gọi là thanh tĩnh.
Lần gần nhất Tô Hàng gặp quận chúa là đại thọ sáu mươi của quận chúa. Đại thọ quận chúa làm tương đối náo nhiệt. Nói là tương đối náo nhiệt là vì chỉ mời thân bằng hảo hữu đến tụ họp một hôm. Cũng không mở lớn. Nhưng ngày ấy hoàng đế ở đây từ đầu đến cuối, ở bên quận chúa giống như một đứa con trai vậy.
Đến phủ quận chúa, Tô Hàng cảm giác phủ quận chúa đặc biệt thanh tĩnh. Hắn không khỏi nhớ đến nơi thái gia ở cũng đặc biệt u tĩnh. Ông nói người già liền thích thanh tĩnh. Khác biệt duy nhất chính là quận chúa từ nhỏ đã thích thanh tĩnh. Nhớ kỹ trước đây còn đỡ, hiện tại già rồi thì càng thích thanh tĩnh. Có người nói vì thanh tĩnh đến con cháu quận chúa cũng không muốn đặt bên người, ngại ồn ào.
Tô Hàng được dẫn vào thượng phòng. Ngửa đầu nhìn Ôn Uyển đã sáu mươi tư tuổi, lần trước nhìn hắn thấy liền kinh ngạc, người đã sáu mươi mà không có tóc bạc, đầu đầy tóc đen. Hôm nay đã bốn năm trôi qua vẫn là một đầu tóc đen. Người hơn sáu mươi tuổi, nhìn so với hắn còn khỏe mạnh sảng lãng hơn. Người không biết tuyệt đối sẽ nói hắn lớn tuổi hơn.
Tô Hàng làm một đại lễ, còn gọi Ôn Uyển: “Biểu cô.”
Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: “Đâu nhiều lễ như vậy, đứng lên đi.” Năm Ôn Uyển năm mươi lăm tuổi rốt cuộc bị Bạch Thế Niên và Minh Cẩn buộc nàng giao hết việc ra.
Ở tuổi này, Ôn Uyển chia cửa hàng và ngân hàng thành hai phần. Ngân hàng giao cho người nàng bồi dưỡng cho Linh Đông, thương hành thì giao cho Trầm Bất Tòng. Ngân hàng mặc dù không kiếm nhiều tiền như thương hành nhưng là mạch máu kinh tế Đại Tề, tất nhiên phải nằm trong tay hoàng đế mới an tâm. Về phần thương hành, thương hành có trọng dụng với Minh Duệ, Ôn Uyển tất nhiên sẽ không giao cho hoàng gia. Thương hành giao cho Trầm Bất Tòng, kỳ thực coi như là giao cho Minh Duệ.
Cũng may thương hành tuy kiếm nhiều tiền nhưng không quan trọng như ngân hàng, về bản chất thương hành cũng chỉ là một chuyện kinh doanh, không giống ngân hàng có thể làm chủ kinh tế toàn quốc. Hơn nữa sau khi Kiến Chiêu hoàng đế qua đời, Ôn Uyển thay đổi tỷ lệ tiền lời. Trước kia là chín một, hiện tại là sáu bốn.
Linh Đông sớm biết Minh Duệ kiến thiết một đảo nhỏ. Lúc đó tiên hoàng còn tại vị không nói gì, hắn thượng vị lại càng không biết nói gì. Đương nhiên mình làm hoàng đế biết chuyện này, trong lòng hắn khẳng định cũng không thoải mái nhưng cũng không thể vì chuyện này mà đối phó Minh Duệ. Dù sao đảo nhỏ cũng không thuộc quốc nội Đại Tề. Cũng chỉ dùng tiền của Minh Duệ để xây đảo nhỏ kia.
Vì chuyện này Ôn Uyển còn cố ý nói chuyện một lần với Linh Đông. Cuối cùng Linh Đông bỏ chuyện này xuống. Về phần nói gì trừ người trong đó ai cũng không biết.
Sau khi Ôn Uyển giao hết mọi việc, vô cùng thanh nhàn. Vốn muốn thanh nhàn có thể ra ngoài du lịch, đáng tiếc Minh Cẩn sống chết không cho bà đi xa. Mà tuổi Bạch Thế Niên đã cao không thể chịu nổi xóc nảy, không chịu nổi nỗi khổ này. Cuối cùng Ôn Uyển không thể đi đâu. Điều này khiến Ôn Uyển tương đối phiền muộn.
Cũng may cứ đến tháng mười hàng năm, trời lạnh bà lại dẫn Bạch Thế Niên đi Ôn Tuyền thôn trang. Đến tháng bảy, tháng tám nóng bức bà lại cùng Bạch Thế Niên đến Minh Nguyệt sơn trang, ngược lại cũng vui. Cho nên nói thời gian Ôn Uyển ở kinh thành có thể đếm được. Lần này Tô Hàng cũng đụng phải.
Tô Hàng đứng lên nói: “Vâng.” Đối với người trước mặt, hắn trừ kính nể thì vẫn là kính nể. Những cái khác không nói, chỉ chuyện dạy ra một minh quân, một đại nguyên soái cùng một đại văn hào đã khiến mọi người tôn kính. Còn không nói đến những chuyện khác.
Ôn Uyển suốt ngày ở trong nhà, mặc kệ ngoại sự. Nhưng chuyện triều đình bà đều biết nhất thanh nhi sở. Lần này vì sao Tô Hàng lại đến, bà biết chắc là có việc đến tìm. Cụ thể là chuyện gì thì Ôn Uyển không biết. Đối với những chuyện không liên quan đến mình chắc chắn sẽ không chú ý nhiều. Chỉ là vô sự không đăng tam bảo điện, nếu chỉ trò chuyện uống trà sẽ không đến tìm bà: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tô Hàng cũng biết Ôn Uyển thích nói chuyện đơn giản. Hiện nay bệ hạ cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc, hiện tại tấu chương triều thần đều phải nói đơn giản, không xuất hiện những trói buộc phiền phức. Căn cứ vào đó, Tô Hàng liền nói chuyện đối phương đang tra chuyện năm đó hắn rời kinh với Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhíu mày: “Bọn họ làm sao biết chuyện này?” Chuyện này đã qua bốn mươi năm, vậy mà có thể tra được. Thủ đoạn không kém, đều là nhân tài nha!
Tô Hàng cũng rất phiền muộn. Lại nói cũng là vận khí không tốt. Năm đó hắn vì mưu sinh mà viết thư cho người khác, tất nhiên cũng bị nhiều người nhìn thấy. Trong đó có một đứa bé khắc sâu ấn tượng về hắn. Kết quả đứa bé này thi khoa cử, sau đó một mực làm việc ở ngoài. Đoạn thời gian trước vào kinh báo cáo công tác, vậy mà nhận ra hắn. Chỉ có thể nói vận khí thực quá xui.
Ôn Uyển nghe xong cười cười, làm chuyện gì chung quy vẫn có dấu vết: “Vậy cháu định làm thế nào?” Có thể tự mình biết chứng tỏ Tô Hàng không muốn bỏ qua.
Tô Hàng cũng không làm dáng, trực tiếp cầu xin Ôn Uyển. Ý Tô Hàng rất rõ, hắn thừa nhận năm đó đúng là từng xuất hiện ở trấn nhỏ, nhưng không thừa nhận trốn nhà đi, mà thừa nhận năm đó thái gia vì muốn hắn đi lịch lãm mà để hắn nếm thử khó khăn nhân gian. Còn mĩ nhân kia Tô Hàng chuẩn bị nói thành nha hoàn hầu hạ hắn. Năm đó ở trấn nhỏ tạo ra oanh động, tuy đã bốn mươi năm trôi qua, nhưng cũng không có biến mất. Nói thành nha hoàn cũng sát hơn một chút. Hơn nữa Tiết Minh Ngưng cũng không nói tên thật và thân phận của mình, nói thành nha hoàn cũng khiến người khác tin tưởng.
Chỉ là chuyện này nhất định phải có nhân chứng. Tô Hàng mong quận chúa có thể làm nhân chứng. Nếu là quận chúa có thể làm nhân chứng chuyện này sẽ không bị ảnh hưởng bởi mặt trái.
Ôn Uyển khẽ cười, tiểu tử này thật có can đảm. Dám cầu xin mình làm chứng. Nếu bà mở miệng cái gì mà nha hoàn thư sinh bán chữ, đối phương còn có thể thăm dò chứng cứ gì, chuyện này cũng chỉ có thể nhẹ nhàng cho qua.
Trán Tô Hàng đã đổ mồ hôi. Tuy quận chúa cười tủm tỉm nhưng hắn cảm giác so với đối mặt với hoàng đế còn khẩn trương hơn. Nhưng vì tiền đồ của Tô gia, hắn liều mạng cũng phải nắm lấy cơ hội lần này. Tô Hàng lập tức quỳ xuống. Dù sao hoàng đế cũng từng quỳ quận chúa, triều thần cũng vô số người từng quỳ quận chúa. Hắn quỳ quận chúa cũng không áp lực: “Biểu cô, Tô gia là thư hương môn đệ trăm năm, không thể bị hủy trong tay cháu. Năm đó thái gia gia cũng ôm tâm tư đó mới hạ quyết tâm đưa cháu ra ngoài tôi luyện. Biểu cô, cháu cầu xin ngài nể mặt thái gia gia, thái cô cô, giúp cháu một phen.” Thái gia gia không đả động được quận chúa. Nhìn trên phần huyết mạch có thể giúp hắn, giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ôn Uyển thấy bộ dáng Tô Hàng, cười nhìn về phía Thu Hàn bên cạnh. Bà có kinh khủng vậy không, không nói gì mà khiến một quan lớn đổ mồ hôi hột.
Thu Hàn khẽ cười. Quận chúa tự thấy người khiến người khác cảm thấy thân thiết vô cùng, những người khác, đặc biệt là những đại thần kia ai thấy ngài ấy cũng cũng nơm nớp căng thẳng. Đôi khi, không cần thả khí thế ra ngoài, cứ bình bình đạm đạm như vậy ngược lại càng chấn nhiếp người hơn.
Ôn Uyển cười nhạt nói: “Ngươi đến bà ngoại của bổn cung cũng lôi ra, nếu không giúp ngươi nói những lời này sẽ thành bất hiếu rồi.” Tuy Ôn Uyển biết Tô Hàng là dùng bài người thân, nhưng ngược lại bà cũng không phản cảm. Người làm tể tướng quan trọng nhất là phải co được dãn được, bát diện linh lung (khôn khéo mẫn tiệp). Nếu cứ cứng nhắc, gặp chuyện thà đụng tường cũng không quay đầu vậy mới phải lo lắng.
Tô Hàng nghe xong những lời này sau lưng đều ướt đẫm: “Cháu trai không dám.” Thành thì sẽ là tể tướng dưới một người trên vạn người, nếu không được có thể bị người thóa mạ không chịu nổi. Cho nên hắn chỉ có thể đánh cuộc.
Ôn Uyển lạnh nhạt nói: “Chuyện này ta sẽ nói với hoàng thượng. Không có chuyện gì khác thì cháu về đi!” Chuyện này là năm đó bà nói ra. Lại không ngờ sẽ dẫn đến kết cục như vậy. Năm đó bà còn cho rằng Tô Hàng phế rồi, không ngờ cư nhiên lội người dòng, bây giờ thành người được lựa chọn làm tể tướng.
Tô Hàng không biết Ôn Uyển sẽ đồng ý đơn giản như vậy. Nhưng đồng ý là tốt rồi, đồng ý rồi chẳng khác nào chuyện này được được quyết định.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt cảm kích của Tô Hàng nói: “Đừng cảm kích ta. Năm đó lão tướng gia nói nếu cháu vì chuyện chạy trốn điên rồ đó mà bị liên lụy, hi vọng ta có thể giúp đỡ cháu một phen. Có thể đi tới bước này cũng là bản lãnh của cháu.” Vì năm đó vốn ôm thái độ tôi luyện, không tính dối gạt người. Nếu là những chuyện khác Ôn Uyển chắc là sẽ không quản. Hơn nữa Tô Hàng có thể đi tới bước này cũng là nỗ lực cực đại cùng với gian khổ.
Tô Hàng sửng sốt, hắn thật không ngờ thái gia cư nhiên lại dự liệu được sẽ có ngày hôm nay.
Ôn Uyển khẽ cười: “Vị trí tể tướng cực kỳ quan trọng, là người phụ trợ hoàng đế và chúng đại thần, cũng liên quan đế dân sinh thiên hạ. Nếu cháu thực ngồi lên vị trí tể tướng, cháu phải cẩn thận, lo lắng hết lòng mưu phúc cho bách tính.” Về phần vì sao lại nói câu kia của lão tể tướng ra là vì phòng ngừa chu đáo, đến tuổi này rồi, nhìn sự đời tất nhiên cũng xa hơn.
Tô Hàng liên tục gật đầu.
Tô Hàng về, Ôn Uyển không trực tiếp đi hoàng cung gặp hoàng đế. Mà tạm thời buông chuyện này xuống. Bà muốn xem đối phương ra chiêu như thế nào.
Qua vài ngày, trong kinh thành liền lưu truyền đạo đức của Tô Hàng có vấn đề. Năm đó thật ra là cùng người tự định chung thân, đến Bình gia từ hôn. Sau đó cùng biểu tiểu thư bỏ trốn, bỏ mặc cha mẹ, gia tộc không để ý. Như vậy là người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, làm sao có thể làm tể tướng. Tể tướng phải là người làm gương cho thiên hạ, nếu có tể tướng như vậy chẳng phải làm trò cười lớn sao.
Bên ngoài truyền náo nhiệt, Tô Hàng cũng thả tiếng gió. Nói năm đó từ hôn thật ra là vì ngại quan hệ trong vòng ba đời không thể kết hôn. Về phần rời kinh là thái gia cho hắn ra ngoài lịch lãm. Nhưng hiển nhiên mọi người càng nhiệt tình với chuyện bát quái, nếu nói là lịch lãm sẽ không có gì để nói. Hơn nữa chuyện năm đó xảy ra cũng quá mức quỷ dị, lúc Tô Hàng trở về tinh thần sa sút. Cho nên mọi người càng có khuynh hướng bát quái.
Tô Hàng nghe lời đồn bên ngoài nóng vội đến khóe miệng như nổi nhọt: “Có thấy quận chúa vào hoàng cung không?” Hắn tin quận chúa sẽ giữ lời. Nhưng hắn sợ chuyện này tạo ấn tượng sâu sắc, không thay đổi được. Vậy thì coi như xong. Phải biết rằng chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt (sức mạnh dư luận vô cùng to lớn) (Ôn Uyển ói: vốn là sự thật, còn muốn người khác thế nào).
Ôn Uyển thấy tin đồn bên ngoài đã không sai biệt nhiều, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, bà vào hoàng cung một chuyến. Cách lần trước vào cung đã thật lâu. Hiện tại Linh Đông thượng vị, vài ba hôm lại đến thăm bà, cũng không cần bà tiến cung.
Ôn Uyển tiến cung, người chịu trách nhiệm gác cổng nghe tin quận chúa Tôn Quý đến, lại thấy dấu hiệu của phủ quận chúa lập tức cho qua. Khó khỏi thầm nghĩ đây là có đại sự gì mà khiến quận chúa vào cung. Hắn đã gác cổng vài năm, vẫn là lần đầu tiên thấy quận chúa vào cung đó!
Hoàng đế Linh Đông nghe tin Ôn Uyển vào cung, rất giật mình. Tưởng có đại sự gì, bỏ công việc xuống vội vã ra nghênh tiếp.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông một thân minh hoàng, tinh thần phấn chấn cười nói: “Cô cô không việc gì, là đột nhiên muốn tiến cung coi thế nào thôi, chuyện tấu chương vẫn quan trọng nhất. Cháu đi xử lý chính vụ đi, chờ xong rồi lại đến.”
Linh Đông vừa nghe lời này, chỉ biết cô cô thực sự không sao. Đương nhiên cho dù không việc gì, hắn cũng không thể lại quay đầu về: “Cô cô, cũng không có việc gì gấp. Cháu dẫn cô đi dạo trong cung một chút nhé” từ khi tổ phụ băng hà, số lần vào cung của Cô cô có thể đếm được.
Ôn Uyển theo Linh Đông vào hoàng cung. Mỗi lần Ôn Uyển đi đến chỗ đó lại nhớ đến chuyện năm xưa. Chỉ vào một cái đình: “Năm đó cô và ông ngoại hoàng đế ở đó tản bộ, chỉ chớp mắt đã năm mươi năm trôi qua. Ngẫm lại, thật giống như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua.” Ôn Uyển không phải người thương xuân thu (người dễ xúc động hay nhớ thương chuyện cũ). Chỉ là nhìn khung cảnh quen thuộc, không nhịn được mà nhớ lại.
Ôn Uyển cảm thán, đều nói người già thường nhớ chuyện cũ. Trước đây không có cảm giác này, hiện tại càng nghĩ càng thấy đúng. Cũng phải thôi, nhìn khung cảnh quen thuộc, liền không nhịn được lâm vào trong hồi ức. Đều là những hồi ức khó quên.
Ôn Uyển mặc dù đã sáu mươi tư nhưng thân thể khang kiện, bước đi vững vàng, căn bản không cần người khác đỡ. Còn có thể song song bước với hoàng đế nữa!
Đang nói chuyện thì gặp vài người. Dẫn đầu là một nữ nhân vô cùng đẹp, đại khái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, mặc một thân cung trang màu hồng, càng gần càng thấy mĩ lệ động lòng người. Nữ nhân này thấy hoàng đế, sắc mặt mừng vui. Đi tới hành lễ. Rồi ngẩng đầu nhìn hoàng đế, gương mặt e thẹn.
Một mùi hương nồng đậm đập vào mặt, Ôn Uyển không nhịn được hắt hơi một cái. Thu Hàn đứng bên người Ôn Uyển không nhịn được nhíu mày.
Ôn Uyển thích nhất là hương vị tự nhiên, ví như hương hoa tươi. Theo tuổi tác lớn dần, liền không thích mùi hương nồng nặc, thích hương vị thanh thanh đạm đạm. Về sau ngửi mùi nồng nàn sẽ thấy khó chịu. Vì sở thích này của bà mà con dâu, cháu dâu đến phủ quận chúa không ai dám dùng phấn trang điểm mùi nồng, cả người đầy hương khí. Đều là khoan khoái thoải mái.
Nữ nhân trong hoàng cung đều là kẻ có ánh mắt. Nhìn Ôn Uyển nhíu mày, cô gái này liền biết không thích hợp. Ai cũng biết bám vào quận chúa Tôn Quý chẳng khác nào được một phần đảm bảo. Chỉ tiếc đùi quận chúa Tôn Quý không phải ai cũng có thể bám được. Hơn nữa quận chúa Tôn Quý trọng chính thất, thường lui tới cũng chỉ có hoàng hậu bồi bà trò chuyện. Đối với phi tử của hoàng đế đều nhàn nhạt. Nàng mới không tự kiếm mất mặt mà đi tới, vì vậy thức thời cáo lui.
Thu Hàn nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của nữ nhân này ánh mắt lóe lóe, thật là can đảm không nhỏ, cho dù được hoàng đế sủng ái cũng không thể không đặt ai vào mắt.
Ôn uyển cũng không nhận ra nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp này. Ngược lại hoàng đế tự nói với Ôn Uyển đây là Trân phi. Ôn Uyển biết Trân phi là cô nương Hải gia, nhưng chỉ là một thứ nữ.
Hải gia không chỉ là nhà mẹ đẻ của hoàng đế. Hải Sĩ Lâm năm đó cũng toàn lực phụ trợ hoàng đế, hoàng đế thượng vị lão cũng xuất đại lực. Vì vậy hoàng dế đối với người Hải gia cũng rất khoan dung. Hải Sĩ Lâm cũng từng làm tể tướng. Bây giờ vì Hải Sĩ Lâm tuổi đã cao, trên thân có đủ loại bệnh, phải từ chức. Vì vậy mới có cuộc cạnh tranh này.
Đi khoảng nửa canh giờ, Linh Đông gọi kiệu mềm tới. Để Ôn Uyển ngồi kiệu về Vĩnh Ninh cung. Ôn Uyển khoát tay: “Đi thêm một vòng tốt cho thân thể.” Ở phủ, mỗi sáng Ôn Uyển đều chạy bộ, đánh quyền. Buổi tối tản bộ đánh quyền, mỗi ngày lượng vận động rất lớn. Đi đường một chút đó với Ôn Uyển chỉ là chuyện đùa.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Linh Đông: “Linh Đông nha, cháu cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Không nên ỷ mình tuổi trẻ mà không dưỡng thân cho tốt. Cháu nhìn cô đi, bây giờ đã hơn sáu mươi, thân thể vẫn rất kiện khang. Vì ngày thường dưỡng tốt, rèn luyện nhiều.”
Hoàng đế liên tục gật đầu, hắn ở phủ quận chúa mấy năm. Biết cô cô cực kỳ chú trọng dưỡng sinh. Hơn nữa mỗi ngày đều rèn luyện. Đây cũng là lý do vì sao bây giờ đã hơn sáu mươi mà nhìn vẫn khỏe mạnh có sức sống như vậy.
Ôn Uyển không ngồi kiệu mềm, hoàng đế rất nhiên cũng không ngồi long liễn. Cùng Ôn Uyển đi bộ đến Vĩnh Ninh cung. Vĩnh Ninh cung vài chục năm vẫn như một ngày, không chút thay đổi.
Đến Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển cùng hoàng đế nói đến chính vụ. Tất nhiên cũng hỏi đến việc chọn tể tướng. Cái này cũng không tính là đột ngột, hoàng đế thường xuyên hỏi Ôn Uyển chuyện chính vụ, chuyện chọn tể tướng mới là một đại sự, Ôn Uyển hỏi một câu cũng là bình thường.
Ôn Uyển nghe hoàng đế nói, sau đó cười nói chuyện Tô Hàng năm đó. Ôn Uyển cũng không giúp Tô Hàng giấu diếm, đương nhiên cũng không nói Tô Hàng vì một nữ nhân ngỗ nghịch trưởng bối trong nhà bỏ đi. Chỉ nói năm đó lão tướng gia lo lắng đích trưởng tôn tuy có tài nhưng không gánh được việc: “Lúc đầu cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nói hài tử cần tôi luyện mới có thể gánh vác. Lại không ngờ lão tướng gia lại hạ quyết tâm, ném Tô Hàng ra khỏi kinh thành. Mặc dù chịu khổ, nhưng vẫn thành tài.”
Hoàng đế nghĩ cô cô năm đó vì cho bọn hắn không kén ăn mà cho bọn hắn đến nông thôn ở, còn để bọn họ nuôi muỗi, lập tức cười nói chuyện năm đó. Hoàng đế biết Minh Cẩn rời nhà trốn đi nhận rất nhiều khổ sở. Chuyện này so với Tô Hàng tuy không đáng là gì nhưng thực ra cũng phản ánh phương thức giáo dục hài tử của cô cô.
Ôn Uyển cũng nói hai câu, rồi nói chuyện khác với hoàng đế. Hai người nói phần nhiều đều là chính vụ.
Ôn Uyển ở hoàng cung ăn trưa rồi về phủ: “Ở chỗ này cô không ngủ được. Già rồi, phải quen giường.” Ôn Uyển hiện tại ở chỗ lạ là ngủ không ngon.
Hoàng đế tiễn Ôn Uyển lên kiệu rồi mới quay lại. Rất nhanh thì biết Tô Hàng từng tìm Ôn Uyển. Lập tức cười nói: “Hắn thật có khả năng.” Cô cô từ sau khi bỏ vị trí nhiếp chính quận chúa liền không nhúng tay vào chính vụ nữa. Năm đó hắn đoạt quyền cũng không trực tiếp đứng ra. Đều là bí mật giúp đỡ hắn. Lần này tuy cô cô chỉ giúp nói hai câu làm sáng tỏ chuyện năm đó nhưng cũng cho Tô Hàng mặt mũi lớn rồi.
Ôn Uyển về phủ, nghe tin đồ Minh Duệ tặng quà đã đến, trong đó có nhiều thứ bà thích. Ôn Uyển nhìn mấy thứ kia lẩm bẩm: “Tiểu tử thúi này nói không giữ lời.” Vốn hứa chờ sau khi bà sáu mươi sẽ về kinh ở bên cạnh bà kết quả đến giờ bà đã hơn sáu mươi tiểu tử này vẫn bôn ba ở bên ngoài. Khiến Ôn Uyển rất phiền muộn.
Bạch Thế Niên cười nói: “Minh Duệ hiện tại chỉ ở hải khẩu, không ra biển không có gì phiêu lưu. Bà nếu nhớ con chúng ta có thể đi hải khẩu thăm nó cũng được.” Minh Duệ hiện tại tọa trấn ở hải khẩu. Đảo nhỏ ở hải khẩu chỉ xây dựng một hòn, những cái khác đều không xây. Nhưng Minh Duệ kiến thiết lãnh địa kia đã hơn mười năm, có quy mô sơ qua. Minh Duệ còn muốn đưa hai tôn tử qua, sau đó sẽ lần lượt đưa qua hết. Chỉ là sinh thời ông không thấy được chỗ kia.
Ôn Uyển dừng bất mãn: “Dù sao ta cũng không quản. Hiện tại thân thể ta coi như tốt, cũng không ép. Chờ qua vài năm nữa, tối đa đợi sáu năm, ta nhất định phải gọi nó về. Nếu không về, ta tự mình bắt nó về.” Nuôi con nuôi con Minh Duệ từ năm mười hai tuổi đã rời nhà, hơn hai mươi năm nay ở nhà chưa quá một năm. Ôn Uyển mỗi khi nhớ con đến khó chịu, không chịu nổi nữa còn phải tự mình ra hải khẩu thăm con. Hai năm qua thân thể Bạch Thế Niên có chút kém, không đi được. Cũng không tiện ra hải khẩu nữa. Bà cũng đã quá sáu mươi mà nhớ con cũng không gặp được. Ngẫm lại Ôn Uyển liền thấy không thoải mái.
Bạch Thế Niên biết tâm bệnh của Ôn Uyển, vừa lúc tằng tôn đến thăm vội cho chúng quấn lấy Ôn Uyển. Để Ôn Uyển đừng nghĩ nhiều nữa. Ôn Uyển giận dỗi nhìn qua Bạch Thế Niên cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ứng phó tằng tôn.
Ứng phó tằng tôn xong, cho người dẫn nó đi, Ôn Uyển lẩm nhẩm: “Ta đã thành lão sư dành riêng cho hài tử Bạch gia các ngươi.” Dạy xong nhi tử, dạy tôn tử, dạy xong tôn tử lại còn phải dạy tằng tôn tử. Thực mệt chết bà, bà còn muốn hai năm thanh tĩnh. Cho nên nói nuôi con chính là tự tìm tội.
Bạch Thế Niên vội nói: “Mỗi tháng chỉ mấy gặp mấy đứa được vài ngày. Bà đâu cần thành hài tử vương. Để cho chúng ở trong phủ bà lại không muốn. Hai người chúng ta ở phủ đệ quá cô quạnh. Để mấy đứa trẻ đến ở đi!” Bạch Thế Niên rất muốn cho tằng tôn tử ở phủ. Nhưng Ôn Uyển lại không muốn, nói bà muốn thanh tĩnh. Trẻ con nhiều quá ồn.
Điều này khiến Bạch Thế Niên luôn muốn ở cùng tằng tôn tương đối phiền muộn. Bọn họ hiện tại mặc dù tứ đại đồng đường, con cháu đông đúc. Nhưng trong nhà lại chỉ có hai người, quá thanh tĩnh. Quan niệm của Bạch Thế Niên rất truyền thống, mong muốn cả nhà náo nhiệt ở cùng nhau. Nhìn con cháu đầy sảnh, ông cũng vui vẻ. Nhưng bây giờ con cháu rất nhiều, gia tộc cũng thịnh vượng nhưng bị Ôn Uyển chia rẽ phân tán. Được rồi, Ôn Uyển nói như vậy có lợi cho gia tộc, ông thừa nhận. Nhưng để mấy đứa trẻ đến bồi lão nhân gia ông cũng không quá đáng đi! Bởi vì quan niệm bất đồng, Bạch Thế Niên và Ôn Uyển gây nhau nhiều lần, Ôn Uyển không nhả miệng. Vì chuyện này ông tương đối có thành kiến với Ôn Uyển.
Hai người cãi nhau Minh Cẩn chịu tội. Nhưng tính Ôn Uyển quật cường, nói không động. Vì chuyện này Minh Cẩn oán hận không biết bao nhiêu với Minh Duệ rồi. Nói mẹ càng già càng bướng bỉnh.
Ôn Uyển lười tranh cãi với lão đầu tử này: “Ông muốn cho bọn chúng ở bên mình thì cứ việc. Đừng để chúng tới ồn ta là được.” Bạch Thế Niên bây giờ đã hơn bảy mươi, thân thể coi như kiện khang. Đây cũng là do Ôn Uyển tốn rất nhiều công sức điều dưỡng. Nhưng dù vậy hàng năm đều bệnh hai lần. Mấy hôm trước lại bệnh một hồi, thái y nói đây là tâm khí lão hầu gia không thuận. Ôn Uyển chỉ có thể để ông tâm thuận.
Bạch Thế Niên vui vẻ: “Bà nói, cũng không được đổi ý nói rồi không làm.”
Ôn Uyển bật cười. Đều đã hơn bảy tuổi rồi còn như con nít: “Không đổi ý, tùy ông làm gì thì làm.” Muốn nói bà hiện tại cũng là tứ đại đồng đường. Vài năm nữa là thành ngũ đại đồng đường. Sống thêm hai mươi năm nữa là thành lục đại đồng đường.
Tô Hàng như nguyện được làm tể tướng, đối thủ của hắn làm phó thủ. Hai người cản nhau, cùng so đấu.
Tể tướng là mơ ước cao nhất mà người đọc sách tha thiết mong ước. Nhưng ngồi vào vị trí này mới biết có bao nhiêu gian khổ.
Nháy mắt Tô Hàng ở vị trí này đã được sáu năm. Năm nay là đại thọ bảy mươi của quận chúa Ôn Uyển.
Đại thọ bảy mươi của Ôn Uyển ban đầu không muốn làm nhưng con cháu không đồng ý, hơn nữa hoàng đế cũng không đồng ý, ý hoàng đế là phải làm lớn. Bảy mươi là chỉnh thọ, cũng là đại thọ.
Đáng tiếc Ôn Uyển bướng bỉnh bày tỏ sẽ không làm lớn. Hoàng đế khuyên mãi Ôn Uyển bắt đầu ăn vạ: “Lớn cũng được. Nhưng cháu phải hứa với cô một việc.”
Hoàng đế vội hỏi: “Cô nói đi.”
Ôn Uyển yêu cầu bảy mươi cũng không khó: “Minh Duệ năm đó hứa với cô, chờ cô sáu mươi tuổi nó sẽ ở bên cô tẫn hiếu. Bây giờ cô đã bảy mươi rồi, cũng không biết có chờ đến ngày đó được không. Cô thực sợ đến lúc nhắm mắt cũng không gặp được nó lần cuối.” Năm đó Ôn Uyển có thể nói những lời này với Linh Đông, trước cũng trao đổi với Minh Duệ. Nếu không bà cũng không mở miệng. Ôn Uyển mặc dù bất mãn với nhi tử nhưng sẽ không trái ý nhi tử.
Linh Đông biết ý tứ của cô cô: “Cô cô muốn Minh Duệ lui về?” Minh Duệ lui về tất nhiên phải có người lên tiếp nhận vị trí. Hiện tại cô cô cường điệu nói với hắn người nhận vị trí này không được chọn Bạch Ngọc.
Ôn Uyển không thể đề cử người cho Linh Đông: “Cháu cho Minh Duệ về là được. Những chuyện khác cháu xem rồi lo liệu. Cô cũng không biết mình còn bao nhiêu ngày, thời gian này có thể sống một ngày liền có một ngày. Ai biết hôm nào diêm vương liền đòi người về.”
Linh Đông cười nói: “Cô cô nói gì vậy, cô cô tất nhiên có thể sống lâu trăm tuổi.” Từ sau khi dượng bệnh nặng một hồi lần trước, cô cô tâm tình không tốt. Cũng được, để Minh Duệ về giải khai tâm sự này cho cô cô.
Hoàng đế đồng ý rồi, Ôn Uyển tất nhiên cũng nhả ra. Làm lớn thì làm lớn, dù sao lo liệu chuyện này cũng là con cháu, bà cũng chỉ làm người lãnh đạo.
Thời gian Ôn Uyển và Bạch Thế Niên tản bộ trong vườn, bất mãn lẩm bẩm: “Cứ muốn chịu tội.” Ôn Uyển biết thiếp mời phát đến hơn ngàn tấm có thể tưởng tượng có bao nhiêu người đến! Đến lúc đó còn không nháo bà sao.
Bạch Thế Niên cười nói: “Đây cũng là hiếu tâm của bọn nhỏ. Bà nhận là được. Những người khác đều không cần quan tâm!”
Ôn Uyển lẩm bẩm nói mấy câu, cũng nói: “Sang năm là đại thọ tám mươi của ông, đến lúc đó ông cũng làm lớn đi.” Lần trước Bạch Thế Niên ốm nặng một hồi, Ôn Uyển còn tưởng ông không thắm thiết gì nữa không ngờ vẫn y như trước. Giờ Ôn Uyển đặc biệt lo lắng cho thân thể của Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên cười nắm tay Ôn Uyển: “Yên tâm, ta đã hứa với bà, sẽ không đi trước bà. Ta có thể nói thì sẽ làm được.”
Ôn Uyển mở miệng, vốn muốn nói đừng chịu khổ nữa. Nhưng những lời này Ôn Uyển không sao nói ra được: “Chờ qua mấy ngày nữa ta cùng ông đi Ôn Tuyền thôn trang. Ông sống ở đó sẽ khỏe hơn.” Có dưỡng thế nào cũng không dưỡng tốt mười phần được. Tuổi càng lớn thân thể Bạch Thế Niên càng hư nhược, Ôn Uyển rất lo lắng ngày nào đó ông nói đi là đi.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển khẩn trương, cười đáp ứng: “Được.”
Minh Duệ hồi kinh, cũng nhận lời Ôn Uyển lần này về sẽ không đi nữa. Ôn Uyển lúc này mới chính thức buông lỏng: “Là con hứa đó, không thể làm như mẹ cưỡng cầu con vậy.”
Minh Duệ nhìn mẹ càng già càng ngoan đồng (như đứa bé bướng bỉnh), nhớ đến sự tố khổ của Minh Cẩn, lập tức cười nói: “Ở bên ngoài bôn ba mấy năm, khiến mẹ cha lo lắng là con bất hiếu, sau này không như vậy nữa, sẽ phụng dưỡng bên người nhị lão.”
Ôn Uyển lẩm bẩm: “Vậy mới đúng.”
Hạ nhân tiếp đón đều nghiêng người nói: “Thái gia.”
Hôm nay Tô Hàng đã từ một đại thiếu gia trước kia trở thành lão thái gia Tô phủ, mọi chuyện đều do hắn định đoạt. Địa vị không khác với Tô Hộ năm đó ở Tô gia.
Tô Hàng cùng phụ tá nói chuyện triều đình. Tể tướng đại nhân muốn thối lui. Đó là một cơ hội tốt, nhưng nhìn chằm chằm vị trí này không chỉ mình hắn. Cho nên nhất định phải chuẩn bị tốt cho cuộc chiến ác liệt này. Hắn tích cực tìm kiếm nhược điểm của đối phương.
Ngày hôm đó, Tô Hàng thông qua đường dây mật nhận được một tin tức. Đối phương đang tra chuyện năm đó hắn không ở kinh thành. Đối phương chẳng qua âm thác dương sai đã biết năm đó hắn từng xuất hiện trong một trấn nhỏ, hơn nữa còn từng bán chữ.
Tô Hàng lo nghĩ không ngớt, nếu bị đối thủ biết chuyện hắn dẫn Tiết Minh Ngưng bỏ trốn không để ý đến gia tộc, liền chứng minh đạo đức của hắn có vấn đề. Đối phương có lá bài này, không nói đối phương thượng vị dễ dàng, ngay cả con đường làm quan của hắn sau này cũng phải ngưng hẳn, hơn nữa danh dự trăm năm của Tô gia cũng khó giữ.
Phụ tá kinh ngạc nhìn Tô Hàng, vậy mà còn có chuyện này. Năm đó Tô Hàng chỉ nói là lão thái gia cho hắn ra ngoài lịch lãm hai năm, vì mai danh ẩn tích nên rất ít người biết được. Hắn vốn cho rằng chuyện đã qua nhiều năm, sớm thành lịch sử. Nhưng hiện tại cũng không dám đảm bảo, hắn không thua nổi, không thể có cái một phần vạn này.
Mạc Liêu cũng không phải kẻ lỗ mãng, tất nhiên biết trong đó có nội tình. Nội tình gì thì hắn cũng không dám đi hỏi. Nhưng chuyện này phải giải quyết được, nếu không, chẳng khác gì để đối phương nắm được cái chuôi: “Đại nhân, chuyện này chúng ta phải tiên phát chế nhân. Nếu không sẽ không còn cơ hội lật mình.” Bọn họ cùng đối thủ là hai phe phái bất đồng, tranh đấu nhiều năm như vậy nếu bị đối thủ tra được chuyện này, dù không có chứng cớ rõ ràng, cũng có thể khiến đại nhân nhà hắn phải rời khỏi trận tranh giành này. Nghiêm trọng hơn, còn cho bọn hắn một đòn đả kích nặng như vậy.
Tô Hàng tất nhiên biết tiên phát chế nhân. Nhưng tiên phát chế nhân thế nào? Hiện tại tuyên dương ra ngoài hắn chỉ ra ngoài lịch luyện, ai tin tưởng? Năm đó hắn vừa từ hôn liền rời kinh, cùng hắn rời kinh còn có biểu muội cùng lớn lên từ nhỏ với hắn ở trong phủ. Nhiều sự trùng hợp như vậy, chỉ cần vừa nói ra người tinh minh (khôn ngoan) đều không tin tưởng. Thậm chí đối thủ còn có thể viết chuyện này thành một thoại bản, tuyên truyền rộng rãi.
Nghĩ thật lâu, hắn không cam lòng cứ vậy rời khỏi trận cạnh tranh này. Để có được ngày này, hắn đã nỗ lực hơn bốn mươi năm, không được, hắn quyết không chịu thua ở thời khắc cuối cùng này. Nhưng chuyện này, hắn làm sao có thể xoay chuyển càn khôn đây!
Phụ tá khẽ thở dài nói: “Nếu lão tướng gia còn, lão tướng gia có thể xuất hiện chứng minh ngài là ra ngoài lịch luyện, mối hoạ tiềm ẩn này sẽ không còn tồn tại.” Do chính gia chủ thừa nhận cho con ra ngoài lịch lãm, người khác dù còn vắt óc nghĩ muốn tìm chứng cứ cũng vô dụng.
Tô Hàng nghe xong những lời này dường như trong bóng tối nhìn thấy toàn bộ ánh sáng. Ở thư phòng hơn nửa ngày, lúc đi ra hắn phân phó người chuẩn bị xe ngựa. Hắn muốn cố gắng lần cuối.
Phụ tá biết Tô Hàng muốn đi phủ Tôn Quý quận chúa, rất giật mình: “Đại nhân…” Lẽ nào chuyện này quận chúa cũng biết. Nếu có thể để quận chúa đứng ra nói chuyện vì đại nhân nhà mình, chứng minh đúng là ở bên ngoài lịch lãm, so với tướng gia nói có tác dụng như nhau. Vấn đề khiến hắn lo lắng là lão gia nhà mình có gặp được quận chúa không? Quận chúa bây giờ chỉ ở trong nhà, trừ con cháu nàng những người khác đều không gặp được.
Trước đây mỗi khi có việc lớn phủ quận chúa đều mở rộng cửa, mở một chút yến tiệc gì đó. Nhưng sau khi hai con trai thành thân. Mặc kệ là chuyện gì, đều là người ở hai hầu phủ lo liệu, cửa phủ quận chúa vĩnh viễn đều đóng. Càng không tiếp khách.
Tô Hàng kỳ thực cũng không nắm chắc, hắn không dám khẳng định quận chúa có thực sự nói giúp hắn không. Nhưng không đi thì hắn không cam lòng. Chuyện năm đó là hắn sai, nhưng hắn đã trả giá nặng nề. Còn trẻ phạm sai lầm, hắn đã trả giá rất lớn. Hiện tại nếu vì chuyện này mà mất cơ hội trở thành tể tướng hắn chết cũng không cam lòng. Hôm nay hi vọng duy nhất được gửi vào quận chúa Tôn quý nói một câu cho hắn, chỉ một câu là được.
Tô Hàng đến phủ quận chúa, đại quản gia tự mình đón hắn. Nghe hắn nói muốn gặp chủ tử nhà mình thì sắc mặt khó xử.
Tô Hàng cũng biết quận chúa Tôn Quý khó gặp. Khó khăn kia so với gặp hoàng đế còn cao hơn. Hoàng đế còn có thể để quan lại và hậu cung phi tần gặp, quận chúa trừ con cháu mình cũng chỉ có hoàng đế, những người khác đều không gặp. Ẩn sĩ cũng không hơn thế.
Lần này nếu không phải thực sự không còn biện pháp nào Tô Hàng cũng không mặt dày tới cửa cầu cứu. Chỉ là liên quan đến sĩ đồ của hắn, liên quan đến tiền đồ của Tô gia.
Đại quản gia nhận thư của hắn: “Đại nhân cũng biết, quận chúa mấy năm nay đều không tiếp khách.” Ý đại quản gia là để hắn chuẩn bị tâm lý cho tốt. Người khác thì đến thư hắn cũng không truyền. Chỉ là Tô Hàng đặc thù, thứ nhất là thân thích, thứ hai cũng là người đứng đầu được chọn làm tể tướng. Lúc này đăng môn chắc là có chuyện quan trọng. Hắn đi một chuyến cũng không thiệt gì, quyết định cuối cùng vẫn là quận chúa.
Tô Hàng cũng nghĩ quận chúa nhớ tình xưa mong quận chúa có thể nể mặt tổ phụ mà giúp hắn nói. Nếu có quận chúa nói còn hơn bất cứ thủ đoạn cùng tính toán gì.
Hắn ở phòng khách lo lắng đợi. Từng giây từng phút trôi quan với hắn đều là sự giày vò. Thế gian không có thuốc hối hận, nếu có thuốc hối hận hắn tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Rất nhanh đại quản gia đã quay lại. Hắn nhìn bộ dáng tươi cười của đại quản gia, gánh nặng trong lòng liền được bỏ xuống. Nói như vậy, quận chúa bằng lòng gặp hắn. Bằng lòng gặp hắn là cho hắn cơ hội.
Đại quản gia tươi cười đầy mặt nói: “Đại nhân, quận chúa mời ngài qua.” Tuy rằng không biết trong thư viết gì nhưng sau khi quận chúa xem xong thì để hắn dẫn người vào.
Mấy năm nay vấn đề xã giao đều do Thần Vũ hầu và Văn Thành hầu lo. Quận chúa ở trong phủ đóng cửa, mười người đến cửa cầu kiến thì có mười người là không gặp, trong phủ trừ hầu gia và hầu gia phu nhân dẫn theo con cái có thể vào cửa và hoàng đế tới là có thể mở cửa chính. Thời điểm khác chân chính gọi là thanh tĩnh.
Lần gần nhất Tô Hàng gặp quận chúa là đại thọ sáu mươi của quận chúa. Đại thọ quận chúa làm tương đối náo nhiệt. Nói là tương đối náo nhiệt là vì chỉ mời thân bằng hảo hữu đến tụ họp một hôm. Cũng không mở lớn. Nhưng ngày ấy hoàng đế ở đây từ đầu đến cuối, ở bên quận chúa giống như một đứa con trai vậy.
Đến phủ quận chúa, Tô Hàng cảm giác phủ quận chúa đặc biệt thanh tĩnh. Hắn không khỏi nhớ đến nơi thái gia ở cũng đặc biệt u tĩnh. Ông nói người già liền thích thanh tĩnh. Khác biệt duy nhất chính là quận chúa từ nhỏ đã thích thanh tĩnh. Nhớ kỹ trước đây còn đỡ, hiện tại già rồi thì càng thích thanh tĩnh. Có người nói vì thanh tĩnh đến con cháu quận chúa cũng không muốn đặt bên người, ngại ồn ào.
Tô Hàng được dẫn vào thượng phòng. Ngửa đầu nhìn Ôn Uyển đã sáu mươi tư tuổi, lần trước nhìn hắn thấy liền kinh ngạc, người đã sáu mươi mà không có tóc bạc, đầu đầy tóc đen. Hôm nay đã bốn năm trôi qua vẫn là một đầu tóc đen. Người hơn sáu mươi tuổi, nhìn so với hắn còn khỏe mạnh sảng lãng hơn. Người không biết tuyệt đối sẽ nói hắn lớn tuổi hơn.
Tô Hàng làm một đại lễ, còn gọi Ôn Uyển: “Biểu cô.”
Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: “Đâu nhiều lễ như vậy, đứng lên đi.” Năm Ôn Uyển năm mươi lăm tuổi rốt cuộc bị Bạch Thế Niên và Minh Cẩn buộc nàng giao hết việc ra.
Ở tuổi này, Ôn Uyển chia cửa hàng và ngân hàng thành hai phần. Ngân hàng giao cho người nàng bồi dưỡng cho Linh Đông, thương hành thì giao cho Trầm Bất Tòng. Ngân hàng mặc dù không kiếm nhiều tiền như thương hành nhưng là mạch máu kinh tế Đại Tề, tất nhiên phải nằm trong tay hoàng đế mới an tâm. Về phần thương hành, thương hành có trọng dụng với Minh Duệ, Ôn Uyển tất nhiên sẽ không giao cho hoàng gia. Thương hành giao cho Trầm Bất Tòng, kỳ thực coi như là giao cho Minh Duệ.
Cũng may thương hành tuy kiếm nhiều tiền nhưng không quan trọng như ngân hàng, về bản chất thương hành cũng chỉ là một chuyện kinh doanh, không giống ngân hàng có thể làm chủ kinh tế toàn quốc. Hơn nữa sau khi Kiến Chiêu hoàng đế qua đời, Ôn Uyển thay đổi tỷ lệ tiền lời. Trước kia là chín một, hiện tại là sáu bốn.
Linh Đông sớm biết Minh Duệ kiến thiết một đảo nhỏ. Lúc đó tiên hoàng còn tại vị không nói gì, hắn thượng vị lại càng không biết nói gì. Đương nhiên mình làm hoàng đế biết chuyện này, trong lòng hắn khẳng định cũng không thoải mái nhưng cũng không thể vì chuyện này mà đối phó Minh Duệ. Dù sao đảo nhỏ cũng không thuộc quốc nội Đại Tề. Cũng chỉ dùng tiền của Minh Duệ để xây đảo nhỏ kia.
Vì chuyện này Ôn Uyển còn cố ý nói chuyện một lần với Linh Đông. Cuối cùng Linh Đông bỏ chuyện này xuống. Về phần nói gì trừ người trong đó ai cũng không biết.
Sau khi Ôn Uyển giao hết mọi việc, vô cùng thanh nhàn. Vốn muốn thanh nhàn có thể ra ngoài du lịch, đáng tiếc Minh Cẩn sống chết không cho bà đi xa. Mà tuổi Bạch Thế Niên đã cao không thể chịu nổi xóc nảy, không chịu nổi nỗi khổ này. Cuối cùng Ôn Uyển không thể đi đâu. Điều này khiến Ôn Uyển tương đối phiền muộn.
Cũng may cứ đến tháng mười hàng năm, trời lạnh bà lại dẫn Bạch Thế Niên đi Ôn Tuyền thôn trang. Đến tháng bảy, tháng tám nóng bức bà lại cùng Bạch Thế Niên đến Minh Nguyệt sơn trang, ngược lại cũng vui. Cho nên nói thời gian Ôn Uyển ở kinh thành có thể đếm được. Lần này Tô Hàng cũng đụng phải.
Tô Hàng đứng lên nói: “Vâng.” Đối với người trước mặt, hắn trừ kính nể thì vẫn là kính nể. Những cái khác không nói, chỉ chuyện dạy ra một minh quân, một đại nguyên soái cùng một đại văn hào đã khiến mọi người tôn kính. Còn không nói đến những chuyện khác.
Ôn Uyển suốt ngày ở trong nhà, mặc kệ ngoại sự. Nhưng chuyện triều đình bà đều biết nhất thanh nhi sở. Lần này vì sao Tô Hàng lại đến, bà biết chắc là có việc đến tìm. Cụ thể là chuyện gì thì Ôn Uyển không biết. Đối với những chuyện không liên quan đến mình chắc chắn sẽ không chú ý nhiều. Chỉ là vô sự không đăng tam bảo điện, nếu chỉ trò chuyện uống trà sẽ không đến tìm bà: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tô Hàng cũng biết Ôn Uyển thích nói chuyện đơn giản. Hiện nay bệ hạ cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc, hiện tại tấu chương triều thần đều phải nói đơn giản, không xuất hiện những trói buộc phiền phức. Căn cứ vào đó, Tô Hàng liền nói chuyện đối phương đang tra chuyện năm đó hắn rời kinh với Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhíu mày: “Bọn họ làm sao biết chuyện này?” Chuyện này đã qua bốn mươi năm, vậy mà có thể tra được. Thủ đoạn không kém, đều là nhân tài nha!
Tô Hàng cũng rất phiền muộn. Lại nói cũng là vận khí không tốt. Năm đó hắn vì mưu sinh mà viết thư cho người khác, tất nhiên cũng bị nhiều người nhìn thấy. Trong đó có một đứa bé khắc sâu ấn tượng về hắn. Kết quả đứa bé này thi khoa cử, sau đó một mực làm việc ở ngoài. Đoạn thời gian trước vào kinh báo cáo công tác, vậy mà nhận ra hắn. Chỉ có thể nói vận khí thực quá xui.
Ôn Uyển nghe xong cười cười, làm chuyện gì chung quy vẫn có dấu vết: “Vậy cháu định làm thế nào?” Có thể tự mình biết chứng tỏ Tô Hàng không muốn bỏ qua.
Tô Hàng cũng không làm dáng, trực tiếp cầu xin Ôn Uyển. Ý Tô Hàng rất rõ, hắn thừa nhận năm đó đúng là từng xuất hiện ở trấn nhỏ, nhưng không thừa nhận trốn nhà đi, mà thừa nhận năm đó thái gia vì muốn hắn đi lịch lãm mà để hắn nếm thử khó khăn nhân gian. Còn mĩ nhân kia Tô Hàng chuẩn bị nói thành nha hoàn hầu hạ hắn. Năm đó ở trấn nhỏ tạo ra oanh động, tuy đã bốn mươi năm trôi qua, nhưng cũng không có biến mất. Nói thành nha hoàn cũng sát hơn một chút. Hơn nữa Tiết Minh Ngưng cũng không nói tên thật và thân phận của mình, nói thành nha hoàn cũng khiến người khác tin tưởng.
Chỉ là chuyện này nhất định phải có nhân chứng. Tô Hàng mong quận chúa có thể làm nhân chứng. Nếu là quận chúa có thể làm nhân chứng chuyện này sẽ không bị ảnh hưởng bởi mặt trái.
Ôn Uyển khẽ cười, tiểu tử này thật có can đảm. Dám cầu xin mình làm chứng. Nếu bà mở miệng cái gì mà nha hoàn thư sinh bán chữ, đối phương còn có thể thăm dò chứng cứ gì, chuyện này cũng chỉ có thể nhẹ nhàng cho qua.
Trán Tô Hàng đã đổ mồ hôi. Tuy quận chúa cười tủm tỉm nhưng hắn cảm giác so với đối mặt với hoàng đế còn khẩn trương hơn. Nhưng vì tiền đồ của Tô gia, hắn liều mạng cũng phải nắm lấy cơ hội lần này. Tô Hàng lập tức quỳ xuống. Dù sao hoàng đế cũng từng quỳ quận chúa, triều thần cũng vô số người từng quỳ quận chúa. Hắn quỳ quận chúa cũng không áp lực: “Biểu cô, Tô gia là thư hương môn đệ trăm năm, không thể bị hủy trong tay cháu. Năm đó thái gia gia cũng ôm tâm tư đó mới hạ quyết tâm đưa cháu ra ngoài tôi luyện. Biểu cô, cháu cầu xin ngài nể mặt thái gia gia, thái cô cô, giúp cháu một phen.” Thái gia gia không đả động được quận chúa. Nhìn trên phần huyết mạch có thể giúp hắn, giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ôn Uyển thấy bộ dáng Tô Hàng, cười nhìn về phía Thu Hàn bên cạnh. Bà có kinh khủng vậy không, không nói gì mà khiến một quan lớn đổ mồ hôi hột.
Thu Hàn khẽ cười. Quận chúa tự thấy người khiến người khác cảm thấy thân thiết vô cùng, những người khác, đặc biệt là những đại thần kia ai thấy ngài ấy cũng cũng nơm nớp căng thẳng. Đôi khi, không cần thả khí thế ra ngoài, cứ bình bình đạm đạm như vậy ngược lại càng chấn nhiếp người hơn.
Ôn Uyển cười nhạt nói: “Ngươi đến bà ngoại của bổn cung cũng lôi ra, nếu không giúp ngươi nói những lời này sẽ thành bất hiếu rồi.” Tuy Ôn Uyển biết Tô Hàng là dùng bài người thân, nhưng ngược lại bà cũng không phản cảm. Người làm tể tướng quan trọng nhất là phải co được dãn được, bát diện linh lung (khôn khéo mẫn tiệp). Nếu cứ cứng nhắc, gặp chuyện thà đụng tường cũng không quay đầu vậy mới phải lo lắng.
Tô Hàng nghe xong những lời này sau lưng đều ướt đẫm: “Cháu trai không dám.” Thành thì sẽ là tể tướng dưới một người trên vạn người, nếu không được có thể bị người thóa mạ không chịu nổi. Cho nên hắn chỉ có thể đánh cuộc.
Ôn Uyển lạnh nhạt nói: “Chuyện này ta sẽ nói với hoàng thượng. Không có chuyện gì khác thì cháu về đi!” Chuyện này là năm đó bà nói ra. Lại không ngờ sẽ dẫn đến kết cục như vậy. Năm đó bà còn cho rằng Tô Hàng phế rồi, không ngờ cư nhiên lội người dòng, bây giờ thành người được lựa chọn làm tể tướng.
Tô Hàng không biết Ôn Uyển sẽ đồng ý đơn giản như vậy. Nhưng đồng ý là tốt rồi, đồng ý rồi chẳng khác nào chuyện này được được quyết định.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt cảm kích của Tô Hàng nói: “Đừng cảm kích ta. Năm đó lão tướng gia nói nếu cháu vì chuyện chạy trốn điên rồ đó mà bị liên lụy, hi vọng ta có thể giúp đỡ cháu một phen. Có thể đi tới bước này cũng là bản lãnh của cháu.” Vì năm đó vốn ôm thái độ tôi luyện, không tính dối gạt người. Nếu là những chuyện khác Ôn Uyển chắc là sẽ không quản. Hơn nữa Tô Hàng có thể đi tới bước này cũng là nỗ lực cực đại cùng với gian khổ.
Tô Hàng sửng sốt, hắn thật không ngờ thái gia cư nhiên lại dự liệu được sẽ có ngày hôm nay.
Ôn Uyển khẽ cười: “Vị trí tể tướng cực kỳ quan trọng, là người phụ trợ hoàng đế và chúng đại thần, cũng liên quan đế dân sinh thiên hạ. Nếu cháu thực ngồi lên vị trí tể tướng, cháu phải cẩn thận, lo lắng hết lòng mưu phúc cho bách tính.” Về phần vì sao lại nói câu kia của lão tể tướng ra là vì phòng ngừa chu đáo, đến tuổi này rồi, nhìn sự đời tất nhiên cũng xa hơn.
Tô Hàng liên tục gật đầu.
Tô Hàng về, Ôn Uyển không trực tiếp đi hoàng cung gặp hoàng đế. Mà tạm thời buông chuyện này xuống. Bà muốn xem đối phương ra chiêu như thế nào.
Qua vài ngày, trong kinh thành liền lưu truyền đạo đức của Tô Hàng có vấn đề. Năm đó thật ra là cùng người tự định chung thân, đến Bình gia từ hôn. Sau đó cùng biểu tiểu thư bỏ trốn, bỏ mặc cha mẹ, gia tộc không để ý. Như vậy là người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, làm sao có thể làm tể tướng. Tể tướng phải là người làm gương cho thiên hạ, nếu có tể tướng như vậy chẳng phải làm trò cười lớn sao.
Bên ngoài truyền náo nhiệt, Tô Hàng cũng thả tiếng gió. Nói năm đó từ hôn thật ra là vì ngại quan hệ trong vòng ba đời không thể kết hôn. Về phần rời kinh là thái gia cho hắn ra ngoài lịch lãm. Nhưng hiển nhiên mọi người càng nhiệt tình với chuyện bát quái, nếu nói là lịch lãm sẽ không có gì để nói. Hơn nữa chuyện năm đó xảy ra cũng quá mức quỷ dị, lúc Tô Hàng trở về tinh thần sa sút. Cho nên mọi người càng có khuynh hướng bát quái.
Tô Hàng nghe lời đồn bên ngoài nóng vội đến khóe miệng như nổi nhọt: “Có thấy quận chúa vào hoàng cung không?” Hắn tin quận chúa sẽ giữ lời. Nhưng hắn sợ chuyện này tạo ấn tượng sâu sắc, không thay đổi được. Vậy thì coi như xong. Phải biết rằng chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt (sức mạnh dư luận vô cùng to lớn) (Ôn Uyển ói: vốn là sự thật, còn muốn người khác thế nào).
Ôn Uyển thấy tin đồn bên ngoài đã không sai biệt nhiều, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, bà vào hoàng cung một chuyến. Cách lần trước vào cung đã thật lâu. Hiện tại Linh Đông thượng vị, vài ba hôm lại đến thăm bà, cũng không cần bà tiến cung.
Ôn Uyển tiến cung, người chịu trách nhiệm gác cổng nghe tin quận chúa Tôn Quý đến, lại thấy dấu hiệu của phủ quận chúa lập tức cho qua. Khó khỏi thầm nghĩ đây là có đại sự gì mà khiến quận chúa vào cung. Hắn đã gác cổng vài năm, vẫn là lần đầu tiên thấy quận chúa vào cung đó!
Hoàng đế Linh Đông nghe tin Ôn Uyển vào cung, rất giật mình. Tưởng có đại sự gì, bỏ công việc xuống vội vã ra nghênh tiếp.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông một thân minh hoàng, tinh thần phấn chấn cười nói: “Cô cô không việc gì, là đột nhiên muốn tiến cung coi thế nào thôi, chuyện tấu chương vẫn quan trọng nhất. Cháu đi xử lý chính vụ đi, chờ xong rồi lại đến.”
Linh Đông vừa nghe lời này, chỉ biết cô cô thực sự không sao. Đương nhiên cho dù không việc gì, hắn cũng không thể lại quay đầu về: “Cô cô, cũng không có việc gì gấp. Cháu dẫn cô đi dạo trong cung một chút nhé” từ khi tổ phụ băng hà, số lần vào cung của Cô cô có thể đếm được.
Ôn Uyển theo Linh Đông vào hoàng cung. Mỗi lần Ôn Uyển đi đến chỗ đó lại nhớ đến chuyện năm xưa. Chỉ vào một cái đình: “Năm đó cô và ông ngoại hoàng đế ở đó tản bộ, chỉ chớp mắt đã năm mươi năm trôi qua. Ngẫm lại, thật giống như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua.” Ôn Uyển không phải người thương xuân thu (người dễ xúc động hay nhớ thương chuyện cũ). Chỉ là nhìn khung cảnh quen thuộc, không nhịn được mà nhớ lại.
Ôn Uyển cảm thán, đều nói người già thường nhớ chuyện cũ. Trước đây không có cảm giác này, hiện tại càng nghĩ càng thấy đúng. Cũng phải thôi, nhìn khung cảnh quen thuộc, liền không nhịn được lâm vào trong hồi ức. Đều là những hồi ức khó quên.
Ôn Uyển mặc dù đã sáu mươi tư nhưng thân thể khang kiện, bước đi vững vàng, căn bản không cần người khác đỡ. Còn có thể song song bước với hoàng đế nữa!
Đang nói chuyện thì gặp vài người. Dẫn đầu là một nữ nhân vô cùng đẹp, đại khái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, mặc một thân cung trang màu hồng, càng gần càng thấy mĩ lệ động lòng người. Nữ nhân này thấy hoàng đế, sắc mặt mừng vui. Đi tới hành lễ. Rồi ngẩng đầu nhìn hoàng đế, gương mặt e thẹn.
Một mùi hương nồng đậm đập vào mặt, Ôn Uyển không nhịn được hắt hơi một cái. Thu Hàn đứng bên người Ôn Uyển không nhịn được nhíu mày.
Ôn Uyển thích nhất là hương vị tự nhiên, ví như hương hoa tươi. Theo tuổi tác lớn dần, liền không thích mùi hương nồng nặc, thích hương vị thanh thanh đạm đạm. Về sau ngửi mùi nồng nàn sẽ thấy khó chịu. Vì sở thích này của bà mà con dâu, cháu dâu đến phủ quận chúa không ai dám dùng phấn trang điểm mùi nồng, cả người đầy hương khí. Đều là khoan khoái thoải mái.
Nữ nhân trong hoàng cung đều là kẻ có ánh mắt. Nhìn Ôn Uyển nhíu mày, cô gái này liền biết không thích hợp. Ai cũng biết bám vào quận chúa Tôn Quý chẳng khác nào được một phần đảm bảo. Chỉ tiếc đùi quận chúa Tôn Quý không phải ai cũng có thể bám được. Hơn nữa quận chúa Tôn Quý trọng chính thất, thường lui tới cũng chỉ có hoàng hậu bồi bà trò chuyện. Đối với phi tử của hoàng đế đều nhàn nhạt. Nàng mới không tự kiếm mất mặt mà đi tới, vì vậy thức thời cáo lui.
Thu Hàn nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của nữ nhân này ánh mắt lóe lóe, thật là can đảm không nhỏ, cho dù được hoàng đế sủng ái cũng không thể không đặt ai vào mắt.
Ôn uyển cũng không nhận ra nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp này. Ngược lại hoàng đế tự nói với Ôn Uyển đây là Trân phi. Ôn Uyển biết Trân phi là cô nương Hải gia, nhưng chỉ là một thứ nữ.
Hải gia không chỉ là nhà mẹ đẻ của hoàng đế. Hải Sĩ Lâm năm đó cũng toàn lực phụ trợ hoàng đế, hoàng đế thượng vị lão cũng xuất đại lực. Vì vậy hoàng dế đối với người Hải gia cũng rất khoan dung. Hải Sĩ Lâm cũng từng làm tể tướng. Bây giờ vì Hải Sĩ Lâm tuổi đã cao, trên thân có đủ loại bệnh, phải từ chức. Vì vậy mới có cuộc cạnh tranh này.
Đi khoảng nửa canh giờ, Linh Đông gọi kiệu mềm tới. Để Ôn Uyển ngồi kiệu về Vĩnh Ninh cung. Ôn Uyển khoát tay: “Đi thêm một vòng tốt cho thân thể.” Ở phủ, mỗi sáng Ôn Uyển đều chạy bộ, đánh quyền. Buổi tối tản bộ đánh quyền, mỗi ngày lượng vận động rất lớn. Đi đường một chút đó với Ôn Uyển chỉ là chuyện đùa.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Linh Đông: “Linh Đông nha, cháu cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Không nên ỷ mình tuổi trẻ mà không dưỡng thân cho tốt. Cháu nhìn cô đi, bây giờ đã hơn sáu mươi, thân thể vẫn rất kiện khang. Vì ngày thường dưỡng tốt, rèn luyện nhiều.”
Hoàng đế liên tục gật đầu, hắn ở phủ quận chúa mấy năm. Biết cô cô cực kỳ chú trọng dưỡng sinh. Hơn nữa mỗi ngày đều rèn luyện. Đây cũng là lý do vì sao bây giờ đã hơn sáu mươi mà nhìn vẫn khỏe mạnh có sức sống như vậy.
Ôn Uyển không ngồi kiệu mềm, hoàng đế rất nhiên cũng không ngồi long liễn. Cùng Ôn Uyển đi bộ đến Vĩnh Ninh cung. Vĩnh Ninh cung vài chục năm vẫn như một ngày, không chút thay đổi.
Đến Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển cùng hoàng đế nói đến chính vụ. Tất nhiên cũng hỏi đến việc chọn tể tướng. Cái này cũng không tính là đột ngột, hoàng đế thường xuyên hỏi Ôn Uyển chuyện chính vụ, chuyện chọn tể tướng mới là một đại sự, Ôn Uyển hỏi một câu cũng là bình thường.
Ôn Uyển nghe hoàng đế nói, sau đó cười nói chuyện Tô Hàng năm đó. Ôn Uyển cũng không giúp Tô Hàng giấu diếm, đương nhiên cũng không nói Tô Hàng vì một nữ nhân ngỗ nghịch trưởng bối trong nhà bỏ đi. Chỉ nói năm đó lão tướng gia lo lắng đích trưởng tôn tuy có tài nhưng không gánh được việc: “Lúc đầu cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nói hài tử cần tôi luyện mới có thể gánh vác. Lại không ngờ lão tướng gia lại hạ quyết tâm, ném Tô Hàng ra khỏi kinh thành. Mặc dù chịu khổ, nhưng vẫn thành tài.”
Hoàng đế nghĩ cô cô năm đó vì cho bọn hắn không kén ăn mà cho bọn hắn đến nông thôn ở, còn để bọn họ nuôi muỗi, lập tức cười nói chuyện năm đó. Hoàng đế biết Minh Cẩn rời nhà trốn đi nhận rất nhiều khổ sở. Chuyện này so với Tô Hàng tuy không đáng là gì nhưng thực ra cũng phản ánh phương thức giáo dục hài tử của cô cô.
Ôn Uyển cũng nói hai câu, rồi nói chuyện khác với hoàng đế. Hai người nói phần nhiều đều là chính vụ.
Ôn Uyển ở hoàng cung ăn trưa rồi về phủ: “Ở chỗ này cô không ngủ được. Già rồi, phải quen giường.” Ôn Uyển hiện tại ở chỗ lạ là ngủ không ngon.
Hoàng đế tiễn Ôn Uyển lên kiệu rồi mới quay lại. Rất nhanh thì biết Tô Hàng từng tìm Ôn Uyển. Lập tức cười nói: “Hắn thật có khả năng.” Cô cô từ sau khi bỏ vị trí nhiếp chính quận chúa liền không nhúng tay vào chính vụ nữa. Năm đó hắn đoạt quyền cũng không trực tiếp đứng ra. Đều là bí mật giúp đỡ hắn. Lần này tuy cô cô chỉ giúp nói hai câu làm sáng tỏ chuyện năm đó nhưng cũng cho Tô Hàng mặt mũi lớn rồi.
Ôn Uyển về phủ, nghe tin đồ Minh Duệ tặng quà đã đến, trong đó có nhiều thứ bà thích. Ôn Uyển nhìn mấy thứ kia lẩm bẩm: “Tiểu tử thúi này nói không giữ lời.” Vốn hứa chờ sau khi bà sáu mươi sẽ về kinh ở bên cạnh bà kết quả đến giờ bà đã hơn sáu mươi tiểu tử này vẫn bôn ba ở bên ngoài. Khiến Ôn Uyển rất phiền muộn.
Bạch Thế Niên cười nói: “Minh Duệ hiện tại chỉ ở hải khẩu, không ra biển không có gì phiêu lưu. Bà nếu nhớ con chúng ta có thể đi hải khẩu thăm nó cũng được.” Minh Duệ hiện tại tọa trấn ở hải khẩu. Đảo nhỏ ở hải khẩu chỉ xây dựng một hòn, những cái khác đều không xây. Nhưng Minh Duệ kiến thiết lãnh địa kia đã hơn mười năm, có quy mô sơ qua. Minh Duệ còn muốn đưa hai tôn tử qua, sau đó sẽ lần lượt đưa qua hết. Chỉ là sinh thời ông không thấy được chỗ kia.
Ôn Uyển dừng bất mãn: “Dù sao ta cũng không quản. Hiện tại thân thể ta coi như tốt, cũng không ép. Chờ qua vài năm nữa, tối đa đợi sáu năm, ta nhất định phải gọi nó về. Nếu không về, ta tự mình bắt nó về.” Nuôi con nuôi con Minh Duệ từ năm mười hai tuổi đã rời nhà, hơn hai mươi năm nay ở nhà chưa quá một năm. Ôn Uyển mỗi khi nhớ con đến khó chịu, không chịu nổi nữa còn phải tự mình ra hải khẩu thăm con. Hai năm qua thân thể Bạch Thế Niên có chút kém, không đi được. Cũng không tiện ra hải khẩu nữa. Bà cũng đã quá sáu mươi mà nhớ con cũng không gặp được. Ngẫm lại Ôn Uyển liền thấy không thoải mái.
Bạch Thế Niên biết tâm bệnh của Ôn Uyển, vừa lúc tằng tôn đến thăm vội cho chúng quấn lấy Ôn Uyển. Để Ôn Uyển đừng nghĩ nhiều nữa. Ôn Uyển giận dỗi nhìn qua Bạch Thế Niên cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ứng phó tằng tôn.
Ứng phó tằng tôn xong, cho người dẫn nó đi, Ôn Uyển lẩm nhẩm: “Ta đã thành lão sư dành riêng cho hài tử Bạch gia các ngươi.” Dạy xong nhi tử, dạy tôn tử, dạy xong tôn tử lại còn phải dạy tằng tôn tử. Thực mệt chết bà, bà còn muốn hai năm thanh tĩnh. Cho nên nói nuôi con chính là tự tìm tội.
Bạch Thế Niên vội nói: “Mỗi tháng chỉ mấy gặp mấy đứa được vài ngày. Bà đâu cần thành hài tử vương. Để cho chúng ở trong phủ bà lại không muốn. Hai người chúng ta ở phủ đệ quá cô quạnh. Để mấy đứa trẻ đến ở đi!” Bạch Thế Niên rất muốn cho tằng tôn tử ở phủ. Nhưng Ôn Uyển lại không muốn, nói bà muốn thanh tĩnh. Trẻ con nhiều quá ồn.
Điều này khiến Bạch Thế Niên luôn muốn ở cùng tằng tôn tương đối phiền muộn. Bọn họ hiện tại mặc dù tứ đại đồng đường, con cháu đông đúc. Nhưng trong nhà lại chỉ có hai người, quá thanh tĩnh. Quan niệm của Bạch Thế Niên rất truyền thống, mong muốn cả nhà náo nhiệt ở cùng nhau. Nhìn con cháu đầy sảnh, ông cũng vui vẻ. Nhưng bây giờ con cháu rất nhiều, gia tộc cũng thịnh vượng nhưng bị Ôn Uyển chia rẽ phân tán. Được rồi, Ôn Uyển nói như vậy có lợi cho gia tộc, ông thừa nhận. Nhưng để mấy đứa trẻ đến bồi lão nhân gia ông cũng không quá đáng đi! Bởi vì quan niệm bất đồng, Bạch Thế Niên và Ôn Uyển gây nhau nhiều lần, Ôn Uyển không nhả miệng. Vì chuyện này ông tương đối có thành kiến với Ôn Uyển.
Hai người cãi nhau Minh Cẩn chịu tội. Nhưng tính Ôn Uyển quật cường, nói không động. Vì chuyện này Minh Cẩn oán hận không biết bao nhiêu với Minh Duệ rồi. Nói mẹ càng già càng bướng bỉnh.
Ôn Uyển lười tranh cãi với lão đầu tử này: “Ông muốn cho bọn chúng ở bên mình thì cứ việc. Đừng để chúng tới ồn ta là được.” Bạch Thế Niên bây giờ đã hơn bảy mươi, thân thể coi như kiện khang. Đây cũng là do Ôn Uyển tốn rất nhiều công sức điều dưỡng. Nhưng dù vậy hàng năm đều bệnh hai lần. Mấy hôm trước lại bệnh một hồi, thái y nói đây là tâm khí lão hầu gia không thuận. Ôn Uyển chỉ có thể để ông tâm thuận.
Bạch Thế Niên vui vẻ: “Bà nói, cũng không được đổi ý nói rồi không làm.”
Ôn Uyển bật cười. Đều đã hơn bảy tuổi rồi còn như con nít: “Không đổi ý, tùy ông làm gì thì làm.” Muốn nói bà hiện tại cũng là tứ đại đồng đường. Vài năm nữa là thành ngũ đại đồng đường. Sống thêm hai mươi năm nữa là thành lục đại đồng đường.
Tô Hàng như nguyện được làm tể tướng, đối thủ của hắn làm phó thủ. Hai người cản nhau, cùng so đấu.
Tể tướng là mơ ước cao nhất mà người đọc sách tha thiết mong ước. Nhưng ngồi vào vị trí này mới biết có bao nhiêu gian khổ.
Nháy mắt Tô Hàng ở vị trí này đã được sáu năm. Năm nay là đại thọ bảy mươi của quận chúa Ôn Uyển.
Đại thọ bảy mươi của Ôn Uyển ban đầu không muốn làm nhưng con cháu không đồng ý, hơn nữa hoàng đế cũng không đồng ý, ý hoàng đế là phải làm lớn. Bảy mươi là chỉnh thọ, cũng là đại thọ.
Đáng tiếc Ôn Uyển bướng bỉnh bày tỏ sẽ không làm lớn. Hoàng đế khuyên mãi Ôn Uyển bắt đầu ăn vạ: “Lớn cũng được. Nhưng cháu phải hứa với cô một việc.”
Hoàng đế vội hỏi: “Cô nói đi.”
Ôn Uyển yêu cầu bảy mươi cũng không khó: “Minh Duệ năm đó hứa với cô, chờ cô sáu mươi tuổi nó sẽ ở bên cô tẫn hiếu. Bây giờ cô đã bảy mươi rồi, cũng không biết có chờ đến ngày đó được không. Cô thực sợ đến lúc nhắm mắt cũng không gặp được nó lần cuối.” Năm đó Ôn Uyển có thể nói những lời này với Linh Đông, trước cũng trao đổi với Minh Duệ. Nếu không bà cũng không mở miệng. Ôn Uyển mặc dù bất mãn với nhi tử nhưng sẽ không trái ý nhi tử.
Linh Đông biết ý tứ của cô cô: “Cô cô muốn Minh Duệ lui về?” Minh Duệ lui về tất nhiên phải có người lên tiếp nhận vị trí. Hiện tại cô cô cường điệu nói với hắn người nhận vị trí này không được chọn Bạch Ngọc.
Ôn Uyển không thể đề cử người cho Linh Đông: “Cháu cho Minh Duệ về là được. Những chuyện khác cháu xem rồi lo liệu. Cô cũng không biết mình còn bao nhiêu ngày, thời gian này có thể sống một ngày liền có một ngày. Ai biết hôm nào diêm vương liền đòi người về.”
Linh Đông cười nói: “Cô cô nói gì vậy, cô cô tất nhiên có thể sống lâu trăm tuổi.” Từ sau khi dượng bệnh nặng một hồi lần trước, cô cô tâm tình không tốt. Cũng được, để Minh Duệ về giải khai tâm sự này cho cô cô.
Hoàng đế đồng ý rồi, Ôn Uyển tất nhiên cũng nhả ra. Làm lớn thì làm lớn, dù sao lo liệu chuyện này cũng là con cháu, bà cũng chỉ làm người lãnh đạo.
Thời gian Ôn Uyển và Bạch Thế Niên tản bộ trong vườn, bất mãn lẩm bẩm: “Cứ muốn chịu tội.” Ôn Uyển biết thiếp mời phát đến hơn ngàn tấm có thể tưởng tượng có bao nhiêu người đến! Đến lúc đó còn không nháo bà sao.
Bạch Thế Niên cười nói: “Đây cũng là hiếu tâm của bọn nhỏ. Bà nhận là được. Những người khác đều không cần quan tâm!”
Ôn Uyển lẩm bẩm nói mấy câu, cũng nói: “Sang năm là đại thọ tám mươi của ông, đến lúc đó ông cũng làm lớn đi.” Lần trước Bạch Thế Niên ốm nặng một hồi, Ôn Uyển còn tưởng ông không thắm thiết gì nữa không ngờ vẫn y như trước. Giờ Ôn Uyển đặc biệt lo lắng cho thân thể của Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên cười nắm tay Ôn Uyển: “Yên tâm, ta đã hứa với bà, sẽ không đi trước bà. Ta có thể nói thì sẽ làm được.”
Ôn Uyển mở miệng, vốn muốn nói đừng chịu khổ nữa. Nhưng những lời này Ôn Uyển không sao nói ra được: “Chờ qua mấy ngày nữa ta cùng ông đi Ôn Tuyền thôn trang. Ông sống ở đó sẽ khỏe hơn.” Có dưỡng thế nào cũng không dưỡng tốt mười phần được. Tuổi càng lớn thân thể Bạch Thế Niên càng hư nhược, Ôn Uyển rất lo lắng ngày nào đó ông nói đi là đi.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển khẩn trương, cười đáp ứng: “Được.”
Minh Duệ hồi kinh, cũng nhận lời Ôn Uyển lần này về sẽ không đi nữa. Ôn Uyển lúc này mới chính thức buông lỏng: “Là con hứa đó, không thể làm như mẹ cưỡng cầu con vậy.”
Minh Duệ nhìn mẹ càng già càng ngoan đồng (như đứa bé bướng bỉnh), nhớ đến sự tố khổ của Minh Cẩn, lập tức cười nói: “Ở bên ngoài bôn ba mấy năm, khiến mẹ cha lo lắng là con bất hiếu, sau này không như vậy nữa, sẽ phụng dưỡng bên người nhị lão.”
Ôn Uyển lẩm bẩm: “Vậy mới đúng.”
/1357
|