Có khách đến thôn trang, nghe nói là mẫu thân của hôn thê hắn, mẹ vợ tương lai của hắn. Hắn cũng không có cảm tưởng nhiều gì về vấn đề này. Bây giờ còn là một búp bê nhỏ, ai biết sau này có thể làm thê tử tốt của hắn không?
Nữ nhân kia nói hắn và tiểu bất điểm rất khỏe mạnh. Lại nói tiếp huynh đệ hắn quả thực khỏe mạnh. Mẫu thân tin rằng tự nuôi con không phải nuông chiều. Bất kể là ở kinh thành hay ở sơn trang đều dùng thảm để hắn lăn lộn trên thảm. Ngày thường vẫn luôn chú ý phối hợp các loại dinh dưỡng cho huynh đệ hắn ăn (hắn đoán đồ ăn dinh dưỡng chắc là đồ tốt cho thân thể). Được mẫu thân tỉ mỉ nuôi dưỡng, rắn chắc là bình thường, không rắn chắc mới là không bình thường.
Tối hôm đó, mẫu thân không về ngủ. Hắn làm thế nào cũng không ngủ được. Lăn qua lăn lại không bao lâu thì mẫu thân về. Hắn nghe mẫu thân hát nhạc thiếu nhi lúc này mới mơ hồ ngủ. Trước khi ngủ liền nghĩ, thói quen thật đáng sợ.
Có khách đến thật không tốt. Mẫu thân phải tiếp khách, không bồi huynh đệ hắn. Mở mắt ra cũng không tìm thấy mẫu thân. Nhưng lúc này hắn không khóc, vì khóc cũng không khóc về được. Khóc nhiều cổ họng sẽ đau.Bò tới bò lui trong phòng, bò mệt liền lại gần tiểu bất điểm.Nhìn gương mặt đầy nước bọt của tiểu bất điểm.
Hạ Dao thấy hắn như vậy cười híp mắt nói: “Minh Duệ sau này nhất định sẽ là một ca ca tốt.”
Lời này hắn thích nghe, đời này hắn nhất định sẽ là một ca ca tốt bảo vệ đệ đệ, bồi dưỡng đệ đệ thành tài.
Đến lúc tắm, trong bồn đầy hoa đào.Hắn rất muốn nói không phải tiểu cô nương, còn trai tắm cần gì cánh hoa đào.
Hắn, mẫu thân, còn có tiểu bất điểm ở sơn trang rất vui vẻ. Nhưng khiến người ta không thích là bình thường hay có người đến quấy rầy ba mẹ con. Lần này là sư công lại đến.
Sư công là đại học giả nổi danh, ban đầu hắn nghe tin tức này thấy rất kỳ quái, sao mẫu thân lại bái một vị đại học giả làm thầy? Trong ký ức của hắn, công chúa Trường Bình muốn mời một đại nho thu Chu Ngọc là học trò nhưng bị vị kia cự tuyệt, nói Chu Ngọc không có tư chất làm đồ đệ ông ta. Công chúa Trường Bình tức giận không thôi, nhưng công chúa Trường Bình có tức giận hơn nữa chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được. Bởi vì lực ảnh hưởng của bọn hắn vô cùng lớn, một đống chuyện phiền phức.
Mẫu thân còn là một nữ tử, vậy mà lại có thể bái một vị đại học giả làm thầy, chỉ hai chữ thôi, quái dị.
Một sư công cũng thôi, nhưng một đám tới cư nhiên ai cũng đều là đại nho đương triều. Hắn xuất thân từ nhà thư hương môn đệ cho nên vô cùng hiểu rõ người đọc sách, đặc biệt là những đại nho nổi danh này, rất chướng mắt hoàng thân quốc thích, người nhà công huân và thế gia võ tướng. Nhà hắn chiếm đến hai loại.
Kỳ quái hơn chính là những người này đều không hề tỏ vẻ, trong lời nói dường như coi mẫu thân như người ngang hàng mà đối đãi. Những người này rất hay mèo khen mèo dài đuôi, dù nể mặt sư công cho mẫu thân phần mặt mũi này cũng không thể khách khí với mẫu thân như vậy. Trừ phi bản thân mẫu thân được bọn họ thừa nhận.
Hắn mơ hồ đoán được một điểm.Mẫu thân thuận miệng có thể biên những chuyện xưa rất hay, hắn nghe đều thấy mới lạ.Đây không phải việc người thường có thể làm được.Đây rất có khả năng chính là nguyên nhân vì sao những đại nho này lại đối với mẫu thân sắc mặt hiền hòa.
Ông cố ngoại tới, đưa lễ gì hắn không có hứng thú. Hắn hứng thú là xưởng đồng hồ và trại trân châu gì đó mà ông cố ngoại nói. Còn muốn chia một chén canh. Càng khiến hắn kinh ngạc là mẫu thân lại nói bây giờ còn chưa nghiên cứu được, còn phải chờ.
Trân châu, trân châu còn có thể nuôi? Đồng hồ cũng có thể làm? Mẫu thân hắn rốt cuộc là làm cái gì? Sao lại kỳ quái như vậy? Đầu hắn nhảy ra ba chữ: nhìn không thấu.
Ở thông trang bốn tháng, hắn bò rất thuận lợi. Tiểu bất điểm cũng bắt đầu học bò xong. Nhưng thấy tiểu bất điểm luôn lười vận động hắn luôn phải kéo nhóc.
Hắn nhìn mẫu thân vẽ hai huynh đệ đang bò trên thảm.Cảm thấy chơi rất vui, cầm lấy bức tranh, nét vẽ rất thật, rất sống động. Không ngờ mẫu thân không chỉ thổi sáo hay, còn vẽ tranh rất đẹp nữa! Mẫu thân tài nghệ không tệ. Đối với việc này hắn không còn quá nhiều cảm giác, thân là nữ nhi hoàng gia biết cũng chẳng có gì là lạ.
Khí trời ấm áp, mẫu thân ôm bọn hắn dạo trong sân. Hắn ăn uống no đủ, học bộ dáng mẫu thân ưỡn bụng phơi nắng. Trước đây chưa từng như vậy nhưng hiện tại phát hiện cuộc sống như vậy rất là thích ý. Là chưa bao giờ thả lỏng.
Mẫu thân rất thích ôm hắn, hơn nữa rất thích nói, con là bảo bối của mẹ, là cục cưng mười tháng hoài thai sinh ra được. Bất kể là tiểu lão đầu hay làm sao đều là cục cưng của mẹ. Nghe xong khiến hắn sinh ảo giác, mẫu thân dường như luôn nhắc nhở hắn, hiện tại hắn là con của mẫu thân. Những lúc này hắn có ảo giác mẫu thân biết bí mật của mình.Tuy rất hoang đường nhưng cảm giác này lại không xua đi được.
Ngày đó hắn nhìn mẫu thân vẽ tranh, trừ bọn hắn ra còn có thêm một người, nếu hắn đoán không sai đây là cha đại tướng quân của hắn.
Hắn bình thường cũng soi gương, lại nhìn người trong tranh. Hắn đúng là rất giống cha đại tướng quân. Hắn rất muốn thấy cha đại tướng quân mặc nhung trang. Đây cũng chính là bộ dáng của hắn sau này.
Ở thôn trang rất vui, hắn có chút không muốn về. Ừ, chờ hắn có thể nói sẽ nói phải thường xuyên đến.
Phong cảnh dọc đường rất đẹp. Mẫu thân chỉ cho bọn hắn xem cảnh dọc đường, xuất khẩu thành thơ. Trong lòng hắn không xác định được là thơ mẫu thân làm hay thơ đã có sẵn. Triều đại này không phải triều đại của hắn. Rất nhiều thứ hắn không biết, cũng không lý giải được. Nhưng nhìn từ mẫu thân, triều đại này so với triều đại trước của hắn tiến bộ hơn, nếu không sẽ không làm được đồng hồ.
Mẫu thân cái gì cũng tốt chỉ có một điều không tốt đó là luôn lải nhải nói hắn sau này không nên tòng quân. Làm đại tướng quân là mộng tưởng đời trước của hắn. Đời này có cơ hội làm lại, hơn nữa thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn vô luận thế nào cũng phải tòng quân. Hắn phải kế thừa y bát của phụ thân. Cho nên đối với lời của mẫu thân, hắn không đáp. Chỉ dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Nghe mẫu thân u oán nói muốn sinh nữ nhi, không cần con trai. Con trai thật khiến người ta không bớt lo. Hắn rất muốn cười. Trong khoảng thời gian này không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, nói trước đây cho rằng sinh đôi long phượng thai, cuối cùng lại sinh được hai tiểu tử thối. Nữ nhân đại hộ đều muốn có nhi tử, chỉ có sinh nhi tử rồi mới muốn có một nữ nhi. Mẫu thân hắn lại tâm tâm niệm niệm muốn có một nữ nhi, còn nói tiểu tử thật khiến người ta không bớt lo. Thật khiến người khác khó hiểu. Nhưng có khó hiểu thế nào thì thời gian dài ở chung hắn cũng biết mẫu thân thật lòng thương yêu hắn và tiểu bất điểm. Cho nên việc này hắn không cần quan tâm.
Thời gian vui vẻ rất nhiều, hắn rốt cuộc cũng có phiền não.Mẫu thân một mực dạy hắn và tiểu bất điểm nói, bảo hắn mở miệng gọi mẹ.
Hắn kỳ thực rất muốn gọi nhưng lại không thể mở miệng.Từ năm mười tuổi đời trước, vì Lý Triệu bị đau do mâu thuẫn, hắn liền bị đánh một trận, hắn đã đổi từ mẹ thành mẫu thân. Hắn đã rất nhiều năm không nói từ này.
Hắn biết phải gọi mẹ.Vì mẫu thân đời này là một mẫu thân rất hợp cách, xứng chức. Người khác mọi chuyện của con đều là vú nuôi, ma ma làm nhưng mẫu thân lại tự mình động thủ. Còn nói như vậy sẽ tăng tiến tình mẹ con. Hắn rất cảm động, trong lòng đã tiếp nhận sự thực nàng là mẫu thân.Nhưng hắn không thể mở miệng. Hắn nghĩ mình cũng cần thời gian để thích ứng.
Ngày hôm đó mẫu thân chơi với hắn và đệ đệ, theo thường lệ lại bôi nước bọt lên mặt hắn và đệ đệ. Nhưng lúc này không vui vẻ như trước đây. Mà sau khi thoa nước bọt xong liền đỡ trán. Sau đó lập tức tuyên thái y.
Rất nhanh tách liền hắn và tiểu bất điểm ra, nói tiểu bất điểm có chút sốt. Hắn còn nghĩ mẫu thân lại chuyện bé xé ra to. Trước đây không phải không xuất hiện tình huống như vậy, kinh sợ một hồi nhưng cuối cùng không có chuyện gì. Khiến hắn không ngờ chính là, kết quả thái y nói đệ đệ bị sốt nhưng cũng may mà kịp thời, uống thuốc là tốt.
Nghe được tin này, hắn không ồn ào. An an tĩnh tĩnh, dù sợ nghe ma âm của tiểu bất điểm tàn phá, hắn cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho mẫu thân. Một người chăm hai con trai, mọi chuyện đều tự bản thân làm rất cực khổ. Hắn không thể khiến mẫu thân mệt mỏi thêm.
Hắn thấy mẫu thân tiến vào thăm hắn, mẫu thân tiều tụy rất nhiều.Lúc này hắn rất muốn biết tiểu bất điểm thế nào rồi.
Dường như mẫu thân nghe được tiếng nói trong nội tâm hắn, bôi nước bọt lên mặt hắn: “Đệ đệ khỏe rồi, không sao cả. Cực cưng thực là một ca ca tốt.”
Mặc dù biết tiểu bất điểm không sao nhưng nghe được tin xác thực vẫn khiến hắn yên tâm. Hiện tại tiểu bất điểm không sao, hắn cũng đói bụng, phải bổ sung thêm lương thực. Ăn uống no đủ, dưỡng tinh thần đầy dủ mới không sợ bị bệnh.
Lúc ở hoàng cung, ban ngày không thấy mẫu thân lập tức oe oe khóc lớn. Nha hoàn bên người không làm sao được chỉ có thể đưa hắn tới bên cạnh mẫu thân. Hắn thấy sắc mặt mẫu thân rất tệ, lông mày đều nhăn lại.Vội bò qua sờ trán một chút, nóng rần.
Còn muốn xem tiếp không ngờ mẫu thân tỉnh. Mẫu thân biết hắn đang lo lắng, cười nói với hắn không cần lo lắng, nàng rất tốt. Hắn rất lo, nhìn mẫu thân tiếp theo quả thực không có trở ngại gì cũng yên lòng. Muốn nói mẫu thân đừng quá bận rộn, trong trong ngoài ngoài, hắn thật lo lắng mẫu thân sẽ sinh bệnh.Vì nghĩ vậy hắn cũng không ầm ĩ mẫu thân.
Nhưng đối mặt với mẫu thân đột nhiên không dạy mình gọi mẹ nữa hắn thật khó chịu.Hắn muốn gọi nhưng không thể kêu được.Lại chuyển mắt qua tiểu bất điểm, cũng không gấp, chờ tiểu bất điểm có thể mở miệng gọi mẹ hắn cũng có thể gọi.
Một bé trai đến gọi là Linh Đông, là biểu ca của hắn. Đứa bé này sợ hãi, e dè, nghe nói là hoàng tôn, là kẻ bị bắt nạt. Nhưng mẫu thân đối với kẻ bị bắt nạt kia tốt như với hắn và tiểu bất điểm. Khiến hắn không thoải mái. Hắn biết, hắn ghen tỵ.
Hắn không thích thái tử phi kia. Đến nhà hắn mà líu ríu nói không ngớt. Còn nói cái này sai, cái kia không phải. Đây là nhà hắn, không cần nàng ta quản nhiều như vậy. Còn nữa, tiểu nam hài kia, dạy con thành như vậy chẳng lẽ muốn hắn và tiểu bất điểm cũng giống như đứa bé kia, sợ hãi rụt rè không ra dạng gì. Cũng may mẫu thân không nghe nàng ta, nghĩ thế nào tốt thì làm vậy.
Kẻ bị ức hiếp Linh Đông, đi tới chọc chọc mặt hắn, hắn không để ý lo chơi xếp gỗ. Trong lòng thầm oán, chọc cái gì mà chọc, nhìn ta nhỏ liền khi dễ phải không. Chọc nhiều hơn, hắn thực sự không nhịn được, gạt ngang kẻ gây phiền toái này. Hắn không thể đối xử giống đệ đệ, đệ đệ nháo hắn còn có thể dỗ dành, hắn không hứng thú để ý đến thằng nhóc này.
Nghe Linh Đông nói hắn không khóc, trong lòng vạn phần khinh bỉ. Vừa đụng liền khóc, coi hắn là búp bê bằng bùn hả? Thực là kỳ quái.Nhưng nghe thái tử phi giải thích hắn sinh lòng đồng tình, nhưng rất nhanh hắn tỉnh ngộ, nữ nhân này tâm tư không tốt. Thân là thái tử phi, bộ dáng là người khôn khéo cực độ sao có thể không bảo vệ tốt con mình. Xem ra là muốn tính toán mẹ hắn. Hắn muốn nói với mẹ đừng để ý đến nàng ta, đáng tiếc hắn không mở miệng nói được. Mẹ còn cho người ôm hắn đi.
Nữ nhân này vào nhà hắn liền giả bộ đáng thương. Hắn có chút nóng nảy. Người trong hoàng thất ai cũng tâm tư sâu, mẫu thân nhẹ dạ như vậy, sao đấu thắng bọn hắn? Rất nhanh hắn liền biết mình sai rồi. Mẫu thân thật ra đều biết, chỉ là giả bộ không biết. Chẳng qua nghe mẫu thân nói muốn bồi dưỡng Linh Đông hắn rất gấp. Cái tư chất như thế này thì bồi dưỡng cái gì. Hoàng toàn là bùn loãng không thể trát tường, là kẻ bất tài không dậy nổi.
Mẫu thân không để ý bến băn khoăn của hắn, chỉ lấy một bức tranh cho hắn xem, nói hai ngày nữa sẽ gửi bức tranh này đi. Đến lúc đó để hắn chậm rãi chơi. Hắn buồn bực, bức tranh này chơi cái gì. Không hoàn chỉnh sao? Rất nhanh hắn đã biết chơi thế nào, một bức tranh chia thành nhiều mảnh nhỏ. Phải tìm những mảnh thích hợp ghép thành một bức tranh. Độ khó không cao.
Mẫu thân nhìn hắn cả ngày chơi xếp gỗ, cười vui vẻ thoa nước bọt khắp mặt hắn. Nói hắn giống cha, tình tình lại như mẹ. Hắn lập tức nở nụ cười. Mẫu thân là người hay lải nhải, nếu giống mẫu thân cũng thích lải nhải như vậy sau này khỏi cần ra ngoài lăn lộn nữa.
Hắn hứng thú nghe mẹ nói chuyện cha đại tướng quân.Chỉ bằng vài lời đã vẽ ra hình tượng cha đại tướng quân. Đáng tiếc chỉ thấy trên tranh, chưa được gặp mặt.Cũng chưa từng thấy bộ dáng mặt nhung trang.
Mẫu thân là một nữ nhân tốt. Thương huynh đệ hắn, cũng rất quan tâm Linh Đông. Hỏi han ân cần, mà những điều này đều phát ra từ nội tâm. Rất không dễ dàng.
Mẫu thân phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong trong ngoài ngoài, còn phải toàn tâm toàn ý chiếu cố huynh đệ hắn nên rất vất vả.Vất vả hơn còn là mẫu thân rất nhớ phụ thân. Bình thường ôm hắn vẫn lẩm nhẩm nhớ phụ thân rồi.
Hắn biết mẫu thân rất nhớ phụ thân, có đôi khi nhớ đến nỗi về phòng không ngủ được, liền lấy ra một tập tranh dày. Hắn không nhìn thấy nhưng hắn có thể đoán là tranh của cha. Gả cho lính phải chịu được tịch mịch như vậy. Đối với việc này hắn cũng không sao thoải mái được. Chỉ có thể học bộ dạng của mẫu thân sờ sờ mặt nàng sau đó bôi nước bọt lên.
Mẫu thân rất vui vì hành động của hắn, còn nói rất ấm áp. Hắn sớm phát hiện mẫu thân là nữ nhân đặc biệt dễ thỏa mãn. Chỉ cần hắn và Minh Cẩn làm một động tác nhỏ nàng đã có thể hài lòng hơn nửa ngày. Nếu là chuyện không vui cũng rất mau quên. Còn hay lẩm bẩm hắn và tiểu bất điểm là khai tâm quả của nàng, cũng là bảo bối nàng yêu thương nhất.
Tiểu bất điểm có thể cảm nhận mẫu thân thương hắn nhiều hơn một chút liền lập tức bắt đầu dính mẫu thân. Bình thường khiến mẫu thân phải mệt đổ mồ hôi. Hắn cũng không tranh tùy tiểu bất điểm ở đó khoe mẽ. Mẫu thân và người đời trước khác nhau. Hai con trai mẫu thân đều thương như nhau. Cho nên không tranh giành chuyện nhỏ xíu này.
Mẫu thân trước mặt hai huynh đệ đều cười hi hi.Ngày hôm đó lại khác, lúc trở về sắc mặt âm trầm, ôm bọn hắn nửa ngày không nói chuyện.
Hắn biết mẫu thân khẳng định gặp chuyện gì đó. Hơn nữa còn là chuyện không tốt, hắn phát sầu vì còn quá nhỏ không thể chia sẽ với mẫu thân, chỉ thấy mẫu thân mặt mày rạng rỡ dẫn hắn và tiểu bát điểm chơi ghép tranh. Mấy lần hắn nhìn về phía mẫu thân thấy mẫu thân giống như bỏ qua chuyện vừa rồi, hết sức chuyên chú dẫn dắt bọn hắn ghép.
Hắn nghĩ mẫu thân nhìn hắn và tiểu bất điểm, mọi phiền não ưu sầu của mẫu thân đều không còn.Lập tức khẽ cười, vứt bỏ lo lắng.
Đang ghép tranh thì nghe nói Minh Chí tới.Vừa nghe tên này hắn liền biết là thân thích bên cha. Quả nhiên là nhi tử của đại bá.
Đại gia tộc có điểm không tốt này, thân tộc quá nhiều sẽ rất phiền phức. Nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là mẫu thân lại không gặp hai huynh đệ họ. Cũng đúng, đây là phủ quận chúa, mẫu thân nói gì thì chính là đó. Nhưng nghĩ đến điểm này hắn liền rầu lo, nếu mẫu thân sau này không cho hắn tòng quân thì làm sao đây? Khụ, đến lúc đó chỉ có thể hi vọng vào phụ thân rồi.
Lúc đi ra ngoài tản bộ, thấy tiểu bất điểm ăn hoa, hắn cảm thấy thú vị. Trẻ con mà, bắt được cái gì cũng cho vào miệng. Cho nên nghe mẫu thân nói vì Minh Cẩn ăn hoa nên sau này nhóc sẽ thành hoa hoa công tử, lập tức hắn đầu đầy hắc tuyến. Đây là cách nghĩ gì hả?
Càng khiến hắn im lặng là Hạ Ảnh, một nha hoàn bên người nói cho dù là hoa hoa công tử cũng không sao.Có tiền vốn làm hoa hao công tử. Lúc đó hắn cảm thấy có nói thế nào mình cũng không được để nữ nhân này dạy hư tiểu bất điểm. Sau này hắn nghiêm khắc giám sát tiểu bất điểm để xem các nàng dạy thế nào, lại hủy tương lai của tiểu bất điểm. Nam hài cần giao cho nam nhân giáo dục, Lý Triệu được nữ nhân nuôi mới bị phá hủy.
Hắn được mười tháng, kiên trì tập đi. Đã lớn như vậy còn không đi được thật mất mặt. Té một cái lăn trên mặt đất mấy vòng. Nhưng không sao, trên mặt đất đã có thảm rất dày, ngã cũng không đau, tiếp tục đi. Ma ma bên cạnh muốn đỡ hắn, hắn không nhịn được đẩy ra. Mẫu thân ôm hắn, hắn không ngại, nhưng người khác có thể ít chạm thì không muốn bọn họ chạm vào.
Mẫu thân đỡ hắn học đi, hắn rất vui mừng. Còn cố ý đi hai bước cho mẫu thân xem. Đáng tiếc mất thăng bằng bị ngã.
Tiểu bất điểm là một thằng nhóc rất hẹp hòi, thấy mẫu thân chỉ để ý đến hắn không để ý đến nhóc, liền bò lại chen vào lòng mẫu thân. Trên người mẫu thân đầy mồ hôi, cũng không đẩy nhóc ra, chỉ quạt cho hắn và tiểu bất điểm. Hắn cũng không đố kỵ, tiếp tục học đi.
Hắn đang học đi rất vui vẻ, mẫu thân lại bắt đầu lẩm nhẩm, sao lại không mở miệng gọi mẹ đây? Hắn biết, mẫu thân rất mong muốn nghe hắn mở miệng gọi một tiếng mẹ. Nhưng hắn không gọi được, không có biện pháp gì. Nhìn bộ dáng cô đơn của mẫu thân hắn chuẩn bị rất lâu, ngửa đầu lên định gọi kết quả chữ mẹ này vẫn nằm trong cổ họng không thoát ra được.
Tiểu bất điểm là một kẻ lười, điểm ấy hắn đã sớm biết.Chỉ thích nằm không thích ngồi cũng không thích bò, càng không thích đứng, đoán chừng sau này cũng không thích đi luôn.
Tiểu bất điểm bị làm phiền là khóc. Hắn cho rằng mẫu thân sẽ thuận theo tiểu bất điểm, không ngờ mẫu thân cho mọi người đều ra ngoài. Chỉ đứng một bên nhìn tiểu bất điểm khóc, cũng không dỗ. Cuối cùng tiểu bất điểm đoán chừng biết mình khóc cũng không dùng được, liền leo đến trước mặt mẫu thân khoe mẽ. Mẫu thân nói để sau này tiểu bất điểm phải làm một con sâu gạo tự lực cánh sinh.
Hắn đoán sâu gạo hẳn là áo đến giang tay cơm đến há mồm. Nói cách khác mẫu thân muốn sau này tiểu bất điểm phải có bản lĩnh tự lực cánh sinh. Hiện tượng này rất tốt. Chứng minh mẫu thân không phải người nuông chiều con cái. Sau này quản giáo tiểu bất điểm, mẫu thân cũng không phản đối.
Ban đêm, tiểu bất điểm phát sốt, hắn cũng bắt đầu thấy thân thể khó chịu nhưng thái y nói không việc gì, thân thể rất khỏe mạnh. Hắn nhìn tiểu bất điểm vẫn khóc nháo không ngừng, biết tiểu tử này trong lòng khó chịu. Nếu để tiểu tử này cứ khóc nháo như vậy hắn đừng nghĩ đến việc đi ngủ. Lên giường lớn, trừng mắt nhìn tiểu bất điểm, cầm lấy tay nhóc. Tiểu bất điểm bị doạ không dám khóc nữa. Tiểu tử thúi này, sau này còn phải trấn áp. Không thể để nó tạo phản được.
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, tiểu bất điểm sợ đến phát khóc. Mẫu thân tiến đến ôm bọn hắn trấn an. Kỳ thực không phải sét thôi sao, có gì phải sợ, nhưng nhìn ánh mắt nhìn về phía hắn đầy thương yêu và đau xót của mẫu thân, khóe mắt hắn có chút ướt. Ánh mắt như vậy khiến đáy lòng hắn rất khó chịu, cố ý cầm lấy tay mẫu thân, không nhìn vào mắt mẫu thân.
Mẫu thân lập tức ôm hắn và Minh Cẩn vào ngực nhưng không nói gì. Chỉ hôn trán hắn một cái. Khi đó nghĩ mẹ con liền tâm, hay là mẫu thân biết đời trước hắn gặp quá nhiều cực khổ. Đây là đau lòng vì hắn.
Trời mưa, mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh.
Sau cơn mưa, mẫu thân mang bọn hắn đi dạo trong vườn hoa. Vườn hoa nhà hắn thực sự rất đẹp, cho dù đời trước hắn và Chu Ngọc tới phủ công chúa cũng không thấy vườn hoa đẹp như vậy. Có người nói vườn hoa nhà hắn chỉ kém ngự hoa viên trong hoàng cung.
Trong sân vườn xinh đẹp của mình, mẫu thân hưng phấn hô: “Nhìn xem, cầu vồng kìa.”
Hắn ngẩng đầu, thấy trên trời có cầu vồng bảy màu, giống như một chiếc ruy băng rất đẹp nhưng chỉ vậy mà thôi. Hắn phát hiện đôi khi mẫu thân có chút giống trẻ con, thấy đồ mình thích liền hô to gọi nhỏ, không chút đoan trang hiền thục.
Đang lúc hắn nghĩ ngợi, thì mẫu thân lại nói đang nghĩ ra trò gì đưa cho hắn và tiểu bất điểm chơi. Hắn muốn ngất, người ta đều nghĩ làm sao để bồi dưỡng con mình thành tài, sao mẫu thân hắn luôn nghĩ làm sao cho hắn và tiểu bất điểm chơi vui thế? Cũng không sợ bồi dưỡng huynh đệ hắn thành hoàn khố.Nhưng nghĩ ra những thứ này, còn có chữ viết, tranh ảnh dán trong phòng, hắn rất yên lòng. Chỉ là cách giáo dục của mẫu thân khác với người khác thôi.
Mẫu thân đưa đồ vừa thiết kế xong cho hắn, còn khoe với hắn nói đây là sân chơi cho huynh đệ hắn.Đọc sách mệt, thời gian nghỉ ngơi có thể đến đó chơi.
Lúc này hắn chỉ có thể nghĩ may là trong nhà này do mẫu thân định đoạt, nếu phụ thân ở đây chắc lại nổi lên tranh cãi. Tuy hắn chưa từng gặp phụ thân nhưng hắn nhìn tranh có thể biết phụ thân là người tính tình nghiêm cẩn. Nhất định sẽ từng bước giáo dục hắn.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra. Không cẩn thận bị đụng đầu.Đầu có chút đau, sờ một cái thấy nổi lên một cục to. Nam tử hán đại trượng phu nổi một cục cũng không việc gì. Nhưng nhìn mẫu thân đau lòng nước mắt vòng quanh, hắn vẫn có chút áy náy.
Mẫu thân không mắng hắn, cũng không nói gì nhưng lại nổi lên hứng thú ca hát. Mẹ hắn tính thay đổi nhanh, khác hoàn toàn với các tiểu thư khuê các khác. Làm việc tùy tâm sở dục, người bên cạnh thấy nhưng không thể trách. Nhưng mẫu thân kỳ quặc này hắn rất thích. Không câu nệ những quy củ này, không bị ràng buộc, sống vui vẻ thoải mái. Mẫu thân vui vẻ hắn cũng vui vẻ.
Bài hát của mẫu thân rất êm tai, mẫu thân nói gọi là. Hắn rất thích nghe, ôm cổ mẫu thân nghe ba lần. Nghĩ trong lòng rất thoải mái, không ngờ chỉ lát sau đã ngủ mất.
Đến nỗi mỗi lần ngủ hắn đều phải nghe mẫu thân hát bài này mới có thể ngủ được.Mẫu thân rất nhanh đoán được ý nghĩ của hắn, ôm hắn nói thì thầm phụ thân và mẫu thân đều rất yêu thương hắn, hắn là một cục cưng hạnh phúc.Lòng hắn sở động, mẫu thân luôn luôn nhắc nhở hắn, hắn là một cục cưng hạnh phúc, có đúng làm mẫu thân biết mình từng đau khổ không? Mong muốn hắn quên đi đau khổ. Nhớ kỹ đời này hạnh phúc, hắn không dám nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều trong lòng liền hoảng loạn.
Đảo mắt hắn đã một tuổi. Một tuổi có một trình tự quan trọng là chọn đồ vật đoán tương lai. Hắn không chút nghĩ ngợi muốn bắt bội kiếm.Bởi vì hắn phải làm đại tướng quân, đó là giấc mộng của hắn, hắn nhất định phải thực hiện giấc mơ này. Cho dù mẫu thân không muốn hắn vẫn muốn làm.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, mẫu thân bận rộn nhiều việc. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, thân bằng hảo hữu đều có. Còn không nói hai huynh đệ hắn làm cùng nhau! Nhưng thấy mẫu thân bận rộn ôm hắn càu nhàu nói xã giao thật mệt, hắn rất muốn nói làm đơn giản một chút, chỉ là một ngụ ý mà thôi.
Nhưng nghe xong lời của mẫu thân, hắn cũng biết mẫu thân là một người không thích xã giao. Trong trí nhớ của hắn, nữ nhân đều rất thích xã giao, tỷ như mẫu thân Chu Ngọc, là một người vô cùng thích náo nhiệt. Bình thường đều mở tiệc chiêu đãi các phu nhân đến nhà làm khách. Mẫu thân hắn thật là một người kỳ quái.
Chờ đến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, hắn rốt cuộc hiểu rõ tại sao trước đây hoàng đế nói lễ tắm ba ngày của hắn và tiểu bất điểm làm rất đơn sơ.
Chờ yến hội bắt đầu, mẫu thân ôm hắn đi gặp khách. Hắn nhìn hoàng đế thượng vị, phía dưới không phải thân vương, hoàng tử thì cũng là Quốc Công gia và hầu gia, xuống dưới nữa là những người không biết, nhưng từ trong lời nói có thể suy đoán đều là huân quý, trọng thần trong triều đình.
Lúc đó hắn rất muốn nói có lầm không nha! Không phải chỉ là lễ chọn đồ vật đoán tương lại thôi sao? Sao toàn bộ đầu não kinh thành đều xuất động vậy? Thật vượt quá mức rồi! Ừ, hắn rốt cuộc hiểu tại sao mẫu thân nói không phải yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai mà giống như chiến tranh vậy. Nhìn người lui tới đều bận rộn không ngớt. Cũng để lại nghi hoặc trong lòng hắn, địa vị của mẫu thân rốt cuộc cao bao nhiêu, sao có thể khiến nhiều người đến nịnh nọt như vậy?
Tiểu bất điểm khoe mẽ với hoàng đế, lại nói tiểu bất điểm thực sự chiếm hết hào quang. Dĩ nhiên, giống hoàng đế như vậy mà, hơn nữa tính tình lại khiến người khác yêu thích. Đáng tiếc hắn dù đời trước hay đời này tính tình đều không khiến người khác thích. Cũng may mẫu thân không ngại.
Hắn không thích người khác ôm nhưng có người không cự tuyệt được. Bị Hạo thân vương ôm trong ngực, ngửi thấy hương vị đặc trưng trên người ông khiến hắn không thích ứng.Trên người mẫu thân cũng có mùi nhưng loại hương vị nhàn nhạt, ngửi rất thoải mái, không giống hương vị của Hạo thân vương, gay mũi.
Nghe hoàng đế nói mẫu thân ngược đãi hắn, mẫu thân giải thích khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên hắn. Hắn mới mặc kệ người khác nhìn thế nào, hắn hiện tại muốn mẹ ôm. Mùi trên người Hạo thân vương thực sự quá khó ngửi, hun hắn muốn hôn mê luôn.
Mẫu thân đón hắn còn giải thích với mọi người nói hắn sợ người lạ, không thích người khác ôm.Như vậy cũng tốt, hắn mới không cần bị người khác ôm tới ôm lui, hoàng đế và Hạo thân vương muốn ôm, hắn cự tuyệt không được còn những người khác thì quên đi.
Tiểu bát điểm không hiểu chuyện, tùy ý mọi người ôm tới ôm lui, còn cười ha ha không ngớt. Hắn nằm trong lòng mẫu thân, mắt chậm rãi đảo quanh. Những người khác cũng thức thời, không nói muốn ôm hắn.Vì vậy có thể thấy được mẫu thân không chỉ được hoàng đế sủng ái, rất có khả năng địa vị trên triều cũng không tầm thường. Bằng không những người này sẽ không vì một câu nói của mẫu thân mà không có người nhắc đến việc này nữa. Kỳ quái, lẽ nào triều đại này nữ nhân có thể tham chính sao?
Nhìn Minh Cẩn muốn hoàng đế ôm, không muốn hoàng tử ôm hắn không khỏi nhếch miệng cười.Tiểu bất điểm này không tệ, rất có ánh mắt, phải biết rằng được hoàng đế thích là chuyện tốt.
Đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai, đoàn người đi ra chính sảnh. Hắn nhìn nhiều đồ vật trên bàn, hắn liếc mắt liền chọn trúng mũ giáp chiến tướng. Khôi mũ có hồng lăng, xung quanh khảm hoa văn màu vàng. Lúc này đỉnh khôi mũ lóe lên ánh sáng khiếp người.
Hắn không muốn thứ gì khác, liền là khôi mũ này đi. Cũng không biết có phải mẫu thân biết tâm ý của hắn không mà lại để vật dường như là tọa ra cho hắn như vậy.
Nghe mẫu thân giải thích, hắn mới biết thì ra đây là mũ giáp phụ thân đội.Từ ngàn dặm xa xôi đưa về.Trừ mũ giáp đao kiếm cũng là phụ thân gửi từ biên thành về. Ý đồ phụ thân rất rõ ràng, muốn huynh đệ hắn kế nghiệp cha.
Giờ lành đến, hắn và tiểu bất điểm được thả lên bàn. Hắn ngồi bất động, để tiểu bất điểm chọn trước. Hắn rất hiểu tiểu bất điểm, nhất định sẽ không hứng thú với mũ giáp. Đương nhiên nếu tiểu bất điểm chọn mũ giáp hắn sẽ chọn đao kiếm cũng không sao.
Nếu theo lời hoàng đế, thì đệ đệ này của hắn không định tính. Cầm rất nhiều thứ, cầm lên rồi ném đi. Muốn cầm kiếm nhưng quá nặng liền không cầm.Tiểu tử này sau này là một kẻ không muốn nghĩ nhiều cũng không muốn chịu khổ. Xem ra sau này hắn phải giám sát thật chặt chẽ.
Thẳng đến khi mẫu thân uy hiếp, tiểu bất điểm mới tiện tay bắt một vật. Từ nơi nào có thể thấy được tiểu bất điểm cầm gì, vật nhỏ này vận khí thật rất nhiều, vì tiện tay cầm mà chọn trúng ngọc bội bên hông hoàng đế vừa thả xuống.
Tiểu bất điểm cầm ngọc bội đưa cho mẫu thân khoe mẽ.
Hoàng đế bế tiểu bất điểm vào trong lòng, cười vui vẻ nói tiểu bất điểm là một cao thủ nịnh người. Điểm ấy thì đúng, nhỏ như vậy đã biết dỗ người vui vẻ, lớn lên khỏi cần nói.
Tiểu bất điểm chọn xong đến phiên hắn. Hắn lúc này mới không nhanh không chậm đứng lên, chậm rãi đi đến chiếc mũ giáp. Mũ giáp quá nặng, cầm không được, cầm không được hắn vẫn không buông tay.
Đáy mắt mẫu thân có thất vọng, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
Chọn đồ vật đoán tương lai xong, mọi người đi. Đều là người có công việc phải làm, có thể tới xem lễ chọn đồ vật đoán tương lai của bọn hắn đã là thể diện rất lớn rồi.
Mẫu thân ôm bọn hắn về hậu viện.Kỳ thực hắn không muốn quay về hậu viện, hậu viện còn có một đống nữ nhân. Ba nữ nhân họp thành cái chợ, nhiều nữ nhân nhân như vậy không biết tạo thành bao nhiêu cái chợ. Ầm chết đi được, khụ hắn rất muốn nói không đi.
Không đợi hắn mở miệng nói mẫu thân chỉ vào trán hắn mắng một trận, trong lời nói tràn ngập bất đắc dĩ.Nhưng đó là nguyện vọng của hắn, hắn nhất định phải làm.
Cũng may sau khi mắng hắn vài câu mẫu thân chỉ chỉ vào trán hắn nói muốn đi con đường này, phải không sợ khổ không sợ mệt, phải kiên trì.
Hắn nở nụ cười với mẫu thân. Hắn không sợ khổ, cũng không sợ mệt, chỉ cần có thể hoàn thành mộng tưởng của bản thân, mẫu thân thấy hắn cười, khẽ thở dài một cái. Cái gì cũng không nói, sau đó hắn mới hiểu nguyên nhân mẫu thân thở dài. Lúc đó mẫu thân đã dự liệu được tương lai phải đối mặt.
Sau lễ chọn đồ vật đoán tương lai mẫu thân làm nhiều thứ mới mẻ, vậy mà lại cho bọn hắn ăn. Có lầm không? Hiện hắn mới một tuổi thôi.Hắn không chịu thất bại, tự cầm thìa ăn. Nhưng không nắm giữ được phương pháp.
Mẹ hắn luôn nghĩ là làm.Khụ, thật đau đầu.
Mẫu thân muốn hắn gọi mẹ, hắn cũng muốn gọi, vô cùng muốn mở miệng gọi nhưng không gọi được. Kỳ thực hắn rất thích mẫu thân, chỉ là hắn không hiểu sao lại vậy. Nhìn đáy mắt buồn bã của mẫu thân, hắn ôm cổ nàng cọ cọ, biểu thị vô cùng thân thiết. Mẫu thân trìu mến nói không sao, để hắn từ từ thích ứng, nàng chờ.
Buổi tối, lúc không người mẫu thân thường thích ôm hắn, nói nàng tưởng niệm trượng phu. Theo hiểu biết của hắn, ngoại trừ tình yêu say đắm mãnh liệt nhưng vô vọng của đại ca, những người khác đều theo lệnh phụ mẫu, lời mai mối. Mà hôn nhân như vậy đều tương kính như tân.Như hắn đời trước, cuối cùng cũng là tân kính như băng.Nhưng hiển nhiên, mẫu thân rất yêu phụ thân.
Điều này khiến hắn lo lắng. Mẫu thân tuy thân phận cao quý, địa vị cao nhưng địa vị của phụ thân cũng không thấp, ở thế giới nam tôn nữ ti này phụ thân ở biên cương cưới vợ bé sinh con cũng là quá bình thường. Mẫu thân yêu phụ thân như vậy, hắn lo rằng sau này mẫu thân sẽ vì phụ thân mà hao tổn tinh thần. Có thể thấy được đáy mắt mẫu thân là nồng đậm tưởng niệm, hắn chỉ có thể cầu xin từ đáy lòng, cầu xin phụ thân đừng làm chuyện gì có lỗi với mẫu thân, lại càng không muốn khiến mẫu thân thương tâm.
Hắn muốn ngủ cùng mẫu thân nhưng sau khi mẫu thân ngủ hắn lại bị Hạ Dao ôm về giường nhỏ. Hắn không muốn, Hạ Dao nói tư thế ngủ của mẫu thân không tốt, nếu ngủ ở bên cạnh sẽ làm hắn bị thương, lúc này hắn mới không có biện pháp, tùy Hạ Dao ôm về giường nhỏ.
Buổi tối thỉnh thoảng hắn sẽ mơ thấy ác mộng, sau đó giật mình tỉnh lại. Mỗi lúc như vậy hắn liền ngồi dậy nhìn tiểu bất điểm nằm hơi nghiêng ngủ, hoặc nhìn mẫu thân ngủ say sưa trên giường. Cũng chỉ có vậy hắn mới có thể tự nói với mình đó chỉ là ác mộng, khoảng thời gian hạnh phúc này mới là chân thật.
Nữ nhân kia nói hắn và tiểu bất điểm rất khỏe mạnh. Lại nói tiếp huynh đệ hắn quả thực khỏe mạnh. Mẫu thân tin rằng tự nuôi con không phải nuông chiều. Bất kể là ở kinh thành hay ở sơn trang đều dùng thảm để hắn lăn lộn trên thảm. Ngày thường vẫn luôn chú ý phối hợp các loại dinh dưỡng cho huynh đệ hắn ăn (hắn đoán đồ ăn dinh dưỡng chắc là đồ tốt cho thân thể). Được mẫu thân tỉ mỉ nuôi dưỡng, rắn chắc là bình thường, không rắn chắc mới là không bình thường.
Tối hôm đó, mẫu thân không về ngủ. Hắn làm thế nào cũng không ngủ được. Lăn qua lăn lại không bao lâu thì mẫu thân về. Hắn nghe mẫu thân hát nhạc thiếu nhi lúc này mới mơ hồ ngủ. Trước khi ngủ liền nghĩ, thói quen thật đáng sợ.
Có khách đến thật không tốt. Mẫu thân phải tiếp khách, không bồi huynh đệ hắn. Mở mắt ra cũng không tìm thấy mẫu thân. Nhưng lúc này hắn không khóc, vì khóc cũng không khóc về được. Khóc nhiều cổ họng sẽ đau.Bò tới bò lui trong phòng, bò mệt liền lại gần tiểu bất điểm.Nhìn gương mặt đầy nước bọt của tiểu bất điểm.
Hạ Dao thấy hắn như vậy cười híp mắt nói: “Minh Duệ sau này nhất định sẽ là một ca ca tốt.”
Lời này hắn thích nghe, đời này hắn nhất định sẽ là một ca ca tốt bảo vệ đệ đệ, bồi dưỡng đệ đệ thành tài.
Đến lúc tắm, trong bồn đầy hoa đào.Hắn rất muốn nói không phải tiểu cô nương, còn trai tắm cần gì cánh hoa đào.
Hắn, mẫu thân, còn có tiểu bất điểm ở sơn trang rất vui vẻ. Nhưng khiến người ta không thích là bình thường hay có người đến quấy rầy ba mẹ con. Lần này là sư công lại đến.
Sư công là đại học giả nổi danh, ban đầu hắn nghe tin tức này thấy rất kỳ quái, sao mẫu thân lại bái một vị đại học giả làm thầy? Trong ký ức của hắn, công chúa Trường Bình muốn mời một đại nho thu Chu Ngọc là học trò nhưng bị vị kia cự tuyệt, nói Chu Ngọc không có tư chất làm đồ đệ ông ta. Công chúa Trường Bình tức giận không thôi, nhưng công chúa Trường Bình có tức giận hơn nữa chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được. Bởi vì lực ảnh hưởng của bọn hắn vô cùng lớn, một đống chuyện phiền phức.
Mẫu thân còn là một nữ tử, vậy mà lại có thể bái một vị đại học giả làm thầy, chỉ hai chữ thôi, quái dị.
Một sư công cũng thôi, nhưng một đám tới cư nhiên ai cũng đều là đại nho đương triều. Hắn xuất thân từ nhà thư hương môn đệ cho nên vô cùng hiểu rõ người đọc sách, đặc biệt là những đại nho nổi danh này, rất chướng mắt hoàng thân quốc thích, người nhà công huân và thế gia võ tướng. Nhà hắn chiếm đến hai loại.
Kỳ quái hơn chính là những người này đều không hề tỏ vẻ, trong lời nói dường như coi mẫu thân như người ngang hàng mà đối đãi. Những người này rất hay mèo khen mèo dài đuôi, dù nể mặt sư công cho mẫu thân phần mặt mũi này cũng không thể khách khí với mẫu thân như vậy. Trừ phi bản thân mẫu thân được bọn họ thừa nhận.
Hắn mơ hồ đoán được một điểm.Mẫu thân thuận miệng có thể biên những chuyện xưa rất hay, hắn nghe đều thấy mới lạ.Đây không phải việc người thường có thể làm được.Đây rất có khả năng chính là nguyên nhân vì sao những đại nho này lại đối với mẫu thân sắc mặt hiền hòa.
Ông cố ngoại tới, đưa lễ gì hắn không có hứng thú. Hắn hứng thú là xưởng đồng hồ và trại trân châu gì đó mà ông cố ngoại nói. Còn muốn chia một chén canh. Càng khiến hắn kinh ngạc là mẫu thân lại nói bây giờ còn chưa nghiên cứu được, còn phải chờ.
Trân châu, trân châu còn có thể nuôi? Đồng hồ cũng có thể làm? Mẫu thân hắn rốt cuộc là làm cái gì? Sao lại kỳ quái như vậy? Đầu hắn nhảy ra ba chữ: nhìn không thấu.
Ở thông trang bốn tháng, hắn bò rất thuận lợi. Tiểu bất điểm cũng bắt đầu học bò xong. Nhưng thấy tiểu bất điểm luôn lười vận động hắn luôn phải kéo nhóc.
Hắn nhìn mẫu thân vẽ hai huynh đệ đang bò trên thảm.Cảm thấy chơi rất vui, cầm lấy bức tranh, nét vẽ rất thật, rất sống động. Không ngờ mẫu thân không chỉ thổi sáo hay, còn vẽ tranh rất đẹp nữa! Mẫu thân tài nghệ không tệ. Đối với việc này hắn không còn quá nhiều cảm giác, thân là nữ nhi hoàng gia biết cũng chẳng có gì là lạ.
Khí trời ấm áp, mẫu thân ôm bọn hắn dạo trong sân. Hắn ăn uống no đủ, học bộ dáng mẫu thân ưỡn bụng phơi nắng. Trước đây chưa từng như vậy nhưng hiện tại phát hiện cuộc sống như vậy rất là thích ý. Là chưa bao giờ thả lỏng.
Mẫu thân rất thích ôm hắn, hơn nữa rất thích nói, con là bảo bối của mẹ, là cục cưng mười tháng hoài thai sinh ra được. Bất kể là tiểu lão đầu hay làm sao đều là cục cưng của mẹ. Nghe xong khiến hắn sinh ảo giác, mẫu thân dường như luôn nhắc nhở hắn, hiện tại hắn là con của mẫu thân. Những lúc này hắn có ảo giác mẫu thân biết bí mật của mình.Tuy rất hoang đường nhưng cảm giác này lại không xua đi được.
Ngày đó hắn nhìn mẫu thân vẽ tranh, trừ bọn hắn ra còn có thêm một người, nếu hắn đoán không sai đây là cha đại tướng quân của hắn.
Hắn bình thường cũng soi gương, lại nhìn người trong tranh. Hắn đúng là rất giống cha đại tướng quân. Hắn rất muốn thấy cha đại tướng quân mặc nhung trang. Đây cũng chính là bộ dáng của hắn sau này.
Ở thôn trang rất vui, hắn có chút không muốn về. Ừ, chờ hắn có thể nói sẽ nói phải thường xuyên đến.
Phong cảnh dọc đường rất đẹp. Mẫu thân chỉ cho bọn hắn xem cảnh dọc đường, xuất khẩu thành thơ. Trong lòng hắn không xác định được là thơ mẫu thân làm hay thơ đã có sẵn. Triều đại này không phải triều đại của hắn. Rất nhiều thứ hắn không biết, cũng không lý giải được. Nhưng nhìn từ mẫu thân, triều đại này so với triều đại trước của hắn tiến bộ hơn, nếu không sẽ không làm được đồng hồ.
Mẫu thân cái gì cũng tốt chỉ có một điều không tốt đó là luôn lải nhải nói hắn sau này không nên tòng quân. Làm đại tướng quân là mộng tưởng đời trước của hắn. Đời này có cơ hội làm lại, hơn nữa thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn vô luận thế nào cũng phải tòng quân. Hắn phải kế thừa y bát của phụ thân. Cho nên đối với lời của mẫu thân, hắn không đáp. Chỉ dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Nghe mẫu thân u oán nói muốn sinh nữ nhi, không cần con trai. Con trai thật khiến người ta không bớt lo. Hắn rất muốn cười. Trong khoảng thời gian này không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, nói trước đây cho rằng sinh đôi long phượng thai, cuối cùng lại sinh được hai tiểu tử thối. Nữ nhân đại hộ đều muốn có nhi tử, chỉ có sinh nhi tử rồi mới muốn có một nữ nhi. Mẫu thân hắn lại tâm tâm niệm niệm muốn có một nữ nhi, còn nói tiểu tử thật khiến người ta không bớt lo. Thật khiến người khác khó hiểu. Nhưng có khó hiểu thế nào thì thời gian dài ở chung hắn cũng biết mẫu thân thật lòng thương yêu hắn và tiểu bất điểm. Cho nên việc này hắn không cần quan tâm.
Thời gian vui vẻ rất nhiều, hắn rốt cuộc cũng có phiền não.Mẫu thân một mực dạy hắn và tiểu bất điểm nói, bảo hắn mở miệng gọi mẹ.
Hắn kỳ thực rất muốn gọi nhưng lại không thể mở miệng.Từ năm mười tuổi đời trước, vì Lý Triệu bị đau do mâu thuẫn, hắn liền bị đánh một trận, hắn đã đổi từ mẹ thành mẫu thân. Hắn đã rất nhiều năm không nói từ này.
Hắn biết phải gọi mẹ.Vì mẫu thân đời này là một mẫu thân rất hợp cách, xứng chức. Người khác mọi chuyện của con đều là vú nuôi, ma ma làm nhưng mẫu thân lại tự mình động thủ. Còn nói như vậy sẽ tăng tiến tình mẹ con. Hắn rất cảm động, trong lòng đã tiếp nhận sự thực nàng là mẫu thân.Nhưng hắn không thể mở miệng. Hắn nghĩ mình cũng cần thời gian để thích ứng.
Ngày hôm đó mẫu thân chơi với hắn và đệ đệ, theo thường lệ lại bôi nước bọt lên mặt hắn và đệ đệ. Nhưng lúc này không vui vẻ như trước đây. Mà sau khi thoa nước bọt xong liền đỡ trán. Sau đó lập tức tuyên thái y.
Rất nhanh tách liền hắn và tiểu bất điểm ra, nói tiểu bất điểm có chút sốt. Hắn còn nghĩ mẫu thân lại chuyện bé xé ra to. Trước đây không phải không xuất hiện tình huống như vậy, kinh sợ một hồi nhưng cuối cùng không có chuyện gì. Khiến hắn không ngờ chính là, kết quả thái y nói đệ đệ bị sốt nhưng cũng may mà kịp thời, uống thuốc là tốt.
Nghe được tin này, hắn không ồn ào. An an tĩnh tĩnh, dù sợ nghe ma âm của tiểu bất điểm tàn phá, hắn cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho mẫu thân. Một người chăm hai con trai, mọi chuyện đều tự bản thân làm rất cực khổ. Hắn không thể khiến mẫu thân mệt mỏi thêm.
Hắn thấy mẫu thân tiến vào thăm hắn, mẫu thân tiều tụy rất nhiều.Lúc này hắn rất muốn biết tiểu bất điểm thế nào rồi.
Dường như mẫu thân nghe được tiếng nói trong nội tâm hắn, bôi nước bọt lên mặt hắn: “Đệ đệ khỏe rồi, không sao cả. Cực cưng thực là một ca ca tốt.”
Mặc dù biết tiểu bất điểm không sao nhưng nghe được tin xác thực vẫn khiến hắn yên tâm. Hiện tại tiểu bất điểm không sao, hắn cũng đói bụng, phải bổ sung thêm lương thực. Ăn uống no đủ, dưỡng tinh thần đầy dủ mới không sợ bị bệnh.
Lúc ở hoàng cung, ban ngày không thấy mẫu thân lập tức oe oe khóc lớn. Nha hoàn bên người không làm sao được chỉ có thể đưa hắn tới bên cạnh mẫu thân. Hắn thấy sắc mặt mẫu thân rất tệ, lông mày đều nhăn lại.Vội bò qua sờ trán một chút, nóng rần.
Còn muốn xem tiếp không ngờ mẫu thân tỉnh. Mẫu thân biết hắn đang lo lắng, cười nói với hắn không cần lo lắng, nàng rất tốt. Hắn rất lo, nhìn mẫu thân tiếp theo quả thực không có trở ngại gì cũng yên lòng. Muốn nói mẫu thân đừng quá bận rộn, trong trong ngoài ngoài, hắn thật lo lắng mẫu thân sẽ sinh bệnh.Vì nghĩ vậy hắn cũng không ầm ĩ mẫu thân.
Nhưng đối mặt với mẫu thân đột nhiên không dạy mình gọi mẹ nữa hắn thật khó chịu.Hắn muốn gọi nhưng không thể kêu được.Lại chuyển mắt qua tiểu bất điểm, cũng không gấp, chờ tiểu bất điểm có thể mở miệng gọi mẹ hắn cũng có thể gọi.
Một bé trai đến gọi là Linh Đông, là biểu ca của hắn. Đứa bé này sợ hãi, e dè, nghe nói là hoàng tôn, là kẻ bị bắt nạt. Nhưng mẫu thân đối với kẻ bị bắt nạt kia tốt như với hắn và tiểu bất điểm. Khiến hắn không thoải mái. Hắn biết, hắn ghen tỵ.
Hắn không thích thái tử phi kia. Đến nhà hắn mà líu ríu nói không ngớt. Còn nói cái này sai, cái kia không phải. Đây là nhà hắn, không cần nàng ta quản nhiều như vậy. Còn nữa, tiểu nam hài kia, dạy con thành như vậy chẳng lẽ muốn hắn và tiểu bất điểm cũng giống như đứa bé kia, sợ hãi rụt rè không ra dạng gì. Cũng may mẫu thân không nghe nàng ta, nghĩ thế nào tốt thì làm vậy.
Kẻ bị ức hiếp Linh Đông, đi tới chọc chọc mặt hắn, hắn không để ý lo chơi xếp gỗ. Trong lòng thầm oán, chọc cái gì mà chọc, nhìn ta nhỏ liền khi dễ phải không. Chọc nhiều hơn, hắn thực sự không nhịn được, gạt ngang kẻ gây phiền toái này. Hắn không thể đối xử giống đệ đệ, đệ đệ nháo hắn còn có thể dỗ dành, hắn không hứng thú để ý đến thằng nhóc này.
Nghe Linh Đông nói hắn không khóc, trong lòng vạn phần khinh bỉ. Vừa đụng liền khóc, coi hắn là búp bê bằng bùn hả? Thực là kỳ quái.Nhưng nghe thái tử phi giải thích hắn sinh lòng đồng tình, nhưng rất nhanh hắn tỉnh ngộ, nữ nhân này tâm tư không tốt. Thân là thái tử phi, bộ dáng là người khôn khéo cực độ sao có thể không bảo vệ tốt con mình. Xem ra là muốn tính toán mẹ hắn. Hắn muốn nói với mẹ đừng để ý đến nàng ta, đáng tiếc hắn không mở miệng nói được. Mẹ còn cho người ôm hắn đi.
Nữ nhân này vào nhà hắn liền giả bộ đáng thương. Hắn có chút nóng nảy. Người trong hoàng thất ai cũng tâm tư sâu, mẫu thân nhẹ dạ như vậy, sao đấu thắng bọn hắn? Rất nhanh hắn liền biết mình sai rồi. Mẫu thân thật ra đều biết, chỉ là giả bộ không biết. Chẳng qua nghe mẫu thân nói muốn bồi dưỡng Linh Đông hắn rất gấp. Cái tư chất như thế này thì bồi dưỡng cái gì. Hoàng toàn là bùn loãng không thể trát tường, là kẻ bất tài không dậy nổi.
Mẫu thân không để ý bến băn khoăn của hắn, chỉ lấy một bức tranh cho hắn xem, nói hai ngày nữa sẽ gửi bức tranh này đi. Đến lúc đó để hắn chậm rãi chơi. Hắn buồn bực, bức tranh này chơi cái gì. Không hoàn chỉnh sao? Rất nhanh hắn đã biết chơi thế nào, một bức tranh chia thành nhiều mảnh nhỏ. Phải tìm những mảnh thích hợp ghép thành một bức tranh. Độ khó không cao.
Mẫu thân nhìn hắn cả ngày chơi xếp gỗ, cười vui vẻ thoa nước bọt khắp mặt hắn. Nói hắn giống cha, tình tình lại như mẹ. Hắn lập tức nở nụ cười. Mẫu thân là người hay lải nhải, nếu giống mẫu thân cũng thích lải nhải như vậy sau này khỏi cần ra ngoài lăn lộn nữa.
Hắn hứng thú nghe mẹ nói chuyện cha đại tướng quân.Chỉ bằng vài lời đã vẽ ra hình tượng cha đại tướng quân. Đáng tiếc chỉ thấy trên tranh, chưa được gặp mặt.Cũng chưa từng thấy bộ dáng mặt nhung trang.
Mẫu thân là một nữ nhân tốt. Thương huynh đệ hắn, cũng rất quan tâm Linh Đông. Hỏi han ân cần, mà những điều này đều phát ra từ nội tâm. Rất không dễ dàng.
Mẫu thân phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong trong ngoài ngoài, còn phải toàn tâm toàn ý chiếu cố huynh đệ hắn nên rất vất vả.Vất vả hơn còn là mẫu thân rất nhớ phụ thân. Bình thường ôm hắn vẫn lẩm nhẩm nhớ phụ thân rồi.
Hắn biết mẫu thân rất nhớ phụ thân, có đôi khi nhớ đến nỗi về phòng không ngủ được, liền lấy ra một tập tranh dày. Hắn không nhìn thấy nhưng hắn có thể đoán là tranh của cha. Gả cho lính phải chịu được tịch mịch như vậy. Đối với việc này hắn cũng không sao thoải mái được. Chỉ có thể học bộ dạng của mẫu thân sờ sờ mặt nàng sau đó bôi nước bọt lên.
Mẫu thân rất vui vì hành động của hắn, còn nói rất ấm áp. Hắn sớm phát hiện mẫu thân là nữ nhân đặc biệt dễ thỏa mãn. Chỉ cần hắn và Minh Cẩn làm một động tác nhỏ nàng đã có thể hài lòng hơn nửa ngày. Nếu là chuyện không vui cũng rất mau quên. Còn hay lẩm bẩm hắn và tiểu bất điểm là khai tâm quả của nàng, cũng là bảo bối nàng yêu thương nhất.
Tiểu bất điểm có thể cảm nhận mẫu thân thương hắn nhiều hơn một chút liền lập tức bắt đầu dính mẫu thân. Bình thường khiến mẫu thân phải mệt đổ mồ hôi. Hắn cũng không tranh tùy tiểu bất điểm ở đó khoe mẽ. Mẫu thân và người đời trước khác nhau. Hai con trai mẫu thân đều thương như nhau. Cho nên không tranh giành chuyện nhỏ xíu này.
Mẫu thân trước mặt hai huynh đệ đều cười hi hi.Ngày hôm đó lại khác, lúc trở về sắc mặt âm trầm, ôm bọn hắn nửa ngày không nói chuyện.
Hắn biết mẫu thân khẳng định gặp chuyện gì đó. Hơn nữa còn là chuyện không tốt, hắn phát sầu vì còn quá nhỏ không thể chia sẽ với mẫu thân, chỉ thấy mẫu thân mặt mày rạng rỡ dẫn hắn và tiểu bát điểm chơi ghép tranh. Mấy lần hắn nhìn về phía mẫu thân thấy mẫu thân giống như bỏ qua chuyện vừa rồi, hết sức chuyên chú dẫn dắt bọn hắn ghép.
Hắn nghĩ mẫu thân nhìn hắn và tiểu bất điểm, mọi phiền não ưu sầu của mẫu thân đều không còn.Lập tức khẽ cười, vứt bỏ lo lắng.
Đang ghép tranh thì nghe nói Minh Chí tới.Vừa nghe tên này hắn liền biết là thân thích bên cha. Quả nhiên là nhi tử của đại bá.
Đại gia tộc có điểm không tốt này, thân tộc quá nhiều sẽ rất phiền phức. Nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là mẫu thân lại không gặp hai huynh đệ họ. Cũng đúng, đây là phủ quận chúa, mẫu thân nói gì thì chính là đó. Nhưng nghĩ đến điểm này hắn liền rầu lo, nếu mẫu thân sau này không cho hắn tòng quân thì làm sao đây? Khụ, đến lúc đó chỉ có thể hi vọng vào phụ thân rồi.
Lúc đi ra ngoài tản bộ, thấy tiểu bất điểm ăn hoa, hắn cảm thấy thú vị. Trẻ con mà, bắt được cái gì cũng cho vào miệng. Cho nên nghe mẫu thân nói vì Minh Cẩn ăn hoa nên sau này nhóc sẽ thành hoa hoa công tử, lập tức hắn đầu đầy hắc tuyến. Đây là cách nghĩ gì hả?
Càng khiến hắn im lặng là Hạ Ảnh, một nha hoàn bên người nói cho dù là hoa hoa công tử cũng không sao.Có tiền vốn làm hoa hao công tử. Lúc đó hắn cảm thấy có nói thế nào mình cũng không được để nữ nhân này dạy hư tiểu bất điểm. Sau này hắn nghiêm khắc giám sát tiểu bất điểm để xem các nàng dạy thế nào, lại hủy tương lai của tiểu bất điểm. Nam hài cần giao cho nam nhân giáo dục, Lý Triệu được nữ nhân nuôi mới bị phá hủy.
Hắn được mười tháng, kiên trì tập đi. Đã lớn như vậy còn không đi được thật mất mặt. Té một cái lăn trên mặt đất mấy vòng. Nhưng không sao, trên mặt đất đã có thảm rất dày, ngã cũng không đau, tiếp tục đi. Ma ma bên cạnh muốn đỡ hắn, hắn không nhịn được đẩy ra. Mẫu thân ôm hắn, hắn không ngại, nhưng người khác có thể ít chạm thì không muốn bọn họ chạm vào.
Mẫu thân đỡ hắn học đi, hắn rất vui mừng. Còn cố ý đi hai bước cho mẫu thân xem. Đáng tiếc mất thăng bằng bị ngã.
Tiểu bất điểm là một thằng nhóc rất hẹp hòi, thấy mẫu thân chỉ để ý đến hắn không để ý đến nhóc, liền bò lại chen vào lòng mẫu thân. Trên người mẫu thân đầy mồ hôi, cũng không đẩy nhóc ra, chỉ quạt cho hắn và tiểu bất điểm. Hắn cũng không đố kỵ, tiếp tục học đi.
Hắn đang học đi rất vui vẻ, mẫu thân lại bắt đầu lẩm nhẩm, sao lại không mở miệng gọi mẹ đây? Hắn biết, mẫu thân rất mong muốn nghe hắn mở miệng gọi một tiếng mẹ. Nhưng hắn không gọi được, không có biện pháp gì. Nhìn bộ dáng cô đơn của mẫu thân hắn chuẩn bị rất lâu, ngửa đầu lên định gọi kết quả chữ mẹ này vẫn nằm trong cổ họng không thoát ra được.
Tiểu bất điểm là một kẻ lười, điểm ấy hắn đã sớm biết.Chỉ thích nằm không thích ngồi cũng không thích bò, càng không thích đứng, đoán chừng sau này cũng không thích đi luôn.
Tiểu bất điểm bị làm phiền là khóc. Hắn cho rằng mẫu thân sẽ thuận theo tiểu bất điểm, không ngờ mẫu thân cho mọi người đều ra ngoài. Chỉ đứng một bên nhìn tiểu bất điểm khóc, cũng không dỗ. Cuối cùng tiểu bất điểm đoán chừng biết mình khóc cũng không dùng được, liền leo đến trước mặt mẫu thân khoe mẽ. Mẫu thân nói để sau này tiểu bất điểm phải làm một con sâu gạo tự lực cánh sinh.
Hắn đoán sâu gạo hẳn là áo đến giang tay cơm đến há mồm. Nói cách khác mẫu thân muốn sau này tiểu bất điểm phải có bản lĩnh tự lực cánh sinh. Hiện tượng này rất tốt. Chứng minh mẫu thân không phải người nuông chiều con cái. Sau này quản giáo tiểu bất điểm, mẫu thân cũng không phản đối.
Ban đêm, tiểu bất điểm phát sốt, hắn cũng bắt đầu thấy thân thể khó chịu nhưng thái y nói không việc gì, thân thể rất khỏe mạnh. Hắn nhìn tiểu bất điểm vẫn khóc nháo không ngừng, biết tiểu tử này trong lòng khó chịu. Nếu để tiểu tử này cứ khóc nháo như vậy hắn đừng nghĩ đến việc đi ngủ. Lên giường lớn, trừng mắt nhìn tiểu bất điểm, cầm lấy tay nhóc. Tiểu bất điểm bị doạ không dám khóc nữa. Tiểu tử thúi này, sau này còn phải trấn áp. Không thể để nó tạo phản được.
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, tiểu bất điểm sợ đến phát khóc. Mẫu thân tiến đến ôm bọn hắn trấn an. Kỳ thực không phải sét thôi sao, có gì phải sợ, nhưng nhìn ánh mắt nhìn về phía hắn đầy thương yêu và đau xót của mẫu thân, khóe mắt hắn có chút ướt. Ánh mắt như vậy khiến đáy lòng hắn rất khó chịu, cố ý cầm lấy tay mẫu thân, không nhìn vào mắt mẫu thân.
Mẫu thân lập tức ôm hắn và Minh Cẩn vào ngực nhưng không nói gì. Chỉ hôn trán hắn một cái. Khi đó nghĩ mẹ con liền tâm, hay là mẫu thân biết đời trước hắn gặp quá nhiều cực khổ. Đây là đau lòng vì hắn.
Trời mưa, mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh.
Sau cơn mưa, mẫu thân mang bọn hắn đi dạo trong vườn hoa. Vườn hoa nhà hắn thực sự rất đẹp, cho dù đời trước hắn và Chu Ngọc tới phủ công chúa cũng không thấy vườn hoa đẹp như vậy. Có người nói vườn hoa nhà hắn chỉ kém ngự hoa viên trong hoàng cung.
Trong sân vườn xinh đẹp của mình, mẫu thân hưng phấn hô: “Nhìn xem, cầu vồng kìa.”
Hắn ngẩng đầu, thấy trên trời có cầu vồng bảy màu, giống như một chiếc ruy băng rất đẹp nhưng chỉ vậy mà thôi. Hắn phát hiện đôi khi mẫu thân có chút giống trẻ con, thấy đồ mình thích liền hô to gọi nhỏ, không chút đoan trang hiền thục.
Đang lúc hắn nghĩ ngợi, thì mẫu thân lại nói đang nghĩ ra trò gì đưa cho hắn và tiểu bất điểm chơi. Hắn muốn ngất, người ta đều nghĩ làm sao để bồi dưỡng con mình thành tài, sao mẫu thân hắn luôn nghĩ làm sao cho hắn và tiểu bất điểm chơi vui thế? Cũng không sợ bồi dưỡng huynh đệ hắn thành hoàn khố.Nhưng nghĩ ra những thứ này, còn có chữ viết, tranh ảnh dán trong phòng, hắn rất yên lòng. Chỉ là cách giáo dục của mẫu thân khác với người khác thôi.
Mẫu thân đưa đồ vừa thiết kế xong cho hắn, còn khoe với hắn nói đây là sân chơi cho huynh đệ hắn.Đọc sách mệt, thời gian nghỉ ngơi có thể đến đó chơi.
Lúc này hắn chỉ có thể nghĩ may là trong nhà này do mẫu thân định đoạt, nếu phụ thân ở đây chắc lại nổi lên tranh cãi. Tuy hắn chưa từng gặp phụ thân nhưng hắn nhìn tranh có thể biết phụ thân là người tính tình nghiêm cẩn. Nhất định sẽ từng bước giáo dục hắn.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra. Không cẩn thận bị đụng đầu.Đầu có chút đau, sờ một cái thấy nổi lên một cục to. Nam tử hán đại trượng phu nổi một cục cũng không việc gì. Nhưng nhìn mẫu thân đau lòng nước mắt vòng quanh, hắn vẫn có chút áy náy.
Mẫu thân không mắng hắn, cũng không nói gì nhưng lại nổi lên hứng thú ca hát. Mẹ hắn tính thay đổi nhanh, khác hoàn toàn với các tiểu thư khuê các khác. Làm việc tùy tâm sở dục, người bên cạnh thấy nhưng không thể trách. Nhưng mẫu thân kỳ quặc này hắn rất thích. Không câu nệ những quy củ này, không bị ràng buộc, sống vui vẻ thoải mái. Mẫu thân vui vẻ hắn cũng vui vẻ.
Bài hát của mẫu thân rất êm tai, mẫu thân nói gọi là
Đến nỗi mỗi lần ngủ hắn đều phải nghe mẫu thân hát bài này mới có thể ngủ được.Mẫu thân rất nhanh đoán được ý nghĩ của hắn, ôm hắn nói thì thầm phụ thân và mẫu thân đều rất yêu thương hắn, hắn là một cục cưng hạnh phúc.Lòng hắn sở động, mẫu thân luôn luôn nhắc nhở hắn, hắn là một cục cưng hạnh phúc, có đúng làm mẫu thân biết mình từng đau khổ không? Mong muốn hắn quên đi đau khổ. Nhớ kỹ đời này hạnh phúc, hắn không dám nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều trong lòng liền hoảng loạn.
Đảo mắt hắn đã một tuổi. Một tuổi có một trình tự quan trọng là chọn đồ vật đoán tương lai. Hắn không chút nghĩ ngợi muốn bắt bội kiếm.Bởi vì hắn phải làm đại tướng quân, đó là giấc mộng của hắn, hắn nhất định phải thực hiện giấc mơ này. Cho dù mẫu thân không muốn hắn vẫn muốn làm.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, mẫu thân bận rộn nhiều việc. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, thân bằng hảo hữu đều có. Còn không nói hai huynh đệ hắn làm cùng nhau! Nhưng thấy mẫu thân bận rộn ôm hắn càu nhàu nói xã giao thật mệt, hắn rất muốn nói làm đơn giản một chút, chỉ là một ngụ ý mà thôi.
Nhưng nghe xong lời của mẫu thân, hắn cũng biết mẫu thân là một người không thích xã giao. Trong trí nhớ của hắn, nữ nhân đều rất thích xã giao, tỷ như mẫu thân Chu Ngọc, là một người vô cùng thích náo nhiệt. Bình thường đều mở tiệc chiêu đãi các phu nhân đến nhà làm khách. Mẫu thân hắn thật là một người kỳ quái.
Chờ đến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, hắn rốt cuộc hiểu rõ tại sao trước đây hoàng đế nói lễ tắm ba ngày của hắn và tiểu bất điểm làm rất đơn sơ.
Chờ yến hội bắt đầu, mẫu thân ôm hắn đi gặp khách. Hắn nhìn hoàng đế thượng vị, phía dưới không phải thân vương, hoàng tử thì cũng là Quốc Công gia và hầu gia, xuống dưới nữa là những người không biết, nhưng từ trong lời nói có thể suy đoán đều là huân quý, trọng thần trong triều đình.
Lúc đó hắn rất muốn nói có lầm không nha! Không phải chỉ là lễ chọn đồ vật đoán tương lại thôi sao? Sao toàn bộ đầu não kinh thành đều xuất động vậy? Thật vượt quá mức rồi! Ừ, hắn rốt cuộc hiểu tại sao mẫu thân nói không phải yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai mà giống như chiến tranh vậy. Nhìn người lui tới đều bận rộn không ngớt. Cũng để lại nghi hoặc trong lòng hắn, địa vị của mẫu thân rốt cuộc cao bao nhiêu, sao có thể khiến nhiều người đến nịnh nọt như vậy?
Tiểu bất điểm khoe mẽ với hoàng đế, lại nói tiểu bất điểm thực sự chiếm hết hào quang. Dĩ nhiên, giống hoàng đế như vậy mà, hơn nữa tính tình lại khiến người khác yêu thích. Đáng tiếc hắn dù đời trước hay đời này tính tình đều không khiến người khác thích. Cũng may mẫu thân không ngại.
Hắn không thích người khác ôm nhưng có người không cự tuyệt được. Bị Hạo thân vương ôm trong ngực, ngửi thấy hương vị đặc trưng trên người ông khiến hắn không thích ứng.Trên người mẫu thân cũng có mùi nhưng loại hương vị nhàn nhạt, ngửi rất thoải mái, không giống hương vị của Hạo thân vương, gay mũi.
Nghe hoàng đế nói mẫu thân ngược đãi hắn, mẫu thân giải thích khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên hắn. Hắn mới mặc kệ người khác nhìn thế nào, hắn hiện tại muốn mẹ ôm. Mùi trên người Hạo thân vương thực sự quá khó ngửi, hun hắn muốn hôn mê luôn.
Mẫu thân đón hắn còn giải thích với mọi người nói hắn sợ người lạ, không thích người khác ôm.Như vậy cũng tốt, hắn mới không cần bị người khác ôm tới ôm lui, hoàng đế và Hạo thân vương muốn ôm, hắn cự tuyệt không được còn những người khác thì quên đi.
Tiểu bát điểm không hiểu chuyện, tùy ý mọi người ôm tới ôm lui, còn cười ha ha không ngớt. Hắn nằm trong lòng mẫu thân, mắt chậm rãi đảo quanh. Những người khác cũng thức thời, không nói muốn ôm hắn.Vì vậy có thể thấy được mẫu thân không chỉ được hoàng đế sủng ái, rất có khả năng địa vị trên triều cũng không tầm thường. Bằng không những người này sẽ không vì một câu nói của mẫu thân mà không có người nhắc đến việc này nữa. Kỳ quái, lẽ nào triều đại này nữ nhân có thể tham chính sao?
Nhìn Minh Cẩn muốn hoàng đế ôm, không muốn hoàng tử ôm hắn không khỏi nhếch miệng cười.Tiểu bất điểm này không tệ, rất có ánh mắt, phải biết rằng được hoàng đế thích là chuyện tốt.
Đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai, đoàn người đi ra chính sảnh. Hắn nhìn nhiều đồ vật trên bàn, hắn liếc mắt liền chọn trúng mũ giáp chiến tướng. Khôi mũ có hồng lăng, xung quanh khảm hoa văn màu vàng. Lúc này đỉnh khôi mũ lóe lên ánh sáng khiếp người.
Hắn không muốn thứ gì khác, liền là khôi mũ này đi. Cũng không biết có phải mẫu thân biết tâm ý của hắn không mà lại để vật dường như là tọa ra cho hắn như vậy.
Nghe mẫu thân giải thích, hắn mới biết thì ra đây là mũ giáp phụ thân đội.Từ ngàn dặm xa xôi đưa về.Trừ mũ giáp đao kiếm cũng là phụ thân gửi từ biên thành về. Ý đồ phụ thân rất rõ ràng, muốn huynh đệ hắn kế nghiệp cha.
Giờ lành đến, hắn và tiểu bất điểm được thả lên bàn. Hắn ngồi bất động, để tiểu bất điểm chọn trước. Hắn rất hiểu tiểu bất điểm, nhất định sẽ không hứng thú với mũ giáp. Đương nhiên nếu tiểu bất điểm chọn mũ giáp hắn sẽ chọn đao kiếm cũng không sao.
Nếu theo lời hoàng đế, thì đệ đệ này của hắn không định tính. Cầm rất nhiều thứ, cầm lên rồi ném đi. Muốn cầm kiếm nhưng quá nặng liền không cầm.Tiểu tử này sau này là một kẻ không muốn nghĩ nhiều cũng không muốn chịu khổ. Xem ra sau này hắn phải giám sát thật chặt chẽ.
Thẳng đến khi mẫu thân uy hiếp, tiểu bất điểm mới tiện tay bắt một vật. Từ nơi nào có thể thấy được tiểu bất điểm cầm gì, vật nhỏ này vận khí thật rất nhiều, vì tiện tay cầm mà chọn trúng ngọc bội bên hông hoàng đế vừa thả xuống.
Tiểu bất điểm cầm ngọc bội đưa cho mẫu thân khoe mẽ.
Hoàng đế bế tiểu bất điểm vào trong lòng, cười vui vẻ nói tiểu bất điểm là một cao thủ nịnh người. Điểm ấy thì đúng, nhỏ như vậy đã biết dỗ người vui vẻ, lớn lên khỏi cần nói.
Tiểu bất điểm chọn xong đến phiên hắn. Hắn lúc này mới không nhanh không chậm đứng lên, chậm rãi đi đến chiếc mũ giáp. Mũ giáp quá nặng, cầm không được, cầm không được hắn vẫn không buông tay.
Đáy mắt mẫu thân có thất vọng, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
Chọn đồ vật đoán tương lai xong, mọi người đi. Đều là người có công việc phải làm, có thể tới xem lễ chọn đồ vật đoán tương lai của bọn hắn đã là thể diện rất lớn rồi.
Mẫu thân ôm bọn hắn về hậu viện.Kỳ thực hắn không muốn quay về hậu viện, hậu viện còn có một đống nữ nhân. Ba nữ nhân họp thành cái chợ, nhiều nữ nhân nhân như vậy không biết tạo thành bao nhiêu cái chợ. Ầm chết đi được, khụ hắn rất muốn nói không đi.
Không đợi hắn mở miệng nói mẫu thân chỉ vào trán hắn mắng một trận, trong lời nói tràn ngập bất đắc dĩ.Nhưng đó là nguyện vọng của hắn, hắn nhất định phải làm.
Cũng may sau khi mắng hắn vài câu mẫu thân chỉ chỉ vào trán hắn nói muốn đi con đường này, phải không sợ khổ không sợ mệt, phải kiên trì.
Hắn nở nụ cười với mẫu thân. Hắn không sợ khổ, cũng không sợ mệt, chỉ cần có thể hoàn thành mộng tưởng của bản thân, mẫu thân thấy hắn cười, khẽ thở dài một cái. Cái gì cũng không nói, sau đó hắn mới hiểu nguyên nhân mẫu thân thở dài. Lúc đó mẫu thân đã dự liệu được tương lai phải đối mặt.
Sau lễ chọn đồ vật đoán tương lai mẫu thân làm nhiều thứ mới mẻ, vậy mà lại cho bọn hắn ăn. Có lầm không? Hiện hắn mới một tuổi thôi.Hắn không chịu thất bại, tự cầm thìa ăn. Nhưng không nắm giữ được phương pháp.
Mẹ hắn luôn nghĩ là làm.Khụ, thật đau đầu.
Mẫu thân muốn hắn gọi mẹ, hắn cũng muốn gọi, vô cùng muốn mở miệng gọi nhưng không gọi được. Kỳ thực hắn rất thích mẫu thân, chỉ là hắn không hiểu sao lại vậy. Nhìn đáy mắt buồn bã của mẫu thân, hắn ôm cổ nàng cọ cọ, biểu thị vô cùng thân thiết. Mẫu thân trìu mến nói không sao, để hắn từ từ thích ứng, nàng chờ.
Buổi tối, lúc không người mẫu thân thường thích ôm hắn, nói nàng tưởng niệm trượng phu. Theo hiểu biết của hắn, ngoại trừ tình yêu say đắm mãnh liệt nhưng vô vọng của đại ca, những người khác đều theo lệnh phụ mẫu, lời mai mối. Mà hôn nhân như vậy đều tương kính như tân.Như hắn đời trước, cuối cùng cũng là tân kính như băng.Nhưng hiển nhiên, mẫu thân rất yêu phụ thân.
Điều này khiến hắn lo lắng. Mẫu thân tuy thân phận cao quý, địa vị cao nhưng địa vị của phụ thân cũng không thấp, ở thế giới nam tôn nữ ti này phụ thân ở biên cương cưới vợ bé sinh con cũng là quá bình thường. Mẫu thân yêu phụ thân như vậy, hắn lo rằng sau này mẫu thân sẽ vì phụ thân mà hao tổn tinh thần. Có thể thấy được đáy mắt mẫu thân là nồng đậm tưởng niệm, hắn chỉ có thể cầu xin từ đáy lòng, cầu xin phụ thân đừng làm chuyện gì có lỗi với mẫu thân, lại càng không muốn khiến mẫu thân thương tâm.
Hắn muốn ngủ cùng mẫu thân nhưng sau khi mẫu thân ngủ hắn lại bị Hạ Dao ôm về giường nhỏ. Hắn không muốn, Hạ Dao nói tư thế ngủ của mẫu thân không tốt, nếu ngủ ở bên cạnh sẽ làm hắn bị thương, lúc này hắn mới không có biện pháp, tùy Hạ Dao ôm về giường nhỏ.
Buổi tối thỉnh thoảng hắn sẽ mơ thấy ác mộng, sau đó giật mình tỉnh lại. Mỗi lúc như vậy hắn liền ngồi dậy nhìn tiểu bất điểm nằm hơi nghiêng ngủ, hoặc nhìn mẫu thân ngủ say sưa trên giường. Cũng chỉ có vậy hắn mới có thể tự nói với mình đó chỉ là ác mộng, khoảng thời gian hạnh phúc này mới là chân thật.
/1357
|