Ôn Uyển ở nhà nghỉ ngơi, nói nghỉ ngơi cũng chỉ là ngoài mặt, thời gian trôi nhanh, chỉ hai ngày nữa là sang năm mới, trong phủ còn một đống chuyện cần xử lý.
Bạch Thế Niên cũng không được rảnh rỗi, sáng sớm đã qua phủ tướng quân, trưa và tối với về ăn cơm. Ôn Uyển không đành lòng nhìn hắn bôn ba qua lại như vậy, để hắn dùng cơm ở phủ tướng quân luôn, tối rồi về, Bạch Thế Niên cự tuyệt đề nghị này.
Ôn Uyển đang xử lý chuyện nhà thì hoàng đế phái thái giám đến tuyên nàng tiến cung. Ôn Uyển có chút kỳ quái, không phải nghỉ đến hết tết sao, lúc này tuyên mình tiến cung làm gì? Chuyện triều chính cũng không phải, Ôn Uyển đoán có lẽ liên quan đến chuyện phong thưởng cho Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển tiến cung gặp hoàng đế, đúng như dự đoán, quả nhiên liên quan đến chuyện phong thưởng cho Bạch Thế Niên. Hoàng đế cười hỏi: “Ôn Uyển, cháu có ý kiến gì về chuyện phong hào không?”
Với công huân của Bạch Thế Niên thì nhất định là phong hầu rồi, chỉ là tiếp tục dùng phong hào trước kia hay là một lần nữa nghĩ ra phong hào mới. Như hoàng đế biết thì Ôn Uyển không thích dùng đồ cũ.
Hoàng đế quá hiểu Ôn Uyển, Ôn Uyển vừa nghe muốn tiếp tục sử dụng phong hào của tổ tiên Bạch Thế Niên, lập tức nhíu mày: “Cậu hoàng đế , cậu lại nghĩ ra một phong hào đi! Tổ tiên Bạch gia là tổ tiên Bạch gia, Bạch Thế Niên là Bạch Thế Niên.” Người Bạch gia nằm mơ cũng muốn kiếm lại công huân của tổ tiên, đó là nguyện vọng của người Bạch gia. Chứ không phải nguyện vọng của nàng, nàng không hi vọng chồng mình liều sống liều chết mà còn dính đến phong hào của tổ tiên.
Hoàng đế cười ha ha không ngừng, cũng biết sẽ là kết quả này: “Ta đã nghĩ ra một danh hào mới, Thần Võ hầu cháu thấy thế nào?”
Ôn Uyển nghe thấy là Thần Võ hầu, thầm cười một tiếng. Anh minh Thần Võ, tướng quân uy vũ, hầu gia Thần Võ, thật thú vị: “Cậu hoàng đế, cậu thấy thế nào tốt thì làm thế đó, chỉ cần không phải là Thần Tiễn hầu ngoài ra thế nào cũng được.” Thần tiễn, thần tiễn, không nói đến chuyện Ôn Uyển không thích, thì vẫn còn một chuyện phiền toái khác, người của Bạch gia sẽ mượn vậy mà nói dựa hơi tổ tiên, Ôn Uyển cũng không muốn Bạch Thế Niên vất vả nỗ lực nhiều năm như vậy lại bị nói thành dựa hơi tổ tiên. Vô cùng đáng ghét!
Không phải Ôn Uyển quá lo lắng mà đây là cách nghĩ của phần lớn mọi người. Người nhiều chuyện rất nhiều, để tránh ảnh hưởng này tốt nhất là đừng dùng.
Ý hoàng đế là sắc phong Bạch Thế Niên thì cũng sắc phong Minh Duệ là thế tử luôn. Ôn Uyển không có gì để nói, Minh Duệ là trưởng tử sắc phong thế tử là chuyện sớm muộn.
Minh Duệ được sắc phong làm thế tử còn Minh Cẩn vẫn chưa xác định. Hoàng đế nói với Ôn Uyển: “Hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, nhà cháu quá chói mắt. Minh Cẩn phải chờ hai năm nữa, danh tiếng nhà cháu qua ta sẽ sắc phong.” Với công lao Ôn Uyển lập cho triều đình, một tước vị khẳng định phải có hơn nữa là thế tập võng thế, điểm ấy hoàng đế tin rằng trong lòng Ôn Uyển biết rõ.
Ôn Uyển tất nhiên là gật đầu, rốt cuộc hoàng đế vẫn thương Minh Cẩn: “Cậu hoàng đế, cháu định để sau này Minh Cẩn theo văn. Nếu cậu muốn sắc phong thì phải lấy một phong hào phong nhã đó! Đừng là mũi với chả tên, không tương xứng.” Ôn Uyển định để hai huynh đệ mỗi người đi một con đường như vậy sẽ không bị ảnh hưởng.
Hoàng đế nghe xong cười ha ha: “Được, Minh Cẩn của chúng ta sau này sẽ thành trạng nguyên lang. Nhất định phải có phong hào cực kỳ phong nhã. Được rồi, phủ của Minh Cẩn trực tiếp dùng phủ của mẹ cháu đi. Nếu cháu thấy không được thì phá toàn bộ rồi xây lại cũng được.”
Ôn Uyển rất phiền muộn thầm lẩm bẩm cậu hoàng đế có cần tinh chuẩn như vậy không, không biết còn tưởng cậu nghe cháu và Bạch Thế Niên nói chuyện riêng tư đó!
Ôn Uyển thở dài một hơi, lãnh đạo trực tiếp quá hiểu mình cũng là chuyện không thoải mái. Nhìn đi, mình nghĩ gì đều bị suy đoán nhất thanh nhị sở.
Ôn Uyển nhìn tinh thần hoàng đế cực kỳ tốt, không nhìn ra được là người đã sắp 50 nhìn giống người tầm 30 đang tuổi tráng niên. May là vậy, Ôn Uyển còn khuyên hoàng đế: “Cậu hoàng đế, cậu cũng làm vừa thôi, đừng để bản thân bận quá. Có tuổi rồi thì phải bảo dưỡng cơ thể, cháu còn hi vọng cậu sống lâu trăm tuổi, làm đại thụ để cháu hóng mát!”
Lời nói thẳng thắn của Ôn Uyển khiến Tôn công công đổ mồ hôi lạnh. Người càng lớn tuổi thì càng không thích người khác nói hắn già. Nhưng quận chúa Ôn Uyển lại nhắc nhở hoàng đế người già rồi, phải chú ý thân thể.
Hoàng đế không để ý, dù sao Ôn Uyển luôn muốn ông giữ gìn thân thể, cũng đã quen rồi. Không nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi Ôn Uyển về cũng không nói chuyện vui này cho Bạch Thế Niên, dù sao mấy hôm nữa Bạch Thế Niên cũng biết.
Ôn Uyển không thích nói mình biết sớm hơn cho chồng biết. Đây cũng là chuyện bí mật. Dù sao không ở vị trí kia cũng không biết được mấy tin này. Mà thường chuyện xấu hay bị hỏng bởi những chuyện đơn giản thế này.
Đảo mắt đã đến đêm ba mươi.
Đêm 30 mọi năm đều như nhau, năm nay thì khác. Đêm 30 năm nay có thêm một người, nam chủ nhân đã trở về.
Ban ngày bận rộn tất bật, lúc ăn cơm tối, Ôn Uyển cảm khái nói một hồi, nói xong áy náy trong mắt Bạch Thế Niên càng sâu.
Ăn tối xong Minh Duệ và Minh Cẩn ra ngoài đốt pháo hoa. Ôn Uyển và Bạch Thế Niên đứng đó nhìn hai con đốt pháo hoa.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Chưa từng thấy Minh Duệ và Minh Cẩn vui như vậy.” Thực ra Ôn Uyển biết ngoài miệng Minh Cẩn nói cha không thương hai huynh đệ nhưng trong lòng cực kỳ kính trọng, yêu thương Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên về, nụ cười trên mặt Minh Cẩn cũng nhiều hơn. Có đôi khi Ôn Uyển nghe Minh Cẩn nói cha như thế này như thế kia, rất tự hào vì Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên không biết trước kia như thế nào nhưng nhìn con trai sinh long hoạt hổ, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Sau này mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.”
Ôn Uyển nhếch miệng cười.
Cả nhà bốn người thức chờ đón giao thừa. Ồn ào đến khuya vợ chồng hai người mới lên giường đi ngủ. Vì quá hưng phấn mà Ôn Uyển và Bạch Thế Niên đều nói không ngừng: “Lão công, mấy năm rồi đều là ta và các con cùng đón năm mới, luôn cảm thấy thiếu gì đó, năm nay rốt cuộc viên mãn.” Rốt cuộc một nhà bốn người đã đoàn tụ. Lỗ hổng trong lòng Ôn Uyển đã được lấp đầy.
Bạch Thế Niên cười nói: “Sau này mỗi ngày đều viên mãn. Đến năm con trai chúng ta lấy vợ sinh con, đến lúc đó chúng ta cũng già rồi, cùng hưởng phúc của con cháu.”
Ôn Uyển cười ha ha đáp ứng: “Chờ ta giao hết mọi việc, vợ chồng chúng ta sẽ ra ngoài du lịch. Đây là nguyện vọng bấy lâu nay của ta.”
Bạch Thế Niên mỉm cười nói: “Chờ hoàng thượng cho chúng ra ra ngoài mới được.” Muốn ra ngoài cũng phải được hoàng đế cho phép. Bằng không suy nghĩ của Ôn Uyển cũng thành công cốc.
Ôn Uyển cũng biết.
Hai người cùng nói chuyện, Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên quy quy củ củ, ngược lại mình không nhẫn nhịn được. Chủ động câu dẫn, Bạch Thế Niên cẩn thận hỏi: “Không đau?” Hai ngày trước Bạch Thế Niên sợ Ôn Uyển còn đau cho nên hai ngày nay vợ chồng đều đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm.
Ôn Uyển lẩm bẩm một câu: “Chàng ngốc.” Ở trên giường Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên đặc biệt ngốc, đương nhiên chỉ hạn chế ở trên giường. Coi như một loại vô cùng thân mật khác.
Chuyện xong, Bạch Thế Niên xoa xoa bụng Ôn Uyển: “Vợ, nàng nói chỉ có Minh Duệ và Minh Cẩn có phải hơi ít không? Chúng ta sinh cho chúng thêm mấy đệ đệ muội muội, nàng nói có được không?” Năm nay Ôn Uyển mới 27 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa Ôn Uyển chú trọng dưỡng sinh hẳn là có thể sinh.
Bạch Thế Niên muốn có thêm mấy đứa con trai, hai là quá ít. Nam nhân thời đại này không ai ghét bỏ chuyện nhiều con trai, con trai tất nhiên càng nhiều càng tốt. Ôn Uyển dạy con, sau này con trai ai ai cũng thành tài, Bạch Thế Niên càng nghĩ càng muốn có thêm con trai.
Ôn Uyển cũng muốn sinh thêm một đứa nữa: “Ừ, ta cũng muốn có một khuê nữ như vậy có thể yêu thương, sủng ái thế nào cũng được.” Con trai thì thôi, chỉ hai đứa con trai này Ôn Uyển đã hao phí hết tinh lực. Vẫn là khuê nữ tốt. Con gái mới tri kỷ với mẹ.
Ôn Uyển vẫn luôn muốn có một cô con gái nên mới đáp ứng. Nếu không nàng cũng không muốn sinh tiếp. Sinh con thực sự quá đau. Đương nhiên Ôn Uyển cũng không biết sinh tiếp sẽ là nam hay nữ. Nhưng dù thai tiếp theo là nam hay nữ nàng cũng không sinh nữa. Tuổi càng lớn sinh con càng nguy hiểm. Ôn Uyển không muốn mạo hiểm. Có thể có một nữ nhi hay không hãy xem ý trời.
Bạch Thế Niên cười ha ha nói: “Được. Vợ, vậy chúng ta sinh con.” Nói xong lại áp Ôn Uyển dưới thân, vợ chồng hai người lại ân ái triền miên một hồi.
Hai lần hoan ái, Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển đi phòng tắm tắm rửa. Ngày mai là mùng một tết còn rất nhiều chuyện, Bạch Thế Niên cũng muốn lăn qua lăn lại với Ôn Uyển một lần nữa nếu như theo lời Ôn Uyển nói còn thời gian.
Hôm sau Ôn Uyển rời giường rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị đi chúc tết hoàng thượng thì có thánh chỉ đến. Mùng một đầu năm lại hạ thánh chỉ, cậu hoàng đế muốn náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, ghét bỏ nàng quá thanh nhàn.
Bạch Thế Niên vội vã quay lại, thấy Ôn Uyển đã mặc chính trang, gấp rút nói: “Vợ, mau nhanh lên. Minh Duệ và Minh Cẩn đã đến chính sảnh trước rồi.”
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên kích động đến nỗi cước bộ cũng có chút lộn xộn thì thấy buồn cười, có gì mà phải kích động, thật là. Nhưng mùng một đầu năm không thể nói lời húy kỵ, Ôn Uyển kéo tay Bạch Thế Niên không nhanh không chậm đi đến chính sảnh: “Có gì mà phải gấp. Để họ chờ một chút thì làm sao.” Chẳng lẽ chờ lâu một chút thì sẽ buông lời oán hận sao.
Đây là thân phận cho phép. Trong kinh thành, gia đình huân quý đều cực kỳ khách khí với người truyền thánh chỉ, chỉ sợ trong thánh chỉ có truyện gì quan trọng. Đáng tiếc những người này không gồm Ôn Uyển, Ôn Uyển đã có sức miễn dịch đối với thánh chỉ.
Quan tuyên thánh chỉ mở thánh chỉ ra cao giong đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Bạch Thế Niên vì nước lập được chiến công hiển hách, vì biểu dương chiến công, đặc biệt tứ phong làm Thần Võ hầu. Ngoài ra còn ban thưởng hai tòa hoàng trang……..” Phía sau còn một loạt ban thưởng.
Ban đầu Bạch Thế Niên sửng sốt, sao lại là Thần Võ hầu mà không phải là Thần Tiễn Hầu.
Quan tuyên chỉ nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Thế Niên đang đứng sững sờ, Bạch Thế Niên phục hồi lại tinh thần, dù sao bất quản là Thần Võ hay Thần Tiễn, tóm lại là được tước vị hơn nữa còn là truyền mười đời.
Bạch Thế Niên phục hồi lại tinh thần không chút che giấu vẻ kích động: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Đoàn người khấu tạ hoàng ân.
Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên quỳ dập đầu ba cái. Thần sắc vẫn như thường không nửa điểm kích động. Ôn Uyển rất buồn bực, mặc dù biết trước kết quả nhưng tóm lại vẫn chưa hạ chỉ. Bây giờ hạ chỉ, Thần Võ hầu truyền mười đời, Ôn Uyển nghĩ hậu thế sẽ dựa vào sự bảo hộ của tổ tiên, dễ sinh tính ỷ lại. Trong miêng con cháu đời sau đều nhắc tổ tông đã tốn nhiều tâm tư, cấp dự phòng châm. Ôn Uyển cảm thán, ai nói con cháu tự có phúc của con cháu, kỳ thực con cháu có một chuyện vô cùng phiền phức, luôn không tự giác làm chuyện vì mình, thật là, có con cháu liền có phiền não. Nếu để người khác biết thực muốn buồn nôn, rõ là được tiện nghi còn khoe mẽ.
Sắc mặt Minh Duệ rất bình tĩnh, sắc mặt Minh Cẩn cũng bình thường. Không phải hai huynh đệ không biết ý nghĩa của hầu tước, ngược lại, hai người sớm biết rõ, đã biết trước nên không thấy gì.
Sau khi thái giám tuyên chỉ giao thánh chỉ cho Bạch Thế Niên, hành lễ với Ôn Uyển, Ôn Uyển gật đầu một cái mới lui xuống.
Bạch Thế Niên cho người đưa cho quan tuyên chỉ và thái giám đi theo phong bao thật dầy. Những người này nhận lấy sau đó nói một tràng lời hay ý đẹp.
Ôn Uyển quay về, để đại quản gia tiễn quan lễ về. Bạch Thế Niên đứng dưới mái hiên đã nghĩ lập tức đưa vợ con đi từ đường Bạch gia tế cáo hỉ sự này với tổ tông.
Ôn Uyển nghe xong cười mắng: “Chàng hồ đồ rồi sao? Trước phải đi hoàng cung tạ ơn cậu hoàng đế sau đó mới về tổ từ bái tế tổ tông nhà chàng.” Hoàng đế mới là thứ nhất, tổ tiên nhà mình chỉ là thứ hai. Nếu làm rối loạn thứ tự ngự sử sẽ bắt được bím tóc này (nhược điểm). Trong lòng hoàng đế cũng không tự nhiên, quân trước tổ tiên.
Bạch Thế Niên vỗ đầu: “Cái đầu này, chỉ cần cao hứng là quên. May có người vợ như nàng nhắc nhở.” Đi tế cáo tổ tông trước khi tạ ân hoàng đế, đến lúc đó sẽ có phiền toái. Thậm chí còn bị nói là trong lòng không có hoàng thượng.
Ôn Uyển cho rằng Bạch Thế Niên là người chỉ biết đánh giặc, không có tế bào chính trị: “Lão công, sau này chàng làm gì cũng phải thương lượng với ta. Bộ dạng này của chàng khiến ta rất lo lắng.” Người không có tế bào chính trị như vậy Ôn Uyển không lo lắng mới là lạ!
Bạch Thế Niên cũng tự hiểu rõ, luận chiến tranh Ôn Uyển có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn, thế nhưng luận đầu óc luận âm mưu quỷ kế hắn không so được với Ôn Uyển. Hiểu rõ sở đoản, sở trường: “Nàng yên tâm, ta biết phân tấc.” Việc nhỏ sẽ bàn với Diệp Tuần rồi làm, việc lớn nhất định sẽ thương lượng với Ôn Uyển.
Tình huống như vậy đều là đương gia dẫn theo phu nhân đi khấu tạ hoàng ân. Ôn Uyển còn mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn cùng đi hoàng cung. Đoàn người vốn đã chuẩn bị xong để chúc tết hoàng đế. Liền thu thập thêm một chút, để thái giám tuyên chỉ chờ một hồi.
Một nhà bốn người tiến cung tạ ân. Sau khi tạ ân, Minh Cẩn nói những lời cát tường rồi đòi tiền lì xì.
Bạch Thế Niên nhìn tiểu nhi tử nhà mình rất quen thuộc hoàng đế tựa như ông cháu ruột thịt, không có ngăn cách. Nhìn lại nét mặt Ôn Uyển cũng là bộ dáng tươi cười, Minh Duệ cũng nở nụ cười nhàn nhạt, được rồi, cả nhà bốn người chỉ có hắn còn có chút lo lắng khi đối mặt với hoàng đế. Thật mất mặt!
Hoàng đế cho Ôn Uyển, Minh Duệ, Minh Cẩn mỗi người một hồng bao thật to. Thấy vậy sắc mặt Bạch Thế Niên là lạ, Ôn Uyển cũng muốn tiền lì xì? Sao hoàng đế lại mừng tuổi Ôn Uyển vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà hoàng đế còn đối xử với Ôn Uyển như trẻ con. Thật lạ.
Hoàng đế biết bọn họ còn phải đi báo với tổ tiên một tiếng, chính ông cũng còn một đống việc. Phất tay để một nhà Ôn Uyển xuất cung.
Trên đường đến từ đường Bạch gia, Bạch Thế Niên không nhịn được hỏi: “Vợ, nàng đã bao lớn rồi sao hoàng thượng còn đưa lì xì cho nàng, coi nàng là trẻ con sao?” Nếu không phải hoàng đế coi Ôn Uyển là trẻ con sao lại đưa lì xì cho Ôn Uyển. Hành động của hoàng đế thật quái dị.
Ôn Uyển cười lấy hồng bao ra, trong hồng bao không phải ngân phiếu mà là sáu viên ngọc hồng bảo xinh đẹp: “Hồng ngọc này có thể làm một bộ trâm.”
Minh Cẩn muốn nói thì bị Minh Duệ kéo, dùng ánh mắt ngăn cản. Minh Cẩn không hiểu ra sao nhưng cũng không nói ra lời đã đến cửa miệng.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói, nghĩ hỏi riêng sẽ tốt hơn.
Thần Võ hầu, Thần Tiễn hầu.
Phong hào Thần Võ hầu tuy khác tước vị của tổ tiên một chữ nhưng hầu tước Bạch gia rốt cuộc đã trở về, đây là tin tức khiến người phấn chấn nhường nào. Ít nhất là người Bạch gia sôi trào. Người Bạch gia nhận được tin như ong vỡ tổ ùa vào tổ từ. Lúc một nhà bốn người Ôn Uyển đến từ đường Bạch gia, Bạch gia đã có rất nhiều người.
Nữ tử không thể vào từ đường. Chỉ có hai cơ hội để nữ tử tiến vào từ đường. Một là lúc gả vào, hai là lúc bài vị vào. Thân phận Ôn Uyển đặc thù, Ôn Uyển có thể làm nhiếp chính, ai dám không cho Ôn Uyển tiến vào tổ từ, muốn để Ôn Uyển đứng ngoài hứng gió lạnh, không ai có gan này.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Hoa phủ phục trên mặt đất khóc như cha chết (cha Bạch Thế Hoa đã sớm chết), tộc trưởng Bạch gia cùng rất nhiều tộc lão cũng rơi lệ. Ôn Uyển nhìn vậy rất coi thường. Bạch Thế Niên được phong tước, ngươi là một ca ca có cần kích động vậy không! Lại còn mấy người trong tộc kích động đến nỗi lệ rơi đầy mặt, có chút buồn cười. Xác định là kích động mà khóc chứ không phải diễn trò cho một nhà bốn người họ nhìn chứ? Mười người khóc thì có đến chín là khóc cho Bạch Thế Niên coi.
Ôn Uyển lười xem bọn họ biểu diễn, dẫn con trai theo Bạch Thế Niên dập đầu tổ tiên Bạch gia ba cái. Sau đó rời tổ từ. Về phần Bạch Thế Niên và hai con trai còn phải dây dưa thêm. Ôn Uyển cũng không quản hắn. Ở nơi này dòng họ là một tồn tại rất cường đại, không cắt đứt được. Nếu không cắt đứt được vậy để hai đứa sớm ngày quen biết đi.
Ôn Uyển được người dẫn vào sương phòng. Trong sương phòng Ôn Uyển thấy đại phu nhân hai mắt sưng đỏ, nước mắt vẫn tuôn rơi. Trong lòng Ôn Uyển thầm nói, đến mức này sao.
Đại phu nhân thấy Ôn Uyển, lau nước mắt nói: “Rốt cục Lục đệ từ gian khổ đi ra. Bố mẹ chồng dưới cửu tuyền cũng có thể an giấc.” Đại phu nhân chân tình bộc lộ. Bạch Thế Niên được phong hầu, gánh nặng trong lòng Bạch Thế Hoa sẽ giảm nhiều. Hơn nữa Bạch Thế Niên nổi lên có thể giúp được các cháu. Sau đó nhà mình nhất định có thể mượn hơi.
Kỳ thực Ôn Uyển cũng không quá vui vẻ, chuyện trong dự liệu hưng phấn cũng tiêu tán không ít. Hơn nữa Ôn Uyển nghĩ có được tước vị này cũng không phải là rất giỏi. Nhưng mà bây giờ trong ngày chồng được phong tước nếu nàng quá bình thản, không giống người thường người khác sẽ khinh thường thành tựu của chồng! Vốn vì chuyện nàng nhiếp chính đã đoạt danh tiếng của Bạch Thế Niên, lần này còn thái độ như vậy chung quy sẽ không tốt. Ở bên ngoài Ôn Uyển còn rất giữ mặt mũi cho Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển cười nói: “Chiến đấu hơn hai mươi năm, hiện tại cũng được tước vị này, rốt cuộc cũng thành công.” Bạch Thế Niên 15 tuổi đã đi đánh giặc, năm nay cũng đã 36. Ở bên ngoài chiến đấu 21 năm, trải qua bao lần sinh tử, chảy biết bao máu, trên người có không ít sẹo mới có được hầu tước này, nói ra thật rất không dễ dàng.
Thanh Hà gật đầu nói: “Đúng vậy! Lục đệ 15 tuổi đã đi tòng quân, thoáng cái đã 21 năm. Chịu không ít khổ sở!” Mấy năm nay trải qua rất nhiều lần sinh tử mới có thể về, những tổn thương trên chiến trường thì khỏi cần nói.
Ôn Uyển gật đầu, biết là tốt rồi.
Người nhận được tin tới càng ngày càng nhiều. Ồn ào một mảnh khiến người luôn thích yên tĩnh như Ôn Uyển không chịu nổi, đầu ong ong.
Ôn Uyển không thích xã giao, đối mặt với nhiều người như vậy thật không kiên nhẫn được. Lập tức xoa xoa trán: “Bổn cung có chút khó chịu, về phủ trước.”
Ôn Uyển cho người nói với Bạch Thế Niên một tiếng, nói trong phủ còn nhiều chuyện. Nàng về trước, Ôn Uyển thật không muốn ứng phó với đám thất cô bát bà này. Đi càng sớm càng tốt.
Ôn Uyển phải đi không ai dám ngăn cản. Mọi người đều tươi cười đầy mặt tiễn Ôn Uyển. Chờ không thấy người mọi người mới thở phào một hơi. Nếu nữ nhân khác biết chồng mình được phong hầu khẳng định sẽ vui vẻ mười ngày mười đêm ngủ không yên. Đáng tiếc trong những người này không gồm quận chúa Ôn Uyển.
Minh Cẩn biết Ôn Uyển đã rời đi, nhỏ giọng nói với Minh Duệ: “Ca, đệ cũng muốn về. Đệ không thích những người này.” Những người này cứ một người lại một người đến khen tặng, hắn không biết sao những người này lại muốn hai huynh đệ nghe những lời nhàm chán này.
Minh Duệ cũng không thích nhưng nhất định phải xã giao: “Minh Cẩn, những chuyện này là chuyện sau này chúng ta nhất định phải làm.” Nói vậy nhưng trong lòng Minh Duệ cũng thầm nghĩ mẹ thật không phúc hậu, muốn về mà cũng không dẫn theo huynh đệ hai người cùng về. Đoán chừng phải đến lúc ăn trưa cha mới về. Khụ, phong hầu nha, vậy hắn nhất định thành thế tử, Minh Duệ thật tình không muốn vị trí thế tử này.
Minh Duệ liếc mắt nhìn Minh Cẩn bên người. Minh Cẩn nhỏ hơn mình mấy phút, đã bỏ lỡ cơ hội thành thế tử, đối với Minh Cẩn mà nói rất không công bằng, nghĩ đến đây, Minh Duệ hạ quyết tâm.
Không đợi Bạch Thế Niên đưa con về, Ôn Uyển đã phái người đến đưa hai huynh đệ về nhà. Minh Duệ, Minh Cẩn không để ý đến mọi người đang tha thiết giữ lại, theo người về nhà.
Mấy tộc lão nghe nói huynh đệ Minh Duệ muốn về nhà, liếc mắt nhìn nhau. Tộc lão nhẹ giọng nói: “Luôn lớn bên người quận chúa, chưa quen thuộc với chúng ta. Quan hệ với chúng ta cũng khách khí hơn.” Minh Cẩn không hiểu chuyện, mọi người đều biết nhưng vấn đề là Minh Duệ đối với mọi người cũng nhàn nhạt. Có thể sau này Minh Duệ sẽ là trụ cột của Bạch gia, tại sao lại lãnh đạm với người trong tộc như vậy? Nhưng tộc lão cũng không có can đảm đi chỉ trích Ôn Uyển, lão còn sống chưa đủ đâu.
Tộc trưởng nghĩ sau này phải để người trong tộc lui tới với hai đứa bé nhiều hơn. Thời gian dài liền quen thuộc. Tộc trưởng tưởng tượng chính là tốt đẹp như vậy. Nhưng người trong tộc vào hầu phủ rất dễ dàng, hai đứa bé lại được nuôi trong phủ quận chúa, mà người của Bạch gia đến phủ quận chúa căn bản là vô cùng khó khăn. Mười lần đến cầu kiến thì mười lần bị cự tuyệt. Đương nhiên những cái này đều là nói sau.
Tin Bạch Thế Niên được phong tước lập tức làn truyền khắp kinh thành. Rất nhiều người đều chuẩn bị hậu lễ. Bình Thượng Đường cũng nhận được tin, nói: “Lần này tất nhiên Ôn Uyển sẽ gửi thiệp, đến lúc đó nàng mang con qua.”
Tô Chân Chân nhìn Bình Thượng Đường cười khổ: “Lão gia, cho dù chúng ta nhận được thiệp, Ôn Uyển cũng không có thời gian tiếp đãi.” Ôn Uyển khẳng định là đi chiêu đãi các quý phụ ở kinh thành. Đâu có thời gian quan tâm nàng. Nếu quan hệ giữa hai nhà không tệ thì đã đi tìm nàng hỗ trợ.
Bình Thượng Đường nghe xong sắc mặt suy sụp.
Tô Chân Chân suy nghĩ một chút sau đó nói: “Lão gia, nếu Ôn Uyển gửi thiệp, chàng gặp Bạch tướng quân ngàn vạn lần đừng nói chuyện của cha.” Cha là vùng cấm, ai nói ra là chọc vào Ôn Uyển.
Bình Thượng Đường uể oải.
Bạch Thế Niên uống say khướt trở về. Ôn Uyển ngửi mùi rượu đầy người hắn thiếu chút nữa là ngạt thở. Nhưng thời khắc vui mừng như vậy Ôn Uyển cũng không tiện quở trách. Hơn nữa mùng một đầu năm mắng cũng là điềm xấu. Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển: “Vợ, vợ……”
Ôn Uyển thấy say còn nhận ra mình, nhịn không được bật cười. Hiếm khi Bạch Thế Niên không khống chế được. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Dao, đỡ vào đặt trên giường nhỏ ở tây sương phòng. Ôn Uyển mới không đỡ hắn vào phòng ngủ đâu. Đến lúc đó trong phòng ngủ lại toàn mùi rượu.
“Quận chúa, canh giải rượu đây.” Hạ Dao bưng canh giải rượu đến.
Ôn Uyển nhận rồi cẩn thận đút cho Bạch Thế Niên. Đỡ người tựa trên người mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn bằng không ngày mai nhất định sẽ nhức đầu.
Ôn Uyển xoa bóp cho Bạch Thế Niên một lúc lâu, tay cũng mỏi rồi thì bị người túm lấy, lảo đảo một cái đã ngã lên giường, chạm vào một lồng ngực dày rộng.
Bạch Thế Niên lộ ra vẻ tươi cười tự đắc, kéo người vào lòng, vừa liếm vừa gặm: “Lão bà, hôm nay ta thật vui, ta rất vui, ta đã kiếm lại được tước vị mà cha đánh mất, hoàn thành lời nhắn nhủ cha dành cho ta, hiện tại cha ở dưới cửu tuyền đã có thể ăn nói với tổ tông, lão nhân gia người không còn khó chịu nữa.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng này của Bạch Thế Niên rất đau lòng. Thì ra ngoài mặt không biểu hiện, cũng không quan tâm chuyện trách nhiệm một lần nữa trấn hưng gia tộc đặt lên vai mình nhưng đau lòng vẫn là đau lòng, Ôn Uyển vẫn không để hắn làm bừa, Ôn Uyển dùng sức đẩy Bạch Thế Niên ra, đẩy không được.
Bạch Thế Niên hớn hở nói: “Vợ, nàng vui không?”
Ôn Uyển cười nói: “Vui, sao có thể không vui chứ?” Kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng, là mộng tưởng của nam nhân. Người đàn ông của nàng đã làm được chuyện mà hầu hết đàn ông muốn nhưng không làm được. Người làm vợ quả thực nên kiêu ngạo vì có một người chồng như vậy.
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển cắn lung tung: “Ta biết, hầu tước này có một nửa công lao của vợ. Nếu không có nàng cũng không đánh bại người Mãn Thanh nhanh như vậy, nếu không có nàng ta đã sớm chết rồi. Vợ, may nhờ có nàng. Vợ, Bạch Thế Niên ta cưới được nàng là có đại phúc khí.”
Tuy rằng Ôn Uyển có thể thông cảm cho Bạch Thế Niên nhưng mùi rượu trên người hắn đều phun vào mặt nàng, trên người nàng, hôi muốn chết. Ôn Uyển thích uống chút rượu không sai, nhưng không phải vì vậy mà thích mùi rượu phun lên người. Ôn Uyển cũng cố dùng sức đẩy nhưng đẩy không được.
Bạch Thế Niên cảm nhận được Ôn Uyển giãy giụa ôm càng chặt. Tay không ngừng, miệng không dừng: “Vợ, nàng biết không? Khi đó thiếu chút nữa là ta chết, lúc đó ta nghĩ vợ ta là người phụ nữ thật tốt, ta không thể phụ nàng, không thể để nàng một thân một mình cùng hai con trai đợi chờ mòn mỏi mà không thấy ta trở về. Còn có ta chưa từng gặp mặt con trai, chúng đã lớn vậy rồi mà ta còn chưa được gặp! Lúc đó ta tự nói với mình ta phải sống trở về, ta nhất định phải trở về. Ta không thể để vợ còn trẻ mà đã không còn chồng, ta không thể để con đến mặt cũng chưa được thấy, ta vẫn một mực chống đỡ, chống đỡ rồi cũng vượt qua được.”
Ôn Uyển nghe những lời say của Bạch Thế Niên mà nước mắt giàn giụa. Nếu hai con trai không có cha thì sẽ không vui vẻ được như giờ. Hơn nữa nếu Bạch Thế Niên thật không còn ,trách nhiệm chấn hưng Bạch gia sẽ đặt lên vai hai đứa bé. Không có cha dẫn dắt, phải dựa vào một nữ nhân như nàng có rất nhiều chuyện không dạy được, con phải đi đường vòng! Bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không cần lo lắng, rốt cuộc đã trở về, một nhà đoàn tụ, vợ chồng không cần chia lìa, con trai cũng được cha dốc lòng dạy dỗ.
Ôn Uyển còn chưa mở miệng Bạch Thế Niên đã nói thầm: “Vợ, nàng biết không? Trước kia cao tăng tính mệnh cho ta, nói ta phạm mệnh phạm sát tinh, cả đời không con cái, tuổi già cô đơn, không ngờ ta cưới nàng, cưới nàng, ta hiện có vợ, có con, nhân sinh mĩ mãn.”
Ôn Uyển sửng sốt, đã từng nghe đồn, không ngờ Bạch Thế Niên vậy mà lại tin vào mấy thứ tin đồn này.
Bạch Thế Niên nói, lại nói cuối cùng cũng gục ngã trước độ cồn, gục xuống giường ngủ mất. Ôn Uyển gọi Hạ Dao tới, để Hạ Dao giúp đỡ Bạch Thế Niên vào phòng tắm. Vệ sinh sạch sẽ cho Bạch Thế Niên xong thậm chí còn vẩy nước hoa lên người Bạch Thế Niên, khiến cả người hắn thơm ngào ngạt, lúc này Ôn Uyển mới giúp hắn quay về phòng ngủ.
Ôn Uyển phân phó Hạ Dao: “Dù là ai tới cũng không gặp.”
Ôn Uyển đang mơ mơ màng màng thì có người vỗ mặt nàng, Bạch Thế Niên cười ha ha vừa cười vừa nói: “Vợ, dậy thôi, trời sáng rồi.”
Ôn Uyển bị đánh tỉnh, vừa mở mắt đã thấy gương mặt khuếch đại của Bạch Thế Niên, kinh ngạc một chút, cúi xuống thấy quần áo trên người còn nguyên, nghĩ một chút sau đó liền trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp, không để ý đến hắn: “Dậy đi, buổi chiều mấy huynh đệ đồng sinh cộng tử sẽ tới, bọn họ sẽ mang theo gia quyến, nàng hãy chào hỏi một tiếng.”
Ôn Uyển nghe xong trở mình quay người lại, việc này thế nào cũng phải nói sớm. Nói như vậy còn phải đến phủ tướng quân: “Hôm nay không được, buổi chiều ta còn có việc, chàng bảo bọn họ qua hai ngày nữa đến phủ tướng quân, ừm, hầu phủ.” Dù là làm khách cũng nên gửi thiệp, chỗ đó có một cái cửa rất lớn đó.
Bạch Thế Niên sửng sốt một chút: “Vợ, ý nàng là không gặp khách trong phủ? Chuẩn bị gặp khách ở hầu phủ?” Đều đã thành thói quen ăn ở ở chỗ này, hầu phủ chỉ là nơi bàn công việc.
Ôn Uyển có chút khó hiểu: “Bằng hữu của chàng tất nhiên là ở phủ tướng quân rồi. Được rồi, hôm đó ta cũng sẽ đến phủ tướng quân. Chàng có bằng hữu đặc biệt thân thiết gì thì gọi đến đó, mấy ngày nữa ta lại bắt đầu bận rộn.”
Mặc dù Bạch Thế Niên không hài lòng nhưng chuyện làm ăn của Ôn Uyển cũng rất quan trọng, có liên quan đến hoa hồng của hoàng đế, Bạch Thế Niên dù có không hài lòng cũng không thể nào phản bác.
Ôn Uyển vốn còn muốn ngày hôm sau gặp Mai Nhi, cứ như vậy không gặp được. Cố ý cho người đến báo tin cho Mai Nhi.
Đối với lần phong hầu này Bạch Thế Niên muốn làm lớn, là loại đặc biệt lớn. Đây cũng là một đại hỷ sự. Từ khi kiến quốc đến giờ Đại Tề đã trải qua mấy trăm năm, người bằng vào bản lĩnh của mình lập quân công được phong tước, hai bàn tay đếm không hết. Mấy năm nay phong tước trong triều đại bộ phận đều dựa vào vinh hiển của thái hậu hoặc hoàng hậu được ban cho, ban ân cho tước vị (đây là lệ cũ).
Ôn Uyển nghĩ làm vậy quá khoa trương, Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không muốn làm lớn, nói với nàng cả đời hắn cũng chỉ có một lần này, Ôn Uyển nghĩ một chút rồi cũng nghe theo ý hắn. Nhưng mà ý Ôn Uyển là tốt nhất là để mấy hôm nữa, có thời gian chuẩn bị.
Bạch Thế Niên không đáp ứng. Bắt đầu từ ngày mai hầu phủ sẽ đãi tiệc lưu động mười ngày mười đêm. Hắn muốn tuyên cáo với mọi người hắn được phong hầu rồi.
Mười ngày mười đêm tiệc lưu động, trong trí nhớ của Ôn Uyển đây đều là chuyện mà nhà giàu mới nổi mới có thể làm. Ôn Uyển không định nói trắng với Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển nghĩ một chút liền hiểu, bọn họ từ trong xương máu liều chết xông ra còn không phải vì bực này vinh quang sao: “Ngày mai khẳng định là không được. Đưa thiệp mời, an bài tiệc ra sao, những cái này đều phải nghiên cứu. Còn nữa tiệc lưu động mười ngày mười đêm của chàng cũng phải cho người đi mua sắm thỏa đáng. Cũng không thể khiến họ làm như ảo thuật một đêm là có thể chuẩn bị thỏa đáng được? Ba ngày sau sẽ làm tiệc lớn, thời gian như vậy mới đủ.”
Lo tiệc lưu động khẳng định cần đầu bếp trong tửu lâu đến, hầu phủ khẳng định không có nhiều nhân thủ như vậy. Những thứ này đều cần sớm quyết định không phải nói là có. Hơn nữa yến khách cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt cần xử lý, ba ngày là cần thiết.
Bạch Thế Niên nghĩ cũng thấy mình đã quá vội vã. Ôn Uyển nói không sai, hắn quá nóng nảy, chuyện cụ thể đều không nghĩ đến.
Ôn Uyển lập tức phân phó Hạ Thiêm làm chuyện này. Mặt khác yến khách đến phủ tướng quân Ôn Uyển định chỉ gặp mấy huân quý phu nhân trong kinh thành cùng phu nhân của đồng đội Bạch Thế Niên.
Đúng lúc này thì Tiền chưởng quỹ và Nghê trưởng quỹ đến gặp Ôn Uyển. Nói chuyện làm ăn. Ôn Uyển định sau khi xử lý chuyện này xong, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bắt tay xử lý chuyện làm ăn. Bên hoàng đế không có tiền, hôm nay phải chia hoa hồng trước, Ôn Uyển không gấp cũng không được. Còn có lần trước hoàng đế nhắc tới dân du mục ở thảo nguyên ngoài biên thành, Ôn Uyển chuẩn bị tốn khí lực để kéo nền kinh tế biên thành lên. Chờ mọi người ăn mặc không lo sẽ phái tiên sinh đến giáo hóa bọn họ, tẩy não những người này. Sau khi tẩy não thành công biên thành mới nhận được yên bình chân chính, biện pháp ôn hòa như vậy so với chiến tranh tốt hơn nhiều.
Ôn Uyển không thích xử lý việc trong phủ, vụn vặt muốn mệnh nhưng những chuyện trọng yếu này không nghiêm túc xử lý là không được. Cho nên nói mặc dù Ôn Uyển muốn con thành thân muộn một chút, nhưng nghĩ đến chuyện con sớm thành thân cũng có giúp đỡ lại đặc biệt muốn con trai sớm cưới vợ về quản gia. Làm mẹ thực không dễ mà!
Nghĩ đến con dâu Ôn Uyển nhớ tới lời của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên tương đối phản cảm với Yến Kỳ Hiên, được rồi, Ôn Uyển không thừa nhận không được, chuyện Yến Kỳ Hiên làm khiến ai cũng phản cảm! Nhưng có phản cảm với Yến Kỳ Hiên, có không thích Giang Lâm Ôn Uyển cũng không muốn Minh Cẩn cưới nữ nhi nhà huynh đệ sinh tử của Bạch Thế Niên.
Đứa bé đó có tốt hay không tạm thời Ôn Uyển không đề cập đến. Tính tình Bạch Thế Niên Ôn Uyển rất rõ, nếu bây giờ nói định, sau này cô nương này lớn lên dù có không hợp hay gì đó với Minh Cẩn đến lúc đó Bạch Thế Niên cũng không hủy. Cũng không như nàng, vì con trai dù đập hỏng chiêu bài của mình cũng không tiếc (danh tiếng của Ôn Uyển ở bên ngoài là lời nói gói vàng). Đương nhiên bây giờ Ôn Uyển cũng muốn nhìn xem Mẫn Gia có tốt như lời Mai Nhi nói không, nếu thật tốt như vậy sẽ để Minh Cẩn xem. Nếu hài lòng trước hứa miệng. Chờ lớn lên sẽ có văn thư chính thức.
Ôn Uyển nghĩ là làm, lập tức phái người đưa thư cho Mai Nhi. Người đưa thư trở về cũng cầm theo thư của Mai Nhi. Ôn Uyển gật đầu.
Bạch Thế Niên cũng không được rảnh rỗi, sáng sớm đã qua phủ tướng quân, trưa và tối với về ăn cơm. Ôn Uyển không đành lòng nhìn hắn bôn ba qua lại như vậy, để hắn dùng cơm ở phủ tướng quân luôn, tối rồi về, Bạch Thế Niên cự tuyệt đề nghị này.
Ôn Uyển đang xử lý chuyện nhà thì hoàng đế phái thái giám đến tuyên nàng tiến cung. Ôn Uyển có chút kỳ quái, không phải nghỉ đến hết tết sao, lúc này tuyên mình tiến cung làm gì? Chuyện triều chính cũng không phải, Ôn Uyển đoán có lẽ liên quan đến chuyện phong thưởng cho Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển tiến cung gặp hoàng đế, đúng như dự đoán, quả nhiên liên quan đến chuyện phong thưởng cho Bạch Thế Niên. Hoàng đế cười hỏi: “Ôn Uyển, cháu có ý kiến gì về chuyện phong hào không?”
Với công huân của Bạch Thế Niên thì nhất định là phong hầu rồi, chỉ là tiếp tục dùng phong hào trước kia hay là một lần nữa nghĩ ra phong hào mới. Như hoàng đế biết thì Ôn Uyển không thích dùng đồ cũ.
Hoàng đế quá hiểu Ôn Uyển, Ôn Uyển vừa nghe muốn tiếp tục sử dụng phong hào của tổ tiên Bạch Thế Niên, lập tức nhíu mày: “Cậu hoàng đế , cậu lại nghĩ ra một phong hào đi! Tổ tiên Bạch gia là tổ tiên Bạch gia, Bạch Thế Niên là Bạch Thế Niên.” Người Bạch gia nằm mơ cũng muốn kiếm lại công huân của tổ tiên, đó là nguyện vọng của người Bạch gia. Chứ không phải nguyện vọng của nàng, nàng không hi vọng chồng mình liều sống liều chết mà còn dính đến phong hào của tổ tiên.
Hoàng đế cười ha ha không ngừng, cũng biết sẽ là kết quả này: “Ta đã nghĩ ra một danh hào mới, Thần Võ hầu cháu thấy thế nào?”
Ôn Uyển nghe thấy là Thần Võ hầu, thầm cười một tiếng. Anh minh Thần Võ, tướng quân uy vũ, hầu gia Thần Võ, thật thú vị: “Cậu hoàng đế, cậu thấy thế nào tốt thì làm thế đó, chỉ cần không phải là Thần Tiễn hầu ngoài ra thế nào cũng được.” Thần tiễn, thần tiễn, không nói đến chuyện Ôn Uyển không thích, thì vẫn còn một chuyện phiền toái khác, người của Bạch gia sẽ mượn vậy mà nói dựa hơi tổ tiên, Ôn Uyển cũng không muốn Bạch Thế Niên vất vả nỗ lực nhiều năm như vậy lại bị nói thành dựa hơi tổ tiên. Vô cùng đáng ghét!
Không phải Ôn Uyển quá lo lắng mà đây là cách nghĩ của phần lớn mọi người. Người nhiều chuyện rất nhiều, để tránh ảnh hưởng này tốt nhất là đừng dùng.
Ý hoàng đế là sắc phong Bạch Thế Niên thì cũng sắc phong Minh Duệ là thế tử luôn. Ôn Uyển không có gì để nói, Minh Duệ là trưởng tử sắc phong thế tử là chuyện sớm muộn.
Minh Duệ được sắc phong làm thế tử còn Minh Cẩn vẫn chưa xác định. Hoàng đế nói với Ôn Uyển: “Hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, nhà cháu quá chói mắt. Minh Cẩn phải chờ hai năm nữa, danh tiếng nhà cháu qua ta sẽ sắc phong.” Với công lao Ôn Uyển lập cho triều đình, một tước vị khẳng định phải có hơn nữa là thế tập võng thế, điểm ấy hoàng đế tin rằng trong lòng Ôn Uyển biết rõ.
Ôn Uyển tất nhiên là gật đầu, rốt cuộc hoàng đế vẫn thương Minh Cẩn: “Cậu hoàng đế, cháu định để sau này Minh Cẩn theo văn. Nếu cậu muốn sắc phong thì phải lấy một phong hào phong nhã đó! Đừng là mũi với chả tên, không tương xứng.” Ôn Uyển định để hai huynh đệ mỗi người đi một con đường như vậy sẽ không bị ảnh hưởng.
Hoàng đế nghe xong cười ha ha: “Được, Minh Cẩn của chúng ta sau này sẽ thành trạng nguyên lang. Nhất định phải có phong hào cực kỳ phong nhã. Được rồi, phủ của Minh Cẩn trực tiếp dùng phủ của mẹ cháu đi. Nếu cháu thấy không được thì phá toàn bộ rồi xây lại cũng được.”
Ôn Uyển rất phiền muộn thầm lẩm bẩm cậu hoàng đế có cần tinh chuẩn như vậy không, không biết còn tưởng cậu nghe cháu và Bạch Thế Niên nói chuyện riêng tư đó!
Ôn Uyển thở dài một hơi, lãnh đạo trực tiếp quá hiểu mình cũng là chuyện không thoải mái. Nhìn đi, mình nghĩ gì đều bị suy đoán nhất thanh nhị sở.
Ôn Uyển nhìn tinh thần hoàng đế cực kỳ tốt, không nhìn ra được là người đã sắp 50 nhìn giống người tầm 30 đang tuổi tráng niên. May là vậy, Ôn Uyển còn khuyên hoàng đế: “Cậu hoàng đế, cậu cũng làm vừa thôi, đừng để bản thân bận quá. Có tuổi rồi thì phải bảo dưỡng cơ thể, cháu còn hi vọng cậu sống lâu trăm tuổi, làm đại thụ để cháu hóng mát!”
Lời nói thẳng thắn của Ôn Uyển khiến Tôn công công đổ mồ hôi lạnh. Người càng lớn tuổi thì càng không thích người khác nói hắn già. Nhưng quận chúa Ôn Uyển lại nhắc nhở hoàng đế người già rồi, phải chú ý thân thể.
Hoàng đế không để ý, dù sao Ôn Uyển luôn muốn ông giữ gìn thân thể, cũng đã quen rồi. Không nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi Ôn Uyển về cũng không nói chuyện vui này cho Bạch Thế Niên, dù sao mấy hôm nữa Bạch Thế Niên cũng biết.
Ôn Uyển không thích nói mình biết sớm hơn cho chồng biết. Đây cũng là chuyện bí mật. Dù sao không ở vị trí kia cũng không biết được mấy tin này. Mà thường chuyện xấu hay bị hỏng bởi những chuyện đơn giản thế này.
Đảo mắt đã đến đêm ba mươi.
Đêm 30 mọi năm đều như nhau, năm nay thì khác. Đêm 30 năm nay có thêm một người, nam chủ nhân đã trở về.
Ban ngày bận rộn tất bật, lúc ăn cơm tối, Ôn Uyển cảm khái nói một hồi, nói xong áy náy trong mắt Bạch Thế Niên càng sâu.
Ăn tối xong Minh Duệ và Minh Cẩn ra ngoài đốt pháo hoa. Ôn Uyển và Bạch Thế Niên đứng đó nhìn hai con đốt pháo hoa.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Chưa từng thấy Minh Duệ và Minh Cẩn vui như vậy.” Thực ra Ôn Uyển biết ngoài miệng Minh Cẩn nói cha không thương hai huynh đệ nhưng trong lòng cực kỳ kính trọng, yêu thương Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên về, nụ cười trên mặt Minh Cẩn cũng nhiều hơn. Có đôi khi Ôn Uyển nghe Minh Cẩn nói cha như thế này như thế kia, rất tự hào vì Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên không biết trước kia như thế nào nhưng nhìn con trai sinh long hoạt hổ, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Sau này mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.”
Ôn Uyển nhếch miệng cười.
Cả nhà bốn người thức chờ đón giao thừa. Ồn ào đến khuya vợ chồng hai người mới lên giường đi ngủ. Vì quá hưng phấn mà Ôn Uyển và Bạch Thế Niên đều nói không ngừng: “Lão công, mấy năm rồi đều là ta và các con cùng đón năm mới, luôn cảm thấy thiếu gì đó, năm nay rốt cuộc viên mãn.” Rốt cuộc một nhà bốn người đã đoàn tụ. Lỗ hổng trong lòng Ôn Uyển đã được lấp đầy.
Bạch Thế Niên cười nói: “Sau này mỗi ngày đều viên mãn. Đến năm con trai chúng ta lấy vợ sinh con, đến lúc đó chúng ta cũng già rồi, cùng hưởng phúc của con cháu.”
Ôn Uyển cười ha ha đáp ứng: “Chờ ta giao hết mọi việc, vợ chồng chúng ta sẽ ra ngoài du lịch. Đây là nguyện vọng bấy lâu nay của ta.”
Bạch Thế Niên mỉm cười nói: “Chờ hoàng thượng cho chúng ra ra ngoài mới được.” Muốn ra ngoài cũng phải được hoàng đế cho phép. Bằng không suy nghĩ của Ôn Uyển cũng thành công cốc.
Ôn Uyển cũng biết.
Hai người cùng nói chuyện, Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên quy quy củ củ, ngược lại mình không nhẫn nhịn được. Chủ động câu dẫn, Bạch Thế Niên cẩn thận hỏi: “Không đau?” Hai ngày trước Bạch Thế Niên sợ Ôn Uyển còn đau cho nên hai ngày nay vợ chồng đều đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm.
Ôn Uyển lẩm bẩm một câu: “Chàng ngốc.” Ở trên giường Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên đặc biệt ngốc, đương nhiên chỉ hạn chế ở trên giường. Coi như một loại vô cùng thân mật khác.
Chuyện xong, Bạch Thế Niên xoa xoa bụng Ôn Uyển: “Vợ, nàng nói chỉ có Minh Duệ và Minh Cẩn có phải hơi ít không? Chúng ta sinh cho chúng thêm mấy đệ đệ muội muội, nàng nói có được không?” Năm nay Ôn Uyển mới 27 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa Ôn Uyển chú trọng dưỡng sinh hẳn là có thể sinh.
Bạch Thế Niên muốn có thêm mấy đứa con trai, hai là quá ít. Nam nhân thời đại này không ai ghét bỏ chuyện nhiều con trai, con trai tất nhiên càng nhiều càng tốt. Ôn Uyển dạy con, sau này con trai ai ai cũng thành tài, Bạch Thế Niên càng nghĩ càng muốn có thêm con trai.
Ôn Uyển cũng muốn sinh thêm một đứa nữa: “Ừ, ta cũng muốn có một khuê nữ như vậy có thể yêu thương, sủng ái thế nào cũng được.” Con trai thì thôi, chỉ hai đứa con trai này Ôn Uyển đã hao phí hết tinh lực. Vẫn là khuê nữ tốt. Con gái mới tri kỷ với mẹ.
Ôn Uyển vẫn luôn muốn có một cô con gái nên mới đáp ứng. Nếu không nàng cũng không muốn sinh tiếp. Sinh con thực sự quá đau. Đương nhiên Ôn Uyển cũng không biết sinh tiếp sẽ là nam hay nữ. Nhưng dù thai tiếp theo là nam hay nữ nàng cũng không sinh nữa. Tuổi càng lớn sinh con càng nguy hiểm. Ôn Uyển không muốn mạo hiểm. Có thể có một nữ nhi hay không hãy xem ý trời.
Bạch Thế Niên cười ha ha nói: “Được. Vợ, vậy chúng ta sinh con.” Nói xong lại áp Ôn Uyển dưới thân, vợ chồng hai người lại ân ái triền miên một hồi.
Hai lần hoan ái, Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển đi phòng tắm tắm rửa. Ngày mai là mùng một tết còn rất nhiều chuyện, Bạch Thế Niên cũng muốn lăn qua lăn lại với Ôn Uyển một lần nữa nếu như theo lời Ôn Uyển nói còn thời gian.
Hôm sau Ôn Uyển rời giường rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị đi chúc tết hoàng thượng thì có thánh chỉ đến. Mùng một đầu năm lại hạ thánh chỉ, cậu hoàng đế muốn náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, ghét bỏ nàng quá thanh nhàn.
Bạch Thế Niên vội vã quay lại, thấy Ôn Uyển đã mặc chính trang, gấp rút nói: “Vợ, mau nhanh lên. Minh Duệ và Minh Cẩn đã đến chính sảnh trước rồi.”
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên kích động đến nỗi cước bộ cũng có chút lộn xộn thì thấy buồn cười, có gì mà phải kích động, thật là. Nhưng mùng một đầu năm không thể nói lời húy kỵ, Ôn Uyển kéo tay Bạch Thế Niên không nhanh không chậm đi đến chính sảnh: “Có gì mà phải gấp. Để họ chờ một chút thì làm sao.” Chẳng lẽ chờ lâu một chút thì sẽ buông lời oán hận sao.
Đây là thân phận cho phép. Trong kinh thành, gia đình huân quý đều cực kỳ khách khí với người truyền thánh chỉ, chỉ sợ trong thánh chỉ có truyện gì quan trọng. Đáng tiếc những người này không gồm Ôn Uyển, Ôn Uyển đã có sức miễn dịch đối với thánh chỉ.
Quan tuyên thánh chỉ mở thánh chỉ ra cao giong đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Bạch Thế Niên vì nước lập được chiến công hiển hách, vì biểu dương chiến công, đặc biệt tứ phong làm Thần Võ hầu. Ngoài ra còn ban thưởng hai tòa hoàng trang……..” Phía sau còn một loạt ban thưởng.
Ban đầu Bạch Thế Niên sửng sốt, sao lại là Thần Võ hầu mà không phải là Thần Tiễn Hầu.
Quan tuyên chỉ nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Thế Niên đang đứng sững sờ, Bạch Thế Niên phục hồi lại tinh thần, dù sao bất quản là Thần Võ hay Thần Tiễn, tóm lại là được tước vị hơn nữa còn là truyền mười đời.
Bạch Thế Niên phục hồi lại tinh thần không chút che giấu vẻ kích động: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Đoàn người khấu tạ hoàng ân.
Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên quỳ dập đầu ba cái. Thần sắc vẫn như thường không nửa điểm kích động. Ôn Uyển rất buồn bực, mặc dù biết trước kết quả nhưng tóm lại vẫn chưa hạ chỉ. Bây giờ hạ chỉ, Thần Võ hầu truyền mười đời, Ôn Uyển nghĩ hậu thế sẽ dựa vào sự bảo hộ của tổ tiên, dễ sinh tính ỷ lại. Trong miêng con cháu đời sau đều nhắc tổ tông đã tốn nhiều tâm tư, cấp dự phòng châm. Ôn Uyển cảm thán, ai nói con cháu tự có phúc của con cháu, kỳ thực con cháu có một chuyện vô cùng phiền phức, luôn không tự giác làm chuyện vì mình, thật là, có con cháu liền có phiền não. Nếu để người khác biết thực muốn buồn nôn, rõ là được tiện nghi còn khoe mẽ.
Sắc mặt Minh Duệ rất bình tĩnh, sắc mặt Minh Cẩn cũng bình thường. Không phải hai huynh đệ không biết ý nghĩa của hầu tước, ngược lại, hai người sớm biết rõ, đã biết trước nên không thấy gì.
Sau khi thái giám tuyên chỉ giao thánh chỉ cho Bạch Thế Niên, hành lễ với Ôn Uyển, Ôn Uyển gật đầu một cái mới lui xuống.
Bạch Thế Niên cho người đưa cho quan tuyên chỉ và thái giám đi theo phong bao thật dầy. Những người này nhận lấy sau đó nói một tràng lời hay ý đẹp.
Ôn Uyển quay về, để đại quản gia tiễn quan lễ về. Bạch Thế Niên đứng dưới mái hiên đã nghĩ lập tức đưa vợ con đi từ đường Bạch gia tế cáo hỉ sự này với tổ tông.
Ôn Uyển nghe xong cười mắng: “Chàng hồ đồ rồi sao? Trước phải đi hoàng cung tạ ơn cậu hoàng đế sau đó mới về tổ từ bái tế tổ tông nhà chàng.” Hoàng đế mới là thứ nhất, tổ tiên nhà mình chỉ là thứ hai. Nếu làm rối loạn thứ tự ngự sử sẽ bắt được bím tóc này (nhược điểm). Trong lòng hoàng đế cũng không tự nhiên, quân trước tổ tiên.
Bạch Thế Niên vỗ đầu: “Cái đầu này, chỉ cần cao hứng là quên. May có người vợ như nàng nhắc nhở.” Đi tế cáo tổ tông trước khi tạ ân hoàng đế, đến lúc đó sẽ có phiền toái. Thậm chí còn bị nói là trong lòng không có hoàng thượng.
Ôn Uyển cho rằng Bạch Thế Niên là người chỉ biết đánh giặc, không có tế bào chính trị: “Lão công, sau này chàng làm gì cũng phải thương lượng với ta. Bộ dạng này của chàng khiến ta rất lo lắng.” Người không có tế bào chính trị như vậy Ôn Uyển không lo lắng mới là lạ!
Bạch Thế Niên cũng tự hiểu rõ, luận chiến tranh Ôn Uyển có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn, thế nhưng luận đầu óc luận âm mưu quỷ kế hắn không so được với Ôn Uyển. Hiểu rõ sở đoản, sở trường: “Nàng yên tâm, ta biết phân tấc.” Việc nhỏ sẽ bàn với Diệp Tuần rồi làm, việc lớn nhất định sẽ thương lượng với Ôn Uyển.
Tình huống như vậy đều là đương gia dẫn theo phu nhân đi khấu tạ hoàng ân. Ôn Uyển còn mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn cùng đi hoàng cung. Đoàn người vốn đã chuẩn bị xong để chúc tết hoàng đế. Liền thu thập thêm một chút, để thái giám tuyên chỉ chờ một hồi.
Một nhà bốn người tiến cung tạ ân. Sau khi tạ ân, Minh Cẩn nói những lời cát tường rồi đòi tiền lì xì.
Bạch Thế Niên nhìn tiểu nhi tử nhà mình rất quen thuộc hoàng đế tựa như ông cháu ruột thịt, không có ngăn cách. Nhìn lại nét mặt Ôn Uyển cũng là bộ dáng tươi cười, Minh Duệ cũng nở nụ cười nhàn nhạt, được rồi, cả nhà bốn người chỉ có hắn còn có chút lo lắng khi đối mặt với hoàng đế. Thật mất mặt!
Hoàng đế cho Ôn Uyển, Minh Duệ, Minh Cẩn mỗi người một hồng bao thật to. Thấy vậy sắc mặt Bạch Thế Niên là lạ, Ôn Uyển cũng muốn tiền lì xì? Sao hoàng đế lại mừng tuổi Ôn Uyển vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà hoàng đế còn đối xử với Ôn Uyển như trẻ con. Thật lạ.
Hoàng đế biết bọn họ còn phải đi báo với tổ tiên một tiếng, chính ông cũng còn một đống việc. Phất tay để một nhà Ôn Uyển xuất cung.
Trên đường đến từ đường Bạch gia, Bạch Thế Niên không nhịn được hỏi: “Vợ, nàng đã bao lớn rồi sao hoàng thượng còn đưa lì xì cho nàng, coi nàng là trẻ con sao?” Nếu không phải hoàng đế coi Ôn Uyển là trẻ con sao lại đưa lì xì cho Ôn Uyển. Hành động của hoàng đế thật quái dị.
Ôn Uyển cười lấy hồng bao ra, trong hồng bao không phải ngân phiếu mà là sáu viên ngọc hồng bảo xinh đẹp: “Hồng ngọc này có thể làm một bộ trâm.”
Minh Cẩn muốn nói thì bị Minh Duệ kéo, dùng ánh mắt ngăn cản. Minh Cẩn không hiểu ra sao nhưng cũng không nói ra lời đã đến cửa miệng.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói, nghĩ hỏi riêng sẽ tốt hơn.
Thần Võ hầu, Thần Tiễn hầu.
Phong hào Thần Võ hầu tuy khác tước vị của tổ tiên một chữ nhưng hầu tước Bạch gia rốt cuộc đã trở về, đây là tin tức khiến người phấn chấn nhường nào. Ít nhất là người Bạch gia sôi trào. Người Bạch gia nhận được tin như ong vỡ tổ ùa vào tổ từ. Lúc một nhà bốn người Ôn Uyển đến từ đường Bạch gia, Bạch gia đã có rất nhiều người.
Nữ tử không thể vào từ đường. Chỉ có hai cơ hội để nữ tử tiến vào từ đường. Một là lúc gả vào, hai là lúc bài vị vào. Thân phận Ôn Uyển đặc thù, Ôn Uyển có thể làm nhiếp chính, ai dám không cho Ôn Uyển tiến vào tổ từ, muốn để Ôn Uyển đứng ngoài hứng gió lạnh, không ai có gan này.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Hoa phủ phục trên mặt đất khóc như cha chết (cha Bạch Thế Hoa đã sớm chết), tộc trưởng Bạch gia cùng rất nhiều tộc lão cũng rơi lệ. Ôn Uyển nhìn vậy rất coi thường. Bạch Thế Niên được phong tước, ngươi là một ca ca có cần kích động vậy không! Lại còn mấy người trong tộc kích động đến nỗi lệ rơi đầy mặt, có chút buồn cười. Xác định là kích động mà khóc chứ không phải diễn trò cho một nhà bốn người họ nhìn chứ? Mười người khóc thì có đến chín là khóc cho Bạch Thế Niên coi.
Ôn Uyển lười xem bọn họ biểu diễn, dẫn con trai theo Bạch Thế Niên dập đầu tổ tiên Bạch gia ba cái. Sau đó rời tổ từ. Về phần Bạch Thế Niên và hai con trai còn phải dây dưa thêm. Ôn Uyển cũng không quản hắn. Ở nơi này dòng họ là một tồn tại rất cường đại, không cắt đứt được. Nếu không cắt đứt được vậy để hai đứa sớm ngày quen biết đi.
Ôn Uyển được người dẫn vào sương phòng. Trong sương phòng Ôn Uyển thấy đại phu nhân hai mắt sưng đỏ, nước mắt vẫn tuôn rơi. Trong lòng Ôn Uyển thầm nói, đến mức này sao.
Đại phu nhân thấy Ôn Uyển, lau nước mắt nói: “Rốt cục Lục đệ từ gian khổ đi ra. Bố mẹ chồng dưới cửu tuyền cũng có thể an giấc.” Đại phu nhân chân tình bộc lộ. Bạch Thế Niên được phong hầu, gánh nặng trong lòng Bạch Thế Hoa sẽ giảm nhiều. Hơn nữa Bạch Thế Niên nổi lên có thể giúp được các cháu. Sau đó nhà mình nhất định có thể mượn hơi.
Kỳ thực Ôn Uyển cũng không quá vui vẻ, chuyện trong dự liệu hưng phấn cũng tiêu tán không ít. Hơn nữa Ôn Uyển nghĩ có được tước vị này cũng không phải là rất giỏi. Nhưng mà bây giờ trong ngày chồng được phong tước nếu nàng quá bình thản, không giống người thường người khác sẽ khinh thường thành tựu của chồng! Vốn vì chuyện nàng nhiếp chính đã đoạt danh tiếng của Bạch Thế Niên, lần này còn thái độ như vậy chung quy sẽ không tốt. Ở bên ngoài Ôn Uyển còn rất giữ mặt mũi cho Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển cười nói: “Chiến đấu hơn hai mươi năm, hiện tại cũng được tước vị này, rốt cuộc cũng thành công.” Bạch Thế Niên 15 tuổi đã đi đánh giặc, năm nay cũng đã 36. Ở bên ngoài chiến đấu 21 năm, trải qua bao lần sinh tử, chảy biết bao máu, trên người có không ít sẹo mới có được hầu tước này, nói ra thật rất không dễ dàng.
Thanh Hà gật đầu nói: “Đúng vậy! Lục đệ 15 tuổi đã đi tòng quân, thoáng cái đã 21 năm. Chịu không ít khổ sở!” Mấy năm nay trải qua rất nhiều lần sinh tử mới có thể về, những tổn thương trên chiến trường thì khỏi cần nói.
Ôn Uyển gật đầu, biết là tốt rồi.
Người nhận được tin tới càng ngày càng nhiều. Ồn ào một mảnh khiến người luôn thích yên tĩnh như Ôn Uyển không chịu nổi, đầu ong ong.
Ôn Uyển không thích xã giao, đối mặt với nhiều người như vậy thật không kiên nhẫn được. Lập tức xoa xoa trán: “Bổn cung có chút khó chịu, về phủ trước.”
Ôn Uyển cho người nói với Bạch Thế Niên một tiếng, nói trong phủ còn nhiều chuyện. Nàng về trước, Ôn Uyển thật không muốn ứng phó với đám thất cô bát bà này. Đi càng sớm càng tốt.
Ôn Uyển phải đi không ai dám ngăn cản. Mọi người đều tươi cười đầy mặt tiễn Ôn Uyển. Chờ không thấy người mọi người mới thở phào một hơi. Nếu nữ nhân khác biết chồng mình được phong hầu khẳng định sẽ vui vẻ mười ngày mười đêm ngủ không yên. Đáng tiếc trong những người này không gồm quận chúa Ôn Uyển.
Minh Cẩn biết Ôn Uyển đã rời đi, nhỏ giọng nói với Minh Duệ: “Ca, đệ cũng muốn về. Đệ không thích những người này.” Những người này cứ một người lại một người đến khen tặng, hắn không biết sao những người này lại muốn hai huynh đệ nghe những lời nhàm chán này.
Minh Duệ cũng không thích nhưng nhất định phải xã giao: “Minh Cẩn, những chuyện này là chuyện sau này chúng ta nhất định phải làm.” Nói vậy nhưng trong lòng Minh Duệ cũng thầm nghĩ mẹ thật không phúc hậu, muốn về mà cũng không dẫn theo huynh đệ hai người cùng về. Đoán chừng phải đến lúc ăn trưa cha mới về. Khụ, phong hầu nha, vậy hắn nhất định thành thế tử, Minh Duệ thật tình không muốn vị trí thế tử này.
Minh Duệ liếc mắt nhìn Minh Cẩn bên người. Minh Cẩn nhỏ hơn mình mấy phút, đã bỏ lỡ cơ hội thành thế tử, đối với Minh Cẩn mà nói rất không công bằng, nghĩ đến đây, Minh Duệ hạ quyết tâm.
Không đợi Bạch Thế Niên đưa con về, Ôn Uyển đã phái người đến đưa hai huynh đệ về nhà. Minh Duệ, Minh Cẩn không để ý đến mọi người đang tha thiết giữ lại, theo người về nhà.
Mấy tộc lão nghe nói huynh đệ Minh Duệ muốn về nhà, liếc mắt nhìn nhau. Tộc lão nhẹ giọng nói: “Luôn lớn bên người quận chúa, chưa quen thuộc với chúng ta. Quan hệ với chúng ta cũng khách khí hơn.” Minh Cẩn không hiểu chuyện, mọi người đều biết nhưng vấn đề là Minh Duệ đối với mọi người cũng nhàn nhạt. Có thể sau này Minh Duệ sẽ là trụ cột của Bạch gia, tại sao lại lãnh đạm với người trong tộc như vậy? Nhưng tộc lão cũng không có can đảm đi chỉ trích Ôn Uyển, lão còn sống chưa đủ đâu.
Tộc trưởng nghĩ sau này phải để người trong tộc lui tới với hai đứa bé nhiều hơn. Thời gian dài liền quen thuộc. Tộc trưởng tưởng tượng chính là tốt đẹp như vậy. Nhưng người trong tộc vào hầu phủ rất dễ dàng, hai đứa bé lại được nuôi trong phủ quận chúa, mà người của Bạch gia đến phủ quận chúa căn bản là vô cùng khó khăn. Mười lần đến cầu kiến thì mười lần bị cự tuyệt. Đương nhiên những cái này đều là nói sau.
Tin Bạch Thế Niên được phong tước lập tức làn truyền khắp kinh thành. Rất nhiều người đều chuẩn bị hậu lễ. Bình Thượng Đường cũng nhận được tin, nói: “Lần này tất nhiên Ôn Uyển sẽ gửi thiệp, đến lúc đó nàng mang con qua.”
Tô Chân Chân nhìn Bình Thượng Đường cười khổ: “Lão gia, cho dù chúng ta nhận được thiệp, Ôn Uyển cũng không có thời gian tiếp đãi.” Ôn Uyển khẳng định là đi chiêu đãi các quý phụ ở kinh thành. Đâu có thời gian quan tâm nàng. Nếu quan hệ giữa hai nhà không tệ thì đã đi tìm nàng hỗ trợ.
Bình Thượng Đường nghe xong sắc mặt suy sụp.
Tô Chân Chân suy nghĩ một chút sau đó nói: “Lão gia, nếu Ôn Uyển gửi thiệp, chàng gặp Bạch tướng quân ngàn vạn lần đừng nói chuyện của cha.” Cha là vùng cấm, ai nói ra là chọc vào Ôn Uyển.
Bình Thượng Đường uể oải.
Bạch Thế Niên uống say khướt trở về. Ôn Uyển ngửi mùi rượu đầy người hắn thiếu chút nữa là ngạt thở. Nhưng thời khắc vui mừng như vậy Ôn Uyển cũng không tiện quở trách. Hơn nữa mùng một đầu năm mắng cũng là điềm xấu. Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển: “Vợ, vợ……”
Ôn Uyển thấy say còn nhận ra mình, nhịn không được bật cười. Hiếm khi Bạch Thế Niên không khống chế được. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Dao, đỡ vào đặt trên giường nhỏ ở tây sương phòng. Ôn Uyển mới không đỡ hắn vào phòng ngủ đâu. Đến lúc đó trong phòng ngủ lại toàn mùi rượu.
“Quận chúa, canh giải rượu đây.” Hạ Dao bưng canh giải rượu đến.
Ôn Uyển nhận rồi cẩn thận đút cho Bạch Thế Niên. Đỡ người tựa trên người mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn bằng không ngày mai nhất định sẽ nhức đầu.
Ôn Uyển xoa bóp cho Bạch Thế Niên một lúc lâu, tay cũng mỏi rồi thì bị người túm lấy, lảo đảo một cái đã ngã lên giường, chạm vào một lồng ngực dày rộng.
Bạch Thế Niên lộ ra vẻ tươi cười tự đắc, kéo người vào lòng, vừa liếm vừa gặm: “Lão bà, hôm nay ta thật vui, ta rất vui, ta đã kiếm lại được tước vị mà cha đánh mất, hoàn thành lời nhắn nhủ cha dành cho ta, hiện tại cha ở dưới cửu tuyền đã có thể ăn nói với tổ tông, lão nhân gia người không còn khó chịu nữa.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng này của Bạch Thế Niên rất đau lòng. Thì ra ngoài mặt không biểu hiện, cũng không quan tâm chuyện trách nhiệm một lần nữa trấn hưng gia tộc đặt lên vai mình nhưng đau lòng vẫn là đau lòng, Ôn Uyển vẫn không để hắn làm bừa, Ôn Uyển dùng sức đẩy Bạch Thế Niên ra, đẩy không được.
Bạch Thế Niên hớn hở nói: “Vợ, nàng vui không?”
Ôn Uyển cười nói: “Vui, sao có thể không vui chứ?” Kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng, là mộng tưởng của nam nhân. Người đàn ông của nàng đã làm được chuyện mà hầu hết đàn ông muốn nhưng không làm được. Người làm vợ quả thực nên kiêu ngạo vì có một người chồng như vậy.
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển cắn lung tung: “Ta biết, hầu tước này có một nửa công lao của vợ. Nếu không có nàng cũng không đánh bại người Mãn Thanh nhanh như vậy, nếu không có nàng ta đã sớm chết rồi. Vợ, may nhờ có nàng. Vợ, Bạch Thế Niên ta cưới được nàng là có đại phúc khí.”
Tuy rằng Ôn Uyển có thể thông cảm cho Bạch Thế Niên nhưng mùi rượu trên người hắn đều phun vào mặt nàng, trên người nàng, hôi muốn chết. Ôn Uyển thích uống chút rượu không sai, nhưng không phải vì vậy mà thích mùi rượu phun lên người. Ôn Uyển cũng cố dùng sức đẩy nhưng đẩy không được.
Bạch Thế Niên cảm nhận được Ôn Uyển giãy giụa ôm càng chặt. Tay không ngừng, miệng không dừng: “Vợ, nàng biết không? Khi đó thiếu chút nữa là ta chết, lúc đó ta nghĩ vợ ta là người phụ nữ thật tốt, ta không thể phụ nàng, không thể để nàng một thân một mình cùng hai con trai đợi chờ mòn mỏi mà không thấy ta trở về. Còn có ta chưa từng gặp mặt con trai, chúng đã lớn vậy rồi mà ta còn chưa được gặp! Lúc đó ta tự nói với mình ta phải sống trở về, ta nhất định phải trở về. Ta không thể để vợ còn trẻ mà đã không còn chồng, ta không thể để con đến mặt cũng chưa được thấy, ta vẫn một mực chống đỡ, chống đỡ rồi cũng vượt qua được.”
Ôn Uyển nghe những lời say của Bạch Thế Niên mà nước mắt giàn giụa. Nếu hai con trai không có cha thì sẽ không vui vẻ được như giờ. Hơn nữa nếu Bạch Thế Niên thật không còn ,trách nhiệm chấn hưng Bạch gia sẽ đặt lên vai hai đứa bé. Không có cha dẫn dắt, phải dựa vào một nữ nhân như nàng có rất nhiều chuyện không dạy được, con phải đi đường vòng! Bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không cần lo lắng, rốt cuộc đã trở về, một nhà đoàn tụ, vợ chồng không cần chia lìa, con trai cũng được cha dốc lòng dạy dỗ.
Ôn Uyển còn chưa mở miệng Bạch Thế Niên đã nói thầm: “Vợ, nàng biết không? Trước kia cao tăng tính mệnh cho ta, nói ta phạm mệnh phạm sát tinh, cả đời không con cái, tuổi già cô đơn, không ngờ ta cưới nàng, cưới nàng, ta hiện có vợ, có con, nhân sinh mĩ mãn.”
Ôn Uyển sửng sốt, đã từng nghe đồn, không ngờ Bạch Thế Niên vậy mà lại tin vào mấy thứ tin đồn này.
Bạch Thế Niên nói, lại nói cuối cùng cũng gục ngã trước độ cồn, gục xuống giường ngủ mất. Ôn Uyển gọi Hạ Dao tới, để Hạ Dao giúp đỡ Bạch Thế Niên vào phòng tắm. Vệ sinh sạch sẽ cho Bạch Thế Niên xong thậm chí còn vẩy nước hoa lên người Bạch Thế Niên, khiến cả người hắn thơm ngào ngạt, lúc này Ôn Uyển mới giúp hắn quay về phòng ngủ.
Ôn Uyển phân phó Hạ Dao: “Dù là ai tới cũng không gặp.”
Ôn Uyển đang mơ mơ màng màng thì có người vỗ mặt nàng, Bạch Thế Niên cười ha ha vừa cười vừa nói: “Vợ, dậy thôi, trời sáng rồi.”
Ôn Uyển bị đánh tỉnh, vừa mở mắt đã thấy gương mặt khuếch đại của Bạch Thế Niên, kinh ngạc một chút, cúi xuống thấy quần áo trên người còn nguyên, nghĩ một chút sau đó liền trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp, không để ý đến hắn: “Dậy đi, buổi chiều mấy huynh đệ đồng sinh cộng tử sẽ tới, bọn họ sẽ mang theo gia quyến, nàng hãy chào hỏi một tiếng.”
Ôn Uyển nghe xong trở mình quay người lại, việc này thế nào cũng phải nói sớm. Nói như vậy còn phải đến phủ tướng quân: “Hôm nay không được, buổi chiều ta còn có việc, chàng bảo bọn họ qua hai ngày nữa đến phủ tướng quân, ừm, hầu phủ.” Dù là làm khách cũng nên gửi thiệp, chỗ đó có một cái cửa rất lớn đó.
Bạch Thế Niên sửng sốt một chút: “Vợ, ý nàng là không gặp khách trong phủ? Chuẩn bị gặp khách ở hầu phủ?” Đều đã thành thói quen ăn ở ở chỗ này, hầu phủ chỉ là nơi bàn công việc.
Ôn Uyển có chút khó hiểu: “Bằng hữu của chàng tất nhiên là ở phủ tướng quân rồi. Được rồi, hôm đó ta cũng sẽ đến phủ tướng quân. Chàng có bằng hữu đặc biệt thân thiết gì thì gọi đến đó, mấy ngày nữa ta lại bắt đầu bận rộn.”
Mặc dù Bạch Thế Niên không hài lòng nhưng chuyện làm ăn của Ôn Uyển cũng rất quan trọng, có liên quan đến hoa hồng của hoàng đế, Bạch Thế Niên dù có không hài lòng cũng không thể nào phản bác.
Ôn Uyển vốn còn muốn ngày hôm sau gặp Mai Nhi, cứ như vậy không gặp được. Cố ý cho người đến báo tin cho Mai Nhi.
Đối với lần phong hầu này Bạch Thế Niên muốn làm lớn, là loại đặc biệt lớn. Đây cũng là một đại hỷ sự. Từ khi kiến quốc đến giờ Đại Tề đã trải qua mấy trăm năm, người bằng vào bản lĩnh của mình lập quân công được phong tước, hai bàn tay đếm không hết. Mấy năm nay phong tước trong triều đại bộ phận đều dựa vào vinh hiển của thái hậu hoặc hoàng hậu được ban cho, ban ân cho tước vị (đây là lệ cũ).
Ôn Uyển nghĩ làm vậy quá khoa trương, Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không muốn làm lớn, nói với nàng cả đời hắn cũng chỉ có một lần này, Ôn Uyển nghĩ một chút rồi cũng nghe theo ý hắn. Nhưng mà ý Ôn Uyển là tốt nhất là để mấy hôm nữa, có thời gian chuẩn bị.
Bạch Thế Niên không đáp ứng. Bắt đầu từ ngày mai hầu phủ sẽ đãi tiệc lưu động mười ngày mười đêm. Hắn muốn tuyên cáo với mọi người hắn được phong hầu rồi.
Mười ngày mười đêm tiệc lưu động, trong trí nhớ của Ôn Uyển đây đều là chuyện mà nhà giàu mới nổi mới có thể làm. Ôn Uyển không định nói trắng với Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển nghĩ một chút liền hiểu, bọn họ từ trong xương máu liều chết xông ra còn không phải vì bực này vinh quang sao: “Ngày mai khẳng định là không được. Đưa thiệp mời, an bài tiệc ra sao, những cái này đều phải nghiên cứu. Còn nữa tiệc lưu động mười ngày mười đêm của chàng cũng phải cho người đi mua sắm thỏa đáng. Cũng không thể khiến họ làm như ảo thuật một đêm là có thể chuẩn bị thỏa đáng được? Ba ngày sau sẽ làm tiệc lớn, thời gian như vậy mới đủ.”
Lo tiệc lưu động khẳng định cần đầu bếp trong tửu lâu đến, hầu phủ khẳng định không có nhiều nhân thủ như vậy. Những thứ này đều cần sớm quyết định không phải nói là có. Hơn nữa yến khách cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt cần xử lý, ba ngày là cần thiết.
Bạch Thế Niên nghĩ cũng thấy mình đã quá vội vã. Ôn Uyển nói không sai, hắn quá nóng nảy, chuyện cụ thể đều không nghĩ đến.
Ôn Uyển lập tức phân phó Hạ Thiêm làm chuyện này. Mặt khác yến khách đến phủ tướng quân Ôn Uyển định chỉ gặp mấy huân quý phu nhân trong kinh thành cùng phu nhân của đồng đội Bạch Thế Niên.
Đúng lúc này thì Tiền chưởng quỹ và Nghê trưởng quỹ đến gặp Ôn Uyển. Nói chuyện làm ăn. Ôn Uyển định sau khi xử lý chuyện này xong, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bắt tay xử lý chuyện làm ăn. Bên hoàng đế không có tiền, hôm nay phải chia hoa hồng trước, Ôn Uyển không gấp cũng không được. Còn có lần trước hoàng đế nhắc tới dân du mục ở thảo nguyên ngoài biên thành, Ôn Uyển chuẩn bị tốn khí lực để kéo nền kinh tế biên thành lên. Chờ mọi người ăn mặc không lo sẽ phái tiên sinh đến giáo hóa bọn họ, tẩy não những người này. Sau khi tẩy não thành công biên thành mới nhận được yên bình chân chính, biện pháp ôn hòa như vậy so với chiến tranh tốt hơn nhiều.
Ôn Uyển không thích xử lý việc trong phủ, vụn vặt muốn mệnh nhưng những chuyện trọng yếu này không nghiêm túc xử lý là không được. Cho nên nói mặc dù Ôn Uyển muốn con thành thân muộn một chút, nhưng nghĩ đến chuyện con sớm thành thân cũng có giúp đỡ lại đặc biệt muốn con trai sớm cưới vợ về quản gia. Làm mẹ thực không dễ mà!
Nghĩ đến con dâu Ôn Uyển nhớ tới lời của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên tương đối phản cảm với Yến Kỳ Hiên, được rồi, Ôn Uyển không thừa nhận không được, chuyện Yến Kỳ Hiên làm khiến ai cũng phản cảm! Nhưng có phản cảm với Yến Kỳ Hiên, có không thích Giang Lâm Ôn Uyển cũng không muốn Minh Cẩn cưới nữ nhi nhà huynh đệ sinh tử của Bạch Thế Niên.
Đứa bé đó có tốt hay không tạm thời Ôn Uyển không đề cập đến. Tính tình Bạch Thế Niên Ôn Uyển rất rõ, nếu bây giờ nói định, sau này cô nương này lớn lên dù có không hợp hay gì đó với Minh Cẩn đến lúc đó Bạch Thế Niên cũng không hủy. Cũng không như nàng, vì con trai dù đập hỏng chiêu bài của mình cũng không tiếc (danh tiếng của Ôn Uyển ở bên ngoài là lời nói gói vàng). Đương nhiên bây giờ Ôn Uyển cũng muốn nhìn xem Mẫn Gia có tốt như lời Mai Nhi nói không, nếu thật tốt như vậy sẽ để Minh Cẩn xem. Nếu hài lòng trước hứa miệng. Chờ lớn lên sẽ có văn thư chính thức.
Ôn Uyển nghĩ là làm, lập tức phái người đưa thư cho Mai Nhi. Người đưa thư trở về cũng cầm theo thư của Mai Nhi. Ôn Uyển gật đầu.
/1357
|