Edit: Ly Ly Hoàng đế đương nhiên biết Ôn Uyển mờ ám, chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy Ôn Uyển rất thú vị. Ôn Uyển đang nhìn một cách si mê, thì cảm giác được mặt bị bấm một cách thương yêu.
Phục hồi tinh thần lại, nhìn Ông ngoại hoàng đế đang sờ sờ mặt mình, sau còn bấm bấm mấy cái, nếu không phải Ôn Uyển nhìn thấy trong mắt của Hoàng đế ánh lên vẻ hiếu kì cùng thân phận của người, nàng thật sự hoài nghi mình có phải đã đụng trúng một lão già biến thái thích trẻ con hay không.
“Cũng không nhìn ra có gì lạ, chỉ là hơi gầy, trên người không có mấy lượng thịt, phải bồi bổ cho thật tốt. Ôn Bảo, lấy hai cành dã sâm do Cao Ly tiến cống, tìm thêm chút dược liệu bổ dưỡng, đi phủ nội vụ lấy chút đồ trang sức đeo tay, lấy thêm mấy sấp tơ lụa cho nàng, nhìn bộ dạng của nàng xem, xiêm y với mấy món đồ trang sức đeo tay này có xứng với thân phận của nàng không, nhìn quá mộc mạc. Trẻ con thì nên ăn mặc xinh đẹp, người khác mới thích. ” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, trong mắt tất cả đều là nụ cười.
Xiêm y lần này Ôn Uyển mặc chính là triều phục đã mặc lần trước, chẳng qua đã sửa đổi chút ít. Ôn Uyển cảm thấy cứ vứt bỏ như vậy thì rất lãng phí, búi tóc chải theo hình xoắn óc, cài hai cây trâm ngọc, thêm mấy cây trăm hoa kiểu dáng khác nhau, trên tay cũng chỉ đeo hai vòng tay bằng bạc, thoạt nhìn vô cùng mộc mạc.
Ôn Uyển nghe những lời nói của Hoàng đế vừa buồn bực lại vừa cao hứng. Buồn bực chính là trong một năm này mình đã tăng lên thêm cân, tuy lúc trước nhìn mình gầy yếu một chút nhưng bây giờ tốt lắm nha! Làm gì đến nỗi như lời Hoàng đế nói, có phải lão nhân gia thường thích những người béo béo mập mập, nhìn có phúc khí a. Còn cao hứng chính là dễ dàng thực hiện được mưu đồ của mình, ăn mặc đơn sơ một chút, lần này sẽ thu vào không ít tiền a.
Ôn Uyển biết quy củ, khi được ban thưởng phải tạ ơn, chân chân thật thật dập đầu lạy ba cái.
“Hài tử ngốc này, lần sau không nên dập đầu đến nổi cái trán sưng đỏ hết lên. Người khác không biết còn tưởng rằng trẫm làm gì con! Đi xuống đi” Ôn Uyển nghe những lời nói của Hoàng đế ông ngoại…, cười tươi giống như một đóa hoa. Bất quá Hoàng Đế còn chưa nói lí do gọi nàng đến đây a.
Nhưng cũng không thể cứ như vậy đặt câu hỏi, được rồi, đi ra ngoài liền đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, Ôn Uyển nhìn thấy lão đầu nhi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, lại càng cảm thấy kì lạ nhưng nàng cũng rất biết qui củ, đàng hoàng đi ra ngoài.
“Sao rồi? Gặp nàng có cảm giác gì?” Hoàng đế hỏi lão đầu nhi kia.
“Kỳ quái, từ tướng mạo nhìn không thấy chỗ nào đặc biệt, nhìn không ra đứa bé này có số mệnh nghịch thiên. Hoàng thượng, bát tự kia thật sự là của Quận chúa ?” Lão đầu nhi vô cùng hoài nghi Hoàng đế là cố ý tùy tiện gọi một người giả mạo đến. Hắn nhìn Ôn Uyển, cẩn thận suy nghĩ rất lâu, sau đó cảm thấy rất thất vọng. Còn tưởng rằng là người tuyệt thế cỡ nào, không nghĩ rằng chỉ là đứa bé câm bay tuổi.
“A? Phải không? Lúc trước đứa nhỏ này nói. Lúc nàng bị ném xuống sông, đã mơ một giấc mơ. Mơ thấy Bồ Tát nói với nàng, đời trước nàng đã làm rất nhiều chuyện tốt cho nên đời này khổ tận cam lai, sau này sẽ không chịu khổ nữa, cả đời an khang phú quý. Lúc vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trên bờ. Trước kia nàng không biết bơi lội nhưng lại không tổn hao gì mà có thể lên bờ được, ngươi giải thích việc này như thế nào ” Trong lòng Hoàng đế khó mà không nghi ngờ được, chẳng qua là không giải thích được.
“Nếu đúng như lời nàng nói…Quận chúa quả thật là người phúc hậu thâm trạch.” Ngay cả lão đầu nhi cũng không biết giải thích như thế nào, tất nhiên sẽ qui nó do trời cao an bài, bộ dáng lừa gạt người.
“Phúc trạch thâm hậu? Nếu thật là như vậy, tại sao đứa bé này lại mắc bệnh câm, đến bây giờ vẫn không nói được, việc này chẳng phải là mâu thuẫn à.” Sắc mặt Hoàng đế rất bình thản, nhưng tiếng nói lại vô cùng sắc bén.
“Cái này, cái này. . . . . . Hết thảy đều do trời định.” lão đầu nhi vẫn trơn trượt trước sau như một, bộ dáng lừa gạt người khác, không giải thích được liền đỗ lỗi cho trời cao. Nói theo kiểu nào cũng được.
“Ha hả, Cái nào không hiểu, các ngươi liền quy tất cả cho số mệnh, làm sao lại có nhiều việc liên quan đến số mệnh như vậy.Được rồi, lui xuống đi. ” Trong lòng Hoàng đế đã hiểu rõ chuyện này, cười một tiếng cho qua.
Sau khi bọn họ lui xuống, Hoàng đế lâm vào trầm tư. Sau đó Ôn công công đi từ bên ngoài vào, nói nhỏ bên tai Hoàng đế, lúc này Hoàng đế mới đứng dậyra ngoài.
Trên xe ngựa:
Có một đoạn đường đang sửa, xe ngựa vòng qua một chỗ ngoặt khác, đi con đường tương đối ít người. Không biết tại sao khi đi ngang qua một đoạn đường, Ôn Uyển ngửi thấy một mùi hôi thối, nàng lập tức che lỗ mũi lại. Qua một lúc lâu mới hết: “Có chuyện gì xảy ra? Đi dò la thử xem.”
“Quận chúa, chỗ chúng ta mới đi ngang là nơi vứt rác. ” Ôn Uyển cảm thấy kì lạ, tại sao trong kinh thành lại có đống rác ở đây.
“Đây là nơi ban đầu dùng để xây phòng ở, sau lại bị bỏ phế. Hôm nay mùi hôi bốc lên khắp cả con đường, người trong nha môn đã dọn dẹp một lần, nhưng qua một khoảng thời gian ngắn nó lại trở lại tình trạng ban đầu. Những hộ gia đình xung quanh đây đều có ý kiến nhưng cũng không có biện pháp, sau mấy ngày sẽ trở lại giống lúc ban đầu, trị ngọn nhưng không trị gốc, bọn họ oán khí ngất trời ” Nhật Hạ cười đáp. Đây đúng là sự thật.
Ôn Uyển vừa nghe nới này bị bỏ phế, trong óc vòng vo không biết bao nhiêu ý nghĩ . Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển khẽ đảo mắt khắp nơi, cũng biết khẳng định tiểu thư lại nghĩ ra chiêu số kiếm tiền mới. Nhưng tình trạng nơi này thì có thể làm gì được cho nên Hạ Ảnh cho rằng chắc mình đã nghĩ lầm.
Ngõ Bát Tĩnh:
“Thánh chỉ đến, Quý quận chúa tiếp chỉ. . . . . .” Tiếng nói giống như vịt đực vang lên, vang vọng khắp viện, ở đâu cũng nghe được. Ôn Uyển nghe thấy thanh âm kia, thì nhíu mày, thanh âm này thật khó nghe a, lỗ tai như sắp điếc luôn. Những người trong cung thật tội nghiệp, mỗi ngày đều bị thanh âm này độc hại.
Mặc trang phục phẩm cấp còn phải nhờ Hạ Ảnh vịn. Tại sao, bởi vì nó thật sự rất nặng. Y phục này ba tầng trong ba tầng ngoài, trên đầu còn phải đeo rất nhiều đồ trang sức, thêm mấy thứ này vào nàng tăng thêm mười mấy cân.
Thái giám cầm lấy một tờ danh sách lẩm bẩm: trâm ngọc như ý một cái, trâm ngọc cảnh phúc trường miên một cái, dao trì thanh cung thêu hoa một cái, trâm ngọc hàm phương lục tuyết một cái, trâm bảo thạch một đôi, trâm phỉ thúy một đôi, trâm vàng hai đôi, Kim Bộ dao hai đôi, vòng tai ngọc lục, chuỗi ngọc đeo cổ vàng ròng, vòng đeo cổ vàng ròng bảo thạch hai cái, dây chuyền trân châu hai sợi, dây chuyền đặc biệt bốn sợi, vòng ngọc đặc biệt hai đôi, vòng tay chuồn chuồn vàng kiểu dáng đặc biệt hai đôi, vòng tay bằng bạc hai đôi, vòng tay xoắn hình tôm hai đôi, vòng tay trân châu hai đôi, chén sứ cổ một đôi, trâm hoa một hộp.”
Những thứ này tất cả đều là trang sức đeo tay do Hoàng đế ban thưởng, bốn hộp đầy đồ đều là trang sức đeo tay, tất cả đều là tinh phẩm khó gặp, mỗi thứ trị giá không ít tiền. Ôn Uyển thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Lần ban thưởng này có phải quá nhiều quá hậu hĩ hay không? Đồ trang sức đeo tay của mình còn rất nhiều, nàng có đeo a.
Thái giám tiếp tục đọc: gấm hoa Giang Nam tiến cống một sấp, lăng cẩm một. . . . . . cái gì gấm Tứ Xuyên, gấm, ngọc cẩm, gấm dệt kim, vải dệt thêu hoa, vải Quảng Đông, vải dệt chéo, vải xa tanh thêu hoa, vải xa tanh trắng, gấm vóc, gấm thêu hoa văn cổ, lụa hoa. Tất cả đều có, đầy đủ các loại.
Ôn Uyển nhìn hai mươi loại vải thượng đẳng này lại càng u mê. Trong hồ lô của ông ngoại hoàng đế bán thuốc gì a. Nàng tưởng rằng cho ba bốn cuộn đã không tệ rồi, thế nhưng ông ngoại lại cho nhiều như vậy. Các loại vải vóc này cho dù người có tiền cũng chưa chắc mua được. Tiếp tục nghe nữa, nào là nhân sâm, huyết oa, lộc nhung, đông trùng hạ thảo, tuyết cáp. . . . . . Ôn Uyển nghe thấy những thứ này liền hối hận, nàng không muốn chiếm lợi của ông ngoại hoàng đế a. Nghe đến những thứ phía sau liền chết lặng, sau này đi ra ngoài, nàng nhất định phải ăn mặc phú quý, sang trọng bằng không người khác lại cho rằng nàng đang giả bộ nghèo.
Hạ Ảnh ở bên cạnh cười nói “Quận chúa, Hoàng thượng ban thưởng những thứ này cho người tất nhiên là vì chuyện lúc trước, lúc đó chưa ban thưởng cho người nên nhân dịp này thưởng hậu hĩ cho người, bồi thường cho Quận chúa.”
Ôn Uyển thử suy nghĩ xem, nguyên nhân nào khiến ông ngoại hoàng đế làm như vậy nhưng cũng không nghĩ ra được. Ông ngoại là hồ ly tính toán, không phải loại người như nàng có thể suy đoán được. Mọi người đều nói lòng dạ của Hoàng Đế rất khó dò, quả nhiên là rất khó dò. Chỉ một lần thấy mặt mình thế nhưng lại ban thưởng nhiều đồ như vậy, nhất định là có ý gì bên trong.
Ôn Uyển suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được, liền bỏ qua không đề cập đến nữa.
Ôn Uyển có được nhiều vải tốt như vậy đương nhiên là muốn dùng, nếu có nhiều đồ như thế mà chỉ để đó không dùng, thì sẽ biến thành Grandet (*) mất. Vải vóc để lâu cũng sẽ bị hư, tội gì phải lãng phí đồ đây! Nói đến việc ban thưởng, Ôn Uyển thích nhất là hộp hương liệu Long Đản Hương (1). Nàng mở ra ngửi ngửi liền vội vàng đóng lại. Đây thật sự là đồ tốt, dù có tiền cũng không mua được. Ngửi một lần sẽ ít đi một chút, chờ đến trường hợp quan trọng hãy đem ra dùng.
Ôn Uyển lập tức phân phó người ở phòng châm tuyến làm cho nàng hai mươi bộ y phục mùa xuân, hai mươi bộ y phục mùa hè, sau này mỗi ngày đều mặc quần áo mới. Nhưng chưa đến hai ngày Ôn Uyển lại cảm thấy trong một lần mà may nhiều y phục như vậy sẽ mặc không hết, chẳng bao lâu nàng lại lớn lên, đến lúc đó những y phục này đều không dùng được, vậy thì rất lãng phí, liền thay đổi quyết định, chỉ làm mười bộ. Những người ở phía dưới nghe vậy cười không ngừng, chưa từng thấy một Quận chúa nào tiết kiệm như vậy.
Vì để cho người ở phòng châm tuyến kiềm chế chút ít, không nên dùng lại hình vẽ hoa văn lúc trước. Cuối cùng, Ôn Uyển không yên lòng cho nên dứt khoát để cho bọn họ làm theo ý của mình, làm theo bản thiết kế của mình, bảo các nàng thay đổi kiểu dáng của xiêm y. Kiểu quần áo mặc ở nhà bắt chước giống y phục triều nhà Hán, hoa văn trang trí ở phía trên cũng được sửa đổi, không nên giống với người khác, không phải là mẫu đơn thì chính là hoa mai, hai loài hoa tượng trưng cho sự may mắn. Thêu những hoa mà người bình thường không thêu, thậm chí còn thêu hình con vật, nhìn đáng yêu cực kì. Bởi vì phục sức như vậy nói thật ra thì rất thoải mái.
Ôn Uyển đối với y phục cổ đại mặc dù không có nhiều hiểu biết nhưng nàng rất thích Hán phục. Nhẹ nhàng, sang trọng nhưng lại không phiền phức, mặc vào rất thoải mái cho nên hiện tại phần lớn y phục của nàng đều làm theo kiểu Hán phục. Đương nhiên khi đi ra bên ngoài thì nàng vẫn mặc y phục của triều đại này. Trong viện nàng chỉ cần làm sao cho thoải mái là được, còn Thượng Đường vẫn để cho người phòng châm tuyến làm theo kiểu cũ.
Ôn Uyển sai người đi đến khố phòng lấy vải làm thêm quần áo mới cho mấy nha hoàn bên cạnh, mỗi người hai bộ, ngoài ra còn lấy vải tốt làm quần áo mới cho lão sư. Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, nhất thời cách nhìn của mọi người đối với Ôn Uyển đếu có sự thay đổi. Mọi người đều rất vui sướng.
Ôn Uyển được ban thưởng thông qua phủ Nội Vụ, rất nhiều nhân sĩ tin tức linh thông đều nhận được tin này. Những người kia nhận được tin tức không hiểu tại sao Hoàng đế lại ban thưởng cho Ôn Uyển. Chờ đến thăm dò được Hoàng Thượng là bởi vì thấy Ôn Uyển rất đơn sơ nên mới ban thưởng nhiều đồ như vậy. Rất nhiều người đều không biết nên nói gì, Ôn Uyển mà nghèo. Một năm kiếm mười mấy vạn lượng bạc, còn chưa tính tiền thu vào của đất phong, như vậy mà còn nghèo thì kinh thành cũng không có được mấy nhà giàu.
Phục hồi tinh thần lại, nhìn Ông ngoại hoàng đế đang sờ sờ mặt mình, sau còn bấm bấm mấy cái, nếu không phải Ôn Uyển nhìn thấy trong mắt của Hoàng đế ánh lên vẻ hiếu kì cùng thân phận của người, nàng thật sự hoài nghi mình có phải đã đụng trúng một lão già biến thái thích trẻ con hay không.
“Cũng không nhìn ra có gì lạ, chỉ là hơi gầy, trên người không có mấy lượng thịt, phải bồi bổ cho thật tốt. Ôn Bảo, lấy hai cành dã sâm do Cao Ly tiến cống, tìm thêm chút dược liệu bổ dưỡng, đi phủ nội vụ lấy chút đồ trang sức đeo tay, lấy thêm mấy sấp tơ lụa cho nàng, nhìn bộ dạng của nàng xem, xiêm y với mấy món đồ trang sức đeo tay này có xứng với thân phận của nàng không, nhìn quá mộc mạc. Trẻ con thì nên ăn mặc xinh đẹp, người khác mới thích. ” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, trong mắt tất cả đều là nụ cười.
Xiêm y lần này Ôn Uyển mặc chính là triều phục đã mặc lần trước, chẳng qua đã sửa đổi chút ít. Ôn Uyển cảm thấy cứ vứt bỏ như vậy thì rất lãng phí, búi tóc chải theo hình xoắn óc, cài hai cây trâm ngọc, thêm mấy cây trăm hoa kiểu dáng khác nhau, trên tay cũng chỉ đeo hai vòng tay bằng bạc, thoạt nhìn vô cùng mộc mạc.
Ôn Uyển nghe những lời nói của Hoàng đế vừa buồn bực lại vừa cao hứng. Buồn bực chính là trong một năm này mình đã tăng lên thêm cân, tuy lúc trước nhìn mình gầy yếu một chút nhưng bây giờ tốt lắm nha! Làm gì đến nỗi như lời Hoàng đế nói, có phải lão nhân gia thường thích những người béo béo mập mập, nhìn có phúc khí a. Còn cao hứng chính là dễ dàng thực hiện được mưu đồ của mình, ăn mặc đơn sơ một chút, lần này sẽ thu vào không ít tiền a.
Ôn Uyển biết quy củ, khi được ban thưởng phải tạ ơn, chân chân thật thật dập đầu lạy ba cái.
“Hài tử ngốc này, lần sau không nên dập đầu đến nổi cái trán sưng đỏ hết lên. Người khác không biết còn tưởng rằng trẫm làm gì con! Đi xuống đi” Ôn Uyển nghe những lời nói của Hoàng đế ông ngoại…, cười tươi giống như một đóa hoa. Bất quá Hoàng Đế còn chưa nói lí do gọi nàng đến đây a.
Nhưng cũng không thể cứ như vậy đặt câu hỏi, được rồi, đi ra ngoài liền đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, Ôn Uyển nhìn thấy lão đầu nhi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, lại càng cảm thấy kì lạ nhưng nàng cũng rất biết qui củ, đàng hoàng đi ra ngoài.
“Sao rồi? Gặp nàng có cảm giác gì?” Hoàng đế hỏi lão đầu nhi kia.
“Kỳ quái, từ tướng mạo nhìn không thấy chỗ nào đặc biệt, nhìn không ra đứa bé này có số mệnh nghịch thiên. Hoàng thượng, bát tự kia thật sự là của Quận chúa ?” Lão đầu nhi vô cùng hoài nghi Hoàng đế là cố ý tùy tiện gọi một người giả mạo đến. Hắn nhìn Ôn Uyển, cẩn thận suy nghĩ rất lâu, sau đó cảm thấy rất thất vọng. Còn tưởng rằng là người tuyệt thế cỡ nào, không nghĩ rằng chỉ là đứa bé câm bay tuổi.
“A? Phải không? Lúc trước đứa nhỏ này nói. Lúc nàng bị ném xuống sông, đã mơ một giấc mơ. Mơ thấy Bồ Tát nói với nàng, đời trước nàng đã làm rất nhiều chuyện tốt cho nên đời này khổ tận cam lai, sau này sẽ không chịu khổ nữa, cả đời an khang phú quý. Lúc vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trên bờ. Trước kia nàng không biết bơi lội nhưng lại không tổn hao gì mà có thể lên bờ được, ngươi giải thích việc này như thế nào ” Trong lòng Hoàng đế khó mà không nghi ngờ được, chẳng qua là không giải thích được.
“Nếu đúng như lời nàng nói…Quận chúa quả thật là người phúc hậu thâm trạch.” Ngay cả lão đầu nhi cũng không biết giải thích như thế nào, tất nhiên sẽ qui nó do trời cao an bài, bộ dáng lừa gạt người.
“Phúc trạch thâm hậu? Nếu thật là như vậy, tại sao đứa bé này lại mắc bệnh câm, đến bây giờ vẫn không nói được, việc này chẳng phải là mâu thuẫn à.” Sắc mặt Hoàng đế rất bình thản, nhưng tiếng nói lại vô cùng sắc bén.
“Cái này, cái này. . . . . . Hết thảy đều do trời định.” lão đầu nhi vẫn trơn trượt trước sau như một, bộ dáng lừa gạt người khác, không giải thích được liền đỗ lỗi cho trời cao. Nói theo kiểu nào cũng được.
“Ha hả, Cái nào không hiểu, các ngươi liền quy tất cả cho số mệnh, làm sao lại có nhiều việc liên quan đến số mệnh như vậy.Được rồi, lui xuống đi. ” Trong lòng Hoàng đế đã hiểu rõ chuyện này, cười một tiếng cho qua.
Sau khi bọn họ lui xuống, Hoàng đế lâm vào trầm tư. Sau đó Ôn công công đi từ bên ngoài vào, nói nhỏ bên tai Hoàng đế, lúc này Hoàng đế mới đứng dậyra ngoài.
Trên xe ngựa:
Có một đoạn đường đang sửa, xe ngựa vòng qua một chỗ ngoặt khác, đi con đường tương đối ít người. Không biết tại sao khi đi ngang qua một đoạn đường, Ôn Uyển ngửi thấy một mùi hôi thối, nàng lập tức che lỗ mũi lại. Qua một lúc lâu mới hết: “Có chuyện gì xảy ra? Đi dò la thử xem.”
“Quận chúa, chỗ chúng ta mới đi ngang là nơi vứt rác. ” Ôn Uyển cảm thấy kì lạ, tại sao trong kinh thành lại có đống rác ở đây.
“Đây là nơi ban đầu dùng để xây phòng ở, sau lại bị bỏ phế. Hôm nay mùi hôi bốc lên khắp cả con đường, người trong nha môn đã dọn dẹp một lần, nhưng qua một khoảng thời gian ngắn nó lại trở lại tình trạng ban đầu. Những hộ gia đình xung quanh đây đều có ý kiến nhưng cũng không có biện pháp, sau mấy ngày sẽ trở lại giống lúc ban đầu, trị ngọn nhưng không trị gốc, bọn họ oán khí ngất trời ” Nhật Hạ cười đáp. Đây đúng là sự thật.
Ôn Uyển vừa nghe nới này bị bỏ phế, trong óc vòng vo không biết bao nhiêu ý nghĩ . Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển khẽ đảo mắt khắp nơi, cũng biết khẳng định tiểu thư lại nghĩ ra chiêu số kiếm tiền mới. Nhưng tình trạng nơi này thì có thể làm gì được cho nên Hạ Ảnh cho rằng chắc mình đã nghĩ lầm.
Ngõ Bát Tĩnh:
“Thánh chỉ đến, Quý quận chúa tiếp chỉ. . . . . .” Tiếng nói giống như vịt đực vang lên, vang vọng khắp viện, ở đâu cũng nghe được. Ôn Uyển nghe thấy thanh âm kia, thì nhíu mày, thanh âm này thật khó nghe a, lỗ tai như sắp điếc luôn. Những người trong cung thật tội nghiệp, mỗi ngày đều bị thanh âm này độc hại.
Mặc trang phục phẩm cấp còn phải nhờ Hạ Ảnh vịn. Tại sao, bởi vì nó thật sự rất nặng. Y phục này ba tầng trong ba tầng ngoài, trên đầu còn phải đeo rất nhiều đồ trang sức, thêm mấy thứ này vào nàng tăng thêm mười mấy cân.
Thái giám cầm lấy một tờ danh sách lẩm bẩm: trâm ngọc như ý một cái, trâm ngọc cảnh phúc trường miên một cái, dao trì thanh cung thêu hoa một cái, trâm ngọc hàm phương lục tuyết một cái, trâm bảo thạch một đôi, trâm phỉ thúy một đôi, trâm vàng hai đôi, Kim Bộ dao hai đôi, vòng tai ngọc lục, chuỗi ngọc đeo cổ vàng ròng, vòng đeo cổ vàng ròng bảo thạch hai cái, dây chuyền trân châu hai sợi, dây chuyền đặc biệt bốn sợi, vòng ngọc đặc biệt hai đôi, vòng tay chuồn chuồn vàng kiểu dáng đặc biệt hai đôi, vòng tay bằng bạc hai đôi, vòng tay xoắn hình tôm hai đôi, vòng tay trân châu hai đôi, chén sứ cổ một đôi, trâm hoa một hộp.”
Những thứ này tất cả đều là trang sức đeo tay do Hoàng đế ban thưởng, bốn hộp đầy đồ đều là trang sức đeo tay, tất cả đều là tinh phẩm khó gặp, mỗi thứ trị giá không ít tiền. Ôn Uyển thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Lần ban thưởng này có phải quá nhiều quá hậu hĩ hay không? Đồ trang sức đeo tay của mình còn rất nhiều, nàng có đeo a.
Thái giám tiếp tục đọc: gấm hoa Giang Nam tiến cống một sấp, lăng cẩm một. . . . . . cái gì gấm Tứ Xuyên, gấm, ngọc cẩm, gấm dệt kim, vải dệt thêu hoa, vải Quảng Đông, vải dệt chéo, vải xa tanh thêu hoa, vải xa tanh trắng, gấm vóc, gấm thêu hoa văn cổ, lụa hoa. Tất cả đều có, đầy đủ các loại.
Ôn Uyển nhìn hai mươi loại vải thượng đẳng này lại càng u mê. Trong hồ lô của ông ngoại hoàng đế bán thuốc gì a. Nàng tưởng rằng cho ba bốn cuộn đã không tệ rồi, thế nhưng ông ngoại lại cho nhiều như vậy. Các loại vải vóc này cho dù người có tiền cũng chưa chắc mua được. Tiếp tục nghe nữa, nào là nhân sâm, huyết oa, lộc nhung, đông trùng hạ thảo, tuyết cáp. . . . . . Ôn Uyển nghe thấy những thứ này liền hối hận, nàng không muốn chiếm lợi của ông ngoại hoàng đế a. Nghe đến những thứ phía sau liền chết lặng, sau này đi ra ngoài, nàng nhất định phải ăn mặc phú quý, sang trọng bằng không người khác lại cho rằng nàng đang giả bộ nghèo.
Hạ Ảnh ở bên cạnh cười nói “Quận chúa, Hoàng thượng ban thưởng những thứ này cho người tất nhiên là vì chuyện lúc trước, lúc đó chưa ban thưởng cho người nên nhân dịp này thưởng hậu hĩ cho người, bồi thường cho Quận chúa.”
Ôn Uyển thử suy nghĩ xem, nguyên nhân nào khiến ông ngoại hoàng đế làm như vậy nhưng cũng không nghĩ ra được. Ông ngoại là hồ ly tính toán, không phải loại người như nàng có thể suy đoán được. Mọi người đều nói lòng dạ của Hoàng Đế rất khó dò, quả nhiên là rất khó dò. Chỉ một lần thấy mặt mình thế nhưng lại ban thưởng nhiều đồ như vậy, nhất định là có ý gì bên trong.
Ôn Uyển suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được, liền bỏ qua không đề cập đến nữa.
Ôn Uyển có được nhiều vải tốt như vậy đương nhiên là muốn dùng, nếu có nhiều đồ như thế mà chỉ để đó không dùng, thì sẽ biến thành Grandet (*) mất. Vải vóc để lâu cũng sẽ bị hư, tội gì phải lãng phí đồ đây! Nói đến việc ban thưởng, Ôn Uyển thích nhất là hộp hương liệu Long Đản Hương (1). Nàng mở ra ngửi ngửi liền vội vàng đóng lại. Đây thật sự là đồ tốt, dù có tiền cũng không mua được. Ngửi một lần sẽ ít đi một chút, chờ đến trường hợp quan trọng hãy đem ra dùng.
Ôn Uyển lập tức phân phó người ở phòng châm tuyến làm cho nàng hai mươi bộ y phục mùa xuân, hai mươi bộ y phục mùa hè, sau này mỗi ngày đều mặc quần áo mới. Nhưng chưa đến hai ngày Ôn Uyển lại cảm thấy trong một lần mà may nhiều y phục như vậy sẽ mặc không hết, chẳng bao lâu nàng lại lớn lên, đến lúc đó những y phục này đều không dùng được, vậy thì rất lãng phí, liền thay đổi quyết định, chỉ làm mười bộ. Những người ở phía dưới nghe vậy cười không ngừng, chưa từng thấy một Quận chúa nào tiết kiệm như vậy.
Vì để cho người ở phòng châm tuyến kiềm chế chút ít, không nên dùng lại hình vẽ hoa văn lúc trước. Cuối cùng, Ôn Uyển không yên lòng cho nên dứt khoát để cho bọn họ làm theo ý của mình, làm theo bản thiết kế của mình, bảo các nàng thay đổi kiểu dáng của xiêm y. Kiểu quần áo mặc ở nhà bắt chước giống y phục triều nhà Hán, hoa văn trang trí ở phía trên cũng được sửa đổi, không nên giống với người khác, không phải là mẫu đơn thì chính là hoa mai, hai loài hoa tượng trưng cho sự may mắn. Thêu những hoa mà người bình thường không thêu, thậm chí còn thêu hình con vật, nhìn đáng yêu cực kì. Bởi vì phục sức như vậy nói thật ra thì rất thoải mái.
Ôn Uyển đối với y phục cổ đại mặc dù không có nhiều hiểu biết nhưng nàng rất thích Hán phục. Nhẹ nhàng, sang trọng nhưng lại không phiền phức, mặc vào rất thoải mái cho nên hiện tại phần lớn y phục của nàng đều làm theo kiểu Hán phục. Đương nhiên khi đi ra bên ngoài thì nàng vẫn mặc y phục của triều đại này. Trong viện nàng chỉ cần làm sao cho thoải mái là được, còn Thượng Đường vẫn để cho người phòng châm tuyến làm theo kiểu cũ.
Ôn Uyển sai người đi đến khố phòng lấy vải làm thêm quần áo mới cho mấy nha hoàn bên cạnh, mỗi người hai bộ, ngoài ra còn lấy vải tốt làm quần áo mới cho lão sư. Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, nhất thời cách nhìn của mọi người đối với Ôn Uyển đếu có sự thay đổi. Mọi người đều rất vui sướng.
Ôn Uyển được ban thưởng thông qua phủ Nội Vụ, rất nhiều nhân sĩ tin tức linh thông đều nhận được tin này. Những người kia nhận được tin tức không hiểu tại sao Hoàng đế lại ban thưởng cho Ôn Uyển. Chờ đến thăm dò được Hoàng Thượng là bởi vì thấy Ôn Uyển rất đơn sơ nên mới ban thưởng nhiều đồ như vậy. Rất nhiều người đều không biết nên nói gì, Ôn Uyển mà nghèo. Một năm kiếm mười mấy vạn lượng bạc, còn chưa tính tiền thu vào của đất phong, như vậy mà còn nghèo thì kinh thành cũng không có được mấy nhà giàu.
/1357
|