Thân thể HạẢnh đã tốt hơn một chút, liền nói cho Ôn Uyển biết, nàng vì phòng bị vạn nhất, trước khi đưa Điền thị ra cửa cũng đã hạ độc Điền thị. Thuốc này ăn vào toàn thân sẽ mềm nhũn. Hơn nữa còn đem bà ta giấu đi rồi: “Lần này ta cố ý dùng xe ngựa của Quận chúa đi đón Điền thị. Điền thị vừa lên xe ngựa, ta liền cho người núp ở hốc tối trong xe ngựa đổi với bà ta (Dưới xe ngựa của Ôn Uyển luôn có một hốc tối tương đối lớn, ngày thường dùng để một ít chăn gối y phục gì đó, miễn cưỡng cũng có thể nhét được một người đi vào). Chúng ta tổn thất nghiêm trọng, bọn họ cũng không chiếm được lợi ích. Kẻ khiến ta bị thương nặng, muốn đi vào trong xe ngựa cứu Điền thị, bị người mà ta an bài đâm trúng một kiếm, trên thân kiếm đã được tẩm độc. Chạy không thoát đâu.” Hạ Ảnh có ý là, người nọ khiến nàng trọng thương, cũng phải đánh đổi bằng tính mạng đấy.
Ôn Uyển nghe được đối phương mất đi một cao thủ như vậy, sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút, vốn cũng không đến mức quá lỗ lã.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển đứng dậy: “Quận chúa. Nữ nhân này rất có thể chính là kẻ đứng phía sau màn. Nếu bên cạnh Quận chúa không có người làm bạn, ta không yên lòng.”Đối phương hao công tốn sức thế nào cũng muốn cứu Điền thị, địa vị của Điền thị ở trong lòng đối phương đã vượt qua suy đoán lúc trước của Hạ Ảnh. Hạ Ảnh gần như xác định, Điền thị là kẻ đứng sau màn.
Ôn Uyển không cho rằng Điền thị là kẻ cầm đầu đứng sau màn. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ đứng đầu phía sau màn cần phải phát hiệu lệnh, thống lĩnh toàn cục. Nếu Điền thị thật sự là kẻ cầm đầu, dưới sự giám thị chặt chẽ như vậy mà vẫn có thể làm việc không chút sơ hở, vậy thì ám vệ và toàn bộ người trong Thần Cơ Doanh đều nên tự sát thì hơn.
Ôn Uyển gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta có phân tấc.” Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, bên cạnh nếu không có tâm phúc đi theo, nàng cũng không dám đi gặp Điền thị.
Ôn Uyển ra khỏi viện, đi thăm Võ Chiêu. Thương tích của Võ Chiêu quả thật nhẹ hơn Hạ Ảnh, lúc này nhìn thấy Ôn Uyển, còn muốn đứng lên hành lễ.
Ôn Uyển phất tay một cái: “Đến lúc nào rồi, còn muốn những thứ nghi thức xã giao này. Có bị thương đến gân cốt không?”
Võ Chiêu lắc đầu: “Không có chuyện gì. Chỉ là đả thương da thịt một chút.” Cũng không phảiVõ Chiêu cậy mạnh, những đả thương này đối với hắn mà nói, quả thật không phải là chuyện kinh hãi gì. Lại nói kể từ khi hắn đến bên cạnh Ôn Uyển, đây là lần đầu tiên bị thương. Mặc dù không phải là vì bảo vệ Quận chúa mà bị thương, nhưng vẫn coi là như vậy.
Ôn Uyển cũng cảm thấy may mắn đối phương không dùng độc trên thân kiếm. Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu Hạ Ảnh biết được suy nghĩ này của Ôn Uyển, nhất định sẽ lật mắt xem thường một cái đấy. Ngươi cho rằng độc dược là rau cải trắng sao, ở đâu cũng đều có à.
Ôn Uyển nhìn thái y đang xử lý vết thương. Trong phủ của Ôn Uyển có thái ở lại. Thái y gật đầu nói: “Quận chúa yên tâm, không có chuyện gì lớn. Nghỉ ngơi nửa tháng, sẽ tốt thôi.”
Võ Chiêu nghe thế bất mãn: “Quận chúa. Nghỉ ngơi năm ba ngày là được rồi” Hắn không giống như Hạ Ảnh, thứ nhất thương thế của Võ Chiêu nhẹ hơn so với Hạ Ảnh, thứ hai thể chất Võ Chiêu cũng tốt hơn Hạ Ảnh. Chút đả thương này Võ Chiêu cũng không coi là gì, chờ vết thương đóng vẩy sẽ không chuyện.
Ôn Uyển cũng không muốn nghe Võ Chiêu nói tiếp, những người này thật đúng là tự coi bản thânmình là người sắt: “Thái y nói gìthì làm như vậy đi.Đừng ỷ vào trẻ tuổi mà không biết bảo trọng thân thể. Đúng rồi, lần này đối phương tới bao nhiêu người?” Hạ Ảnh chỉ nói đối phương tới rất nhiều người. Nhưng cụ thể có bao nhiêu, nàng cũng không rõ lắm.
Võ Chiêu suy nghĩmột chút: “Tính cả những kẻ đến một mình hoặc tốp nhỏ, đại khái khoảng năm sáu mươi người.” Lần này đúng là xuất động nhiều người đấy.
Ôn Uyển có chút buồn bực: “Năm sáu mươi người? Toàn bộ đều là cao thủ sao?” Cao thủ cũng đã nhiều như cải trắng rồi, vừa ra tay chính là năm sáu mươi người. Bên người nàng cũng chỉ có hơn mười cao thủ nhất đẳng, cũng đã cảm thấy rất nhiều. Vậy phái đến năm mươi sáu mười cao thủ nhất đẳng, Ôn Uyển có chút không tin.
Võ Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải. Cao thủ nhất đẳng chỉ có hai người. Một bị đánh bị thương, một người khác thì bị đâm trúng một kiếm. Còn lại đều có nhiệm vụ khác, Quận chúa, bọn họ phân công nhiệm vụ rất rõ ràng. Hơn nữa mục đích của bọn họ là cứu người, không cùng chúng ta cứng đối cứng.”
Ôn Uyển gật đầu, như vậy là hợp lý. Nếu không, bốn mươi năm mươi cao thủ hạng nhất, quá không hợp lý rồi. Võ Chiêu đối với chuyện này cũng không tính là hiểu biết thấu triệt, nhưng đoán được đại khái: “Quận chúa. Nữ nhân này là con cá lớn. Nếu không phải bà ta sớm bị đổ thuốc giấu đi thì cũng đã bị cứu đi rồi.”
Ôn Uyển gật đầu, nhất định là con cá lớn.Đối phương xuất động nhiều người như vậy. Phải biết rằng, bây giờ đối với bọn hắn mà nói, chính là mất một người sẽ ít đi một người.
Ôn Uyển mang theo Hạ Hương và Hạ Nhàn. Hai người này võ công cũng không tệ, cộng thêm cả ảnh tử âm thầm bám theo, Ôn Uyển nghĩ cũng đủ an toàn rồi. Chẳng qua vừa đến cửa, Ôn Uyển bỗng nhiên lùi bước: “Võ công của Thu Vân và Thu Nga thế nào?” Nếu không tệ lắm, cũng mang theo luôn. Đến lúc đó Thu Vân và Thu Nga ở bên cạnh Điền thị, hẳn là càng an toàn hơn.
Hạ Hương nhỏ giọng nói: “Thu Vân và Thu Nga cũng đã được chọn lựa tỉ mỉ, mặc dù võ công không bằng được Hạ Dao tỷ tỷ, nhưng cũng là cao thủ nhất đẳng.”
Bồi dưỡng nhân tài như vậy, cực kỳ tốn công sức và tiền bạc đấy. Tiên hoàng và hoàng thượng để nhiều người như vậy bên cạnh Quận chúa, ân sủng đối với Quận chúa mà nói không cần bàn cãi (Ôn Uyển nhún vai: ngươi cũng không nhìn xem ta đã làm bao nhiêu chuyện cho hoàng đế, giúp đỡ ông giải quyết bao nhiêu vấn đề. Hơn nữa những người này vào thời điểm nguy hiểm thì bảo vệ ta, còn lúc khác chính là giám thị ta đấy).
Ôn Uyển chuẩn bị thỏa đáng mới đi gặp Điền thị. Lúc Ôn Uyển đi vào, đã nhìn thấy Điền thị lúc này đang tựa vào trên ghế, mềm nhũn, nhìn qua giống như không có xương vậy.
Bên cạnh Điền thị có hai thị vệ thân hình cao lớn, nhìn thấy Ôn Uyển đi tới, liền hướng Ôn Uyển hành lễ, sau đó thối lui đến bên cạnh Điền thị, một người một tay đặt trên vai Điền thị. Đây là phòng ngừa vạn nhất, nhỡ đâu người này đột nhiên nổi điên xông tới mạo phạm Quận chúa.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Điền thị, ngẩn ra. Nhớ đến lần trước Ôn Uyển còn cảm thán nữ nhân năm mươi tuổi mà bảo dưỡng được không khác gì thiếu phụ thành thục ba mươi tuổi. Vì thế rất là cảm thán. Nhưng bây giờ Điền thịso với lúc đó quả thật đại biến. Một đầu tóc đen lúc trước, nay thay vào đó là mái tóc trắng, lại còn mặc một thân áo tù nhân màu trắng, hơn nữa trên người còn có thể nhìn thấy những vết thương kinh khủng dữ tợn. Nhìn đặc biệt đáng thương. Nhưng cho dù như thế, Điền thị cũng không có ủ rũ chán chường, mà ngược lại vẻ mặt bình tĩnh. Nếu chỉ nhìn Điền thị bây giờ, mọi người còn cho rằng đây chỉ là một phụ nhân bình thường đấy. Vậy thì cũng quá cường hãn rồi.
Điền thị nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Ôn Uyển, cười nhạo: “Ta đã là cái dạng này rồi, ngươi vẫn còn lo lắng ta sẽ mưu hại ngươi sao?” Điền thị xem thường cái hành động này của Ôn Uyển. Bà đã không thể nhúc nhích, bên người Ôn Uyển không chỉ mang theo bốn thị nữ, hơn nữa còn đứng cách rất xa bà, bộ dáng kia thật giống như sợ mình nhảy dựng lên, một ngụm xé nàng ra làm ba không bằng (bị ngươi nói đúng rồi, Ôn Uyển chính là một tiểu quỷ nhát gan sợ chết đến không thể sợ chết hơn được nữa đấy).
Ôn Uyển nghe thấy Điền thị châm chọc, cũng không chút phật lòng, mà cười dài nói: “Mạng chỉ có một cái, mất rồi thì không tìm trở lại được. Cho nên nha, ta vẫn cho rằng, cẩn thận mới có thể sống được vạn năm.” Người khác nhạo báng kẻ nhát gan sợ chết, nhưng Ôn Uyển lại không cho là như vậy. Chỉ cần có thể khỏe mạnh bình an, nhát gan sợ chết thì có làm sao.
Điền thị thấy Ôn Uyển nghe mình châm chọc nàng nhát gan sợ phiền phức, lại không cho rằng đó là nhục nhã, mà ngược lại lại còn cảm thấy tâm đắc, thản nhiên thừa nhận ở trước mặt thủ hạ. Điền thị không nhịn được thật tình đánh giá Ôn Uyển. Những năm này, muốn nói người duy nhất bà ta không nhìn thấu, không phải Ôn Uyển thì là ai. Yến Hồng Chương rất dễ nhìn thấu, Yến Hồng Chương chính là một nam nhân có dã tâm, năm đó dốc lòng tranh trữ muốn làm hoàng đế, sau khi làm hoàng đế lại muốn trở thành một đời minh quân, muốn lưu danh thiên cổ. Bởi vì ôm ý nghĩ như vậy, Yến Hồng Chương khi ở phiên địa (địa bàn của phiên vương) có danh tiếng thích giết chóc, sau khi làm hoàng đế, địa vị vững chắc, sau này thủ đoạn cũng dần dần ôn hòa hơn.
Nhưng Ôn Uyển lại không giống thế, từ đầu tới cuối, đối với danh tiếng nàng luôn không thèm để ý. Năm đó tuổi còn nhỏ, lưng đeo danh tiếng khó nghe như vậy mà nàng ta vẫn sống rất dễ chịu .
Sau lại quyên góp rất nhiều cho thân gia, danh tiếng tốt lắm. Nhưng sau đó bị quấn vào bên trong vòng tranh đoạt đế vị. Ôn Uyển vì giúp đỡ Yến Hồng Chương mà bày mưu tính kế, lo lắng hết lòng. Thậm chí mấy lần còn suýt nữa tử vong. Chờ sau khi trợ giúp Yến Hồng Chương thượng vị rồi. Ôn Uyển vì giúp Yến Hồng Chương giải quyết khó khăn về tài chính,lại cam chịu hạ tiện đi làm ăn. Danh tiếng lại xuống dốc không phanh.
Điền thị vẫn cho rằng, Ôn Uyển là một cánh tay của Yến Hồng Chương, có thể trợ giúp Yến Hồng Chương rất nhiều. Nhưng thời điểm Yến Hồng Chương bị bệnh, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Ôn Uyển lại đứng ra chống đỡ đại cục. Khi đó Điền thị mới biết được, Ôn Uyển không chỉ là một cánh tay của Yến Hồng Chương, mà còn là trợ lực lớn nhất của Yến Hồng Chương. Có Ôn Uyển ở đó, Yến Hồng Chương không cần lo lắng chuyện phía sau. Cũng bởi vì như thế, Yến Hồng Chương mới dám bày ra đại cục lớn như vậy, bởi vì có Ôn Uyển trấn giữ, Yến Hồng Chương hoàn toàn không cần lo lắng kinh thành có loạn. Mà bọn họ, toàn bộ đều từng bước chui vào trong cái bẫy của Yến Hồng Chương.
Điền thị thật không thể hiểu, Ôn Uyển rốt cuộc có thật sự không thèm ngó ngàng đến quyền thế như trong lời đồn không, hay là giấu diếm quá sâu khiến cho người ta nhìn không ra chân tướng nữa.
Sau khi Ôn Uyển ngồi xuống chậm rãi nói: “Có thể nói ra tên thật của ngươi không?”
Điền thị giống như nghe kẻ khác chê cười vậy: “Chúng ta cũng đã gặp qua mấy lần. Trí nhớ của Quận chúa không phải kém như vậy chứ? Nếu không nhớ được, ta đây lặp lại lần nữa, nhà mẹ ta họ Điền, nhà chồng họ Thích.” Đối mặt với Ôn Uyển, Điền thị nhìn qua vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến làm cho người xung quanh nhìn rất không thuận mắt.
Ôn Uyển hướng Hạ Nhàn gật đầu một cái, lúc này HạNhàn mới bước nhỏ lui ra ngoài: “Đúng vậy, Thích phu nhân, có thể làm cho nhiều người như vậy liều chết cứu giúp, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng là ngươi họ Điền sao. Nếu ta không có đoán sai, ngươi hẳn là hậu duệ của hoàng thất tiền triều.” Những lời này của Ôn Uyển, nếu nói ra từ trước, có thể chỉ là muốn thăm dò, nhưng vào lúc này, chẳng qua chỉ là để xác định lại mà thôi.
Điền thị cười khẽ: “Ngươi muốn ta là dư nghiệt tiền triều, ta chính là dư nghiệt tiền triều. Đã rơi vào tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được. Có thể sớm một chút đi gặp lão gia, đối với ta cũng là một loại giải thoát.” Đối với tử vong, Điền thị không có nửa phần sợ hãi.
Ôn Uyển nghe Điền thị nói chuyện, cười gật đầu: “Thích phu nhân, ngươi không muốn biết vì sao ngươi ngụy trang hoàn hảo như thế, mà bọn ta còn có đem ngươi bắt đi thể trước tiên không?” Ôn Uyển vô cùng xác định, Điền thị nằm mơ cũng không nghĩ ra bà ta lại bị bắt giữ nhanh như vậy. Bên cạnh Điền thị nhất định có cao thủ, nhưng khẳng định cao thủ bên cạnh không nhiều lắm. Dưới sự uy hiếp của Ôn Uyển, Lý Nghĩa cho dù không muốn, cũng không dám phớt lờ.
Điền thị đối với chuyện này nói không có nghi ngờ là giả: “Nguyện ý rửa tai lắng nghe.”
Ôn Uyển cười nói: “Nhớ đến yến hội lần đó, là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân. Về lễ nghi có thể nói là phu nhân rất hoàn mỹ, nhất cử nhất động dường như là từ trong xương mà ra. Khiến cho tôn quý Quận chúa chính tông ta đây ở trước mặt ngươi cũng thấy tự ti mặc cảm.” Thấy Điền thị không bị ảnh hưởng gì, Ôn Uyển cũng không để ý: “Ma ma dạy dỗ ta nói, lễ nghi phải là xâm nhập đến trong xương, nhất cử nhất động mới có thể lộ rõ ra sự khác nhau của nữ nhi hoàng gia so với người khác. Mà trên người ngươi biểu lộ ra lễ nghi tự nhiên như thế khiến ta rất giật mình. Sau lại hỏi mấy ma ma giáo dưỡng. Bọn họ nói, trong tình hình chung, hẳn là từ nhỏ đã được đón nhận cái loại lễ nghi cực kỳ hà khắc này. Lúc ấy ta nghe liền cảm thấy rất kỳ quái đấy. Phụ thân của Thích phu nhân chỉ là một tiểu lại nho nhỏ, mẫu thân là con gái của một thương nhân. Hơn nữa lại sống ở nơi…không chú trọng lễ nghi nhất như biên thành. Nhưng vì cái gì lễ nghi của ngươi so với thiên gia nữ (nữ tử hoàng gia) được dạy dỗ chính thống như ta còn muốn giỏi hơn, thật là làm cho người không thể hiểu nổi đấy!”
Mặt mày Điền thị vừa động, không nhịn được khẽ cười nói: “Quận chúa thật đúng là tuệ nhãn như đuốc!” Một câu nói kia không hề có ý châm chọc, chẳng qua, chỉ bằng vào cái này đã hoài nghi thật khiến người không thể cười nổi.
Ôn Uyển cũng không giận: “Lúc trước chẳng qua là hoài nghi, hôm nay, đã có thể xác nhận.” Đối phương xuất động đều là cao thủ, ngay cả HạẢnh và Võ Chiêu cũng bị thương, tầm quan trọng của Điền thị không cần nói cũng biết.
Ôn Uyển không để ýđến sắc mặt Điền thị càng ngày càng âm trầm, vui vui vẻ vẻ nói: “Ngươi có thể không biết. Ưu thế lớn nhất của ta không phải là có bao nhiêu bản lĩnh, mà chính vận khí ta rất tốt. Nếu không, cũng không sống tới hôm nay.”
Điền thị nghe được lời này của Ôn Uyển mới lên tiếng: “Quận chúa là được trời cao chiếu cố ân sủng.” Vận khí Ôn Uyển quả thật tốt, nếu không làm sao có thể ở dưới tình huống như vậy lại gặp phải Ôn Uyển. Những thứ không nói, chỉ nói lần này, vốn tưởng rằng bên cạnh chẳng qua là có thêm mấy người đang giám thị bà ta. Kết quả khi có chuyện xảy ra muốn đang định đi rồi, nhưng đi không được. Bởi vì lúc đi, số cao thủ bên người bà ta so với bà ta dự trù nhiều hơn gấp ba lần. Lúc ấy bà ta nhìn thấy, cho dù ngoan cố chống cự cũng chạy trốn không thoát, nên dứt khoát không phản kháng, để cho người ta dễ dàng bắt được bà ta. Chẳng qua làcó nằm mơ bà ta cũng không nghĩ đến, những người này sau khi bắt bà ta lại không đưa bà ta đến Đại Lý Tự, mà trực tiếp đưa đến Thiên Lao. Chịu đủ cực hình cũng không đợi được người tới cứu. Lần này Lý Nghĩa bị ảnh hưởng của bà ta, vốn cho rằng còn có thể chạy trốn, không nghĩ tới vẫn đi sai một quân cờ. Nói đến nói đi, đều là vận số của bà ta không bằng được Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười đến rất rực rỡ. Nàng quả thật vận khí tốt. Ôn Uyển có thể xác định, Điền thị tuyệt đối nhân vật đứng đầu của địch nhân, không phải là kẻ cầm đầu sai sử phía sau màn, nhưng tuyệt đối là nhân vật không thể thiếu.
Nụ cười của Ôn Uyển kích thích sát khí trong mắt Điền thị, có điều lúc này bà ta chỉ là thịt cá, có hận thêm chút nữa cũng không làm được cái gì, ngược lại sẽ để cho Ôn Uyển nắm được cái gì.
Ôn Uyển lại không tra hỏi Điền thị: “Bọn họ đều nói ngươi là dư nghiệt tiền triều, ta cảm thấy rất kỳ quái. Tiền triều là Nguyên triều. Nhìn bộ dáng kia của ngươi cũng không giống như nữ tử Nguyên triều. Nữ tử Nguyên triều không chú trọng lễ nghi như ngươi, cũng không nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy.” Nữ tử dân tộc thiểu số, tương đối dũng cảm phóng khoáng không bị gò ép, hơn nữa cũng rất cao lớn.
Điền thị lạnh lùng nhìn Ôn Uyển, muốn từ trên người bà ta tìm ra sơ hở, thật là mộng tưởng hão huyền.
Hạ Dao bưng nước trà điểm tâm tới, phía sau còn có bốn nha hoàn bưng nước trái cây tươi mới đến. Ôn Uyển nhận lấy trà từ từ uống, thần thái kia rất nhàn nhã thảnh thơi
Ôn Uyển uống xong trà, lại uống đến nước trái cây. Sau đó mới chậm rãi nói cùng Điền thị: “Thật ra ta thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào. Hiện tại Đại Tề đãdựng nước hai trăm năm rồi, hôm nay dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp. Các ngươi vì dục vọng của bản thân, muốn khiến cho thiên h ạđại loạn. Ngươi không cảm thấy, chuyện các ngươi làm là đi ngược lại đạo lý sao? Ngươi cho rằng các ngươi có thể thành công sao?”
Điền thị nhắm mắt lại, coi Ôn Uyển là không khí.
Hạ Hương dần dần hiện ra lửa giận: “Quận chúa, không dụng hình bà ta sẽ không cung khai . Quận chúa. . . . . .” Ý tứ của Hạ Hương là dụng hình với bà ta.
Ôn Uyển cười nhạt: “Dụng hình? Nếu dụng hình hữu dụng còn phải dẫn tới nơi này sao.” Thấy Điền thị còn đang nhắm mắt, Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Ngươi cũng không cần phòng bị ta. Ta biết cực hình cũng không thể khiến ngươi mở miệng, ta sẽ không làm chuyện vô ích. Ta chỉ có chút tò mò, cho nên muốn hàn huyên nói chuyện phiếm với ngươi mà thôi. Không cần phải nói những chuyện cơ mật kia, coi như là bằng hữu tâm sự đi.”
Hạ Hương và Hạ Nhàn liếc mắt nhìn nhau. Quận chúa làm cái gì vậy? Chưa từng nghe qua cùng phạm nhân nói chuyện phiếm, thật là chuyện khó gặp.
Ôn Uyển cười nói: “Ta có vận khí tốt, ta rất muốn biết, ngươi dựa vào cái gì mà sống tới ngày hôm nay. Nếu không, để cho ta đoán một chút nhé? Có phải ngươi biết bên cạnh vẫn có người của triều đình đang giám thị. Nhưng mà thủ đoạn của ngươi rất cao, người kia đã bị ngươi thu mua. Sau đó triều đình để lại người, bởi vì có người này chống đỡ cho ngươi, cho nên không bắt được dấu vết của ngươi. Lần này ngươi bị bắt, cũng là quỷ thần khiến xui? Có đúng không?”
Điền thị không đáp lời Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười nói: “Thật ra thì chân tướng không phải là quỷ thần xui khiến, mà là ta để cho người ta giám sát ngươi. Ta nói với bọn họ, nếu ngươi đào thoát, toàn bộ bọn họ đều phải tự sát tạ tội.”
Điền thịnhếch mi, vào thời điểm Ôn Uyển cho rằng bà ta cái gì cũng sẽ không nói, Điền thị mở miệng hỏi: “Ta rất muốn biết, năm đó làm sao ngươi cứu được Yến Hồng Chương?”
Ôn Uyển cố ý giả bộ như rất kinh ngạc: “Tại sao hỏi như thế?”
Điền thị nhìn Ôn Uyển, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mộc thần y nói, Yến Hồng Chương sống không quá ba mươi lăm tuổi. Nhưng bây giờ Yến Hồng Chương vẫn sống đến bốn mươi bảy tuổi. Ta nghĩ ngươi cũng rất tin tưởng y thuật của Mộc thần y.” Điền thị biết, chuyện này liên quan đến Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười khẽ: “Nếu không thì như vậy đi. Ta trả lời một vấn đề, ngươi cũng đáp lại một vấn đề. Ngươi yên tâm, vấn đề ta hỏi ngươi nếu ngươi có thể trả lời, thì nói cho ta biết. Ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án. Ta vẫn luôn tuân thủ giao dịch công bằng.”
Hạ Hương không biết trong hồ lô củaÔn Uyển muốn bán thuốc gì.
Điền thị lại không phản ứng, không đáp ứng, cũng không phản đối.
Ôn Uyển cười nói: “Không phản đối, ta liền coi như ngươi đã chấp nhận. Có thể nói cho ta biết. Ngươi năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi không?” Cái vấn đề này không khó.
Hạ Hương rất muốn trợn trắng mắt, nàng còn tưởng rằng Quận chúa sẽ hỏi vấn đề ly kỳ cổ quái gì kia. Không nghĩ tới, lại hỏi cái vấn đề đơn giản đến không thể đơn giản hơn này nữa.
Điền thị cũng rất kinh ngạc, chẳng qua đây không phải đại sự gì: “Bốn mươi chín tuổi.”
Ôn Uyển gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi chắc sẽ không biết nói dối. Ngươi trả lời ta, ta cũng giữ lời. Tin tức của ngươi không sai, Mộc thần y nói không sai. Cậu hoàng đế trên người có bệnh. Chẳng qua là, ta tìm Giác Ngộ đại sư xin một phương thuốc cổ truyền, sau đó dùng phương thuốc cổ truyền này, cứu cậu hoàng đế.”
Điền thị rõ ràng không tin.
Lời nói này của Ôn Uyển cũng không sai, không có phương thuốc cổ truyền của Giác Ngộ đại sư, nàng không thể nào cứu được hoàng đế : “Ngươi đừng không tin, sự thật chính là như vậy. Vấn đề thứ hai, đến cùng ngươi có phải hậu duệ hoàng thất tiền triều hay không?”
Điền thị cự tuyệt trả lời.
Ôn Uyển dài dòng thật lâu, hỏi cũng là một ít vấn đề râu ria. Điền thị trả lời mấy cái, cũng nhân cơ hội hỏi mấy cái. Ôn Uyển trả lời chỉ là nửa đoạn trước không có nói đoạn sau, kể một ít còn một ít giữ lại.
Lúc Ôn Uyển nghe được Điền thị hỏi nàng rốt cuộc là người nào, thì ha hả cười không ngừng: “Ngươi thế nhưng hoài nghi ta không phải là người? Lời nói thánh thần gì đó mà ngươi cũng tin? Năm đó còn có người tiên đoán nói triều đại Đại Tề không quá hai trăm năm đấy! Hiện tại không phải cũng qua hai trăm năm rồi sao?”
Ôn Uyển cùng Điền thị nói chuyện, bất tri bất giác qua một lúc đến trưa.
Ôn Uyển đi ra khỏi phòng, không nhịn được vuốt vuốt đầu. Cùng nữ nhân này nói chuyện, so với lúc đàm phán cùng Kù Cừu còn đau đầu hơn. Nhìn tưởng dễ dàng, thật ra thì tương đối phí đầu óc. So với việc một ngày một đêm không ngừng nghỉ xử lý chính vụ còn muốn đau đầu hơn.
Điền thị nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của Ôn Uyển, một lần nữa mở mắt nhìn bóng lưng Ôn Uyển, trong mắt có cảnh giác. Nếu Ôn Uyển chất vấn bà ta, bà ta còn có chút nắm chắc. Nhưng bây giờ đã hỏi hồi lâu, cũng chỉ hỏi một chút ít vấn đề không liên quan. Tin đồn nàng làm việc từ trước đến giờ không theo lẽ thường, mới vừa rồi bà ta cũng ôm lòng cảnh giác lớn nhất. Nữ nhân này, so với người kia(Lý Nghĩa) còn khó đối phó hơn. Lý Nghĩa chẳng qua là dùng cực hình, nữ nhân này ra chiêu bà ta nhìn không rõ. . .
Lúc Ôn Uyển đi ra ngoài, Hạ Hương trong lòng trăm mối vẫn không có cách nào giải. Làm sao mà cái gì Quận chúa cũng không hỏi, chỉ cùng càm ràm hai câu như nói việc nhà thì đã xong rồi.
Ôn Uyển trở về thư phòng, đem toàn bộ tư liệu lúc trước HạẢnh thu thập được lấy ra. Tinh tế cân nhắc, lại lấy thêm cả những ghi chép lúc nói chuyện với Kỳ Cừu.
Đầu tiên có thể khẳng định, Điền thị không phải là chủ sử phía sau màn. Số tuổi không phù hợp. Ôn Uyển viết tuổi của Điền thị lên, lại viết cả tuổi của chủ sử đứng sau màn mà Kỳ Thù nói cũng viết lên.
Một bốn mươi chín tuổi, một ba mươi hai ba mươi ba tuổi, không tương đồng. Nhưng tại sao người này hao hết tâm tư, cũng muốn cứu Điền thị. Chuyện trước mắt không phải là nên giấu đi, đợi cơ hội thích hợp rời khỏi kinh thành à. Tại sao lại mạo hiểm phái nhiều người như vậy đi cứu Điền thị? Điền thị rốt cuộc đối với hắn quan trọng đến cỡ nào, mà thà hy sinh nhiều người như vậy cũng muốn cứu bà ta.
Ôn Uyển hoài nghi tiểu nhi tử của Điền thị. Nhưng sau đó xác nhận tiểu nhi tử kia chỉ là cái bao cỏ, không thể trọng dụng, cũng bị Ôn Uyển bác bỏ.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ ra, tất cả những người có khả năng đều bị Ôn Uyển từng bước từng bước bác bỏ. Hạ Nhàn đi tới khuyên: “Quận chúa, vẫn nên dùng bữa trước đã. Có muốn tìm hiểu cũng không thể để bụng đói được.”
Ôn Uyển ở thư phòng ngây người thật lâu, hiện tại cũng đã là buổi tối. Ôn Uyển không cảm thấy đói, nhưng nghĩ một chút Ôn Uyển vẫn ra khỏi thư phòng. Vốn nghĩ như vậy cũng nghĩ không ra nguyên cớ gì, còn không bằng để đầu óc nghỉ ngơi một chút.
Ôn Uyển ăn cơm, nhạt nhẽo vô vị, nhai kỹ nuốt chậm, món ăn Hạ Nhàn làm nàng cũng không động đến vài miếng. Hạ Nhàn nhỏ giọng khuyên: “Quận chúa. Ăn nhiều một chút. Người nhìn xem người gầy thành như vậy, nếu không ăn nhiều, chờ đến khi đại công tử và nhị công tử trở lại, thấy người như vậy trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu.” Nói những chuyện khác cũng vô dụng, chỉ có chuyện này là hữu dụng nhất.
Ôn Uyển khẽ than thở: “Cũng không biết hai hài tử này có phải hay không cũng. . . . . .” Chữ gầy còn chưa nói ra miệng. Ôn Uyển linh quang chợt lóe, Điền thị bốn mươi chín tuổi, chủ sử phía sau màn hơn ba mươi tuổi. Lần này tốn hao nhân lực lớn như vậy tới cứu Điền thị. Nàng bắt đầu hoài nghi là tiểu nhi tử của Điền thị. Tiểu nhi tử thì loại bỏ. Nhưng Điền thị còn có một người con lớn nhất. Chẳng qua là người con lớn nhất này chết non, nên cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Ôn Uyển.
Ôn Uyển bỏ bát đũa trong tay xuống, nhanh chóng trở lại thư phòng. Ôn Uyển về là thư phòng hậu viện, không phải là thư phòng tiền viện.
Ôn Uyển lại đem tư liệu vềĐiền thịra nhìn. Điền thị tổng cộng sinh một nữ hai nam, nữ nhi mới ra sinh ra đã chết non rồi, cũng bởi vì như thế, sau đó Điền thị mới thu dưỡng Thích Lệ Nương. Con lớn nhất Thích Ngọc cũng chết non vào năm mười một tuổi, tiểu nhi tử Thích Diệu văn không được võ chẳng xong, là một phế vật thích ăn uống chơi gái đánh bạc. Thích Diệu bị Ôn Uyển loại bỏ.
Ôn Uyển nhìn ngày tháng ra đời của Thích Ngọc, nhìn vào năm sinh của Thích Ngọc, nếu Thích Ngọc không có chết non, năm nay ba mươi tuổi. Kỳ Cừu nói người nọ đại khái khỏang ba mươi hai ba mươi ba tuổi. Kỳ Cừu chưa từng thấy người này, đoán chừng có chút sai lệch là rất bình thường.
Trừ lý do mẫu tử ruột thịt này ra, Ôn Uyển tìm không ra lý do khác có thể khiến cho kẻ đầu sỏ phía sau màn liều chết cũng muốn cứu Điền thị. Khụ, Ôn Uyển suy đoán, chủ sử phía sau màn này chính là Thích Ngọc.
Ôn Uyển đặt bút trong tay xuống bàn, sau khi ngồi xuống lắc đầu. Ai có thể tưởng tượng được, kẻ đầu sỏ đứng phía sau mọi chuyện lại là một người đã sớm chết đi trong mắt thế nhân.
Ôn Uyển nghỉ ngơi một hồi, bất kể như thế nào, hiện tại ít nhất đã có đầu mối về kẻ đứng sau màn. Những cái khác, nên giao cho Lý Nghĩa thôi. Khụ, Ôn Uyển đối với Lý Nghĩa này thật sự là. . . . . . Đáng tiếc hiện tại Ôn Uyển biết, chuyện này trừ bỏ Lý Nghĩa, những người khác đều không thích hợp đảm đương nhiệm vụ này.
Ôn Uyển cất giọng nói: “Lập tức mời Lý Nghĩa đến, nói ta có chuyện quan trọng thương nghị.”
Thật ra từ sau khi Lý Nghĩa trở về cùng HạẢnh và Võ Chiêu, vẫn chờ gặp Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại không rảnh tiếp hắn. Ôn Uyển đối với Lý Nghĩa bất mãn tới cực điểm, cho nên muốn gạt qua một bên, muốn giết uy phong của Lý Nghĩa. Chẳng qua sau đó Ôn Uyển lại quá bận rộn, quên mất chuyện này.
Hạ Hương cao giọng đáp lời Ôn Uyển, quay đầu phái người đi mời Lý đại nhân tới.
Lý Nghĩa chờ chực ở tiền viện. Lần này Lý Nghĩa gây ra sai lầm lớn như vậy, trong lòng hắn cũng vạn phần ảo não. Thiếu chút nữa bởi vì sơ sót của chính mình mà gây ra sai lầm không thể vãn hồi. Ôn Uyển không gặp hắn, hắn cũng đàng hoàng chờ ở tiền viện.
Hiện giờ Lý Nghĩa đối với Ôn Uyển nửa điểm bất mãn cũng không có. Sự thật chứng minh, trực giác của Ôn Uyển Quận chúa vô cùng chính xác. Cho nên dù phải đợi cả ngày Ôn Uyển không gặp hắn, hắn cũng không dám có nửa câu oán hận. Lần này may nhờ có Quận chúa cảnh giác và cẩn thận, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Lý Nghĩa nghe Thu Vân tới đây đáp lời hắn, nói sau khi quận chúa gặp Điền thị liền đi vào thư phòng, sau đó lại đi ra ngoài, một lúc sau giống như nghĩ đến cái gì, lại vội vội vã vã vào thư phòng. Đến bây giờ còn chưa đi ra ngoài, cũng không có người dám quấy rầy. Lý Nghĩa cũng có hiểu biết tính tình của Ôn Uyển. Lúc nào gặp vấn đề, Ôn Uyển Quận chúa thích một mình trong thư phòng suy xét vấn đề. Trong lòng Lý Nghĩa mong đợi, hi vọng Quận chúa thật có thể giúp đỡ tìm ra chủ sử đứng sau.
Lý Nghĩa nghe được Quận chúa cho mời, đè nén kích động trong lòng, theo người đi đến hậu viện. Khoảng cách từ tiền viện đến hậu viện nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Ôn Uyển sắp xếp bồn cảnh nhỏ đặt trên giá gỗ bằng đàn hương. Mới vừa rồi Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ xuống, kẻ đứng phía sau màn này, tám chín phần mười chính là Thích Ngọc rồi. Về phần Thích Diệu, có lẽ chính là che tầm mắt của mọi người, cố ý làm cho người ta bị ảo giác, cho rằng hắn là một phế vật. Trên thực tế, kỹ viện, sòng bạc, tửu lâu, cái loại địa phương tụ tập nhiều hạng người này chính là nơi dễ dàng truyền tin tức nhất. Thích Diệu, nhất định là đầu mối then chốt của bọn họ.
Ôn Uyển không chắc lắm Thích Diệu có phải cũng bị giam giữ hay không. Nếu Thích Diệu thật sự bị giam ở trong đại lao, vậy thì vận khí tốt đến khó tin rồi. Chẳng qua Ôn Uyển suy đoán Thích Diệu trăm phần trăm là đã trốn đi rồi.
Ôn Uyển suy xét trước sau, Điền thị sinh hai đứa con trai, một giả chết, một bị coi là phế vật bỏ quên. Ôn Uyển khẳng định Thích Diệu rất có thể giả bộ thành phế vật, nhưng thân thể bị phế thì không giả được ám vệ. Vì sao Điền thị muốn làm như vậy? Sau đó lại nhớ tới ngọn nguồn, vì sao Điền thị phải gả cho Thích Tuyền, gả cho một nửa lão đầu. Ôn Uyển cũng không nhận ra Điền thị bị mị lực của Thích Tuyền mê hoặc. Vô nghĩa! Hy sinh lớn như vậy, rốt cuộc là toan tính cái gì?
Lúc Lý Nghĩa đến, là do Hạ Hương dẫn đi vào. Ôn Uyển có phân phó, tới rồi thì cho hắn đi vào. Đến cửa, Hạ Hương ở bên ngoài nói một tiếng.
Lý Nghĩa nghe được tiếng nói nhàn nhạt, lồng ngực liền căng thẳng. Nếu đổi thành ngày thường chắc chắn hắn sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng hiện tại, hắn không lo lắng không được. Sau khi đi vào lập tức quỳ trên mặt đất: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Chuyện lần này đầy đủ chứng minh Điền thị là một con cá lớn. Mà hết thảy công lao này đều là nhờ vào Quận chúa. Lý Nghĩa truy xét chuyện này đã mấy năm, thật không nghĩ tới Điền thị lại là nhân vật đứng đầu đám nghịch tặc.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển gặp Lý Nghĩa. Ôn Uyển quét mắt nhìn hắn một cái. Lý Nghĩa mặc một thân áo nửa mới nửa cũ, tuổi ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi. Sắc mặt không tái nhợt, chứa một khí thế âm trầm giống Võ Tinh như Ôn Uyển nghĩ. Mà Lý Nghĩa này sắc mặt ngăm đen, toàn thân cao thấp tản mát ra một khí thế khôn khéo, nhìn làm cho người ta sợ.
Ôn Uyển gật đầu: “Đứng lên đi!”
Lý Nghĩa đứng dậy ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, chuyện lần này là sai lầm của thuộc hạ, xin Quận chúa trách phạt.”
Trong lòng Ôn Uyển là vạn phần không sảng khoái, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc để trách phạt. Hơn nữa muốn trách phạt cũng phải là cậu hoàng đế trách phạt, Ôn Uyển không muốn làm thay việc của người khác: “Ta cho đòi ngươi đến đây, là muốn hỏi một chút, bây giờ Thích Diệu đang ở nơi nào? Có còn bị giam giữ hay không?”
Lý Nghĩa cho rằng Ôn Uyển sẽ trách cứ hắn thế nào, không nghĩ tới lại vì trả lời cái này. Lý Nghĩa nghe xong lời của Ôn Uyển, lập tức trả lời: “Chúng ta cũng không bắt được Thích Diệu. Ngày đó Thích Diệu không có ở trong Thích phủ, mà đi Vạn hoa lầu. Nhưng thời điểm chúng ta đi tìm, không biết đã trốn đến nơi nào? Đoạn thời gian này một mực tìm kiếm, cũng không có tìm được.”
Sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống, quả nhiên giống như nàng suy đoán.
Lý Nghĩa thấy vẻ mặt này của Ôn Uyển trong lòng vừa động.Thần sắc cùng khí thế này thật có bảy phần tương tự hoàng thượng.
Ôn Uyển lạnh lùng hỏi Lý Nghĩa: “Thích Diệu hẳn là ngươi cũng đã điều tra rồi. Rốt cuộc hắn là hạng người gì? Có thật sựlà một kẻ ngu ngốc chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc như trong lời đồn hay không?” cho dù Ôn Uyển chỉ suy đoán, nhưng cũng phải có căn cứ chính xác.
Lý Nghĩa có chút kỳ quái, nhưng lại gật đầu: “Đúng vậy, Quận chúa. Thích Diệu đúng là cái thứ quần là áo lụa chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc. Hơn nữa ở kinh thành mấy năm này, thân thể cũng đã sớm bị dốc kiệt. Đây tuyệt đối không phải nhầm lẫn.” Căn cứ vào những gì Lý Nghĩa nắm giữ, Thích Diệu từ nhỏ không phải là một nhân vật xuất chúng gì. Viết văn chương có viết ba ngày ba đêm cũng viết không ra. Cũng ăn không được khổ, không muốn tập võ. Là phế vật vai không thể khiêng tay không thể nâng thực sự. Hơn nữa chay mặn không kỵ, nam nhân nữ nhân đều thích, là một tên hoàn khố thực sự. Nếu không, cũng không tới mức đem thân thể phá hỏng đến trình độ đó. Cũng bởi vì như thế, mà mọi người đối với hắn không chú ý nhiều lắm. Thích Diệu ẩn núp, cũng có thể hiểu. Dù sao hiện tại mọi người trong Thích gia đều bị bắt bỏ vào trong ngục giam, Thích Diệu muốn trốn đi cũng rất bình thường. Chẳng qua rốt cuộc ẩn núp ở nơi nào, tại sao đến bây giờ còn không bắt được? Lúc trước Lý Nghĩa thật đúng là không bỏ qúa nhiều tâm tư trên chuyện này.
Ôn Uyển lập tức nói ra suy đoán của mình: “Mới vừa rồi ta đã gặp Điền thị, cùng bà ta hàn huyên gần nửa ngày. Lại đối chiếu với tài liệu tìm hiểu được về Điền thị, theo ta đoán, kẻ phía sau màn mà chúng ta một mực tìm kiếm, hẳn là con lớn nhất đã chết non của Điền thị, Thích Ngọc. Về phần Thích Diệu, trên mặt là tên quần là áo lụa, thật ra thì ngầm giúp đỡ Điền thị và Thích Ngọc truyền tin tức.”
Lý Nghĩa một đầu mơ hồ, không thể nào? Lý Nghĩa lập tức ổn định lại: “Quận chúa, tại sao lại hoài nghi Thích Ngọc là chủ sử phía sau màn?”
Ôn Uyển nói suy đoán của mình. Số tuổi vừa đúng, hơn nữa làm nhi tử khẳng định muốn cứu mẫu thân của mình. Dĩ nhiên, đây đều là Ôn Uyển suy đoán. Bởi vì hiện tại không có bất cứ bằng chứng nào.
Lý Nghĩa đang suy nghĩ xem chuyện này chính xác bao nhiêu phần trăm. Thích Ngọc là người đã chết, không ai sẽ đi nghĩ đến nhi tử đã chết của Đại nguyên soái biên thành.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Dựa theo lý mà nói bây giờ bọn hắn hẳn phải nghĩ tới chạy ra khỏi kinh thành mới đúng, tuy nhiên lại còn phái rất nhiều người tới cứu. Ta bắt đầu suy đoán, Điền thị hoặc là đầu não của bọn họ, hoặc chính là người vô cùng quan trọng đối với đầu não của bọn họ. Nhưng theo tin tức của Kỳ Cừu nói với chúng ta, hắn nói hai năm trước hắn gặp qua người kia, mặc dù che mặt, giọng có chút thô, nhưng nghe tiếng suy đoán đại khái là trên dưới ba mươi tuổi. Ta cảm thấy Thích Ngọc rất phù hợp.”
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Bởi vì Thích Ngọc từ nhỏ đã chết non, ta cũng không chú ý nhiều lắm. Ngươi nói cho ta biết, trước khi Thích Ngọc chết non, là người thế nào?”
Lý Nghĩa thật tình suy nghĩ xuống. Dù sao mọi người chắc cũng không đi chú ý một người đã chết. Suy nghĩ kỹ một hồi mới lên tiếng: “Quận chúa, thuộc hạ nhớ được, có tài liệu đã nói, Thích Ngọc từ nhỏ thông minh lanh lợi.”
Ôn Uyển nghe nói từ nhỏ thông minh lanh lợi, ánh mắt lóe lên: “Căn cứ vào tin tức các ngươi lấy được. Võ công của kẻ cầm đầu phía sau như thế nào? Có phải không tốt hay không?” Nếu đúng là như vậy thì Ôn Uyển càng thêm xác định người đứng sau này chính làThích Ngọc rồi.
Lý Nghĩa không biết vì sao Ôn Uyển lại hỏi như thế, nhưng cũng gật đầu. Người phía sau màn mặc dù diện mạo thế nào bọn họ không biết, nhưng tin tức thì vẫn biết một chút: “Đúng là người nọ võ công không cao.” Đối với ám vệ mà nói, võ công có cao hay không cũng không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là phải thông tuệ, tự mình mưu tính. Nghĩ xem Ôn Uyển không có nửa điểm võ công nào, không phải cũng làm nhiếp chính Quận chúa sao?
Ôn Uyển nhìn Lý Nghĩa cười khẽ: “Vì sao Điền thị phải gả cho Thích Tuyền? Mới vừa rồi ta còn thấy kỳ quái, nhưng bây giờ thì đã hiểu được. Nguyên nhân Thích Tuyền là Nguyên soái biên quan, Thích Tuyền chiếm giữ biên thành nhiều năm như vậy, thế lực thâm căn cố đế. Nếu có thể để con kế nghiệp cha. Ngươi nói xem sẽ như thế nào?” Phải nói, ông trời cũng quá ưu ái rồi. Điền thị sinh hai đứa con trai đều không phải nhân tài luyện võ.
Quân đội cũng không giống như triều đình, một thống lĩnh dựa vào đầu óc linh hoạt cũng không thống trị được tướng lĩnh phía dưới. Ở trong quân đội, cho dù là xuất thân từ quân nhân thế gia, cũng nhất định phải được tôi luyện, cướp lấy công trận. Nếu không, không chiếm được thừa nhận của những người khác cũng không được thăng vị. Điều này có thể lý giải, công trận luôn được bọn họ lấy làm đầu, từ trong biển máu chém giết mới có được. Làm sao có thể có phục tùng một người tay trói gà không chặt chưa từng ở chiến trường dính qua máu qua chứ?
Ôn Uyển nghĩ tới Trần A Bố kia. Nếu không có Bạch Thế Niên, Trần A Bố hẳn là bị thu vào dưới trướng Thích gia, vì bọn họ mà ra sức. Đáng tiếc, ngang trời giáng xuống một Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên võ công bất phàm, đối với chính trị không nhạy bén, nhưng đúng là tướng soái tài. Cũng bởi vì Bạch Thế Niên làm rối loạn tất cả kế hoạch của bọn họ. Đoán chừng bọn họ vốn định dùng Thích Lệ Nương đến thu mua Bạch Thế Niên, nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Thế Niên không thỏa hiệp Thích gia.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, đột nhiên hỏi: “Có phải mấy năm Bạch Thế Niên đi biên thành kia, thường xuyên gặp ám sát không?” Nếu không có ám sát ngược lại sẽ rất kỳ quái.
Lý Nghĩa gật đầu: “Từng có mấy lần.”
Ôn Uyển lắc đầu. Nếu không phải ban đầu Bạch Thế Niên chặn ngang, lại thêm hoàng đế phái rất nhiều người nhìn chằm chằm biên thành đến sít sao, hiện tại còn không biết là tình huống nào nữa!
Lý Nghĩa nghe Ôn Uyển phân tích rõ ràng, nghe thế Lý Nghĩa cũng chảy mồ hôi lạnh. Hắn không dám hoài nghi Ôn Uyển làm việc hoàn toàn bằng cảm giác nữa rồi. Mà thậm chí Lý Nghĩa còn nghĩ đến, Quận chúa không cùng bọn họ đi chuyến này thật đáng tiếc. Nếu sớm có Quận chúa tham dự, có thể ở một bên chỉ điểm. Nói không chừng đã sớm nắm được chủ sử phía sau màn rồi, không cần quanh co nhiều đường như vậy.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện lần này chứng minh Thích Ngọc Thích Diệu hẳn đều ở trong kinh thành. Triều đình phát lệnh truy nã.” Sự kiện đánh lén lần này rất có thể chính là Thích Ngọc tự mình chỉ huy, vì phải cứu ra Điền thị.
Thích Ngọc là mấu chốt, Thích Diệu một phế vật chỉ là nhân tiện bắt thôi. Ôn Uyển cười, nếu không có suy đoán sai, hai huynh đệ này có thể cũng ở cùng một chỗ đấy.
Lý Nghĩa suy nghĩ sau đó nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ, cho người ta phác họa chân dung của Thích Diệu.”
Ôn Uyển thấy hành động của Lý Nghĩa: “Hiện tại không nghi ngờ suy đoán của ta nữa sao? Nếu có hoài nghi cứ việc nói thẳng, không nên bỏ gánh nửa đường.” Nếu không phải Lý Nghĩa. Võ Chiêu và Hạ Ảnh cũng sẽ không bị thương. Mặc dù Ôn Uyển không muốn đích thân trách phạt Lý Nghĩa, nhưng đối với Lý Nghĩa, đáy lòng vẫn còn tức giận.
Lý Nghĩa tất nhiên là nhận lỗi.
Ôn Uyển cũng không phải muốn cùng hắn trách tội gì đó: “Thật ra thì ta rất muốn biết, tại sao ngươi lại bằng mặt mà không bằng lòng như vậy? Hơn nữa còn dùng chuyện của La Thủ Huân đến xò xét ta?” Ôn Uyển quả thật nghĩ không ra, mục đích gì mà Lý Nghĩa làm như vậy.
Sau khi Lý Nghĩa suy nghĩ một chút quyết định nói thật, cũng không phải hi vọng nói ra Ôn Uyển có thể khoan thứ. Mà Lý Nghĩa cho rằng, Ôn Uyển hi vọng nghe được lời thật lòng.
Ôn Uyển nghe được lý do Lý Nghĩa không phối hợp, suy nghĩ xong cũng gật đầu: “Ngươi hoài nghi cũng không phải không có đạo lý. Được rồi, chuyện lần này nếu đem toàn bộ trách nhiệm lên người ngươi cũng không đúng. Lại nói ta cũng có một phần trách nhiệm. Lần này không nói nữa, sau này nếu ngươi có nghi vấn thì trực tiếp nói với ta. Nếu còn giống như lần này, hậu quả một mình ngươi suy nghĩ.” Lý Nghĩa hoài nghi không phải là không có đạo lý. Dù sao ban đầu sự nghi ngờ của nàng thật sự là thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung bay—), không có nửa điểm căn cứ.
Lý Nghĩa đương nhiên không dám hoài nghi Ôn Uyển rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện La Thủ Huân, ta vẫn là câu nói kia. Nếu La Thủ Huân chẳng qua là bị lừa gạt, trừng phạt nhẹ cảnh cáo là được rồi, đừng ra tay độc ác.” đây là Ôn Uyển vì tình riêng mà nhẹ tay, muốn Lý Nghĩa hứa thả cho La Thủ Huân một con ngựa.
Mặc dù Lý Nghĩa không phải là người vì tình riêng mà thiên vị, nhưng Ôn Uyển đã thả hắn một con ngựa. Mặt mũi này không thể không cho, nhưng chuyện của La Thủ Huân, hắn vẫn phải nói với hoàng đế .
Ôn Uyển nghe được đối phương mất đi một cao thủ như vậy, sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút, vốn cũng không đến mức quá lỗ lã.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển đứng dậy: “Quận chúa. Nữ nhân này rất có thể chính là kẻ đứng phía sau màn. Nếu bên cạnh Quận chúa không có người làm bạn, ta không yên lòng.”Đối phương hao công tốn sức thế nào cũng muốn cứu Điền thị, địa vị của Điền thị ở trong lòng đối phương đã vượt qua suy đoán lúc trước của Hạ Ảnh. Hạ Ảnh gần như xác định, Điền thị là kẻ đứng sau màn.
Ôn Uyển không cho rằng Điền thị là kẻ cầm đầu đứng sau màn. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ đứng đầu phía sau màn cần phải phát hiệu lệnh, thống lĩnh toàn cục. Nếu Điền thị thật sự là kẻ cầm đầu, dưới sự giám thị chặt chẽ như vậy mà vẫn có thể làm việc không chút sơ hở, vậy thì ám vệ và toàn bộ người trong Thần Cơ Doanh đều nên tự sát thì hơn.
Ôn Uyển gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta có phân tấc.” Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, bên cạnh nếu không có tâm phúc đi theo, nàng cũng không dám đi gặp Điền thị.
Ôn Uyển ra khỏi viện, đi thăm Võ Chiêu. Thương tích của Võ Chiêu quả thật nhẹ hơn Hạ Ảnh, lúc này nhìn thấy Ôn Uyển, còn muốn đứng lên hành lễ.
Ôn Uyển phất tay một cái: “Đến lúc nào rồi, còn muốn những thứ nghi thức xã giao này. Có bị thương đến gân cốt không?”
Võ Chiêu lắc đầu: “Không có chuyện gì. Chỉ là đả thương da thịt một chút.” Cũng không phảiVõ Chiêu cậy mạnh, những đả thương này đối với hắn mà nói, quả thật không phải là chuyện kinh hãi gì. Lại nói kể từ khi hắn đến bên cạnh Ôn Uyển, đây là lần đầu tiên bị thương. Mặc dù không phải là vì bảo vệ Quận chúa mà bị thương, nhưng vẫn coi là như vậy.
Ôn Uyển cũng cảm thấy may mắn đối phương không dùng độc trên thân kiếm. Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu Hạ Ảnh biết được suy nghĩ này của Ôn Uyển, nhất định sẽ lật mắt xem thường một cái đấy. Ngươi cho rằng độc dược là rau cải trắng sao, ở đâu cũng đều có à.
Ôn Uyển nhìn thái y đang xử lý vết thương. Trong phủ của Ôn Uyển có thái ở lại. Thái y gật đầu nói: “Quận chúa yên tâm, không có chuyện gì lớn. Nghỉ ngơi nửa tháng, sẽ tốt thôi.”
Võ Chiêu nghe thế bất mãn: “Quận chúa. Nghỉ ngơi năm ba ngày là được rồi” Hắn không giống như Hạ Ảnh, thứ nhất thương thế của Võ Chiêu nhẹ hơn so với Hạ Ảnh, thứ hai thể chất Võ Chiêu cũng tốt hơn Hạ Ảnh. Chút đả thương này Võ Chiêu cũng không coi là gì, chờ vết thương đóng vẩy sẽ không chuyện.
Ôn Uyển cũng không muốn nghe Võ Chiêu nói tiếp, những người này thật đúng là tự coi bản thânmình là người sắt: “Thái y nói gìthì làm như vậy đi.Đừng ỷ vào trẻ tuổi mà không biết bảo trọng thân thể. Đúng rồi, lần này đối phương tới bao nhiêu người?” Hạ Ảnh chỉ nói đối phương tới rất nhiều người. Nhưng cụ thể có bao nhiêu, nàng cũng không rõ lắm.
Võ Chiêu suy nghĩmột chút: “Tính cả những kẻ đến một mình hoặc tốp nhỏ, đại khái khoảng năm sáu mươi người.” Lần này đúng là xuất động nhiều người đấy.
Ôn Uyển có chút buồn bực: “Năm sáu mươi người? Toàn bộ đều là cao thủ sao?” Cao thủ cũng đã nhiều như cải trắng rồi, vừa ra tay chính là năm sáu mươi người. Bên người nàng cũng chỉ có hơn mười cao thủ nhất đẳng, cũng đã cảm thấy rất nhiều. Vậy phái đến năm mươi sáu mười cao thủ nhất đẳng, Ôn Uyển có chút không tin.
Võ Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải. Cao thủ nhất đẳng chỉ có hai người. Một bị đánh bị thương, một người khác thì bị đâm trúng một kiếm. Còn lại đều có nhiệm vụ khác, Quận chúa, bọn họ phân công nhiệm vụ rất rõ ràng. Hơn nữa mục đích của bọn họ là cứu người, không cùng chúng ta cứng đối cứng.”
Ôn Uyển gật đầu, như vậy là hợp lý. Nếu không, bốn mươi năm mươi cao thủ hạng nhất, quá không hợp lý rồi. Võ Chiêu đối với chuyện này cũng không tính là hiểu biết thấu triệt, nhưng đoán được đại khái: “Quận chúa. Nữ nhân này là con cá lớn. Nếu không phải bà ta sớm bị đổ thuốc giấu đi thì cũng đã bị cứu đi rồi.”
Ôn Uyển gật đầu, nhất định là con cá lớn.Đối phương xuất động nhiều người như vậy. Phải biết rằng, bây giờ đối với bọn hắn mà nói, chính là mất một người sẽ ít đi một người.
Ôn Uyển mang theo Hạ Hương và Hạ Nhàn. Hai người này võ công cũng không tệ, cộng thêm cả ảnh tử âm thầm bám theo, Ôn Uyển nghĩ cũng đủ an toàn rồi. Chẳng qua vừa đến cửa, Ôn Uyển bỗng nhiên lùi bước: “Võ công của Thu Vân và Thu Nga thế nào?” Nếu không tệ lắm, cũng mang theo luôn. Đến lúc đó Thu Vân và Thu Nga ở bên cạnh Điền thị, hẳn là càng an toàn hơn.
Hạ Hương nhỏ giọng nói: “Thu Vân và Thu Nga cũng đã được chọn lựa tỉ mỉ, mặc dù võ công không bằng được Hạ Dao tỷ tỷ, nhưng cũng là cao thủ nhất đẳng.”
Bồi dưỡng nhân tài như vậy, cực kỳ tốn công sức và tiền bạc đấy. Tiên hoàng và hoàng thượng để nhiều người như vậy bên cạnh Quận chúa, ân sủng đối với Quận chúa mà nói không cần bàn cãi (Ôn Uyển nhún vai: ngươi cũng không nhìn xem ta đã làm bao nhiêu chuyện cho hoàng đế, giúp đỡ ông giải quyết bao nhiêu vấn đề. Hơn nữa những người này vào thời điểm nguy hiểm thì bảo vệ ta, còn lúc khác chính là giám thị ta đấy).
Ôn Uyển chuẩn bị thỏa đáng mới đi gặp Điền thị. Lúc Ôn Uyển đi vào, đã nhìn thấy Điền thị lúc này đang tựa vào trên ghế, mềm nhũn, nhìn qua giống như không có xương vậy.
Bên cạnh Điền thị có hai thị vệ thân hình cao lớn, nhìn thấy Ôn Uyển đi tới, liền hướng Ôn Uyển hành lễ, sau đó thối lui đến bên cạnh Điền thị, một người một tay đặt trên vai Điền thị. Đây là phòng ngừa vạn nhất, nhỡ đâu người này đột nhiên nổi điên xông tới mạo phạm Quận chúa.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Điền thị, ngẩn ra. Nhớ đến lần trước Ôn Uyển còn cảm thán nữ nhân năm mươi tuổi mà bảo dưỡng được không khác gì thiếu phụ thành thục ba mươi tuổi. Vì thế rất là cảm thán. Nhưng bây giờ Điền thịso với lúc đó quả thật đại biến. Một đầu tóc đen lúc trước, nay thay vào đó là mái tóc trắng, lại còn mặc một thân áo tù nhân màu trắng, hơn nữa trên người còn có thể nhìn thấy những vết thương kinh khủng dữ tợn. Nhìn đặc biệt đáng thương. Nhưng cho dù như thế, Điền thị cũng không có ủ rũ chán chường, mà ngược lại vẻ mặt bình tĩnh. Nếu chỉ nhìn Điền thị bây giờ, mọi người còn cho rằng đây chỉ là một phụ nhân bình thường đấy. Vậy thì cũng quá cường hãn rồi.
Điền thị nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Ôn Uyển, cười nhạo: “Ta đã là cái dạng này rồi, ngươi vẫn còn lo lắng ta sẽ mưu hại ngươi sao?” Điền thị xem thường cái hành động này của Ôn Uyển. Bà đã không thể nhúc nhích, bên người Ôn Uyển không chỉ mang theo bốn thị nữ, hơn nữa còn đứng cách rất xa bà, bộ dáng kia thật giống như sợ mình nhảy dựng lên, một ngụm xé nàng ra làm ba không bằng (bị ngươi nói đúng rồi, Ôn Uyển chính là một tiểu quỷ nhát gan sợ chết đến không thể sợ chết hơn được nữa đấy).
Ôn Uyển nghe thấy Điền thị châm chọc, cũng không chút phật lòng, mà cười dài nói: “Mạng chỉ có một cái, mất rồi thì không tìm trở lại được. Cho nên nha, ta vẫn cho rằng, cẩn thận mới có thể sống được vạn năm.” Người khác nhạo báng kẻ nhát gan sợ chết, nhưng Ôn Uyển lại không cho là như vậy. Chỉ cần có thể khỏe mạnh bình an, nhát gan sợ chết thì có làm sao.
Điền thị thấy Ôn Uyển nghe mình châm chọc nàng nhát gan sợ phiền phức, lại không cho rằng đó là nhục nhã, mà ngược lại lại còn cảm thấy tâm đắc, thản nhiên thừa nhận ở trước mặt thủ hạ. Điền thị không nhịn được thật tình đánh giá Ôn Uyển. Những năm này, muốn nói người duy nhất bà ta không nhìn thấu, không phải Ôn Uyển thì là ai. Yến Hồng Chương rất dễ nhìn thấu, Yến Hồng Chương chính là một nam nhân có dã tâm, năm đó dốc lòng tranh trữ muốn làm hoàng đế, sau khi làm hoàng đế lại muốn trở thành một đời minh quân, muốn lưu danh thiên cổ. Bởi vì ôm ý nghĩ như vậy, Yến Hồng Chương khi ở phiên địa (địa bàn của phiên vương) có danh tiếng thích giết chóc, sau khi làm hoàng đế, địa vị vững chắc, sau này thủ đoạn cũng dần dần ôn hòa hơn.
Nhưng Ôn Uyển lại không giống thế, từ đầu tới cuối, đối với danh tiếng nàng luôn không thèm để ý. Năm đó tuổi còn nhỏ, lưng đeo danh tiếng khó nghe như vậy mà nàng ta vẫn sống rất dễ chịu .
Sau lại quyên góp rất nhiều cho thân gia, danh tiếng tốt lắm. Nhưng sau đó bị quấn vào bên trong vòng tranh đoạt đế vị. Ôn Uyển vì giúp đỡ Yến Hồng Chương mà bày mưu tính kế, lo lắng hết lòng. Thậm chí mấy lần còn suýt nữa tử vong. Chờ sau khi trợ giúp Yến Hồng Chương thượng vị rồi. Ôn Uyển vì giúp Yến Hồng Chương giải quyết khó khăn về tài chính,lại cam chịu hạ tiện đi làm ăn. Danh tiếng lại xuống dốc không phanh.
Điền thị vẫn cho rằng, Ôn Uyển là một cánh tay của Yến Hồng Chương, có thể trợ giúp Yến Hồng Chương rất nhiều. Nhưng thời điểm Yến Hồng Chương bị bệnh, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Ôn Uyển lại đứng ra chống đỡ đại cục. Khi đó Điền thị mới biết được, Ôn Uyển không chỉ là một cánh tay của Yến Hồng Chương, mà còn là trợ lực lớn nhất của Yến Hồng Chương. Có Ôn Uyển ở đó, Yến Hồng Chương không cần lo lắng chuyện phía sau. Cũng bởi vì như thế, Yến Hồng Chương mới dám bày ra đại cục lớn như vậy, bởi vì có Ôn Uyển trấn giữ, Yến Hồng Chương hoàn toàn không cần lo lắng kinh thành có loạn. Mà bọn họ, toàn bộ đều từng bước chui vào trong cái bẫy của Yến Hồng Chương.
Điền thị thật không thể hiểu, Ôn Uyển rốt cuộc có thật sự không thèm ngó ngàng đến quyền thế như trong lời đồn không, hay là giấu diếm quá sâu khiến cho người ta nhìn không ra chân tướng nữa.
Sau khi Ôn Uyển ngồi xuống chậm rãi nói: “Có thể nói ra tên thật của ngươi không?”
Điền thị giống như nghe kẻ khác chê cười vậy: “Chúng ta cũng đã gặp qua mấy lần. Trí nhớ của Quận chúa không phải kém như vậy chứ? Nếu không nhớ được, ta đây lặp lại lần nữa, nhà mẹ ta họ Điền, nhà chồng họ Thích.” Đối mặt với Ôn Uyển, Điền thị nhìn qua vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến làm cho người xung quanh nhìn rất không thuận mắt.
Ôn Uyển hướng Hạ Nhàn gật đầu một cái, lúc này HạNhàn mới bước nhỏ lui ra ngoài: “Đúng vậy, Thích phu nhân, có thể làm cho nhiều người như vậy liều chết cứu giúp, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng là ngươi họ Điền sao. Nếu ta không có đoán sai, ngươi hẳn là hậu duệ của hoàng thất tiền triều.” Những lời này của Ôn Uyển, nếu nói ra từ trước, có thể chỉ là muốn thăm dò, nhưng vào lúc này, chẳng qua chỉ là để xác định lại mà thôi.
Điền thị cười khẽ: “Ngươi muốn ta là dư nghiệt tiền triều, ta chính là dư nghiệt tiền triều. Đã rơi vào tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được. Có thể sớm một chút đi gặp lão gia, đối với ta cũng là một loại giải thoát.” Đối với tử vong, Điền thị không có nửa phần sợ hãi.
Ôn Uyển nghe Điền thị nói chuyện, cười gật đầu: “Thích phu nhân, ngươi không muốn biết vì sao ngươi ngụy trang hoàn hảo như thế, mà bọn ta còn có đem ngươi bắt đi thể trước tiên không?” Ôn Uyển vô cùng xác định, Điền thị nằm mơ cũng không nghĩ ra bà ta lại bị bắt giữ nhanh như vậy. Bên cạnh Điền thị nhất định có cao thủ, nhưng khẳng định cao thủ bên cạnh không nhiều lắm. Dưới sự uy hiếp của Ôn Uyển, Lý Nghĩa cho dù không muốn, cũng không dám phớt lờ.
Điền thị đối với chuyện này nói không có nghi ngờ là giả: “Nguyện ý rửa tai lắng nghe.”
Ôn Uyển cười nói: “Nhớ đến yến hội lần đó, là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân. Về lễ nghi có thể nói là phu nhân rất hoàn mỹ, nhất cử nhất động dường như là từ trong xương mà ra. Khiến cho tôn quý Quận chúa chính tông ta đây ở trước mặt ngươi cũng thấy tự ti mặc cảm.” Thấy Điền thị không bị ảnh hưởng gì, Ôn Uyển cũng không để ý: “Ma ma dạy dỗ ta nói, lễ nghi phải là xâm nhập đến trong xương, nhất cử nhất động mới có thể lộ rõ ra sự khác nhau của nữ nhi hoàng gia so với người khác. Mà trên người ngươi biểu lộ ra lễ nghi tự nhiên như thế khiến ta rất giật mình. Sau lại hỏi mấy ma ma giáo dưỡng. Bọn họ nói, trong tình hình chung, hẳn là từ nhỏ đã được đón nhận cái loại lễ nghi cực kỳ hà khắc này. Lúc ấy ta nghe liền cảm thấy rất kỳ quái đấy. Phụ thân của Thích phu nhân chỉ là một tiểu lại nho nhỏ, mẫu thân là con gái của một thương nhân. Hơn nữa lại sống ở nơi…không chú trọng lễ nghi nhất như biên thành. Nhưng vì cái gì lễ nghi của ngươi so với thiên gia nữ (nữ tử hoàng gia) được dạy dỗ chính thống như ta còn muốn giỏi hơn, thật là làm cho người không thể hiểu nổi đấy!”
Mặt mày Điền thị vừa động, không nhịn được khẽ cười nói: “Quận chúa thật đúng là tuệ nhãn như đuốc!” Một câu nói kia không hề có ý châm chọc, chẳng qua, chỉ bằng vào cái này đã hoài nghi thật khiến người không thể cười nổi.
Ôn Uyển cũng không giận: “Lúc trước chẳng qua là hoài nghi, hôm nay, đã có thể xác nhận.” Đối phương xuất động đều là cao thủ, ngay cả HạẢnh và Võ Chiêu cũng bị thương, tầm quan trọng của Điền thị không cần nói cũng biết.
Ôn Uyển không để ýđến sắc mặt Điền thị càng ngày càng âm trầm, vui vui vẻ vẻ nói: “Ngươi có thể không biết. Ưu thế lớn nhất của ta không phải là có bao nhiêu bản lĩnh, mà chính vận khí ta rất tốt. Nếu không, cũng không sống tới hôm nay.”
Điền thị nghe được lời này của Ôn Uyển mới lên tiếng: “Quận chúa là được trời cao chiếu cố ân sủng.” Vận khí Ôn Uyển quả thật tốt, nếu không làm sao có thể ở dưới tình huống như vậy lại gặp phải Ôn Uyển. Những thứ không nói, chỉ nói lần này, vốn tưởng rằng bên cạnh chẳng qua là có thêm mấy người đang giám thị bà ta. Kết quả khi có chuyện xảy ra muốn đang định đi rồi, nhưng đi không được. Bởi vì lúc đi, số cao thủ bên người bà ta so với bà ta dự trù nhiều hơn gấp ba lần. Lúc ấy bà ta nhìn thấy, cho dù ngoan cố chống cự cũng chạy trốn không thoát, nên dứt khoát không phản kháng, để cho người ta dễ dàng bắt được bà ta. Chẳng qua làcó nằm mơ bà ta cũng không nghĩ đến, những người này sau khi bắt bà ta lại không đưa bà ta đến Đại Lý Tự, mà trực tiếp đưa đến Thiên Lao. Chịu đủ cực hình cũng không đợi được người tới cứu. Lần này Lý Nghĩa bị ảnh hưởng của bà ta, vốn cho rằng còn có thể chạy trốn, không nghĩ tới vẫn đi sai một quân cờ. Nói đến nói đi, đều là vận số của bà ta không bằng được Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười đến rất rực rỡ. Nàng quả thật vận khí tốt. Ôn Uyển có thể xác định, Điền thị tuyệt đối nhân vật đứng đầu của địch nhân, không phải là kẻ cầm đầu sai sử phía sau màn, nhưng tuyệt đối là nhân vật không thể thiếu.
Nụ cười của Ôn Uyển kích thích sát khí trong mắt Điền thị, có điều lúc này bà ta chỉ là thịt cá, có hận thêm chút nữa cũng không làm được cái gì, ngược lại sẽ để cho Ôn Uyển nắm được cái gì.
Ôn Uyển lại không tra hỏi Điền thị: “Bọn họ đều nói ngươi là dư nghiệt tiền triều, ta cảm thấy rất kỳ quái. Tiền triều là Nguyên triều. Nhìn bộ dáng kia của ngươi cũng không giống như nữ tử Nguyên triều. Nữ tử Nguyên triều không chú trọng lễ nghi như ngươi, cũng không nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy.” Nữ tử dân tộc thiểu số, tương đối dũng cảm phóng khoáng không bị gò ép, hơn nữa cũng rất cao lớn.
Điền thị lạnh lùng nhìn Ôn Uyển, muốn từ trên người bà ta tìm ra sơ hở, thật là mộng tưởng hão huyền.
Hạ Dao bưng nước trà điểm tâm tới, phía sau còn có bốn nha hoàn bưng nước trái cây tươi mới đến. Ôn Uyển nhận lấy trà từ từ uống, thần thái kia rất nhàn nhã thảnh thơi
Ôn Uyển uống xong trà, lại uống đến nước trái cây. Sau đó mới chậm rãi nói cùng Điền thị: “Thật ra ta thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào. Hiện tại Đại Tề đãdựng nước hai trăm năm rồi, hôm nay dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp. Các ngươi vì dục vọng của bản thân, muốn khiến cho thiên h ạđại loạn. Ngươi không cảm thấy, chuyện các ngươi làm là đi ngược lại đạo lý sao? Ngươi cho rằng các ngươi có thể thành công sao?”
Điền thị nhắm mắt lại, coi Ôn Uyển là không khí.
Hạ Hương dần dần hiện ra lửa giận: “Quận chúa, không dụng hình bà ta sẽ không cung khai . Quận chúa. . . . . .” Ý tứ của Hạ Hương là dụng hình với bà ta.
Ôn Uyển cười nhạt: “Dụng hình? Nếu dụng hình hữu dụng còn phải dẫn tới nơi này sao.” Thấy Điền thị còn đang nhắm mắt, Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Ngươi cũng không cần phòng bị ta. Ta biết cực hình cũng không thể khiến ngươi mở miệng, ta sẽ không làm chuyện vô ích. Ta chỉ có chút tò mò, cho nên muốn hàn huyên nói chuyện phiếm với ngươi mà thôi. Không cần phải nói những chuyện cơ mật kia, coi như là bằng hữu tâm sự đi.”
Hạ Hương và Hạ Nhàn liếc mắt nhìn nhau. Quận chúa làm cái gì vậy? Chưa từng nghe qua cùng phạm nhân nói chuyện phiếm, thật là chuyện khó gặp.
Ôn Uyển cười nói: “Ta có vận khí tốt, ta rất muốn biết, ngươi dựa vào cái gì mà sống tới ngày hôm nay. Nếu không, để cho ta đoán một chút nhé? Có phải ngươi biết bên cạnh vẫn có người của triều đình đang giám thị. Nhưng mà thủ đoạn của ngươi rất cao, người kia đã bị ngươi thu mua. Sau đó triều đình để lại người, bởi vì có người này chống đỡ cho ngươi, cho nên không bắt được dấu vết của ngươi. Lần này ngươi bị bắt, cũng là quỷ thần khiến xui? Có đúng không?”
Điền thị không đáp lời Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười nói: “Thật ra thì chân tướng không phải là quỷ thần xui khiến, mà là ta để cho người ta giám sát ngươi. Ta nói với bọn họ, nếu ngươi đào thoát, toàn bộ bọn họ đều phải tự sát tạ tội.”
Điền thịnhếch mi, vào thời điểm Ôn Uyển cho rằng bà ta cái gì cũng sẽ không nói, Điền thị mở miệng hỏi: “Ta rất muốn biết, năm đó làm sao ngươi cứu được Yến Hồng Chương?”
Ôn Uyển cố ý giả bộ như rất kinh ngạc: “Tại sao hỏi như thế?”
Điền thị nhìn Ôn Uyển, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mộc thần y nói, Yến Hồng Chương sống không quá ba mươi lăm tuổi. Nhưng bây giờ Yến Hồng Chương vẫn sống đến bốn mươi bảy tuổi. Ta nghĩ ngươi cũng rất tin tưởng y thuật của Mộc thần y.” Điền thị biết, chuyện này liên quan đến Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười khẽ: “Nếu không thì như vậy đi. Ta trả lời một vấn đề, ngươi cũng đáp lại một vấn đề. Ngươi yên tâm, vấn đề ta hỏi ngươi nếu ngươi có thể trả lời, thì nói cho ta biết. Ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án. Ta vẫn luôn tuân thủ giao dịch công bằng.”
Hạ Hương không biết trong hồ lô củaÔn Uyển muốn bán thuốc gì.
Điền thị lại không phản ứng, không đáp ứng, cũng không phản đối.
Ôn Uyển cười nói: “Không phản đối, ta liền coi như ngươi đã chấp nhận. Có thể nói cho ta biết. Ngươi năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi không?” Cái vấn đề này không khó.
Hạ Hương rất muốn trợn trắng mắt, nàng còn tưởng rằng Quận chúa sẽ hỏi vấn đề ly kỳ cổ quái gì kia. Không nghĩ tới, lại hỏi cái vấn đề đơn giản đến không thể đơn giản hơn này nữa.
Điền thị cũng rất kinh ngạc, chẳng qua đây không phải đại sự gì: “Bốn mươi chín tuổi.”
Ôn Uyển gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi chắc sẽ không biết nói dối. Ngươi trả lời ta, ta cũng giữ lời. Tin tức của ngươi không sai, Mộc thần y nói không sai. Cậu hoàng đế trên người có bệnh. Chẳng qua là, ta tìm Giác Ngộ đại sư xin một phương thuốc cổ truyền, sau đó dùng phương thuốc cổ truyền này, cứu cậu hoàng đế.”
Điền thị rõ ràng không tin.
Lời nói này của Ôn Uyển cũng không sai, không có phương thuốc cổ truyền của Giác Ngộ đại sư, nàng không thể nào cứu được hoàng đế : “Ngươi đừng không tin, sự thật chính là như vậy. Vấn đề thứ hai, đến cùng ngươi có phải hậu duệ hoàng thất tiền triều hay không?”
Điền thị cự tuyệt trả lời.
Ôn Uyển dài dòng thật lâu, hỏi cũng là một ít vấn đề râu ria. Điền thị trả lời mấy cái, cũng nhân cơ hội hỏi mấy cái. Ôn Uyển trả lời chỉ là nửa đoạn trước không có nói đoạn sau, kể một ít còn một ít giữ lại.
Lúc Ôn Uyển nghe được Điền thị hỏi nàng rốt cuộc là người nào, thì ha hả cười không ngừng: “Ngươi thế nhưng hoài nghi ta không phải là người? Lời nói thánh thần gì đó mà ngươi cũng tin? Năm đó còn có người tiên đoán nói triều đại Đại Tề không quá hai trăm năm đấy! Hiện tại không phải cũng qua hai trăm năm rồi sao?”
Ôn Uyển cùng Điền thị nói chuyện, bất tri bất giác qua một lúc đến trưa.
Ôn Uyển đi ra khỏi phòng, không nhịn được vuốt vuốt đầu. Cùng nữ nhân này nói chuyện, so với lúc đàm phán cùng Kù Cừu còn đau đầu hơn. Nhìn tưởng dễ dàng, thật ra thì tương đối phí đầu óc. So với việc một ngày một đêm không ngừng nghỉ xử lý chính vụ còn muốn đau đầu hơn.
Điền thị nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của Ôn Uyển, một lần nữa mở mắt nhìn bóng lưng Ôn Uyển, trong mắt có cảnh giác. Nếu Ôn Uyển chất vấn bà ta, bà ta còn có chút nắm chắc. Nhưng bây giờ đã hỏi hồi lâu, cũng chỉ hỏi một chút ít vấn đề không liên quan. Tin đồn nàng làm việc từ trước đến giờ không theo lẽ thường, mới vừa rồi bà ta cũng ôm lòng cảnh giác lớn nhất. Nữ nhân này, so với người kia(Lý Nghĩa) còn khó đối phó hơn. Lý Nghĩa chẳng qua là dùng cực hình, nữ nhân này ra chiêu bà ta nhìn không rõ. . .
Lúc Ôn Uyển đi ra ngoài, Hạ Hương trong lòng trăm mối vẫn không có cách nào giải. Làm sao mà cái gì Quận chúa cũng không hỏi, chỉ cùng càm ràm hai câu như nói việc nhà thì đã xong rồi.
Ôn Uyển trở về thư phòng, đem toàn bộ tư liệu lúc trước HạẢnh thu thập được lấy ra. Tinh tế cân nhắc, lại lấy thêm cả những ghi chép lúc nói chuyện với Kỳ Cừu.
Đầu tiên có thể khẳng định, Điền thị không phải là chủ sử phía sau màn. Số tuổi không phù hợp. Ôn Uyển viết tuổi của Điền thị lên, lại viết cả tuổi của chủ sử đứng sau màn mà Kỳ Thù nói cũng viết lên.
Một bốn mươi chín tuổi, một ba mươi hai ba mươi ba tuổi, không tương đồng. Nhưng tại sao người này hao hết tâm tư, cũng muốn cứu Điền thị. Chuyện trước mắt không phải là nên giấu đi, đợi cơ hội thích hợp rời khỏi kinh thành à. Tại sao lại mạo hiểm phái nhiều người như vậy đi cứu Điền thị? Điền thị rốt cuộc đối với hắn quan trọng đến cỡ nào, mà thà hy sinh nhiều người như vậy cũng muốn cứu bà ta.
Ôn Uyển hoài nghi tiểu nhi tử của Điền thị. Nhưng sau đó xác nhận tiểu nhi tử kia chỉ là cái bao cỏ, không thể trọng dụng, cũng bị Ôn Uyển bác bỏ.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ ra, tất cả những người có khả năng đều bị Ôn Uyển từng bước từng bước bác bỏ. Hạ Nhàn đi tới khuyên: “Quận chúa, vẫn nên dùng bữa trước đã. Có muốn tìm hiểu cũng không thể để bụng đói được.”
Ôn Uyển ở thư phòng ngây người thật lâu, hiện tại cũng đã là buổi tối. Ôn Uyển không cảm thấy đói, nhưng nghĩ một chút Ôn Uyển vẫn ra khỏi thư phòng. Vốn nghĩ như vậy cũng nghĩ không ra nguyên cớ gì, còn không bằng để đầu óc nghỉ ngơi một chút.
Ôn Uyển ăn cơm, nhạt nhẽo vô vị, nhai kỹ nuốt chậm, món ăn Hạ Nhàn làm nàng cũng không động đến vài miếng. Hạ Nhàn nhỏ giọng khuyên: “Quận chúa. Ăn nhiều một chút. Người nhìn xem người gầy thành như vậy, nếu không ăn nhiều, chờ đến khi đại công tử và nhị công tử trở lại, thấy người như vậy trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu.” Nói những chuyện khác cũng vô dụng, chỉ có chuyện này là hữu dụng nhất.
Ôn Uyển khẽ than thở: “Cũng không biết hai hài tử này có phải hay không cũng. . . . . .” Chữ gầy còn chưa nói ra miệng. Ôn Uyển linh quang chợt lóe, Điền thị bốn mươi chín tuổi, chủ sử phía sau màn hơn ba mươi tuổi. Lần này tốn hao nhân lực lớn như vậy tới cứu Điền thị. Nàng bắt đầu hoài nghi là tiểu nhi tử của Điền thị. Tiểu nhi tử thì loại bỏ. Nhưng Điền thị còn có một người con lớn nhất. Chẳng qua là người con lớn nhất này chết non, nên cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Ôn Uyển.
Ôn Uyển bỏ bát đũa trong tay xuống, nhanh chóng trở lại thư phòng. Ôn Uyển về là thư phòng hậu viện, không phải là thư phòng tiền viện.
Ôn Uyển lại đem tư liệu vềĐiền thịra nhìn. Điền thị tổng cộng sinh một nữ hai nam, nữ nhi mới ra sinh ra đã chết non rồi, cũng bởi vì như thế, sau đó Điền thị mới thu dưỡng Thích Lệ Nương. Con lớn nhất Thích Ngọc cũng chết non vào năm mười một tuổi, tiểu nhi tử Thích Diệu văn không được võ chẳng xong, là một phế vật thích ăn uống chơi gái đánh bạc. Thích Diệu bị Ôn Uyển loại bỏ.
Ôn Uyển nhìn ngày tháng ra đời của Thích Ngọc, nhìn vào năm sinh của Thích Ngọc, nếu Thích Ngọc không có chết non, năm nay ba mươi tuổi. Kỳ Cừu nói người nọ đại khái khỏang ba mươi hai ba mươi ba tuổi. Kỳ Cừu chưa từng thấy người này, đoán chừng có chút sai lệch là rất bình thường.
Trừ lý do mẫu tử ruột thịt này ra, Ôn Uyển tìm không ra lý do khác có thể khiến cho kẻ đầu sỏ phía sau màn liều chết cũng muốn cứu Điền thị. Khụ, Ôn Uyển suy đoán, chủ sử phía sau màn này chính là Thích Ngọc.
Ôn Uyển đặt bút trong tay xuống bàn, sau khi ngồi xuống lắc đầu. Ai có thể tưởng tượng được, kẻ đầu sỏ đứng phía sau mọi chuyện lại là một người đã sớm chết đi trong mắt thế nhân.
Ôn Uyển nghỉ ngơi một hồi, bất kể như thế nào, hiện tại ít nhất đã có đầu mối về kẻ đứng sau màn. Những cái khác, nên giao cho Lý Nghĩa thôi. Khụ, Ôn Uyển đối với Lý Nghĩa này thật sự là. . . . . . Đáng tiếc hiện tại Ôn Uyển biết, chuyện này trừ bỏ Lý Nghĩa, những người khác đều không thích hợp đảm đương nhiệm vụ này.
Ôn Uyển cất giọng nói: “Lập tức mời Lý Nghĩa đến, nói ta có chuyện quan trọng thương nghị.”
Thật ra từ sau khi Lý Nghĩa trở về cùng HạẢnh và Võ Chiêu, vẫn chờ gặp Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại không rảnh tiếp hắn. Ôn Uyển đối với Lý Nghĩa bất mãn tới cực điểm, cho nên muốn gạt qua một bên, muốn giết uy phong của Lý Nghĩa. Chẳng qua sau đó Ôn Uyển lại quá bận rộn, quên mất chuyện này.
Hạ Hương cao giọng đáp lời Ôn Uyển, quay đầu phái người đi mời Lý đại nhân tới.
Lý Nghĩa chờ chực ở tiền viện. Lần này Lý Nghĩa gây ra sai lầm lớn như vậy, trong lòng hắn cũng vạn phần ảo não. Thiếu chút nữa bởi vì sơ sót của chính mình mà gây ra sai lầm không thể vãn hồi. Ôn Uyển không gặp hắn, hắn cũng đàng hoàng chờ ở tiền viện.
Hiện giờ Lý Nghĩa đối với Ôn Uyển nửa điểm bất mãn cũng không có. Sự thật chứng minh, trực giác của Ôn Uyển Quận chúa vô cùng chính xác. Cho nên dù phải đợi cả ngày Ôn Uyển không gặp hắn, hắn cũng không dám có nửa câu oán hận. Lần này may nhờ có Quận chúa cảnh giác và cẩn thận, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Lý Nghĩa nghe Thu Vân tới đây đáp lời hắn, nói sau khi quận chúa gặp Điền thị liền đi vào thư phòng, sau đó lại đi ra ngoài, một lúc sau giống như nghĩ đến cái gì, lại vội vội vã vã vào thư phòng. Đến bây giờ còn chưa đi ra ngoài, cũng không có người dám quấy rầy. Lý Nghĩa cũng có hiểu biết tính tình của Ôn Uyển. Lúc nào gặp vấn đề, Ôn Uyển Quận chúa thích một mình trong thư phòng suy xét vấn đề. Trong lòng Lý Nghĩa mong đợi, hi vọng Quận chúa thật có thể giúp đỡ tìm ra chủ sử đứng sau.
Lý Nghĩa nghe được Quận chúa cho mời, đè nén kích động trong lòng, theo người đi đến hậu viện. Khoảng cách từ tiền viện đến hậu viện nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Ôn Uyển sắp xếp bồn cảnh nhỏ đặt trên giá gỗ bằng đàn hương. Mới vừa rồi Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ xuống, kẻ đứng phía sau màn này, tám chín phần mười chính là Thích Ngọc rồi. Về phần Thích Diệu, có lẽ chính là che tầm mắt của mọi người, cố ý làm cho người ta bị ảo giác, cho rằng hắn là một phế vật. Trên thực tế, kỹ viện, sòng bạc, tửu lâu, cái loại địa phương tụ tập nhiều hạng người này chính là nơi dễ dàng truyền tin tức nhất. Thích Diệu, nhất định là đầu mối then chốt của bọn họ.
Ôn Uyển không chắc lắm Thích Diệu có phải cũng bị giam giữ hay không. Nếu Thích Diệu thật sự bị giam ở trong đại lao, vậy thì vận khí tốt đến khó tin rồi. Chẳng qua Ôn Uyển suy đoán Thích Diệu trăm phần trăm là đã trốn đi rồi.
Ôn Uyển suy xét trước sau, Điền thị sinh hai đứa con trai, một giả chết, một bị coi là phế vật bỏ quên. Ôn Uyển khẳng định Thích Diệu rất có thể giả bộ thành phế vật, nhưng thân thể bị phế thì không giả được ám vệ. Vì sao Điền thị muốn làm như vậy? Sau đó lại nhớ tới ngọn nguồn, vì sao Điền thị phải gả cho Thích Tuyền, gả cho một nửa lão đầu. Ôn Uyển cũng không nhận ra Điền thị bị mị lực của Thích Tuyền mê hoặc. Vô nghĩa! Hy sinh lớn như vậy, rốt cuộc là toan tính cái gì?
Lúc Lý Nghĩa đến, là do Hạ Hương dẫn đi vào. Ôn Uyển có phân phó, tới rồi thì cho hắn đi vào. Đến cửa, Hạ Hương ở bên ngoài nói một tiếng.
Lý Nghĩa nghe được tiếng nói nhàn nhạt, lồng ngực liền căng thẳng. Nếu đổi thành ngày thường chắc chắn hắn sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng hiện tại, hắn không lo lắng không được. Sau khi đi vào lập tức quỳ trên mặt đất: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Chuyện lần này đầy đủ chứng minh Điền thị là một con cá lớn. Mà hết thảy công lao này đều là nhờ vào Quận chúa. Lý Nghĩa truy xét chuyện này đã mấy năm, thật không nghĩ tới Điền thị lại là nhân vật đứng đầu đám nghịch tặc.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển gặp Lý Nghĩa. Ôn Uyển quét mắt nhìn hắn một cái. Lý Nghĩa mặc một thân áo nửa mới nửa cũ, tuổi ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi. Sắc mặt không tái nhợt, chứa một khí thế âm trầm giống Võ Tinh như Ôn Uyển nghĩ. Mà Lý Nghĩa này sắc mặt ngăm đen, toàn thân cao thấp tản mát ra một khí thế khôn khéo, nhìn làm cho người ta sợ.
Ôn Uyển gật đầu: “Đứng lên đi!”
Lý Nghĩa đứng dậy ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, chuyện lần này là sai lầm của thuộc hạ, xin Quận chúa trách phạt.”
Trong lòng Ôn Uyển là vạn phần không sảng khoái, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc để trách phạt. Hơn nữa muốn trách phạt cũng phải là cậu hoàng đế trách phạt, Ôn Uyển không muốn làm thay việc của người khác: “Ta cho đòi ngươi đến đây, là muốn hỏi một chút, bây giờ Thích Diệu đang ở nơi nào? Có còn bị giam giữ hay không?”
Lý Nghĩa cho rằng Ôn Uyển sẽ trách cứ hắn thế nào, không nghĩ tới lại vì trả lời cái này. Lý Nghĩa nghe xong lời của Ôn Uyển, lập tức trả lời: “Chúng ta cũng không bắt được Thích Diệu. Ngày đó Thích Diệu không có ở trong Thích phủ, mà đi Vạn hoa lầu. Nhưng thời điểm chúng ta đi tìm, không biết đã trốn đến nơi nào? Đoạn thời gian này một mực tìm kiếm, cũng không có tìm được.”
Sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống, quả nhiên giống như nàng suy đoán.
Lý Nghĩa thấy vẻ mặt này của Ôn Uyển trong lòng vừa động.Thần sắc cùng khí thế này thật có bảy phần tương tự hoàng thượng.
Ôn Uyển lạnh lùng hỏi Lý Nghĩa: “Thích Diệu hẳn là ngươi cũng đã điều tra rồi. Rốt cuộc hắn là hạng người gì? Có thật sựlà một kẻ ngu ngốc chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc như trong lời đồn hay không?” cho dù Ôn Uyển chỉ suy đoán, nhưng cũng phải có căn cứ chính xác.
Lý Nghĩa có chút kỳ quái, nhưng lại gật đầu: “Đúng vậy, Quận chúa. Thích Diệu đúng là cái thứ quần là áo lụa chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc. Hơn nữa ở kinh thành mấy năm này, thân thể cũng đã sớm bị dốc kiệt. Đây tuyệt đối không phải nhầm lẫn.” Căn cứ vào những gì Lý Nghĩa nắm giữ, Thích Diệu từ nhỏ không phải là một nhân vật xuất chúng gì. Viết văn chương có viết ba ngày ba đêm cũng viết không ra. Cũng ăn không được khổ, không muốn tập võ. Là phế vật vai không thể khiêng tay không thể nâng thực sự. Hơn nữa chay mặn không kỵ, nam nhân nữ nhân đều thích, là một tên hoàn khố thực sự. Nếu không, cũng không tới mức đem thân thể phá hỏng đến trình độ đó. Cũng bởi vì như thế, mà mọi người đối với hắn không chú ý nhiều lắm. Thích Diệu ẩn núp, cũng có thể hiểu. Dù sao hiện tại mọi người trong Thích gia đều bị bắt bỏ vào trong ngục giam, Thích Diệu muốn trốn đi cũng rất bình thường. Chẳng qua rốt cuộc ẩn núp ở nơi nào, tại sao đến bây giờ còn không bắt được? Lúc trước Lý Nghĩa thật đúng là không bỏ qúa nhiều tâm tư trên chuyện này.
Ôn Uyển lập tức nói ra suy đoán của mình: “Mới vừa rồi ta đã gặp Điền thị, cùng bà ta hàn huyên gần nửa ngày. Lại đối chiếu với tài liệu tìm hiểu được về Điền thị, theo ta đoán, kẻ phía sau màn mà chúng ta một mực tìm kiếm, hẳn là con lớn nhất đã chết non của Điền thị, Thích Ngọc. Về phần Thích Diệu, trên mặt là tên quần là áo lụa, thật ra thì ngầm giúp đỡ Điền thị và Thích Ngọc truyền tin tức.”
Lý Nghĩa một đầu mơ hồ, không thể nào? Lý Nghĩa lập tức ổn định lại: “Quận chúa, tại sao lại hoài nghi Thích Ngọc là chủ sử phía sau màn?”
Ôn Uyển nói suy đoán của mình. Số tuổi vừa đúng, hơn nữa làm nhi tử khẳng định muốn cứu mẫu thân của mình. Dĩ nhiên, đây đều là Ôn Uyển suy đoán. Bởi vì hiện tại không có bất cứ bằng chứng nào.
Lý Nghĩa đang suy nghĩ xem chuyện này chính xác bao nhiêu phần trăm. Thích Ngọc là người đã chết, không ai sẽ đi nghĩ đến nhi tử đã chết của Đại nguyên soái biên thành.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Dựa theo lý mà nói bây giờ bọn hắn hẳn phải nghĩ tới chạy ra khỏi kinh thành mới đúng, tuy nhiên lại còn phái rất nhiều người tới cứu. Ta bắt đầu suy đoán, Điền thị hoặc là đầu não của bọn họ, hoặc chính là người vô cùng quan trọng đối với đầu não của bọn họ. Nhưng theo tin tức của Kỳ Cừu nói với chúng ta, hắn nói hai năm trước hắn gặp qua người kia, mặc dù che mặt, giọng có chút thô, nhưng nghe tiếng suy đoán đại khái là trên dưới ba mươi tuổi. Ta cảm thấy Thích Ngọc rất phù hợp.”
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Bởi vì Thích Ngọc từ nhỏ đã chết non, ta cũng không chú ý nhiều lắm. Ngươi nói cho ta biết, trước khi Thích Ngọc chết non, là người thế nào?”
Lý Nghĩa thật tình suy nghĩ xuống. Dù sao mọi người chắc cũng không đi chú ý một người đã chết. Suy nghĩ kỹ một hồi mới lên tiếng: “Quận chúa, thuộc hạ nhớ được, có tài liệu đã nói, Thích Ngọc từ nhỏ thông minh lanh lợi.”
Ôn Uyển nghe nói từ nhỏ thông minh lanh lợi, ánh mắt lóe lên: “Căn cứ vào tin tức các ngươi lấy được. Võ công của kẻ cầm đầu phía sau như thế nào? Có phải không tốt hay không?” Nếu đúng là như vậy thì Ôn Uyển càng thêm xác định người đứng sau này chính làThích Ngọc rồi.
Lý Nghĩa không biết vì sao Ôn Uyển lại hỏi như thế, nhưng cũng gật đầu. Người phía sau màn mặc dù diện mạo thế nào bọn họ không biết, nhưng tin tức thì vẫn biết một chút: “Đúng là người nọ võ công không cao.” Đối với ám vệ mà nói, võ công có cao hay không cũng không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là phải thông tuệ, tự mình mưu tính. Nghĩ xem Ôn Uyển không có nửa điểm võ công nào, không phải cũng làm nhiếp chính Quận chúa sao?
Ôn Uyển nhìn Lý Nghĩa cười khẽ: “Vì sao Điền thị phải gả cho Thích Tuyền? Mới vừa rồi ta còn thấy kỳ quái, nhưng bây giờ thì đã hiểu được. Nguyên nhân Thích Tuyền là Nguyên soái biên quan, Thích Tuyền chiếm giữ biên thành nhiều năm như vậy, thế lực thâm căn cố đế. Nếu có thể để con kế nghiệp cha. Ngươi nói xem sẽ như thế nào?” Phải nói, ông trời cũng quá ưu ái rồi. Điền thị sinh hai đứa con trai đều không phải nhân tài luyện võ.
Quân đội cũng không giống như triều đình, một thống lĩnh dựa vào đầu óc linh hoạt cũng không thống trị được tướng lĩnh phía dưới. Ở trong quân đội, cho dù là xuất thân từ quân nhân thế gia, cũng nhất định phải được tôi luyện, cướp lấy công trận. Nếu không, không chiếm được thừa nhận của những người khác cũng không được thăng vị. Điều này có thể lý giải, công trận luôn được bọn họ lấy làm đầu, từ trong biển máu chém giết mới có được. Làm sao có thể có phục tùng một người tay trói gà không chặt chưa từng ở chiến trường dính qua máu qua chứ?
Ôn Uyển nghĩ tới Trần A Bố kia. Nếu không có Bạch Thế Niên, Trần A Bố hẳn là bị thu vào dưới trướng Thích gia, vì bọn họ mà ra sức. Đáng tiếc, ngang trời giáng xuống một Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên võ công bất phàm, đối với chính trị không nhạy bén, nhưng đúng là tướng soái tài. Cũng bởi vì Bạch Thế Niên làm rối loạn tất cả kế hoạch của bọn họ. Đoán chừng bọn họ vốn định dùng Thích Lệ Nương đến thu mua Bạch Thế Niên, nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Thế Niên không thỏa hiệp Thích gia.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, đột nhiên hỏi: “Có phải mấy năm Bạch Thế Niên đi biên thành kia, thường xuyên gặp ám sát không?” Nếu không có ám sát ngược lại sẽ rất kỳ quái.
Lý Nghĩa gật đầu: “Từng có mấy lần.”
Ôn Uyển lắc đầu. Nếu không phải ban đầu Bạch Thế Niên chặn ngang, lại thêm hoàng đế phái rất nhiều người nhìn chằm chằm biên thành đến sít sao, hiện tại còn không biết là tình huống nào nữa!
Lý Nghĩa nghe Ôn Uyển phân tích rõ ràng, nghe thế Lý Nghĩa cũng chảy mồ hôi lạnh. Hắn không dám hoài nghi Ôn Uyển làm việc hoàn toàn bằng cảm giác nữa rồi. Mà thậm chí Lý Nghĩa còn nghĩ đến, Quận chúa không cùng bọn họ đi chuyến này thật đáng tiếc. Nếu sớm có Quận chúa tham dự, có thể ở một bên chỉ điểm. Nói không chừng đã sớm nắm được chủ sử phía sau màn rồi, không cần quanh co nhiều đường như vậy.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện lần này chứng minh Thích Ngọc Thích Diệu hẳn đều ở trong kinh thành. Triều đình phát lệnh truy nã.” Sự kiện đánh lén lần này rất có thể chính là Thích Ngọc tự mình chỉ huy, vì phải cứu ra Điền thị.
Thích Ngọc là mấu chốt, Thích Diệu một phế vật chỉ là nhân tiện bắt thôi. Ôn Uyển cười, nếu không có suy đoán sai, hai huynh đệ này có thể cũng ở cùng một chỗ đấy.
Lý Nghĩa suy nghĩ sau đó nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ, cho người ta phác họa chân dung của Thích Diệu.”
Ôn Uyển thấy hành động của Lý Nghĩa: “Hiện tại không nghi ngờ suy đoán của ta nữa sao? Nếu có hoài nghi cứ việc nói thẳng, không nên bỏ gánh nửa đường.” Nếu không phải Lý Nghĩa. Võ Chiêu và Hạ Ảnh cũng sẽ không bị thương. Mặc dù Ôn Uyển không muốn đích thân trách phạt Lý Nghĩa, nhưng đối với Lý Nghĩa, đáy lòng vẫn còn tức giận.
Lý Nghĩa tất nhiên là nhận lỗi.
Ôn Uyển cũng không phải muốn cùng hắn trách tội gì đó: “Thật ra thì ta rất muốn biết, tại sao ngươi lại bằng mặt mà không bằng lòng như vậy? Hơn nữa còn dùng chuyện của La Thủ Huân đến xò xét ta?” Ôn Uyển quả thật nghĩ không ra, mục đích gì mà Lý Nghĩa làm như vậy.
Sau khi Lý Nghĩa suy nghĩ một chút quyết định nói thật, cũng không phải hi vọng nói ra Ôn Uyển có thể khoan thứ. Mà Lý Nghĩa cho rằng, Ôn Uyển hi vọng nghe được lời thật lòng.
Ôn Uyển nghe được lý do Lý Nghĩa không phối hợp, suy nghĩ xong cũng gật đầu: “Ngươi hoài nghi cũng không phải không có đạo lý. Được rồi, chuyện lần này nếu đem toàn bộ trách nhiệm lên người ngươi cũng không đúng. Lại nói ta cũng có một phần trách nhiệm. Lần này không nói nữa, sau này nếu ngươi có nghi vấn thì trực tiếp nói với ta. Nếu còn giống như lần này, hậu quả một mình ngươi suy nghĩ.” Lý Nghĩa hoài nghi không phải là không có đạo lý. Dù sao ban đầu sự nghi ngờ của nàng thật sự là thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung bay—), không có nửa điểm căn cứ.
Lý Nghĩa đương nhiên không dám hoài nghi Ôn Uyển rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện La Thủ Huân, ta vẫn là câu nói kia. Nếu La Thủ Huân chẳng qua là bị lừa gạt, trừng phạt nhẹ cảnh cáo là được rồi, đừng ra tay độc ác.” đây là Ôn Uyển vì tình riêng mà nhẹ tay, muốn Lý Nghĩa hứa thả cho La Thủ Huân một con ngựa.
Mặc dù Lý Nghĩa không phải là người vì tình riêng mà thiên vị, nhưng Ôn Uyển đã thả hắn một con ngựa. Mặt mũi này không thể không cho, nhưng chuyện của La Thủ Huân, hắn vẫn phải nói với hoàng đế .
/1357
|