Trong phòng không có một ngọn đèn dầu nào, nhưng vẫn có ánh trăng, thị lực của hai vợ chồng lại là số một nên vẻ mặt của Hạ Dao, Võ Tinh cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Võ Tinh cười nói: “Nàng đã ở bên cạnh quận chúa nhiều năm như vậy mà vẫn không rõ một đạo lý. Quận chúa thường xuyên nói người ở vị trí nào thì tính toán ở nơi đó, không phải vị trí mình thì đừng nên tính toán. Nhưng nếu đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của nàng thì nàng mới không đi quản cái đại nghĩa gì cả.”
Hạ Dao kinh ngạc nhìn Võ Tinh, không chút hiểu rọ Võ Tinh đang định nói cái gì, cái này rất không tốt. Làm sao lại nói đến đểm mấu chốt của quận chúa : “Chàng có ý gì?”
Tiếng cười của Võ Tinh giảm âm thanh thấp xuống: “Ta nói cho nàng biết, nếu trong kinh thành thật loạn tới mức uy hiếp tính mạng của quận chúa thì quận chúa sẽ thoát thân nhanh hơn bất cứ ai khác.” Quận chúa hiện tại ở lại kinh thành, không phải bởi vì e ngại hoàng đế, lại càng không phải vì thiên hạ mà nàng biết ở trong kinh thành tạm thời không có ai có thể uy hiếp tính mạng của nàng được. Về phần nói đến những thứ nghịch tặc kia nếu muốn hại cũng không hại tới được. Nếu không, thật sự mà có nguy hiểm đến tính mạng thì quận chúa đã sớm tránh đi rồi, còn có thể ngoan ngoãn sống ở kinh thành thì đấy mới gọi là kỳ quái đấy.
Hạ Dao giận trách nói: “Nói nhảm. Quận chúa mới không phải là người như vậy đâu!”
Võ Tinh cười một tiếng. Quận chúa dĩ nhiên không phải là người lâm trận chạy trốn, nhưng nếu có nguy hiểm thì quận chúa tuyệt đối chính là người chạy trốn nhanh nhất. Tất nhiên Võ Tinh cũng không phải là nói Ôn Uyển sợ chết, không quan tâm tới chuyện ở kinh thành, mà là nói đến nếu chuyện ở kinh thành thật sự nguy hiểm thì Ôn Uyển cũng sẽ trốn được ra ngoài kinh thành, chờ tới khi thời cơ chín muồi lại giết trở lại kinh thành lần nữa.
Không thể không nói, nếu là Ôn Uyển ở chỗ này, tuyệt đối sẽ than thở. Võ Tinh còn hiểu rõ nàng hơn so với hai người thiếp thân chiếu cố Ôn Uyển là Hạ Dao cùng Hạ Ảnh. Cho nên mới nói nữ nhân chính là động vật cảm tính, nam nhân mới là động vật lý tính.
Lúc này ở phía Tây phòng, Minh Duệ cùng với Minh Cẩn còn đang luyện chữ to ở dưới ánh nến, Minh Cẩn cũng không có tâm tính mạnh như Minh Duệ. Luyện được một nửa liền không có luyện nổi được nữa. Minh Cẩn ngẩng đầu nhìn Minh Duệ: “Ca, đệ lo cho mẹ.” Cha thì không phải lo lắng, bởi vì cha cũng không có tin tức gì không tốt truyền tới. Nhưng ở kinh thành lại có rất nhiều tin tức truyền ra rồi ( Hạ Dao không có kiêng kỵ Minh Duệ. Minh Duệ cho là Minh Cẩn cũng nên trưởng thành, cho nên cũng để cho Minh Cẩn cùng nhau cùng nghe. Minh Duệ biết được cái gì thì Minh Cẩn cũng đều biết được ).
Tay Minh Duệ thoáng dừng lại một chốc, nói không lo lắng là giả, nếu không nửa tháng này đã không có gầy xuống làm cho Hạ Dao đau lòng: “Không cần lo lắng, Mẹ không có việc gì .”
Minh Cẩn lắc đầu: “Ca, huynh nói xem lúc nào thì chúng ta có thể trở về kinh thành được ? Mẹ nói chờ ông cậu hoàng đế khải hoàn hồi triều là có thể trở lại kinh thành, nhưng ông cậu hoàng đế không có tin tức gì cả, lúc nào chúng ta mới trở lại kinh thành vậy?” Minh Cẩn lôi kéo cánh tay Minh Duệ : “Ca, đệ rất nhớ mẹ.” Tách ra mấy tháng này, hắn nằm ngủ mơ cũng nhớ đến mẹ.
Minh Duệ cũng vô cùng lo lắng, mặc dù cô cô và dượng nói ông cậu hoàng đế cũng không có chuyện gì, nhưng kinh thành hôm nay giống như bát tiên quá hải ( tức là mỗi người một phe phái, mỗi người một chí hướng cạnh tranh nhau ) tất cả đều là những người có địa vị có quyền lực, bọn họ lại cách xa ngàn dặm, không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào. Nhưng cho dù Minh Duệ có lo lắng hơn nữa cũng biết nếu bọn họ trở về chỉ làm cản trở cho mẹ, những người đó khẳng định còn đang đi xung quanh để tìm bọn hắn, cho nên bọn họ phải ở lại chỗ này để chờ tin tức.
Trong lòng Minh Cẩn rối loạn, nên không viết chữ tiếp được nữa: “Ca, chúng ta đi ra ngoài đi!” Hai người ở trong sân, nhìn sao trên trời.
Vành mắt Minh Cẩn đỏ rừng rực : “Ca. Huynh nói xem mẹ có phải là cũng giống như chúng ta hay không? Cũng ở trong sân nhìn sao đây!” Trước kia vào thời điểm mùa hè trời nóng bức, mẹ rất thích mang theo hai huynh đệ bọn họ tản bộ ở trong vườn hoa, sau đó lại để cho bọn họ đếm sao chơi.
Minh Duệ gật đầu: “Sẽ không, dù mẹ có ngắm sao thì cũng là thời điểm ngắm sao nhớ tới chúng ta.” Mẹ nhớ bọn họ, đây là khẳng định .
Minh Cẩn dạ một tiếng.
Ở chỗ Ôn Uyển hiện giờ cũng không có thời gian ngắm sao, nàng hiện giờ còn đang xemmột phần tình báo được phân tích. Hạ Ảnh rốt cục cũng đem tình báo một phần cũng không thiếu đưa cho Ôn Uyển xem.
Hôm nay Ôn Uyển đối với mọi chuyện xảy ra trong kinh thành nắm vững trong lòng bày tay. Đợi chuyện phát sinh xong sẽ tiếp nhận chính vụ tới tay. Nếu dựa theo tâm tính của Ôn Uyển thì nàng một ngàn một vạn lần cũng không muốn. Làm chuyện của hoàng đế sao có thể dễ làm như vậy được. Ôn Uyển còn chưa bắt đầu làm thì đã biết tất nhiên phải mệt gần chết rồi. Khụ, Ôn Uyển rất lo lắng a, mấy tháng này xem ra phải ngày ngày làm bạn với tấu chương rồi.
Ôn Uyển xem xong những tin tình báo này: “Chủ sử phía sau màn đã tìm ra rồi?”
Sắc mặt của Hạ Ảnh rất khó coi: “Đối với chủ sử phía sau màn cũng có phạm vi đại khái, nhưng cũng không có tin tức xác thực nhiều lắm.”
Không nhiều lắm thì chính là không nhiều lắm. Người kia cũng đều ẩn núp mười mấy năm rồi, bây giờ làm sao chỉ một chút lại dễ dàng đi ra ngoài như thế, chứ đừng nói là hoàng đế đã mang toàn bộ tinh anh đều đem ra ngoài rồi: “Vậy thì chờ một chút. Nhìn một chút xem bọn chúng có thể làm được chuyện chó cùng giứt dậu hay không?”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Quận chúa, hoàng thượng đã tỉnh. Đối phương hẳn là đã nhận được tin tức.” Nếu nói hoàng đế tỉnh, Hạ Ảnh biết chuyện gì xảy ra, Ôn Uyển cũng biết chắc sẽ có chuyện gì xảy ra.
Được rồi, Ôn Uyển nghe tin tức kia xong thì vô cùng xác định những người này sẽ làm ra được những chuyện chó cùng rứt giậu. Hoàng đế tỉnh, quyền thế của Lục hoàng tử hiện tại chính là hoa trong gương trăng trong nước, đều là hư vô, hơn phân nửa người trong kinh thành sở dĩ quy thuận Lục hoàng tử cũng bởi vì Lục hoàng tử chính là danh chính ngôn thuận. Hiện tại hoàng đế còn sống, bọn họ tất nhiên là trung thành với hoàng đế rồi( chủ yếu là hoàng đế tay cầm trọng binh, hiện tại không nhắc tới trung thành đến lúc đó hoàng đế giết trở lại là có thể bị cả nhà chôn cùng rồi).
Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu: “Xác định những người này biết tin tức không? Ta chỉ hi vọng bọn họ mau sớm nhận được tin tức , ta sẽ không cần giả bộ bệnh nữa. Giả bộ bệnh cũng đã hơn một tháng rồi, nếu còn tiếp tục giả bộ xuống nữa thì sẽ trở thành bệnh nhân thật rồi .” Chưa từng có mùa hè năm nào lại để cho người ta gian nan như mùa hè năm nay a, chỉ có thể sống ở trong phòng ngủ, không thể đi tới những chỗ khác. Chờ khi nào bắt được chủ sử phía sau màn thì Ôn Uyển cần phải sửa trị bọn chúng cho thật tốt mới được, thật sự rất đáng hận, làm cho nàng trong mùa hè này phải ăn đủ đau khổ.
Hạ Ảnh gật đầu: “Bây giờ còn không thể khẳng định. Nhưng cũng đã chênh lệch nửa ngày rồi.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Ngươi biết bọn họ chó cùng rứt giậu, có biết chuyện đầu tiên sẽ làm cái gì hay không ?” Tất nhiên là đại khai sát giới rồi, đứng mũi chịu sào trừ nàng ra thì không còn người nào.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển không có lên tiếng. Không dám lên tiếng, nàng mà còn muốn nói nhảm thêm cái gì nữa thì đảm bảo Ôn Uyển sẽ chửi mắng nàng một trận.
Ôn Uyển nổi giận: “Nhìn cái gì vậy, còn không mau chóng cho Kiệu Kỵ doanh tới mấy quân doanh đưa tin đi, ngươi thật đúng là muốn ta ở chỗ này chờ bọn họ giết tới cửa sau đó chạy trối chết hả?” Nàng cũng không muốn để cho mấy người này giết tới của, sau đó nàng lại phải như chó nhà có tang, ừ, đi từ địa đạo, thậm chí là chạy trốn từ trong chuồng chó. Nếu như thế thì còn không bằng hiện tại liền bỏ chạy đi.
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nếu muốn điều binh thì trong tay của thuộc hạ có thánh chỉ, nhưng còn phải thêm cả ngọc bài mà hoàng thượng ban thưởng để ở bên người quận chúa nữa.” Ngọc bài chính là năm đó hoàng đế ban thưởng cho Ôn Uyển, Ôn Uyển dùng khối ngọc bài : “Kiến Chiêu tứ ngọc, như trẫm thân lâm” để khống chế ngự lâm quân ( nhìn thấy ngọc như thấy trẫm giá lâm ).
Ôn Uyển hiện tại không đưa ngọc bài ra, ngược lại giảm thấp âm thanh xuống nói: “Nếu không, bây giờ chúng ta liền rời khỏi kinh thành thì thế nào?” Ôn Uyển nói là nói như vậy. Thật ra thì nàng vô cùng xác nhận cái nữ nhân chết tiệt này chắc chắn là sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Ôn Uyển vừa dứt lời thì sắc mặt của Hạ Ảnh liền thay đổi lớn: “Quận chúa, đây cũng không phải là trò đùa. Nếu Quận chúa đi. Người nào có thể ở trong kinh thành nắm toàn cục trong tay được.” Một khi quận chúa rời kinh thành đi thì đến lúc đó kinh thành cũng sẽ không có người nào có thể khống chế cục diện được rồi, phía dưới lòng người bàng hoàng, kinh thành rối loạn thì những người này khẳng định sẽ làm loạn càng thêm loạn, đầu sỏ gây nên nhất định sẽ thừa dịp loạn này mà chạy ra khỏi kinh thành, bố cục của hoàng đế có thể bị uổng phí toàn bộ.
Ôn Uyển rất muốn trợn trắng mắt, nhưng đụng tới một nữ nhân đã hết hi vọng ở trong mắt thì nàng còn có thể nói cái gì, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Khụ, sớm biết năm đó nên xin với ông ngoại hoàng đế thêm hai trợ thủ đắc lực nữa rồi, sau đó đá Hạ Ảnh ra ngoài, làm sao còn giống như bây giờ, luôn bị bó tay bó chân.
Hạ Ảnh thấy sắc mặt Ôn Uyển âm trầm, lập tức trấn an Ôn Uyển: “Quận chúa yên tâm, những thứ khác không nói, nhưng an toàn của quận chúa có thể được đảm bảo tuyệt đối. Hoàng thượng nói cho dù có phải để cho chủ sử phía sau màn chạy trốn thì cũng không thể để cho quận chúa có việc gì được.” Hoàng đế không có trực tiếp nói như vậy, nhưng ý cũng không khác nhiều lắm. Ngày đó hoàng đế đúng là nói với Hạ Ảnh không cần biết quản như thế nào, nhưng quan trọng nhất là phải để cho Ôn Uyển an toàn.
Lần này cho dù chủ sử bày bố phía sau màn kia chạy trốn thì cũng phải làm cho bọn chúng sụp đổ, muốn xây dựng lại một thế lực lớn như vậy là không thể nào. Cho nên việc quan trọng nhất tự nhiên là bảo vệ Ôn Uyển rồi. Ôn Uyển chính là túi tiền của hắn. Chủ sử phía sau nàn này nếu có đào thoát còn có biện pháp để bắt trở lại, nhưng nếu Ôn Uyển mà không còn nữa thì hắn đi nơi nào có thể tìm được cho hắn một cháu ngoại gái vừa có thể làm ra tiền lại đối với hắn trung thành cảnh cảnh được.
Ôn Uyển nghe xong những lời này thì sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút. Cậu hoàng đế cũng không coi như quá vô tình, ít nhất còn biết việc đầu tiên là cần phải bảo vệ mình.
Hạ Ảnh thấy thần sắc của Ôn Uyển buông lỏng mới lên tiếng nói: “Quận chúa, quân trú đóng ở bên ngoài gồm Kiêu Kỵ Doanh, Tiền Phong Doanh cùng với Bộ Binh doanh là không thể động.” Thấy thần sắc tức giận của Ôn Uyển, Hạ Ảnh vội vàng nói: “Thạch đại nhân có thể nắm toàn cục trong tay.”
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi nói hắn có thể nắm toàn cục trong tay là có thể nắm toàn cục trong tay sao? Lại để ta đem mạng của mình gửi ở trên người một kẻ bây giờ còn đang dưỡng chân bị thương, ngươi thật đúng là dám nghĩ ra.”
Lời nói của Ôn Uyển khiến cho sắc mặt của Hạ Ảnh xanh mét. Ôn Uyển mới không quan tâm sắc mặt của Hạ Ảnh có khó coi hay không khó coi. Bệnh lớn nhất của Hạ Ảnh chính là quá tự cho là đúng. Tất nhiên cái bệnh này chính là do nàng cùng với hoàng đế cùng chiều mà tạo thành thói quen này. Ôn Uyển lạnh lùng nói với Hạ Ảnh: “Ta cho các ngươi thời gian hai canh giờ, bây giờ ngươi phải đi đưa tin để cho bọn họ vào trong kinh duy trì trị an, ta cũng không đợi quân địch đến diệt ta. Mạng của ta chính ta sẽ tự yêu lấy. Đi nói rõ ràng với bọn hắn, trước hết phải đến phủ quận chúa, cũng đừng có lao tới hoàng cung trước.” So sánh với việc tiêu diệt kẻ cầm đầu này thì Ôn Uyển tất nhiên yêu quý cái mạng nhỏ của mình hơn rồi.
Ôn Uyển không phải là không tin tưởng Thạch đại nhân, ngược lại, nàng vô cùng tin tưởng Thạch đại nhân. Nắm giữ tinh anh trong kinh thành nhiều năm như vậy, tất nhiên nhân mạch cũng rất rộng, Ôn Uyển cũng tin tưởng sự trung thành của Thạch đại nhân. Nhưng đạo lý thì giống nhau, nàng biết là Thạch đại nhân rất quan trọng, chẳng lẽ đối phương cũng không biết.
Ôn Uyển ở chỗ này sâu sắc biết được một chuyện. Chính là đầu sỏ vừa chết thì cái gọi là nhân mạch linh tinh cũng chỉ là thứ đồ vô dụng. Nói cách khác chỉ cần Thạch đại nhân vừa chết thì nhân mạch mà hắn tích cóp từng chút một xuống cũng sẽ thành trống không. Đến lúc đó như thế nào, Ôn Uyển cũng không xác định được.
Tất nhiên là Ôn Uyển cũng đã để một kỳ hạn để hòa hoãn. Đó chính là Ôn Uyển tính toán, dù hiện tại những người này có nhận được tin tức nhưng những người này vừa muốn giết chết Thạch đại nhân lại còn muốn triệu tập binh mã chạy tới phủ đệ của nàng để giết nàng thì những thứ tính toán thô sơ giản lược này cũng cần phải tốn hơn hai canh giờ. Binh lực trong phủ đệ của nàng dù sao cũng có thể đủ sức ngăn cản cả ngày, cộng thêm Hạ Ảnh nói trong phủ đệ có cao thủ nhiều như mây. Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể từ ám đạo mà chạy đi.
Hạ Ảnh có chút chần chờ.
Lúc này sắc mặt Ôn Uyển hoàn toàn chìm xuống : “Ngươi rốt cuộc ở đó do dự cái gì? Ngươi cho rằng tìm ra chủ sử phía sau màn này so với mạng của ta còn quan trọng hơn hay sao ?” Người ẩn núp trong bóng tối lần này cũng không tìm ra được, thì sẽ có cơ hội để tìm được. Nhưng nếu như bị người này chiếm cơ hội bắt ép, mặc dù có sự bảo đảm của Hạ Ảnh nhưng Ôn Uyển cũng không nguyện ý để bản thân mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ngay cả vạn nhất cũng không được. Thật vất vả mới chờ được lão công trở lại, một nhà sắp được đoàn tụ rồi, nàng có muốn chết thì đến âm tào địa phủ cũng không cam tâm được.
Hạ Ảnh lúc này mới gật đầu: “Thuộc hạ nghe Quận chúa .” Thật ra thì Hạ Ảnh cũng cho rằng thế lực ở kinh thành cũng đủ để bảo vệ cho Ôn Uyển chu toàn, nhưng Ôn Uyển kiên trì nên nàng cũng không thể nói gì thêm được nữa. Trước khi đi hoàng thượng cũng đã có nói qua, một khi đem toàn bộ chi tiết đều nói cho quận chúa nghe thì tất cả đều phải do quận chúa định đoạt.
Hạ Ảnh muốn đi ra ngoài để hạ thánh chỉ của hoàng đế. Ôn Uyển đem ngọc bài giao cho nàng cũng nói với nàng: “Để cho ảnh vệ đi theo ngươi đi, trên đường không yên ổn, để cho một ảnh vệ đi theo cũng sẽ an toàn hơn một chút.” Thân thủ của Hạ Ảnh thật ra Ôn Uyển không lo lắng, chỉ cần không có quá nhiều sát thủ vây khốn, sẽ không có chuyện gì. Ôn Uyển nói như vậy là lo lắng Hạ Ảnh dương phụng âm vi ( bằng mặt không bằng lòng ) , nếu Hạ Dao đi làm việc này, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không làm điều thừa, nhưng Hạ Ảnh bằng mặt không bằng lòng không chỉ một lần, Ôn Uyển cũng đã đánh mất lòng tin với nàng, đây là Ôn Uyển cảnh tỉnh.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa, người yên tâm, thuộc hạ sẽ không sao, cũng nhất định sẽ truyền tin đến, quận chúa cứ yên tâm là tốt rồi.” Ảnh vệ đại nhân không thể nào rời khỏi quận chúa nửa bước, đặc biệt là vào lúc này lại càng không thể rời đi.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cũng được, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để cho những người này chui chỗ trống.” Những người này, hiện tại tất nhiên là muốn thừa dịp mà làm loạn rồi!
Thật ra thì Ôn Uyển cũng chỉ nói như thế thôi, nàng mới không để cho ảnh vệ rời khỏi mình đâu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ảnh vệ chính là một đạo phòng tuyến bảo vệ cuối cùng. Có ảnh vệ ở đây, nàng mới có thể yên tâm. Tất nhiên ảnh vệ cũng sẽ không nghe theo sự phân phó của Ôn Uyển. Nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ cho Ôn Uyển an toàn, mà không phải bảo vệ những người khác an toàn.
Ôn Uyển ở thời điểm Hạ Ảnh xoay người muốn đi ra ngoài liền gọi Hạ Ảnh lại hỏi: “Từ đây mà đi ra ngoài ngươi không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa yên tâm, sẽ không bị phát hiện.” Ôn Uyển có ý là chỉ con đường bí mật kia, cái gọi là con đường bí mật cũng chính là lối đi thông dưới đất từ phủ quận chúa ra phía ngoài. Mật đạo này chính là khi Ôn Uyển vừa mới vào ở không bao lâu thì Hạ Dao liền nói cho Ôn Uyển biết, chẳng qua Ôn Uyển còn chưa đi qua.
Ôn Uyển chớp mắt một cái: “Cũng không cần chờ đạn tín hiệu gì cả, ngươi cứ đi theo đám bọn hắn cùng nhau vào kinh. Thời gian ta cho cũng đã đủ nhiều rồi, có bắt được hay không cũng là việc của bọn họ rồi.” Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến những người này một khi nhận được tin tức sẽ như kẻ điên mà xông tới muốn giết chết nàng thì trong lòng liền run sợ. Trước kia là âm mưu quỷ kế, hiện tại thế nhưng trắng trợn giết tới cửa.
Hạ Ảnh biết Quận chúa luôn luôn sợ chết, hai mươi năm qua cũng chưa từng thay đổi, nàng cũng đã sớm thành thói quen. Cho nên đối với thái độ cẩn thận của Ôn Uyển, Hạ Ảnh không thể nói gì hơn.
Võ Tinh cười nói: “Nàng đã ở bên cạnh quận chúa nhiều năm như vậy mà vẫn không rõ một đạo lý. Quận chúa thường xuyên nói người ở vị trí nào thì tính toán ở nơi đó, không phải vị trí mình thì đừng nên tính toán. Nhưng nếu đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của nàng thì nàng mới không đi quản cái đại nghĩa gì cả.”
Hạ Dao kinh ngạc nhìn Võ Tinh, không chút hiểu rọ Võ Tinh đang định nói cái gì, cái này rất không tốt. Làm sao lại nói đến đểm mấu chốt của quận chúa : “Chàng có ý gì?”
Tiếng cười của Võ Tinh giảm âm thanh thấp xuống: “Ta nói cho nàng biết, nếu trong kinh thành thật loạn tới mức uy hiếp tính mạng của quận chúa thì quận chúa sẽ thoát thân nhanh hơn bất cứ ai khác.” Quận chúa hiện tại ở lại kinh thành, không phải bởi vì e ngại hoàng đế, lại càng không phải vì thiên hạ mà nàng biết ở trong kinh thành tạm thời không có ai có thể uy hiếp tính mạng của nàng được. Về phần nói đến những thứ nghịch tặc kia nếu muốn hại cũng không hại tới được. Nếu không, thật sự mà có nguy hiểm đến tính mạng thì quận chúa đã sớm tránh đi rồi, còn có thể ngoan ngoãn sống ở kinh thành thì đấy mới gọi là kỳ quái đấy.
Hạ Dao giận trách nói: “Nói nhảm. Quận chúa mới không phải là người như vậy đâu!”
Võ Tinh cười một tiếng. Quận chúa dĩ nhiên không phải là người lâm trận chạy trốn, nhưng nếu có nguy hiểm thì quận chúa tuyệt đối chính là người chạy trốn nhanh nhất. Tất nhiên Võ Tinh cũng không phải là nói Ôn Uyển sợ chết, không quan tâm tới chuyện ở kinh thành, mà là nói đến nếu chuyện ở kinh thành thật sự nguy hiểm thì Ôn Uyển cũng sẽ trốn được ra ngoài kinh thành, chờ tới khi thời cơ chín muồi lại giết trở lại kinh thành lần nữa.
Không thể không nói, nếu là Ôn Uyển ở chỗ này, tuyệt đối sẽ than thở. Võ Tinh còn hiểu rõ nàng hơn so với hai người thiếp thân chiếu cố Ôn Uyển là Hạ Dao cùng Hạ Ảnh. Cho nên mới nói nữ nhân chính là động vật cảm tính, nam nhân mới là động vật lý tính.
Lúc này ở phía Tây phòng, Minh Duệ cùng với Minh Cẩn còn đang luyện chữ to ở dưới ánh nến, Minh Cẩn cũng không có tâm tính mạnh như Minh Duệ. Luyện được một nửa liền không có luyện nổi được nữa. Minh Cẩn ngẩng đầu nhìn Minh Duệ: “Ca, đệ lo cho mẹ.” Cha thì không phải lo lắng, bởi vì cha cũng không có tin tức gì không tốt truyền tới. Nhưng ở kinh thành lại có rất nhiều tin tức truyền ra rồi ( Hạ Dao không có kiêng kỵ Minh Duệ. Minh Duệ cho là Minh Cẩn cũng nên trưởng thành, cho nên cũng để cho Minh Cẩn cùng nhau cùng nghe. Minh Duệ biết được cái gì thì Minh Cẩn cũng đều biết được ).
Tay Minh Duệ thoáng dừng lại một chốc, nói không lo lắng là giả, nếu không nửa tháng này đã không có gầy xuống làm cho Hạ Dao đau lòng: “Không cần lo lắng, Mẹ không có việc gì .”
Minh Cẩn lắc đầu: “Ca, huynh nói xem lúc nào thì chúng ta có thể trở về kinh thành được ? Mẹ nói chờ ông cậu hoàng đế khải hoàn hồi triều là có thể trở lại kinh thành, nhưng ông cậu hoàng đế không có tin tức gì cả, lúc nào chúng ta mới trở lại kinh thành vậy?” Minh Cẩn lôi kéo cánh tay Minh Duệ : “Ca, đệ rất nhớ mẹ.” Tách ra mấy tháng này, hắn nằm ngủ mơ cũng nhớ đến mẹ.
Minh Duệ cũng vô cùng lo lắng, mặc dù cô cô và dượng nói ông cậu hoàng đế cũng không có chuyện gì, nhưng kinh thành hôm nay giống như bát tiên quá hải ( tức là mỗi người một phe phái, mỗi người một chí hướng cạnh tranh nhau ) tất cả đều là những người có địa vị có quyền lực, bọn họ lại cách xa ngàn dặm, không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào. Nhưng cho dù Minh Duệ có lo lắng hơn nữa cũng biết nếu bọn họ trở về chỉ làm cản trở cho mẹ, những người đó khẳng định còn đang đi xung quanh để tìm bọn hắn, cho nên bọn họ phải ở lại chỗ này để chờ tin tức.
Trong lòng Minh Cẩn rối loạn, nên không viết chữ tiếp được nữa: “Ca, chúng ta đi ra ngoài đi!” Hai người ở trong sân, nhìn sao trên trời.
Vành mắt Minh Cẩn đỏ rừng rực : “Ca. Huynh nói xem mẹ có phải là cũng giống như chúng ta hay không? Cũng ở trong sân nhìn sao đây!” Trước kia vào thời điểm mùa hè trời nóng bức, mẹ rất thích mang theo hai huynh đệ bọn họ tản bộ ở trong vườn hoa, sau đó lại để cho bọn họ đếm sao chơi.
Minh Duệ gật đầu: “Sẽ không, dù mẹ có ngắm sao thì cũng là thời điểm ngắm sao nhớ tới chúng ta.” Mẹ nhớ bọn họ, đây là khẳng định .
Minh Cẩn dạ một tiếng.
Ở chỗ Ôn Uyển hiện giờ cũng không có thời gian ngắm sao, nàng hiện giờ còn đang xemmột phần tình báo được phân tích. Hạ Ảnh rốt cục cũng đem tình báo một phần cũng không thiếu đưa cho Ôn Uyển xem.
Hôm nay Ôn Uyển đối với mọi chuyện xảy ra trong kinh thành nắm vững trong lòng bày tay. Đợi chuyện phát sinh xong sẽ tiếp nhận chính vụ tới tay. Nếu dựa theo tâm tính của Ôn Uyển thì nàng một ngàn một vạn lần cũng không muốn. Làm chuyện của hoàng đế sao có thể dễ làm như vậy được. Ôn Uyển còn chưa bắt đầu làm thì đã biết tất nhiên phải mệt gần chết rồi. Khụ, Ôn Uyển rất lo lắng a, mấy tháng này xem ra phải ngày ngày làm bạn với tấu chương rồi.
Ôn Uyển xem xong những tin tình báo này: “Chủ sử phía sau màn đã tìm ra rồi?”
Sắc mặt của Hạ Ảnh rất khó coi: “Đối với chủ sử phía sau màn cũng có phạm vi đại khái, nhưng cũng không có tin tức xác thực nhiều lắm.”
Không nhiều lắm thì chính là không nhiều lắm. Người kia cũng đều ẩn núp mười mấy năm rồi, bây giờ làm sao chỉ một chút lại dễ dàng đi ra ngoài như thế, chứ đừng nói là hoàng đế đã mang toàn bộ tinh anh đều đem ra ngoài rồi: “Vậy thì chờ một chút. Nhìn một chút xem bọn chúng có thể làm được chuyện chó cùng giứt dậu hay không?”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Quận chúa, hoàng thượng đã tỉnh. Đối phương hẳn là đã nhận được tin tức.” Nếu nói hoàng đế tỉnh, Hạ Ảnh biết chuyện gì xảy ra, Ôn Uyển cũng biết chắc sẽ có chuyện gì xảy ra.
Được rồi, Ôn Uyển nghe tin tức kia xong thì vô cùng xác định những người này sẽ làm ra được những chuyện chó cùng rứt giậu. Hoàng đế tỉnh, quyền thế của Lục hoàng tử hiện tại chính là hoa trong gương trăng trong nước, đều là hư vô, hơn phân nửa người trong kinh thành sở dĩ quy thuận Lục hoàng tử cũng bởi vì Lục hoàng tử chính là danh chính ngôn thuận. Hiện tại hoàng đế còn sống, bọn họ tất nhiên là trung thành với hoàng đế rồi( chủ yếu là hoàng đế tay cầm trọng binh, hiện tại không nhắc tới trung thành đến lúc đó hoàng đế giết trở lại là có thể bị cả nhà chôn cùng rồi).
Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu: “Xác định những người này biết tin tức không? Ta chỉ hi vọng bọn họ mau sớm nhận được tin tức , ta sẽ không cần giả bộ bệnh nữa. Giả bộ bệnh cũng đã hơn một tháng rồi, nếu còn tiếp tục giả bộ xuống nữa thì sẽ trở thành bệnh nhân thật rồi .” Chưa từng có mùa hè năm nào lại để cho người ta gian nan như mùa hè năm nay a, chỉ có thể sống ở trong phòng ngủ, không thể đi tới những chỗ khác. Chờ khi nào bắt được chủ sử phía sau màn thì Ôn Uyển cần phải sửa trị bọn chúng cho thật tốt mới được, thật sự rất đáng hận, làm cho nàng trong mùa hè này phải ăn đủ đau khổ.
Hạ Ảnh gật đầu: “Bây giờ còn không thể khẳng định. Nhưng cũng đã chênh lệch nửa ngày rồi.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Ngươi biết bọn họ chó cùng rứt giậu, có biết chuyện đầu tiên sẽ làm cái gì hay không ?” Tất nhiên là đại khai sát giới rồi, đứng mũi chịu sào trừ nàng ra thì không còn người nào.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển không có lên tiếng. Không dám lên tiếng, nàng mà còn muốn nói nhảm thêm cái gì nữa thì đảm bảo Ôn Uyển sẽ chửi mắng nàng một trận.
Ôn Uyển nổi giận: “Nhìn cái gì vậy, còn không mau chóng cho Kiệu Kỵ doanh tới mấy quân doanh đưa tin đi, ngươi thật đúng là muốn ta ở chỗ này chờ bọn họ giết tới cửa sau đó chạy trối chết hả?” Nàng cũng không muốn để cho mấy người này giết tới của, sau đó nàng lại phải như chó nhà có tang, ừ, đi từ địa đạo, thậm chí là chạy trốn từ trong chuồng chó. Nếu như thế thì còn không bằng hiện tại liền bỏ chạy đi.
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nếu muốn điều binh thì trong tay của thuộc hạ có thánh chỉ, nhưng còn phải thêm cả ngọc bài mà hoàng thượng ban thưởng để ở bên người quận chúa nữa.” Ngọc bài chính là năm đó hoàng đế ban thưởng cho Ôn Uyển, Ôn Uyển dùng khối ngọc bài : “Kiến Chiêu tứ ngọc, như trẫm thân lâm” để khống chế ngự lâm quân ( nhìn thấy ngọc như thấy trẫm giá lâm ).
Ôn Uyển hiện tại không đưa ngọc bài ra, ngược lại giảm thấp âm thanh xuống nói: “Nếu không, bây giờ chúng ta liền rời khỏi kinh thành thì thế nào?” Ôn Uyển nói là nói như vậy. Thật ra thì nàng vô cùng xác nhận cái nữ nhân chết tiệt này chắc chắn là sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Ôn Uyển vừa dứt lời thì sắc mặt của Hạ Ảnh liền thay đổi lớn: “Quận chúa, đây cũng không phải là trò đùa. Nếu Quận chúa đi. Người nào có thể ở trong kinh thành nắm toàn cục trong tay được.” Một khi quận chúa rời kinh thành đi thì đến lúc đó kinh thành cũng sẽ không có người nào có thể khống chế cục diện được rồi, phía dưới lòng người bàng hoàng, kinh thành rối loạn thì những người này khẳng định sẽ làm loạn càng thêm loạn, đầu sỏ gây nên nhất định sẽ thừa dịp loạn này mà chạy ra khỏi kinh thành, bố cục của hoàng đế có thể bị uổng phí toàn bộ.
Ôn Uyển rất muốn trợn trắng mắt, nhưng đụng tới một nữ nhân đã hết hi vọng ở trong mắt thì nàng còn có thể nói cái gì, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Khụ, sớm biết năm đó nên xin với ông ngoại hoàng đế thêm hai trợ thủ đắc lực nữa rồi, sau đó đá Hạ Ảnh ra ngoài, làm sao còn giống như bây giờ, luôn bị bó tay bó chân.
Hạ Ảnh thấy sắc mặt Ôn Uyển âm trầm, lập tức trấn an Ôn Uyển: “Quận chúa yên tâm, những thứ khác không nói, nhưng an toàn của quận chúa có thể được đảm bảo tuyệt đối. Hoàng thượng nói cho dù có phải để cho chủ sử phía sau màn chạy trốn thì cũng không thể để cho quận chúa có việc gì được.” Hoàng đế không có trực tiếp nói như vậy, nhưng ý cũng không khác nhiều lắm. Ngày đó hoàng đế đúng là nói với Hạ Ảnh không cần biết quản như thế nào, nhưng quan trọng nhất là phải để cho Ôn Uyển an toàn.
Lần này cho dù chủ sử bày bố phía sau màn kia chạy trốn thì cũng phải làm cho bọn chúng sụp đổ, muốn xây dựng lại một thế lực lớn như vậy là không thể nào. Cho nên việc quan trọng nhất tự nhiên là bảo vệ Ôn Uyển rồi. Ôn Uyển chính là túi tiền của hắn. Chủ sử phía sau nàn này nếu có đào thoát còn có biện pháp để bắt trở lại, nhưng nếu Ôn Uyển mà không còn nữa thì hắn đi nơi nào có thể tìm được cho hắn một cháu ngoại gái vừa có thể làm ra tiền lại đối với hắn trung thành cảnh cảnh được.
Ôn Uyển nghe xong những lời này thì sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút. Cậu hoàng đế cũng không coi như quá vô tình, ít nhất còn biết việc đầu tiên là cần phải bảo vệ mình.
Hạ Ảnh thấy thần sắc của Ôn Uyển buông lỏng mới lên tiếng nói: “Quận chúa, quân trú đóng ở bên ngoài gồm Kiêu Kỵ Doanh, Tiền Phong Doanh cùng với Bộ Binh doanh là không thể động.” Thấy thần sắc tức giận của Ôn Uyển, Hạ Ảnh vội vàng nói: “Thạch đại nhân có thể nắm toàn cục trong tay.”
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi nói hắn có thể nắm toàn cục trong tay là có thể nắm toàn cục trong tay sao? Lại để ta đem mạng của mình gửi ở trên người một kẻ bây giờ còn đang dưỡng chân bị thương, ngươi thật đúng là dám nghĩ ra.”
Lời nói của Ôn Uyển khiến cho sắc mặt của Hạ Ảnh xanh mét. Ôn Uyển mới không quan tâm sắc mặt của Hạ Ảnh có khó coi hay không khó coi. Bệnh lớn nhất của Hạ Ảnh chính là quá tự cho là đúng. Tất nhiên cái bệnh này chính là do nàng cùng với hoàng đế cùng chiều mà tạo thành thói quen này. Ôn Uyển lạnh lùng nói với Hạ Ảnh: “Ta cho các ngươi thời gian hai canh giờ, bây giờ ngươi phải đi đưa tin để cho bọn họ vào trong kinh duy trì trị an, ta cũng không đợi quân địch đến diệt ta. Mạng của ta chính ta sẽ tự yêu lấy. Đi nói rõ ràng với bọn hắn, trước hết phải đến phủ quận chúa, cũng đừng có lao tới hoàng cung trước.” So sánh với việc tiêu diệt kẻ cầm đầu này thì Ôn Uyển tất nhiên yêu quý cái mạng nhỏ của mình hơn rồi.
Ôn Uyển không phải là không tin tưởng Thạch đại nhân, ngược lại, nàng vô cùng tin tưởng Thạch đại nhân. Nắm giữ tinh anh trong kinh thành nhiều năm như vậy, tất nhiên nhân mạch cũng rất rộng, Ôn Uyển cũng tin tưởng sự trung thành của Thạch đại nhân. Nhưng đạo lý thì giống nhau, nàng biết là Thạch đại nhân rất quan trọng, chẳng lẽ đối phương cũng không biết.
Ôn Uyển ở chỗ này sâu sắc biết được một chuyện. Chính là đầu sỏ vừa chết thì cái gọi là nhân mạch linh tinh cũng chỉ là thứ đồ vô dụng. Nói cách khác chỉ cần Thạch đại nhân vừa chết thì nhân mạch mà hắn tích cóp từng chút một xuống cũng sẽ thành trống không. Đến lúc đó như thế nào, Ôn Uyển cũng không xác định được.
Tất nhiên là Ôn Uyển cũng đã để một kỳ hạn để hòa hoãn. Đó chính là Ôn Uyển tính toán, dù hiện tại những người này có nhận được tin tức nhưng những người này vừa muốn giết chết Thạch đại nhân lại còn muốn triệu tập binh mã chạy tới phủ đệ của nàng để giết nàng thì những thứ tính toán thô sơ giản lược này cũng cần phải tốn hơn hai canh giờ. Binh lực trong phủ đệ của nàng dù sao cũng có thể đủ sức ngăn cản cả ngày, cộng thêm Hạ Ảnh nói trong phủ đệ có cao thủ nhiều như mây. Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể từ ám đạo mà chạy đi.
Hạ Ảnh có chút chần chờ.
Lúc này sắc mặt Ôn Uyển hoàn toàn chìm xuống : “Ngươi rốt cuộc ở đó do dự cái gì? Ngươi cho rằng tìm ra chủ sử phía sau màn này so với mạng của ta còn quan trọng hơn hay sao ?” Người ẩn núp trong bóng tối lần này cũng không tìm ra được, thì sẽ có cơ hội để tìm được. Nhưng nếu như bị người này chiếm cơ hội bắt ép, mặc dù có sự bảo đảm của Hạ Ảnh nhưng Ôn Uyển cũng không nguyện ý để bản thân mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ngay cả vạn nhất cũng không được. Thật vất vả mới chờ được lão công trở lại, một nhà sắp được đoàn tụ rồi, nàng có muốn chết thì đến âm tào địa phủ cũng không cam tâm được.
Hạ Ảnh lúc này mới gật đầu: “Thuộc hạ nghe Quận chúa .” Thật ra thì Hạ Ảnh cũng cho rằng thế lực ở kinh thành cũng đủ để bảo vệ cho Ôn Uyển chu toàn, nhưng Ôn Uyển kiên trì nên nàng cũng không thể nói gì thêm được nữa. Trước khi đi hoàng thượng cũng đã có nói qua, một khi đem toàn bộ chi tiết đều nói cho quận chúa nghe thì tất cả đều phải do quận chúa định đoạt.
Hạ Ảnh muốn đi ra ngoài để hạ thánh chỉ của hoàng đế. Ôn Uyển đem ngọc bài giao cho nàng cũng nói với nàng: “Để cho ảnh vệ đi theo ngươi đi, trên đường không yên ổn, để cho một ảnh vệ đi theo cũng sẽ an toàn hơn một chút.” Thân thủ của Hạ Ảnh thật ra Ôn Uyển không lo lắng, chỉ cần không có quá nhiều sát thủ vây khốn, sẽ không có chuyện gì. Ôn Uyển nói như vậy là lo lắng Hạ Ảnh dương phụng âm vi ( bằng mặt không bằng lòng ) , nếu Hạ Dao đi làm việc này, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không làm điều thừa, nhưng Hạ Ảnh bằng mặt không bằng lòng không chỉ một lần, Ôn Uyển cũng đã đánh mất lòng tin với nàng, đây là Ôn Uyển cảnh tỉnh.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa, người yên tâm, thuộc hạ sẽ không sao, cũng nhất định sẽ truyền tin đến, quận chúa cứ yên tâm là tốt rồi.” Ảnh vệ đại nhân không thể nào rời khỏi quận chúa nửa bước, đặc biệt là vào lúc này lại càng không thể rời đi.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cũng được, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để cho những người này chui chỗ trống.” Những người này, hiện tại tất nhiên là muốn thừa dịp mà làm loạn rồi!
Thật ra thì Ôn Uyển cũng chỉ nói như thế thôi, nàng mới không để cho ảnh vệ rời khỏi mình đâu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ảnh vệ chính là một đạo phòng tuyến bảo vệ cuối cùng. Có ảnh vệ ở đây, nàng mới có thể yên tâm. Tất nhiên ảnh vệ cũng sẽ không nghe theo sự phân phó của Ôn Uyển. Nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ cho Ôn Uyển an toàn, mà không phải bảo vệ những người khác an toàn.
Ôn Uyển ở thời điểm Hạ Ảnh xoay người muốn đi ra ngoài liền gọi Hạ Ảnh lại hỏi: “Từ đây mà đi ra ngoài ngươi không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa yên tâm, sẽ không bị phát hiện.” Ôn Uyển có ý là chỉ con đường bí mật kia, cái gọi là con đường bí mật cũng chính là lối đi thông dưới đất từ phủ quận chúa ra phía ngoài. Mật đạo này chính là khi Ôn Uyển vừa mới vào ở không bao lâu thì Hạ Dao liền nói cho Ôn Uyển biết, chẳng qua Ôn Uyển còn chưa đi qua.
Ôn Uyển chớp mắt một cái: “Cũng không cần chờ đạn tín hiệu gì cả, ngươi cứ đi theo đám bọn hắn cùng nhau vào kinh. Thời gian ta cho cũng đã đủ nhiều rồi, có bắt được hay không cũng là việc của bọn họ rồi.” Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến những người này một khi nhận được tin tức sẽ như kẻ điên mà xông tới muốn giết chết nàng thì trong lòng liền run sợ. Trước kia là âm mưu quỷ kế, hiện tại thế nhưng trắng trợn giết tới cửa.
Hạ Ảnh biết Quận chúa luôn luôn sợ chết, hai mươi năm qua cũng chưa từng thay đổi, nàng cũng đã sớm thành thói quen. Cho nên đối với thái độ cẩn thận của Ôn Uyển, Hạ Ảnh không thể nói gì hơn.
/1357
|