Ôn Uyển đứng ở cửa sổ, nhìn lên sao ở trên trời. Ngày mùa hè ban đêm ánh sao sáng như ngọc, làm cho người ta say mê. Nhớ được trước kia còn mang theo hai nhi tử ngắm sao, hiện tại đã qua thời gian rất lâu rồi cũng không gặp được.
Ôn Uyển nghĩ tới nếu là Minh Duệ và Minh Cẩn ở bên người thì tốt. Nàng là thật nhớ tới nhi tử rồi, nhớ đến trong lòng đều đau. Loại nhớ thương này so với thương nhớ Bạch Thế Niên còn khó chịu hơn nhiều. Trong lòng Ôn Uyển rất buồn bực, mặc dù trượng phu và nhi tử qua mấy tháng nữa sẽ trở lại rồi. Nhưng sau này có thể nhi tử còn muốn rời đi, rồi lại phải chịu đựng thống khổ của biệt li, đều phải một mực nhớ tới nhi tử.
Ôn Uyển nói với Hạ Ảnh : “Ban đầu thật là vạn phần thất sách. Gả cho một nam nhân trong quân, sau đó lại phải sống ly biệt, đếm trên đầu ngón tay để chờ đợi. Hiện tại thật vất vả trượng phu mới trở lại thì lại phải đếm trên đầu ngón tay xem ngày nhi tử sắp sửa rời đi. Haizz, luôn là ly biệt, làm cho người ta thương cảm.”
Hạ Ảnh không biết tại sao hiện tại Ôn Uyển lại bắt đầu đa sầu đa cảm: “Quận chúa, cũng chỉ có lần này thôi, chờ sau này Minh Duệ rời người đi cũng còn rất lâu nữa”
Ôn Uyển lắc đầu: “Rất nhanh. Đứa bé kia qua hai năm nữa đoán chừng là phải đi quân doanh rồi. Người làm mẹ a, làm sao có thể ngăn cản nhi tử đi thực hiện nguyện vọng của mình được. Chỉ là ta vừa nghĩ tới chuyện này thì trong lòng liền khó chịu. Trong một năm này ta nhớ bọn hắn tới tóc trắng ra rồi. Sau này tới thời gian ly biệt còn không biết có bao nhiêu sợi đây?” Đều nói nhớ nhung là đau đớn nhất. Khụ, thật sự rất đau đớn a.
Hạ Ảnh nhìn thấy Ôn Uyển tinh thần run rẩy, đầu đầy tóc đen, mặt như bạch ngọc thì trong lòng nói thầm, hai mắt ta còn chưa thấy một sợi tóc trắng nào đâu. Nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ cười trấn an nói : “Minh Duệ nhập ngũ, Minh Cẩn không phải còn ở bên người sao? Quận chúa quên mất, người để cho Minh Cẩn thi làm thám hoa lang, tính toán để cho Minh Cẩn tham chính. Vậy sau này Minh Cẩn cũng sẽ không rời người đi.” sau khi Minh Duệ đi. Bên cạnh Quận chúa còn có Minh Cẩn, thật sự cũng không khó chịu đến vậy. Nhưng chờ sau này Minh Duệ rời đi thì quận chúa cũng có chút lo được lo mất rồi. Còn kém mỗi khắc mỗi giây đều lẩm bẩm nhi tử thôi. Sau này nếu Minh Cẩn ở bên người, cũng có người để gửi gắm.
Ôn Uyển ho một câu: “Nếu là nữ nhi thì tốt rồi.”
Hạ Ảnh bật cười: “Quận chúa. Nữ nhi cũng phải đến nhà người ta. Đến lúc đó gặp mặt một lần cũng không dễ dàng.” Nếu thật sự có tiểu quận chúa ( lấy địa vị của Ôn Uyển , sinh nữ nhi là một Quận chúa sẽ không thiếu được ).
Ôn Uyển lườm cái xem thường: “Có nữ nhi thì làm sao nhất định phải đi đến nhà người ta chứ, ta không thể kén rể theo họ Ôn hoặc là tìm cô nhi không cha không mẹ để ở rể trong phủ đệ của ta sao?” Ôn Uyển cũng chỉ nói giỡn thôi. Thời điểm thật có nữ nhi rồi hãy nói.
Hạ Ảnh đối với sự càn quấy này của Ôn Uyển cũng bó tay.
Ôn Uyển chỉ nói như thế, đời này có được nữ nhi hay không thì cũng còn phải nhìn số mệnh nữa. Bạch Thế Niên bị thương mấy lần, ai biết thân thể có trở ngại nào hay không: “Hiện tại cũng đã hai ngày rồi, ở bên ngoài huyên náo mưa gió đầy trời, cũng nên có một quyết định rồi.” Đã kéo dài thời gian nhiều rồi, nếu không giải quyết chuyện này thì Ôn Uyển thật sự có cảm giác cổ mình cũng dài ra rồi.
Hạ Ảnh cũng cau mày: “Hẳn là nhanh.”
Hạ Ảnh nói nhanh quả nhiên là nhanh. Ngày thứ hai thời điểm đang ăn trưa thì Ôn Uyển đã nhận được tin tức, nói hung thủ hạ độc thái tử đã tìm được. Hung thủ đứng phía sau chính là ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên. Nghe nói lúc ấy tra được tin tức kia, Lục hoàng tử còn cố ý mời ngũ hoàng tử tới, nội cung cũng đã bị Lục hoàng tử khống chế. Người ngũ hoàng tử mang theo tất nhiên là không chống lại được Lục hoàng tử . Tội danh Yến Kỳ Huyên độc hại thái tử hình thành xong thì Lục hoàng tử đã cho giam lỏng Yến Kỳ Huyên ở trong hoàng cung.
Ôn Uyển lắc đầu: “Xem ra, lần này Yến Kỳ Huyên phải làm người chịu tội thay rồi.” Người nào hạ thủ, Ôn Uyển rõ ràng so với ai khác, cho nên hiện tại không nói cũng biết Yến Kỳ Huyên có dạng kết quả gì rồi.
Sắc mặt Hạ Ảnh khẽ chìm xuống: “Quận chúa, chứng nhận tội trạng của ngũ hoàng tử đều có đủ nhân chứng và vật chứng, có thể nói là chứng cớ vô cùng xác thực. Nghĩ lại, ngũ hoàng tử ngã ngựa là nhất định rồi.”
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cục cũng bắt đầu.”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Quận chúa, những người kia biết hoàng thượng chẳng qua chỉ hôn mê bất tỉnh. Không có băng hà. Tin tức đưa sai lầm. Thuộc hạ lo lắng những người này chó cùng rứt giậu.” Tình huống thật sự là, tướng sĩ biên thành đều biết hoàng đế đã tỉnh, chẳng qua thời gian tỉnh hơi muộn, không cần ba ngày thì người nơi này cũng sẽ biết. Nói cách khác nhiều nhất ba ngày, sau ba ngày thì Ôn Uyển cũng không phải giả bộ bệnh nữa.
Ôn Uyển vừa mới thở ra một hơn, hiện tại lại nhắc tới chỗ then chốt rồi. Nàng vô cùng nhức đầu nói: “Các ngươi làm thế là muốn cho kinh thành đại loạn sao? Mau kêu trịnh tướng quân tới đây cho ta.” Những người này mặc dù chỉ lấy được tin tức hoàng đế hôn mê bất tỉnh, nhưng nếu bọn họ biết chẳng qua chỉ hôn mê chứ không có băng hà, như vậy thì sẽ có thể tỉnh lại. Những người này nhất định sẽ tăng nhanh động tác.
Đến bây giờ Ôn Uyển cũng không biết nên nói cái gì nữa. Chuyện này chỉ một chút sơ suất là sẽ dẫn phát nội loạn. Cậu hoàng đế không sợ hậu viện cháy sao? Khụ, cũng không chịu chờ thêm một chút được. Đợi nàng không chế cục diện này xong thì hãy cho tin tức truyền tới. Cần phải để cho kinh thành xuất hiện náo động máu chảy thành sông thì mới cam nguyện à.
Hạ Ảnh coi sự oán trách của Ôn Uyển hóa thành mây trôi: “Quận chúa, hai ngày này kinh thành nhất định sẽ động . Không đến ba ngày sau thì quận chúa sẽ không thể rảnh rỗi rồi.” Một khi kinh thành động, vậy Ôn Uyển không thể nào giả bộ bị bệnh được, phải ra mặt quản lý mọi chuyện, nhất định là không thể rảnh rỗi được nữa.
Ôn Uyển đối với vấn đề này không có oán trách cái gì, bởi vì nàng cũng đã sớm làm xong việc chuẩn bị tư tưởng rồi: “Những người khác ta không biết, ta cũng không có phát biểu ý kiến gì nữa, nhưng ngươi truyền lời cho đầu kia của các ngươi nói hắn bảo đảm cho ta, bất kể như thế nào nhất định phải bắt Điền thị lại. Nói cho hắn biết, không thể có vạn nhất, nếu như có vạn nhất gì, ngày cậu hoàng đế hồi kinh cũng sẽ chính là ngày đầu hắn rơi xuống đất” Trực giác của Ôn Uyển, Điền thị nhất định là một con cá lớn. Ôn Uyển cũng không có lý do, dù sao chính là cảm giác kia. Thật ra Ôn Uyển không phải chỉ dựa vào trực giác, mà do lòng nghi kỵ của nữ nhân .
Hạ Ảnh có chút ngạc nhiên, cho tới nay, người bên kia giấu diếm rất nhiều tin tức, Quận chúa mặc dù tức giận nhưng không nói nhiều thêm một câu nào. Đây cũng là lần đầu tiên: “Được, thuộc hạ sẽ chuyển lời cho quận chúa.” nếu Quận chúa đã nói ra khỏi miệng rồi thì nhất định sẽ không nói đùa, tin tưởng hắn sẽ phải thận trọng đối với chuyện này mà không phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho qua.
Ôn Uyển kiên nhẫn chờ tin tức.
Hà thị biết ngũ hoàng tử bị giam lỏng cũng không chịu bỏ qua, muốn cho người của Yến Kỳ Huyên không gây chuyện nữa, chỉ có một con đường có thể đi, chỉ cần Yến Kỳ Huyên không còn thì những người này tự nhiên cũng đàng hoàng lại.
Nhưng Yến Kì Huyên không phải kẻ ngu, làm sao lại không biết hiện tại mình bị giam lỏng thì tính mạng của mình đang nằm trong tay của kẻ khác. Đồ ăn đưa tới đều không ăn, ngay cả nước cũng không uống một ngụm. Nhưng Yến Kỳ Huyên ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ rằng những người này dám trắng trợn đưa tới một chén rượu độc, không uống thì trực tiếp rót xuống.
Hạ Ảnh đi ra ngoài một chuyến trở lại, sắc mặt ngưng trọng: “Quận chúa, Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên uống thuốc độc, sợ tội tự sát.” Ngũ hoàng tử đã chết cũng sẽ không có người nào có thể kiềm chế được Lục hoàng tử nữa. Kinh thành bắt đầu rối loạn. Đợi thời gian dài thế này cuối cùng cũng đã tới.
Ôn Uyển giễu cợt nói: “Là sợ tội tự sát, hay là bị hại chết, ngươi so với ta hẳn rõ ràng hơn.” Yến Kỳ Huyên là người có tính tình như vậy thì làm sao có thể sợ tội tự sát. Về phần nói hắn giết thái tử bằng thuốc độc, Yến Kỳ Huyên nhất định là có ý muốn giết thái tử, chẳng qua là tay chân của hắn cũng không có dài tới như thế.
Hạ Ảnh hơi chậm lại, lập tức sắc mặt không thay đổi tiếp tục nói: “Hoàng hậu tự mình ra ý chỉ, ban thưởng một chén rượu độc cho ngũ hoàng tử.”
Ôn Uyển nghe xong lạnh lùng cười một tiếng. Được a, hoàng hậu chiêu này dùng không tệ, vì nhi tử mà quét sạch trướng ngại để hắn thượng vị. Cậu hoàng đế trước kia nể tình của mấy hoàng tử, hiện tại thái tử bị phế đi, Lục hoàng tử đồng dạng cũng đã bị phế đi . Hoàng hậu lại dám cả gan trắng trợn độc hại con trai hắn. Hoàng đế tuyệt đối không bỏ qua cho hoàng hậu. Cho dù nhìn ở mặt mũi của tam hoàng tử, hoàng đế sẽ không phế hậu nhưng có thể làm cho bà ta quy thiên.
Hoàng hậu tuy không được cưng chiều, nhưng địa vị thật sự là tế nhị. Ôn Uyển vẫn luôn như bị nghẹn ở cổ họng. Hiện tại hoàng hậu tự tìm đường chết thì tại sao Ôn Uyển lại không thể thư thái được chứ?
Hiện tại Hạ Ảnh coi như mắt mình bị mù, không nhìn thấy đến được có chút hả hê trong mắt Ôn Uyển “Quận chúa, Ngũ hoàng tử vừa chết, Lục hoàng tử sẽ phải thượng vị rồi.” Trước kia có Yến Kỳ Huyên ở đây, còn có người ủng hộ thế lực trưởng tử lập đích, hai nhà đánh một nhà cũng cùng với Lục hoàng tử đánh ngang tay. Hiện tại ngũ hoàng tử không còn nữa, thế cục cũng sẽ phải thay đổi. Kinh thành lần này thật sự phải loạn.
Hạ Ảnh gật đầu: “Một vài người trung lập, có không ít người ban đầu ủng hộ ngũ hoàng tử, bây giờ tất cả đều đảo hướng ủng hộ Lục hoàng tử. Hiện tại Lục hoàng tử có tiếng vang nhất.”
Ôn Uyển sờ sờ trán: “Phân phó Trịnh Thịnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phủ quận chúa, mặc kệ kẻ nào cũng không được phép tiến vào phủ quận chúa.” Trước kia cái gọi là đóng cửa từ chối tiếp khách, thật có khách quý cũng phải đón vào. Chẳng qua Ôn Uyển không có ra gặp mặt thôi. Lần này ý của Ôn Uyển là không cho phép tiến vào trong phủ quận chúa, mà do Trịnh Thịnh ngăn cản thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Ôn Uyển nói xong, suy nghĩ một chút sau đó nói: “Nếu Linh Đông tới, có thể để cho hắn đi vào.” Thế cục hiểm ác, nếu Linh Đông tới đây, tạm thời sẽ không để cho hắn đi ra ngoài. Ai biết bên ngoài đã là hình dáng ra sao? Đem Linh Đông đặt ở bên cạnh Ôn Uyển an tâm hơn một chút.
Thời điểm Ôn Uyển chỉ có một người, nghĩ tới Yến Kỳ Huyên hôm nay chết đi, đấu tranh chính trị chính là như vậy, một khi rơi vào thế hạ phong thì phải tan xương nát thịt. Nghĩ lại Yến Kì Huyên cũng coi như là nhân tài rồi, đáng tiếc, thân lại ở hoàn cảnh như vậy thì nhất định là phải trở thành bia đỡ đạn.
Yến Kì Huyên chết đi, người hoảng sợ nhất chính là Thái Tử phi. Hôm nay bọn họ cô nhi quả mẫu, thế đơn lực bạc, làm sao có thể sánh vai cùng với Lục hoàng tử đang không ngừng phát triển, cho dù lão lục là một người trung hậu, nhưng Hà thị kia lại là độc phụ, đến lúc đó nhất định sẽ không cho các nàng có con đường sống.
Ôn Uyển phân phó không tới nửa canh giờ thì nhận được tin tức Thái Tử phi cầu kiến. Ôn Uyển nằm ở trên giường không lên tiếng. Hạ Ảnh lại để cho Hạ Hương đi ra ngoài nói thể lực của quận chúa hiện tại không thể chống đỡ được, không có cách nào gặp khách. Bất luận kẻ nào cũng sẽ không gặp.
Thái Tử phi ở trước cửa lớn phủ quận chúa chờ, chỉ đợi được Hạ Hương đi ra ngoài nói, quận chúa ăn phải đồ không sạch sẽ, mới vừa uống thuốc. Chờ thân thể quận chúa khá hơn một chút mới gặp Thái Tử phi được.
Hải Như Vũ cắn môi tới bật máu. Hôm nay hơn phân nửa kinh thành đều đã rơi vào trong tay Lục hoàng tử cả rồi, tính mạng của cả nhà bọn họ đều nguy hiểm ở trong sớm tối. Hiện tại thái tử còn hôn mê bất tỉnh, nhưng qua hai ngày nữa cho dù thái tử tỉnh thì chuyện cũng đã thành định cục, không thể vãn hồi được. Bây giờ có thể phá hỏng chuyện lập đích chỉ còn có Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển lại chọn khoanh tay đứng nhìn.
Hải Như Vũ lặng yên ngồi ở trên xe ngựa, qua một hồi lâu nói: “Đi trở về phủ.” Hiện tại cần nhất là phải làm như thế nào để bảo vệ tính mạng. Những thứ khác tạm thời phải để xuống.
Hải Như Vũ nhìn thấy hai đứa con trai, lập tức bảo Linh Nguyên đi theo hoàng hậu, dù sao hoàng hậu cũng là tổ mẫu của Linh Nguyên, từ nhỏ là do hoàng hậu nuôi lớn ( Tôn tử đầu tiên luôn khác với những người khác ). Lại có chuyện của thái tử nên hoàng hậu mang đau lòng, tất nhiên sẽ che chở cho nhi tử chu toàn. Về phần Linh Đông, Hải Như Vũ để cho Linh Đông đi tới phủ Quận chúa . Bất kể như thế nào, vốn so sánh với sống ở bên người nàng an toàn hơn. Về phần nàng cùng nữ nhi, đều là phụ nữ và trẻ em, hại bọn họ cũng không còn lợi ích thiết thực gì .
Ôn Uyển nghĩ tới nếu là Minh Duệ và Minh Cẩn ở bên người thì tốt. Nàng là thật nhớ tới nhi tử rồi, nhớ đến trong lòng đều đau. Loại nhớ thương này so với thương nhớ Bạch Thế Niên còn khó chịu hơn nhiều. Trong lòng Ôn Uyển rất buồn bực, mặc dù trượng phu và nhi tử qua mấy tháng nữa sẽ trở lại rồi. Nhưng sau này có thể nhi tử còn muốn rời đi, rồi lại phải chịu đựng thống khổ của biệt li, đều phải một mực nhớ tới nhi tử.
Ôn Uyển nói với Hạ Ảnh : “Ban đầu thật là vạn phần thất sách. Gả cho một nam nhân trong quân, sau đó lại phải sống ly biệt, đếm trên đầu ngón tay để chờ đợi. Hiện tại thật vất vả trượng phu mới trở lại thì lại phải đếm trên đầu ngón tay xem ngày nhi tử sắp sửa rời đi. Haizz, luôn là ly biệt, làm cho người ta thương cảm.”
Hạ Ảnh không biết tại sao hiện tại Ôn Uyển lại bắt đầu đa sầu đa cảm: “Quận chúa, cũng chỉ có lần này thôi, chờ sau này Minh Duệ rời người đi cũng còn rất lâu nữa”
Ôn Uyển lắc đầu: “Rất nhanh. Đứa bé kia qua hai năm nữa đoán chừng là phải đi quân doanh rồi. Người làm mẹ a, làm sao có thể ngăn cản nhi tử đi thực hiện nguyện vọng của mình được. Chỉ là ta vừa nghĩ tới chuyện này thì trong lòng liền khó chịu. Trong một năm này ta nhớ bọn hắn tới tóc trắng ra rồi. Sau này tới thời gian ly biệt còn không biết có bao nhiêu sợi đây?” Đều nói nhớ nhung là đau đớn nhất. Khụ, thật sự rất đau đớn a.
Hạ Ảnh nhìn thấy Ôn Uyển tinh thần run rẩy, đầu đầy tóc đen, mặt như bạch ngọc thì trong lòng nói thầm, hai mắt ta còn chưa thấy một sợi tóc trắng nào đâu. Nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ cười trấn an nói : “Minh Duệ nhập ngũ, Minh Cẩn không phải còn ở bên người sao? Quận chúa quên mất, người để cho Minh Cẩn thi làm thám hoa lang, tính toán để cho Minh Cẩn tham chính. Vậy sau này Minh Cẩn cũng sẽ không rời người đi.” sau khi Minh Duệ đi. Bên cạnh Quận chúa còn có Minh Cẩn, thật sự cũng không khó chịu đến vậy. Nhưng chờ sau này Minh Duệ rời đi thì quận chúa cũng có chút lo được lo mất rồi. Còn kém mỗi khắc mỗi giây đều lẩm bẩm nhi tử thôi. Sau này nếu Minh Cẩn ở bên người, cũng có người để gửi gắm.
Ôn Uyển ho một câu: “Nếu là nữ nhi thì tốt rồi.”
Hạ Ảnh bật cười: “Quận chúa. Nữ nhi cũng phải đến nhà người ta. Đến lúc đó gặp mặt một lần cũng không dễ dàng.” Nếu thật sự có tiểu quận chúa ( lấy địa vị của Ôn Uyển , sinh nữ nhi là một Quận chúa sẽ không thiếu được ).
Ôn Uyển lườm cái xem thường: “Có nữ nhi thì làm sao nhất định phải đi đến nhà người ta chứ, ta không thể kén rể theo họ Ôn hoặc là tìm cô nhi không cha không mẹ để ở rể trong phủ đệ của ta sao?” Ôn Uyển cũng chỉ nói giỡn thôi. Thời điểm thật có nữ nhi rồi hãy nói.
Hạ Ảnh đối với sự càn quấy này của Ôn Uyển cũng bó tay.
Ôn Uyển chỉ nói như thế, đời này có được nữ nhi hay không thì cũng còn phải nhìn số mệnh nữa. Bạch Thế Niên bị thương mấy lần, ai biết thân thể có trở ngại nào hay không: “Hiện tại cũng đã hai ngày rồi, ở bên ngoài huyên náo mưa gió đầy trời, cũng nên có một quyết định rồi.” Đã kéo dài thời gian nhiều rồi, nếu không giải quyết chuyện này thì Ôn Uyển thật sự có cảm giác cổ mình cũng dài ra rồi.
Hạ Ảnh cũng cau mày: “Hẳn là nhanh.”
Hạ Ảnh nói nhanh quả nhiên là nhanh. Ngày thứ hai thời điểm đang ăn trưa thì Ôn Uyển đã nhận được tin tức, nói hung thủ hạ độc thái tử đã tìm được. Hung thủ đứng phía sau chính là ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên. Nghe nói lúc ấy tra được tin tức kia, Lục hoàng tử còn cố ý mời ngũ hoàng tử tới, nội cung cũng đã bị Lục hoàng tử khống chế. Người ngũ hoàng tử mang theo tất nhiên là không chống lại được Lục hoàng tử . Tội danh Yến Kỳ Huyên độc hại thái tử hình thành xong thì Lục hoàng tử đã cho giam lỏng Yến Kỳ Huyên ở trong hoàng cung.
Ôn Uyển lắc đầu: “Xem ra, lần này Yến Kỳ Huyên phải làm người chịu tội thay rồi.” Người nào hạ thủ, Ôn Uyển rõ ràng so với ai khác, cho nên hiện tại không nói cũng biết Yến Kỳ Huyên có dạng kết quả gì rồi.
Sắc mặt Hạ Ảnh khẽ chìm xuống: “Quận chúa, chứng nhận tội trạng của ngũ hoàng tử đều có đủ nhân chứng và vật chứng, có thể nói là chứng cớ vô cùng xác thực. Nghĩ lại, ngũ hoàng tử ngã ngựa là nhất định rồi.”
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cục cũng bắt đầu.”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Quận chúa, những người kia biết hoàng thượng chẳng qua chỉ hôn mê bất tỉnh. Không có băng hà. Tin tức đưa sai lầm. Thuộc hạ lo lắng những người này chó cùng rứt giậu.” Tình huống thật sự là, tướng sĩ biên thành đều biết hoàng đế đã tỉnh, chẳng qua thời gian tỉnh hơi muộn, không cần ba ngày thì người nơi này cũng sẽ biết. Nói cách khác nhiều nhất ba ngày, sau ba ngày thì Ôn Uyển cũng không phải giả bộ bệnh nữa.
Ôn Uyển vừa mới thở ra một hơn, hiện tại lại nhắc tới chỗ then chốt rồi. Nàng vô cùng nhức đầu nói: “Các ngươi làm thế là muốn cho kinh thành đại loạn sao? Mau kêu trịnh tướng quân tới đây cho ta.” Những người này mặc dù chỉ lấy được tin tức hoàng đế hôn mê bất tỉnh, nhưng nếu bọn họ biết chẳng qua chỉ hôn mê chứ không có băng hà, như vậy thì sẽ có thể tỉnh lại. Những người này nhất định sẽ tăng nhanh động tác.
Đến bây giờ Ôn Uyển cũng không biết nên nói cái gì nữa. Chuyện này chỉ một chút sơ suất là sẽ dẫn phát nội loạn. Cậu hoàng đế không sợ hậu viện cháy sao? Khụ, cũng không chịu chờ thêm một chút được. Đợi nàng không chế cục diện này xong thì hãy cho tin tức truyền tới. Cần phải để cho kinh thành xuất hiện náo động máu chảy thành sông thì mới cam nguyện à.
Hạ Ảnh coi sự oán trách của Ôn Uyển hóa thành mây trôi: “Quận chúa, hai ngày này kinh thành nhất định sẽ động . Không đến ba ngày sau thì quận chúa sẽ không thể rảnh rỗi rồi.” Một khi kinh thành động, vậy Ôn Uyển không thể nào giả bộ bị bệnh được, phải ra mặt quản lý mọi chuyện, nhất định là không thể rảnh rỗi được nữa.
Ôn Uyển đối với vấn đề này không có oán trách cái gì, bởi vì nàng cũng đã sớm làm xong việc chuẩn bị tư tưởng rồi: “Những người khác ta không biết, ta cũng không có phát biểu ý kiến gì nữa, nhưng ngươi truyền lời cho đầu kia của các ngươi nói hắn bảo đảm cho ta, bất kể như thế nào nhất định phải bắt Điền thị lại. Nói cho hắn biết, không thể có vạn nhất, nếu như có vạn nhất gì, ngày cậu hoàng đế hồi kinh cũng sẽ chính là ngày đầu hắn rơi xuống đất” Trực giác của Ôn Uyển, Điền thị nhất định là một con cá lớn. Ôn Uyển cũng không có lý do, dù sao chính là cảm giác kia. Thật ra Ôn Uyển không phải chỉ dựa vào trực giác, mà do lòng nghi kỵ của nữ nhân .
Hạ Ảnh có chút ngạc nhiên, cho tới nay, người bên kia giấu diếm rất nhiều tin tức, Quận chúa mặc dù tức giận nhưng không nói nhiều thêm một câu nào. Đây cũng là lần đầu tiên: “Được, thuộc hạ sẽ chuyển lời cho quận chúa.” nếu Quận chúa đã nói ra khỏi miệng rồi thì nhất định sẽ không nói đùa, tin tưởng hắn sẽ phải thận trọng đối với chuyện này mà không phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho qua.
Ôn Uyển kiên nhẫn chờ tin tức.
Hà thị biết ngũ hoàng tử bị giam lỏng cũng không chịu bỏ qua, muốn cho người của Yến Kỳ Huyên không gây chuyện nữa, chỉ có một con đường có thể đi, chỉ cần Yến Kỳ Huyên không còn thì những người này tự nhiên cũng đàng hoàng lại.
Nhưng Yến Kì Huyên không phải kẻ ngu, làm sao lại không biết hiện tại mình bị giam lỏng thì tính mạng của mình đang nằm trong tay của kẻ khác. Đồ ăn đưa tới đều không ăn, ngay cả nước cũng không uống một ngụm. Nhưng Yến Kỳ Huyên ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ rằng những người này dám trắng trợn đưa tới một chén rượu độc, không uống thì trực tiếp rót xuống.
Hạ Ảnh đi ra ngoài một chuyến trở lại, sắc mặt ngưng trọng: “Quận chúa, Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên uống thuốc độc, sợ tội tự sát.” Ngũ hoàng tử đã chết cũng sẽ không có người nào có thể kiềm chế được Lục hoàng tử nữa. Kinh thành bắt đầu rối loạn. Đợi thời gian dài thế này cuối cùng cũng đã tới.
Ôn Uyển giễu cợt nói: “Là sợ tội tự sát, hay là bị hại chết, ngươi so với ta hẳn rõ ràng hơn.” Yến Kỳ Huyên là người có tính tình như vậy thì làm sao có thể sợ tội tự sát. Về phần nói hắn giết thái tử bằng thuốc độc, Yến Kỳ Huyên nhất định là có ý muốn giết thái tử, chẳng qua là tay chân của hắn cũng không có dài tới như thế.
Hạ Ảnh hơi chậm lại, lập tức sắc mặt không thay đổi tiếp tục nói: “Hoàng hậu tự mình ra ý chỉ, ban thưởng một chén rượu độc cho ngũ hoàng tử.”
Ôn Uyển nghe xong lạnh lùng cười một tiếng. Được a, hoàng hậu chiêu này dùng không tệ, vì nhi tử mà quét sạch trướng ngại để hắn thượng vị. Cậu hoàng đế trước kia nể tình của mấy hoàng tử, hiện tại thái tử bị phế đi, Lục hoàng tử đồng dạng cũng đã bị phế đi . Hoàng hậu lại dám cả gan trắng trợn độc hại con trai hắn. Hoàng đế tuyệt đối không bỏ qua cho hoàng hậu. Cho dù nhìn ở mặt mũi của tam hoàng tử, hoàng đế sẽ không phế hậu nhưng có thể làm cho bà ta quy thiên.
Hoàng hậu tuy không được cưng chiều, nhưng địa vị thật sự là tế nhị. Ôn Uyển vẫn luôn như bị nghẹn ở cổ họng. Hiện tại hoàng hậu tự tìm đường chết thì tại sao Ôn Uyển lại không thể thư thái được chứ?
Hiện tại Hạ Ảnh coi như mắt mình bị mù, không nhìn thấy đến được có chút hả hê trong mắt Ôn Uyển “Quận chúa, Ngũ hoàng tử vừa chết, Lục hoàng tử sẽ phải thượng vị rồi.” Trước kia có Yến Kỳ Huyên ở đây, còn có người ủng hộ thế lực trưởng tử lập đích, hai nhà đánh một nhà cũng cùng với Lục hoàng tử đánh ngang tay. Hiện tại ngũ hoàng tử không còn nữa, thế cục cũng sẽ phải thay đổi. Kinh thành lần này thật sự phải loạn.
Hạ Ảnh gật đầu: “Một vài người trung lập, có không ít người ban đầu ủng hộ ngũ hoàng tử, bây giờ tất cả đều đảo hướng ủng hộ Lục hoàng tử. Hiện tại Lục hoàng tử có tiếng vang nhất.”
Ôn Uyển sờ sờ trán: “Phân phó Trịnh Thịnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phủ quận chúa, mặc kệ kẻ nào cũng không được phép tiến vào phủ quận chúa.” Trước kia cái gọi là đóng cửa từ chối tiếp khách, thật có khách quý cũng phải đón vào. Chẳng qua Ôn Uyển không có ra gặp mặt thôi. Lần này ý của Ôn Uyển là không cho phép tiến vào trong phủ quận chúa, mà do Trịnh Thịnh ngăn cản thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Ôn Uyển nói xong, suy nghĩ một chút sau đó nói: “Nếu Linh Đông tới, có thể để cho hắn đi vào.” Thế cục hiểm ác, nếu Linh Đông tới đây, tạm thời sẽ không để cho hắn đi ra ngoài. Ai biết bên ngoài đã là hình dáng ra sao? Đem Linh Đông đặt ở bên cạnh Ôn Uyển an tâm hơn một chút.
Thời điểm Ôn Uyển chỉ có một người, nghĩ tới Yến Kỳ Huyên hôm nay chết đi, đấu tranh chính trị chính là như vậy, một khi rơi vào thế hạ phong thì phải tan xương nát thịt. Nghĩ lại Yến Kì Huyên cũng coi như là nhân tài rồi, đáng tiếc, thân lại ở hoàn cảnh như vậy thì nhất định là phải trở thành bia đỡ đạn.
Yến Kì Huyên chết đi, người hoảng sợ nhất chính là Thái Tử phi. Hôm nay bọn họ cô nhi quả mẫu, thế đơn lực bạc, làm sao có thể sánh vai cùng với Lục hoàng tử đang không ngừng phát triển, cho dù lão lục là một người trung hậu, nhưng Hà thị kia lại là độc phụ, đến lúc đó nhất định sẽ không cho các nàng có con đường sống.
Ôn Uyển phân phó không tới nửa canh giờ thì nhận được tin tức Thái Tử phi cầu kiến. Ôn Uyển nằm ở trên giường không lên tiếng. Hạ Ảnh lại để cho Hạ Hương đi ra ngoài nói thể lực của quận chúa hiện tại không thể chống đỡ được, không có cách nào gặp khách. Bất luận kẻ nào cũng sẽ không gặp.
Thái Tử phi ở trước cửa lớn phủ quận chúa chờ, chỉ đợi được Hạ Hương đi ra ngoài nói, quận chúa ăn phải đồ không sạch sẽ, mới vừa uống thuốc. Chờ thân thể quận chúa khá hơn một chút mới gặp Thái Tử phi được.
Hải Như Vũ cắn môi tới bật máu. Hôm nay hơn phân nửa kinh thành đều đã rơi vào trong tay Lục hoàng tử cả rồi, tính mạng của cả nhà bọn họ đều nguy hiểm ở trong sớm tối. Hiện tại thái tử còn hôn mê bất tỉnh, nhưng qua hai ngày nữa cho dù thái tử tỉnh thì chuyện cũng đã thành định cục, không thể vãn hồi được. Bây giờ có thể phá hỏng chuyện lập đích chỉ còn có Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển lại chọn khoanh tay đứng nhìn.
Hải Như Vũ lặng yên ngồi ở trên xe ngựa, qua một hồi lâu nói: “Đi trở về phủ.” Hiện tại cần nhất là phải làm như thế nào để bảo vệ tính mạng. Những thứ khác tạm thời phải để xuống.
Hải Như Vũ nhìn thấy hai đứa con trai, lập tức bảo Linh Nguyên đi theo hoàng hậu, dù sao hoàng hậu cũng là tổ mẫu của Linh Nguyên, từ nhỏ là do hoàng hậu nuôi lớn ( Tôn tử đầu tiên luôn khác với những người khác ). Lại có chuyện của thái tử nên hoàng hậu mang đau lòng, tất nhiên sẽ che chở cho nhi tử chu toàn. Về phần Linh Đông, Hải Như Vũ để cho Linh Đông đi tới phủ Quận chúa . Bất kể như thế nào, vốn so sánh với sống ở bên người nàng an toàn hơn. Về phần nàng cùng nữ nhi, đều là phụ nữ và trẻ em, hại bọn họ cũng không còn lợi ích thiết thực gì .
/1357
|