Linh Đông vội vã đi tìm Tống Lạc Dương mới biết được lúc này Tống Lạc Dương đang ở Minh Nguyệt sơn trang ( là đi nghỉ hè ). Linh Đông không còn biện pháp nào nên lập tức cỡi ngựa đi tới Minh Nguyệt sơn trang.
Nếu là người khác đi tìm Tống Lạc Dương nói không chừng sẽ không nể tình. Nhưng Linh Đông lại là học sinh của Ôn Uyển, nói trở thì Linh Đông cũng là người nhà mình, nên mới cho Linh Đông một chút đầu mối, nhưng tác dụng không lớn.
Linh Đông thất vọng mà đi trở về, trên đường về lại gặp phải thích khách tới ám sát, ngay thời điểm kiếm của địch nhân đang ở trước mắt, mắt thấy sẽ phải bỏ mình dưới kiếm thì người bên cạnh liền ôm lấy Linh Đông nhảy xuống chỗ khác “Mọi người cẩn thận, có thích khách.”
Thị vệ mà Linh Đông mang theo không nhiều lắm, chỉ có hai mươi người, còn thích khách thì cũng chỉ có sáu người, nhưng xuất thủ lại cực kỳ tàn nhẫn lại xuất thủ bất ngờ nên thị vệ cũng không có phòng bị, trong nháy mắt có bốn thị vệ ngã xuống, sáu thích khách này võ công đều rất cao, đáng tiếc bọn họ lại không nghĩ tới là trừ thời điểm đánh lén kia còn có chút thành công thì trong chớp mắt sáu người bọn họ đều bị tiêu diệt.
Ôn Uyển để cho mấy cao thủ đứng đầu bên người trừ Hạ Ảnh ra đều đặt ở bên cạnh Linh Đông ( ảnh vệ đại nhân không có trong số này ), bây giờ Ôn Uyển vẫn còn đang ở trong phủ đệ có trọng binh thủ hộ, cũng không lo lắng vấn đề về an toàn. Chẳng qua Ôn Uyển cũng sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ, những cao thủ này toàn bộ cũng đều cải trang xen lẫn trong hai mươi người thủ vệ kia, Ôn Uyển phòng bị chính là có người ám sát Linh Đông hoặc là bắt Linh Đông uy hiếp nàng.
Ôn Uyển chỉ phòng bị vạn nhất, không nghĩ tới thật xuất hiện thích khách. Mặt mũi Linh Đông lúc ấy trắng bệch, chờ sau khi kết thúc, Võ Chiêu thấy Linh Đông ngơ ngác mà nhìn hắc y đã chết trên mặt đất .
Võ Chiêu đứng ở bên cạnh không nói gì, để cho Linh Đông tự mình nghĩ. Mới vừa rồi chung quanh có thích khách, mấy người bọn hắn đều cảm giác được . Thậm chí thích khách xuất kiếm bay thẳng đến chỗ Linh Đông hắn cũng biết, hắn có thể ở thời điểm thích khách xuất hiện là giết được hắn rồi, nhưng Võ Chiêu lại không làm thế, hắn cứ nhìn thanh kiếm sắc bén kia đến trước mắt Linh Đông, hắn chính là cố ý, cố ý để cho Linh Đông cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Đây không phải là Ôn Uyển dạy Võ Chiêu , là Võ Chiêu tự mình suy nghĩ. Làm một trong tứ đại cận vệ của Ôn Uyển, địa vị của Võ Chiêu ở trong phủ quận chúa cũng gần với Võ Tinh ( chỉ không thể so sánh cùng với đám người tứ đại nha hoàn là Hạ Dao, Hạ Ảnh), lại cộng thêm trước lúc đi Võ Tinh cũng đã nói rõ ràng với võ chiêu, Võ Chiêu cũng biết Ôn Uyển muốn đem Linh Đông bồi dưỡng thành người nối nghiệp.
Lúc đi Võ Tinh cũng đã nói với Võ Chiêu, bất kể Linh Đông có làm người nối nghiệp của quận chúa hay không, hay là làm người nối nghiệp của ngôi vị hoàng đế kia thì đều không cho phép Linh Đông mềm yếu, lại càng không thể học sự tâm từ thủ nhuyễn của quận chúa. Cho nên lúc đi Võ Tinh cũng đã nói với Võ Chiêu, quận chúa nói đến lúc đó nhất định sẽ để cho thị vệ bên cạnh đi qua bảo vệ Linh Đông ( Ôn Uyển thường xuyên phái Võ Chiêu đưa Linh Đông hồi cung), nếu là có cơ hội thích hợp thì cứ để cho Linh Đông đối diện với sinh tử, để Linh Đông có thể nhận thức rõ ràng được cảm giác tử vong kéo tới.
Võ Tinh cho rắng tính tình Linh Đông quá ôn hòa, Quận chúa tính tình ôn hòa không sao. Nhưng Linh Đông nếu muốn thượng vị, tính tình quá mức ôn hòa tuyệt đối sẽ không được hoàng thượng thích, hơn nữa thân là đế vương, ôn hòa chỉ có thể là mặt ngoài, bên trong không chỉ có ý chí cực kỳ bền bỉ mà còn cần phải có khí phách sát phạt quyết đoán. Võ Chiêu rất lo lắng Linh Đông không làm được. Bởi vì Ôn Uyển nuôi dạy quá mức ôn hòa .Võ Tinh cho là, nam nhân phải thấy nhiều máu, Linh Đông nhìn thấy nhiều máu thì tâm tính mới có thể tốt hơn được, cũng sẽ không bị người ta tính toán khắp nơi.
Trước kia Võ Tinh cũng đã tìm cơ hội nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, lần này hắn phải đi cho nên để cho Võ Chiêu tìm cơ hội này. Võ Chiêu cùng với Võ Tinh đều là những người thường xuyên đối mặt với sinh tử, có rất nhiều thứ sẽ quên mất nhưng cái loại cảm giác lần đầu tiên đối mặt với cái chết, cảm giác đó bọn họ vẫn còn ghi tạc sâu trong lòng. Mặc dù cảm giác như vậy cũng chỉ là chuyện trong một nháy mắt, nhưng chỉ cần người nào trải qua loại hoảng sợ này thì cũng sẽ nhớ cả đời.
Linh Đông nhìn thi thể nằm trên mặt đất, nếu không có cô cô âm thầm an bài cho hắn những người này thì hắn đã chết trong tay mấy thích khách ở đây rồi, Linh Đông đã nghe Ôn Uyển nói nhiều lần rằng đi trên con đường này rất cực khổ, bảo hắn cần phải có sự chuẩn bị. Nhưng chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không có mãnh liệt bằng trực tiếp đối mặt với cái chết. Suy nghĩ và lo lắng của Võ Tinh rất đúng. Linh Đông lần đầu tiên trần trụi đối diện với tử vong như vậy, ở trong nháy mắt đó, Linh Đông nhớ tới Ôn Uyển cũng đã nói với hắn, nếu cháu không có đủ quyền thế thì cháu cũng chỉ là bia đỡ đạn trên con đường thượng vị của người khác.
Võ Chiêu nhìn Linh Đông nắm chặt nắm đấm lại thì vội vàng nói “Tiểu điện hạ, những người này đều là tử sĩ, cho dù bắt được cũng không thể hỏi ra được, cho nên bọn thuộc hạ quyết định giết hết.” Võ Chiêu nói như vậy, một là giải thích tại sao bọn họ không giữ người sống, bởi vì giữ lại cũng vô dụng. Hai là dời đi suy nghĩ của Linh Đông, không để cho hắn tiếp tục vùi lấp trong sợ hãi mới vừa rồi.
Linh Đông không có lên tiếng mà nhảy lên ngựa, tiếp tục chạy về kinh thành.
Võ Chiêu cẩn thận nhìn Linh Đông mấy lần. Lúc này Linh Đông trừ sắc mặt xanh mét, những thứ khác thì còn chưa nhìn ra được. Võ Chiêu nhớ được lần đầu tiên Minh Cẩn nhìn thấy người chết đã bị dọa ngất đi ( Minh Duệ là quái thai, không thể so sánh ). Nhưng Tiểu điện hạ chỉ trừ vừa rồi tâm tình có lộ ra ngoài thì chỉ một lát đã khôi phục bình tĩnh được, trong lòng Võ Chiêu thầm suy nghĩ, không hổ là người thừa kế được quận chúa bồi dưỡng ra, xem ra Võ Tinh đại nhân cũng không cần lo lắng chuyện này nữa rồi.
Trước tiên Linh Đông liền đi thay y phục Hải Như Vũ nhận được tin tức báo cáo, nghe thấy Linh Đông gặp phải ám sát thì mặt mũi lập tức trắng bệch, nhưng không đợi nàng có ý kiến gì thì đã nghe thấy người tới báo nói Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử tới đây thăm thái tử. Hai người vừa nhìn thấy liền âm thầm phân cao thấp.
Linh Nguyên làm trưởng tử, chịu trách nhiệm ra mặt đón tiếp, mà những người đầu nhập vào thế lực của thái tử, hôm nay vì chuyện thái tử trúng độc nên cũng có người bất động để theo dõi, có người thì nhìn về phía Linh Nguyên.
Thời điểm Linh Đông đến thì bị nha hoàn ngăn cản ở bên ngoài. Mặc dù chỉ là hành vi đơn giản nhưng ánh mắt Linh Đông lại sâu thêm hai phần.
Võ Chiêu ở bên cạnh lặng yên không đi, lúc này không nói lời nào mới là tốt nhất. Nhưng trong lòng Võ Chiêu cũng rất khinh bỉ thái tử phi. Con của ngươi thiếu chút nữa bị người ta giết chết, ngay cả chuyện trời có sập xuống thì ngươi cũng phải đi gặp mặt nhi tử đã chứ? Trấn an nhi tử xong mới đi xử lý mọi chuyện cũng không muộn. Võ Chiêu vô cùng xác định, nếu Minh Duệ và Minh Cẩn gặp chuyện như vậy. Cho dù là quốc gia đại sự, Quận chúa cũng sẽ không quản. Nên mới nói, nữ nhân cùng nữ nhân, khác nhau quá lớn rồi.
Cái này thật ra trách lầm Hải Như Vũ. Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử mới vừa đi, Hải Sỉ Lâm liền đi tới đây, Hải Sỉ Lâm là tới để nói tình hình rung chuyển ở trên triều hiện tại, để cho Hải Như Vũ còn có tâm tư chuẩn bị. Lời của Hải Sỉ Lâm rất uyển chuyển nhưng lại điểm rõ chuyện thái tử vị khó giữ được, cả nhà bọn họ đều sẽ có nguy hiểm.
Hải Như Vũ cho tới bây giờ còn chưa từng hoảng sợ qua giống như vậy, hiện tại thật sự là thời điểm sinh tồn,nếu thái tử thật có chuyện gì, chân trước thái tử vừa đi khẳng định chân sau các nàng phải đi theo.
Hải Như Vũ tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, nghĩ tới kết quả xấu nhất, nàng không thể để cho kết quả xấu nhất xảy ra, nếu không một nhà các nàng sẽ phải xong rồi, lúc này ý nghĩ kia của Hải Như Vũ cũng nổi lên, thái tử trúng độc bất ngờ, trong cả triều nhất định phải cần có một người cầm lái.. Mà Ôn Uyển là người chọn lựa thích hợp nhất.
Hải Sỉ Lâm cũng cho rằng Ôn Uyển là người thích hợp nhất để chọn, nhưng vấn đề là hiện tại quận chúa Ôn Uyển bệnh nặng nên không thể nào đi ra ngoài chấp chưởng mọi chuyện được.
Trong mắt Hải Như Vũ hiện lên vẻ ngoan lệ: “Ôn Uyển nhất định là đang giả bộ bệnh, nhất định như thế. Trong kinh thành Ôn Uyển có tiếng là làm việc cẩn thận từng li từng tí, làm sao có thể sơ ý khinh thường, thả Minh Duệ cùng với Minh Cẩn ở những địa phương nguy hiểm như thế được, tin tức là giả, Ôn Uyển giả bệnh, Ôn Uyển giả bộ bệnh hẳn là muốn tránh phong ba trong kinh thành.” Hải Như Vũ không nghĩ tới đây là kế sách của hoàng đế, nàng chỉ cho rằng Ôn Uyển nhìn thấy thế cục hiện tại ở trong kinh thành nên chỉ nghĩ bo bo giữ mình, khi tin tức ở hải khẩu truyền tới, dứt khoát liền tương kế tựu kế.
Hải Như Vũ nghĩ tới đây, lập tức nói: “Linh Đông bây giờ đang ở nơi nào?” Hải Như Vũ chuẩn bị tới thăm Linh Đông. Mới vừa rồi chuyện khẩn cấp, nàng cũng muốn đi nhìn Linh Đông, nhưng chuyện trong triều quan hệ tới an nguy của một nhà bọn họ cho nên chỉ có thể như thế.
Linh Đông từ bên ngoài đi tới. Hải Như Vũ rất gấp gáp, nhưng lại bị Dung ma ma lôi kéo lại, Hải Như Vũ liền vội bình phục lại tâm tình: “Linh Đông, hiện tại tới thời điểm sinh tử tồn vong của toàn bộ gia đình chúng ta. Con một mực hầu hạ ở bên cạnh cô cô, con nói cho mẫu phi biết, cô cô con giả bộ bệnh hay là thật sự bị bệnh? Linh Đông, con nhất định phải nói thật.” Nếu Ôn Uyển giả bộ bệnh, chuyện cũng giải quyết rất dễ.
Linh Đông nhìn Hải Như Vũ, không rõ tại sao thoáng chốc đã nói lên người cô cô rồi: “Mẫu phi, cô cô thật sự bị bệnh.”
Hải Như Vũ bóp chặt bả vai của Linh Đông, Linh Đông đau tới nhíu mày nhưng vẫn không có lên tiếng. Hải Như Vũ vội vàng nói: “Linh Đông, phụ vương của con hiện tại hôn mê bất tỉnh, Ngũ hoàng thúc cùng với Lục hoàng thúc của con đang muốn giành quyền lực, bất kể người nào trong bọn họ thượng vị thì một nhà chúng ta đều xong rồi, Linh Đông, một nhà chúng ta cần Ôn Uyển giúp đỡ, xin nàng tới để chủ trì đại cục.” Mặc dù nàng là thái tử phi nhưng lại không có tư cách chủ trì đại cục. Ôn Uyển thân phận quý trọng, năm đó lại ở bên người tiên đế nhiều năm, quan hệ cùng với triều thần luôn rất tốt, chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý đi ra ngoài nắm giữ đại cục thì triều thần nhất định có thể tin phục, Ôn Uyển xử sự vô cùng công chính công bằng, điều quan trọng nhất, Ôn Uyển lại không phải là hoàng tử hay là con gái ruột, không có xung đột lợi ích trực tiếp cùng gia đình của bọn họ, chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý đi ra ngoài chủ trì đại cục thì đông cung của các nàng may ra còn có cơ hội. Hải Như Vũ thậm chí nghĩ đến chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý phụ tá Linh Nguyên, nàng có thể đề nghị để cho Ôn Uyển làm nhiếp chính Quận chúa.
Hải Sỉ Lâm đứng ở bên cạnh bổ sung: “Tiểu điện hạ, hiện tại thái tử hôn mê bất tỉnh. Chờ bọn hắn vị trí ổn định, điện hạ, không cần đến ta phải nói, tin tưởng điện hạ cũng biết là tình hình như thế nào.” Ôn Uyển dốc lòng dạy dỗ cho hắn nhiều năm như vậy, nếu dạy tới ngay cả điểm này cũng đều không nhìn rõ lắm thì còn nói gì được.
So sánh với Hải Như Vũ, Hải Sỉ Lâm thật ra thì càng muốn đem vị trí kia đặt ở trên người Linh Đông. Mới vừa gặp phải ám sát nhưng từ trên người Linh Đông không nhìn thấy được nửa điểm hoảng sợ, phần can đảm này không phải tất cả mọi người đều có, hơn nữa Hải Sỉ Lâm vô cùng khẳng định, nếu Linh Đông biết thái tử không còn thì đông cung sẽ gặp phải tình trạng gì, nhưng dưới tình huống như thế , tâm tình của Linh Nguyên đã lộ ra ngoài , lộ ra sự lo âu. Tất nhiên là biểu hiện của Linh Nguyên cũng đã rất tốt rồi, nhưng so sánh với Linh Đông trầm ổn như núi thì vẫn còn kém xa ( Linh Đông do biết chân tướng, có nhiều hơn nữa cũng không sợ hãi).
Linh Đông vẫn là lắc đầu: “Mẫu phi, cậu, hiện tại cô cô không rời khỏi giường được, cô cô không có biện pháp đi ra ngoài tính toán tới đại cục chung được.” Hắn biết cô cô giả bộ bệnh, nhưng mẫu phi thì không biết. Lúc này mẫu phi muốn cô cô đi ra ngoài chủ trì đại cục, thì biết kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Trong nháy mắt Linh Đông muốn nói cho Hải Như Vũ biết, hoàng gia gia không có chuyện gì, nhưng những lời này ở trong lòng vòng vo ba lượt cuối cùng cũng không thể nói ra, lời này không thể nói
Nếu là người khác đi tìm Tống Lạc Dương nói không chừng sẽ không nể tình. Nhưng Linh Đông lại là học sinh của Ôn Uyển, nói trở thì Linh Đông cũng là người nhà mình, nên mới cho Linh Đông một chút đầu mối, nhưng tác dụng không lớn.
Linh Đông thất vọng mà đi trở về, trên đường về lại gặp phải thích khách tới ám sát, ngay thời điểm kiếm của địch nhân đang ở trước mắt, mắt thấy sẽ phải bỏ mình dưới kiếm thì người bên cạnh liền ôm lấy Linh Đông nhảy xuống chỗ khác “Mọi người cẩn thận, có thích khách.”
Thị vệ mà Linh Đông mang theo không nhiều lắm, chỉ có hai mươi người, còn thích khách thì cũng chỉ có sáu người, nhưng xuất thủ lại cực kỳ tàn nhẫn lại xuất thủ bất ngờ nên thị vệ cũng không có phòng bị, trong nháy mắt có bốn thị vệ ngã xuống, sáu thích khách này võ công đều rất cao, đáng tiếc bọn họ lại không nghĩ tới là trừ thời điểm đánh lén kia còn có chút thành công thì trong chớp mắt sáu người bọn họ đều bị tiêu diệt.
Ôn Uyển để cho mấy cao thủ đứng đầu bên người trừ Hạ Ảnh ra đều đặt ở bên cạnh Linh Đông ( ảnh vệ đại nhân không có trong số này ), bây giờ Ôn Uyển vẫn còn đang ở trong phủ đệ có trọng binh thủ hộ, cũng không lo lắng vấn đề về an toàn. Chẳng qua Ôn Uyển cũng sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ, những cao thủ này toàn bộ cũng đều cải trang xen lẫn trong hai mươi người thủ vệ kia, Ôn Uyển phòng bị chính là có người ám sát Linh Đông hoặc là bắt Linh Đông uy hiếp nàng.
Ôn Uyển chỉ phòng bị vạn nhất, không nghĩ tới thật xuất hiện thích khách. Mặt mũi Linh Đông lúc ấy trắng bệch, chờ sau khi kết thúc, Võ Chiêu thấy Linh Đông ngơ ngác mà nhìn hắc y đã chết trên mặt đất .
Võ Chiêu đứng ở bên cạnh không nói gì, để cho Linh Đông tự mình nghĩ. Mới vừa rồi chung quanh có thích khách, mấy người bọn hắn đều cảm giác được . Thậm chí thích khách xuất kiếm bay thẳng đến chỗ Linh Đông hắn cũng biết, hắn có thể ở thời điểm thích khách xuất hiện là giết được hắn rồi, nhưng Võ Chiêu lại không làm thế, hắn cứ nhìn thanh kiếm sắc bén kia đến trước mắt Linh Đông, hắn chính là cố ý, cố ý để cho Linh Đông cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Đây không phải là Ôn Uyển dạy Võ Chiêu , là Võ Chiêu tự mình suy nghĩ. Làm một trong tứ đại cận vệ của Ôn Uyển, địa vị của Võ Chiêu ở trong phủ quận chúa cũng gần với Võ Tinh ( chỉ không thể so sánh cùng với đám người tứ đại nha hoàn là Hạ Dao, Hạ Ảnh), lại cộng thêm trước lúc đi Võ Tinh cũng đã nói rõ ràng với võ chiêu, Võ Chiêu cũng biết Ôn Uyển muốn đem Linh Đông bồi dưỡng thành người nối nghiệp.
Lúc đi Võ Tinh cũng đã nói với Võ Chiêu, bất kể Linh Đông có làm người nối nghiệp của quận chúa hay không, hay là làm người nối nghiệp của ngôi vị hoàng đế kia thì đều không cho phép Linh Đông mềm yếu, lại càng không thể học sự tâm từ thủ nhuyễn của quận chúa. Cho nên lúc đi Võ Tinh cũng đã nói với Võ Chiêu, quận chúa nói đến lúc đó nhất định sẽ để cho thị vệ bên cạnh đi qua bảo vệ Linh Đông ( Ôn Uyển thường xuyên phái Võ Chiêu đưa Linh Đông hồi cung), nếu là có cơ hội thích hợp thì cứ để cho Linh Đông đối diện với sinh tử, để Linh Đông có thể nhận thức rõ ràng được cảm giác tử vong kéo tới.
Võ Tinh cho rắng tính tình Linh Đông quá ôn hòa, Quận chúa tính tình ôn hòa không sao. Nhưng Linh Đông nếu muốn thượng vị, tính tình quá mức ôn hòa tuyệt đối sẽ không được hoàng thượng thích, hơn nữa thân là đế vương, ôn hòa chỉ có thể là mặt ngoài, bên trong không chỉ có ý chí cực kỳ bền bỉ mà còn cần phải có khí phách sát phạt quyết đoán. Võ Chiêu rất lo lắng Linh Đông không làm được. Bởi vì Ôn Uyển nuôi dạy quá mức ôn hòa .Võ Tinh cho là, nam nhân phải thấy nhiều máu, Linh Đông nhìn thấy nhiều máu thì tâm tính mới có thể tốt hơn được, cũng sẽ không bị người ta tính toán khắp nơi.
Trước kia Võ Tinh cũng đã tìm cơ hội nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, lần này hắn phải đi cho nên để cho Võ Chiêu tìm cơ hội này. Võ Chiêu cùng với Võ Tinh đều là những người thường xuyên đối mặt với sinh tử, có rất nhiều thứ sẽ quên mất nhưng cái loại cảm giác lần đầu tiên đối mặt với cái chết, cảm giác đó bọn họ vẫn còn ghi tạc sâu trong lòng. Mặc dù cảm giác như vậy cũng chỉ là chuyện trong một nháy mắt, nhưng chỉ cần người nào trải qua loại hoảng sợ này thì cũng sẽ nhớ cả đời.
Linh Đông nhìn thi thể nằm trên mặt đất, nếu không có cô cô âm thầm an bài cho hắn những người này thì hắn đã chết trong tay mấy thích khách ở đây rồi, Linh Đông đã nghe Ôn Uyển nói nhiều lần rằng đi trên con đường này rất cực khổ, bảo hắn cần phải có sự chuẩn bị. Nhưng chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không có mãnh liệt bằng trực tiếp đối mặt với cái chết. Suy nghĩ và lo lắng của Võ Tinh rất đúng. Linh Đông lần đầu tiên trần trụi đối diện với tử vong như vậy, ở trong nháy mắt đó, Linh Đông nhớ tới Ôn Uyển cũng đã nói với hắn, nếu cháu không có đủ quyền thế thì cháu cũng chỉ là bia đỡ đạn trên con đường thượng vị của người khác.
Võ Chiêu nhìn Linh Đông nắm chặt nắm đấm lại thì vội vàng nói “Tiểu điện hạ, những người này đều là tử sĩ, cho dù bắt được cũng không thể hỏi ra được, cho nên bọn thuộc hạ quyết định giết hết.” Võ Chiêu nói như vậy, một là giải thích tại sao bọn họ không giữ người sống, bởi vì giữ lại cũng vô dụng. Hai là dời đi suy nghĩ của Linh Đông, không để cho hắn tiếp tục vùi lấp trong sợ hãi mới vừa rồi.
Linh Đông không có lên tiếng mà nhảy lên ngựa, tiếp tục chạy về kinh thành.
Võ Chiêu cẩn thận nhìn Linh Đông mấy lần. Lúc này Linh Đông trừ sắc mặt xanh mét, những thứ khác thì còn chưa nhìn ra được. Võ Chiêu nhớ được lần đầu tiên Minh Cẩn nhìn thấy người chết đã bị dọa ngất đi ( Minh Duệ là quái thai, không thể so sánh ). Nhưng Tiểu điện hạ chỉ trừ vừa rồi tâm tình có lộ ra ngoài thì chỉ một lát đã khôi phục bình tĩnh được, trong lòng Võ Chiêu thầm suy nghĩ, không hổ là người thừa kế được quận chúa bồi dưỡng ra, xem ra Võ Tinh đại nhân cũng không cần lo lắng chuyện này nữa rồi.
Trước tiên Linh Đông liền đi thay y phục Hải Như Vũ nhận được tin tức báo cáo, nghe thấy Linh Đông gặp phải ám sát thì mặt mũi lập tức trắng bệch, nhưng không đợi nàng có ý kiến gì thì đã nghe thấy người tới báo nói Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử tới đây thăm thái tử. Hai người vừa nhìn thấy liền âm thầm phân cao thấp.
Linh Nguyên làm trưởng tử, chịu trách nhiệm ra mặt đón tiếp, mà những người đầu nhập vào thế lực của thái tử, hôm nay vì chuyện thái tử trúng độc nên cũng có người bất động để theo dõi, có người thì nhìn về phía Linh Nguyên.
Thời điểm Linh Đông đến thì bị nha hoàn ngăn cản ở bên ngoài. Mặc dù chỉ là hành vi đơn giản nhưng ánh mắt Linh Đông lại sâu thêm hai phần.
Võ Chiêu ở bên cạnh lặng yên không đi, lúc này không nói lời nào mới là tốt nhất. Nhưng trong lòng Võ Chiêu cũng rất khinh bỉ thái tử phi. Con của ngươi thiếu chút nữa bị người ta giết chết, ngay cả chuyện trời có sập xuống thì ngươi cũng phải đi gặp mặt nhi tử đã chứ? Trấn an nhi tử xong mới đi xử lý mọi chuyện cũng không muộn. Võ Chiêu vô cùng xác định, nếu Minh Duệ và Minh Cẩn gặp chuyện như vậy. Cho dù là quốc gia đại sự, Quận chúa cũng sẽ không quản. Nên mới nói, nữ nhân cùng nữ nhân, khác nhau quá lớn rồi.
Cái này thật ra trách lầm Hải Như Vũ. Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử mới vừa đi, Hải Sỉ Lâm liền đi tới đây, Hải Sỉ Lâm là tới để nói tình hình rung chuyển ở trên triều hiện tại, để cho Hải Như Vũ còn có tâm tư chuẩn bị. Lời của Hải Sỉ Lâm rất uyển chuyển nhưng lại điểm rõ chuyện thái tử vị khó giữ được, cả nhà bọn họ đều sẽ có nguy hiểm.
Hải Như Vũ cho tới bây giờ còn chưa từng hoảng sợ qua giống như vậy, hiện tại thật sự là thời điểm sinh tồn,nếu thái tử thật có chuyện gì, chân trước thái tử vừa đi khẳng định chân sau các nàng phải đi theo.
Hải Như Vũ tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, nghĩ tới kết quả xấu nhất, nàng không thể để cho kết quả xấu nhất xảy ra, nếu không một nhà các nàng sẽ phải xong rồi, lúc này ý nghĩ kia của Hải Như Vũ cũng nổi lên, thái tử trúng độc bất ngờ, trong cả triều nhất định phải cần có một người cầm lái.. Mà Ôn Uyển là người chọn lựa thích hợp nhất.
Hải Sỉ Lâm cũng cho rằng Ôn Uyển là người thích hợp nhất để chọn, nhưng vấn đề là hiện tại quận chúa Ôn Uyển bệnh nặng nên không thể nào đi ra ngoài chấp chưởng mọi chuyện được.
Trong mắt Hải Như Vũ hiện lên vẻ ngoan lệ: “Ôn Uyển nhất định là đang giả bộ bệnh, nhất định như thế. Trong kinh thành Ôn Uyển có tiếng là làm việc cẩn thận từng li từng tí, làm sao có thể sơ ý khinh thường, thả Minh Duệ cùng với Minh Cẩn ở những địa phương nguy hiểm như thế được, tin tức là giả, Ôn Uyển giả bệnh, Ôn Uyển giả bộ bệnh hẳn là muốn tránh phong ba trong kinh thành.” Hải Như Vũ không nghĩ tới đây là kế sách của hoàng đế, nàng chỉ cho rằng Ôn Uyển nhìn thấy thế cục hiện tại ở trong kinh thành nên chỉ nghĩ bo bo giữ mình, khi tin tức ở hải khẩu truyền tới, dứt khoát liền tương kế tựu kế.
Hải Như Vũ nghĩ tới đây, lập tức nói: “Linh Đông bây giờ đang ở nơi nào?” Hải Như Vũ chuẩn bị tới thăm Linh Đông. Mới vừa rồi chuyện khẩn cấp, nàng cũng muốn đi nhìn Linh Đông, nhưng chuyện trong triều quan hệ tới an nguy của một nhà bọn họ cho nên chỉ có thể như thế.
Linh Đông từ bên ngoài đi tới. Hải Như Vũ rất gấp gáp, nhưng lại bị Dung ma ma lôi kéo lại, Hải Như Vũ liền vội bình phục lại tâm tình: “Linh Đông, hiện tại tới thời điểm sinh tử tồn vong của toàn bộ gia đình chúng ta. Con một mực hầu hạ ở bên cạnh cô cô, con nói cho mẫu phi biết, cô cô con giả bộ bệnh hay là thật sự bị bệnh? Linh Đông, con nhất định phải nói thật.” Nếu Ôn Uyển giả bộ bệnh, chuyện cũng giải quyết rất dễ.
Linh Đông nhìn Hải Như Vũ, không rõ tại sao thoáng chốc đã nói lên người cô cô rồi: “Mẫu phi, cô cô thật sự bị bệnh.”
Hải Như Vũ bóp chặt bả vai của Linh Đông, Linh Đông đau tới nhíu mày nhưng vẫn không có lên tiếng. Hải Như Vũ vội vàng nói: “Linh Đông, phụ vương của con hiện tại hôn mê bất tỉnh, Ngũ hoàng thúc cùng với Lục hoàng thúc của con đang muốn giành quyền lực, bất kể người nào trong bọn họ thượng vị thì một nhà chúng ta đều xong rồi, Linh Đông, một nhà chúng ta cần Ôn Uyển giúp đỡ, xin nàng tới để chủ trì đại cục.” Mặc dù nàng là thái tử phi nhưng lại không có tư cách chủ trì đại cục. Ôn Uyển thân phận quý trọng, năm đó lại ở bên người tiên đế nhiều năm, quan hệ cùng với triều thần luôn rất tốt, chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý đi ra ngoài nắm giữ đại cục thì triều thần nhất định có thể tin phục, Ôn Uyển xử sự vô cùng công chính công bằng, điều quan trọng nhất, Ôn Uyển lại không phải là hoàng tử hay là con gái ruột, không có xung đột lợi ích trực tiếp cùng gia đình của bọn họ, chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý đi ra ngoài chủ trì đại cục thì đông cung của các nàng may ra còn có cơ hội. Hải Như Vũ thậm chí nghĩ đến chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý phụ tá Linh Nguyên, nàng có thể đề nghị để cho Ôn Uyển làm nhiếp chính Quận chúa.
Hải Sỉ Lâm đứng ở bên cạnh bổ sung: “Tiểu điện hạ, hiện tại thái tử hôn mê bất tỉnh. Chờ bọn hắn vị trí ổn định, điện hạ, không cần đến ta phải nói, tin tưởng điện hạ cũng biết là tình hình như thế nào.” Ôn Uyển dốc lòng dạy dỗ cho hắn nhiều năm như vậy, nếu dạy tới ngay cả điểm này cũng đều không nhìn rõ lắm thì còn nói gì được.
So sánh với Hải Như Vũ, Hải Sỉ Lâm thật ra thì càng muốn đem vị trí kia đặt ở trên người Linh Đông. Mới vừa gặp phải ám sát nhưng từ trên người Linh Đông không nhìn thấy được nửa điểm hoảng sợ, phần can đảm này không phải tất cả mọi người đều có, hơn nữa Hải Sỉ Lâm vô cùng khẳng định, nếu Linh Đông biết thái tử không còn thì đông cung sẽ gặp phải tình trạng gì, nhưng dưới tình huống như thế , tâm tình của Linh Nguyên đã lộ ra ngoài , lộ ra sự lo âu. Tất nhiên là biểu hiện của Linh Nguyên cũng đã rất tốt rồi, nhưng so sánh với Linh Đông trầm ổn như núi thì vẫn còn kém xa ( Linh Đông do biết chân tướng, có nhiều hơn nữa cũng không sợ hãi).
Linh Đông vẫn là lắc đầu: “Mẫu phi, cậu, hiện tại cô cô không rời khỏi giường được, cô cô không có biện pháp đi ra ngoài tính toán tới đại cục chung được.” Hắn biết cô cô giả bộ bệnh, nhưng mẫu phi thì không biết. Lúc này mẫu phi muốn cô cô đi ra ngoài chủ trì đại cục, thì biết kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Trong nháy mắt Linh Đông muốn nói cho Hải Như Vũ biết, hoàng gia gia không có chuyện gì, nhưng những lời này ở trong lòng vòng vo ba lượt cuối cùng cũng không thể nói ra, lời này không thể nói
/1357
|