Edit: Ly Ly “Hiện tại, trước tiên, xin thất thiếu gia đi tắm rửa, sau đó sẽ dâng hương cho công chúa.” Thượng Đường vừa nghe, liền đi xuống dưới. Sau khi tắm rửa xong, hạ nhân lập tức đưa quần áo tới cho hắn. Những quần áo này so với ở quốc công phủ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa thủ công tinh xảo, đường may tinh tế, tỉ mỉ. Sau khi mặc vào, cả người tuấn nhã rất nhiều. Hạ Nhạc xử lí cho hắn xong, liền đi vào chính sảnh, Ôn Uyển đang ở chính sảnh chờ bọn họ.
Ngay ở giữa chính sảnh là bàn thờ phụng dưỡng mẫu thân Ôn Uyển, bài vị công chúa Phúc Huy (Ôn Uyển tự mình làm). Phía trên đốt đèn, trong lư hương cấm đầy nhang, hai bên là hai cây nến thật lớn đứng thẳng, phía dưới bày mười mấy đĩa, đều là thức ăn cùng trái cây, xung quanh bài vị không nhiễm một hạt bụi.
Thượng Đường nhìn thấy, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mặc dù lần này Ôn Uyển hành động không hợp lễ. Nhưng lúc trước phó di ảnh kia đặt ở ngũ phòng (bài vị chân chính đặt trong từ đường), phía trên dính đầy tro bụi. Không nói rau dưa, trái cây, đến cả nhang cũng không có một cây. Thật sự là quá đáng.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng của Thượng Đường, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hiện tại trong nhà đã có nam tử đứng đầu rồi, có thể đem di ảnh mẹ mang đến nơi này hay không? Chờ sau khi Thượng Đường thắp hương xong, ngồi xuống, nàng liền hỏi Thượng Đường, tại sao mới vừa rồi lại giật mình như vậy? Thượng Đường kể chi tiết những điều mình thấy, Ôn Uyển giận đến huyết khí xông lên đầu.
Sau đó lập tức phân phó người chuẩn bị xe ngựa, đi đến nhà tộc trưởng, cùng tộc trưởng khóc lóc kể lể một phen.
“Tộc trưởng, không thể buông tha người bẩn thỉu như vậy. Di ảnh công chúa dính tro bụi, còn treo đầy mạng nhện. Quận chúa là phận nữ nhi, làm sao có thể chấp nhận được. Tộc trưởng đại nhân, ngươi nhất định phải chủ trì công đạo cho quận chúa. Đều nói có mẹ sau thì sẽ có cha dượng, lời nói này thật có lí a, lòng của quận chúa đều tan nát cả.” Hạ Ngữ nước mắt ào ào rơi, ánh mắt của Ôn Uyển cũng hồng hồng, giống với mắt con thỏ.
Ôn Uyển mang theo mọi người đến tìm Bình quốc công, nói ra yêu cầu của mình. Hai người không nói lời nào, Ôn Uyển tỏ vẻ, nếu các người không ra mặt, đến lúc đó náo loạn ầm ỉ lên, làm mất thể diện Bình gia, thể diện của nàng, nàng cũng bất kể. Hai người sau khi nghe xong, lúc này mới đi theo nàng.
Đến ngũ phòng, Bình Hướng Hi đã đi làm. An thị vừa thấy tộc trưởng cùng quốc công gia đi tới nhà bọn họ, bị hù dọa kêu to một tiếng. Nhìn lại, thấy Ôn Uyển cùng Thượng Đường đi theo phía sau, bà ta cho là bọn họ tới phân chia tài sản, sắc mặt lập tức rất khó coi.
Chờ nghe được bọn họ muốn mang di ảnh của công chúa đi, chần chờ thật lâu, liền đáp ứng. Không có di ảnh của Phúc Huy công chúa ở đây, nàng cũng an tâm hơn. Cho nên rất dễ dàng để cho Ôn Uyển đem di ảnh đi. Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau này, không có chuyện gì có thể không cần bước vào cái nơi quỷ quái này.
Tộc trưởng nhìn vậy, nhíu mày. Quốc công Gia nhìn nữ nhân ngu xuẩn này, dễ dàng đồng ý thế, cũng nhíu chân mày. Nhưng hiện tại, hắn cũng không dám đắc tội Ôn Uyển, Ôn Uyển bây giờ không giống với trước kia. Trước kia nàng chỉ có một chỗ dựa là Trịnh vương, nhưng Trịnh vương lại không có ở kinh thành. Hiện tại nàng có Thuần vương cùng Chu vương làm chỗ dựa, hai người kia, đều là nhân vật ngang ngược ở kinh thành. Ngoài ra còn có một tướng gia, quan hệ rất lớn đến con đường làm quan của các đệ tử trong nhà sau này. Nếu chọc vào nàng, nàng đi tố cáo tình huống này với người khác, không chỉ có bản thân mình không có một ngày tốt lành, còn có thể dính líu đến các đệ tử trong gia tộc. Hơn nữa, nhìn di ảnh công chúa, hôm nay là ngày Thượng Đường báy lạy, nàng ta cũng không biết chùi lau một chút, trên đó dính đầy tro bụi, có thể thấy được bình thường không có ai chăm sóc.
Quốc công Gia nhìn Ôn Uyển khóc đến thương tâm, nghĩ tới lần đầu gặp gỡ Ôn Uyển, trong lòng cũng không phải tư vị. Cộng thêm Ôn Uyển đối với một phòng bọn họ, cũng rất cung kính, có cái gì tốt, cũng không quên phải cho bọn hắn một phần, vợ hắn thường xuyên lẩm bẩm Ôn Uyển thật không dễ dàng. Cha ruột của nàng đối xử với nàng không tốt, bên ngoài lại có nhiều lời đồn đại không hay, còn gặp phải một người mẹ kế ác độc. Dù vậy, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng oán trách một lời ( bởi vì nàng không thể nói chuyện ^_^), còn cung kính hiếu thuận với Ngũ đệ, thật là một hài tử thiện lương. Bình quốc công biết, bị buộc đến hoàn cảnh này, tượng đất cũng có ba phần tính cách, huống chi Ôn Uyển còn chảy một nửa huyết mạch hoàng gia, làm như vậy, mặc dù có chút quá phận, nhưng tình cảm cũng có thể nguyên vẹn, nên cuối cùng ông cũng không có lên tiếng.
Chờ sau khi Bình Hướng Hi trở về biết chuyện này, giận đến hét lên như sấm. Bình sanh lần đầu tiên cho An thị hai cái tát, đánh đến An thị da đầu tê dại, tâm cũng lạnh một mãnh. Nhưng vẫn ôm chân Bình Hướng Hi, khóc lóc kể lể, mình đối với hắn một lưới tình thâm, vì hắn sinh trai dưỡng gái, nàng vì hắn đã chăm sóc hài tử cẩn thận, đã ăn bao nhiêu khổ bị bao nhiêu tội, tại sao có thể đối xử với mình như vậy. Bảy phần thật, ba phần giả.
“Cha vẫn đều nói ta bị heo che mắt, ta thật sự là bị heo che mắt. Ta làm sao lại coi trọng người ngu xuẩn giống ngươi vậy? Ngươi không vì ta suy nghĩ, ngươi cũng nên vì Thượng Kỳ, Thượng Lân mà suy nghĩ, ngươi có phải muốn đem bọn họ phá hủy hay không?” Bình Hướng Hi đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
“Lão gia, tướng công, chuyện này cùng Thượng Kỳ, Thượng Lân có quan hệ gì?” An thị luống cuống một chút.
“Ngươi biết ở tình huống nào, phụ thân còn sống, mà con gái lại có thể một mình cung phụng bài vị cùng di ảnh mẫu thân không?” Cúi đầu hỏi. An thị vội hỏi lại, ở tình huống nào?
“Một loại là nhà đó chỉ có hai huynh đệ, trong đó chỉ có một con nối dòng, hắn phải đảm nhận trách nhiệm của hai phòng. Trong đó một phòng mẫu chết, mới có thể để cho con gái cung phụng linh vị cùng di ảnh người mẹ đã mất. Ngươi thử nghĩ xem, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mọi người nói ngươi không dễ dàng bao dung thứ nữ, thậm chí đến di ảnh của người đã mất ngươi cũng không dung được. Tính tình Ôn Uyển, ngươi so với ta còn rõ ràng hơn. Không có việc này hạn chế nó, nó đối với ngươi, cũng không còn gì cố kỵ nữa.” Bình Hướng Hi cười nói, nhưng cái cười kia so với khóc còn khó coi hơn.
“Cái gì cố kỵ?” An thị lăng lăng nói. Nàng là thứ nữ, không ai dạy nàng những thứ này, không biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra? Cái nha đầu kia, đối với mình thái độ vẫn không tốt, chẳng lẽ, còn có thể như thế nào.
“Nó đem di ảnh dời đi, cũng có nghĩa, ngươi không còn là mẫu thân trên danh nghĩa của nó nửa, đến thứ thiếp cũng không phải. Sau này nó có đối xử với ngươi như thế nào, cũng không ai dám nói nó bất hiếu. Lúc trước ngươi động tay động chân, ngươi cho là nó không biết gì sao? Vì danh phận, nên nó bị buộc phải chịu đựng, ẩn nhẫn không phát thôi. Chờ sau này, thanh danh của ngươi truyền đi, tiền đồ của Thượng Kỳ, Thượng Lân cũng không còn, cộng thêm có một người mẫu thân như ngươi vậy, làm sao hai đứa nó có thể tìm được một cộc hôn sự tốt, Thanh San càng không nên nói đến.” Bình Hướng Hi thở dài.
“Lão gia, vậy chúng ta đem di ảnh công chúa nghênh đón trở lại.” An thị vội nói .
“Có bản lãnh, ngươi tự mình đi đem bài vị nghênh trở về. Ngươi không sợ Ôn Uyển rút roi ra, thì cứ đi đi.” Đoán chừng, nếu nàng thật dám làm như vậy, cho dù Ôn Uyển không chạy đến Cung Lí tố cáo, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, hoặc là tố cáo với Chu vương, mình cũng gánh không nổi.
Vấn đề quan trọng hơn là, hiện tại, hắn vất vả lắm mới có thể khôi phục nguyên chức, cũng không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của hắn.
“Vậy làm sao bây giờ? Vậy làm sao bây giờ?” An thị nóng nảy, không làm chủ được tinh thần. Nàng thật không biết chuyện sẽ nghiêm trọng như thế.
“Ngươi sau này an phận một chút cho ta, đừng có đi chọc vào nó. Ta đi tìm nó, kêu nó giấu diếm chuyện này. Phải nói với người bên ngoài thế nào, chờ sau khi ta cùng Ôn Uyển bàn bạc xong, sẽ tìm một lí do thích hợp để nói. Lần này vì ba hài tử, ta tạm tha cho ngươi. Bất quá, ngươi lại đi chọc vào Ôn Uyển, gây thêm phiền toái cho ta, ta liền bỏ ngươi.” nói xong, liền vội vả đi tìm Ôn Uyển.
Lưu lại An thị đang xụi lơ trên mặt đất.
Ngõ Bát Tĩnh:
Chờ Ôn Uyển hiểu được ý tứ của hắn, đương nhiên là đồng ý. Như vậy truyền đi, nàng cũng bị mất mặt. Về phần lý do gì, căn bản là không cần lý do, chủ yếu là vì nàng không có nghĩa vụ ngăn chặn tai họa cho An thị. Sau khi nói chuyện xong, Ôn Uyển để hắn thắp cho mẹ một nén nhang, mọi chuyện cứ như vậy cho qua.
Chờ phụ thân hờ đi rồi, Ôn Uyển liền hỏi Cổ ma ma. Mới biết được thì ra mình đem di ảnh mẹ dời ra ngoài, không chỉ là đả kích trí mạng đối với An thị, mà còn ảnh hưởng lớn đến con đường làm quan sau này của Bình Hướng Hi. Nếu như bị Ngự sử buộc tội, đời này hắn cũng đừng nghĩ sẽ làm quan nữa. Cổ ma ma nói thẳng, tâm tư Ôn Uyển quá mềm yếu.
Được rồi, nếu vì chuyện này, mà Bình Hướng Hi cả đời không thể làm quan, thì bên tai nàng cả đời cũng không được thanh tịnh. Hơn nữa chính nàng cũng không muốn trả thù ba đứa trẻ, vì Ôn Uyển cảm thấy trẻ con vô tội, chuyện của nàng, cùng mấy hài tử đó không liên quan, nàng không muốn dính líu đến người vô tội. Bất quá, Ôn Uyển nghĩ đến Hoàng má má đã chết đi, trong lòng đau xót, nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho An thị.
“Hạ Ảnh, để cho Hạ Lăng thông qua ca ca của hắn, mua mấy hạ nhân trong ngũ phòng, khiến cho tin tức kia từ ngũ phòng truyền ra bên ngoài. Như vậy, cho dù muốn tìm ta gây phiền toái, cũng không có lí do. Còn có, ngươi hãy mua chuộc hai ba người trong đó, để cho họ nắm bắt tin tức, không chừng sau này có thể dùng được.” Ôn Uyển cũng không kiêng kị Hạ Ảnh. Nữ nhân này, ngược lại rất hi vọng nàng có thể hạ thủ xử tử An thị.
Rất nhanh, trong kinh thành lập tức truyền ra tin tức, An thị bạc đãi Ôn Uyển, khiến cho nàng không ở nổi trong ngũ phòng, phải chuyển ra ngoài. Hiện tại đến bài vị công chúa cũng bám đầy tro bụi. An thị người sống không dung được, đến người chết cũng không bỏ qua. Quận chúa Ôn Uyển phải chuyển bài vị của công chúa về nhà mới.
Tin đồn truyền ra càng ngày càng mãnh liệt, những tin truyền đi cũng càng ngày càng kì quái. Ôn Uyển vừa ra đời, đã bị đưa đi đến thôn trang. Sau khi trở lại, trong nhà liền xảy ra rất nhiều chuyện lộn xộn, nhưng khi hoàng thượng sắc phong Ôn Uyển làm quận chúa, thì chuyện gì cũng không xảy ra. Tiếp theo đó, chuyện An thị buộc Ôn Uyển cầm bảng chữ mẫu danh gia của Chu vương tặng đưa cho người khác bị vạch trần, đến đây thì kẻ ngu cũng biết tại sao Ôn Uyển phải chuyển ra ngoài.
Rất nhiều người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Bình Hướng Hi, Bình Hướng Hi tận lực chịu đựng. Về đến nhà, liền phát tính tình. Hắn đối với An thị, không còn tha thứ giống như trước kia. Mà An thị bị các quý nhân trong kinh thành bài xích, mỗi ngày đều chỉ có thể núp ở trong nhà, đến cửa cũng không dám ra, đến An Nhạc hầu phủ cũng bị dính líu.
Tướng phủ, Tô gia:
Thượng Đường đến Tô gia, có chút không biết phải làm gì. Ôn Uyển diện kiến Tô phu nhân, sau đó làm mấy động tác: “Phu nhân, Quận chúa mang theo thiếu gia tới bái phỏng, thứ nhất là để cho hắn nhận thức người thân, thứ hai là, xin phu nhân nói cùng biểu ca một tiếng, để cho bọn họ chiếu cố Thất thiếu gia một chút. Hắn đi đến học viện của Hải gia, có thể sẽ có chút không quen, muốn xin biểu ca chiếu cố nhiều hơn.”
“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, cho dù quận chúa không nói, Tô Dương cũng sẽ làm. Người trong nhà không chiếu cố, chẳng lẽ đi chiếu cố người ngoài. Nhìn xem, đây đúng là một hài tử không tệ. Người khác nói ánh mắt cuả Quận chúa rất tốt, quả nhiên không phải là giả a!” Tô phu nhân cười ha ha, nói.
“Đi, kêu đại thiếu gia đến đây.” không lâu sau, đã nhìn thấy đại biểu ca đi đến. Hai người đã gặp nhau hai lần, Ôn Uyển bước ra phía sau, nam nữ đến tuổi có sự khác biệt.
“Nha, đây là biểu đệ sao, ta là Tô Dương, Tô trong tô thức, Dương trong châu dương.” Đầu tiên, phải điều tiết hòa khí.
“Ta tên là Bình Thượng Đường, Thượng trong cao thượng, Đường của đường đường chánh chánh.” Thượng Đường cũng cười giới thiệu.
“Hảo một cái đường đường chánh chánh. . . . . .” Hai người nói chưa được mấy câu, đã thân thiết với nhau. Sau đó Tô Dương liền dẫn người đi vào tiền viện.
Ôn Uyển cùng Tô phu nhân hàn huyên hai câu, đã bị nha hoàn đưa tới nội viện. Đến khuê phòng của Chân Chân, Chân Chân vui mừng ra đón.
Ôn Uyển nhìn Lục Yên bên cạnh nàng, quang minh chính đại dậm chân, kỳ quái hỏi, đã xả ra chuyện gì?
“Tiểu thư, người để cho biểu tiểu thư bình luận thử xem, rõ ràng là Nhị tiểu thư lấy thạch phượng châm của người, đây là cây trâm phu nhân cố ý làm cho tiểu thư để đeo vào lễ nữ nhi ở tháng ba. Bị Nhị tiểu thư nhìn trúng, liền đoạt lấy, còn kiên quyết nói là tiểu thư cho. Tiểu thư cũng nói là nàng đưa cho Nhị tiểu thư. Nếu phu nhân hỏi đến, sẽ trách phạt chúng ta. Biểu tiểu thư, mọi người đều nói người rất thông minh, người giúp chúng nô tì đi.” Lục Yên, Lục La quỳ gối trước mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Chân Chân, chỉ thấy mặt Chân Chân càng ngày càng đỏ. Ôn Uyển lại hứng thú nhìn những người đang quỳ trong phòng. Sau một lúc, liền kéo tay Chân Chân, đi đến vườn hoa. Căn bản là mặc kệ các nha hoàn đang quỳ trên mặt đất.
“Lục Yên tỷ tỷ, Quận chúa đây là có ý gì? Cũng không cho chúng ta đứng lên, cũng không nói sẽ quản chuyện này.” Lục La có chút kỳ quái hỏi .
“Chắc chắn là người sẽ quan tâm, có thể là biểu tiểu thư giận chúng ta làm mất thể diện của tiểu thư, mới không thèm nhìn chúng ta. Cho dù có quỳ nhiều hơn nữa cũng tốt hơn so với việc bị đánh bản tử.” Thật ra thì trong lòng Lục Yên cũng rất bồn chồn, không hiểu trong hồ lô của Ôn Uyển bán thuốc gì.
“Muội muội, khiến cho muội chê cười.” Chân Chân ngại ngùng, mặt vẫn còn đỏ bừng.
Ôn Uyển lắc đầu, hai người đi dạo trong vườn, hỏi đây là hoa gì? Cây gì? Cỏ gì? Cũng không nói đến chuyện vừa mới xảy ra, khiến cho trong lòng Chân Chân vô cùng cảm kích.
Ở một chút, liền trở về: “Phu nhân, Quận chúa chúng ta có lời muốn nói với phu nhân.”
Tô phu nhân nhìn Hạ Ngữ, người đã đi rồi, giờ lại quay trở lại, thì rất kỳ quái: “Quận chúa nói, biểu tiểu thư tính tình quá mềm yếu, bị thứ muội khi dễ không nói, đến cả nha hoàn trong phòng cũng không có chừng mực. Kính xin phu nhân để ý nhiều hơn. Quận chúa nói, nàng quản nhiều việc rồi, kính xin phu nhân tha lỗi.”
Ôn Uyển là ai, sao lại nhìn không ra, cái nha đầu này là muốn mượn tay của nàng để trừng trị nhị tiểu thư nhà bọn họ. Rất tốt, dám tính toán nàng, không tệ, lá gan rất lớn.
Tô phu nhân đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó, ngược lại cười nói cám ơn. Xoay người, bảo ma ma bên cạnh đi điều tra, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chờ sau khi điều tra được, vừa tức vừa ảo não. Tìm lý do, đem Chân Nhan nhốt tại Phật đường niệm kinh, các nha hoàn bên cạnh lôi xuống đánh mười đại bản, trừ ba tháng tiền lương.
Ôn Uyển trên đường trở về, nhớ đến Chân Chân, thật đúng là giống với nhị tiểu thư Cổ Nghênh Xuân trong Hồng Lâu Mộng. Chẳng qua là hi vọng người trong nhà thật lòng thương yêu nàng, không nên tìm cho nàng một người lấy oán trả ơn, bằng không, cả đời nàng đều bị phá hủy. Bất quá Ôn Uyển cũng hiểu, cho dù không phải là người lấy oán trả ơn, với tính tình của nàng, ở trong đại gia tộc cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn. Đại phu nhân là một nữ nhân thông minh lanh lợi như vậy, còn không phải bị thua thiệt trong tay Lưu di nương nhiều năm. Nếu người này đổi thành Chân Chân, đoán chừng, đến xương cũng không còn thừa miếng nào. Tô phu nhân, nuông chiều nữ nhi quá mức. Quá mức nuông chiều, khiến nàng quá ngây thơ, đây không phải là đối tốt với nàng, mà là hại nàng.
Phải biết rằng, cưng chiều, bảo vệ quá đáng, ở thời đại không công bằng với nữ nhân này, thì một vị tiểu thư được nuông chiều, được nuôi dưỡng đến quá ngây thơ, rất dễ dàng thua trong tay những nữ nhân bụng dạ khó lường. Rất nhanh, một nữ nhân như hoa như ngọc sẽ bị héo tàn trong một góc, không người biết đến.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ của nàng. Hiện tại, ngay bản thân của mình, nàng còn không bảo vệ được, làm sao có khả năng quản những chuyện như thế này. Chân Chân có tổ phụ làm Tướng gia, có phụ thân làm quan to Tam phẩm, có mẫu thân từ ái, có ca ca thông minh, có khả năng. Như thế nào lại cần nàng quan tâm.
An thị bị gọi về nhà mẹ đẻ, bị Hầu gia quăng cho hai bạt tay, bị Hầu gia phu nhân hung hăng khiển trách một bữa. An Nhạc hầu phu nhân lớn tiếng nói: “Không được sự cho phép của chúng ta, ngươi sau này không được bước vào cửa của Hầu gia.” An thị chán nản đi trở về.
“Lên bàn tiệc chính không được, khó trách bị Quận chúa ép tới gắt gao.” Hầu gia phu nhân nói thầm.
“Phu nhân, Quận chúa thông minh như vậy, có mấy người có thể làm đối thủ của nàng. Tam tiểu thư cũng thật hồ đồ, không nghĩ xem làm sao để lấy lòng Quận chúa, lại luôn nghĩ phải đối phó Quận chúa như thế nào. Quận chúa nếu như dễ đối phó như vậy, làm sao còn có thể có ngày hôm nay.” Tâm phúc bên cạnh nói.
An phu nhân vô cùng đồng ý “Ngươi nói đúng, quận chúa Ôn Uyển, đúng là một người khiến người khác nhìn không thấu. Lúc đầu nhìn thấy đứa bé này, ta đã cảm thấy bất phàm. Không nghĩ tới, khụ, phải biết có kết quả như vậy, ban đầu ở trong phủ đệ, nên hảo hảo đối tốt với nàng, cũng không khiến cho nàng xem chúng ta giống cừu nhân mà đối đãi. Làm cho nàng không muốn nhìn thấy người Hầu phủ chúng ta.” nên cùng nhân vật như thế giao hảo tốt, không nên đắc tội với nàng.
Ngõ Bát Tĩnh:
Bình Hướng Hi tìm Ôn Uyển, Ôn Uyển tỏ vẻ, mình cũng không có nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, những lời đó đối với mình cũng không có chỗ tốt. Nhìn hắn bộ dạng buồn bực, nàng liền nói, nhiều năm rồi hai phụ tử còn chưa có ăn chung một bữa ăn ngon, Ôn Uyển muốn Bình Hướng Hi dẫn nàng đi Như Ý lâu ăn cơm. Bình Hướng Hi miễn cưỡng đáp ứng, mang nàng đi Như Ý lâu.
Đi vào, liền đụng phải đồng liêu của cha hờ. Người nọ ngạc nhiên hỏi, người đi theo Bình Hướng Hi là ai? Có phải là nữ nhi của hắn hay không, còn mang trâm cài tóc. Hơn nữa thấy bọn hắn cũng không hành lễ, nên cảm thấy đứa bé này có chút không lễ phép, rất không thích.
“Đây là Quận chúa của chúng ta.” Hạ Ngữ nhìn sắc mặt người nọ không tốt, vội nói .
“Nga, nguyên lai là Quận chúa, là hạ quan không phải. Bình học sĩ, hôm nay làm sao lại mang theo nữ nhi tới Như Ý lâu dùng cơm đây?” người đồng liêu kia lập tức cung kính hành lễ.
“Là quận chúa nhà chúng ta muốn ăn chân giờ ở nơi này, lão gia nghe thấy, liền mang quận chúa tới đây. Không biết vị đại nhân này, nghi ngờ cái gì?” Hạ Ngữ mất hứng nói.
“Không có, chẳng qua là không nghĩ tới, Bình đại nhân lại rất thương yêu Quận chúa.” người nọ có chút ngại ngùng, đối với những tin đồn lúc trước, vẫn còn có chút hoài nghi.
“Đương nhiên, lão gia chúng ta rất thương yêu Quận chúa. Lão gia hằng ngày đều bận công sự, đối với những chuyện trong hậu viện, khó tránh khỏi có chút sơ sót.” Hạ Ngữ rất tự hào nói. Để cho giống thật, Ôn Uyển lôi kéo tay áo Bình Hướng Hi.
“Nha, Ôn Uyển, sao ngươi tới Như Ý lâu cũng không nói với cậu một tiếng. Mau lên đây, nhiều lời với những người đó làm gì.” Tính tình Chu vương vốn táo bạo.
Ngay ở giữa chính sảnh là bàn thờ phụng dưỡng mẫu thân Ôn Uyển, bài vị công chúa Phúc Huy (Ôn Uyển tự mình làm). Phía trên đốt đèn, trong lư hương cấm đầy nhang, hai bên là hai cây nến thật lớn đứng thẳng, phía dưới bày mười mấy đĩa, đều là thức ăn cùng trái cây, xung quanh bài vị không nhiễm một hạt bụi.
Thượng Đường nhìn thấy, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mặc dù lần này Ôn Uyển hành động không hợp lễ. Nhưng lúc trước phó di ảnh kia đặt ở ngũ phòng (bài vị chân chính đặt trong từ đường), phía trên dính đầy tro bụi. Không nói rau dưa, trái cây, đến cả nhang cũng không có một cây. Thật sự là quá đáng.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng của Thượng Đường, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hiện tại trong nhà đã có nam tử đứng đầu rồi, có thể đem di ảnh mẹ mang đến nơi này hay không? Chờ sau khi Thượng Đường thắp hương xong, ngồi xuống, nàng liền hỏi Thượng Đường, tại sao mới vừa rồi lại giật mình như vậy? Thượng Đường kể chi tiết những điều mình thấy, Ôn Uyển giận đến huyết khí xông lên đầu.
Sau đó lập tức phân phó người chuẩn bị xe ngựa, đi đến nhà tộc trưởng, cùng tộc trưởng khóc lóc kể lể một phen.
“Tộc trưởng, không thể buông tha người bẩn thỉu như vậy. Di ảnh công chúa dính tro bụi, còn treo đầy mạng nhện. Quận chúa là phận nữ nhi, làm sao có thể chấp nhận được. Tộc trưởng đại nhân, ngươi nhất định phải chủ trì công đạo cho quận chúa. Đều nói có mẹ sau thì sẽ có cha dượng, lời nói này thật có lí a, lòng của quận chúa đều tan nát cả.” Hạ Ngữ nước mắt ào ào rơi, ánh mắt của Ôn Uyển cũng hồng hồng, giống với mắt con thỏ.
Ôn Uyển mang theo mọi người đến tìm Bình quốc công, nói ra yêu cầu của mình. Hai người không nói lời nào, Ôn Uyển tỏ vẻ, nếu các người không ra mặt, đến lúc đó náo loạn ầm ỉ lên, làm mất thể diện Bình gia, thể diện của nàng, nàng cũng bất kể. Hai người sau khi nghe xong, lúc này mới đi theo nàng.
Đến ngũ phòng, Bình Hướng Hi đã đi làm. An thị vừa thấy tộc trưởng cùng quốc công gia đi tới nhà bọn họ, bị hù dọa kêu to một tiếng. Nhìn lại, thấy Ôn Uyển cùng Thượng Đường đi theo phía sau, bà ta cho là bọn họ tới phân chia tài sản, sắc mặt lập tức rất khó coi.
Chờ nghe được bọn họ muốn mang di ảnh của công chúa đi, chần chờ thật lâu, liền đáp ứng. Không có di ảnh của Phúc Huy công chúa ở đây, nàng cũng an tâm hơn. Cho nên rất dễ dàng để cho Ôn Uyển đem di ảnh đi. Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau này, không có chuyện gì có thể không cần bước vào cái nơi quỷ quái này.
Tộc trưởng nhìn vậy, nhíu mày. Quốc công Gia nhìn nữ nhân ngu xuẩn này, dễ dàng đồng ý thế, cũng nhíu chân mày. Nhưng hiện tại, hắn cũng không dám đắc tội Ôn Uyển, Ôn Uyển bây giờ không giống với trước kia. Trước kia nàng chỉ có một chỗ dựa là Trịnh vương, nhưng Trịnh vương lại không có ở kinh thành. Hiện tại nàng có Thuần vương cùng Chu vương làm chỗ dựa, hai người kia, đều là nhân vật ngang ngược ở kinh thành. Ngoài ra còn có một tướng gia, quan hệ rất lớn đến con đường làm quan của các đệ tử trong nhà sau này. Nếu chọc vào nàng, nàng đi tố cáo tình huống này với người khác, không chỉ có bản thân mình không có một ngày tốt lành, còn có thể dính líu đến các đệ tử trong gia tộc. Hơn nữa, nhìn di ảnh công chúa, hôm nay là ngày Thượng Đường báy lạy, nàng ta cũng không biết chùi lau một chút, trên đó dính đầy tro bụi, có thể thấy được bình thường không có ai chăm sóc.
Quốc công Gia nhìn Ôn Uyển khóc đến thương tâm, nghĩ tới lần đầu gặp gỡ Ôn Uyển, trong lòng cũng không phải tư vị. Cộng thêm Ôn Uyển đối với một phòng bọn họ, cũng rất cung kính, có cái gì tốt, cũng không quên phải cho bọn hắn một phần, vợ hắn thường xuyên lẩm bẩm Ôn Uyển thật không dễ dàng. Cha ruột của nàng đối xử với nàng không tốt, bên ngoài lại có nhiều lời đồn đại không hay, còn gặp phải một người mẹ kế ác độc. Dù vậy, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng oán trách một lời ( bởi vì nàng không thể nói chuyện ^_^), còn cung kính hiếu thuận với Ngũ đệ, thật là một hài tử thiện lương. Bình quốc công biết, bị buộc đến hoàn cảnh này, tượng đất cũng có ba phần tính cách, huống chi Ôn Uyển còn chảy một nửa huyết mạch hoàng gia, làm như vậy, mặc dù có chút quá phận, nhưng tình cảm cũng có thể nguyên vẹn, nên cuối cùng ông cũng không có lên tiếng.
Chờ sau khi Bình Hướng Hi trở về biết chuyện này, giận đến hét lên như sấm. Bình sanh lần đầu tiên cho An thị hai cái tát, đánh đến An thị da đầu tê dại, tâm cũng lạnh một mãnh. Nhưng vẫn ôm chân Bình Hướng Hi, khóc lóc kể lể, mình đối với hắn một lưới tình thâm, vì hắn sinh trai dưỡng gái, nàng vì hắn đã chăm sóc hài tử cẩn thận, đã ăn bao nhiêu khổ bị bao nhiêu tội, tại sao có thể đối xử với mình như vậy. Bảy phần thật, ba phần giả.
“Cha vẫn đều nói ta bị heo che mắt, ta thật sự là bị heo che mắt. Ta làm sao lại coi trọng người ngu xuẩn giống ngươi vậy? Ngươi không vì ta suy nghĩ, ngươi cũng nên vì Thượng Kỳ, Thượng Lân mà suy nghĩ, ngươi có phải muốn đem bọn họ phá hủy hay không?” Bình Hướng Hi đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
“Lão gia, tướng công, chuyện này cùng Thượng Kỳ, Thượng Lân có quan hệ gì?” An thị luống cuống một chút.
“Ngươi biết ở tình huống nào, phụ thân còn sống, mà con gái lại có thể một mình cung phụng bài vị cùng di ảnh mẫu thân không?” Cúi đầu hỏi. An thị vội hỏi lại, ở tình huống nào?
“Một loại là nhà đó chỉ có hai huynh đệ, trong đó chỉ có một con nối dòng, hắn phải đảm nhận trách nhiệm của hai phòng. Trong đó một phòng mẫu chết, mới có thể để cho con gái cung phụng linh vị cùng di ảnh người mẹ đã mất. Ngươi thử nghĩ xem, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mọi người nói ngươi không dễ dàng bao dung thứ nữ, thậm chí đến di ảnh của người đã mất ngươi cũng không dung được. Tính tình Ôn Uyển, ngươi so với ta còn rõ ràng hơn. Không có việc này hạn chế nó, nó đối với ngươi, cũng không còn gì cố kỵ nữa.” Bình Hướng Hi cười nói, nhưng cái cười kia so với khóc còn khó coi hơn.
“Cái gì cố kỵ?” An thị lăng lăng nói. Nàng là thứ nữ, không ai dạy nàng những thứ này, không biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra? Cái nha đầu kia, đối với mình thái độ vẫn không tốt, chẳng lẽ, còn có thể như thế nào.
“Nó đem di ảnh dời đi, cũng có nghĩa, ngươi không còn là mẫu thân trên danh nghĩa của nó nửa, đến thứ thiếp cũng không phải. Sau này nó có đối xử với ngươi như thế nào, cũng không ai dám nói nó bất hiếu. Lúc trước ngươi động tay động chân, ngươi cho là nó không biết gì sao? Vì danh phận, nên nó bị buộc phải chịu đựng, ẩn nhẫn không phát thôi. Chờ sau này, thanh danh của ngươi truyền đi, tiền đồ của Thượng Kỳ, Thượng Lân cũng không còn, cộng thêm có một người mẫu thân như ngươi vậy, làm sao hai đứa nó có thể tìm được một cộc hôn sự tốt, Thanh San càng không nên nói đến.” Bình Hướng Hi thở dài.
“Lão gia, vậy chúng ta đem di ảnh công chúa nghênh đón trở lại.” An thị vội nói .
“Có bản lãnh, ngươi tự mình đi đem bài vị nghênh trở về. Ngươi không sợ Ôn Uyển rút roi ra, thì cứ đi đi.” Đoán chừng, nếu nàng thật dám làm như vậy, cho dù Ôn Uyển không chạy đến Cung Lí tố cáo, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, hoặc là tố cáo với Chu vương, mình cũng gánh không nổi.
Vấn đề quan trọng hơn là, hiện tại, hắn vất vả lắm mới có thể khôi phục nguyên chức, cũng không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của hắn.
“Vậy làm sao bây giờ? Vậy làm sao bây giờ?” An thị nóng nảy, không làm chủ được tinh thần. Nàng thật không biết chuyện sẽ nghiêm trọng như thế.
“Ngươi sau này an phận một chút cho ta, đừng có đi chọc vào nó. Ta đi tìm nó, kêu nó giấu diếm chuyện này. Phải nói với người bên ngoài thế nào, chờ sau khi ta cùng Ôn Uyển bàn bạc xong, sẽ tìm một lí do thích hợp để nói. Lần này vì ba hài tử, ta tạm tha cho ngươi. Bất quá, ngươi lại đi chọc vào Ôn Uyển, gây thêm phiền toái cho ta, ta liền bỏ ngươi.” nói xong, liền vội vả đi tìm Ôn Uyển.
Lưu lại An thị đang xụi lơ trên mặt đất.
Ngõ Bát Tĩnh:
Chờ Ôn Uyển hiểu được ý tứ của hắn, đương nhiên là đồng ý. Như vậy truyền đi, nàng cũng bị mất mặt. Về phần lý do gì, căn bản là không cần lý do, chủ yếu là vì nàng không có nghĩa vụ ngăn chặn tai họa cho An thị. Sau khi nói chuyện xong, Ôn Uyển để hắn thắp cho mẹ một nén nhang, mọi chuyện cứ như vậy cho qua.
Chờ phụ thân hờ đi rồi, Ôn Uyển liền hỏi Cổ ma ma. Mới biết được thì ra mình đem di ảnh mẹ dời ra ngoài, không chỉ là đả kích trí mạng đối với An thị, mà còn ảnh hưởng lớn đến con đường làm quan sau này của Bình Hướng Hi. Nếu như bị Ngự sử buộc tội, đời này hắn cũng đừng nghĩ sẽ làm quan nữa. Cổ ma ma nói thẳng, tâm tư Ôn Uyển quá mềm yếu.
Được rồi, nếu vì chuyện này, mà Bình Hướng Hi cả đời không thể làm quan, thì bên tai nàng cả đời cũng không được thanh tịnh. Hơn nữa chính nàng cũng không muốn trả thù ba đứa trẻ, vì Ôn Uyển cảm thấy trẻ con vô tội, chuyện của nàng, cùng mấy hài tử đó không liên quan, nàng không muốn dính líu đến người vô tội. Bất quá, Ôn Uyển nghĩ đến Hoàng má má đã chết đi, trong lòng đau xót, nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho An thị.
“Hạ Ảnh, để cho Hạ Lăng thông qua ca ca của hắn, mua mấy hạ nhân trong ngũ phòng, khiến cho tin tức kia từ ngũ phòng truyền ra bên ngoài. Như vậy, cho dù muốn tìm ta gây phiền toái, cũng không có lí do. Còn có, ngươi hãy mua chuộc hai ba người trong đó, để cho họ nắm bắt tin tức, không chừng sau này có thể dùng được.” Ôn Uyển cũng không kiêng kị Hạ Ảnh. Nữ nhân này, ngược lại rất hi vọng nàng có thể hạ thủ xử tử An thị.
Rất nhanh, trong kinh thành lập tức truyền ra tin tức, An thị bạc đãi Ôn Uyển, khiến cho nàng không ở nổi trong ngũ phòng, phải chuyển ra ngoài. Hiện tại đến bài vị công chúa cũng bám đầy tro bụi. An thị người sống không dung được, đến người chết cũng không bỏ qua. Quận chúa Ôn Uyển phải chuyển bài vị của công chúa về nhà mới.
Tin đồn truyền ra càng ngày càng mãnh liệt, những tin truyền đi cũng càng ngày càng kì quái. Ôn Uyển vừa ra đời, đã bị đưa đi đến thôn trang. Sau khi trở lại, trong nhà liền xảy ra rất nhiều chuyện lộn xộn, nhưng khi hoàng thượng sắc phong Ôn Uyển làm quận chúa, thì chuyện gì cũng không xảy ra. Tiếp theo đó, chuyện An thị buộc Ôn Uyển cầm bảng chữ mẫu danh gia của Chu vương tặng đưa cho người khác bị vạch trần, đến đây thì kẻ ngu cũng biết tại sao Ôn Uyển phải chuyển ra ngoài.
Rất nhiều người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Bình Hướng Hi, Bình Hướng Hi tận lực chịu đựng. Về đến nhà, liền phát tính tình. Hắn đối với An thị, không còn tha thứ giống như trước kia. Mà An thị bị các quý nhân trong kinh thành bài xích, mỗi ngày đều chỉ có thể núp ở trong nhà, đến cửa cũng không dám ra, đến An Nhạc hầu phủ cũng bị dính líu.
Tướng phủ, Tô gia:
Thượng Đường đến Tô gia, có chút không biết phải làm gì. Ôn Uyển diện kiến Tô phu nhân, sau đó làm mấy động tác: “Phu nhân, Quận chúa mang theo thiếu gia tới bái phỏng, thứ nhất là để cho hắn nhận thức người thân, thứ hai là, xin phu nhân nói cùng biểu ca một tiếng, để cho bọn họ chiếu cố Thất thiếu gia một chút. Hắn đi đến học viện của Hải gia, có thể sẽ có chút không quen, muốn xin biểu ca chiếu cố nhiều hơn.”
“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, cho dù quận chúa không nói, Tô Dương cũng sẽ làm. Người trong nhà không chiếu cố, chẳng lẽ đi chiếu cố người ngoài. Nhìn xem, đây đúng là một hài tử không tệ. Người khác nói ánh mắt cuả Quận chúa rất tốt, quả nhiên không phải là giả a!” Tô phu nhân cười ha ha, nói.
“Đi, kêu đại thiếu gia đến đây.” không lâu sau, đã nhìn thấy đại biểu ca đi đến. Hai người đã gặp nhau hai lần, Ôn Uyển bước ra phía sau, nam nữ đến tuổi có sự khác biệt.
“Nha, đây là biểu đệ sao, ta là Tô Dương, Tô trong tô thức, Dương trong châu dương.” Đầu tiên, phải điều tiết hòa khí.
“Ta tên là Bình Thượng Đường, Thượng trong cao thượng, Đường của đường đường chánh chánh.” Thượng Đường cũng cười giới thiệu.
“Hảo một cái đường đường chánh chánh. . . . . .” Hai người nói chưa được mấy câu, đã thân thiết với nhau. Sau đó Tô Dương liền dẫn người đi vào tiền viện.
Ôn Uyển cùng Tô phu nhân hàn huyên hai câu, đã bị nha hoàn đưa tới nội viện. Đến khuê phòng của Chân Chân, Chân Chân vui mừng ra đón.
Ôn Uyển nhìn Lục Yên bên cạnh nàng, quang minh chính đại dậm chân, kỳ quái hỏi, đã xả ra chuyện gì?
“Tiểu thư, người để cho biểu tiểu thư bình luận thử xem, rõ ràng là Nhị tiểu thư lấy thạch phượng châm của người, đây là cây trâm phu nhân cố ý làm cho tiểu thư để đeo vào lễ nữ nhi ở tháng ba. Bị Nhị tiểu thư nhìn trúng, liền đoạt lấy, còn kiên quyết nói là tiểu thư cho. Tiểu thư cũng nói là nàng đưa cho Nhị tiểu thư. Nếu phu nhân hỏi đến, sẽ trách phạt chúng ta. Biểu tiểu thư, mọi người đều nói người rất thông minh, người giúp chúng nô tì đi.” Lục Yên, Lục La quỳ gối trước mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Chân Chân, chỉ thấy mặt Chân Chân càng ngày càng đỏ. Ôn Uyển lại hứng thú nhìn những người đang quỳ trong phòng. Sau một lúc, liền kéo tay Chân Chân, đi đến vườn hoa. Căn bản là mặc kệ các nha hoàn đang quỳ trên mặt đất.
“Lục Yên tỷ tỷ, Quận chúa đây là có ý gì? Cũng không cho chúng ta đứng lên, cũng không nói sẽ quản chuyện này.” Lục La có chút kỳ quái hỏi .
“Chắc chắn là người sẽ quan tâm, có thể là biểu tiểu thư giận chúng ta làm mất thể diện của tiểu thư, mới không thèm nhìn chúng ta. Cho dù có quỳ nhiều hơn nữa cũng tốt hơn so với việc bị đánh bản tử.” Thật ra thì trong lòng Lục Yên cũng rất bồn chồn, không hiểu trong hồ lô của Ôn Uyển bán thuốc gì.
“Muội muội, khiến cho muội chê cười.” Chân Chân ngại ngùng, mặt vẫn còn đỏ bừng.
Ôn Uyển lắc đầu, hai người đi dạo trong vườn, hỏi đây là hoa gì? Cây gì? Cỏ gì? Cũng không nói đến chuyện vừa mới xảy ra, khiến cho trong lòng Chân Chân vô cùng cảm kích.
Ở một chút, liền trở về: “Phu nhân, Quận chúa chúng ta có lời muốn nói với phu nhân.”
Tô phu nhân nhìn Hạ Ngữ, người đã đi rồi, giờ lại quay trở lại, thì rất kỳ quái: “Quận chúa nói, biểu tiểu thư tính tình quá mềm yếu, bị thứ muội khi dễ không nói, đến cả nha hoàn trong phòng cũng không có chừng mực. Kính xin phu nhân để ý nhiều hơn. Quận chúa nói, nàng quản nhiều việc rồi, kính xin phu nhân tha lỗi.”
Ôn Uyển là ai, sao lại nhìn không ra, cái nha đầu này là muốn mượn tay của nàng để trừng trị nhị tiểu thư nhà bọn họ. Rất tốt, dám tính toán nàng, không tệ, lá gan rất lớn.
Tô phu nhân đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó, ngược lại cười nói cám ơn. Xoay người, bảo ma ma bên cạnh đi điều tra, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chờ sau khi điều tra được, vừa tức vừa ảo não. Tìm lý do, đem Chân Nhan nhốt tại Phật đường niệm kinh, các nha hoàn bên cạnh lôi xuống đánh mười đại bản, trừ ba tháng tiền lương.
Ôn Uyển trên đường trở về, nhớ đến Chân Chân, thật đúng là giống với nhị tiểu thư Cổ Nghênh Xuân trong Hồng Lâu Mộng. Chẳng qua là hi vọng người trong nhà thật lòng thương yêu nàng, không nên tìm cho nàng một người lấy oán trả ơn, bằng không, cả đời nàng đều bị phá hủy. Bất quá Ôn Uyển cũng hiểu, cho dù không phải là người lấy oán trả ơn, với tính tình của nàng, ở trong đại gia tộc cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn. Đại phu nhân là một nữ nhân thông minh lanh lợi như vậy, còn không phải bị thua thiệt trong tay Lưu di nương nhiều năm. Nếu người này đổi thành Chân Chân, đoán chừng, đến xương cũng không còn thừa miếng nào. Tô phu nhân, nuông chiều nữ nhi quá mức. Quá mức nuông chiều, khiến nàng quá ngây thơ, đây không phải là đối tốt với nàng, mà là hại nàng.
Phải biết rằng, cưng chiều, bảo vệ quá đáng, ở thời đại không công bằng với nữ nhân này, thì một vị tiểu thư được nuông chiều, được nuôi dưỡng đến quá ngây thơ, rất dễ dàng thua trong tay những nữ nhân bụng dạ khó lường. Rất nhanh, một nữ nhân như hoa như ngọc sẽ bị héo tàn trong một góc, không người biết đến.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ của nàng. Hiện tại, ngay bản thân của mình, nàng còn không bảo vệ được, làm sao có khả năng quản những chuyện như thế này. Chân Chân có tổ phụ làm Tướng gia, có phụ thân làm quan to Tam phẩm, có mẫu thân từ ái, có ca ca thông minh, có khả năng. Như thế nào lại cần nàng quan tâm.
An thị bị gọi về nhà mẹ đẻ, bị Hầu gia quăng cho hai bạt tay, bị Hầu gia phu nhân hung hăng khiển trách một bữa. An Nhạc hầu phu nhân lớn tiếng nói: “Không được sự cho phép của chúng ta, ngươi sau này không được bước vào cửa của Hầu gia.” An thị chán nản đi trở về.
“Lên bàn tiệc chính không được, khó trách bị Quận chúa ép tới gắt gao.” Hầu gia phu nhân nói thầm.
“Phu nhân, Quận chúa thông minh như vậy, có mấy người có thể làm đối thủ của nàng. Tam tiểu thư cũng thật hồ đồ, không nghĩ xem làm sao để lấy lòng Quận chúa, lại luôn nghĩ phải đối phó Quận chúa như thế nào. Quận chúa nếu như dễ đối phó như vậy, làm sao còn có thể có ngày hôm nay.” Tâm phúc bên cạnh nói.
An phu nhân vô cùng đồng ý “Ngươi nói đúng, quận chúa Ôn Uyển, đúng là một người khiến người khác nhìn không thấu. Lúc đầu nhìn thấy đứa bé này, ta đã cảm thấy bất phàm. Không nghĩ tới, khụ, phải biết có kết quả như vậy, ban đầu ở trong phủ đệ, nên hảo hảo đối tốt với nàng, cũng không khiến cho nàng xem chúng ta giống cừu nhân mà đối đãi. Làm cho nàng không muốn nhìn thấy người Hầu phủ chúng ta.” nên cùng nhân vật như thế giao hảo tốt, không nên đắc tội với nàng.
Ngõ Bát Tĩnh:
Bình Hướng Hi tìm Ôn Uyển, Ôn Uyển tỏ vẻ, mình cũng không có nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, những lời đó đối với mình cũng không có chỗ tốt. Nhìn hắn bộ dạng buồn bực, nàng liền nói, nhiều năm rồi hai phụ tử còn chưa có ăn chung một bữa ăn ngon, Ôn Uyển muốn Bình Hướng Hi dẫn nàng đi Như Ý lâu ăn cơm. Bình Hướng Hi miễn cưỡng đáp ứng, mang nàng đi Như Ý lâu.
Đi vào, liền đụng phải đồng liêu của cha hờ. Người nọ ngạc nhiên hỏi, người đi theo Bình Hướng Hi là ai? Có phải là nữ nhi của hắn hay không, còn mang trâm cài tóc. Hơn nữa thấy bọn hắn cũng không hành lễ, nên cảm thấy đứa bé này có chút không lễ phép, rất không thích.
“Đây là Quận chúa của chúng ta.” Hạ Ngữ nhìn sắc mặt người nọ không tốt, vội nói .
“Nga, nguyên lai là Quận chúa, là hạ quan không phải. Bình học sĩ, hôm nay làm sao lại mang theo nữ nhi tới Như Ý lâu dùng cơm đây?” người đồng liêu kia lập tức cung kính hành lễ.
“Là quận chúa nhà chúng ta muốn ăn chân giờ ở nơi này, lão gia nghe thấy, liền mang quận chúa tới đây. Không biết vị đại nhân này, nghi ngờ cái gì?” Hạ Ngữ mất hứng nói.
“Không có, chẳng qua là không nghĩ tới, Bình đại nhân lại rất thương yêu Quận chúa.” người nọ có chút ngại ngùng, đối với những tin đồn lúc trước, vẫn còn có chút hoài nghi.
“Đương nhiên, lão gia chúng ta rất thương yêu Quận chúa. Lão gia hằng ngày đều bận công sự, đối với những chuyện trong hậu viện, khó tránh khỏi có chút sơ sót.” Hạ Ngữ rất tự hào nói. Để cho giống thật, Ôn Uyển lôi kéo tay áo Bình Hướng Hi.
“Nha, Ôn Uyển, sao ngươi tới Như Ý lâu cũng không nói với cậu một tiếng. Mau lên đây, nhiều lời với những người đó làm gì.” Tính tình Chu vương vốn táo bạo.
/1357
|