Tô phu nhân nhìn bộ dáng tiều tụy của nữ nhi mình không dứt, đoạn thời gian này gây đi không ít, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này vẫn luôn gạt Tô phu nhân. Sợ sau khi Tô phu nhân biết, bệnh tình càng thêm bệnh. Tô phu nhân mặc dù đủ loại các tật xấu nhưng đối với nữ nhi thì yêu thương không ít. Thấy nữ nhi như vậy, tất nhiên phải gặng hỏi căn cơ của vấn đề.
Cái này đúng là không thể giấu diếm được nữa, Chân Chân liền ăn ngay nói thật. Tô phu nhân thiếu chút nữa là ngất đi: “ Ôn Uyển đâu? Ôn Uyển nói như thế nào?”
Hải thị đứng ở một bên chau mày lại. Cái gì gọi là Ôn Uyển nói như thế nào. Thì ra xem Quận chúa chính là giúp người vần công, tại thời điểm cần xuất lực kêu một tiếng thì phải tới.
Hải thị nghe Tô phu nhân nói Ôn Uyển đủ loại không đúng, Tô Chân thì thành thật nghe không hé một lời. Trong lòng không khỏi thở dài. Cô nãi nãi chính là bị bà mẫu nói lừa gạt. Cho là Quận chúa giúp đỡ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cũng bởi vì lời nói nghiêm trọng này, cho nên mới đưa đến quan hệ càng ngày càng bất hòa. Đến nỗi tình trạng không thể vãn hồi. Khụ, thân là con dâu không thể nói mẹ chồng sai được.
Tô Chân nhìn thấy thần sắc kia của chị dâu, nhớ tới lúc trước Hải thị nói với nàng. Cũng giải thích mấy câu giúp Ôn Uyển, nhưng lại bị Tô phu nhân mắng trở lại.
Lúc này, một cô nương trẻ tuổi bưng trà lại đây: “ Cô tổ mẫu, thái y nói, thân thể người không tốt không thể ngã bệnh nữa, nóng giận hại thân thể.” Người thiếu nữ trẻ tuổi này chính là cháu gái của Tô phu nhân, kêu là Tiết Ngưng Trà, ở lại Tô phủ cũng khá lâu. Hiện nay luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Tô phu nhân.
Hải thị nhìn cô nương trước mặt, đáy mắt hiện lên tia chán ghét. Tuy nhiên, nàng lại cúi đầu, nên thần sắc vừa rồi cũng không ai nhìn thấy.
Tô phu nhân để Hải thị đi thăm dò ý của bên Thái tử. Khụ, lão gia tử nói bàn tay đen tối phía sau màn độc thủ là Ngũ hoàng tử. Cũng không biết Thượng Đường làm sao lại chọc đến Ngũ hoàng tử.
Hải thị nuốt một ngụm buồn bực, cái gì kêu nàng đi Đông cung thăm dò tin tức. Nhưng chỉ đành nhịn khẩu khí này. Cũng tốt, có cơ hội đi diện kiến Thái tử phi một chút.
Hải thị đưa bái thiếp, rất nhanh liền nhận được hồi thiếp.
Đông cung được kiến tạo cũng tráng lệ hùng vĩ, tường đỏ ngói vàng, xà nhà được chạm trổ, vàng son lộng lẫy. Lầu gác cung điện, cao thấp xen lẫn vào nhau, gần với Hoàng cung.
Hải thị nhìn Hải Như Vũ ăn mặc hoa lệ, nhưng trong ánh mắt lúc này tràn đầy sự mệt mỏi, rất là đau lòng. Hải thị biết rõ Hải Như Vũ cũng rất khó khăn, cho nên chuyến này đến Đông cung, nhìn thấy Như Vũ cũng không nói về chuyện của Bình Thượng Đường, chỉ hỏi một chút chuyện của Hải Như Vũ.
Như Vũ thấy Như Mi ( tên của Hải thị) không nói, liền tự mình nói ra, Hải thị không nói là quan tâm đến mình, nhưng nàng biết Hải thị vì chuyện gì mà đến: “ Chuyện này, muội cũng không biết phải làm như thế nào. Dù sao hiện tại người còn chưa trở lại. Chuyện cấp bách này cũng chỉ có Ôn Uyển giúp được, suy cho cùng trước mặt Hoàng thượng lời nói của Ôn Uyển rất có trọng lượng. Chính là chuyện này, Ôn Uyển đã xác định rõ thái độ. Nàng sẽ không tham dự vào. Bằng không, Bình Thượng Đường tột cùng ra sao, liền nhìn xem Hoàng thượng định xử trí như thế nào.”
Như Mi lắc đầu, ở trước mặt Như Vũ nàng cũng không giấu diếm bịa đặt: “ Thái tử phi, nói thật. Mấy năm nay, Ôn Uyển đối với thất phòng Bình gia như thế nào, ta là người nhìn rõ nhất. Nói quá lời, Ôn Uyển làm mọi chuyện cho bọn họ, ngay cả chính cha mẹ vì con gái mình cũng chỉ đến thế là cùng. Thế nhưng, khụ, lòng người khó thỏa mãn a.” Lời của Tô phu nhân với Chân Chân, làm cho Như Mi chán ghét. Ôn Uyển quận chúa thật ra không nợ Bình Thượng Đường cái gì, ngược lại Bình Thượng Đường thiếu nợ Ôn Uyển rất nhiều. Đã không đền ơn, trái lại còn cảm thấy bị áp chế, một bạch nhãn lang như thế, Ôn Uyển mà ra tay cứu nàng mới cảm thấy kỳ lạ nha!
Như Mi kỳ thật rất buồn bực, nếu mẹ chồng không ba lần bốn lượt làm cho Ôn Uyển tức giận, quan hệ giữa Tô phủ và phủ Quận chúa tuyệt đối sẽ không như bây giờ, chỉ duy trì phần tình bên ngoài. Mất đi một nhà thân thích tốt như vậy, Như Mi ngẫm lại cũng không dễ chịu gì.
Như Vũ không biết trong lòng Như Mi có khúc mắc, còn tưởng là còn vì chuyện của Bình Thượng Đường mà lo lắng, trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ không tốt: “ Tỷ cũng đừng lo lắng. Ôn Uyển sở dĩ không nhúng tay vào, bởi vì nàng biết rõ Bình đại nhân dù có nếm chút đau khổ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Lấy sức nặng của Phúc Huy công chúa, Hoàng thượng sẽ không giết Bình đại nhân. Nhưng mà chức quan hẳn khó giữ được.” Phúc Huy công chúa là bào tỷ ruột của Hoàng thượng, chỉ để lại huyết mạch là Ôn Uyển. Mặc dù hai tỷ đệ chưa từng sống chung với nhau, nhưng Phúc Huy công chúa trong lòng Hoàng thượng có phân lượng rất nặng.
Hải thị có chút do dự: “ Nghe nói, chuyện này huyên náo rất lớn. Thật sự sẽ không……” Lời nói điềm xấu, nàng cũng không dám nói ra. Bình Thượng Đường là rể Tô gia, thật sự vạn nhất xảy ra, đối với Tô gia mà nói cũng là một tổn thất to lớn.
Như Vũ cười nói: “ Tỷ cứ yên tâm. Không nói Hoàng thượng, có Ôn Uyển ở đây, tính mạng của Bình đại nhân chắc chắn sẽ được bảo toàn. Về phần những cái khác, không cần suy nghĩ nhiều. Chức quan hay cái gì đó nghĩ muốn cũng đừng nghĩ, công danh phỏng chừng cũng đã mất.”
Hải thị gật đầu: “ Có được kết quả như thế, đã là tốt rồi.”
Đang nói, bỗng nhiên nghe bên trong có tiếng khóc. Tiếng khóc này là của tiểu nữ nhi Nhã Đồng của Hải Như Vũ. Sau khi tiểu nhi tử mất, Hải Như Vũ đem toàn bộ tình yêu thương của mẹ dành cho con gái. Tiểu cô nương Nhã Đồng lớn lên phấn điêu ngọc trác, làm cho người ưa thích.
Hải thị phụng bồi Hải Như Vũ nhìn cháu ngoại gái, nói chuyện một lúc mới trở về. Như Vũ nhìn cảnh Hải thị trở về, nhớ lại tỷ muội năm đó ở nhà, cuộc sống vô ưu vô lự ( không buồn không lo), ánh mắt có chút ảm đạm.
Nhìn Hải thị mang vẻ mặt lo lắng, nha hoàn bên cạnh liền trấn an Hải thị: “ Phu nhân, đừng lo lắng. Phu nhân đã tận lực là tốt rồi.”
Hải thị lắc đầu, nàng đang suy nghĩ chuyện khác: “ Gần đây biểu tiểu thư cùng đại thiếu gia có gặp nhau hay không?” Nhi tử từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối lão phu nhân, các phương diện về tài học cũng không tệ, nhưng tính tình có chút không tốt, điểm ấy hoàn toàn là học tập từ lão phu nhân. Cái này làm cho Hải thị vô cùng lo lắng. Đã nói chuyện này với trượng phu, trượng phu đem nhi tử trở lại hậu viện, kết quả là cái tính tình này làm thế nào cũng không sửa được, kéo dài đến bây giờ.
Nha hoàn lắc đầu: “ Không có. Đại thiếu gia ở tiền viện, biểu tiểu thư ở hậu viện, không có khả năng gặp nhau. Phu nhân, đừng bận tâm, không có việc gì.” Trước kia, phu nhân lo lắng đại thiếu gia cùng biểu tiểu thư phát sinh những chuyện không nên phát sinh, nhưng nàng lại thấy rất bình thường. Nghĩ tới đây, trái lại nhớ đến Mộng Lan biểu tiểu thư: “ Phu nhân, mặc dù, cô gia không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại mất chức quan. Phu nhân, hôn sự này…” Hôn sự này đối với đại thiếu gia một chút có ích cũng không có.
Hải thị lắc đầu: “ Việc này không ngại.” Sau lưng Mộng Lan là Bình quốc công phủ, về sau Mộng Tuyền sẽ là Thế tử phu nhân Trấn Quốc công. Còn có Ôn Uyển, chung quy vẫn là cô của Mộng Lan.Có mấy tầng quan hệ thông gia này, đối với con đường làm quan của Tô Hàng sau này cũng vô cùng rộng mở rồi.
Nha hoàn chần chờ một lúc mới nói: “ Phu nhân rộng lượng, Mộng Lan biểu tiểu thư thật đúng là may mắn. Nhưng mà, hôn sự của Mộng Tuyền biểu tiểu thư, phu nhân, người nói sẽ có sóng lớn hay không?” Cô gia một khi bị hạ ngục, cửa hôn sự này có thành hay không thật không thể nói chính xác được. Dù sao phía bên kia là thế tử phủ Quốc công. Cho dù từ hôn, nếu muốn định một cửa hôn sự tốt, chuyện này cũng không phải là chuyện khó.
Hải thị lắc đầu: “ Không đâu. Cửa hôn sự này là do Ôn Uyển nói, chỉ cần Ôn Uyển còn, sẽ không hủy bỏ hôn sự này. Hơn nữa có Ôn Uyển, Mộng Tuyền gả đến phủ Quốc công, cuộc sống cũng sẽ không tệ lắm.” Trấn quốc công cùng Trấn quốc công phu nhân và Ôn Uyển có tầng quan hệ thân thiết, trong kinh thành, người nào không biết. Làm gì cũng không bao giờ có chuyện từ hôn, cũng như cuộc sống của Mộng Tuyền sau này sẽ không thể nào không tốt.
Bởi vậy, lo lắng không chỉ có người bên cạnh Hải thị, mà còn có người bên cạnh Tô Chân Chân. Dù sao chuyện như thế cũng nhiều không đếm xuể. Bình phủ lúc đầu khá tốt, nhưng không biết vì sao bên ngoài lại lưu truyền một đoạn tin đồn nói Phủ quốc công muốn từ hôn. Còn nói phủ Quốc công ngay cả chọn người cũng đã chọn xong rồi.
Tin bát quái bên ngoài truyền đi rất nhanh, rất nhanh liền thổi vào trong Bình phủ làm lòng người bất an. Lời đồn này lấy tốc độ nhanh nhất truyền vào tai Mộng Tuyền.
Mộng Tuyền nghe tin tức, vốn đang thêu đồ cưới. Kim thêu bỗng chốc đâm vào đầu ngón tay, chảy máu. Cả người thoáng chốc hoảng hốt đứng dậy.
Triệu ma ma thấy trạng thái cảu Mộng Tuyền, nên hỏi hai câu. Biết tin đồn này liền trấn an: “ Cô nương không cần lo lắng. Chỉ cần Quận chúa còn, cửa hôn sự này tuyệt đối không hủy.” Cửa hôn sự này là do Quận chúa làm chủ định ra, trừ khi Quận chúa bị rơi đài, bằng không sẽ không hủy bỏ hôn sự.
Đang lúc thời điểm lòng người hoang mang, người của phủ Quốc công phái người đưa lễ vật tới. Thật ra, cũng không phải là lễ vật nhiều giá trị gì lắm, chỉ là một mâm trái cây. Trên mặt là tặng lễ, kỳ thật là đang tỏ rõ thái độ.
Loại tin tức bát quái này cũng không vào tai Ôn Uyển. Ôn Uyển đang có thời gian, cho nên nhân cơ hội này liền biên soạn sách. Thời điểm đang bận rộn biên soạn sách mới, lại nhận được thiếp mời do lão tướng gia tự tay viết.
Lão tướng gia cũng đã bảy mươi, vẫn còn tự tay viết thiếp mời cho nàng. Ôn Uyển nhìn thiếp mời, có chút thở dài, cho người đáp lại nói ngày mai sẽ đến nhà thăm lão tướng gia.
Hạ Dao đối với hành động này của lão tướng gia, rất không thích. Cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, còn quản nhiều chuyện như thế làm gì? Cố gắng mà dưỡng thân thể, làm một ông lão nhàn hạ ở nhà không tốt sao?
Ôn Uyển lắc đầu: “ Ai không muốn tuổi già ngồi hưởng phúc. Chính là điều này cũng phải xem hậu bối chịu nên người đã. Nếu có tài, trưởng bối còn không yên lòng sao? Cho nên a, ta nghĩ khi về nhà có cuộc sống thanh nhàn, phải cố gắng dạy dỗ tốt hai hài tử. Tương lai hài tử có thể chống đỡ được gia nghiệp, bảo vệ gia môn, khi ta già rồi mới có thể một người già nhàn nhã.” Trước kia, Ôn Uyển sẽ nói con cháu có phúc của con cháu, nhưng hiện tại chính mình có đứa nhỏ, mới chính thức cảm nhận được nói thì dễ mà làm thì khó. Trừ phi là con cháu mỗi người đều nên người, mới không cần lo lắng. Bằng không sẽ giống như Tô phủ vậy, không người kế nghiệp, nhưng lại một hàng những kẻ cả gan làm loạn, một người không cẩn thận sẽ làm liên luỵ đến một nhà lớn bé. Làm một trưởng bối trong nhà làm sao có thể buông thả được đây. Ứng với một câu tục ngữ, nuôi con một trăm tuổi lo hết chín mươi chín năm
Đứng ở bên ngoài, Minh Duệ đang nhìn Minh Cẩn: “ Nghe được không. Mẹ sau này có thể hưởng phúc được hay không, có thể an tâm làm người già nhàn hạ thoải mái hay không đều phải dựa vào chúng ta. Nhưng đừng đến lúc đó làm cho mẹ già rồi còn phải lo lắng, vì chúng ta mà trù tính.”
Minh Cẩn không quan tâm bĩu môi nói: “ Đệ biết rồi. Ca, đệ không phải mỗi ngày đều cố gắng luyện công, cố gắng học tập nha! Ca, đệ đã rất cố gắng. Huynh đừng có ép đệ nữa được không, bằng không đệ khẳng định sẽ giống như huynh, trở thành một tiểu lão đầu.” Minh Cẩn vào những lúc không được như ý, thường gọi Minh Duệ là tiểu lão đầu ( Đây là do Ôn Uyển lấy biệt danh).
Ôn Uyển nghe được lời nói của Minh Cẩn ở bên ngoài, để hai người đi vào. Ôn Uyển nhéo mũi Minh Cẩn mắng: “ Không biết lớn nhỏ, còn dám nói ca ca con là tiểu lão đầu. Nếu có lần sau, để xem mẹ phạt con như thế nào.”
Ôn Uyển khen Minh Duệ, phê bình Minh Cẩn.
Minh Cẩn oa oa kêu: “ Vì cái gì? Vì cái gì a, vì sao con lại sinh sau có một chút a! Mẹ, con muốn làm ca ca! Con muốn làm lớn, không muốn lại là nhỏ. Con không muốn làm đệ đệ, con muốn làm ca ca.”
Minh Duệ hừ một tiếng: “ Mơ đi”
Trong phòng tràn đầy tiếng cười, vui vẻ hòa thuận.
Cái này đúng là không thể giấu diếm được nữa, Chân Chân liền ăn ngay nói thật. Tô phu nhân thiếu chút nữa là ngất đi: “ Ôn Uyển đâu? Ôn Uyển nói như thế nào?”
Hải thị đứng ở một bên chau mày lại. Cái gì gọi là Ôn Uyển nói như thế nào. Thì ra xem Quận chúa chính là giúp người vần công, tại thời điểm cần xuất lực kêu một tiếng thì phải tới.
Hải thị nghe Tô phu nhân nói Ôn Uyển đủ loại không đúng, Tô Chân thì thành thật nghe không hé một lời. Trong lòng không khỏi thở dài. Cô nãi nãi chính là bị bà mẫu nói lừa gạt. Cho là Quận chúa giúp đỡ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cũng bởi vì lời nói nghiêm trọng này, cho nên mới đưa đến quan hệ càng ngày càng bất hòa. Đến nỗi tình trạng không thể vãn hồi. Khụ, thân là con dâu không thể nói mẹ chồng sai được.
Tô Chân nhìn thấy thần sắc kia của chị dâu, nhớ tới lúc trước Hải thị nói với nàng. Cũng giải thích mấy câu giúp Ôn Uyển, nhưng lại bị Tô phu nhân mắng trở lại.
Lúc này, một cô nương trẻ tuổi bưng trà lại đây: “ Cô tổ mẫu, thái y nói, thân thể người không tốt không thể ngã bệnh nữa, nóng giận hại thân thể.” Người thiếu nữ trẻ tuổi này chính là cháu gái của Tô phu nhân, kêu là Tiết Ngưng Trà, ở lại Tô phủ cũng khá lâu. Hiện nay luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Tô phu nhân.
Hải thị nhìn cô nương trước mặt, đáy mắt hiện lên tia chán ghét. Tuy nhiên, nàng lại cúi đầu, nên thần sắc vừa rồi cũng không ai nhìn thấy.
Tô phu nhân để Hải thị đi thăm dò ý của bên Thái tử. Khụ, lão gia tử nói bàn tay đen tối phía sau màn độc thủ là Ngũ hoàng tử. Cũng không biết Thượng Đường làm sao lại chọc đến Ngũ hoàng tử.
Hải thị nuốt một ngụm buồn bực, cái gì kêu nàng đi Đông cung thăm dò tin tức. Nhưng chỉ đành nhịn khẩu khí này. Cũng tốt, có cơ hội đi diện kiến Thái tử phi một chút.
Hải thị đưa bái thiếp, rất nhanh liền nhận được hồi thiếp.
Đông cung được kiến tạo cũng tráng lệ hùng vĩ, tường đỏ ngói vàng, xà nhà được chạm trổ, vàng son lộng lẫy. Lầu gác cung điện, cao thấp xen lẫn vào nhau, gần với Hoàng cung.
Hải thị nhìn Hải Như Vũ ăn mặc hoa lệ, nhưng trong ánh mắt lúc này tràn đầy sự mệt mỏi, rất là đau lòng. Hải thị biết rõ Hải Như Vũ cũng rất khó khăn, cho nên chuyến này đến Đông cung, nhìn thấy Như Vũ cũng không nói về chuyện của Bình Thượng Đường, chỉ hỏi một chút chuyện của Hải Như Vũ.
Như Vũ thấy Như Mi ( tên của Hải thị) không nói, liền tự mình nói ra, Hải thị không nói là quan tâm đến mình, nhưng nàng biết Hải thị vì chuyện gì mà đến: “ Chuyện này, muội cũng không biết phải làm như thế nào. Dù sao hiện tại người còn chưa trở lại. Chuyện cấp bách này cũng chỉ có Ôn Uyển giúp được, suy cho cùng trước mặt Hoàng thượng lời nói của Ôn Uyển rất có trọng lượng. Chính là chuyện này, Ôn Uyển đã xác định rõ thái độ. Nàng sẽ không tham dự vào. Bằng không, Bình Thượng Đường tột cùng ra sao, liền nhìn xem Hoàng thượng định xử trí như thế nào.”
Như Mi lắc đầu, ở trước mặt Như Vũ nàng cũng không giấu diếm bịa đặt: “ Thái tử phi, nói thật. Mấy năm nay, Ôn Uyển đối với thất phòng Bình gia như thế nào, ta là người nhìn rõ nhất. Nói quá lời, Ôn Uyển làm mọi chuyện cho bọn họ, ngay cả chính cha mẹ vì con gái mình cũng chỉ đến thế là cùng. Thế nhưng, khụ, lòng người khó thỏa mãn a.” Lời của Tô phu nhân với Chân Chân, làm cho Như Mi chán ghét. Ôn Uyển quận chúa thật ra không nợ Bình Thượng Đường cái gì, ngược lại Bình Thượng Đường thiếu nợ Ôn Uyển rất nhiều. Đã không đền ơn, trái lại còn cảm thấy bị áp chế, một bạch nhãn lang như thế, Ôn Uyển mà ra tay cứu nàng mới cảm thấy kỳ lạ nha!
Như Mi kỳ thật rất buồn bực, nếu mẹ chồng không ba lần bốn lượt làm cho Ôn Uyển tức giận, quan hệ giữa Tô phủ và phủ Quận chúa tuyệt đối sẽ không như bây giờ, chỉ duy trì phần tình bên ngoài. Mất đi một nhà thân thích tốt như vậy, Như Mi ngẫm lại cũng không dễ chịu gì.
Như Vũ không biết trong lòng Như Mi có khúc mắc, còn tưởng là còn vì chuyện của Bình Thượng Đường mà lo lắng, trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ không tốt: “ Tỷ cũng đừng lo lắng. Ôn Uyển sở dĩ không nhúng tay vào, bởi vì nàng biết rõ Bình đại nhân dù có nếm chút đau khổ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Lấy sức nặng của Phúc Huy công chúa, Hoàng thượng sẽ không giết Bình đại nhân. Nhưng mà chức quan hẳn khó giữ được.” Phúc Huy công chúa là bào tỷ ruột của Hoàng thượng, chỉ để lại huyết mạch là Ôn Uyển. Mặc dù hai tỷ đệ chưa từng sống chung với nhau, nhưng Phúc Huy công chúa trong lòng Hoàng thượng có phân lượng rất nặng.
Hải thị có chút do dự: “ Nghe nói, chuyện này huyên náo rất lớn. Thật sự sẽ không……” Lời nói điềm xấu, nàng cũng không dám nói ra. Bình Thượng Đường là rể Tô gia, thật sự vạn nhất xảy ra, đối với Tô gia mà nói cũng là một tổn thất to lớn.
Như Vũ cười nói: “ Tỷ cứ yên tâm. Không nói Hoàng thượng, có Ôn Uyển ở đây, tính mạng của Bình đại nhân chắc chắn sẽ được bảo toàn. Về phần những cái khác, không cần suy nghĩ nhiều. Chức quan hay cái gì đó nghĩ muốn cũng đừng nghĩ, công danh phỏng chừng cũng đã mất.”
Hải thị gật đầu: “ Có được kết quả như thế, đã là tốt rồi.”
Đang nói, bỗng nhiên nghe bên trong có tiếng khóc. Tiếng khóc này là của tiểu nữ nhi Nhã Đồng của Hải Như Vũ. Sau khi tiểu nhi tử mất, Hải Như Vũ đem toàn bộ tình yêu thương của mẹ dành cho con gái. Tiểu cô nương Nhã Đồng lớn lên phấn điêu ngọc trác, làm cho người ưa thích.
Hải thị phụng bồi Hải Như Vũ nhìn cháu ngoại gái, nói chuyện một lúc mới trở về. Như Vũ nhìn cảnh Hải thị trở về, nhớ lại tỷ muội năm đó ở nhà, cuộc sống vô ưu vô lự ( không buồn không lo), ánh mắt có chút ảm đạm.
Nhìn Hải thị mang vẻ mặt lo lắng, nha hoàn bên cạnh liền trấn an Hải thị: “ Phu nhân, đừng lo lắng. Phu nhân đã tận lực là tốt rồi.”
Hải thị lắc đầu, nàng đang suy nghĩ chuyện khác: “ Gần đây biểu tiểu thư cùng đại thiếu gia có gặp nhau hay không?” Nhi tử từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối lão phu nhân, các phương diện về tài học cũng không tệ, nhưng tính tình có chút không tốt, điểm ấy hoàn toàn là học tập từ lão phu nhân. Cái này làm cho Hải thị vô cùng lo lắng. Đã nói chuyện này với trượng phu, trượng phu đem nhi tử trở lại hậu viện, kết quả là cái tính tình này làm thế nào cũng không sửa được, kéo dài đến bây giờ.
Nha hoàn lắc đầu: “ Không có. Đại thiếu gia ở tiền viện, biểu tiểu thư ở hậu viện, không có khả năng gặp nhau. Phu nhân, đừng bận tâm, không có việc gì.” Trước kia, phu nhân lo lắng đại thiếu gia cùng biểu tiểu thư phát sinh những chuyện không nên phát sinh, nhưng nàng lại thấy rất bình thường. Nghĩ tới đây, trái lại nhớ đến Mộng Lan biểu tiểu thư: “ Phu nhân, mặc dù, cô gia không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại mất chức quan. Phu nhân, hôn sự này…” Hôn sự này đối với đại thiếu gia một chút có ích cũng không có.
Hải thị lắc đầu: “ Việc này không ngại.” Sau lưng Mộng Lan là Bình quốc công phủ, về sau Mộng Tuyền sẽ là Thế tử phu nhân Trấn Quốc công. Còn có Ôn Uyển, chung quy vẫn là cô của Mộng Lan.Có mấy tầng quan hệ thông gia này, đối với con đường làm quan của Tô Hàng sau này cũng vô cùng rộng mở rồi.
Nha hoàn chần chờ một lúc mới nói: “ Phu nhân rộng lượng, Mộng Lan biểu tiểu thư thật đúng là may mắn. Nhưng mà, hôn sự của Mộng Tuyền biểu tiểu thư, phu nhân, người nói sẽ có sóng lớn hay không?” Cô gia một khi bị hạ ngục, cửa hôn sự này có thành hay không thật không thể nói chính xác được. Dù sao phía bên kia là thế tử phủ Quốc công. Cho dù từ hôn, nếu muốn định một cửa hôn sự tốt, chuyện này cũng không phải là chuyện khó.
Hải thị lắc đầu: “ Không đâu. Cửa hôn sự này là do Ôn Uyển nói, chỉ cần Ôn Uyển còn, sẽ không hủy bỏ hôn sự này. Hơn nữa có Ôn Uyển, Mộng Tuyền gả đến phủ Quốc công, cuộc sống cũng sẽ không tệ lắm.” Trấn quốc công cùng Trấn quốc công phu nhân và Ôn Uyển có tầng quan hệ thân thiết, trong kinh thành, người nào không biết. Làm gì cũng không bao giờ có chuyện từ hôn, cũng như cuộc sống của Mộng Tuyền sau này sẽ không thể nào không tốt.
Bởi vậy, lo lắng không chỉ có người bên cạnh Hải thị, mà còn có người bên cạnh Tô Chân Chân. Dù sao chuyện như thế cũng nhiều không đếm xuể. Bình phủ lúc đầu khá tốt, nhưng không biết vì sao bên ngoài lại lưu truyền một đoạn tin đồn nói Phủ quốc công muốn từ hôn. Còn nói phủ Quốc công ngay cả chọn người cũng đã chọn xong rồi.
Tin bát quái bên ngoài truyền đi rất nhanh, rất nhanh liền thổi vào trong Bình phủ làm lòng người bất an. Lời đồn này lấy tốc độ nhanh nhất truyền vào tai Mộng Tuyền.
Mộng Tuyền nghe tin tức, vốn đang thêu đồ cưới. Kim thêu bỗng chốc đâm vào đầu ngón tay, chảy máu. Cả người thoáng chốc hoảng hốt đứng dậy.
Triệu ma ma thấy trạng thái cảu Mộng Tuyền, nên hỏi hai câu. Biết tin đồn này liền trấn an: “ Cô nương không cần lo lắng. Chỉ cần Quận chúa còn, cửa hôn sự này tuyệt đối không hủy.” Cửa hôn sự này là do Quận chúa làm chủ định ra, trừ khi Quận chúa bị rơi đài, bằng không sẽ không hủy bỏ hôn sự.
Đang lúc thời điểm lòng người hoang mang, người của phủ Quốc công phái người đưa lễ vật tới. Thật ra, cũng không phải là lễ vật nhiều giá trị gì lắm, chỉ là một mâm trái cây. Trên mặt là tặng lễ, kỳ thật là đang tỏ rõ thái độ.
Loại tin tức bát quái này cũng không vào tai Ôn Uyển. Ôn Uyển đang có thời gian, cho nên nhân cơ hội này liền biên soạn sách. Thời điểm đang bận rộn biên soạn sách mới, lại nhận được thiếp mời do lão tướng gia tự tay viết.
Lão tướng gia cũng đã bảy mươi, vẫn còn tự tay viết thiếp mời cho nàng. Ôn Uyển nhìn thiếp mời, có chút thở dài, cho người đáp lại nói ngày mai sẽ đến nhà thăm lão tướng gia.
Hạ Dao đối với hành động này của lão tướng gia, rất không thích. Cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, còn quản nhiều chuyện như thế làm gì? Cố gắng mà dưỡng thân thể, làm một ông lão nhàn hạ ở nhà không tốt sao?
Ôn Uyển lắc đầu: “ Ai không muốn tuổi già ngồi hưởng phúc. Chính là điều này cũng phải xem hậu bối chịu nên người đã. Nếu có tài, trưởng bối còn không yên lòng sao? Cho nên a, ta nghĩ khi về nhà có cuộc sống thanh nhàn, phải cố gắng dạy dỗ tốt hai hài tử. Tương lai hài tử có thể chống đỡ được gia nghiệp, bảo vệ gia môn, khi ta già rồi mới có thể một người già nhàn nhã.” Trước kia, Ôn Uyển sẽ nói con cháu có phúc của con cháu, nhưng hiện tại chính mình có đứa nhỏ, mới chính thức cảm nhận được nói thì dễ mà làm thì khó. Trừ phi là con cháu mỗi người đều nên người, mới không cần lo lắng. Bằng không sẽ giống như Tô phủ vậy, không người kế nghiệp, nhưng lại một hàng những kẻ cả gan làm loạn, một người không cẩn thận sẽ làm liên luỵ đến một nhà lớn bé. Làm một trưởng bối trong nhà làm sao có thể buông thả được đây. Ứng với một câu tục ngữ, nuôi con một trăm tuổi lo hết chín mươi chín năm
Đứng ở bên ngoài, Minh Duệ đang nhìn Minh Cẩn: “ Nghe được không. Mẹ sau này có thể hưởng phúc được hay không, có thể an tâm làm người già nhàn hạ thoải mái hay không đều phải dựa vào chúng ta. Nhưng đừng đến lúc đó làm cho mẹ già rồi còn phải lo lắng, vì chúng ta mà trù tính.”
Minh Cẩn không quan tâm bĩu môi nói: “ Đệ biết rồi. Ca, đệ không phải mỗi ngày đều cố gắng luyện công, cố gắng học tập nha! Ca, đệ đã rất cố gắng. Huynh đừng có ép đệ nữa được không, bằng không đệ khẳng định sẽ giống như huynh, trở thành một tiểu lão đầu.” Minh Cẩn vào những lúc không được như ý, thường gọi Minh Duệ là tiểu lão đầu ( Đây là do Ôn Uyển lấy biệt danh).
Ôn Uyển nghe được lời nói của Minh Cẩn ở bên ngoài, để hai người đi vào. Ôn Uyển nhéo mũi Minh Cẩn mắng: “ Không biết lớn nhỏ, còn dám nói ca ca con là tiểu lão đầu. Nếu có lần sau, để xem mẹ phạt con như thế nào.”
Ôn Uyển khen Minh Duệ, phê bình Minh Cẩn.
Minh Cẩn oa oa kêu: “ Vì cái gì? Vì cái gì a, vì sao con lại sinh sau có một chút a! Mẹ, con muốn làm ca ca! Con muốn làm lớn, không muốn lại là nhỏ. Con không muốn làm đệ đệ, con muốn làm ca ca.”
Minh Duệ hừ một tiếng: “ Mơ đi”
Trong phòng tràn đầy tiếng cười, vui vẻ hòa thuận.
/1357
|