Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói liền tức giận.
Gương mặt của Hoàng đế tối sầm, nếu đã biết sao không nói sớm? Đến bây giờ mới nói ra, nha đầu này thật đúng là lười biếng vô cùng. Có điều, mấy năm nay, lại trị (tác phong và uy tín của quan lại) của hải khẩu cũng được xem như thanh liêm, nên Hoàng đế cũng nhịn được, liền mở miệng nói: “Kể từ khi thành lập, hàng năm, tiền thuế của hải khẩu đều tăng lên. Quan viên phía dưới cũng hoà hợp êm thấm, chưa từng phát sinh chuyện lớn nào.”
Ngự sử cũng có dâng sổ con, nhưng Hoàng đế đều giữ lại mà không gửi đi, so với Dương Châu lúc đầu, thì chuyện hải khẩu tốt hơn rất nhiều. Hoàng đế cũng biết rất rõ, sao sẽ có nhiều thanh quan như vậy chứ? Nhưng chỉ cần phần lớn đều vào kho là được. Cho nên nói, làm Hoàng đế cũng có bất đắc dĩ của Hoàng đế.
Ôn Uyển nghe Hoàng đế nói, liền không nhịn được mà bật cười. Cậu Hoàng đế thật sự xem thường hải khẩu này quá rồi, hải khẩu có thể giống với Dương Châu sao? Dương Châu là nơi sản xuất muối, là vùng thuế muối của cả nước. Loại thuế muối này, không có chỗ nào có thể lừa gạt được. Nhưng hải khẩu lại không giống.
Hải khẩu là thành thị kinh doanh, chiếm hai phần cổ phần trên danh nghĩa trong Thương hành, lại cho người ta nhập hàng với giá bán sỉ từ Thương hành rồi vận chuyển đến những địa phương khác để bán, hơn nữa, trong ngày lễ tết, những thương nhân kia đều biếu quà. Phải biết rằng, vào ngày lễ tết, ngay cả Thương hành Quảng Nguyên của Ôn Uyển cũng đều được biếu quà đó (Quà cáp của Thương hành Quảng Nguyên đều là phải có cấp bậc nhất định trở lên mới có tư cách được nhận). Những số nhỏ nhỏ lẻ lẻ này cộng lại cũng không phải là số nhỏ nữa.
Ôn Uyển nói những tình huống này, là nhìn hết trong những quan viên kia, chưa chắc không có người chê tiền nhiều. Hơn nữa, chuyện lần này rõ ràng cho thấy sau lưng có người điều khiển. Bọn họ muốn tận diệt Hổ Uy quân, vậy sao Ôn Uyển vẫn không thể đáp lễ lại bọn họ, nhân cơ hội tận diệt bọn họ chứ? Đương nhiên, Ôn Uyển làm những điều này thì phải cần nhận được sự cho phép của Hoàng đế. Hoàng đế không cho phép, thì cái gì cũng không làm được. Có điều, dựa theo sự hiểu biết của Ôn Uyển về Hoàng đế, chỉ cần số tiền này lớn, Hoàng đế không thể nào không điều tra (cũng là ảnh hưởng từ ngươi).
Kết quả như dự đoán của Ôn Uyển, Hoàng đế cho Ôn Uyển tính toán ước lượng số tiền thuế hàng năm ra trước, rồi sau đó lại quyết định có điều tra quan viên hải khẩu hay không?
Ôn Uyển đồng ý. Sau khi trở về, Ôn Uyển liền viết một phong thư cho Bạch Thế Niên. Cũng không hỏi thăm gì khác, mà chỉ nói chuyện này cho Bạch Thế Niên biết. Còn có chính là, chuyện Hổ Uy quân lần này sẽ rơi lên đầu nàng.
Án kiện trọng đại, nên Hoàng đế sẽ phái khâm sai đi điều tra, sau khi thẩm tra, liền áp giải phạm nhân về kinh, sau đó lại trải qua sự thẩm tra của Đại Lý Tự, rồi cuối cùng Hoàng đế mới định đoạt. Lần này cũng không ngoại lệ, đầu tiên liền phái một khâm sai đến đó, áp giải người về kinh.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển cũng không nhàn rỗi, vừa phải tính toán ước lượng tiền thuế trong mấy năm nay, lại vừa phải xem tư liệu của các tướng lãnh trong Hổ Uy quân, hơn nữa, còn phải quan tâm đến chuyện hai sản nghiệp của mình. May mà chuyện trong phủ đệ cũng có Hạ Dao và Hạ Ảnh trông coi, chứ nếu không, Ôn Uyển thật sự phải mệt nhọc.
Bạch Thế Niên nhận được thư của Ôn Uyển, đầu tiên chính là nhìn xem phần cuối thư có ám hiệu hay không. Lần này, thật sự có ám hiệu. Xem ám hiệu xong, sắc mặt Bạch Thế Niên liền ngưng trọng. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng liền nói với Diệp Tuần: “Lần này, Hổ Uy quân cần thanh tẩy trên quy mô lớn.” Văn gia nhìn khối thịt này chằm chằm mấy năm, nay rốt cuộc đã ra tay. Nhưng ngược lại, Bạch Thế Niên lại thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này, Ôn Uyển đã tiết lộ với hắn, nhưng Ôn Uyển còn chưa ra mặt quản lý, nên hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Trong chuyện này, Diệp Tuần cũng không có biện pháp. Đây là chuyện cách xa hơn ngàn dặm, hơn nữa, cũng không nằm trong phạm vi quản lý của mình, hắn có nhiều kế sách hơn nữa, thì cũng không làm gì được.
Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua Diệp Tuần, trong thư Ôn Uyển nói, lần này, chắc Hoàng đế sẽ công khai chuyện này cho mọi người. Hắn nhận được thư đã qua lâu như vậy, chắc tin tức đã truyền đi rồi, lắc đầu, nói một cách bất đắc dĩ: “Ngươi còn chưa biết, trước khi ta và Ôn Uyển thành thân, Hoàng thượng đã giao quân quyền Hổ Uy quân cho Ôn Uyển. Chỉ là, Ôn Uyển rất lười, nên không muốn tiếp nhận thôi.”
Diệp Tuần cũng có định lực hơn người, cho dù bây giờ nói cho hắn biết, kẻ địch giết vào trong quân doanh, thì tuyệt đối hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút, nhưng lại bị tin tức này của Bạch Thế Niên dọa sợ: “Tướng quân, không phải ngài đang nói đùa chứa?” Trong lịch sử Đại Tề, còn chưa từng có Quận chúa trông coi quân quyền (Lúc trước từng có Thái hậu đảm nhiệm, trông coi triều chính, quân quyền cũng bị bà ấy nắm trong tay, có điều, chưa từng có tiền lệ như lần này).
Vốn trong lòng Bạch Thế Niên đang nặng nề, thì liền bị bộ dáng ngu ngốc này của Diệp Tuần làm cho vui vẻ: “Chuyện lớn như vậy thì sao ta có thể nói đùa được? Lúc đó, Ôn Uyển lo lắng gả cho ta sẽ gặp nguy hiểm lớn, cho nên mới muốn quân quyền Hổ Uy quân, để có thể đặt người của mình ở hải khẩu, nếu trong tương lai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cũng có thời gian khôi phục, rồi sau đó cả nhà có thể chạy trốn ra hải ngoại thuận lợi. Chỉ có điều, bây giờ Ôn Uyển đã gạt bỏ chủ ý này. Ta cũng xem như được thở phào nhẹ nhõm.” Quê hương khó cách, nếu phải lựa chọn, thì cho dù phải chết, hắn cũng không nguyện ý đi. Nhưng nếu thật sự đi đến một bước đó, thì có khả năng hắn lại không nỡ chết.
Diệp Tuần kinh ngạc ba phút đồng hồ, sau khi bình tĩnh lại, liền nổi lên nghi vấn với câu cuối cùng: “Tại sao Quận chúa lại gạt bỏ chủ ý?”
Trên khuôn mặt của Bạch Thế Niên hiện lên nụ cười: “Vợ chồng chúng ta thì không cần lo lắng, mà chỉ lo cho các con. Lúc đầu, Ôn Uyển làm như vậy, cũng là vì muốn giữ lại một đường lui cho các con. Chỉ là, Ôn Uyển đã viết thư nói với ta, Minh Duệ và Minh Cẩn đều là những đứa bé thông minh, lấy bản lãnh của bọn chúng, thì vẫn có thể tự bảo vệ mình thật tốt.” Chỉ cần không có thù oán với người thượng vị như vợ chồng bọn họ, thì Bạch gia bọn họ có thể bình yên vô sự. Nhưng nếu có thù oán, vậy thì không thể để cho hắn ta thượng vị.
Diệp Tuần tức giận, trợn mắt nhìn Bạch Thế Niên, lúc nào cũng không quên khoe khoang con mình thông tuệ, còn chưa thấy nam nhân nào đắc chí như vậy: “Nói như vậy, chuyện lần này, Quận chúa sẽ nhúng tay à?” Nói xong cũng cảm giác mình nói nhảm, nếu Quận chúa Ôn Uyển là Thống soái cao nhất của Hổ Uy quân, thì chắc chắn sẽ nhúng tay: “Nguyên soái có muốn cầu tình với Quận chúa không?” Lúc nói những lời này, cũng kèm theo hương vị trêu chọc ở trong.
Bạch Thế Niên liếc Diệp Tuần một cái đầy khinh thường: “Ôn Uyển là loại người không để ý pháp luật và kỷ luật sao? Nếu ta đi cầu tình, chính là khiến cho mình mất mặt. Có điều, có Ôn Uyển ra mặt, thì bản thân ta vẫn an tâm không ít. Đã làm trái với pháp luật và kỷ luật, thì bị xử phạt là trừng phạt đúng tội, nhưng cũng sẽ không để cho người của Văn gia hãm hại kéo những người vô tội xuống. Chỉ cần có thể giữ được phần lớn trong số những người đó, thì ta cũng đã an tâm rồi.” Rốt cuộc cũng là quân đội do một tay mình tạo dựng lên, cứ biến mất như vậy, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Ánh mắt Diệp Tuần chợt lóe: “Nguyên soái, Quận chúa trông coi Hổ Uy quân sao? Ngài nói xem, có phải Quận chúa muốn Hổ Uy quân thay Nguyên soái không? Chờ sau này, khi Nguyên soái trở về thì để cho Nguyên soái trông coi?”
Bạch Thế Niên sửng sốt, nhưng lại cười nói: “Ngươi cho rằng Hổ Uy quân là của Ôn Uyển, muốn cho người nào thì liền cho người đó sao? Căn bản Ôn Uyển không hiểu quân sự, lúc đó nàng ấy chỉ vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi. Người nắm quyền chân chính là Hoàng thượng. Có điều, Ôn Uyển nhúng tay vào chuyện Hổ Uy quân, thì đúng là một chuyện tốt.” Ít nhất còn có thể giữ được một số người.
Diệp Tuần cũng không phủ nhận đây là một chuyện tốt. Nếu Quận chúa đã nhúng tay, Hổ Uy quân cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Phạm pháp bị trừng phạt thì cũng là trừng phạt đúng tội. Diệp Tuần lại cảm thấy hứng thú với một đề tài khác: “Dịch bệnh đậu mùa lần trước lại khiến cho ta sợ hết hồn. Quận chúa có nói gì không?”
Không nói trong kinh thành phát sinh bệnh đậu mùa khiến cho Diệp Tuần bị dọa, mà Bạch Thế Niên cũng sợ hết hồn. Nhận được tin tức trong kinh thành có rất nhiều người bị lây bệnh đậu mùa, Bạch Thế Niên khó ngủ cả đêm, luôn lo vợ con cũng lây nhiễm. Mặc dù tự nói với mình sẽ không sao, nhưng vẫn không thể yên tâm, lo lắng đến nỗi buổi tối cũng không ngủ được. Đến khi nhận được tin tức triều đình đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc ngăn chặn bệnh đậu mùa, Bạch Thế Niên mới chính thức yên lòng.
Trong đáy lòng Diệp Tuần có một vạn điều nghi vấn. Cái gì mà thần tiên báo mộng chứ? Đó là điều trăm triệu lần không thể nào có. Lời như thế cũng chỉ có thể lừa gạt dân chúng thôi, chứ hắn thì không tin. Nếu thần tiên tốt như thế, vậy thì hơn một ngàn năm nay, thần tiên đều ngủ đến bây giờ mới thức sao? “Quận chúa có nhắc tới chuyện này với Tướng quân không? Bồ Tát báo mộng cho Hoàng thượng, nghe đã cảm thấy kỳ quái.” Hắn tuyệt đối không tin.
Bạch Thế Niên lắc đầu rất dứt khoát: “Quản nó quái dị hay không quái dị, chỉ cần phương thuốc có tác dụng là được.” Chỉ cần có tác dụng, có thể tạo phúc cho dân chúng, thì quản những thứ khác nhiều như vậy làm cái gì?
Diệp Tuần nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, cười nói: “Ngài biết ta đang nghĩ gì mà? Ta đang nghĩ, phương thuốc này có tám chín phần là do Quận chúa nghĩ ra.” Thấy Bạch Thế Niên muốn phản bác, Diệp Tuần liền cười nói: “Bồ Tát gì đó ta không tin, bởi nếu thật sự có Bồ Tát gì đó, thì nhân gian làm gì có nhiều chuyện bất công như vậy? Ta nói do Quận chúa nghĩ ra cũng không phải không có căn cứ. Không biết ngài có nghe một tin đồn rằng, Quận chúa đã bái một cao nhân ẩn sĩ làm thầy không? Nghe nói, chính Quận chúa Ôn Uyển cũng đã từng thừa nhận. Ta tình nguyện tin tưởng, đây là phương thuốc mà Quận chúa được cao nhân truyền thụ để cứu thế nhân.” Diệp Tuần không tin Bồ Tát tiên nhân, nhưng lại tin tưởng cao nhân ẩn sĩ.
Bạch Thế Niên cũng đã từng nghe một tin đồn như vậy, thật ra, trong nội tâm của Bạch Thế Niên cũng tin tưởng như vậy. Bằng không, một thân bản lĩnh vượt xa người phàm này của Ôn Uyển là học được từ đâu, không thể nào trời sinh đã biết! Chỉ là, Bạch Thế Niên không giống với những người khác, hắn sẽ không đi hỏi, chỉ cần những thứ này không có tác hại gì với vợ chồng bọn họ, Ôn Uyển nguyện ý nói, thì hắn nghe, không muốn nói, thì hắn cũng không hỏi. Đây là một loại tôn trọng với Ôn Uyển.
Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên không có chút lòng hiếu kỳ nào, thì hơi buồn bực. Thật ra, hắn rất muốn biết rốt cuộc cao nhân ẩn sĩ này như thế nào, có bản lãnh thông thiên gì, Quận chúa học được bao nhiêu, còn bao nhiêu chưa bày ra (Lục Nguyệt nói: đây cũng là một nam nhân bát quái).
Sau khi nói chuyện với Diệp Tuần, Bạch Thế Niên trở về thư phòng, viết thư trả lời cho Ôn Uyển. Bạch Thế Niên rất hy vọng mượn chuyện lần này, sau khi thanh tẩy trên quy mô lớn cho Hổ Uy quân, sẽ trọng chấn hùng phong. Hy vọng thì tốt đẹp, nhưng thực tế thì không thể thực hiện được, Ôn Uyển hoàn toàn không hiểu gì về quân sự.
Ôn Uyển sửa sang lại toàn bộ những tư liệu mà Hạ Ảnh đã điều tra được, hơn nữa đã xác nhận là sự thật một lần, sau đó đưa cho ba đứa bé xem.
Ba đứa bé đều vô cùng khiếp sợ. Những người này đều đã từng lập vô số công lao cho triều đình, nhưng bây giờ, lại trở thành tù nhân. Minh Cẩn không hiểu: “Mẹ, tại sao bọn họ lại luân lạc tới tình trạng hôm nay?”
Ôn Uyển không nói gì với ba đứa.
Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển làm như vậy thật sự không tốt: “Bọn chúng còn nhỏ, tiếp xúc với những thứ này làm gì?” Hạ Dao thật sự cho rằng Ôn Uyển thường xuyên làm chút ít chuyện đốt cháy giai đoạn.
Ôn Uyển cười nói: “Linh Đông đã tám tuổi rồi, nên tiếp xúc với những thứ này. Nếu không, sẽ tụt lại sau người khác rất nhiều.”
Hạ Dao trợn mắt trừng Ôn Uyển, đang nói cái gì vậy? Dạy chủ yếu chính là Linh Đông, nhưng sao cũng kéo cả Minh Duệ và Minh Cẩn vào? Có người làm mẹ như vậy sao? Người ta đều thiên vị con của mình, Quận chúa thì lại ngược lại, tất cả bản lãnh đều dạy hết cho Linh Đông, mà không dạy cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Cũng không biết rốt cuộc Quận chúa nghĩ gì nữa.
Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng không phải chán ghét Linh Đông, mà chỉ là, so với Minh Duệ và Minh Cẩn, thì cũng không biết Linh Đông đứng thứ mấy thôi.
Gương mặt của Hoàng đế tối sầm, nếu đã biết sao không nói sớm? Đến bây giờ mới nói ra, nha đầu này thật đúng là lười biếng vô cùng. Có điều, mấy năm nay, lại trị (tác phong và uy tín của quan lại) của hải khẩu cũng được xem như thanh liêm, nên Hoàng đế cũng nhịn được, liền mở miệng nói: “Kể từ khi thành lập, hàng năm, tiền thuế của hải khẩu đều tăng lên. Quan viên phía dưới cũng hoà hợp êm thấm, chưa từng phát sinh chuyện lớn nào.”
Ngự sử cũng có dâng sổ con, nhưng Hoàng đế đều giữ lại mà không gửi đi, so với Dương Châu lúc đầu, thì chuyện hải khẩu tốt hơn rất nhiều. Hoàng đế cũng biết rất rõ, sao sẽ có nhiều thanh quan như vậy chứ? Nhưng chỉ cần phần lớn đều vào kho là được. Cho nên nói, làm Hoàng đế cũng có bất đắc dĩ của Hoàng đế.
Ôn Uyển nghe Hoàng đế nói, liền không nhịn được mà bật cười. Cậu Hoàng đế thật sự xem thường hải khẩu này quá rồi, hải khẩu có thể giống với Dương Châu sao? Dương Châu là nơi sản xuất muối, là vùng thuế muối của cả nước. Loại thuế muối này, không có chỗ nào có thể lừa gạt được. Nhưng hải khẩu lại không giống.
Hải khẩu là thành thị kinh doanh, chiếm hai phần cổ phần trên danh nghĩa trong Thương hành, lại cho người ta nhập hàng với giá bán sỉ từ Thương hành rồi vận chuyển đến những địa phương khác để bán, hơn nữa, trong ngày lễ tết, những thương nhân kia đều biếu quà. Phải biết rằng, vào ngày lễ tết, ngay cả Thương hành Quảng Nguyên của Ôn Uyển cũng đều được biếu quà đó (Quà cáp của Thương hành Quảng Nguyên đều là phải có cấp bậc nhất định trở lên mới có tư cách được nhận). Những số nhỏ nhỏ lẻ lẻ này cộng lại cũng không phải là số nhỏ nữa.
Ôn Uyển nói những tình huống này, là nhìn hết trong những quan viên kia, chưa chắc không có người chê tiền nhiều. Hơn nữa, chuyện lần này rõ ràng cho thấy sau lưng có người điều khiển. Bọn họ muốn tận diệt Hổ Uy quân, vậy sao Ôn Uyển vẫn không thể đáp lễ lại bọn họ, nhân cơ hội tận diệt bọn họ chứ? Đương nhiên, Ôn Uyển làm những điều này thì phải cần nhận được sự cho phép của Hoàng đế. Hoàng đế không cho phép, thì cái gì cũng không làm được. Có điều, dựa theo sự hiểu biết của Ôn Uyển về Hoàng đế, chỉ cần số tiền này lớn, Hoàng đế không thể nào không điều tra (cũng là ảnh hưởng từ ngươi).
Kết quả như dự đoán của Ôn Uyển, Hoàng đế cho Ôn Uyển tính toán ước lượng số tiền thuế hàng năm ra trước, rồi sau đó lại quyết định có điều tra quan viên hải khẩu hay không?
Ôn Uyển đồng ý. Sau khi trở về, Ôn Uyển liền viết một phong thư cho Bạch Thế Niên. Cũng không hỏi thăm gì khác, mà chỉ nói chuyện này cho Bạch Thế Niên biết. Còn có chính là, chuyện Hổ Uy quân lần này sẽ rơi lên đầu nàng.
Án kiện trọng đại, nên Hoàng đế sẽ phái khâm sai đi điều tra, sau khi thẩm tra, liền áp giải phạm nhân về kinh, sau đó lại trải qua sự thẩm tra của Đại Lý Tự, rồi cuối cùng Hoàng đế mới định đoạt. Lần này cũng không ngoại lệ, đầu tiên liền phái một khâm sai đến đó, áp giải người về kinh.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển cũng không nhàn rỗi, vừa phải tính toán ước lượng tiền thuế trong mấy năm nay, lại vừa phải xem tư liệu của các tướng lãnh trong Hổ Uy quân, hơn nữa, còn phải quan tâm đến chuyện hai sản nghiệp của mình. May mà chuyện trong phủ đệ cũng có Hạ Dao và Hạ Ảnh trông coi, chứ nếu không, Ôn Uyển thật sự phải mệt nhọc.
Bạch Thế Niên nhận được thư của Ôn Uyển, đầu tiên chính là nhìn xem phần cuối thư có ám hiệu hay không. Lần này, thật sự có ám hiệu. Xem ám hiệu xong, sắc mặt Bạch Thế Niên liền ngưng trọng. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng liền nói với Diệp Tuần: “Lần này, Hổ Uy quân cần thanh tẩy trên quy mô lớn.” Văn gia nhìn khối thịt này chằm chằm mấy năm, nay rốt cuộc đã ra tay. Nhưng ngược lại, Bạch Thế Niên lại thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này, Ôn Uyển đã tiết lộ với hắn, nhưng Ôn Uyển còn chưa ra mặt quản lý, nên hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Trong chuyện này, Diệp Tuần cũng không có biện pháp. Đây là chuyện cách xa hơn ngàn dặm, hơn nữa, cũng không nằm trong phạm vi quản lý của mình, hắn có nhiều kế sách hơn nữa, thì cũng không làm gì được.
Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua Diệp Tuần, trong thư Ôn Uyển nói, lần này, chắc Hoàng đế sẽ công khai chuyện này cho mọi người. Hắn nhận được thư đã qua lâu như vậy, chắc tin tức đã truyền đi rồi, lắc đầu, nói một cách bất đắc dĩ: “Ngươi còn chưa biết, trước khi ta và Ôn Uyển thành thân, Hoàng thượng đã giao quân quyền Hổ Uy quân cho Ôn Uyển. Chỉ là, Ôn Uyển rất lười, nên không muốn tiếp nhận thôi.”
Diệp Tuần cũng có định lực hơn người, cho dù bây giờ nói cho hắn biết, kẻ địch giết vào trong quân doanh, thì tuyệt đối hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút, nhưng lại bị tin tức này của Bạch Thế Niên dọa sợ: “Tướng quân, không phải ngài đang nói đùa chứa?” Trong lịch sử Đại Tề, còn chưa từng có Quận chúa trông coi quân quyền (Lúc trước từng có Thái hậu đảm nhiệm, trông coi triều chính, quân quyền cũng bị bà ấy nắm trong tay, có điều, chưa từng có tiền lệ như lần này).
Vốn trong lòng Bạch Thế Niên đang nặng nề, thì liền bị bộ dáng ngu ngốc này của Diệp Tuần làm cho vui vẻ: “Chuyện lớn như vậy thì sao ta có thể nói đùa được? Lúc đó, Ôn Uyển lo lắng gả cho ta sẽ gặp nguy hiểm lớn, cho nên mới muốn quân quyền Hổ Uy quân, để có thể đặt người của mình ở hải khẩu, nếu trong tương lai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cũng có thời gian khôi phục, rồi sau đó cả nhà có thể chạy trốn ra hải ngoại thuận lợi. Chỉ có điều, bây giờ Ôn Uyển đã gạt bỏ chủ ý này. Ta cũng xem như được thở phào nhẹ nhõm.” Quê hương khó cách, nếu phải lựa chọn, thì cho dù phải chết, hắn cũng không nguyện ý đi. Nhưng nếu thật sự đi đến một bước đó, thì có khả năng hắn lại không nỡ chết.
Diệp Tuần kinh ngạc ba phút đồng hồ, sau khi bình tĩnh lại, liền nổi lên nghi vấn với câu cuối cùng: “Tại sao Quận chúa lại gạt bỏ chủ ý?”
Trên khuôn mặt của Bạch Thế Niên hiện lên nụ cười: “Vợ chồng chúng ta thì không cần lo lắng, mà chỉ lo cho các con. Lúc đầu, Ôn Uyển làm như vậy, cũng là vì muốn giữ lại một đường lui cho các con. Chỉ là, Ôn Uyển đã viết thư nói với ta, Minh Duệ và Minh Cẩn đều là những đứa bé thông minh, lấy bản lãnh của bọn chúng, thì vẫn có thể tự bảo vệ mình thật tốt.” Chỉ cần không có thù oán với người thượng vị như vợ chồng bọn họ, thì Bạch gia bọn họ có thể bình yên vô sự. Nhưng nếu có thù oán, vậy thì không thể để cho hắn ta thượng vị.
Diệp Tuần tức giận, trợn mắt nhìn Bạch Thế Niên, lúc nào cũng không quên khoe khoang con mình thông tuệ, còn chưa thấy nam nhân nào đắc chí như vậy: “Nói như vậy, chuyện lần này, Quận chúa sẽ nhúng tay à?” Nói xong cũng cảm giác mình nói nhảm, nếu Quận chúa Ôn Uyển là Thống soái cao nhất của Hổ Uy quân, thì chắc chắn sẽ nhúng tay: “Nguyên soái có muốn cầu tình với Quận chúa không?” Lúc nói những lời này, cũng kèm theo hương vị trêu chọc ở trong.
Bạch Thế Niên liếc Diệp Tuần một cái đầy khinh thường: “Ôn Uyển là loại người không để ý pháp luật và kỷ luật sao? Nếu ta đi cầu tình, chính là khiến cho mình mất mặt. Có điều, có Ôn Uyển ra mặt, thì bản thân ta vẫn an tâm không ít. Đã làm trái với pháp luật và kỷ luật, thì bị xử phạt là trừng phạt đúng tội, nhưng cũng sẽ không để cho người của Văn gia hãm hại kéo những người vô tội xuống. Chỉ cần có thể giữ được phần lớn trong số những người đó, thì ta cũng đã an tâm rồi.” Rốt cuộc cũng là quân đội do một tay mình tạo dựng lên, cứ biến mất như vậy, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Ánh mắt Diệp Tuần chợt lóe: “Nguyên soái, Quận chúa trông coi Hổ Uy quân sao? Ngài nói xem, có phải Quận chúa muốn Hổ Uy quân thay Nguyên soái không? Chờ sau này, khi Nguyên soái trở về thì để cho Nguyên soái trông coi?”
Bạch Thế Niên sửng sốt, nhưng lại cười nói: “Ngươi cho rằng Hổ Uy quân là của Ôn Uyển, muốn cho người nào thì liền cho người đó sao? Căn bản Ôn Uyển không hiểu quân sự, lúc đó nàng ấy chỉ vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi. Người nắm quyền chân chính là Hoàng thượng. Có điều, Ôn Uyển nhúng tay vào chuyện Hổ Uy quân, thì đúng là một chuyện tốt.” Ít nhất còn có thể giữ được một số người.
Diệp Tuần cũng không phủ nhận đây là một chuyện tốt. Nếu Quận chúa đã nhúng tay, Hổ Uy quân cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Phạm pháp bị trừng phạt thì cũng là trừng phạt đúng tội. Diệp Tuần lại cảm thấy hứng thú với một đề tài khác: “Dịch bệnh đậu mùa lần trước lại khiến cho ta sợ hết hồn. Quận chúa có nói gì không?”
Không nói trong kinh thành phát sinh bệnh đậu mùa khiến cho Diệp Tuần bị dọa, mà Bạch Thế Niên cũng sợ hết hồn. Nhận được tin tức trong kinh thành có rất nhiều người bị lây bệnh đậu mùa, Bạch Thế Niên khó ngủ cả đêm, luôn lo vợ con cũng lây nhiễm. Mặc dù tự nói với mình sẽ không sao, nhưng vẫn không thể yên tâm, lo lắng đến nỗi buổi tối cũng không ngủ được. Đến khi nhận được tin tức triều đình đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc ngăn chặn bệnh đậu mùa, Bạch Thế Niên mới chính thức yên lòng.
Trong đáy lòng Diệp Tuần có một vạn điều nghi vấn. Cái gì mà thần tiên báo mộng chứ? Đó là điều trăm triệu lần không thể nào có. Lời như thế cũng chỉ có thể lừa gạt dân chúng thôi, chứ hắn thì không tin. Nếu thần tiên tốt như thế, vậy thì hơn một ngàn năm nay, thần tiên đều ngủ đến bây giờ mới thức sao? “Quận chúa có nhắc tới chuyện này với Tướng quân không? Bồ Tát báo mộng cho Hoàng thượng, nghe đã cảm thấy kỳ quái.” Hắn tuyệt đối không tin.
Bạch Thế Niên lắc đầu rất dứt khoát: “Quản nó quái dị hay không quái dị, chỉ cần phương thuốc có tác dụng là được.” Chỉ cần có tác dụng, có thể tạo phúc cho dân chúng, thì quản những thứ khác nhiều như vậy làm cái gì?
Diệp Tuần nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, cười nói: “Ngài biết ta đang nghĩ gì mà? Ta đang nghĩ, phương thuốc này có tám chín phần là do Quận chúa nghĩ ra.” Thấy Bạch Thế Niên muốn phản bác, Diệp Tuần liền cười nói: “Bồ Tát gì đó ta không tin, bởi nếu thật sự có Bồ Tát gì đó, thì nhân gian làm gì có nhiều chuyện bất công như vậy? Ta nói do Quận chúa nghĩ ra cũng không phải không có căn cứ. Không biết ngài có nghe một tin đồn rằng, Quận chúa đã bái một cao nhân ẩn sĩ làm thầy không? Nghe nói, chính Quận chúa Ôn Uyển cũng đã từng thừa nhận. Ta tình nguyện tin tưởng, đây là phương thuốc mà Quận chúa được cao nhân truyền thụ để cứu thế nhân.” Diệp Tuần không tin Bồ Tát tiên nhân, nhưng lại tin tưởng cao nhân ẩn sĩ.
Bạch Thế Niên cũng đã từng nghe một tin đồn như vậy, thật ra, trong nội tâm của Bạch Thế Niên cũng tin tưởng như vậy. Bằng không, một thân bản lĩnh vượt xa người phàm này của Ôn Uyển là học được từ đâu, không thể nào trời sinh đã biết! Chỉ là, Bạch Thế Niên không giống với những người khác, hắn sẽ không đi hỏi, chỉ cần những thứ này không có tác hại gì với vợ chồng bọn họ, Ôn Uyển nguyện ý nói, thì hắn nghe, không muốn nói, thì hắn cũng không hỏi. Đây là một loại tôn trọng với Ôn Uyển.
Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên không có chút lòng hiếu kỳ nào, thì hơi buồn bực. Thật ra, hắn rất muốn biết rốt cuộc cao nhân ẩn sĩ này như thế nào, có bản lãnh thông thiên gì, Quận chúa học được bao nhiêu, còn bao nhiêu chưa bày ra (Lục Nguyệt nói: đây cũng là một nam nhân bát quái).
Sau khi nói chuyện với Diệp Tuần, Bạch Thế Niên trở về thư phòng, viết thư trả lời cho Ôn Uyển. Bạch Thế Niên rất hy vọng mượn chuyện lần này, sau khi thanh tẩy trên quy mô lớn cho Hổ Uy quân, sẽ trọng chấn hùng phong. Hy vọng thì tốt đẹp, nhưng thực tế thì không thể thực hiện được, Ôn Uyển hoàn toàn không hiểu gì về quân sự.
Ôn Uyển sửa sang lại toàn bộ những tư liệu mà Hạ Ảnh đã điều tra được, hơn nữa đã xác nhận là sự thật một lần, sau đó đưa cho ba đứa bé xem.
Ba đứa bé đều vô cùng khiếp sợ. Những người này đều đã từng lập vô số công lao cho triều đình, nhưng bây giờ, lại trở thành tù nhân. Minh Cẩn không hiểu: “Mẹ, tại sao bọn họ lại luân lạc tới tình trạng hôm nay?”
Ôn Uyển không nói gì với ba đứa.
Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển làm như vậy thật sự không tốt: “Bọn chúng còn nhỏ, tiếp xúc với những thứ này làm gì?” Hạ Dao thật sự cho rằng Ôn Uyển thường xuyên làm chút ít chuyện đốt cháy giai đoạn.
Ôn Uyển cười nói: “Linh Đông đã tám tuổi rồi, nên tiếp xúc với những thứ này. Nếu không, sẽ tụt lại sau người khác rất nhiều.”
Hạ Dao trợn mắt trừng Ôn Uyển, đang nói cái gì vậy? Dạy chủ yếu chính là Linh Đông, nhưng sao cũng kéo cả Minh Duệ và Minh Cẩn vào? Có người làm mẹ như vậy sao? Người ta đều thiên vị con của mình, Quận chúa thì lại ngược lại, tất cả bản lãnh đều dạy hết cho Linh Đông, mà không dạy cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Cũng không biết rốt cuộc Quận chúa nghĩ gì nữa.
Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng không phải chán ghét Linh Đông, mà chỉ là, so với Minh Duệ và Minh Cẩn, thì cũng không biết Linh Đông đứng thứ mấy thôi.
/1357
|