Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Hạ Ảnh và Hạ Dao cùng với Ôn Uyển cùng nhau suy nghĩ.
Qua thật lâu, Hạ Ảnh đột nhiên nói: “Quận chúa, người nói xem có phải là đám nghịch tặc kia hay không?” Không nói Hạ Ảnh, mà ngay cả hoàng đế đối với lần này cũng rất buồn bực. Năm năm rồi, mặc dù lần trước khiến đám người kia bị tổn thương nguyên khí, nhưng là đầu não phía sau màn đến bây giờ cũng không biết là người nào. Đầu sỏ không có bắt được, vậy thì vẫn còn có vô số nguy hiểm chờ ở phía trước.
Mặc dù lúc trước Ôn Uyển cũng có nghe nói đến bọn nghịch tặc này, nhưng chỉ giới hạn ở nghe thấy. Cho dù ban đầu Bạch Thế Niên bị những người này ám toán, Ôn Uyển cũng chỉ giúp đỡ phân tích qua. Nhưng ở đáy lòng Ôn Uyển, tra ra chuyện những con chuột núp chỗ tối này là chuyện của Thần Cơ Doanh và Ám vệ. Cũng không phải do Ôn Uyển không muốn báo thù cho Bạch thế Niên nên mặc kệ, mà là Ôn Uyển thờ phụng thuật nghiệp chuyên tấn công, nàng đối với gián điệp hiểu biết không nhiều lắm. Ôn Uyển cho là một thường dân cái gì cũng đều không hiểu, nếu ở đó quơ tay múa chân chỉ đạo một đám nhân sĩ chuyên nghiệp, thì dễ dàng hỏng việc. Cho nên mặc dù Ôn Uyển rất muốn sớm một chút diệt trừ cái đám chuột này, nhưng vẫn không có nhúng tay. Lần này nghe được chuyện Minh Cẩn có thể là bọn họ làm, trong lòng lửa giận dữ dội lên: “Tại sao ngươi lại hoài nghi đám nghịch tặc kia? Tại sao họ lại muốn hại Minh Duệ và Minh Cẩn của ta?” Minh Cẩn là bị bọn họ bắt được khuyết điểm. Nếu Minh Duệ là bị bọn họ bắt được khuyết điểm thì cũng nguy hại giống nhau. Nhưng những người này tại sao nhất định phải bắt được người nhà nàng không tha?
Hạ Ảnh càng nghĩ càng cho là mình phỏng đoán đúng. Trong mắt bắn ánh lửa tức giận tán loạn. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa mà nói: “Quận chúa, họ nhằm vào không phải Minh Cẩn, họ nhằm vào Quận chúa. Quận chúa người thử nghĩ, nếu Minh Cẩn có một tam trường lưỡng đoản (chuyện không hay), Quận chúa sẽ như thế nào? Quận chúa một khi mất đi lý trí, nhất định muốn quấy đến hậu cung một mảnh máu tanh. Vạn nhất những thứ tặc tử này thừa dịp loạn gây thêm cho Minh Duệ xảy ra chút chuyện, Quận chúa đến lúc đó sẽ như thế nào? Quận chúa cùng với Minh Duệ và Minh Cẩn đều xảy ra chuyện, tướng quân làm như thế nào?” Nếu là Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển cùng hai đứa bé gặp chuyện không may rồi, đến lúc đó còn không biết muốn nổi điên ra sao? Quận chúa và tướng quân là cánh tay đắc lực nhất của hoàng thượng, nếu một lúc bẻ gãy hai người, triều đình chắc chắn chấn động. Mà những người này nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn.
Ôn Uyển nắm chặc hai nắm đấm, nếu Minh Cẩn và Minh Duệ gặp chuyện không may, nàng nhất định sẽ điên. Nàng và hài tử gặp chuyện không may rồi, Bạch Thế Niên còn có thể giữ vững lý trí sao? Nếu Bạch Thế Niên liều mạng mà gấp gáp trở về. Nếu gấp trở về chỉ thấy thi thể ba mẹ con các nàng Bạch Thế Niên trở lại sẽ như thế nào? Đoán chừng sẽ nổi điên. Những người này sẽ cấu kết với Mãn Thanh Thát tử làm loạn nữa. Đến lúc đó. Rất có thể có thiên hạ đại loạn. Có lẽ hoàng đế có thể chịu đựng, có thể thu thập. Nhưng cả nhà bọn họ lại bị những người này hại sạch sẽ.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, gân xanh nổi lên. Không nhịn được phát giận nói tục, mẹ nó, chọn quả hồng mềm để nắm (nếu ngươi là quả hồng thì trong thiên hạ không có cây hồng )
Hạ Dao cũng hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng thật không nghĩ tới xa như vậy. Bởi vì … sự kiện này, trên mặt thoạt nhìn giống như hậu cung tranh thủ tình cảm. Minh Cẩn xui xẻo mới gặp phải tai ương. Nào biết đâu rằng đây là từng bước tính toán: “Hạ Ảnh, trong hoàng cung cũng không có thiếu người như vậy? Còn không có thanh trừ sạch sẽ a!”
Hạ Ảnh khóe miệng co giật, nàng có thể tài giỏi đến thế sao? Hơn nữa, hoàng thượng cũng không phải là không muốn diệt trừ sạch sẽ. Nhưng những kẻ này chôn quá sâu. Chờ phong ba đi qua, thì tro tàn lại cháy, chân chính gió xuân thổi qua cỏ xanh lại mọc. Cho nên tìm không được ngọn nguồn. Vĩnh viễn không diệt sạch được.
Sau khi Ôn Uyển tức giận, ngược lại bình tĩnh: “Xem ra mưu đồ của những người này phải không nhỏ! Chẳng qua thật là làm khó bọn họ. Nhiều năm như vậy mới tìm được một lần cơ hội.” phủ Quận chúa có Võ Tinh phòng hộ, công việc an toàn không lo lắng. Mà ở nội viện dưới sự chung sức hợp tác Hạ Dao và Hạ Ảnh. Lại càng phòng thủ kiên cố. Có thể nói như vậy, nghĩ tại ở phủ Quận chúa muốn đối với hai hài tử bất lợi, không khác gì lên trời. Mà mỗi lần đi hoàng cung hài tử đều không cách Hạ Dao quá xa, bởi vì Hạ Dao là sư phó của Minh Cẩn (phương diện võ công), Minh Cẩn sợ Hạ Dao, cho nên Minh Cẩn ở ngoài, Hạ Dao nói một là không hai. Minh Cẩn ở trước mặt Hạ Dao không dám nêu yêu cầu. Đây cũng là tại sao lần này Hạ Dao không có đi theo, Minh Cẩn liền dám náo đến ngự hoa viên đi chơi. Sau đó trúng độc, là trùng hợp, cũng là kết quả của mưu kế tỉ mỉ.
Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa. Những năm qua, bọn nghịch tặc này vẫn đều âm thầm làm việc. Bởi vì bọn họ làm việc vô cùng cơ mật, chúng ta bắt được một, đầu mối liền chặt đứt. Mấy năm qua vẫn không tìm ra đầu não phía sau màn.”
Ôn Uyển tựa vào trên ghế, để cho hai người yên tĩnh. Nàng phải cố gắng thử nghĩ xem. Chỉ dựa vào Thần Cơ Doanh và Ám vệ, nàng không yên lòng. Lần này nàng phải cố thử nghĩ xem, xem có thể tìm được một chút dấu vết hay không? Ôn Uyển suy nghĩ gần nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì, buồn bực. Nàng đời trước rất ít xem tin tức chiến tranh tình báo. Nhưng những… người này cũng không thua kém với những thứ gián điệp đứng đầu kia.
Ôn Uyển cố gắng tìm tòi chuyện tương tự. Qua thật lâu. Thế nhưng là nghĩ đến một bộ phim truyền hình lúc ấy thịnh hành cả nước. Phim truyền hình này bình thường nhân vật chính cũng là nhân vật phản diện, mà ở trong đó nhân vật phản diện rõ ràng hợp lý là địch quốc phái đến Tống Triều làm gián điệp. Chuẩn bị trong ứng ngoài hợp nuốt Tống Triều. Ôn Uyển nghĩ tới chỗ tương đồng. Bọn nghịch tặc này là dư nghiệt tiền triều, đều nói đại ẩn thì ẩn tại thành phố, tiểu ẩn thì ẩn tại triều đình. Những người này có thể hết lần này tới lần khác lật một con đường riêng mà đi hay không? Ẩn vào triều đình, hơn nữa thân ở địa vị cao. Ừ, vô cùng có thể có. Xác suất thật rất lớn.
Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển phỏng đoán, sắc mặt ngũ thải ban lan ( vàng xanh đỏ trắng đen). Thật lòng cảm thấy ý nghĩ của Quận chúa rất to gan, và không thực tế.
Hạ Dao không thừa nhận cũng không được, cái ý nghĩ này rất điên cuồng. Nhưng không quá thực tế: “Quận chúa, mỗi cái trọng thần tổ tiên đều rất rõ ràng. Không phải là lừa gạt dễ dàng như vậy… .”
Ôn Uyển nghiêng qua Hạ Dao một cái: “Không nghĩ đến ly miêu tráo thái tử sao?”
Hạ Ảnh chưa từng nghe qua cái chuyện xưa này: “Quận chúa, cái gì là ly miêu tráo chúa?” Không thể trách Hạ Ảnh chưa nghe nói qua. Thật sự bao thanh thiên chính là nhân vật hư cấu, không phải là chân thật . Những thứ chuyện xưa kia nghe nói là hậu nhân biên soạn , không phải thật xảy ra.
Ôn Uyển cũng lười giải thích: “Chính là đánh tráo, đem người đổi. Để cho người khác không biết. Như vậy ngươi đừng nói tra tổ tông ba đời, ngươi chính là tra tổ tông mười tám đời cũng không tác dụng.”
Hạ Dao và Hạ Ảnh liếc nhau một cái, sau đó rất có ăn ý mà tiếp tục nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển vừa mới bắt đầu chẳng qua là tùy ý nói một chút, nhưng càng nghĩ càng thấy có lý. Cũng may hoàng đế vừa lên hoàng vị, đổi đi một nhóm người, nơi này khẳng định cũng có rất nhiều người do lũ chuột bồi dưỡng.
Hạ Ảnh nhẹ nói nói: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ chuyển cáo cho hoàng thượng.” Nếu là như vậy, thì thật sự kinh khủng. Dĩ nhiên, Hạ Ảnh không có nói cho Ôn Uyển biết, thật ra thì trong nhà tất cả những trọng thần này hoàng đế cũng sắp xếp người. Hoàng đế so sánh với Ôn Uyển còn tinh ranh đa nghi ngờ hơn, làm sao lại không hoài nghi. Chẳng qua là rất nhiều chuyện không có phương tiện nói là được.
Hạ Dao cũng cau mày nói: “Quận chúa, ngươi nói Cửu môn Đề đốc. . . . . .” Võ tướng mới là đáng sợ nhất a! Nắm trong tay quân quyền, không cẩn thận là có thể thiên hạ đại loạn.
Ôn Uyển cười nói: “Sẽ không có võ tướng . Hơn nữa nhân thủ cũng sẽ không nằm vùng trong kinh thành. Rất dễ dàng bại lộ. Ở kinh thành, người tay cầm trọng binh, tất cả đều là tâm phúc của hoàng đế.” Ôn Uyển không thể xác định võ tướng ở những địa phương khác, chỉ xác định mấy người tay cầm trọng binh trong kinh thành không phải là nghịch thần. Nguyên nhân rất đơn giản, tâm phúc của hoàng đế, đều Từ Nghi châu mang tới, từng cùng hoàng đế vào sinh ra tử. Đám kia nghịch tặc đoán chừng là ở trên người Triệu vương tốn không ít công phu thời gian. Ở bên cạnh cậu hoàng đế thời gian tương đối ít. Bởi vì ban đầu ai nấy đều thấy được, đương kim hoàng đế không có một phần thắng.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày. Cuối cùng nói: “Thật ra thì ta cảm thấy được. Các ngươi có thể suy nghĩ theo một phương hướng. Chính là chút ít trong nhà chết hết sạch, không có người thân thích. Cái này thì dễ dàng hơn một chút.” Dĩ nhiên, cũng có dịch dung cải trang. Nhưng cái này xác suất vô cùng nhỏ. Bởi vì rất phiền toái. Ôn Uyển nghĩ tới đây, ánh mắt tinh quang chợt lóe, phiền toái là phiền toái, nhưng vẫn bảo hiểm. Ôn Uyển lập tức phân phó Hạ Dao và Hạ Ảnh. Đem tất cả tài liệu mười năm gần đây của một số quan lớn tam phẩm trong kinh thành, quan viên ở chức vị quan trọng đều cặn kẽ mang đến cho nàng. Đặc biệt là gia thế vân vân, một chút phải nhất thanh nhị sở ( rõ ràng một hai). Những chuyện khác có cũng phải lưu ý đến. Tuy là mò kim đáy biển. Nhưng nói không chừng cũng có thể vét lên một quả.
Ôn Uyển không muốn trì hoãn đi xuống nữa. Kéo dài thêm một ngày, hai đứa con trai của nàng sẽ thêm một phần nguy hiểm. Những người này thật là đáng sợ. Nhất định phải tìm được, sau đó tiêu diệt tất cả.
Như Vũ đối với việc Linh Đông bị kinh sợ, trong lòng cũng tức giận vạn phần. Hạ Dao thật ra suy nghĩ nhiều rồi, Linh Đông rốt cuộc cũng là con trai ruột của Như Vũ, mặc dù đối với Linh Đông không có thương yêu như với Linh Hạo, nhưng cũng là nàng tháng mười hoài thai sinh hạ ra. Chớ đừng nói chi là nàng sẽ không khiến Linh Đông lưng đeo danh tiếng giết muội. Thế nhưng đáng tiếc, ứng với câu nói kia, có lòng mà không có sức. Vừa lúc Linh Hạo ngã bệnh. Thân thể Linh Hạo không được tốt, thường xuyên ngã bệnh, Như Vũ phải phí rất lớn thời gian. Như Vũ phải quản Đông cung, còn muốn chiếu cố Linh Hạo ngã bệnh, trông coi nữ nhi Nhã Đồng, còn phải vì Linh Nguyên chuẩn bị tốt hết thảy. Cho dù nàng muốn đối với Linh Đông muôn vàn tốt, cũng không còn tinh lực như vậy. Người trong bóng tối cũng là nhìn đúng điểm này. Thừa dịp Như Vũ sơ sẩy, mới xuống tay .
Linh Đông bị kinh sợ, thật ra thì kinh sợ, nữa khắc là thật hơn phân nửa là giả. Ở trong phủ Quận chúa, Ôn Uyển cho Hạ Ảnh đảm nhiệm truyền thụ qua cho Linh Đông một chút lý niệm, đặc biệt là đối với năng lực thừa nhận trong lòng, nàng tiến hành huấn luyện để hắn mạnh mẽ. Hạ Dao biết, đồng thời cũng hiểu ý muốn sâu xa của hoàng đế, Linh Đông càng mạnh đối với Ôn Uyển càng tốt, nên cũng nhắm một mắt mở một mắt. Cho nên Linh Đông không yếu ớt như biểu hiện bên ngoài.
Linh Đông nằm ở trên giường lặng yên nhìn nóc giường, mình nằm hồi lâu. Mẫu phi cũng chỉ tới hai lần. Mỗi lần đều qua vội vã. Nhưng ở trong phủ Quận chúa, Minh Duệ và Minh Cẩn chỉ cần thân thể không thoải mái. Cô cô sẽ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh bọn họ. Nếu nói không thất vọng khổ sở, là chuyện không có khả năng. Mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển tồn tại quá lớn, khổ sở đến cực hạn cũng không khó mà qua.
Chuyện lần này chỉ có thể nói thật vừa vặn. Linh Hạo ngã bệnh rồi, đang nóng rần lên. So sánh với Linh Đông bị một chút kinh sợ, cũng không có gì trở ngại lớn. Nhưng tiểu nhi tử sốt lên, không cẩn thận có thể đem tới một trận bệnh nặng, cho nên trọng tâm Như Vũ đều đi đến bên Linh Hạo. Đối với Linh Đông mới vừa bị thương mà nói, đây là chuyện cực kỳ thương tổn .
Bà vú thấy được trong mắt Linh Đông thất vọng, an ủi Linh Đông nói: “Điện hạ, Quận chúa và Tứ điện hạ đều ngã bệnh rồi. Cần nương nương đi chiếu cố. Điện hạ phải thông cảm nương nương nhiều hơn. Làm một hài tử hiếu thuận thật tốt.”
Linh Đông gật đầu: “Ta biết, ta sẽ hiếu thuận mẫu phi. Ma ma, ta có chút mệt nhọc, muốn ngủ.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Chờ sau khi bà vú đi, Linh Đông lần nữa mở mắt. Đừng nói cô đối với Minh Duệ và Minh Cẩn tốt như vậy. Đơn cử mẫu phi đối với hắn cùng với ca ca đều khác nhau rất lớn. Linh Đông còn nhớ rõ ca ca ngã bệnh mẫu phi ở bên giường ca ca chờ đợi một tấc cũng không rời. Hiện tại phải chiếu cố đệ đệ ngã bệnh, cho nên mẫu phi không có thời gian. Nhưng trước kia thì sao? Hắn nhớ được trước kia mình ngã bệnh, mẫu phi đều chỉ qua vội vã. Linh Đông cười khổ.
Hài tử bảy tuổi trên mặt có khổ sở vượt số tuổi bình thường, Linh Đông lầm bầm nói: “Mẫu phi, con vĩnh viễn là một người bị người sơ sẩy bị người cố ý quên lãng.”
Hai ngày này Hạ Dao và Hạ Ảnh đem tình báo có thể sưu tập được, toàn bộ đều đưa tới cho Ôn Uyển. Hôm nay thư phòng của Ôn Uyển, tài liệu chất đầy. Thế nhưng tài liệu bên trong còn đang không ngừng tăng lên nặng thêm. Hôm nay đã có khuynh hướng di động qua phòng bên cạnh.
Mấy ngày nay Ôn Uyển trừ buổi tối phụng bồi nhi tử, thì cả ngày ngâm mình ở trong những tài liệu này. Phải tất yếu từ trong đó tìm ra dấu vết, bắt được một hai .
Vẻ mặt Hạ Ảnh như táo bón đi tới. Ôn Uyển nhìn thần sắc Hạ Ảnh, nhịn không được bật cười lên: ” Đây là tại sao?”
Nội tâm Hạ Ảnh rất quấn quýt, bởi vì nàng biết bây giờ Ôn Uyển đối với hoàng tộc \càng ngày càng bất mãn, cũng càng ngày càng trái tim băng giá. Bảo nàng hiện tại nói cho Ôn Uyển biết một chút chuyện ngầm thật sự rất có áp lực. Khụ, nhưng áp lực lớn hơn nữa cũng không thể không nói, nếu không sẽ hỏng việc a! Khổ ép nàng quá: “Quận chúa, đã được tin tức chính xác. Tứ Quận chúa đúng là do người hầu hạ sơ sẩy, mà gây ra chuyện ngoài ý muốn. Về phần tại sao lại gài tang vật giá họa cho Linh Đông, ta tra tin tức là Quách thị muốn làm cho Quận chúa khó chịu. Để cho người khác biết Quận chúa dạy ra một người phát rồ .” Thật đúng là âm mưu liên qua đến bọn họ rồi. Chuyện này không chút liên quan đến bọn tặc nhân kia. Tất cả đều là người đàn bà Quách thị kia làm ra tới.
Ôn Uyển im lặng: “Nữ nhân này đầu óc có vấn đề?” Như vậy có thể gậy khó chịu gì cho nàng? Ôn Uyển nghĩ lại, có tồn tại một nữ nhân như vậy mới đủ làm người khác khó chịu. Khụ, những điều này là do trong lòng nữ nhân kia bị méo mó biến thái.
Hạ Dao nhìn một phòng tư liệu: “Quận chúa, vẫn tra sao?”
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Tại sao không tra? Cho dù chuyện Linh Đông là nữ nhân Quách thị này làm. Nhưng là chuyện Minh Cẩn, nhất định là đám người đó tỉ mỉ bày ra. Không diệt bọn chuột này, một nhà của ta sẽ không được an bình. Khó hơn nữa, ta cũng tìm ra bọn giấu đầu lòi đuôi đi ra ngoài.”
Hạ Ảnh yếu ớt nói: “Quận chúa, nhưng tài liệu thật sự là nhiều lắm. Cái này làm đến bao giờ?” quan viên Đại Tề thật sự là nhiều quá.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cũng đúng, quá nhiều người thì tra cũng khó. Nhưng trong kinh thành nhất định có người của bọn họ, hơn nữa ta nghĩ khẳng định còn có người thân ở chức vị quan trọng. Đúng, liền từ trong kinh thành tra lên. Nếu là trong kinh thành tra được một hai, cũng đủ rồi.” Chỉ cần không có đả thảo kinh xà, tra được một hai đầu mối thì nhìn chặt bọn hắn, nếu cẩn thận thăm dò, cuối cùng sẽ bắt được con chuột lớn nhất .
Hạ Ảnh cảm thấy chuyện này dễ dàng một chút.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Đem tư liệu quan viên kinh thành từ ngũ phẩm trở lên để lại. Những thứ khác để qua một bên đi.” Mệt mỏi thì mệt mỏi, vốn mệt mỏi so sánh với cuộc sống lo lắng hãi hùng hàng ngày khó an vẫn tốt hơn. Hi vọng ông trời phù hộ, để cho nàng có thể bắt được một con chuột tương đối lớn. Làm ít lãi nhiều.
Beta: Tiểu Tuyền
Hạ Ảnh và Hạ Dao cùng với Ôn Uyển cùng nhau suy nghĩ.
Qua thật lâu, Hạ Ảnh đột nhiên nói: “Quận chúa, người nói xem có phải là đám nghịch tặc kia hay không?” Không nói Hạ Ảnh, mà ngay cả hoàng đế đối với lần này cũng rất buồn bực. Năm năm rồi, mặc dù lần trước khiến đám người kia bị tổn thương nguyên khí, nhưng là đầu não phía sau màn đến bây giờ cũng không biết là người nào. Đầu sỏ không có bắt được, vậy thì vẫn còn có vô số nguy hiểm chờ ở phía trước.
Mặc dù lúc trước Ôn Uyển cũng có nghe nói đến bọn nghịch tặc này, nhưng chỉ giới hạn ở nghe thấy. Cho dù ban đầu Bạch Thế Niên bị những người này ám toán, Ôn Uyển cũng chỉ giúp đỡ phân tích qua. Nhưng ở đáy lòng Ôn Uyển, tra ra chuyện những con chuột núp chỗ tối này là chuyện của Thần Cơ Doanh và Ám vệ. Cũng không phải do Ôn Uyển không muốn báo thù cho Bạch thế Niên nên mặc kệ, mà là Ôn Uyển thờ phụng thuật nghiệp chuyên tấn công, nàng đối với gián điệp hiểu biết không nhiều lắm. Ôn Uyển cho là một thường dân cái gì cũng đều không hiểu, nếu ở đó quơ tay múa chân chỉ đạo một đám nhân sĩ chuyên nghiệp, thì dễ dàng hỏng việc. Cho nên mặc dù Ôn Uyển rất muốn sớm một chút diệt trừ cái đám chuột này, nhưng vẫn không có nhúng tay. Lần này nghe được chuyện Minh Cẩn có thể là bọn họ làm, trong lòng lửa giận dữ dội lên: “Tại sao ngươi lại hoài nghi đám nghịch tặc kia? Tại sao họ lại muốn hại Minh Duệ và Minh Cẩn của ta?” Minh Cẩn là bị bọn họ bắt được khuyết điểm. Nếu Minh Duệ là bị bọn họ bắt được khuyết điểm thì cũng nguy hại giống nhau. Nhưng những người này tại sao nhất định phải bắt được người nhà nàng không tha?
Hạ Ảnh càng nghĩ càng cho là mình phỏng đoán đúng. Trong mắt bắn ánh lửa tức giận tán loạn. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa mà nói: “Quận chúa, họ nhằm vào không phải Minh Cẩn, họ nhằm vào Quận chúa. Quận chúa người thử nghĩ, nếu Minh Cẩn có một tam trường lưỡng đoản (chuyện không hay), Quận chúa sẽ như thế nào? Quận chúa một khi mất đi lý trí, nhất định muốn quấy đến hậu cung một mảnh máu tanh. Vạn nhất những thứ tặc tử này thừa dịp loạn gây thêm cho Minh Duệ xảy ra chút chuyện, Quận chúa đến lúc đó sẽ như thế nào? Quận chúa cùng với Minh Duệ và Minh Cẩn đều xảy ra chuyện, tướng quân làm như thế nào?” Nếu là Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển cùng hai đứa bé gặp chuyện không may rồi, đến lúc đó còn không biết muốn nổi điên ra sao? Quận chúa và tướng quân là cánh tay đắc lực nhất của hoàng thượng, nếu một lúc bẻ gãy hai người, triều đình chắc chắn chấn động. Mà những người này nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn.
Ôn Uyển nắm chặc hai nắm đấm, nếu Minh Cẩn và Minh Duệ gặp chuyện không may, nàng nhất định sẽ điên. Nàng và hài tử gặp chuyện không may rồi, Bạch Thế Niên còn có thể giữ vững lý trí sao? Nếu Bạch Thế Niên liều mạng mà gấp gáp trở về. Nếu gấp trở về chỉ thấy thi thể ba mẹ con các nàng Bạch Thế Niên trở lại sẽ như thế nào? Đoán chừng sẽ nổi điên. Những người này sẽ cấu kết với Mãn Thanh Thát tử làm loạn nữa. Đến lúc đó. Rất có thể có thiên hạ đại loạn. Có lẽ hoàng đế có thể chịu đựng, có thể thu thập. Nhưng cả nhà bọn họ lại bị những người này hại sạch sẽ.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, gân xanh nổi lên. Không nhịn được phát giận nói tục, mẹ nó, chọn quả hồng mềm để nắm (nếu ngươi là quả hồng thì trong thiên hạ không có cây hồng )
Hạ Dao cũng hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng thật không nghĩ tới xa như vậy. Bởi vì … sự kiện này, trên mặt thoạt nhìn giống như hậu cung tranh thủ tình cảm. Minh Cẩn xui xẻo mới gặp phải tai ương. Nào biết đâu rằng đây là từng bước tính toán: “Hạ Ảnh, trong hoàng cung cũng không có thiếu người như vậy? Còn không có thanh trừ sạch sẽ a!”
Hạ Ảnh khóe miệng co giật, nàng có thể tài giỏi đến thế sao? Hơn nữa, hoàng thượng cũng không phải là không muốn diệt trừ sạch sẽ. Nhưng những kẻ này chôn quá sâu. Chờ phong ba đi qua, thì tro tàn lại cháy, chân chính gió xuân thổi qua cỏ xanh lại mọc. Cho nên tìm không được ngọn nguồn. Vĩnh viễn không diệt sạch được.
Sau khi Ôn Uyển tức giận, ngược lại bình tĩnh: “Xem ra mưu đồ của những người này phải không nhỏ! Chẳng qua thật là làm khó bọn họ. Nhiều năm như vậy mới tìm được một lần cơ hội.” phủ Quận chúa có Võ Tinh phòng hộ, công việc an toàn không lo lắng. Mà ở nội viện dưới sự chung sức hợp tác Hạ Dao và Hạ Ảnh. Lại càng phòng thủ kiên cố. Có thể nói như vậy, nghĩ tại ở phủ Quận chúa muốn đối với hai hài tử bất lợi, không khác gì lên trời. Mà mỗi lần đi hoàng cung hài tử đều không cách Hạ Dao quá xa, bởi vì Hạ Dao là sư phó của Minh Cẩn (phương diện võ công), Minh Cẩn sợ Hạ Dao, cho nên Minh Cẩn ở ngoài, Hạ Dao nói một là không hai. Minh Cẩn ở trước mặt Hạ Dao không dám nêu yêu cầu. Đây cũng là tại sao lần này Hạ Dao không có đi theo, Minh Cẩn liền dám náo đến ngự hoa viên đi chơi. Sau đó trúng độc, là trùng hợp, cũng là kết quả của mưu kế tỉ mỉ.
Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa. Những năm qua, bọn nghịch tặc này vẫn đều âm thầm làm việc. Bởi vì bọn họ làm việc vô cùng cơ mật, chúng ta bắt được một, đầu mối liền chặt đứt. Mấy năm qua vẫn không tìm ra đầu não phía sau màn.”
Ôn Uyển tựa vào trên ghế, để cho hai người yên tĩnh. Nàng phải cố gắng thử nghĩ xem. Chỉ dựa vào Thần Cơ Doanh và Ám vệ, nàng không yên lòng. Lần này nàng phải cố thử nghĩ xem, xem có thể tìm được một chút dấu vết hay không? Ôn Uyển suy nghĩ gần nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì, buồn bực. Nàng đời trước rất ít xem tin tức chiến tranh tình báo. Nhưng những… người này cũng không thua kém với những thứ gián điệp đứng đầu kia.
Ôn Uyển cố gắng tìm tòi chuyện tương tự. Qua thật lâu. Thế nhưng là nghĩ đến một bộ phim truyền hình lúc ấy thịnh hành cả nước. Phim truyền hình này bình thường nhân vật chính cũng là nhân vật phản diện, mà ở trong đó nhân vật phản diện rõ ràng hợp lý là địch quốc phái đến Tống Triều làm gián điệp. Chuẩn bị trong ứng ngoài hợp nuốt Tống Triều. Ôn Uyển nghĩ tới chỗ tương đồng. Bọn nghịch tặc này là dư nghiệt tiền triều, đều nói đại ẩn thì ẩn tại thành phố, tiểu ẩn thì ẩn tại triều đình. Những người này có thể hết lần này tới lần khác lật một con đường riêng mà đi hay không? Ẩn vào triều đình, hơn nữa thân ở địa vị cao. Ừ, vô cùng có thể có. Xác suất thật rất lớn.
Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển phỏng đoán, sắc mặt ngũ thải ban lan ( vàng xanh đỏ trắng đen). Thật lòng cảm thấy ý nghĩ của Quận chúa rất to gan, và không thực tế.
Hạ Dao không thừa nhận cũng không được, cái ý nghĩ này rất điên cuồng. Nhưng không quá thực tế: “Quận chúa, mỗi cái trọng thần tổ tiên đều rất rõ ràng. Không phải là lừa gạt dễ dàng như vậy… .”
Ôn Uyển nghiêng qua Hạ Dao một cái: “Không nghĩ đến ly miêu tráo thái tử sao?”
Hạ Ảnh chưa từng nghe qua cái chuyện xưa này: “Quận chúa, cái gì là ly miêu tráo chúa?” Không thể trách Hạ Ảnh chưa nghe nói qua. Thật sự bao thanh thiên chính là nhân vật hư cấu, không phải là chân thật . Những thứ chuyện xưa kia nghe nói là hậu nhân biên soạn , không phải thật xảy ra.
Ôn Uyển cũng lười giải thích: “Chính là đánh tráo, đem người đổi. Để cho người khác không biết. Như vậy ngươi đừng nói tra tổ tông ba đời, ngươi chính là tra tổ tông mười tám đời cũng không tác dụng.”
Hạ Dao và Hạ Ảnh liếc nhau một cái, sau đó rất có ăn ý mà tiếp tục nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển vừa mới bắt đầu chẳng qua là tùy ý nói một chút, nhưng càng nghĩ càng thấy có lý. Cũng may hoàng đế vừa lên hoàng vị, đổi đi một nhóm người, nơi này khẳng định cũng có rất nhiều người do lũ chuột bồi dưỡng.
Hạ Ảnh nhẹ nói nói: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ chuyển cáo cho hoàng thượng.” Nếu là như vậy, thì thật sự kinh khủng. Dĩ nhiên, Hạ Ảnh không có nói cho Ôn Uyển biết, thật ra thì trong nhà tất cả những trọng thần này hoàng đế cũng sắp xếp người. Hoàng đế so sánh với Ôn Uyển còn tinh ranh đa nghi ngờ hơn, làm sao lại không hoài nghi. Chẳng qua là rất nhiều chuyện không có phương tiện nói là được.
Hạ Dao cũng cau mày nói: “Quận chúa, ngươi nói Cửu môn Đề đốc. . . . . .” Võ tướng mới là đáng sợ nhất a! Nắm trong tay quân quyền, không cẩn thận là có thể thiên hạ đại loạn.
Ôn Uyển cười nói: “Sẽ không có võ tướng . Hơn nữa nhân thủ cũng sẽ không nằm vùng trong kinh thành. Rất dễ dàng bại lộ. Ở kinh thành, người tay cầm trọng binh, tất cả đều là tâm phúc của hoàng đế.” Ôn Uyển không thể xác định võ tướng ở những địa phương khác, chỉ xác định mấy người tay cầm trọng binh trong kinh thành không phải là nghịch thần. Nguyên nhân rất đơn giản, tâm phúc của hoàng đế, đều Từ Nghi châu mang tới, từng cùng hoàng đế vào sinh ra tử. Đám kia nghịch tặc đoán chừng là ở trên người Triệu vương tốn không ít công phu thời gian. Ở bên cạnh cậu hoàng đế thời gian tương đối ít. Bởi vì ban đầu ai nấy đều thấy được, đương kim hoàng đế không có một phần thắng.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày. Cuối cùng nói: “Thật ra thì ta cảm thấy được. Các ngươi có thể suy nghĩ theo một phương hướng. Chính là chút ít trong nhà chết hết sạch, không có người thân thích. Cái này thì dễ dàng hơn một chút.” Dĩ nhiên, cũng có dịch dung cải trang. Nhưng cái này xác suất vô cùng nhỏ. Bởi vì rất phiền toái. Ôn Uyển nghĩ tới đây, ánh mắt tinh quang chợt lóe, phiền toái là phiền toái, nhưng vẫn bảo hiểm. Ôn Uyển lập tức phân phó Hạ Dao và Hạ Ảnh. Đem tất cả tài liệu mười năm gần đây của một số quan lớn tam phẩm trong kinh thành, quan viên ở chức vị quan trọng đều cặn kẽ mang đến cho nàng. Đặc biệt là gia thế vân vân, một chút phải nhất thanh nhị sở ( rõ ràng một hai). Những chuyện khác có cũng phải lưu ý đến. Tuy là mò kim đáy biển. Nhưng nói không chừng cũng có thể vét lên một quả.
Ôn Uyển không muốn trì hoãn đi xuống nữa. Kéo dài thêm một ngày, hai đứa con trai của nàng sẽ thêm một phần nguy hiểm. Những người này thật là đáng sợ. Nhất định phải tìm được, sau đó tiêu diệt tất cả.
Như Vũ đối với việc Linh Đông bị kinh sợ, trong lòng cũng tức giận vạn phần. Hạ Dao thật ra suy nghĩ nhiều rồi, Linh Đông rốt cuộc cũng là con trai ruột của Như Vũ, mặc dù đối với Linh Đông không có thương yêu như với Linh Hạo, nhưng cũng là nàng tháng mười hoài thai sinh hạ ra. Chớ đừng nói chi là nàng sẽ không khiến Linh Đông lưng đeo danh tiếng giết muội. Thế nhưng đáng tiếc, ứng với câu nói kia, có lòng mà không có sức. Vừa lúc Linh Hạo ngã bệnh. Thân thể Linh Hạo không được tốt, thường xuyên ngã bệnh, Như Vũ phải phí rất lớn thời gian. Như Vũ phải quản Đông cung, còn muốn chiếu cố Linh Hạo ngã bệnh, trông coi nữ nhi Nhã Đồng, còn phải vì Linh Nguyên chuẩn bị tốt hết thảy. Cho dù nàng muốn đối với Linh Đông muôn vàn tốt, cũng không còn tinh lực như vậy. Người trong bóng tối cũng là nhìn đúng điểm này. Thừa dịp Như Vũ sơ sẩy, mới xuống tay .
Linh Đông bị kinh sợ, thật ra thì kinh sợ, nữa khắc là thật hơn phân nửa là giả. Ở trong phủ Quận chúa, Ôn Uyển cho Hạ Ảnh đảm nhiệm truyền thụ qua cho Linh Đông một chút lý niệm, đặc biệt là đối với năng lực thừa nhận trong lòng, nàng tiến hành huấn luyện để hắn mạnh mẽ. Hạ Dao biết, đồng thời cũng hiểu ý muốn sâu xa của hoàng đế, Linh Đông càng mạnh đối với Ôn Uyển càng tốt, nên cũng nhắm một mắt mở một mắt. Cho nên Linh Đông không yếu ớt như biểu hiện bên ngoài.
Linh Đông nằm ở trên giường lặng yên nhìn nóc giường, mình nằm hồi lâu. Mẫu phi cũng chỉ tới hai lần. Mỗi lần đều qua vội vã. Nhưng ở trong phủ Quận chúa, Minh Duệ và Minh Cẩn chỉ cần thân thể không thoải mái. Cô cô sẽ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh bọn họ. Nếu nói không thất vọng khổ sở, là chuyện không có khả năng. Mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển tồn tại quá lớn, khổ sở đến cực hạn cũng không khó mà qua.
Chuyện lần này chỉ có thể nói thật vừa vặn. Linh Hạo ngã bệnh rồi, đang nóng rần lên. So sánh với Linh Đông bị một chút kinh sợ, cũng không có gì trở ngại lớn. Nhưng tiểu nhi tử sốt lên, không cẩn thận có thể đem tới một trận bệnh nặng, cho nên trọng tâm Như Vũ đều đi đến bên Linh Hạo. Đối với Linh Đông mới vừa bị thương mà nói, đây là chuyện cực kỳ thương tổn .
Bà vú thấy được trong mắt Linh Đông thất vọng, an ủi Linh Đông nói: “Điện hạ, Quận chúa và Tứ điện hạ đều ngã bệnh rồi. Cần nương nương đi chiếu cố. Điện hạ phải thông cảm nương nương nhiều hơn. Làm một hài tử hiếu thuận thật tốt.”
Linh Đông gật đầu: “Ta biết, ta sẽ hiếu thuận mẫu phi. Ma ma, ta có chút mệt nhọc, muốn ngủ.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Chờ sau khi bà vú đi, Linh Đông lần nữa mở mắt. Đừng nói cô đối với Minh Duệ và Minh Cẩn tốt như vậy. Đơn cử mẫu phi đối với hắn cùng với ca ca đều khác nhau rất lớn. Linh Đông còn nhớ rõ ca ca ngã bệnh mẫu phi ở bên giường ca ca chờ đợi một tấc cũng không rời. Hiện tại phải chiếu cố đệ đệ ngã bệnh, cho nên mẫu phi không có thời gian. Nhưng trước kia thì sao? Hắn nhớ được trước kia mình ngã bệnh, mẫu phi đều chỉ qua vội vã. Linh Đông cười khổ.
Hài tử bảy tuổi trên mặt có khổ sở vượt số tuổi bình thường, Linh Đông lầm bầm nói: “Mẫu phi, con vĩnh viễn là một người bị người sơ sẩy bị người cố ý quên lãng.”
Hai ngày này Hạ Dao và Hạ Ảnh đem tình báo có thể sưu tập được, toàn bộ đều đưa tới cho Ôn Uyển. Hôm nay thư phòng của Ôn Uyển, tài liệu chất đầy. Thế nhưng tài liệu bên trong còn đang không ngừng tăng lên nặng thêm. Hôm nay đã có khuynh hướng di động qua phòng bên cạnh.
Mấy ngày nay Ôn Uyển trừ buổi tối phụng bồi nhi tử, thì cả ngày ngâm mình ở trong những tài liệu này. Phải tất yếu từ trong đó tìm ra dấu vết, bắt được một hai .
Vẻ mặt Hạ Ảnh như táo bón đi tới. Ôn Uyển nhìn thần sắc Hạ Ảnh, nhịn không được bật cười lên: ” Đây là tại sao?”
Nội tâm Hạ Ảnh rất quấn quýt, bởi vì nàng biết bây giờ Ôn Uyển đối với hoàng tộc \càng ngày càng bất mãn, cũng càng ngày càng trái tim băng giá. Bảo nàng hiện tại nói cho Ôn Uyển biết một chút chuyện ngầm thật sự rất có áp lực. Khụ, nhưng áp lực lớn hơn nữa cũng không thể không nói, nếu không sẽ hỏng việc a! Khổ ép nàng quá: “Quận chúa, đã được tin tức chính xác. Tứ Quận chúa đúng là do người hầu hạ sơ sẩy, mà gây ra chuyện ngoài ý muốn. Về phần tại sao lại gài tang vật giá họa cho Linh Đông, ta tra tin tức là Quách thị muốn làm cho Quận chúa khó chịu. Để cho người khác biết Quận chúa dạy ra một người phát rồ .” Thật đúng là âm mưu liên qua đến bọn họ rồi. Chuyện này không chút liên quan đến bọn tặc nhân kia. Tất cả đều là người đàn bà Quách thị kia làm ra tới.
Ôn Uyển im lặng: “Nữ nhân này đầu óc có vấn đề?” Như vậy có thể gậy khó chịu gì cho nàng? Ôn Uyển nghĩ lại, có tồn tại một nữ nhân như vậy mới đủ làm người khác khó chịu. Khụ, những điều này là do trong lòng nữ nhân kia bị méo mó biến thái.
Hạ Dao nhìn một phòng tư liệu: “Quận chúa, vẫn tra sao?”
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Tại sao không tra? Cho dù chuyện Linh Đông là nữ nhân Quách thị này làm. Nhưng là chuyện Minh Cẩn, nhất định là đám người đó tỉ mỉ bày ra. Không diệt bọn chuột này, một nhà của ta sẽ không được an bình. Khó hơn nữa, ta cũng tìm ra bọn giấu đầu lòi đuôi đi ra ngoài.”
Hạ Ảnh yếu ớt nói: “Quận chúa, nhưng tài liệu thật sự là nhiều lắm. Cái này làm đến bao giờ?” quan viên Đại Tề thật sự là nhiều quá.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cũng đúng, quá nhiều người thì tra cũng khó. Nhưng trong kinh thành nhất định có người của bọn họ, hơn nữa ta nghĩ khẳng định còn có người thân ở chức vị quan trọng. Đúng, liền từ trong kinh thành tra lên. Nếu là trong kinh thành tra được một hai, cũng đủ rồi.” Chỉ cần không có đả thảo kinh xà, tra được một hai đầu mối thì nhìn chặt bọn hắn, nếu cẩn thận thăm dò, cuối cùng sẽ bắt được con chuột lớn nhất .
Hạ Ảnh cảm thấy chuyện này dễ dàng một chút.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Đem tư liệu quan viên kinh thành từ ngũ phẩm trở lên để lại. Những thứ khác để qua một bên đi.” Mệt mỏi thì mệt mỏi, vốn mệt mỏi so sánh với cuộc sống lo lắng hãi hùng hàng ngày khó an vẫn tốt hơn. Hi vọng ông trời phù hộ, để cho nàng có thể bắt được một con chuột tương đối lớn. Làm ít lãi nhiều.
/1357
|