Ôn Uyển trong lúc ngủ mơ màng thật giống như nghe thấy Minh Duệ đang gọi nàng. Dứt khoát mở mắt ra, thấy bên cạnh không có hài tử. Sửng sốt mất ba giây, lập tức bò dậy chạy vào trong phòng, nhìn thấy Minh Duệ đã ngồi trên giường. Minh Cẩn ở bên cạnh đang lôi kéo Minh Duệ.
Ôn Uyển nhanh chóng ôm Minh Duệ vào trong ngực, vội vàng hỏi: “Bảo bối, con làm sao? Có phải gặp ác mộng hay không?”
Minh Duệ gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, vừa rồi con ngủ gặp ác mộng. Tỉnh lại không nhìn thấy người, liền bị dọa một chút.”
Lúc này bé mở mắt không nhìn thấy Ôn Uyển, bị hoảng sợ liền phản xạ có điều kiện kêu ra tiếng. Một khi đã thành thói quen, muốn thay đổi thật đúng là khó khăn.
Minh Cẩn lần này rất ra dáng nói: “Ca ca đừng sợ, đệ ở bên cạnh bảo vệ ca ca.”
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn một cái, cười không được mà khóc cũng không xong, tức càng không được. Nếu không phải tiểu tử thúi nhà ngươi, ta lại bị hoảng sợ hay sao? Ôn Uyển vuốt trán Minh Duệ: “Không có chuyện gì nữa rồi, Mẹ ở đây nhìn con ngủ.”
Càng như vậy thì càng không được nuông chiều hài tử. Phải để cho Minh Duệ thích ứng. Không thể cứ đắm chìm vào những chuyện đã qua trong quá khứ được.
Minh Duệ có chút rầu rĩ, nhưng không có phản kháng. Thị nữ bưng nước nóng đến, Ôn Uyển lau người cho Minh Duệ, sau đó Ôn Uyển ở bên cạnh nhìn hai hài tử.
Minh Cẩn nắm lấy tay Minh Duệ nói: “Ca ca, không phải sợ. Đệ ở bên cạnh ca!”
Lúc này Minh Cẩn, thật yêu ca ca của mình nha.
Minh Duệ nghe thấy lời này, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Mẹ, con không sao, người cũng đi ngủ đi ạ!”
Mới vừa rồi chỉ là bị chấn kinh nhất thời thôi. Cũng không thật sự kinh sợ gì cả.
Ôn Uyển làm sao lại muốn như thế, không ngủ nàng cũng không dám tránh đi. Mãi đến khi hai hài tử đều phát ra hơi thở đều đều, Ôn Uyển mới yên tâm tránh đi.
Hạ Dao khẽ cười nói: “Tình cảm giữa Minh Duệ và Minh cẩn thật tốt. Cố gắng của Quận chúa không hề uổng phí.”
Ôn Uyển vẫn lo lắng bản thân thiên vị không đồng đều khiến cho huynh đệ có ngăn cách. Những năm nay vẫn xử lý mọi việc công bằng, sự thật chứng minh làm việc này cũng không phải là vô dụng.
Dùng lời nói của Ôn Uyển chính là, cho dù là huynh đệ, cũng không nhất định sẽ thân thiết. Tình cảm là thứ cần phải bồi dưỡng ra. Về phần nói về sau sợ huynh đệ bất hòa, Ôn Uyển cho rằng chính bản thân phụ mẫu đối xử bình đẳng, không nặng bên này nhẹ bên kia, chọn lựa con dâu tinh tế một chút. Huynh đệ nhất định sẽ liền tâm đến già.
Thấy hai hài tử ngủ say. Ôn Uyển mới xoay người trở về phòng ngủ. Sau khi nằm xuống mà vẫn không ngủ được: “Hạ Dao, ngươi lại đây nói chuyện với ta.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện gần nửa ngày trời.
Linh Đông đi theo dùng bữa cùng với Thái tử, Thái tử phi, Linh Nguyên. Trên mặt Linh Đông không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ.Thời gian càng dài, hắn lại càng phát hiện mình không hợp sống ở Đông cung. Giống như thời điểm dùng bữa thật im lặng. Ngay cả ho khan cũng không có.
Dĩ nhiên, ở phủ Quận chúa cũng dạy ăn không nói, đây chính là quy củ (hai hài tử này sau này còn phải ra ngoài giao thiệp, cũng nên học được vài phần quy củ), nhưng không khí lại vô cùng hài hòa. Cô cô luôn cười híp mắt gắp thức ăn cho ba người bọn họ, mặc dù thỉnh thoảng có nói hai câu, cũng không phải là lời tri kỉ gì . Nhưng cảm giác lại rất ấm áp. Ở Đông cung lại không có, đặc biệt là thời điểm có phụ vương ở đây, lúc ăn cơm cả phòng rất im lặng, rất bị đè nén.
Ở Đông cung sau khi ăn cơm xong thì ai bận việc người ấy. Sẽ không giống như cô cô, người một nhà cùng nhau đi dạo, sau đó nói chuyện. Sau khi nói chuyện sẽ để cho bọn họ đi làm chuyện của chính mình. Mặc dù mẫu phi cũng rút ra thời gian để đi theo hắn, nhưng hắn lại không biết nên nói chuyện gì cùng với mẫu phi. Mà mẫu phi luôn chỉ hỏi hắn thích ăn gì, sau đó phân phó phòng bếp làm cái đó. Ở phủ Quận chúa. Cũng là ăn cái gì làm cái gì nhưng Cô cô lại nói cho biết ăn cái gì để hài tử có dinh dưỡng. Mới có thể cao lớn hơn khỏe mạnh hơn.
Sự thật chứng minh lời của cô cô nói là đúng đắn, gần ba năm thời gian, hắn lớn lên rất nhanh, thân thể cũng càng ngày càng khỏe mạnh. Không như trước kia, luôn luôn ngã bệnh. Thật ra thì chính Linh Đông cũng không biết, tinh thần diện mạo con người hắn cũng không giống nhau.
Linh Đông hồi Đông cung, Như vũ vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng thật sự Như Vũ cũng rất bận rộn. Trông coi Đông cung đề phòng những nữ nhân kia ra tay, còn chiếu cố hai đứa bé. Cho nên thời gian để theo Linh Đông cũng hạn chế rất nhiều.
Trước kia Linh Đông cũng rất mất mát. Nhưng hiện tại đã sớm thành thói quen, nên không thèm để ý nữa. Thấy Như Vũ bận rộn, liền quay trở lại viện của mình. Thật ra thì hắn hi vọng thật nhanh quay trở lại phủ Quận chúa.
Như Vũ cũng nhìn ra được, Linh Đông đối với Đông cung có cảm giác xa lạ, đối với mẹ của mình cũng càng ngày càng khách khí. Nàng cố gắng muốn rút ngắn khoảng cách nhưng nàng phát hiện ra rất khó. Bởi vì mẫu tử hai người nói chuyện càng ngày càng ít. Hỏi đến việc học hành. Linh Đông bình thường nói không rõ lắm cũng thật mơ hồ, không muốn nói tỉ mỉ (điểm này thì Ôn Uyển cũng đã yêu cầu, không cho hắn nói ra phương thức dạy học của Ôn Uyển. Ôn Uyển lo lắng sau khi nhóm đại nho kia biết được sẽ phê bình nàng). Hỏi ngày thường ở phủ Quận chúa sống như thế nào, Linh Đông trả lời hai chữ, rất tốt. Làm cho Linh Đông ăn những món ngày xưa hắn thích ăn nhất, Linh Đông giống như có cũng được mà không có cũng không sao.
Như Vũ phát hiện Linh Đông càng ngày càng trở nên xa lạ với nàng, trong lòng cũng rất lo âu. Không chỉ quan hệ mẫu tử có khoảng cách, quan hệ giữa hai huynh đệ Linh Đông và Linh Nguyên càng ngày càng bất hòa. Đây là do Linh Nguyên nói với Như Vũ. Nguyên nhân chính là Linh Nguyên rất muốn biết Quận chúa Ôn Uyển đã dạy Linh Đông những gì. Linh Đông lại không nói Ôn Uyển dạy hắn như thế nào, nhưng học được những thứ gì Linh Đông vẫn nói. Nhưng Linh Nguyên lại không tin, cho dù tin cũng thầm nói dạy cái gì mà toàn những thứ loạn thất bát tao. Còn hỏi Linh Đông xem có phải Ôn Uyển cũng dạy Minh Duệ và Minh Cẩn như vậy hay không.
Mấy lần như vậy, hai huynh đệ liền có ngăn cách.
Linh Nguyên cho là mình quan tâm Linh Đông, nhưng Linh Đông không nghĩ vậy, hắn cũng rất buồn bực. Linh Đông cho rằng Linh Nguyên không tôn trọng Ôn Uyển. Dù thế nào cũng là lão sư của hắn, còn là cô cô nữa.
Sự kiện này khiến cho Linh Nguyên nói với Như Vũ. Sau đó Như Vũ tìm Linh Đông nói chuyện một lần. Sắc mặt Linh Đông rất khó nhìn , chỉ nói Ôn Uyển đối với hắn rất tốt. Rồi không nói thêm một câu nào nữa.
Chờ sau khi Linh Đông đi, trong lòng Như Vũ thật không dễ chịu. Thiếp thân nha hoàn Bảo Vân ở bên cạnh nói: “Thái tử phi, người xem có phải Quận chúa cố tình thêu dệt chuyện, để cho Tam điện hạ bất hoà cùng với Thái tử phi, cũng sinh hiềm khích với trưởng tôn điện hạ không? Thái tử phi, có lẽ Quận chúa muốn lung lạc Tam điện hạ.”
Nếu không phải như thế, Tam điện hạ sẽ không đối với Thái tử phi cùng trưởng tôn điện hạ càng ngày càng xa lạ.
Như Vũ đang khổ sở việc quan hệ mẫu tử bất hòa, nghe lời Bảo Vân nói mà sửng sốt. Chẳng lẽ thật sự Ôn Uyển cố ý. Nếu không hài tử này tại sao càng ngày lại càng khách khí đối với nàng (khách khí cũng chẳng khác nào bất hòa)?
Trong lòng Dung ma ma khẽ than thở. Tại sao Thái tử phi không nhìn thấy, lúc trưởng tôn điện hạ quay trở lại nàng cùng trưởng tôn điện hạ nói chuyện sôi nổi, trong đáy mắt Tam điện hạ có khổ sở. Đặc biệt khi nhìn thấy Thái tử phi dỗ dành Ngũ điện hạ, đáy mắt Tam điện hạ chứa đựng hâm mộ cùng mất mát. Quan hệ mẫu tử càng ngày càng bất hòa, không phải do Quận chúa Ôn uyển ở giữa động tay động chân mà do Tam điện hạ cảm thấy Thái tử phi thiên vị (Như Vũ thiên vị, không người nào rõ ràng hơn Dung ma ma). Nhưng những lời này Dung ma ma không nói ra miệng. Trước kia bà đã từng nhắc nhở Thái tử phi, đáng tiếc Thái tử phi không chú ý.
Dung ma ma không nói suy đoán ở trong đáy lòng, chẳng qua chỉ uyển chuyển nói: “Thái tử phi, hẳn là không đến mức đó. Quận chúa Ôn Uyển luôn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện tiểu nhân như vậy. Hơn nữa Quận chúa lung lạc Tam điện hạ để làm gì?”
Nếu là một người có lòng tham muốn nắm giữ sẽ làm như vậy. Nhưng Quận chúa Ôn Uyển là người có tấm lòng rộng lớn. Chắc chắn sẽ không làm chuyện này.
Như Vũ gật đầu, trong lòng nàng cũng khó chịu. Nhưng nếu Ôn Uyển muốn li gián tình cảm mẫu tử bọn họ, nàng lại không tin tưởng. Mỗi tháng hai ngày nghỉ, ngày lễ cũng được nghỉ. Còn lại đều học tập giống như những hài tử khác. Chẳng qua Linh Đông trở về đều là thời điểm nàng bận rộn. Nàng không dành ra được thời gian để đi theo hài tử, cho nên mới để cho Linh Đông cảm thấy mất mát.(Ôn uyển lau mồ hôi lạnh một phen: Ai mà không có việc bận rộn, làm gì có thời gian rảnh.)
Linh Đông ở trong viện của mình đọc sách, xem được một nửa, thì không xem được nữa. Đi ra ngoài sân, nhìn phía ngoài thật im ắng. Linh Đông cười khổ, bây giờ mới được ba ngày, hắn đã muốn hồi phủ Quận chúa. Phải biết rằng, đây mới chính là nhà của hắn.
Hôm nay ban đêm, không có ánh trăng. Nhưng trên trời ánh sáng ngọc của những ngôi sao, vẫn chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu sáng sân viện. Cũng không biết Minh Duệ và Minh Cẩn đang làm cái gì đây? Là đang luyện công? Hay là đang luyện chữ? Hoặc là đang nghe cô cô kể chuyện cổ tích? Có lẽ, Minh Cẩn bây giờ đang hỏi những vấn đề ly kỳ cổ quái (Bảo bối Minh Cẩn rất thích hỏi tại sao? cũng có thể tạo thành mười vạn câu hỏi tại sao rồi).
Suy nghĩ của Dung ma ma không sai. Quan hệ của Linh Đông cùng Như Vũ, Linh Nguyên càng ngày càng khách khí là bởi vì Linh Đông cảm thấy Như Vũ càng ngày càng thiên vị. Hài tử rất nhạy cảm, đặc biệt là bây giờ Ôn Uyển đang đào tạo sức quan sát cùng sức phán đoán của Linh Đông. Cho nên, Linh Đông vô cùng tinh tường thấy, Như Vũ nói chuyện với hắn khác hẳn khi nói chuyện với Linh Nguyên, bất luận là giọng nói, động tác, vẻ mặt đều hoàn toàn không giống. Đối với hắn chính là khách khí có thừa, thân thiết lại không đủ. Đối với Linh Nguyên chính là yêu thương phát ra từ nội tâm. Chỉ cần phát sinh một chuyện nhỏ cũng có thể thấy được, Linh Đông đang nói chuyện cùng Như Vũ, Linh Nguyên trở lại. Ngay lập tức Như Vũ đứng lên, đi tới bên cạnh Linh Nguyên ân cần hỏi han. Chỉ một động tác Như Vũ không ý thức được như vậy, để cho trong lòng Linh Đông cảm thấy rất bi thương. Hoặc không thì khi Như Vũ đang nói chuyện cùng Linh Đông, chỉ cần Linh Hạo khóc hoặc gọi nàng, Như Vũ không nói hai lời liền bỏ lại hắn đi dỗ dành Linh Hạo. Nếu vẫn chưa dỗ dành Linh hạo xong, hắn vẫn phải ở bên ngoài chờ. Cho đến khi có người nhắc nhở, Như Vũ mới để cho hắn quay trở về trong viện của mình.
Nhiều hài tử, Phụ mẫu không thể xử sự công bằng, ngay cả ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn. Nếu như Linh Đông vẫn luôn sống ở Đông cung tạo thành thói quen thì cũng thôi, hết lần này đến lần khác bây giờ hắn lại sống ở phủ Quận chúa. Mà Ôn Uyển ở phương diện ăn uống sinh hoạt vui chơi, Minh Duệ và Minh Cẩn có, Linh Đông cũng nhất định có (phần thưởng thì khác). Thái độ đối với hắn cũng giống như đối với Minh Duệ và Minh Cẩn, có thể nói, căn bản thì Ôn Uyển đối xử rất công bằng.
Thái độ đối nhân xử thế của Ôn Uyển và Như Vũ không giống nhau. Giả dụ như Minh Duệ và Minh Cẩn xảy ra tranh chấp, Minh Duệ thường xuyên đánh cho Minh Cẩn oa oa khóc. Minh Cẩn tố cáo Minh Duệ, Ôn Uyển sẽ hỏi nguyên nhân rõ ràng là gì, tại sao Minh Duệ muốn đánh Minh Cẩn (Minh Duệ xuống tay có chừng mực). Nếu là lỗi của Minh Cẩn, Ôn Uyển sẽ phê bình Minh Cẩn. Nếu là lỗi của Minh Duệ, Ôn Uyển sẽ để cho Minh Duệ xin lỗi Minh Cẩn.
Nhưng lần đó Linh Đông và Linh Nguyên không xảy ra xung đột, Như Vũ liền tức giận theo sát nói hắn, Linh Nguyên là muốn tốt cho hắn, lo lắng hắn. Muốn hắn hiểu rằng Linh Nguyên như vậy là thật lòng lo cho hắn. Trên mặt Linh Đông không nói gì, nhưng đáy lòng thật sự rất chán ghét. Cái gọi là muốn tốt cho hắn, lo lắng cho hắn. Hắn như thế nào, chẳng lẽ cũng không nhìn ra hay sao? Hay là mấy người bọn họ cho là, cô cô ngược đãi mình. Không phải hắn suy nghĩ nhiều, mà tình huống đúng là như vậy.
Ôn Uyển nhanh chóng ôm Minh Duệ vào trong ngực, vội vàng hỏi: “Bảo bối, con làm sao? Có phải gặp ác mộng hay không?”
Minh Duệ gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, vừa rồi con ngủ gặp ác mộng. Tỉnh lại không nhìn thấy người, liền bị dọa một chút.”
Lúc này bé mở mắt không nhìn thấy Ôn Uyển, bị hoảng sợ liền phản xạ có điều kiện kêu ra tiếng. Một khi đã thành thói quen, muốn thay đổi thật đúng là khó khăn.
Minh Cẩn lần này rất ra dáng nói: “Ca ca đừng sợ, đệ ở bên cạnh bảo vệ ca ca.”
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn một cái, cười không được mà khóc cũng không xong, tức càng không được. Nếu không phải tiểu tử thúi nhà ngươi, ta lại bị hoảng sợ hay sao? Ôn Uyển vuốt trán Minh Duệ: “Không có chuyện gì nữa rồi, Mẹ ở đây nhìn con ngủ.”
Càng như vậy thì càng không được nuông chiều hài tử. Phải để cho Minh Duệ thích ứng. Không thể cứ đắm chìm vào những chuyện đã qua trong quá khứ được.
Minh Duệ có chút rầu rĩ, nhưng không có phản kháng. Thị nữ bưng nước nóng đến, Ôn Uyển lau người cho Minh Duệ, sau đó Ôn Uyển ở bên cạnh nhìn hai hài tử.
Minh Cẩn nắm lấy tay Minh Duệ nói: “Ca ca, không phải sợ. Đệ ở bên cạnh ca!”
Lúc này Minh Cẩn, thật yêu ca ca của mình nha.
Minh Duệ nghe thấy lời này, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Mẹ, con không sao, người cũng đi ngủ đi ạ!”
Mới vừa rồi chỉ là bị chấn kinh nhất thời thôi. Cũng không thật sự kinh sợ gì cả.
Ôn Uyển làm sao lại muốn như thế, không ngủ nàng cũng không dám tránh đi. Mãi đến khi hai hài tử đều phát ra hơi thở đều đều, Ôn Uyển mới yên tâm tránh đi.
Hạ Dao khẽ cười nói: “Tình cảm giữa Minh Duệ và Minh cẩn thật tốt. Cố gắng của Quận chúa không hề uổng phí.”
Ôn Uyển vẫn lo lắng bản thân thiên vị không đồng đều khiến cho huynh đệ có ngăn cách. Những năm nay vẫn xử lý mọi việc công bằng, sự thật chứng minh làm việc này cũng không phải là vô dụng.
Dùng lời nói của Ôn Uyển chính là, cho dù là huynh đệ, cũng không nhất định sẽ thân thiết. Tình cảm là thứ cần phải bồi dưỡng ra. Về phần nói về sau sợ huynh đệ bất hòa, Ôn Uyển cho rằng chính bản thân phụ mẫu đối xử bình đẳng, không nặng bên này nhẹ bên kia, chọn lựa con dâu tinh tế một chút. Huynh đệ nhất định sẽ liền tâm đến già.
Thấy hai hài tử ngủ say. Ôn Uyển mới xoay người trở về phòng ngủ. Sau khi nằm xuống mà vẫn không ngủ được: “Hạ Dao, ngươi lại đây nói chuyện với ta.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện gần nửa ngày trời.
Linh Đông đi theo dùng bữa cùng với Thái tử, Thái tử phi, Linh Nguyên. Trên mặt Linh Đông không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ.Thời gian càng dài, hắn lại càng phát hiện mình không hợp sống ở Đông cung. Giống như thời điểm dùng bữa thật im lặng. Ngay cả ho khan cũng không có.
Dĩ nhiên, ở phủ Quận chúa cũng dạy ăn không nói, đây chính là quy củ (hai hài tử này sau này còn phải ra ngoài giao thiệp, cũng nên học được vài phần quy củ), nhưng không khí lại vô cùng hài hòa. Cô cô luôn cười híp mắt gắp thức ăn cho ba người bọn họ, mặc dù thỉnh thoảng có nói hai câu, cũng không phải là lời tri kỉ gì . Nhưng cảm giác lại rất ấm áp. Ở Đông cung lại không có, đặc biệt là thời điểm có phụ vương ở đây, lúc ăn cơm cả phòng rất im lặng, rất bị đè nén.
Ở Đông cung sau khi ăn cơm xong thì ai bận việc người ấy. Sẽ không giống như cô cô, người một nhà cùng nhau đi dạo, sau đó nói chuyện. Sau khi nói chuyện sẽ để cho bọn họ đi làm chuyện của chính mình. Mặc dù mẫu phi cũng rút ra thời gian để đi theo hắn, nhưng hắn lại không biết nên nói chuyện gì cùng với mẫu phi. Mà mẫu phi luôn chỉ hỏi hắn thích ăn gì, sau đó phân phó phòng bếp làm cái đó. Ở phủ Quận chúa. Cũng là ăn cái gì làm cái gì nhưng Cô cô lại nói cho biết ăn cái gì để hài tử có dinh dưỡng. Mới có thể cao lớn hơn khỏe mạnh hơn.
Sự thật chứng minh lời của cô cô nói là đúng đắn, gần ba năm thời gian, hắn lớn lên rất nhanh, thân thể cũng càng ngày càng khỏe mạnh. Không như trước kia, luôn luôn ngã bệnh. Thật ra thì chính Linh Đông cũng không biết, tinh thần diện mạo con người hắn cũng không giống nhau.
Linh Đông hồi Đông cung, Như vũ vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng thật sự Như Vũ cũng rất bận rộn. Trông coi Đông cung đề phòng những nữ nhân kia ra tay, còn chiếu cố hai đứa bé. Cho nên thời gian để theo Linh Đông cũng hạn chế rất nhiều.
Trước kia Linh Đông cũng rất mất mát. Nhưng hiện tại đã sớm thành thói quen, nên không thèm để ý nữa. Thấy Như Vũ bận rộn, liền quay trở lại viện của mình. Thật ra thì hắn hi vọng thật nhanh quay trở lại phủ Quận chúa.
Như Vũ cũng nhìn ra được, Linh Đông đối với Đông cung có cảm giác xa lạ, đối với mẹ của mình cũng càng ngày càng khách khí. Nàng cố gắng muốn rút ngắn khoảng cách nhưng nàng phát hiện ra rất khó. Bởi vì mẫu tử hai người nói chuyện càng ngày càng ít. Hỏi đến việc học hành. Linh Đông bình thường nói không rõ lắm cũng thật mơ hồ, không muốn nói tỉ mỉ (điểm này thì Ôn Uyển cũng đã yêu cầu, không cho hắn nói ra phương thức dạy học của Ôn Uyển. Ôn Uyển lo lắng sau khi nhóm đại nho kia biết được sẽ phê bình nàng). Hỏi ngày thường ở phủ Quận chúa sống như thế nào, Linh Đông trả lời hai chữ, rất tốt. Làm cho Linh Đông ăn những món ngày xưa hắn thích ăn nhất, Linh Đông giống như có cũng được mà không có cũng không sao.
Như Vũ phát hiện Linh Đông càng ngày càng trở nên xa lạ với nàng, trong lòng cũng rất lo âu. Không chỉ quan hệ mẫu tử có khoảng cách, quan hệ giữa hai huynh đệ Linh Đông và Linh Nguyên càng ngày càng bất hòa. Đây là do Linh Nguyên nói với Như Vũ. Nguyên nhân chính là Linh Nguyên rất muốn biết Quận chúa Ôn Uyển đã dạy Linh Đông những gì. Linh Đông lại không nói Ôn Uyển dạy hắn như thế nào, nhưng học được những thứ gì Linh Đông vẫn nói. Nhưng Linh Nguyên lại không tin, cho dù tin cũng thầm nói dạy cái gì mà toàn những thứ loạn thất bát tao. Còn hỏi Linh Đông xem có phải Ôn Uyển cũng dạy Minh Duệ và Minh Cẩn như vậy hay không.
Mấy lần như vậy, hai huynh đệ liền có ngăn cách.
Linh Nguyên cho là mình quan tâm Linh Đông, nhưng Linh Đông không nghĩ vậy, hắn cũng rất buồn bực. Linh Đông cho rằng Linh Nguyên không tôn trọng Ôn Uyển. Dù thế nào cũng là lão sư của hắn, còn là cô cô nữa.
Sự kiện này khiến cho Linh Nguyên nói với Như Vũ. Sau đó Như Vũ tìm Linh Đông nói chuyện một lần. Sắc mặt Linh Đông rất khó nhìn , chỉ nói Ôn Uyển đối với hắn rất tốt. Rồi không nói thêm một câu nào nữa.
Chờ sau khi Linh Đông đi, trong lòng Như Vũ thật không dễ chịu. Thiếp thân nha hoàn Bảo Vân ở bên cạnh nói: “Thái tử phi, người xem có phải Quận chúa cố tình thêu dệt chuyện, để cho Tam điện hạ bất hoà cùng với Thái tử phi, cũng sinh hiềm khích với trưởng tôn điện hạ không? Thái tử phi, có lẽ Quận chúa muốn lung lạc Tam điện hạ.”
Nếu không phải như thế, Tam điện hạ sẽ không đối với Thái tử phi cùng trưởng tôn điện hạ càng ngày càng xa lạ.
Như Vũ đang khổ sở việc quan hệ mẫu tử bất hòa, nghe lời Bảo Vân nói mà sửng sốt. Chẳng lẽ thật sự Ôn Uyển cố ý. Nếu không hài tử này tại sao càng ngày lại càng khách khí đối với nàng (khách khí cũng chẳng khác nào bất hòa)?
Trong lòng Dung ma ma khẽ than thở. Tại sao Thái tử phi không nhìn thấy, lúc trưởng tôn điện hạ quay trở lại nàng cùng trưởng tôn điện hạ nói chuyện sôi nổi, trong đáy mắt Tam điện hạ có khổ sở. Đặc biệt khi nhìn thấy Thái tử phi dỗ dành Ngũ điện hạ, đáy mắt Tam điện hạ chứa đựng hâm mộ cùng mất mát. Quan hệ mẫu tử càng ngày càng bất hòa, không phải do Quận chúa Ôn uyển ở giữa động tay động chân mà do Tam điện hạ cảm thấy Thái tử phi thiên vị (Như Vũ thiên vị, không người nào rõ ràng hơn Dung ma ma). Nhưng những lời này Dung ma ma không nói ra miệng. Trước kia bà đã từng nhắc nhở Thái tử phi, đáng tiếc Thái tử phi không chú ý.
Dung ma ma không nói suy đoán ở trong đáy lòng, chẳng qua chỉ uyển chuyển nói: “Thái tử phi, hẳn là không đến mức đó. Quận chúa Ôn Uyển luôn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện tiểu nhân như vậy. Hơn nữa Quận chúa lung lạc Tam điện hạ để làm gì?”
Nếu là một người có lòng tham muốn nắm giữ sẽ làm như vậy. Nhưng Quận chúa Ôn Uyển là người có tấm lòng rộng lớn. Chắc chắn sẽ không làm chuyện này.
Như Vũ gật đầu, trong lòng nàng cũng khó chịu. Nhưng nếu Ôn Uyển muốn li gián tình cảm mẫu tử bọn họ, nàng lại không tin tưởng. Mỗi tháng hai ngày nghỉ, ngày lễ cũng được nghỉ. Còn lại đều học tập giống như những hài tử khác. Chẳng qua Linh Đông trở về đều là thời điểm nàng bận rộn. Nàng không dành ra được thời gian để đi theo hài tử, cho nên mới để cho Linh Đông cảm thấy mất mát.(Ôn uyển lau mồ hôi lạnh một phen: Ai mà không có việc bận rộn, làm gì có thời gian rảnh.)
Linh Đông ở trong viện của mình đọc sách, xem được một nửa, thì không xem được nữa. Đi ra ngoài sân, nhìn phía ngoài thật im ắng. Linh Đông cười khổ, bây giờ mới được ba ngày, hắn đã muốn hồi phủ Quận chúa. Phải biết rằng, đây mới chính là nhà của hắn.
Hôm nay ban đêm, không có ánh trăng. Nhưng trên trời ánh sáng ngọc của những ngôi sao, vẫn chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu sáng sân viện. Cũng không biết Minh Duệ và Minh Cẩn đang làm cái gì đây? Là đang luyện công? Hay là đang luyện chữ? Hoặc là đang nghe cô cô kể chuyện cổ tích? Có lẽ, Minh Cẩn bây giờ đang hỏi những vấn đề ly kỳ cổ quái (Bảo bối Minh Cẩn rất thích hỏi tại sao? cũng có thể tạo thành mười vạn câu hỏi tại sao rồi).
Suy nghĩ của Dung ma ma không sai. Quan hệ của Linh Đông cùng Như Vũ, Linh Nguyên càng ngày càng khách khí là bởi vì Linh Đông cảm thấy Như Vũ càng ngày càng thiên vị. Hài tử rất nhạy cảm, đặc biệt là bây giờ Ôn Uyển đang đào tạo sức quan sát cùng sức phán đoán của Linh Đông. Cho nên, Linh Đông vô cùng tinh tường thấy, Như Vũ nói chuyện với hắn khác hẳn khi nói chuyện với Linh Nguyên, bất luận là giọng nói, động tác, vẻ mặt đều hoàn toàn không giống. Đối với hắn chính là khách khí có thừa, thân thiết lại không đủ. Đối với Linh Nguyên chính là yêu thương phát ra từ nội tâm. Chỉ cần phát sinh một chuyện nhỏ cũng có thể thấy được, Linh Đông đang nói chuyện cùng Như Vũ, Linh Nguyên trở lại. Ngay lập tức Như Vũ đứng lên, đi tới bên cạnh Linh Nguyên ân cần hỏi han. Chỉ một động tác Như Vũ không ý thức được như vậy, để cho trong lòng Linh Đông cảm thấy rất bi thương. Hoặc không thì khi Như Vũ đang nói chuyện cùng Linh Đông, chỉ cần Linh Hạo khóc hoặc gọi nàng, Như Vũ không nói hai lời liền bỏ lại hắn đi dỗ dành Linh Hạo. Nếu vẫn chưa dỗ dành Linh hạo xong, hắn vẫn phải ở bên ngoài chờ. Cho đến khi có người nhắc nhở, Như Vũ mới để cho hắn quay trở về trong viện của mình.
Nhiều hài tử, Phụ mẫu không thể xử sự công bằng, ngay cả ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn. Nếu như Linh Đông vẫn luôn sống ở Đông cung tạo thành thói quen thì cũng thôi, hết lần này đến lần khác bây giờ hắn lại sống ở phủ Quận chúa. Mà Ôn Uyển ở phương diện ăn uống sinh hoạt vui chơi, Minh Duệ và Minh Cẩn có, Linh Đông cũng nhất định có (phần thưởng thì khác). Thái độ đối với hắn cũng giống như đối với Minh Duệ và Minh Cẩn, có thể nói, căn bản thì Ôn Uyển đối xử rất công bằng.
Thái độ đối nhân xử thế của Ôn Uyển và Như Vũ không giống nhau. Giả dụ như Minh Duệ và Minh Cẩn xảy ra tranh chấp, Minh Duệ thường xuyên đánh cho Minh Cẩn oa oa khóc. Minh Cẩn tố cáo Minh Duệ, Ôn Uyển sẽ hỏi nguyên nhân rõ ràng là gì, tại sao Minh Duệ muốn đánh Minh Cẩn (Minh Duệ xuống tay có chừng mực). Nếu là lỗi của Minh Cẩn, Ôn Uyển sẽ phê bình Minh Cẩn. Nếu là lỗi của Minh Duệ, Ôn Uyển sẽ để cho Minh Duệ xin lỗi Minh Cẩn.
Nhưng lần đó Linh Đông và Linh Nguyên không xảy ra xung đột, Như Vũ liền tức giận theo sát nói hắn, Linh Nguyên là muốn tốt cho hắn, lo lắng hắn. Muốn hắn hiểu rằng Linh Nguyên như vậy là thật lòng lo cho hắn. Trên mặt Linh Đông không nói gì, nhưng đáy lòng thật sự rất chán ghét. Cái gọi là muốn tốt cho hắn, lo lắng cho hắn. Hắn như thế nào, chẳng lẽ cũng không nhìn ra hay sao? Hay là mấy người bọn họ cho là, cô cô ngược đãi mình. Không phải hắn suy nghĩ nhiều, mà tình huống đúng là như vậy.
/1357
|