Hôm đó Ôn Uyển rảnh rỗi, mời Đông thế tử phi đến nói chuyện phiếm.
Đông thế tử phi tới, thấy Ôn Uyển liền lôi kéo Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển à, ta là nhờ phúc của muội bằng không nào có thời gian nhàn nhã như vậy.”
Đông thế tử phi mấy ngày này ở thôn trang, ngày ngày đều làm bạn với mặt nạ, ngâm ôn tuyền, xong lại cùng trượng phu thưởng trà, đánh cờ. Khoảng thời gian này thật giống như trở về thời tân hôn. Mười ngày tới đây dung nhan Đông thế tử phi tỏa sáng, so ra trẻ hơn không dưới năm tuổi.
Dĩ nhiên không phải ôn tuyền này của Ôn Uyển thần kỳ như vậy, chỉ là những quý phụ như Đông thế tử phi ngày ngày đều bận rộn, thần kinh căng thẳng không có chân chính buông lỏng. Đến Ôn Tuyền thôn trang không có tiết mục thê thiếp lục đục, không có tranh đấu mẹ chồng nàng dâu, cũng không có những chuyện tình vụn vặt quấy rầy hao tâm tổn sức. Ở chỗ này có thể hoàn toàn buông lỏng mình, cộng thêm có trượng phu đi cùng, lại đừng nói những thứ này của Ôn Uyển hiệu quả vô cùng, mặc dù không làm đẹp nghỉ ngơi mấy ngày, khí sắc cả người sẽ rất tốt. Lại có các loại mĩ dung phụ trợ, dung quang tỏa sáng mới là bình thường.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Chỉ cần trong lòng ít phiền não, tất nhiên là càng sống càng trẻ.” Đây mới là chân lý. Nếu tâm không phóng khoáng, cái gì cũng uổng công.
Hai người đang nói thì đã nghe có La thế tử phu nhân đến. Mai Nhi thường xuyên tới đây, đuổi người sai vặt xuống, nữ nhân tụ tập nói cũng không ngoài mấy đề tài kia. Đông thế tử phi và Mai Nhi đối với dung mạo ngày càng trẻ ra của Ôn Uyển có các loại hâm mộ, ghen tỵ, hận a.
Ôn Uyển đề cử mấy biện pháp rất tốt, đặc biệt nhắc tới dược thiện làm đẹp. Đông thế tử phi và Mai Nhi đều vô cùng hứng thú với dược thiện làm đẹp. Hai người biết đồ ăn có thể điều lý cơ thể. Nhưng nói dược thiện có hiệu quả làm đẹp, ờ, các nàng chưa từng thấy chứng cứ xác thực. Có chút xuẩn xuẩn dục động (có ý định muốn làm).
Hạ Nhàn nói mỗi người có thể chất không giống nhau. Nếu muốn đạt đến hiệu quả tốt nhất, nhất định phải căn cứ vào thể chất rồi điều chỉnh. Thật ra thì ẩn ý nói nàng không rảnh.
Thời điểm hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển khóe miệng vẫn giương lên. Hoàng đế hiếm khi thấy Ôn Uyển cao hứng như thế: “Nha đầu, có chuyện tốt gì hả?” Mặc dù Ôn Uyển năm nay đã hai mươi ba rồi, nhưng Hoàng đế vẫn thích xưng hô như thế này, thân thiết.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Cậu Hoàng đế, bọn họ đều nói cháu càng ngày càng trẻ.” Nói ra Ôn Uyển cũng rất đắc ý. Nhớ ngày đó không ai nói nàng lớn lên sẽ xinh đẹp nhưng hôm nay càng ngày càng có nhiều người nói nàng đẹp. Nữ nhân mà, ai không hi vọng người khác nói mình đẹp. Ôn Uyển cũng là một phàm nữ trong thế tục.
Hoàng đế thật tình nhìn Ôn Uyển một chút, gật đầu: “Ừ, đúng là càng ngày càng trẻ.” Thay vì nói Ôn Uyển càng ngày càng đẹp không bằng nói Ôn Uyển càng ngày càng có sức sống.
Hai bảy tháng ba, đêm trước khi Hạ Dao lập gia đình.
Trải qua nhiều tháng bị hai người kia hành hạ, kiên nhẫn của Hạ Dao sớm đã dùng hết rồi, rốt cuộc sắp chịu đựng xong rồi. Nghĩ đến ngày mai có thể thành thân, Hạ Dao thở dài một hơi: “Ngày mai rốt cuộc có thể kết thúc. Lại hành hạ nữa, ta muốn lột một lớp da. Quận chúa, hiện tại ta đã hiểu vì sao ngày đó ngài nói không muốn thành thân lần nữa. Một lần là đủ rồi, không thể giằng co nữa.” Đây là người ngoài xem náo nhiệt, thân là người trong cuộc thực sự rất thống khổ. So với nàng luyện công còn thống khổ gấp mười lần mà!
Ôn Uyển cũng lười an ủi nàng: “Theo ta vào trong viện. Thả lỏng một chút.” Hai người vào trong viện.
Mặt trăng như một viên ngọc lớn giắt ở cao cao trên trời. Sao trên trời lóe lên tia sáng chói mắt, rạng rỡ sinh huy.
Ôn Uyển nhìn bầu trời đêm đẹp như vậy nói: “Trời đêm đẹp như vậy ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, ta rốt cuộc yên tâm.” Trong lòng Ôn Uyển vẫn thấp thỏm, sợ đến ngày đó trời sẽ mưa. Mưa nhỏ không lo, chỉ sợ mưa lớn. Như vậy cũng chính là có thêm nhiều phiền toái.
Sắc mặt Hạ Dao rất nhu hòa.
Ôn Uyển nhìn sao dường như xuyên qua các ngôi sao có thể thấy ông ngoại hoàng đế tươi cười nói: “Hạ Dao, ta rất nhớ ông ngoại hoàng đế.” Ông ngoại Hoàng đế cho Hạ Dao tới bên cạnh nàng, vì nàng cản bao nhiêu tai họa, sau khi Hạ Dao tới bên cạnh nàng cũng dốc lòng dạy dỗ nàng. Hạ Dao hôm nay đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Hạ Dao sửng sốt, nghĩ lại cũng hiểu ý Ôn Uyển: “Tiên đế rất thương Quận chúa mà Quận chúa cũng rất hiếu thuận với tiên đế. Quận chúa không cần đau buồn.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Ông ngoại hoàng đế là sống thọ, chết tại nhà, ta không có gì đau buồn, chỉ là có chút tiếc nuối. Nếu Ông ngoại Hoàng đế có thể thấy ta và ngươi thành thân thì rất tốt. Ta nhớ ông ngoại Hoàng đế có nói ông muốn nhìn thấy ta thành thân, sinh con, ôm trọng tôn tử (chắt trai).” Ông ngoại Hoàng đế là bệnh chết, cũng không phải bị người nào mưu hại. Ông ngoại Hoàng đế sống thọ và chết tại nhà, sau khi mất, cậu hoàng đế thuận lợi tiếp vị, tang lễ cũng làm phong phong quang quang, có thể nói nhân sinh viên mãn. Phải biết rằng từ cổ chí kim có bao nhiêu Hoàng đế quấn quýt việc sau khi chết con trai vì tranh giành ngai vàng mà đấu đến ngươi sống ta chết. Kết cục như vậy của ông ngoại Hoàng đế Ôn Uyển cảm thấy rất tốt. Lại nói sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, ai cũng không tránh khỏi. Nàng có một ngày cũng phải chết. Hiện tại thời gian đã qua lâu như vậy, bi thống cũng đã tản đi. Bây giờ lưu lại cũng chỉ là nhớ nhung, còn có một chút tiếc nuối nho nhỏ.
Hạ Dao khẽ mỉm cười.
Ôn Uyển quay đầu lại hỏi: “Hạ Dao, ngươi còn nhớ người nhà mình không?” Ôn Uyển lúc trước không hỏi, càng không đi thăm dò cái gì, chẳng qua đột nhiên trong lúc này lại muốn hỏi.
Hạ Dao lắc đầu: “Bọn họ đều không còn.”
Sắc mặt Ôn Uyển khẽ đổi, không tiếp tục hỏi nữa. Từng cơn gió xuân thổi tới, mặc dù đã cuối tháng ba rồi, nhưng buổi tối vẫn còn rất lạnh: “Vào thôi, tân nương tử nếu vì ta mà bị cảm lạnh, vậy thì tội lớn rồi.”
Buổi tối Ôn Uyển bỏ hai con trai chuẩn bị ngủ cùng Hạ Dao, Hạ Dao không cần Ôn Uyển ở cùng: “Người vẫn mau ở cùng Minh Duệ và Minh Cẩn đi. Minh Duệ không có người không ngủ được.” Không có ai rõ hơn Hạ Dao rồi, Minh Duệ nhìn thì thông minh ổn trọng, thật ra rất lệ thuộc vào Ôn Uyển, thậm chí còn hơn Minh Cẩn. Cái này có thể là do người đều có hai mặt. Minh Cẩn nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra rất quật cường.
Ôn Uyển thấy nàng cự tuyệt cũng không cưỡng cầu, Hạ Dao lập gia đình không giống những nữ nhân khác, lo lắng gả đi sẽ bị khi dễ hay lo rằng phải thích ứng một hoàn cảnh lạ lẫm. Mấy thứ này toàn bộ đều không có. Cũng không có tâm tình thương tâm lo lắng gì gì đó.
Ôn Uyển nghĩ rồi cười như mèo trộm được cá: “Hạ Dao, ta kiếm được xuân cung đồ, ngươi có muốn không?” Ôn Uyển cho rằng Hạ Dao hẳn là rất quen thuộc với những thứ này, nhưng căn cứ vào đạo đức, Ôn Uyển thấy vẫn nên hỏi một câu.
Hạ Dao mặt không hồng thở không gấp: “Quận chúa, những thứ này tạm giữ lại, sau này ngài và tướng quân cùng nhau nghiên cứu. Ta thì không cần.” Đừng tưởng nàng không biết năm đó Ôn Uyển vào hoàng cung đòi xuân cung đồ.
Mặt già của Ôn Uyển đỏ lên, nữ nhân chết bầm này, đồ hũ nút không mở. Nhưng không đợi Ôn Uyển dạy dỗ Hạ Dao, nàng đã bị Hạ Nhàn đuổi đi: “Quận chúa, đừng quấy rối. Ngày mai tỷ ấy sẽ rất mệt, để tỷ ấy nghỉ ngơi đi.” Đối với sự quấy rối của Ôn Uyển, Hạ Nhàn bất kể thân phận với không thân phận.
Ôn Uyển thấy mình lại bị ghét bỏ. Trên mặt lộ vẻ bi thương đi ra ngoài.
Minh Duệ cũng biết ngày mai Hạ Dao sẽ thành hôn, cuộn người bên cạnh Ôn Uyển: “Mẹ, Hạ Dao cô cô lập gia đình thật sự vẫn có thể ở bên cạnh mẹ sao? Còn có thể dạy võ cho con sao?” Vấn đề cuối cùng kia mới là điều Minh Duệ quan tâm nhất.
Minh Duệ rất không hài lòng với tiến độ học tập hiện tại a! Ôn Uyển nói hắn quá cực khổ nhưng trong lòng Minh Duệ rỉ máu. Như mấy ngày này, mỗi ngày luyện công nhiều nhất là ba canh giờ, hôm ít nhất chỉ có một canh giờ. Như vậy mà mẹ hắn còn nói hắn quá cực khổ. Hắn thực không cảm thấy khổ mà, chỉ cảm thấy lãng phí rất nhiều thời gian đó! Đáng tiếc hắn phản kháng cũng vô dụng, trong nhà mẹ làm chủ. Hạ Dao cô cô đều nghe lời mẹ, đến giờ cũng chỉ dạy một chút cơ bản. Sau đó còn nói với hắn muốn tạo trụ cột, trụ cột không vững sau này không thể có thành tựu cao. Nói hắn không nên có tâm tư chỉ thấy cái lợi trước mắt. Nhưng mà cũng may Hạ Dao cô cô nói dựa theo tiến độ như vậy, nhiều nhất là hai năm, bằng không hắn rất muốn đánh nhừ tử Minh Cẩn, con quỷ gây chuyện này. Nếu phải đổi sư phụ không chừng phải bắt đầu lại từ đầu.
Minh Duệ nhớ mẹ đều tán dương hắn, nói có phong phạm làm ca ca, thực lòng cảm thấy mình bị khổ bức. Hắn nào có như mẹ thấy có phong phạm làm ca ca, hắn là bị bức không còn biện pháp. Minh Cẩn suốt ngày đến quấy rối, hắn muốn chuyên tâm luyện võ cũng không được. Nhưng mẹ nói trước ba tuổi hai anh em không thể tách ra. Hắn là tức giận mới lôi Minh Cẩn cùng luyện võ. Đây là uy bức lợi dụ đủ thứ mới thu phục được con quỷ lười này. Hiện tại cuộc sống vừa mới chuyển, Minh Duệ thật không muốn ngày tốt vừa mới bắt đầu đã phải đổi sư phụ. Mặc dù hắn không cảm thấy Hạ Dao cô cô có bao nhiêu cao sâu khó lường, nhưng nếu mẹ nói võ công của cô cô có thể xếp trước mười trong toàn thiên hạ. Nói danh sư xuất cao đồ, hắn không muốn đổi sư phụ. Dĩ nhiên nếu cha hắn trở về, đổi lại là cha thì có thể xem xét.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Yên tâm sau khi Hạ Dao cô cô thành thân vẫn ở bên cạnh mẹ. Cũng vẫn làm sư phụ của con. Hạ Dao cô cô sẽ không đi. Ngoan, ngủ đi. Đến nửa đêm sẽ rất ồn. Đến lúc đó con ngủ không ngon.”
Minh Duệ lắc đầu: “Mẹ, ôm.” Minh Duệ muốn Ôn Uyển ôm hắn ngủ.
Ôn Uyển cười nói: “Con đó, đứa nhỏ này. Ở trước mặt người ngoài luôn giả dạng ổn trọng, hiểu chuyện, ai biết lại là người nhát gan, buổi tối còn phải để mẹ ôm mới ngủ.” Nói xong ôm Minh Duệ vào trong ngực, vỗ nhẹ lên lưng Minh Duệ, khẽ hát bài hát ru con êm ái.
Lúc này Hạ Dao ở trên giường lăn qua lăn lại. Làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng thật không có nghĩ tới nàng lại có ngày lập gia đình. Nàng đã chuẩn bị rất tốt cho tuổi già cô đơn một thân một mình. Thế sự biến hóa không người biết.
Hạ Ảnh gác đêm cho Ôn Uyển và hai bé rồi, hôm nay làm bạn với Hạ Dao chính là Hạ Nhàn, Hạ Nhàn thấy bộ dáng không bình tĩnh của Hạ Dao cười nói: “Khẩn trương?” Lập gia đình nha, chung quy là sẽ thấy khẩn trương. Khẩn trương mới là bình thường, không khẩn trương mới là không bình thường đấy!
Hạ Dao ngồi dậy: “Có cái gì mà khẩn trương. Chỉ có chút cảm khái. Ta không nghĩ đời này ta còn lập gia đình?” Nàng là người đã ngoài ba mươi vậy mà lại lập gia đình. Thật thần kỳ.
Hạ Nhàn khẽ cười nói: “Nếu trước kia tỷ không khó chịu như vậy, nói không chừng đến con cái cũng có.” Mười năm trước Ôn Uyển đã có ý tác hợp nàng và Võ Tinh, đáng tiếc Hạ Dao vẫn tỏ ra không có hứng thú với việc lập gia đình.
Hạ Dao khẽ cười không đáp. Mặc dù năm đó Quận chúa có ý, nhưng nàng khi ấy thật không có một chút tâm tư lập gia đình. Sau đó từ từ cũng không biết hi lí hồ đồ thế nào bị Quận chúa sắp xếp. Được rồi, gả cho Võ Tinh nàng cũng không ghét, chung đụng nhiều năm như vậy cũng biết Võ Tinh là loại người gì. Cũng không cần lo lắng tương lai.
Hạ Dao đặt những rối rắm trong lòng xuống, cười nói: “Lại nói Diệp quân sư cũng không tệ, hắn nguyện ý ở rể ở phủ tướng quân, lại không để ý chuyện con nối dõi, Mặc dù khó coi một chút nhưng cũng có thể lấy về.” Hạ Dao nói khó coi không phải Diệp Tuần lớn lên không tốt, mà Diệp Tuần là một thư sinh, vai không thể mang tay không thể vác, không phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của các nàng.
Hạ Nhàn buồn cười nói: “Đều nói nữ nhân thành thân thích làm mai mối, tỷ còn chưa thành thân mà đã giống Quận chúa rồi. Diệp Tuần tốt hay xấu cũng không liên quan đến chuyện của ta.” Nàng lười nhắc đến người này, để nàng gả cho một người như vậy. Thôi đi, nàng không tự tìm ngược.
Hạ Dao thấy Hạ Nhàn không muốn nhắc đến đề tài này, cũng không tiếp tục. Hạ Nhàn ngược lại thúc giục nàng: “Mau nhắm mắt vào, ngày mai còn phải dày vò đó!!”
Hạ Dao cảm thấy vừa mới nhắm mắt đã nghe thấy có tiếng bước chân, Hạ Dao mở mắt một chút liền tỉnh dậy. Người đến để tắm rửa thay quần áo cho nàng.
Bồn nước ấm Hạ Nhàn đã chuẩn bị xong. Do luyện võ nên dù không ngủ ngon tinh thần Hạ Dao cũng không tệ. Bước vào phòng tắm thấy thùng tắm rắc đầy hoa đào màu hồng phấn. Hạ Dao ngồi xuống, những người khác đều đi ra ngoài. Hạ Nhàn ở ngoài bình phong đợi.
Hạ Dao thành thân, Hạ Nhàn là người đi cùng trong cả quá trình.
Hạ Dao ngồi trong thùng tắm, ngửi hương hoa đào, cảm thấy gân cốt cả người đều giãn ra, người cũng càng ngày càng tỉnh táo.
Ngâm khoảng nửa canh giờ, Hạ Nhàn mang y phục tới, đặt ở trên bàn đã sớm chuẩn bị sau đó đi ra ngoài.
Hạ Dao ra khỏi thùng tắm, lau người sạch sẽ sau đó mặc tiết y, rồi mặc lý y, lúc này mới ra khỏi phòng tắm. Hạ Hương tới đây vấn tóc cho nàng. Bởi vì phải đợi chải tóc, chải tóc xong thì búi tóc, không có cột tóc.
Không lâu sau, Đông thế tử phi tới. Nói ra tuổi của Hạ Dao còn lớn hơn Đông thế tử phi. Nếu để Đông thế tử phi biết, đoán chừng toàn phúc thái thái cũng không có hiên ngang như vậy.
Đông thế tử phi được Cố ma ma dẫn vào phòng, Đông thế tử phi nhìn thấy Hạ Dao cười nói: “Hôm nay là người hỉ khí, ta muốn dính toàn bộ rồi!”
Vẻ mặt Hạ Dao buông lỏng rất nhiều, nói cám ơn với Đông thế tử phi, về phần phúc lễ hay gì gì đó, xin lỗi, không có đâu.
Đông thế tử phi cũng không để ý, chỉ huy nha đầu dẫn Hạ Dao đến trước gương trang điểm, Đông thế tử phi chảy tóc cho Hạ Dao, một bên chải, một bên có hỉ bà hô: “Một chải chải đến đuôi, hai chải chải đến bạch phát tề mi, ba chải chải đến con cháu đầy nhà, bốn chải chải đến đến chết không đổi.”
Hạ Dao nghe tiếng hô kia không có nửa điểm mất tự nhiên, ngượng ngùng, trấn định ngồi ở đó. Hỉ bà âm thầm lấy làm kỳ.
Sau khi chải tóc, Đông thế tử phi nhận lấy sợi dây nhỏ trong tay nha hoàn, chuẩn bị khai kiểm cho Hạ Dao. Hạ Dao lúc này có chút mất tự nhiên. Sau khi khai kiểm liền trở thành nữ nhân chân chính.
Hạ Dao nhìn người trong gương có chút giật mình.
Đông thế tử phi tới, thấy Ôn Uyển liền lôi kéo Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển à, ta là nhờ phúc của muội bằng không nào có thời gian nhàn nhã như vậy.”
Đông thế tử phi mấy ngày này ở thôn trang, ngày ngày đều làm bạn với mặt nạ, ngâm ôn tuyền, xong lại cùng trượng phu thưởng trà, đánh cờ. Khoảng thời gian này thật giống như trở về thời tân hôn. Mười ngày tới đây dung nhan Đông thế tử phi tỏa sáng, so ra trẻ hơn không dưới năm tuổi.
Dĩ nhiên không phải ôn tuyền này của Ôn Uyển thần kỳ như vậy, chỉ là những quý phụ như Đông thế tử phi ngày ngày đều bận rộn, thần kinh căng thẳng không có chân chính buông lỏng. Đến Ôn Tuyền thôn trang không có tiết mục thê thiếp lục đục, không có tranh đấu mẹ chồng nàng dâu, cũng không có những chuyện tình vụn vặt quấy rầy hao tâm tổn sức. Ở chỗ này có thể hoàn toàn buông lỏng mình, cộng thêm có trượng phu đi cùng, lại đừng nói những thứ này của Ôn Uyển hiệu quả vô cùng, mặc dù không làm đẹp nghỉ ngơi mấy ngày, khí sắc cả người sẽ rất tốt. Lại có các loại mĩ dung phụ trợ, dung quang tỏa sáng mới là bình thường.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Chỉ cần trong lòng ít phiền não, tất nhiên là càng sống càng trẻ.” Đây mới là chân lý. Nếu tâm không phóng khoáng, cái gì cũng uổng công.
Hai người đang nói thì đã nghe có La thế tử phu nhân đến. Mai Nhi thường xuyên tới đây, đuổi người sai vặt xuống, nữ nhân tụ tập nói cũng không ngoài mấy đề tài kia. Đông thế tử phi và Mai Nhi đối với dung mạo ngày càng trẻ ra của Ôn Uyển có các loại hâm mộ, ghen tỵ, hận a.
Ôn Uyển đề cử mấy biện pháp rất tốt, đặc biệt nhắc tới dược thiện làm đẹp. Đông thế tử phi và Mai Nhi đều vô cùng hứng thú với dược thiện làm đẹp. Hai người biết đồ ăn có thể điều lý cơ thể. Nhưng nói dược thiện có hiệu quả làm đẹp, ờ, các nàng chưa từng thấy chứng cứ xác thực. Có chút xuẩn xuẩn dục động (có ý định muốn làm).
Hạ Nhàn nói mỗi người có thể chất không giống nhau. Nếu muốn đạt đến hiệu quả tốt nhất, nhất định phải căn cứ vào thể chất rồi điều chỉnh. Thật ra thì ẩn ý nói nàng không rảnh.
Thời điểm hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển khóe miệng vẫn giương lên. Hoàng đế hiếm khi thấy Ôn Uyển cao hứng như thế: “Nha đầu, có chuyện tốt gì hả?” Mặc dù Ôn Uyển năm nay đã hai mươi ba rồi, nhưng Hoàng đế vẫn thích xưng hô như thế này, thân thiết.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Cậu Hoàng đế, bọn họ đều nói cháu càng ngày càng trẻ.” Nói ra Ôn Uyển cũng rất đắc ý. Nhớ ngày đó không ai nói nàng lớn lên sẽ xinh đẹp nhưng hôm nay càng ngày càng có nhiều người nói nàng đẹp. Nữ nhân mà, ai không hi vọng người khác nói mình đẹp. Ôn Uyển cũng là một phàm nữ trong thế tục.
Hoàng đế thật tình nhìn Ôn Uyển một chút, gật đầu: “Ừ, đúng là càng ngày càng trẻ.” Thay vì nói Ôn Uyển càng ngày càng đẹp không bằng nói Ôn Uyển càng ngày càng có sức sống.
Hai bảy tháng ba, đêm trước khi Hạ Dao lập gia đình.
Trải qua nhiều tháng bị hai người kia hành hạ, kiên nhẫn của Hạ Dao sớm đã dùng hết rồi, rốt cuộc sắp chịu đựng xong rồi. Nghĩ đến ngày mai có thể thành thân, Hạ Dao thở dài một hơi: “Ngày mai rốt cuộc có thể kết thúc. Lại hành hạ nữa, ta muốn lột một lớp da. Quận chúa, hiện tại ta đã hiểu vì sao ngày đó ngài nói không muốn thành thân lần nữa. Một lần là đủ rồi, không thể giằng co nữa.” Đây là người ngoài xem náo nhiệt, thân là người trong cuộc thực sự rất thống khổ. So với nàng luyện công còn thống khổ gấp mười lần mà!
Ôn Uyển cũng lười an ủi nàng: “Theo ta vào trong viện. Thả lỏng một chút.” Hai người vào trong viện.
Mặt trăng như một viên ngọc lớn giắt ở cao cao trên trời. Sao trên trời lóe lên tia sáng chói mắt, rạng rỡ sinh huy.
Ôn Uyển nhìn bầu trời đêm đẹp như vậy nói: “Trời đêm đẹp như vậy ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, ta rốt cuộc yên tâm.” Trong lòng Ôn Uyển vẫn thấp thỏm, sợ đến ngày đó trời sẽ mưa. Mưa nhỏ không lo, chỉ sợ mưa lớn. Như vậy cũng chính là có thêm nhiều phiền toái.
Sắc mặt Hạ Dao rất nhu hòa.
Ôn Uyển nhìn sao dường như xuyên qua các ngôi sao có thể thấy ông ngoại hoàng đế tươi cười nói: “Hạ Dao, ta rất nhớ ông ngoại hoàng đế.” Ông ngoại Hoàng đế cho Hạ Dao tới bên cạnh nàng, vì nàng cản bao nhiêu tai họa, sau khi Hạ Dao tới bên cạnh nàng cũng dốc lòng dạy dỗ nàng. Hạ Dao hôm nay đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Hạ Dao sửng sốt, nghĩ lại cũng hiểu ý Ôn Uyển: “Tiên đế rất thương Quận chúa mà Quận chúa cũng rất hiếu thuận với tiên đế. Quận chúa không cần đau buồn.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Ông ngoại hoàng đế là sống thọ, chết tại nhà, ta không có gì đau buồn, chỉ là có chút tiếc nuối. Nếu Ông ngoại Hoàng đế có thể thấy ta và ngươi thành thân thì rất tốt. Ta nhớ ông ngoại Hoàng đế có nói ông muốn nhìn thấy ta thành thân, sinh con, ôm trọng tôn tử (chắt trai).” Ông ngoại Hoàng đế là bệnh chết, cũng không phải bị người nào mưu hại. Ông ngoại Hoàng đế sống thọ và chết tại nhà, sau khi mất, cậu hoàng đế thuận lợi tiếp vị, tang lễ cũng làm phong phong quang quang, có thể nói nhân sinh viên mãn. Phải biết rằng từ cổ chí kim có bao nhiêu Hoàng đế quấn quýt việc sau khi chết con trai vì tranh giành ngai vàng mà đấu đến ngươi sống ta chết. Kết cục như vậy của ông ngoại Hoàng đế Ôn Uyển cảm thấy rất tốt. Lại nói sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, ai cũng không tránh khỏi. Nàng có một ngày cũng phải chết. Hiện tại thời gian đã qua lâu như vậy, bi thống cũng đã tản đi. Bây giờ lưu lại cũng chỉ là nhớ nhung, còn có một chút tiếc nuối nho nhỏ.
Hạ Dao khẽ mỉm cười.
Ôn Uyển quay đầu lại hỏi: “Hạ Dao, ngươi còn nhớ người nhà mình không?” Ôn Uyển lúc trước không hỏi, càng không đi thăm dò cái gì, chẳng qua đột nhiên trong lúc này lại muốn hỏi.
Hạ Dao lắc đầu: “Bọn họ đều không còn.”
Sắc mặt Ôn Uyển khẽ đổi, không tiếp tục hỏi nữa. Từng cơn gió xuân thổi tới, mặc dù đã cuối tháng ba rồi, nhưng buổi tối vẫn còn rất lạnh: “Vào thôi, tân nương tử nếu vì ta mà bị cảm lạnh, vậy thì tội lớn rồi.”
Buổi tối Ôn Uyển bỏ hai con trai chuẩn bị ngủ cùng Hạ Dao, Hạ Dao không cần Ôn Uyển ở cùng: “Người vẫn mau ở cùng Minh Duệ và Minh Cẩn đi. Minh Duệ không có người không ngủ được.” Không có ai rõ hơn Hạ Dao rồi, Minh Duệ nhìn thì thông minh ổn trọng, thật ra rất lệ thuộc vào Ôn Uyển, thậm chí còn hơn Minh Cẩn. Cái này có thể là do người đều có hai mặt. Minh Cẩn nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra rất quật cường.
Ôn Uyển thấy nàng cự tuyệt cũng không cưỡng cầu, Hạ Dao lập gia đình không giống những nữ nhân khác, lo lắng gả đi sẽ bị khi dễ hay lo rằng phải thích ứng một hoàn cảnh lạ lẫm. Mấy thứ này toàn bộ đều không có. Cũng không có tâm tình thương tâm lo lắng gì gì đó.
Ôn Uyển nghĩ rồi cười như mèo trộm được cá: “Hạ Dao, ta kiếm được xuân cung đồ, ngươi có muốn không?” Ôn Uyển cho rằng Hạ Dao hẳn là rất quen thuộc với những thứ này, nhưng căn cứ vào đạo đức, Ôn Uyển thấy vẫn nên hỏi một câu.
Hạ Dao mặt không hồng thở không gấp: “Quận chúa, những thứ này tạm giữ lại, sau này ngài và tướng quân cùng nhau nghiên cứu. Ta thì không cần.” Đừng tưởng nàng không biết năm đó Ôn Uyển vào hoàng cung đòi xuân cung đồ.
Mặt già của Ôn Uyển đỏ lên, nữ nhân chết bầm này, đồ hũ nút không mở. Nhưng không đợi Ôn Uyển dạy dỗ Hạ Dao, nàng đã bị Hạ Nhàn đuổi đi: “Quận chúa, đừng quấy rối. Ngày mai tỷ ấy sẽ rất mệt, để tỷ ấy nghỉ ngơi đi.” Đối với sự quấy rối của Ôn Uyển, Hạ Nhàn bất kể thân phận với không thân phận.
Ôn Uyển thấy mình lại bị ghét bỏ. Trên mặt lộ vẻ bi thương đi ra ngoài.
Minh Duệ cũng biết ngày mai Hạ Dao sẽ thành hôn, cuộn người bên cạnh Ôn Uyển: “Mẹ, Hạ Dao cô cô lập gia đình thật sự vẫn có thể ở bên cạnh mẹ sao? Còn có thể dạy võ cho con sao?” Vấn đề cuối cùng kia mới là điều Minh Duệ quan tâm nhất.
Minh Duệ rất không hài lòng với tiến độ học tập hiện tại a! Ôn Uyển nói hắn quá cực khổ nhưng trong lòng Minh Duệ rỉ máu. Như mấy ngày này, mỗi ngày luyện công nhiều nhất là ba canh giờ, hôm ít nhất chỉ có một canh giờ. Như vậy mà mẹ hắn còn nói hắn quá cực khổ. Hắn thực không cảm thấy khổ mà, chỉ cảm thấy lãng phí rất nhiều thời gian đó! Đáng tiếc hắn phản kháng cũng vô dụng, trong nhà mẹ làm chủ. Hạ Dao cô cô đều nghe lời mẹ, đến giờ cũng chỉ dạy một chút cơ bản. Sau đó còn nói với hắn muốn tạo trụ cột, trụ cột không vững sau này không thể có thành tựu cao. Nói hắn không nên có tâm tư chỉ thấy cái lợi trước mắt. Nhưng mà cũng may Hạ Dao cô cô nói dựa theo tiến độ như vậy, nhiều nhất là hai năm, bằng không hắn rất muốn đánh nhừ tử Minh Cẩn, con quỷ gây chuyện này. Nếu phải đổi sư phụ không chừng phải bắt đầu lại từ đầu.
Minh Duệ nhớ mẹ đều tán dương hắn, nói có phong phạm làm ca ca, thực lòng cảm thấy mình bị khổ bức. Hắn nào có như mẹ thấy có phong phạm làm ca ca, hắn là bị bức không còn biện pháp. Minh Cẩn suốt ngày đến quấy rối, hắn muốn chuyên tâm luyện võ cũng không được. Nhưng mẹ nói trước ba tuổi hai anh em không thể tách ra. Hắn là tức giận mới lôi Minh Cẩn cùng luyện võ. Đây là uy bức lợi dụ đủ thứ mới thu phục được con quỷ lười này. Hiện tại cuộc sống vừa mới chuyển, Minh Duệ thật không muốn ngày tốt vừa mới bắt đầu đã phải đổi sư phụ. Mặc dù hắn không cảm thấy Hạ Dao cô cô có bao nhiêu cao sâu khó lường, nhưng nếu mẹ nói võ công của cô cô có thể xếp trước mười trong toàn thiên hạ. Nói danh sư xuất cao đồ, hắn không muốn đổi sư phụ. Dĩ nhiên nếu cha hắn trở về, đổi lại là cha thì có thể xem xét.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Yên tâm sau khi Hạ Dao cô cô thành thân vẫn ở bên cạnh mẹ. Cũng vẫn làm sư phụ của con. Hạ Dao cô cô sẽ không đi. Ngoan, ngủ đi. Đến nửa đêm sẽ rất ồn. Đến lúc đó con ngủ không ngon.”
Minh Duệ lắc đầu: “Mẹ, ôm.” Minh Duệ muốn Ôn Uyển ôm hắn ngủ.
Ôn Uyển cười nói: “Con đó, đứa nhỏ này. Ở trước mặt người ngoài luôn giả dạng ổn trọng, hiểu chuyện, ai biết lại là người nhát gan, buổi tối còn phải để mẹ ôm mới ngủ.” Nói xong ôm Minh Duệ vào trong ngực, vỗ nhẹ lên lưng Minh Duệ, khẽ hát bài hát ru con êm ái.
Lúc này Hạ Dao ở trên giường lăn qua lăn lại. Làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng thật không có nghĩ tới nàng lại có ngày lập gia đình. Nàng đã chuẩn bị rất tốt cho tuổi già cô đơn một thân một mình. Thế sự biến hóa không người biết.
Hạ Ảnh gác đêm cho Ôn Uyển và hai bé rồi, hôm nay làm bạn với Hạ Dao chính là Hạ Nhàn, Hạ Nhàn thấy bộ dáng không bình tĩnh của Hạ Dao cười nói: “Khẩn trương?” Lập gia đình nha, chung quy là sẽ thấy khẩn trương. Khẩn trương mới là bình thường, không khẩn trương mới là không bình thường đấy!
Hạ Dao ngồi dậy: “Có cái gì mà khẩn trương. Chỉ có chút cảm khái. Ta không nghĩ đời này ta còn lập gia đình?” Nàng là người đã ngoài ba mươi vậy mà lại lập gia đình. Thật thần kỳ.
Hạ Nhàn khẽ cười nói: “Nếu trước kia tỷ không khó chịu như vậy, nói không chừng đến con cái cũng có.” Mười năm trước Ôn Uyển đã có ý tác hợp nàng và Võ Tinh, đáng tiếc Hạ Dao vẫn tỏ ra không có hứng thú với việc lập gia đình.
Hạ Dao khẽ cười không đáp. Mặc dù năm đó Quận chúa có ý, nhưng nàng khi ấy thật không có một chút tâm tư lập gia đình. Sau đó từ từ cũng không biết hi lí hồ đồ thế nào bị Quận chúa sắp xếp. Được rồi, gả cho Võ Tinh nàng cũng không ghét, chung đụng nhiều năm như vậy cũng biết Võ Tinh là loại người gì. Cũng không cần lo lắng tương lai.
Hạ Dao đặt những rối rắm trong lòng xuống, cười nói: “Lại nói Diệp quân sư cũng không tệ, hắn nguyện ý ở rể ở phủ tướng quân, lại không để ý chuyện con nối dõi, Mặc dù khó coi một chút nhưng cũng có thể lấy về.” Hạ Dao nói khó coi không phải Diệp Tuần lớn lên không tốt, mà Diệp Tuần là một thư sinh, vai không thể mang tay không thể vác, không phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của các nàng.
Hạ Nhàn buồn cười nói: “Đều nói nữ nhân thành thân thích làm mai mối, tỷ còn chưa thành thân mà đã giống Quận chúa rồi. Diệp Tuần tốt hay xấu cũng không liên quan đến chuyện của ta.” Nàng lười nhắc đến người này, để nàng gả cho một người như vậy. Thôi đi, nàng không tự tìm ngược.
Hạ Dao thấy Hạ Nhàn không muốn nhắc đến đề tài này, cũng không tiếp tục. Hạ Nhàn ngược lại thúc giục nàng: “Mau nhắm mắt vào, ngày mai còn phải dày vò đó!!”
Hạ Dao cảm thấy vừa mới nhắm mắt đã nghe thấy có tiếng bước chân, Hạ Dao mở mắt một chút liền tỉnh dậy. Người đến để tắm rửa thay quần áo cho nàng.
Bồn nước ấm Hạ Nhàn đã chuẩn bị xong. Do luyện võ nên dù không ngủ ngon tinh thần Hạ Dao cũng không tệ. Bước vào phòng tắm thấy thùng tắm rắc đầy hoa đào màu hồng phấn. Hạ Dao ngồi xuống, những người khác đều đi ra ngoài. Hạ Nhàn ở ngoài bình phong đợi.
Hạ Dao thành thân, Hạ Nhàn là người đi cùng trong cả quá trình.
Hạ Dao ngồi trong thùng tắm, ngửi hương hoa đào, cảm thấy gân cốt cả người đều giãn ra, người cũng càng ngày càng tỉnh táo.
Ngâm khoảng nửa canh giờ, Hạ Nhàn mang y phục tới, đặt ở trên bàn đã sớm chuẩn bị sau đó đi ra ngoài.
Hạ Dao ra khỏi thùng tắm, lau người sạch sẽ sau đó mặc tiết y, rồi mặc lý y, lúc này mới ra khỏi phòng tắm. Hạ Hương tới đây vấn tóc cho nàng. Bởi vì phải đợi chải tóc, chải tóc xong thì búi tóc, không có cột tóc.
Không lâu sau, Đông thế tử phi tới. Nói ra tuổi của Hạ Dao còn lớn hơn Đông thế tử phi. Nếu để Đông thế tử phi biết, đoán chừng toàn phúc thái thái cũng không có hiên ngang như vậy.
Đông thế tử phi được Cố ma ma dẫn vào phòng, Đông thế tử phi nhìn thấy Hạ Dao cười nói: “Hôm nay là người hỉ khí, ta muốn dính toàn bộ rồi!”
Vẻ mặt Hạ Dao buông lỏng rất nhiều, nói cám ơn với Đông thế tử phi, về phần phúc lễ hay gì gì đó, xin lỗi, không có đâu.
Đông thế tử phi cũng không để ý, chỉ huy nha đầu dẫn Hạ Dao đến trước gương trang điểm, Đông thế tử phi chảy tóc cho Hạ Dao, một bên chải, một bên có hỉ bà hô: “Một chải chải đến đuôi, hai chải chải đến bạch phát tề mi, ba chải chải đến con cháu đầy nhà, bốn chải chải đến đến chết không đổi.”
Hạ Dao nghe tiếng hô kia không có nửa điểm mất tự nhiên, ngượng ngùng, trấn định ngồi ở đó. Hỉ bà âm thầm lấy làm kỳ.
Sau khi chải tóc, Đông thế tử phi nhận lấy sợi dây nhỏ trong tay nha hoàn, chuẩn bị khai kiểm cho Hạ Dao. Hạ Dao lúc này có chút mất tự nhiên. Sau khi khai kiểm liền trở thành nữ nhân chân chính.
Hạ Dao nhìn người trong gương có chút giật mình.
/1357
|