Người ở Giang Nam nhận được lệnh của Ôn Uyển, cố ý thả một thiếu niên vào giam chung với Phúc ca nhi, thiếu niên này lớn hơn Phúc ca nhi một chút.
Thiếu niên này khá bá đạo, mặt còn chứa vẻ tàn nhẫn, đồ ăn đồ uống hắn lấy tất cả, Phúc ca nhi đói bụng đến mức không chịu nổi bắt đầu đánh trả, cũng không thể nhịn đói đến chết, đáng tiếc hắn được nuông chiều từ bé, không thể đánh thắng nổi thiếu niên gầy gò kia.
Tập kích không được, ngược lại bị thiếu niên kia đánh đến mức bò lê bò càng, thiếu niên thấy Phúc ca nhi không thể động đậy, đến trước mặt giễu cợt Phúc ca nhi là một phế vật, hắn dùng một đầu ngón tay cũng có thể đánh chết, nếu không muốn chết liền yên phận.
Mặc dù Phúc ca nhi bị đánh rất thảm, nhưng dù thảm hơn hắn cũng không muốn bị chết đối. Người đang đói bụng thì chỉ nghĩ tới được ăn cơm, vì mạng sống thì thiết gì tới chuyện đau hay không đau. Thiếu niên khí lực lớn, nhưng cũng không chịu nổi Phúc ca nhi muốn liều mạng, một bộ thà chết cũng phải có đồ ăn, đành nhượng bộ một chút, đem chút cơm thừa canh cặn quăng cho hắn.
Người âm thầm quan sát thấy được Phúc ca nhi trốn ở góc phòng nhưng không hề hèn mọn khiếp nhược như bọn họ nghĩ, mà trong mắt lóe ra ánh sáng sắc nhọn, giống ánh mắt của sói, những người này thấy vẻ mặt đó của Phúc ca nhi liền biết không cần giữ hắn lâu hơn.
Phú ca nhi ngủ, đến khi mở mắt liền nhìn thấy cửa nhà quen thuộc. hắn cho là mình đang nằm mơ, mơ thấy mình được về nhà, nếu không làm sao tự nhiên lại thấy phủ đệ ngay trước mặt chứ? Hắn ngơ ngác nhìn, chỉ sợ xoay người lại sẽ không còn thấy nhà của mình nữa.
Người gác cổng thấy Phúc ca nhi, nghĩ là mình hoa mắt, vội vàng đi đến bên cạnh cẩn thận quan sát, tỉ mỉ nhìn thấy thật sự là Đại thiếu gia. Hắn ta run rẩy kêu một tiếng: “Đại thiếu gia”, hơn nửa tháng qua lão gia đã lật tung cả Giang Nam. Không nghĩ tới trời cao mở mắt, cho thiếu gia tự mình trở lại.
Phúc ca nhi nghe thấy tiếng kêu “Đại thiếu gia” mới cảm thấy đã trở về nhà, hơn nửa tháng trôi qua trong lo lắng hãi hùng, giờ được trở lại nhà, kích thích quá mức liền lập tức ngất xỉu té trên đất.
Tin tức Đại thiếu gia trở lại lập tức truyền khắp hậu viện, Tô Chân Chân nghe thấy nhi tử đã trở về, phảng phất như sống lại, lập tức từ trên giường bò dậy xông ra tìm nhi tử. Chưa gặp con nàng còn chưa yên tâm.
Tô Chân Chân nhìn thấy hài tử gầy đến da bọc xương, khóc lóc nỉ non, Phúc ca nhi mở mắt thấy mẫu thân cũng lập tức khóc lớn, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.
Thời điểm mấy tỷ muội Mộng Lan Mộng Tuyền đến, đại phu cũng đã tới, quản sự ma ma làm việc nhanh nhẹn hơn Tô Chân Chân nhiều, vừa nghe đại thiếu gia trở lại đã phân phó người đi mời đại phu.
Đại phu xem mạch cho Phúc ca nhi xong liền nói: “Phu nhân, thiếu gia chẳng qua là bị chút ít kinh sợ, không có gì khác đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”
Trong lòng đại phu cũng thầm nghi hoặc, Phúc ca nhi trừ gầy một chút còn những cái khác đều tốt. Đại phu đã từng xem bệnh cho nhiều hài tử nhà giàu mất tích mà tìm lại được, bọn họ đều phải điều dưỡng một hai năm mới có thể khôi phục, hơn nữa sau khi hồi phục cũng để lại chút di chứng, chỉ có đại thiếu gia này là khác.
Thời đại này bọn buôn bán trẻ con rất nhiều, bọn chúng sau khi bắt được hài tử, đều dùng thủ đoạn đặc thù để dạy dỗ. Thời gian ngắn còn tốt, nếu thời gian dài những hài tử này hầu như đều thành tàn phế. Phúc ca nhi mới bị bắt đi đã được cứu ra, sau khi được cứu bị giam lại nhưng cũng không thiếu ăn thiếu uống. Hành hạ như vậy thật ra muốn cho Phúc ca nhi nhận rõ, nếu không có thân phận thì hắn còn không bằng một tên khất cái (Thiếu niên giả dạng khất cái). Làm như vậy là hy vọng hắn biết mình nhỏ bé sau này hắn có thể rèn luyện, tự cường. Trừ cái này, ảnh hưởng tâm lý của Phúc ca nhi tương đối nhỏ (Dù sao muốn không bị ảnh hưởng là không có khả năng).
Phúc ca nhi ăn súp, uống thuốc an thần rồi tiếp tục ngủ.
Mộc thị và Dương thị nghe tin đại thiếu gia đã trở lại, không phải được cứu về mà tự trở về thì lập tức thấy rất quỷ dị.
Mộc thị kinh hãi vô cùng, trong lòng lo lắng không dứt, Dương thị cảm thấy mình tính toán đã thiếu cái gì đó, thật là không ngờ, rốt cuộc có chỗ nào nàng không tính toán tốt?
Năm ngày sau Ôn Uyển nhận được tin tức. Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói Tô Chân Chân có thể ra lệnh đánh chết tươi Mộc thị thì vô cùng ngạc nhiên: “Chân Chân tự mình phân phó đánh chết Mộc thị? Bình Thượng Đường nói thế nào?” Rốt cuộc đã có một chút bộ dáng của người làm mẹ, nếu tình huống như thế mà còn nhân từ, Ôn Uyển cũng thật sự phải sùng bái nàng ta.
Mặt Hạ Dao lộ vẻ châm biếm: “Chứng cứ Mộc thị cấu kết ngoại nhân mưu hại Phúc ca nhi vô cùng xác thực, Bình Thượng Đường có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể vì một thiếp thất mà trở mặt với Tô thị. Trải qua chuyện này, Tô thị thật sự bị đánh tỉnh, coi như cũng là một chuyện công đức.” Lúc đầu nàng còn tưởng Tô thị vẫn không thể tỉnh lại chứ.
Ôn Uyển lắc đầu: “Vì làm mẹ nên phải mạnh mẽ. Nữ nhân mềm yếu hơn nữa thì con cái cũng là nghịch lân của các nàng. Cho nên biến đổi của Chân Chân lần này cũng ở trong dự liệu của ta.” Nếu ở ngoài dự liệu, Ôn Uyển cũng không thể nói gì hơn, bốn hài tử sau này có thể bị nàng ta kéo chết theo. Cũng may Chân Chân không có làm nàng thất vọng.
Hạ Dao lãnh đạm trào phúng nói: “Quận chúa, nhi tử do Mộc thị sinh đã được đặt nuôi bên cạnh Dương thị. Quận chúa, ta nhận được tin tức, thời điểm Dương thị sanh con đã bị tổn thương, sau này không có khả năng có thai nữa. Đây là kế sách một mũi tên trúng hai đích”. Mượn tay Tô thị diệt trừ Mộc thị, lại nuôi nhi tử dưới danh nghĩa của mình, nửa đời sau không cần lo lắng, tính toán thật chu đáo.
Ôn Uyển ồ lên một tiếng, không phải lúc trước nói Dương thị đang có bầu hai tháng sao? Giờ lại thương thân không thể sanh con: “Mang thai là giả sao?” trừ cái này thì không có cách giải thích nào khác.
Hạ Dao gật đầu: “Thiếu chút nữa đã bị nàng ta lừa gạt. Nàng ta cũng coi như có bản lĩnh, có thể thu mua được tất cả người trong viện, lại còn mua được đại phu ngụy tạo, thật là giỏi tâm cơ.”
Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị: “Quả thật là giỏi tâm cơ, nàng ta không phải một mũi tên trúng hai đích, mà là một mũi tên trúng ba con chim. Nếu Phúc ca nhi thật sự không còn, Chân Chân khẳng định cũng chịu không nổi mà đi theo. Chân Chân mất, Bình Thượng Đường cần thủ tang ba năm. Có thời gian ba năm nàng ta có thể nắm giữ hậu viện. Con nối dòng duy nhất của Bình Thượng Đường lại để cho nàng nuôi, coi nàng là mẹ, sau này Bình gia quả thật là thiên hạ của nàng. Chà, thủ đoạn thật không tệ, tâm cơ đủ sâu. Nếu không phải lúc đầu ta có nhiều thêm một phần phòng bị thì thật đã khiến nàng ta đạt được ý nguyện. Nhân tài a nhân tài, đáng tiếc. Hạ Dao, đem tin tức này báo cho Tô Chân Chân, xử trí thế nào để cho nàng ta tự mình chuẩn bị. Nàng biết bên cạnh chôn dấu một con rắn độc như vậy, không chỉ muốn cắn chết nàng mà còn có thể muốn cắn chết cả bốn hài tử của nàng, ta tin tưởng nàng sẽ thay đổi hoàn toàn.” Ôn Uyển căn bản không cần đi kiểm tra chứng cớ hay không có chứng cớ. Những chuyện này cứ nhìn về lợi ích sẽ đến đâu là có đầu mối. Kiểm chứng nữa chỉ lãng phí thời gian.
Hạ Dao khẽ cười nói: “Quận chúa, không phải người nói sau khi đưa hài tử trở về sẽ không xen vào nữa sao?” Điển hình của lời nói và trong lòng không đồng nhất, nàng cũng biết quận chúa không dễ dàng bỏ rơi thất phòng của Bình Gia mà.
Ôn Uyển lắc đầu, nếu chỉ là Bình Thượng Đường và Tô Chân Chân nàng khẳng định sẽ bỏ mặc không quản, nhưng bốn hài tử kia nàng đã trông coi từ khi mới sinh ra, không thể thật sự bỏ qua. Không có mẫu thân, khổ nhất chính là hài tử, dù người mẹ này mềm yếu vô năng nhưng cũng là mẹ ruột, chỉ cần cuộc sống của hài tử tốt là được rồi: “Chỉ một lần cuối cùng, nếu Tô Chân Chân không thể thay đổi, ta cũng sẽ không làm chuyện này.”
Hạ Dao bất đắc dĩ cười một tiếng. Nói cái gì mà lần cuối cùng, sau này còn rất nhiều một lần cuối cùng. Nhưng mà Hạ Dao cũng không nói gì thêm, đừng nói Ôn Uyển, chính Hạ Dao cũng đã trông coi bốn đứa trẻ từ nhỏ, tim người đều là máu thịt, mặc dù tâm địa nàng cứng rắn, đối với mấy hài tử đó cũng không quá nhiều tình cảm, nhưng trẻ con không có tội. Nếu chúng cứ như vậy bị nữ nhân kia hại chết, Hạ Dao cũng không nhẫn tâm: “Quận chúa, nếu Tô thị thật sự tỉnh lại, nên biết các nhân tài Quận chúa giao cho nàng đều là bảo vật.” Ôn Uyển giao cho ba cô nương ba ma ma giáo dưỡng, đều từ Cung lý đi ra, trải qua bao tinh phong huyết vũ. Ba người này người nào mà không thành tinh, ở nhà người ta đều là bảo vật. Nếu không phải Ôn Uyển hứa hẹn sẽ giúp đỡ họ hoàn thành tâm nguyện riêng thì phủ đệ như Bình Gia, đừng nói ba người, nửa người cũng không mời được. Cho nên phải nói Tô Chân Chân là ở trong phúc mà không biết phúc.
Ôn Uyển cười đáp: “Hiện giờ biết cùng không muộn.”
Mặt Hạ Dao lộ vẻ khinh bỉ: “Nếu không phải Quận chúa phòng bị, Phúc ca nhi thật có chuyện, thì không phải đã quá muộn sao?” Tô Chân Chân không thể sống, nếu Phúc ca nhi thật mất đi, ngũ phòng sẽ không có người thừa kế (con thứ xuất Hạ Dao trực tiếp coi như không khí.)
Ôn Uyển cười phân phó: “Rút hết những người đó đi, còn có nhiều chỗ cần dùng người, không cần lãng phí ở đó nữa.” Những gì nên làm nàng đã làm tới cực hạn, tương lai thế nào phải nhìn bản thân Tô Chân Chân.
Bình Thượng Đường đã có ngăn cách với nàng, nếu giờ biết nàng thời thời khắc khắc vẫn biết được tình hình phủ đệ của hắn, nhất định càng thêm khó chịu. Hắn thế nào nàng không quan tâm, chỉ sợ vào đến mắt của kẻ có ý đồ, đó là một hàm nghĩa khác.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển chính thức hạ lệnh, liền gật đầu đáp ứng đi truyền tin. Buông xuống là tốt rồi, như thế Tô thị mới có thể tiến bộ. Tô thị tiến triển, Quận chúa mới bớt mệt mỏi một chút. Lấy sự hiểu biết của nàng với quận chúa, tương lai của ba cô nương và Phúc ca nhi, nàng ấy khẳng định vẫn quan tâm. Chỉ cần Tô thị không quá vô năng, tự làm được chuyện nhỏ, còn đại sự để Quận chúa giúp đỡ, Hạ Dao cho là có thể chấp nhận. Ai bảo Quận chúa nhà nàng chính là người hay mềm lòng, nàng chỉ có thể chấp nhận.
Tô Chân Chân nhận được tin tức kẻ đứng sau màn chủ sử là Dương thị, cảm giác đầu tiên chính là không tin. Dương thị dịu dàng đoan trang, sao có thể là chủ mưu phía sau được?
Nói chuyện này với Tô Chân Chân chính là quản sự ma ma của nội vụ, là một trong bốn người Hạ Lâm dạy dỗ ra, gọi là Chu ma ma.
Trong lòng Chu ma ma cảm thán, đây chính là mệnh tốt a. Người ngốc nghếch thế này đặt ở nhà ai mà không bị ăn sống nuốt tươi, may mắn có Quận chúa che chở cho nàng, để nàng sống bình an đến bây giờ: “Phu nhân, Dương thị nhìn có vẻ thuần lương vô hại, thực chất mới là kẻ hạ thủ ngoan độc. Chuyện lần này chính là minh chứng rõ nhất. Phu nhân suy nghĩ một chút mà xem, Mộc thị mặc dù vẫn dựa vào nhi tử mà ngang ngược càn rỡ nhưng là kẻ không có nhiều đầu óc.” Chu ma ma đã sớm thấy rõ ràng Mộc thị chỉ là một con cọp giấy, Dương thị là rắn độc. Bà đem chuyện này từng phần từng phần phân tích cho Tô Chân Chân nghe, để nàng biết ai mới là người chân chính được lợi.
Tô Chân Chân nghe xong, cả người run rẩy. Nếu đây là sự thật, hai năm qua nàng có thể bình yên vô sự đều do Bồ tát phù hộ (Hạ Dao muốn ói, là quận chúa phù hộ).
Chu ma ma nhìn Tô Chân Chân, nghiêm túc nói: “Phu nhân sẽ không cho là thiếu gia có vận khí tốt, vừa lúc được người tốt cứu sau đó đưa về phủ chứ?”
Tô Chân Chân cũng biết làm sao có chuyện tốt như vậy, chẳng qua nàng thật sự không nghĩ tới Ôn Uyển.
Chu ma ma lắc đầu cười khổ: “Thiên hạ làm sao có chuyện may mắn như vậy. Thiếu gia có thể Bình an không có việc gì là do quận chúa phái người tìm trở về. Phu nhân, người cứu thiếu gia là quận chúa.”
Thật ra Chu ma ma là tự suy đoán, nếu Dương thị chuẩn bị như thế để ra tay nhất định sẽ không để thiếu gia có thể bình an trở về, tất nhiên muốn giết người diệt khẩu. Nhưng thiếu gia trừ việc bị kinh sợ thì bình yên vô sự không có việc gì. Trên thế giới sao có việc tốt như vậy được. Chu ma ma suy đoán, hẳn là Ôn Uyển quận chúa biết lão gia có hai phòng thiếp thất, quận chúa luôn chán ghét thiếp thất, lo những nữ nhân này không an phận, nổi lên tâm tư hại thiếu gia, cho nên ra lệnh cho người bảo vệ bên cạnh thiếu gia (Không thể không nói Chu ma ma thật sáng suốt)
Tô Chân Chân khiếp sợ vạn phần: “Làm sao ma ma biết được?”
Trong lòng Chu ma ma thầm may mắn, bên cạnh ba cô nương đều có ma ma giáo dưỡng cẩn thận, không học tính tình này của phu nhân. Chắc ban đầu quận chúa cũng có suy tính tới, cho nên mới cho mỗi cô nương có một ma ma giáo dưỡng. “Thiếp thân nha hoàn bên cạnh quận chúa, Hạ Dao cô nương phái người nói với ta. Người đến cũng chuyển đạt lời của Quận chúa, sau chuyện này Quận chúa không xen vào chuyện của phu nhân và thiếu gia nữa. Người thường đặt bên cạnh bảo vệ thiếu gia cũng sẽ trở về.” Chuyện này là Hạ Dao muốn người ta nói toàn bộ cho Chu ma ma biết, để Chu ma ma nói với Chân Chân. Hạ Dao không có tính tình cao thượng như Ôn Uyển, làm chuyện tốt không lưu tên. Nàng cho đã làm chuyện tốt thì phải cho người ta biết, không cầu cảm ơn, ít nhất cũng làm rõ chuyện này.
Tô Chân Chân nhớ tới lúc Hạ Dao chê cười nàng, chữ chữ đều đâm thẳng vào tim. Không nghĩ tới sau đó Ôn Uyển vẫn phái người bảo vệ Phúc ca nhi, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tô Chân Chân không biết nên làm gì.
Chu ma ma nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Chân Chân, lại nói tiếp: “Quận chúa nói, nếu phu nhân vẫn giữ tính tình này, thiếu gia và ba tiểu thư có gì bất trắc là do mạng của họ như vậy. Quận chúa chỉ là cô, đã làm đủ nhiều cho bọn họ. Phu nhân, quận chúa luôn nhúng tay vào hậu viện của lão gia nói chung cũng không thỏa đáng. Quận chúa để nô tỳ nói với phu nhân, người vẫn ở trong tối bảo vệ Phúc ca nhi đã được rút về. Tương lai thế nào phải nhìn vận mệnh của hài tử.”
Tô Chân Chân thật lâu sau mới tiêu hóa xong tin tức. Thì ra Ôn Uyển phái người bảo vệ Phúc ca nhi, bằng không con trai của nàng giờ đã… Tô Chân Chân thật sự muốn bắt tay vào làm chuyện này: “Ta biết rồi, ta biết phải làm sao.” Nàng thật không nghĩ tới, chuyện lần này là Ôn Uyển đứng sau giúp đỡ nàng, Chân Chân nghĩ tới lời mắng mỏ lúc trước của Hạ Dao, âm thầm thấy hổ thẹn.
Chu ma ma không tin nàng có thể tự giải quyết được chuyện này. Hiện tại vô bằng vô cớ không thể tự nhiên đánh chết Dương thị, trước đó bằng chứng vô cùng xác thực, lần này chứng cứ gì cũng không có: “Phu nhân nếu muốn trừ đi Dương thị cũng phải tìm cơ hội. Ba ma ma giáo dưỡng Quận chúa tặng cho các tiểu thư đều là người lợi hại, nếu phu nhân nguyện ý có thể lãnh giáo các nàng. Các nàng là người Quận chúa đưa cho ba tiểu thư, vì muốn tốt cho các tiểu thư nên sẽ không cự tuyệt giúp đỡ.” Cũng là Chu ma ma thấy Tô Chân Chân là người chỉ giỏi nói, có ba cao thủ không cần thì thật ngu xuẩn.
Tô Chân Chân cuối cùng hạ quyết tâm nhờ Triệu ma ma, người giáo dưỡng Mộng Tuyền. Sở dĩ tìm Triệu ma ma là bởi vì bà ấy đã nhắc nhở nàng mấy lần, còn hai ma ma kia luôn án binh bất động. Triệu ma ma tỏ vẻ sẽ ở cùng Mộng Tuyền cả đời, sau này Mộng Tuyền xuất giá bà cũng đi theo, Mộng Tuyền đã đáp ứng sẽ nuôi dưỡng bà khi tuổi già, cho nên Triệu ma ma phi thường hi vọng Tô Chân Chân tốt, Tô thị tốt thì cuộc sống của Mộng Tuyền mới có thể tốt.
Triệu ma ma nghe Tô thị nói, thì đề nghị án binh bất động. Chỉ cần ngăn cách Dương thị, nàng ta sẽ không tạo nổi song gió gì. Về phần báo thù cho Phúc ca nhi, sau này sẽ có cơ hội. Hiện tại đang ở giai đoạn nhiều sóng gió, tạm thời nhịn xuống cơn giận này.
Tô Chân Chân ngốc nghếch cả tin, nhưng nàng có một ưu điểm, chính là một khi đã tin tưởng người nào sẽ vô điều kiện tin tưởng. Mặc dù bởi vì Bình Thượng Đường mà có chút bất hòa với Ôn Uyển, nhưng trong lòng nàng luôn tin tưởng Ôn Uyển sẽ không hại nàng. Lần này phát sinh chuyện lớn như vậy, từ trong đau khổ nàng đã tỉnh ngộ, vì các con nàng không thể tiếp tục sống như vậy. Cũng là vận số của Tô Chân Chân tốt, vì nàng tin tưởng đúng người.
Triệu ma ma thấy Tô Chân Chân chần chờ, bà cũng biết giữ cơn giận như vậy trong lòng đau khổ thế nào, liền tiếp tục khuyên nhỉ: “Phu nhân, đối phó nữ nhân ác độc như vậy, có nhiều biện pháp. Nhưng trăm triệu lần không thể để lão gia bênh vực nàng ta. Vì một thứ đồ chơi mà đem hỏng danh tiếng của mình, phu nhân, cái được không bù nổi cái mất.” Dựa theo Triệu ma ma đánh giá, Tô Chân Chân có nhà mẹ đẻ có thế lực, sau lưng còn có Quận chúa làm chỗ dựa, nàng ấy lại trai gái song toàn. Mấy thiếp thất chỉ là đồ chơi, địa vị chính thất của nàng vững như bàn thạch. Đã đến tuổi này rồi, con cái mới là mấu chốt. Vợ chồng ân ái chỉ là mây trôi, chỉ cần ngoài mặt không bất hòa, không cùng lão gia tuyệt tình, tiếp tục duy trì vị trí đồng thời sửa trị mấy thiếp thất, hoàn toàn là chuyện đơn giản.
Tô Chân Chân nghe theo đề nghị của Triệu ma ma, tạm thời án binh bất động.
Hậu viện Bình gia có vẻ yên ổn, thực tế có biến động. Tại tiền viện Đại quản gia xử lý một nhóm người, Chu ma ma cũng dọn dẹp một nhóm nơi hậu viện.
Tô Chân Chân cũng không cần Dương thị đến thỉnh an hầu hạ. Đây không phải do Triệu ma ma nói mà Tô Chân Chân thấy Dương thị, nghĩ tới nữ nhân này lòng dạ rắn rết mà phát rét. Lý do đưa ra rất hợp lý, nói Dương thị có thai không thể khiến nàng ấy vất vả.
Dương thị phát hiện người mà nàng ta đã mua chuộc được tất cả đều bị xử trí. Lúc ban đầu bởi vì Tô Chân Chân không cho người tới giám thị nàng, hai nha hoàn nàng sử dụng cũng được mua mới vào. Trước kia Tô Chân Chân không ước thúc nàng, nàng hối lộ mua chuộc được nhiều người, tin tức rất linh thông, nhưng hiện nay bị lệnh cưỡng chế không cho mọi người tùy ý hành động, giữ nàng lại trong phòng, người đã thu mua đều bị xử trí nàng liền biết nỗi khổ của việc thiếu thông tin. Sau đó trong phủ đệ, nha hoàn bà tử thấy nàng đều đi đường vòng, tiền bạc nhiều hơn nữa cũng không sử dụng được.
Nếu như Dương thị vào hậu viện Bình gia lúc ở trong kinh thành, nàng có thể sẽ không khờ dại cho rằng Tô Chân Chân chỉ là một quả hồng mềm có thể dễ dàng diệt trừ, cũng không dám làm nhiều động tác như vậy. Bởi vì ở Kinh thành, mặc dù Tô Chân Chân thật sự yếu đuối, nhưng mợi việc ở tiền viện hậu viện luôn ngay ngắn rõ ràng. Không một kẻ nào, trong bất cứ việc gì dám dùng mánh lới, nếu ở trong phủ đệ giở trò chính là muốn chết. Sau khi đến Giang nam, vì phân phó của Hạ Dao, những người này cố ý buông lỏng quản lý mới có việc.
Dương thị vào Bình phủ liền phát hiện Tô Chân Chân không chỉ có tính tình yếu đuối, hơn nữa không quan tâm chuyện gì, lại dễ dàng dụ dỗ, cho nên đi vào không bao lâu đã có thể dụ dỗ Tô Chân Chân tin tưởng nàng là người đàng hoàng. Nhưng những hành động của nàng sớm đã bị người quan tâm để ý tới.
Dương thị sinh nữ nhi, hơn nữa đại phu còn nói bị thương thân, sau này khó có thể có con nữa. Lúc này nàng mới đánh chủ ý tới con trai của Mộc thị. Nghĩ tới Tô Chân Chân chính là mệnh tốt, nếu không thân phận ban đầu của nàng cũng đủ điều kiện làm chính thất cho lão gia. Hơn nữa nhất định có thể xử lý hậu viện thỏa đáng hơn. Dương thị vốn không có suy nghĩ kia, nhưng Mộc thị luôn cùng nàng ra oai, nhắm trúng nàng đầy ngập ghen ghét. Cuối cùng nhẫn nại không được việc sống ở thân phận thấp hơn người khác, cộng thêm cuộc sống ở hậu viện mấy năm qua quá sức thông thuận dễ dàng khiến cho dã tâm của nàng bành trướng. Suy nghĩ rất nhiều rốt cuộc xuất thủ đối phó Phúc ca nhi. Đúng như Ôn Uyển đoán trước, không có Phúc ca nhi, Tô thị tất nhiên chịu không nổi đả kích, cho dù không mất mạng cũng bệnh nặng quấn thân. Mộc thị là đối tượng trọng điểm bị hoài nghi khẳng định chỉ có chết. Đến lúc đó nhi tử sẽ do nàng chăm nom, đại công tử không còn, nhị công tử sau này sẽ là con trai lớn. Dù sau này lão gia có cưới vợ kế, nàng cũng có thể dựa vào mà chống lại. Chẳng qua nàng tính toán ngàn vạn, không có tính đến Phúc ca nhi có thể trở về, Mộc thị đã bị Tô thị đánh chết tươi.
Nàng bị hạn chế trong tiểu viện, không đi được nơi đâu, buổi tối Bình Thượng Đường đến liền dụ cho hắn vui vẻ, sau đó muốn Bình Thượng Đường đáp ứng yêu cầu của nàng, nhưng đáng tiếc hắn không đồng ý, hiện nay quy củ của hậu viện là không tự ý rời khỏi viện.
Mặc dù tầm mắt của Bình Thượng Đường không lớn, nhưng trên người hắn có bệnh chung của sĩ tử, không quản chuyện hậu viện. Những năm qua Tô Chân Chân quản lý hậu viện rất tốt, không có gì lỗi cả, cho nên hắn chưa bao giờ hỏi tới chuyện ở hậu viện. Vì thế Dương thị mới mở miệng đã bị Bình Thượng Đường ngăn chặn.
Dương thị vắt hết óc nghĩ xem rốt cuộc nàng tính sai ở chỗ nào, nhưng bất kể nàng nghĩ thế nào cũng không tìm ra được nguyên cớ. Tình thế bắt buộc, Dương thị chỉ có thể tạm thời phục thấp.
Không biết có phải trùng hợp hay không, nhi tử có một bệnh nhỏ, Tô thị lấy lý do nàng là phụ nữ có thai không thể chiếu cố cả hai đứa bé, liền ôm hài tử đi. Thời điểm Dương thị khóc lóc kể lể với Bình Thượng Đường, hắn nói một câu mẹ cả nuôi dạy hài tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Dương thị thúc thủ vô sách.
Lúc trước Tô Chân Chân bệnh nặng, chỉ mong ngóng nhi tử, cái gì cũng không muốn quản. Sau lại tức giận Mộc thị có lòng dạ rắn rết nên không nguyện ý nuôi hài tử kia, mới để cho Dương thị chiếm được tiện nghi. Nếu không một thiếp thất đang mang thai sao còn có thể nuôi con cho vợ kế. Hiện nay Tô Chân Chân đã phục hồi tinh thần lại, đã biết nàng ta là một con rắn độc, sao có thể để nàng đạt được mong muốn?
Càng làm cho Dương thị nát hết cả tâm can chính là Tô thị có thể tìm hai nữ nhân thiên kiều bá mị tới hầu hạ Bình Thượng Đường, làm rối loạn hết bàn tính của nàng.
Tô Chân Chân nghe thấy Dương thị vì bị lấy mất hài tử mà nóng giận công tâm sảy thai liền cho ma ma đi mời đại phu, địa phu này không phải là đại phu trước nay vẫn gọi, mà là một người khác y thuật không tệ.
Chuyện Dương thị giả mang thai lập tức lộ rõ, mặc dù Dương thị nói đại phu kia lừa gạt nàng, nhưng nàng đã từng mang thai sanh hài tử, chẳng lẽ không biết mang thai thì sẽ như thế nào?
Bình Thượng Đường giận đến hộc máu, cuối cùng vì con gái của nàng mà bỏ qua cho nàng, nhưng Dương thị cũng thất sủng.
Dương thị lầm bầm tự suy nghĩ: “Chẳng lẽ Tô thị hiền lành đều là giả vờ.” Nhưng sau đó lại lắc đầu, giả bộ không được, nhất định có nơi nào mình chưa tính đến. Nhưng giờ chuyện quan trọng không phải chuyện đó, mà là làm thế nào để cho lão gia một lần nữa tín nhiệm sủng ái mình.
Thiếu niên này khá bá đạo, mặt còn chứa vẻ tàn nhẫn, đồ ăn đồ uống hắn lấy tất cả, Phúc ca nhi đói bụng đến mức không chịu nổi bắt đầu đánh trả, cũng không thể nhịn đói đến chết, đáng tiếc hắn được nuông chiều từ bé, không thể đánh thắng nổi thiếu niên gầy gò kia.
Tập kích không được, ngược lại bị thiếu niên kia đánh đến mức bò lê bò càng, thiếu niên thấy Phúc ca nhi không thể động đậy, đến trước mặt giễu cợt Phúc ca nhi là một phế vật, hắn dùng một đầu ngón tay cũng có thể đánh chết, nếu không muốn chết liền yên phận.
Mặc dù Phúc ca nhi bị đánh rất thảm, nhưng dù thảm hơn hắn cũng không muốn bị chết đối. Người đang đói bụng thì chỉ nghĩ tới được ăn cơm, vì mạng sống thì thiết gì tới chuyện đau hay không đau. Thiếu niên khí lực lớn, nhưng cũng không chịu nổi Phúc ca nhi muốn liều mạng, một bộ thà chết cũng phải có đồ ăn, đành nhượng bộ một chút, đem chút cơm thừa canh cặn quăng cho hắn.
Người âm thầm quan sát thấy được Phúc ca nhi trốn ở góc phòng nhưng không hề hèn mọn khiếp nhược như bọn họ nghĩ, mà trong mắt lóe ra ánh sáng sắc nhọn, giống ánh mắt của sói, những người này thấy vẻ mặt đó của Phúc ca nhi liền biết không cần giữ hắn lâu hơn.
Phú ca nhi ngủ, đến khi mở mắt liền nhìn thấy cửa nhà quen thuộc. hắn cho là mình đang nằm mơ, mơ thấy mình được về nhà, nếu không làm sao tự nhiên lại thấy phủ đệ ngay trước mặt chứ? Hắn ngơ ngác nhìn, chỉ sợ xoay người lại sẽ không còn thấy nhà của mình nữa.
Người gác cổng thấy Phúc ca nhi, nghĩ là mình hoa mắt, vội vàng đi đến bên cạnh cẩn thận quan sát, tỉ mỉ nhìn thấy thật sự là Đại thiếu gia. Hắn ta run rẩy kêu một tiếng: “Đại thiếu gia”, hơn nửa tháng qua lão gia đã lật tung cả Giang Nam. Không nghĩ tới trời cao mở mắt, cho thiếu gia tự mình trở lại.
Phúc ca nhi nghe thấy tiếng kêu “Đại thiếu gia” mới cảm thấy đã trở về nhà, hơn nửa tháng trôi qua trong lo lắng hãi hùng, giờ được trở lại nhà, kích thích quá mức liền lập tức ngất xỉu té trên đất.
Tin tức Đại thiếu gia trở lại lập tức truyền khắp hậu viện, Tô Chân Chân nghe thấy nhi tử đã trở về, phảng phất như sống lại, lập tức từ trên giường bò dậy xông ra tìm nhi tử. Chưa gặp con nàng còn chưa yên tâm.
Tô Chân Chân nhìn thấy hài tử gầy đến da bọc xương, khóc lóc nỉ non, Phúc ca nhi mở mắt thấy mẫu thân cũng lập tức khóc lớn, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.
Thời điểm mấy tỷ muội Mộng Lan Mộng Tuyền đến, đại phu cũng đã tới, quản sự ma ma làm việc nhanh nhẹn hơn Tô Chân Chân nhiều, vừa nghe đại thiếu gia trở lại đã phân phó người đi mời đại phu.
Đại phu xem mạch cho Phúc ca nhi xong liền nói: “Phu nhân, thiếu gia chẳng qua là bị chút ít kinh sợ, không có gì khác đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”
Trong lòng đại phu cũng thầm nghi hoặc, Phúc ca nhi trừ gầy một chút còn những cái khác đều tốt. Đại phu đã từng xem bệnh cho nhiều hài tử nhà giàu mất tích mà tìm lại được, bọn họ đều phải điều dưỡng một hai năm mới có thể khôi phục, hơn nữa sau khi hồi phục cũng để lại chút di chứng, chỉ có đại thiếu gia này là khác.
Thời đại này bọn buôn bán trẻ con rất nhiều, bọn chúng sau khi bắt được hài tử, đều dùng thủ đoạn đặc thù để dạy dỗ. Thời gian ngắn còn tốt, nếu thời gian dài những hài tử này hầu như đều thành tàn phế. Phúc ca nhi mới bị bắt đi đã được cứu ra, sau khi được cứu bị giam lại nhưng cũng không thiếu ăn thiếu uống. Hành hạ như vậy thật ra muốn cho Phúc ca nhi nhận rõ, nếu không có thân phận thì hắn còn không bằng một tên khất cái (Thiếu niên giả dạng khất cái). Làm như vậy là hy vọng hắn biết mình nhỏ bé sau này hắn có thể rèn luyện, tự cường. Trừ cái này, ảnh hưởng tâm lý của Phúc ca nhi tương đối nhỏ (Dù sao muốn không bị ảnh hưởng là không có khả năng).
Phúc ca nhi ăn súp, uống thuốc an thần rồi tiếp tục ngủ.
Mộc thị và Dương thị nghe tin đại thiếu gia đã trở lại, không phải được cứu về mà tự trở về thì lập tức thấy rất quỷ dị.
Mộc thị kinh hãi vô cùng, trong lòng lo lắng không dứt, Dương thị cảm thấy mình tính toán đã thiếu cái gì đó, thật là không ngờ, rốt cuộc có chỗ nào nàng không tính toán tốt?
Năm ngày sau Ôn Uyển nhận được tin tức. Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói Tô Chân Chân có thể ra lệnh đánh chết tươi Mộc thị thì vô cùng ngạc nhiên: “Chân Chân tự mình phân phó đánh chết Mộc thị? Bình Thượng Đường nói thế nào?” Rốt cuộc đã có một chút bộ dáng của người làm mẹ, nếu tình huống như thế mà còn nhân từ, Ôn Uyển cũng thật sự phải sùng bái nàng ta.
Mặt Hạ Dao lộ vẻ châm biếm: “Chứng cứ Mộc thị cấu kết ngoại nhân mưu hại Phúc ca nhi vô cùng xác thực, Bình Thượng Đường có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể vì một thiếp thất mà trở mặt với Tô thị. Trải qua chuyện này, Tô thị thật sự bị đánh tỉnh, coi như cũng là một chuyện công đức.” Lúc đầu nàng còn tưởng Tô thị vẫn không thể tỉnh lại chứ.
Ôn Uyển lắc đầu: “Vì làm mẹ nên phải mạnh mẽ. Nữ nhân mềm yếu hơn nữa thì con cái cũng là nghịch lân của các nàng. Cho nên biến đổi của Chân Chân lần này cũng ở trong dự liệu của ta.” Nếu ở ngoài dự liệu, Ôn Uyển cũng không thể nói gì hơn, bốn hài tử sau này có thể bị nàng ta kéo chết theo. Cũng may Chân Chân không có làm nàng thất vọng.
Hạ Dao lãnh đạm trào phúng nói: “Quận chúa, nhi tử do Mộc thị sinh đã được đặt nuôi bên cạnh Dương thị. Quận chúa, ta nhận được tin tức, thời điểm Dương thị sanh con đã bị tổn thương, sau này không có khả năng có thai nữa. Đây là kế sách một mũi tên trúng hai đích”. Mượn tay Tô thị diệt trừ Mộc thị, lại nuôi nhi tử dưới danh nghĩa của mình, nửa đời sau không cần lo lắng, tính toán thật chu đáo.
Ôn Uyển ồ lên một tiếng, không phải lúc trước nói Dương thị đang có bầu hai tháng sao? Giờ lại thương thân không thể sanh con: “Mang thai là giả sao?” trừ cái này thì không có cách giải thích nào khác.
Hạ Dao gật đầu: “Thiếu chút nữa đã bị nàng ta lừa gạt. Nàng ta cũng coi như có bản lĩnh, có thể thu mua được tất cả người trong viện, lại còn mua được đại phu ngụy tạo, thật là giỏi tâm cơ.”
Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị: “Quả thật là giỏi tâm cơ, nàng ta không phải một mũi tên trúng hai đích, mà là một mũi tên trúng ba con chim. Nếu Phúc ca nhi thật sự không còn, Chân Chân khẳng định cũng chịu không nổi mà đi theo. Chân Chân mất, Bình Thượng Đường cần thủ tang ba năm. Có thời gian ba năm nàng ta có thể nắm giữ hậu viện. Con nối dòng duy nhất của Bình Thượng Đường lại để cho nàng nuôi, coi nàng là mẹ, sau này Bình gia quả thật là thiên hạ của nàng. Chà, thủ đoạn thật không tệ, tâm cơ đủ sâu. Nếu không phải lúc đầu ta có nhiều thêm một phần phòng bị thì thật đã khiến nàng ta đạt được ý nguyện. Nhân tài a nhân tài, đáng tiếc. Hạ Dao, đem tin tức này báo cho Tô Chân Chân, xử trí thế nào để cho nàng ta tự mình chuẩn bị. Nàng biết bên cạnh chôn dấu một con rắn độc như vậy, không chỉ muốn cắn chết nàng mà còn có thể muốn cắn chết cả bốn hài tử của nàng, ta tin tưởng nàng sẽ thay đổi hoàn toàn.” Ôn Uyển căn bản không cần đi kiểm tra chứng cớ hay không có chứng cớ. Những chuyện này cứ nhìn về lợi ích sẽ đến đâu là có đầu mối. Kiểm chứng nữa chỉ lãng phí thời gian.
Hạ Dao khẽ cười nói: “Quận chúa, không phải người nói sau khi đưa hài tử trở về sẽ không xen vào nữa sao?” Điển hình của lời nói và trong lòng không đồng nhất, nàng cũng biết quận chúa không dễ dàng bỏ rơi thất phòng của Bình Gia mà.
Ôn Uyển lắc đầu, nếu chỉ là Bình Thượng Đường và Tô Chân Chân nàng khẳng định sẽ bỏ mặc không quản, nhưng bốn hài tử kia nàng đã trông coi từ khi mới sinh ra, không thể thật sự bỏ qua. Không có mẫu thân, khổ nhất chính là hài tử, dù người mẹ này mềm yếu vô năng nhưng cũng là mẹ ruột, chỉ cần cuộc sống của hài tử tốt là được rồi: “Chỉ một lần cuối cùng, nếu Tô Chân Chân không thể thay đổi, ta cũng sẽ không làm chuyện này.”
Hạ Dao bất đắc dĩ cười một tiếng. Nói cái gì mà lần cuối cùng, sau này còn rất nhiều một lần cuối cùng. Nhưng mà Hạ Dao cũng không nói gì thêm, đừng nói Ôn Uyển, chính Hạ Dao cũng đã trông coi bốn đứa trẻ từ nhỏ, tim người đều là máu thịt, mặc dù tâm địa nàng cứng rắn, đối với mấy hài tử đó cũng không quá nhiều tình cảm, nhưng trẻ con không có tội. Nếu chúng cứ như vậy bị nữ nhân kia hại chết, Hạ Dao cũng không nhẫn tâm: “Quận chúa, nếu Tô thị thật sự tỉnh lại, nên biết các nhân tài Quận chúa giao cho nàng đều là bảo vật.” Ôn Uyển giao cho ba cô nương ba ma ma giáo dưỡng, đều từ Cung lý đi ra, trải qua bao tinh phong huyết vũ. Ba người này người nào mà không thành tinh, ở nhà người ta đều là bảo vật. Nếu không phải Ôn Uyển hứa hẹn sẽ giúp đỡ họ hoàn thành tâm nguyện riêng thì phủ đệ như Bình Gia, đừng nói ba người, nửa người cũng không mời được. Cho nên phải nói Tô Chân Chân là ở trong phúc mà không biết phúc.
Ôn Uyển cười đáp: “Hiện giờ biết cùng không muộn.”
Mặt Hạ Dao lộ vẻ khinh bỉ: “Nếu không phải Quận chúa phòng bị, Phúc ca nhi thật có chuyện, thì không phải đã quá muộn sao?” Tô Chân Chân không thể sống, nếu Phúc ca nhi thật mất đi, ngũ phòng sẽ không có người thừa kế (con thứ xuất Hạ Dao trực tiếp coi như không khí.)
Ôn Uyển cười phân phó: “Rút hết những người đó đi, còn có nhiều chỗ cần dùng người, không cần lãng phí ở đó nữa.” Những gì nên làm nàng đã làm tới cực hạn, tương lai thế nào phải nhìn bản thân Tô Chân Chân.
Bình Thượng Đường đã có ngăn cách với nàng, nếu giờ biết nàng thời thời khắc khắc vẫn biết được tình hình phủ đệ của hắn, nhất định càng thêm khó chịu. Hắn thế nào nàng không quan tâm, chỉ sợ vào đến mắt của kẻ có ý đồ, đó là một hàm nghĩa khác.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển chính thức hạ lệnh, liền gật đầu đáp ứng đi truyền tin. Buông xuống là tốt rồi, như thế Tô thị mới có thể tiến bộ. Tô thị tiến triển, Quận chúa mới bớt mệt mỏi một chút. Lấy sự hiểu biết của nàng với quận chúa, tương lai của ba cô nương và Phúc ca nhi, nàng ấy khẳng định vẫn quan tâm. Chỉ cần Tô thị không quá vô năng, tự làm được chuyện nhỏ, còn đại sự để Quận chúa giúp đỡ, Hạ Dao cho là có thể chấp nhận. Ai bảo Quận chúa nhà nàng chính là người hay mềm lòng, nàng chỉ có thể chấp nhận.
Tô Chân Chân nhận được tin tức kẻ đứng sau màn chủ sử là Dương thị, cảm giác đầu tiên chính là không tin. Dương thị dịu dàng đoan trang, sao có thể là chủ mưu phía sau được?
Nói chuyện này với Tô Chân Chân chính là quản sự ma ma của nội vụ, là một trong bốn người Hạ Lâm dạy dỗ ra, gọi là Chu ma ma.
Trong lòng Chu ma ma cảm thán, đây chính là mệnh tốt a. Người ngốc nghếch thế này đặt ở nhà ai mà không bị ăn sống nuốt tươi, may mắn có Quận chúa che chở cho nàng, để nàng sống bình an đến bây giờ: “Phu nhân, Dương thị nhìn có vẻ thuần lương vô hại, thực chất mới là kẻ hạ thủ ngoan độc. Chuyện lần này chính là minh chứng rõ nhất. Phu nhân suy nghĩ một chút mà xem, Mộc thị mặc dù vẫn dựa vào nhi tử mà ngang ngược càn rỡ nhưng là kẻ không có nhiều đầu óc.” Chu ma ma đã sớm thấy rõ ràng Mộc thị chỉ là một con cọp giấy, Dương thị là rắn độc. Bà đem chuyện này từng phần từng phần phân tích cho Tô Chân Chân nghe, để nàng biết ai mới là người chân chính được lợi.
Tô Chân Chân nghe xong, cả người run rẩy. Nếu đây là sự thật, hai năm qua nàng có thể bình yên vô sự đều do Bồ tát phù hộ (Hạ Dao muốn ói, là quận chúa phù hộ).
Chu ma ma nhìn Tô Chân Chân, nghiêm túc nói: “Phu nhân sẽ không cho là thiếu gia có vận khí tốt, vừa lúc được người tốt cứu sau đó đưa về phủ chứ?”
Tô Chân Chân cũng biết làm sao có chuyện tốt như vậy, chẳng qua nàng thật sự không nghĩ tới Ôn Uyển.
Chu ma ma lắc đầu cười khổ: “Thiên hạ làm sao có chuyện may mắn như vậy. Thiếu gia có thể Bình an không có việc gì là do quận chúa phái người tìm trở về. Phu nhân, người cứu thiếu gia là quận chúa.”
Thật ra Chu ma ma là tự suy đoán, nếu Dương thị chuẩn bị như thế để ra tay nhất định sẽ không để thiếu gia có thể bình an trở về, tất nhiên muốn giết người diệt khẩu. Nhưng thiếu gia trừ việc bị kinh sợ thì bình yên vô sự không có việc gì. Trên thế giới sao có việc tốt như vậy được. Chu ma ma suy đoán, hẳn là Ôn Uyển quận chúa biết lão gia có hai phòng thiếp thất, quận chúa luôn chán ghét thiếp thất, lo những nữ nhân này không an phận, nổi lên tâm tư hại thiếu gia, cho nên ra lệnh cho người bảo vệ bên cạnh thiếu gia (Không thể không nói Chu ma ma thật sáng suốt)
Tô Chân Chân khiếp sợ vạn phần: “Làm sao ma ma biết được?”
Trong lòng Chu ma ma thầm may mắn, bên cạnh ba cô nương đều có ma ma giáo dưỡng cẩn thận, không học tính tình này của phu nhân. Chắc ban đầu quận chúa cũng có suy tính tới, cho nên mới cho mỗi cô nương có một ma ma giáo dưỡng. “Thiếp thân nha hoàn bên cạnh quận chúa, Hạ Dao cô nương phái người nói với ta. Người đến cũng chuyển đạt lời của Quận chúa, sau chuyện này Quận chúa không xen vào chuyện của phu nhân và thiếu gia nữa. Người thường đặt bên cạnh bảo vệ thiếu gia cũng sẽ trở về.” Chuyện này là Hạ Dao muốn người ta nói toàn bộ cho Chu ma ma biết, để Chu ma ma nói với Chân Chân. Hạ Dao không có tính tình cao thượng như Ôn Uyển, làm chuyện tốt không lưu tên. Nàng cho đã làm chuyện tốt thì phải cho người ta biết, không cầu cảm ơn, ít nhất cũng làm rõ chuyện này.
Tô Chân Chân nhớ tới lúc Hạ Dao chê cười nàng, chữ chữ đều đâm thẳng vào tim. Không nghĩ tới sau đó Ôn Uyển vẫn phái người bảo vệ Phúc ca nhi, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tô Chân Chân không biết nên làm gì.
Chu ma ma nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Chân Chân, lại nói tiếp: “Quận chúa nói, nếu phu nhân vẫn giữ tính tình này, thiếu gia và ba tiểu thư có gì bất trắc là do mạng của họ như vậy. Quận chúa chỉ là cô, đã làm đủ nhiều cho bọn họ. Phu nhân, quận chúa luôn nhúng tay vào hậu viện của lão gia nói chung cũng không thỏa đáng. Quận chúa để nô tỳ nói với phu nhân, người vẫn ở trong tối bảo vệ Phúc ca nhi đã được rút về. Tương lai thế nào phải nhìn vận mệnh của hài tử.”
Tô Chân Chân thật lâu sau mới tiêu hóa xong tin tức. Thì ra Ôn Uyển phái người bảo vệ Phúc ca nhi, bằng không con trai của nàng giờ đã… Tô Chân Chân thật sự muốn bắt tay vào làm chuyện này: “Ta biết rồi, ta biết phải làm sao.” Nàng thật không nghĩ tới, chuyện lần này là Ôn Uyển đứng sau giúp đỡ nàng, Chân Chân nghĩ tới lời mắng mỏ lúc trước của Hạ Dao, âm thầm thấy hổ thẹn.
Chu ma ma không tin nàng có thể tự giải quyết được chuyện này. Hiện tại vô bằng vô cớ không thể tự nhiên đánh chết Dương thị, trước đó bằng chứng vô cùng xác thực, lần này chứng cứ gì cũng không có: “Phu nhân nếu muốn trừ đi Dương thị cũng phải tìm cơ hội. Ba ma ma giáo dưỡng Quận chúa tặng cho các tiểu thư đều là người lợi hại, nếu phu nhân nguyện ý có thể lãnh giáo các nàng. Các nàng là người Quận chúa đưa cho ba tiểu thư, vì muốn tốt cho các tiểu thư nên sẽ không cự tuyệt giúp đỡ.” Cũng là Chu ma ma thấy Tô Chân Chân là người chỉ giỏi nói, có ba cao thủ không cần thì thật ngu xuẩn.
Tô Chân Chân cuối cùng hạ quyết tâm nhờ Triệu ma ma, người giáo dưỡng Mộng Tuyền. Sở dĩ tìm Triệu ma ma là bởi vì bà ấy đã nhắc nhở nàng mấy lần, còn hai ma ma kia luôn án binh bất động. Triệu ma ma tỏ vẻ sẽ ở cùng Mộng Tuyền cả đời, sau này Mộng Tuyền xuất giá bà cũng đi theo, Mộng Tuyền đã đáp ứng sẽ nuôi dưỡng bà khi tuổi già, cho nên Triệu ma ma phi thường hi vọng Tô Chân Chân tốt, Tô thị tốt thì cuộc sống của Mộng Tuyền mới có thể tốt.
Triệu ma ma nghe Tô thị nói, thì đề nghị án binh bất động. Chỉ cần ngăn cách Dương thị, nàng ta sẽ không tạo nổi song gió gì. Về phần báo thù cho Phúc ca nhi, sau này sẽ có cơ hội. Hiện tại đang ở giai đoạn nhiều sóng gió, tạm thời nhịn xuống cơn giận này.
Tô Chân Chân ngốc nghếch cả tin, nhưng nàng có một ưu điểm, chính là một khi đã tin tưởng người nào sẽ vô điều kiện tin tưởng. Mặc dù bởi vì Bình Thượng Đường mà có chút bất hòa với Ôn Uyển, nhưng trong lòng nàng luôn tin tưởng Ôn Uyển sẽ không hại nàng. Lần này phát sinh chuyện lớn như vậy, từ trong đau khổ nàng đã tỉnh ngộ, vì các con nàng không thể tiếp tục sống như vậy. Cũng là vận số của Tô Chân Chân tốt, vì nàng tin tưởng đúng người.
Triệu ma ma thấy Tô Chân Chân chần chờ, bà cũng biết giữ cơn giận như vậy trong lòng đau khổ thế nào, liền tiếp tục khuyên nhỉ: “Phu nhân, đối phó nữ nhân ác độc như vậy, có nhiều biện pháp. Nhưng trăm triệu lần không thể để lão gia bênh vực nàng ta. Vì một thứ đồ chơi mà đem hỏng danh tiếng của mình, phu nhân, cái được không bù nổi cái mất.” Dựa theo Triệu ma ma đánh giá, Tô Chân Chân có nhà mẹ đẻ có thế lực, sau lưng còn có Quận chúa làm chỗ dựa, nàng ấy lại trai gái song toàn. Mấy thiếp thất chỉ là đồ chơi, địa vị chính thất của nàng vững như bàn thạch. Đã đến tuổi này rồi, con cái mới là mấu chốt. Vợ chồng ân ái chỉ là mây trôi, chỉ cần ngoài mặt không bất hòa, không cùng lão gia tuyệt tình, tiếp tục duy trì vị trí đồng thời sửa trị mấy thiếp thất, hoàn toàn là chuyện đơn giản.
Tô Chân Chân nghe theo đề nghị của Triệu ma ma, tạm thời án binh bất động.
Hậu viện Bình gia có vẻ yên ổn, thực tế có biến động. Tại tiền viện Đại quản gia xử lý một nhóm người, Chu ma ma cũng dọn dẹp một nhóm nơi hậu viện.
Tô Chân Chân cũng không cần Dương thị đến thỉnh an hầu hạ. Đây không phải do Triệu ma ma nói mà Tô Chân Chân thấy Dương thị, nghĩ tới nữ nhân này lòng dạ rắn rết mà phát rét. Lý do đưa ra rất hợp lý, nói Dương thị có thai không thể khiến nàng ấy vất vả.
Dương thị phát hiện người mà nàng ta đã mua chuộc được tất cả đều bị xử trí. Lúc ban đầu bởi vì Tô Chân Chân không cho người tới giám thị nàng, hai nha hoàn nàng sử dụng cũng được mua mới vào. Trước kia Tô Chân Chân không ước thúc nàng, nàng hối lộ mua chuộc được nhiều người, tin tức rất linh thông, nhưng hiện nay bị lệnh cưỡng chế không cho mọi người tùy ý hành động, giữ nàng lại trong phòng, người đã thu mua đều bị xử trí nàng liền biết nỗi khổ của việc thiếu thông tin. Sau đó trong phủ đệ, nha hoàn bà tử thấy nàng đều đi đường vòng, tiền bạc nhiều hơn nữa cũng không sử dụng được.
Nếu như Dương thị vào hậu viện Bình gia lúc ở trong kinh thành, nàng có thể sẽ không khờ dại cho rằng Tô Chân Chân chỉ là một quả hồng mềm có thể dễ dàng diệt trừ, cũng không dám làm nhiều động tác như vậy. Bởi vì ở Kinh thành, mặc dù Tô Chân Chân thật sự yếu đuối, nhưng mợi việc ở tiền viện hậu viện luôn ngay ngắn rõ ràng. Không một kẻ nào, trong bất cứ việc gì dám dùng mánh lới, nếu ở trong phủ đệ giở trò chính là muốn chết. Sau khi đến Giang nam, vì phân phó của Hạ Dao, những người này cố ý buông lỏng quản lý mới có việc.
Dương thị vào Bình phủ liền phát hiện Tô Chân Chân không chỉ có tính tình yếu đuối, hơn nữa không quan tâm chuyện gì, lại dễ dàng dụ dỗ, cho nên đi vào không bao lâu đã có thể dụ dỗ Tô Chân Chân tin tưởng nàng là người đàng hoàng. Nhưng những hành động của nàng sớm đã bị người quan tâm để ý tới.
Dương thị sinh nữ nhi, hơn nữa đại phu còn nói bị thương thân, sau này khó có thể có con nữa. Lúc này nàng mới đánh chủ ý tới con trai của Mộc thị. Nghĩ tới Tô Chân Chân chính là mệnh tốt, nếu không thân phận ban đầu của nàng cũng đủ điều kiện làm chính thất cho lão gia. Hơn nữa nhất định có thể xử lý hậu viện thỏa đáng hơn. Dương thị vốn không có suy nghĩ kia, nhưng Mộc thị luôn cùng nàng ra oai, nhắm trúng nàng đầy ngập ghen ghét. Cuối cùng nhẫn nại không được việc sống ở thân phận thấp hơn người khác, cộng thêm cuộc sống ở hậu viện mấy năm qua quá sức thông thuận dễ dàng khiến cho dã tâm của nàng bành trướng. Suy nghĩ rất nhiều rốt cuộc xuất thủ đối phó Phúc ca nhi. Đúng như Ôn Uyển đoán trước, không có Phúc ca nhi, Tô thị tất nhiên chịu không nổi đả kích, cho dù không mất mạng cũng bệnh nặng quấn thân. Mộc thị là đối tượng trọng điểm bị hoài nghi khẳng định chỉ có chết. Đến lúc đó nhi tử sẽ do nàng chăm nom, đại công tử không còn, nhị công tử sau này sẽ là con trai lớn. Dù sau này lão gia có cưới vợ kế, nàng cũng có thể dựa vào mà chống lại. Chẳng qua nàng tính toán ngàn vạn, không có tính đến Phúc ca nhi có thể trở về, Mộc thị đã bị Tô thị đánh chết tươi.
Nàng bị hạn chế trong tiểu viện, không đi được nơi đâu, buổi tối Bình Thượng Đường đến liền dụ cho hắn vui vẻ, sau đó muốn Bình Thượng Đường đáp ứng yêu cầu của nàng, nhưng đáng tiếc hắn không đồng ý, hiện nay quy củ của hậu viện là không tự ý rời khỏi viện.
Mặc dù tầm mắt của Bình Thượng Đường không lớn, nhưng trên người hắn có bệnh chung của sĩ tử, không quản chuyện hậu viện. Những năm qua Tô Chân Chân quản lý hậu viện rất tốt, không có gì lỗi cả, cho nên hắn chưa bao giờ hỏi tới chuyện ở hậu viện. Vì thế Dương thị mới mở miệng đã bị Bình Thượng Đường ngăn chặn.
Dương thị vắt hết óc nghĩ xem rốt cuộc nàng tính sai ở chỗ nào, nhưng bất kể nàng nghĩ thế nào cũng không tìm ra được nguyên cớ. Tình thế bắt buộc, Dương thị chỉ có thể tạm thời phục thấp.
Không biết có phải trùng hợp hay không, nhi tử có một bệnh nhỏ, Tô thị lấy lý do nàng là phụ nữ có thai không thể chiếu cố cả hai đứa bé, liền ôm hài tử đi. Thời điểm Dương thị khóc lóc kể lể với Bình Thượng Đường, hắn nói một câu mẹ cả nuôi dạy hài tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Dương thị thúc thủ vô sách.
Lúc trước Tô Chân Chân bệnh nặng, chỉ mong ngóng nhi tử, cái gì cũng không muốn quản. Sau lại tức giận Mộc thị có lòng dạ rắn rết nên không nguyện ý nuôi hài tử kia, mới để cho Dương thị chiếm được tiện nghi. Nếu không một thiếp thất đang mang thai sao còn có thể nuôi con cho vợ kế. Hiện nay Tô Chân Chân đã phục hồi tinh thần lại, đã biết nàng ta là một con rắn độc, sao có thể để nàng đạt được mong muốn?
Càng làm cho Dương thị nát hết cả tâm can chính là Tô thị có thể tìm hai nữ nhân thiên kiều bá mị tới hầu hạ Bình Thượng Đường, làm rối loạn hết bàn tính của nàng.
Tô Chân Chân nghe thấy Dương thị vì bị lấy mất hài tử mà nóng giận công tâm sảy thai liền cho ma ma đi mời đại phu, địa phu này không phải là đại phu trước nay vẫn gọi, mà là một người khác y thuật không tệ.
Chuyện Dương thị giả mang thai lập tức lộ rõ, mặc dù Dương thị nói đại phu kia lừa gạt nàng, nhưng nàng đã từng mang thai sanh hài tử, chẳng lẽ không biết mang thai thì sẽ như thế nào?
Bình Thượng Đường giận đến hộc máu, cuối cùng vì con gái của nàng mà bỏ qua cho nàng, nhưng Dương thị cũng thất sủng.
Dương thị lầm bầm tự suy nghĩ: “Chẳng lẽ Tô thị hiền lành đều là giả vờ.” Nhưng sau đó lại lắc đầu, giả bộ không được, nhất định có nơi nào mình chưa tính đến. Nhưng giờ chuyện quan trọng không phải chuyện đó, mà là làm thế nào để cho lão gia một lần nữa tín nhiệm sủng ái mình.
/1357
|