Edit: Lung Nguyệt
Beta: Tiểu Tuyền
Trầm phù nhất sinh, thuật lại câu chuyện về một thiếu nữ con nhà giàu có, gả vào danh môn thế gia, cuộc đời nàng lúc sinh thời trải qua từ huy hoàng đến nghèo túng, từ nghèo túng mang theo con cháu cố gắng phấn đấu một lần nữa trở về gia môn huy hoàng như xưa, cả đời chìm nổi bấp bênh.
Quyển sách này, Ôn Uyển đem chuyện xưa viết thành vở hí kịch vô cùng động lòng người, thấu tình đạt lý, khiến người ta như lạc vào trong câu chuyện. Lại được lão sư gọt giũa thêm một lần nữa, văn tài nổi bật, theo góc độ nghệ thuật mà nói, đây chính là một quyển thoại vô cùng tốt, lại được đoàn kịch tốt nhất trong kinh thành công diễn. Ôn Uyển lúc ấy thật muốn khóc lớn, nàng lỗ vốn lớn rồi, lúc ấy hẳn là đòi chia hoa hồng mới phải a.
Từ phu nhân cực kỳ thích xem diễn vở “Trầm phù nhất sinh”, thừa cơ hội lần này, mời Ôn Uyển tới cùng nhau tới xem diễn. Dĩ nhiên cũng hy vọng nàng có thể tiếp tục viết thêm một bộ hí kịch xuất sắc nữa. Ôn Uyển đã nghĩ đến rất nhiều lý do nhưng nàng cũng không nghĩ ra một lý do buồn cười như vậy.
“Phu nhân, Thái Thường Tự khanh Lý phu nhân mang theo tiểu thư tới rồi”. Từ phu nhân cười để cho họ đi vào. Hai người hành lễ, sau đó ngồi xuống phía dưới cười nói chuyện trò cùng những người khác.
“Quận chúa, mới vừa rồi tiểu nữ thất lễ, kính xin Quận chúa không lấy làm phiền lòng”. Lý phu nhân nhận lỗi cùng Ôn Uyển, Ôn Uyển vẻ mặt mỉm cười lắc đầu.
“Đồng hương, chào ngươi, ta là từ 2010 tới đây, ngươi đến từ năm nào?”thiếu nữ mặt trái xoan kia cười, nhìn Ôn Uyển mà vui mừng khấp khởi. Thấy Ôn Uyển không có phản ứng, nàng lại hỏi một câu Mao Chủ Tịch hảo, xin chào đồng chí.
Ôn Uyển nhìn nữ tử này một cái, lại nhìn Lý phu nhân một cái, lại nhìn Hạ Ngữ một cái, có chút mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao). Hạ Ngữ dùng sức ho khan một tiếng.
“Bình Lộ, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cái gì da lông a , làm sao Quận chúa biết được đó là ai là cái gì, ngươi còn không mau xin lỗi Quận chúa”. Lý phu nhân giận dữ mắng mỏ. Thiếu nữ được gọi là Bình Lộ rất thất vọng, nhìn thoáng qua Ôn Uyển, sau đó nói xin lỗi. Ôn Uyển cũng không có chấp nhặt nàng chuyện gì.
Sau đó năm sáu vị phu nhân lục đục đi tới, đều mang theo các cô nương. Cả gian phòng tràn ngập các thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ giống như những đóa hoa quyến rũ yêu kiều làm cho cả gian phòng đều bừng sáng hẳn lên.
“Đi, phụng bồi cái lão thái bà ta đây đi dạo xung quanh một lát”. Từ phu nhân mang theo hơn mười vị phu nhân, hơn mười vị tiểu thư, một đám nữ nhân châu hoàn ngọc nhiễu, tràn đầy xuân sắc.
“Phu nhân, Quận chúa nói nàng không chịu nổi nóng bức, không thể đi theo giúp vui”. Đi lại một hồi, nhất định sẽ ra một thân mồ hôi, nàng mới không muốn đi đâu hết. Cũng không có gì đặc biệt xinh đẹp để cho nàng đi xem.
“Tốt, vậy Quận chúa trước tiên ở nơi này tạm nghỉ ngơi, lát nữa sẽ cho người tới mời Quận chúa” Từ phu nhân cười theo Ôn Uyển. Tiểu hài tử, yêu cầu nhiều hơn cũng là bình thường.
Đám người đi rồi, Từ gia Tam Thiếu phu nhân cũng ở lại. Ôn Uyển ngồi đó thật sự cảm thấy không kiên nhẫn. Sau đó Tam Thiếu phu nhân có người kêu đi. Chỉ một lát, Ôn Uyển đứng ngồi không yên vì quá nóng, nha hoàn thấy vậy liền đưa nàng đi chỗ khác hóng mát. Nơi hóng mát tự nhiên là có vườn kèm theo. Nha hoàn dẫn nàng đến một nơi thúy trúc sắp hàng hai bên đường, rêu xỉ phủ đầy, đến đó Ôn Uyển thấy cũng không tệ, là một chỗ mát mẻ lại thoải mái yên tĩnh. Thật tốt… Nha hoàn kia nói Quận chúa chờ ở chỗ này chờ một lát, nàng trở về bưng nước trà cùng điểm tâm tới, Hạ Ngữ thấy vậy cũng đi theo muốn chọn cho Ôn Uyển lá trà mà quận chúa thích uống. Trong vườn chỉ còn Hạ Ảnh cùng Ôn Uyển hai người ở lại. Ôn Uyển ra dấu hai cái, hai người đang ở trong vườn dạo quanh.
“Quận chúa, có người tới”. Ôn Uyển nhìn xa xa thấy một nam tử mặc trường bào cổ tròn nếp gấp dài làm từ tơ lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn lá liễu màu vàng, phía sau hắn có một mỹ nhân diễm lệ chân mày lá liễu cong cong đi theo. Ôn Uyển nhìn bọn họ, biết họ không phát hiện hai người các nàng liền lôi kéo Hạ Ảnh nấp phía sau một khối đá lớn. Hạ Ảnh nhìn bộ dáng nàng muốn nghe góc tường vừa bực mình vừa buồn cười. Để Quận chúa trốn phía sau tảng đá đi, nàng một mình leo lên tường ngồi nghe được rồi. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh động tác lưu loát mà âm thầm bội phục.
“Tỷ phu, tỷ phu”, mỹ nữ nũng nịu gọi. Nam tử nhìn chung quanh không có ai thì đứng lại, cô gái kia giống như chú chim nhỏ liền nhào vào lồng ngực của hắn.
Quả nhiên, có gian tình a, có gian tình a. Ôn Uyển thầm nghĩ, quả thật là một màn trò hay, không uổng công mình bất chấp mặt trời gay gắt đổ một thân mồ hôi tới đây. Xem hát hí cái gì, đây mới là trò hay nha.
“Tỷ phu, tỷ phu, ta rất nhớ ngươi” giọng nghẹn ngào, hai mắt ướt lệ. Nam tử vô cùng ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
“Không phải ngươi nói phải kiềm chế tâm tình sao? Nếu không kiểm soát được tình cảm của mình, rủi bị bọn họ phát hiện, La gia tuyệt đối không cho ngươi được gả đến đây”. nam tử trong giọng nói có một tia bất đắc dĩ. Thanh âm trong trẻo như xuân phong hóa vũ làm cho người ta nghe rất thoải mái. Ôn Uyển nhìn kỹ, lớn lên cũng không kém. Chính là hai mắt sắc bén như báo làm cho người ta nhìn thấy lại khó chịu.
“Nhưng là ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi. Ta mỗi ngày đều ở bên cạnh tỷ tỷ hầu hạ, nhìn bộ dạng ngươi đối với nàng ôn nhu dịu dàng, so với khoét lấy trái tim ta còn đau đớn khó chịu hơn trăm lần. Nham ca ca, ta thật sự khó chịu. Ta hi vọng người nhận được sự ôn nhu đó là ta”. Nước mắt rơi như mưa, nàng ta khóc hoa lê đái vũ.
“Đứa ngốc, phải nhẫn nhịn, nhịn thêm một thời gian nữa sẽ tốt rồi”. Hắn vuốt làn da trơn bóng của nàng ta, tinh tế an ủi. Thiếu nữ cũng vuốt ve khuôn mặt thế tử gia. Có lẽ hai người này đều cuồng nhiệt trong tình yêu, đều cực kỳ kích động, Ôn Uyển nhìn bọn họ không coi ai ra gì trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng, một đôi tay to rộng cũng không biết đang lần sờ đi đâu thế kia thì bất chấp bị đau mắt hột cũng phải cố mà xem hết màn trình diễn mới mẻ này đã.
“Lộp bộp”. Tay vịn vào đỉnh tảng đá lớn không cẩn thận làm rơi một viên đá nhỏ, kinh động tới đôi tình nhân đang hôn nhau nồng nhiệt. Ôn Uyển buồn bực, lần đầu tiên đi nghe trộm góc tường người khác sao nhanh như vậy đã bị phát hiện, quá xui xẻo.
“Đi ra ngoài . . . “. Thế tử đại nhân lớn tiếng kêu, Ôn Uyển đàng hoàng thẳng bước đi ra. Thế tử đại nhân nhìn Ôn Uyển từ trong thạch động đi ra, sắc mặt âm trầm không thể dò được, nữ tử kia lập tức tránh lui qua một bên, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Thật to gan, dám núp trong sơn động nghe lén. Nói, ngươi nghe được cái gì?”. Thế tử vô cùng tức giận nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn một chút, cái này không phải là nói nhảm sao? Các ngươi ở bên ngoài, nàng ở bên trong kia, tự nhiên là nên nghe đều nghe được, nên nhìn, toàn bộ cũng đã nhìn hết.
Thế tử đại nhân nhìn bộ dạng Ôn Uyển, mặt lộ sát cơ, hai bước ba bước xông tới muốn giết người, Ôn Uyển nhìn bộ dáng kia của hắn thì lập tức lui về phía sau hai bước định bỏ chạy. Nhưng thế tử động tác so sánh với nàng nhanh hơn, chớp mắt đã đến trước mặt nàng, nói nhảm một câu cũng không nói liền trực tiếp bóp cổ. Ôn Uyển mặt đỏ bừng, giãy dụa không được, nói cũng không ra hơi, ý thức dần mơ hồ. Ôn Uyển nghĩ, lần này thật xong rồi. Nhiều lần nguy hiểm như vậy cũng không chết lại chết vì đi nghe trộm người khác, cái này thật uất ức mà.
Đúng lúc đó, nữ tử xinh đẹp bên cạnh lên tiếng, thế tử đại nhân lập tức thả tay xuống, ra hiệu bảo nữ tử kia đi vào sơn động.
“Nếu như ngươi biết điều nghe lời một chút, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”. Ôn Uyển vô cùng biết điều gật đầu, vừa được thả xuống, Ôn Uyển liền ra sức hít thở không khí. Ông trời a, người này thật sự muốn giết người. Hạ Ảnh cái đồ không có lương tâm kia, mình cũng sắp bị bóp chết rồi mà còn trốn đi đâu không biết. Nàng ta không sợ mình bị bóp chết thật sao?
Cũng không phải chết dễ như vậy, nàng mặc dù chưa từng thấy Hạ Ảnh ra tay, nhưng nàng biết, Hạ Ảnh nhất định là một cao thủ đệ nhất. Nàng ta bây giờ chắc chắn là đang nấp ở chỗ tối nhìn trộm. Cái đồ nữ nhân không có lương tâm. Nàng ta không sợ vạn nhất thế tử thật đem nàng bóp chết thì sao? Ngộ nhỡ nàng chết thật cũng không biết cậu có trừng phạt nàng ta hay không.
“Tỷ tỷ, bên này, cảnh sắc bên này là đẹp nhất”. Xa xa nghe được một thanh âm dễ nghe.
“Thế tử Gia . . . “. Hai thiếu nữ lớn lên đều vô cùng xinh đẹp, nhìn thấy nam tử bắt đầu có chút kinh ngạc, lúc sau nhìn cách ăn mặc của người đó cũng đều đoán được đây hẳn là thế tử của quý phủ. Nam tử kia nhìn hai mỹ nữ, vẻ mặt lập tức hòa hoãn một chút, không còn bộ dạng sát thần như vừa rồi.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này, rạp hát không phải ở đây”. Hai thiếu nữ này có thể là vừa mới tới, Ôn Uyển lúc trước chưa từng thấy các nàng, hai vị mỹ nữ cũng chưa từng thấy qua Ôn Uyển.
“Thế tử Gia, quý phủ nơi này thật sự là quá lớn, quá đẹp, chúng ta vừa đi vừa ngắm mỹ cảnh, đi tới đi lui cũng không hiểu sao lại đi đến chỗ này, mấy nha hoàn cũng không biết đi lạc từ bao giờ, chúng ta không tìm thấy bọn họ. Nếu không gặp được thế tử gia ở đây, chúng ta cũng không biết sẽ đi ra như thế nào nữa”. Nữ tử mặc váy áo đỏ tươi rực rỡ vẻ mặt thẹn thùng giải thích .
“Thế tử Gia, ôi . . . “. Nữ tử mặc quần áo màu hồng phấn đi chưa tới hai bước, nghĩ muốn đáp lời thế tử gia trước, ai ngờ đi quá nhanh không nhìn thấy tảng đá dưới chân liền ngã về hướng Thế tử, đáng tiếc Thế tử đại nhân cũng không thương hương tiếc ngọc, lui về sau hai bước, nữ tử kia liền ngã sấp trên mặt đất vô cũng chật vật. Mặt cô nương kia lập tức biến thành màu gan heo. Ôn Uyển nhìn cười híp mắt .
“Cầm muội muội, ngươi phải cẩn thận chứ”. Nữ tử váy đỏ làm bộ đi đến đỡ nàng ta.
“Ngươi là nha hoàn nhà nào, thật to gan, nhìn thấy tiểu thư ngã lại vẫn dám ở một bên cười trộm mà không đến giúp đỡ”. Nữ tử áo đỏ không đỡ nổi người dậy liền tức giận quát lớn Ôn Uyển.
“Ngươi khôngphải nha hoàn của phủ đệ chúng ta?”. Thế tử Gia nguy hiểm nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển gật đầu. Thế tử Gia trong mắt lóng lánh sát cơ. Hoàn hảo, Hạ Ngữ vừa đi rốt cục cũng quay lại, bưng tới một cái khay, đi cùng còn có một nha hoàn không phải nha hoàn dẫn đường lúc nãy. Khụ, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại chọn lúc này mà tới.
“Thế tử Gia” nha hoàn kia nhìn thế tử, nhìn nhìn ba nữ tử chung quanh có chút ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh liền thu liễm thần sắc.
“Ngươi, đi gọi một cỗ kiệu. Ngươi, chiếu cố các nàng. Ngươi, đi theo ta” chỉ vào Ôn Uyển sai nàng đi theo hắn. Ôn Uyển đứng tại chỗ không nói lời nào, cũng không đi theo.
“Ngươi không nghe thấy gì sao, đi theo ta. Ngươi là nha hoàn nhà ai dạy dỗ mà không có phép tắc quy củ như vậy”. Thế tử sắc mặt rất khó xem, bất kể là nha hoàn nhà ai, ngàn vạn không thể giữ lại được. Nếu như bị truyền đi, gặp chuyện xui xẻo không chỉ là hắn, nhất định còn phải liên lụy tới người hắn yêu.
“Xin hỏi thế tử Gia, ngươi muốn Quận chúa nhà chúng ta đi theo ngươi làm cái gì? Còn có, xin Thế tử gia tự trọng. Mặc dù ngươi là Hầu phủ thế tử Gia, nhưng Quận chúa nhà chúng ta cũng là Quý Quận chúa do hoàng thượng thân phong, cũng là khách nhân nhà các ngươi mời tới, ngươi dựa vào cái gì mà lại dám hô to gọi nhỏ với Quận chúa. Chẳng lẽ Từ gia cứ lớn lối như vậy, không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy sao?”. Hạ Ngữ trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn
Ôn Uyển cảm động không gì sánh kịp, nghe xong lời nói của Hạ Ngữ, dùng khăn xoa xoa mắt, nước mắt đang ngập ngừng ở mi mắt liền ào ào rơi xuống. Sau đó cởi hai nút áo trên cổ, chỉ chỉ vệt xanh tím trên cổ nàng, lại làm động tác bóp cổ rồi chỉ chỉ Thế tử gia.
Hạ Ngữ nhìn Ôn Uyển trên cổ xanh tím, lại nhìn động tác của Ôn Uyển lập tức hai mắt phóng hỏa, hai tay còn kém chút nữa muốn đâm chọt trên mặt Thế tử Gia: “Trấn Nam thế tử, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, Quận chúa nhà chúng ta đắc tội người chỗ nào, tại sao ngươi lại muốn giết Quận chúa?”
Từ Thế tử lấy làm kinh hãi, tâm lập tức trầm xuống. Lần này hắn gây đại họa rồi. Nha đầu chết tiệt kia thế nhưng trêu cợt mình.
“Ngươi nói nàng là quý Quận chúa, chứng cớ đâu?” Thế tử gia mặt lạnh, lạnh giọng hỏi.
Beta: Tiểu Tuyền
Trầm phù nhất sinh, thuật lại câu chuyện về một thiếu nữ con nhà giàu có, gả vào danh môn thế gia, cuộc đời nàng lúc sinh thời trải qua từ huy hoàng đến nghèo túng, từ nghèo túng mang theo con cháu cố gắng phấn đấu một lần nữa trở về gia môn huy hoàng như xưa, cả đời chìm nổi bấp bênh.
Quyển sách này, Ôn Uyển đem chuyện xưa viết thành vở hí kịch vô cùng động lòng người, thấu tình đạt lý, khiến người ta như lạc vào trong câu chuyện. Lại được lão sư gọt giũa thêm một lần nữa, văn tài nổi bật, theo góc độ nghệ thuật mà nói, đây chính là một quyển thoại vô cùng tốt, lại được đoàn kịch tốt nhất trong kinh thành công diễn. Ôn Uyển lúc ấy thật muốn khóc lớn, nàng lỗ vốn lớn rồi, lúc ấy hẳn là đòi chia hoa hồng mới phải a.
Từ phu nhân cực kỳ thích xem diễn vở “Trầm phù nhất sinh”, thừa cơ hội lần này, mời Ôn Uyển tới cùng nhau tới xem diễn. Dĩ nhiên cũng hy vọng nàng có thể tiếp tục viết thêm một bộ hí kịch xuất sắc nữa. Ôn Uyển đã nghĩ đến rất nhiều lý do nhưng nàng cũng không nghĩ ra một lý do buồn cười như vậy.
“Phu nhân, Thái Thường Tự khanh Lý phu nhân mang theo tiểu thư tới rồi”. Từ phu nhân cười để cho họ đi vào. Hai người hành lễ, sau đó ngồi xuống phía dưới cười nói chuyện trò cùng những người khác.
“Quận chúa, mới vừa rồi tiểu nữ thất lễ, kính xin Quận chúa không lấy làm phiền lòng”. Lý phu nhân nhận lỗi cùng Ôn Uyển, Ôn Uyển vẻ mặt mỉm cười lắc đầu.
“Đồng hương, chào ngươi, ta là từ 2010 tới đây, ngươi đến từ năm nào?”thiếu nữ mặt trái xoan kia cười, nhìn Ôn Uyển mà vui mừng khấp khởi. Thấy Ôn Uyển không có phản ứng, nàng lại hỏi một câu Mao Chủ Tịch hảo, xin chào đồng chí.
Ôn Uyển nhìn nữ tử này một cái, lại nhìn Lý phu nhân một cái, lại nhìn Hạ Ngữ một cái, có chút mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao). Hạ Ngữ dùng sức ho khan một tiếng.
“Bình Lộ, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cái gì da lông a , làm sao Quận chúa biết được đó là ai là cái gì, ngươi còn không mau xin lỗi Quận chúa”. Lý phu nhân giận dữ mắng mỏ. Thiếu nữ được gọi là Bình Lộ rất thất vọng, nhìn thoáng qua Ôn Uyển, sau đó nói xin lỗi. Ôn Uyển cũng không có chấp nhặt nàng chuyện gì.
Sau đó năm sáu vị phu nhân lục đục đi tới, đều mang theo các cô nương. Cả gian phòng tràn ngập các thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ giống như những đóa hoa quyến rũ yêu kiều làm cho cả gian phòng đều bừng sáng hẳn lên.
“Đi, phụng bồi cái lão thái bà ta đây đi dạo xung quanh một lát”. Từ phu nhân mang theo hơn mười vị phu nhân, hơn mười vị tiểu thư, một đám nữ nhân châu hoàn ngọc nhiễu, tràn đầy xuân sắc.
“Phu nhân, Quận chúa nói nàng không chịu nổi nóng bức, không thể đi theo giúp vui”. Đi lại một hồi, nhất định sẽ ra một thân mồ hôi, nàng mới không muốn đi đâu hết. Cũng không có gì đặc biệt xinh đẹp để cho nàng đi xem.
“Tốt, vậy Quận chúa trước tiên ở nơi này tạm nghỉ ngơi, lát nữa sẽ cho người tới mời Quận chúa” Từ phu nhân cười theo Ôn Uyển. Tiểu hài tử, yêu cầu nhiều hơn cũng là bình thường.
Đám người đi rồi, Từ gia Tam Thiếu phu nhân cũng ở lại. Ôn Uyển ngồi đó thật sự cảm thấy không kiên nhẫn. Sau đó Tam Thiếu phu nhân có người kêu đi. Chỉ một lát, Ôn Uyển đứng ngồi không yên vì quá nóng, nha hoàn thấy vậy liền đưa nàng đi chỗ khác hóng mát. Nơi hóng mát tự nhiên là có vườn kèm theo. Nha hoàn dẫn nàng đến một nơi thúy trúc sắp hàng hai bên đường, rêu xỉ phủ đầy, đến đó Ôn Uyển thấy cũng không tệ, là một chỗ mát mẻ lại thoải mái yên tĩnh. Thật tốt… Nha hoàn kia nói Quận chúa chờ ở chỗ này chờ một lát, nàng trở về bưng nước trà cùng điểm tâm tới, Hạ Ngữ thấy vậy cũng đi theo muốn chọn cho Ôn Uyển lá trà mà quận chúa thích uống. Trong vườn chỉ còn Hạ Ảnh cùng Ôn Uyển hai người ở lại. Ôn Uyển ra dấu hai cái, hai người đang ở trong vườn dạo quanh.
“Quận chúa, có người tới”. Ôn Uyển nhìn xa xa thấy một nam tử mặc trường bào cổ tròn nếp gấp dài làm từ tơ lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn lá liễu màu vàng, phía sau hắn có một mỹ nhân diễm lệ chân mày lá liễu cong cong đi theo. Ôn Uyển nhìn bọn họ, biết họ không phát hiện hai người các nàng liền lôi kéo Hạ Ảnh nấp phía sau một khối đá lớn. Hạ Ảnh nhìn bộ dáng nàng muốn nghe góc tường vừa bực mình vừa buồn cười. Để Quận chúa trốn phía sau tảng đá đi, nàng một mình leo lên tường ngồi nghe được rồi. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh động tác lưu loát mà âm thầm bội phục.
“Tỷ phu, tỷ phu”, mỹ nữ nũng nịu gọi. Nam tử nhìn chung quanh không có ai thì đứng lại, cô gái kia giống như chú chim nhỏ liền nhào vào lồng ngực của hắn.
Quả nhiên, có gian tình a, có gian tình a. Ôn Uyển thầm nghĩ, quả thật là một màn trò hay, không uổng công mình bất chấp mặt trời gay gắt đổ một thân mồ hôi tới đây. Xem hát hí cái gì, đây mới là trò hay nha.
“Tỷ phu, tỷ phu, ta rất nhớ ngươi” giọng nghẹn ngào, hai mắt ướt lệ. Nam tử vô cùng ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
“Không phải ngươi nói phải kiềm chế tâm tình sao? Nếu không kiểm soát được tình cảm của mình, rủi bị bọn họ phát hiện, La gia tuyệt đối không cho ngươi được gả đến đây”. nam tử trong giọng nói có một tia bất đắc dĩ. Thanh âm trong trẻo như xuân phong hóa vũ làm cho người ta nghe rất thoải mái. Ôn Uyển nhìn kỹ, lớn lên cũng không kém. Chính là hai mắt sắc bén như báo làm cho người ta nhìn thấy lại khó chịu.
“Nhưng là ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi. Ta mỗi ngày đều ở bên cạnh tỷ tỷ hầu hạ, nhìn bộ dạng ngươi đối với nàng ôn nhu dịu dàng, so với khoét lấy trái tim ta còn đau đớn khó chịu hơn trăm lần. Nham ca ca, ta thật sự khó chịu. Ta hi vọng người nhận được sự ôn nhu đó là ta”. Nước mắt rơi như mưa, nàng ta khóc hoa lê đái vũ.
“Đứa ngốc, phải nhẫn nhịn, nhịn thêm một thời gian nữa sẽ tốt rồi”. Hắn vuốt làn da trơn bóng của nàng ta, tinh tế an ủi. Thiếu nữ cũng vuốt ve khuôn mặt thế tử gia. Có lẽ hai người này đều cuồng nhiệt trong tình yêu, đều cực kỳ kích động, Ôn Uyển nhìn bọn họ không coi ai ra gì trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng, một đôi tay to rộng cũng không biết đang lần sờ đi đâu thế kia thì bất chấp bị đau mắt hột cũng phải cố mà xem hết màn trình diễn mới mẻ này đã.
“Lộp bộp”. Tay vịn vào đỉnh tảng đá lớn không cẩn thận làm rơi một viên đá nhỏ, kinh động tới đôi tình nhân đang hôn nhau nồng nhiệt. Ôn Uyển buồn bực, lần đầu tiên đi nghe trộm góc tường người khác sao nhanh như vậy đã bị phát hiện, quá xui xẻo.
“Đi ra ngoài . . . “. Thế tử đại nhân lớn tiếng kêu, Ôn Uyển đàng hoàng thẳng bước đi ra. Thế tử đại nhân nhìn Ôn Uyển từ trong thạch động đi ra, sắc mặt âm trầm không thể dò được, nữ tử kia lập tức tránh lui qua một bên, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Thật to gan, dám núp trong sơn động nghe lén. Nói, ngươi nghe được cái gì?”. Thế tử vô cùng tức giận nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn một chút, cái này không phải là nói nhảm sao? Các ngươi ở bên ngoài, nàng ở bên trong kia, tự nhiên là nên nghe đều nghe được, nên nhìn, toàn bộ cũng đã nhìn hết.
Thế tử đại nhân nhìn bộ dạng Ôn Uyển, mặt lộ sát cơ, hai bước ba bước xông tới muốn giết người, Ôn Uyển nhìn bộ dáng kia của hắn thì lập tức lui về phía sau hai bước định bỏ chạy. Nhưng thế tử động tác so sánh với nàng nhanh hơn, chớp mắt đã đến trước mặt nàng, nói nhảm một câu cũng không nói liền trực tiếp bóp cổ. Ôn Uyển mặt đỏ bừng, giãy dụa không được, nói cũng không ra hơi, ý thức dần mơ hồ. Ôn Uyển nghĩ, lần này thật xong rồi. Nhiều lần nguy hiểm như vậy cũng không chết lại chết vì đi nghe trộm người khác, cái này thật uất ức mà.
Đúng lúc đó, nữ tử xinh đẹp bên cạnh lên tiếng, thế tử đại nhân lập tức thả tay xuống, ra hiệu bảo nữ tử kia đi vào sơn động.
“Nếu như ngươi biết điều nghe lời một chút, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”. Ôn Uyển vô cùng biết điều gật đầu, vừa được thả xuống, Ôn Uyển liền ra sức hít thở không khí. Ông trời a, người này thật sự muốn giết người. Hạ Ảnh cái đồ không có lương tâm kia, mình cũng sắp bị bóp chết rồi mà còn trốn đi đâu không biết. Nàng ta không sợ mình bị bóp chết thật sao?
Cũng không phải chết dễ như vậy, nàng mặc dù chưa từng thấy Hạ Ảnh ra tay, nhưng nàng biết, Hạ Ảnh nhất định là một cao thủ đệ nhất. Nàng ta bây giờ chắc chắn là đang nấp ở chỗ tối nhìn trộm. Cái đồ nữ nhân không có lương tâm. Nàng ta không sợ vạn nhất thế tử thật đem nàng bóp chết thì sao? Ngộ nhỡ nàng chết thật cũng không biết cậu có trừng phạt nàng ta hay không.
“Tỷ tỷ, bên này, cảnh sắc bên này là đẹp nhất”. Xa xa nghe được một thanh âm dễ nghe.
“Thế tử Gia . . . “. Hai thiếu nữ lớn lên đều vô cùng xinh đẹp, nhìn thấy nam tử bắt đầu có chút kinh ngạc, lúc sau nhìn cách ăn mặc của người đó cũng đều đoán được đây hẳn là thế tử của quý phủ. Nam tử kia nhìn hai mỹ nữ, vẻ mặt lập tức hòa hoãn một chút, không còn bộ dạng sát thần như vừa rồi.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này, rạp hát không phải ở đây”. Hai thiếu nữ này có thể là vừa mới tới, Ôn Uyển lúc trước chưa từng thấy các nàng, hai vị mỹ nữ cũng chưa từng thấy qua Ôn Uyển.
“Thế tử Gia, quý phủ nơi này thật sự là quá lớn, quá đẹp, chúng ta vừa đi vừa ngắm mỹ cảnh, đi tới đi lui cũng không hiểu sao lại đi đến chỗ này, mấy nha hoàn cũng không biết đi lạc từ bao giờ, chúng ta không tìm thấy bọn họ. Nếu không gặp được thế tử gia ở đây, chúng ta cũng không biết sẽ đi ra như thế nào nữa”. Nữ tử mặc váy áo đỏ tươi rực rỡ vẻ mặt thẹn thùng giải thích .
“Thế tử Gia, ôi . . . “. Nữ tử mặc quần áo màu hồng phấn đi chưa tới hai bước, nghĩ muốn đáp lời thế tử gia trước, ai ngờ đi quá nhanh không nhìn thấy tảng đá dưới chân liền ngã về hướng Thế tử, đáng tiếc Thế tử đại nhân cũng không thương hương tiếc ngọc, lui về sau hai bước, nữ tử kia liền ngã sấp trên mặt đất vô cũng chật vật. Mặt cô nương kia lập tức biến thành màu gan heo. Ôn Uyển nhìn cười híp mắt .
“Cầm muội muội, ngươi phải cẩn thận chứ”. Nữ tử váy đỏ làm bộ đi đến đỡ nàng ta.
“Ngươi là nha hoàn nhà nào, thật to gan, nhìn thấy tiểu thư ngã lại vẫn dám ở một bên cười trộm mà không đến giúp đỡ”. Nữ tử áo đỏ không đỡ nổi người dậy liền tức giận quát lớn Ôn Uyển.
“Ngươi khôngphải nha hoàn của phủ đệ chúng ta?”. Thế tử Gia nguy hiểm nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển gật đầu. Thế tử Gia trong mắt lóng lánh sát cơ. Hoàn hảo, Hạ Ngữ vừa đi rốt cục cũng quay lại, bưng tới một cái khay, đi cùng còn có một nha hoàn không phải nha hoàn dẫn đường lúc nãy. Khụ, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại chọn lúc này mà tới.
“Thế tử Gia” nha hoàn kia nhìn thế tử, nhìn nhìn ba nữ tử chung quanh có chút ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh liền thu liễm thần sắc.
“Ngươi, đi gọi một cỗ kiệu. Ngươi, chiếu cố các nàng. Ngươi, đi theo ta” chỉ vào Ôn Uyển sai nàng đi theo hắn. Ôn Uyển đứng tại chỗ không nói lời nào, cũng không đi theo.
“Ngươi không nghe thấy gì sao, đi theo ta. Ngươi là nha hoàn nhà ai dạy dỗ mà không có phép tắc quy củ như vậy”. Thế tử sắc mặt rất khó xem, bất kể là nha hoàn nhà ai, ngàn vạn không thể giữ lại được. Nếu như bị truyền đi, gặp chuyện xui xẻo không chỉ là hắn, nhất định còn phải liên lụy tới người hắn yêu.
“Xin hỏi thế tử Gia, ngươi muốn Quận chúa nhà chúng ta đi theo ngươi làm cái gì? Còn có, xin Thế tử gia tự trọng. Mặc dù ngươi là Hầu phủ thế tử Gia, nhưng Quận chúa nhà chúng ta cũng là Quý Quận chúa do hoàng thượng thân phong, cũng là khách nhân nhà các ngươi mời tới, ngươi dựa vào cái gì mà lại dám hô to gọi nhỏ với Quận chúa. Chẳng lẽ Từ gia cứ lớn lối như vậy, không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy sao?”. Hạ Ngữ trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn
Ôn Uyển cảm động không gì sánh kịp, nghe xong lời nói của Hạ Ngữ, dùng khăn xoa xoa mắt, nước mắt đang ngập ngừng ở mi mắt liền ào ào rơi xuống. Sau đó cởi hai nút áo trên cổ, chỉ chỉ vệt xanh tím trên cổ nàng, lại làm động tác bóp cổ rồi chỉ chỉ Thế tử gia.
Hạ Ngữ nhìn Ôn Uyển trên cổ xanh tím, lại nhìn động tác của Ôn Uyển lập tức hai mắt phóng hỏa, hai tay còn kém chút nữa muốn đâm chọt trên mặt Thế tử Gia: “Trấn Nam thế tử, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, Quận chúa nhà chúng ta đắc tội người chỗ nào, tại sao ngươi lại muốn giết Quận chúa?”
Từ Thế tử lấy làm kinh hãi, tâm lập tức trầm xuống. Lần này hắn gây đại họa rồi. Nha đầu chết tiệt kia thế nhưng trêu cợt mình.
“Ngươi nói nàng là quý Quận chúa, chứng cớ đâu?” Thế tử gia mặt lạnh, lạnh giọng hỏi.
/1357
|