Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói sợ Hải Như Vũ thượng vị, tương lai làm Thái hậu mà gây khó dễ cho nàng, đên lúc đó cuộc sống không thuận lợi thì cười ha hả không người: “ Dựa theo lời ngươi nói như vậy, ta nên chọn một Hoàng tôn không có mẫu thân để nuôi dưỡng, để hắn xem ta là mẫu thân đúng không?”
Hạ Dao cho rằng biện pháp này là tốt nhất.
Ôn Uyển cười lắc đầu: “ Tưởng tượng thì tốt đẹp như thế, nhưng sự thật lại tàn khốc. Trên thế giới này không có chuyện nào thập toàn thập mỹ. Không nói tự mình đã có hai đứa nhỏ, ta không muốn lại vì chiếm lợi mà nuôi một hài tử. Riêng ta nếu khiến cho hài tử kia nhận ta làm mẹ, sau này mọi chuyện lấy ta làm trước. Ngươi dám khẳng định cậu Hoàng đế cũng sẽ không có ý nghĩ khác sao?” Nếu thật sự nuôi dưỡng một Hoàng tôn không có mẹ, tương lai đem nàng làm mẹ ruột, cái gì cũng thuận theo nàng, trong lòng Hoàng đế sẽ rất lo lắng.
Không phải Ôn Uyển lòng dạ hẹp hòi, mà nhất định phải đề phòng. Hoàng đế là bậc đế vương, điều đầu tiên lo lắng chính là sự bình yên của giang sơn xã tắc. Nàng và Bạch Thế Niên thân phận nhạy cảm, Minh Duệ cùng Minh Cẩn cũng đều thông tuệ hơn người. Nếu Hoàng đế tương lai xem nàng là mẹ, đối với nàng chí hiếu. Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Hoàng đế tin tưởng nàng không như đám người kia, nhưng Hoàng đế đối với Bạch Thế Niên cùng Minh Duệ và Minh Cẩn không yên tâm.
Ôn Uyển tự biết mình có lẽ buồn lo vô cớ, nhưng phòng bị sẽ không có sai lầm lớn. Dĩ nhiên đây chỉ là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân chính là Ôn Uyển ngại phiền toái, cũng có chút tâm tư. Sau này có hài tử, Ôn Uyển đã suy nghĩ nhiều vì hai đứa nhỏ. Đem một hài tử nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn còn tiêu hao biết bao nhiêu tâm huyết, có lúc còn không thể ở bên cạnh Minh Duệ và Minh Cẩn.
Ôn Uyển thấy hạ Dao thật sự còn rất rối rắm, liền vỗ vỗ vai Hạ Dao: “ Đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không trông mong nuôi ra một Hoàng đế để hô phong hoán vũ. Lúc đầu ta chỉ nghĩ sau này cùng Hoàng đế quan hệ thân hơn một chút, tương lai có thể khiến hắn khoan dung đối với con cháu của ta. Chỉ cần tính tình Linh Đông không giả vờ mà thật sự khoan hậu, có thể chứa được Minh Duệ cùng Minh Cẩn, thế là đủ rồi.” cho dù Hải Như Vũ có thật làm Thái hậu đi chăng nữa, cũng không thể đối xử với nàng như thế. Nàng cũng không phải là phi tần hậu cung, Hải Như Vũ nghĩ muốn hành hạ nàng sao, nàng ta còn chưa có bản lãnh này. Hơn nữa nàng còn có dự định khác.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển chủ kiến đã định, cũng biết không thể thay đổi được. Chẳng qua trong lòng suy nghĩ sau này nhất định phải quan sát kỹ Linh Đông mới được, nhưng ngàn vạn lần không thể để bị lừa.
Linh Đông trở lại Đông cung, thấy Phụ vương cùng Mẫu phi ở tẩm cung đang chờ đợi mình. Cho dù Linh Đông có ngốc nghếch cũng biết Phụ vương và Mẫu hậu muốn hỏi mình cái gì? trong lòng Linh Đông rất khó xử.
Quả nhiên, Thái tử hỏi hắn Ôn Uyển có đồng ý dạy hắn hay không.
Linh Đông đầy đủ quy củ nói: “ Cô nói là nếu con đồng ý, nàng nguyện ý dạy con.” Linh Đông thấy trên mặt Thái tử không che được sắc mặt vui mừng, thì sợ hãi nói: “ Phụ vương, cô nói để cho con ba ngày suy nghĩ rồi hãy trả lời chắc chắn.”
Thái tử nghe Linh Đông chính mình không đáp ứng, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Tại sao con không đồng ý? Tại sao lại muốn ba ngày để suy nghĩ?”
Hải Như Vũ nhìn Linh Đông cúi đầu, nước mắt rất nhanh muốn rơi xuống, vội vàng nói: “ Thái tử, Linh Đông cũng không có cự tuyệt. Ôn Uyển không phải là cho Linh Đông ba ngày suy nghĩ hay sao?” Như Vũ nhìn nhi tử khiếp nhược trước mắt, từ lúc nào nhi tử dưỡng ra loại tính tình như thế, nàng cũng không nhớ rõ. Như Vũ muốn ôm Linh Đông, sau đó trấn an hắn một chút, nhưng là tay nàng vừa mới đụng đến Linh Đông. Cả người Linh Đông đều trở nên cứng nhắc.
Thái tử nghe những lời này của Như Vũ, sắc mặt mới hòa hoãn xuống, không chút nghĩ ngợi nói: “ Đã như vậy, phụ vương phái người đến nói cho cô con biết, con đã đáp ứng rồi.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Linh Đông nhìn thấy Thái tử muốn đi, ngấn lệ trong mắt không nhịn được nữa, tí tách mà rơi xuống. Mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “ Phụ vương, Mẫu phi. Cô nói với con, nếu con đáp ứng, con sẽ gặp nguy hiểm. Nếu con đi theo cô học tập, sau này cũng giống như bọn Thập tam thúc cùng Thập bát hoàng thúc, cũng trở thành tàn phế hay một ấm sắc thuốc. Phụ vương, Mẫu phi, thật sự phải như vậy sao?” Linh Đông không có trực tiếp hỏi bọn họ biết hay không biết hắn đi theo Ôn Uyển sẽ gặp phải vô ngàn nguy hiểm. Nhưng vấn đề này lại cho hắn biết câu trả lời. Thật ra trong lòng Linh Đông đã có đáp án, chẳng qua hắn vẫn hy vọng nghe được Thái tử cùng Hải Như Vũ nói ra sự thật. Lúc này Linh Đông hy vọng Thái tử cùng Mẫu phi nói là không biết đến cỡ nào, nhưng tự đáy lòng Linh Đông cũng hiểu rõ, đây chỉ là hy vọng xa vời.
Như Vũ nghe lời nói của Linh Đông trong lòng liền chấn động. Ôn Uyển có ý gì ? Đáp ứng thì đáp ứng, tại sao còn muốn nói ra những lời này với Linh Đông. Có mục đích gì đây? Hải Như Vũ tố chất suy nghĩ vô cùng tốt, lập tức suy tư nên cùng nhi tử giải thích như thế nào.
Nhưng không đợi lời nói Hải Như Vũ ra khỏi miệng, Thái tử đã nói: “ Bọn họ là bọn họ. Con là con. Phụ vương bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có sự việc như thế xảy ra.”
Linh Đông cúi đầu, không nói gì.
Thái tử nhìn thấy bộ dáng khiếp nhược của Linh Đông, trong lòng vạn phần không thích. Nếu là trước kia, hắn chắc chắn đã hất đầu bỏ đi. Lúc này hắn đè lại cảm xúc không vui trong lòng, hòa ái mà nói: “ Đừng sợ, không có việc gì. Con nói cùng phụ vương, con có nói muốn học tập với cô không? Không phải con vẫn thích đi qua đó sao?”
Linh Đông gật đầu: “ Con nói cùng cô là nguyện ý. Nhưng cô nói để con thời gian suy nghĩ một chút rồi mới trả lời cô.”
Thái tử nhìn thấy Linh Đông nói đã nói với Ôn Uyển là hắn nguyện ý, cũng không còn gánh nặng trong lòng, lập tức bị kích động đi tìm phụ tá để thương lượng chuyện này.
Như Vũ vì lời nói của Linh Đông mà đáy lòng như phiên giang đảo hải ( Sông cuộn biển gầm). Hải Như Vũ ổn định lại tinh thần. Nàng trước tiên phải hiểu rõ Ôn Uyển rốt cuộc muốn làm gì, cho nên đem Linh Đông ôm vào trong ngực.
Linh Đông mặc dù không được thoải mái, nhưng vẫn thực vui vẻ.
Như Vũ thấy thần sắc của nhi tử, cẩn thận nói: “ Linh Đông, con nói cho mẫu phi biết, tại sao đột nhiên cô con lại nói những lời này cùng con? Trừ những thứ này ra, cô còn nói gì hay không?”
Linh Đông cúi đầu suy nghĩ, lúc sau mới lên tiếng: “ Cô còn nói, không chỉ có con, mà Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Sau này cũng có người muốn hại bọn họ, chỉ là so với họ con còn gặp nguy hiểm hơn.” Linh Đông rất khó chịu. Phụ vương không thích hắn, hắn vẫn biết. Cho nên đối với Phụ vương vứt thân đi hắn không có cảm giác gì. Nhưng Mẫu phi…, tại sao Mẫu phi mặc kệ hắn sợ hãi, chỉ hỏi hắn cô còn nói với hắn cái gì ? Vì cái gì? Vì cái gì không lo lắng hắn sẽ bị người ta hại chết ?
Như Vũ bỗng chốc bị làm cho mơ hồ: “ Cô con trừ nói những lời này với con, còn có nói cái gì khác không?” Nàng vốn cho là, Ôn Uyển muốn ly gián quan hệ mẫu tử giữa nàng và Linh Đông. Nhưng như vậy lại không giống. Ôn Uyển chưa từng làm đều thừa, nói nàng ấy tùy tiện nói những lời này cũng không thỏa đáng.
Linh Đông lắc đầu: “Không có.” Linh Đông theo bản năng không muốn nói cho mẫu phi biết, cô nói sẽ đem sở trường của mình dạy cho hắn. Hắn không biết tại sao, chính là không muốn nói.
Linh Đông cúi đầu, trong lòng khổ sở không chịu nổi. Thật ra thì nói hay không nói cũng không có gì khác nhau. Dù sao trong mắt Mẫu phi cũng chỉ có ca ca và muội muội, đối với hắn cũng không để trong lòng. Khi hắn ngã bệnh, nhiều nhất Mẫu phi chỉ đi qua xem hắn một chút, nhìn xong liền rời đi. Không như ca ca và muội muội, khi ngã bệnh Mẫu phi liền bên cạnh phụng bồi, dỗ dành.
Như Vũ hỏi không ít, nhưng không nhận được tin tức gì hữu dụng. Như Vũ nhìn thấy Linh Đông thời gian dài như vậy vẫn còn không an tâm, liền lau nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt nói: “ Đừng khóc. Đừng sợ. Cô con chỉ nói có khả năng này, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không có việc gì.” Như Vũ thật sự không nghĩ tới, Ôn Uyển ngay cả chuyện lần đó Linh Đông bị sốt cao suýt nữa mất mạng, cũng đổ lỗi vì âm mưu. Mà hết lần này đến lần khác, Linh Đông lại không nói. Nếu nói ra, có lẽ nàng cũng sẽ không nói những lời có lệ với Linh Đông.
Linh Đông vô cùng thất vọng mà trở lại trong sân của mình.
Như Vũ chờ Linh Đông đi rồi mới nói: “ Ma ma, ngươi nói xem rốt cuộc Ôn Uyển là có ý gì?” Hạ Dao hoài nghi cũng không hoàn toàn là sai. Mặc dù Như Vũ không cố ý nuôi dưỡng Linh Đông thành tính tình như thế này, nhưng mà Linh Đông có tính tình như ngày nay, nàng cũng phải chịu trách nhiệm hơn phân nửa. Linh Đông lúc nhỏ không có nhát gan, cũng giống như những hài tử bình thường khác. Nhưng kể từ khi, Thái tử phát giận lớn với Linh Đông, sau này Linh Đông bị dọa sợ, trở nên nhát gan khiếp nhược. Lúc này, người làm mẫu thân như Như Vũ cần nhất chính là an ủi cùng khích lệ, còn có khai thông suy nghĩ. Đáng tiếc, tất cả tinh lực của Hải Như Vũ đều dồn vào trưởng tử, trưởng nữ và sự vụ ở Đông cung. Sau khi chuyện xảy ra cũng chỉ trấn an hai ba câu, đã đem chuyện này ném lại sau đầu.
Dung ma ma cũng không biết vì sao Ôn Uyển quận chúa lại nói những lời này cùng Linh Đông điện hạ. Hài tử còn nhỏ, không sợ nói ra những chuyện này đem hắn dọa sợ sao ? Nhưng mà nghe xong tiền căn hậu quả, cũng nghĩ không ra được một nguyên do nào. Dung ma ma chỉ có thể đem những thứ này đổ lỗi vì Ôn Uyển quận chúa trước giờ vẫn luôn làm việc quái dị, người bình thường đoán không ra. “ Thái tử phi, Ôn Uyển quận chúa cũng đã đáp ứng, sau này nuôi dạy Linh Đông điện hạ. Quận chúa thông tuệ như vậy, nhất định có thể đem tính tình của điện hạ uốn nắn lại được.” Ôn Uyển quận chúa đã có chủ trương rồi, coi như trong cái rủi có cái may. Những thứ khác cũng không phải là đại sự gì.
Hải Như Vũ chung quy vẫn không quá an tâm, có chút lo lắng nói: “ Ngươi nói Ôn Uyển xem có ý gì? Làm sao đang yên lành lại nói chuyện này với đứa nhỏ?” Đây không phải là có chủ tâm làm cho Linh Đông sợ sao ? Ôn Uyển từ khi nào đã trở nên nhẫn tâm như vậy. Lại đem tình cảnh tàn nhẫn nói với một hài tử năm tuổi.
Dung ma ma có chút bất đắc dĩ. Ôn Uyển quận chúa thời điểm nên ác độc thì ác độc, thời điểm nên mềm lòng thì mềm lòng, cái góc độ này nắm vô cùng chắc. Nếu Ôn Uyển quận chúa lòng dạ mềm yếu như suy nghĩ của Thái tử phi, thì không biết đã sớm đầu thay bao nhiêu lần rồi, còn có thể ngồi trên địa vị cao như ngày hôm nay sao ? Có thể khiến Thái tử cũng có lòng muốn nịnh bợ, Thái tử phi hao tốn tâm tư muốn lôi kéo: “Thái tử phi, người phải biết rằng, Ôn Uyển quận chúa không phải là thường nhân, nàng làm việc không bao giờ theo lẽ thường. Nếu hôm nay đã đáp ứng với Linh Đông điện hạ, Linh Đông điện hạ chỉ cần học được năm thành bản lĩnh của Quận chúa, sau này sẽ là cánh tay phải của Trưởng tôn điện hạ.”
Như Vũ gật đầu. Thật ra thì Ôn Uyển còn không biết tính toán thật sự của Như Vũ. Tính toán thật sự của Hải Như Vũ, Linh Nguyên được Hoàng đế yêu thích đi theo Hoàng đế học tập, còn Linh Đông được Ôn Uyển yêu thích mà đi theo Ôn Uyển học tập. Linh Nguyên cùng Hoàng đế học bản lãnh xử lý triều vụ, Linh Đông theo Ôn Uyển học được bản lãnh kiếm tiền. Sau này Linh Nguyên thuận lợi thượng vị, Linh Đông cũng trở thành cánh tay của Linh Nguyên. Con trai lớn cùng con trai thứ hỗ trợ lẫn nhau, còn sợ đại sự không thành.
Như Vũ tính toán rất tốt. Nhưng nàng quên mất, Hoàng đế đâu dễ tính toán như vậy. Ôn Uyển cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tùy ý cho nàng tính toán sao ?
Hạ Dao cho rằng biện pháp này là tốt nhất.
Ôn Uyển cười lắc đầu: “ Tưởng tượng thì tốt đẹp như thế, nhưng sự thật lại tàn khốc. Trên thế giới này không có chuyện nào thập toàn thập mỹ. Không nói tự mình đã có hai đứa nhỏ, ta không muốn lại vì chiếm lợi mà nuôi một hài tử. Riêng ta nếu khiến cho hài tử kia nhận ta làm mẹ, sau này mọi chuyện lấy ta làm trước. Ngươi dám khẳng định cậu Hoàng đế cũng sẽ không có ý nghĩ khác sao?” Nếu thật sự nuôi dưỡng một Hoàng tôn không có mẹ, tương lai đem nàng làm mẹ ruột, cái gì cũng thuận theo nàng, trong lòng Hoàng đế sẽ rất lo lắng.
Không phải Ôn Uyển lòng dạ hẹp hòi, mà nhất định phải đề phòng. Hoàng đế là bậc đế vương, điều đầu tiên lo lắng chính là sự bình yên của giang sơn xã tắc. Nàng và Bạch Thế Niên thân phận nhạy cảm, Minh Duệ cùng Minh Cẩn cũng đều thông tuệ hơn người. Nếu Hoàng đế tương lai xem nàng là mẹ, đối với nàng chí hiếu. Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Hoàng đế tin tưởng nàng không như đám người kia, nhưng Hoàng đế đối với Bạch Thế Niên cùng Minh Duệ và Minh Cẩn không yên tâm.
Ôn Uyển tự biết mình có lẽ buồn lo vô cớ, nhưng phòng bị sẽ không có sai lầm lớn. Dĩ nhiên đây chỉ là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân chính là Ôn Uyển ngại phiền toái, cũng có chút tâm tư. Sau này có hài tử, Ôn Uyển đã suy nghĩ nhiều vì hai đứa nhỏ. Đem một hài tử nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn còn tiêu hao biết bao nhiêu tâm huyết, có lúc còn không thể ở bên cạnh Minh Duệ và Minh Cẩn.
Ôn Uyển thấy hạ Dao thật sự còn rất rối rắm, liền vỗ vỗ vai Hạ Dao: “ Đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không trông mong nuôi ra một Hoàng đế để hô phong hoán vũ. Lúc đầu ta chỉ nghĩ sau này cùng Hoàng đế quan hệ thân hơn một chút, tương lai có thể khiến hắn khoan dung đối với con cháu của ta. Chỉ cần tính tình Linh Đông không giả vờ mà thật sự khoan hậu, có thể chứa được Minh Duệ cùng Minh Cẩn, thế là đủ rồi.” cho dù Hải Như Vũ có thật làm Thái hậu đi chăng nữa, cũng không thể đối xử với nàng như thế. Nàng cũng không phải là phi tần hậu cung, Hải Như Vũ nghĩ muốn hành hạ nàng sao, nàng ta còn chưa có bản lãnh này. Hơn nữa nàng còn có dự định khác.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển chủ kiến đã định, cũng biết không thể thay đổi được. Chẳng qua trong lòng suy nghĩ sau này nhất định phải quan sát kỹ Linh Đông mới được, nhưng ngàn vạn lần không thể để bị lừa.
Linh Đông trở lại Đông cung, thấy Phụ vương cùng Mẫu phi ở tẩm cung đang chờ đợi mình. Cho dù Linh Đông có ngốc nghếch cũng biết Phụ vương và Mẫu hậu muốn hỏi mình cái gì? trong lòng Linh Đông rất khó xử.
Quả nhiên, Thái tử hỏi hắn Ôn Uyển có đồng ý dạy hắn hay không.
Linh Đông đầy đủ quy củ nói: “ Cô nói là nếu con đồng ý, nàng nguyện ý dạy con.” Linh Đông thấy trên mặt Thái tử không che được sắc mặt vui mừng, thì sợ hãi nói: “ Phụ vương, cô nói để cho con ba ngày suy nghĩ rồi hãy trả lời chắc chắn.”
Thái tử nghe Linh Đông chính mình không đáp ứng, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Tại sao con không đồng ý? Tại sao lại muốn ba ngày để suy nghĩ?”
Hải Như Vũ nhìn Linh Đông cúi đầu, nước mắt rất nhanh muốn rơi xuống, vội vàng nói: “ Thái tử, Linh Đông cũng không có cự tuyệt. Ôn Uyển không phải là cho Linh Đông ba ngày suy nghĩ hay sao?” Như Vũ nhìn nhi tử khiếp nhược trước mắt, từ lúc nào nhi tử dưỡng ra loại tính tình như thế, nàng cũng không nhớ rõ. Như Vũ muốn ôm Linh Đông, sau đó trấn an hắn một chút, nhưng là tay nàng vừa mới đụng đến Linh Đông. Cả người Linh Đông đều trở nên cứng nhắc.
Thái tử nghe những lời này của Như Vũ, sắc mặt mới hòa hoãn xuống, không chút nghĩ ngợi nói: “ Đã như vậy, phụ vương phái người đến nói cho cô con biết, con đã đáp ứng rồi.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Linh Đông nhìn thấy Thái tử muốn đi, ngấn lệ trong mắt không nhịn được nữa, tí tách mà rơi xuống. Mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “ Phụ vương, Mẫu phi. Cô nói với con, nếu con đáp ứng, con sẽ gặp nguy hiểm. Nếu con đi theo cô học tập, sau này cũng giống như bọn Thập tam thúc cùng Thập bát hoàng thúc, cũng trở thành tàn phế hay một ấm sắc thuốc. Phụ vương, Mẫu phi, thật sự phải như vậy sao?” Linh Đông không có trực tiếp hỏi bọn họ biết hay không biết hắn đi theo Ôn Uyển sẽ gặp phải vô ngàn nguy hiểm. Nhưng vấn đề này lại cho hắn biết câu trả lời. Thật ra trong lòng Linh Đông đã có đáp án, chẳng qua hắn vẫn hy vọng nghe được Thái tử cùng Hải Như Vũ nói ra sự thật. Lúc này Linh Đông hy vọng Thái tử cùng Mẫu phi nói là không biết đến cỡ nào, nhưng tự đáy lòng Linh Đông cũng hiểu rõ, đây chỉ là hy vọng xa vời.
Như Vũ nghe lời nói của Linh Đông trong lòng liền chấn động. Ôn Uyển có ý gì ? Đáp ứng thì đáp ứng, tại sao còn muốn nói ra những lời này với Linh Đông. Có mục đích gì đây? Hải Như Vũ tố chất suy nghĩ vô cùng tốt, lập tức suy tư nên cùng nhi tử giải thích như thế nào.
Nhưng không đợi lời nói Hải Như Vũ ra khỏi miệng, Thái tử đã nói: “ Bọn họ là bọn họ. Con là con. Phụ vương bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có sự việc như thế xảy ra.”
Linh Đông cúi đầu, không nói gì.
Thái tử nhìn thấy bộ dáng khiếp nhược của Linh Đông, trong lòng vạn phần không thích. Nếu là trước kia, hắn chắc chắn đã hất đầu bỏ đi. Lúc này hắn đè lại cảm xúc không vui trong lòng, hòa ái mà nói: “ Đừng sợ, không có việc gì. Con nói cùng phụ vương, con có nói muốn học tập với cô không? Không phải con vẫn thích đi qua đó sao?”
Linh Đông gật đầu: “ Con nói cùng cô là nguyện ý. Nhưng cô nói để con thời gian suy nghĩ một chút rồi mới trả lời cô.”
Thái tử nhìn thấy Linh Đông nói đã nói với Ôn Uyển là hắn nguyện ý, cũng không còn gánh nặng trong lòng, lập tức bị kích động đi tìm phụ tá để thương lượng chuyện này.
Như Vũ vì lời nói của Linh Đông mà đáy lòng như phiên giang đảo hải ( Sông cuộn biển gầm). Hải Như Vũ ổn định lại tinh thần. Nàng trước tiên phải hiểu rõ Ôn Uyển rốt cuộc muốn làm gì, cho nên đem Linh Đông ôm vào trong ngực.
Linh Đông mặc dù không được thoải mái, nhưng vẫn thực vui vẻ.
Như Vũ thấy thần sắc của nhi tử, cẩn thận nói: “ Linh Đông, con nói cho mẫu phi biết, tại sao đột nhiên cô con lại nói những lời này cùng con? Trừ những thứ này ra, cô còn nói gì hay không?”
Linh Đông cúi đầu suy nghĩ, lúc sau mới lên tiếng: “ Cô còn nói, không chỉ có con, mà Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Sau này cũng có người muốn hại bọn họ, chỉ là so với họ con còn gặp nguy hiểm hơn.” Linh Đông rất khó chịu. Phụ vương không thích hắn, hắn vẫn biết. Cho nên đối với Phụ vương vứt thân đi hắn không có cảm giác gì. Nhưng Mẫu phi…, tại sao Mẫu phi mặc kệ hắn sợ hãi, chỉ hỏi hắn cô còn nói với hắn cái gì ? Vì cái gì? Vì cái gì không lo lắng hắn sẽ bị người ta hại chết ?
Như Vũ bỗng chốc bị làm cho mơ hồ: “ Cô con trừ nói những lời này với con, còn có nói cái gì khác không?” Nàng vốn cho là, Ôn Uyển muốn ly gián quan hệ mẫu tử giữa nàng và Linh Đông. Nhưng như vậy lại không giống. Ôn Uyển chưa từng làm đều thừa, nói nàng ấy tùy tiện nói những lời này cũng không thỏa đáng.
Linh Đông lắc đầu: “Không có.” Linh Đông theo bản năng không muốn nói cho mẫu phi biết, cô nói sẽ đem sở trường của mình dạy cho hắn. Hắn không biết tại sao, chính là không muốn nói.
Linh Đông cúi đầu, trong lòng khổ sở không chịu nổi. Thật ra thì nói hay không nói cũng không có gì khác nhau. Dù sao trong mắt Mẫu phi cũng chỉ có ca ca và muội muội, đối với hắn cũng không để trong lòng. Khi hắn ngã bệnh, nhiều nhất Mẫu phi chỉ đi qua xem hắn một chút, nhìn xong liền rời đi. Không như ca ca và muội muội, khi ngã bệnh Mẫu phi liền bên cạnh phụng bồi, dỗ dành.
Như Vũ hỏi không ít, nhưng không nhận được tin tức gì hữu dụng. Như Vũ nhìn thấy Linh Đông thời gian dài như vậy vẫn còn không an tâm, liền lau nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt nói: “ Đừng khóc. Đừng sợ. Cô con chỉ nói có khả năng này, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không có việc gì.” Như Vũ thật sự không nghĩ tới, Ôn Uyển ngay cả chuyện lần đó Linh Đông bị sốt cao suýt nữa mất mạng, cũng đổ lỗi vì âm mưu. Mà hết lần này đến lần khác, Linh Đông lại không nói. Nếu nói ra, có lẽ nàng cũng sẽ không nói những lời có lệ với Linh Đông.
Linh Đông vô cùng thất vọng mà trở lại trong sân của mình.
Như Vũ chờ Linh Đông đi rồi mới nói: “ Ma ma, ngươi nói xem rốt cuộc Ôn Uyển là có ý gì?” Hạ Dao hoài nghi cũng không hoàn toàn là sai. Mặc dù Như Vũ không cố ý nuôi dưỡng Linh Đông thành tính tình như thế này, nhưng mà Linh Đông có tính tình như ngày nay, nàng cũng phải chịu trách nhiệm hơn phân nửa. Linh Đông lúc nhỏ không có nhát gan, cũng giống như những hài tử bình thường khác. Nhưng kể từ khi, Thái tử phát giận lớn với Linh Đông, sau này Linh Đông bị dọa sợ, trở nên nhát gan khiếp nhược. Lúc này, người làm mẫu thân như Như Vũ cần nhất chính là an ủi cùng khích lệ, còn có khai thông suy nghĩ. Đáng tiếc, tất cả tinh lực của Hải Như Vũ đều dồn vào trưởng tử, trưởng nữ và sự vụ ở Đông cung. Sau khi chuyện xảy ra cũng chỉ trấn an hai ba câu, đã đem chuyện này ném lại sau đầu.
Dung ma ma cũng không biết vì sao Ôn Uyển quận chúa lại nói những lời này cùng Linh Đông điện hạ. Hài tử còn nhỏ, không sợ nói ra những chuyện này đem hắn dọa sợ sao ? Nhưng mà nghe xong tiền căn hậu quả, cũng nghĩ không ra được một nguyên do nào. Dung ma ma chỉ có thể đem những thứ này đổ lỗi vì Ôn Uyển quận chúa trước giờ vẫn luôn làm việc quái dị, người bình thường đoán không ra. “ Thái tử phi, Ôn Uyển quận chúa cũng đã đáp ứng, sau này nuôi dạy Linh Đông điện hạ. Quận chúa thông tuệ như vậy, nhất định có thể đem tính tình của điện hạ uốn nắn lại được.” Ôn Uyển quận chúa đã có chủ trương rồi, coi như trong cái rủi có cái may. Những thứ khác cũng không phải là đại sự gì.
Hải Như Vũ chung quy vẫn không quá an tâm, có chút lo lắng nói: “ Ngươi nói Ôn Uyển xem có ý gì? Làm sao đang yên lành lại nói chuyện này với đứa nhỏ?” Đây không phải là có chủ tâm làm cho Linh Đông sợ sao ? Ôn Uyển từ khi nào đã trở nên nhẫn tâm như vậy. Lại đem tình cảnh tàn nhẫn nói với một hài tử năm tuổi.
Dung ma ma có chút bất đắc dĩ. Ôn Uyển quận chúa thời điểm nên ác độc thì ác độc, thời điểm nên mềm lòng thì mềm lòng, cái góc độ này nắm vô cùng chắc. Nếu Ôn Uyển quận chúa lòng dạ mềm yếu như suy nghĩ của Thái tử phi, thì không biết đã sớm đầu thay bao nhiêu lần rồi, còn có thể ngồi trên địa vị cao như ngày hôm nay sao ? Có thể khiến Thái tử cũng có lòng muốn nịnh bợ, Thái tử phi hao tốn tâm tư muốn lôi kéo: “Thái tử phi, người phải biết rằng, Ôn Uyển quận chúa không phải là thường nhân, nàng làm việc không bao giờ theo lẽ thường. Nếu hôm nay đã đáp ứng với Linh Đông điện hạ, Linh Đông điện hạ chỉ cần học được năm thành bản lĩnh của Quận chúa, sau này sẽ là cánh tay phải của Trưởng tôn điện hạ.”
Như Vũ gật đầu. Thật ra thì Ôn Uyển còn không biết tính toán thật sự của Như Vũ. Tính toán thật sự của Hải Như Vũ, Linh Nguyên được Hoàng đế yêu thích đi theo Hoàng đế học tập, còn Linh Đông được Ôn Uyển yêu thích mà đi theo Ôn Uyển học tập. Linh Nguyên cùng Hoàng đế học bản lãnh xử lý triều vụ, Linh Đông theo Ôn Uyển học được bản lãnh kiếm tiền. Sau này Linh Nguyên thuận lợi thượng vị, Linh Đông cũng trở thành cánh tay của Linh Nguyên. Con trai lớn cùng con trai thứ hỗ trợ lẫn nhau, còn sợ đại sự không thành.
Như Vũ tính toán rất tốt. Nhưng nàng quên mất, Hoàng đế đâu dễ tính toán như vậy. Ôn Uyển cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tùy ý cho nàng tính toán sao ?
/1357
|