Chuyện Từ lão gia chết còn có sự tình phát sinh phía sau. Mặc dù nói không phải có ý định mưu sát, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân do Tiểu La thị, Từ lão gia mới chết. Từ Trọng nhiên đối với mẹ kế Tiểu La thị vẫn hận không thể lột da ăn thịt. Hiện tại lại bắt được một nhược điểm lớn như vậy, Từ phu nhân còn không đem Tiểu La thị đi trừng trị chết sao? Hơn nữa dù là bình thê, nhưng vợ cả còn ở đó, thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Từ phu nhân ngay lập tức không cho phép Tiểu La thị đốt giấy để tang, trực tiếp đem Tiểu La thị nhốt ở phòng chứa củi, đối với hai đứa con trai hai đứa con gái của Tiểu La thị tạm thời không động tới. Nhưng nếu như ngay cả mẹ ruột cũng không được để tang cho phụ thân, cũng có nghĩa rằng họ không được thừa nhận là người của Từ gia. Vậy bọn họ coi là cái gì? Vì thế con gái của Tiểu La thị bắt đầu làm ầm ĩ lên.
Từ phu nhân cuối cùng lấy sự dứt khoát của đương gia chủ mẫu, hung hăng khiển trách mấy người con của Tiểu La thị một phen, đồng thời lớn tiếng mắng bọn họ là đồ ngỗ nghịch bất hiếu, cũng đem bọn họ giam lại.
Gia đình vị hôn thê của Nhị thiếu gia nghe thấy chuyện này, lập tức đến từ hôn. Từ phu nhân một chút cũng không do dự đem hôn sự đẩy lùi lại.
Mà ở trong thư phòng phủ Hạo thân vương, Hạo thân vương nhìn Từ Trọng Nhiên mặc một thân quần áo trắng, ánh mắt rất sắc bén. Ôn Uyển cũng biết chuyện này, thì Hạo thân vương làm sao có thể không suy đoán ra.
Từ Trọng Nhiên quỳ trên mặt đất, hắn cũng không ngụy biện: “ Nhạc phụ, vị Đồng di nương kia là do chính con tìm thấy. Hắn suy nghĩ viển vông muốn con làm cho mấy người đệ đệ kia cùng với các nhà quan lại huân quý kết thân, thậm chí còn muốn cùng với Vương phủ thân càng thêm thân. Con không muốn bị một người cha như thế kéo chết. Vì thế con muốn tìm một người có thể kiềm được nữ nhân La thị kia, như thế con cũng không cần phải khổ cực như hiện tại. Con tỉ mỉ chọn được Đồng di nương. Nhưng mọi chuyện xảy ra sau này, con thật sự không ngờ tới. Ta thật không nghĩ tới La thị lại thế… Dù con không có đầu óc đi chăng nữa, cũng không bao giờ làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Cho dù không vì chính mình, con cũng phải suy nghĩ cho hài tử.” Từ Trọng Nhiên hận không thể muốn giết Từ lão gia cho hả giận. Nhưng chuyện này mà thành, như lời Hạ Dao nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Một khi sự việc lộ ra, hắn phải thân bại danh liệt, còn ảnh hưởng đến con cháu sau này nữa. Vì một Từ lão gia, cái được không bù được cái mất. Cho nên hắn phải tìm đến Đồng di nương. Ý của Từ Trọng Nhiên là khiến cho Đồng di nương từ từ đem thân thể Từ lão gia vét sạch, làm cho hắn tự nhiên mà chết. ( Phong lưu mà chết, sẽ không thể tính lên đầu của Từ Trọng Nhiên được)
Hạo thân vương nghe Từ Trọng Nhiên nói thế, sắc mặt hòa hoãn không ít. Nếu thật sự là do Từ Trọng Nhiên hạ thủ, ông nhất định sẽ không tiếp tục trọng dụng từ Trọng Nhiên nữa. Ngay cả cha mình mà cũng có thể hạ thủ, người như thế ai dám chắc rằng hắn lúc nào không hướng vào ngươi mà xuống tay. Nhưng nếu như chỉ đem tặng một nữ nhân, đưa một nữ nhân theo cùng nữ nhân La thị tranh sủng, thì cũng không phải là đại sự gì.
May mà như thế, Hạo thân vương cũng không nói gì thêm nữa, để cho Từ Trọng Nhiên trở về. Chờ người đi rồi, Hạo thận vương nhìn theo bóng dáng của Từ Trọng Nhiên, trong mắt có chút phức tạp.
Ánh mắt của Hạo thân vương có chút sâu sắc, quay về hướng phụ tá nói: “ Ngươi ngẫm lại xem, những thủ đoạn này của Trọng Nhiên giống với người nào?” Thủ đoạn tương tự, nhưng thủ pháp xử lý lại không hoàn toàn giống.
Phụ tá đang sửng sốt, nghe xong ngược lại hiểu được. “ Vương gia muốn nói đến Quận chúa? Nhưng trong thiên hạ ai có thể so sánh với Quận chúa. Vương triều Đại Tề hai trăm năm cũng chỉ có một vị Quận chúa kỳ tài như thế.” Người tính tình bất đồng, thủ pháp xử lý đương nhiên cũng khác biệt. Hơn nữa, Ôn Uyển Quận chúa đúng là một yêu nghiệt.
Hạo thân vương nhìn bức tranh chim diều hâu bay cao, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: “ Bổn vương trước kia vẫn không rõ. Tại sao năm đó Tiên hoàng có thể quá tin tưởng Ôn Uyển như thế? Còn mang theo Ôn Uyển nghe báo cáo và quyết định sự việc, thậm chí còn dạy Ôn Uyển xử lý chính sự. Hiện tại, bổn vương đã có chút hiểu.” Năm đó, Ôn Uyển không biểu hiện sự thông tuệ của mình, cũng không lập bất kỳ công lao nào. Việc cống hiến gia sản thật ra là hành động bất đắc dĩ. Ngược lại, dưới sự tung tin đồn của những kẻ có tính toán, Ôn Uyển còn đeo trên lưng cái danh coi tiền như mạng, thanh danh keo kiệt, là đứa con bất hiếu.
Phụ tá đối với lời nói không đầu không đuôi này rất nhanh liền nối ghép lại: “ Tiên hoàng nhất định là nhận thấy Quận chúa là một đứa bé thanh thuần hiếu thuận, nên mới đặc biệt yêu thương.”
Hạo thân vương luôn than vãn: “ Đúng vậy a, thanh thuần hiếu thuận, lại mềm lòng, mặc dù là nhược điểm, nhưng lại làm người ta cảm thấy yên tâm, cũng làm cho lòng người cảm thấy muốn thương yêu.” Năm đó, quan hệ của Ôn Uyển cùng Bình Hướng Hi, An thị so với Từ Trọng Nhiên càng thêm ác liệt hơn. An thị ba lần bốn lượt muốn giết Ôn Uyển, Bình Hướng Hi thì nhiều lần làm đồng lõa. Nhưng Ôn Uyển không đối phó với Bình Hướng Hi, cũng không trực tiếp đối phó với An thị. Chẳng qua ở thời điểm không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng cùng Bình Hướng Hi đoạn tuyệt quan hệ. Mà không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó Bình Hướng Hi.
Kỳ thật con người có một loại ý nghĩ rất quái dị. Liền chẳng hạn như Hạ Dao, bởi vì Bình Hướng Hi đối với Ôn Uyển làm ra đủ loại chuyện, mà cho rằng hẳn phải giết Bình Hướng Hi. Nàng cho là Bình Hướng Hi đáng chết. Nhưng đến phiên Từ Trọng Nhiên, lại cho rằng hắn ngay cả phụ thân của mình đều có thể xuống tay, mặc kệ lấy ra đủ loại lý do gì, có thể đem người đến bên cạnh phụ thân mình để xuống tay, vậy thì quá ác độc.
Hạo thân vương cũng có cùng ý nghĩ như thế, có thể hạ thủ đối với cha ruột của hắn thì ai có thể đảm bảo rằng, khi đứng trước lợi ích hắn không ra tay với ông, không đúng, là hạ thủ với con cháu của ông. Thật ra, nếu Từ Trọng Nhiên trực tiếp ra tay đối phó với Tiểu La thị, Hạo thân vương không chút bận tâm. Liền giống như Ôn Uyển, An thị đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm thiết. Hao thân vương biết là Ôn Uyển ở sau lưng giở trò, Hạo thân vương đương nhiên hiểu được. Bởi vì An thị không phải là mẫu thân của Ôn Uyển, mà là cừu nhân, đối đãi với cừu nhân của mình dùng thủ đoạn máu tanh cũng không quá đáng. Nhưng đối xử như thế với cha mẹ mình, là người cùng chung huyết mạch, làm sao có thể xuống tay được.
Hạo thân vương nói mình có thể hiểu được tại sao năm đó Hoàng đế lại tin chìu ( tin tưởng + chìu chuộng) Ôn Uyển như thế? Vì hiện tại ông cũng có cảm nhận này. Đó chính là, Ôn Uyển có điểm mấu chốt của mình. Đối với An thị, nàng có thể hạ sát thủ, có thể dùng tất cả mọi biện pháp để hành hạ. Nhưng với Bình Hướng Hi, Ôn Uyển vẫn luôn nhẫn nại, cho dù chán ghét nhưng cần tận lực chịu trách nhiệm thì không từ chối và vô cùng hiếu đạo ( khi đó cha mẹ có đánh chết con cái cũng không có chuyện lớn gì). Nhưng nếu Ôn Uyển cùng một dạng với Từ Trọng Nhiên, đối với Bình Hướng Hi dùng biện pháp cuối cùng là giết chết hắn, Tiên hoàng đế tuyệt đối sẽ không tín nhiệm Ôn Uyển như vậy.
Hạo thân vương có ý nghĩ này thật ra đối với Từ Trọng Nhiên mà nói là không công bằng. Không nói Ôn Uyển căn bản ban đầu không coi Bình Hướng Hi là cha ruột của nàng, trước kia vẫn luôn nhẫn nại chính là để ông ngoại hoàng đế không sinh ra chán ghét ( Điểm này Ôn Uyển vô cùng nắm chắc), nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi quan hệ với Bình Hướng Hi. Là Ôn Uyển nhẫn nại mười năm, sau lại cộng thêm phía sau có Hoàng đế làm chỗ dựa mới không bị nước bọt thiên hạ dìm chết. Nhưng Từ Trọng Nhiên có thể sao? Những thứ khác không nói, lúc này Từ gia mất đi tước vị Trấn Nam hầu. Trừ phi Từ lão gia chết, nếu không cả đời Từ Trọng Nhiên sẽ không thoát được Từ lão gia. Từ Trọng Nhiên bất lợi ở chỗ, sự việc lần này đáng tiếc xảy không đúng thời cơ. Quan hệ phụ tử vừa mới hòa hoãn, thì bên này cha ruột lại xảy ra chuyện. Đối với những dân chúng bình thường kia có lẽ sẽ cho rằng là chuyện tình cờ, nhưng đối với những người có tâm tư sâu sắc mà nói, đó chính là một tầng ý nghĩa khác.
Chuyện này đối với Ôn Uyển mà nói, chẳng qua là một chuyện bát quái. Chuyện của Từ Trọng Nhiên không chút liên quan đến nàng. Trái lại, có một chuyện làm cho Ôn Uyển chú ý.
Thập tam hoàng tử từ trên núi giả bị té xuống, đến bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh. Về phần có thể khoẻ hay không, sau này tỉnh lại như thế nào, thái y không một ai có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. Thập tứ hoàng tử cùng Thập bát hoàng tử tạm thời bình thường. Linh Nguyên cũng không có chuyện gì ( Linh Đông là người có mặt góp vui, càng không có chuyện gì)
Ôn Uyển buôn tình báo trong tay: “ Lúc này mới có mấy ngày, Thập tam hoàng tửu liền xảy ra chuyện. Cũng là đứa bé kia mạng lớn, nếu không, thì không chỉ bị gãy một chân.” Một khi không cẩn thận liền ngã chết. Trong hoàng cung, những núi giả kia mặc dù rất xinh đep, nhưng là cửu khúc thập bát loan ( chín khúc mười tám ngã rẽ:chỉ những chỗ quanh co lòng vòng, khó đề phòng nguy hiểm) , dễ dàng gặp chuyện không may. Những năm này đã xảy ra không ít chuyện đâu.
Hạ Dao lúc này giống như muốn bốc hỏa: “ Quận chúa, có phải nên tỏ thái độ hay không?” Nếu còn như vậy tiếp tục, Thập tứ hoàng tủ cùng Thập bát hoàng tử khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
Ôn Uyển khinh thường nói: “ Cho dù gặp chuyện không may gì đó cũng không liên quan đến ta. Đâu không phải ta cầu xin bọn họ tham gia. Không muốn vậy tự động rút lui là được rồi.” Hoàng cung vốn là nơi đen tối nhất trong thiên hạ. Gặp chuyện không may chỉ có thể trách mình không có bản lĩnh bảo vệ tốt hài tử, không có bản lãnh lại có lòng tham không đáy thì có thể trách ai đây. Trách nàng à, nực cười.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển không lên tiếng.
Ôn Uyển giương lên nụ cười tươi: “ Ở trong hoàng cung, không cần nhất chính là sự đồng tình, cái không thể chấp nhận nhất cũng chính là đồng tình. Ngươi để cho Hạ Ảnh đi dò tra, chuyện này ai ở sau lưng giở trò.” Nàng hiện tại không muốn để lộ ra tin tức gì. Nhân tiện gây sức ép, càng dày vò càng tốt.
Những kẻ có liên quan đều bị diệt khẩu, chủ sự phía sau màn còn chưa tra ra được. Đồng thời, Ôn Uyển cũng nhận được thư của Hứa Tịnh Thu gửi cho nàng. Ôn Uyển nhìn bức thư này liền ném xuống đất: “ Đem đốt đi.” Trong thư viết cái gì, nàng cũng không có hứng thú biết.
Không tới hai ngày sau, Thập bát hoàng tửu lại xảy ra chuyện. Ăn nhầm đồ, bụng bị quặn đau. Nếu không phải Hoàng đế vẫn luôn cho người chú ý chặt chẽ hai hài tử, thái y cứu giúp kịp thời, phỏng chừng ngay ngày hôm ấy phải báo tử rồi. Dù là như thế, nhưng cũng đã lấy đi nửa cái mệnh.
Ôn Uyển cười lạnh: “ Ăn nhầm đồ? Sợ chính là ăn phải độc dược rồi.” Không phải độc dược, làm sao có thể lấy nửa cái mạng của người ta được chứ? Lúc này toàn bộ ngưu quỷ thần xa đều hiện thân ra.
Được rồi, khiến cho mẫu phi của Thập tứ hoàng tử, Trang thục nghi mỗi ngày lo lắng, hàng đêm ưu sầu. Thập tứ hoàng tử cũng không cách nàng một bước. Ăn đồ ăn càng phải qua tay nàng, không phải do tâm phúc làm liền không cho phép ăn, đều thành chim sợ cành cong.
Hoàng đế trải qua hai lần chuyện này, có chút hiểu Ôn Uyển muốn làm cái gì. Xem ra, lần này Ôn Uyển đã hạ quyết tâm. Nếu đã có quyết định, cứ để cho Ôn Uyển làm ầm ĩ một chút cũng không sao?
Thái tửu phi Như Vũ làm sao cũng nghĩ không thông, rốt cuộc Ôn Uyển làm vậy là vì cái gì? Ôn Uyển rất không thích làm liên lụy đến người vô tội, lần này vì sao đến bây giờ, chuyện này xảy ra cũng gần một tháng, một chút âm thanh cũng không có. Nàng thật sự không bắt được mạch của Ôn Uyển. ( Nghĩa là không hiểu được suy nghĩ của Ôn Uyển).
Kỳ Mộ cũng hiểu được hành động lần này của Ôn Uyển, hoàn toàn khác cách làm việc lúc trước của nàng: “ Ôn Uyển làm rối tung như thế, nàng rốt cuộc muốn cái gì?” Dựa theo lẽ thường mà nói, sau ngày hôm ấy, đáng ra Ôn Uyển nên chọn ra người được lựa chọn. Nhưng lại nhất định không hé răng lấy một lời, giống như tùy ý chém giết vài người.
Kỳ Mộ đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài nói: “ Vương gia, lại xảy ra chuyện. Ngựa của Trưởng tôn điện hạ nổi chứng, ngã ngay xuống đất.” Nhưng Linh Nguyên tương đối may mắn, người bên cạnh đều là cao thủ. Cao thủ ngay thời khắc mấu chốt đã xuất ra năng lực, đem Linh Nguyên đang rơi xuống tiếp được. Cho nên Linh Nguyên chỉ bị kinh sợ thôi, những thứ khác không có gì bất ổn.
Thái tử phi Như Vũ mới vừa nghe được tin Linh Nguyên gặp chuyện không may, sợ đến mức kinh hồn. Nghe được là sợ bóng sợ gió một hồi, cả người đều mềm nhũn xuống: “ Không nghĩ đến, lại rat ay với Linh Nguyên”. Bốn người được đề cử, ba người đã xảy ra chuyện. Còn lại Thập tứ hoàng tử đặc biệt bình yên vô sự. Trang Thục nghi bị làm cho sợ đến mức phải cùng Hoàng đế bày tỏ, hài tử tài sơ học thiển, không đảm đương nổi được Tôn quý Quận chúa dạy bảo. Đem cái trán dập đầu đến độ chảy máu, Hoàng đế gập đầu đáp ứng. Trang Thục nghi mới lệ rơi đầy mặt đi về. Linh Nguyên bên này, Thái tử phi cũng lấy cớ hài tử bị kinh hách, cần nghỉ ngơi để cự tuyệt. Nói cách khác, mấy người được đề cử, toàn bộ đều rút lui.
Một trò thật khôi hài.
/1357
|