Ôn Uyển không giết Du chưởng quỹ, cũng không đưa tới quan phủ. Nơi này chính là thời đại đánh chó phải ngó mặt chủ đấy. Nếu Ôn Uyển tự mình xử trí Du chưởng quỹ, không khác gì hạ mặt mũi của Hạo thân vương. Ôn Uyển cũng không còn là Ôn Uyển non nớt mới bước vào cái thế giới này nữa rồi.
Ôn Uyển cho người đem Du chưởng quỹ đuổi về phủ Hạo thân vương. Người thì đưa trở về, nhưng Ôn Uyển cũng không đem hợp đồng bảo đảm đưa cho Hạo thân vương. Đều là người thông minh, nếu Hạo thân vương có lòng, tự mình sẽ cho người đem tiền tới, nếu là vô tâm, vậy thì nên điều chỉnh phương án rồi.
Sau khi Hạo thân vương nghe được tin Ôn Uyển đem người đuổi về, một mặt phái người tịch thu nhà của Du chưởng quỹ, phân phó người đem đồ cần tịch thu tới không thiếu một phân đưa đến ngân hàng. Mặt khác lại cho gọi thế tử tới. Hạo thân vương sắc mặt xanh mét nói: “Ngươi lấy danh nghĩa Vương Phủ để đảm bảo cho cậu ngươi vay hai mươi vạn? Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói với ta một tiếng, ngươi thật là đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi.”
Thế tử gia cũng là kẻ câm ăn hoàng liên. Hắn không muốn đâu, nhưng mẹ hắn buộc hắn phải đáp ứng. Hơn nữa biểu đệ hắn đã thề son sắc, tuyệt đối sẽ không hao vốn, đến lúc đó lợi thu được phân cho hắn hai thành, dù sao cũng đã làm cổ, dưới tình huống cưỡng bức cùng dụ lợi mà ký vào. Không nghĩ tới, thế nhưng gây ra chuyện lớn như vậy.
Hạo thân vương đối với nhi tử của mình cũng có mấy phần hiểu rõ, không có Vương Phi cưỡng ép thì sẽ không ký cái loại chuyện như vậy. Hạo thân vương nhớ tới vương phi, sắc mặt liền không dễ nhìn. Hạo thân vương phi cái khác đều tốt, chỉ có một điều không tốt, đó là rất nhiệt tình giúp đỡ nhà mẹ nàng. Trước kia chuyện nhỏ ông cũng nhắm một mắt mở một mắt, hôm nay thì hết cách rồi, muốn chuyển hết đồ của Vương Phủ đi chắc.
Hạo thân vương cũng không nhiều lời “Chuyện này con nói xem nên giải quyết như thế nào?”
Thế tử cũng biết, lần này ngoài mặt là Ôn Uyển tự mình trở lại, nhưng thật ra là phụng thánh mệnh ( cái này không thể trách được, bên ngoài đều nói thế): “Phụ vương, chuyện này huyên náo lớn như vậy. Hoàng thượng tất nhiên biết. Con nghĩ, hay là tạm thời để Vương Phủ chúng ta ứng ra khoản vay này.” Lần này nếu không trả, đến lúc đó một khi bị hoàng đế ghi hận, cái được không bù đắp đủ cái mất. Vương phủ cũng không phải là cầm không ra hai mươi vạn lượng bạc. Chỉ bất quá, thế tử biết, chuyện này khẳng định không thể giải quyết nhanh như vậy đâu.
Hạo thân vương gật đầu đáp: “Ừ, con từ tiền viện chi hai mươi lăm vạn lượng bạc đi. Đem biên lai mượn đồ đưa đến nhà cậu con. Bảo bọn họ trong vòng hai tháng, đem số tiền kia trả lại Vương Phủ.”
Đầu thế tử ong một tiếng, hắn biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu. Thế tử đáp ứng: “Dạ, phụ vương. Con đi làm.” Trên mặt sảng khoái đáp ứng, nhưng trong lòng cũng phát khổ. Nhà cậu hắn lấy đâu ra hai mươi vạn lượng bạc, có mà phải cầm cố. Đoán chừng phải bán nhà cửa bán điền sản rồi.
Đông thế tử phi biết chân tướng, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hai mươi vạn hai? Cũng không phải là hai vạn hai.” Mặc dù nói trượng phu là thế tử, nhưng đây là nợ của chung, quản gia cũng không phải là trượng phu mình.
Thế tử lúc này vô cùng hài hước sửa lại: “Tăng thêm lợi tức là hai mươi ba vạn hơn sáu ngàn. Ta đi nói chuyện này với mẫu phi một chút.”
Đông thế tử phi vội vàng ngăn hắn: “Đừng, thế tử, ngàn vạn lần đừng làm thế. Nếu bây giờ chàng đi nói với mẫu phi. Bà nhất định sẽ muốn chàng đến năn nỉ với Ôn Uyển, thư thả thời gian. Đến lúc đó, chàng cả bên trong lẫn bên ngoài làm cái gì cũng khó khăn. Trước tiên đem tiền thiếu đi trả. Rồi mới nói với mẫu phi.” Nói giỡn sao, nếu Vương Phi biết rồi, đến lúc muốn thế tử đi cầu tình, còn không phải là tìm nàng đi cầu tình sao? Thiếu tiền hoàng đế không trả bắt nàng đi cầu tình, nàng không có thể diện lớn như vậy, cũng không thể vui vẻ mà đi đòi cái thể diện này.
Thế tử thử nghĩ xem, mẫu phi mình đúng là cái tính tình kia, nên trước đem tiền trả lại xong rồi hãy đi nói. Sự thật chứng minh, Đông thế tử phi dự kiến rất đúng. Trong đầu Hạo thân vương phi chính là có ý nghĩ muốn để Ôn Uyển thư thả thư thả. Biết Vương gia đã phân phó chi bạc từ tiền viện, muốn nhà mẹ bà trả, lập tức thiếu chút nữa ngất đi. Nếu để cho nhà mẹ bà trả khoản tiền lớn như vậy, vậy thì không khác gì sát muối vào vết thương, nhanh nhanh chóng chóng mà suy tàn đi.
Ôn Uyển nghe báo gia tài của Du chưởng quỹ được đưa tới, liền cho người đem đồ bán đấu giá, để xem có thể bán bao nhiêu tiền. Về phần cái rương biên lai mượn đồ, không thể nào có chuyện đem thiêu hủy. Đây không phải là làm từ thiện, làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện. Ôn Uyển phân phó: “Cho người đi thu những thứ thiếu nợ này về, đem tiền vốn thu trở về, lợi tức thì thôi.” Đòi tiền, sợ nhất chính là lợi tức. Ôn Uyển chỉ cần thu hồi tiền vốn đã là khai ân rồi.
Ôn Uyển rất nhanh nhận được tin tức, Du chưởng quỹ bị Hạo thân vương hạ lệnh trực tiếp đánh chết. Vợ con Du chưởng quỹ, nữ trẻ tuổi xinh đẹp tất cả đều bán đến kỹ viện, những người khác thì bán vào mỏ. Kết quả một nhà này, thê thảm vô cùng.
Ôn Uyển nghe thế , tim lỡ mất một nhịp, nhẹ giọng nói: “Cho ta một chén nước.”
Hạ Dao nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, chuyện này không liên quan đến người. Mượn một khoản tiền lớn như vậy, cũng không nói cho Vương gia biết, từ phương diện này nhìn lại, hắn cũng là một tay che mắt chủ.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Nguyên nhân chân chính Ôn Uyển cũng hiểu rõ. Hạo thân vương là lo lắng cậu hoàng đế , làm cho cậu hoàng đế nhìn, đương nhiên không liên quan đến nàng.
Ôn Uyển cầm chén nước, chậm rãi uống. Đồng thời cũng để cho tâm tình bình thường lại. Xã hội này không phải là xã hội pháp chế hiện đại. Đây chính là xã hội một tội liên đới (một người chịu tội có thể liên lụy đến nhiều người khác). Nếu là nàng muốn thả một con ngựa, bỏ qua cho một Du chưởng quỹ, thì đến lúc bản thân gặp rủi ro, người nào sẽ bỏ qua cho nàng. Ông ngoại hoàng đế đã từng nói, tâm từ thủ nhuyễn là nhược điểm lớn nhất của nàng. Hôm nay, nàng cũng trở nên lòng dạ độc ác rồi. Nhưng thật may, nàng cũng không có coi mạng người như cây cỏ. Cả nhà Du chưởng quỹ rơi vào kết cục này là tự hắn gieo gió gặt bão. Ai bảo hắn lòng tham vô đáy, dính líu đến già trẻ thê nhi một nhà là tạo nghiệt của chính bản thân hắn, không liên quan đến nàng.
Uống xong một chén nước, Ôn Uyển cũng khôi phục bình tĩnh. Ôn Uyển căn cứ vào lời khai của Du chưởng quỹ, đem những người cùng hắn thông đồng làm bậy toàn bộ xử lý. Đồng thời yêu cầu những người này không chỉ phải đem tiền bạc tham ô nhận hối lộ trả lại, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất của ngân hàng, gấp mười lần tham ô nhận hối lộ.
Nếu không có, thì bán nhà cửa, không có nữa, tốt thôi, bán người. Lần này, Ôn Uyển dùng trọng hình. Phải nhớ ngân hàng muốn phát triển lâu dài, nhất định phải dùng trọng hình.
Ôn Uyển đến bây giờ cũng không có nhiều thời gian mà đi thương xuân tiếc thu như vậy, càng sẽ không đi đồng tình với những người này. Làm việc trong ngân hàng, cái khác không nói, bổng lộc mỗi tháng đầy đủ để nuôi sống vợ con rồi. Muốn nhận được thêm tiền lời, thì tìm được thật nhiều hợp đồng có tiền lời. Ôn Uyển một chút cũng không nương tay. Có chuyện có thể nhịn, nhưng có chuyện, nửa bước cũng không thể nhượng bộ. Bởi vì nhượng bộ, chẳng khác nào là thất bại. Cho nên, nửa bước không thể nhượng bộ.
Ngày này Ôn Uyển ở trong ngân hàng bận rộn cả ngày, tự nhiên là không có thời gian phụng bồi nhi tử. Minh Duệ có thể hiểu, Ôn Uyển cũng đã nói với hắn. Nhưng Minh Cẩn thì không thể hiểu rồi, ban ngày không gặp mẹ, luôn ầm ĩ đòi gặp mẹ. Cuối cùng Minh Duệ phải liên tục lừa gạt dỗ dành mới đợi được đến lúc Ôn Uyển trở lại.
Minh Cẩn vừa nhìn thấy Ôn Uyển, liền quấn lấy Ôn Uyển. Ôn Uyển vừa nhìn đôi mắt đỏ hoe của Minh Cẩn, rất là đau lòng: “Tiểu Bảo sao thế? Mắt con hồng hồng nè? Khóc nhè sao?”
Minh Cẩn ủy khuất kêu: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Hôm nay con tìm mẹ khắp nơi đều tìm không ra. Mẹ, có phải mẹ không quan tâm con với ca ca rồi không?” Nói xong, nắm chặt Ôn Uyển không buông.
Ôn Uyển hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé: “Con với ca ca là tâm can bảo bối của mẹ, Mẹ làm sao lại không nhớ các con chứ? Mẹ chẳng qua là có việc phải bận rộn. Đừng khóc, Mẹ trở lại rồi.”
Minh Cẩn bị Ôn Uyển dọa sợ, từ sau khi Ôn Uyển trở lại vẫn ầm ĩ muốn Ôn Uyển ôm, đến ngủ cũng không rời. Ôn Uyển kể chuyện xưa cho hai hài tử nghe. Nhưng nói một hồi lâu, đôi mắt linh hoạt hữu thần sáng như gương vẫn cứ nhìn Ôn Uyển, thật giống như sợ nhắm mắt rồi đến lúc mở ra sẽ không nhìn thấy Mẹ nữa ấy. Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, chờ các con mở mắt ra, nhất định có thể nhìn thấy Mẹ. Mẹ nói lời giữ lời , Mẹ cũng mệt nhọc, phải đi ngủ rồi!”
Ôn Uyển ngâm nga bài hát ru con, một hồi lâu mới dụ được Minh Cẩn nhắm mắt lại. Ôn Uyển đi tịnh phòng tắm rửa, hôn Minh Duệ một cái: “Bảo bối, ngủ đi! Mẹ rất mệt nhọc.” Hôm nay hành hạ cả ngày rồi, nàng mệt chết đi. Nằm xuống một hồi liền ngủ mất.
Duệ ca nhi thấy Ôn Uyển ngủ đến say sưa, sắc mặt quấn quýt. Khụ, thật sự là quá nhỏ, không thể giúp mẹ chia sẻ a! Chỉ hy vọng mẹ đừng có mệt nhọc quá độ. Thấy cái chăn của Ôn Uyển sắp rớt xuống, liền kéo chăn muốn đắp cho Ôn Uyển, nhưng khí lực quá nhỏ, kéo cũng không nhúc nhích.
Vừa lúc Hạ Dao thu thập chỉnh tề đi vào, thấy Duệ ca nhi nằm úp sấp muốn kéo chăn cho Ôn Uyển. Trong lòng Hạ Dao ấm áp, Duệ ca nhi tương lai nhất định là một hài tử tri kỷ hiếu thuận chu đáo. Cẩn ca nhi tạm thời còn chưa biết, nhưng sẽ như vậy. Hạ Dao cười nhỏ giọng nói: “Đại Bảo thật là một hài tử ngoan, để cô cô đắp chăn cho mẹ con. Đại Bảo cũng ngủ đi!”
Minh Duệ gật đầu.
Buổi sáng lúc dùng bữa sáng, Ôn Uyển gắp cho Minh Duệ một miếng trứng. Minh Cẩn thấy chưa gắp cho bé, hừ hừ tỏ vẻ không hài lòng. Ôn Uyển coi như là phát hiện, Cẩn ca nhi tuyệt đối là một quỷ hẹp hòi. Duệ ca nhi có, thì không thể thiếu bé. Nếu không, lập tức sẽ gào thét. Còn phải gào thét đến khi có được thì mới bỏ qua nha.
Ôn Uyển nhức đầu vỗ vỗ đầu, đứa nhỏ này nhỏ mọn như vậy, lớn lên thế nào mới tốt đây! Cũng may Duệ ca nhi là một hài tử rộng lượng , bằng không hai huynh đệ nhất định gây ầm ĩ.
Ôn Uyển phải ra khỏi cửa, Cẩn tiểu tử ôm chặt không tha. Vừa để xuống lại oang oang khóc lớn. Ôn Uyển đáp ứng Minh Cẩn, sau khi trở về sẽ kể chuyện xưa cho hắn. Để cho bọn nhỏ ở nhà ngoan ngoan một chút, không được khóc, không được cáu kỉnh, nếu không Mẹ trở lại sẽ không kể chuyện xưa. Đáng tiếc, cũng vô dụng.
Ôn Uyển không có biện pháp, chỉ có thể mang theo bọn nhỏ chơi đùa. Thừa dịp Minh Cẩn cao hứng không có đề phòng, lại đi ra ngoài. Chờ Minh Cẩn phát hiện mẹ không thấy đâu, khóc đến lợi hại.
Minh Duệ nhức đầu vuốt vuốt cái trán, này thật đúng là bệnh di truyền của mẹ mà, sao thích khóc như vậy chứ? Không có biện pháp, chỉ có thể đi lên dụ dỗ Minh Cẩn. Sau đó Minh Duệ dụ dỗ Minh Cẩn gần nửa ngày, Minh Cẩn mới dừng khóc, muốn Minh Duệ phụng bồi bé cùng nhau chơi đùa mới không khóc.
Chu ma ma lén nói cùng Quan ma ma: “Đại thiếu gia thật đúng là ca ca tốt.” Chỉ lớn hơn mười phút đồng hồ, nhưng thật có bộ dáng làm ca ca.
Quan ma ma cũng cảm khái. Mới chỉ là một đứa bé, mà lại là một tiểu đại nhân đúng như Quận chúa nói. Hiểu chuyện đến làm cho người thương yêu.
Ôn Uyển đi ngân hàng, nghe được hôm nay phần lớn tiền bạc đã đưa tới. Có một tấm gương lúc trước bị Ôn Uyển dùng máu và nước mắt dạy dỗ, mọi người cũng không dám sinh tư tâm. Bọn họ thật sự ý thức được Ôn Uyển Quận chúa không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, tuyệt đối không phải nói chơi. Những người này vì muốn thoát khỏi vận mệnh trở thành nô bộc, khắp nơi vay tiền, hoàn trả cho đủ số. Nếu không thì toàn gia liền đổi đời rồi.
Dĩ nhiên, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể bán mình làm nô.
Ôn Uyển cho người đem Du chưởng quỹ đuổi về phủ Hạo thân vương. Người thì đưa trở về, nhưng Ôn Uyển cũng không đem hợp đồng bảo đảm đưa cho Hạo thân vương. Đều là người thông minh, nếu Hạo thân vương có lòng, tự mình sẽ cho người đem tiền tới, nếu là vô tâm, vậy thì nên điều chỉnh phương án rồi.
Sau khi Hạo thân vương nghe được tin Ôn Uyển đem người đuổi về, một mặt phái người tịch thu nhà của Du chưởng quỹ, phân phó người đem đồ cần tịch thu tới không thiếu một phân đưa đến ngân hàng. Mặt khác lại cho gọi thế tử tới. Hạo thân vương sắc mặt xanh mét nói: “Ngươi lấy danh nghĩa Vương Phủ để đảm bảo cho cậu ngươi vay hai mươi vạn? Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói với ta một tiếng, ngươi thật là đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi.”
Thế tử gia cũng là kẻ câm ăn hoàng liên. Hắn không muốn đâu, nhưng mẹ hắn buộc hắn phải đáp ứng. Hơn nữa biểu đệ hắn đã thề son sắc, tuyệt đối sẽ không hao vốn, đến lúc đó lợi thu được phân cho hắn hai thành, dù sao cũng đã làm cổ, dưới tình huống cưỡng bức cùng dụ lợi mà ký vào. Không nghĩ tới, thế nhưng gây ra chuyện lớn như vậy.
Hạo thân vương đối với nhi tử của mình cũng có mấy phần hiểu rõ, không có Vương Phi cưỡng ép thì sẽ không ký cái loại chuyện như vậy. Hạo thân vương nhớ tới vương phi, sắc mặt liền không dễ nhìn. Hạo thân vương phi cái khác đều tốt, chỉ có một điều không tốt, đó là rất nhiệt tình giúp đỡ nhà mẹ nàng. Trước kia chuyện nhỏ ông cũng nhắm một mắt mở một mắt, hôm nay thì hết cách rồi, muốn chuyển hết đồ của Vương Phủ đi chắc.
Hạo thân vương cũng không nhiều lời “Chuyện này con nói xem nên giải quyết như thế nào?”
Thế tử cũng biết, lần này ngoài mặt là Ôn Uyển tự mình trở lại, nhưng thật ra là phụng thánh mệnh ( cái này không thể trách được, bên ngoài đều nói thế): “Phụ vương, chuyện này huyên náo lớn như vậy. Hoàng thượng tất nhiên biết. Con nghĩ, hay là tạm thời để Vương Phủ chúng ta ứng ra khoản vay này.” Lần này nếu không trả, đến lúc đó một khi bị hoàng đế ghi hận, cái được không bù đắp đủ cái mất. Vương phủ cũng không phải là cầm không ra hai mươi vạn lượng bạc. Chỉ bất quá, thế tử biết, chuyện này khẳng định không thể giải quyết nhanh như vậy đâu.
Hạo thân vương gật đầu đáp: “Ừ, con từ tiền viện chi hai mươi lăm vạn lượng bạc đi. Đem biên lai mượn đồ đưa đến nhà cậu con. Bảo bọn họ trong vòng hai tháng, đem số tiền kia trả lại Vương Phủ.”
Đầu thế tử ong một tiếng, hắn biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu. Thế tử đáp ứng: “Dạ, phụ vương. Con đi làm.” Trên mặt sảng khoái đáp ứng, nhưng trong lòng cũng phát khổ. Nhà cậu hắn lấy đâu ra hai mươi vạn lượng bạc, có mà phải cầm cố. Đoán chừng phải bán nhà cửa bán điền sản rồi.
Đông thế tử phi biết chân tướng, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hai mươi vạn hai? Cũng không phải là hai vạn hai.” Mặc dù nói trượng phu là thế tử, nhưng đây là nợ của chung, quản gia cũng không phải là trượng phu mình.
Thế tử lúc này vô cùng hài hước sửa lại: “Tăng thêm lợi tức là hai mươi ba vạn hơn sáu ngàn. Ta đi nói chuyện này với mẫu phi một chút.”
Đông thế tử phi vội vàng ngăn hắn: “Đừng, thế tử, ngàn vạn lần đừng làm thế. Nếu bây giờ chàng đi nói với mẫu phi. Bà nhất định sẽ muốn chàng đến năn nỉ với Ôn Uyển, thư thả thời gian. Đến lúc đó, chàng cả bên trong lẫn bên ngoài làm cái gì cũng khó khăn. Trước tiên đem tiền thiếu đi trả. Rồi mới nói với mẫu phi.” Nói giỡn sao, nếu Vương Phi biết rồi, đến lúc muốn thế tử đi cầu tình, còn không phải là tìm nàng đi cầu tình sao? Thiếu tiền hoàng đế không trả bắt nàng đi cầu tình, nàng không có thể diện lớn như vậy, cũng không thể vui vẻ mà đi đòi cái thể diện này.
Thế tử thử nghĩ xem, mẫu phi mình đúng là cái tính tình kia, nên trước đem tiền trả lại xong rồi hãy đi nói. Sự thật chứng minh, Đông thế tử phi dự kiến rất đúng. Trong đầu Hạo thân vương phi chính là có ý nghĩ muốn để Ôn Uyển thư thả thư thả. Biết Vương gia đã phân phó chi bạc từ tiền viện, muốn nhà mẹ bà trả, lập tức thiếu chút nữa ngất đi. Nếu để cho nhà mẹ bà trả khoản tiền lớn như vậy, vậy thì không khác gì sát muối vào vết thương, nhanh nhanh chóng chóng mà suy tàn đi.
Ôn Uyển nghe báo gia tài của Du chưởng quỹ được đưa tới, liền cho người đem đồ bán đấu giá, để xem có thể bán bao nhiêu tiền. Về phần cái rương biên lai mượn đồ, không thể nào có chuyện đem thiêu hủy. Đây không phải là làm từ thiện, làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện. Ôn Uyển phân phó: “Cho người đi thu những thứ thiếu nợ này về, đem tiền vốn thu trở về, lợi tức thì thôi.” Đòi tiền, sợ nhất chính là lợi tức. Ôn Uyển chỉ cần thu hồi tiền vốn đã là khai ân rồi.
Ôn Uyển rất nhanh nhận được tin tức, Du chưởng quỹ bị Hạo thân vương hạ lệnh trực tiếp đánh chết. Vợ con Du chưởng quỹ, nữ trẻ tuổi xinh đẹp tất cả đều bán đến kỹ viện, những người khác thì bán vào mỏ. Kết quả một nhà này, thê thảm vô cùng.
Ôn Uyển nghe thế , tim lỡ mất một nhịp, nhẹ giọng nói: “Cho ta một chén nước.”
Hạ Dao nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, chuyện này không liên quan đến người. Mượn một khoản tiền lớn như vậy, cũng không nói cho Vương gia biết, từ phương diện này nhìn lại, hắn cũng là một tay che mắt chủ.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Nguyên nhân chân chính Ôn Uyển cũng hiểu rõ. Hạo thân vương là lo lắng cậu hoàng đế , làm cho cậu hoàng đế nhìn, đương nhiên không liên quan đến nàng.
Ôn Uyển cầm chén nước, chậm rãi uống. Đồng thời cũng để cho tâm tình bình thường lại. Xã hội này không phải là xã hội pháp chế hiện đại. Đây chính là xã hội một tội liên đới (một người chịu tội có thể liên lụy đến nhiều người khác). Nếu là nàng muốn thả một con ngựa, bỏ qua cho một Du chưởng quỹ, thì đến lúc bản thân gặp rủi ro, người nào sẽ bỏ qua cho nàng. Ông ngoại hoàng đế đã từng nói, tâm từ thủ nhuyễn là nhược điểm lớn nhất của nàng. Hôm nay, nàng cũng trở nên lòng dạ độc ác rồi. Nhưng thật may, nàng cũng không có coi mạng người như cây cỏ. Cả nhà Du chưởng quỹ rơi vào kết cục này là tự hắn gieo gió gặt bão. Ai bảo hắn lòng tham vô đáy, dính líu đến già trẻ thê nhi một nhà là tạo nghiệt của chính bản thân hắn, không liên quan đến nàng.
Uống xong một chén nước, Ôn Uyển cũng khôi phục bình tĩnh. Ôn Uyển căn cứ vào lời khai của Du chưởng quỹ, đem những người cùng hắn thông đồng làm bậy toàn bộ xử lý. Đồng thời yêu cầu những người này không chỉ phải đem tiền bạc tham ô nhận hối lộ trả lại, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất của ngân hàng, gấp mười lần tham ô nhận hối lộ.
Nếu không có, thì bán nhà cửa, không có nữa, tốt thôi, bán người. Lần này, Ôn Uyển dùng trọng hình. Phải nhớ ngân hàng muốn phát triển lâu dài, nhất định phải dùng trọng hình.
Ôn Uyển đến bây giờ cũng không có nhiều thời gian mà đi thương xuân tiếc thu như vậy, càng sẽ không đi đồng tình với những người này. Làm việc trong ngân hàng, cái khác không nói, bổng lộc mỗi tháng đầy đủ để nuôi sống vợ con rồi. Muốn nhận được thêm tiền lời, thì tìm được thật nhiều hợp đồng có tiền lời. Ôn Uyển một chút cũng không nương tay. Có chuyện có thể nhịn, nhưng có chuyện, nửa bước cũng không thể nhượng bộ. Bởi vì nhượng bộ, chẳng khác nào là thất bại. Cho nên, nửa bước không thể nhượng bộ.
Ngày này Ôn Uyển ở trong ngân hàng bận rộn cả ngày, tự nhiên là không có thời gian phụng bồi nhi tử. Minh Duệ có thể hiểu, Ôn Uyển cũng đã nói với hắn. Nhưng Minh Cẩn thì không thể hiểu rồi, ban ngày không gặp mẹ, luôn ầm ĩ đòi gặp mẹ. Cuối cùng Minh Duệ phải liên tục lừa gạt dỗ dành mới đợi được đến lúc Ôn Uyển trở lại.
Minh Cẩn vừa nhìn thấy Ôn Uyển, liền quấn lấy Ôn Uyển. Ôn Uyển vừa nhìn đôi mắt đỏ hoe của Minh Cẩn, rất là đau lòng: “Tiểu Bảo sao thế? Mắt con hồng hồng nè? Khóc nhè sao?”
Minh Cẩn ủy khuất kêu: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Hôm nay con tìm mẹ khắp nơi đều tìm không ra. Mẹ, có phải mẹ không quan tâm con với ca ca rồi không?” Nói xong, nắm chặt Ôn Uyển không buông.
Ôn Uyển hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé: “Con với ca ca là tâm can bảo bối của mẹ, Mẹ làm sao lại không nhớ các con chứ? Mẹ chẳng qua là có việc phải bận rộn. Đừng khóc, Mẹ trở lại rồi.”
Minh Cẩn bị Ôn Uyển dọa sợ, từ sau khi Ôn Uyển trở lại vẫn ầm ĩ muốn Ôn Uyển ôm, đến ngủ cũng không rời. Ôn Uyển kể chuyện xưa cho hai hài tử nghe. Nhưng nói một hồi lâu, đôi mắt linh hoạt hữu thần sáng như gương vẫn cứ nhìn Ôn Uyển, thật giống như sợ nhắm mắt rồi đến lúc mở ra sẽ không nhìn thấy Mẹ nữa ấy. Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, chờ các con mở mắt ra, nhất định có thể nhìn thấy Mẹ. Mẹ nói lời giữ lời , Mẹ cũng mệt nhọc, phải đi ngủ rồi!”
Ôn Uyển ngâm nga bài hát ru con, một hồi lâu mới dụ được Minh Cẩn nhắm mắt lại. Ôn Uyển đi tịnh phòng tắm rửa, hôn Minh Duệ một cái: “Bảo bối, ngủ đi! Mẹ rất mệt nhọc.” Hôm nay hành hạ cả ngày rồi, nàng mệt chết đi. Nằm xuống một hồi liền ngủ mất.
Duệ ca nhi thấy Ôn Uyển ngủ đến say sưa, sắc mặt quấn quýt. Khụ, thật sự là quá nhỏ, không thể giúp mẹ chia sẻ a! Chỉ hy vọng mẹ đừng có mệt nhọc quá độ. Thấy cái chăn của Ôn Uyển sắp rớt xuống, liền kéo chăn muốn đắp cho Ôn Uyển, nhưng khí lực quá nhỏ, kéo cũng không nhúc nhích.
Vừa lúc Hạ Dao thu thập chỉnh tề đi vào, thấy Duệ ca nhi nằm úp sấp muốn kéo chăn cho Ôn Uyển. Trong lòng Hạ Dao ấm áp, Duệ ca nhi tương lai nhất định là một hài tử tri kỷ hiếu thuận chu đáo. Cẩn ca nhi tạm thời còn chưa biết, nhưng sẽ như vậy. Hạ Dao cười nhỏ giọng nói: “Đại Bảo thật là một hài tử ngoan, để cô cô đắp chăn cho mẹ con. Đại Bảo cũng ngủ đi!”
Minh Duệ gật đầu.
Buổi sáng lúc dùng bữa sáng, Ôn Uyển gắp cho Minh Duệ một miếng trứng. Minh Cẩn thấy chưa gắp cho bé, hừ hừ tỏ vẻ không hài lòng. Ôn Uyển coi như là phát hiện, Cẩn ca nhi tuyệt đối là một quỷ hẹp hòi. Duệ ca nhi có, thì không thể thiếu bé. Nếu không, lập tức sẽ gào thét. Còn phải gào thét đến khi có được thì mới bỏ qua nha.
Ôn Uyển nhức đầu vỗ vỗ đầu, đứa nhỏ này nhỏ mọn như vậy, lớn lên thế nào mới tốt đây! Cũng may Duệ ca nhi là một hài tử rộng lượng , bằng không hai huynh đệ nhất định gây ầm ĩ.
Ôn Uyển phải ra khỏi cửa, Cẩn tiểu tử ôm chặt không tha. Vừa để xuống lại oang oang khóc lớn. Ôn Uyển đáp ứng Minh Cẩn, sau khi trở về sẽ kể chuyện xưa cho hắn. Để cho bọn nhỏ ở nhà ngoan ngoan một chút, không được khóc, không được cáu kỉnh, nếu không Mẹ trở lại sẽ không kể chuyện xưa. Đáng tiếc, cũng vô dụng.
Ôn Uyển không có biện pháp, chỉ có thể mang theo bọn nhỏ chơi đùa. Thừa dịp Minh Cẩn cao hứng không có đề phòng, lại đi ra ngoài. Chờ Minh Cẩn phát hiện mẹ không thấy đâu, khóc đến lợi hại.
Minh Duệ nhức đầu vuốt vuốt cái trán, này thật đúng là bệnh di truyền của mẹ mà, sao thích khóc như vậy chứ? Không có biện pháp, chỉ có thể đi lên dụ dỗ Minh Cẩn. Sau đó Minh Duệ dụ dỗ Minh Cẩn gần nửa ngày, Minh Cẩn mới dừng khóc, muốn Minh Duệ phụng bồi bé cùng nhau chơi đùa mới không khóc.
Chu ma ma lén nói cùng Quan ma ma: “Đại thiếu gia thật đúng là ca ca tốt.” Chỉ lớn hơn mười phút đồng hồ, nhưng thật có bộ dáng làm ca ca.
Quan ma ma cũng cảm khái. Mới chỉ là một đứa bé, mà lại là một tiểu đại nhân đúng như Quận chúa nói. Hiểu chuyện đến làm cho người thương yêu.
Ôn Uyển đi ngân hàng, nghe được hôm nay phần lớn tiền bạc đã đưa tới. Có một tấm gương lúc trước bị Ôn Uyển dùng máu và nước mắt dạy dỗ, mọi người cũng không dám sinh tư tâm. Bọn họ thật sự ý thức được Ôn Uyển Quận chúa không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, tuyệt đối không phải nói chơi. Những người này vì muốn thoát khỏi vận mệnh trở thành nô bộc, khắp nơi vay tiền, hoàn trả cho đủ số. Nếu không thì toàn gia liền đổi đời rồi.
Dĩ nhiên, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể bán mình làm nô.
/1357
|