Ôn Uyển lại cùng Hạ Dao nói một số chuyện, mới đứng dậy đi tới phòng đồ chơi. Duệ ca nhi vừa nhìn thấy nàng, thì hướng trong ngực nàng cọ cọ, ý tứ rất rõ ràng , muốn bú sữa mẹ. Ôn Uyển vuốt đầu Duệ ca nhi, nhẹ nhàng cười: Nếu như về sau con muốn làm tướng quân, thì phải chuẩn bị chịu khổ rất nhiều, cũng không thể tiếp tục làm hài tử còn bú sữa mẹ, nếu tương lai Minh Duệ thật sự muốn đi con đường này, nàng chỉ có thể phòng ngừa chu đáo, từ nhỏ để cho bé bắt đầu học võ. Quân nhân cổ đại, mấu chốt để bảo vệ tính mạng là phải có một thân võ nghệ tốt.
Duệ ca nhi dường như nghe hiểu ý nàng, lộ ra bộ dáng tươi cười khó gặp. Ôn Uyển nhìn thấy nhi tử như vậy, ý định hiện tại trước hết để cho Hạ Dao dạy hắn học tốt căn bản trước, về phần mấy tuổi bắt đầu học võ nghệ, Ôn Uyển vẫn muốn nhân sĩ chuyên nghiệp cố vấn một chút mới yên tâm hơn (Hạ Dao đổ mồ hôi dữ dội: ta chính là nhân sĩ chuyên nghiệp được không).
Ôn Uyển ôm con trai trưởng, nhẹ nhàng nói: Mẹ không trông mong con đạt được xuất sắc, chỉ hi vọng con có thể bình an khỏe mạnh cả đời thái thái bình bình. Mẹ đã thấy đủ rồi. Nguyện vọng của những người làm mẫu thân đều là hi vọng hài tử cả đời bình an khỏe mạnh. Những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Duệ ca nhi mở to mắt, cặp mắt màu mực kia tràn đầy nghi ngờ. Ôn Uyển nhìn bộ dáng của bé, cũng không biết tiểu tử này thật sự nghi hoặc, hay là để mê hoặc mình. Ôn Uyển tự xưng là nhìn người không kém, nhưng mà hôm nay luôn bị nhi tử khiến cho không hiểu ra sao. Ôn Uyển cũng không có dây dưa chuyện này, cười để cho người bưng cháo gạo tới.
Cẩn ca nhi thấy mình lại bị mẹ quên đi, rất là oán niệm. Thế nhưng nếu bé khóc, dỗ dành tuyệt đối là Hạ Dao hoặc là Chu ma ma mà không phải mẹ mình. Nhiều lần như vậy, Cẩn ca nhi tuy rất oán niệm, những cũng đã thành thói quen. Hài tử cứ khóc là có sữa uống, cho nên Minh Cẩn tự mình bò qua muốn ăn. Ôn Uyển cũng cố ý xem nhẹ bé. Bởi vì không xem nhẹ thì tiểu gia hỏa này sẽ không động.
Như Vũ trở lại Đông cung, nhìn Nguyên ca nhi xuất sắc của mình. Linh Đông thì kém hơn một ít, Như Vũ cũng không có gì tiếc nuối.
Trong nội tâm không rõ tư vị nhất chính là Vũ Đồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới bị ánh mắt thương cảm mà các vị phu nhân hôm nay nhìn nàng, nàng cúi đầu lộ ra nụ cười tự giễu. Trở lại vương phủ, nhìn thấy hài tử gầy yếu. Nghe được Vương gia lại đi đến chỗ Hà thị. Nước mắt đã sớm không có, chỉ còn lại có chết lặng mà thôi.
Bà vú lau nước mắt, nói nhẹ: Vương phi, hai hài tử của Quận chúa cũng sinh non. Người xem hôm nay nuôi tốt lắm. Ca nhi của chúng ta cũng sẽ lớn lên tốt như vậy.
Vũ Đồng nghĩ đến hai hài tử hoạt bát của Ôn Uyển, gật đầu: Ừ, sẽ như vậy. Con của ta cũng nhất định sẽ tốt. Ôn Uyển có thể nuôi hai hài tử tốt như vậy, nàng cũng nhất định có thể. Trượng phu đã không dựa vào được, về sau nàng cũng chỉ có thể dựa vào nhi tử rồi.
Hà thị trở về tiểu viện, cẩn thận hồi tưởng lại sau khi Ôn Uyển vào phòng, mãi cho đến khi cự tuyệt đánh cờ cùng nàng. Thái độ của Ôn Uyển đối với nàng rất lãnh đạm, hoàn toàn không giống với thái độ lần trước. Hà thị nhớ tới lời đồn đãi vẫn có, nói Ôn Uyển Quận chúa không chào đón tiểu thiếp, thì cười khổ. Có lẽ thật sự là nàng nghĩ nhiều rồi. Nàng vào trong Phong vương phủ, không có liên quan đến Ôn Uyển Quận chúa. Được rồi, như hôm nay cũng tốt, cùng hai nữ nhân tranh giành Vương gia, dù sao vẫn tốt hơn một đám nữ nhân tranh giành hoàng đế. Còn về sau thì về sau từ từ tìm cách là được.
Duệ ca nhi học đi được rồi, lại muốn tiến thêm một bước nữa.Tự mình muốn ăn cái gì đó. Ôn Uyển cũng theo bé, cầm thìa bạc cho bé, dạy bé ăn như thế nào. Minh Duệ tay nhỏ, thìa lại khá lớn, giày vò một hồi cháo không uống được mấy ngụm, lại làm cho quần áo bẩn vô cùng.
Minh Cẩn nhìn thấy ca ca chật vật như vậy, thì ha ha cười to. Cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dáng ca ca chật vật. Ôn Uyển giúp Minh Duệ lau cơm trên miệng: Đợi mẹ cho người làm cái thìa nhỏ tới. Tay con quá nhỏ, cái thìa này chuôi lớn. Cái thìa nhỏ hơn là tốt rồi. Vừa vặn sau khi cai sữa xong thì ăn cơm. Về sau Minh Duệ có thể tự mình ăn cơm đi.
Hạ Ảnh nhìn thấy, không khỏi mở miệng khuyên: Chủ tư, người quá nóng lòng rồi. Hai thiếu gia còn nhỏ quá! Cái này có chút hương vị đốt cháy giai đoạn rồi.
Ôn Uyển cười ha ha thay quần áo cho Minh Duệ: Không có việc gì, chỉ là làm mẫu cho bé một cái thôi. Đợi tiếp qua mấy tháng, bọn nhỏ cũng nên tự mình ăn cơm. Qua ít ngày nữa ta bắt đầu bận rộn rồi, các ngươi phải vất vả coi chừng hai bé nhiều hơn rồi. Nhi tử nguyện ý tự mình ăn cơm là chuyện tốt.
Hạ Hương đi tới cười gật đầu: Quận chúa yên tâm, đây là chuyện nô tài phải làm. Cũng chỉ có chủ tử của nàng mới có thể khách khí như vậy. Mạng của nàng đều ở trong tay Ôn Uyển, cả đời đều được cùng nàng dựa sát chung một chỗ. Ôn Uyển có chuyện, các nàng cũng không thể chết già.
Minh Duệ vô cùng mẫn cảm. Cái gì gọi là quá ít ngày nữa mẹ phải bận rộn. Bận rộn cái gì mà không có thời gian trông các bé. Minh Duệ nhất định phải để Ôn Uyển nói rõ ràng minh bạch, nếu không thì không bỏ qua. Ôn Uyển để cho Hạ Hương Hạ Ảnh toàn bộ đi ra ngoài. Chỉ còn ba mẹ con: Đợi qua ít ngày nữa, mẹ phải bắt đầu làm việc. Mẹ không làm việc, không có cách nào nuôi sống con và tiểu bảo. Cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trong mắt Minh Duệ có nghi hoặc, nhưng không có cách nào nói ra miệng, chỉ cầm lấy tay Ôn Uyển không buông. Minh Cẩn cũng học theo. Hai hài tử đè nặng Ôn Uyển, Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: Bảo Bảo, con gọi mẹ một tiếng. Con mở miệng gọi mẹ, mẹ sẽ nói cho con biết chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, Minh Duệ há to miệng, nhưng kêu không được. Ôn Uyển xoa đầu Minh Duệ, hôm trán Minh Duệ một cái: Mẹ không thúc con, từ từ sẽ được. Cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.
Minh Duệ ôm cổ Ôn Uyển, vô cùng thân mật. Ôn Uyển cười nói : Đứa nhỏ ngốc.
Đến buổi tối, Cẩn ca nhi ngủ rồi, Duệ ca nhi vẫn mở to mắt không ngủ. Nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển nói kể chuyện xưa, Duệ ca nhi lắc đầu, dụ dỗ gần nửa ngày vẫn không ngủ.
Hạ Dao nói thầm: Đại bảo không khoẻ sao? Sờ sờ cái trán, nhiệt độ bình thường, không có chuyện gì a! Đại Bảo ghét bỏ hất tay Hạ Dao xuống. Kể từ khi Tiểu Bảo bị sốt, Hạ Dao cũng thỉnh thoảng sờ trán hai bé.
Ôn Uyển đã đoán được nguyên nhân Duệ ca nhi không ngủ: Hạ Dao ngươi đi ra ngoài trước. Ta cùng Duệ ca nhi nói chuyện tâm sự. Theo Ôn Uyển suy đoán bé không hài lòng đối với lời nói hôm nay của nàng, tỏ vẻ phản kháng âm thầm.
Hạ Dao nén cười, Duệ ca nhi không biết nói chuyện, mẹ con ngươi làm sao nói chuyện tâm sự. Đều là một mình ngươi nói thôi. Ca nhi vẫn còn chưa biết nói chuyện đâu.
Chờ trong phòng chỉ còn lại ba người. Ôn Uyển nhỏ giọng nói với Duệ ca nhi: Cục cưng, có phải vì chuyện mẹ phải làm việc, cho nên cục cưng không vui phải không ?
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, rồi lại chỉ chỉ những đồ vật tinh xảo trong phòng với vẻ mặt rất nghi hoặc. Những vật này nhìn xem đều là giá trị liên thành. Ôn Uyển đã hiểu ý của Duệ ca nhi, là nhà cả ta đã rất có tiền rồi, mẹ vì sao còn phải đi làm việc.
Ôn Uyển hôn trán Duệ ca nhi một cái: Mẹ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, thì có thể làm cho cha con sớm ngày trở về. Cha con trở về, một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi. Bảo Bảo, con đã một tuổi rồi, còn chưa có gặp mặt cha con! Bảo bảo, con biết không? Con lớn lên rất giống cha con, càng ngày càng thấy giống. Ôn Uyển nói tới đây, giọng nói có chút trầm thấp: Bảo Bảo, mẹ nhớ cha con. Đã hai năm rồi, cũng không biết cha con có gầy, đen đi hay không ?
Trong mắt Duệ ca nhi còn có nghi ngờ, nhưng mà lại không có dây dưa cái đề tài này nữa, thấy tâm tình Ôn Uyển xuống thấp, thì vương đôi tay nhỏ bé ra ôm cổ Ôn Uyển.
Ôn Uyển ôm nhi tử mềm mại, thơm thơm, thu liễm cảm xúc trong đáy mắt xuống: Bảo Bảo ngoan, nên ngủ thôi.
Duệ ca nhi không muốn trở về trên giường nhỏ, muốn ngủ ở bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng đem Duệ ca nhi đặt ở bên cạnh, đắp kín mền. Thấy Duệ ca nhi nhắm mắt liền buồn ngủ.
Chờ sau khi Ôn Uyển ngủ, Duệ ca nhi mở mắt, quay đầu nhìn Ôn Uyển, trong mắt vẫn nghi hoặc, thật giống như có rất nhiều chuyện nghĩ không ra. Chờ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, Duệ ca nhi lập tức nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
Hạ Dao đi tới, đem Duệ ca nhi ôm trở về trên giường nhỏ của mình, đắp kín mền thêm cho Ôn Uyển. Xem xét Cẩn ca nhi rồi mới trở về trên giường của mình.
Ở biên quan, lúc này Bạch Thế Niên lại nhìn về phía phương hướng kinh thành. Nghĩ tới lễ nhi tử chọn đồ vật đoán tương lại cũng không thể thấy, thật là tiếc nuối, không biết hai đứa nhỏ bắt được thứ gì.
Diệp Tuần nhìn đáy mắt Bạch Thế Niên có nhung nhớ, có đau lòng, thì cười nói: Lựa chọn con đường này, thì phải gánh chịu kết quả như thế. Ngươi vì nước, Quận chúa hiểu ngươi. Nếu không cũng sẽ không gả cho ngươi. Ta tin tưởng, Quận chúa sớm biết gả cho ngươi kết quả sẽ như vậy. Cho nên, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Bạch Thế Niên ngắm nhìn phương xa, nghĩ tới bây giờ nhi tử đang ê a học nói, thê tử phúc hậu: Bọn ta biết, cho nên ta mới càng đau lòng hơn. Cả ngày đều phải lo lắng, sợ hãi, lại vẫn không có nói với ta một chữ lo lắng. Ta thật xin lỗi nàng. Lúc trước thành thân Ôn Uyển nói những lời đó đều ứng nghiệm. Nhưng là sau khi thành thân, thời gian dài như vậy, viết thư nhà Ôn Uyển một câu oán giận cũng không có. Có cũng chỉ viết một chút niềm vui thú khi hài tử trưởng thành. Nói ví dụ như Duệ ca nhi giống một tiểu lão đầu, với một trò chơi khô khan cũng có thể chơi rất lâu. Cẩn ca nhi lại rất thích náo nhiệt nhưng bản thân lại rất lười, sau này nhất định là một đồ lười.
Mỗi lần Bạch Thế Niên xem thư nhà của Ôn Uyển, phảng phất như nhìn thấy bộ dáng trầm ổn của Duệ ca nhi, cùng bộ dáng ầm ĩ của Cẩn ca nhi. Mặt khác còn có vợ ở ngay bên cạnh hai hài tử. Loại cảm giác này vô cùng ấm áp. Tuy hắn không có ở bên người hài tử, nhưng cũng rất giống như có thể từng phút từng giây nhìn thấy hài tử trưởng thành.
Diệp Tuần vừa cười vừa nói: Nếu như nói xin lỗi, thì biên quan nhiều tướng sĩ như vậy, toàn bộ phải thực xin lỗi thê nhi già trẻ trong nhà.
Bạch Thế Niên không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về phía phương hướng kinh thành.
Sau lễ một tuổi, Ôn Uyển cai sữa cho hai hài tử. Ôn Uyển tưởng rằng đây là một chuyện rất đơn giản. Bởi vì Ôn Uyển cũng không có nhiều sữa. Hai hài tử hôm nay hơn phân nửa đều ăn cháo và sữa dê rồi. Thật không nghĩ đến, lúc cai sữa liền khóc rống không ngớt, trước hết không phải là Cẩn ca nhi, mà lại là Duệ ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn.
Duệ ca nhi không có sữa ăn, đang oa oa khóc lớn. Khóc một hồi, Cẩn ca nhi cũng đi theo gào thét khóc lớn lên. Hơn nữa một mực khóc, khàn tiếng rồi mà vẫn còn khóc.
Ôn Uyển ở trong sương phòng, nghe hai đứa con trai khóc đến khàn cả tiếng, cuối cùng ngồi không yên, rốt cục nhịn không được đi ra ngoài.
Duệ ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển tới, giang hai tay ra muốn ôm ah! Ôn Uyên ôm lên, Duệ ca nhi liền hướng trước ngực nàng cọ cọ. Ôn Uyển cởi y phục ra, Duệ ca nhi bẹp bẹp bắt đầu ăn. Lần đầu thử cai sữa, Ôn Uyển mềm lòng thất bại trong gang tấc.
Cẩn ca nhi cũng bò lên, muốn ăn. Dùng sức đẩy Duệ ca nhi, đáng tiếc lực tay không có lớn như Duệ ca nhi. Mắt thấy ca ca được như ý mà mình không có ăn, cho nên lại khóc, chỉ là mới vừa rồi khóc quá nhiều nên tiếng đã khàn khàn đi.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển làm việc luôn luôn có đầu có cuối. Nàng đi theo bên cạnh Ôn Uyển mười năm, lần đầu thấy Ôn Uyển đình công bỏ dở nửa chừng đấy. Lại nhìn hai đứa bé vì muốn bú sữa mẹ mà sắp đánh nhau, bộ dáng Ôn Uyển không thể làm gì, Hạ Dao không nhịn được cười ra tiếng.
Hai đứa bé thay nhau ăn, cho đến khi xác nhận không có sữa nữa mới thôi. Mặc dù chỉ ăn được nửa bụng, nhưng mà không có náo nữa. Hai huynh đệ tiếp tục chơi của mình. Thật giống như mới vừa rồi bởi vì muốn ăn sữa thiếu chút nữa đánh nhau không phải là hai người bọn hắn vậy.
Ôn Uyển nắm bắt cơ hội liền nói chuyện với Minh Duệ: Bảo bảo, con đã một tuổi rồi, nên ngừng sữa. Lần sau không được dẫn đầu khóc, càng không thể mang theo đệ đệ cùng nhau khóc.
Minh Duệ hướng ngực Ôn Uyển cọ cọ, thật giống như không nghe thấy lời Ôn Uyển nói. Bé mới vừa rồi còn chưa ăn no đâu, lúc này tiếp tục muốn ăn.
Ôn Uyển vuốt cái trán, ai tới nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra? Đứa con trai này không phải là thông tuệ sớm sao? Nếu đã sớm thông tuệ hiểu chuyện rồi, làm sao còn không muốn cai sữa a? Ôn Uyển nhìn Minh Duệ ăn đến ngon ngọt, vỗ mông của bé: Xú tiểu tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Biểu hiện của Minh Duệ đã vượt qua nhận thức của nàng rồi. Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi, nhi tử của nàng chỉ là thông minh sớm, không phải giống như nàng.
Buổi tối Ôn Uyển lầm bầm với Hạ Dao: Chuyện này tiếp tục thế thì không được ah! Làm sao bây giờ? Lúc này đây chỉ là mở đầu. Ôn Uyển cũng biết rõ, lại dùng biện pháp này cũng không thành được. Hài tử chỉ cần khóc dữ dội, không muốn ăn cái gì, thì nàng đã không nỡ rồi.
Hạ Dao nhấp miệng cười nói: Quận chúa, ta đối với cái này không hiểu rõ. Người không phải gần đây luôn muốn tìm một người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này sao ? Tìm bà vú hỏi một chút. Bọn họ làm thế nào cai sữa cho các hài tử khác là được.
Ôn Uyển lập tức tìm Quan ma ma cùng Chu ma ma hỏi kinh nghiệm. Ý kiến của hai người không khác biệt lắm, chỉ là xoa một ít thứ hài tử không thích ăn lên. Ví dụ như cay hoặc đắng, lặp lại mấy lần như vậy, hài tử cũng sẽ không ăn.
Ôn Uyển nghe xong cái đề nghị này, liền bôi một chút nước mướp đắng lên chỗ hài tử bú sữa. Đầu tiên là Cẩn ca nhi ăn, Cẩn ca nhi ăn đắng một lần rồi oa oa khóc lớn. Ôn Uyển vội vàng mang cháo tổ yến tới. Cẩn ca nhi thoáng chốc ăn hết non nửa chén rồi.
Đáng tiếc, lừa được Cẩn ca nhi nhưng còn Duệ ca nhi. Duệ ca nhi mở miệng ăn một miếng thấy đắng thì cau mày. Ôn Uyển cho rằng coi như được, không nghĩ tới tên này vẫn tiếp tục ăn. Một chút cũng không sợ đắng. Mãi cho đến khi ăn no mới buông.
Hạ Dao nhìn Duệ ca nhi: Tiểu tử này về sau có thể chịu được cực khổ đây. Vì bú sữa mẹ, ngay cả cay đắng cũng còn không sợ.
Ôn Uyển lại đang nghĩ, tiểu tử này có lẽ ưa thích chịu khổ. Liên tiếp ba ngày rồi, Cẩn ca nhi không đòi ăn sữa. Nhưng mà Duệ ca nhi vẫn ăn không bỏ. Ôn Uyển cũng không nỡ bôi cái gì cay lên, sợ Duệ ca nhi ăn xong lại tiêu chảy.
Ôn Uyển ôn tồn theo sát Minh Duệ thương lượng: Bảo Bảo, con xem con đã một tuổi rồi, là tiểu đại nhân rồi. Làm sao còn không muốn cai sữa chứ ? Bắt đầu từ ngày mai ăn cơm, không bú sữa mẹ nữa. Mẹ muốn con cai sữa, con không được náo. Nói cả buổi, Minh Duệ cũng không để ý tới Ôn Uyển, lại để cho Ôn Uyển một mình lầm bầm lầu bầu, giống như đang niệm kinh.
Ôn Uyển vô cùng bất đắc dĩ, nói nhiều như vậy đều như là nói nhảm. Ôn Uyển cuối cùng không có biện pháp, cũng không đi quản ý kiến của Minh Duệ, trực tiếp bảo thái y kê một đơn thuốc. Ôn Uyển uống hết, thì không có sữa nữa. Cái biện pháp đơn giản nhất cũng là có hiệu quả nhất đấy, rút củi dưới đáy nồi.
Duệ ca nhi ăn cả buổi cũng không được một giọt sữa nào. Ôn uyển nói thầm cả buổi không có sữa rồi, nàng uống thuốc hồi sữa, sau đó cũng không có sữa nữa.
Ôn Uyển nói cả buổi, Minh Duệ ăn không được sữa, cuối cùng thật sự đói bụng đến không chịu được cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bắt đầu ăn cơm. Thế nhưng mà nửa đêm thói quen lại bắt đầu muốn ăn. Nhưng lúc này ăn cũng là sữa dê. Ngày hôm sau không có tiếp tục quấn lấy Ôn Uyển muốn uống sữa. Mỗi ngày bắt đầu ăn món dinh dưỡng Hạ Nhàn làm.
Ôn Uyển bị Duệ ca nhi huyên náo như vậy: Con nói xem cái tính tình bướng bỉnh này, đến cùng là học ai, không biết có phải là giống vị cha đần kia của con hay không ? Kỳ thật Ôn Uyển càng nghĩ thì nàng càng sai rồi, thật sự sai rồi. Nhi tử của nàng là một đứa nhỏ thông minh sớm, không phải như nàng nói vậy. Nàng thật sự sai rồi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển phàn nàn, cười nói: Bộ dáng này của Đại bảo, xác định chắc chắn là không giống tướng quân, nhất định là giống Quận chúa.Tính tình này mười phần mười là như Quận chúa người rồi. Cũng không biết về sau Đại bảo của chúng ta lớn lên, có thể trở thành người lợi hại như Quận chúa hay không đây! Chỉ nói về cái tính không đạt mục đích không bỏ qua, tính tình bướng bỉnh, còn có nhất định phải tự mình xác nhận lại một lần nữa, mới rốt cục buông tay, tuyệt đối là Quận chúa thứ hai.
Ôn Uyển bất đắc dĩ, những mà rốt cục cũng cai sữa rồi.
Sau khi cai sữa, Ôn Uyển lại nhìn Duệ ca nhi, thì ngừng lại cái suy nghĩ Duệ ca nhi là trọng sinh hoặc xuyên không. Nếu là người trưởng thành xuyên qua, không có sữa uống sẽ khóc thành như vậy, náo thành như vậy, vậy thật sự quá mất mặt rồi. Cho nên Bảo Bảo nhà nàng chỉ là thông minh sớm thôi. Ôn Uyển lúc này hoàn toàn là tự sướng tự mình an ủi tinh thần.
Vào lúc Duệ ca nhi làm ầm ĩ trong nửa tháng, Cẩn ca nhi cũng học xong bước đi. Nhưng mà hai bé thì lại có một tật xấu, chính là không mở miệng nói chuyện. Đây đều đã một tuổi rồi, còn không biết gọi. Ôn Uyển phát sầu, hài tử nhà người ta thông minh mười mấy tháng đã biết gọi. Vậy mà hai Bảo Bảo nhà nàng đã một tuổi, còn không biết gọi người, Ôn Uyển thật sự vô cùng buồn bực.
Ý của Ôn Uyển là chờ đến đầu mùa xuân sang năm thì sẽ tiếp nhận công việc. Hôm nay hài tử cai sữa lại càng không thể rời khỏi nàng, mà cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, nhiều chuyện cần lo.
Sớm mấy tháng hay muộn mấy tháng cũng không có vấn đề gì, hoàng đế tất nhiên đáp ứng.
Ôn Uyển vẽ một bức họa: Xem một chút cái này như thế nào?
Hạ Dao biết đây là làm đồ chơi cho hai thiếu gia. Nàng chỉ không rõ, tại sao Ôn Uyển lại thích thiết kế đồ chơi cho hài tử như vậy, lập tức trêu đùa: Quận chúa, người thật sự tính đem hai vị thiếu gia dạy thành quần là áo lụa sao? Cẩn thận tướng quân trở về, không để yên cho người nha.
Ôn Uyển lần đầu tiên giải thích cho Hạ Dao: Xếp gỗ, là bồi dưỡng tính nhẫn nại cho hài tử. Ghép tranh là bồi dưỡng năng lực động thủ, cái này cũng là bồi dưỡng năng lực động thủ cùng suy nghĩ. Ta không tán thành liều chết đọc sách. Sau này hài tử khẳng định cũng phải học tập khắc khổ. Nhưng mà nếu bị đè nén sẽ chỉ làm cho bọn nhỏ chán ghét quyển sách. Cho nên, sân chơi vào lúc bọn hắn mệt mỏi chính là chỗ thả lỏng. Ôn Uyển phát hiện giáo dục cổ đại so với hiện đại còn kinh khủng hơn. Hiện đại ít nhất đi nhà trẻ đọc sách, cũng là lấy chơi làm chủ. Nơi này, ba tuổi trực tiếp học vỡ lòng, sau đó khắc khổ cố gắng thi khoa cử. Nàng không chuẩn bị để cho hài tử trở thành đặc thù, cho nên nhất định phải dựa theo quy tắc xã hội này. Nhưng mà nàng có thể tạo ra một chỗ để cho hài tử thả lỏng. Đợi lúc học tập mệt mỏi, có thể có một chỗ cho các bé nghỉ ngơi buông lỏng. Sân chơi chính là nơi tốt nhất cho các bé đi.
Hạ Dao có chút không tin: Làm gì có tác dụng lớn như vậy.
Ôn Uyển cười không có tiếp tục giải thích, mà tiếp tục vẽ. Vẽ xong rồi, gọi thợ tới cẩn thận kỹ càng nói yêu cầu của mình cho hắn nghe.
Ôn Uyển làm xong mọi chuyện trên tay mình, đang chuẩn bị đi đông sương phòng xem hài tử. Chợt nghe nói Mai nhi tới, Ôn Uyển lại để cho người mời tiến vào. Thấy Mai nhi đem tiểu lão hổ đi tới, lại không có mang khuê nữ ôm qua. Mai nhi vừa cười vừa nói: Hài tử còn quá nhỏ, mẹ chồng ta không cho mang ra cửa.
Ôn Uyển cũng không cảm thấy có vấn đề gì: Đợi hài tử lớn hơn rồi mang ra cửa. đừng làm cho hài tử làm ổ trong phòng, để cho nàng ra ngoài đi lại nhiều. nếu không dễ đem hài tử nuôi đến.... Ngươi cũng biết, ta không nói nhiều nữa. Hài tử ngày ngày nhốt ở trong phòng, dễ dàng làm cho thân thể thiếu dưỡng khí.
Mai nhi cũng là từ nơi này tới được, tất nhiên là biết: Ngươi yên tâm, ta hiểu được. Đại Bảo và Tiểu Bảo đâu? Ở đâu?
Ôn Uyển cười nói đang ở phòng đồ chơi. Dẫn Mai nhi cùng tiểu lão hổ đi qua. Đông sương phòng bây giờ trở thành phòng đồ chơi của hài tử. Trong phòng để rất nhiều món đồ chơi, còn có rất nhiều búp bê xinh đẹp. Búp bê vải là Cẩn ca nhi yêu thích nhất.
Một đoàn người đi vào, Mai nhi nhìn thấy trong đông sương phòng này, tất cả đều là đồ chơi: Ôn Uyển, ngươi đây là thật sự ý định bồi dưỡng hai tiểu tử quần là áo lượt ah... Duệ ca nhi đang chơi ghép tranh, Cẩn ca nhi đang lăn lộn trong đống búp bê vải của bé.
Tiểu lão hổ nhìn thấy đống búp bê vải xinh đẹp kia, hai mắt sáng lên. Ôn Uyển nhìn thấy: Hổ ca nhi, trừ hai cái trên tay tiểu đệ đệ ra, những thứ khác con thích gì thì cầm lấy đi.
Hổ ca nhi nhìn Mai nhi một cái, Mai nhi gật đầu. Hổ ca nhị chạy về phía con hổ vải so với bé còn cao hơn, ôm đi đến bên người Mai nhi.
Ôn Uyển cười nói: Làm sao lại thích con hổ vải này vậy?
Hổ ca nhi cao giọng nói: Cha con nói, để cho con sau này trưởng thành cũng dũng mãnh vô địch giống như lão hổ vậy. Cho nên, con muốn lão hổ cùng con làm bạn. Vừa vào phòng đồ chơi này không chút nghĩ ngợi, liền xong đi vào ôm một con hổ con. Nói mình sau khi lớn lên cũng có bộ dáng này.
Ôn Uyển cười đến hụt hơi, đứa nhỏ này, tại sao lại đáng yêu như thế ? Mai nhi vừa buồn cười vừa tức giận. Cũng tại La Thủ Huân ngày ngày nói trưởng thành để cho nhi tử trở thành một con hổ con. Kết quả búp bê vải hình con cọp lớn trở thành đồng bạn của nhi tử nhà nàng.
Ôn Uyển nói đến quá trình cai sữa của mình: Trước kia thường nói mẹ chiều thì con hư, thật đúng a! hài tử vừa khóc ta liền mềm lòng, không nhịn được. Tự mình trải qua mới biết được, muốn làm một mẫu thân nghiêm nghị, thật không dễ dàng.
Hạ Dao nói đến Hà thị, nữ nhân này thật đúng là lợi hại, hôm nay đám nữ nhân hậu viện Phong vương phủ, đã trở thành bài trí. Phong Vương phi cũng chỉ lạnh lùng nhìn, không đi tranh thủ tình cảm.
Lần trước Ôn Uyển thấy Hà thị, thân thể không có một chút khác thường: Ngươi đi chú ý nàng làm cái gì ? Lần trước không phải thấy vẫn tốt, một chút vấn đề cũng không có à.
Hạ Dao cũng buồn bực, chẳng lẽ thật là mình đa nghi a.
Duệ ca nhi dường như nghe hiểu ý nàng, lộ ra bộ dáng tươi cười khó gặp. Ôn Uyển nhìn thấy nhi tử như vậy, ý định hiện tại trước hết để cho Hạ Dao dạy hắn học tốt căn bản trước, về phần mấy tuổi bắt đầu học võ nghệ, Ôn Uyển vẫn muốn nhân sĩ chuyên nghiệp cố vấn một chút mới yên tâm hơn (Hạ Dao đổ mồ hôi dữ dội: ta chính là nhân sĩ chuyên nghiệp được không).
Ôn Uyển ôm con trai trưởng, nhẹ nhàng nói: Mẹ không trông mong con đạt được xuất sắc, chỉ hi vọng con có thể bình an khỏe mạnh cả đời thái thái bình bình. Mẹ đã thấy đủ rồi. Nguyện vọng của những người làm mẫu thân đều là hi vọng hài tử cả đời bình an khỏe mạnh. Những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Duệ ca nhi mở to mắt, cặp mắt màu mực kia tràn đầy nghi ngờ. Ôn Uyển nhìn bộ dáng của bé, cũng không biết tiểu tử này thật sự nghi hoặc, hay là để mê hoặc mình. Ôn Uyển tự xưng là nhìn người không kém, nhưng mà hôm nay luôn bị nhi tử khiến cho không hiểu ra sao. Ôn Uyển cũng không có dây dưa chuyện này, cười để cho người bưng cháo gạo tới.
Cẩn ca nhi thấy mình lại bị mẹ quên đi, rất là oán niệm. Thế nhưng nếu bé khóc, dỗ dành tuyệt đối là Hạ Dao hoặc là Chu ma ma mà không phải mẹ mình. Nhiều lần như vậy, Cẩn ca nhi tuy rất oán niệm, những cũng đã thành thói quen. Hài tử cứ khóc là có sữa uống, cho nên Minh Cẩn tự mình bò qua muốn ăn. Ôn Uyển cũng cố ý xem nhẹ bé. Bởi vì không xem nhẹ thì tiểu gia hỏa này sẽ không động.
Như Vũ trở lại Đông cung, nhìn Nguyên ca nhi xuất sắc của mình. Linh Đông thì kém hơn một ít, Như Vũ cũng không có gì tiếc nuối.
Trong nội tâm không rõ tư vị nhất chính là Vũ Đồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới bị ánh mắt thương cảm mà các vị phu nhân hôm nay nhìn nàng, nàng cúi đầu lộ ra nụ cười tự giễu. Trở lại vương phủ, nhìn thấy hài tử gầy yếu. Nghe được Vương gia lại đi đến chỗ Hà thị. Nước mắt đã sớm không có, chỉ còn lại có chết lặng mà thôi.
Bà vú lau nước mắt, nói nhẹ: Vương phi, hai hài tử của Quận chúa cũng sinh non. Người xem hôm nay nuôi tốt lắm. Ca nhi của chúng ta cũng sẽ lớn lên tốt như vậy.
Vũ Đồng nghĩ đến hai hài tử hoạt bát của Ôn Uyển, gật đầu: Ừ, sẽ như vậy. Con của ta cũng nhất định sẽ tốt. Ôn Uyển có thể nuôi hai hài tử tốt như vậy, nàng cũng nhất định có thể. Trượng phu đã không dựa vào được, về sau nàng cũng chỉ có thể dựa vào nhi tử rồi.
Hà thị trở về tiểu viện, cẩn thận hồi tưởng lại sau khi Ôn Uyển vào phòng, mãi cho đến khi cự tuyệt đánh cờ cùng nàng. Thái độ của Ôn Uyển đối với nàng rất lãnh đạm, hoàn toàn không giống với thái độ lần trước. Hà thị nhớ tới lời đồn đãi vẫn có, nói Ôn Uyển Quận chúa không chào đón tiểu thiếp, thì cười khổ. Có lẽ thật sự là nàng nghĩ nhiều rồi. Nàng vào trong Phong vương phủ, không có liên quan đến Ôn Uyển Quận chúa. Được rồi, như hôm nay cũng tốt, cùng hai nữ nhân tranh giành Vương gia, dù sao vẫn tốt hơn một đám nữ nhân tranh giành hoàng đế. Còn về sau thì về sau từ từ tìm cách là được.
Duệ ca nhi học đi được rồi, lại muốn tiến thêm một bước nữa.Tự mình muốn ăn cái gì đó. Ôn Uyển cũng theo bé, cầm thìa bạc cho bé, dạy bé ăn như thế nào. Minh Duệ tay nhỏ, thìa lại khá lớn, giày vò một hồi cháo không uống được mấy ngụm, lại làm cho quần áo bẩn vô cùng.
Minh Cẩn nhìn thấy ca ca chật vật như vậy, thì ha ha cười to. Cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dáng ca ca chật vật. Ôn Uyển giúp Minh Duệ lau cơm trên miệng: Đợi mẹ cho người làm cái thìa nhỏ tới. Tay con quá nhỏ, cái thìa này chuôi lớn. Cái thìa nhỏ hơn là tốt rồi. Vừa vặn sau khi cai sữa xong thì ăn cơm. Về sau Minh Duệ có thể tự mình ăn cơm đi.
Hạ Ảnh nhìn thấy, không khỏi mở miệng khuyên: Chủ tư, người quá nóng lòng rồi. Hai thiếu gia còn nhỏ quá! Cái này có chút hương vị đốt cháy giai đoạn rồi.
Ôn Uyển cười ha ha thay quần áo cho Minh Duệ: Không có việc gì, chỉ là làm mẫu cho bé một cái thôi. Đợi tiếp qua mấy tháng, bọn nhỏ cũng nên tự mình ăn cơm. Qua ít ngày nữa ta bắt đầu bận rộn rồi, các ngươi phải vất vả coi chừng hai bé nhiều hơn rồi. Nhi tử nguyện ý tự mình ăn cơm là chuyện tốt.
Hạ Hương đi tới cười gật đầu: Quận chúa yên tâm, đây là chuyện nô tài phải làm. Cũng chỉ có chủ tử của nàng mới có thể khách khí như vậy. Mạng của nàng đều ở trong tay Ôn Uyển, cả đời đều được cùng nàng dựa sát chung một chỗ. Ôn Uyển có chuyện, các nàng cũng không thể chết già.
Minh Duệ vô cùng mẫn cảm. Cái gì gọi là quá ít ngày nữa mẹ phải bận rộn. Bận rộn cái gì mà không có thời gian trông các bé. Minh Duệ nhất định phải để Ôn Uyển nói rõ ràng minh bạch, nếu không thì không bỏ qua. Ôn Uyển để cho Hạ Hương Hạ Ảnh toàn bộ đi ra ngoài. Chỉ còn ba mẹ con: Đợi qua ít ngày nữa, mẹ phải bắt đầu làm việc. Mẹ không làm việc, không có cách nào nuôi sống con và tiểu bảo. Cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trong mắt Minh Duệ có nghi hoặc, nhưng không có cách nào nói ra miệng, chỉ cầm lấy tay Ôn Uyển không buông. Minh Cẩn cũng học theo. Hai hài tử đè nặng Ôn Uyển, Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: Bảo Bảo, con gọi mẹ một tiếng. Con mở miệng gọi mẹ, mẹ sẽ nói cho con biết chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, Minh Duệ há to miệng, nhưng kêu không được. Ôn Uyển xoa đầu Minh Duệ, hôm trán Minh Duệ một cái: Mẹ không thúc con, từ từ sẽ được. Cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.
Minh Duệ ôm cổ Ôn Uyển, vô cùng thân mật. Ôn Uyển cười nói : Đứa nhỏ ngốc.
Đến buổi tối, Cẩn ca nhi ngủ rồi, Duệ ca nhi vẫn mở to mắt không ngủ. Nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển nói kể chuyện xưa, Duệ ca nhi lắc đầu, dụ dỗ gần nửa ngày vẫn không ngủ.
Hạ Dao nói thầm: Đại bảo không khoẻ sao? Sờ sờ cái trán, nhiệt độ bình thường, không có chuyện gì a! Đại Bảo ghét bỏ hất tay Hạ Dao xuống. Kể từ khi Tiểu Bảo bị sốt, Hạ Dao cũng thỉnh thoảng sờ trán hai bé.
Ôn Uyển đã đoán được nguyên nhân Duệ ca nhi không ngủ: Hạ Dao ngươi đi ra ngoài trước. Ta cùng Duệ ca nhi nói chuyện tâm sự. Theo Ôn Uyển suy đoán bé không hài lòng đối với lời nói hôm nay của nàng, tỏ vẻ phản kháng âm thầm.
Hạ Dao nén cười, Duệ ca nhi không biết nói chuyện, mẹ con ngươi làm sao nói chuyện tâm sự. Đều là một mình ngươi nói thôi. Ca nhi vẫn còn chưa biết nói chuyện đâu.
Chờ trong phòng chỉ còn lại ba người. Ôn Uyển nhỏ giọng nói với Duệ ca nhi: Cục cưng, có phải vì chuyện mẹ phải làm việc, cho nên cục cưng không vui phải không ?
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, rồi lại chỉ chỉ những đồ vật tinh xảo trong phòng với vẻ mặt rất nghi hoặc. Những vật này nhìn xem đều là giá trị liên thành. Ôn Uyển đã hiểu ý của Duệ ca nhi, là nhà cả ta đã rất có tiền rồi, mẹ vì sao còn phải đi làm việc.
Ôn Uyển hôn trán Duệ ca nhi một cái: Mẹ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, thì có thể làm cho cha con sớm ngày trở về. Cha con trở về, một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi. Bảo Bảo, con đã một tuổi rồi, còn chưa có gặp mặt cha con! Bảo bảo, con biết không? Con lớn lên rất giống cha con, càng ngày càng thấy giống. Ôn Uyển nói tới đây, giọng nói có chút trầm thấp: Bảo Bảo, mẹ nhớ cha con. Đã hai năm rồi, cũng không biết cha con có gầy, đen đi hay không ?
Trong mắt Duệ ca nhi còn có nghi ngờ, nhưng mà lại không có dây dưa cái đề tài này nữa, thấy tâm tình Ôn Uyển xuống thấp, thì vương đôi tay nhỏ bé ra ôm cổ Ôn Uyển.
Ôn Uyển ôm nhi tử mềm mại, thơm thơm, thu liễm cảm xúc trong đáy mắt xuống: Bảo Bảo ngoan, nên ngủ thôi.
Duệ ca nhi không muốn trở về trên giường nhỏ, muốn ngủ ở bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng đem Duệ ca nhi đặt ở bên cạnh, đắp kín mền. Thấy Duệ ca nhi nhắm mắt liền buồn ngủ.
Chờ sau khi Ôn Uyển ngủ, Duệ ca nhi mở mắt, quay đầu nhìn Ôn Uyển, trong mắt vẫn nghi hoặc, thật giống như có rất nhiều chuyện nghĩ không ra. Chờ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, Duệ ca nhi lập tức nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
Hạ Dao đi tới, đem Duệ ca nhi ôm trở về trên giường nhỏ của mình, đắp kín mền thêm cho Ôn Uyển. Xem xét Cẩn ca nhi rồi mới trở về trên giường của mình.
Ở biên quan, lúc này Bạch Thế Niên lại nhìn về phía phương hướng kinh thành. Nghĩ tới lễ nhi tử chọn đồ vật đoán tương lại cũng không thể thấy, thật là tiếc nuối, không biết hai đứa nhỏ bắt được thứ gì.
Diệp Tuần nhìn đáy mắt Bạch Thế Niên có nhung nhớ, có đau lòng, thì cười nói: Lựa chọn con đường này, thì phải gánh chịu kết quả như thế. Ngươi vì nước, Quận chúa hiểu ngươi. Nếu không cũng sẽ không gả cho ngươi. Ta tin tưởng, Quận chúa sớm biết gả cho ngươi kết quả sẽ như vậy. Cho nên, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Bạch Thế Niên ngắm nhìn phương xa, nghĩ tới bây giờ nhi tử đang ê a học nói, thê tử phúc hậu: Bọn ta biết, cho nên ta mới càng đau lòng hơn. Cả ngày đều phải lo lắng, sợ hãi, lại vẫn không có nói với ta một chữ lo lắng. Ta thật xin lỗi nàng. Lúc trước thành thân Ôn Uyển nói những lời đó đều ứng nghiệm. Nhưng là sau khi thành thân, thời gian dài như vậy, viết thư nhà Ôn Uyển một câu oán giận cũng không có. Có cũng chỉ viết một chút niềm vui thú khi hài tử trưởng thành. Nói ví dụ như Duệ ca nhi giống một tiểu lão đầu, với một trò chơi khô khan cũng có thể chơi rất lâu. Cẩn ca nhi lại rất thích náo nhiệt nhưng bản thân lại rất lười, sau này nhất định là một đồ lười.
Mỗi lần Bạch Thế Niên xem thư nhà của Ôn Uyển, phảng phất như nhìn thấy bộ dáng trầm ổn của Duệ ca nhi, cùng bộ dáng ầm ĩ của Cẩn ca nhi. Mặt khác còn có vợ ở ngay bên cạnh hai hài tử. Loại cảm giác này vô cùng ấm áp. Tuy hắn không có ở bên người hài tử, nhưng cũng rất giống như có thể từng phút từng giây nhìn thấy hài tử trưởng thành.
Diệp Tuần vừa cười vừa nói: Nếu như nói xin lỗi, thì biên quan nhiều tướng sĩ như vậy, toàn bộ phải thực xin lỗi thê nhi già trẻ trong nhà.
Bạch Thế Niên không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về phía phương hướng kinh thành.
Sau lễ một tuổi, Ôn Uyển cai sữa cho hai hài tử. Ôn Uyển tưởng rằng đây là một chuyện rất đơn giản. Bởi vì Ôn Uyển cũng không có nhiều sữa. Hai hài tử hôm nay hơn phân nửa đều ăn cháo và sữa dê rồi. Thật không nghĩ đến, lúc cai sữa liền khóc rống không ngớt, trước hết không phải là Cẩn ca nhi, mà lại là Duệ ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn.
Duệ ca nhi không có sữa ăn, đang oa oa khóc lớn. Khóc một hồi, Cẩn ca nhi cũng đi theo gào thét khóc lớn lên. Hơn nữa một mực khóc, khàn tiếng rồi mà vẫn còn khóc.
Ôn Uyển ở trong sương phòng, nghe hai đứa con trai khóc đến khàn cả tiếng, cuối cùng ngồi không yên, rốt cục nhịn không được đi ra ngoài.
Duệ ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển tới, giang hai tay ra muốn ôm ah! Ôn Uyên ôm lên, Duệ ca nhi liền hướng trước ngực nàng cọ cọ. Ôn Uyển cởi y phục ra, Duệ ca nhi bẹp bẹp bắt đầu ăn. Lần đầu thử cai sữa, Ôn Uyển mềm lòng thất bại trong gang tấc.
Cẩn ca nhi cũng bò lên, muốn ăn. Dùng sức đẩy Duệ ca nhi, đáng tiếc lực tay không có lớn như Duệ ca nhi. Mắt thấy ca ca được như ý mà mình không có ăn, cho nên lại khóc, chỉ là mới vừa rồi khóc quá nhiều nên tiếng đã khàn khàn đi.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển làm việc luôn luôn có đầu có cuối. Nàng đi theo bên cạnh Ôn Uyển mười năm, lần đầu thấy Ôn Uyển đình công bỏ dở nửa chừng đấy. Lại nhìn hai đứa bé vì muốn bú sữa mẹ mà sắp đánh nhau, bộ dáng Ôn Uyển không thể làm gì, Hạ Dao không nhịn được cười ra tiếng.
Hai đứa bé thay nhau ăn, cho đến khi xác nhận không có sữa nữa mới thôi. Mặc dù chỉ ăn được nửa bụng, nhưng mà không có náo nữa. Hai huynh đệ tiếp tục chơi của mình. Thật giống như mới vừa rồi bởi vì muốn ăn sữa thiếu chút nữa đánh nhau không phải là hai người bọn hắn vậy.
Ôn Uyển nắm bắt cơ hội liền nói chuyện với Minh Duệ: Bảo bảo, con đã một tuổi rồi, nên ngừng sữa. Lần sau không được dẫn đầu khóc, càng không thể mang theo đệ đệ cùng nhau khóc.
Minh Duệ hướng ngực Ôn Uyển cọ cọ, thật giống như không nghe thấy lời Ôn Uyển nói. Bé mới vừa rồi còn chưa ăn no đâu, lúc này tiếp tục muốn ăn.
Ôn Uyển vuốt cái trán, ai tới nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra? Đứa con trai này không phải là thông tuệ sớm sao? Nếu đã sớm thông tuệ hiểu chuyện rồi, làm sao còn không muốn cai sữa a? Ôn Uyển nhìn Minh Duệ ăn đến ngon ngọt, vỗ mông của bé: Xú tiểu tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Biểu hiện của Minh Duệ đã vượt qua nhận thức của nàng rồi. Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi, nhi tử của nàng chỉ là thông minh sớm, không phải giống như nàng.
Buổi tối Ôn Uyển lầm bầm với Hạ Dao: Chuyện này tiếp tục thế thì không được ah! Làm sao bây giờ? Lúc này đây chỉ là mở đầu. Ôn Uyển cũng biết rõ, lại dùng biện pháp này cũng không thành được. Hài tử chỉ cần khóc dữ dội, không muốn ăn cái gì, thì nàng đã không nỡ rồi.
Hạ Dao nhấp miệng cười nói: Quận chúa, ta đối với cái này không hiểu rõ. Người không phải gần đây luôn muốn tìm một người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này sao ? Tìm bà vú hỏi một chút. Bọn họ làm thế nào cai sữa cho các hài tử khác là được.
Ôn Uyển lập tức tìm Quan ma ma cùng Chu ma ma hỏi kinh nghiệm. Ý kiến của hai người không khác biệt lắm, chỉ là xoa một ít thứ hài tử không thích ăn lên. Ví dụ như cay hoặc đắng, lặp lại mấy lần như vậy, hài tử cũng sẽ không ăn.
Ôn Uyển nghe xong cái đề nghị này, liền bôi một chút nước mướp đắng lên chỗ hài tử bú sữa. Đầu tiên là Cẩn ca nhi ăn, Cẩn ca nhi ăn đắng một lần rồi oa oa khóc lớn. Ôn Uyển vội vàng mang cháo tổ yến tới. Cẩn ca nhi thoáng chốc ăn hết non nửa chén rồi.
Đáng tiếc, lừa được Cẩn ca nhi nhưng còn Duệ ca nhi. Duệ ca nhi mở miệng ăn một miếng thấy đắng thì cau mày. Ôn Uyển cho rằng coi như được, không nghĩ tới tên này vẫn tiếp tục ăn. Một chút cũng không sợ đắng. Mãi cho đến khi ăn no mới buông.
Hạ Dao nhìn Duệ ca nhi: Tiểu tử này về sau có thể chịu được cực khổ đây. Vì bú sữa mẹ, ngay cả cay đắng cũng còn không sợ.
Ôn Uyển lại đang nghĩ, tiểu tử này có lẽ ưa thích chịu khổ. Liên tiếp ba ngày rồi, Cẩn ca nhi không đòi ăn sữa. Nhưng mà Duệ ca nhi vẫn ăn không bỏ. Ôn Uyển cũng không nỡ bôi cái gì cay lên, sợ Duệ ca nhi ăn xong lại tiêu chảy.
Ôn Uyển ôn tồn theo sát Minh Duệ thương lượng: Bảo Bảo, con xem con đã một tuổi rồi, là tiểu đại nhân rồi. Làm sao còn không muốn cai sữa chứ ? Bắt đầu từ ngày mai ăn cơm, không bú sữa mẹ nữa. Mẹ muốn con cai sữa, con không được náo. Nói cả buổi, Minh Duệ cũng không để ý tới Ôn Uyển, lại để cho Ôn Uyển một mình lầm bầm lầu bầu, giống như đang niệm kinh.
Ôn Uyển vô cùng bất đắc dĩ, nói nhiều như vậy đều như là nói nhảm. Ôn Uyển cuối cùng không có biện pháp, cũng không đi quản ý kiến của Minh Duệ, trực tiếp bảo thái y kê một đơn thuốc. Ôn Uyển uống hết, thì không có sữa nữa. Cái biện pháp đơn giản nhất cũng là có hiệu quả nhất đấy, rút củi dưới đáy nồi.
Duệ ca nhi ăn cả buổi cũng không được một giọt sữa nào. Ôn uyển nói thầm cả buổi không có sữa rồi, nàng uống thuốc hồi sữa, sau đó cũng không có sữa nữa.
Ôn Uyển nói cả buổi, Minh Duệ ăn không được sữa, cuối cùng thật sự đói bụng đến không chịu được cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bắt đầu ăn cơm. Thế nhưng mà nửa đêm thói quen lại bắt đầu muốn ăn. Nhưng lúc này ăn cũng là sữa dê. Ngày hôm sau không có tiếp tục quấn lấy Ôn Uyển muốn uống sữa. Mỗi ngày bắt đầu ăn món dinh dưỡng Hạ Nhàn làm.
Ôn Uyển bị Duệ ca nhi huyên náo như vậy: Con nói xem cái tính tình bướng bỉnh này, đến cùng là học ai, không biết có phải là giống vị cha đần kia của con hay không ? Kỳ thật Ôn Uyển càng nghĩ thì nàng càng sai rồi, thật sự sai rồi. Nhi tử của nàng là một đứa nhỏ thông minh sớm, không phải như nàng nói vậy. Nàng thật sự sai rồi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển phàn nàn, cười nói: Bộ dáng này của Đại bảo, xác định chắc chắn là không giống tướng quân, nhất định là giống Quận chúa.Tính tình này mười phần mười là như Quận chúa người rồi. Cũng không biết về sau Đại bảo của chúng ta lớn lên, có thể trở thành người lợi hại như Quận chúa hay không đây! Chỉ nói về cái tính không đạt mục đích không bỏ qua, tính tình bướng bỉnh, còn có nhất định phải tự mình xác nhận lại một lần nữa, mới rốt cục buông tay, tuyệt đối là Quận chúa thứ hai.
Ôn Uyển bất đắc dĩ, những mà rốt cục cũng cai sữa rồi.
Sau khi cai sữa, Ôn Uyển lại nhìn Duệ ca nhi, thì ngừng lại cái suy nghĩ Duệ ca nhi là trọng sinh hoặc xuyên không. Nếu là người trưởng thành xuyên qua, không có sữa uống sẽ khóc thành như vậy, náo thành như vậy, vậy thật sự quá mất mặt rồi. Cho nên Bảo Bảo nhà nàng chỉ là thông minh sớm thôi. Ôn Uyển lúc này hoàn toàn là tự sướng tự mình an ủi tinh thần.
Vào lúc Duệ ca nhi làm ầm ĩ trong nửa tháng, Cẩn ca nhi cũng học xong bước đi. Nhưng mà hai bé thì lại có một tật xấu, chính là không mở miệng nói chuyện. Đây đều đã một tuổi rồi, còn không biết gọi. Ôn Uyển phát sầu, hài tử nhà người ta thông minh mười mấy tháng đã biết gọi. Vậy mà hai Bảo Bảo nhà nàng đã một tuổi, còn không biết gọi người, Ôn Uyển thật sự vô cùng buồn bực.
Ý của Ôn Uyển là chờ đến đầu mùa xuân sang năm thì sẽ tiếp nhận công việc. Hôm nay hài tử cai sữa lại càng không thể rời khỏi nàng, mà cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, nhiều chuyện cần lo.
Sớm mấy tháng hay muộn mấy tháng cũng không có vấn đề gì, hoàng đế tất nhiên đáp ứng.
Ôn Uyển vẽ một bức họa: Xem một chút cái này như thế nào?
Hạ Dao biết đây là làm đồ chơi cho hai thiếu gia. Nàng chỉ không rõ, tại sao Ôn Uyển lại thích thiết kế đồ chơi cho hài tử như vậy, lập tức trêu đùa: Quận chúa, người thật sự tính đem hai vị thiếu gia dạy thành quần là áo lụa sao? Cẩn thận tướng quân trở về, không để yên cho người nha.
Ôn Uyển lần đầu tiên giải thích cho Hạ Dao: Xếp gỗ, là bồi dưỡng tính nhẫn nại cho hài tử. Ghép tranh là bồi dưỡng năng lực động thủ, cái này cũng là bồi dưỡng năng lực động thủ cùng suy nghĩ. Ta không tán thành liều chết đọc sách. Sau này hài tử khẳng định cũng phải học tập khắc khổ. Nhưng mà nếu bị đè nén sẽ chỉ làm cho bọn nhỏ chán ghét quyển sách. Cho nên, sân chơi vào lúc bọn hắn mệt mỏi chính là chỗ thả lỏng. Ôn Uyển phát hiện giáo dục cổ đại so với hiện đại còn kinh khủng hơn. Hiện đại ít nhất đi nhà trẻ đọc sách, cũng là lấy chơi làm chủ. Nơi này, ba tuổi trực tiếp học vỡ lòng, sau đó khắc khổ cố gắng thi khoa cử. Nàng không chuẩn bị để cho hài tử trở thành đặc thù, cho nên nhất định phải dựa theo quy tắc xã hội này. Nhưng mà nàng có thể tạo ra một chỗ để cho hài tử thả lỏng. Đợi lúc học tập mệt mỏi, có thể có một chỗ cho các bé nghỉ ngơi buông lỏng. Sân chơi chính là nơi tốt nhất cho các bé đi.
Hạ Dao có chút không tin: Làm gì có tác dụng lớn như vậy.
Ôn Uyển cười không có tiếp tục giải thích, mà tiếp tục vẽ. Vẽ xong rồi, gọi thợ tới cẩn thận kỹ càng nói yêu cầu của mình cho hắn nghe.
Ôn Uyển làm xong mọi chuyện trên tay mình, đang chuẩn bị đi đông sương phòng xem hài tử. Chợt nghe nói Mai nhi tới, Ôn Uyển lại để cho người mời tiến vào. Thấy Mai nhi đem tiểu lão hổ đi tới, lại không có mang khuê nữ ôm qua. Mai nhi vừa cười vừa nói: Hài tử còn quá nhỏ, mẹ chồng ta không cho mang ra cửa.
Ôn Uyển cũng không cảm thấy có vấn đề gì: Đợi hài tử lớn hơn rồi mang ra cửa. đừng làm cho hài tử làm ổ trong phòng, để cho nàng ra ngoài đi lại nhiều. nếu không dễ đem hài tử nuôi đến.... Ngươi cũng biết, ta không nói nhiều nữa. Hài tử ngày ngày nhốt ở trong phòng, dễ dàng làm cho thân thể thiếu dưỡng khí.
Mai nhi cũng là từ nơi này tới được, tất nhiên là biết: Ngươi yên tâm, ta hiểu được. Đại Bảo và Tiểu Bảo đâu? Ở đâu?
Ôn Uyển cười nói đang ở phòng đồ chơi. Dẫn Mai nhi cùng tiểu lão hổ đi qua. Đông sương phòng bây giờ trở thành phòng đồ chơi của hài tử. Trong phòng để rất nhiều món đồ chơi, còn có rất nhiều búp bê xinh đẹp. Búp bê vải là Cẩn ca nhi yêu thích nhất.
Một đoàn người đi vào, Mai nhi nhìn thấy trong đông sương phòng này, tất cả đều là đồ chơi: Ôn Uyển, ngươi đây là thật sự ý định bồi dưỡng hai tiểu tử quần là áo lượt ah... Duệ ca nhi đang chơi ghép tranh, Cẩn ca nhi đang lăn lộn trong đống búp bê vải của bé.
Tiểu lão hổ nhìn thấy đống búp bê vải xinh đẹp kia, hai mắt sáng lên. Ôn Uyển nhìn thấy: Hổ ca nhi, trừ hai cái trên tay tiểu đệ đệ ra, những thứ khác con thích gì thì cầm lấy đi.
Hổ ca nhi nhìn Mai nhi một cái, Mai nhi gật đầu. Hổ ca nhị chạy về phía con hổ vải so với bé còn cao hơn, ôm đi đến bên người Mai nhi.
Ôn Uyển cười nói: Làm sao lại thích con hổ vải này vậy?
Hổ ca nhi cao giọng nói: Cha con nói, để cho con sau này trưởng thành cũng dũng mãnh vô địch giống như lão hổ vậy. Cho nên, con muốn lão hổ cùng con làm bạn. Vừa vào phòng đồ chơi này không chút nghĩ ngợi, liền xong đi vào ôm một con hổ con. Nói mình sau khi lớn lên cũng có bộ dáng này.
Ôn Uyển cười đến hụt hơi, đứa nhỏ này, tại sao lại đáng yêu như thế ? Mai nhi vừa buồn cười vừa tức giận. Cũng tại La Thủ Huân ngày ngày nói trưởng thành để cho nhi tử trở thành một con hổ con. Kết quả búp bê vải hình con cọp lớn trở thành đồng bạn của nhi tử nhà nàng.
Ôn Uyển nói đến quá trình cai sữa của mình: Trước kia thường nói mẹ chiều thì con hư, thật đúng a! hài tử vừa khóc ta liền mềm lòng, không nhịn được. Tự mình trải qua mới biết được, muốn làm một mẫu thân nghiêm nghị, thật không dễ dàng.
Hạ Dao nói đến Hà thị, nữ nhân này thật đúng là lợi hại, hôm nay đám nữ nhân hậu viện Phong vương phủ, đã trở thành bài trí. Phong Vương phi cũng chỉ lạnh lùng nhìn, không đi tranh thủ tình cảm.
Lần trước Ôn Uyển thấy Hà thị, thân thể không có một chút khác thường: Ngươi đi chú ý nàng làm cái gì ? Lần trước không phải thấy vẫn tốt, một chút vấn đề cũng không có à.
Hạ Dao cũng buồn bực, chẳng lẽ thật là mình đa nghi a.
/1357
|