Mai Nhi ôm Cẩn Ca Nhi “A, tiểu tử này thật là nặng.” Hai hài tử này không phải là loại béo lùn chắc nịch, mà thuộc bề bộ dáng bình thường. Nhưng rất bền chắc.
Ôn Uyển ha hả cười không ngừng: “Có phải rất có cảm xúc hay không ?” Hai ngày trước Cẩn Ca Nhi vẫn muốn nàng ôm, sau mỗi lần ôm tay đều rất mỏi. Cẩn Ca Nhi không chững chạc như Duệ Ca Nhi, nhưng tiểu tử thúi này lại cực kỳ nhạy cảm. Thời gian ôm Minh Duệ không được lâu, bé nhất định phải đòi Ôn Uyển ôm cho bằng được.
Mai Nhi nhìn hai hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh, bây giờ hai đứa bé không chỉ bền chắc, khí sắc cũng rất tốt. Đột nhiên lại nhớ lại một chuyện: “Ôn Uyển, ta thật giống như chưa từng nghe thấy ngươi nhắc đến hai hài tử bị đau đầu nhức óc gì phải không? Vẫn đều rất tốt, có phải hay không?” Trong ấn tượng thì Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi không có sinh bệnh. Không phải là Mai Nhi nguyền rủa hai đứa bé, thật sự là ở thời đại này hai hài tử lớn tầm mười tháng, mà một chút chuyện cũng không xảy ra thật sự là rất hiếm.
Ôn Uyển lắc đầu: “Đâu có, lúc trước ở sơn trang, Cẩn Ca Nhi bị sốt nhẹ, khiến ta sợ gần chết.” Ôn Uyển cũng đoán được là do đột nhiên bị thay đổi hoàn cảnh sống, nhiệt độ không thích hợp. Lần sau có đi thì phải sớm hơn nữa tháng.
Mai Nhi cũng suy đoán nguyên nhân là do đổi địa điểm sống. Cho tới nay, đều là Mai Nhi truyền kinh nghiệm cho Ôn Uyển. Nhưng lần này, Mai Nhi lại hỏi kinh nghiệm chỗ Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt. Nếu đặc biệt, chính là ta để cho bọn họ đổi sữa tươi thành sữa dê.” Người hiện đại ăn nhiều sữa tươi, là bởi vì sữa tươi dễ bảo quản hơn sữa dê. Sữa dê dễ dàng bị nhiễm vi khuẩn. Nhưng ở chỗ Ôn Uyển, mỗi ngày đều tính toán tốt thời gian, vắt xong rồi nấu, đến giờ liền mang tới đây cho hài tử uống.
Dưới tay nghề của Hạ Nhàn, mùi của sữa dê cũng bị mất hết. Lúc bắt đầu Ôn Uyển còn lo lắng hài tử không ăn, rồi thì ăn xong đoán chừng có cái gì khác thường hay không ? Nhưng sau một thời gian ngắn, hai hài tử đã có thói quen từ trong bụng mẹ. Bập bập uống đến khoan khoái, so với uống sữa tươi còn thích hơn.
Mai Nhi vừa nghe đến sữa dê, sắc mặt liền cứng đờ. Ôn Uyển cũng đã nói cho Mai Nhi biết sữa dê có thể cho người uống, rất tốt cho thân thể và da vân vân…….đều rất tốt. Mai Nhi cũng thử qua, uống sữa do Hạ Nhàn nấu. Ôn Uyển nói uống rất ngon. Rất thơm ngọt. Nhưng Mai Nhi lại cảm thấy có một cỗ mùi vị khai. Kết quả vứt bỏ không dám uống. Cái này để cho nhi tử của nàng uống, nàng làm nẹ cũng không uống nổi thì nhi tử của nàng có khi cũng không uống được.
Ôn Uyển biết Mai Nhi không có thói quen uống sữa dê “Để cho hài tử uống sữa tươi cũng được. Buổi sáng uống sữa tươi, buổi trưa uống một chén nước trái cây. Lớn lên sẽ rất bền chắc.” Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi không chỉ uống mỗi sữa dê. Còn uống nước trái cây. Mặt khác Ôn Uyển còn bắt đầu cho hai tiểu hài tử tập ăn cháo. Nấu cháo thật nhừ, nên không sợ hài tử không tiêu hóa được.
Duệ Ca Nhi thì cho bé ăn cái gì cũng đều ăn, không kén ăn. Cẩn Ca Nhi có chút kiêng ăn, nhưng có Duệ Ca Nhi làm gương so sánh thì Cẩn Ca Nhi có phản kháng cũng vô dụng. Cũng bởi vì thế, cho nên thoạt nhìn hai đứa bé rất khiến người ta yêu.
Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi cũng đừng cho Hổ Ca Nhi học đòi văn vẻ tập uống trà. Hài tử quá nhỏ uống trà không tốt.” Hài tử còn chưa lớn. Không thích hợp uống trà. Dĩ nhiên, ngoại trừ trà dưỡng thân. Nhưng có người uống trà dưỡng thân cũng không hề có tác dụng. Giống như nàng lúc ban đầu.
Mai Nhi còn chưa từng nghe qua lý luận này:”Lại là lý luận ngươi nhìn thấy trên sách.”
Ôn Uyển không giải thích quá nhiều, chỉ bảo Mai Nhi chú ý một chút là được: “Lần này tới đây, cũng không biết mang theo nha đầu để cho ta nhìn một cái. Ta cũng mới chỉ nhìn thấy một lần thôi đấy!”
Mai Nhin liền ha ha cười nói, lần sau, lần sau nhất định.
Cho nên ngàn vạn lần không thể nói hài tử, vừa nói xong. Liền xảy ra vấn đề. Buổi tối hôm đó, Cẩn Ca Nhi có chút quấy, cả người một chút cũng không an tĩnh. Muốn Ôn Uyển ôm, Ôn Uyển không ôm sẽ khóc. Khóc xé họng.
Ôn Uyển sờ cái trán, không sốt. Suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không phát hiện ra vấn đề. Ôn Uyển dỗ cũng không chịu ngủ. Bất đắc dĩ nói: “Đi mời Trương thái ý tới đây. Để cho thái ý bắt mạch cho hài tử một chút. Có phải có nơi nào không khỏe hay không ?” Hài tử không khoẻ, nguyên nhân có thể không bởi vì sốt. Còn có nguyên nhân khác. Để Thái y xem là chuẩn xác nhất.
Thái ý tới xem, hài tử hết thảy đều bình thường. Trương thái ý nhìn thấy bộ dáng hao tổn tinh thần của Ôn Uyển, đành nói có thể kê một phương thuốc an thần.
An thần? Cũng không phải bị mất ngủ, hài tử không có vấn đề uống thuốc làm cái gì. Ôn Uyển không muốn hài tử uống thuốc, nhưng Cẩn Ca Nhi cứ tách ra khỏi Ôn Uyển liền khóc. Một chút cũng không yên ổn. Khiến cho Minh Duệ cũng không ngủ được. Giường nhỏ của mình không ngủ, thì đành tới ngủ ở giường lớn.
Ôn Uyển dụ Minh Duệ không được, không đáp ứng, được, vậy bé cũng khóc luôn. Ôn Uyển không có cách nào, sờ sờ trán của mình. Ngày thường Đại Bảo rất ngoan. Hôm nay lại thế nào vậy: “Đem Đại Ca Nhi ôm tới.” Hai hài tử ầm ĩ, thật nhức đầu a.
Sau khi Minh Duệ lên giường, lôi kéo tay Minh Cẩn giật mấy cái. Minh Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng này của Minh Duệ, muốn hất tay ra. Đáng tiếc Minh Duệ nắm tương đối chặt, Minh Cẩn không hất ra được.
Ôn Uyển không biết hai hài tử này lại chơi trò bí hiểm gì, không có cách nào hiểu được động tác tiếng nói của hài tử. Nhưng cuối Minh Duệ nắm lấy tay Minh Cẩn, một lát sau, Minh Cẩn dừng khóc. Thút thít nhìn Minh Duệ. Nhìn trông vô cùng ủy khuất.
Ôn Uyển cẩn thận buông Minh Cẩn xuống. Quả nhiên Minh Cẩn không quấy nữa. Ôn Uyển liền muốn bổ não a, chẳng lẽ hai huynh đệ giận dỗi, Cẩn Ca Nhi ủy khuất, muốn kể lể với mình. Nhưng mình không có cách nào hiểu được, không biết bé bị ủy khuất gì ? Lại khóc cũng vô dụng. Cuối cùng Minh Duệ bị ầm ĩ không nhịn được, thẳng thừng áp chế kiêu ngạo của Minh Cẩn. Minh Cẩn không dám khóc nữa.
Minh Duệ không muốn quay về giường nhỏ ngủ, Ôn Uyển cũng để cho hai hài tử ngủ ở giường lớn. Như vậy, mẫu tử ba người, Duệ Ca Nhi ngủ bên trong, Minh Cẩn ngủ ở giữa, Ôn Uyển ngủ ở ngoài. Không đến nửa ngày, hai hài tử liền ngủ thiếp đi. Ôn Uyển cẩn thận đứng lên đi ra ngoài uống nước: “Hạ Dao, ngươi nói hai hài tử này chơi trò bí hiểm gì vậy ? Ta thật không hiểu a?”
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, người nên vui mừng mới đúng. Có Đại Bảo sau này người sẽ bớt được nhiều việc.” Nhìn cái bộ dáng này, sau này Tiểu bảo nhất định sẽ bị Đại Bảo quản lí gắt gao.
Ôn Uyển than thở một câu: “Tiểu Bảo đáng thương.”
Đảo mắt chính là sinh thần của Ôn Uyển. Ngày xưa cứ đến ngày này mọi năm Ôn Uyển đều đi đến Ngọc Tuyền dâng hương cho mẹ Công Chúa và Hoàng ma ma. Bây giờ, hài tử còn quá nhỏ, khí trời lại nóng, Ôn Uyển không dám mang theo hài tử lên trên núi. Cho nên phái ngươi thay mình đến nơi đó dâng hương cho mẹ Công Chúa và Hoàng ma ma.
Lúc Hạ Ngữ trở lại, sắc mặc có chút quái dị, muốn nói lại thôi. Ôn Uyển cười nói: “Làm sao vậy?” mẹ Công Chúa chong đèn ở chùa, không thể nào lại xảy ra vấn đề được.
Hạ Ngữ cúi đầu nói: “Thời điểm nô tỳ thay công chúa chong đèn, nhìn thấy Ngũ lão gia Bình gia. Ngài ấy có hỏi thăm đến Quận Chúa. Nô tỳ chỉ nói Quận Chúa hết thảy đều mạnh khỏe.” Loại cảm giác này thật sự rất quái dị, đều đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, còn níu lấy hỏi Quận Chúa như thế nào ra sao ? Sớm biết có hôm nay làm gì lúc trước phải thế.
Ôn Uyển nhẹ cười một tiếng: “Chẳng qua là một chút chuyện nhỏ thôi, sao lại không thể nói ? Ngươi đi xuống đi!” Đối với Bình Hướng Hi, Ôn Uyển đã sớm không còn cảm giác gì. Đối với Ôn Uyển mà nói. Đây chỉ là người qua đường giáp. Hỏi Hạ Ngữ một chút gì đó, Ôn Uyển cũng không để ở trong lòng. Đừng chạy đến trong phủ đệ của nàng là được, nếu không, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Hạ Ảnh nhìn thấy Ôn Uyển không nói lời nào, cho là Ôn Uyển đang hồi tưởng lại chuyện trước đây: “Quận Chúa. Như nô tỳ thấy, ngày đó lên cho hắn một bao thuốc. Làm cho hắn sớm về thế giới cực lạc đi. Dè dặt giống như một con ruồi, ong ong kêu, làm cho người ta khó chịu.”
Ôn Uyển cười, mới vừa rồi trời còn quang đãng, trong nháy mắt, đã bị mây đen che mờ. Ầm. Sấm sét vang dội…….
Ôn Uyển nhanh chóng chạy sang phòng hai hài tử. Hai đứa bé đang ngủ trong phòng, tiếng sấm vang lớn như vậy, Ôn Uyển sợ làm hài tử sợ. Cẩn Ca Nhi bị tiếng sấm đánh thức, nghe thấy tiếng sấm lớn ở phía ngoài thì rất sợ. Đang há miệng chuẩn bị khóc, Ôn Uyển vội vàng ôm Cẩn Ca Nhi vào trong ngực: “Tiểu Bảo đừng sợ. Mẹ ở đây rồi.Hạ Dao, ngươi mau ôm Duệ Ca Nhi. Đừng để nó bị dọa.” Tiếng sấm mùa hè ngoài trời rất kinh khủng, hài tử nghe thấy bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc. Duệ Ca Nhi không hề có biểu hiện bị dọa sợ, cũng không cần Hạ Dao ôm. Hạ Dao chỉ đành phải đặt Duệ Ca Nhi ngồi ở trên giường. Duệ Ca Nhi không hề quấy, chỉ yên lặng dựa vào bên cạnh Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thấy vậy đau lòng. Một tay kéo Minh Duệ: “Cục cưng….” Gọi xong một câu này, cũng không có câu tiếp theo. Bởi vì Ôn Uyển không cho là Minh Duệ sợ. Nhưng nàng nhìn thấy Minh Duệ như vậy, trong lòng có chút khổ sở. Khụ, kỳ thật nàng càng muốn Minh Duệ cũng giống như Minh Cẩn. Cái gì cũng đều không hiểu, mất hứng liền khóc, sợ cũng khóc, hẹp hòi cũng được. Nàng tình nguyện quan tâm nhiều hơn cũng không muốn Minh Duệ lúc nào cũng biết điều hiểu chuyện, sau đó lại một mình buồn bực.
Sau khi sấm sét vang dội, bên ngoài trời liền đổ xuống những hạt mưa to.
Mùa hè mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ thoáng chốc liền ngừng “Cục cưng, có muốn đi ra ngoài một chút hay không ?”
Hạ Dao phản đối: “Quận Chúa, bên ngoài bây giờ còn có nước, trên mặt đất rất trơn, bước đi cũng không tốt lắm. Hiện tại đi ra ngoài, dễ dàng trượt chân.” Tảng đá trên đường bóng loáng, trơn trượt càng dễ ngã.
Ôn Uyển cười ha hả nói: “Không sao. Chúng ta ôm hai đứa bé đi ra ngoài.” Mùa hè thời điểm sau cơn mưa là lúc trong sạch mát mẻ nhất. Bên ngoài không khí trong lành, mang hài tử ra ngoài là tốt nhất.
Hạ Dao không lay chuyển được Ôn Uyển. Trước đây sau khi mưa xong, Ôn Uyển đều thích đi ra ngoài một chút. Nói là bầu trời sau cơn mưa nhẹ nhàng khoan khoái.
Nói là ôm, thật ra thì cuối cùng Ôn Uyển vẫn đẩy xe đẩy đi ra ngoài. Vừa tới trong vườn, Ôn Uyển liền a một tiếng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một dải cầu vồng cao cao dắt ở giữa không trung.
Ôn Uyển ôm lấy Duệ Ca Nhi, Hạ Dao ôm Cẩn Ca Nhi. Ôn Uyển chỉ vào cầu vồng: “Cục cưng, nhìn kìa, cầu vồng thật xinh đẹp.”
Ở hiện đại bầu không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng cầu vồng đã sớm bị tuyệt tích. Dĩ nhiên, cho dù là ở đây, nhìn thấy được cầu vồng còn phải trông vào vận khí. Ít nhất ở nơi này của Ôn Uyển, cũng chỉ nhìn thấy cầu vồng mấy lần.
Ôn Uyển đang đi đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, chờ hài tử lớn hơn thì chơi cái gì được? Chẳng lẽ lúc nào cũng chơi ghép hình hay sao?” Bé trai đều chắc nịch, càng lớn càng thích ầm ĩ. Bây giờ còn nhỏ, chuẩn bị cho bọn nó một vài đồ chơi tinh xảo còn được. Nhưng mà sau này lớn lên thì cho bọn nó chơi cái gì ?
Chủ yếu Ôn Uyển nghĩ tới, chuyện của hài tử tất nhiên mình phải làm. Cũng không cần cả ngày đi theo bên cạnh. Có thể bớt thời gian ra để dành cho công việc. Dĩ nhiên, nghĩ ra nhiều trò chơi một chút, cũng là vì muốn cho hài tử có một thời thơ ấu vui vẻ. Không cần giống như Nguyên Ca Nhi, hài tử ba bốn tuổi, lại giống như tiểu lão đầu a (lão Đại nhà ngươi chính là tiểu lão đầu). Cũng không cần giống như Linh Đông, sợ hãi yếu ớt.
Hạ Dao bật cười: “Quận Chúa, người ta muốn suy nghĩ làm sao để bồi dưỡng hài tử thành tài. Làm sao người lại nghĩ để cho hai tiểu hài tử chơi như thế nào cho tốt ? Nếu không biết, còn tưởng người là mẹ kế đấy!” Mẹ kế mới để cho hài tử sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng. Như mọi người thường nói chính là phủng sát. Ôn Uyển ngày ngày suy nghĩ làm sao để cho hài tử chơi được vui vẻ.
Ôn Uyển nổi da gà “Con ta mới một tuổi, đã muốn bồi dưỡng? Nhà người ta là nhà người ta, hài tử nhà ta tuyệt đối không được.” Nói xong liền hôn Duệ Ca Nhi một cái: “Cục cưng nhà chúng ta mới không giống như vậy đâu, mẹ nhất định để các con trải qua một thời thơ ấu vui vẻ khoái lạc.” Ít nhất trước khi học vỡ lòng, chắc chắn Ôn Uyển sẽ không bức bách hài tử phải học tập cái này, học tập cái kia. Vỡ lòng chính là chuyện của tiên sinh.
Đi đường một lúc, Ôn Uyển liền ôm không nổi nữa. Đưa cho Hạ Ảnh ở bên cạnh: “Tiểu tử thúi mới mười tháng, ta ôm liền thấy mệt. Chờ qua ít ngày nữa, ta ôm không được nữa.” Hai hài tử đều tương đối nặng. Sức lực Ôn Uyển cũng không lớn, ôm không được cũng là chuyện bình thường. Không giống như Hạ Dao và Hạ Ảnh ôm hài tử giống như không ôm a.
Bình Hướng Hi về đến nhà, cả người đều thấy khó chịu. Miêu thị nhìn cũng biết là có việc, nghe được tùy tùng nói lại……, cũng chỉ có thể khẽ than thở.
Miêu thị nói với Tiểu Liên đang đứng bên cạnh: “Lúc trước không đối xử tốt với Quận Chúa. Bây giờ hối hận có ích lợi gì ? Sớm đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi. Quận Chúa đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như ông ấy lại dây dưa không tha. Còn không biết tương lai thế nào nữa.” Miêu Thị đối với Bình Hướng Hi cũng bất đắc dĩ a! Ngươi an tâm yên tĩnh sống không được sao ? Không nên gây sự. Tháng hai mỗi năm lão gia viếng mồ mả Công Chúa là cũng được rồi. Tội gì lại cứ muốn làm ầm ĩ chứ ?
Tiểu Liên nói: “Phu nhân, nếu không để lão gia đề nghị lão thái gia đi thôn trang ở một đoạn thời gian. Không khí ở nông thôn rất tốt, môi trường cũng tươi mới. Đổi môi trường sống, có lẽ tâm tình sẽ khác đi.”
Miêu thị cảm thấy biện pháp này không tốt. Mộ phần Công Chúa ở Thiên Tân. Đi Thiên Tân, lại càng cảm thấy khó nói hơn. Miêu thị lầm bầm, nếu có thể để cho cha chồng có việc làm là tốt. Cũng không có thời gian để suy nghĩ lung tung nữa. Sau khi Thượng Kỳ trở về, Miêu thị liền nói đến suy nghĩ của chính mình “Tướng công, dù thế nào thì phụ thân cũng từng là Trạng Nguyên. Trước đây thiếp từng nhắc đến việc tiên sinh trong tộc học đã xin nghỉ. Chàng nhìn xem có thể để phụ thân đi dạy học cho hài tử hay không ? Coi như là góp một phần sức vào trong tộc. Phụ thân có việc làm cũng không suy nghĩ những việc linh tinh kia nữa. Chàng cảm thấy thế nào ?”
Thượng Kỳ cảm thấy chủ ý này rất tốt. Lập tức đi tìm Bình Hướng Hi, cùng ông ta thương lượng chuyện này. Bình Hướng Hi có chút không nguyện ý. Nhưng Thượng Kỳ lại nói một chút lý lẽ để đả động tình cảm, Bình Hướng Hi không phản đối cũng không đồng ý, Thượng Kỳ biết đã ổn liền đi gặp tộc trưởng, nói ra ý nghĩ này. Tộc trưởng mặc dù không thích Bình hướng Hi, nhưng không thể phủ nhận tài học của Bình Hướng Hi mới. Bằng không năm đó cũng không thể có thể khảo trúng Trạng nguyên ( Ôn Uyển nói…, cái đó toàn nhờ lão sư chấm bài thi thiên vị ).
Tộc trưởng nhìn thái độ khẩn thiết của Thượng Kỳ, trong lòng vẫn tương đối vui mừng. Thượng Kỳ nhân duyên không tệ, cộng thêm Miêu thị biết làm người, bây giờ danh tiếng ở trong dòng họ đã có chút khởi sắc: “Vậy để cho hắn thử một chút. Nhưng phải nói trước, nếu không được. Cũng không thể trách ta không nể mặt lưu tình.” Nếu không được, nhất định phải thay người.
Thượng Kỳ tất nhiên đáp ứng.
Phu nhân tộc trưởng biết chuyện Thượng Kỳ tới, liền oán giận tộc trưởng hồ đồ: “Ông để cho hắn dạy hài tử trong tộc. Vạn nhất hắn lại dạy ra hài tử làm việc giống hắn. Không phải là gây hại cho hài tử trong tộc hay sao ?”
Tộc trưởng lại không cho là như thế: “Cũng đâu còn lúc trẻ tuổi hồ đồ. Hôm nay đã tỉnh ngộ lại, có một phần tâm ý này cứ để cho hắn ra sức. Về phần lo lắng của bà, cũng không phải là không có đạo lý. Chẳng qua bà nhìn Thượng Kỳ xem, cũng là do hắn dạy dỗ, biết lễ hiếu thuận, lại có tương lai, là một hài tử tốt. Nếu thật sự là không tốt, không phải có ta ở bên cạnh nhìn hay sao ? Không tốt liền đổi lại người.”
Cho nên, Bình Hướng Hi đã có việc để làm. Nói cho cùng thì Bình Hướng Hi cũng từng ở qua Hàn Lâm Viện, mặc dù có nhiều người phê bình kín đáo, nhưng cũng không có ai phản đối. Bình Hướng Hi lấy ra sức mạnh đã từng dùng để dạy Thượng Kỳ. Đối với hài tử trong tộc rất nghiêm khắc. Khiến cho hài tử trong tộc oán khí ngất trời. Nhưng những đại nhân kia biết được, ngược lại đều rất vui mừng.
Bình Hướng Hi nhận được khen ngợi của mọi người, dạy học lại càng cẩn thận hơn. Phân tán tâm lực, cũng không hề mỗi ngày đều lâm vào hối hận nữa. Thượng Kỳ rất tán thưởng biện pháp này của Miêu thị.
Ôn Uyển có ý tưởng muốn xây sân chơi, tất nhiên cũng liền bắt đầu lên kế hoạch. Dù sao hiện tại nàng là người trong tay có tiền, xây dựng một sân chơi cho trẻ con cũng không tốn sức lực là bao. Không có nhiều tồn tại tiên quyết như ở hiện đại. Vạy thì đều có thể làm ra được. Như vậy hài tử lớn lên cũng có chỗ chơi đùa.
Ôn Uyển là người thuộc trường phái hành động. Cố gắng làm hết sức muốn làm lại một cái sân chơi giống kiếp trước ở đây. Nàng liền tranh thủ vẽ lại thiết kế sân chơi.
Một bên vẽ, một bên nhìn hai đứa bé, thấy hai đứa một đang chơi ghép hình, một đang chơi xếp gỗ. Nàng trước sau trải qua hai kiếp đều tiếc nuối vì thiếu mất thời thơ ấu, thế nên sẽ bù đắp lại thiếu thốn này trên người nhi tử. Để cho bọn họ trải qua thời thơ ấu thật vui vẻ.
Nếu là muốn chế tạo được sân chơi, nhất định phải có thời gian rảnh rỗi. Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định, đem sân huấn luyện tách ra một nửa ra làm sân chơi.
Ngựa gỗ, đinh ốc ( cái này cùng hiện đại hoàn toàn không thể so sánh nổi ), ngựa gỗ tay quay, thang trượt, cầu bập bênh, bàn đu dây…… Chờ sau này hài tử lớn lên, xem xem hài tử lớn lên thích bống rổ hay bóng đá. Nếu đều thích liền thành lập một đội bóng rổ, nếu không thì sẽ tìm một chỗ để thành lập một sân đá bóng. Đến lúc đó nhi tử chơi đá bóng hoặc chơi bóng rổ, mình ngồi bên cạnh nhìn. Ôn Uyển thử nghĩ đã cảm thấy rất tốt đẹp.
Bởi vì có đủ chỗ, Ôn Uyển muốn thế nào đều được. Ôn Uyển là người đã nói liền làm, chỉ trong thời gian vài ngày, đã hoàn thành được thiết kế ban đầu. Vì phòng bị tương lai lại nghĩ tới trò chơi gì, đến lúc đó lại tìm không được chỗ thích hợp, cho nên Ôn Uyển cố ý giữ lại một khoảng đất trống.
Ôn Uyển cầm bản thiết kế ban đầu cho hai đứa con trai xem như hiến vật quý “Nhi tử, như thế nào, có thích hay không ? Đợi đến lúc hoàn thành. Các con đặc biệt có chỗ chơi riêng, nhất định sẽ rất vui vẻ có phải không ?” Đáng tiếc hai đứa bé không thèm để ý đến mẫu thân đang lảm nhảm dài dòng, không biết cái này sẽ gắn liền với thơ ấu của bọn chúng. Bây giờ chỉ biết, lão nương rất ầm ĩ.
Sau mấy lần Ôn Uyển sửa đổi bản vẽ, lại mời được sư phụ chuyên về xây dựng tham khảo kĩ lưỡng. Sau khi xác nhận, tính được ngày tốt. Tiêu tốn thời gian nửa tháng, liền xây dựng xong sân chơi cho hài tử.
Thang trượt được chia ra thành dài ngắn khác nhau, ngắn thì linh hoạt, dài thì di chuyển, mỗi một đầu đều để hai cái ghế dài cao cho hài tử vịn để trượt. Hai bên đều có vòng bảo hộ, không sợ té xuống. Về phần các thứ còn lại, đều được đặt trong sân chơi. Nơi nào cũng được đặt cố định, phải đợi đến lúc hài tử lớn mới có thể chơi đùa.
Ôn Uyển đem đặt Đại Bảo ở trên ván trượt ngắn. Từ từ trượt đi xuống đất. Đại Bảo một chút cũng không sợ, ngược lại cười khanh khách liên tục. Tự mình trèo không lên được, liền nhìn Ôn Uyển. Ý là còn muốn chơi.
Ôn Uyển cười ha ha, lại lần nữa để bé đi lên “Đại Bảo Tiểu Bảo, chờ lúc mẹ bận rộn, không rảnh cùng chơi với các con. Các con có thể ở chỗ này chơi.” Ôn Uyển nhìn hai đứa con trai, nghĩ tới lúc bắt đầu đi làm, khẳng định sẽ không nhàn nhã đi chơi được như hiện tại được. Đến lúc đó thời gian ở bên cạnh hai đứa con trai nhất định sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Chờ sân chơi này hoàn thiện rồi, sau này cũng có địa phương để bọn chúng giết thời gian.
Ôn Uyển mời người, tính toán ngày, liền động thổ bắt đầu xây dựng.
Ôn Uyển ha hả cười không ngừng: “Có phải rất có cảm xúc hay không ?” Hai ngày trước Cẩn Ca Nhi vẫn muốn nàng ôm, sau mỗi lần ôm tay đều rất mỏi. Cẩn Ca Nhi không chững chạc như Duệ Ca Nhi, nhưng tiểu tử thúi này lại cực kỳ nhạy cảm. Thời gian ôm Minh Duệ không được lâu, bé nhất định phải đòi Ôn Uyển ôm cho bằng được.
Mai Nhi nhìn hai hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh, bây giờ hai đứa bé không chỉ bền chắc, khí sắc cũng rất tốt. Đột nhiên lại nhớ lại một chuyện: “Ôn Uyển, ta thật giống như chưa từng nghe thấy ngươi nhắc đến hai hài tử bị đau đầu nhức óc gì phải không? Vẫn đều rất tốt, có phải hay không?” Trong ấn tượng thì Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi không có sinh bệnh. Không phải là Mai Nhi nguyền rủa hai đứa bé, thật sự là ở thời đại này hai hài tử lớn tầm mười tháng, mà một chút chuyện cũng không xảy ra thật sự là rất hiếm.
Ôn Uyển lắc đầu: “Đâu có, lúc trước ở sơn trang, Cẩn Ca Nhi bị sốt nhẹ, khiến ta sợ gần chết.” Ôn Uyển cũng đoán được là do đột nhiên bị thay đổi hoàn cảnh sống, nhiệt độ không thích hợp. Lần sau có đi thì phải sớm hơn nữa tháng.
Mai Nhi cũng suy đoán nguyên nhân là do đổi địa điểm sống. Cho tới nay, đều là Mai Nhi truyền kinh nghiệm cho Ôn Uyển. Nhưng lần này, Mai Nhi lại hỏi kinh nghiệm chỗ Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt. Nếu đặc biệt, chính là ta để cho bọn họ đổi sữa tươi thành sữa dê.” Người hiện đại ăn nhiều sữa tươi, là bởi vì sữa tươi dễ bảo quản hơn sữa dê. Sữa dê dễ dàng bị nhiễm vi khuẩn. Nhưng ở chỗ Ôn Uyển, mỗi ngày đều tính toán tốt thời gian, vắt xong rồi nấu, đến giờ liền mang tới đây cho hài tử uống.
Dưới tay nghề của Hạ Nhàn, mùi của sữa dê cũng bị mất hết. Lúc bắt đầu Ôn Uyển còn lo lắng hài tử không ăn, rồi thì ăn xong đoán chừng có cái gì khác thường hay không ? Nhưng sau một thời gian ngắn, hai hài tử đã có thói quen từ trong bụng mẹ. Bập bập uống đến khoan khoái, so với uống sữa tươi còn thích hơn.
Mai Nhi vừa nghe đến sữa dê, sắc mặt liền cứng đờ. Ôn Uyển cũng đã nói cho Mai Nhi biết sữa dê có thể cho người uống, rất tốt cho thân thể và da vân vân…….đều rất tốt. Mai Nhi cũng thử qua, uống sữa do Hạ Nhàn nấu. Ôn Uyển nói uống rất ngon. Rất thơm ngọt. Nhưng Mai Nhi lại cảm thấy có một cỗ mùi vị khai. Kết quả vứt bỏ không dám uống. Cái này để cho nhi tử của nàng uống, nàng làm nẹ cũng không uống nổi thì nhi tử của nàng có khi cũng không uống được.
Ôn Uyển biết Mai Nhi không có thói quen uống sữa dê “Để cho hài tử uống sữa tươi cũng được. Buổi sáng uống sữa tươi, buổi trưa uống một chén nước trái cây. Lớn lên sẽ rất bền chắc.” Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi không chỉ uống mỗi sữa dê. Còn uống nước trái cây. Mặt khác Ôn Uyển còn bắt đầu cho hai tiểu hài tử tập ăn cháo. Nấu cháo thật nhừ, nên không sợ hài tử không tiêu hóa được.
Duệ Ca Nhi thì cho bé ăn cái gì cũng đều ăn, không kén ăn. Cẩn Ca Nhi có chút kiêng ăn, nhưng có Duệ Ca Nhi làm gương so sánh thì Cẩn Ca Nhi có phản kháng cũng vô dụng. Cũng bởi vì thế, cho nên thoạt nhìn hai đứa bé rất khiến người ta yêu.
Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi cũng đừng cho Hổ Ca Nhi học đòi văn vẻ tập uống trà. Hài tử quá nhỏ uống trà không tốt.” Hài tử còn chưa lớn. Không thích hợp uống trà. Dĩ nhiên, ngoại trừ trà dưỡng thân. Nhưng có người uống trà dưỡng thân cũng không hề có tác dụng. Giống như nàng lúc ban đầu.
Mai Nhi còn chưa từng nghe qua lý luận này:”Lại là lý luận ngươi nhìn thấy trên sách.”
Ôn Uyển không giải thích quá nhiều, chỉ bảo Mai Nhi chú ý một chút là được: “Lần này tới đây, cũng không biết mang theo nha đầu để cho ta nhìn một cái. Ta cũng mới chỉ nhìn thấy một lần thôi đấy!”
Mai Nhin liền ha ha cười nói, lần sau, lần sau nhất định.
Cho nên ngàn vạn lần không thể nói hài tử, vừa nói xong. Liền xảy ra vấn đề. Buổi tối hôm đó, Cẩn Ca Nhi có chút quấy, cả người một chút cũng không an tĩnh. Muốn Ôn Uyển ôm, Ôn Uyển không ôm sẽ khóc. Khóc xé họng.
Ôn Uyển sờ cái trán, không sốt. Suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không phát hiện ra vấn đề. Ôn Uyển dỗ cũng không chịu ngủ. Bất đắc dĩ nói: “Đi mời Trương thái ý tới đây. Để cho thái ý bắt mạch cho hài tử một chút. Có phải có nơi nào không khỏe hay không ?” Hài tử không khoẻ, nguyên nhân có thể không bởi vì sốt. Còn có nguyên nhân khác. Để Thái y xem là chuẩn xác nhất.
Thái ý tới xem, hài tử hết thảy đều bình thường. Trương thái ý nhìn thấy bộ dáng hao tổn tinh thần của Ôn Uyển, đành nói có thể kê một phương thuốc an thần.
An thần? Cũng không phải bị mất ngủ, hài tử không có vấn đề uống thuốc làm cái gì. Ôn Uyển không muốn hài tử uống thuốc, nhưng Cẩn Ca Nhi cứ tách ra khỏi Ôn Uyển liền khóc. Một chút cũng không yên ổn. Khiến cho Minh Duệ cũng không ngủ được. Giường nhỏ của mình không ngủ, thì đành tới ngủ ở giường lớn.
Ôn Uyển dụ Minh Duệ không được, không đáp ứng, được, vậy bé cũng khóc luôn. Ôn Uyển không có cách nào, sờ sờ trán của mình. Ngày thường Đại Bảo rất ngoan. Hôm nay lại thế nào vậy: “Đem Đại Ca Nhi ôm tới.” Hai hài tử ầm ĩ, thật nhức đầu a.
Sau khi Minh Duệ lên giường, lôi kéo tay Minh Cẩn giật mấy cái. Minh Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng này của Minh Duệ, muốn hất tay ra. Đáng tiếc Minh Duệ nắm tương đối chặt, Minh Cẩn không hất ra được.
Ôn Uyển không biết hai hài tử này lại chơi trò bí hiểm gì, không có cách nào hiểu được động tác tiếng nói của hài tử. Nhưng cuối Minh Duệ nắm lấy tay Minh Cẩn, một lát sau, Minh Cẩn dừng khóc. Thút thít nhìn Minh Duệ. Nhìn trông vô cùng ủy khuất.
Ôn Uyển cẩn thận buông Minh Cẩn xuống. Quả nhiên Minh Cẩn không quấy nữa. Ôn Uyển liền muốn bổ não a, chẳng lẽ hai huynh đệ giận dỗi, Cẩn Ca Nhi ủy khuất, muốn kể lể với mình. Nhưng mình không có cách nào hiểu được, không biết bé bị ủy khuất gì ? Lại khóc cũng vô dụng. Cuối cùng Minh Duệ bị ầm ĩ không nhịn được, thẳng thừng áp chế kiêu ngạo của Minh Cẩn. Minh Cẩn không dám khóc nữa.
Minh Duệ không muốn quay về giường nhỏ ngủ, Ôn Uyển cũng để cho hai hài tử ngủ ở giường lớn. Như vậy, mẫu tử ba người, Duệ Ca Nhi ngủ bên trong, Minh Cẩn ngủ ở giữa, Ôn Uyển ngủ ở ngoài. Không đến nửa ngày, hai hài tử liền ngủ thiếp đi. Ôn Uyển cẩn thận đứng lên đi ra ngoài uống nước: “Hạ Dao, ngươi nói hai hài tử này chơi trò bí hiểm gì vậy ? Ta thật không hiểu a?”
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, người nên vui mừng mới đúng. Có Đại Bảo sau này người sẽ bớt được nhiều việc.” Nhìn cái bộ dáng này, sau này Tiểu bảo nhất định sẽ bị Đại Bảo quản lí gắt gao.
Ôn Uyển than thở một câu: “Tiểu Bảo đáng thương.”
Đảo mắt chính là sinh thần của Ôn Uyển. Ngày xưa cứ đến ngày này mọi năm Ôn Uyển đều đi đến Ngọc Tuyền dâng hương cho mẹ Công Chúa và Hoàng ma ma. Bây giờ, hài tử còn quá nhỏ, khí trời lại nóng, Ôn Uyển không dám mang theo hài tử lên trên núi. Cho nên phái ngươi thay mình đến nơi đó dâng hương cho mẹ Công Chúa và Hoàng ma ma.
Lúc Hạ Ngữ trở lại, sắc mặc có chút quái dị, muốn nói lại thôi. Ôn Uyển cười nói: “Làm sao vậy?” mẹ Công Chúa chong đèn ở chùa, không thể nào lại xảy ra vấn đề được.
Hạ Ngữ cúi đầu nói: “Thời điểm nô tỳ thay công chúa chong đèn, nhìn thấy Ngũ lão gia Bình gia. Ngài ấy có hỏi thăm đến Quận Chúa. Nô tỳ chỉ nói Quận Chúa hết thảy đều mạnh khỏe.” Loại cảm giác này thật sự rất quái dị, đều đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, còn níu lấy hỏi Quận Chúa như thế nào ra sao ? Sớm biết có hôm nay làm gì lúc trước phải thế.
Ôn Uyển nhẹ cười một tiếng: “Chẳng qua là một chút chuyện nhỏ thôi, sao lại không thể nói ? Ngươi đi xuống đi!” Đối với Bình Hướng Hi, Ôn Uyển đã sớm không còn cảm giác gì. Đối với Ôn Uyển mà nói. Đây chỉ là người qua đường giáp. Hỏi Hạ Ngữ một chút gì đó, Ôn Uyển cũng không để ở trong lòng. Đừng chạy đến trong phủ đệ của nàng là được, nếu không, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Hạ Ảnh nhìn thấy Ôn Uyển không nói lời nào, cho là Ôn Uyển đang hồi tưởng lại chuyện trước đây: “Quận Chúa. Như nô tỳ thấy, ngày đó lên cho hắn một bao thuốc. Làm cho hắn sớm về thế giới cực lạc đi. Dè dặt giống như một con ruồi, ong ong kêu, làm cho người ta khó chịu.”
Ôn Uyển cười, mới vừa rồi trời còn quang đãng, trong nháy mắt, đã bị mây đen che mờ. Ầm. Sấm sét vang dội…….
Ôn Uyển nhanh chóng chạy sang phòng hai hài tử. Hai đứa bé đang ngủ trong phòng, tiếng sấm vang lớn như vậy, Ôn Uyển sợ làm hài tử sợ. Cẩn Ca Nhi bị tiếng sấm đánh thức, nghe thấy tiếng sấm lớn ở phía ngoài thì rất sợ. Đang há miệng chuẩn bị khóc, Ôn Uyển vội vàng ôm Cẩn Ca Nhi vào trong ngực: “Tiểu Bảo đừng sợ. Mẹ ở đây rồi.Hạ Dao, ngươi mau ôm Duệ Ca Nhi. Đừng để nó bị dọa.” Tiếng sấm mùa hè ngoài trời rất kinh khủng, hài tử nghe thấy bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc. Duệ Ca Nhi không hề có biểu hiện bị dọa sợ, cũng không cần Hạ Dao ôm. Hạ Dao chỉ đành phải đặt Duệ Ca Nhi ngồi ở trên giường. Duệ Ca Nhi không hề quấy, chỉ yên lặng dựa vào bên cạnh Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn thấy vậy đau lòng. Một tay kéo Minh Duệ: “Cục cưng….” Gọi xong một câu này, cũng không có câu tiếp theo. Bởi vì Ôn Uyển không cho là Minh Duệ sợ. Nhưng nàng nhìn thấy Minh Duệ như vậy, trong lòng có chút khổ sở. Khụ, kỳ thật nàng càng muốn Minh Duệ cũng giống như Minh Cẩn. Cái gì cũng đều không hiểu, mất hứng liền khóc, sợ cũng khóc, hẹp hòi cũng được. Nàng tình nguyện quan tâm nhiều hơn cũng không muốn Minh Duệ lúc nào cũng biết điều hiểu chuyện, sau đó lại một mình buồn bực.
Sau khi sấm sét vang dội, bên ngoài trời liền đổ xuống những hạt mưa to.
Mùa hè mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ thoáng chốc liền ngừng “Cục cưng, có muốn đi ra ngoài một chút hay không ?”
Hạ Dao phản đối: “Quận Chúa, bên ngoài bây giờ còn có nước, trên mặt đất rất trơn, bước đi cũng không tốt lắm. Hiện tại đi ra ngoài, dễ dàng trượt chân.” Tảng đá trên đường bóng loáng, trơn trượt càng dễ ngã.
Ôn Uyển cười ha hả nói: “Không sao. Chúng ta ôm hai đứa bé đi ra ngoài.” Mùa hè thời điểm sau cơn mưa là lúc trong sạch mát mẻ nhất. Bên ngoài không khí trong lành, mang hài tử ra ngoài là tốt nhất.
Hạ Dao không lay chuyển được Ôn Uyển. Trước đây sau khi mưa xong, Ôn Uyển đều thích đi ra ngoài một chút. Nói là bầu trời sau cơn mưa nhẹ nhàng khoan khoái.
Nói là ôm, thật ra thì cuối cùng Ôn Uyển vẫn đẩy xe đẩy đi ra ngoài. Vừa tới trong vườn, Ôn Uyển liền a một tiếng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một dải cầu vồng cao cao dắt ở giữa không trung.
Ôn Uyển ôm lấy Duệ Ca Nhi, Hạ Dao ôm Cẩn Ca Nhi. Ôn Uyển chỉ vào cầu vồng: “Cục cưng, nhìn kìa, cầu vồng thật xinh đẹp.”
Ở hiện đại bầu không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng cầu vồng đã sớm bị tuyệt tích. Dĩ nhiên, cho dù là ở đây, nhìn thấy được cầu vồng còn phải trông vào vận khí. Ít nhất ở nơi này của Ôn Uyển, cũng chỉ nhìn thấy cầu vồng mấy lần.
Ôn Uyển đang đi đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, chờ hài tử lớn hơn thì chơi cái gì được? Chẳng lẽ lúc nào cũng chơi ghép hình hay sao?” Bé trai đều chắc nịch, càng lớn càng thích ầm ĩ. Bây giờ còn nhỏ, chuẩn bị cho bọn nó một vài đồ chơi tinh xảo còn được. Nhưng mà sau này lớn lên thì cho bọn nó chơi cái gì ?
Chủ yếu Ôn Uyển nghĩ tới, chuyện của hài tử tất nhiên mình phải làm. Cũng không cần cả ngày đi theo bên cạnh. Có thể bớt thời gian ra để dành cho công việc. Dĩ nhiên, nghĩ ra nhiều trò chơi một chút, cũng là vì muốn cho hài tử có một thời thơ ấu vui vẻ. Không cần giống như Nguyên Ca Nhi, hài tử ba bốn tuổi, lại giống như tiểu lão đầu a (lão Đại nhà ngươi chính là tiểu lão đầu). Cũng không cần giống như Linh Đông, sợ hãi yếu ớt.
Hạ Dao bật cười: “Quận Chúa, người ta muốn suy nghĩ làm sao để bồi dưỡng hài tử thành tài. Làm sao người lại nghĩ để cho hai tiểu hài tử chơi như thế nào cho tốt ? Nếu không biết, còn tưởng người là mẹ kế đấy!” Mẹ kế mới để cho hài tử sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng. Như mọi người thường nói chính là phủng sát. Ôn Uyển ngày ngày suy nghĩ làm sao để cho hài tử chơi được vui vẻ.
Ôn Uyển nổi da gà “Con ta mới một tuổi, đã muốn bồi dưỡng? Nhà người ta là nhà người ta, hài tử nhà ta tuyệt đối không được.” Nói xong liền hôn Duệ Ca Nhi một cái: “Cục cưng nhà chúng ta mới không giống như vậy đâu, mẹ nhất định để các con trải qua một thời thơ ấu vui vẻ khoái lạc.” Ít nhất trước khi học vỡ lòng, chắc chắn Ôn Uyển sẽ không bức bách hài tử phải học tập cái này, học tập cái kia. Vỡ lòng chính là chuyện của tiên sinh.
Đi đường một lúc, Ôn Uyển liền ôm không nổi nữa. Đưa cho Hạ Ảnh ở bên cạnh: “Tiểu tử thúi mới mười tháng, ta ôm liền thấy mệt. Chờ qua ít ngày nữa, ta ôm không được nữa.” Hai hài tử đều tương đối nặng. Sức lực Ôn Uyển cũng không lớn, ôm không được cũng là chuyện bình thường. Không giống như Hạ Dao và Hạ Ảnh ôm hài tử giống như không ôm a.
Bình Hướng Hi về đến nhà, cả người đều thấy khó chịu. Miêu thị nhìn cũng biết là có việc, nghe được tùy tùng nói lại……, cũng chỉ có thể khẽ than thở.
Miêu thị nói với Tiểu Liên đang đứng bên cạnh: “Lúc trước không đối xử tốt với Quận Chúa. Bây giờ hối hận có ích lợi gì ? Sớm đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi. Quận Chúa đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như ông ấy lại dây dưa không tha. Còn không biết tương lai thế nào nữa.” Miêu Thị đối với Bình Hướng Hi cũng bất đắc dĩ a! Ngươi an tâm yên tĩnh sống không được sao ? Không nên gây sự. Tháng hai mỗi năm lão gia viếng mồ mả Công Chúa là cũng được rồi. Tội gì lại cứ muốn làm ầm ĩ chứ ?
Tiểu Liên nói: “Phu nhân, nếu không để lão gia đề nghị lão thái gia đi thôn trang ở một đoạn thời gian. Không khí ở nông thôn rất tốt, môi trường cũng tươi mới. Đổi môi trường sống, có lẽ tâm tình sẽ khác đi.”
Miêu thị cảm thấy biện pháp này không tốt. Mộ phần Công Chúa ở Thiên Tân. Đi Thiên Tân, lại càng cảm thấy khó nói hơn. Miêu thị lầm bầm, nếu có thể để cho cha chồng có việc làm là tốt. Cũng không có thời gian để suy nghĩ lung tung nữa. Sau khi Thượng Kỳ trở về, Miêu thị liền nói đến suy nghĩ của chính mình “Tướng công, dù thế nào thì phụ thân cũng từng là Trạng Nguyên. Trước đây thiếp từng nhắc đến việc tiên sinh trong tộc học đã xin nghỉ. Chàng nhìn xem có thể để phụ thân đi dạy học cho hài tử hay không ? Coi như là góp một phần sức vào trong tộc. Phụ thân có việc làm cũng không suy nghĩ những việc linh tinh kia nữa. Chàng cảm thấy thế nào ?”
Thượng Kỳ cảm thấy chủ ý này rất tốt. Lập tức đi tìm Bình Hướng Hi, cùng ông ta thương lượng chuyện này. Bình Hướng Hi có chút không nguyện ý. Nhưng Thượng Kỳ lại nói một chút lý lẽ để đả động tình cảm, Bình Hướng Hi không phản đối cũng không đồng ý, Thượng Kỳ biết đã ổn liền đi gặp tộc trưởng, nói ra ý nghĩ này. Tộc trưởng mặc dù không thích Bình hướng Hi, nhưng không thể phủ nhận tài học của Bình Hướng Hi mới. Bằng không năm đó cũng không thể có thể khảo trúng Trạng nguyên ( Ôn Uyển nói…, cái đó toàn nhờ lão sư chấm bài thi thiên vị ).
Tộc trưởng nhìn thái độ khẩn thiết của Thượng Kỳ, trong lòng vẫn tương đối vui mừng. Thượng Kỳ nhân duyên không tệ, cộng thêm Miêu thị biết làm người, bây giờ danh tiếng ở trong dòng họ đã có chút khởi sắc: “Vậy để cho hắn thử một chút. Nhưng phải nói trước, nếu không được. Cũng không thể trách ta không nể mặt lưu tình.” Nếu không được, nhất định phải thay người.
Thượng Kỳ tất nhiên đáp ứng.
Phu nhân tộc trưởng biết chuyện Thượng Kỳ tới, liền oán giận tộc trưởng hồ đồ: “Ông để cho hắn dạy hài tử trong tộc. Vạn nhất hắn lại dạy ra hài tử làm việc giống hắn. Không phải là gây hại cho hài tử trong tộc hay sao ?”
Tộc trưởng lại không cho là như thế: “Cũng đâu còn lúc trẻ tuổi hồ đồ. Hôm nay đã tỉnh ngộ lại, có một phần tâm ý này cứ để cho hắn ra sức. Về phần lo lắng của bà, cũng không phải là không có đạo lý. Chẳng qua bà nhìn Thượng Kỳ xem, cũng là do hắn dạy dỗ, biết lễ hiếu thuận, lại có tương lai, là một hài tử tốt. Nếu thật sự là không tốt, không phải có ta ở bên cạnh nhìn hay sao ? Không tốt liền đổi lại người.”
Cho nên, Bình Hướng Hi đã có việc để làm. Nói cho cùng thì Bình Hướng Hi cũng từng ở qua Hàn Lâm Viện, mặc dù có nhiều người phê bình kín đáo, nhưng cũng không có ai phản đối. Bình Hướng Hi lấy ra sức mạnh đã từng dùng để dạy Thượng Kỳ. Đối với hài tử trong tộc rất nghiêm khắc. Khiến cho hài tử trong tộc oán khí ngất trời. Nhưng những đại nhân kia biết được, ngược lại đều rất vui mừng.
Bình Hướng Hi nhận được khen ngợi của mọi người, dạy học lại càng cẩn thận hơn. Phân tán tâm lực, cũng không hề mỗi ngày đều lâm vào hối hận nữa. Thượng Kỳ rất tán thưởng biện pháp này của Miêu thị.
Ôn Uyển có ý tưởng muốn xây sân chơi, tất nhiên cũng liền bắt đầu lên kế hoạch. Dù sao hiện tại nàng là người trong tay có tiền, xây dựng một sân chơi cho trẻ con cũng không tốn sức lực là bao. Không có nhiều tồn tại tiên quyết như ở hiện đại. Vạy thì đều có thể làm ra được. Như vậy hài tử lớn lên cũng có chỗ chơi đùa.
Ôn Uyển là người thuộc trường phái hành động. Cố gắng làm hết sức muốn làm lại một cái sân chơi giống kiếp trước ở đây. Nàng liền tranh thủ vẽ lại thiết kế sân chơi.
Một bên vẽ, một bên nhìn hai đứa bé, thấy hai đứa một đang chơi ghép hình, một đang chơi xếp gỗ. Nàng trước sau trải qua hai kiếp đều tiếc nuối vì thiếu mất thời thơ ấu, thế nên sẽ bù đắp lại thiếu thốn này trên người nhi tử. Để cho bọn họ trải qua thời thơ ấu thật vui vẻ.
Nếu là muốn chế tạo được sân chơi, nhất định phải có thời gian rảnh rỗi. Ôn Uyển suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định, đem sân huấn luyện tách ra một nửa ra làm sân chơi.
Ngựa gỗ, đinh ốc ( cái này cùng hiện đại hoàn toàn không thể so sánh nổi ), ngựa gỗ tay quay, thang trượt, cầu bập bênh, bàn đu dây…… Chờ sau này hài tử lớn lên, xem xem hài tử lớn lên thích bống rổ hay bóng đá. Nếu đều thích liền thành lập một đội bóng rổ, nếu không thì sẽ tìm một chỗ để thành lập một sân đá bóng. Đến lúc đó nhi tử chơi đá bóng hoặc chơi bóng rổ, mình ngồi bên cạnh nhìn. Ôn Uyển thử nghĩ đã cảm thấy rất tốt đẹp.
Bởi vì có đủ chỗ, Ôn Uyển muốn thế nào đều được. Ôn Uyển là người đã nói liền làm, chỉ trong thời gian vài ngày, đã hoàn thành được thiết kế ban đầu. Vì phòng bị tương lai lại nghĩ tới trò chơi gì, đến lúc đó lại tìm không được chỗ thích hợp, cho nên Ôn Uyển cố ý giữ lại một khoảng đất trống.
Ôn Uyển cầm bản thiết kế ban đầu cho hai đứa con trai xem như hiến vật quý “Nhi tử, như thế nào, có thích hay không ? Đợi đến lúc hoàn thành. Các con đặc biệt có chỗ chơi riêng, nhất định sẽ rất vui vẻ có phải không ?” Đáng tiếc hai đứa bé không thèm để ý đến mẫu thân đang lảm nhảm dài dòng, không biết cái này sẽ gắn liền với thơ ấu của bọn chúng. Bây giờ chỉ biết, lão nương rất ầm ĩ.
Sau mấy lần Ôn Uyển sửa đổi bản vẽ, lại mời được sư phụ chuyên về xây dựng tham khảo kĩ lưỡng. Sau khi xác nhận, tính được ngày tốt. Tiêu tốn thời gian nửa tháng, liền xây dựng xong sân chơi cho hài tử.
Thang trượt được chia ra thành dài ngắn khác nhau, ngắn thì linh hoạt, dài thì di chuyển, mỗi một đầu đều để hai cái ghế dài cao cho hài tử vịn để trượt. Hai bên đều có vòng bảo hộ, không sợ té xuống. Về phần các thứ còn lại, đều được đặt trong sân chơi. Nơi nào cũng được đặt cố định, phải đợi đến lúc hài tử lớn mới có thể chơi đùa.
Ôn Uyển đem đặt Đại Bảo ở trên ván trượt ngắn. Từ từ trượt đi xuống đất. Đại Bảo một chút cũng không sợ, ngược lại cười khanh khách liên tục. Tự mình trèo không lên được, liền nhìn Ôn Uyển. Ý là còn muốn chơi.
Ôn Uyển cười ha ha, lại lần nữa để bé đi lên “Đại Bảo Tiểu Bảo, chờ lúc mẹ bận rộn, không rảnh cùng chơi với các con. Các con có thể ở chỗ này chơi.” Ôn Uyển nhìn hai đứa con trai, nghĩ tới lúc bắt đầu đi làm, khẳng định sẽ không nhàn nhã đi chơi được như hiện tại được. Đến lúc đó thời gian ở bên cạnh hai đứa con trai nhất định sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Chờ sân chơi này hoàn thiện rồi, sau này cũng có địa phương để bọn chúng giết thời gian.
Ôn Uyển mời người, tính toán ngày, liền động thổ bắt đầu xây dựng.
/1357
|