Long tường cung, Quý công công thấy mọi người đã đến đông đủ thì ho nhẹ một tiếng để kéo lực chú ý của mọi người lên hắn, lúc này hắn mới hài lòng lên tiếng: “ Cuối cùng các vị đã đến, hoàng thượng đã đợi mọi người một lúc lâu rồi. Bây giờ mời mọi người vào trong nội điện, hoàng thượng ở trong chờ mọi người.” Hai cung nữ bê đến hai chậu nước
Quý công công nhìn một chút rồi mới lên tiếng: “ À, đúng rồi, Thái y căn dặn, bây giờ thân thể hoàng thượng rất yếu, không thể bị ảnh hưởng bởi tro bụi. Cho nên, trước khi mọi người đi vào thì hãy rửa sạch tay chân mặt mũi bằng nước cồn, hoàng tử công chúa cũng không ngoại lệ.” Trong lòng Quý công công cười thầm, bây giờ thân thể hoàng thượng có khi còn khỏe hơn lúc trước, may mà Thành hoàng tử phi nghĩ ra được biện pháp này.
Quả nhiên, Quý công công vừa nói xong, trong mắt một số người trong nhóm người này đã có một tia bối rối, đưa mắt nhìn nhau một cái. Nên làm cái gì bây giờ? Nếu thế lát nữa không để khăn mặt chạm vào mặt thì chắc sẽ không có việc gì. Nhưng, vận khí của ba người không tốt, đứng ngay ở phía trước, người thứ hai người thứ ba người thứ tư đúng là người của Đỗ Chính Liên. Người thứ nhất tiến lên, cầm khăn tay lau mặt, lại bị cung nữ ngăn cản: “ Đại nhân, xin hãy để nô tỳ lau.” Lau xong, người thứ nhất bình an đi vào.
Tô Mộ Tịch thấy rõ vẻ mặt kích động của ba người, cười nhẹ, bây giờ mới hoảng sợ không phải đã quá muộn rồi sao? Lại lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi muốn làm thái tử, nằm mơ đi! Hạo Thành vì triều đình Hiên Viên mà phải ra biên quan chinh chiến mà ngươi lại ở đây để mưu tính đoạt ngôi vị hoàng đế, ta sẽ không để ngươi được toại nguyện.
Người thứ hai bước lên, giật khăn trong tay cung nữ: “ Không cần, bản quan tự mình lau.” A, giả bộ rất giống, còn tự cho bản thân mình là quan. Nhưng dù có giống thì cũng vô dụng, cung nữ hơi hơi cúi đầu: “ Đại nhân không nên làm khó nô tỳ, để nô tỳ lau mặt giúp ngài.” Nói xong liền lấy khăn lau lên mặt hắn. Không lâu sau, trên mặt người này bung ra một lớp da, trông không khác gì da thật của con người. Tô Mộ Tịch cười lạnh, liếc mắt ra hiệu cho Quý công công. Quý công công hiểu ý, lập tức sai người lôi người kia đi, người thứ ba và người thứ tư cũng giống như vậy.
Hiên Viên Hạo Dạ không khống chế được vẻ mặt lo lắng của mình nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi Quý công công: “ Quý công công, ngươi đang làm gì vậy? Bọn họ đều là đại thần nội các do đích thân phụ hoàng lựa chọn, các ngươi làm như vậy có phải là quá phận rồi không?” Đáng chết, sao mọi việc lại thành ra thế này? Rõ ràng hôm nay là ngày phụ hoàng nên sắc phong hắn là thái tử.
Quý công công liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo Dạ: “ Chuyện vừa rồi mọi người coi như không nhìn thấy, cũng không nên hỏi nhiều. Đây là chuyện hoàng thượng căn dặn, đừng nghĩ người đang bị bệnh mà có kẻ không kiêng nể gì mà làm chuyện xấu, cho rằng người không hề hay biết? Cho nên mọi người hãy cẩn thận những hành vi của bản thân, giờ mọi người trở về đi! Hôn vương gia có thể ở lại.” Chậc chậc……Hắn diễn như vậy chắc là xong rồi, những người này cũng thật kém.
Chúng đại thần lắc đầu rời đi, Hiên Viên Hạo Y nhìn hoàng huynh trên danh nghĩa của mình nói: “ Có người thất vọng rồi. Phụ hoàng của chúng ta còn chưa có chết thì đã vội vã muốn làm hoàng đế.” Nếu trước kia nàng không biết, thì giờ nàng hận chết Hiên Viên Hạo Dạ, vì sao bọn họ đều là con của phụ hoàng nhưng tính tình lại khác nhau như vậy. Mặc dù mẫu hậu không thể cho hắn tình thương của người mẹ nhưng phụ hoàng cũng rất yêu quý hắn không hề kém nàng và ca ca. Là tại bản thân hắn đã nhiều lần làm chuyện khiến phụ hoàng thất vọng, hơn nữa hắn là một người tàn nhẫn, không xứng đáng làm hoàng đế.
Sắc mặt Hiên Viên Hạo Dạ không đổi, liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo Y rồi quay người rời đi. Kế hoạch hôm nay không thành, đây là do bọn chúng ép hắn đi đến bước cuối cùng: ép Hiên Viên Vinh Hi thoái vị. Hắn cũng không tin, với thân phận trưởng hoàng tử của hắn mà có người dám không phục. Bên cạnh đó, hắn cũng phải sai người đi giết ba tên kia để bịt miệng, bằng không bọn chúng lại lỡ mồm nói ra những điều không nên nói. Phụ hoàng, người không nên trách con, tất cả đều do người bức con.
Lúc này, Thiển Vũ mang theo Thư Hương và Thư Mai đến tòa nhà ở ngoại thành đã rất lâu, thấy người bên trong đã rời đi hết thì ba người mới nhảy xuống rồi đi vào trong tòa nhà. Thiển Vũ làm một động tác ra hiệu mỗi người chia nhau ra tự hành động, Thư Hương và Thư Mai gật đầu đồng ý. Thiển Vũ đi vào căn phòng được phát hiện lần trước, đang chuẩn bị lấy mấy thứ đang được nấu trong lò cho vào một cái bọc thì thấy được tín hiệu Thư Hương và Thư Mai phát ra, đành phải tùy ý lấy mấy thứ rồi đi theo đến chỗ phát ra tín hiệu.
Vừa vào trong, Thư Hương liền lên tiếng: “ Vũ tiền bối, người mau đến đây nhìn xem, người này giống như đang ngủ, ta có kêu thế nào hắn cũng không phản ứng.” Lúc nàng đi vào trong căn phòng này, không cẩn thận để phát ra tiếng động nhưng hắn không hề có chút phản ứng nào, điều này làm cho Thư Hương nghi ngờ.
Thiển Vũ liếc mắt nhìn Thu Hương, Thư Hương liền giơ tay chỉ về một hướng. Thiển Vũ đi chưa được mấy bước, nhìn thấy người nằm trên giường thì ngẩn ra, sao có thể là hắn? Thư Hương gọi hai tiếng thì Thiển Vũ mới giật mình phục hồi lại tinh thần. Trong mắt nổi lên hận ý, nói tàn nhẫn: “ Thư Hương, giết hắn đi, chúng ta phải giết hắn.” Thiển Vũ nói xong liền lấy đoản kiếm trong người ra, tốc độ nhanh như chớp đâm người nằm trên giường.
Thư Hương vội vàng giữ chặt tay Thiển Vũ: “ Vũ tiền bối, đừng vội giết hắn, chúng ta hãy mang hắn về, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối gì? Mục đích đến đây lần này của chúng ta là tra ra manh mối, người nói có phải hay không?” Từ bên ngoài nhìn vào thì chỗ này không lớn nhưng khi đi vào bên trong thì rất rộng. Đã tìm hết tất cả các gian phòng nhưng lại không thể tìm được điểm gì đáng nghi, không bằng mang người này về tra khảo.
“Không, không được, ta nhất định phải giết hắn.” Lúc này Thiển Vũ đã không khống chế được cảm xúc của bản thân, hắn ở trong này thì chắc hẳn nữ nhân kia cũng ở gần đây. Nàng sẽ giết người nam nhân này trước rồi sẽ đi tìm rồi giết nữ nhân kia để báo thù cho con mình.
Thư Hương bị thù hận trong mắt Thiển Vũ hù dọa, sững sờ hỏi: “ Vì, vì sao?”
“Vì hắn đã bao che cho nữ nhân đã giết con ta, hắn là đầu sỏ tạo ra chuyện này, cho nên hắn nhất định phải chết.” Hai mắt Thiển Vũ vô hồn, nói lại những chuyện đã bị chôn thật sâu trong tim. Nhớ đến đứa con hay khóc hay cười của nàng lại tự dưng bị nữ nhân đó hạ độc trở thành một thi thể lạnh băng không còn chút hơi thở. Vì sao? Con của nàng còn nhỏ như vậy mà đã bị chết………Nàng muốn tát nữ nhân đó một cái thì lại bị nam nhân này giữ chặt tay, hắn nói: “ Ta tin tưởng, sư muội sẽ không làm ra chuyện như vậy, vĩnh viễn tin tưởng nàng……..” Ngay tại lúc hắn nói câu đó thì nàng không nhớ rõ chính mình hận nam nhân này đến mức nào.
Đoản kiếm trong tay kề sát cổ Lãnh Kì Duệ. Thư Hương ngây người đứng ở một bên đã quên không tiến lên ngăn cản, thì ra Vũ tiền bối đã từng có con. Mà Lãnh Kì Duệ cảm thấy bản thân mình đã mơ một giấc mơ rất dài, từ lúc quen biết với Ninh Vũ, có quan hệ thể xác đến lúc mất đi đứa con. Hắn thấy bản thân mình hình như chưa từng làm được gì cho Ninh Vũ? Đều là Ninh Vũ làm tất cả mọi chuyện vì hắn. Khi đó hắn từng nghĩ, sẽ giúp sư muội hoàn thành giấc mộng rồi sẽ cùng Ninh Vũ quy ẩn rừng núi. Nhưng khi nhìn đến bộ dáng điềm đạm đáng thương của sư muội thì lại dao động, sư muội là người mà hắn yêu từ khi còn nhỏ, không phải nói bỏ là có thể từ bỏ ngay được.
Hình như vừa rồi hắn nghe được giọng nói của Ninh Vũ. Làm sao có thể? Nàng đã rời đi rất nhiều năm rồi, không thể là nàng được. Không, giọng nói vừa nãy nhất định là của nàng. Không được, hắn không thể tiếp tục ngủ, hắn phải tỉnh dậy, nói lời xin lỗi với Ninh Vũ. Thiển Vũ đang định đâm xuống thì chợt thấy Lãnh Kì Duệ mở mắt. “ Loảng xoảng keng.” Đoản kiếm trong tay Thiển Vũ rơi xuống đất.
Vì Lãnh Kì Duệ đã mê man một thời gian dài nên giọng nói có chút mệt mỏi: “ Thật sự…là nàng…..” Lập tức Lãnh Kì Duệ liền nhận ra Thiển Vũ, bởi vì khuôn mặt của nàng không khác năm đó bao nhiêu.
Thiển Vũ không nghĩ hắn lại tỉnh dậy, nhất thời sững sờ đứng im tại chỗ. Thư Mai ở phái sau đánh nhẹ vào gáy Thiển Vũ, rồi ngẩng đầu nói với Thư Hương: “ Sao còn ngây ra đó? Mau mang hai người đi.”
Biên quan, khi Mạc quốc tấn công thì các tướng sĩ mất rất nhiều sức lực mới có thể bắt được một con voi. Hiên Viên Hạo Thành nghiên cứu con voi này cả ngày mà cũng không tìm ra được sơ hở gì. Hơn nữa trong dân gian có nói, voi sợ chuột hắn cũng đã thử qua, nhưng cũng không hiệu quả. Lai nghĩ đến nhất định người Mạc quốc cũng nghe được điều này nên đã cho voi tập luyện với chuột. Ngay tại lúc này, Hiên Viên Hạo Thành thật mong mình có thể hiểu tiếng của các động vật.
Tô Hoành Diệp bố trí ổn thỏa các tướng sĩ thì đi đến bên người Hiên Viên Hạo Thành: “ Thành hoàng tử, người lại xem cái gì vậy? Chúng ta không thể tiếp tục đợi, chúng ta mau đến Ngọc Môn quan, nếu Ngọc Môn quan bị chiếm thì về sau càng không dễ đoạt lại.” Tuy rằng khi còn ở Hoàng thành hắn đã có chuẩn bị, nhưng sự thiện chiến của Mạc quốc vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Hiên Viên Hạo Thành cũng rất lo lắng, viện quân của Duyệt quốc mãi không thấy, lòng quân đã bắt đầu dao động. Nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài, bởi vì hắn là chủ soái, là người đại diện cho triều đình Hiên Viên. Trấn định nói: “ Đại ca, ta đã biết, trước hết ngươi hãy đi trấn an các tướng sĩ, chỗ này của ta sắp xong rồi.” Sau khi Tô Hoành Diệp rời đi, Hiên Viên Hạo Thành ngồi nhìn con voi trước mặt thật lâu nhưng cũng không phát hiện được gì.
Lại qua một lúc sau, một binh lính chuẩn bị thức ăn vội vàng mang một đám gà đến bên người Hiên Viên Hạo Thành. Lúc này, voi thở hổn hển, làm kinh động đến mấy con gà. Nơi này lập tức ồn ào hẳn lên, hai ba con gà cùng kêu lên đã đủ ầm ỹ. Đúng lúc này, không biết con voi làm sao? Gào thét lui lại mấy bước, voi lui lại mấy bước rồi điên cuồng chạy loạn.
Binh lính chuẩn bị thức ăn hoảng sợ nói: “ Thành hoàng tử, có muốn tiểu nhân sai người bắt nó quay về không?” Đó là gà để tế tổ a, có thể sẽ mang họa cho hắn, cầu mong Thành hoàng tử sẽ không trách tội. Nếu không lát nữa hắn sẽ mang những con gà này chặt thành mấy khúc.
Hiên Viên Hạo Thành bỗng nhiên hiểu ra, đúng vậy, tại sao hắn lại không nghĩ ra? Cười lớn chạy đi, nghe được giọng nói của binh lính chuẩn bị thức ăn mới quay đầu lại: “ Không cần, ha ha, ……Ta đã tìm được biện pháp……Ta đã tìm được biện pháp………” Không còn nhiều thời gian, nhất định phải nói cho đại ca biết việc này. Đáng thương cho binh lính chuẩn bị thức ăn, mờ mịt nhìn Hiên Viên Hạo Thành chạy đi, vì sao hắn để voi của Thành hoàng tử chạy mất mà người lại vui vẻ như vậy?
Tô Hoành Diệp nghe xong lời nói của Hiên Viên Hạo Thành thì nửa tin nửa ngờ, không xác định hỏi: “ Thành hoàng tử, người xác định cách này có hiệu quả, người có thể tưởng tượng nếu khuyết điểm của voi không giống như người nói thì sẽ có hậu quả gì không?” Hắn không thể lạc quan được như Hiên Viên Hạo Thành, đội quân voi là chuyên môn huấn luyện của Mạc quốc, trước kia Lý lão tướng quân dùng đủ mọi cách đều vô dụng huống chi là gà.
“Hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Hai tảng đá bên cạnh Ngọc Môn quan phải chuẩn bị thật cẩn thận, hơn nữa phải thật to.” Hắn cũng không tin voi có thể dùng vòi làm đổ tảng đá to như vậy. Chỉ cần tảng đá không bị hất đổ thì Mạc quốc muốn chiếm Ngọc Môn quan cũng không dễ dàng.
“ Tất cả đều đã chuẩn bị tốt.” Tô Hoành Diệp thấy vẻ kiên quyết của Hiên Viên Hạo Thành cũng không nói gì thêm, cùng lắm thì hắn bố trí cạm bẫy nhiều hơn. Trừ phi hắn chết, nếu không hắn quyết không để quân Mạc quốc đặt chân vào Ngọc Môn quan.
“Đại ca, tin tưởng ta. Để tướng sĩ đến nơi gần nhất mua gà về đây, càng nhiều gà thì càng tốt.” Hiên Viên Hạo Thành rất tự tin, voi sợ chuột không phải là nói dối, cho nên Mạc quốc mới huấn luyện qua vô số lần nên voi mới không còn sợ chuột. Mà sở dĩ voi sợ chuột, rất có thể là vì không quen. Mà ở Mạc quốc, nơi mà mùa hè thì cực nóng còn mùa đông thị lại rất lạnh này thì cơ bản là gà không thể sống được. Cho nên voi bị gà nhiễu loạn mới có thể hoảng sợ đến cuống cuồng như vậy.
“ Được, ta lập tức sai người đi.” Tô Hoành Diệp hành lễ xong rồi lui xuống.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Hiên Viên Hạo Thành, xung quanh thật yên tĩnh. Hiên Viên Hạo Thành lấy khắn thêu trong ngực ra, khăn này là khăn mà Tô Mộ Tịch đã băng bó cho vết thương ngày ấy của hắn. Nhìn khăn tay, Hiên Viên Hạo Thành mỉm cười, Tịch nhi, Hoàng thành thế nào rồi? Nàng đã ứng phó được, đúng không? Tất cả mọi người có khỏe không? Nhất thời, Hiên Viên Hạo Thành muốn cuộc chiến này kết thúc thật nhanh.
Quý công công nhìn một chút rồi mới lên tiếng: “ À, đúng rồi, Thái y căn dặn, bây giờ thân thể hoàng thượng rất yếu, không thể bị ảnh hưởng bởi tro bụi. Cho nên, trước khi mọi người đi vào thì hãy rửa sạch tay chân mặt mũi bằng nước cồn, hoàng tử công chúa cũng không ngoại lệ.” Trong lòng Quý công công cười thầm, bây giờ thân thể hoàng thượng có khi còn khỏe hơn lúc trước, may mà Thành hoàng tử phi nghĩ ra được biện pháp này.
Quả nhiên, Quý công công vừa nói xong, trong mắt một số người trong nhóm người này đã có một tia bối rối, đưa mắt nhìn nhau một cái. Nên làm cái gì bây giờ? Nếu thế lát nữa không để khăn mặt chạm vào mặt thì chắc sẽ không có việc gì. Nhưng, vận khí của ba người không tốt, đứng ngay ở phía trước, người thứ hai người thứ ba người thứ tư đúng là người của Đỗ Chính Liên. Người thứ nhất tiến lên, cầm khăn tay lau mặt, lại bị cung nữ ngăn cản: “ Đại nhân, xin hãy để nô tỳ lau.” Lau xong, người thứ nhất bình an đi vào.
Tô Mộ Tịch thấy rõ vẻ mặt kích động của ba người, cười nhẹ, bây giờ mới hoảng sợ không phải đã quá muộn rồi sao? Lại lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi muốn làm thái tử, nằm mơ đi! Hạo Thành vì triều đình Hiên Viên mà phải ra biên quan chinh chiến mà ngươi lại ở đây để mưu tính đoạt ngôi vị hoàng đế, ta sẽ không để ngươi được toại nguyện.
Người thứ hai bước lên, giật khăn trong tay cung nữ: “ Không cần, bản quan tự mình lau.” A, giả bộ rất giống, còn tự cho bản thân mình là quan. Nhưng dù có giống thì cũng vô dụng, cung nữ hơi hơi cúi đầu: “ Đại nhân không nên làm khó nô tỳ, để nô tỳ lau mặt giúp ngài.” Nói xong liền lấy khăn lau lên mặt hắn. Không lâu sau, trên mặt người này bung ra một lớp da, trông không khác gì da thật của con người. Tô Mộ Tịch cười lạnh, liếc mắt ra hiệu cho Quý công công. Quý công công hiểu ý, lập tức sai người lôi người kia đi, người thứ ba và người thứ tư cũng giống như vậy.
Hiên Viên Hạo Dạ không khống chế được vẻ mặt lo lắng của mình nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi Quý công công: “ Quý công công, ngươi đang làm gì vậy? Bọn họ đều là đại thần nội các do đích thân phụ hoàng lựa chọn, các ngươi làm như vậy có phải là quá phận rồi không?” Đáng chết, sao mọi việc lại thành ra thế này? Rõ ràng hôm nay là ngày phụ hoàng nên sắc phong hắn là thái tử.
Quý công công liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo Dạ: “ Chuyện vừa rồi mọi người coi như không nhìn thấy, cũng không nên hỏi nhiều. Đây là chuyện hoàng thượng căn dặn, đừng nghĩ người đang bị bệnh mà có kẻ không kiêng nể gì mà làm chuyện xấu, cho rằng người không hề hay biết? Cho nên mọi người hãy cẩn thận những hành vi của bản thân, giờ mọi người trở về đi! Hôn vương gia có thể ở lại.” Chậc chậc……Hắn diễn như vậy chắc là xong rồi, những người này cũng thật kém.
Chúng đại thần lắc đầu rời đi, Hiên Viên Hạo Y nhìn hoàng huynh trên danh nghĩa của mình nói: “ Có người thất vọng rồi. Phụ hoàng của chúng ta còn chưa có chết thì đã vội vã muốn làm hoàng đế.” Nếu trước kia nàng không biết, thì giờ nàng hận chết Hiên Viên Hạo Dạ, vì sao bọn họ đều là con của phụ hoàng nhưng tính tình lại khác nhau như vậy. Mặc dù mẫu hậu không thể cho hắn tình thương của người mẹ nhưng phụ hoàng cũng rất yêu quý hắn không hề kém nàng và ca ca. Là tại bản thân hắn đã nhiều lần làm chuyện khiến phụ hoàng thất vọng, hơn nữa hắn là một người tàn nhẫn, không xứng đáng làm hoàng đế.
Sắc mặt Hiên Viên Hạo Dạ không đổi, liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo Y rồi quay người rời đi. Kế hoạch hôm nay không thành, đây là do bọn chúng ép hắn đi đến bước cuối cùng: ép Hiên Viên Vinh Hi thoái vị. Hắn cũng không tin, với thân phận trưởng hoàng tử của hắn mà có người dám không phục. Bên cạnh đó, hắn cũng phải sai người đi giết ba tên kia để bịt miệng, bằng không bọn chúng lại lỡ mồm nói ra những điều không nên nói. Phụ hoàng, người không nên trách con, tất cả đều do người bức con.
Lúc này, Thiển Vũ mang theo Thư Hương và Thư Mai đến tòa nhà ở ngoại thành đã rất lâu, thấy người bên trong đã rời đi hết thì ba người mới nhảy xuống rồi đi vào trong tòa nhà. Thiển Vũ làm một động tác ra hiệu mỗi người chia nhau ra tự hành động, Thư Hương và Thư Mai gật đầu đồng ý. Thiển Vũ đi vào căn phòng được phát hiện lần trước, đang chuẩn bị lấy mấy thứ đang được nấu trong lò cho vào một cái bọc thì thấy được tín hiệu Thư Hương và Thư Mai phát ra, đành phải tùy ý lấy mấy thứ rồi đi theo đến chỗ phát ra tín hiệu.
Vừa vào trong, Thư Hương liền lên tiếng: “ Vũ tiền bối, người mau đến đây nhìn xem, người này giống như đang ngủ, ta có kêu thế nào hắn cũng không phản ứng.” Lúc nàng đi vào trong căn phòng này, không cẩn thận để phát ra tiếng động nhưng hắn không hề có chút phản ứng nào, điều này làm cho Thư Hương nghi ngờ.
Thiển Vũ liếc mắt nhìn Thu Hương, Thư Hương liền giơ tay chỉ về một hướng. Thiển Vũ đi chưa được mấy bước, nhìn thấy người nằm trên giường thì ngẩn ra, sao có thể là hắn? Thư Hương gọi hai tiếng thì Thiển Vũ mới giật mình phục hồi lại tinh thần. Trong mắt nổi lên hận ý, nói tàn nhẫn: “ Thư Hương, giết hắn đi, chúng ta phải giết hắn.” Thiển Vũ nói xong liền lấy đoản kiếm trong người ra, tốc độ nhanh như chớp đâm người nằm trên giường.
Thư Hương vội vàng giữ chặt tay Thiển Vũ: “ Vũ tiền bối, đừng vội giết hắn, chúng ta hãy mang hắn về, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối gì? Mục đích đến đây lần này của chúng ta là tra ra manh mối, người nói có phải hay không?” Từ bên ngoài nhìn vào thì chỗ này không lớn nhưng khi đi vào bên trong thì rất rộng. Đã tìm hết tất cả các gian phòng nhưng lại không thể tìm được điểm gì đáng nghi, không bằng mang người này về tra khảo.
“Không, không được, ta nhất định phải giết hắn.” Lúc này Thiển Vũ đã không khống chế được cảm xúc của bản thân, hắn ở trong này thì chắc hẳn nữ nhân kia cũng ở gần đây. Nàng sẽ giết người nam nhân này trước rồi sẽ đi tìm rồi giết nữ nhân kia để báo thù cho con mình.
Thư Hương bị thù hận trong mắt Thiển Vũ hù dọa, sững sờ hỏi: “ Vì, vì sao?”
“Vì hắn đã bao che cho nữ nhân đã giết con ta, hắn là đầu sỏ tạo ra chuyện này, cho nên hắn nhất định phải chết.” Hai mắt Thiển Vũ vô hồn, nói lại những chuyện đã bị chôn thật sâu trong tim. Nhớ đến đứa con hay khóc hay cười của nàng lại tự dưng bị nữ nhân đó hạ độc trở thành một thi thể lạnh băng không còn chút hơi thở. Vì sao? Con của nàng còn nhỏ như vậy mà đã bị chết………Nàng muốn tát nữ nhân đó một cái thì lại bị nam nhân này giữ chặt tay, hắn nói: “ Ta tin tưởng, sư muội sẽ không làm ra chuyện như vậy, vĩnh viễn tin tưởng nàng……..” Ngay tại lúc hắn nói câu đó thì nàng không nhớ rõ chính mình hận nam nhân này đến mức nào.
Đoản kiếm trong tay kề sát cổ Lãnh Kì Duệ. Thư Hương ngây người đứng ở một bên đã quên không tiến lên ngăn cản, thì ra Vũ tiền bối đã từng có con. Mà Lãnh Kì Duệ cảm thấy bản thân mình đã mơ một giấc mơ rất dài, từ lúc quen biết với Ninh Vũ, có quan hệ thể xác đến lúc mất đi đứa con. Hắn thấy bản thân mình hình như chưa từng làm được gì cho Ninh Vũ? Đều là Ninh Vũ làm tất cả mọi chuyện vì hắn. Khi đó hắn từng nghĩ, sẽ giúp sư muội hoàn thành giấc mộng rồi sẽ cùng Ninh Vũ quy ẩn rừng núi. Nhưng khi nhìn đến bộ dáng điềm đạm đáng thương của sư muội thì lại dao động, sư muội là người mà hắn yêu từ khi còn nhỏ, không phải nói bỏ là có thể từ bỏ ngay được.
Hình như vừa rồi hắn nghe được giọng nói của Ninh Vũ. Làm sao có thể? Nàng đã rời đi rất nhiều năm rồi, không thể là nàng được. Không, giọng nói vừa nãy nhất định là của nàng. Không được, hắn không thể tiếp tục ngủ, hắn phải tỉnh dậy, nói lời xin lỗi với Ninh Vũ. Thiển Vũ đang định đâm xuống thì chợt thấy Lãnh Kì Duệ mở mắt. “ Loảng xoảng keng.” Đoản kiếm trong tay Thiển Vũ rơi xuống đất.
Vì Lãnh Kì Duệ đã mê man một thời gian dài nên giọng nói có chút mệt mỏi: “ Thật sự…là nàng…..” Lập tức Lãnh Kì Duệ liền nhận ra Thiển Vũ, bởi vì khuôn mặt của nàng không khác năm đó bao nhiêu.
Thiển Vũ không nghĩ hắn lại tỉnh dậy, nhất thời sững sờ đứng im tại chỗ. Thư Mai ở phái sau đánh nhẹ vào gáy Thiển Vũ, rồi ngẩng đầu nói với Thư Hương: “ Sao còn ngây ra đó? Mau mang hai người đi.”
Biên quan, khi Mạc quốc tấn công thì các tướng sĩ mất rất nhiều sức lực mới có thể bắt được một con voi. Hiên Viên Hạo Thành nghiên cứu con voi này cả ngày mà cũng không tìm ra được sơ hở gì. Hơn nữa trong dân gian có nói, voi sợ chuột hắn cũng đã thử qua, nhưng cũng không hiệu quả. Lai nghĩ đến nhất định người Mạc quốc cũng nghe được điều này nên đã cho voi tập luyện với chuột. Ngay tại lúc này, Hiên Viên Hạo Thành thật mong mình có thể hiểu tiếng của các động vật.
Tô Hoành Diệp bố trí ổn thỏa các tướng sĩ thì đi đến bên người Hiên Viên Hạo Thành: “ Thành hoàng tử, người lại xem cái gì vậy? Chúng ta không thể tiếp tục đợi, chúng ta mau đến Ngọc Môn quan, nếu Ngọc Môn quan bị chiếm thì về sau càng không dễ đoạt lại.” Tuy rằng khi còn ở Hoàng thành hắn đã có chuẩn bị, nhưng sự thiện chiến của Mạc quốc vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Hiên Viên Hạo Thành cũng rất lo lắng, viện quân của Duyệt quốc mãi không thấy, lòng quân đã bắt đầu dao động. Nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài, bởi vì hắn là chủ soái, là người đại diện cho triều đình Hiên Viên. Trấn định nói: “ Đại ca, ta đã biết, trước hết ngươi hãy đi trấn an các tướng sĩ, chỗ này của ta sắp xong rồi.” Sau khi Tô Hoành Diệp rời đi, Hiên Viên Hạo Thành ngồi nhìn con voi trước mặt thật lâu nhưng cũng không phát hiện được gì.
Lại qua một lúc sau, một binh lính chuẩn bị thức ăn vội vàng mang một đám gà đến bên người Hiên Viên Hạo Thành. Lúc này, voi thở hổn hển, làm kinh động đến mấy con gà. Nơi này lập tức ồn ào hẳn lên, hai ba con gà cùng kêu lên đã đủ ầm ỹ. Đúng lúc này, không biết con voi làm sao? Gào thét lui lại mấy bước, voi lui lại mấy bước rồi điên cuồng chạy loạn.
Binh lính chuẩn bị thức ăn hoảng sợ nói: “ Thành hoàng tử, có muốn tiểu nhân sai người bắt nó quay về không?” Đó là gà để tế tổ a, có thể sẽ mang họa cho hắn, cầu mong Thành hoàng tử sẽ không trách tội. Nếu không lát nữa hắn sẽ mang những con gà này chặt thành mấy khúc.
Hiên Viên Hạo Thành bỗng nhiên hiểu ra, đúng vậy, tại sao hắn lại không nghĩ ra? Cười lớn chạy đi, nghe được giọng nói của binh lính chuẩn bị thức ăn mới quay đầu lại: “ Không cần, ha ha, ……Ta đã tìm được biện pháp……Ta đã tìm được biện pháp………” Không còn nhiều thời gian, nhất định phải nói cho đại ca biết việc này. Đáng thương cho binh lính chuẩn bị thức ăn, mờ mịt nhìn Hiên Viên Hạo Thành chạy đi, vì sao hắn để voi của Thành hoàng tử chạy mất mà người lại vui vẻ như vậy?
Tô Hoành Diệp nghe xong lời nói của Hiên Viên Hạo Thành thì nửa tin nửa ngờ, không xác định hỏi: “ Thành hoàng tử, người xác định cách này có hiệu quả, người có thể tưởng tượng nếu khuyết điểm của voi không giống như người nói thì sẽ có hậu quả gì không?” Hắn không thể lạc quan được như Hiên Viên Hạo Thành, đội quân voi là chuyên môn huấn luyện của Mạc quốc, trước kia Lý lão tướng quân dùng đủ mọi cách đều vô dụng huống chi là gà.
“Hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Hai tảng đá bên cạnh Ngọc Môn quan phải chuẩn bị thật cẩn thận, hơn nữa phải thật to.” Hắn cũng không tin voi có thể dùng vòi làm đổ tảng đá to như vậy. Chỉ cần tảng đá không bị hất đổ thì Mạc quốc muốn chiếm Ngọc Môn quan cũng không dễ dàng.
“ Tất cả đều đã chuẩn bị tốt.” Tô Hoành Diệp thấy vẻ kiên quyết của Hiên Viên Hạo Thành cũng không nói gì thêm, cùng lắm thì hắn bố trí cạm bẫy nhiều hơn. Trừ phi hắn chết, nếu không hắn quyết không để quân Mạc quốc đặt chân vào Ngọc Môn quan.
“Đại ca, tin tưởng ta. Để tướng sĩ đến nơi gần nhất mua gà về đây, càng nhiều gà thì càng tốt.” Hiên Viên Hạo Thành rất tự tin, voi sợ chuột không phải là nói dối, cho nên Mạc quốc mới huấn luyện qua vô số lần nên voi mới không còn sợ chuột. Mà sở dĩ voi sợ chuột, rất có thể là vì không quen. Mà ở Mạc quốc, nơi mà mùa hè thì cực nóng còn mùa đông thị lại rất lạnh này thì cơ bản là gà không thể sống được. Cho nên voi bị gà nhiễu loạn mới có thể hoảng sợ đến cuống cuồng như vậy.
“ Được, ta lập tức sai người đi.” Tô Hoành Diệp hành lễ xong rồi lui xuống.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Hiên Viên Hạo Thành, xung quanh thật yên tĩnh. Hiên Viên Hạo Thành lấy khắn thêu trong ngực ra, khăn này là khăn mà Tô Mộ Tịch đã băng bó cho vết thương ngày ấy của hắn. Nhìn khăn tay, Hiên Viên Hạo Thành mỉm cười, Tịch nhi, Hoàng thành thế nào rồi? Nàng đã ứng phó được, đúng không? Tất cả mọi người có khỏe không? Nhất thời, Hiên Viên Hạo Thành muốn cuộc chiến này kết thúc thật nhanh.
/67
|