7 Replies441. Đông Thương binh bại bãi Hoán Khê
“Tin tức tốt” liên tục nối đuôi nhau đến vào dịp cuối đông.
Công chúa Khánh Nguyên sảy thai qua đời trước mắt mọi người, hoàng hậu Đông Thương bị giam cầm. Sau đó, triều đình Đông Thương nội loạn, tiểu hoàng đế bị Dương Nguyên Tố đoạt đế vị lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nhân dân Đông Thương, lại một lần nữa có kẻ ủng hộ hắn lên kế vị.
Tạ Ngữ cũng phái người trở lại thượng đô, mang cho La Duy thư hồi âm của Tư Mã Thanh Sa, còn bản thân quay trở về Chu doanh ở Hoán Khê cống hiến.
La Duy đọc thư của Tư Mã Thanh Sa xong, thật lâu không nói gì, sau đó nói với chúng thần, Tư Mã Thanh Sa lại một lần nữa hòa hảo với bệ hạ của họ.
“Tư Mã Thanh Sa nguyện liên thủ một lần nữa với Đại Chu chúng ta?” Vương thượng thư kinh hỉ hỏi.
“Hẳn là vậy.” La Duy ném thư của Tư Mã Thanh Sa vào lò lửa, nhìn bức thư ấy hóa tro tàn: “Giữa hai quốc gia chưa bao giờ có hữu nghị, chỉ có lợi ích.”
“Vậy… chúng ta phải làm như thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy.
“Tử Chu đã mang binh đến Thiên Thủy Nguyên.” Trên mặt La Duy chẳng có chút vui mừng, thản nhiên nói: “Trận này sẽ đánh rất lâu, cái chúng ta phải làm, chính là khiến đại quân không thiếu thốn lương thảo, dân chúng cũng phải khôi phục bình tĩnh.”
Vương thượng thư nói: “Vậy vương gia nghĩ trận này phải đánh mấy năm?”
“Không biết.” La Duy che miệng ho khan: “Chẳng qua hôm nay ta có thể ngủ thật say.”
Vương thượng thư vội cáo lui, ông cũng muốn La Duy nghỉ một chút.
La Duy có thể nằm xuống ngủ một giấc, nhưng Dương Nguyên Tố lại mất ngủ.
Đông Thương đột nhiên phát sinh đại loạn, khiến đầu hắn cứ như sắt rỉ, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Chúng tướng theo Dương Nguyên Tố vào Bắc Yến lúc này ầm ầm dâng tấu xin Dương Nguyên Tố cho về Đông Thương. Không thể để họ chiến đấu ở tiền phương mãi, tại sao sau khi chiến thắng rồi họ lại không thể về nhà?
Dương Nguyên Tố không tin hoàng hậu sẽ giết Khánh Nguyên. Sauk hi suy nghĩ cẩn thận về cái chết của Khánh Nguyên, hắn nghĩ nhất định là độc kế của người Chu. Dương Nguyên Tố đứng ngoài trướng, mùa xuân Bắc Yến đã đến rồi, nhưng trời vẫn còn đổ tuyết, doanh trại Đại Chu cách khá xa, Dương Nguyên Tố hỏi chính mình, cơ hội giết chết Long Huyền rõ rang ở ngay trước mắt, cẳng lẽ hắn phải buông tay sao?
“Bệ hạ.” Phụ tướng Dương Nguyên Tố tín nhiệm nhất bước tới phía sau.
“Ngươi cũng tới khuyên trẫm rút quân?”
“Nếu Long Huyền chết, Chu triều như rắn mất đầu, bệ hạ có cơ hội chiếm lấy giang sơn Đại Chu, thì thần nghĩ không thể rút quân.”
“Nói tiếp.”
“Nhưng hiện tại thần phát hiện, cho dù Long Huyền có chết ở bãi Hoán Khê, thì Chu triều cũng sẽ không sinh loạn, nhiếp chính vương La Vân Khởi cũng có tài đế vương.”
Dương Nguyên Tố thở “phù” một hơi rồi xoay người lại.
Phụ tướng Đông Thương cung kính nói với Dương Nguyên Tố: “Bệ hạ giết Long Huyền, thần thấy đó chỉ là thứ giúp La Vân Khởi đăng cơ mà thôi.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Dương Nguyên Tố giờ đây rốt cuộc đã hạ quyết tâm buông cơ hội này, rút quân về Đông Thương.
Nhưng thứ Dương Nguyên Tố không ngờ tới là, lúc này Tư Mã Thanh Sa lại cùng chung ý chí với Long Huyền, họ cùng nhau diệt Đông Thương. Tư Mã Thanh Sa muốn đoạt bình nguyên Sơn Âm của Đông Thương cạnh cửa Xuân Độ, khiến từ nay về sau nếu có chiến sự thì Đông Thương có cháy bừng bừng thì lửa cũng không thể lan tới Bắc Yến. Mà dã tâm của Long Huyền hiển nhiên lớn hơn Tư Mã Thanh Sa rất nhiều, hắn đã nghe Tạ Ngữ kể về kế hoạch của La Duy, sau khi khiếp sợ, Long Huyền mới phát hiện, lúc này đây chờ hắn không phải là sự thất bại, mà là một một cơ hội khiến Đại Chu mở mang bờ cõi, hắn có thể chiếm được Nam Chiếu, thậm chí là quốc thổ Đông Thương.
“La Duy.” Long Huyền vui sướng nói với Tạ Ngữ: “Cùng người này sóng vai lo chuyện giang sơn là phúc khí của trẫm.”
Tạ Ngữ lúc này lại nói một câu trái lương tâm: “Vương gia rất lo lắng cho bệ hạ.”
“Trẫm sẽ sống để quay về gặp y.” Long Huyền vui vẻ nói.
Tạ Ngữ cười phụ họa, nay cái gì cũng không quan trọng bằng trận đánh kia, có một số việc, tốt nhất cứ để sau khi trở về hai người sẽ giải quyết với nhau.
Dương Nguyên Tố chuẩn bị lời ăn tiếng nói, định đêm nay nói với Tư Mã Thanh Sa chuyện mình muốn rút quân. Dương Nguyên Tố đã quyết tâm, nhưng trong long vẫn không thể bình yên, rất nhiều đêm hắn đều ngồi cô độc dưới ánh đèn. Vốn định sau khi diệt Long Huyền, hắn sẽ tử chiến với Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần đoạt được cửa Xuân Độ, thiên hạ Bắc Yến sẽ ở ngay trước mắt, không ngờ lại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. La Duy, Dương Nguyên Tố lúc này cũng nghĩ đến La Duy, hắn không thể thua trong tay y được, không ngờ thiếu niên này lại có bản lĩnh ấy, dám khiến Dương Nguyên Tố không kịp trở tay.
Dương Nguyên Tố ngồi trong trướng thâu đêm, đến gần sáng đột nhiên nghe thấy ngoài trướng có tiếng kêu. Dương Nguyên Tố đứng lên, hắn cho rằng Long Huyền lại phái người đến tấn công.
“Bệ hạ!” Một tướng quân mặc áo giáp chạy đến cửa trướng ngay lúc Dương Nguyên Tố chưa kịp ra ngoài: “Long Huyền dẫn người đến đây, Tư Mã Thanh Sa lại phản!”
Dương Nguyên Tố bước ra khỏitrướng, trước mắt hắn lại là một mảnh binh đao.
“Bệ hạ!” Tướng quân tới báo tin không rảnh để ý đến lễ quân thần nữa, vội kéo Dương Nguyên Tố chạy đi: “Ngài mau theo thần ra khỏi doanh trại!”
Tuyết vẫn không ngừng, chiến mã không thể chạy nhanh, những người trước mắt đều phải bộ chiến.
Dương Nguyên Tố bị tướng quân kéo đi vài bước, đột nhiên hất tay gã ra, gào lớn: “Trẫm muốn đi tìm Tư Mã Thanh Sa! Đồ tiểu nhân lật lọng!”
Phụ tướng bên cạnh Dương Nguyên Tố âm thầm thở dài, bọn họ có thể phản Long Huyền, thì tại sao Tư Mã Thanh Sa lại không thể phản họ? Trước kia gã từng nhắc nhở chủ tử, rằng so với Long Huyền, thì Bắc Yến càng gây nguy hiểm cho Đông Thương hơn. Nếu Long Huyền đề nghị hòa hảo với Tư Mã Thanh Sa, thì rất có khả năng Tư Mã Thanh Sa sẽ liên kết với Long Huyền. Chỉ là lúc trước hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, lời gã không lọt được vào tai Dương Nguyên Tố. Hiện tại bọn họ bị Tư Mã Thanh Sa chém lại một đao, rơi vào tình cảnh giống Long Huyền lúc bị dồn vào bãi Hoán Khê, có thể trách ai chứ?
“Dương Nguyên Tố ở kia!”
“Hoàng đế Đông Thương đang ở chỗ đó!”
Tiếng la Dương Nguyên Tố vang lên, Chu quân phát hiện hắn đang đứng đó, phấn khích lao đến tấn công.
“Bệ hạ! Mau đi đi!” Tướng quân bị Dương Nguyên Tố hất tay ra lúc này lại nắm lấy tay hắn, kêu lên: “Ngài cùng mạt tướng lao ra trước đi! Thừa dịp lúc này còn kịp!”
“Đi mau!” Phụ tướng đẩy lưng Dương Nguyên Tố: “Bây giờ không phải lúc tìm Tư Mã Thanh Sa!”
Tướng quân thấy Dương Nguyên Tố vẫn đứng bất động, không biết suy nghĩ cái gì, dứt khoát xoay người, khiêng Dương Nguyên Tố lên vai: “Mạt tướng vô lễ, chờ ra khỏi liên doanh, mạt tướng tùy bệ hạ xử trí!” Nói xong lời này, tướng quân khiêng Dương Nguyên Tố đạp tuyết mà đi, chạy thẳng về phía phía đông nam.
Lúc này Long Huyền được Vệ Lam bảo vệ, Tạ Ngữ dẫn đường, đi tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa.
Hai vị đế vương nhìn lẫn nhau, tâm tư phức tạp, khó có thể nói nên lời.
442. Cháo bí đỏ
Yến Chu hai quân liên thủ, khiến trận đại chiến này thổi quét thiên hạ, tình hình chiến tranh đột biến, Đông Thương vốn ban đầu còn chiếm ưu thế, vậy mà chỉ trong tích tắc đã trở nên nguy khốn.
Dương Nguyên Tố không phải kẻ chỉ biết ngồi chờ chết, sau một đêm hoảng hốt bại trong bãi Hoán Khê, thì lui về cửa Xuân Độ, nhất thơi dung mãnh đoạt dược cửa Xuân Độ. Đại quân ba nước, them một vài quốc gia nữa lục tục tham chiến, mười bảy nước hỗn chiến tại cửa Xuân Độ, sử sách gọi là trận Khải Triết Xuân Độ.
Mà tại Đại Chu, La Duy nhận được văn kiện khẩn cấp của Tín vương, sau khi biết tin Khải Triết tự sát bỏ mình, một bên bảo Tín vương giấu tin Khải Triết vương qua đời, một bên đưa mười bảy vạn đại quân lấy được từ các lần chinh phạt tiền vào đất Nam Chiếu.
Năm người Long Thập lúc này cũng bị La Duy phái vào trong đại quân tiến đánh Nam Chiếu, bắt đầu lo cho tiền đồ của chính họ.
Máu nhuộm giang sơn, nói là sinh linh đồ thán cũng được, nói là chư hoàng tranh giành cũng thế, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Du đồng trong Y Cẩm viên lại một lần nở hoa trắng, khi hoa sắp tàn, La Duy mới phát hiện, thì ra du đồng đã nở hoa. Nhìn muôn ngàn cánh hoa bay theo gió, khuôn mặt La Duy đã bao lâu không thấy vẻ tươi vui, lúc này lại khẽ mỉm cười.
“Vương gia.” Triệu Phúc lại đưa một đám quan viên tiến vào.
“Hạ quan khấu kiến vương gia.” Các quan viên vừa vào đến sân, nghe Triệu công công gọi người vẫn còn mặc áo bông đứng dưới hành lang này là vương gia, đều vội vàng quỳ trên mặt đất.
La Duy nhìn đám quan viên, nay Đại Chu đã mở nhiều khoa cử, đây đều là những người vừa đỗ đạt, được trao tặng quan hàm, sắp sửa được đưa về các địa phương làm quan: “Đứng lên đi.” La Duy che miệng ho khan vài tiếng, giọng nói trở nên hơi khàn khàn.
Các quan viên cùng nhau đứng lên, hiện tại ở bên ngoài, La Duy đã có tiếng lãnh huyết vô tình, tuy rằng nay nay họ nhìn thấy người thật, cảm thấy La Duy không đáng sợ như trong truyền thuyết, nhưng chẳng ai dám đánh mất lễ tiết trước mặt La Duy.
“Các ngươi mới làm quan.” La Duy tùy ý ngồi trên lan can hành lang, nói với đám quan viên: “Đạo lý lớn ta không muốn nói, các ngươi đều là người đọc sách, những đạo lý này đều có trong sách cả. Ta chỉ nói với các ngươi một câu thôi, đến nhậm chức, các ngươi chính là quan phụ mẫu một phương, nếu trong số các ngươi ai truyền ra tiếng ác, bị ta biết, ta nhất định sẽ không tha mạng.”
“Hạ quan ghi nhớ lời vương gia dạy bảo.” Đám quan viên vội khom người nói.
“Ra khỏi cung đi nhậm chức đi.” La Duy nhìn đám quan viên đáp lại lời mình, không nói thêm gì nữa, phất tay để họ lui ra.
“Chư vị đại nhân mời đi theo nô tài.” Triệu Phúc vội tiến lên, đưa đám quan viên ra ngoài.
La Duy định ngẩng đầu ngắm hoa trên cành, thì lại ho khan một trận, cổ họng ngòn ngọt, y vội đưa tay che, máu nhiễm bẩn bàn tay y.
“Vương gia!” Ngụy thái y trong phòng nghe thấy tiếng La Duy ho khan, chạy ra ngoài, vừa lúc thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay La Duy.
“Đừng kêu.” La Duy phun ra một ngụm máu, trong người mới thư thái một ít, thấy Ngụy thái y hoang mang rối loạn chạy về phía mình, vội vàng nói.
Ngụy thái y ngậm miệng, đến gần La Duy: “Ngực lại đau?”
La Duy khoát tay: “Ta muốn ngủ một giấc, chỉ là không ngủ được.”
Ngụy thái y đỡ La Duy đứng dậy, La Duy hiện tại không gầy như trước kia, thoạt nhìn còn có da có thịt hơn trước, chỉ là Ngụy thái y và những người hầu hạ La Duy đều biết, hiện giờ toàn thân La Duy đang phù thũng.“Không ngủ được thì nằm một lát cũng hay.” Ngụy thái y vừa nói vừa đỡ La Duy về phòng ngủ.
“Ta muốn đến thư phòng.” La Duy lại nói: “Nhiều tấu chương như vậy, hôm nay không xem thì ngày mai lại chất đống.”
“Mặc kệ nó đi.” Ngụy thái y gấp gáp: “Mạng ngươi chẳng lẽ không quan trọng bằng tấu chương?”
“Đến thư phòng.” La Duy cố chấp nói.
“Cứ nằm một lát đã.” Ngụy thái y cầu xin La Duy.
“Ta nằm xuống thấy khó chịu.” La Duy chỉ vào ngực: “Ngồi thoải mái hơn.”
Ngụy thái y đành đỡ La Duy về thư phòng: “Trận này đánh tận ba năm, sắp sang năm thứ tư rồi, vương gia, lúc nào mới đánh xong cơ chứ?”
“Nhanh nào.” La Duy nói: “Nhanh.”
Một tiếng “nhanh” của La Duy, du đồng rơi rụng, mùa hạ đến, hồ nước nơi Thúy Đảo nở đầy hoa sen, chỉ là hệt như tuyết hoa du đồng giữa tháng năm, không có ai thưởng thức. Trời về thu mát mẻ, một năm nay Đại Chu mưa thuận gió hoà, nghênh đón vụ thu đầu tiên, La Duy lấy than phận nhiếp chính thân vương chiếu cáo thiên hạ, năm nay Đại Chu miễn thuế, công nông thương cùng quốc gia đánh trận ba năm, rốt cục cũng đến lúc xả hơi. Tàn thu, mùa đông đến, mùa đông năm nay thượng đô thường xuyên đổ mưa, chỉ là không có tuyết.
Giao thừa năm nay, La Duy không ăn bữa cơm đoàn viên, La Tri Ý muốn dẫn các hoàng tử cùng trải qua giao thừa, La Duy vẫn tự nhận không thích trẻ con tất nhiên chối từ, người nhà và bạn bè đều không có ở bên, nhìn Triệu Phúc bày cả bàn đầy ắp đồ ăn cho mình, La Duy lại nói với Triệu Phúc: “Thưởng hết cho hạ nhân ăn đi.”
“Vương gia.” Triệu Phúc hỏi La Duy: “Hôm nay là giao thừa, ngài không muốn ăn gì hay sao? Hay nô tài để bánh gạo nếp lại?”
La Duy nhìn đĩa bánh gạo nếp trên bàn, đột nhiên nói với Triệu Phúc: “Ta muốn ăn một bát cháo bí đỏ.”
Triệu Phúc không hiểu tại sao La Duy lại đột nhiên muốn ăn cháo bí đỏ, nhưng hiếm lắm mới thấy La Duy gọi món ăn, Triệu Phúc vội chạy về phía nhà bếp ở Y Cẩm viên. Triệu Phúc không dám chắc nhà bếp có bí đỏ, gã nghĩ nếu nhà bếp không có, thì gã sẽ đến hỏi Ngự Thiện Phòng, nếu hôm nay trong cung không tìm ra bí đỏ, gã sẽ mang người ra ngoài cung tìm, tóm lại giao thừa này, chắc chắn gã phải để La Duy được ăn cháo bí đỏ.
Một bàn đồ ăn dọn hết, La Duy lại bù đầu vì công việc.
Triệu Phúc ôm một trái bí đỏ ở Ngự Thiện Phòng, để đầu bép nấu cháo.
Biết là La Duy gọi món, đầu bếp vội vàng rửa bí, cắt bí, nấu cháo, còn hỏi Triệu Phúc: “Triệu công công, vương gia ăn một mình hết một nồi cháo à?”
Triệu Phúc liền nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn cùng vương gia.”
Đầu bếp gật đầu, hôm nay là giao thừa, trong triều nghỉ, Y Cẩm viên đã không có người đến người đi, không khí có vẻ lạnh lẽo giữa cái thời khắc người người đoàn tụ này. Có hạ nhân cùng La Duy trải qua giao thừa cũng hay, tóm lại không phải phải một mình bước qua năm mới, cũng vui hơn chút ít.
Khi Triệu Phúc mang cháo bí đỏ lên cho La Duy, y dường như dã quên mất là mình từng dột nhiên muốn ăn món này.
“Vương gia.” Triệu Phúc nói: “Vừa nấu xong đấy, ngài nếm thử đi.”
La Duy nhìn bát cháo bí đỏ trước mặt: “Hóa ra đúng là phải thái thành miếng.”
“Vương gia nói gì ạ?” Triệu Phúc không hiểu lời La Duy nói.
“Trước kia ta từng tự tay làm, khi đó ta không biết bí đỏ phải thái miếng hay là thái sợi.” La Duy nói.
“Vậy cuối cùng vương gia thái bí thế nào?”
La Duy cười lắc đầu, đút một miếng cháo vào miệng.
Triệu Phúc ở một bên hỏi: “Có hợp khẩu vị vương gia không ạ?”
“Cũng không tệ lắm.” La Duy nói, đều là cháo bí đỏ thôi mà, hệt như hồi y ở thung lũng Thanh Sơn, cùng Lam ăn món cháo này.
443. Long Huyền về triều
Trận Khải Triết đánh tổng cộng bảy năm.
Cuối cùng trận này thổi quét toàn bộ thiên hạ, Nam Chiếu diệt quốc, quy về Đại Chu, Bắc Yến và Đại Chu chia nhau một nửa quốc thổ Đông Thương.
Ngày Long Huyền về triều là một ngày tháng tư, muôn người ở thành thượng đô đều đổ xô ra đường, dân chúng già trẻ gái trai dắt nhau ra cửa Bắc đón chào.
La Duy mang theo cả triều văn võ, tới cửa Bắc chậm hơn dân chúng, nhìn trước mắt biển người tấp nập, La Duy cũng chỉ nhíu nhíu mày, sau đó xuống xe ngựa.
Dân chúng nhìn thấy La Duy đến, ai ai cũng nghĩ có lẽ Bình Chương đế sắp về đến nơi rồi, càng kiễng chân mong bóng dáng Long Huyền.
Ước chừng một nén nhang sau, xa xa là đại quân chiến thắng trở về, giữa đám người vỡ òa tiếng hoan hô.
Lực chú ý của La Duy lại bị cuốn theo tơ liễu bay bay, không ngờ cảnh xuân thượng đô mấy năm nay chẳng đổi, mỗi lần xuân đến liễu lại xanh.
“Vương gia.” Triệu Phúc thấy La Duy không để tâm, nhìn đại quân cách bọn họ ngày càng gần, liền tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói với La Duy: “Bệ hạ tới trước mắt rồi.”
Lúc này La Duy mới nhìn về phía trước. Trước kia có chiến báo trở về, nói hiện trên người Long Huyền có thương tích, sẽ không cưỡi ngựa vào thành. La Duy không ngờ vẫn có thể nhìn thấy Long Huyền, thế nhưng ánh mắt y lại dõi theo từng bước đại quân, tìm kiếm bóng dáng Vệ Lam. Vệ Lam chỉ huy quân tiên phong, có lẽ y sẽ nhìn thấy Vệ Lam đầu tiên nhỉ.
“Vương gia.” Triệu Phúc lại nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang ở trước mặt rồi.”
Bấy giờ La Duy cũng nhìn thấy Long Huyền, nhưng rồi lại lập tức kiếm tìm bóng dáng Vệ Lam, y không nhận được chiến báo nói Vệ Lam bị thương, thế nhưng vì sao tìm mãi mà chẳng nhìn thấy Vệ Lam? La Duy bắt đầu sốt ruột, Vệ Lam bị thương sao? Long Huyền cố ý gạt mình? Trong lòng sinh ra nghi vấn, La Duy càng vội vàng tìm kiếm giữa đại quân.
Trên ngực trên bụng Long Huyền có vết thương, nhưng trước khi tới gần thành thượng đô, thì hắn vẫn kiên trì cưỡi ngựa. Hắn từng đồng ý với La Duy rằng hắn sẽ đắc thắng về triều, nếu ngồi ở trên xe ngựa như một người bệnh tiến vào cửa Bắc thành thượng đô, thì Long Huyền thấy nó khác một trời một vực với lời hứa đắc thắng trở về. Từ xa Long Huyền đã thấy quần thần vây quanh La Duy, y không có quan phục, vẫn mặc áo khoác thật dày, nhiều người đứng ở nơi đó như vậy, La Duy tuy gầy yếu nhưng lại có khí thế chủ nhân. Long Huyền chăm chú nhìn La Duy, đến cả từng hoa văn trên áo choàng La Duy mặc hắn cũng ngắm nhìn thật kỹ.
Tiếng hoan hô cách Long Huyền càng ngày càng gần, càng ngày càng to, đến lúc Long Huyền đứng dưới cửa Bắc, tiếng hoan hô như đã nổ tung.
“[Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế]!”
Mọi người cùng nhau quỳ rạp xuống trước ngựa Long Huyền, tung hô vạn tuế.
“Vân Khởi.” Long Huyền thấy La Duy cũng quỳ gối trên mặt đất, vội vàng xuống ngựa. Khi hai chân tiếp xúc với mặt đất, miệng vết thương của Long Huyền chợt trở nên đau đớn, thế nhưng hắn chẳng rảnh bận tâm, bước nhanh đến trước La Duy, đưa tay nâng y dậy: “Vân Khởi, ta đã trở về!” Long Huyền lớn tiếng nói với La Duy.
La Duy ánh mắt lạnh lùng, y nhìn Long Huyền trước mặt, bảy năm chinh chiến, Long Huyền gầy đi nhiều, thêm vết thương chưa lành, trên mặt còn vương chút thần sắc bệnh tật.
“Vân Khởi?” Long Huyền bị sự lạnh lùng của La Duy làm đông cứng nụ cười.
“Bệ hạ, về cung đi.” Khóe miệng La Duy hơi cong lên, cuối cùng cũng cho Long Huyền thấy một nụ cười, thản nhiên nói.
“Ngươi…” Long Huyền nhìn quần thần, nhìn dân chúng, kéo tay La Duy nói: “Ngươi theo ta lên kiệu về cung đi.”
“Ta ngồi xe ngựa đến.” La Duy nói: “Nếu đi theo sau kiệu của bệ hạ thì còn được.”
“Đi thôi.” Long Huyền nắm tay La Duy không buông: “Ngươi để ta nhìn ngươi thật kỹ nào.”
“Bệ hạ, không thích hợp đâu.”
“Ta bảo ngươi ngồi, ai dám nói không hợp?” Long Huyền nói: “Vân Khởi, ngươi sẽ không vì một chỗ ngồi mà dùng dằng với ta cả buổi sáng chứ?”
La Duy nhìn bá quan văn võ và dân chúng xung quanh, y đã làm chủ nhân Đại Chu vài năm rồi, những người này chẳng ai dám nhìn y lâu một chút.
“Ta đỡ ngươi lên.” Long Huyền vẫn nắm chặt tay La Duy không buông, kéo La Duy về phía kiệu.
La Duy bị Long Huyền ép lên kiệu của hắn, càng thầm sinh nghi chuyện không tìm thấy Vệ Lam, ánh mắt nhìn về phía Long Huyền càng thêm lạnh.
“Ngươi không vui?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Các huynh trưởng của ta đâu?” La Duy hỏi.
“Bọn họ đang ở quân doanh, Trữ Phi và… và Vệ Lam đều ở đó.” Long Huyền nói: “Ngươi yên tâm chưa?”
La Duy nhìn sang bên cạnh, không thèm nhìn Long Huyền.
Long Huyền trong tai nghe thấy tiếng con dân của mình hoan hô, thế nhưng không hiểu sao lại chẳng thể vui mừng nổi.
Kiệu đi qua đầu đường thượng đô, Long Huyền vài lần muốn nói chuyện với La Duy, thế nhưng thấy La Duy chỉ chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài, đành nắm chặt một bàn tay y, cùng y ngắm phong cảnh. Long Huyền xa nhà bảy năm, La Duy ở trong cung vẫn chưa từng ra ngoài, xa cách bảy năm, giờ đây hai người lại cùng nhau ngắm cảnh. Mùa xuân là mùa đẹp nhất ở thượng đô, nơi nơi là cây xanh cùng hoa tươi, đối với Long Huyền và La Duy lâu không nhìn thấy chúng mà nói, hết thảy đều quen thuộc, tựa như họ không hề có bảy năm xa cách nơi này.
“Nơi này hệt như ngày xưa chúng ta từng đi qua vậy.” Long Huyền chỉ vào một nhà hàng bên đường nói với La Duy.
La Duy nhìn theo ngón tay Long Huyền, là một hàng kẹo.
“Khi đó ngươi thích nhất là đến chỗ này, ta nhớ ngươi từng nói, ngươi thích nhất là kẹo tuyết lê ở đây.”
Chuyện hồi nhỏ, La Duy đã không còn nhớ rõ, y chỉ nghe Long Huyền nói, mới mơ hồ nhớ lại quãng thời gian mê kẹo ngọt kia.
“Lần này ta trở về, hay là chúng ta xuất cung ăn kẹo tuyết lê một lần nhé?” Long Huyền hỏi La Duy: “Không mang theo ai cả, chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Ta đã sớm không thích ăn kẹo nữa.” La Duy nói: “Bệ hạ, chúng ta đều không còn là trẻ con.”
Long Huyền nghẹn lời.
Hai người trầm mặc ngồi trên kiệu, nhìn phố xá trước mắt biến hóa không ngừng, Long Huyền suy đoán tâm tư La Duy, thế nhưng không đoán được, mà La Duy chỉ muốn nhớ kỹ tất cả những gì y nhìn thấy hôm nay. Tiếp theo không biết phải chờ tới lúc nào, y mới có thể bước ra khỏi hoàng cung kia. La Duy nhìn về phía Long Huyền, liệu người này có thể nể tình y giúp hắn trị vì đất nước bảy năm mà thả y đi không?
Cổng chính hoàng cung mở rộng, lúc này nó cũng đón chào chủ nhân của nó.
Long Huyền nắm tay La Duy, ngồi trên kiệu trở về ngôi nhà của hắn: “Vân Khởi.” Khi kiệu đến giữa hoàng cung, Long Huyền đột nhiên nói với La Duy: “Ta sống sót trở về, ngươi… ngươi cười với ta một lần được không, Long Huyền đã sống sót trở về rồi.”
La Duy dường như sửng sốt, không phải vừa rồi y mới cười đó sao?
444. Vẫn sẽ đau lòng
Thái y trong thái y viện đã sớm phụng lệnh La Duy, đứng ngoài điện Trường Minh chờ Long Huyền.
La Duy xuống kiệu trước Long Huyền rồi nói với hắn: “Trên người bệ hạ có thương tích, nên để các thái y xem lại thì hơn.”
Câu này mang theo ý quan tâm hàm xúc, khiến tâm tình Long Huyền khá lên một chút, hắn xuống kiệu rồi nói: “Ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại đâu.”
“Thân thể bệ hạ liên quan đến an nguy của xã tắc.” La Duy nghiêng người đứng sang một bên: “Thần mời bệ hạ vào điện.”
“Giữa ngươi và ta, không cần phân quân thần như vậy.” Long Huyền nói: “Ngươi đối với ta, không phải thần tử.”
Trên mặt La Duy không nhìn ra hỉ nộ, chỉ nói: “Vào điện đi.”
Điện Trường Minh đã bảy năm không có người cư trụ, nhưng bởi vì mỗi ngày đều có người quét tước cẩn thận, nên vẫn luôn sáng sủa sạch sẽ, cứ như Long Huyền chưa từng rời đi.
Phúc Lai bước thấp bước cao đỡ Long Huyền nằm lên long tháp.
Long Huyền nằm xuống liền gọi La Duy: “La Duy, ta…”
“Thái y đâu?” La Duy không đợi Long Huyền nói hết câu, quay đầu gọi thái y đang quỳ trên mặt đất: “Mau đến xem vết thương cho bệ hạ.”
Mấy thái y chuyên trị ngoại thương vội đứng lên, bước nhanh tới gần long tháp.
Long Huyền để Phúc Lai hầu hạ cởi áo.
Mấy thái y thấy ngực và bụng Long Huyền băng trắng toát, chưa nhìn thấy miệng vết thương, nhưng chỉ cần vết thương ở vị trí này cũng đủ để các thái y toát mồ hôi hột.
Long Huyền không quan tâm đến vết thương của mình, hắn biết vết thương này không ảnh hưởng đến tính mạng, hắn chỉ nhìn La Duy, thấy La Duy đưa lưng về phía mình, đi vài bước mới dừng lại, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy vết thương của hắn. Sắc mặt Long Huyền ảm đạm, nhưng hắn không gọi La Duy lại gần, còn việc giả bộ đáng thương để nhận sự thông cảm của La Duy thì Long Huyền không làm được.
“Vương gia.” Triệu Phúc vội vàng chạy đến cạnh La Duy thì thầm: “Tín vương gia và văn võ đại nhân đều đang ở ngoài điện.”
Thế này La Duy mới hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, ngài định khi nào gặp quần thần? Tín hoàng thúc và các hoàng thân, các đại thần đều đã đến.”
Long Huyền nói: “Lát nữa trẫm sẽ đi gặp bọn họ, bảo họ chờ ở ngoài điện trước đã.”
La Duy vung tay ra hiệu cho Triệu Phúc.
“Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.” Rốt cuộc Long Huyền cũng tìm được đề tài để nói với La Duy, chuyện riêng tư y không chịu nói với hắn, hẳn là chuyện quốc sự y sẽ chịu nói chứ?
“Bệ hạ chinh chiến bên ngoài mới là vất vả.” La Duy nói, rồi lại che miệng ho khan.
“Ngươi bị cảm lạnh à?” Long Huyền lập tức hỏi: “Sao lại ho khan?”
“Không sao đâu.” La Duy ho khan vài tiếng rồi mới cố gắng nén cơn ho lại: “Bệnh nhẹ ấy mà.”
“Thế sao ngươi còn đứng đấy?” Long Huyền hỏi.
Có tiểu thái giám tùy thị Long Huyền nhanh chóng mang ghế ra cho La Duy.
La Duy đã sớm cảm thấy mệt mỏi, Long Huyền bảo y ngồi, y cũng không chối từ nữa.
“Sắc mặt ngươi khó nhìn lắm.” Long Huyền nhìn La Duy ngồi xuống rồi mới nói: “Gần đây sức khỏe không tốt sao?”
“Sức khỏe thần vẫn luôn như vậy.” La Duy đáp.
“Ngươi…” Long Huyền thở dài, lại nói đến chuyện quốc sự: “Thường Lăng chết rồi, mấy năm nay vẫn là Triệu Hạc Niên quản kinh đô, tuổi ông ấy đã lớn, ngươi không định để ai thay thế sao?”
“Cái này nên do bệ hạ định đoạt thì hơn.” La Duy nói.
“Ngươi không chọn ai à?”
“Bệ hạ cũng nên hỏi ý kiến Triệu đại tướng quân một chút.” La Duy nghiêm túc nói: “Xem trong đám bộ hạ của ông ấy có ai dùng được không.”
“Lần này rất nhiều tướng quân lập được chiến công.” Long Huyền nói: “Ta muốn phong thưởng hết, La Duy, ta muốn để La Vũ Hiên tiếp quản binh của Triệu Hạc Niên, ngươi thấy thế nào?”
La Duy hạ lông mi, để người khác không nhìn thấy ánh mắt y: “Nhị ca ta nên ở lại Nam Chiếu thì tốt hơn, nơi đó là do huynh ấy đánh bại, cũng quen thuộc hơn.”
“Cũng được.” Long Huyền nói: “Để ta cân nhắc lại mấy tướng quân ở kinh đô.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
“Ngươi nói xem, sau khi ta trở về thì việc đầu tiên phải làm là gì?”
La Duy nói: “Phong thưởng người có công.”
Long Huyền lại hỏi: “Vậy đại tang của Hoàng tổ mẫu và Tường thì sao?”
“Bệ hạ hãy lo hết chuyện vui lẫn chuyện đại tang, thần không có ý kiến.”
Long Huyền nở nụ cười tự giễu: “Ta nghĩ ta nên đi thăm mẫu phi mình mới đúng.”
La Duy bất động thanh sắc: “Đây là chuyện nhà của bệ hạ, thần không tiện nhắc đến.”
“Nếu thật sự chỉ là chuyện nhà thì tốt biết mấy.” Long Huyền thở dài.
La Duy không nói thêm gì với Long Huyền nữa, mà chỉ hỏi thái y: “Vết thương của bệ hạ thế nào?”
“Không có việc gì.” Long Huyền lắc lắc tay với các thái y: “Toàn vết thương ngoài da ấy mà.”
Chiến báo chỉ nói Long Huyền bị thương, nếu đến hoàng đế cũng bị thương, vậy thì Vệ Lam và hai huynh trưởng… La Duy nghĩ đến đây, đứng dậy tới gần long tháp, liếc mắt đã thấy mấy miệng vết thương chồng chéo trên ngực trên bụng Long Huyền, chưa đóng vảy, vẫn lộ máu thịt ra ngoài.“Đây là vết đao chém?” La Duy hỏi, vẻ mặt có chút phức tạp, trong nháy mắt nhìn những vết thương kia, y vẫn sẽ đau lòng, tại sao hắn lại bị thương thành như vậy?
“Hai quân chém giết.” Long Huyền vội đáp: “Vết thương thế này là chuyện thường, Vân Khởi, ngươi đừng lo lắng.”
La Duy cắn cắn môi, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, đại ca của thần đang ở ngoài điện, thần có thể ra ngoài gặp huynh ấy trước không?”
“Các ngươi có thể về Y Cẩm viên nói chuyện.” Long Huyền nói, có câu hỏi ban nãy của La Duy, đối với hắn là quá đủ rồi: “Đêm nay ta sẽ mở tiệc chúc mừng thắng lợi, ngươi vốn không thích náo nhiệt, cứ dùng cơm với đại ca ở Y Cẩm viên là được rồi. Sứ thần các nước kết đồng minh với nước ta sắp đến thượng đô, yến tiệc ấy ngươi đến cũng không muộn.”
La Duy khom người trước Long Huyền, nói một tiếng tạ, rồi bước nhanh ra ngoài.
“Có cái gì thì cứ nói đi.” Mắt thấy La Duy đã ra ngoài, Long Huyền mới lạnh giọng nói với thái y đang định lên tiếng.
Thái y này vội đáp: “Bệ hạ, miệng vết thương của ngài có mủ, thần muốn xin bệ hạ hãy làm sạch hết mủ đó.”
“Tối hẵng làm.” Long Huyền nói: “Trẫm phải gặp quần thần đã.”
“Thần tuân chỉ.” Lời Long Huyền không ai dám không nghe, các thái y lại vội vã băng lại vết thương cho Long Huyền.
Long Huyền lại dùng một chén rượu thuốc, rồi mới để Phúc Lai và hai tiểu thái giám hầu hạ hắn thay quần áo. Đến khi Long Huyền ra khỏi phòng ngủ, lại có thị vệ đến gần bẩm báo, rằng La Duy đưa La Khải về Y Cẩm viên. Long Huyền ừ một tiếng, rồi đi về phía đại điện Trường Minh. La Duy sẽ nói gì với La Khải, Long Huyền đại khái cũng có thể đoán ra, người này không hỏi về Vệ Lam trước mặt hắn, có lẽ sẽ gặp La Khải để hỏi chi tiết.
“Bệ hạ.” Ngồi trên ngai vàng, nhìn quần thần hành đại lễ, trên mặt Long Huyền chẳng có vẻ vui mừng chút nào, nếu có thể, hắn hy vọng mình có thể chạy đến Y Cẩm viên với La Duy, tìm Ngụy thái y để hỏi, rằng vì sao sắc mặt La Duy thoạt nhìn lại kém như thế.
445. Bao nhiêu cái bảy năm?
La Khải và La Duy suốt dọc đường về Y Cẩm viên đều không nói lời nào, nay Long Huyền hồi cung, trong cung này không phải chỗ nào cũng có thể nói chuyện.
La Khải đi vào sân Y Cẩm viên rồi mới thả lỏng một ít, nhìn chỗ này giống như đúc viện của La tam công tử trong La Tướng phủ, La Khải thất thần một hồi lâu.
“Đại ca vào nhà rồi nói.” La Duy đứng cùng La Khải trong giây lát, rồi kéo La Khải vào thư phòng.
“Ừ, chúng ta vào nhà nói chuyện.” La Khải nói.
Trong thư phòng La Duy lúc này chẳng nhìn thấy một quyển tấu chương nào, trước ngày hôm qua, La Duy đã lệnh Triệu Phúc đưa tất cả tấu chương, công văn, phàm là những gì liên quan đến quốc sự thì đều đưa đến điện Trường Minh hết.
“Lam vẫn ở trong quân.” La Khải đi vào thư phòng liền nói với La Duy: “Đại quân về triều, không phải cứ cầm binh là được vào thành.”
Lời La Khải nói, La Duy tin: “Thế mọi người có ai bị thương không?” Thần kinh La Duy thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó lại căng như dây đàn: “Đệ thấy Long Huyền bị thương, ngay cả hắn cũng bị thương nặng như thế, mọi người thì sao?”
“Lam bị thương mấy chỗ.” La Khải nói: “Nhưng bây giờ ổn hết rồi, ngươi không cần lo lắng nữa.”
“Vậy còn huynh?” La Duy nhìn La Khải từ đầu đến chân, muốn xem La Khải có bị thương không.
“Chiến tranh nào mà không bị thương được chứ?” La Khải cười nói: “Đừng nói chúng ta, cho dù Mạc Hoàn Tang năm đó cũng không có bản lĩnh này.”
“Bị thương chỗ nào ạ?” La Duy nghe La Khải nói hắn cũng bị thương, vội vàng hỏi.
“Lành hết rồi.” La Khải thấy La Duy thần sắc bất an, đành vén ống tay áo, để La Duy xem vết trúng tên trên cánh tay mình: “Ngươi xem xem, chỉ còn một vết sẹo thôi, lành hết rồi mà.”
La Duy đến gần La Khải, nhìn kỹ vết sẹo này: “Còn có chỗ nào bị thương không?”
La Khải bật cười: “Tiểu Duy, ngươi không định bắt đại ca cởi hết quần áo để ngươi xem vết thương đấy chứ?”
La Duy bị La Khải ngăn, trừng mắt nhìn hắn.
“Chúng ta cứ đứng thế này mà nói chuyện à?” La Khải vỗ vỗ đầu La Duy, nhìn từ góc này, trông y vẫn hệt như đứa trẻ.
“Đại ca ngồi đi.” Lúc này La Duy mới nhớ phải mời La Khải ngồi xuống, quay ra phía ngoài gọi Triệu Phúc.
Triệu Phúc đáp lời chạy đến, dẫn mấy tiểu thái giám mang trà bánh vào.
“Cả ngày nay đại ca chắc cũng đói bụng rồi?” La Duy phất tay để mấy người Triệu Phúc lui xuống, rồi nói với La Khải: “Ăn một ít điểm tâm trước đi ạ, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau dùng cơm.”
“Bệ hạ cho phép à?” La Khải vội hỏi.
“Cho phép mà.” La Duy nói: “Đại ca cứ yên tâm ăn ở chỗ đệ một bữa đi.”
La Khải liên tục uống hai chén trà, mới dừng lại hỏi La Duy: “Tiểu Duy, hiện tại chiến tranh cũng kết thúc rồi, sau này ngươi có tính toán gì không?”
La Duy nói: “Chuyện của đệ để nói sau đi, còn chuyện trong triều đệ cũng giúp Long Huyền nhiều rồi.”
La Khải nhỏ giọng: “Chuyện Dụ vương, chuyện hậu cung, ta cũng nghe được một ít, Tiểu Duy, ngươi không vất vả quá đấy chứ?”
“Chẳng liên quan gì đến đệ cả.” La Duy nâng chén trà lên nhưng không uống, chỉ cầm trong tay, nói với La Khải: “Đại ca kể chuyện trận chiến này cho đệ đi, đệ muốn nghe.”
Tiểu đệ nhà mình muốn nghe, bình thường La Khải không giỏi kể chuyện, nhưng cũng phải kể tường tận với La Duy. Từ khói lửa sa trường, biển máu núi xương, đến kỵ binh phòng ngự, binh sĩ vạn dặm phong hầu, quan linh về quê cũ, còn nói đến đại tuyết Bắc Yến, trắng xóa không thể nhìn thấy chân trời, dường như muốn chôn vùi tất cả.
La Duy lẳng lặng nghe La Khải kể, không nói một lời.
La Khải kể, rồi dường như đột nhiên hiểu tâm tư La Duy, bỗng nhắc đến Vệ Lam, hận không thể kể hết mọi chuyện lớn nhỏ của Vệ Lam cho La Duy nghe.
La Duy quả nhiên càng thêm chăm chú, y muốn ghi tạc tất cả trong lòng, có lẽ như vậy, quan hệ của y với Vệ Lam trong bảy năm này mới không trống rỗng.
La Khải nói thật lâu, đến tận khi Triệu Phúc tiến vào hỏi có muốn dùng cơm không, thì huynh đệ hai người mới phát hiện ngoài cửa sổ đã tối đen, hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, mưa xuân đã rơi lất phất.
“Chúng ta vừa ăn vừa nói.” La Duy ngáp một cái rồi cười với La Khải: “Hôm nay đại ca cứ ở lại đây đến đêm cũng được.”
La Khải cũng cười nói: “Ta ở với ngươi một đêm, nếu lát nữa hết mưa, chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một chút.”
“Vâng.” La Duy vui vẻ nói.
La Khải nhìn La Duy cười sủng nịch. Trên đường đại quân về triều, những lời đồn La Duy lãnh huyết vô tình, giết người không ghê tay, La Khải đều nghe hết. Nhưng La Khải sẽ không tin những lời chó má ấy, đệ đệ hắn sao có thể là người như vậy? Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, La Duy trong lòng La Khải vẫn là một thiếu niên nho nhỏ, có xấu xa cũng chẳng đến nỗi nào. La Khải cùng La Duy ngồi bên cạnh bàn tròn, nhìn Triệu Phúc và mọi người bày đầy ắp món ăn ngon.
“Kỳ thật đệ thích món gia đình của đại tẩu làm hơn.” La Duy nói với La Khải:” Chỉ là…“La Duy cúi đầu thật thấp.
“Chỉ là cái gì?”
La Khải hỏi.
“Chỉ là đại tẩu không thể vào cung nấu cho đệ ăn được.” La Duy thở dài: “Đời này, không biết đệ còn có thể nếm món đại tẩu làm nữa hay không.”
La Khải thầm khổ sở, nhưng chỉ gõ trán La Duy: “Nói vớ vẩn gì thế? Ngươi muốn ăn, lần sau ta vào cung thăm ngươi, bảo đại tẩu ngươi nấu sẵn ở nhà, ta mang vào cho ngươi là được. Lát nữa ngươi muốn ăn gì cứ viết ra, để ta đưa cho đại tẩu ngươi xem.”
“Vâng.” La Duy xoa xoa chỗ bị La Khải gõ: “Đệ phải suy nghĩ đã, trước tiên đệ phải xem là viết thực đơn như thế nào.”
Huynh đệ hai người nói đến đây, đều có chút lừa mình dối người. Hai người đều hiểu, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau, có lẽ là bảy năm nữa, hoặc có thể là lâu hơn.
“Đại ca dùng bữa đi.” La Duy gắp thức ăn cho La Khải.
La Khải vùi đầu dùng bữa, để những lời nói thương tâm của hai người qua đi, ít nhất cũng khiến hai người nuốt trôi bữa cơm này.
Long Huyền lúc này đang ở sông Phương Phỉ trog cung, bày tiệc rượu đãi quần thần.
Huyền ca nhạc vũ, rượu ngon món ngon, không hỏi chuyện ngày mai, chỉ cầu hôm nay vui vẻ, mọi người đều uống thật sảng khoái. Ngẫm lại bảy năm khổ chiến, giang sơn Đại Chu mở rộng thêm, không ai là không vui, không ai là không chí khí kịch liệt.
Trên người Long Huyền có thương tích, chỉ ngồi một lát với chúng thần, rồi hắn để họ tự nghe ca múa nhạc, bản thân rời đi trước.
Chúng thần đều biết vết thương trên người Hoàng đế còn chưa khỏi hẳn, không ai dám giữ Long Huyền, quỳ tiễn bước Long Huyền rồi tiếp tục thoải mái chè chén.
Long Huyền ra khỏi sông Phương Phỉ, Phúc Lai liền đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, nô tài đã hỏi rõ ràng, thì thể của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương vẫn được Cẩm vương gia giữ ở cung Đông Phật, chưa hạ táng.”
“Đến cung Đông Phật.” Long Huyền nói. Đăng bởi: admin
“Tin tức tốt” liên tục nối đuôi nhau đến vào dịp cuối đông.
Công chúa Khánh Nguyên sảy thai qua đời trước mắt mọi người, hoàng hậu Đông Thương bị giam cầm. Sau đó, triều đình Đông Thương nội loạn, tiểu hoàng đế bị Dương Nguyên Tố đoạt đế vị lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nhân dân Đông Thương, lại một lần nữa có kẻ ủng hộ hắn lên kế vị.
Tạ Ngữ cũng phái người trở lại thượng đô, mang cho La Duy thư hồi âm của Tư Mã Thanh Sa, còn bản thân quay trở về Chu doanh ở Hoán Khê cống hiến.
La Duy đọc thư của Tư Mã Thanh Sa xong, thật lâu không nói gì, sau đó nói với chúng thần, Tư Mã Thanh Sa lại một lần nữa hòa hảo với bệ hạ của họ.
“Tư Mã Thanh Sa nguyện liên thủ một lần nữa với Đại Chu chúng ta?” Vương thượng thư kinh hỉ hỏi.
“Hẳn là vậy.” La Duy ném thư của Tư Mã Thanh Sa vào lò lửa, nhìn bức thư ấy hóa tro tàn: “Giữa hai quốc gia chưa bao giờ có hữu nghị, chỉ có lợi ích.”
“Vậy… chúng ta phải làm như thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy.
“Tử Chu đã mang binh đến Thiên Thủy Nguyên.” Trên mặt La Duy chẳng có chút vui mừng, thản nhiên nói: “Trận này sẽ đánh rất lâu, cái chúng ta phải làm, chính là khiến đại quân không thiếu thốn lương thảo, dân chúng cũng phải khôi phục bình tĩnh.”
Vương thượng thư nói: “Vậy vương gia nghĩ trận này phải đánh mấy năm?”
“Không biết.” La Duy che miệng ho khan: “Chẳng qua hôm nay ta có thể ngủ thật say.”
Vương thượng thư vội cáo lui, ông cũng muốn La Duy nghỉ một chút.
La Duy có thể nằm xuống ngủ một giấc, nhưng Dương Nguyên Tố lại mất ngủ.
Đông Thương đột nhiên phát sinh đại loạn, khiến đầu hắn cứ như sắt rỉ, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Chúng tướng theo Dương Nguyên Tố vào Bắc Yến lúc này ầm ầm dâng tấu xin Dương Nguyên Tố cho về Đông Thương. Không thể để họ chiến đấu ở tiền phương mãi, tại sao sau khi chiến thắng rồi họ lại không thể về nhà?
Dương Nguyên Tố không tin hoàng hậu sẽ giết Khánh Nguyên. Sauk hi suy nghĩ cẩn thận về cái chết của Khánh Nguyên, hắn nghĩ nhất định là độc kế của người Chu. Dương Nguyên Tố đứng ngoài trướng, mùa xuân Bắc Yến đã đến rồi, nhưng trời vẫn còn đổ tuyết, doanh trại Đại Chu cách khá xa, Dương Nguyên Tố hỏi chính mình, cơ hội giết chết Long Huyền rõ rang ở ngay trước mắt, cẳng lẽ hắn phải buông tay sao?
“Bệ hạ.” Phụ tướng Dương Nguyên Tố tín nhiệm nhất bước tới phía sau.
“Ngươi cũng tới khuyên trẫm rút quân?”
“Nếu Long Huyền chết, Chu triều như rắn mất đầu, bệ hạ có cơ hội chiếm lấy giang sơn Đại Chu, thì thần nghĩ không thể rút quân.”
“Nói tiếp.”
“Nhưng hiện tại thần phát hiện, cho dù Long Huyền có chết ở bãi Hoán Khê, thì Chu triều cũng sẽ không sinh loạn, nhiếp chính vương La Vân Khởi cũng có tài đế vương.”
Dương Nguyên Tố thở “phù” một hơi rồi xoay người lại.
Phụ tướng Đông Thương cung kính nói với Dương Nguyên Tố: “Bệ hạ giết Long Huyền, thần thấy đó chỉ là thứ giúp La Vân Khởi đăng cơ mà thôi.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Dương Nguyên Tố giờ đây rốt cuộc đã hạ quyết tâm buông cơ hội này, rút quân về Đông Thương.
Nhưng thứ Dương Nguyên Tố không ngờ tới là, lúc này Tư Mã Thanh Sa lại cùng chung ý chí với Long Huyền, họ cùng nhau diệt Đông Thương. Tư Mã Thanh Sa muốn đoạt bình nguyên Sơn Âm của Đông Thương cạnh cửa Xuân Độ, khiến từ nay về sau nếu có chiến sự thì Đông Thương có cháy bừng bừng thì lửa cũng không thể lan tới Bắc Yến. Mà dã tâm của Long Huyền hiển nhiên lớn hơn Tư Mã Thanh Sa rất nhiều, hắn đã nghe Tạ Ngữ kể về kế hoạch của La Duy, sau khi khiếp sợ, Long Huyền mới phát hiện, lúc này đây chờ hắn không phải là sự thất bại, mà là một một cơ hội khiến Đại Chu mở mang bờ cõi, hắn có thể chiếm được Nam Chiếu, thậm chí là quốc thổ Đông Thương.
“La Duy.” Long Huyền vui sướng nói với Tạ Ngữ: “Cùng người này sóng vai lo chuyện giang sơn là phúc khí của trẫm.”
Tạ Ngữ lúc này lại nói một câu trái lương tâm: “Vương gia rất lo lắng cho bệ hạ.”
“Trẫm sẽ sống để quay về gặp y.” Long Huyền vui vẻ nói.
Tạ Ngữ cười phụ họa, nay cái gì cũng không quan trọng bằng trận đánh kia, có một số việc, tốt nhất cứ để sau khi trở về hai người sẽ giải quyết với nhau.
Dương Nguyên Tố chuẩn bị lời ăn tiếng nói, định đêm nay nói với Tư Mã Thanh Sa chuyện mình muốn rút quân. Dương Nguyên Tố đã quyết tâm, nhưng trong long vẫn không thể bình yên, rất nhiều đêm hắn đều ngồi cô độc dưới ánh đèn. Vốn định sau khi diệt Long Huyền, hắn sẽ tử chiến với Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần đoạt được cửa Xuân Độ, thiên hạ Bắc Yến sẽ ở ngay trước mắt, không ngờ lại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. La Duy, Dương Nguyên Tố lúc này cũng nghĩ đến La Duy, hắn không thể thua trong tay y được, không ngờ thiếu niên này lại có bản lĩnh ấy, dám khiến Dương Nguyên Tố không kịp trở tay.
Dương Nguyên Tố ngồi trong trướng thâu đêm, đến gần sáng đột nhiên nghe thấy ngoài trướng có tiếng kêu. Dương Nguyên Tố đứng lên, hắn cho rằng Long Huyền lại phái người đến tấn công.
“Bệ hạ!” Một tướng quân mặc áo giáp chạy đến cửa trướng ngay lúc Dương Nguyên Tố chưa kịp ra ngoài: “Long Huyền dẫn người đến đây, Tư Mã Thanh Sa lại phản!”
Dương Nguyên Tố bước ra khỏitrướng, trước mắt hắn lại là một mảnh binh đao.
“Bệ hạ!” Tướng quân tới báo tin không rảnh để ý đến lễ quân thần nữa, vội kéo Dương Nguyên Tố chạy đi: “Ngài mau theo thần ra khỏi doanh trại!”
Tuyết vẫn không ngừng, chiến mã không thể chạy nhanh, những người trước mắt đều phải bộ chiến.
Dương Nguyên Tố bị tướng quân kéo đi vài bước, đột nhiên hất tay gã ra, gào lớn: “Trẫm muốn đi tìm Tư Mã Thanh Sa! Đồ tiểu nhân lật lọng!”
Phụ tướng bên cạnh Dương Nguyên Tố âm thầm thở dài, bọn họ có thể phản Long Huyền, thì tại sao Tư Mã Thanh Sa lại không thể phản họ? Trước kia gã từng nhắc nhở chủ tử, rằng so với Long Huyền, thì Bắc Yến càng gây nguy hiểm cho Đông Thương hơn. Nếu Long Huyền đề nghị hòa hảo với Tư Mã Thanh Sa, thì rất có khả năng Tư Mã Thanh Sa sẽ liên kết với Long Huyền. Chỉ là lúc trước hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, lời gã không lọt được vào tai Dương Nguyên Tố. Hiện tại bọn họ bị Tư Mã Thanh Sa chém lại một đao, rơi vào tình cảnh giống Long Huyền lúc bị dồn vào bãi Hoán Khê, có thể trách ai chứ?
“Dương Nguyên Tố ở kia!”
“Hoàng đế Đông Thương đang ở chỗ đó!”
Tiếng la Dương Nguyên Tố vang lên, Chu quân phát hiện hắn đang đứng đó, phấn khích lao đến tấn công.
“Bệ hạ! Mau đi đi!” Tướng quân bị Dương Nguyên Tố hất tay ra lúc này lại nắm lấy tay hắn, kêu lên: “Ngài cùng mạt tướng lao ra trước đi! Thừa dịp lúc này còn kịp!”
“Đi mau!” Phụ tướng đẩy lưng Dương Nguyên Tố: “Bây giờ không phải lúc tìm Tư Mã Thanh Sa!”
Tướng quân thấy Dương Nguyên Tố vẫn đứng bất động, không biết suy nghĩ cái gì, dứt khoát xoay người, khiêng Dương Nguyên Tố lên vai: “Mạt tướng vô lễ, chờ ra khỏi liên doanh, mạt tướng tùy bệ hạ xử trí!” Nói xong lời này, tướng quân khiêng Dương Nguyên Tố đạp tuyết mà đi, chạy thẳng về phía phía đông nam.
Lúc này Long Huyền được Vệ Lam bảo vệ, Tạ Ngữ dẫn đường, đi tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa.
Hai vị đế vương nhìn lẫn nhau, tâm tư phức tạp, khó có thể nói nên lời.
442. Cháo bí đỏ
Yến Chu hai quân liên thủ, khiến trận đại chiến này thổi quét thiên hạ, tình hình chiến tranh đột biến, Đông Thương vốn ban đầu còn chiếm ưu thế, vậy mà chỉ trong tích tắc đã trở nên nguy khốn.
Dương Nguyên Tố không phải kẻ chỉ biết ngồi chờ chết, sau một đêm hoảng hốt bại trong bãi Hoán Khê, thì lui về cửa Xuân Độ, nhất thơi dung mãnh đoạt dược cửa Xuân Độ. Đại quân ba nước, them một vài quốc gia nữa lục tục tham chiến, mười bảy nước hỗn chiến tại cửa Xuân Độ, sử sách gọi là trận Khải Triết Xuân Độ.
Mà tại Đại Chu, La Duy nhận được văn kiện khẩn cấp của Tín vương, sau khi biết tin Khải Triết tự sát bỏ mình, một bên bảo Tín vương giấu tin Khải Triết vương qua đời, một bên đưa mười bảy vạn đại quân lấy được từ các lần chinh phạt tiền vào đất Nam Chiếu.
Năm người Long Thập lúc này cũng bị La Duy phái vào trong đại quân tiến đánh Nam Chiếu, bắt đầu lo cho tiền đồ của chính họ.
Máu nhuộm giang sơn, nói là sinh linh đồ thán cũng được, nói là chư hoàng tranh giành cũng thế, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Du đồng trong Y Cẩm viên lại một lần nở hoa trắng, khi hoa sắp tàn, La Duy mới phát hiện, thì ra du đồng đã nở hoa. Nhìn muôn ngàn cánh hoa bay theo gió, khuôn mặt La Duy đã bao lâu không thấy vẻ tươi vui, lúc này lại khẽ mỉm cười.
“Vương gia.” Triệu Phúc lại đưa một đám quan viên tiến vào.
“Hạ quan khấu kiến vương gia.” Các quan viên vừa vào đến sân, nghe Triệu công công gọi người vẫn còn mặc áo bông đứng dưới hành lang này là vương gia, đều vội vàng quỳ trên mặt đất.
La Duy nhìn đám quan viên, nay Đại Chu đã mở nhiều khoa cử, đây đều là những người vừa đỗ đạt, được trao tặng quan hàm, sắp sửa được đưa về các địa phương làm quan: “Đứng lên đi.” La Duy che miệng ho khan vài tiếng, giọng nói trở nên hơi khàn khàn.
Các quan viên cùng nhau đứng lên, hiện tại ở bên ngoài, La Duy đã có tiếng lãnh huyết vô tình, tuy rằng nay nay họ nhìn thấy người thật, cảm thấy La Duy không đáng sợ như trong truyền thuyết, nhưng chẳng ai dám đánh mất lễ tiết trước mặt La Duy.
“Các ngươi mới làm quan.” La Duy tùy ý ngồi trên lan can hành lang, nói với đám quan viên: “Đạo lý lớn ta không muốn nói, các ngươi đều là người đọc sách, những đạo lý này đều có trong sách cả. Ta chỉ nói với các ngươi một câu thôi, đến nhậm chức, các ngươi chính là quan phụ mẫu một phương, nếu trong số các ngươi ai truyền ra tiếng ác, bị ta biết, ta nhất định sẽ không tha mạng.”
“Hạ quan ghi nhớ lời vương gia dạy bảo.” Đám quan viên vội khom người nói.
“Ra khỏi cung đi nhậm chức đi.” La Duy nhìn đám quan viên đáp lại lời mình, không nói thêm gì nữa, phất tay để họ lui ra.
“Chư vị đại nhân mời đi theo nô tài.” Triệu Phúc vội tiến lên, đưa đám quan viên ra ngoài.
La Duy định ngẩng đầu ngắm hoa trên cành, thì lại ho khan một trận, cổ họng ngòn ngọt, y vội đưa tay che, máu nhiễm bẩn bàn tay y.
“Vương gia!” Ngụy thái y trong phòng nghe thấy tiếng La Duy ho khan, chạy ra ngoài, vừa lúc thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay La Duy.
“Đừng kêu.” La Duy phun ra một ngụm máu, trong người mới thư thái một ít, thấy Ngụy thái y hoang mang rối loạn chạy về phía mình, vội vàng nói.
Ngụy thái y ngậm miệng, đến gần La Duy: “Ngực lại đau?”
La Duy khoát tay: “Ta muốn ngủ một giấc, chỉ là không ngủ được.”
Ngụy thái y đỡ La Duy đứng dậy, La Duy hiện tại không gầy như trước kia, thoạt nhìn còn có da có thịt hơn trước, chỉ là Ngụy thái y và những người hầu hạ La Duy đều biết, hiện giờ toàn thân La Duy đang phù thũng.“Không ngủ được thì nằm một lát cũng hay.” Ngụy thái y vừa nói vừa đỡ La Duy về phòng ngủ.
“Ta muốn đến thư phòng.” La Duy lại nói: “Nhiều tấu chương như vậy, hôm nay không xem thì ngày mai lại chất đống.”
“Mặc kệ nó đi.” Ngụy thái y gấp gáp: “Mạng ngươi chẳng lẽ không quan trọng bằng tấu chương?”
“Đến thư phòng.” La Duy cố chấp nói.
“Cứ nằm một lát đã.” Ngụy thái y cầu xin La Duy.
“Ta nằm xuống thấy khó chịu.” La Duy chỉ vào ngực: “Ngồi thoải mái hơn.”
Ngụy thái y đành đỡ La Duy về thư phòng: “Trận này đánh tận ba năm, sắp sang năm thứ tư rồi, vương gia, lúc nào mới đánh xong cơ chứ?”
“Nhanh nào.” La Duy nói: “Nhanh.”
Một tiếng “nhanh” của La Duy, du đồng rơi rụng, mùa hạ đến, hồ nước nơi Thúy Đảo nở đầy hoa sen, chỉ là hệt như tuyết hoa du đồng giữa tháng năm, không có ai thưởng thức. Trời về thu mát mẻ, một năm nay Đại Chu mưa thuận gió hoà, nghênh đón vụ thu đầu tiên, La Duy lấy than phận nhiếp chính thân vương chiếu cáo thiên hạ, năm nay Đại Chu miễn thuế, công nông thương cùng quốc gia đánh trận ba năm, rốt cục cũng đến lúc xả hơi. Tàn thu, mùa đông đến, mùa đông năm nay thượng đô thường xuyên đổ mưa, chỉ là không có tuyết.
Giao thừa năm nay, La Duy không ăn bữa cơm đoàn viên, La Tri Ý muốn dẫn các hoàng tử cùng trải qua giao thừa, La Duy vẫn tự nhận không thích trẻ con tất nhiên chối từ, người nhà và bạn bè đều không có ở bên, nhìn Triệu Phúc bày cả bàn đầy ắp đồ ăn cho mình, La Duy lại nói với Triệu Phúc: “Thưởng hết cho hạ nhân ăn đi.”
“Vương gia.” Triệu Phúc hỏi La Duy: “Hôm nay là giao thừa, ngài không muốn ăn gì hay sao? Hay nô tài để bánh gạo nếp lại?”
La Duy nhìn đĩa bánh gạo nếp trên bàn, đột nhiên nói với Triệu Phúc: “Ta muốn ăn một bát cháo bí đỏ.”
Triệu Phúc không hiểu tại sao La Duy lại đột nhiên muốn ăn cháo bí đỏ, nhưng hiếm lắm mới thấy La Duy gọi món ăn, Triệu Phúc vội chạy về phía nhà bếp ở Y Cẩm viên. Triệu Phúc không dám chắc nhà bếp có bí đỏ, gã nghĩ nếu nhà bếp không có, thì gã sẽ đến hỏi Ngự Thiện Phòng, nếu hôm nay trong cung không tìm ra bí đỏ, gã sẽ mang người ra ngoài cung tìm, tóm lại giao thừa này, chắc chắn gã phải để La Duy được ăn cháo bí đỏ.
Một bàn đồ ăn dọn hết, La Duy lại bù đầu vì công việc.
Triệu Phúc ôm một trái bí đỏ ở Ngự Thiện Phòng, để đầu bép nấu cháo.
Biết là La Duy gọi món, đầu bếp vội vàng rửa bí, cắt bí, nấu cháo, còn hỏi Triệu Phúc: “Triệu công công, vương gia ăn một mình hết một nồi cháo à?”
Triệu Phúc liền nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn cùng vương gia.”
Đầu bếp gật đầu, hôm nay là giao thừa, trong triều nghỉ, Y Cẩm viên đã không có người đến người đi, không khí có vẻ lạnh lẽo giữa cái thời khắc người người đoàn tụ này. Có hạ nhân cùng La Duy trải qua giao thừa cũng hay, tóm lại không phải phải một mình bước qua năm mới, cũng vui hơn chút ít.
Khi Triệu Phúc mang cháo bí đỏ lên cho La Duy, y dường như dã quên mất là mình từng dột nhiên muốn ăn món này.
“Vương gia.” Triệu Phúc nói: “Vừa nấu xong đấy, ngài nếm thử đi.”
La Duy nhìn bát cháo bí đỏ trước mặt: “Hóa ra đúng là phải thái thành miếng.”
“Vương gia nói gì ạ?” Triệu Phúc không hiểu lời La Duy nói.
“Trước kia ta từng tự tay làm, khi đó ta không biết bí đỏ phải thái miếng hay là thái sợi.” La Duy nói.
“Vậy cuối cùng vương gia thái bí thế nào?”
La Duy cười lắc đầu, đút một miếng cháo vào miệng.
Triệu Phúc ở một bên hỏi: “Có hợp khẩu vị vương gia không ạ?”
“Cũng không tệ lắm.” La Duy nói, đều là cháo bí đỏ thôi mà, hệt như hồi y ở thung lũng Thanh Sơn, cùng Lam ăn món cháo này.
443. Long Huyền về triều
Trận Khải Triết đánh tổng cộng bảy năm.
Cuối cùng trận này thổi quét toàn bộ thiên hạ, Nam Chiếu diệt quốc, quy về Đại Chu, Bắc Yến và Đại Chu chia nhau một nửa quốc thổ Đông Thương.
Ngày Long Huyền về triều là một ngày tháng tư, muôn người ở thành thượng đô đều đổ xô ra đường, dân chúng già trẻ gái trai dắt nhau ra cửa Bắc đón chào.
La Duy mang theo cả triều văn võ, tới cửa Bắc chậm hơn dân chúng, nhìn trước mắt biển người tấp nập, La Duy cũng chỉ nhíu nhíu mày, sau đó xuống xe ngựa.
Dân chúng nhìn thấy La Duy đến, ai ai cũng nghĩ có lẽ Bình Chương đế sắp về đến nơi rồi, càng kiễng chân mong bóng dáng Long Huyền.
Ước chừng một nén nhang sau, xa xa là đại quân chiến thắng trở về, giữa đám người vỡ òa tiếng hoan hô.
Lực chú ý của La Duy lại bị cuốn theo tơ liễu bay bay, không ngờ cảnh xuân thượng đô mấy năm nay chẳng đổi, mỗi lần xuân đến liễu lại xanh.
“Vương gia.” Triệu Phúc thấy La Duy không để tâm, nhìn đại quân cách bọn họ ngày càng gần, liền tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói với La Duy: “Bệ hạ tới trước mắt rồi.”
Lúc này La Duy mới nhìn về phía trước. Trước kia có chiến báo trở về, nói hiện trên người Long Huyền có thương tích, sẽ không cưỡi ngựa vào thành. La Duy không ngờ vẫn có thể nhìn thấy Long Huyền, thế nhưng ánh mắt y lại dõi theo từng bước đại quân, tìm kiếm bóng dáng Vệ Lam. Vệ Lam chỉ huy quân tiên phong, có lẽ y sẽ nhìn thấy Vệ Lam đầu tiên nhỉ.
“Vương gia.” Triệu Phúc lại nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang ở trước mặt rồi.”
Bấy giờ La Duy cũng nhìn thấy Long Huyền, nhưng rồi lại lập tức kiếm tìm bóng dáng Vệ Lam, y không nhận được chiến báo nói Vệ Lam bị thương, thế nhưng vì sao tìm mãi mà chẳng nhìn thấy Vệ Lam? La Duy bắt đầu sốt ruột, Vệ Lam bị thương sao? Long Huyền cố ý gạt mình? Trong lòng sinh ra nghi vấn, La Duy càng vội vàng tìm kiếm giữa đại quân.
Trên ngực trên bụng Long Huyền có vết thương, nhưng trước khi tới gần thành thượng đô, thì hắn vẫn kiên trì cưỡi ngựa. Hắn từng đồng ý với La Duy rằng hắn sẽ đắc thắng về triều, nếu ngồi ở trên xe ngựa như một người bệnh tiến vào cửa Bắc thành thượng đô, thì Long Huyền thấy nó khác một trời một vực với lời hứa đắc thắng trở về. Từ xa Long Huyền đã thấy quần thần vây quanh La Duy, y không có quan phục, vẫn mặc áo khoác thật dày, nhiều người đứng ở nơi đó như vậy, La Duy tuy gầy yếu nhưng lại có khí thế chủ nhân. Long Huyền chăm chú nhìn La Duy, đến cả từng hoa văn trên áo choàng La Duy mặc hắn cũng ngắm nhìn thật kỹ.
Tiếng hoan hô cách Long Huyền càng ngày càng gần, càng ngày càng to, đến lúc Long Huyền đứng dưới cửa Bắc, tiếng hoan hô như đã nổ tung.
“[Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế]!”
Mọi người cùng nhau quỳ rạp xuống trước ngựa Long Huyền, tung hô vạn tuế.
“Vân Khởi.” Long Huyền thấy La Duy cũng quỳ gối trên mặt đất, vội vàng xuống ngựa. Khi hai chân tiếp xúc với mặt đất, miệng vết thương của Long Huyền chợt trở nên đau đớn, thế nhưng hắn chẳng rảnh bận tâm, bước nhanh đến trước La Duy, đưa tay nâng y dậy: “Vân Khởi, ta đã trở về!” Long Huyền lớn tiếng nói với La Duy.
La Duy ánh mắt lạnh lùng, y nhìn Long Huyền trước mặt, bảy năm chinh chiến, Long Huyền gầy đi nhiều, thêm vết thương chưa lành, trên mặt còn vương chút thần sắc bệnh tật.
“Vân Khởi?” Long Huyền bị sự lạnh lùng của La Duy làm đông cứng nụ cười.
“Bệ hạ, về cung đi.” Khóe miệng La Duy hơi cong lên, cuối cùng cũng cho Long Huyền thấy một nụ cười, thản nhiên nói.
“Ngươi…” Long Huyền nhìn quần thần, nhìn dân chúng, kéo tay La Duy nói: “Ngươi theo ta lên kiệu về cung đi.”
“Ta ngồi xe ngựa đến.” La Duy nói: “Nếu đi theo sau kiệu của bệ hạ thì còn được.”
“Đi thôi.” Long Huyền nắm tay La Duy không buông: “Ngươi để ta nhìn ngươi thật kỹ nào.”
“Bệ hạ, không thích hợp đâu.”
“Ta bảo ngươi ngồi, ai dám nói không hợp?” Long Huyền nói: “Vân Khởi, ngươi sẽ không vì một chỗ ngồi mà dùng dằng với ta cả buổi sáng chứ?”
La Duy nhìn bá quan văn võ và dân chúng xung quanh, y đã làm chủ nhân Đại Chu vài năm rồi, những người này chẳng ai dám nhìn y lâu một chút.
“Ta đỡ ngươi lên.” Long Huyền vẫn nắm chặt tay La Duy không buông, kéo La Duy về phía kiệu.
La Duy bị Long Huyền ép lên kiệu của hắn, càng thầm sinh nghi chuyện không tìm thấy Vệ Lam, ánh mắt nhìn về phía Long Huyền càng thêm lạnh.
“Ngươi không vui?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Các huynh trưởng của ta đâu?” La Duy hỏi.
“Bọn họ đang ở quân doanh, Trữ Phi và… và Vệ Lam đều ở đó.” Long Huyền nói: “Ngươi yên tâm chưa?”
La Duy nhìn sang bên cạnh, không thèm nhìn Long Huyền.
Long Huyền trong tai nghe thấy tiếng con dân của mình hoan hô, thế nhưng không hiểu sao lại chẳng thể vui mừng nổi.
Kiệu đi qua đầu đường thượng đô, Long Huyền vài lần muốn nói chuyện với La Duy, thế nhưng thấy La Duy chỉ chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài, đành nắm chặt một bàn tay y, cùng y ngắm phong cảnh. Long Huyền xa nhà bảy năm, La Duy ở trong cung vẫn chưa từng ra ngoài, xa cách bảy năm, giờ đây hai người lại cùng nhau ngắm cảnh. Mùa xuân là mùa đẹp nhất ở thượng đô, nơi nơi là cây xanh cùng hoa tươi, đối với Long Huyền và La Duy lâu không nhìn thấy chúng mà nói, hết thảy đều quen thuộc, tựa như họ không hề có bảy năm xa cách nơi này.
“Nơi này hệt như ngày xưa chúng ta từng đi qua vậy.” Long Huyền chỉ vào một nhà hàng bên đường nói với La Duy.
La Duy nhìn theo ngón tay Long Huyền, là một hàng kẹo.
“Khi đó ngươi thích nhất là đến chỗ này, ta nhớ ngươi từng nói, ngươi thích nhất là kẹo tuyết lê ở đây.”
Chuyện hồi nhỏ, La Duy đã không còn nhớ rõ, y chỉ nghe Long Huyền nói, mới mơ hồ nhớ lại quãng thời gian mê kẹo ngọt kia.
“Lần này ta trở về, hay là chúng ta xuất cung ăn kẹo tuyết lê một lần nhé?” Long Huyền hỏi La Duy: “Không mang theo ai cả, chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Ta đã sớm không thích ăn kẹo nữa.” La Duy nói: “Bệ hạ, chúng ta đều không còn là trẻ con.”
Long Huyền nghẹn lời.
Hai người trầm mặc ngồi trên kiệu, nhìn phố xá trước mắt biến hóa không ngừng, Long Huyền suy đoán tâm tư La Duy, thế nhưng không đoán được, mà La Duy chỉ muốn nhớ kỹ tất cả những gì y nhìn thấy hôm nay. Tiếp theo không biết phải chờ tới lúc nào, y mới có thể bước ra khỏi hoàng cung kia. La Duy nhìn về phía Long Huyền, liệu người này có thể nể tình y giúp hắn trị vì đất nước bảy năm mà thả y đi không?
Cổng chính hoàng cung mở rộng, lúc này nó cũng đón chào chủ nhân của nó.
Long Huyền nắm tay La Duy, ngồi trên kiệu trở về ngôi nhà của hắn: “Vân Khởi.” Khi kiệu đến giữa hoàng cung, Long Huyền đột nhiên nói với La Duy: “Ta sống sót trở về, ngươi… ngươi cười với ta một lần được không, Long Huyền đã sống sót trở về rồi.”
La Duy dường như sửng sốt, không phải vừa rồi y mới cười đó sao?
444. Vẫn sẽ đau lòng
Thái y trong thái y viện đã sớm phụng lệnh La Duy, đứng ngoài điện Trường Minh chờ Long Huyền.
La Duy xuống kiệu trước Long Huyền rồi nói với hắn: “Trên người bệ hạ có thương tích, nên để các thái y xem lại thì hơn.”
Câu này mang theo ý quan tâm hàm xúc, khiến tâm tình Long Huyền khá lên một chút, hắn xuống kiệu rồi nói: “Ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại đâu.”
“Thân thể bệ hạ liên quan đến an nguy của xã tắc.” La Duy nghiêng người đứng sang một bên: “Thần mời bệ hạ vào điện.”
“Giữa ngươi và ta, không cần phân quân thần như vậy.” Long Huyền nói: “Ngươi đối với ta, không phải thần tử.”
Trên mặt La Duy không nhìn ra hỉ nộ, chỉ nói: “Vào điện đi.”
Điện Trường Minh đã bảy năm không có người cư trụ, nhưng bởi vì mỗi ngày đều có người quét tước cẩn thận, nên vẫn luôn sáng sủa sạch sẽ, cứ như Long Huyền chưa từng rời đi.
Phúc Lai bước thấp bước cao đỡ Long Huyền nằm lên long tháp.
Long Huyền nằm xuống liền gọi La Duy: “La Duy, ta…”
“Thái y đâu?” La Duy không đợi Long Huyền nói hết câu, quay đầu gọi thái y đang quỳ trên mặt đất: “Mau đến xem vết thương cho bệ hạ.”
Mấy thái y chuyên trị ngoại thương vội đứng lên, bước nhanh tới gần long tháp.
Long Huyền để Phúc Lai hầu hạ cởi áo.
Mấy thái y thấy ngực và bụng Long Huyền băng trắng toát, chưa nhìn thấy miệng vết thương, nhưng chỉ cần vết thương ở vị trí này cũng đủ để các thái y toát mồ hôi hột.
Long Huyền không quan tâm đến vết thương của mình, hắn biết vết thương này không ảnh hưởng đến tính mạng, hắn chỉ nhìn La Duy, thấy La Duy đưa lưng về phía mình, đi vài bước mới dừng lại, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy vết thương của hắn. Sắc mặt Long Huyền ảm đạm, nhưng hắn không gọi La Duy lại gần, còn việc giả bộ đáng thương để nhận sự thông cảm của La Duy thì Long Huyền không làm được.
“Vương gia.” Triệu Phúc vội vàng chạy đến cạnh La Duy thì thầm: “Tín vương gia và văn võ đại nhân đều đang ở ngoài điện.”
Thế này La Duy mới hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, ngài định khi nào gặp quần thần? Tín hoàng thúc và các hoàng thân, các đại thần đều đã đến.”
Long Huyền nói: “Lát nữa trẫm sẽ đi gặp bọn họ, bảo họ chờ ở ngoài điện trước đã.”
La Duy vung tay ra hiệu cho Triệu Phúc.
“Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.” Rốt cuộc Long Huyền cũng tìm được đề tài để nói với La Duy, chuyện riêng tư y không chịu nói với hắn, hẳn là chuyện quốc sự y sẽ chịu nói chứ?
“Bệ hạ chinh chiến bên ngoài mới là vất vả.” La Duy nói, rồi lại che miệng ho khan.
“Ngươi bị cảm lạnh à?” Long Huyền lập tức hỏi: “Sao lại ho khan?”
“Không sao đâu.” La Duy ho khan vài tiếng rồi mới cố gắng nén cơn ho lại: “Bệnh nhẹ ấy mà.”
“Thế sao ngươi còn đứng đấy?” Long Huyền hỏi.
Có tiểu thái giám tùy thị Long Huyền nhanh chóng mang ghế ra cho La Duy.
La Duy đã sớm cảm thấy mệt mỏi, Long Huyền bảo y ngồi, y cũng không chối từ nữa.
“Sắc mặt ngươi khó nhìn lắm.” Long Huyền nhìn La Duy ngồi xuống rồi mới nói: “Gần đây sức khỏe không tốt sao?”
“Sức khỏe thần vẫn luôn như vậy.” La Duy đáp.
“Ngươi…” Long Huyền thở dài, lại nói đến chuyện quốc sự: “Thường Lăng chết rồi, mấy năm nay vẫn là Triệu Hạc Niên quản kinh đô, tuổi ông ấy đã lớn, ngươi không định để ai thay thế sao?”
“Cái này nên do bệ hạ định đoạt thì hơn.” La Duy nói.
“Ngươi không chọn ai à?”
“Bệ hạ cũng nên hỏi ý kiến Triệu đại tướng quân một chút.” La Duy nghiêm túc nói: “Xem trong đám bộ hạ của ông ấy có ai dùng được không.”
“Lần này rất nhiều tướng quân lập được chiến công.” Long Huyền nói: “Ta muốn phong thưởng hết, La Duy, ta muốn để La Vũ Hiên tiếp quản binh của Triệu Hạc Niên, ngươi thấy thế nào?”
La Duy hạ lông mi, để người khác không nhìn thấy ánh mắt y: “Nhị ca ta nên ở lại Nam Chiếu thì tốt hơn, nơi đó là do huynh ấy đánh bại, cũng quen thuộc hơn.”
“Cũng được.” Long Huyền nói: “Để ta cân nhắc lại mấy tướng quân ở kinh đô.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
“Ngươi nói xem, sau khi ta trở về thì việc đầu tiên phải làm là gì?”
La Duy nói: “Phong thưởng người có công.”
Long Huyền lại hỏi: “Vậy đại tang của Hoàng tổ mẫu và Tường thì sao?”
“Bệ hạ hãy lo hết chuyện vui lẫn chuyện đại tang, thần không có ý kiến.”
Long Huyền nở nụ cười tự giễu: “Ta nghĩ ta nên đi thăm mẫu phi mình mới đúng.”
La Duy bất động thanh sắc: “Đây là chuyện nhà của bệ hạ, thần không tiện nhắc đến.”
“Nếu thật sự chỉ là chuyện nhà thì tốt biết mấy.” Long Huyền thở dài.
La Duy không nói thêm gì với Long Huyền nữa, mà chỉ hỏi thái y: “Vết thương của bệ hạ thế nào?”
“Không có việc gì.” Long Huyền lắc lắc tay với các thái y: “Toàn vết thương ngoài da ấy mà.”
Chiến báo chỉ nói Long Huyền bị thương, nếu đến hoàng đế cũng bị thương, vậy thì Vệ Lam và hai huynh trưởng… La Duy nghĩ đến đây, đứng dậy tới gần long tháp, liếc mắt đã thấy mấy miệng vết thương chồng chéo trên ngực trên bụng Long Huyền, chưa đóng vảy, vẫn lộ máu thịt ra ngoài.“Đây là vết đao chém?” La Duy hỏi, vẻ mặt có chút phức tạp, trong nháy mắt nhìn những vết thương kia, y vẫn sẽ đau lòng, tại sao hắn lại bị thương thành như vậy?
“Hai quân chém giết.” Long Huyền vội đáp: “Vết thương thế này là chuyện thường, Vân Khởi, ngươi đừng lo lắng.”
La Duy cắn cắn môi, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, đại ca của thần đang ở ngoài điện, thần có thể ra ngoài gặp huynh ấy trước không?”
“Các ngươi có thể về Y Cẩm viên nói chuyện.” Long Huyền nói, có câu hỏi ban nãy của La Duy, đối với hắn là quá đủ rồi: “Đêm nay ta sẽ mở tiệc chúc mừng thắng lợi, ngươi vốn không thích náo nhiệt, cứ dùng cơm với đại ca ở Y Cẩm viên là được rồi. Sứ thần các nước kết đồng minh với nước ta sắp đến thượng đô, yến tiệc ấy ngươi đến cũng không muộn.”
La Duy khom người trước Long Huyền, nói một tiếng tạ, rồi bước nhanh ra ngoài.
“Có cái gì thì cứ nói đi.” Mắt thấy La Duy đã ra ngoài, Long Huyền mới lạnh giọng nói với thái y đang định lên tiếng.
Thái y này vội đáp: “Bệ hạ, miệng vết thương của ngài có mủ, thần muốn xin bệ hạ hãy làm sạch hết mủ đó.”
“Tối hẵng làm.” Long Huyền nói: “Trẫm phải gặp quần thần đã.”
“Thần tuân chỉ.” Lời Long Huyền không ai dám không nghe, các thái y lại vội vã băng lại vết thương cho Long Huyền.
Long Huyền lại dùng một chén rượu thuốc, rồi mới để Phúc Lai và hai tiểu thái giám hầu hạ hắn thay quần áo. Đến khi Long Huyền ra khỏi phòng ngủ, lại có thị vệ đến gần bẩm báo, rằng La Duy đưa La Khải về Y Cẩm viên. Long Huyền ừ một tiếng, rồi đi về phía đại điện Trường Minh. La Duy sẽ nói gì với La Khải, Long Huyền đại khái cũng có thể đoán ra, người này không hỏi về Vệ Lam trước mặt hắn, có lẽ sẽ gặp La Khải để hỏi chi tiết.
“Bệ hạ.” Ngồi trên ngai vàng, nhìn quần thần hành đại lễ, trên mặt Long Huyền chẳng có vẻ vui mừng chút nào, nếu có thể, hắn hy vọng mình có thể chạy đến Y Cẩm viên với La Duy, tìm Ngụy thái y để hỏi, rằng vì sao sắc mặt La Duy thoạt nhìn lại kém như thế.
445. Bao nhiêu cái bảy năm?
La Khải và La Duy suốt dọc đường về Y Cẩm viên đều không nói lời nào, nay Long Huyền hồi cung, trong cung này không phải chỗ nào cũng có thể nói chuyện.
La Khải đi vào sân Y Cẩm viên rồi mới thả lỏng một ít, nhìn chỗ này giống như đúc viện của La tam công tử trong La Tướng phủ, La Khải thất thần một hồi lâu.
“Đại ca vào nhà rồi nói.” La Duy đứng cùng La Khải trong giây lát, rồi kéo La Khải vào thư phòng.
“Ừ, chúng ta vào nhà nói chuyện.” La Khải nói.
Trong thư phòng La Duy lúc này chẳng nhìn thấy một quyển tấu chương nào, trước ngày hôm qua, La Duy đã lệnh Triệu Phúc đưa tất cả tấu chương, công văn, phàm là những gì liên quan đến quốc sự thì đều đưa đến điện Trường Minh hết.
“Lam vẫn ở trong quân.” La Khải đi vào thư phòng liền nói với La Duy: “Đại quân về triều, không phải cứ cầm binh là được vào thành.”
Lời La Khải nói, La Duy tin: “Thế mọi người có ai bị thương không?” Thần kinh La Duy thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó lại căng như dây đàn: “Đệ thấy Long Huyền bị thương, ngay cả hắn cũng bị thương nặng như thế, mọi người thì sao?”
“Lam bị thương mấy chỗ.” La Khải nói: “Nhưng bây giờ ổn hết rồi, ngươi không cần lo lắng nữa.”
“Vậy còn huynh?” La Duy nhìn La Khải từ đầu đến chân, muốn xem La Khải có bị thương không.
“Chiến tranh nào mà không bị thương được chứ?” La Khải cười nói: “Đừng nói chúng ta, cho dù Mạc Hoàn Tang năm đó cũng không có bản lĩnh này.”
“Bị thương chỗ nào ạ?” La Duy nghe La Khải nói hắn cũng bị thương, vội vàng hỏi.
“Lành hết rồi.” La Khải thấy La Duy thần sắc bất an, đành vén ống tay áo, để La Duy xem vết trúng tên trên cánh tay mình: “Ngươi xem xem, chỉ còn một vết sẹo thôi, lành hết rồi mà.”
La Duy đến gần La Khải, nhìn kỹ vết sẹo này: “Còn có chỗ nào bị thương không?”
La Khải bật cười: “Tiểu Duy, ngươi không định bắt đại ca cởi hết quần áo để ngươi xem vết thương đấy chứ?”
La Duy bị La Khải ngăn, trừng mắt nhìn hắn.
“Chúng ta cứ đứng thế này mà nói chuyện à?” La Khải vỗ vỗ đầu La Duy, nhìn từ góc này, trông y vẫn hệt như đứa trẻ.
“Đại ca ngồi đi.” Lúc này La Duy mới nhớ phải mời La Khải ngồi xuống, quay ra phía ngoài gọi Triệu Phúc.
Triệu Phúc đáp lời chạy đến, dẫn mấy tiểu thái giám mang trà bánh vào.
“Cả ngày nay đại ca chắc cũng đói bụng rồi?” La Duy phất tay để mấy người Triệu Phúc lui xuống, rồi nói với La Khải: “Ăn một ít điểm tâm trước đi ạ, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau dùng cơm.”
“Bệ hạ cho phép à?” La Khải vội hỏi.
“Cho phép mà.” La Duy nói: “Đại ca cứ yên tâm ăn ở chỗ đệ một bữa đi.”
La Khải liên tục uống hai chén trà, mới dừng lại hỏi La Duy: “Tiểu Duy, hiện tại chiến tranh cũng kết thúc rồi, sau này ngươi có tính toán gì không?”
La Duy nói: “Chuyện của đệ để nói sau đi, còn chuyện trong triều đệ cũng giúp Long Huyền nhiều rồi.”
La Khải nhỏ giọng: “Chuyện Dụ vương, chuyện hậu cung, ta cũng nghe được một ít, Tiểu Duy, ngươi không vất vả quá đấy chứ?”
“Chẳng liên quan gì đến đệ cả.” La Duy nâng chén trà lên nhưng không uống, chỉ cầm trong tay, nói với La Khải: “Đại ca kể chuyện trận chiến này cho đệ đi, đệ muốn nghe.”
Tiểu đệ nhà mình muốn nghe, bình thường La Khải không giỏi kể chuyện, nhưng cũng phải kể tường tận với La Duy. Từ khói lửa sa trường, biển máu núi xương, đến kỵ binh phòng ngự, binh sĩ vạn dặm phong hầu, quan linh về quê cũ, còn nói đến đại tuyết Bắc Yến, trắng xóa không thể nhìn thấy chân trời, dường như muốn chôn vùi tất cả.
La Duy lẳng lặng nghe La Khải kể, không nói một lời.
La Khải kể, rồi dường như đột nhiên hiểu tâm tư La Duy, bỗng nhắc đến Vệ Lam, hận không thể kể hết mọi chuyện lớn nhỏ của Vệ Lam cho La Duy nghe.
La Duy quả nhiên càng thêm chăm chú, y muốn ghi tạc tất cả trong lòng, có lẽ như vậy, quan hệ của y với Vệ Lam trong bảy năm này mới không trống rỗng.
La Khải nói thật lâu, đến tận khi Triệu Phúc tiến vào hỏi có muốn dùng cơm không, thì huynh đệ hai người mới phát hiện ngoài cửa sổ đã tối đen, hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, mưa xuân đã rơi lất phất.
“Chúng ta vừa ăn vừa nói.” La Duy ngáp một cái rồi cười với La Khải: “Hôm nay đại ca cứ ở lại đây đến đêm cũng được.”
La Khải cũng cười nói: “Ta ở với ngươi một đêm, nếu lát nữa hết mưa, chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một chút.”
“Vâng.” La Duy vui vẻ nói.
La Khải nhìn La Duy cười sủng nịch. Trên đường đại quân về triều, những lời đồn La Duy lãnh huyết vô tình, giết người không ghê tay, La Khải đều nghe hết. Nhưng La Khải sẽ không tin những lời chó má ấy, đệ đệ hắn sao có thể là người như vậy? Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, La Duy trong lòng La Khải vẫn là một thiếu niên nho nhỏ, có xấu xa cũng chẳng đến nỗi nào. La Khải cùng La Duy ngồi bên cạnh bàn tròn, nhìn Triệu Phúc và mọi người bày đầy ắp món ăn ngon.
“Kỳ thật đệ thích món gia đình của đại tẩu làm hơn.” La Duy nói với La Khải:” Chỉ là…“La Duy cúi đầu thật thấp.
“Chỉ là cái gì?”
La Khải hỏi.
“Chỉ là đại tẩu không thể vào cung nấu cho đệ ăn được.” La Duy thở dài: “Đời này, không biết đệ còn có thể nếm món đại tẩu làm nữa hay không.”
La Khải thầm khổ sở, nhưng chỉ gõ trán La Duy: “Nói vớ vẩn gì thế? Ngươi muốn ăn, lần sau ta vào cung thăm ngươi, bảo đại tẩu ngươi nấu sẵn ở nhà, ta mang vào cho ngươi là được. Lát nữa ngươi muốn ăn gì cứ viết ra, để ta đưa cho đại tẩu ngươi xem.”
“Vâng.” La Duy xoa xoa chỗ bị La Khải gõ: “Đệ phải suy nghĩ đã, trước tiên đệ phải xem là viết thực đơn như thế nào.”
Huynh đệ hai người nói đến đây, đều có chút lừa mình dối người. Hai người đều hiểu, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau, có lẽ là bảy năm nữa, hoặc có thể là lâu hơn.
“Đại ca dùng bữa đi.” La Duy gắp thức ăn cho La Khải.
La Khải vùi đầu dùng bữa, để những lời nói thương tâm của hai người qua đi, ít nhất cũng khiến hai người nuốt trôi bữa cơm này.
Long Huyền lúc này đang ở sông Phương Phỉ trog cung, bày tiệc rượu đãi quần thần.
Huyền ca nhạc vũ, rượu ngon món ngon, không hỏi chuyện ngày mai, chỉ cầu hôm nay vui vẻ, mọi người đều uống thật sảng khoái. Ngẫm lại bảy năm khổ chiến, giang sơn Đại Chu mở rộng thêm, không ai là không vui, không ai là không chí khí kịch liệt.
Trên người Long Huyền có thương tích, chỉ ngồi một lát với chúng thần, rồi hắn để họ tự nghe ca múa nhạc, bản thân rời đi trước.
Chúng thần đều biết vết thương trên người Hoàng đế còn chưa khỏi hẳn, không ai dám giữ Long Huyền, quỳ tiễn bước Long Huyền rồi tiếp tục thoải mái chè chén.
Long Huyền ra khỏi sông Phương Phỉ, Phúc Lai liền đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, nô tài đã hỏi rõ ràng, thì thể của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương vẫn được Cẩm vương gia giữ ở cung Đông Phật, chưa hạ táng.”
“Đến cung Đông Phật.” Long Huyền nói. Đăng bởi: admin
/100
|