16 Replies411. Đừng làm loạn triều chính
Đêm nay Long Huyền ở lại chỗ La Duy đến tận canh ba, Long Tường cùng quỳ ở dưới bậc thềm điện Trường Minh đến canh ba, mãi đến khi Long Huyền ban chiếu thư cho hắn ra chiến trường Nam Chiếu, Long Tường đã không thể tự đứng dậy nổi.
Long Huyền đi rồi, cả đêm ấy La Duy không cách nào yên giấc, một mình nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn bóng đêm dần biến thành nắng sớm ngoài cửa sổ.
Đến giữa trưa, La Duy nhận được tin Long Huyền tuyên bố phát binh đến Nam Chiếu.
“Lại chiến tranh.” Ngụy thái y lảm nhảm, nhắc đi nhắc lại một câu.
La Duy cũng không đuổi Ngụy thái y đi, có người lải nhải bên cạnh vẫn hơn là ở trong phòng một mình, ít nhất y sẽ không nghĩ lung tung.
Triệu Phúc mang đồ ăn tới, trên bàn nhỏ, vị trí gần La Duy nhất, đặt một đĩa bánh gạo nếp.
“Sao lại có món này nữa?” La Duy hỏi.
Triệu Phúc định nói với La Duy, rằng hôm qua trước khi đi, Long Huyền đã dặn thế. Đúng lúc này Tạ Ngữ lại đến Y Cẩm viên, Triệu Phúc không nói nữa.
Tạ Ngữ vào nhà, La Duy dặn Triệu Phúc mang thêm bát đũa đến, y muốn giữ Tạ Ngữ lại dùng cơm trưa.
“Lại chiến tranh rồi.” Tạ Ngữ ngồi xuống chỗ đối diện La Duy, cũng nói một câu như vậy.
“Sao thế?” La Duy bật cười: “Sao đến cả huynh cũng nói mấy lời này? Không phải trận này nên đánh từ sớm hay sao?”
Tạ Ngữ lắc đầu: “Ta là quan văn, không lo được chuyện chiến tranh, chỉ là ngẫm lại số ngân lượng phải chi ra, cảm thấy số lượng quá lớn, khiến ta có chút đau lòng.”
“Tiền không đủ sao?”
“Hiện tại xem như đủ, nhưng ai biết sau này có xảy ra biến cố hay không?” Tạ Ngữ nói.
“Xe đến trước núi ắt có đường.” La Duy gắp thức ăn cho Tạ Ngữ: “Huynh có lo lắng nữa cũng vô dụng thôi.”
“Vậy còn ngươi?” Tạ Ngữ hỏi.
“Đệ?” La Duy nói: “Đệ làm sao?”
“Bệ hạ nói với ta hắn muốn thân chinh, vậy còn ngươi?” Tạ Ngữ nói: “Ở lại chỗ này, hay là cũng đi theo.”
La Duy mím môi cười: “Nếu đệ không bị thương thì chắc chắn phải đi theo rồi, sao hắn có thể yên tam để đệ ở thượng đô cơ chứ? Chẳng qua…” La Duy chỉ chỉ sườn phải mình: “Đệ bị thương chỗ này, đến tận khi hắn xuất chinh cũng khó mà khỏi được.”
Tạ Ngữ nhìn chằm chằm vào sườn phải La Duy: “Chuyện ngươi bị thương, ta cũng không hỏi ngươi nhiều, nhưng Vân Khởi này, mặc kệ ngươi thích nghe hay không ta vẫn phải nói, ở thượng đô này không ít kẻ muốn lấy mạng ngươi, bệ hạ kỳ thật đang che chở cho ngươi đấy. Vân Khởi, bệ hạ đi rồi, ngươi làm sao tự bảo vệ cho được?”
“Đệ nghĩ đến rồi chứ.” La Duy nhìn bàn cơm nhỏ, cuối cùng vẫn cầm một cái bánh gạo nếp lên: “Huynh đừng lo lắng cho đệ, đệ không dễ dàng bị người ta hại thế đâu.”
“Dụ vương thì sao?” Tạ Ngữ nói: “Ngươi nghĩ sao mà để hắn đi Nam Chiếu?”
La Duy nhìn Tạ Ngữ, hắn không có vẻ gì là đang trách cứ cả, có vậy La Duy mới nói: “Đệ không muốn hại hắn, đệ chỉ cảm thấy hắn ở thượng đô sẽ cản trở việc của đệ thôi.”
Ngón tay Tạ Ngữ chấm nước, viết lên bàn hai chữ Thường Lăng, khẽ hỏi: “Ngươi muốn đối phó hắn?”
“Huynh nhận ra à?” La Duy cười.
“Ta chỉ đoán từ tâm tư ngươi thôi.” Tạ Ngữ nói: “Dụ vương và Thường gia quan hệ không tồi, đối với hoàng hậu nương nương cũng vẫn kính trọng, nếu ngươi động đến Thường thị, tất nhiên Dụ vương sẽ cản trở việc của ngươi.”
“Huynh nói xem, liệu bệ hạ có nghĩ như thế không?” La Duy hỏi Tạ Ngữ.
“Ngươi và Dụ vương quan hệ vẫn không tốt.” Tạ Ngữ nói: “Nếu bệ hạ nghĩ vậy, sẽ không để Dụ vương đi Nam Chiếu đâu.”
“Hắn đã nghĩ đến rồi, hẳn cũng đã cho rằng đệ không có cách nào tóm được Thường Lăng.” La Duy cười lạnh: “Không quan trọng, huynh đừng xen vào chuyện của đệ, cứ làm chức thừa tướng của huynh cho tốt đi.”
“Ta trở thành thừa tướng lúc nào?” Tạ Ngữ bật cười: “Ngươi phong cho hả?”
“Hiện tại tả hữu nhị tướng chỉ là vật trang trí.” La Duy nói: “Huynh chỉ chưa có cái danh thừa tướng mà thôi.”
“Vân Khởi.” Tạ Ngữ nhìn La Duy: “Nếu ngươi hiểu tình cảnh của ta, vậy ta có chuyện cần nói thẳng với ngươi.”
“Nói đi ạ.”
“Ngươi muốn đối phó Thường Lăng thì có thể, ta cũng hận hắn từng hại Thế Nghi đại ca một lần.” Tạ Ngữ nói: “Nhưng mà, ngươi không thể vì báo thù mà rối loạn triều chính.”
“Yên tâm đi.” La Duy nhìn Tạ Ngữ cười nói: “Cha đệ còn sống mà, đệ sẽ không để người tức chết đâu.”
Tạ Ngữ cúi đầu ăn cơm, có câu cam đoan của La Duy, hắn mới có thể nuốt trôi cơm, hơn nữa còn có tâm tình nói với La Duy một câu: “Đồ ăn chỗ ngươi hình như hơi nhạt?”
La Duy ăn một miếng thức ăn Tạ Ngữ chê nhạt: “Không nhạt mà.”
Tạ Ngữ chỉ đồ ăn trên bàn, nói với La Duy: “Không phải nhạt, Vân Khởi, giờ ta mới biết ngươi không ăn muối đấy.”
“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ.” La Duy cảm thấy Tạ Ngữ đang khủng hoảng.
“Cái này ngon không?” Tạ Ngữ chỉ vào cái bánh gạo nếp trong tay La Duy.
“Tàm tạm ạ.” La Duy nói.
Cuối cùng, Tạ Ngữ chẳng ăn thức ăn gì, chỉ chăm chăm vào đĩa bánh gạo nếp.
“Bây giờ đệ không tiễn huynh được.” Ăn cơm xong, La Duy không giữ Tạ Ngữ lại: “Triệu Phúc sẽ tiễn huynh ra ngoài.”
“Ta sẽ không đến nữa.” Tạ Ngữ nói, hắn không nhắc đến chuyện Long Huyền đặc biệt sai hắn đến.
La Duy nhìn Tạ Ngữ phất phất tay, y nghĩ Tạ Ngữ chỉ vì muốn dặn y đừng làm rối loạn triều chính, mới xin ý chỉ của Long Huyền để được đến Y Cẩm viên gặp y.
Đến khi Tạ Ngữ rời khỏi Y Cẩm viên, trở lại điện Trường Minh, đã nghe chuyện Long Huyền gọi Thường Lăng vào kinh diện thánh. Tạ Ngữ vừa được La Duy cam đoan, thoải mái được một chút, thì chuyện này lại như một tảng đá đè vào long hắn. Vì sao Long Huyền phải gọi Thường Lăng đang chinh chiến về kinh? Tạ Ngữ ngầm cảm thấy, hình như Long Huyền có ý đề phòng La Duy.
La Duy cũng rất nhanh biết chuyện Long Huyền triệu Thường Lăng nhập kinh, chỉ “ừ” một tiếng với Triệu Phúc vừa báo tin cho mình. Y về thượng đô, Long Huyền có thể nào không phái người giám sát y? Xem ra kẻ ấy chính là Thường Lăng. La Duy nhếch môi cười lạnh, Thường Lăng đến thì tốt quá, y còn sợ long Huyền không còn cần đến Thường Lăng nữa kia.
Tối hôm nay, Long Huyền theo thường lệ đến dùng bữa với La Duy.
“Ta cho nhị ca ngươi một thanh Thượng Phương bảo kiếm, nếu trong quân có người không nghe theo hắn, mặc kệ là vương hầu hay là tiểu tốt, thì hắn đều được phép tiền trảm hậu tấu.” Long Huyền vừa đút cháo cho La Duy vừa nói: “Ta cũng nói qua với Tường rồi, nó cũng đồng ý đi theo La Tắc, chỉ làm một tướng lĩnh bình thường, sẽ không thể không nghe lời La Tắc.”
La Duy nói: “Tốt nhất hắn nên nói được làm được.”
“Nếu nó không làm được…” Long Huyền tiếp lời: “Ta nói với nó rồi, từ nay về sau, nó đừng mơ làm tướng quân gì nữa.”
“Uy hiếp vậy cũng không tệ lắm.” La Duy nhếch miệng cười: “Kẻ làm ca ca như ngươi ít ra vẫn biết hắn thiếu sót chỗ nào. Đúng rồi, khi nào thì ngươi tới Vân Quan?” La Duy hỏi Long Huyền: “Muốn ta đi cùng ngươi không?”
412. Đề phòng lòng người
“Ngươi vẫn bị thương thì đi thế nào?” Long Huyền mang theo yêu thương nhìn La Duy: “La Duy, ta hy vọng khi ta trở về, thân thể ngươi đã trở nên khỏe mạnh.”
“Ừ.” La Duy nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Long Huyền lúc này lại đợi đến tận nửa đêm canh ba, chờ La Duy rửa mặt chải đầu rồi nằm xuống, hắn mới rời đi.
Phòng ngủ chỉ còn lại một mình La Duy, khi ấy trên khuôn mặt y mới lộ ra vẻ thất vọng. Đêm nay Long Huyền đến kể với y những chuyện đã nghị sự trên triều, nhưng lại không nói chuyện triệu Thường Lăng vào kinh. Long Huyền… La Duy kéo lại vạt áo trước ngực, vĩnh viễn không thể tin tưởng hắn, tựa như hắn cũng không tin tưởng y thôi. Nói cái gì mà yêu, cái gì mà sóng vai thiên hạ, tất cả đều là nói dối. La Duy giữ miệng vết thương rồi xuống giường, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Giữa đêm hè vắng lặng, ánh trăng như nước, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, khiến màn đêm ấy thêm một chút tiếng vang, thiếu một phần thanh tĩnh. La Duy mặt không chút thay đổi ngồi cả đêm ngắm trăng ngoài cửa sổ, ngực luôn luôn phát đau, nhưng sự đau đớn nói cho y biết, rằng cả đời này y không có cơ hội mềm lòng.
Đêm ba ngày sau, Thường Lăng đến dưới thành thượng đô.
Tướng quân canh giữ thành đã có ý chỉ của Long Huyền, sau khi Thường Lăng gọi đã mở cửa để gã tiến vào kinh đô.
Thường Lăng vào thành, trực tiếp đến trước cửa cung, được Phúc Lai dẫn đường, cố ý không gây chú ý, đến điện Trường Minh gặp Long Huyền.
“Đi đường vất vả.” Long Huyền chờ Thường Lăng hành lễ rồi nói: “Hãy bình thân.”
Thường Lăng đứng dậy liền hỏi Long Huyền: “Không biết bệ hạ triệu thần vào cung có chuyện gì?”
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Long Huyền để Thường Lăng ngồi xuống.
Thường Lăng vội vã tạ ơn, chủ dám ngồi cứng đờ trên ghế chứ không dám tựa lung thoải mái.
“Trẫm sắp tới Vân Quan.” Long Huyền nói: “Trận này không biết khi nào sẽ đánh xong, cho nên trẫm không biết khi nào mới quay trở về.”
Thường Lăng vội hỏi: “Bệ hạ muốn thần tùy giá sao?”
Long Huyền đáp: “Ngươi cũng đi? Vậy kinh đô này làm thế nào được?”
“Thần ngu dốt.”
“Lần này La Khải làm tướng, ngươi có gan làm thuộc hạ của hắn nữa hay sao?” Long Huyền lại hỏi.
Thường Lăng im lặng, vốn đã không dám ngồi, bây giờ thì quỳ rạp trên mặt đất.
Long Huyền nhìn Thường Lăng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Lần này, trẫm giao cho ngươi phòng ngự kinh đô.”
“Thần tuân chỉ.” Thường Lăng đáp lời.
“Còn nữa.” Long Huyền nói: “Lúc này Cẩm vương sẽ ở lại trong cung.”
Thường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền, La Duy ở lại kinh đô thì liên quan gì đến gã?
“Ngươi cũng biết bản lĩnh của y rồi.” Long Huyền nói: “Trẫm không ở trong kinh, hai huynh trưởng y lại nắm binh quyền, ngươi phải giúp trẫm trông coi y thật kỹ.”
Thường Lăng cả kinh, nói như vậy, La Duy có thể sẽ làm phản?
“Hình như y có chút ngông cuồng.” Long Huyền nói: “Ngươi không cần xin ý chỉ, cứ tự hành động thôi.”
“Thần tuân chỉ.” Thường Lăng cúi đầu lĩnh chỉ, lại là một ý chỉ nóng bỏng tay, nếu gã làm gì bất lợi với La Duy, hai huynh đệ La gia chắc chắn sẽ lấy mạng gã. Nhưng hiện tại mạng gã lại nằm trong tay Long Huyền, nếu gã mặc kệ La Duy, thì chỉ có con đường chết.
“Ngươi phải hiểu, nếu La Duy đắc thế, thì y sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Long Huyền nói với Thường Lăng: “Ngươi có biết chuyện Long Nhất không?”
Thường Lăng trả lời: “Thần đã nghe nói, nhưng thần không ngờ Long Nhất lại là kẻ đại nghịch bất đạo.”
“Là La Duy muốn giết hắn.” Long Huyền nói: “Vì Vệ Lam.”
Thường Lăng không rõ tại sao La Duy giết Long Nhất vì Vệ Lam, nhưng gã hiểu ý Long Huyền, La Duy có thể giết Long Nhất vì Vệ Lam, thì cũng có thể giết gã vì La Khải.“Thần nhất định sẽ trông coi Cẩm vương gia chu đáo.” Thường Lăng nói: “Xin bệ hạ yên tâm.”
“Tốt lắm.” Long Huyền ném một chiếu thư trước mặt Thường Lăng: “Nếu Cẩm vương có hành động khác lạ, thì ngươi cứ bắt người.”
Thường Lăng cẩn thận cất chiếu thư, hỏi Long Huyền: “Không biết bệ hạ có cho Cẩm vương gia tiếp xúc với người khác không?”
“Y muốn gặp ai thì ngươi cứ mặc kệ.” Long Huyền nói: “Đừng cản y.”
Thường Lăng lại hỏi: “Bệ hạ, nếu muốn phòng Cẩm vương gia ngông cuồng, thì không cho y tiếp xúc với người thân chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?”
“Không để y tiếp xúc với người khác, thì sẽ buộc y bí quá hóa liều.” Long Huyền nói: “La Duy tính tình kỳ thật rất ác liệt, khi y đã nóng ruột rồi thì sẽ chẳng nể nang ai cả. Ngươi nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng chọc giận y.”
“Vâng.” Thường Lăng đáp. La Duy có thể tùy ý gặp mặt người ngoài, vậy làm sao gã biết La Duy có hành động khác thường hay không chứ? Gã phải đề phòng La Duy như thế nào đây? Chẳng lẽ phải đợi La Duy gây nên sóng gió, thì gã mới có thể ra tay? Đến thời điểm đó còn chống đỡ được không? Thường Lăng thầm oán hận Long Huyền, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
“Còn nữa.” Một lúc lâu sau, Long Huyền mới nói: “Ngươi chỉ được phép bắt giữ La Duy, nhưng không được làm y bị thương.”
“Thần tuân chỉ.”
“Nếu thực sự đến lúc đó, ngươi cũng phải đề phòng chuyện y tự làm mình bị thương.” Long Huyền lại nói.
“Thần tuân chỉ.”
“Nhốt Ngụy thái y cùng La Duy, áo cơm thuốc thang đều không thể thiếu, không thẩm tra, không làm gì khác, hết thảy cứ đợi trẫm về rồi nói tiếp.” Long Huyền lạnh giọng: “Ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Thần ghi nhớ.” Thường Lăng dập đầu lĩnh chỉ.
“Ngươi…” Long Huyền nâng tay để Thường Lăng bình thân: “Ngày mai ngươi lại vào cung thăm hoàng hậu và đại điện hạ.”
“Thần cáo lui.” Thường Lăng từng bước rời khỏi điện Trường Minh.
“Quốc cữu gia.” Phúc Lai vẫn chờ ở ngoài điện, thấy Thường Lăng đi ra, nhỏ giọng nói với Thường Lăng: “Nô tài tiễn ngài ra khỏi cung.”
“Ừ.” Thường Lăng gật đầu, cho dù đã ra khỏi điện Trường Minh, đứng ở ngoài điện gió thổi vù vù, nhưng gã vẫn cảm thấy choáng váng.
“Quốc cữu gia, mời.” Phúc Lai đi phía trước soi đèn cho Thường Lăng.
Thường Lăng vừa đi vừa nghĩ, gã bắt La Duy, không thể đụng vào, không thể thẩm tra, hết thảy đều phải đợi đến khi Long Huyền trở về rồi nói, có nghĩa là, rất có khả năng sau khi Long Huyền về, La Duy sẽ bình an vô sự, đến lúc đó, gã nên làm cái gì bây giờ? Bình Chương đế Long Huyền lợi hại, năng lực của La Duy có kém Long Huyền bao nhiêu? Rõ ràng là mùa hạ, nhưng Thường Lăng lại cảm thấy lạnh như băng.
Long Huyền một mình ngồi trong điện Trường Minh, hắn đã dặn dò tất cả, nhưng lại âm thầm hoảng hốt. Mãi cho đến Phúc Lai tiễn Thường Lăng ra khỏi cung rồi trở về, Long Huyền vẫn ngẩn người ngồi sau ngự án.
“Bệ hạ, ngài đã muốn đi nghỉ chưa ạ?” Phúc Lai nhỏ giọng hỏi Long Huyền.
“Bãi giá.” Long Huyền lại đột nhiên nói: “Trẫm muốn đến Y Cẩm viên.”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Lai không dám hỏi nhiều, liền vội vã ra ngoài chuẩn bị kiệu.
Bọn thị vệ canh giữ bên hồ Ngự Tâm thấy thánh giá của Long Huyền, đều sửng sốt một lát, rồi mới quỳ rạp xuống đất thỉnh an.
“Lên đảo.” Long Huyền ngồi trên kiệu nói, cách hồ nước, hắn nhìn về phía xa giữa hồ, dưới màn đêm, trên hòn đảo xanh biếc ấy mơ hồ có ánh đèn lóe ra.
413. Ánh trăng trên hồ
Kiệu Long Huyền đến trước Y Cẩm viên, lại chỉ thấy Ngụy thái y.
“Vương gia ngủ rồi?” Long Huyền ngồi trên kiệu hỏi.
Ngụy thái y nhăn mặt: “Vương gia đi ra ngoài rồi ạ.”
Long Huyền lập tức hoảng hốt: “Y ra khỏi cung? Chuyện khi nào?!”
Nghe cái giọng như sắp giết người đến nơi của Long Huyền, Ngụy thái y vội vã xua tay: “Vương gia đang ở trên Thúy Đảo, chứ không ra khỏi cung.”
Giọng Long Huyền dịu đi một chút: “Đã trễ thế này, sao y không ngủ mà còn đi tản bộ?”
“Hôm nay…” Ngụy thái y nghĩ lại thấy vẫn không nên nói cho Long Huyền chuyện La Duy thường xuyên mất ngủ, nên chỉ nói: “Hôm nay vương gia không ngủ được, nên ra hồ ngắm hoa sen.”
Long Huyền xuống kiệu: “Đó là hồng liên, cái gì mà hoa sen?”
Ngụy thái y lau mồ hôi, hồng liên (hoa sen hồng) không phải hoa sen chắc?
“Y ở đó một mình?” Long Huyền định bước lên, nhưng rồi lại ngừng lại hỏi Ngụy thái y.
“Ở đó có năm người Long Thập rồi ạ.” Ngụy thái y vội đáp.
“Vậy sao ngươi lại ở đây?”
Ngụy thái y đứng chếch sang bên cạnh, để Long Huyền nhìn thấy tiểu thái giám phía sau mình: “Thần đang định đưa thuốc đến cho vương gia.”
Long Huyền nhìn tiểu thái giám bưng thuốc: “Đưa thuốc cho trẫm.”
“Ngài định mang cho vương gia?” Ngụy thái y nhìn Long Huyền nhận bát thuốc, biết rõ vẫn cố tình hỏi.
“Các ngươi ở lại đây, không cần theo trẫm.” Long Huyền không hề để ý tới Ngụy thái y, chỉ quay đầu nói với các tùy thị của mình.
Mọi người cùng nói tuân chỉ.
Long Huyền bưng chén thuốc, một mình đi về phía hồ nước tìm La Duy.
La Duy ngồi trên lan can, nhìn hoa sen ngơ ngẩn.
Khi Long Huyền đến, không thấy bóng dáng năm người Long Thập, biết năm người này nhất định đang canh giữ trong một góc tối nào đó, hắn chỉ thấy La Duy ngồi trên thành cầu, thân hình dưới ánh trăng càng thêm gầy yếu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Long Huyền, La Duy quay đầu nhìn hắn.
“Đã trễ thế này, sao ngươi lại ngồi một mình ở đây?” Long Huyền đưa bát thuốc cho La Duy, hỏi: “Ta nghe Ngụy thái y nói, đêm nay ngươi ngủ không yên?”
La Duy uống cạn bát thuốc.
“Ăn đi.” Long Huyền nhìn La Duy uống thuốc xong, đưa một viên kẹo đến trước mặt y.
“Cái này cũng là Ngụy thái y đưa cho ngươi?” La Duy hỏi.
“Ta tiện tay lấy từ điện Trường Minh.” Long Huyền thừa dịp La Duy há miệng, liền nhét viên kẹo vào miệng y: “Ban đêm nếu ngủ muộn, ta sẽ ăn một viên để nâng cao tinh thần.”
Kẹo thực ngọt, còn có vị bạc hà, nhưng La Duy lại không có kiên nhẫn ngậm tan viên kẹo ấy, y nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống.
“Thích không?” Long Huyền đứng bên cạnh hỏi.
“Tàm tạm.” La Duy đáp.
“Ngày mai ta sẽ sai người mang một chút đến.” Long Huyền cởi áo bào, khoác lên người La Duy.
La Duy nhìn long bào trên người mình: “Ta mặc cái này được không?”
“Ta mặc cho ngươi, ai dám nói chứ?”
La Duy không nói nữa, khoác long bào của Long Huyền ngồi trên thành cầu.
“Ngươi còn chưa trả lời, hôm nay sao lại ngủ không yên?” Long Huyền tựa vào vai La Duy: “Có tâm sự à?”
“Đại ca, nhị ca ta lại phải ra chiến trường.” La Duy nói: “Sao ta có thể không lo lắng?”
“Ta thì sao?”
“Cái gì?”
“Ngươi có lo lắng cho ta không?”
Một đám mây hờ hững trôi qua trên đầu hai người, trong bóng tối, Long Huyền không thể nhìn thấy hàn ý trong mắt La Duy.
“Ngươi cũng phải cẩn thận đấy.” La Duy nhẹ giọng dặn dò Long Huyền: “Cho dù ngươi không phải chém giết với người Bắc Yến thì vẫn nên cẩn thận.”
“Ừ.” Long Huyền vuốt ve gò má La Duy: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đắc thắng về triều.”
La Duy cố nén không né tránh bàn tay Long Huyền: “Đó là lúc nào?”
“Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”
“Ngươi đắc thắng về triều, là lúc nào?”
“Ta cũng không biết nữa…” Long Huyền nói: “La Duy, ngươi ở thượng đô chờ ta nhé.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
“Ngày ta về triều, ngươi có ra ngoài thành đón ta không?”
“Có chứ.”
La Duy thoải mái khiến Long Huyền có chút hoài nghi: “Thật à?”
“Ngươi diệt Bắc Yến, ta sẽ vui mừng.” La Duy nói: “Ta nhất định sẽ đến đón ngươi, ta cũng muốn thấy Tư Mã Thanh Sa trở thành tù nhân của Đại Chu, xem khi ấy dáng vẻ hắn thế nào.”
“Điều này…” Long Huyền khó xử: “Ta không chắc có thể bắt sống Tư Mã Thanh Sa.”
“Không có cách nào bắt sống?” La Duy có chút thất vọng.
Long Huyền lập tức sửa lời: “Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ cố hết sức bắt sống hắn, ta muốn tặng cả thành Hạ Phương và hoàng cung Tư Mã thị cho ngươi.”
La Duy khẽ nở nụ cười: “Ngươi muốn tặng ta cả một hoàng cung? Đời này ta sẽ không quay lại Bắc Yến, cho dù ngươi có tặng cung điện ấy cho ta, ta cũng không thể ở. Dù ta muốn bán, cũng chẳng có người mua.”
“Vậy…” Long Huyền suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Nếu không giữ được, ta sẽ hỏa thiêu.”
“Để nói sau đi.” La Duy quay đầu nhìn về phía những đóa sen hồng: “Ngươi chắc chắn thắng trận này chứ? Long Huyền, ta không muốn đại ca ta lại bị thương, ngươi có thể hứa với ta không?”
“Thế Nghi sao có thể dễ dàng bị thương như thế?” Long Huyền ôm La Duy vào lòng: “Lần này đi còn có Trữ Phi, ngươi cứ yên tâm đi, đại ca ngươi bản lĩnh lớn lắm.”
“Có phải còn có Lam nữa hay không?” La Duy hỏi.
Nụ cười trên môi Long Huyền chợt tắt, cúi đầu nhìn La Duy trong lòng: “Phải, hắn cũng sẽ đi, muốn thăng quan tiến chức, đối với Vệ Lam mà nói, đây là cơ hội không thể tốt hơn.”
“Ta cũng không muốn hắn bị thương.” La Duy nói: “Nếu Lam xảy ra chuyện gì, ta chắc không cách nào sống tiếp, ngươi đừng…”
“Ngươi lo ta mượn trận này ám hại Vệ Lam?” Long Huyền không để La Duy nói hết lời, tự nói ra những lời y định nói.
“Ta cũng muốn tin ngươi, chỉ là ta không có cách nào khiến mình không lo lắng.”
“Ta biết.” Long Huyền ôm chặt La Duy: “Ngươi không tin ta, ta sẽ làm cho ngươi thấy, chờ Vệ Lam lập được chiến công, thăng quan tiến chức, ngươi sẽ tin tưởng ta thôi.”
“Vậy khi nào ngươi đi?” La Duy dường như thở dài, rồi lại hỏi Long Huyền.
“Năm ngày sau.”
“Đã định ngày rồi?”
“Ta phải tới Vân Quan gấp.” Long Huyền nói: “Nếu để đến mùa đông, chúng ta sẽ chẳng có cách nào thắng Bắc Yến cả.”
“Bây giờ vẫn là mùa hè, còn kịp.”
Long Huyền ôm La Duy, tim hắn đập nhanh hơn, muốn nói với La Duy chuyện Thường Lăng, thế nhưng lại chẳng thể nói thành lời.
“Ngày mai sẽ đổ mưa đấy.” La Duy nói.
“Sao ngươi biết?” Long Huyền vội hỏi.
La Duy chỉ vào mặt nước: “Chuồn chuồn bay thấp lắm này.”
Long Huyền nhìn về phía hồ nước, có rất nhiều chuồn chuồn bay thấp, thỉnh thoảng có vài cánh chuồn lướt nước nữa.
“Hoa sen đẹp quá.” La Duy lại nói.
Long Huyền nhìn cả hồ hoa sen, so với hoa sen trắng, thì sen hồng này thiếu một phần sáng trong, hơn một phần diễm lệ.“Khi nào ngươi có hứng, hãy vẽ tặng ta một bức tranh hoa sen hồng đi.” Hắn đối La Duy nói.
“Ừ.” La Duy không cự tuyệt Long Huyền.
Long Huyền ôm La Duy nhìn ánh trăng tỏa mặt hồ, lời muốn nói, mãi chẳng thể thành câu.
414. Tin dữ của Thường thị
Năm ngày sau, Long Huyền mặc thường phục rời thượng đô đến Vân Quan.
Long Huyền đi nửa tháng, dùng danh tiếng minh quân làm cớ khởi binh, báo thù cho mẫu thân của Khải Triết vương của Nam Chiếu. Lúc này, Gia Ninh đế của Nam Chiếu đã lưu đày Khải Triết vương về một vùng biên quan khỉ ho cò gáy, Khải Triết vương mở Lâm Thủy quan, La Tắc dẫn mười vạn Đại Chu thiết kỵ, không đánh mà thắng tiến thẳng vào cảnh nội Nam Chiếu.
Khải Triết vương và các binh lính nơi đó đã sớm bất mãn với việc người Bắc Yến đứng sau nắm giữ triều đình Nam Chiếu, nơi nơi khởi binh hưởng ứng, dường như chỉ trong đúng một đêm, chiến tranh đã lan ra toàn Nam Chiếu.
Nam Chiếu nội chiến, Tư Mã Thanh Sa rất nhanh chóng phái binh trợ giúp.
Ngay khi quân đội Bắc Yến đặt chân lên lãnh thổ Nam Chiếu, Bình Chương đế Long Huyền của Đại Chu đã dẫn năm mươi vạn Vân Quan thiết kỵ đến thành Ô Sương, Nguyên Tố đế của Đông Thương dẫn sáu mươi vạn đại quân tấn công Xuân Độ quan của Bắc Yến.
Bắc Yến nổ ra chiến sự, chư quốc lập tức tạo phe cánh, một hồi thiên hạ đại loạn hỗn chiến chính thức bắt đầu. Nguyên nhân trận này là vì Khải Triết vương mà nổ ra, cho nên sau này, trong sử sách các quốc gia đều không hẹn mà cùng gọi trận đại chiến này là trận Khải Triết.
La Duy ngồi trong thư phòng ở Y Cẩm viên, Tạ Ngữ ngồi đối diện, mỗi ngày hắn đều đến báo tin về trận chiến cho La Duy theo lời Long Huyền dặn dò.
“Hiện tại xem ra cũng không tệ lắm.” Khi La Duy lật xem chiến báo (báo cáo từ chiến trường), Tạ Ngữ nói: “Hình như quân Bắc Yến bại rất nhanh.”
La Duy nói: “Đều là báo thắng, không có báo bại?”
Tạ Ngữ hạ ánh mắt: “Ngươi còn hy vọng chúng ta bại nữa hả?”
“Không hề!” La Duy ném chiến báo trong tay: “Tin tức tốt thì đệ không đọc đâu.”
“Có cái này chắc ngươi sẽ muốn xem đấy.” Tạ Ngữ lấy một thứ từ giữa đống chiến báo đặt trước mắt La Duy.
“Đây là cái gì ạ?”
“Cái này là do Thế Nghi đại ca viết, ta nghĩ ngươi sẽ quan tâm.” Tạ Ngữ nói.
La Duy khẽ xao động, vội lật chiến báo lên xem. Chiến báo này La Khải tự tay viết, không dài, nhưng tất cả đều nói về chiến công của Vệ Lam.
“Lam rất lợi hại.” Tạ Ngữ nói với La Duy: “Khi đó Vũ Hiên ca nói Lam là tướng tài, ta còn không tin, nhưng hiện tại ta tin rồi. Hắn đánh trận quyết liệt hơn cả Tử Chu, Thế Nghi đại ca hiện tại rất thích dùng hắn.”
La Duy nhìn chiến báo trên tay, Vệ Lam giờ là chỉ huy quân tiên phong, hệt như Mạc Hoàn Tang năm đó, thiết kỵ đi đến đâu, nơi đó gió cuốn mây rền, cả người lẫn vật đều khó thoát khỏi cái chết. “Đấu pháp của hắn như vậy…” – La Duy đọc xong, nhíu mày nói với Tạ Ngữ – “Có phải rất tổn hại nhân đức hay không?”
“A?” Tạ Ngữ không thể phản ứng lại lời La Duy ngay lập tức.
“Hắn giết tất cả mọi người như thế…” La Duy sầu não: “Có phải tệ lắm hay không?”
Tạ Ngữ nhìn La Duy ngẩn người.
“Đệ có nên tìm Phất Y Đại Sư để làm chút công đức thay hắn không nhỉ?” La Duy gãi gãi đầu, thương lượng cùng Tạ Ngữ: “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”
Tạ Ngữ không biết tại sao trong lòng lại trở nên đau xót, hốc mắt ươn ướt, La Duy đối với Vệ Lam… Tạ Ngữ lắc lắc đầu, không để bản thân nghĩ tiếp, cười nói với La Duy: “Ngươi bận tâm nhiều quá, chiến tranh nào mà không có người chết chứ? Vệ Lam không giết địch, chẳng lẽ lại chờ địch đến giết hắn sao?”
“Không phải!” La Duy chen vào: “Ý đệ là đấu pháp của hắn quá mức…”
“Làm tướng không bận tâm sát nghiệt.” Tạ Ngữ rút chiến báo khỏi tay La Duy, đặt lên bàn: “Ngươi đừng lo lắng cho Lam.”
La Duy như có chút đăm chiêu, hai ngày trước y đã sai Long Thập đến chùa Hộ Quốc một chuyến, làm chút công đức cho Vệ Lam, còn sợ thành ý không đủ, nên cúng thêm một món tiền nhang đèn rất lớn.
Ngay lúc La Duy và Tạ Ngữ đang nói chuyện trong thư phòng, Triệu Phúc chạy vào nói với Tạ Ngữ: “Tạ đại nhân, Thượng Thư tỉnh sai người tới, xin ngài mau tới đó một chuyến.”
Tạ Ngữ nhìn La Duy một lúc rồi hỏi Triệu Phúc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Phúc đáp: “Hình như là Lĩnh Nam Thường thị đã xảy ra chuyện.”
Tạ Ngữ đứng bật dậy hỏi La Duy: “Lĩnh Nam Thường thị có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
La Duy trả lời: “Chẳng phải huynh trở về sẽ biết ngay sao?”
Tạ Ngữ cũng biết La Duy bất hòa với Lĩnh Nam Thường thị, vội vã tạm biệt y rồi đi thẳng.
Sau khi Tạ Ngữ đi, La Duy liền nói với Triệu Phúc: “Hôm nay làm ít bánh gạo nếp đi, ta đột nhiên muốn ăn.”
Triệu Phúc vội đáp lời, hiếm khi La Duy muốn ăn gì đó, gã liền vội vã làm theo lời La Duy. Từ khi Long Huyền viễn chinh Bắc Yến, Y Cẩm viên đã xây thêm một phòng bếp nhỏ, giờ đây Y Cẩm viên cứ như một vương quốc độc lập trong hoàng cung vậy.
La Duy lật lại chiến báo La Khải viết về Vệ Lam, lúc này tâm tình của y đã khá lên một chút. Tuy rằng vẫn lo lắng cho Vệ Lam, nhưng không còn nóng ruột như ban nãy nữa.
Tạ Ngữ đi chưa lâu, tin tức Lĩnh Nam Thường thị trong một đêm bị người nào đó diệt hết, tất cả hóa tro tàn, lão thái gia Thường thị cháy rụi không tìm ra xương cốt đã truyền khắp hoàng cung.
Thường thị hoàng hậu nhận được tin liền ngất lịm, điện Phượng Nghi nhất thời đại loạn.
Điện Duyên Niên, khi La Tri Ý đang định đưa Long Tiêu đến điện Phượng Nghi thăm Thường thị hoàng hậu, thì La Duy phái một tiểu thái giám đến truyền lời.
“Vương gia có chuyện gì?” La Tri Ý vội hỏi tiểu thái giám, tuy rằng không phải U Yến La gia gặp chuyện không may, nhưng trong lòng La Tri Ý vẫn vô cùng hốt hoảng.
Tiểu thái giám đáp: “Vương gia mời Thái Hậu nương nương đến Y Cẩm viên một chuyến ạ.”
La Tri Ý không có chủ kiến, thấy La Duy bảo mình đưa Long Tiêu đến, vội vã mang theo Long Tiêu vẫn chẳng hay biết gì đến Y Cẩm viên.
La Duy nhìn thấy La Tri Ý và Long Tiêu đến, liền lệnh cho Long Thập Nhất đưa Long Tiêu đi chơi.
La Tri Ý mấy lần định mở miệng đều bị La Duy ngăn cản. La Duy dỗ dành Long Tiêu, nhìn Long Thập Nhất đưa Long Tiêu đi, rồi mới nói với La Tri Ý: “Cô cô nóng vội như thế làm gì?”
La Tri Ý nói: “Thường thị diệt môn rồi! Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?!”
“Không biết nữa ạ.” La Duy tiếp lời: “Có lẽ là đã đắc tội với người nào đó.”
“Duy nhi.” La Tri Ý thấy La Duy không thèm để ý, vội la lên: “Điện Phượng Nghi náo loạn, ngươi còn gọi ta đến đây làm gì? Ta không cần đến điện Phượng Nghi sao?”
“Thượng Hỉ đâu?” La Duy hỏi.
Thượng Hỉ vội chạy từ ngoài cửa vào, cúi đầu đứng thẳng trước mặt La Duy.
“Ngươi đi truyền ý chỉ của Thái Hậu nương nương.” La Duy nói: “Giờ đang là lúc chiến tranh, người trong hậu cung không được phép làm loạn. Hoàng thái hậu nghe tin dữ của Thường thị, nên đã sai thái y đến điện Phượng Nghi xem bệnh rồi. Hoàng hậu hiện đang có thai, long tử quan trọng, người trong hậu cung không được phép đến điện Phượng Nghi quấy rầy hoàng hậu an thai.”
Thượng Hỉ đáp: “Nếu Liễu thị Thái Hậu muốn đi thì sao ạ?”
“Không đồng ý.” La Duy lạnh nhạt: “Lệnh thị vệ trong cung canh giữ điện Phượng Nghi, ngươi tự nhìn xem, nếu Liễu thị Thái Hậu muốn ồn ào, thì cứ để bà ta đến Y Cẩm viên, cứ nói Thái Hậu nương nương đang ở Y Cẩm viên là được.”
“Thập.” La Duy lại gọi Long Thập.
Long Thập nhảy từ cửa sổ vào, khiến La Tri Ý giật nảy.
La Duy nói với Long Thập: “Ngươi và Thập Tam, Thập Tứ đi cùng Thượng công công, nếu có người không tuân theo ý chỉ của Thái Hậu, thì lập tức giết không tha.”
415. Dấu ấn
Ý chỉ của Hoàng thái hậu ban xuống, mọi người trong cung biểu hiện mỗi người một vẻ, có tức giận có vui mừng, có kẻ tỏ ra thanh cao không liên quan đến mình, cũng có kẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Liễu thị Thái Hậu đã đến trước cửa điện Phượng Nghi, lại bị Thượng Hỉ ngăn cản. Lần này Liễu thị Thái Hậu không nổi giận trước mặt mọi người nữa, đứng sau Thượng Hỉ có ba người, còn có các thị vệ, bà có thể nhận ra là người của La Duy. Liễu thị Thái Hậu không nói nhiều, quay đầu trở về điện Hưởng Niên, rồi lập tức sai người ra khỏi cung tìm Thường Lăng. Lúc này Thường thị vừa xảy ra chuyện, La Duy lại dám giam lỏng Thường thị hoàng hậu trong cung, vậy thì cứ để thân huynh Thường thị đến đối phó La Duy là được. Chẳng cần Liễu thị Thái Hậu nói nhiều, Thường Lăng hẳn là sẽ nổi giận đùng đùng vọt tới Y Cẩm viên, một kiếm chém chết La Duy kia, tốt nhất là gã đừng bỏ qua cho cả La Tri Ý. Khi nào Long Huyền về triều, cứ lấy Thường Lăng ra làm bia đỡ. Liễu thị Thái Hậu cũng nghĩ kỹ rồi, cùng lắm là Long Huyền sẽ giết Thường Lăng, phế hậu vị của Thường thị, còn bà ta chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết.
Thường Lăng không dám tin rằng toàn tộc đã bị diệt, nổi trận lôi đình, rồi ngồi im bất động, đến tận khi nhận được tin Liễu thị Thái Hậu báo cho mình từ trong cung, Thường Lăng mới chạy vọt ra khỏi phòng ngủ. Gã thật sự muốn giết chết La Duy, dường như y vĩnh viễn không đội trời chung với gã, không giết không được! Chỉ là khi Thường Lăng vọt ra tới ngoài sân rồi, lại bỗng đứng lặng thinh. Thường Lăng không phải kẻ thô lỗ, vào cung giết La Duy ư? Thường Lăng tự hỏi mình, người này có thể giết hay không chứ?
Ngay lúc Thường Lăng đứng trong sân, đủ thứ ý nghĩ trong lòng giao chiến, thì Phủ doãn phủ thượng đô Hưng Võ triều, hiện là Hình bộ thượng thư Bình Chương triều Tưởng Duẫn Ti bước vào. Nhìn thấy Thường Lăng đứng như mất hồn, Tưởng thượng thư vội gọi: “Quốc cữu gia? Quốc cữu gia?”.
Đến tận khi Tưởng thượng thư đẩy Thường Lăng một cái, gã mới hồi phục tinh thần, nhận ra người trước mặt là Hình bộ thượng thư.
Thấy Thường Lăng hồi thần, Tưởng thượng thư mới tỏ vẻ thông cảm nói: “Quốc cữu gia, nay Lĩnh Nam Thường thị phải dựa vào một mình ngài, ngài đừng thương tâm quá mức, sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”
Thường Lăng im lặng mời Tưởng thượng thư vào nhà nói chuyện, gã hiểu lời Tưởng thượng thư vừa nói. Thường thị cũng có người khác nắm binh quyền, nhưng binh quyền trong tay người ấy không thể khiến gia tộc trở thành hùng bá một phương, cho nên từ nay về sau, Thường thị phải do một mình gã gánh vác.
Tưởng thượng thư ngồi xuống liền đưa cho Thường Lăng một tờ giấy, mặt trên có in dấu của một lệnh bài: “Tạ Minh Viễn không muốn để quốc cữu gia nhìn thấy nó, nhưng ta nghĩ vẫn nên để ngài nhìn thấy thì hơn, như vậy quốc cữu gia sẽ không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
Thường Lăng nhìn kỹ con dấu, đây là lệnh bài gì, Thường Lăng cũng không nhận ra, nhưng mặt trên có hình rồng bay, hơn nữa lại là rồng vàng năm vuốt, đây chính là vật của đế vương. Thường Lăng nhìn chữ “Nhất” ở giữa, nhìn hồi lâu cũng chẳng nói lời nào.
“Quốc cữu gia.” Tưởng thượng thư không cần Thường Lăng đặt câu hỏi, liền nói: “Cái này lấy được từ tay một người chết ở nhà cũ của Thường thị, là hộ vệ bên cạnh lão thái gia, thi thể bị thiêu hủy một nửa, nhưng lệnh bài này thì vẫn còn nguyên.”
“Cái này… cái này có thể nói lên điều gì?” Thường Lăng hỏi.
“Hung thủ để lại.” Tưởng thượng thư nói: “Những cái khác chưa rõ.”
“Ngươi khẳng định?”
“Trên lệnh bài có vết máu, nghĩa là bị người cướp lấy.” Tưởng thượng thư nói: “Có thể nói, lệnh bài này là do hộ vệ kia cướp được trong lúc đánh nhau, có lẽ lúc ấy hỗn loạn, người mang lệnh bài này chưa phát hiện ra, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để nó lại.”
“Lệnh bài ấy hiện đang ở nơi nào?” Thường Lăng hỏi, gã không thể tin một dấu ấn, phải nhìn thấy tận mắt vật kia mới được.
“Đang ở chỗ Tạ Minh Viễn rồi.” Tưởng thượng thư đáp: “Quốc cữu gia, hung thủ không thể biến mất được, ngài hãy cho hạ quan một chút thời gian, hạ quan nhất định sẽ thúc giục quan nha Lĩnh Nam truy nã hung thủ.”
“Đa tạ ngươi.” Thường Lăng cố ra vẻ cứng rắn đáp lại Tưởng thượng thư: “Ta có thể đợi mà.”
Tưởng thượng thư nghe được câu này của Thường Lăng, liền đứng dậy cáo từ.
“Mặt trên có khắc hình rồng.” Thường Lăng gọi Tưởng thượng thư lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Việc này còn phải điều tra thêm.” Tưởng thượng thư nói: “Quốc cữu gia, hạ quan cảm thấy việc này không phải vì tiền tài, mà có thể là kết thù báo oán. Ngài phải kiên nhẫn, đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy.”
Thường Lăng gật đầu.
Tưởng thượng thư không cần Thường Lăng tiễn, tự sải bước ra ngoài.
Thường Lăng ngồi lại trong phòng, lệnh bài kia là vật của đế vương, điều này chứng tỏ cái gì? Là Bình Chương đế Long Huyền muốn tiêu diệt Thường gia? Không thể! Trong lòng Thường Lăng nổi lên ngàn lớp sóng, bệ hạ không có lý do gì để tiêu diệt Thường thị, nhưng sao lại xuất hiện lệnh bài này? Là có người vu oan hãm hại? Hãm hại Hoàng đế?
Tưởng thượng thư ra khỏi phủ của Thường Lăng, liền lên kiệu về phủ nha Hình bộ.
Kiệu của Tưởng thượng thư vừa ra khỏi con phố thì một nam tử đã đi tới bên cạnh kiệu Tưởng thượng thư, cúi đầu gọi: “Đại nhân?”
“Ta đã làm xong chuyện cần làm rồi.” Tưởng thượng thư ngồi trong kiệu trả lời người kia: “Ngươi trở về báo cáo đi.”
Nam tử kia dừng bước, xoay người hòa lẫn giữa đám đông, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Tưởng thượng thư ngồi trong kiệu, ai oán thở dài. La Duy sai người đến tìm ông, tuy rằng ông không hiểu dụng ý của La Duy khi nhờ ông đưa dấu in lệnh bài cho Thường Lăng, cũng không hiểu tại sao La Duy biết có một lệnh bài như thế ở nhà cũ Thường thị, nhưng Tưởng thượng thư vẫn làm theo. Là bộ hạ cũ của La Tri Thu, nên Tưởng thượng thư vẫn có thể giúp đỡ La Duy.
Thường Lăng đến Thượng thư tỉnh tìm Tạ Ngữ.
“Ta nghe nói ở nhà cũ Thường thị phát hiện một lệnh bài.” Thường Lăng không nhiều lời vô nghĩa với Tạ Ngữ, vừa nhìn thấy hắn đã nói: “Tạ đại nhân, ta muốn nhìn thấy lệnh bài này.”
“Lệnh bài nào?” Tạ Ngữ vẫn giả ngu: “Ta không biết quốc cữu gia đang nói cái gì.”
“Tạ đại nhân.” Thường Lăng vẫn cố kiềm chế trước mặt Tạ Ngữ: “Ta có cách của mình, ta biết có một lệnh bài như vậy, ngươi cũng đừng hỏi ta lấy được tin tức này từ đâu, ta chỉ muốn xem nó một chút thôi mà.”
Tạ Ngữ không lo lắng cho Thường Lăng nhưng hắn lo cho La Duy. Sau khi nghe tin Thường thị bị diệt, người đầu tiên Tạ Ngữ nghĩ đến chính là La Duy, chuyện này không có khả năng do người khác làm, nhất định là La Duy làm. Tạ Ngữ không ngờ La Duy lại làm việc độc ác như thế, y lo Vệ Lam giết người quá nhiều, tổn hại nhân đức, nhưng lại không lo cho nhân đức của chính bản thân y.“Quốc cữu gia.” Tạ Ngữ nói với Thường Lăng: “Quốc có quốc pháp, ngài đừng làm ta khó xử, vụ án của Thường thị đã được Hình bộ tiếp nhận, Tưởng đại nhân sẽ giải đáp cho ngài.”
Thường Lăng nện một cú đấm trên bàn Tạ Ngữ, cả giận: “Thường thị ta diệt vong rồi! Ngươi bảo ta cứ ngồi chờ như vậy ư? Tạ đại nhân, ta chỉ muốn ngươi nể mặt, cho ta xem lệnh bài kia một chút, những cái khác ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Tạ Ngữ lại hỏi: “Ngươi xem thì có thể biết hung thủ là ai à?” Đăng bởi: admin
Đêm nay Long Huyền ở lại chỗ La Duy đến tận canh ba, Long Tường cùng quỳ ở dưới bậc thềm điện Trường Minh đến canh ba, mãi đến khi Long Huyền ban chiếu thư cho hắn ra chiến trường Nam Chiếu, Long Tường đã không thể tự đứng dậy nổi.
Long Huyền đi rồi, cả đêm ấy La Duy không cách nào yên giấc, một mình nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn bóng đêm dần biến thành nắng sớm ngoài cửa sổ.
Đến giữa trưa, La Duy nhận được tin Long Huyền tuyên bố phát binh đến Nam Chiếu.
“Lại chiến tranh.” Ngụy thái y lảm nhảm, nhắc đi nhắc lại một câu.
La Duy cũng không đuổi Ngụy thái y đi, có người lải nhải bên cạnh vẫn hơn là ở trong phòng một mình, ít nhất y sẽ không nghĩ lung tung.
Triệu Phúc mang đồ ăn tới, trên bàn nhỏ, vị trí gần La Duy nhất, đặt một đĩa bánh gạo nếp.
“Sao lại có món này nữa?” La Duy hỏi.
Triệu Phúc định nói với La Duy, rằng hôm qua trước khi đi, Long Huyền đã dặn thế. Đúng lúc này Tạ Ngữ lại đến Y Cẩm viên, Triệu Phúc không nói nữa.
Tạ Ngữ vào nhà, La Duy dặn Triệu Phúc mang thêm bát đũa đến, y muốn giữ Tạ Ngữ lại dùng cơm trưa.
“Lại chiến tranh rồi.” Tạ Ngữ ngồi xuống chỗ đối diện La Duy, cũng nói một câu như vậy.
“Sao thế?” La Duy bật cười: “Sao đến cả huynh cũng nói mấy lời này? Không phải trận này nên đánh từ sớm hay sao?”
Tạ Ngữ lắc đầu: “Ta là quan văn, không lo được chuyện chiến tranh, chỉ là ngẫm lại số ngân lượng phải chi ra, cảm thấy số lượng quá lớn, khiến ta có chút đau lòng.”
“Tiền không đủ sao?”
“Hiện tại xem như đủ, nhưng ai biết sau này có xảy ra biến cố hay không?” Tạ Ngữ nói.
“Xe đến trước núi ắt có đường.” La Duy gắp thức ăn cho Tạ Ngữ: “Huynh có lo lắng nữa cũng vô dụng thôi.”
“Vậy còn ngươi?” Tạ Ngữ hỏi.
“Đệ?” La Duy nói: “Đệ làm sao?”
“Bệ hạ nói với ta hắn muốn thân chinh, vậy còn ngươi?” Tạ Ngữ nói: “Ở lại chỗ này, hay là cũng đi theo.”
La Duy mím môi cười: “Nếu đệ không bị thương thì chắc chắn phải đi theo rồi, sao hắn có thể yên tam để đệ ở thượng đô cơ chứ? Chẳng qua…” La Duy chỉ chỉ sườn phải mình: “Đệ bị thương chỗ này, đến tận khi hắn xuất chinh cũng khó mà khỏi được.”
Tạ Ngữ nhìn chằm chằm vào sườn phải La Duy: “Chuyện ngươi bị thương, ta cũng không hỏi ngươi nhiều, nhưng Vân Khởi này, mặc kệ ngươi thích nghe hay không ta vẫn phải nói, ở thượng đô này không ít kẻ muốn lấy mạng ngươi, bệ hạ kỳ thật đang che chở cho ngươi đấy. Vân Khởi, bệ hạ đi rồi, ngươi làm sao tự bảo vệ cho được?”
“Đệ nghĩ đến rồi chứ.” La Duy nhìn bàn cơm nhỏ, cuối cùng vẫn cầm một cái bánh gạo nếp lên: “Huynh đừng lo lắng cho đệ, đệ không dễ dàng bị người ta hại thế đâu.”
“Dụ vương thì sao?” Tạ Ngữ nói: “Ngươi nghĩ sao mà để hắn đi Nam Chiếu?”
La Duy nhìn Tạ Ngữ, hắn không có vẻ gì là đang trách cứ cả, có vậy La Duy mới nói: “Đệ không muốn hại hắn, đệ chỉ cảm thấy hắn ở thượng đô sẽ cản trở việc của đệ thôi.”
Ngón tay Tạ Ngữ chấm nước, viết lên bàn hai chữ Thường Lăng, khẽ hỏi: “Ngươi muốn đối phó hắn?”
“Huynh nhận ra à?” La Duy cười.
“Ta chỉ đoán từ tâm tư ngươi thôi.” Tạ Ngữ nói: “Dụ vương và Thường gia quan hệ không tồi, đối với hoàng hậu nương nương cũng vẫn kính trọng, nếu ngươi động đến Thường thị, tất nhiên Dụ vương sẽ cản trở việc của ngươi.”
“Huynh nói xem, liệu bệ hạ có nghĩ như thế không?” La Duy hỏi Tạ Ngữ.
“Ngươi và Dụ vương quan hệ vẫn không tốt.” Tạ Ngữ nói: “Nếu bệ hạ nghĩ vậy, sẽ không để Dụ vương đi Nam Chiếu đâu.”
“Hắn đã nghĩ đến rồi, hẳn cũng đã cho rằng đệ không có cách nào tóm được Thường Lăng.” La Duy cười lạnh: “Không quan trọng, huynh đừng xen vào chuyện của đệ, cứ làm chức thừa tướng của huynh cho tốt đi.”
“Ta trở thành thừa tướng lúc nào?” Tạ Ngữ bật cười: “Ngươi phong cho hả?”
“Hiện tại tả hữu nhị tướng chỉ là vật trang trí.” La Duy nói: “Huynh chỉ chưa có cái danh thừa tướng mà thôi.”
“Vân Khởi.” Tạ Ngữ nhìn La Duy: “Nếu ngươi hiểu tình cảnh của ta, vậy ta có chuyện cần nói thẳng với ngươi.”
“Nói đi ạ.”
“Ngươi muốn đối phó Thường Lăng thì có thể, ta cũng hận hắn từng hại Thế Nghi đại ca một lần.” Tạ Ngữ nói: “Nhưng mà, ngươi không thể vì báo thù mà rối loạn triều chính.”
“Yên tâm đi.” La Duy nhìn Tạ Ngữ cười nói: “Cha đệ còn sống mà, đệ sẽ không để người tức chết đâu.”
Tạ Ngữ cúi đầu ăn cơm, có câu cam đoan của La Duy, hắn mới có thể nuốt trôi cơm, hơn nữa còn có tâm tình nói với La Duy một câu: “Đồ ăn chỗ ngươi hình như hơi nhạt?”
La Duy ăn một miếng thức ăn Tạ Ngữ chê nhạt: “Không nhạt mà.”
Tạ Ngữ chỉ đồ ăn trên bàn, nói với La Duy: “Không phải nhạt, Vân Khởi, giờ ta mới biết ngươi không ăn muối đấy.”
“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ.” La Duy cảm thấy Tạ Ngữ đang khủng hoảng.
“Cái này ngon không?” Tạ Ngữ chỉ vào cái bánh gạo nếp trong tay La Duy.
“Tàm tạm ạ.” La Duy nói.
Cuối cùng, Tạ Ngữ chẳng ăn thức ăn gì, chỉ chăm chăm vào đĩa bánh gạo nếp.
“Bây giờ đệ không tiễn huynh được.” Ăn cơm xong, La Duy không giữ Tạ Ngữ lại: “Triệu Phúc sẽ tiễn huynh ra ngoài.”
“Ta sẽ không đến nữa.” Tạ Ngữ nói, hắn không nhắc đến chuyện Long Huyền đặc biệt sai hắn đến.
La Duy nhìn Tạ Ngữ phất phất tay, y nghĩ Tạ Ngữ chỉ vì muốn dặn y đừng làm rối loạn triều chính, mới xin ý chỉ của Long Huyền để được đến Y Cẩm viên gặp y.
Đến khi Tạ Ngữ rời khỏi Y Cẩm viên, trở lại điện Trường Minh, đã nghe chuyện Long Huyền gọi Thường Lăng vào kinh diện thánh. Tạ Ngữ vừa được La Duy cam đoan, thoải mái được một chút, thì chuyện này lại như một tảng đá đè vào long hắn. Vì sao Long Huyền phải gọi Thường Lăng đang chinh chiến về kinh? Tạ Ngữ ngầm cảm thấy, hình như Long Huyền có ý đề phòng La Duy.
La Duy cũng rất nhanh biết chuyện Long Huyền triệu Thường Lăng nhập kinh, chỉ “ừ” một tiếng với Triệu Phúc vừa báo tin cho mình. Y về thượng đô, Long Huyền có thể nào không phái người giám sát y? Xem ra kẻ ấy chính là Thường Lăng. La Duy nhếch môi cười lạnh, Thường Lăng đến thì tốt quá, y còn sợ long Huyền không còn cần đến Thường Lăng nữa kia.
Tối hôm nay, Long Huyền theo thường lệ đến dùng bữa với La Duy.
“Ta cho nhị ca ngươi một thanh Thượng Phương bảo kiếm, nếu trong quân có người không nghe theo hắn, mặc kệ là vương hầu hay là tiểu tốt, thì hắn đều được phép tiền trảm hậu tấu.” Long Huyền vừa đút cháo cho La Duy vừa nói: “Ta cũng nói qua với Tường rồi, nó cũng đồng ý đi theo La Tắc, chỉ làm một tướng lĩnh bình thường, sẽ không thể không nghe lời La Tắc.”
La Duy nói: “Tốt nhất hắn nên nói được làm được.”
“Nếu nó không làm được…” Long Huyền tiếp lời: “Ta nói với nó rồi, từ nay về sau, nó đừng mơ làm tướng quân gì nữa.”
“Uy hiếp vậy cũng không tệ lắm.” La Duy nhếch miệng cười: “Kẻ làm ca ca như ngươi ít ra vẫn biết hắn thiếu sót chỗ nào. Đúng rồi, khi nào thì ngươi tới Vân Quan?” La Duy hỏi Long Huyền: “Muốn ta đi cùng ngươi không?”
412. Đề phòng lòng người
“Ngươi vẫn bị thương thì đi thế nào?” Long Huyền mang theo yêu thương nhìn La Duy: “La Duy, ta hy vọng khi ta trở về, thân thể ngươi đã trở nên khỏe mạnh.”
“Ừ.” La Duy nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Long Huyền lúc này lại đợi đến tận nửa đêm canh ba, chờ La Duy rửa mặt chải đầu rồi nằm xuống, hắn mới rời đi.
Phòng ngủ chỉ còn lại một mình La Duy, khi ấy trên khuôn mặt y mới lộ ra vẻ thất vọng. Đêm nay Long Huyền đến kể với y những chuyện đã nghị sự trên triều, nhưng lại không nói chuyện triệu Thường Lăng vào kinh. Long Huyền… La Duy kéo lại vạt áo trước ngực, vĩnh viễn không thể tin tưởng hắn, tựa như hắn cũng không tin tưởng y thôi. Nói cái gì mà yêu, cái gì mà sóng vai thiên hạ, tất cả đều là nói dối. La Duy giữ miệng vết thương rồi xuống giường, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Giữa đêm hè vắng lặng, ánh trăng như nước, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, khiến màn đêm ấy thêm một chút tiếng vang, thiếu một phần thanh tĩnh. La Duy mặt không chút thay đổi ngồi cả đêm ngắm trăng ngoài cửa sổ, ngực luôn luôn phát đau, nhưng sự đau đớn nói cho y biết, rằng cả đời này y không có cơ hội mềm lòng.
Đêm ba ngày sau, Thường Lăng đến dưới thành thượng đô.
Tướng quân canh giữ thành đã có ý chỉ của Long Huyền, sau khi Thường Lăng gọi đã mở cửa để gã tiến vào kinh đô.
Thường Lăng vào thành, trực tiếp đến trước cửa cung, được Phúc Lai dẫn đường, cố ý không gây chú ý, đến điện Trường Minh gặp Long Huyền.
“Đi đường vất vả.” Long Huyền chờ Thường Lăng hành lễ rồi nói: “Hãy bình thân.”
Thường Lăng đứng dậy liền hỏi Long Huyền: “Không biết bệ hạ triệu thần vào cung có chuyện gì?”
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Long Huyền để Thường Lăng ngồi xuống.
Thường Lăng vội vã tạ ơn, chủ dám ngồi cứng đờ trên ghế chứ không dám tựa lung thoải mái.
“Trẫm sắp tới Vân Quan.” Long Huyền nói: “Trận này không biết khi nào sẽ đánh xong, cho nên trẫm không biết khi nào mới quay trở về.”
Thường Lăng vội hỏi: “Bệ hạ muốn thần tùy giá sao?”
Long Huyền đáp: “Ngươi cũng đi? Vậy kinh đô này làm thế nào được?”
“Thần ngu dốt.”
“Lần này La Khải làm tướng, ngươi có gan làm thuộc hạ của hắn nữa hay sao?” Long Huyền lại hỏi.
Thường Lăng im lặng, vốn đã không dám ngồi, bây giờ thì quỳ rạp trên mặt đất.
Long Huyền nhìn Thường Lăng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Lần này, trẫm giao cho ngươi phòng ngự kinh đô.”
“Thần tuân chỉ.” Thường Lăng đáp lời.
“Còn nữa.” Long Huyền nói: “Lúc này Cẩm vương sẽ ở lại trong cung.”
Thường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền, La Duy ở lại kinh đô thì liên quan gì đến gã?
“Ngươi cũng biết bản lĩnh của y rồi.” Long Huyền nói: “Trẫm không ở trong kinh, hai huynh trưởng y lại nắm binh quyền, ngươi phải giúp trẫm trông coi y thật kỹ.”
Thường Lăng cả kinh, nói như vậy, La Duy có thể sẽ làm phản?
“Hình như y có chút ngông cuồng.” Long Huyền nói: “Ngươi không cần xin ý chỉ, cứ tự hành động thôi.”
“Thần tuân chỉ.” Thường Lăng cúi đầu lĩnh chỉ, lại là một ý chỉ nóng bỏng tay, nếu gã làm gì bất lợi với La Duy, hai huynh đệ La gia chắc chắn sẽ lấy mạng gã. Nhưng hiện tại mạng gã lại nằm trong tay Long Huyền, nếu gã mặc kệ La Duy, thì chỉ có con đường chết.
“Ngươi phải hiểu, nếu La Duy đắc thế, thì y sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Long Huyền nói với Thường Lăng: “Ngươi có biết chuyện Long Nhất không?”
Thường Lăng trả lời: “Thần đã nghe nói, nhưng thần không ngờ Long Nhất lại là kẻ đại nghịch bất đạo.”
“Là La Duy muốn giết hắn.” Long Huyền nói: “Vì Vệ Lam.”
Thường Lăng không rõ tại sao La Duy giết Long Nhất vì Vệ Lam, nhưng gã hiểu ý Long Huyền, La Duy có thể giết Long Nhất vì Vệ Lam, thì cũng có thể giết gã vì La Khải.“Thần nhất định sẽ trông coi Cẩm vương gia chu đáo.” Thường Lăng nói: “Xin bệ hạ yên tâm.”
“Tốt lắm.” Long Huyền ném một chiếu thư trước mặt Thường Lăng: “Nếu Cẩm vương có hành động khác lạ, thì ngươi cứ bắt người.”
Thường Lăng cẩn thận cất chiếu thư, hỏi Long Huyền: “Không biết bệ hạ có cho Cẩm vương gia tiếp xúc với người khác không?”
“Y muốn gặp ai thì ngươi cứ mặc kệ.” Long Huyền nói: “Đừng cản y.”
Thường Lăng lại hỏi: “Bệ hạ, nếu muốn phòng Cẩm vương gia ngông cuồng, thì không cho y tiếp xúc với người thân chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?”
“Không để y tiếp xúc với người khác, thì sẽ buộc y bí quá hóa liều.” Long Huyền nói: “La Duy tính tình kỳ thật rất ác liệt, khi y đã nóng ruột rồi thì sẽ chẳng nể nang ai cả. Ngươi nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng chọc giận y.”
“Vâng.” Thường Lăng đáp. La Duy có thể tùy ý gặp mặt người ngoài, vậy làm sao gã biết La Duy có hành động khác thường hay không chứ? Gã phải đề phòng La Duy như thế nào đây? Chẳng lẽ phải đợi La Duy gây nên sóng gió, thì gã mới có thể ra tay? Đến thời điểm đó còn chống đỡ được không? Thường Lăng thầm oán hận Long Huyền, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
“Còn nữa.” Một lúc lâu sau, Long Huyền mới nói: “Ngươi chỉ được phép bắt giữ La Duy, nhưng không được làm y bị thương.”
“Thần tuân chỉ.”
“Nếu thực sự đến lúc đó, ngươi cũng phải đề phòng chuyện y tự làm mình bị thương.” Long Huyền lại nói.
“Thần tuân chỉ.”
“Nhốt Ngụy thái y cùng La Duy, áo cơm thuốc thang đều không thể thiếu, không thẩm tra, không làm gì khác, hết thảy cứ đợi trẫm về rồi nói tiếp.” Long Huyền lạnh giọng: “Ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Thần ghi nhớ.” Thường Lăng dập đầu lĩnh chỉ.
“Ngươi…” Long Huyền nâng tay để Thường Lăng bình thân: “Ngày mai ngươi lại vào cung thăm hoàng hậu và đại điện hạ.”
“Thần cáo lui.” Thường Lăng từng bước rời khỏi điện Trường Minh.
“Quốc cữu gia.” Phúc Lai vẫn chờ ở ngoài điện, thấy Thường Lăng đi ra, nhỏ giọng nói với Thường Lăng: “Nô tài tiễn ngài ra khỏi cung.”
“Ừ.” Thường Lăng gật đầu, cho dù đã ra khỏi điện Trường Minh, đứng ở ngoài điện gió thổi vù vù, nhưng gã vẫn cảm thấy choáng váng.
“Quốc cữu gia, mời.” Phúc Lai đi phía trước soi đèn cho Thường Lăng.
Thường Lăng vừa đi vừa nghĩ, gã bắt La Duy, không thể đụng vào, không thể thẩm tra, hết thảy đều phải đợi đến khi Long Huyền trở về rồi nói, có nghĩa là, rất có khả năng sau khi Long Huyền về, La Duy sẽ bình an vô sự, đến lúc đó, gã nên làm cái gì bây giờ? Bình Chương đế Long Huyền lợi hại, năng lực của La Duy có kém Long Huyền bao nhiêu? Rõ ràng là mùa hạ, nhưng Thường Lăng lại cảm thấy lạnh như băng.
Long Huyền một mình ngồi trong điện Trường Minh, hắn đã dặn dò tất cả, nhưng lại âm thầm hoảng hốt. Mãi cho đến Phúc Lai tiễn Thường Lăng ra khỏi cung rồi trở về, Long Huyền vẫn ngẩn người ngồi sau ngự án.
“Bệ hạ, ngài đã muốn đi nghỉ chưa ạ?” Phúc Lai nhỏ giọng hỏi Long Huyền.
“Bãi giá.” Long Huyền lại đột nhiên nói: “Trẫm muốn đến Y Cẩm viên.”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Lai không dám hỏi nhiều, liền vội vã ra ngoài chuẩn bị kiệu.
Bọn thị vệ canh giữ bên hồ Ngự Tâm thấy thánh giá của Long Huyền, đều sửng sốt một lát, rồi mới quỳ rạp xuống đất thỉnh an.
“Lên đảo.” Long Huyền ngồi trên kiệu nói, cách hồ nước, hắn nhìn về phía xa giữa hồ, dưới màn đêm, trên hòn đảo xanh biếc ấy mơ hồ có ánh đèn lóe ra.
413. Ánh trăng trên hồ
Kiệu Long Huyền đến trước Y Cẩm viên, lại chỉ thấy Ngụy thái y.
“Vương gia ngủ rồi?” Long Huyền ngồi trên kiệu hỏi.
Ngụy thái y nhăn mặt: “Vương gia đi ra ngoài rồi ạ.”
Long Huyền lập tức hoảng hốt: “Y ra khỏi cung? Chuyện khi nào?!”
Nghe cái giọng như sắp giết người đến nơi của Long Huyền, Ngụy thái y vội vã xua tay: “Vương gia đang ở trên Thúy Đảo, chứ không ra khỏi cung.”
Giọng Long Huyền dịu đi một chút: “Đã trễ thế này, sao y không ngủ mà còn đi tản bộ?”
“Hôm nay…” Ngụy thái y nghĩ lại thấy vẫn không nên nói cho Long Huyền chuyện La Duy thường xuyên mất ngủ, nên chỉ nói: “Hôm nay vương gia không ngủ được, nên ra hồ ngắm hoa sen.”
Long Huyền xuống kiệu: “Đó là hồng liên, cái gì mà hoa sen?”
Ngụy thái y lau mồ hôi, hồng liên (hoa sen hồng) không phải hoa sen chắc?
“Y ở đó một mình?” Long Huyền định bước lên, nhưng rồi lại ngừng lại hỏi Ngụy thái y.
“Ở đó có năm người Long Thập rồi ạ.” Ngụy thái y vội đáp.
“Vậy sao ngươi lại ở đây?”
Ngụy thái y đứng chếch sang bên cạnh, để Long Huyền nhìn thấy tiểu thái giám phía sau mình: “Thần đang định đưa thuốc đến cho vương gia.”
Long Huyền nhìn tiểu thái giám bưng thuốc: “Đưa thuốc cho trẫm.”
“Ngài định mang cho vương gia?” Ngụy thái y nhìn Long Huyền nhận bát thuốc, biết rõ vẫn cố tình hỏi.
“Các ngươi ở lại đây, không cần theo trẫm.” Long Huyền không hề để ý tới Ngụy thái y, chỉ quay đầu nói với các tùy thị của mình.
Mọi người cùng nói tuân chỉ.
Long Huyền bưng chén thuốc, một mình đi về phía hồ nước tìm La Duy.
La Duy ngồi trên lan can, nhìn hoa sen ngơ ngẩn.
Khi Long Huyền đến, không thấy bóng dáng năm người Long Thập, biết năm người này nhất định đang canh giữ trong một góc tối nào đó, hắn chỉ thấy La Duy ngồi trên thành cầu, thân hình dưới ánh trăng càng thêm gầy yếu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Long Huyền, La Duy quay đầu nhìn hắn.
“Đã trễ thế này, sao ngươi lại ngồi một mình ở đây?” Long Huyền đưa bát thuốc cho La Duy, hỏi: “Ta nghe Ngụy thái y nói, đêm nay ngươi ngủ không yên?”
La Duy uống cạn bát thuốc.
“Ăn đi.” Long Huyền nhìn La Duy uống thuốc xong, đưa một viên kẹo đến trước mặt y.
“Cái này cũng là Ngụy thái y đưa cho ngươi?” La Duy hỏi.
“Ta tiện tay lấy từ điện Trường Minh.” Long Huyền thừa dịp La Duy há miệng, liền nhét viên kẹo vào miệng y: “Ban đêm nếu ngủ muộn, ta sẽ ăn một viên để nâng cao tinh thần.”
Kẹo thực ngọt, còn có vị bạc hà, nhưng La Duy lại không có kiên nhẫn ngậm tan viên kẹo ấy, y nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống.
“Thích không?” Long Huyền đứng bên cạnh hỏi.
“Tàm tạm.” La Duy đáp.
“Ngày mai ta sẽ sai người mang một chút đến.” Long Huyền cởi áo bào, khoác lên người La Duy.
La Duy nhìn long bào trên người mình: “Ta mặc cái này được không?”
“Ta mặc cho ngươi, ai dám nói chứ?”
La Duy không nói nữa, khoác long bào của Long Huyền ngồi trên thành cầu.
“Ngươi còn chưa trả lời, hôm nay sao lại ngủ không yên?” Long Huyền tựa vào vai La Duy: “Có tâm sự à?”
“Đại ca, nhị ca ta lại phải ra chiến trường.” La Duy nói: “Sao ta có thể không lo lắng?”
“Ta thì sao?”
“Cái gì?”
“Ngươi có lo lắng cho ta không?”
Một đám mây hờ hững trôi qua trên đầu hai người, trong bóng tối, Long Huyền không thể nhìn thấy hàn ý trong mắt La Duy.
“Ngươi cũng phải cẩn thận đấy.” La Duy nhẹ giọng dặn dò Long Huyền: “Cho dù ngươi không phải chém giết với người Bắc Yến thì vẫn nên cẩn thận.”
“Ừ.” Long Huyền vuốt ve gò má La Duy: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đắc thắng về triều.”
La Duy cố nén không né tránh bàn tay Long Huyền: “Đó là lúc nào?”
“Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”
“Ngươi đắc thắng về triều, là lúc nào?”
“Ta cũng không biết nữa…” Long Huyền nói: “La Duy, ngươi ở thượng đô chờ ta nhé.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
“Ngày ta về triều, ngươi có ra ngoài thành đón ta không?”
“Có chứ.”
La Duy thoải mái khiến Long Huyền có chút hoài nghi: “Thật à?”
“Ngươi diệt Bắc Yến, ta sẽ vui mừng.” La Duy nói: “Ta nhất định sẽ đến đón ngươi, ta cũng muốn thấy Tư Mã Thanh Sa trở thành tù nhân của Đại Chu, xem khi ấy dáng vẻ hắn thế nào.”
“Điều này…” Long Huyền khó xử: “Ta không chắc có thể bắt sống Tư Mã Thanh Sa.”
“Không có cách nào bắt sống?” La Duy có chút thất vọng.
Long Huyền lập tức sửa lời: “Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ cố hết sức bắt sống hắn, ta muốn tặng cả thành Hạ Phương và hoàng cung Tư Mã thị cho ngươi.”
La Duy khẽ nở nụ cười: “Ngươi muốn tặng ta cả một hoàng cung? Đời này ta sẽ không quay lại Bắc Yến, cho dù ngươi có tặng cung điện ấy cho ta, ta cũng không thể ở. Dù ta muốn bán, cũng chẳng có người mua.”
“Vậy…” Long Huyền suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Nếu không giữ được, ta sẽ hỏa thiêu.”
“Để nói sau đi.” La Duy quay đầu nhìn về phía những đóa sen hồng: “Ngươi chắc chắn thắng trận này chứ? Long Huyền, ta không muốn đại ca ta lại bị thương, ngươi có thể hứa với ta không?”
“Thế Nghi sao có thể dễ dàng bị thương như thế?” Long Huyền ôm La Duy vào lòng: “Lần này đi còn có Trữ Phi, ngươi cứ yên tâm đi, đại ca ngươi bản lĩnh lớn lắm.”
“Có phải còn có Lam nữa hay không?” La Duy hỏi.
Nụ cười trên môi Long Huyền chợt tắt, cúi đầu nhìn La Duy trong lòng: “Phải, hắn cũng sẽ đi, muốn thăng quan tiến chức, đối với Vệ Lam mà nói, đây là cơ hội không thể tốt hơn.”
“Ta cũng không muốn hắn bị thương.” La Duy nói: “Nếu Lam xảy ra chuyện gì, ta chắc không cách nào sống tiếp, ngươi đừng…”
“Ngươi lo ta mượn trận này ám hại Vệ Lam?” Long Huyền không để La Duy nói hết lời, tự nói ra những lời y định nói.
“Ta cũng muốn tin ngươi, chỉ là ta không có cách nào khiến mình không lo lắng.”
“Ta biết.” Long Huyền ôm chặt La Duy: “Ngươi không tin ta, ta sẽ làm cho ngươi thấy, chờ Vệ Lam lập được chiến công, thăng quan tiến chức, ngươi sẽ tin tưởng ta thôi.”
“Vậy khi nào ngươi đi?” La Duy dường như thở dài, rồi lại hỏi Long Huyền.
“Năm ngày sau.”
“Đã định ngày rồi?”
“Ta phải tới Vân Quan gấp.” Long Huyền nói: “Nếu để đến mùa đông, chúng ta sẽ chẳng có cách nào thắng Bắc Yến cả.”
“Bây giờ vẫn là mùa hè, còn kịp.”
Long Huyền ôm La Duy, tim hắn đập nhanh hơn, muốn nói với La Duy chuyện Thường Lăng, thế nhưng lại chẳng thể nói thành lời.
“Ngày mai sẽ đổ mưa đấy.” La Duy nói.
“Sao ngươi biết?” Long Huyền vội hỏi.
La Duy chỉ vào mặt nước: “Chuồn chuồn bay thấp lắm này.”
Long Huyền nhìn về phía hồ nước, có rất nhiều chuồn chuồn bay thấp, thỉnh thoảng có vài cánh chuồn lướt nước nữa.
“Hoa sen đẹp quá.” La Duy lại nói.
Long Huyền nhìn cả hồ hoa sen, so với hoa sen trắng, thì sen hồng này thiếu một phần sáng trong, hơn một phần diễm lệ.“Khi nào ngươi có hứng, hãy vẽ tặng ta một bức tranh hoa sen hồng đi.” Hắn đối La Duy nói.
“Ừ.” La Duy không cự tuyệt Long Huyền.
Long Huyền ôm La Duy nhìn ánh trăng tỏa mặt hồ, lời muốn nói, mãi chẳng thể thành câu.
414. Tin dữ của Thường thị
Năm ngày sau, Long Huyền mặc thường phục rời thượng đô đến Vân Quan.
Long Huyền đi nửa tháng, dùng danh tiếng minh quân làm cớ khởi binh, báo thù cho mẫu thân của Khải Triết vương của Nam Chiếu. Lúc này, Gia Ninh đế của Nam Chiếu đã lưu đày Khải Triết vương về một vùng biên quan khỉ ho cò gáy, Khải Triết vương mở Lâm Thủy quan, La Tắc dẫn mười vạn Đại Chu thiết kỵ, không đánh mà thắng tiến thẳng vào cảnh nội Nam Chiếu.
Khải Triết vương và các binh lính nơi đó đã sớm bất mãn với việc người Bắc Yến đứng sau nắm giữ triều đình Nam Chiếu, nơi nơi khởi binh hưởng ứng, dường như chỉ trong đúng một đêm, chiến tranh đã lan ra toàn Nam Chiếu.
Nam Chiếu nội chiến, Tư Mã Thanh Sa rất nhanh chóng phái binh trợ giúp.
Ngay khi quân đội Bắc Yến đặt chân lên lãnh thổ Nam Chiếu, Bình Chương đế Long Huyền của Đại Chu đã dẫn năm mươi vạn Vân Quan thiết kỵ đến thành Ô Sương, Nguyên Tố đế của Đông Thương dẫn sáu mươi vạn đại quân tấn công Xuân Độ quan của Bắc Yến.
Bắc Yến nổ ra chiến sự, chư quốc lập tức tạo phe cánh, một hồi thiên hạ đại loạn hỗn chiến chính thức bắt đầu. Nguyên nhân trận này là vì Khải Triết vương mà nổ ra, cho nên sau này, trong sử sách các quốc gia đều không hẹn mà cùng gọi trận đại chiến này là trận Khải Triết.
La Duy ngồi trong thư phòng ở Y Cẩm viên, Tạ Ngữ ngồi đối diện, mỗi ngày hắn đều đến báo tin về trận chiến cho La Duy theo lời Long Huyền dặn dò.
“Hiện tại xem ra cũng không tệ lắm.” Khi La Duy lật xem chiến báo (báo cáo từ chiến trường), Tạ Ngữ nói: “Hình như quân Bắc Yến bại rất nhanh.”
La Duy nói: “Đều là báo thắng, không có báo bại?”
Tạ Ngữ hạ ánh mắt: “Ngươi còn hy vọng chúng ta bại nữa hả?”
“Không hề!” La Duy ném chiến báo trong tay: “Tin tức tốt thì đệ không đọc đâu.”
“Có cái này chắc ngươi sẽ muốn xem đấy.” Tạ Ngữ lấy một thứ từ giữa đống chiến báo đặt trước mắt La Duy.
“Đây là cái gì ạ?”
“Cái này là do Thế Nghi đại ca viết, ta nghĩ ngươi sẽ quan tâm.” Tạ Ngữ nói.
La Duy khẽ xao động, vội lật chiến báo lên xem. Chiến báo này La Khải tự tay viết, không dài, nhưng tất cả đều nói về chiến công của Vệ Lam.
“Lam rất lợi hại.” Tạ Ngữ nói với La Duy: “Khi đó Vũ Hiên ca nói Lam là tướng tài, ta còn không tin, nhưng hiện tại ta tin rồi. Hắn đánh trận quyết liệt hơn cả Tử Chu, Thế Nghi đại ca hiện tại rất thích dùng hắn.”
La Duy nhìn chiến báo trên tay, Vệ Lam giờ là chỉ huy quân tiên phong, hệt như Mạc Hoàn Tang năm đó, thiết kỵ đi đến đâu, nơi đó gió cuốn mây rền, cả người lẫn vật đều khó thoát khỏi cái chết. “Đấu pháp của hắn như vậy…” – La Duy đọc xong, nhíu mày nói với Tạ Ngữ – “Có phải rất tổn hại nhân đức hay không?”
“A?” Tạ Ngữ không thể phản ứng lại lời La Duy ngay lập tức.
“Hắn giết tất cả mọi người như thế…” La Duy sầu não: “Có phải tệ lắm hay không?”
Tạ Ngữ nhìn La Duy ngẩn người.
“Đệ có nên tìm Phất Y Đại Sư để làm chút công đức thay hắn không nhỉ?” La Duy gãi gãi đầu, thương lượng cùng Tạ Ngữ: “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”
Tạ Ngữ không biết tại sao trong lòng lại trở nên đau xót, hốc mắt ươn ướt, La Duy đối với Vệ Lam… Tạ Ngữ lắc lắc đầu, không để bản thân nghĩ tiếp, cười nói với La Duy: “Ngươi bận tâm nhiều quá, chiến tranh nào mà không có người chết chứ? Vệ Lam không giết địch, chẳng lẽ lại chờ địch đến giết hắn sao?”
“Không phải!” La Duy chen vào: “Ý đệ là đấu pháp của hắn quá mức…”
“Làm tướng không bận tâm sát nghiệt.” Tạ Ngữ rút chiến báo khỏi tay La Duy, đặt lên bàn: “Ngươi đừng lo lắng cho Lam.”
La Duy như có chút đăm chiêu, hai ngày trước y đã sai Long Thập đến chùa Hộ Quốc một chuyến, làm chút công đức cho Vệ Lam, còn sợ thành ý không đủ, nên cúng thêm một món tiền nhang đèn rất lớn.
Ngay lúc La Duy và Tạ Ngữ đang nói chuyện trong thư phòng, Triệu Phúc chạy vào nói với Tạ Ngữ: “Tạ đại nhân, Thượng Thư tỉnh sai người tới, xin ngài mau tới đó một chuyến.”
Tạ Ngữ nhìn La Duy một lúc rồi hỏi Triệu Phúc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Phúc đáp: “Hình như là Lĩnh Nam Thường thị đã xảy ra chuyện.”
Tạ Ngữ đứng bật dậy hỏi La Duy: “Lĩnh Nam Thường thị có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
La Duy trả lời: “Chẳng phải huynh trở về sẽ biết ngay sao?”
Tạ Ngữ cũng biết La Duy bất hòa với Lĩnh Nam Thường thị, vội vã tạm biệt y rồi đi thẳng.
Sau khi Tạ Ngữ đi, La Duy liền nói với Triệu Phúc: “Hôm nay làm ít bánh gạo nếp đi, ta đột nhiên muốn ăn.”
Triệu Phúc vội đáp lời, hiếm khi La Duy muốn ăn gì đó, gã liền vội vã làm theo lời La Duy. Từ khi Long Huyền viễn chinh Bắc Yến, Y Cẩm viên đã xây thêm một phòng bếp nhỏ, giờ đây Y Cẩm viên cứ như một vương quốc độc lập trong hoàng cung vậy.
La Duy lật lại chiến báo La Khải viết về Vệ Lam, lúc này tâm tình của y đã khá lên một chút. Tuy rằng vẫn lo lắng cho Vệ Lam, nhưng không còn nóng ruột như ban nãy nữa.
Tạ Ngữ đi chưa lâu, tin tức Lĩnh Nam Thường thị trong một đêm bị người nào đó diệt hết, tất cả hóa tro tàn, lão thái gia Thường thị cháy rụi không tìm ra xương cốt đã truyền khắp hoàng cung.
Thường thị hoàng hậu nhận được tin liền ngất lịm, điện Phượng Nghi nhất thời đại loạn.
Điện Duyên Niên, khi La Tri Ý đang định đưa Long Tiêu đến điện Phượng Nghi thăm Thường thị hoàng hậu, thì La Duy phái một tiểu thái giám đến truyền lời.
“Vương gia có chuyện gì?” La Tri Ý vội hỏi tiểu thái giám, tuy rằng không phải U Yến La gia gặp chuyện không may, nhưng trong lòng La Tri Ý vẫn vô cùng hốt hoảng.
Tiểu thái giám đáp: “Vương gia mời Thái Hậu nương nương đến Y Cẩm viên một chuyến ạ.”
La Tri Ý không có chủ kiến, thấy La Duy bảo mình đưa Long Tiêu đến, vội vã mang theo Long Tiêu vẫn chẳng hay biết gì đến Y Cẩm viên.
La Duy nhìn thấy La Tri Ý và Long Tiêu đến, liền lệnh cho Long Thập Nhất đưa Long Tiêu đi chơi.
La Tri Ý mấy lần định mở miệng đều bị La Duy ngăn cản. La Duy dỗ dành Long Tiêu, nhìn Long Thập Nhất đưa Long Tiêu đi, rồi mới nói với La Tri Ý: “Cô cô nóng vội như thế làm gì?”
La Tri Ý nói: “Thường thị diệt môn rồi! Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?!”
“Không biết nữa ạ.” La Duy tiếp lời: “Có lẽ là đã đắc tội với người nào đó.”
“Duy nhi.” La Tri Ý thấy La Duy không thèm để ý, vội la lên: “Điện Phượng Nghi náo loạn, ngươi còn gọi ta đến đây làm gì? Ta không cần đến điện Phượng Nghi sao?”
“Thượng Hỉ đâu?” La Duy hỏi.
Thượng Hỉ vội chạy từ ngoài cửa vào, cúi đầu đứng thẳng trước mặt La Duy.
“Ngươi đi truyền ý chỉ của Thái Hậu nương nương.” La Duy nói: “Giờ đang là lúc chiến tranh, người trong hậu cung không được phép làm loạn. Hoàng thái hậu nghe tin dữ của Thường thị, nên đã sai thái y đến điện Phượng Nghi xem bệnh rồi. Hoàng hậu hiện đang có thai, long tử quan trọng, người trong hậu cung không được phép đến điện Phượng Nghi quấy rầy hoàng hậu an thai.”
Thượng Hỉ đáp: “Nếu Liễu thị Thái Hậu muốn đi thì sao ạ?”
“Không đồng ý.” La Duy lạnh nhạt: “Lệnh thị vệ trong cung canh giữ điện Phượng Nghi, ngươi tự nhìn xem, nếu Liễu thị Thái Hậu muốn ồn ào, thì cứ để bà ta đến Y Cẩm viên, cứ nói Thái Hậu nương nương đang ở Y Cẩm viên là được.”
“Thập.” La Duy lại gọi Long Thập.
Long Thập nhảy từ cửa sổ vào, khiến La Tri Ý giật nảy.
La Duy nói với Long Thập: “Ngươi và Thập Tam, Thập Tứ đi cùng Thượng công công, nếu có người không tuân theo ý chỉ của Thái Hậu, thì lập tức giết không tha.”
415. Dấu ấn
Ý chỉ của Hoàng thái hậu ban xuống, mọi người trong cung biểu hiện mỗi người một vẻ, có tức giận có vui mừng, có kẻ tỏ ra thanh cao không liên quan đến mình, cũng có kẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Liễu thị Thái Hậu đã đến trước cửa điện Phượng Nghi, lại bị Thượng Hỉ ngăn cản. Lần này Liễu thị Thái Hậu không nổi giận trước mặt mọi người nữa, đứng sau Thượng Hỉ có ba người, còn có các thị vệ, bà có thể nhận ra là người của La Duy. Liễu thị Thái Hậu không nói nhiều, quay đầu trở về điện Hưởng Niên, rồi lập tức sai người ra khỏi cung tìm Thường Lăng. Lúc này Thường thị vừa xảy ra chuyện, La Duy lại dám giam lỏng Thường thị hoàng hậu trong cung, vậy thì cứ để thân huynh Thường thị đến đối phó La Duy là được. Chẳng cần Liễu thị Thái Hậu nói nhiều, Thường Lăng hẳn là sẽ nổi giận đùng đùng vọt tới Y Cẩm viên, một kiếm chém chết La Duy kia, tốt nhất là gã đừng bỏ qua cho cả La Tri Ý. Khi nào Long Huyền về triều, cứ lấy Thường Lăng ra làm bia đỡ. Liễu thị Thái Hậu cũng nghĩ kỹ rồi, cùng lắm là Long Huyền sẽ giết Thường Lăng, phế hậu vị của Thường thị, còn bà ta chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết.
Thường Lăng không dám tin rằng toàn tộc đã bị diệt, nổi trận lôi đình, rồi ngồi im bất động, đến tận khi nhận được tin Liễu thị Thái Hậu báo cho mình từ trong cung, Thường Lăng mới chạy vọt ra khỏi phòng ngủ. Gã thật sự muốn giết chết La Duy, dường như y vĩnh viễn không đội trời chung với gã, không giết không được! Chỉ là khi Thường Lăng vọt ra tới ngoài sân rồi, lại bỗng đứng lặng thinh. Thường Lăng không phải kẻ thô lỗ, vào cung giết La Duy ư? Thường Lăng tự hỏi mình, người này có thể giết hay không chứ?
Ngay lúc Thường Lăng đứng trong sân, đủ thứ ý nghĩ trong lòng giao chiến, thì Phủ doãn phủ thượng đô Hưng Võ triều, hiện là Hình bộ thượng thư Bình Chương triều Tưởng Duẫn Ti bước vào. Nhìn thấy Thường Lăng đứng như mất hồn, Tưởng thượng thư vội gọi: “Quốc cữu gia? Quốc cữu gia?”.
Đến tận khi Tưởng thượng thư đẩy Thường Lăng một cái, gã mới hồi phục tinh thần, nhận ra người trước mặt là Hình bộ thượng thư.
Thấy Thường Lăng hồi thần, Tưởng thượng thư mới tỏ vẻ thông cảm nói: “Quốc cữu gia, nay Lĩnh Nam Thường thị phải dựa vào một mình ngài, ngài đừng thương tâm quá mức, sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”
Thường Lăng im lặng mời Tưởng thượng thư vào nhà nói chuyện, gã hiểu lời Tưởng thượng thư vừa nói. Thường thị cũng có người khác nắm binh quyền, nhưng binh quyền trong tay người ấy không thể khiến gia tộc trở thành hùng bá một phương, cho nên từ nay về sau, Thường thị phải do một mình gã gánh vác.
Tưởng thượng thư ngồi xuống liền đưa cho Thường Lăng một tờ giấy, mặt trên có in dấu của một lệnh bài: “Tạ Minh Viễn không muốn để quốc cữu gia nhìn thấy nó, nhưng ta nghĩ vẫn nên để ngài nhìn thấy thì hơn, như vậy quốc cữu gia sẽ không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
Thường Lăng nhìn kỹ con dấu, đây là lệnh bài gì, Thường Lăng cũng không nhận ra, nhưng mặt trên có hình rồng bay, hơn nữa lại là rồng vàng năm vuốt, đây chính là vật của đế vương. Thường Lăng nhìn chữ “Nhất” ở giữa, nhìn hồi lâu cũng chẳng nói lời nào.
“Quốc cữu gia.” Tưởng thượng thư không cần Thường Lăng đặt câu hỏi, liền nói: “Cái này lấy được từ tay một người chết ở nhà cũ của Thường thị, là hộ vệ bên cạnh lão thái gia, thi thể bị thiêu hủy một nửa, nhưng lệnh bài này thì vẫn còn nguyên.”
“Cái này… cái này có thể nói lên điều gì?” Thường Lăng hỏi.
“Hung thủ để lại.” Tưởng thượng thư nói: “Những cái khác chưa rõ.”
“Ngươi khẳng định?”
“Trên lệnh bài có vết máu, nghĩa là bị người cướp lấy.” Tưởng thượng thư nói: “Có thể nói, lệnh bài này là do hộ vệ kia cướp được trong lúc đánh nhau, có lẽ lúc ấy hỗn loạn, người mang lệnh bài này chưa phát hiện ra, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để nó lại.”
“Lệnh bài ấy hiện đang ở nơi nào?” Thường Lăng hỏi, gã không thể tin một dấu ấn, phải nhìn thấy tận mắt vật kia mới được.
“Đang ở chỗ Tạ Minh Viễn rồi.” Tưởng thượng thư đáp: “Quốc cữu gia, hung thủ không thể biến mất được, ngài hãy cho hạ quan một chút thời gian, hạ quan nhất định sẽ thúc giục quan nha Lĩnh Nam truy nã hung thủ.”
“Đa tạ ngươi.” Thường Lăng cố ra vẻ cứng rắn đáp lại Tưởng thượng thư: “Ta có thể đợi mà.”
Tưởng thượng thư nghe được câu này của Thường Lăng, liền đứng dậy cáo từ.
“Mặt trên có khắc hình rồng.” Thường Lăng gọi Tưởng thượng thư lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Việc này còn phải điều tra thêm.” Tưởng thượng thư nói: “Quốc cữu gia, hạ quan cảm thấy việc này không phải vì tiền tài, mà có thể là kết thù báo oán. Ngài phải kiên nhẫn, đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy.”
Thường Lăng gật đầu.
Tưởng thượng thư không cần Thường Lăng tiễn, tự sải bước ra ngoài.
Thường Lăng ngồi lại trong phòng, lệnh bài kia là vật của đế vương, điều này chứng tỏ cái gì? Là Bình Chương đế Long Huyền muốn tiêu diệt Thường gia? Không thể! Trong lòng Thường Lăng nổi lên ngàn lớp sóng, bệ hạ không có lý do gì để tiêu diệt Thường thị, nhưng sao lại xuất hiện lệnh bài này? Là có người vu oan hãm hại? Hãm hại Hoàng đế?
Tưởng thượng thư ra khỏi phủ của Thường Lăng, liền lên kiệu về phủ nha Hình bộ.
Kiệu của Tưởng thượng thư vừa ra khỏi con phố thì một nam tử đã đi tới bên cạnh kiệu Tưởng thượng thư, cúi đầu gọi: “Đại nhân?”
“Ta đã làm xong chuyện cần làm rồi.” Tưởng thượng thư ngồi trong kiệu trả lời người kia: “Ngươi trở về báo cáo đi.”
Nam tử kia dừng bước, xoay người hòa lẫn giữa đám đông, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Tưởng thượng thư ngồi trong kiệu, ai oán thở dài. La Duy sai người đến tìm ông, tuy rằng ông không hiểu dụng ý của La Duy khi nhờ ông đưa dấu in lệnh bài cho Thường Lăng, cũng không hiểu tại sao La Duy biết có một lệnh bài như thế ở nhà cũ Thường thị, nhưng Tưởng thượng thư vẫn làm theo. Là bộ hạ cũ của La Tri Thu, nên Tưởng thượng thư vẫn có thể giúp đỡ La Duy.
Thường Lăng đến Thượng thư tỉnh tìm Tạ Ngữ.
“Ta nghe nói ở nhà cũ Thường thị phát hiện một lệnh bài.” Thường Lăng không nhiều lời vô nghĩa với Tạ Ngữ, vừa nhìn thấy hắn đã nói: “Tạ đại nhân, ta muốn nhìn thấy lệnh bài này.”
“Lệnh bài nào?” Tạ Ngữ vẫn giả ngu: “Ta không biết quốc cữu gia đang nói cái gì.”
“Tạ đại nhân.” Thường Lăng vẫn cố kiềm chế trước mặt Tạ Ngữ: “Ta có cách của mình, ta biết có một lệnh bài như vậy, ngươi cũng đừng hỏi ta lấy được tin tức này từ đâu, ta chỉ muốn xem nó một chút thôi mà.”
Tạ Ngữ không lo lắng cho Thường Lăng nhưng hắn lo cho La Duy. Sau khi nghe tin Thường thị bị diệt, người đầu tiên Tạ Ngữ nghĩ đến chính là La Duy, chuyện này không có khả năng do người khác làm, nhất định là La Duy làm. Tạ Ngữ không ngờ La Duy lại làm việc độc ác như thế, y lo Vệ Lam giết người quá nhiều, tổn hại nhân đức, nhưng lại không lo cho nhân đức của chính bản thân y.“Quốc cữu gia.” Tạ Ngữ nói với Thường Lăng: “Quốc có quốc pháp, ngài đừng làm ta khó xử, vụ án của Thường thị đã được Hình bộ tiếp nhận, Tưởng đại nhân sẽ giải đáp cho ngài.”
Thường Lăng nện một cú đấm trên bàn Tạ Ngữ, cả giận: “Thường thị ta diệt vong rồi! Ngươi bảo ta cứ ngồi chờ như vậy ư? Tạ đại nhân, ta chỉ muốn ngươi nể mặt, cho ta xem lệnh bài kia một chút, những cái khác ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Tạ Ngữ lại hỏi: “Ngươi xem thì có thể biết hung thủ là ai à?” Đăng bởi: admin
/100
|