6 Replies321 Hầu hạ cả đời
“Ta đã nói ta là phế vật!” La Duy đột nhiên liền nổi nóng, không để ý chân đau, bật dậy trong lòng Vệ Lam, gỡ tay hắn ra,“Ngươi mặc kệ ta đi, chẳng phải sẽ không lo lắng nữa?”
Vệ Lam vội ôm La Duy vào lòng, dỗ dành:“Ta lỡ lời mà, ngươi đừng giận có được không? Ta cái gì cũng không bằng ngươi, nếu ngươi là phế vật, thì ta là cái gì cơ chứ?”
“Ngươi có thể đi lại, còn ta thì sao?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Ta có thể làm cái gì?”
“Không phải ngươi đang bị thương sao?” Vệ Lam nói:“Khi vết thương lành sẽ không sao nữa.”
“Nếu què thì sao?”
“Không đâu.”
“Cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có đại phu nào nói chân ta có thể khỏi!”
“Nhưng cũng chưa ai nói chân ngươi không thể lành.”
“Ngươi!” La Duy chán nản nói:“Ngươi lại định quanh co với ta? Nếu ta không đi lại được nữa thì làm sao bây giờ?”
Vệ Lam vỗ trán, đề tài này họ đã nói vô số lần suốt dọc đường đi, đến hôm nay vẫn còn nhắc lại.
“Ta không muốn làm người què!” La Duy lớn tiếng nói:“Cả đời nằm trên giường, ta còn không bằng……”
“Ngươi muốn thế nào hả?” Vệ Lam vội chặn lời La Duy:“Đã nói không có việc gì, chịu khó nghỉ ngơi sẽ tốt hơn thôi, công tử không tin ta thì cũng phải tin lời đại phu nói chứ. Tất cả đều do Tư Mã Thanh Sa hại, vậy ta đi giết hắn, để công tử hết giận nhé?”
Vệ Lam vừa nói muốn giết Tư Mã Thanh Sa, La Duy liền mất đi khí thế.
“Chỉ cần công tử nói một câu, ta sẽ đi ngay!” Vệ Lam nói.
“Ai!” La Duy thở dài một hơi, lí nhí,“Ta chỉ đang phiền muộn, ngươi đừng để ý đến ta.”
“Ta thích hầu hạ ngươi.” Vệ Lam ghé tai La Duy:“Công tử muốn ta phải nói bao nhiêu lần mới chịu tin ta?”
“Không phải ta không tin ngươi…” La Duy vội đáp.
“Ta sẽ hầu hạ ngươi cả đời.” Vệ Lam khẽ cắn vành tai La Duy:“Ngoài công tử, ta không có tâm tư như vậy với ai khác, cho nên công tử cứ để ta hầu hạ là được rồi, đến khi chúng ta già đi vẫn sẽ như vậy.”
Vành tai La Duy có chút đỏ lên, y không phải kẻ khác ngươi, chỉ là y thích nghe Vệ Lam nói như vậy.
Vệ Lam thấy La Duy chịu lặng im, mới lại đặt tay lên lưng La Duy, truyền cho y một chút chân khí.
“Đừng đi tìm Tư Mã Thanh Sa!” La Duy vẫn không yên lòng.
“Không đi.” Vệ Lam khẽ cười sau lung La Duy, chỉ là không dám cười ra tiếng, sợ La Duy nghe thấy, nói không chừng lại thẹn quá hóa giận. Hiện tại Vệ Lam đã có “kinh nghiệm” dỗ dành La Duy, trước kia cảm thấy y nhanh nhẹn hoạt bát, là người thông minh nhất, nhưng nay Vệ Lam mới phát hiện, La Duy cũng có khi ngốc nghếch, dễ dỗ, dễ lừa.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, vết thương trên chân La Duy dần bớt đau, trong phòng ấm áp, xương cốt bị gây sức ép cũng được thả lỏng.
“Ngủ đi.” Vệ Lam nhìn mí mắt La Duy díp lại, nhỏ gọng dỗ dành y:“Ngày mai chúng ta lại phải gấp rút lên đường, ngủ được chút nào hay chút ấy.”
“Tuyết rơi lớn như vậy, ngày mai chúng ta còn có thể đi sao?” La Duy hỏi.
“Sao ngươi lại biết bên ngoài tuyết rơi nhiều?”
“Nghe âm thanh là biết mà.” La Duy nói:“Ta không phải kẻ điếc.”
“Chỉ cần tuyết không cản đường, thì chúng ta vẫn đi.” Vệ Lam ôm La Duy nằm xuống,“Bây giờ còn đau không?”
La Duy khẽ cọ cọ trong lòng Vệ Lam, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh đã thiếp đi.
Vệ Lam sửa lại tóc La Duy, đến tận khi La Duy ngủ rồi, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ ảm đạm. Đôi chân La Duy là một khối tâm bệnh của Vệ Lam, hắn không sợ hầu hạ La Duy cả đời, chỉ sợ La Duy không chấp nhận được chuyện mình sẽ què môt chân. Kỳ thật các đại phu đều đã nói với Vệ Lam, chân La Duy cho dù có lành thì cũng không tiện đi lại, nếu muốn có thể chạy có thể nhảy như chưa từng bị thương, thì đó là chuyện không có khả năng. Hiện tại xương cốt chưa lành, Vệ Lam còn có thể lừa La Duy, rằng phải chịu khó nghỉ ngơi chờ vết thương lành, nhưng sau khi khỏi hẳn rồi thì sao đây? Hắn phải ăn nói thế nào với y?
“Lam?”
Nghe thấy người trong lòng gọi tên mình, Vệ Lam vội hỏi:“Sao vậy?”
La Duy phát ra vài tiếng ậm ừ.
“Mơ thấy ta?” Vệ Lam không nghe được La Duy nói những gì, nhưng biết La Duy đang nói nói mơ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, lúc nào chỗ này mới có thịt để hắn véo nhỉ.
La Duy cọ cọ trong lòng Vệ Lam, ngủ rất say.
Vệ Lam thổi tắt đèn trên đầu giường, dù sao cũng có hắn bảo vệ rồi, y không đi lại được thì cũng có sao đâu? Bọn họ sẽ làm ruộng, không chiến tranh, không trốn tránh vận mệnh, bước đi chậm một chút thì ảnh hưởng gì cơ chứ? Vệ Lam ép bản thân nhắm mắt ngủ, hắn không thể gục ngã, La Duy còn phải trông cậy vào sự chăm sóc của hắn, nếu hắn mệt mỏi, không biết La Duy sẽ lại sinh ra tâm tư gì nữa.
Tuyết rơi suốt một đêm, thừa dịp ban đêm người người say ngủ, biến trấn nhỏ này thành một thế giới đầy băng tuyết.
Vệ Lam vừa tỉnh ngủ, nhìn ngoài cửa sổ đã thấy ánh mặt trời rực rỡ, lại nhìn người trong lòng, hơi thở nhàn nhạt, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Thật cẩn thận buông La Duy ra, sửa lại chăn cho y, Vệ Lam mới bước xuống giường.
“Lam…” Cảm giác bên cạnh thiếu một người, La Duy khẽ giật giật, hô một tiếng.
“Ta đây.” Vệ Lam vội vỗ vỗ lưng La Duy, nói:“Ta ở ngay đây mà, công tử ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.”
La Duy thế này mới nằm im.
Vệ Lam nhìn kỹ La Duy, bất giác bật cười, người này ngủ cũng chảy nước miếng,“Giống công tử tướng phủ chỗ nào cơ chứ.” Vệ Lam lắc đầu, lau sạch nước miếng bên khóe miệng La Duy, lại sửa chăn cho y, rồi mới vươn vai, vội vàng mặc quần áo ra mở cửa.
Ngoài hành lang, bọn tiểu nhị đang đặt thêm than bên cạnh phòng.
Tiểu nhị hôm qua nhìn thấy Vệ Lam, vội chào hỏi hắn:“Khách quan dậy rồi ạ?”
“Vẫn còn than sao?” Vệ Lam gật đầu chào tiểu nhị rồi hỏi:“Ta cũng muốn có thêm một ít trong phòng.”
Tiểu nhị vôi đổ than trong xe ra, nói với Vệ Lam:“Than ở chỗ này cả, khách quan cứ việc lấy, có cần tiểu nhân mang than vào phòng không?”
“Không cần.” Vệ Lam cự tuyệt ý tốt của tiểu nhị, La Duy vẫn đang ngủ, hắn không muốn ai quấy rầy La Duy.
Tiểu nhị bớt việc, đương nhiên cầu còn chẳng được, liền đưa que gắp than cho Vệ Lam.
Vệ Lam vừa gắp than, vừa hỏi tiểu nhị:“Hôm nay chúng ta định lên đường, trên đường có dễ đi không?”
Tiểu nhị vội đáp:“Khách quan, đường thì vẫn có thể đi, nhưng tuyết rơi quá lớn, không biết lúc nào sẽ lấp đường, hay là ngài ở thêm mấy ngày đi.”
“Chúng ta vội về nhà.” Vệ Lam nói:“Có thể đi thì đi thôi.”
Tiểu nhị cũng không cố giữ khách, nói:“Vậy lát nữa tiểu nhân dắt ngựa cho ngài.”
Vệ Lam lại nói tạ ơn, mang than hồng vào phòng.
La Duy vẫn chưa tỉnh, đã đến giữa trưa, Vệ Lam bế y lên xe ngựa, y cũng chỉ mơ hồ than thở một đôi câu.
“Khách quan đi đường cẩn thận ạ.” Tiểu nhị ra tiễn Vệ Lam.
Vệ Lam vội vàng đánh xe xuất phát trong gió tuyết.
“Đúng là hiệp khách hành tẩu giang hồ!” Mấy tiểu nhị đứng ở trước cửa nhìn theo Vệ Lam, trong đó một người còn cảm khái:“Nhìn động tác đã thấy nhanh nhẹn hơn người thường rồi!”
322. Hối hận
Bắc Yến cả nước ngập tuyết rơi, thượng đô Đại Chu lại mưa dầm suốt nhiều ngày.
Long Huyền nhận được tin mật báo từ thành Hạ Phương, một tiểu nha đầu tên là Yến Nhi đang đứng ở trước mặt hắn .
Trong mật thư viết, ngày đó Mạc Hoàn Tang xông vào hoàng cung, giết hết người trong điện Ngưng Lộ, lại phóng hỏa thiêu cháy điện, Long Huyền chợt nín thở, rồi lại bị nghẹn mà phát ho.
“Điện hạ?” Phúc Vận vội chạy tới, xem Long Huyền bị làm sao.
“Đưa nó xuống trước đi!” Long Huyền chỉ vào Yến Nhi nói.
Phúc Vận vội đưa Yến Nhi lui ra ngoài.
Yến Nhi ban đầu chỉ sợ sắc mặt lạnh băng của Long Huyền, hiện tại lại càng sợ hắn, người này đến giọng nói cũng thật lạnh lùng.
Long Huyền miễn cưỡng xốc lại tinh thần, xem nốt bức mật thư, khi đọc thấy Yến Nhi luôn ở cạnh La Duy rong hoàng cung Bắc Yến, lại vội vàng nhìn bên ngoài hô to:“Đưa người vào đây!”
Phúc Vận lại vội vàng đưa Yến Nhi vào thư phòng.
“Ngươi đi ra ngoài.” Long Huyền nói với Phúc Vận.
Phúc Vận đành lui ra ngoài.
Yến Nhi hơi lui về phía sau, nó tuyệt đối không muốn ở một mình với nhị hoàng tử Đại Chu.
“Khi ngươi còn ở Bắc Yến…” Long Huyền hỏi Yến Nhi:“Vẫn luôn ở bên cạnh La Duy?”
Yến Nhi đứng ở nơi đó, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ngươi đừng sợ.” Long Huyền thế này mới nói chậm lại, hỏi Yến Nhi:“Xét vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng biểu cữu cữu (cậu họ), mẫu thân ngươi chưa từng nhắc đến ta với ngươi sao?”
Yến Nhi lắc đầu, nó chưa bao giờ biết mình còn có một người thân phú quý như vậy.
“Ngươi lại gần đây nào.” Long Huyền gọi Yến Nhi.
Yến Nhi trộm nhìn Long Huyền, thấy khuôn mặt Long Huyền giờ đây có một chút ôn hòa, mới chậm rãi bước từng bước tới chỗ Long Huyền.
“Vương gia ca ca có đối xử tốt với ngươi không?” Long Huyền hỏi Yến Nhi.
“Tốt lắm ạ.” Yến Nhi đáp.
“Khi ngươi ở trong hoàng cung Bắc Yến, vẫn luôn ở bên cạnh vương gia ca ca sao?” Long Huyền lại hỏi một lần nữa.
“Không phải ạ.” Yến Nhi nói:“Hoàng đế nhốt vương gia ca ca trong phòng tối, Yến Nhi phải đào tường đi vào, mới có thể nhìn thấy vương gia ca ca.”
“Phòng tối… là trong ngục?”
“Không phải.” Yến Nhi nói:“Là điện Ngưng Lộ, trước khi vương gia ca ca bị thương, thì ngay cả cửa sổ cũng đều không có. Mẫu thân nói, vốn là có cửa, nhưng lại bị lấp rồi, chính Hoàng đế sai người lấp kín, hắn không muốn để vương gia ca ca nhìn thấy ánh sáng.”
Trái tim Long Huyền nhói lên:“Để y không nhìn thấy ánh sáng là như thế nào?”
“Tức là không nhìn thấy ánh sáng đấy ạ, lúc nào nô tỳ và mẫu thân gặp vương gia ca ca cũng phải mang theo nến.”
Long Huyền cúi đầu, đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay đến nỗi trắng bệch,“Ngươi nói trước khi y bị thương, y bị thương sao?”
Yến Nhi liền nói:“Sau khi chân vương gia ca ca gãy, mẫu thân nô tỳ cũng mất.”
Chuyện về Hồ đại nương, Long Huyền không muốn biết, hắn chỉ hỏi Yến Nhi:“Chân y vì sao lại gãy?”
“Sao ngài lại hỏi chuyện về vương gia ca ca?” Yến Nhi hỏi Long Huyền:“Ngài quen vương gia ca ca sao?”
“Ta…” Long Huyền suy nghĩ một lát, mới nói với Yến Nhi:“Ta là huynh trưởng của y, y là… lục đệ của ta.”
Yến Nhi lúc này mới nhớ, vương gia ca ca của nó là lục hoàng tử Đại Chu, nhị hoàng tử này, cũng là biểu cữu cữu của nó, chẳng phải là huynh trưởng của vương gia ca ca sao? “Ngài phải báo thù cho vương gia ca ca!” Suy nghĩ cẩn thận rồi, Yến Nhi mới nói với Long Huyền:“Hoàng đế kia đối xử với vương gia ca ca tệ lắm! Nô tỳ nghe nói, chính là hắn đánh gãy chân vương gia ca ca! Còn đánh gãy hai lần liên tục! Hoàng hậu của hắn cũng là người xấu, ả sai người làm bỏng cánh tay vương gia ca ca! Nô tỳ cũng nghe nói Tư Mã Hoàng đế còn bắt nạt vương gia ca ca nữa!” Yến Nhi kể hết chuyện về La Duy, chỉ cần là nó nhìn thấy, nghe nói đến, đều kể hết với Long Huyền. Những lời hồn nhiên này của nó, từng câu tựa như mũi tên nhọn, khiến Long Huyền thương tích đầy mình.
“Bắt nạt… tức là sao?” Những lời này của Yến Nhi, trực tiếp khiến Long Huyền rơi vào vực thẳm.
“Tức là bắt nạt ấy ạ.” Yến Nhi kỳ thật cũng không hiểu rõ từ “bắt nạt” nghĩa là gì, chỉ nghe nói Tư Mã Hoàng đế đánh vương gia ca ca,“Đánh, rồi mắng.”
Long Huyền thế này mới thở phào nhẹ nhõm.
Yến Nhi lại lập tức nói:“Nô tỳ nghe kể lúc vương gia ca ca mê man, luôn kêu Tư Mã Hoàng đế đừng chạm vào mình, cút ngay gì đó, vương gia ca ca ghét nhất Hoàng đế này!”
Long Huyền cơ hồ phun ra máu, nói như vậy, Tư Mã Thanh Sa đối với La Duy… Long Huyền đột nhiên không dám tưởng tượng nữa, dường như hắn đã làm một chuyện khiến bản thân vô cùng hối hận.
“Ngài… ngài có khỏe không?” Yến Nhi thấy dáng vẻ Long Huyền ngồi sau thư án, như lung lay sắp đổ, liền cẩn thận hỏi. Rõ ràng người chịu khổ là vương gia ca ca, vì sao người này lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn? Là ca ca đau lòng cho đệ đệ? Không được, Yến Nhi tự nói với mình, vương gia ca ca đã dặn rồi, không được kể cho ai nghe chuyện của ca ca và Vệ đại ca, Yến Nhi nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần không thể lỡ miệng trước mặt nhị hoàng tử này.
“Ngươi tên Yến Nhi?” Long Huyền thở hắt ra, ôn tồn hỏi Yến Nhi.
“Vâng, nô tỳ tên là Yến Nhi ạ.”
“Khi ngươi ra khỏi hoàng cung Bắc Yến, vương gia ca ca của ngươi đang ở nơi nào?” Long Huyền hỏi.
“Nô tỳ không biết ạ.” Yến Nhi nói:“Khi đó trong cung rối loạn, vương gia ca ca phải thay thuốc, nên nô tỳ không nhìn thấy, một mình chạy ra ngoài.”
“Sao ngươi có thể chạy ra một mình?”
“Mẫu thân để nô tỳ có cơ hội bỏ chạy.” Yến Nhi đã suy nghĩ kỹ về những lời này, lúc này nói lên, đã vô cùng thuận miệng,“Mẫu thân chết rồi, nô tỳ cũng không muốn ở lại trong cung nữa.”
“Ngươi bỏ lại vương gia ca ca mà chạy một mình?”
“Vương gia ca ca cũng luôn cho nô tỳ cơ hội.” Yến Nhi nói:“Ca ca nói không thể bảo vệ được nô tỳ, nói nếu Đại Chu là cố hương của nô tỳ, thì sẽ tìm cách cho nô tỳ trở về Đại Chu.”
“Y đối với ngươi rất tốt…” Long Huyền nói:“Y không kể với ngươi chuyện về mẫu thân ngươi?” Long Huyền lúc này lại thầm nghi hoặc, La Duy là một người tốt như thế hay sao? Đối xử với con của kẻ thù tốt như vậy?
“Không ạ!” Yến Nhi nói:“Khi mẫu thân nô tỳ chết, vương gia ca ca cũng không biết, nhưng ca ca nói mẫu thân đã đi tìm phụ thân, muốn nô tỳ sống cho thật tốt, không thể khiến mẫu thân ở trên trời lo lắng cho nô tỳ.”
“Ngươi…” Long Huyền nhìn Yến Nhi, bất giác, trong ánh mắt hiện lên một tia khẩn cầu,“Ngươi thật sự đã trốn đi một mình?”
Vâng.” Yến Nhi gật đầu khẳng định.
“Ngươi đừng gạt ta.” Ánh mắt Long Huyền trở nên lạnh lẽo.
“Là thật mà!” Yến Nhi vội la lên:“Vương gia ca ca gãy chân, Yến Nhi cũng không thể cõng ca ca được!”
“Vậy Vệ Lam thì sao?” Long Huyền lại hỏi:“Ngươi có từng nghe vương gia ca ca nhắc đến cái tên này không?”
“Không có ạ.” Yến Nhi lắc đầu, còn hỏi Long Huyền:“Điện hạ, Vệ Lam này là ai?”
Trong ngực Long Huyền khí huyết cuồn cuộn, hỏi Yến Nhi:“Trong điện Ngưng Lộ vương gia ca ca ở, không hề có một nam tử lạ măt nào bước vào ư?”
“Điện Ngưng Lộ ngoài thái giám thì chỉ có thái y, không có người lạ.”
“Ngày đó hoàng cung Bắc Yến đại loạn, ngươi có biết là vì chuyện gì không?”
“Nô tỳ thấy khắp nơi trong cung đều nói Mạc Hoàn Tang đã đến, còn có rất nhiều xác chết.”
“Vậy hỏa hoạn?” Long Huyền hỏi:“Trong cung có hỏa hoạn không?”
“Nô tỳ không biết.” Yến Nhi nói:” Khi nô tỳ chạy ra, trong cung không hề có hỏa hoạn.”
……
Hôm nay sau khi nói chuyện với Yến Nhi, nhị hoàng tử Đại Chu Long Huyền suốt đêm sốt cao không lùi.
323. Hoàng đế băng hà
Một chiếc xe ngựa đơn sơ mang theo Vệ Lam và La Duy đi giữa Bắc quốc đầy gió tuyết. Trong xe đặt hai cái lò sưởi, những khe hở đều bị che kín hết, La Duy ngồi ở bên trong, chẳng thể cảm thấy chút nào cái rét lạnh phía ngoài xe. Vệ Lam ở bên ngoài, toàn thân bọc kín mít, trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt và sống mũi. Bắc quốc trời đông giá rét, cho dù Vệ Lam có nội lực, thì cũng không thể chống đỡ nhiều, thế nhưng mỗi khi hắn quay đầu vào trong xe, thấy La Duy nhìn hắn tươi cười, Vệ Lam liền không hề cảm thấy lạnh nữa.
Thượng đô trải qua những cơn mưa dầm, rốt cục cũng bắt đầu có tuyết rơi.
Cũng trong mùa đông này, sau ngày thượng đô ngập tuyết rơi, Hưng Võ đế đã đi tới điểm cuối sinh mệnh của ngài.
Sáng sớm, Hưng Võ đế vốn thần trí không rõ ràng đột nhiên thanh tỉnh, mở miệng kêu khát.
Các thái y vui mừng, tưởng rằng Hưng Võ đế đã qua được cửa này, nhưng khi bắt mạch cho Hưng Võ đế, lại đều bày ra vẻ mặt khóc tang, đế vương của họ chỉ là đang hồi quang phản chiếu mà thôi.
Long Huyền trước khi tới điện Trường Minh, đã sai người gọi chư hoàng tử vào điện Khuynh Văn để dễ trông chừng, hắn không thể để các đệ đệ vạch tội mình trước mặt phụ hoàng sắp chết được.
“Trẫm nghe nói ngươi cũng bị bệnh?” Hưng Võ đế nằm ở long tháp, nhìn đứa con thứ đang quỳ gối.
“Nhi thần nguyện bị bệnh thay phụ hoàng.” Long Huyền nói:“Phụ hoàng khỏe lên, nhi thần cũng an tâm.”
“Vô dụng…” Hưng Võ đế muốn cười với Long Huyền, chỉ là không thể kéo căng khóe miệng.
“Phụ hoàng!” Long Huyền nức nở nói:“Người sẽ không sao đâu, người đừng dọa nhi thần!”
Hưng Võ đế chớp mắt, nói:“Thái tử đâu? Đại ca ngươi hiện đang ở nơi nào? Gọi nó tới gặp trẫm.”
“Nhi thần đã sai người đi gọi thái tử điện hạ rồi.” Long Huyền vội hỏi:“Phụ hoàng hãy đợi đại ca một lát.”
“Nó còn sống không?” Hưng Võ đế đột nhiên đặt câu hỏi với Long Huyền.
Long Huyền ngẩn ra.
“Nó mất rồi.” Hưng Võ đế chú ý vẻ mặt biến đổi của Long Huyền, lập tức khẳng định:“Ngươi muốn làm Hoàng đế, thì sao có thể giữ lại tính mạng nó chứ?”
“Sao nhi thần lại dám có vọng tưởng này?” Long Huyền vội dập đầu nói:“Đại ca lát nữa sẽ đến, xin phụ hoàng chờ thêm một lát.”
“Trẫm nhìn thấy nó rồi.” Hưng Võ đế nói với Long Huyền:“Nó đứng ở chỗ cây cột đó, chỉ là không chịu vào đây, xem ra là tới đón trẫm đi.”
Long Huyền nghe Hưng Võ đế nói vậy, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cũng may là tâm trí hắn mạnh mẽ hơn người, mới có thể cố gắng không nhìn theo ánh mắt Hưng Võ đế.
“Sau lưng nó còn cắm mũi tên…” Hưng Võ đế xa xăm nói với Long:“Ngươi bắn chết nó ư?”
“Tuyệt đối không phải!” Long Huyền nói:“Phụ hoàng nhìn lầm rồi, lát nữa đại ca sẽ từ Đông Cung đến đây, nơi này là điện Trường Minh, sao có thể nhìn thấy chuyện quỷ thần?”
“Long Huyền.” Hưng Võ đế nở nụ cười bi thương,“Sau khi ngươi trở thành hoàng đế, nhớ phải tới chùa Hộ Quốc, để Phất Y đưa ngươi tới tháp Cửu Trọng một lần.”
“Thực sự có bảo tháp Cửu Trọng sao?” Long Huyền cả kinh.
“Có, sao lại không có chứ?” Hưng Võ đế nói:“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giang sơn của Long thị có được như thế nào.”
Long Huyền suy nghĩ, thần trí phụ hoàng lại đang mơ hồ sao? Đây là một câu mê sảng? Hắn từng tới chùa Hộ Quốc không chỉ một lần, ngôi chùa đó vốn không có tòa tháp chin tầng nào cả!
“Ngươi quả nhiên đã sắp nắm được giang sơn.”Hưng Võ đế lại nói với Long Huyền:“Trẫm nói truyền ngôi cho ngươi, ngươi nhất định lĩnh chỉ chứ?”
Long Huyền vội bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dập đầu trước Hưng Võ đế:“Nhi thần tài sơ học thiển, không dám trèo cao. Phụ hoàng vẫn còn đây, nhi thần vạn vạn lần không dám lĩnh thánh chỉ này của phụ hoàng.”
“Người chết không quan tâm đến chuyện của người sống.” Hưng Võ đế nói,“Gọi La Tướng và mọi người vào đi, trẫm có chuyện nói.”
“Phụ hoàng!”
“Yên tâm, trẫm quyết định truyền ngôi cho ngươi, sẽ không nói lời nào không tốt về ngươi đâu.” Hưng Võ đế vô lực phất tay,“Gọi họ vào đi.”
Các đại thần nối đuôi nhau mà vào, người người cúi đầu, không để ai nhìn thấy vẻ mặt của bản thân lúc này.
Hưng Võ đế chỉ nhìn La Tri Thu đừng đầu các đại thần, nói:“La Tướng, ngươi muốn từ quan, trẫm chuẩn.”
La Tri Thu vội quỳ xuống tạ ơn.
Long Huyền đứng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng.
Hưng Võ đế chờ La Tri Thu tạ ơn xong, mới nói:“Thái tử thất đức, khiến trẫm thất vọng. Thứ tử Long Huyền, làm người tâm tính kiên nghị, thuở nhỏ tài trí cao hơn chúng huynh đệ một bậc, có khả năng làm việc lớn hơn thái tử, hiện tại trẫm đặt niềm tin vào nó.”
Long Huyền quỳ xuống, nặng nề dập đầu trước Hưng Võ đế.
Chúng thần cũng quỳ xuống trước Long Huyền, chúc mừng hắn.
Hưng Võ đế vươn tay về phía Long Huyền.
Long Huyền cầm tay phụ hoàng, bàn tay này từng ra trận giết vô số kẻ thù, nay trở nên gầy gò vô lực.
“Huyền.” Hưng Võ đế nhìn Long Huyền nói:“Làm người không nên có quá nhiều sát niệm, các đệ đệ của ngươi… ngươi phải đối xử thật tử tế.”
“Nhi thần nhất định đối xử tử tế các đệ đệ.” Long Huyền nói.
“La Tướng cả đời tận lực vì nước, sau khi ông ấy quy ẩn, ngươi không được làm phiền sự thanh tĩnh của ông ấy, cứ cho là nể mặt Tiểu Duy đi, ngươi hãy để cả đời này ông ấy được sống trong yên bình vui vẻ.”
“Bệ hạ!” La Tri Thu quỳ rạp trên mặt đất.
“Nhi thần ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.” Long Huyền lên tiếng, rồi lại nặng nề dập đầu trước Hưng Võ đế.
“Cả đời này trẫm đã tận lực vì quốc gia…” Hưng Võ đế lúc này đã không còn khí lực, giọng nói mỏng manh, chỉ có Long Huyền đang quỳ gối trước giường mới có thể nghe được lời vị đế vương này nói trước lúc lâm chung,“Trẫm chỉ thẹn với hai người, cả đời nàng chưa được mặc giá y (áo cưới), cả đời Duy nhi chưa hề gọi một tiếng phụ hoàng. Giang sơn này quá nặng, Long Huyền, từ nay về sau ngươi sẽ là một kẻ cô đơn, hãy tự lo cho mình.”
“Phụ hoàng!” Long Huyền gọi Hưng Võ đế thật to, một hàng nước mắt chảy tràn.
Hưng Võ đế quay đầu, chẳng biết tự khi nào điện Trường Minh lại có đào hoa bay trong gió, ngài bỗng mở to đôi mắt, trong thăm thẳm đào hoa kia, ai là thiếu nữ thêu đầy cánh hoa trên váy? Khi Hưng Võ đế muốn nhìn kỹ thiếu nữ này, đào hoa lại điên cuồng bay lượn, một gốc đào hoa nở rộ đẹp đến ngẩn ngơ, thiếu niên áo quần mỏng manh kia là ai thế? Loạn vũ đào hoa, khiến đôi mắt đại đế vương mờ mịt, ngài không nhìn rõ, Hưng Võ đế tránh khỏi bàn tay Long Huyền, vươn tay về phía trước, muốn gạt hết những cánh hoa che phủ đôi mắt ngài, muốn nhìn thật rõ hai bóng dáng kia, vì sao phải cách xa ngài đến thế? Vì không muốn gặp lại ngài sao?
Long Huyền vươn tay, kiểm tra hơi thở Hưng Võ đế, vội vã kêu to lên:“Thái y!”
Ngụy thái y vội quỳ gối lết tới gần, bắt mạch Hưng Võ đế.
Trong điện Trường Minh đã có người đang khóc.
“Bệ hạ đã về trời!” Ngụy thái y nhìn Long Huyền khóc lớn.
Long Huyền cũng khóc thật to.
Điện Trường Minh ngập trong tiếng khóc.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” Thời khắc tiếng chuông tang vang lên khắp hoàng cung, cũng là lúc Long Huyền nhận lễ bái đầu tiên của quần thần.
Tiên hoàng vừa băng hà, tân hoàng lập tức lên ngôi, nhân thế thay đổi, bất luận thân phận tôn ti, thì trước nay vẫn luôn không hợp tình người.
…………………..
Mềnh rất thích làm mấy chương chết chóc, mấy chương kiểu này bao giờ cũng có mấy đoạn văn hay chết người Đăng bởi: admin
“Ta đã nói ta là phế vật!” La Duy đột nhiên liền nổi nóng, không để ý chân đau, bật dậy trong lòng Vệ Lam, gỡ tay hắn ra,“Ngươi mặc kệ ta đi, chẳng phải sẽ không lo lắng nữa?”
Vệ Lam vội ôm La Duy vào lòng, dỗ dành:“Ta lỡ lời mà, ngươi đừng giận có được không? Ta cái gì cũng không bằng ngươi, nếu ngươi là phế vật, thì ta là cái gì cơ chứ?”
“Ngươi có thể đi lại, còn ta thì sao?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Ta có thể làm cái gì?”
“Không phải ngươi đang bị thương sao?” Vệ Lam nói:“Khi vết thương lành sẽ không sao nữa.”
“Nếu què thì sao?”
“Không đâu.”
“Cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có đại phu nào nói chân ta có thể khỏi!”
“Nhưng cũng chưa ai nói chân ngươi không thể lành.”
“Ngươi!” La Duy chán nản nói:“Ngươi lại định quanh co với ta? Nếu ta không đi lại được nữa thì làm sao bây giờ?”
Vệ Lam vỗ trán, đề tài này họ đã nói vô số lần suốt dọc đường đi, đến hôm nay vẫn còn nhắc lại.
“Ta không muốn làm người què!” La Duy lớn tiếng nói:“Cả đời nằm trên giường, ta còn không bằng……”
“Ngươi muốn thế nào hả?” Vệ Lam vội chặn lời La Duy:“Đã nói không có việc gì, chịu khó nghỉ ngơi sẽ tốt hơn thôi, công tử không tin ta thì cũng phải tin lời đại phu nói chứ. Tất cả đều do Tư Mã Thanh Sa hại, vậy ta đi giết hắn, để công tử hết giận nhé?”
Vệ Lam vừa nói muốn giết Tư Mã Thanh Sa, La Duy liền mất đi khí thế.
“Chỉ cần công tử nói một câu, ta sẽ đi ngay!” Vệ Lam nói.
“Ai!” La Duy thở dài một hơi, lí nhí,“Ta chỉ đang phiền muộn, ngươi đừng để ý đến ta.”
“Ta thích hầu hạ ngươi.” Vệ Lam ghé tai La Duy:“Công tử muốn ta phải nói bao nhiêu lần mới chịu tin ta?”
“Không phải ta không tin ngươi…” La Duy vội đáp.
“Ta sẽ hầu hạ ngươi cả đời.” Vệ Lam khẽ cắn vành tai La Duy:“Ngoài công tử, ta không có tâm tư như vậy với ai khác, cho nên công tử cứ để ta hầu hạ là được rồi, đến khi chúng ta già đi vẫn sẽ như vậy.”
Vành tai La Duy có chút đỏ lên, y không phải kẻ khác ngươi, chỉ là y thích nghe Vệ Lam nói như vậy.
Vệ Lam thấy La Duy chịu lặng im, mới lại đặt tay lên lưng La Duy, truyền cho y một chút chân khí.
“Đừng đi tìm Tư Mã Thanh Sa!” La Duy vẫn không yên lòng.
“Không đi.” Vệ Lam khẽ cười sau lung La Duy, chỉ là không dám cười ra tiếng, sợ La Duy nghe thấy, nói không chừng lại thẹn quá hóa giận. Hiện tại Vệ Lam đã có “kinh nghiệm” dỗ dành La Duy, trước kia cảm thấy y nhanh nhẹn hoạt bát, là người thông minh nhất, nhưng nay Vệ Lam mới phát hiện, La Duy cũng có khi ngốc nghếch, dễ dỗ, dễ lừa.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, vết thương trên chân La Duy dần bớt đau, trong phòng ấm áp, xương cốt bị gây sức ép cũng được thả lỏng.
“Ngủ đi.” Vệ Lam nhìn mí mắt La Duy díp lại, nhỏ gọng dỗ dành y:“Ngày mai chúng ta lại phải gấp rút lên đường, ngủ được chút nào hay chút ấy.”
“Tuyết rơi lớn như vậy, ngày mai chúng ta còn có thể đi sao?” La Duy hỏi.
“Sao ngươi lại biết bên ngoài tuyết rơi nhiều?”
“Nghe âm thanh là biết mà.” La Duy nói:“Ta không phải kẻ điếc.”
“Chỉ cần tuyết không cản đường, thì chúng ta vẫn đi.” Vệ Lam ôm La Duy nằm xuống,“Bây giờ còn đau không?”
La Duy khẽ cọ cọ trong lòng Vệ Lam, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh đã thiếp đi.
Vệ Lam sửa lại tóc La Duy, đến tận khi La Duy ngủ rồi, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ ảm đạm. Đôi chân La Duy là một khối tâm bệnh của Vệ Lam, hắn không sợ hầu hạ La Duy cả đời, chỉ sợ La Duy không chấp nhận được chuyện mình sẽ què môt chân. Kỳ thật các đại phu đều đã nói với Vệ Lam, chân La Duy cho dù có lành thì cũng không tiện đi lại, nếu muốn có thể chạy có thể nhảy như chưa từng bị thương, thì đó là chuyện không có khả năng. Hiện tại xương cốt chưa lành, Vệ Lam còn có thể lừa La Duy, rằng phải chịu khó nghỉ ngơi chờ vết thương lành, nhưng sau khi khỏi hẳn rồi thì sao đây? Hắn phải ăn nói thế nào với y?
“Lam?”
Nghe thấy người trong lòng gọi tên mình, Vệ Lam vội hỏi:“Sao vậy?”
La Duy phát ra vài tiếng ậm ừ.
“Mơ thấy ta?” Vệ Lam không nghe được La Duy nói những gì, nhưng biết La Duy đang nói nói mơ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, lúc nào chỗ này mới có thịt để hắn véo nhỉ.
La Duy cọ cọ trong lòng Vệ Lam, ngủ rất say.
Vệ Lam thổi tắt đèn trên đầu giường, dù sao cũng có hắn bảo vệ rồi, y không đi lại được thì cũng có sao đâu? Bọn họ sẽ làm ruộng, không chiến tranh, không trốn tránh vận mệnh, bước đi chậm một chút thì ảnh hưởng gì cơ chứ? Vệ Lam ép bản thân nhắm mắt ngủ, hắn không thể gục ngã, La Duy còn phải trông cậy vào sự chăm sóc của hắn, nếu hắn mệt mỏi, không biết La Duy sẽ lại sinh ra tâm tư gì nữa.
Tuyết rơi suốt một đêm, thừa dịp ban đêm người người say ngủ, biến trấn nhỏ này thành một thế giới đầy băng tuyết.
Vệ Lam vừa tỉnh ngủ, nhìn ngoài cửa sổ đã thấy ánh mặt trời rực rỡ, lại nhìn người trong lòng, hơi thở nhàn nhạt, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Thật cẩn thận buông La Duy ra, sửa lại chăn cho y, Vệ Lam mới bước xuống giường.
“Lam…” Cảm giác bên cạnh thiếu một người, La Duy khẽ giật giật, hô một tiếng.
“Ta đây.” Vệ Lam vội vỗ vỗ lưng La Duy, nói:“Ta ở ngay đây mà, công tử ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.”
La Duy thế này mới nằm im.
Vệ Lam nhìn kỹ La Duy, bất giác bật cười, người này ngủ cũng chảy nước miếng,“Giống công tử tướng phủ chỗ nào cơ chứ.” Vệ Lam lắc đầu, lau sạch nước miếng bên khóe miệng La Duy, lại sửa chăn cho y, rồi mới vươn vai, vội vàng mặc quần áo ra mở cửa.
Ngoài hành lang, bọn tiểu nhị đang đặt thêm than bên cạnh phòng.
Tiểu nhị hôm qua nhìn thấy Vệ Lam, vội chào hỏi hắn:“Khách quan dậy rồi ạ?”
“Vẫn còn than sao?” Vệ Lam gật đầu chào tiểu nhị rồi hỏi:“Ta cũng muốn có thêm một ít trong phòng.”
Tiểu nhị vôi đổ than trong xe ra, nói với Vệ Lam:“Than ở chỗ này cả, khách quan cứ việc lấy, có cần tiểu nhân mang than vào phòng không?”
“Không cần.” Vệ Lam cự tuyệt ý tốt của tiểu nhị, La Duy vẫn đang ngủ, hắn không muốn ai quấy rầy La Duy.
Tiểu nhị bớt việc, đương nhiên cầu còn chẳng được, liền đưa que gắp than cho Vệ Lam.
Vệ Lam vừa gắp than, vừa hỏi tiểu nhị:“Hôm nay chúng ta định lên đường, trên đường có dễ đi không?”
Tiểu nhị vội đáp:“Khách quan, đường thì vẫn có thể đi, nhưng tuyết rơi quá lớn, không biết lúc nào sẽ lấp đường, hay là ngài ở thêm mấy ngày đi.”
“Chúng ta vội về nhà.” Vệ Lam nói:“Có thể đi thì đi thôi.”
Tiểu nhị cũng không cố giữ khách, nói:“Vậy lát nữa tiểu nhân dắt ngựa cho ngài.”
Vệ Lam lại nói tạ ơn, mang than hồng vào phòng.
La Duy vẫn chưa tỉnh, đã đến giữa trưa, Vệ Lam bế y lên xe ngựa, y cũng chỉ mơ hồ than thở một đôi câu.
“Khách quan đi đường cẩn thận ạ.” Tiểu nhị ra tiễn Vệ Lam.
Vệ Lam vội vàng đánh xe xuất phát trong gió tuyết.
“Đúng là hiệp khách hành tẩu giang hồ!” Mấy tiểu nhị đứng ở trước cửa nhìn theo Vệ Lam, trong đó một người còn cảm khái:“Nhìn động tác đã thấy nhanh nhẹn hơn người thường rồi!”
322. Hối hận
Bắc Yến cả nước ngập tuyết rơi, thượng đô Đại Chu lại mưa dầm suốt nhiều ngày.
Long Huyền nhận được tin mật báo từ thành Hạ Phương, một tiểu nha đầu tên là Yến Nhi đang đứng ở trước mặt hắn .
Trong mật thư viết, ngày đó Mạc Hoàn Tang xông vào hoàng cung, giết hết người trong điện Ngưng Lộ, lại phóng hỏa thiêu cháy điện, Long Huyền chợt nín thở, rồi lại bị nghẹn mà phát ho.
“Điện hạ?” Phúc Vận vội chạy tới, xem Long Huyền bị làm sao.
“Đưa nó xuống trước đi!” Long Huyền chỉ vào Yến Nhi nói.
Phúc Vận vội đưa Yến Nhi lui ra ngoài.
Yến Nhi ban đầu chỉ sợ sắc mặt lạnh băng của Long Huyền, hiện tại lại càng sợ hắn, người này đến giọng nói cũng thật lạnh lùng.
Long Huyền miễn cưỡng xốc lại tinh thần, xem nốt bức mật thư, khi đọc thấy Yến Nhi luôn ở cạnh La Duy rong hoàng cung Bắc Yến, lại vội vàng nhìn bên ngoài hô to:“Đưa người vào đây!”
Phúc Vận lại vội vàng đưa Yến Nhi vào thư phòng.
“Ngươi đi ra ngoài.” Long Huyền nói với Phúc Vận.
Phúc Vận đành lui ra ngoài.
Yến Nhi hơi lui về phía sau, nó tuyệt đối không muốn ở một mình với nhị hoàng tử Đại Chu.
“Khi ngươi còn ở Bắc Yến…” Long Huyền hỏi Yến Nhi:“Vẫn luôn ở bên cạnh La Duy?”
Yến Nhi đứng ở nơi đó, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ngươi đừng sợ.” Long Huyền thế này mới nói chậm lại, hỏi Yến Nhi:“Xét vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng biểu cữu cữu (cậu họ), mẫu thân ngươi chưa từng nhắc đến ta với ngươi sao?”
Yến Nhi lắc đầu, nó chưa bao giờ biết mình còn có một người thân phú quý như vậy.
“Ngươi lại gần đây nào.” Long Huyền gọi Yến Nhi.
Yến Nhi trộm nhìn Long Huyền, thấy khuôn mặt Long Huyền giờ đây có một chút ôn hòa, mới chậm rãi bước từng bước tới chỗ Long Huyền.
“Vương gia ca ca có đối xử tốt với ngươi không?” Long Huyền hỏi Yến Nhi.
“Tốt lắm ạ.” Yến Nhi đáp.
“Khi ngươi ở trong hoàng cung Bắc Yến, vẫn luôn ở bên cạnh vương gia ca ca sao?” Long Huyền lại hỏi một lần nữa.
“Không phải ạ.” Yến Nhi nói:“Hoàng đế nhốt vương gia ca ca trong phòng tối, Yến Nhi phải đào tường đi vào, mới có thể nhìn thấy vương gia ca ca.”
“Phòng tối… là trong ngục?”
“Không phải.” Yến Nhi nói:“Là điện Ngưng Lộ, trước khi vương gia ca ca bị thương, thì ngay cả cửa sổ cũng đều không có. Mẫu thân nói, vốn là có cửa, nhưng lại bị lấp rồi, chính Hoàng đế sai người lấp kín, hắn không muốn để vương gia ca ca nhìn thấy ánh sáng.”
Trái tim Long Huyền nhói lên:“Để y không nhìn thấy ánh sáng là như thế nào?”
“Tức là không nhìn thấy ánh sáng đấy ạ, lúc nào nô tỳ và mẫu thân gặp vương gia ca ca cũng phải mang theo nến.”
Long Huyền cúi đầu, đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay đến nỗi trắng bệch,“Ngươi nói trước khi y bị thương, y bị thương sao?”
Yến Nhi liền nói:“Sau khi chân vương gia ca ca gãy, mẫu thân nô tỳ cũng mất.”
Chuyện về Hồ đại nương, Long Huyền không muốn biết, hắn chỉ hỏi Yến Nhi:“Chân y vì sao lại gãy?”
“Sao ngài lại hỏi chuyện về vương gia ca ca?” Yến Nhi hỏi Long Huyền:“Ngài quen vương gia ca ca sao?”
“Ta…” Long Huyền suy nghĩ một lát, mới nói với Yến Nhi:“Ta là huynh trưởng của y, y là… lục đệ của ta.”
Yến Nhi lúc này mới nhớ, vương gia ca ca của nó là lục hoàng tử Đại Chu, nhị hoàng tử này, cũng là biểu cữu cữu của nó, chẳng phải là huynh trưởng của vương gia ca ca sao? “Ngài phải báo thù cho vương gia ca ca!” Suy nghĩ cẩn thận rồi, Yến Nhi mới nói với Long Huyền:“Hoàng đế kia đối xử với vương gia ca ca tệ lắm! Nô tỳ nghe nói, chính là hắn đánh gãy chân vương gia ca ca! Còn đánh gãy hai lần liên tục! Hoàng hậu của hắn cũng là người xấu, ả sai người làm bỏng cánh tay vương gia ca ca! Nô tỳ cũng nghe nói Tư Mã Hoàng đế còn bắt nạt vương gia ca ca nữa!” Yến Nhi kể hết chuyện về La Duy, chỉ cần là nó nhìn thấy, nghe nói đến, đều kể hết với Long Huyền. Những lời hồn nhiên này của nó, từng câu tựa như mũi tên nhọn, khiến Long Huyền thương tích đầy mình.
“Bắt nạt… tức là sao?” Những lời này của Yến Nhi, trực tiếp khiến Long Huyền rơi vào vực thẳm.
“Tức là bắt nạt ấy ạ.” Yến Nhi kỳ thật cũng không hiểu rõ từ “bắt nạt” nghĩa là gì, chỉ nghe nói Tư Mã Hoàng đế đánh vương gia ca ca,“Đánh, rồi mắng.”
Long Huyền thế này mới thở phào nhẹ nhõm.
Yến Nhi lại lập tức nói:“Nô tỳ nghe kể lúc vương gia ca ca mê man, luôn kêu Tư Mã Hoàng đế đừng chạm vào mình, cút ngay gì đó, vương gia ca ca ghét nhất Hoàng đế này!”
Long Huyền cơ hồ phun ra máu, nói như vậy, Tư Mã Thanh Sa đối với La Duy… Long Huyền đột nhiên không dám tưởng tượng nữa, dường như hắn đã làm một chuyện khiến bản thân vô cùng hối hận.
“Ngài… ngài có khỏe không?” Yến Nhi thấy dáng vẻ Long Huyền ngồi sau thư án, như lung lay sắp đổ, liền cẩn thận hỏi. Rõ ràng người chịu khổ là vương gia ca ca, vì sao người này lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn? Là ca ca đau lòng cho đệ đệ? Không được, Yến Nhi tự nói với mình, vương gia ca ca đã dặn rồi, không được kể cho ai nghe chuyện của ca ca và Vệ đại ca, Yến Nhi nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần không thể lỡ miệng trước mặt nhị hoàng tử này.
“Ngươi tên Yến Nhi?” Long Huyền thở hắt ra, ôn tồn hỏi Yến Nhi.
“Vâng, nô tỳ tên là Yến Nhi ạ.”
“Khi ngươi ra khỏi hoàng cung Bắc Yến, vương gia ca ca của ngươi đang ở nơi nào?” Long Huyền hỏi.
“Nô tỳ không biết ạ.” Yến Nhi nói:“Khi đó trong cung rối loạn, vương gia ca ca phải thay thuốc, nên nô tỳ không nhìn thấy, một mình chạy ra ngoài.”
“Sao ngươi có thể chạy ra một mình?”
“Mẫu thân để nô tỳ có cơ hội bỏ chạy.” Yến Nhi đã suy nghĩ kỹ về những lời này, lúc này nói lên, đã vô cùng thuận miệng,“Mẫu thân chết rồi, nô tỳ cũng không muốn ở lại trong cung nữa.”
“Ngươi bỏ lại vương gia ca ca mà chạy một mình?”
“Vương gia ca ca cũng luôn cho nô tỳ cơ hội.” Yến Nhi nói:“Ca ca nói không thể bảo vệ được nô tỳ, nói nếu Đại Chu là cố hương của nô tỳ, thì sẽ tìm cách cho nô tỳ trở về Đại Chu.”
“Y đối với ngươi rất tốt…” Long Huyền nói:“Y không kể với ngươi chuyện về mẫu thân ngươi?” Long Huyền lúc này lại thầm nghi hoặc, La Duy là một người tốt như thế hay sao? Đối xử với con của kẻ thù tốt như vậy?
“Không ạ!” Yến Nhi nói:“Khi mẫu thân nô tỳ chết, vương gia ca ca cũng không biết, nhưng ca ca nói mẫu thân đã đi tìm phụ thân, muốn nô tỳ sống cho thật tốt, không thể khiến mẫu thân ở trên trời lo lắng cho nô tỳ.”
“Ngươi…” Long Huyền nhìn Yến Nhi, bất giác, trong ánh mắt hiện lên một tia khẩn cầu,“Ngươi thật sự đã trốn đi một mình?”
Vâng.” Yến Nhi gật đầu khẳng định.
“Ngươi đừng gạt ta.” Ánh mắt Long Huyền trở nên lạnh lẽo.
“Là thật mà!” Yến Nhi vội la lên:“Vương gia ca ca gãy chân, Yến Nhi cũng không thể cõng ca ca được!”
“Vậy Vệ Lam thì sao?” Long Huyền lại hỏi:“Ngươi có từng nghe vương gia ca ca nhắc đến cái tên này không?”
“Không có ạ.” Yến Nhi lắc đầu, còn hỏi Long Huyền:“Điện hạ, Vệ Lam này là ai?”
Trong ngực Long Huyền khí huyết cuồn cuộn, hỏi Yến Nhi:“Trong điện Ngưng Lộ vương gia ca ca ở, không hề có một nam tử lạ măt nào bước vào ư?”
“Điện Ngưng Lộ ngoài thái giám thì chỉ có thái y, không có người lạ.”
“Ngày đó hoàng cung Bắc Yến đại loạn, ngươi có biết là vì chuyện gì không?”
“Nô tỳ thấy khắp nơi trong cung đều nói Mạc Hoàn Tang đã đến, còn có rất nhiều xác chết.”
“Vậy hỏa hoạn?” Long Huyền hỏi:“Trong cung có hỏa hoạn không?”
“Nô tỳ không biết.” Yến Nhi nói:” Khi nô tỳ chạy ra, trong cung không hề có hỏa hoạn.”
……
Hôm nay sau khi nói chuyện với Yến Nhi, nhị hoàng tử Đại Chu Long Huyền suốt đêm sốt cao không lùi.
323. Hoàng đế băng hà
Một chiếc xe ngựa đơn sơ mang theo Vệ Lam và La Duy đi giữa Bắc quốc đầy gió tuyết. Trong xe đặt hai cái lò sưởi, những khe hở đều bị che kín hết, La Duy ngồi ở bên trong, chẳng thể cảm thấy chút nào cái rét lạnh phía ngoài xe. Vệ Lam ở bên ngoài, toàn thân bọc kín mít, trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt và sống mũi. Bắc quốc trời đông giá rét, cho dù Vệ Lam có nội lực, thì cũng không thể chống đỡ nhiều, thế nhưng mỗi khi hắn quay đầu vào trong xe, thấy La Duy nhìn hắn tươi cười, Vệ Lam liền không hề cảm thấy lạnh nữa.
Thượng đô trải qua những cơn mưa dầm, rốt cục cũng bắt đầu có tuyết rơi.
Cũng trong mùa đông này, sau ngày thượng đô ngập tuyết rơi, Hưng Võ đế đã đi tới điểm cuối sinh mệnh của ngài.
Sáng sớm, Hưng Võ đế vốn thần trí không rõ ràng đột nhiên thanh tỉnh, mở miệng kêu khát.
Các thái y vui mừng, tưởng rằng Hưng Võ đế đã qua được cửa này, nhưng khi bắt mạch cho Hưng Võ đế, lại đều bày ra vẻ mặt khóc tang, đế vương của họ chỉ là đang hồi quang phản chiếu mà thôi.
Long Huyền trước khi tới điện Trường Minh, đã sai người gọi chư hoàng tử vào điện Khuynh Văn để dễ trông chừng, hắn không thể để các đệ đệ vạch tội mình trước mặt phụ hoàng sắp chết được.
“Trẫm nghe nói ngươi cũng bị bệnh?” Hưng Võ đế nằm ở long tháp, nhìn đứa con thứ đang quỳ gối.
“Nhi thần nguyện bị bệnh thay phụ hoàng.” Long Huyền nói:“Phụ hoàng khỏe lên, nhi thần cũng an tâm.”
“Vô dụng…” Hưng Võ đế muốn cười với Long Huyền, chỉ là không thể kéo căng khóe miệng.
“Phụ hoàng!” Long Huyền nức nở nói:“Người sẽ không sao đâu, người đừng dọa nhi thần!”
Hưng Võ đế chớp mắt, nói:“Thái tử đâu? Đại ca ngươi hiện đang ở nơi nào? Gọi nó tới gặp trẫm.”
“Nhi thần đã sai người đi gọi thái tử điện hạ rồi.” Long Huyền vội hỏi:“Phụ hoàng hãy đợi đại ca một lát.”
“Nó còn sống không?” Hưng Võ đế đột nhiên đặt câu hỏi với Long Huyền.
Long Huyền ngẩn ra.
“Nó mất rồi.” Hưng Võ đế chú ý vẻ mặt biến đổi của Long Huyền, lập tức khẳng định:“Ngươi muốn làm Hoàng đế, thì sao có thể giữ lại tính mạng nó chứ?”
“Sao nhi thần lại dám có vọng tưởng này?” Long Huyền vội dập đầu nói:“Đại ca lát nữa sẽ đến, xin phụ hoàng chờ thêm một lát.”
“Trẫm nhìn thấy nó rồi.” Hưng Võ đế nói với Long Huyền:“Nó đứng ở chỗ cây cột đó, chỉ là không chịu vào đây, xem ra là tới đón trẫm đi.”
Long Huyền nghe Hưng Võ đế nói vậy, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cũng may là tâm trí hắn mạnh mẽ hơn người, mới có thể cố gắng không nhìn theo ánh mắt Hưng Võ đế.
“Sau lưng nó còn cắm mũi tên…” Hưng Võ đế xa xăm nói với Long:“Ngươi bắn chết nó ư?”
“Tuyệt đối không phải!” Long Huyền nói:“Phụ hoàng nhìn lầm rồi, lát nữa đại ca sẽ từ Đông Cung đến đây, nơi này là điện Trường Minh, sao có thể nhìn thấy chuyện quỷ thần?”
“Long Huyền.” Hưng Võ đế nở nụ cười bi thương,“Sau khi ngươi trở thành hoàng đế, nhớ phải tới chùa Hộ Quốc, để Phất Y đưa ngươi tới tháp Cửu Trọng một lần.”
“Thực sự có bảo tháp Cửu Trọng sao?” Long Huyền cả kinh.
“Có, sao lại không có chứ?” Hưng Võ đế nói:“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giang sơn của Long thị có được như thế nào.”
Long Huyền suy nghĩ, thần trí phụ hoàng lại đang mơ hồ sao? Đây là một câu mê sảng? Hắn từng tới chùa Hộ Quốc không chỉ một lần, ngôi chùa đó vốn không có tòa tháp chin tầng nào cả!
“Ngươi quả nhiên đã sắp nắm được giang sơn.”Hưng Võ đế lại nói với Long Huyền:“Trẫm nói truyền ngôi cho ngươi, ngươi nhất định lĩnh chỉ chứ?”
Long Huyền vội bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dập đầu trước Hưng Võ đế:“Nhi thần tài sơ học thiển, không dám trèo cao. Phụ hoàng vẫn còn đây, nhi thần vạn vạn lần không dám lĩnh thánh chỉ này của phụ hoàng.”
“Người chết không quan tâm đến chuyện của người sống.” Hưng Võ đế nói,“Gọi La Tướng và mọi người vào đi, trẫm có chuyện nói.”
“Phụ hoàng!”
“Yên tâm, trẫm quyết định truyền ngôi cho ngươi, sẽ không nói lời nào không tốt về ngươi đâu.” Hưng Võ đế vô lực phất tay,“Gọi họ vào đi.”
Các đại thần nối đuôi nhau mà vào, người người cúi đầu, không để ai nhìn thấy vẻ mặt của bản thân lúc này.
Hưng Võ đế chỉ nhìn La Tri Thu đừng đầu các đại thần, nói:“La Tướng, ngươi muốn từ quan, trẫm chuẩn.”
La Tri Thu vội quỳ xuống tạ ơn.
Long Huyền đứng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng.
Hưng Võ đế chờ La Tri Thu tạ ơn xong, mới nói:“Thái tử thất đức, khiến trẫm thất vọng. Thứ tử Long Huyền, làm người tâm tính kiên nghị, thuở nhỏ tài trí cao hơn chúng huynh đệ một bậc, có khả năng làm việc lớn hơn thái tử, hiện tại trẫm đặt niềm tin vào nó.”
Long Huyền quỳ xuống, nặng nề dập đầu trước Hưng Võ đế.
Chúng thần cũng quỳ xuống trước Long Huyền, chúc mừng hắn.
Hưng Võ đế vươn tay về phía Long Huyền.
Long Huyền cầm tay phụ hoàng, bàn tay này từng ra trận giết vô số kẻ thù, nay trở nên gầy gò vô lực.
“Huyền.” Hưng Võ đế nhìn Long Huyền nói:“Làm người không nên có quá nhiều sát niệm, các đệ đệ của ngươi… ngươi phải đối xử thật tử tế.”
“Nhi thần nhất định đối xử tử tế các đệ đệ.” Long Huyền nói.
“La Tướng cả đời tận lực vì nước, sau khi ông ấy quy ẩn, ngươi không được làm phiền sự thanh tĩnh của ông ấy, cứ cho là nể mặt Tiểu Duy đi, ngươi hãy để cả đời này ông ấy được sống trong yên bình vui vẻ.”
“Bệ hạ!” La Tri Thu quỳ rạp trên mặt đất.
“Nhi thần ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.” Long Huyền lên tiếng, rồi lại nặng nề dập đầu trước Hưng Võ đế.
“Cả đời này trẫm đã tận lực vì quốc gia…” Hưng Võ đế lúc này đã không còn khí lực, giọng nói mỏng manh, chỉ có Long Huyền đang quỳ gối trước giường mới có thể nghe được lời vị đế vương này nói trước lúc lâm chung,“Trẫm chỉ thẹn với hai người, cả đời nàng chưa được mặc giá y (áo cưới), cả đời Duy nhi chưa hề gọi một tiếng phụ hoàng. Giang sơn này quá nặng, Long Huyền, từ nay về sau ngươi sẽ là một kẻ cô đơn, hãy tự lo cho mình.”
“Phụ hoàng!” Long Huyền gọi Hưng Võ đế thật to, một hàng nước mắt chảy tràn.
Hưng Võ đế quay đầu, chẳng biết tự khi nào điện Trường Minh lại có đào hoa bay trong gió, ngài bỗng mở to đôi mắt, trong thăm thẳm đào hoa kia, ai là thiếu nữ thêu đầy cánh hoa trên váy? Khi Hưng Võ đế muốn nhìn kỹ thiếu nữ này, đào hoa lại điên cuồng bay lượn, một gốc đào hoa nở rộ đẹp đến ngẩn ngơ, thiếu niên áo quần mỏng manh kia là ai thế? Loạn vũ đào hoa, khiến đôi mắt đại đế vương mờ mịt, ngài không nhìn rõ, Hưng Võ đế tránh khỏi bàn tay Long Huyền, vươn tay về phía trước, muốn gạt hết những cánh hoa che phủ đôi mắt ngài, muốn nhìn thật rõ hai bóng dáng kia, vì sao phải cách xa ngài đến thế? Vì không muốn gặp lại ngài sao?
Long Huyền vươn tay, kiểm tra hơi thở Hưng Võ đế, vội vã kêu to lên:“Thái y!”
Ngụy thái y vội quỳ gối lết tới gần, bắt mạch Hưng Võ đế.
Trong điện Trường Minh đã có người đang khóc.
“Bệ hạ đã về trời!” Ngụy thái y nhìn Long Huyền khóc lớn.
Long Huyền cũng khóc thật to.
Điện Trường Minh ngập trong tiếng khóc.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” Thời khắc tiếng chuông tang vang lên khắp hoàng cung, cũng là lúc Long Huyền nhận lễ bái đầu tiên của quần thần.
Tiên hoàng vừa băng hà, tân hoàng lập tức lên ngôi, nhân thế thay đổi, bất luận thân phận tôn ti, thì trước nay vẫn luôn không hợp tình người.
…………………..
Mềnh rất thích làm mấy chương chết chóc, mấy chương kiểu này bao giờ cũng có mấy đoạn văn hay chết người Đăng bởi: admin
/100
|