Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 56 - Chương 56

/100


92 Replies276 Im lặng

La Duy ngồi trước bàn, trên bàn chỉ có nước và một đĩa bánh bột, La Duy nhìn tia sáng duy nhất lọt qua khe cửa dần biến mất, lại một ngày nữa đã qua. Đưa tay chạm vào bát nước trên bàn, La Duy cầm nó lên, đưa tới bên miệng, nhưng lại không thể uống. Bàn tay sờ sờ trong bát, nước trong đó đã sớm uống hết rồi.

La Duy đành nằm xuống giường, khe cửa đã không còn ánh sáng, căn phòng tối đen như mực, đưa tay đến sát mặt mà vẫn không thấy năm đầu ngón tay, may mà La Duy đã quen với sự bài trí trong phòng, nên hoạt động ăn ngủ hay đi vệ sinh đều dễ dàng. Nằm trên giường, y lại dùng viên đá gạch một gạch, một ngày lại qua.

Sở thái y và lão Vương thái giám đốt đèn ***g mở cửa đi đến.

Lão Vương thái giám vào nhà, liền vội vàng cắm sáp ong ở chân đế đèn, đốt đèn sáng lên.

Ánh mắt La Duy dừng trên đèn, rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào ánh sáng trong đó.

Sở thái y nhìn lên bàn, bát nước đã uống hết, nhưng đĩa bánh kia thì chẳng hề đụng tới, đã dính thành một khối.“Không đói bụng sao?” Sở thái y đi đến bên giường hỏi La Duy.

La Duy lắc đầu.

“Muốn uống nước?” Sở thái y lại hỏi.

La Duy lại gật gật đầu.

Sở thái y vội cầm siêu nước tới, rót một chén nước đưa cho La Duy.

La Duy ngồi dậy, uống cạn chén nước. Nước này vị hơi đắng, là vì bỏ thêm nhân sâm, nhưng La Duy lại như không nhận ra có gì khác thường, uống liền năm sáu ngụm, cạn sạch chén nước này.

“Chậm một chút.” Sở thái y sợ La Duy sặc, vỗ vỗ vai y, rồi lấy một bát thuốc ra:“Vẫn còn nóng, ngươi uống chậm thôi.”

La Duy bưng bát thuốc trên tay, nhìn thứ nước màu đen trong bát, rồi lại giương mắt nhìn Sở thái y.

“Đều là thứ bồi bổ cho ngươi.” Sở thái y hòa nhã nói:“Uống nó, thân thể ngươi mới khỏe mạnh. Không đắng đâu, ngọt lắm, ngươi uống thử mà xem.”

La Duy lúc này mới chịu uống một ngụm, bát thuốc này có vị ngọt của táo. La Duy hình như hơi vui vẻ, một ngụm tiếp một ngụm cho đến khi cạn bát thuốc.

Sở thái y ngồi cạnh bên, chỉ thở dài. Lão có hai đứa con, đứa thứ hai cũng lớn hơn La Duy một tuổi, một thiếu niên vô ưu, ở cái tuổi luôn luôn háo thắng, Sở thái y mỗi khi nhớ đến hai đứa con khiến mình đau đầu kia, lại chợt nhớ đến La Duy. Rồi sẽ cảm thấy không đành lòng. Lão không có gì để hận y, cho dù là quốc thù gia hận, nhưng đặt trên người một thiếu niên như vậy, dường như hơi quá mức.

La Duy uống xong bát thuốc này, đưa cái bát không đến trước mặt Sở thái y.

“Có muốn ăn gì không?” Sở thái y cầm lấy cái bát không, vừa xem mạch cho La Duy vừa hỏi:“Muốn ăn cái gì thì cứ nói, ta sẽ bảo hạ nhân đi chuẩn bị.”

La Duy vẫn lắc đầu, không nói lời nào.

Lão Vương thái giám ở một bên nói:“Vương gia, vậy nô tài sai người đi chuẩn bị nước ấm, để ngài tắm rửa nhé?”

La Duy nhìn khuôn miệng lão Vương thái giám, không có phản ứng gì.

Lão Vương thái giám nói với La Duy mấy câu, thấy La Duy vẫn không đáp lại lời nào, liền thở dài:“Vương gia, đã bao nhiêu ngày ngài không nói gì rồi? Hay là ngài không biết phải nói gì?”

“Mang nước ấm đến đây.” Sở thái y nói với lão Vương thái giám:“Y cũng phải gội đầu nữa.”

Lão Vương thái giám đi ra ngoài đun nước.

“Thật sự không có gì muốn nói?” Sau khi Lão Vương thái giám ra khỏi đây, Sở thái y nhẹ giọng hỏi La Duy:“Nơi này chỉ có hai ta, ngươi có chuyện gì hãy nói ta nghe nào.”

La Duy nhìn ngón tay Sở thái y đặt trên mạch cổ tay mình, lập tức rụt tay lại.

“Một chút nữa là xong thôi.” Sở thái y bắt lấy cánh tay La Duy,“Vương gia, chỉ cần ngươi nói một câu, thì hạ quan sẽ để đèn lại, được không?”

La Duy không nói, chỉ vùi mặt vào giữa hai đầu gối, ngồi cuộn tròn trên giường.

Sở thái y không có cách gì cả, kể từ khi lão phát hiện ra La Duy không nói câu nào cho đến nay đã là hai tháng, một câu y cũng không hề nói.“Xem ra cơ thể cũng tàm tạm.” Sở thái y xem mạch xong, cười nói với La Duy. La Duy càng không nói lời nào, lão lại càng muốn nói chuyện với y, không thể cứ để La Duy như thế này được.

La Duy nghiêng đầu nhìn về cái đèn, ánh lửa phản quang trong mắt y, cứ như trong đôi mắt ấy cũng lóe lên một ngọn lửa nho nhỏ vậy.

“Cho ngươi cái này.” Sở thái y lấy ra mấy viên kẹo, thứ có thể mua ở bất cứ đâu trên đường phố Bắc Yến.

Lực chú ý của La Duy quả nhiên bị mấy viên kẹo này hấp dẫn, y nhìn chằm chằm vào nó.

Sở thái y kéo tay La Duy, đặt mấy viên kẹo vào,“Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, đây là thứ mà hồi còn nhỏ ta rất thích ăn, ngươi cũng nếm thử đi, nói không chừng ngươi cũng sẽ thích.”

Ngón tay La Duy khép lại, dường như muốn giữ chặt mấy viên kẹo này.

“Ôi…” Sở thái y vội kéo tay La Duy lại, không cho La Duy nắm lại nữa, tự lấy một viên kẹo trong tay La Duy lên, đưa đến bên miệng y, nói:“Ngươi nếm thử xem.”

La Duy nhìn Sở thái y, nhưng không há miệng.

Sở thái y nhét viên kẹo vào miệng La Duy,“Là kẹo, ở Đại Chu cũng có kẹo, nhưng loại này thì chỉ Bắc Yến mới có, bên trong còn có nhân gừng.”

Miệng có vị ngọt, khuôn mặt La Duy lộ vẻ tươi cười.

Sở thái y thấy La Duy thích, cũng trở nên vui vẻ:“Nếu ngươi thích ăn, thì ngày mai ta lại mang đến cho ngươi, nhưng là vị khác.”

La Duy giấu kẹo trong tay xuống dưới gối.

“Nơi này không thể để đồ ăn.” Sở thái y vội ngăn La Duy lại, nói:“Ta cho ngươi một cái hộp nhỏ, cho ngươi để kẹo trong đó.” Sở thái y nói, rồi mở hòm thuốc lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho La Duy.

La Duy vẫn bất động, miệng ngậm kẹo, trơ mắt nhìn cái hộp của Sở thái y.

Sở thái y đành phải lấy mấy viên kẹo trong tay La Duy đặt vào trong hộp.

La Duy sờ hộp nhỏ trong tay, miệng cắn những viên kẹo kêu cộp cộp.

Sở thái y vén tóc lòa xòa trước trán La Duy ra sau tai, nói:“Vương gia, ngươi nói xem ngươi thích ăn kẹo vị gì? Kẹo bên trong có nhân, Đại Chu các ngươi cũng có chứ?” Sở thái y hỏi xong, đợi La Duy hồi lâu, nhưng vẫn chẳng thấy y đáp lời. Nhìn khuôn mặt La Duy, Sở thái y chỉ có thể thở dài, ai cũng nói thế gian vạn vật đều không thể quá mức, nhưng khuôn mặt này, quá mức xinh đẹp, đó là tai hoạ, tuyệt đối không phải phúc.

Lão Vương thái giám mang nước ấm về phía gian cung thất của La Duy. Từ xa gã đã nhìn thấy một người đứng trước cửa, lão Vương thái giám cả kinh, nơi này không cho người ngoài bén mảng, ai lớn gan như vậy, không muốn sống nữa hay sao? Lão Vương thái giám há miệng định kêu to.

“Câm miệng!” Một người từ đằng sau chạy tới, thấp giọng mắng lão Vương thái giám.

“Tiền tổng quản?” Lão Vương thái giám thấy rõ người tới, định khom lưng hành lễ.

“Miễn.” Tiền công công khoát tay áo.

“Có người!” Lão Vương thái giám chỉ cho Tiền công công thấy người đứng trước cửa.

“Không phải việc của ngươi, đừng xen vào việc của người khác!” Tiền công công kéo lão Vương thái giám đến bên cạnh.

Lão Vương thái giám không hiểu gì cả, mang theo hai thùng nước, đứng bên cạnh Tiền công công, lại nhìn kỹ người đứng trước cửa, mới phát hiện người này là vạn tuế gia của bọn họ.

277 Chặn đường cướp của

Tư Mã Thanh Sa đứng ở ngoài cửa, thấy dù cho Sở thái y làm trò hề gì thì La Duy vẫn chẳng nói một câu, đột nhiên không còn dũng khí bước vào phòng nữa. La Duy đầu tóc rối tung, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy y ngày càng gầy, ôm đầu gối ngồi trên giường, hệt như một đứa trẻ. Tư Mã Thanh Sa đấm mạnh lên vách tường, khiến cửa gỗ rung lên.

Hai người trong phòng đều nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa.

Sở thái y chưa kịp đứng dậy, đã cảm thấy La Duy lui vào góc giường, bàn tay bị lão nắm run lên.

Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, xoay người rời đi.

“Bệ hạ!” Sở thái y đuổi theo ra cửa.

“Y thế nào?” Tư Mã Thanh Sa dừng lại, đứng trong viện hỏi.

Sở thái y đánh bạo nói:“Bệ hạ, ngài hãy để vương gia hàng ngày ra ngoài một chút, đã không cho ai nói chuyện với y, thì để y nhìn thấy chút ánh sáng mặt trời cũng được.”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Y hiện tại không khỏe?”

“Thần sợ cứ như vậy, Cẩm vương sẽ phát điên.” Sở thái y nói.

“Trẫm hỏi thân mình y thế nào, chẳng phải ngươi nói tâm mạch y không tốt sao?”

“Thân thể Cẩm vương không có trở ngại, chỉ hơi hư nhược.”

Tư Mã Thanh Sa nhân tiện nói:“Vậy tiếp tục tẩm bổ cho y, thuốc trong cung tùy ngươi sử dụng.”

Sở thái y nghe Tư Mã Thanh Sa nói thế, có chút nóng nảy:“Bệ hạ, Cẩm vương đã hai tháng chưa mở miệng nói chuyện, nếu cứ như vậy mãi… chẳng lẽ bệ hạ không muốn Cẩm vương nói được hay sao?”

Tư Mã Thanh Sa vẫy vẫy tay với Sở thái y.

Sở thái y đi đến trước mặt Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa nhỏ giọng nói với Sở thái y:“Ngươi không nên ở cùng người này lâu.”

Sở thái y nói:“Thần và Cẩm vương đã gặp gỡ mấy tháng rồi.”

“Đó là y không có biện pháp hại ngươi.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Đừng chỉ biết y hiện tại, ngươi có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay y không? Không nói được cũng tốt, trẫm lại thật sự hy vọng y phát điên, có như vậy y mới chịu nghe lời trẫm.”

“Bệ hạ giữ một kẻ điên bên cạnh để làm gì chứ?” Sở thái y nhịn không được mà hỏi.

“Chỉ cần y không thể hại người.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Mặc kệ y biến thành cái dạng gì, trẫm cũng sẽ đối xử tốt với y.”

“Bệ hạ vừa nói, Cẩm vương hiện tại không thể hại người.”

“Y sẽ không điên.” Tư Mã Thanh Sa đột nhiên lại trở nên thật đau thương, nhẹ giọng nói:“Y vẫn muốn về nhà.”

Sở thái y không hiểu, đến tột cùng là La Duy ngơ ngẩn, hay vạn tuế gia kỳ thật đã phát điên?

“Sau khi trẫm triệt đường về nhà của y…” Tư Mã Thanh Sa chỉ chỉ vào đầu mình,“Thì trẫm mới có thể tin y đã phát điên.”

Tư Mã Thanh Sa mang theo đoàn người Tiền công công rời điện Ngưng Lộ, Sở thái y đứng trong viện ngẩn người, thế nào là triệt đường về nhà của La Duy? Sở thái y không biết Tư Mã Thanh Sa lại muốn làm cái gì nữa. Hưng Võ đế của Đại Chu sẽ chịu cho La Duy ở lại Bắc Yến sao? Chỉ cần La Duy không chết, ắt sẽ có ngày về nước, Bắc Yến không cho La Duy về, là muốn vì một La Duy mà xung đột vũ trang với Đại Chu sao?

“Đại nhân.” Lão Vương thái giám tới gần, nói với Sở thái y:“Nước lạnh hết rồi, nô tài đi đun lại.”

Sở thái y lúc này mới phục hồi tinh thần, nói với lão Vương thái giám:“Mau đi đi.”

Lão Vương thái giám mang hai thùng nước lạnh đi.

Sở thái y bước nhanh về cung thất, vừa rồi lão đuổi theo vạn tuế gia, không biết La Duy trong phòng thế nào.

La Duy ở trên giường, quấn chăn kín mít, lui vào sát góc giường.

Sở thái y vừa định kéo chăn trên người La Duy xuống, dưới chân đã đạp phải một vật, lão cúi đầu nhìn, là hộp gỗ nhỏ đựng kẹo lão vừa cho La Duy, bị La Duy ném xuống đất. Sở thái y xoay người nhặt hộp gỗ lên, ngồi bên giường, nói với La Duy bằng giọng nói ôn hòa:“Vương gia, bệ hạ đã đi rồi, hắn không vào nữa đâu.”

La Duy vẫn nép sát trong góc, không nhúc nhích,

“Vương gia?” Sở thái y đưa tay kéo chăn trên người La Duy xuống, nhưng La Duy giữ thật chặt, Sở thái y không thể kéo ra.

Lão Vương thái giám mang nước ấm đến, thấy La Duy như vậy, liền hỏi Sở thái y:“Làm thế nào để tắm rửa cho y đây?”

“Ngày mai tắm cũng được.” Sở thái y thử kéo chăn vài lần, lại bị La Duy giữ chặt, lão chẳng còn cách nào khác.

“Đèn này thì sao?” Lão Vương thái giám chỉ vào cái đèn ở đầu giường.

“Đem đi đi.” Sở thái y nói. Tư Mã Thanh Sa không ra lệnh, chẳng ai dám để đèn ở đây cả.

Trong phòng lại tối đen, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa, tiếng bước chân cũng đi xa, La Duy mới nhô đầu ra từ trong chăn. Sờ lên bàn nhỏ cạnh giường, Sở thái y có để lại nước, La Duy cầm lấy bát nước, uống một ngụm, vẫn là thứ nước mang theo vị đắng của nhân sâm ấy. Uống ngụm nước này vào bụng rồi, La Duy ngã xuống giường, khi nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, y thật sự sợ hãi, không biết đêm nay vì sao hắn đến, rõ ràng từ giữa hè đã không gặp nhau rồi. Là Đại Chu lại gửi quốc thư, hay tại thân thể hắn không tốt? La Duy một mình suy nghĩ lung tung trong bóng tối.

Tư Mã Thanh Sa về tới tẩm điện, Tôn Ly đã đứng chờ bên ngoài.

“Thần tham kiến bệ hạ.” Tôn Ly thấy Tư Mã Thanh Sa vào điện, vội hành lễ.

“Bình thân.” Tư Mã Thanh Sa cũng không dừng bước, trực tiếp đi vào nội điện, nói với Tôn Ly:“Ngươi vào đây nói chuyện với trẫm.”

Tôn Ly cùng Tư Mã Thanh Sa đi vào nội điện, đứng chờ Tư Mã Thanh Sa sai bảo.

Tư Mã Thanh Sa ngồi xuống, liền hỏi Tôn Ly:“Đêm khuya trẫm triệu ngươi tới, ngươi có biết là vì chuyện gì không?”

Tôn Ly nói:“Thần ngu dốt, mong bệ hạ dạy bảo.”

“Hôm qua trẫm nhận được mật báo…” Tư Mã Thanh Sa nói:“Tả tướng La Tri Thu của Chu triều đã về thượng đô.”

Tôn Ly nói:“Thần nghe nói La Tri Thu tự xin rời đô để tới phương nam lo công chuyện.”

“Đúng vậy.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Chứng tỏ tình hình lũ lụ và phản loạn ở phương nam Chu triều đã không còn gì đáng lo ngại.”

Tôn Ly không hiểu lắm, chuyện này có liên quan gì đến Bắc Yến cơ chứ, gã nên vui mừng vì Chu triều đã qua hoạn nạn, hay là nên trách ông trời vì lại ban cho nhân dân Đại Chu ngày lành?

“Xem ra ngày La Duy về Chu đã rất gần rồi.” Tư Mã Thanh Sa thấy Tôn Ly không hiểu ý mình, liền nói thêm.

“Thần nghe nói Cẩm vương ở trong cung được bệ hạ hậu đãi.” Tôn Ly thế này mới nói:“Bệ hạ không muốn y về Chu?”

“Vì sao trẫm phải thả y về Chu?” Giọng Tư Mã Thanh Sa đột nhiên cao lên.

Tôn Ly không dám nói tiếp nữa, không thả La Duy về Chu, tức là muốn giết La Duy, hay là muốn ép y ở lại? Hình như tất cả đều không hợp lý.

“Trẫm sẽ không để y đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Bệ hạ.” Tôn Ly vừa nghe đã sốt ruột,“La Duy là ái tử của Hưng Võ đế, ngài không cho y về Chu, là muốn đánh nhau với Chu triều nữa hay sao?”

“Ngươi lại đi thượng đô một chuyến đi.” Tư Mã Thanh Sa lệnh cho Tôn Ly.

Tôn Ly ngây người:“Bệ hạ lệnh cho thần đi thượng đô làm gì ạ?”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi đi tìm Long Huyền.”

“Tìm Long Huyền?”

“La Duy về Chu, nếu Long Huyền muốn thành hoàng đế, thì đúng là người si nói mộng.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi tới nói với Long Huyền, Tư Mã Thanh Sa không ngại giúp Chu triều nuôi một phản thần.”

“Thần không hiểu ý bệ hạ lắm.” Tôn Ly thật sự chẳng hiểu Tư Mã Thanh Sa nói gì.

“Long Huyền nhất định sẽ biết.” Tư Mã Thanh Sa lạnh nhạt nói với Tôn Ly:“Sớm mai ngươi hãy xuất phát đến thượng đô đi.”

278 La Khải gửi thư

Tiếng mõ báo canh trong cung có đôi chút khác với bên ngoài, dường như càng là thâm cung thì âm thanh càng trầm thấp, càng thong thả. Có lẽ đối với sự trôi qua của thời gian, trong thâm cung này càng có vẻ bi thảm hơn so với thôn quê.

Trong gian cung thất của La Duy, lại càng không nghe được âm thanh, tường gạch cùng cửa gỗ thật dày, ngăn cách y với thế giới ngoài kia. Trong giấc mộng, trên ngã tư đường quen thuộc ở thượng đô, người qua lại như dệt cửi. Trên đường phố náo nhiệt ấy, La Duy quay đầu, người ở bên cạnh y là Vệ Lam.

“Công tử, muốn ăn gì?” Vệ Lam hỏi, mang theo vẻ trách cứ.

“Ta không đói bụng.” La Duy cười nói.

Vệ Lam nói:“Công tử lại không chịu ăn uống gì rồi.”

“Ta nghĩ lại rồi, ta muốn ăn.” La Duy nghiêm túc tự hỏi, đến tột cùng thì y thích ăn những gì?

“Ta biết công tử thích ăn gì rồi.”

Khi trong đầu La Duy hiện lên đủ loại mỹ thực, lại thấy Vệ Lam đến gần, ghé sát tai y mà nói. La Duy hiếu kì, bản thân y cũng chẳng biết y thích ăn cái gì, sao Vệ Lam lại biết? “Ta thích ăn cái gì?”

Vệ Lam liền nói:“Công tử ở chỗ này chờ ta, ta đi mua.”

La Duy nhìn Vệ Lam hòa vào giữa đám người, y đứng im tại chỗ, chờ xem Vệ Lam sẽ mang cái gì về cho y.“Ngươi ở đây chờ ai?” Đột nhiên phía sau vang lên câu hỏi của một người. Giọng nói này rất quen thuộc, La Duy quay đầu nhìn, Long Huyền đang đứng ở phía sau.

“Nói đi, ngươi ở đây chờ ai?” Long Huyền hỏi, trên mặt vẫn là vẻ băng lãnh hờ hững thường ngày.

“Lam!” La Duy kêu to rồi bừng tỉnh từ trong mộng, mở mắt ra, mới phát hiện bản thân đang ở trong bóng tối, không có đường cái ở thượng đô, không có người đi đường, không có Vệ Lam, cũng không có Long Huyền, y vẫn bị giam trong cung thất này ở Bắc Yến. La Duy lau mồ hôi trên trán, chỉ nhìn mặt Long Huyền thôi, y đã đổ mồ hôi lạnh. Không sao đâu, La Duy vỗ vỗ ***g ngực đang nhói lên, chỉ là một cơn mộng, Long Huyền không thể hại Vệ Lam đâu, như vậy là tốt rồi.

“Vương gia.”

Một giọng phụ nhân vang lên cạnh giường, La Duy cả kinh, lập tức ngồi dậy.

Một tia sáng mỏng manh chiếu lên giường La Duy.

La Duy nheo mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, mới nhìn thấy người quỳ trước mặt mình là một phụ nhân và một nữ hài. Nhìn cách trang điểm của phụ nhân, hình như là làm sai vặt trong hoàng cung Bắc Yến, còn nữ hài này cũng mặc trang phục của cung nhân Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa lại muốn làm gì đây? La Duy tĩnh tâm lại, rồi bất động thanh sắc nhìn hai người này.

“Vương gia, nô tỳ họ Hồ, người trong cung đều gọi nô tỳ là Hồ đại nương.” Phụ nhân trung niên nói.

“Nô tỳ là Yến Nhi.” Tiểu nữ hài cũng nói.

“Nó là con gái của nô tỳ, cũng làm chân sai vặt trong cung này.” Hồ đại nương nói, khi bà nói chuyện, vẫn luôn cúi đầu, cũng không nhìn La Duy.

“Ca ca……” Yến Nhi mở miệng gọi La Duy.

“Làm càn!” Hồ đại nương vội che miệng con gái, sau đó liền nhận tội với La Duy:“Vương gia, tiểu nữ tuổi nhỏ, mong vương gia thứ tội.”

La Duy lắc đầu, tiểu cô nương này gọi y là gì cũng chẳng sao, y không thèm để ý, y đang chờ Hồ phụ nhân đi vào vấn đề chính, muốn xem Tư Mã Thanh Sa lại muốn giở trò gì đây.

Hồ đại nương cũng không để ý La Duy nhìn mình với ánh mắt thế nào, lấy từ trong tay áo ra một phong thư, giơ lên quá đầu, nói với La Duy:“Vương gia, đây là thư từ Vân Quan, La soái tự tay viết cho ngài, xin vương gia xem qua.”

La Duy nheo mắt, thư của đại ca La Khải? Y nhìn bức thư trên tay Hồ đại nương, y có thể đọc nó sao? Lúc này, La Duy mới cẩn thận quan sát Hồ đại nương đang quỳ bên cạnh giường, khuôn mặt phổ thông, vóc người to lớn hơn so với phụ nhân bình thường, tay cũng thô ráp, sao loại người này lại có thư của đại ca y được?

“Vương gia.” Hồ đại nương đợi La Duy một lát, thấy La Duy chậm chạp không có động tính, liền nói:“Nô tỳ ở Bắc Yến nhiều năm, nhưng nô tỳ là người Đại Chu, nô tỳ có thư thật hay không, vương gia đọc thư sẽ biết.”

La Duy không thể tin phụ nhân này, y phất phất tay với Hồ đại nương, để Hồ đại nương cùng con gái lui ra.

Hồ đại nương lại mở thư ra, đưa đến trước mặt La Duy, nói:“Nô tỳ làm càn, mời vương gia đọc thư.” Nói rồi, quay lại gọi tiểu cô nướng kia:“Yến Nhi.”

Yến Nhi vội quỳ xuống trước giường, giơ cây nến trong tay lên, chiếu sáng cho La Duy.

La Duy nhìn lướt qua bức thư, chỉ liếc mắt y đã nhận ra chữ viết là thực sự là của đại ca La Khải. Nhưng y vẫn không cầm lấy thư, trên đời này có rất nhiều người có thể bắt chước bút tích của người khác, rất khó nói thư này có phải của đại ca y viết hay không. La Duy để mặc Hồ đại nương cầm thư, y cứ thế đọc nội dung viết bên trong.

“Đêm trước khi Vân Khởi đi, huynh đã lo chuyện của Vệ Lam, sau đó huynh đã suy nghĩ thật lâu, việc này đệ phải báo với cha mẹ mới được, không thể tự ý làm.”

Đến tận khi đọc được những lời này, La Duy mới cầm lấy lá thư từ tay Hồ đại nương. Chuyện của Vệ Lam, là chuyện riêng y nhờ đại ca La Khải, người khác không thể biết, thư này hẳn là đại ca viết, không có khả năng giả mạo.

Hồ đại nương đỡ ngọn nến trong tay Yến Nhi, giơ nó lên cao một chút, để La Duy tiện đọc thư.

Thư này La Khải viết rất dài, ước chừng năm tờ giấy. La Duy đọc thật nhanh, đây là lần đầu tiên y biết chuyện bên ngoài kể từ khi bước chân vào hoàng cung Bắc Yến. Phụ thân La Tri Thu tới phương nam, đã về thượng đô cách đây không lâu, lũ lụt phương nam đã rút, loạn dân cũng chỉ dựa vào địa hình hiểm trở yếu ớt chống cự, nhưng đã không còn gây khiếp sợ nữa. Việc người Di ở Đông Nam phản loạn, thành trấn đã khôi phục thái bình, hiện tại quan binh cùng người Di đã chuyển tới đánh nhau gần núi. La Khải biết La Duy nhớ Vệ Lam, cho nên cố ý viết thư hỏi La Tắc, nhắc lại những gì La Tắc viết trong thư cho La Duy biết.

“Nhị ca ngươi nói, Lam chiến đấu năng nổ ngang Trữ Phi, sau này tích lũy chiến công, sẽ không kém Tử Chu, khen ngợi Tiểu Duy có mắt nhìn người.”

La Duy đọc đến đoạn này, bất tri bất giác lộ ra nụ cười.

“Vương gia cười kìa!” Yến Nhi nhìn thấy La Duy cười, há hốc miệng:“Thật đẹp.”

La Duy nhìn về phía Yến Nhi, sửng sốt một lát, rồi bỗng bật cười.

“Yến Nhi!” Hồ đại nương lại sợ La Duy không thích, vội mắng con gái.

Ánh mắt La Duy hướng về bức thư, cuối thư La Khải mới nói cho La Duy biết Diệp Tú lại có có bầu. Nụ cười trên mặt La Duy càng thêm rõ ràng, đến tận khi La Khải nói, hắn ở Vân Quan, không rành mấy chuyện đối địch nhau trong triều, thì tâm tình La Duy vẫn đang nhảy nhót. Y ước gì hai huynh trưởng có thật nhiều con, La Duy thậm chí suy đoán, lần này nhất định đại tẩu Diệp Tú mang thai con gái.

Hồ đại nương thấy La Duy đọc thư xong, liền đưa ngọn nến trong tay tới trước mặt La Duy.

La Duy vuốt ve bức thư trong tay, y thật sự muốn giữ lại bức thư này, khi không có việc gì có thể mở ra đọc lại.

“Vương gia.” Hồ đại nương lại thúc giục:“Không còn sớm nữa.”

La Duy lúc này mới nghiêng người, đưa bức thư tứi gần ánh nến.

“A!” Yến Nhi thấy La Duy và mẫu thân đốt thư, giật mình kêu lên một tiếng.

“Suỵt…” La Duy đặt ngón trỏ lên môi, nhìn Yến Nhi suỵt một tiếng.

Tiểu nha đầu lập tức bịt miệng mình, ánh mắt vụt sáng nhìn La Duy, ngây thơ như chưa từng biết mùi vị của u sầu.

La Duy nhìn Yến Nhi, đột nhiên có chút thích tiểu nha đầu này, ít nhất là y thích nụ cười của nó, vô ưu vô lự, còn y, đã sớm vô duyên với nụ cười rồi.

279 Mẹ con Hồ thị

“Ngươi là ai?” Đốt thư xong, La Duy mới hỏi Hồ đại nương. Mấy tháng không nói lời nào, y nói chuyện phải thong thả nhấn từng chữ, nhưng vẫn có chỗ khiến người ta khó nghe.

“Nô tỳ là Yến Nhi.” Yến Nhi thốt lên trước khi mẫu thân kịp trả lời. Tiểu hài nhi tuy rằng sinh trưởng trong cung đình, nhưng chưa hiểu hết tôn ti trật tự, nhìn chằm chằm vào La Duy, có vẻ rất hiếu kì, lại có hảo cảm.

Hồ đại nương thấy La Duy không có ý trách tội Yến Nhi, cũng không răn dạy con gái, nói:“Nô tỳ là người Đại Chu.”

“Là người Chu, tại sao lại ở hoàng cung Bắc Yến?” La Duy hỏi.

“Ba đời tổ tiên của nô tỳ đều ở trong cung Bắc Yến.” Hồ đại nương đáp.

La Duy đi theo Hưng Võ đế lâu như vậy, biết triều đình Đại Chu có một đám người phân bố tại hoàng cung các nước, quyền thần phủ trì, là tai mắt của Đại Chu tại chư quốc. Hồ đại nương này chính là một trong số những người kia? La Duy hỏi dò:“Tin tức của ngươi thường truyền đến cho ai?”

Hồ đại nương nói:“Nô tỳ không biết, nô tỳ không gặp gỡ người bên ngoài ạ.”

“Còn Yến Nhi?”

“Nó cũng giống nô tỳ, sau này cũng sẽ chết già ở hoàng cung Bắc Yến.”

“Ngươi chỉ là một cung tì sai vặt…” La Duy nói:“Ở trong cung, có thể tìm hiểu được gì?”

“Vương gia không biết đấy thôi, chỉ cần nô tỳ dụng tâm kết giao với các cung nhân thái giám, đương nhiên sẽ biết rất nhiều.”

“Chuyện của ta ngươi biết được bao nhiêu?”

Hồ đại nương ngẩng đầu nhìn La Duy:“Chuyện về vương gia nô tỳ không tìm hiểu được, Tư Mã Thanh Sa đế không nói với bất cứ ai về nơi giam ngài, ngay cả người trong điện thái hậu và điện hoàng hậu cũng không biết.”

“Đứng lên mà nói đi.” La Duy lúc này nhìn thấy Yến Nhi uốn éo thân mình trên mặt đất, mới nhận ra mình còn chưa cho hai mẹ con đứng dậy, đã qua hồi lâu, hai mẹ con vẫn quỳ trên mặt đất mà nói chuyện với y.

Hồ đại nương đứng dậy rất nhanh, Yến Nhi lại không thể tự đứng dậy, cuối cùng vẫn là Hồ đại nương phải kéo Yến Nhi lên.

“Yến Nhi.” La Duy vẫy vẫy tay về phía Yến Nhi.

Yến Nhi nhìn Hồ đại nương, thấy Hồ đại nương gật đầu, mới đi đến trước mặt La Duy.

La Duy bế Yến Nhi lên giường ngồi, hỏi:“Quỳ đau lắm hả? Thực xin lỗi, ta bận đọc thư, quên cho các ngươi đứng dậy.”

“Nô tỳ không dám.” Hồ đại nương vội lên tiếng:“Vương gia là chủ tử, mạng của nô tỳ đều là của vương gia.”

“Ở đây ta chỉ là tù nhân mà thôi.” La Duy nói:“Không thể sai bảo các ngươi, cũng không thể hại các ngươi.”

“Vương gia.” Yến Nhi ngửa đầu, hỏi La Duy:“Sao người lại ở trong này một mình? Ở đây đến đèn cũng chẳng có.”

“Ngoan…” La Duy xoa đầu Yến Nhi.

“Vương gia, Yến Nhi đã mười một tuổi.” Hồ đại nương thấy La Duy xoa đầu Yến Nhi, liền nói vậy.

La Duy vội bỏ tay ra, ở Đại Chu, nữ hài nhi mười ba tuổi đã được gả đi làm vợ người ta, Yến Nhi đã mười một tuổi, ít nhất cũng phải chú ý chuyện giữa nam và nữ. “Các ngươi vào bằng cách nào?” La Duy ngồi ra xa Yến Nhi một chút, mới hỏi.

“Nương của nô tỳ đục một lỗ hổng ở kia.” Yến Nhi chỉ vào bức tường phía nam:“Nô tỳ và nương vào đây từ lỗ hổng đó.”

Hồ đại nương chuyển ngọn nến về phía nam, La Duy nhìn thấy mặt tường phía nam vẫn còn nguyên vẹn.

Hồ đại nương thấy La Duy nhìn không ra, liền bước tới bức tường để gỡ những viên gạch ra.

“Đây là chuyện từ khi nào?” La Duy hỏi. Hàng ngày y ở trong cung thất này, vậy mà tường bị người ta phá vỡ một mảng y cũng chẳng hề hay biết.

Hồ đại nương mang nến quay về trước mặt La Duy:“Hai tháng trước nô tỳ đã bắt đầu đục tường, nhưng một lần không dám làm nhiều, mỗi lần chỉ làm một chút, cho nên đến tận hôm nay mới có thể gặp vương gia.”

“Ngươi phải cẩn thận.” La Duy nhắc nhở:“Nếu bị ai phát hiện, thì ta không cứu được mẹ con các ngươi đâu.”

“Yến Nhi lại đây.” Hồ đại nương gọi Yến Nhi đến bên cạnh, hành lễ với La Duy:“Nô tỳ cáo lui, không biết vương gia còn có gì phân phó?”

La Duy định nói không có, nhưng khi lời ra khỏi miệng lại biến thành:“Sau này nếu có thư của đại ca ta, ngươi hãy mang tới sớm một chút.”

“Vâng.” Hồ đại nương đáp.

“Nhưng…” La Duy lúc này lại nghĩ ra có gì khác lạ:“Vì sao lại là thư của đại ca ta? Đáng lẽ phải là thư từ thượng đô đến chứ?”

“Vương gia.” Hồ đại nương không chút hoang mang nói:“Thượng đô cách thành Hạ Phương quá xa, tính đường xá thì Vân Quan là gần nhất.”

“Được rồi.” Câu trả lời này, La Duy không tìm ra chỗ sai, nói với Hồ đại nương:“Ngươi đưa Yến Nhi đi đi, đừng để ai bắt gặp.”

“Vương gia không viết thư hồi âm sao?” Hồ đại nương lại nói với La Duy:“Nô tỳ có mang theo giấy bút.”

“Không cần.” La Duy xuống giường, khom người hành lễ với Hồ đại nương:“Đa tạ đại nương.”

Hồ đại nương cuống quít kéo Yến Nhi tránh khỏi cái lễ của La Duy, nói:“Không được, vương gia, nô tỳ không dám nhận lễ của ngài.”

“Có cái này…” La Duy cầm lấy cái hộp gỗ nhỏ Sở thái y đặt ở đầu giường, lấy hết kẹo bên trong ra, đưa cho Yến Nhi nói:“Yến Nhi, ở đây ta chỉ có cái này, ngươi cầm ăn đi.”

Yến Nhi bỏ một viên kẹo vào miệng, lập tức mặt mày hớn hở, nói với La Duy:“Vương gia, kẹo này ngon quá!”

“Ừ.” La Duy cười nói:“Ta cũng thấy như vậy đấy.”

Hồ đại nương nói tạ ơn La Duy, lại trịnh trọng hành lễ, rồi đưa Yến Nhi gỡ những viên gạch trên tường chui ra, rồi ngồi xổm bên ngoài, lấp kín bức tường này.

Trước khi lỗ hổng được lấp kín, La Duy đứng ở trước nó, gió đêm bên ngoài thổi vào, cảm thấy gió đã không còn vẻ ẩm thấp của mùa hè, La Duy nghĩ, xem ra đã tới mùa thu.

Yến Nhi cùng Hồ đại nương lén lút ra khỏi điện Ngưng Lộ, khi đi trên đường, Yến Nhi liền hỏi Hồ đại nương:“Nương, vương gia cũng không biết chữ giống Yến Nhi sao?”

“Nói bậy!” Hồ đại nương mắng:“Sao vương gia lại không biết chữ được?”

“Vậy vì sao ngài ấy không viết thư hồi âm ạ?”

“Chuyện của các quý nhân ngươi đừng quan tâm!” Hồ đại nương mắng con gái:“Ngươi muốn mẫu thân phải nói bao nhiêu lần mới nhớ đây, họ khác chúng ta, nếu lần sau ngươi còn không biết phân biệt trên dưới lớn nhỏ, đừng trách nương mạnh tay!”

“Nhưng…” Yến Nhi có chút không phục nói:“Hình như vương gia rất tốt bụng.”

“Ngươi còn nói nữa?!”

Thấy mẫu thân thật sự tức giận, Yến Nhi không dám lên tiếng nữa.

Hồ đại nương phỏng đoán tâm tư La Duy, bà không tin La Duy không muốn liên hệ với La Khải ở Vân Quan. Y không chịu viết hồi âm, tức là không muốn để mẹ con bà thêm nguy hiểm, hay là không tin bà? Hồ đại nương nghĩ, có lẽ La Duy vẫn chưa tin mình, cho nên dù thư này là thật, thì Cẩm vương Duy vẫn không tin Hồ thị này.

Trong cung thất, La Duy sờ soạng trong bóng tối, sửa sang lại giường, rồi mới ngồi xuống. Y đã đốt thư của La Khải, nhưng vẫn nhớ rất kỹ nội dung. Nhắc đên chuyện ở phương nam, không phải ý muốn nói là ngày về của y càng lúc càng gần sao? La Duy suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không thể khẳng định. Các hoàng tử ở thượng đô chẳng có một ai muốn thấy y trở về, chỉ là những hoàng tử này và những người đứng sau bọn họ lại đang giở trò gì để ngăn không cho y trở về? La Duy thử đặt mình vào vị trí của Long Huyền mà suy nghĩ, đã không còn thiên tai, nhân họa cũng dần biến mất, còn có lý do gì để La Duy ở đây làm chất tử nữa? La Duy suy nghĩ thật lâu, nhưng chẳng thể nghĩ ra lý do nào. La Duy sờ những vết khắc trên ván giường, không biết vì sao, y biết tin tức kia rất tốt, nhưng trong lòng lại vẫn bất an?

280. Bánh gạo nếp lạnh

Sau khi La Duy đi Bắc Yến, Long Huyền cũng rất bận rộn, nay đã không còn Liễu thị chống lưng, nhưng trong triều đình Đại Chu, trừ thái tử thì hắn là hoàng tử duy nhất có thể lo việc nước. Trong đầu ngày ngày tràn ngập sự mọi chuyện, sĩ nông công thương, việc lớn việc nhỏ của một quốc gia, sau khi Long Huyền vội vã làm xong một việc, ngay lập tức lại có việc mới đang chờ hắn.

Hài tử của Long Hành sắp ra đời, Thường thị một tháng trước cũng báo có thai. Người người đều nói, đây là thời vận nhiều điềm lành của triều đình Đại Chu. Long Huyền lúc ấy đang ở trên triều, nghe nói như thế, trong lòng chỉ cười lạnh, những người này biết thái tử không ở đây, thấy hắn được trọng dụng, cho nên lại vây quanh nịnh hót. Hài tử này của Long Huyền vẫn không biết là nam hay là nữ, mà đã thành thời vận nhiều điềm lành của Đại Chu. Trên đời chuyện nực cười quá nhiều, đám nịnh hót này là một trong số đó.

“Điện hạ.” Phúc Vận nhẹ nhàng đi vào thư phòng, nói với Long Huyền đang vùi đầu phê duyệt công văn:“Ma ma chỗ Vương phi nói, Vương phi không được khỏe.”

“Ta là thái y sao?” Long Huyền không ngẩng đầu lên, hỏi Phúc Vận:“Vương phi không thoải mái, nói cho ta biết có ích gì?”

Phúc Vận vội lui ra ngoài, cũng chưa dám liếc nhìn Long Huyền một cái nào, chỉ cắm cúi nhìn mặt đất dưới chân.

Long Huyền phê xong đống công văn, xoa xoa mắt, sắp xếp lại chồng công văn dày cộp, lại nhìn núi công văn cao không thấy ngọn khác, Long Huyền lật đống công văn này, quả nhiên vẫn không có công văn từ Đông Nam. Phụ hoàng dùng hắn là không sai, nhưng chuyện có liên quan đến La Duy, hắn sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào. Long Huyền cũng hiểu rõ tâm tư Hưng Võ đế, ngài giữ lại La gia vì La Duy, La Duy là người ngài muốn đưa lên đế vị.

Phúc Vận mang bữa tối vào.

Long Huyền chỉ chỉ về phía cái bàn nhỏ cách đó không xa, rồi lai cúi đầu xuống bàn.

“Điện hạ.” Phúc Vận nói:“Ngài hãy dùng bữa đã.”

“Ừ.”

“Thái y đã đến xem cho Vương phi.”

“Ừ.”

“Nô tài hầu hạ ngài dùng bữa được không?”

“Đi ra ngoài.”

Phúc Vận không thể nói thêm gì nữa, bây giờ phải ra ngoài thôi, nếu gã còn nói thêm câu nữa, có lẽ gã sẽ biến mất luôn.

“Phúc công công.” Ngoài cửa, đại cung nữ hầu cận Thường thị vẫn đứng chờ.

“Điện hạ biết thái y đến rồi.” Phúc Vận nói.

“Điện hạ có tới thăm Vương phi không?” Đại cung nữ nói:“Vương phi vẫn đang chảy máu.”

“Điện hạ đang bận chính sự.” Phúc Vận nói:“Chờ ngài rỗi rãi, sẽ tới thăm Vương phi.”

Đại cung nữ đợi hồi lâu, lại chờ được câu này của Phúc Vận, không cam tâm mà bỏ đi.

Vẻ mặt của đại cung nữ dừng lại trong mắt Phúc Vận, Phúc Vận cười thầm, nàng còn không cam tâm à, sao lại có người không có mắt thế này cơ chứ? Chủ tử thư phòng này chẳng hề để ý đến sống chết của Vương phi Thường thị, sao có thể để ý đến chuyện mang thai chảy máu? Từ lúc biết Thường thị mang thai, Long Huyền lại giống như bình thường, cứ như hài tử trong bụng Thường thị không phải con hắn vậy, hỏi cũng không thèm hỏi đến. Phúc Vận là người hầu hạ bên cạnh Long Huyền, hiểu rõ Long Huyền nghĩ gì, nhưng không nói ra thôi. Phúc Vận thấy, điện Khuynh Văn chẳng có nữ nhân nào có thể khiến Long Huyền để trong lòng. Đều là mệnh, Phúc Vận mỗi khi nhìn nữ tử nào đó cố lấy lòng Long Huyền, đều bất chợt nghĩ như thế.

Một thái gám điện Trường Minh lại ôm một đống công văn được niêm phong đến.

Phúc Vận vội vàng nghênh đón, nói:“Ngô công công, bệ hạ lại giao việc cho điện hạ nhà ta sao.”

“Bệ hạ nói sáng mai phải công bố chỗ này.” Ngô công công đặt công văn lên tay Phúc Vận, nói:“Nên mong điện hạ duyệt đống này trước đi.”

“Ta biết rồi.” Phúc Vận nói:“Ngô công công muốn gặp điện hạ nhà ta không?”

“Không cần.” Ngô công công tuổi tác không lớn, nhưng cũng giống Triệu Phúc, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh te với các thái giám cung nữ.

“Chó cậy chủ!” Phúc Vận nhìn Ngô công công đi xa, mới nhỏ giọng mắng một câu:“Đúng là cùng một giuộc với Triệu Phúc!”

Hai tiểu thái giám đứng trên bậc thang không đổi sắc mặt, coi như không nghe thấy Phúc Vận nói gì.

Phúc Vận xoay người lên thềm, ôm chồng tấu chương vào thư phòng. Đi vào thư phòng, gã mới phát hiện Long Huyền đã ngồi cạnh bàn nhỏ dùng đồ ăn.“Điện hạ.” Phúc Vận vội hỏi:“Sao ngài không gọi nô tài vào hầu hạ?”

“Không cần.” Long Huyền nhìn Phúc Vận,“Điện Trường Minh đưa tới?”

“Vâng.” Phúc Vận nhẹ nhàng đặt chồng tấu chương lên bàn Long Huyền, nói:“Ngô công công đưa tấu chương đến, nói ngày mai phải công bố, bệ hạ bảo điện hạ xem qua hết đống này.”

“Có chiến báo từ Đông Nam không?” Long Huyền hỏi.

Phúc Vận xem qua mặt ngoài đống tấu chương, nói:“Hồi bẩm điện hạ, không có tấu chương của Đông Nam.”

“Thứ này…” Long Huyền gắp thứ gì đó lên, giơ lên trước mắt mình, nói với Phúc Vận.

Phúc Vận vội bước tới, chỉ thấy Long Huyền gắp một cái bánh gạo nếp lạnh lên, bèn nói:“Điện hạ, bánh này có gì lạ sao?”

Long Huyền nói:“Ta không yêu cầu thứ này, sao lại mang lên?”

Phúc Vận nói:“Đây là do Ngự Thiện Phòng đưa tới. Nô tài nghe nói, sớm hôm nay bệ hạ nói muốn ăn bánh này, lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm nhiều, kết quả bệ hạ chỉ nhìn vài lần rồi không ăn nữa, liền phân phó đưa cho tất cả các điện trong cung, mỗi nơi một chút.”

“La Duy thích ăn thứ này.” Long Huyền thả bánh vào trong đĩa, nói:“Người này từ nhỏ đã thích ăn ngọt, ngươi còn nhớ không?”

“Nô tài nhớ chứ.” Phúc Vận đành theo tâm tư Long Huyền, nhớ đến La Duy ngày trước,“Khi đó Cẩm vương gia mang kẹo đầy người, ăn suốt dọc đường đi.”

“Nhưng sau này y không thích ăn ngọt nữa, chỉ có bánh này là y vẫn thích ăn.” Long Huyền nói, ngữ điệu trong lời nói lại có chút buồn rầu,“Ngươi nói xem, có phải khẩu vị của y biến đổi quá nhanh không?”

Vấn đề này Phúc Vận phải trả lời ra sao đây? Chuyện La Duy làm sao gã biết được cơ chứ?

“Ngươi cũng không biết?”

“Nô tài nghĩ…” Phúc Vận nghẹn mãi mới nói ra được:“Ăn ngọt nhiều sẽ béo, có lẽ Cẩm vương gia không muốn béo nữa.”

“Y phải béo một chút mới tốt.” Long Huyền ném đũa lên bàn,“Không biết y ở Bắc Yến có được ăn ngon không.”

Phúc Vận tiến lên múc canh cho Long Huyền, gã không biết chủ tử mình thật lòng quan tâm La Duy, hay là chỉ nói ngoài miệng, nhưng đã khiến chủ tử mình phải nói ra, chứng tỏ không phải chuyện đùa. Một thời gian dài, Phúc Vận không thấy La Duy tỏ vẻ hòa nhã với Long Huyền chút nào cả, Long Huyền không chết trên tay người này cũng là được Bồ Tát phù hộ rồi. Nhưng nói đi nói lại, Long Huyền cũng hại La Duy không ít. Hai người này là là oan gia, không đội trời chung. Sao bây giờ chủ tử lại nghĩ như vậy cơ chứ? Không phải oan gia không chung đường sao? Phúc Vận bị ý nghĩ này dọa sợ, bát canh trong tay chút nữa sánh ra ngoài.

Long Huyền không uống canh Phúc Vận lấy cho mình, bảo Phúc Vận mang nước đến cho hắn rửa tay.“Để bánh kia ở lại.” Biết lát nữa sẽ có người đến thu dọn bát đũa, hắn lại nói với Phúc Vận như vậy.

Phúc Vận vâng lệnh rồi đi lấy nước.

Long Huyền ngồi cạnh bàn, hắn lại nghĩ đến La Duy, không biết người này hiện tại ra sao. Sau khi La Duy sang Bắc Yến, bọn họ ở Chu triều cũng chỉ biết La Duy vào hoàng lăng Sùng Cốc của Tư Mã thị một chuyến, rồi sau đó lại vào hoàng cung Bắc Yến. Long Huyền nghe nói La Duy được hậu đãi, Tư Mã Thanh Sa cũng nhiều lần nói trước mặt sứ thần chư quốc, rằng mình không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, quốc sự không liên quan đến tư hận. Long Huyền thà rằng tin những điều Tư Mã Thanh Sa nói là sự thật, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể yên tâm thoải mái chờ ở Đại Chu.

“Điện hạ.” Khi Long Huyền đang bận nghĩ về La Duy, Phúc Vận lại vội vàng chạy vào, nói:“Ngô công công của điện Trường Minh đến, nói là bệ hạ đang nổi giận với thái tử điện hạ, bảo ngài mau tới đó.” Đăng bởi: admin


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status