23 Replies141. Sống lại một kiếp vẫn vô dụng?
Hưng Võ đế nghe Triệu Phúc bẩm báo La Duy cầu kiến bên ngoài trướng, vốn đã vì mất một hoàng tôn mà buồn bực, lại bắt đầu đau lòng cho La Duy. Trời lạnh như vậy, đứa nhỏ này lại cưỡi ngựa chạy thẳng đến Tây Sơn?
“Bệ hạ?” Triệu Phúc nhìn trộm nhìn sắc mặt Hưng Võ đế, thử thăm dò nên giúp La Duy nói vài lời hay không: “Tam công tử đang chờ ở bên ngoài, ngài thấy sao?”
Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu chắp tay đứng một bên: “La Tướng thấy như thế nào? Trẫm có nên gặp Duy nhi không?”
La Tri Thu nói: “Thần không dám vọng đoán thánh ý.”
Hưng Võ đế nặng nề mà hừ một tiếng: “Tây Sơn gặp chuyện không may, tướng phủ các ngươi biết tin nhanh như vậy, trẫm thật không ngờ đấy.”
La Tri Thu vừa mới đứng lên, nghe Hưng Võ đế lời này, lại vội vàng quỳ xuống,
“Bảo nó quay về.” Hưng Võ đế nói với Triệu Phúc.
“Vâng.” Triệu Phúc lĩnh mệnh rời khỏi trướng.
“Khoan.” Hưng Võ đế lại nói: “Để thái y khám cho nó trước đã, xem có bị lạnh hay không.”
“Nô tài tuân chỉ.” Triệu Phúc lui ra ngoài.
“Để thái y khám cho ta?” La Duy nghe Triệu Phúc nói, mặt không chút thay đổi.
“Công tử.” Triệu Phúc khuyên nhủ: “Hiện tại bệ hạ đang nổi nóng, ngài nên chờ vài ngày rồi hãy đến tìm bệ hạ, như vậy bệ hạ cũng có thể nghe ngài nói phần nào.”
“Vậy ta cứ chờ ở đây đi.” La Duy cười hối lỗi với Triệu Phúc: “Ta không muốn khiến Triệu công công khó xử, ngài hãy vào trướng đi.”
Triệu Phúc nào dám để La Duy đứng ngoài trướng đón gió chịu lạnh, vị này là người Hưng Võ đế sủng ái, Triệu Phúc lại vội đi vào trong trướng, bẩm báo chuyện La Duy không chịu đi với Hưng Võ đế.
La Duy nhìn Triệu Phúc lại đi vào trướng, đảo mắt đã thấy vài thái y tới đại trướng.
Tiểu thái giám đứng bên ngoài nhìn thấy mấy thái y này, vội chạy vào thông báo. Một lát sau, tiểu thái giám chạy ra, nói với các thái y: “Bệ hạ cho các ngươi vào.”
La Duy nhìn sắc mặt mấy thái y này, liền biết hài tử của Từ thị đã không còn.
Các thái y trở ra không lâu, trong trướng truyền ra tiếng đổ sầm xuống đất, có lẽ là Hưng Võ đế đang tức giận.
“Ngươi, tên hỗn đản này!” Khi La Duy thầm nghĩ phải làm thế nào, phía sau chợt truyền đến giọng nói phẫn nộ của Long Tường.
La Duy xoay người, thấy Long Tường đi phía sau Long Huyền.
Long Huyền nhìn thấy La Duy, lùi lại.
“Ngươi đã vừa lòng chưa?!” Long Tường túm cổ áo La Duy, lắc mạnh La Duy: “Ca ca ta rốt cuộc đã nợ La gia các ngươi cái gì?! Tại sao La gia các ngươi một hai không chịu buông tha cho huynh ấy!”
La Duy làm như mắt điếc tai ngơ với sự phẫn nộ của Long Tường, y chỉ nhìn Long Huyền đối diện, hổ dữ không ăn thịt con, người này vì ngôi vị hoàng đế, mà ngay cả hài tử của mình cũng không cần! Súc sinh!
Long Huyền cũng nhìn La Duy, ánh mắt tức giận của La Duy khiến hắn vừa nhìn đã hiểu, trong mắt hắn lại chỉ còn hờ hững.
Hưng Võ đế ở trong trướng nghe thấy tiếng Long Tường gào rít bên ngoài, lập tức sai Triệu Phúc ra ngoài nhìn xem: “Điên hết rồi!” Hưng Võ đế đã đá văng ngự án, lúc này cũng đá bay cả long ỷ.
Triệu Phúc mang theo vài võ sĩ ra ngoài trướng, nhìn thấy Long Tường túm áo La Duy, vội nói với Long Tường: “Ngũ điện hạ, ngài không thể làm ồn trước trướng của bệ hạ!”
Mấy võ sĩ đi lên lôi Long Tường sang một bên.
“Triệu công công.” Long Huyền đi lên phía trước nói: “Ta muốn cầu kiến phụ hoàng, ngươi đi bẩm báo một tiếng đi.”
La Duy đứng bên cạnh, rất gần Long Huyền, liền nổi cáu, y sợ mình không khắc chế nổi, sẽ cùng người này đồng quy vu tận (chết cùng một chỗ).
Hưng Võ đế không thể không gặp Long Huyền, Triệu Phúc rất nhanh đã đi ra, mời Long Huyền và Long Tường vào trong. Thời khắc thay hai vị hoàng tử vén rèm lên, Triệu Phúc hướng về phía La Duy hơi lắc lắc đầu.
La Duy nhìn Triệu Phúc cảm kích gật đầu, người này còn có thể ngầm báo tin với y, chuyện này rất có lợi cho y.
Người bên ngoài trướng đều nhìn La Duy, đó là người được nhận thánh sủng, nhưng La Tắc làm mất một hoàng tôn, La gia phải bồi thường sinh mệnh của tiểu hoàng tôn này thế nào đây? La Duy ở bên Hưng Võ đế cũng khoe thiên tư trí tuệ, chỉ là gặp chuyện cỡ này, y có thể làm cái gì đây?
La Duy toàn thân tựa như đông cứng, nên làm cái gì bây giờ? Y hỏi chính mình. Tấm rèm che trước đại trướng kín mít, một chút tiếng nói của người bên trong cũng không nghe thấy. Giống như hiện tại y chỉ có thể chờ Hưng Võ đế nói một câu, sống chết của nhị ca y đều phụ thuộc vào ý niệm của vị vua bên trong kia. La Duy không cam lòng, lại thua dưới tay Long Huyền, y còn nợ nhị ca một mạng, y không thể chấp nhận chuyện này, nếu buộc phải chết, không bằng cùng chết chung.
Ngay khi La Duy muốn cất bước xông vào trướng, y thấy Triệu Phúc mang theo vài võ sĩ ra ngoài trướng. Lần này Triệu Phúc không nhìn La Duy, mà lập tức mang theo các võ sĩ đi.
“Tam công tử.” Khi La Duy còn ngây người, một tiểu thái giám đi ra, bước đến trước mặt La Duy, nói: “Bệ hạ gọi ngài vào trong.”
La Duy bước vào, đầu tiên là đưa mắt nhìn phụ thân mình. La Tri Thu cũng giương mắt nhìn La Duy, ánh mắt hai người gặp nhau, nội tâm lo âu, giờ khắc này hai người đều không có gì giấu diếm.
“Duy nhi.” Hưng Võ đế được tiểu thái giám đỡ tới ngồi trên ghế, không đợi La Duy làm quân thần chi lễ, liền nói với La Duy: “Ngươi nhất định phải gặp trẫm, nói đi, ngươi gặp trẫm có chuyện gì?”
La Duy quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, chuyện của nhị huynh trưởng thần…”
“Việc này ta đã có quyết định, ngươi đừng nhắc tới nữa.” Hưng Võ đế không để La Duy nói hết câu, quả quyết mở miệng: “Việc này không liên quan đến La gia, ngươi đừng nghĩ nhiều, an tâm tĩnh dưỡng thân mình cho tốt đi.”
La Duy sững sờ, đã có quyết định là ý gì?
“Bệ hạ!” La Tri Thu lúc này đột nhiên cũng quỳ xuống.
“La Tướng, ngươi còn muốn nói gì?!” Hưng Võ đế lạnh lùng nhìn về phía La Tri Thu: “Trẫm đã khai ân, ngươi còn muốn trẫm như thế nào?”
La Duy nhìn Hưng Võ đế, nhìn La Tri Thu, nhìn Long Huyền đang cúi đầu không nói, lại nhìn Long Tường, nhìn vẻ mặt hả giận của Long Tường, La Duy bật dậy, xoay người chạy ra phía ngoài.
Những người trong trướng đều nhất thời không kịp phản ứng.
“Mau đuổi theo!” Hưng Võ đế là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt xanh mét nói với mọi người trong trướng.
La Duy hướng về phía Triệu Phúc vừa mới đi mà chạy như điên, y không thở nổi, nhưng chỉ miệt mài chạy đi. Đã có quyết định, đã khai ân, là muốn nhị ca La Tắc phải chết, không bắt tội La gia sao? Y hẳn phải sớm nghĩ ra Triệu Phúc đi đâu chứ, cũng như y phải sớm nhận ra, Long Huyền vì giang sơn mà có thể buông tay bất cứ người nào, cho dù là con ruột của mình. Vì sao lại không nhận ra cơ chứ? La Duy thầm mắng chính mình, sống lại một kiếp, La Duy, La Vân Khởi này vẫn là một con heo!
Đền mạng
Trong bãi đất trống, La Tắc bị trói trên một chiếc ghế dài.
La Duy xa xa chạy tới, nhìn thấy bốn người hành hình đang giơ cao hình trượng (gậy hành hình, cái này bự ghê lắm á, xem phim Tàu vẫn hay thấy), nặng nề mà đánh lên người nhị ca y. Bước chân La Duy lảo đảo, ngã trên mặt đất.
“Tam công tử, tam công tử!” Những người đuổi theo La Duy liên tục kêu to.
La Duy bò dậy, chạy tới chỗ La Tắc.
“Công tử?” Triệu Phúc nghe phía sau la lên, xoay người liền nhìn thấy La Duy. Thấy La Duy chạy thẳng lại chỗ La Tắc, quýnh lên, bất chấp thân phận, chạy lên ngăn cản La Duy, hai tay gắt gao ôm chặt eo La Duy.
“Buông ra!” La Duy tránh sang một bên.
“Công tử, đây là ý chỉ của bệ hạ, ngài không thể ngăn cản hành hình!” Triệu Phúc gắt gao ôm La Duy nói: “Công tử ngài hãy nghe nô tài một lần, việc này ngài không quản được đâu!”
“Buông ra!” La Duy bệnh lâu sức yếu, không thoát nổi vòng tay Triệu Phúc, xoay người cắn Triệu Phúc, nâng tay đánh trả.
“Công tử!” Triệu Phúc không hy vọng La Duy chọc giận Hưng Võ đế, sẽ ảnh hưởng cả La thị: “Cho dù hôm nay ngài đánh chết nô tài, nô tài cũng không thể buông tay! Công tử, thiên uy của bệ hạ, ngài có thể nào nghịch thiên?”
“Tiểu Duy!” La Tắc đang thụ hình, nghe được tiếng La Duy, thần trí đã hôn trầm lại bất ngờ thanh tỉnh. Hắn bị trói rất chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó mà nói với La Duy: “Ngươi đừng làm loạn, nhị ca phạm tội… phạm tội tày trời, vốn nên như vậy.”
“Nhị ca!” La Duy òa khóc.
“Về sau, ngươi phải… phải lo lắng mọi chuyện trong nhà đấy.” La Tắc đứt quãng đáp.
Khóe mắt La Duy như muốn nứt, bốn cây hình trượng giáng trên người La Tắc thật mạnh, liên tiếp, La Tắc cho dù không chết, hai chân cũng không thể lành.
“Công tử, ngài đi đi!” Triệu Phúc thả La Duy ra: “Đừng nhìn.” Bốn người hành hình đều là thân cận của nhị điện hạ Long Huyền, Triệu Phúc không có cách nào kêu ngừng lại.
“Ngươi tránh ra!” La Duy không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy Triệu Phúc ngã xuống.
“Công tử!” Triệu Phúc ngã trên mặt đất, còn gọi La Duy: “Ngài không thể!”
La Duy chạy tới trước mặt La Tắc, bổ nhào lên người La Tắc, dùng thân thể mình bảo vệ cho huynh trưởng.
Bốn người hành hình do dự một chút, nhưng vẫn đem hình trượng giáng xuống lưng La Duy.
“Tiểu Duy!” Khi Hưng Võ đế đuổi tới, nhìn thấy cảnh này, vội lớn tiếng kêu.
“Dừng tay!” Triệu Phúc nhìn thấy Hưng Võ đế đến, vội xông lên ra lệnh cho bốn người hành hình.
Cổ họng La Duy tanh ngọt, phun một búng máu trên lưng La Tắc.
“Tiểu… Tiểu Duy?” Để La Duy cản mấy hình trượng, La Tắc như ngừng thở, nghe thanh âm khác lạ của La Duy, vội hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
“Đệ không sao.” Phía sau lưng La Duy đau như hỏa thiêu, nhưng giờ phút này y cố không để ý tới.
“La Duy!” Hưng Võ đế chạy tới gần, tức giận đến nỗi toàn thân phát run: “Ngươi thật to gan!”
La Duy bất động ghé vào trên người La Tắc.
“Lôi nó ra!” Hưng Võ đế cả giận.
Bốn người hành hình đi lên, đưa tay kéo La Duy.
“Bệ hạ!” La Duy không để bốn người này đụng tới y, vội quỳ xuống sát bên cạnh La Tắc.
“Ngay cả thánh chỉ của trẫm mà ngươi cũng dám ngăn cản?!” Hưng Võ đế giáo huấn La Duy, ngài không biết La Duy đã trúng mấy trượng, Hưng Võ đế vô cùng đau lòng, thật sự nổi giận: “Là trẫm quá sủng ngươi, khiến ngươi không biết tốt xấu phải không?!”
“Bệ hạ!” La Duy nói với Hưng Võ đế: “Nhị huynh trưởng của thần đã phạm tội tày trời, nhưng vì sao Từ trắc phu nhân lại xuất hiện bên trong sơn cốc? Đường vào bãi săn không chỉ có một chỗ đó!”
“Ngươi muốn nói đây là lỗi của tiểu tẩu ta?!” Long Tường tức giận nói: “La Duy, đến lúc này ngươi còn muốn nói dối để bênh vực cho huynh trưởng ngươi hay sao?!”
“Bệ hạ.” La Duy không để ý tới Long Tường, chỉ nhìn Hưng Võ đế nói: “Sự tình liên quan đến dòng dõi hoàng gia, thần chỉ hy vọng bệ hạ có thể tra xét rõ ràng.”
“Ý ngươi là, đại tướng quân Đô Úy không sai?” Long Huyền hỏi.
“Bệ hạ.” La Duy không rảnh đối đáp Long Huyền, lúc này cơ hội duy nhất của La gia là do Hưng Võ đế định đoạt: “Huynh trưởng của thần từ mười ba tuổi đã tòng quân, lập chiến công vô số, những năm gần đây thủ vệ kinh sư, càng không dám buông lỏng. Thần ban nãy không phải cản trở hành hình, chỉ là huynh trưởng là người trong quân đội, hình trượng đánh liên tiếp vào chân, sau khi nhận hình phạt, hai chân huynh trưởng tất sẽ tàn.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hưng Võ đế hỏi.
“Bệ hạ, huynh trưởng của tiểu thần có thể bảo vệ lãnh thổ Đại Chu, trong nhà cũng có kiều thê trẻ nhỏ.” Mặt La Duy cơ hồ dán trên mặt đất: “La Duy chỉ là một kẻ đọc sách chưa thành người, tay trói gà không chặt, cũng chưa kết hôn, vô ưu vô lự. Thần nguyện thay huynh trưởng bồi thường sinh mệnh cho tiểu hoàng tôn, xin bệ hạ thành toàn!”
“Ngươi!” Hưng Võ đế tức giận đến nỗi nói không ra lời.
La Duy thấy La Tri Thu đang nhìn mình khiếp sợ, thoáng cười.
“Duy nhi!” La Tri Thu ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, la lên.
La Duy đứng dậy, lao đầu vào tảng đá lớn cách đó không xa, nếu buộc phải lấy cái chết của một người để giải quyết việc này, như vậy y tình nguyện chết.
“Công tử!” Triệu Phúc vẫn đứng phía sau La Duy, thấy La Duy lao vào tảng đá lớn, Triệu Phúc theo bản năng đưa tay kéo lại.
“Duy nhi!” Hưng Võ đế, La Tri Thu, La Tắc, ba tiếng kêu đều vô cùng đau đớn.
La Duy bị Triệu Phúc giữ chặt, lực đập vào tảng đá nhỏ đi không ít, nhưng vẫn khiến máu văng tung tóe, ngay lập tức hôn mê. Tuy rằng không biết nguyên nhân là cái gì, nhưng Hưng Võ đế sủng y, y hy vọng mình làm chuyện này, có thể khiến Hưng Võ đế bỏ qua cho nhị ca, cũng sẽ không tức giận với La gia nữa. Long Huyền dám dùng khổ nhục kế, La Duy y tất nhiên cũng dám, chẳng qua La Duy sẽ không đi hại người.
“Thái y!” Hưng Võ đế nhìn La Duy mặt đầy máu, ngã vào trong lòng Triệu Phúc không nhúc nhích, nhất thời sợ tới mức không thở nổi, vì một tiểu hoàng tôn còn chưa xuất thế, mà chôn vùi nhi tử của hắn cùng Tri Cẩm, cái giá này Hưng Võ đế không trả nổi: “Thái y, mau gọi thái y đến!”
Triệu Phúc nâng tay che vết thương trên đầu La Duy, miệng vết thương chảy máu rất nhiều, nháy mắt đã nhiễm đỏ cả bàn tay gã.
Hưng Võ đế rốt cuộc bất chấp đang ở trước mắt bao người, gần như chạy vội đến bên cạnh La Duy.
“Bệ hạ.” Triệu Phúc ôm La Duy không dám động.
“Duy nhi?” Hưng Võ đế thật cẩn thận đưa tay kiếm tra hơi thở La Duy, cảm nhận được chút gió, lúc này ngài mới có thể hít thở bình thường.
La Tri Thu chạy tới, nhìn Hưng Võ đế nửa ngồi bên cạnh La Duy, ngừng bước, chỉ đứng tại chỗ quan sát. Cảm thấy nôn nóng, cũng không dám lại gần.
La Duy lúc này thần trí lại có chút thanh tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Hưng Võ đế trước mặt.
“Ngươi… ngươi thế nào rồi?” Hưng Võ đế thấy La Duy mở mắt nhìn mình, vội hỏi: “Ngươi cố chịu một chút, thái y lập tức sẽ đến!”
“Xin ngài khai ân.” La Duy lại chỉ cầu xin Hưng Võ đế: “Thần nguyện đền mạng, ngài hãy tha tội cho nhị ca thần.”
Nhi thần vô phúc
“Trị thương cho họ trước đã.” Hưng Võ đế lệnh cho thái y vừa tới.
“Phụ hoàng!” Long Tường không hiểu nổi phụ hoàng mình, vì cái gì lại ân sủng La gia đến thế? Bởi vì bọn họ là mẫu tộc của hoàng hậu? Cho nên liền coi như không có hài tử của ca ca hắn, tội tày trời không thể tha thứ như vậy, chỉ bởi vì La Duy tự sát mà cho qua?
“Bệ hạ!” Lúc này Tạ Ngữ bệnh nặng mới khỏi theo sau La Tri Thu, quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi là Tạ Minh Viễn?” Hưng Võ đế nhận ra Tạ Ngữ, La Tri Thu ở trước mặt hắn không chỉ một lần cực lực tiến cử vị thiếu niên tài tuấn này. Xem ra La Tri Thu thực sự coi trọng Tạ Ngữ, đến bãi săn Tây Sơn vẫn mang Tạ Ngữ đi theo bên cạnh.
“Minh Viễn.” La Duy đang nằm trên ghế dài, một thái y thay y băng bó miệng vết thương. Nghe được gọng Tạ Ngữ, y liền giãy dụa muốn đứng dậy.
“Công tử, ngài đừng cử động.” Triệu Phúc vội đè La Duy lại.
“Minh Viễn im miệng!” La Tri Thu lúc này mở miệng nói: “Việc này không liên quan đến ngươi.”
Tạ Ngữ vẫn cố chấp quỳ gối trên mặt đất.
“Ngươi có gì muốn nói?” Hưng Võ đế hỏi Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ biết lúc này La gia không thể tự biện bạch, nhưng nếu mình có thể lên tiếng, cũng tất yếu phải góp lời xem sao. Việc này chỉ cần nghĩ kỹ một chút, liền biết La Tắc đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ thế nào, hắn không thể đối đáp, bởi vì có một hoàng tôn mất đi ngay trước mắt.
“Phụ hoàng!” Long Tường dứt khoát đứng trước mặt Hưng Võ đế: “Hài tử của ca ca còn chưa ra đời, nếu người không xử trí La gia, nhi thần quyết không phục! Người muốn đẩy uy nghiêm thiên gia tới nơi nào?!”
“Ngũ điện hạ.” Tạ Ngữ nói: “Chính là vì uy nghiêm của thiên gia, cho nên mới phải công chính nghiêm minh, làm gương cho người trong thiên hạ.”
“Ngươi cho rằng trẫm lần này xử sự bất công?” Hưng Võ đế hỏi.
Tạ Ngữ dập đầu nói: “Tiểu thần vừa mới nhìn qua xe ngựa của trắc phu nhân, bề ngoài nhìn không giống xe ngựa từ trong cung đi ra, bất cứ dấu hiệu nào cũng không có, La tướng quân có thể nào biết người ngồi trong xe là trắc phu nhân của nhị điện hạ? Hơn nữa, La tướng quân phụ trách an toàn bãi bên ngoài săn, hắn có trách nhiệm thủ vệ, nhìn thấy xe ngựa lạ, hắn có thể thuận tình thuận lý kiểm tra.”
“Ngươi muốn nói, chuyện trắc phu nhân của ta sảy thai không liên quan đến La tướng quân?” Long Huyền mở miệng hỏi, hắn là khổ chủ, lại là người bình thản nhất.
“Điện hạ.” Tạ Ngữ nói: “Tiểu thần đã xem xét kỹ xe ngựa kia, bánh xe bên trái đột nhiên long ra, mới là nguyên nhân khiến xe ngựa lật nghiêng. La tướng quân lúc ấy chỉ ngăn phía trước, không hề đụng tới xe ngựa. Tiểu thần nghĩ, xe ngựa lật nghiêng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, La tướng quân đã cố hết sức.”
“Ta mất con cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn?” Long Huyền nói: “Không có ai phải chịu trách nhiệm sao?
“La tướng quân không thể bảo vệ hoàng tôn.” Tạ Ngữ nói: “Nhưng tội không đáng chết.”
“Vậy ai đáng chết?!” Long Tường cao giọng hỏi.
Tạ Ngữ không trả lời Long Tường, lúc này không nên đáp lại, hắn chỉ trần thuật một sự thật, còn kết luận, thân phận hiện nay của hắn còn xa mới đủ tư cách.
“Tất nhiên là kẻ hầu hạ Từ trắc phu nhân đáng chết!” La Duy lúc này đã được thái y xử lý xong vết thương trên đầu, một tầng vải trắng băng lại thật dày, nhưng vẫn nhìn thấy vết máu.
“Bọn họ tất nhiên là đáng chết.” Long Huyền nói: “Hai người đó đã bị xử tử.”
La Duy đẩy Triệu Phúc, quỳ gối trước mặt Hưng Võ đế nói: “Bệ hạ, thần chỉ không hiểu rõ, một quý nhân mang long chủng hậu cung, sao lại mang theo hai tùy thị tới Tây Sơn?”
Long Tường nói: “Nàng muốn gặp ca ca ta, không được sao?”
“Tây Sơn săn bắn chỉ ba ngày mà thôi, một vài ngày không gặp chẳng lẽ không được sao?” La Duy hỏi ngược lại.
“La Duy.” Long Tường nói: “Ngươi có thấy mình thật quá đáng hay không?! Chuyện nhà của ca ca ta, cũng là chuyện ngươi có thể hỏi?!”
“Bệ hạ.” La Duy nhìn Hưng Võ đế nói: “Thần chỉ muốn chết minh bạch, thần cũng biết tiểu hoàng tôn mất đi như thế nào. Nhị huynh trưởng của thần cùng nhị điện hạ không thù không oán, càng không có khả năng không biết rằng nếu làm thương tổn dòng dõi hoàng gia là tội bị tịch thu gia sản, xử tử cả nhà, huynh ấy có thể nào không để tâm tới người nhà?”
Hưng Võ đế mới vừa bị La Duy làm loạn, cơn tức giận đối với việc mất tiểu hoàng tôn đã nhạt đi không ít. Vừa mới nghe Tạ Ngữ nói vài câu, lời tuy không nhiều, nhưng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, trong lòng bắt đầu nghi ngờ Từ thị. Hiện tại lại nghe La Duy nói vậy, nghi hoặc trong lòng càng lớn, nhìn về phía Long Huyền nói: “Từ thị vì sao chỉ mang hai người ra khỏi cung, còn xuất hiện tại sơn khẩu đó?”
Long Huyền thầm thở dài một hơi, quả nhiên lúc này hắn chỉ có thể khiến La gia tổn hại ít da lông, không thể ảnh hưởng đến nội bộ La gia. La Duy nhận thánh sủng vượt quá suy đoán của hắn, dám khiến phụ hoàng hắn phai nhạt nỗi đau mất hoàng tôn. Còn có Tạ Ngữ, Long Huyền nhìn Tạ Ngữ im lặng quỳ gối bên cạnh, hắn biết người này ắt sẽ được trọng dụng, nhưng không ngờ rằng người này sẽ trở thành kẻ địch của mình.
“Phụ hoàng.” Long Tường ở một bên mặt đỏ lên: “Ca ca luôn làm bạn bên thánh giá, huynh ấy có thể nào biết chuyện của tiểu tẩu?!”
“Không phải ngũ điện hạ vừa nói, Từ trắc phu nhân muốn gặp nhị điện hạ sao?” La Duy lập tức hỏi.
Long Tường cứng họng, khi vừa nhận được tin tiểu chất nhi đã không còn, trong đầu Long Tường chỉ có một ý niệm: muốn có người đến mạng cho tiểu chất nhi, những cái khác hắn đều không kịp suy nghĩ.
“Phụ hoàng.” Long Huyền lúc này cũng quỳ xuống, nói với Hưng Võ đế: “Từ thị tính tình trẻ con, sau khi có mang, lại rất ỷ lại vào nhi thần. Nàng ngày ấy đã nói với nhi thần, muốn cùng nhi thần đến bãi săn Tây Sơn, nhi thần thấy thân thể nàng không thích hợp ra ngoài cung, nên không nhận lời.”
“Vậy là Từ thị trộm trốn tới?” Hưng Võ đế hỏi, trên mặt lại có vẻ tức giận.
Long Huyền nói: “Nhi thần đã dỗ dành nàng, rằng chỉ cần nghĩ rằng nàng đang ở Tây Sơn với nhi thần là được.”
“Ngươi thật là người biết cách yêu thương.” Hưng Võ đế tức giận nhìn Long Huyền nói.
Nét mặt Long Huyền có chút khổ sở, lại có chút xấu hổ: “Nhi thần nghĩ nàng sẽ nghĩ đến hài tử của nhi thần và nàng, sẽ không tùy hứng làm bậy, nhi thần không ngờ…”
“Đủ rồi!” Nơi này không có cái bàn nào để Hưng Võ đế đá nữa, vua của một nước liền nhấc chân đã Long Huyền ngã lăn dưới đất.
“Ca!” Long Tường xông lên bảo vệ Long Huyền té trên mặt đất, gào lên với Hưng Võ: “Phụ hoàng, ca ca có cái gì sai?!”
Rõ ràng là chuyện gia tộc hoàng gia, giờ phút này lại xảy ra trước mặt bao nhiêu thần tử.
“Từ thị.” Hưng Võ đế nói: “Là nữ nhi của Từ Khoát?”
Long Huyền lại quỳ ngay ngắn, nói: “Vâng.”
“Từ thị.” Hưng Võ đế cắn răng: “Thật sự là chẳng có gì tốt đẹp!”
La Duy ở một bên cảm thấy thân thể băng lãnh, Long Huyền ngay cả Từ thị cũng buông tay!
“Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng bớt giận.” Long Huyền dập đầu trước mặt Hưng Võ đế, khi ngẩng đầu, khuôn mặt đã đầy vẻ bi thống: “Là nhi thần vô phúc!”
Cái chết của Từ thị
“Ta muốn gặp điện hạ.” Từ thị nằm trên giường, nói với Triệu Phúc đang đứng trước mặt. Các thái y đều đã đi hết, cung nữ thái giám hầu hạ bên người cũng không thấy một ai, Từ thị bất giác hoảng hốt.
Triệu Phúc nhìn nữ tử bị Hưng Võ đế cho rằng không bảo vệ nổi sinh mạng của dòng dõi hoàng gia, đáng tiếc cho một mỹ nhân, chỉ là một quân cờ, lại là quân cờ bị vứt bỏ.
“Điện hạ đâu?” Từ thị thấy Triệu Phúc không nói lời nào, đem tầm mắt chuyển qua Phúc Vận phía sau Triệu Phúc: “Điện hạ đâu? Vì sao chàng không đến gặp ta?”
Phúc Vận cúi đầu. Long Huyền chưa lập chính thê, ngày thường Từ thị này cho dù mẫu tộc bị diệt, cũng vẫn là chủ nhân một nửa Khuynh Văn điện. Long Huyền đối với Từ thị, tuy nói là không thấy có bao nhiêu ái luyến, nhưng thường ngày vẫn luôn kính trọng nàng. Phúc Vận luôn coi Từ thị này như là nữ chủ nhân của mình, không ngờ Từ trắc phu nhân lại phải chịu một kết cục thế này.
“Từ thị tiếp chỉ.” Triệu Phúc đứng ở trước giường Từ thị.
Từ thị không ngồi dậy được, Phúc Vận bước lên phía trước đỡ Từ thị ngồi dậy.
“Trắc phu nhân thân mình không tốt.” Triệu Phúc nói: “Hãy cứ quỳ trên giường tiếp thánh chỉ đi.”
Từ thị quỳ gối trên giường, những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng tuyệt đối không hay biết. Không khí trong trướng tuy rằng kỳ quái, nhưng Từ thị đến tận giờ vẫn nghĩ đạo thánh chỉ này do Hưng Võ đế, với nỗi đau mất đi một đứa cháu, ban xuống để an ủi nàng.
Triệu Phúc truyền khẩu dụ của Hưng Võ đế, chỉ là một hoàng tử của trắc phu nhân, Hoàng đế không cần đích thân hạ chiếu thư.
Từ thị nghe xong chiếu thư, liền ngẩng đầu, ngây ngốc mờ mịt nhìn Triệu Phúc. Từng chữ thoát ra từ miệng đại thái giám này như biến mất, gã đang nói những gì? Vì sao nàng nghe không hiểu? Cái gì gọi là cậy sủng mà kiêu, cái gì gọi là không có phẩm hạnh, cái gì gọi là làm tổn hại con cháu hoàng gia?
“Ban chết, răn đe.” Triệu Phúc truyền hết câu khẩu dụ cuối cùng.
Những lời trước đó đều nghe không rõ, nhưng một câu này Từ thị lại hiểu, nàng phải chết!
“Trắc phu nhân, lên đường đi.” Triệu Phúc lạnh nhạt nói, cao giọng hô một tiếng: “Người đâu, đưa Từ trắc phu nhân lên đường!”
Bốn thái giám đi vào trướng, rượu độc, lụa trắng, đều cầm sẵn trên tay.
Nhìn chén rượu độc bằng bạch ngọc đưa đến bên môi mình, Từ thị mới bừng tỉnh, phất tay đánh đổ chén rượu, giãy dụa muốn xuống giường: “Ta muốn gặp điện hạ!” Nàng cao giọng kêu to, đến lúc này, nàng vẫn còn ôm hy vọng với Long Huyền. Nhất định là điện hạ của nàng còn chưa biết việc này, không thì hắn sao có thể đừng nhìn nàng chết đi?
“Ngăn nàng lại!” Triệu Phúc đứng ngồi không yên, ra lệnh.
“Điện hạ!” Từ thị hướng ra phía ngoài cửa hô to: “Điện hạ cứu thiếp!”
“Nhanh lên một chút.” Triệu Phúc nói xong, nhìn Phúc Vận đứng một bên không nhúc nhích, lại nói với Phúc Vận: “Ngươi cũng giúp một tay đi, đây cũng là ý tứ của điện hạ ngươi.”
Từ thị cuồng loạn bên trong, không nghe thấy những lời cuối cùng của Triệu Phúc, nàng muốn chạy trốn khỏi những thái giám này, chỉ cần tìm được Long Huyền, là nàng có thể tìm thấy một chỗ dựa vững chắc.
Phúc Vận đi lên, hung ác đưa tay giữ chặt cổ Từ thị.
“Thần thiếp oan uổng!” Từ thị gào lên tê tâm liệt phế: “Điện hạ!” Long Huyền rõ ràng đã nói, sau này bọn họ vẫn còn có thể có hài tử cơ mà, hắn nói sẽ đối xử với nàng thật tốt, hiện giờ sao lại biến thành như vậy?
“Trắc phu nhân lên đường bình an.” Triệu Phúc đứng bên cạnh nói lời tiễn đưa.
Rượu độc chảy xuống họng, cay xè đắng chát. Từ thị trợn hai mắt nhìn rèm che cửa trướng, Long Huyền lại vĩnh viễn không xuất hiện.
Phúc Vận chạy ra khỏi trướng, tìm Long Huyền khắp nơi, gã muốn đen chuyện trắc phu nhân đã chết nói cho chủ tử.
“Điện hạ đang ở đâu?” Phúc Vận hỏi một thị vệ bên người Long Huyền.
Thị vệ chỉ về rừng cây phía sau mình: “Điện hạ nói người muốn yên tĩnh một chút, vào núi đi.”
“Các ngươi không cùng đi sao?”
“Điện hạ không cho phép.”
Phúc Vận dậm chân, gã cũng không rảnh cãi lại bọn thị vệ đã để Long Huyền một mình vào núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ làm thế nào mới đền tội nổi. Phúc Vận mang theo người vào núi, gã tin rằng chủ nhân mình có điều bất đắc dĩ, không thì hắn cũng sẽ lo cho sự sống chết của trắc phu nhân, chủ tử gã không phải người vô tình vô nghĩa như vậy.
Phía trong rừng cây, trên mặt đất, tuyết đọng đầu cành chưa tan hết, yên tĩnh vô thanh, mấy ngày liền bão tuyết, những cánh chim đã không còn tung tích.
Long Huyền đứng dưới tán cây thông, đối diện hắn là La Duy.
“Ngài gọi thần đến có chuyện gì?” La Duy hỏi Long Huyền.
Long Huyền nói: “Ngươi không phải cũng có lời muốn nói với ta sao?”
La Duy nhìn tuyết trắng dưới chân, nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét: “Nói như thế nào cũng là người đồng sàng cộng chẩm, ngài không đưa tiễn nàng sao?”
“Một tội nhân, ta vì sao phải tiễn đưa?”
“Tội nhân?” La Duy nhìn bốn phía nói: “Điện hạ nói chuyện nên cẩn thận một chút, người chết hồn vẫn còn đây, ngài đừng khiến người chết thương tâm.”
Long Huyền lạnh nhạt nói: “Ta không tin chuyện quỷ thần.”
“Nhưng thần tin.” La Duy nói: “Từ trắc phu nhân lúc này lên đường, trên đường tới hoàng tuyền hẳn là sẽ đuổi kịp con trai mình, mẫu tử hai người cùng nhau tới Hoàng Tuyền, bầu bạn với nhau. Hy vọng mẫu tử họ kiếp sau nếu đầu thai, sẽ cảnh giác cao độ, đầu thai vào một nhà có chân tâm.”
“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Kiếp sau đừng tái sinh vào hoàng tộc thì hơn.”
“Nhị điện hạ.” La Duy nở nụ cười, mang theo trào phúng: “Lời này nói ra từ miệng ngài, thật đúng là như một trò cười.”
“Giống như chê cười à.” Long Huyền nói: “Nhưng La Duy này, một thần tử như ngươi hỏi thăm đơn thuốc trong cung, ngươi không cảm thấy mình đang chơi với lửa sao?”
“Hạ thần không hiểu điện hạ đang nói gì.” La Duy nói: “Nếu trong tay điện hạ có chứng cớ, có thể tới chỗ bệ hạ tố cáo hạ thần, thẳng tay trừng trị hạ thần theo vương pháp.”
“Lâm thái y rất kín miệng.” Long Huyền nói.
Xem ra Lâm thái y đã rơi vào tay Long Huyền rồi, khuôn mặt La Duy băng lãnh: “Lâm thái y? Hạ thần có quen biết sao?”
Long Huyền cười, nụ cười này khiến hắn nhu hòa đi không ít: “La Duy, người nhà của ông ta đều đang nằm trong tay ngươi, ngươi lại không biết Lâm thái y sao? Ngươi nói xem, trên đường tới hoàng tuyền ông ta sẽ có ai bầu bạn?”
“Điện hạ, việc người làm trời xanh đều thấu, thần không sợ bị báo ứng, thần chỉ sợ điện hạ sau này nếu muốn trả nợ, thì sẽ không bao giờ trả nổi!”
“Người sống một đời, tất sẽ mắc nợ, ta không muốn nợ thêm nữa.”
La Duy nghẹn lời, đúng vậy, đây là Long Huyền, hắn chưa từng bận tâm tới người bên ngoài.
“Vân Khởi.” Long Huyền kêu tên La Duy: “Ngươi có muốn biết khi nhị ca ngươi bị phụ hoàng hạ lệnh tạm giam, phụ thân ngươi quỳ gối đau khổ cầu xin trước đại trương của phụ hoàng, thì thái tử điện hạ của các ngươi đang làm cái gì không?”
La Duy nhìn Long Huyền.
“Hoàng huynh ta đang bận an ủi nỗi đau mất con của ta, nói hắn cũng rất khổ sở, hy vọng ta đừng quá thương tâm, bằng không hài tử kia ra đi cũng không thanh thản.” Long Huyền nói: “Vân Khởi, không phải càng giống một trò cười hơn sao?”
Không chết không ngừng
La Duy chợt cảm thấy vô lực, trong giọng nói Long Huyền không hề mang theo trào phúng, nhưng đó lại là sự trào phúng lớn nhất. La Duy xoay người định đi, y bất mãn với thái tử, nhưng không muốn để Long Huyền nhìn ra mảy may. Mặc kệ thái tử tốt bụng như thế nào, chỉ cần hắn có thể leo lên đế vị, La gia của y sẽ vô cùng khoái nhạc, chỉ cần nhịn nhất thời mà thôi.
“La Duy.” Long Huyền thấy La Duy muốn đi, tiến lên vài bước, giữ chặt cổ tay trái La Duy.
“Điện hạ còn có việc gì?” La Duy hất tay Long Huyền ra, liên tiếp lui mấy bước, cứ như Long Huyền là hồng thủy mãnh thú gì đó vậy.
“Ngươi sợ ta như thế sao?” Long Huyền tiến sát La Duy hỏi.
“Điện hạ là long tử, La Duy chỉ là hạ thần, hạ thần sao dám không sợ?” La Duy vẫn lui về phía sau.
Long Huyền lại đưa tay bắt lấy cổ tay La Duy, kéo La Duy vào lòng.
Tựa trong lòng Long Huyền, La Duy cơ hồ không thở nổi. La Duy lúc này mới phát hiện, y vẫn rất sợ Long Huyền, người này luôn là cơn ác mộng của y, rất muốn quên chuyện cũ, nhưng trước mặt người này, y sẽ không tự chủ được mà nhớ lại.
“Vì cái gì ngươi lại mang họ La?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy đáp: “Xin lỗi, điện hạ, thần từ nhỏ đã mang họ La rồi.”
Long Huyền xoay người, kéo La Duy đến dưới tán lá thông: “La Duy, ta nói cho ngươi biết, ta đã muốn thứ gì, thì nhất định phải có được.”
“Giang sơn?”
“Không sai.”
“Hạ thần mỏi mắt mong chờ.”
“Nhưng ngươi lại chắn đường ta.”
“Điện hạ định nói với hạ thần, những kẻ ngáng đường đều phải chết?”
Long Huyền nâng cằm La Duy lên, nhìn khuôn mặt tinh xảo của La Duy: “Ta vẫn thích dáng vẻ trước kia của ngươi hơn.” Hắn nói với La Duy: “Trước kia ngươi chỉ cười với ta, không giống hiện tại. Trong mắt ngươi hiện tại là gì?” Ngón tay Long Huyền đặt trên mắt trái La Duy: “Ngươi hận ta?”
La Duy nhớ tới một màn hoan hỉ trong viện kia, Long Huyền nổi giận lôi đình, tự tay móc một con mắt của y: “Sao ạ?” La Duy hỏi Long Huyền: “Điện hạ muốn móc con măt này của thần sao?” Hỏi xong câu này, La Duy liền cảm thấy ngón tay đặt trên mắt trái mình không hề có lực.
“Nếu ngươi không mang họ La thì sẽ tốt biết bao…” Long Huyền gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt.
La Duy cười ha hả: “Điện hạ, cứ coi như sau này giang sơn nằm trong tay ngài, ngài cũng không thể can thiệp vào luân hồi chuyển thế. Huống chi, hiện tại trong tay điện hạ còn không có giang sơn!”
“Ta kỳ thật không muốn ngươi hận ta.” Long Huyền lại nói nói: “Tuyệt đối không muốn.”
“Ngươi đã đưa nhị ca ta vào chỗ chết!” La Duy rốt cục rốt cuộc nhịn không được, lòng tràn đầy phẫn nộ, lớn tiếng mắng Long Huyền: “Ngươi còn hy vọng ta đừng hận ngươi?! Ngươi rốt cuộc là loại người nào vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi ngay cả con mình…”
Long Huyền hôn lên môi La Duy, ngăn chặn lửa giận đang bốc lên trong lòng La Duy.
La Duy kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc rồi, liền dùng hết sức đẩy Long Huyền.
“Buông công tử nhà ta ra!” Mũi kiếm lạnh toát đặt sau gáy Long Huyền, Vệ Lam lạnh lùng nói.
Long Huyền buông La Duy, khi đầu lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng La Duy, đã bị La Duy cắn nát, một búng máu phun trên nền tuyết.
Vệ Lam chặn trước mặt La Duy, ánh mắt băng lãnh nhìn Long Huyền.
“Vệ Lam?” Long Huyền bật cười nhìn Vệ Lam: “Ngươi dám làm ta bị thương?”
“Vệ Lam có dám hay không, điện hạ hãy thử một lần xem sao.” Vệ Lam nói. Ảnh vệ Kỳ Lân là để người ta chơi đùa, nhưng cũng là vũ khí giết người lợi hại, Vệ Lam sớm không còn nhớ mình đã giết bao nhiêu người, chỉ là hắn chưa từng giết một hoàng tử, nhưng vì La Duy, hắn không ngại lấy thêm một mạng người.
Long Huyền lại không hề run sợ: “Ngươi giết ta, cả gia tộc công tử nhà ngươi đều phải đền mạng cho ta đấy.”
“Nơi này không có người bên ngoài.” Vệ Lam nói.
Long Huyền nhìn La Duy phía sau Vệ Lam: “Ta còn nghĩ ngươi coi trọng một người thông minh, thì ra lại ngu xuẩn đến vậy.”
“Chúng ta đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Nhưng ta không muốn để hắn đi!” Thanh kiếm bên hông Long Huyền đã cầm trong tay, thân kiếm trơn bóng như gương, so với thanh kiếm mỏng trong tay Vệ Lam, còn mỏng hơn vài phần. Long Huyền không đợi hai người phía trước kịp phản ứng, một kiếm hướng thẳng về phía La Duy.
Vệ Lam một tay đem La Duy đẩy ra, một tay cầm kiếm, chặn bảo kiếm của Long Huyền.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phát ra một tiếng giòn vang.
Long Huyền và Vệ Lam cùng rút lui một bước. Thanh kiếm trong tay Vệ Lam là kiếm tốt mà La Duy tìm cho hắn, nhưng sau khi đấu với kiếm của Long Huyền, vẫn lộ nhiều khuyết điểm.
“Công phu không tồi.” Long Huyền nói rồi tiến lên phía trước, kiếm trong tay tựa linh xà, kiếm kiếm không rời, Vệ Lam yếu thế.
La Duy đứng ở một bên, muốn nhắc nhở Vệ Lam cẩn thận, lại sợ mình lên tiếng sẽ khiến Vệ Lam phân tâm. Vệ Lam võ nghệ không tồi, nhưng Long Huyền là người văn võ song toàn, so kiếm thuật với đại ca La Khải, hai người chẳng phân biệt được hơn thua, Vệ Lam có thể là đối thủ của Long Huyền sao?
Vệ Lam cùng Long Huyền giao chiến, liền biết hoàng tử này muốn giết hắn. Kiếm trong tay so ra kém đối phương, Vệ Lam chỉ có thể cẩn thận tránh đường kiếm của Long Huyền, ảnh vệ Kỳ Lân khinh công nổi danh thiên hạ, ỷ vào chút khinh công này, Vệ Lam mới có thể đánh với Long Huyền trong khoảng thời gian ngắn, ngang tài ngang sức.
Một thị vệ nhỏ nhoi, Long Huyền khinh thường mà động thủ, nhưng liếc mắt nhìn thấy một nửa miếng ngọc Uyên Ương giắt bên hông Vệ Lam, Long Huyền đột nhiên muốn giết người này. Uyên Ương thành đôi, nếu người này chết, các ngươi còn có thể nào thành đôi?
“Điện hạ?” Lúc này Phúc Vận mang theo người tìm đến, gã không biết nơi đây lại xảy ra chuyện gì, chỉ xa xa thấy Long Huyền cùng người động thủ, vội hô to, mang theo người chạy tới.
Long Huyền ngừng tay, người Phúc Vận mang theo không biết có phải là tai mắt của phụ hoàng hắn hay không, nhưng mạng của Vệ Lam hôm nay không thể lấy rồi.
Vệ Lam lắc mình đến trước mặt La Duy.
“Ngươi không sao chứ?” La Duy thân thiết hỏi.
“Không có việc gì.” Vệ Lam nhìn La Duy từ đầu đến chân, hắn sợ La Duy bị thương.
“Ta cũng không có việc gì.” La Duy nói: “Chúng ta đi thôi.”
“La Duy.” Long Huyền tra bảo kiếm vào vỏ, gọi La Duy một tiếng.
La Duy nhìn đám người Phúc Vận càng lúc càng chạy tới gần, hành lễ với Long Huyền, nói: “Hạ thần chúc điện hạ có thể rời khỏi thượng đô, tự tìm một mảnh trời riêng.”
Long Huyền khoát tay bảo Phúc Vận chờ, Phúc Vận và đám người chờ ở phía xa kia.
“Điện hạ nếu nhất định phải đoạt lấy giang sơn này.” La Duy áp chế lửa giận trong lòng, y đương nhiên cũng có thể nhìn ra, ngay cả Vệ Lam mà Long Huyền cũng muốn giết chết: “Chúng ta…” La Duy nhất thời tìm không ra từ thích hợp.
“Ngươi muốn như thế nào?” Long Huyền chắp tay sau lưng hỏi.
“Chúng ta hãy xem cuối cùng hươu chết vào tay ai (ý là chưa biết ai thắng ai thua)” Núi rừng yên tĩnh, giọng nói La Duy trở nên âm lãnh lạ thường: “Điện hạ, hai chúng ta chỉ có thể không chết không ngừng!”
Long Huyền nhìn Vệ Lam đỡ La Duy đi xa, nhìn hai hàng dấu chân kề bên nhau hằn trên nền tuyết. Long Huyền hé miệng, vết thương nơi đầu lưỡi đã ngừng chảy máu, chỉ là bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Không chết không ngừng sao? Long Huyền im lặng nở nụ cười. Đăng bởi: admin
Hưng Võ đế nghe Triệu Phúc bẩm báo La Duy cầu kiến bên ngoài trướng, vốn đã vì mất một hoàng tôn mà buồn bực, lại bắt đầu đau lòng cho La Duy. Trời lạnh như vậy, đứa nhỏ này lại cưỡi ngựa chạy thẳng đến Tây Sơn?
“Bệ hạ?” Triệu Phúc nhìn trộm nhìn sắc mặt Hưng Võ đế, thử thăm dò nên giúp La Duy nói vài lời hay không: “Tam công tử đang chờ ở bên ngoài, ngài thấy sao?”
Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu chắp tay đứng một bên: “La Tướng thấy như thế nào? Trẫm có nên gặp Duy nhi không?”
La Tri Thu nói: “Thần không dám vọng đoán thánh ý.”
Hưng Võ đế nặng nề mà hừ một tiếng: “Tây Sơn gặp chuyện không may, tướng phủ các ngươi biết tin nhanh như vậy, trẫm thật không ngờ đấy.”
La Tri Thu vừa mới đứng lên, nghe Hưng Võ đế lời này, lại vội vàng quỳ xuống,
“Bảo nó quay về.” Hưng Võ đế nói với Triệu Phúc.
“Vâng.” Triệu Phúc lĩnh mệnh rời khỏi trướng.
“Khoan.” Hưng Võ đế lại nói: “Để thái y khám cho nó trước đã, xem có bị lạnh hay không.”
“Nô tài tuân chỉ.” Triệu Phúc lui ra ngoài.
“Để thái y khám cho ta?” La Duy nghe Triệu Phúc nói, mặt không chút thay đổi.
“Công tử.” Triệu Phúc khuyên nhủ: “Hiện tại bệ hạ đang nổi nóng, ngài nên chờ vài ngày rồi hãy đến tìm bệ hạ, như vậy bệ hạ cũng có thể nghe ngài nói phần nào.”
“Vậy ta cứ chờ ở đây đi.” La Duy cười hối lỗi với Triệu Phúc: “Ta không muốn khiến Triệu công công khó xử, ngài hãy vào trướng đi.”
Triệu Phúc nào dám để La Duy đứng ngoài trướng đón gió chịu lạnh, vị này là người Hưng Võ đế sủng ái, Triệu Phúc lại vội đi vào trong trướng, bẩm báo chuyện La Duy không chịu đi với Hưng Võ đế.
La Duy nhìn Triệu Phúc lại đi vào trướng, đảo mắt đã thấy vài thái y tới đại trướng.
Tiểu thái giám đứng bên ngoài nhìn thấy mấy thái y này, vội chạy vào thông báo. Một lát sau, tiểu thái giám chạy ra, nói với các thái y: “Bệ hạ cho các ngươi vào.”
La Duy nhìn sắc mặt mấy thái y này, liền biết hài tử của Từ thị đã không còn.
Các thái y trở ra không lâu, trong trướng truyền ra tiếng đổ sầm xuống đất, có lẽ là Hưng Võ đế đang tức giận.
“Ngươi, tên hỗn đản này!” Khi La Duy thầm nghĩ phải làm thế nào, phía sau chợt truyền đến giọng nói phẫn nộ của Long Tường.
La Duy xoay người, thấy Long Tường đi phía sau Long Huyền.
Long Huyền nhìn thấy La Duy, lùi lại.
“Ngươi đã vừa lòng chưa?!” Long Tường túm cổ áo La Duy, lắc mạnh La Duy: “Ca ca ta rốt cuộc đã nợ La gia các ngươi cái gì?! Tại sao La gia các ngươi một hai không chịu buông tha cho huynh ấy!”
La Duy làm như mắt điếc tai ngơ với sự phẫn nộ của Long Tường, y chỉ nhìn Long Huyền đối diện, hổ dữ không ăn thịt con, người này vì ngôi vị hoàng đế, mà ngay cả hài tử của mình cũng không cần! Súc sinh!
Long Huyền cũng nhìn La Duy, ánh mắt tức giận của La Duy khiến hắn vừa nhìn đã hiểu, trong mắt hắn lại chỉ còn hờ hững.
Hưng Võ đế ở trong trướng nghe thấy tiếng Long Tường gào rít bên ngoài, lập tức sai Triệu Phúc ra ngoài nhìn xem: “Điên hết rồi!” Hưng Võ đế đã đá văng ngự án, lúc này cũng đá bay cả long ỷ.
Triệu Phúc mang theo vài võ sĩ ra ngoài trướng, nhìn thấy Long Tường túm áo La Duy, vội nói với Long Tường: “Ngũ điện hạ, ngài không thể làm ồn trước trướng của bệ hạ!”
Mấy võ sĩ đi lên lôi Long Tường sang một bên.
“Triệu công công.” Long Huyền đi lên phía trước nói: “Ta muốn cầu kiến phụ hoàng, ngươi đi bẩm báo một tiếng đi.”
La Duy đứng bên cạnh, rất gần Long Huyền, liền nổi cáu, y sợ mình không khắc chế nổi, sẽ cùng người này đồng quy vu tận (chết cùng một chỗ).
Hưng Võ đế không thể không gặp Long Huyền, Triệu Phúc rất nhanh đã đi ra, mời Long Huyền và Long Tường vào trong. Thời khắc thay hai vị hoàng tử vén rèm lên, Triệu Phúc hướng về phía La Duy hơi lắc lắc đầu.
La Duy nhìn Triệu Phúc cảm kích gật đầu, người này còn có thể ngầm báo tin với y, chuyện này rất có lợi cho y.
Người bên ngoài trướng đều nhìn La Duy, đó là người được nhận thánh sủng, nhưng La Tắc làm mất một hoàng tôn, La gia phải bồi thường sinh mệnh của tiểu hoàng tôn này thế nào đây? La Duy ở bên Hưng Võ đế cũng khoe thiên tư trí tuệ, chỉ là gặp chuyện cỡ này, y có thể làm cái gì đây?
La Duy toàn thân tựa như đông cứng, nên làm cái gì bây giờ? Y hỏi chính mình. Tấm rèm che trước đại trướng kín mít, một chút tiếng nói của người bên trong cũng không nghe thấy. Giống như hiện tại y chỉ có thể chờ Hưng Võ đế nói một câu, sống chết của nhị ca y đều phụ thuộc vào ý niệm của vị vua bên trong kia. La Duy không cam lòng, lại thua dưới tay Long Huyền, y còn nợ nhị ca một mạng, y không thể chấp nhận chuyện này, nếu buộc phải chết, không bằng cùng chết chung.
Ngay khi La Duy muốn cất bước xông vào trướng, y thấy Triệu Phúc mang theo vài võ sĩ ra ngoài trướng. Lần này Triệu Phúc không nhìn La Duy, mà lập tức mang theo các võ sĩ đi.
“Tam công tử.” Khi La Duy còn ngây người, một tiểu thái giám đi ra, bước đến trước mặt La Duy, nói: “Bệ hạ gọi ngài vào trong.”
La Duy bước vào, đầu tiên là đưa mắt nhìn phụ thân mình. La Tri Thu cũng giương mắt nhìn La Duy, ánh mắt hai người gặp nhau, nội tâm lo âu, giờ khắc này hai người đều không có gì giấu diếm.
“Duy nhi.” Hưng Võ đế được tiểu thái giám đỡ tới ngồi trên ghế, không đợi La Duy làm quân thần chi lễ, liền nói với La Duy: “Ngươi nhất định phải gặp trẫm, nói đi, ngươi gặp trẫm có chuyện gì?”
La Duy quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, chuyện của nhị huynh trưởng thần…”
“Việc này ta đã có quyết định, ngươi đừng nhắc tới nữa.” Hưng Võ đế không để La Duy nói hết câu, quả quyết mở miệng: “Việc này không liên quan đến La gia, ngươi đừng nghĩ nhiều, an tâm tĩnh dưỡng thân mình cho tốt đi.”
La Duy sững sờ, đã có quyết định là ý gì?
“Bệ hạ!” La Tri Thu lúc này đột nhiên cũng quỳ xuống.
“La Tướng, ngươi còn muốn nói gì?!” Hưng Võ đế lạnh lùng nhìn về phía La Tri Thu: “Trẫm đã khai ân, ngươi còn muốn trẫm như thế nào?”
La Duy nhìn Hưng Võ đế, nhìn La Tri Thu, nhìn Long Huyền đang cúi đầu không nói, lại nhìn Long Tường, nhìn vẻ mặt hả giận của Long Tường, La Duy bật dậy, xoay người chạy ra phía ngoài.
Những người trong trướng đều nhất thời không kịp phản ứng.
“Mau đuổi theo!” Hưng Võ đế là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt xanh mét nói với mọi người trong trướng.
La Duy hướng về phía Triệu Phúc vừa mới đi mà chạy như điên, y không thở nổi, nhưng chỉ miệt mài chạy đi. Đã có quyết định, đã khai ân, là muốn nhị ca La Tắc phải chết, không bắt tội La gia sao? Y hẳn phải sớm nghĩ ra Triệu Phúc đi đâu chứ, cũng như y phải sớm nhận ra, Long Huyền vì giang sơn mà có thể buông tay bất cứ người nào, cho dù là con ruột của mình. Vì sao lại không nhận ra cơ chứ? La Duy thầm mắng chính mình, sống lại một kiếp, La Duy, La Vân Khởi này vẫn là một con heo!
Đền mạng
Trong bãi đất trống, La Tắc bị trói trên một chiếc ghế dài.
La Duy xa xa chạy tới, nhìn thấy bốn người hành hình đang giơ cao hình trượng (gậy hành hình, cái này bự ghê lắm á, xem phim Tàu vẫn hay thấy), nặng nề mà đánh lên người nhị ca y. Bước chân La Duy lảo đảo, ngã trên mặt đất.
“Tam công tử, tam công tử!” Những người đuổi theo La Duy liên tục kêu to.
La Duy bò dậy, chạy tới chỗ La Tắc.
“Công tử?” Triệu Phúc nghe phía sau la lên, xoay người liền nhìn thấy La Duy. Thấy La Duy chạy thẳng lại chỗ La Tắc, quýnh lên, bất chấp thân phận, chạy lên ngăn cản La Duy, hai tay gắt gao ôm chặt eo La Duy.
“Buông ra!” La Duy tránh sang một bên.
“Công tử, đây là ý chỉ của bệ hạ, ngài không thể ngăn cản hành hình!” Triệu Phúc gắt gao ôm La Duy nói: “Công tử ngài hãy nghe nô tài một lần, việc này ngài không quản được đâu!”
“Buông ra!” La Duy bệnh lâu sức yếu, không thoát nổi vòng tay Triệu Phúc, xoay người cắn Triệu Phúc, nâng tay đánh trả.
“Công tử!” Triệu Phúc không hy vọng La Duy chọc giận Hưng Võ đế, sẽ ảnh hưởng cả La thị: “Cho dù hôm nay ngài đánh chết nô tài, nô tài cũng không thể buông tay! Công tử, thiên uy của bệ hạ, ngài có thể nào nghịch thiên?”
“Tiểu Duy!” La Tắc đang thụ hình, nghe được tiếng La Duy, thần trí đã hôn trầm lại bất ngờ thanh tỉnh. Hắn bị trói rất chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó mà nói với La Duy: “Ngươi đừng làm loạn, nhị ca phạm tội… phạm tội tày trời, vốn nên như vậy.”
“Nhị ca!” La Duy òa khóc.
“Về sau, ngươi phải… phải lo lắng mọi chuyện trong nhà đấy.” La Tắc đứt quãng đáp.
Khóe mắt La Duy như muốn nứt, bốn cây hình trượng giáng trên người La Tắc thật mạnh, liên tiếp, La Tắc cho dù không chết, hai chân cũng không thể lành.
“Công tử, ngài đi đi!” Triệu Phúc thả La Duy ra: “Đừng nhìn.” Bốn người hành hình đều là thân cận của nhị điện hạ Long Huyền, Triệu Phúc không có cách nào kêu ngừng lại.
“Ngươi tránh ra!” La Duy không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy Triệu Phúc ngã xuống.
“Công tử!” Triệu Phúc ngã trên mặt đất, còn gọi La Duy: “Ngài không thể!”
La Duy chạy tới trước mặt La Tắc, bổ nhào lên người La Tắc, dùng thân thể mình bảo vệ cho huynh trưởng.
Bốn người hành hình do dự một chút, nhưng vẫn đem hình trượng giáng xuống lưng La Duy.
“Tiểu Duy!” Khi Hưng Võ đế đuổi tới, nhìn thấy cảnh này, vội lớn tiếng kêu.
“Dừng tay!” Triệu Phúc nhìn thấy Hưng Võ đế đến, vội xông lên ra lệnh cho bốn người hành hình.
Cổ họng La Duy tanh ngọt, phun một búng máu trên lưng La Tắc.
“Tiểu… Tiểu Duy?” Để La Duy cản mấy hình trượng, La Tắc như ngừng thở, nghe thanh âm khác lạ của La Duy, vội hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
“Đệ không sao.” Phía sau lưng La Duy đau như hỏa thiêu, nhưng giờ phút này y cố không để ý tới.
“La Duy!” Hưng Võ đế chạy tới gần, tức giận đến nỗi toàn thân phát run: “Ngươi thật to gan!”
La Duy bất động ghé vào trên người La Tắc.
“Lôi nó ra!” Hưng Võ đế cả giận.
Bốn người hành hình đi lên, đưa tay kéo La Duy.
“Bệ hạ!” La Duy không để bốn người này đụng tới y, vội quỳ xuống sát bên cạnh La Tắc.
“Ngay cả thánh chỉ của trẫm mà ngươi cũng dám ngăn cản?!” Hưng Võ đế giáo huấn La Duy, ngài không biết La Duy đã trúng mấy trượng, Hưng Võ đế vô cùng đau lòng, thật sự nổi giận: “Là trẫm quá sủng ngươi, khiến ngươi không biết tốt xấu phải không?!”
“Bệ hạ!” La Duy nói với Hưng Võ đế: “Nhị huynh trưởng của thần đã phạm tội tày trời, nhưng vì sao Từ trắc phu nhân lại xuất hiện bên trong sơn cốc? Đường vào bãi săn không chỉ có một chỗ đó!”
“Ngươi muốn nói đây là lỗi của tiểu tẩu ta?!” Long Tường tức giận nói: “La Duy, đến lúc này ngươi còn muốn nói dối để bênh vực cho huynh trưởng ngươi hay sao?!”
“Bệ hạ.” La Duy không để ý tới Long Tường, chỉ nhìn Hưng Võ đế nói: “Sự tình liên quan đến dòng dõi hoàng gia, thần chỉ hy vọng bệ hạ có thể tra xét rõ ràng.”
“Ý ngươi là, đại tướng quân Đô Úy không sai?” Long Huyền hỏi.
“Bệ hạ.” La Duy không rảnh đối đáp Long Huyền, lúc này cơ hội duy nhất của La gia là do Hưng Võ đế định đoạt: “Huynh trưởng của thần từ mười ba tuổi đã tòng quân, lập chiến công vô số, những năm gần đây thủ vệ kinh sư, càng không dám buông lỏng. Thần ban nãy không phải cản trở hành hình, chỉ là huynh trưởng là người trong quân đội, hình trượng đánh liên tiếp vào chân, sau khi nhận hình phạt, hai chân huynh trưởng tất sẽ tàn.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hưng Võ đế hỏi.
“Bệ hạ, huynh trưởng của tiểu thần có thể bảo vệ lãnh thổ Đại Chu, trong nhà cũng có kiều thê trẻ nhỏ.” Mặt La Duy cơ hồ dán trên mặt đất: “La Duy chỉ là một kẻ đọc sách chưa thành người, tay trói gà không chặt, cũng chưa kết hôn, vô ưu vô lự. Thần nguyện thay huynh trưởng bồi thường sinh mệnh cho tiểu hoàng tôn, xin bệ hạ thành toàn!”
“Ngươi!” Hưng Võ đế tức giận đến nỗi nói không ra lời.
La Duy thấy La Tri Thu đang nhìn mình khiếp sợ, thoáng cười.
“Duy nhi!” La Tri Thu ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, la lên.
La Duy đứng dậy, lao đầu vào tảng đá lớn cách đó không xa, nếu buộc phải lấy cái chết của một người để giải quyết việc này, như vậy y tình nguyện chết.
“Công tử!” Triệu Phúc vẫn đứng phía sau La Duy, thấy La Duy lao vào tảng đá lớn, Triệu Phúc theo bản năng đưa tay kéo lại.
“Duy nhi!” Hưng Võ đế, La Tri Thu, La Tắc, ba tiếng kêu đều vô cùng đau đớn.
La Duy bị Triệu Phúc giữ chặt, lực đập vào tảng đá nhỏ đi không ít, nhưng vẫn khiến máu văng tung tóe, ngay lập tức hôn mê. Tuy rằng không biết nguyên nhân là cái gì, nhưng Hưng Võ đế sủng y, y hy vọng mình làm chuyện này, có thể khiến Hưng Võ đế bỏ qua cho nhị ca, cũng sẽ không tức giận với La gia nữa. Long Huyền dám dùng khổ nhục kế, La Duy y tất nhiên cũng dám, chẳng qua La Duy sẽ không đi hại người.
“Thái y!” Hưng Võ đế nhìn La Duy mặt đầy máu, ngã vào trong lòng Triệu Phúc không nhúc nhích, nhất thời sợ tới mức không thở nổi, vì một tiểu hoàng tôn còn chưa xuất thế, mà chôn vùi nhi tử của hắn cùng Tri Cẩm, cái giá này Hưng Võ đế không trả nổi: “Thái y, mau gọi thái y đến!”
Triệu Phúc nâng tay che vết thương trên đầu La Duy, miệng vết thương chảy máu rất nhiều, nháy mắt đã nhiễm đỏ cả bàn tay gã.
Hưng Võ đế rốt cuộc bất chấp đang ở trước mắt bao người, gần như chạy vội đến bên cạnh La Duy.
“Bệ hạ.” Triệu Phúc ôm La Duy không dám động.
“Duy nhi?” Hưng Võ đế thật cẩn thận đưa tay kiếm tra hơi thở La Duy, cảm nhận được chút gió, lúc này ngài mới có thể hít thở bình thường.
La Tri Thu chạy tới, nhìn Hưng Võ đế nửa ngồi bên cạnh La Duy, ngừng bước, chỉ đứng tại chỗ quan sát. Cảm thấy nôn nóng, cũng không dám lại gần.
La Duy lúc này thần trí lại có chút thanh tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Hưng Võ đế trước mặt.
“Ngươi… ngươi thế nào rồi?” Hưng Võ đế thấy La Duy mở mắt nhìn mình, vội hỏi: “Ngươi cố chịu một chút, thái y lập tức sẽ đến!”
“Xin ngài khai ân.” La Duy lại chỉ cầu xin Hưng Võ đế: “Thần nguyện đền mạng, ngài hãy tha tội cho nhị ca thần.”
Nhi thần vô phúc
“Trị thương cho họ trước đã.” Hưng Võ đế lệnh cho thái y vừa tới.
“Phụ hoàng!” Long Tường không hiểu nổi phụ hoàng mình, vì cái gì lại ân sủng La gia đến thế? Bởi vì bọn họ là mẫu tộc của hoàng hậu? Cho nên liền coi như không có hài tử của ca ca hắn, tội tày trời không thể tha thứ như vậy, chỉ bởi vì La Duy tự sát mà cho qua?
“Bệ hạ!” Lúc này Tạ Ngữ bệnh nặng mới khỏi theo sau La Tri Thu, quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi là Tạ Minh Viễn?” Hưng Võ đế nhận ra Tạ Ngữ, La Tri Thu ở trước mặt hắn không chỉ một lần cực lực tiến cử vị thiếu niên tài tuấn này. Xem ra La Tri Thu thực sự coi trọng Tạ Ngữ, đến bãi săn Tây Sơn vẫn mang Tạ Ngữ đi theo bên cạnh.
“Minh Viễn.” La Duy đang nằm trên ghế dài, một thái y thay y băng bó miệng vết thương. Nghe được gọng Tạ Ngữ, y liền giãy dụa muốn đứng dậy.
“Công tử, ngài đừng cử động.” Triệu Phúc vội đè La Duy lại.
“Minh Viễn im miệng!” La Tri Thu lúc này mở miệng nói: “Việc này không liên quan đến ngươi.”
Tạ Ngữ vẫn cố chấp quỳ gối trên mặt đất.
“Ngươi có gì muốn nói?” Hưng Võ đế hỏi Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ biết lúc này La gia không thể tự biện bạch, nhưng nếu mình có thể lên tiếng, cũng tất yếu phải góp lời xem sao. Việc này chỉ cần nghĩ kỹ một chút, liền biết La Tắc đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ thế nào, hắn không thể đối đáp, bởi vì có một hoàng tôn mất đi ngay trước mắt.
“Phụ hoàng!” Long Tường dứt khoát đứng trước mặt Hưng Võ đế: “Hài tử của ca ca còn chưa ra đời, nếu người không xử trí La gia, nhi thần quyết không phục! Người muốn đẩy uy nghiêm thiên gia tới nơi nào?!”
“Ngũ điện hạ.” Tạ Ngữ nói: “Chính là vì uy nghiêm của thiên gia, cho nên mới phải công chính nghiêm minh, làm gương cho người trong thiên hạ.”
“Ngươi cho rằng trẫm lần này xử sự bất công?” Hưng Võ đế hỏi.
Tạ Ngữ dập đầu nói: “Tiểu thần vừa mới nhìn qua xe ngựa của trắc phu nhân, bề ngoài nhìn không giống xe ngựa từ trong cung đi ra, bất cứ dấu hiệu nào cũng không có, La tướng quân có thể nào biết người ngồi trong xe là trắc phu nhân của nhị điện hạ? Hơn nữa, La tướng quân phụ trách an toàn bãi bên ngoài săn, hắn có trách nhiệm thủ vệ, nhìn thấy xe ngựa lạ, hắn có thể thuận tình thuận lý kiểm tra.”
“Ngươi muốn nói, chuyện trắc phu nhân của ta sảy thai không liên quan đến La tướng quân?” Long Huyền mở miệng hỏi, hắn là khổ chủ, lại là người bình thản nhất.
“Điện hạ.” Tạ Ngữ nói: “Tiểu thần đã xem xét kỹ xe ngựa kia, bánh xe bên trái đột nhiên long ra, mới là nguyên nhân khiến xe ngựa lật nghiêng. La tướng quân lúc ấy chỉ ngăn phía trước, không hề đụng tới xe ngựa. Tiểu thần nghĩ, xe ngựa lật nghiêng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, La tướng quân đã cố hết sức.”
“Ta mất con cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn?” Long Huyền nói: “Không có ai phải chịu trách nhiệm sao?
“La tướng quân không thể bảo vệ hoàng tôn.” Tạ Ngữ nói: “Nhưng tội không đáng chết.”
“Vậy ai đáng chết?!” Long Tường cao giọng hỏi.
Tạ Ngữ không trả lời Long Tường, lúc này không nên đáp lại, hắn chỉ trần thuật một sự thật, còn kết luận, thân phận hiện nay của hắn còn xa mới đủ tư cách.
“Tất nhiên là kẻ hầu hạ Từ trắc phu nhân đáng chết!” La Duy lúc này đã được thái y xử lý xong vết thương trên đầu, một tầng vải trắng băng lại thật dày, nhưng vẫn nhìn thấy vết máu.
“Bọn họ tất nhiên là đáng chết.” Long Huyền nói: “Hai người đó đã bị xử tử.”
La Duy đẩy Triệu Phúc, quỳ gối trước mặt Hưng Võ đế nói: “Bệ hạ, thần chỉ không hiểu rõ, một quý nhân mang long chủng hậu cung, sao lại mang theo hai tùy thị tới Tây Sơn?”
Long Tường nói: “Nàng muốn gặp ca ca ta, không được sao?”
“Tây Sơn săn bắn chỉ ba ngày mà thôi, một vài ngày không gặp chẳng lẽ không được sao?” La Duy hỏi ngược lại.
“La Duy.” Long Tường nói: “Ngươi có thấy mình thật quá đáng hay không?! Chuyện nhà của ca ca ta, cũng là chuyện ngươi có thể hỏi?!”
“Bệ hạ.” La Duy nhìn Hưng Võ đế nói: “Thần chỉ muốn chết minh bạch, thần cũng biết tiểu hoàng tôn mất đi như thế nào. Nhị huynh trưởng của thần cùng nhị điện hạ không thù không oán, càng không có khả năng không biết rằng nếu làm thương tổn dòng dõi hoàng gia là tội bị tịch thu gia sản, xử tử cả nhà, huynh ấy có thể nào không để tâm tới người nhà?”
Hưng Võ đế mới vừa bị La Duy làm loạn, cơn tức giận đối với việc mất tiểu hoàng tôn đã nhạt đi không ít. Vừa mới nghe Tạ Ngữ nói vài câu, lời tuy không nhiều, nhưng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, trong lòng bắt đầu nghi ngờ Từ thị. Hiện tại lại nghe La Duy nói vậy, nghi hoặc trong lòng càng lớn, nhìn về phía Long Huyền nói: “Từ thị vì sao chỉ mang hai người ra khỏi cung, còn xuất hiện tại sơn khẩu đó?”
Long Huyền thầm thở dài một hơi, quả nhiên lúc này hắn chỉ có thể khiến La gia tổn hại ít da lông, không thể ảnh hưởng đến nội bộ La gia. La Duy nhận thánh sủng vượt quá suy đoán của hắn, dám khiến phụ hoàng hắn phai nhạt nỗi đau mất hoàng tôn. Còn có Tạ Ngữ, Long Huyền nhìn Tạ Ngữ im lặng quỳ gối bên cạnh, hắn biết người này ắt sẽ được trọng dụng, nhưng không ngờ rằng người này sẽ trở thành kẻ địch của mình.
“Phụ hoàng.” Long Tường ở một bên mặt đỏ lên: “Ca ca luôn làm bạn bên thánh giá, huynh ấy có thể nào biết chuyện của tiểu tẩu?!”
“Không phải ngũ điện hạ vừa nói, Từ trắc phu nhân muốn gặp nhị điện hạ sao?” La Duy lập tức hỏi.
Long Tường cứng họng, khi vừa nhận được tin tiểu chất nhi đã không còn, trong đầu Long Tường chỉ có một ý niệm: muốn có người đến mạng cho tiểu chất nhi, những cái khác hắn đều không kịp suy nghĩ.
“Phụ hoàng.” Long Huyền lúc này cũng quỳ xuống, nói với Hưng Võ đế: “Từ thị tính tình trẻ con, sau khi có mang, lại rất ỷ lại vào nhi thần. Nàng ngày ấy đã nói với nhi thần, muốn cùng nhi thần đến bãi săn Tây Sơn, nhi thần thấy thân thể nàng không thích hợp ra ngoài cung, nên không nhận lời.”
“Vậy là Từ thị trộm trốn tới?” Hưng Võ đế hỏi, trên mặt lại có vẻ tức giận.
Long Huyền nói: “Nhi thần đã dỗ dành nàng, rằng chỉ cần nghĩ rằng nàng đang ở Tây Sơn với nhi thần là được.”
“Ngươi thật là người biết cách yêu thương.” Hưng Võ đế tức giận nhìn Long Huyền nói.
Nét mặt Long Huyền có chút khổ sở, lại có chút xấu hổ: “Nhi thần nghĩ nàng sẽ nghĩ đến hài tử của nhi thần và nàng, sẽ không tùy hứng làm bậy, nhi thần không ngờ…”
“Đủ rồi!” Nơi này không có cái bàn nào để Hưng Võ đế đá nữa, vua của một nước liền nhấc chân đã Long Huyền ngã lăn dưới đất.
“Ca!” Long Tường xông lên bảo vệ Long Huyền té trên mặt đất, gào lên với Hưng Võ: “Phụ hoàng, ca ca có cái gì sai?!”
Rõ ràng là chuyện gia tộc hoàng gia, giờ phút này lại xảy ra trước mặt bao nhiêu thần tử.
“Từ thị.” Hưng Võ đế nói: “Là nữ nhi của Từ Khoát?”
Long Huyền lại quỳ ngay ngắn, nói: “Vâng.”
“Từ thị.” Hưng Võ đế cắn răng: “Thật sự là chẳng có gì tốt đẹp!”
La Duy ở một bên cảm thấy thân thể băng lãnh, Long Huyền ngay cả Từ thị cũng buông tay!
“Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng bớt giận.” Long Huyền dập đầu trước mặt Hưng Võ đế, khi ngẩng đầu, khuôn mặt đã đầy vẻ bi thống: “Là nhi thần vô phúc!”
Cái chết của Từ thị
“Ta muốn gặp điện hạ.” Từ thị nằm trên giường, nói với Triệu Phúc đang đứng trước mặt. Các thái y đều đã đi hết, cung nữ thái giám hầu hạ bên người cũng không thấy một ai, Từ thị bất giác hoảng hốt.
Triệu Phúc nhìn nữ tử bị Hưng Võ đế cho rằng không bảo vệ nổi sinh mạng của dòng dõi hoàng gia, đáng tiếc cho một mỹ nhân, chỉ là một quân cờ, lại là quân cờ bị vứt bỏ.
“Điện hạ đâu?” Từ thị thấy Triệu Phúc không nói lời nào, đem tầm mắt chuyển qua Phúc Vận phía sau Triệu Phúc: “Điện hạ đâu? Vì sao chàng không đến gặp ta?”
Phúc Vận cúi đầu. Long Huyền chưa lập chính thê, ngày thường Từ thị này cho dù mẫu tộc bị diệt, cũng vẫn là chủ nhân một nửa Khuynh Văn điện. Long Huyền đối với Từ thị, tuy nói là không thấy có bao nhiêu ái luyến, nhưng thường ngày vẫn luôn kính trọng nàng. Phúc Vận luôn coi Từ thị này như là nữ chủ nhân của mình, không ngờ Từ trắc phu nhân lại phải chịu một kết cục thế này.
“Từ thị tiếp chỉ.” Triệu Phúc đứng ở trước giường Từ thị.
Từ thị không ngồi dậy được, Phúc Vận bước lên phía trước đỡ Từ thị ngồi dậy.
“Trắc phu nhân thân mình không tốt.” Triệu Phúc nói: “Hãy cứ quỳ trên giường tiếp thánh chỉ đi.”
Từ thị quỳ gối trên giường, những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng tuyệt đối không hay biết. Không khí trong trướng tuy rằng kỳ quái, nhưng Từ thị đến tận giờ vẫn nghĩ đạo thánh chỉ này do Hưng Võ đế, với nỗi đau mất đi một đứa cháu, ban xuống để an ủi nàng.
Triệu Phúc truyền khẩu dụ của Hưng Võ đế, chỉ là một hoàng tử của trắc phu nhân, Hoàng đế không cần đích thân hạ chiếu thư.
Từ thị nghe xong chiếu thư, liền ngẩng đầu, ngây ngốc mờ mịt nhìn Triệu Phúc. Từng chữ thoát ra từ miệng đại thái giám này như biến mất, gã đang nói những gì? Vì sao nàng nghe không hiểu? Cái gì gọi là cậy sủng mà kiêu, cái gì gọi là không có phẩm hạnh, cái gì gọi là làm tổn hại con cháu hoàng gia?
“Ban chết, răn đe.” Triệu Phúc truyền hết câu khẩu dụ cuối cùng.
Những lời trước đó đều nghe không rõ, nhưng một câu này Từ thị lại hiểu, nàng phải chết!
“Trắc phu nhân, lên đường đi.” Triệu Phúc lạnh nhạt nói, cao giọng hô một tiếng: “Người đâu, đưa Từ trắc phu nhân lên đường!”
Bốn thái giám đi vào trướng, rượu độc, lụa trắng, đều cầm sẵn trên tay.
Nhìn chén rượu độc bằng bạch ngọc đưa đến bên môi mình, Từ thị mới bừng tỉnh, phất tay đánh đổ chén rượu, giãy dụa muốn xuống giường: “Ta muốn gặp điện hạ!” Nàng cao giọng kêu to, đến lúc này, nàng vẫn còn ôm hy vọng với Long Huyền. Nhất định là điện hạ của nàng còn chưa biết việc này, không thì hắn sao có thể đừng nhìn nàng chết đi?
“Ngăn nàng lại!” Triệu Phúc đứng ngồi không yên, ra lệnh.
“Điện hạ!” Từ thị hướng ra phía ngoài cửa hô to: “Điện hạ cứu thiếp!”
“Nhanh lên một chút.” Triệu Phúc nói xong, nhìn Phúc Vận đứng một bên không nhúc nhích, lại nói với Phúc Vận: “Ngươi cũng giúp một tay đi, đây cũng là ý tứ của điện hạ ngươi.”
Từ thị cuồng loạn bên trong, không nghe thấy những lời cuối cùng của Triệu Phúc, nàng muốn chạy trốn khỏi những thái giám này, chỉ cần tìm được Long Huyền, là nàng có thể tìm thấy một chỗ dựa vững chắc.
Phúc Vận đi lên, hung ác đưa tay giữ chặt cổ Từ thị.
“Thần thiếp oan uổng!” Từ thị gào lên tê tâm liệt phế: “Điện hạ!” Long Huyền rõ ràng đã nói, sau này bọn họ vẫn còn có thể có hài tử cơ mà, hắn nói sẽ đối xử với nàng thật tốt, hiện giờ sao lại biến thành như vậy?
“Trắc phu nhân lên đường bình an.” Triệu Phúc đứng bên cạnh nói lời tiễn đưa.
Rượu độc chảy xuống họng, cay xè đắng chát. Từ thị trợn hai mắt nhìn rèm che cửa trướng, Long Huyền lại vĩnh viễn không xuất hiện.
Phúc Vận chạy ra khỏi trướng, tìm Long Huyền khắp nơi, gã muốn đen chuyện trắc phu nhân đã chết nói cho chủ tử.
“Điện hạ đang ở đâu?” Phúc Vận hỏi một thị vệ bên người Long Huyền.
Thị vệ chỉ về rừng cây phía sau mình: “Điện hạ nói người muốn yên tĩnh một chút, vào núi đi.”
“Các ngươi không cùng đi sao?”
“Điện hạ không cho phép.”
Phúc Vận dậm chân, gã cũng không rảnh cãi lại bọn thị vệ đã để Long Huyền một mình vào núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ làm thế nào mới đền tội nổi. Phúc Vận mang theo người vào núi, gã tin rằng chủ nhân mình có điều bất đắc dĩ, không thì hắn cũng sẽ lo cho sự sống chết của trắc phu nhân, chủ tử gã không phải người vô tình vô nghĩa như vậy.
Phía trong rừng cây, trên mặt đất, tuyết đọng đầu cành chưa tan hết, yên tĩnh vô thanh, mấy ngày liền bão tuyết, những cánh chim đã không còn tung tích.
Long Huyền đứng dưới tán cây thông, đối diện hắn là La Duy.
“Ngài gọi thần đến có chuyện gì?” La Duy hỏi Long Huyền.
Long Huyền nói: “Ngươi không phải cũng có lời muốn nói với ta sao?”
La Duy nhìn tuyết trắng dưới chân, nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét: “Nói như thế nào cũng là người đồng sàng cộng chẩm, ngài không đưa tiễn nàng sao?”
“Một tội nhân, ta vì sao phải tiễn đưa?”
“Tội nhân?” La Duy nhìn bốn phía nói: “Điện hạ nói chuyện nên cẩn thận một chút, người chết hồn vẫn còn đây, ngài đừng khiến người chết thương tâm.”
Long Huyền lạnh nhạt nói: “Ta không tin chuyện quỷ thần.”
“Nhưng thần tin.” La Duy nói: “Từ trắc phu nhân lúc này lên đường, trên đường tới hoàng tuyền hẳn là sẽ đuổi kịp con trai mình, mẫu tử hai người cùng nhau tới Hoàng Tuyền, bầu bạn với nhau. Hy vọng mẫu tử họ kiếp sau nếu đầu thai, sẽ cảnh giác cao độ, đầu thai vào một nhà có chân tâm.”
“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Kiếp sau đừng tái sinh vào hoàng tộc thì hơn.”
“Nhị điện hạ.” La Duy nở nụ cười, mang theo trào phúng: “Lời này nói ra từ miệng ngài, thật đúng là như một trò cười.”
“Giống như chê cười à.” Long Huyền nói: “Nhưng La Duy này, một thần tử như ngươi hỏi thăm đơn thuốc trong cung, ngươi không cảm thấy mình đang chơi với lửa sao?”
“Hạ thần không hiểu điện hạ đang nói gì.” La Duy nói: “Nếu trong tay điện hạ có chứng cớ, có thể tới chỗ bệ hạ tố cáo hạ thần, thẳng tay trừng trị hạ thần theo vương pháp.”
“Lâm thái y rất kín miệng.” Long Huyền nói.
Xem ra Lâm thái y đã rơi vào tay Long Huyền rồi, khuôn mặt La Duy băng lãnh: “Lâm thái y? Hạ thần có quen biết sao?”
Long Huyền cười, nụ cười này khiến hắn nhu hòa đi không ít: “La Duy, người nhà của ông ta đều đang nằm trong tay ngươi, ngươi lại không biết Lâm thái y sao? Ngươi nói xem, trên đường tới hoàng tuyền ông ta sẽ có ai bầu bạn?”
“Điện hạ, việc người làm trời xanh đều thấu, thần không sợ bị báo ứng, thần chỉ sợ điện hạ sau này nếu muốn trả nợ, thì sẽ không bao giờ trả nổi!”
“Người sống một đời, tất sẽ mắc nợ, ta không muốn nợ thêm nữa.”
La Duy nghẹn lời, đúng vậy, đây là Long Huyền, hắn chưa từng bận tâm tới người bên ngoài.
“Vân Khởi.” Long Huyền kêu tên La Duy: “Ngươi có muốn biết khi nhị ca ngươi bị phụ hoàng hạ lệnh tạm giam, phụ thân ngươi quỳ gối đau khổ cầu xin trước đại trương của phụ hoàng, thì thái tử điện hạ của các ngươi đang làm cái gì không?”
La Duy nhìn Long Huyền.
“Hoàng huynh ta đang bận an ủi nỗi đau mất con của ta, nói hắn cũng rất khổ sở, hy vọng ta đừng quá thương tâm, bằng không hài tử kia ra đi cũng không thanh thản.” Long Huyền nói: “Vân Khởi, không phải càng giống một trò cười hơn sao?”
Không chết không ngừng
La Duy chợt cảm thấy vô lực, trong giọng nói Long Huyền không hề mang theo trào phúng, nhưng đó lại là sự trào phúng lớn nhất. La Duy xoay người định đi, y bất mãn với thái tử, nhưng không muốn để Long Huyền nhìn ra mảy may. Mặc kệ thái tử tốt bụng như thế nào, chỉ cần hắn có thể leo lên đế vị, La gia của y sẽ vô cùng khoái nhạc, chỉ cần nhịn nhất thời mà thôi.
“La Duy.” Long Huyền thấy La Duy muốn đi, tiến lên vài bước, giữ chặt cổ tay trái La Duy.
“Điện hạ còn có việc gì?” La Duy hất tay Long Huyền ra, liên tiếp lui mấy bước, cứ như Long Huyền là hồng thủy mãnh thú gì đó vậy.
“Ngươi sợ ta như thế sao?” Long Huyền tiến sát La Duy hỏi.
“Điện hạ là long tử, La Duy chỉ là hạ thần, hạ thần sao dám không sợ?” La Duy vẫn lui về phía sau.
Long Huyền lại đưa tay bắt lấy cổ tay La Duy, kéo La Duy vào lòng.
Tựa trong lòng Long Huyền, La Duy cơ hồ không thở nổi. La Duy lúc này mới phát hiện, y vẫn rất sợ Long Huyền, người này luôn là cơn ác mộng của y, rất muốn quên chuyện cũ, nhưng trước mặt người này, y sẽ không tự chủ được mà nhớ lại.
“Vì cái gì ngươi lại mang họ La?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy đáp: “Xin lỗi, điện hạ, thần từ nhỏ đã mang họ La rồi.”
Long Huyền xoay người, kéo La Duy đến dưới tán lá thông: “La Duy, ta nói cho ngươi biết, ta đã muốn thứ gì, thì nhất định phải có được.”
“Giang sơn?”
“Không sai.”
“Hạ thần mỏi mắt mong chờ.”
“Nhưng ngươi lại chắn đường ta.”
“Điện hạ định nói với hạ thần, những kẻ ngáng đường đều phải chết?”
Long Huyền nâng cằm La Duy lên, nhìn khuôn mặt tinh xảo của La Duy: “Ta vẫn thích dáng vẻ trước kia của ngươi hơn.” Hắn nói với La Duy: “Trước kia ngươi chỉ cười với ta, không giống hiện tại. Trong mắt ngươi hiện tại là gì?” Ngón tay Long Huyền đặt trên mắt trái La Duy: “Ngươi hận ta?”
La Duy nhớ tới một màn hoan hỉ trong viện kia, Long Huyền nổi giận lôi đình, tự tay móc một con mắt của y: “Sao ạ?” La Duy hỏi Long Huyền: “Điện hạ muốn móc con măt này của thần sao?” Hỏi xong câu này, La Duy liền cảm thấy ngón tay đặt trên mắt trái mình không hề có lực.
“Nếu ngươi không mang họ La thì sẽ tốt biết bao…” Long Huyền gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt.
La Duy cười ha hả: “Điện hạ, cứ coi như sau này giang sơn nằm trong tay ngài, ngài cũng không thể can thiệp vào luân hồi chuyển thế. Huống chi, hiện tại trong tay điện hạ còn không có giang sơn!”
“Ta kỳ thật không muốn ngươi hận ta.” Long Huyền lại nói nói: “Tuyệt đối không muốn.”
“Ngươi đã đưa nhị ca ta vào chỗ chết!” La Duy rốt cục rốt cuộc nhịn không được, lòng tràn đầy phẫn nộ, lớn tiếng mắng Long Huyền: “Ngươi còn hy vọng ta đừng hận ngươi?! Ngươi rốt cuộc là loại người nào vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi ngay cả con mình…”
Long Huyền hôn lên môi La Duy, ngăn chặn lửa giận đang bốc lên trong lòng La Duy.
La Duy kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc rồi, liền dùng hết sức đẩy Long Huyền.
“Buông công tử nhà ta ra!” Mũi kiếm lạnh toát đặt sau gáy Long Huyền, Vệ Lam lạnh lùng nói.
Long Huyền buông La Duy, khi đầu lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng La Duy, đã bị La Duy cắn nát, một búng máu phun trên nền tuyết.
Vệ Lam chặn trước mặt La Duy, ánh mắt băng lãnh nhìn Long Huyền.
“Vệ Lam?” Long Huyền bật cười nhìn Vệ Lam: “Ngươi dám làm ta bị thương?”
“Vệ Lam có dám hay không, điện hạ hãy thử một lần xem sao.” Vệ Lam nói. Ảnh vệ Kỳ Lân là để người ta chơi đùa, nhưng cũng là vũ khí giết người lợi hại, Vệ Lam sớm không còn nhớ mình đã giết bao nhiêu người, chỉ là hắn chưa từng giết một hoàng tử, nhưng vì La Duy, hắn không ngại lấy thêm một mạng người.
Long Huyền lại không hề run sợ: “Ngươi giết ta, cả gia tộc công tử nhà ngươi đều phải đền mạng cho ta đấy.”
“Nơi này không có người bên ngoài.” Vệ Lam nói.
Long Huyền nhìn La Duy phía sau Vệ Lam: “Ta còn nghĩ ngươi coi trọng một người thông minh, thì ra lại ngu xuẩn đến vậy.”
“Chúng ta đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Nhưng ta không muốn để hắn đi!” Thanh kiếm bên hông Long Huyền đã cầm trong tay, thân kiếm trơn bóng như gương, so với thanh kiếm mỏng trong tay Vệ Lam, còn mỏng hơn vài phần. Long Huyền không đợi hai người phía trước kịp phản ứng, một kiếm hướng thẳng về phía La Duy.
Vệ Lam một tay đem La Duy đẩy ra, một tay cầm kiếm, chặn bảo kiếm của Long Huyền.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phát ra một tiếng giòn vang.
Long Huyền và Vệ Lam cùng rút lui một bước. Thanh kiếm trong tay Vệ Lam là kiếm tốt mà La Duy tìm cho hắn, nhưng sau khi đấu với kiếm của Long Huyền, vẫn lộ nhiều khuyết điểm.
“Công phu không tồi.” Long Huyền nói rồi tiến lên phía trước, kiếm trong tay tựa linh xà, kiếm kiếm không rời, Vệ Lam yếu thế.
La Duy đứng ở một bên, muốn nhắc nhở Vệ Lam cẩn thận, lại sợ mình lên tiếng sẽ khiến Vệ Lam phân tâm. Vệ Lam võ nghệ không tồi, nhưng Long Huyền là người văn võ song toàn, so kiếm thuật với đại ca La Khải, hai người chẳng phân biệt được hơn thua, Vệ Lam có thể là đối thủ của Long Huyền sao?
Vệ Lam cùng Long Huyền giao chiến, liền biết hoàng tử này muốn giết hắn. Kiếm trong tay so ra kém đối phương, Vệ Lam chỉ có thể cẩn thận tránh đường kiếm của Long Huyền, ảnh vệ Kỳ Lân khinh công nổi danh thiên hạ, ỷ vào chút khinh công này, Vệ Lam mới có thể đánh với Long Huyền trong khoảng thời gian ngắn, ngang tài ngang sức.
Một thị vệ nhỏ nhoi, Long Huyền khinh thường mà động thủ, nhưng liếc mắt nhìn thấy một nửa miếng ngọc Uyên Ương giắt bên hông Vệ Lam, Long Huyền đột nhiên muốn giết người này. Uyên Ương thành đôi, nếu người này chết, các ngươi còn có thể nào thành đôi?
“Điện hạ?” Lúc này Phúc Vận mang theo người tìm đến, gã không biết nơi đây lại xảy ra chuyện gì, chỉ xa xa thấy Long Huyền cùng người động thủ, vội hô to, mang theo người chạy tới.
Long Huyền ngừng tay, người Phúc Vận mang theo không biết có phải là tai mắt của phụ hoàng hắn hay không, nhưng mạng của Vệ Lam hôm nay không thể lấy rồi.
Vệ Lam lắc mình đến trước mặt La Duy.
“Ngươi không sao chứ?” La Duy thân thiết hỏi.
“Không có việc gì.” Vệ Lam nhìn La Duy từ đầu đến chân, hắn sợ La Duy bị thương.
“Ta cũng không có việc gì.” La Duy nói: “Chúng ta đi thôi.”
“La Duy.” Long Huyền tra bảo kiếm vào vỏ, gọi La Duy một tiếng.
La Duy nhìn đám người Phúc Vận càng lúc càng chạy tới gần, hành lễ với Long Huyền, nói: “Hạ thần chúc điện hạ có thể rời khỏi thượng đô, tự tìm một mảnh trời riêng.”
Long Huyền khoát tay bảo Phúc Vận chờ, Phúc Vận và đám người chờ ở phía xa kia.
“Điện hạ nếu nhất định phải đoạt lấy giang sơn này.” La Duy áp chế lửa giận trong lòng, y đương nhiên cũng có thể nhìn ra, ngay cả Vệ Lam mà Long Huyền cũng muốn giết chết: “Chúng ta…” La Duy nhất thời tìm không ra từ thích hợp.
“Ngươi muốn như thế nào?” Long Huyền chắp tay sau lưng hỏi.
“Chúng ta hãy xem cuối cùng hươu chết vào tay ai (ý là chưa biết ai thắng ai thua)” Núi rừng yên tĩnh, giọng nói La Duy trở nên âm lãnh lạ thường: “Điện hạ, hai chúng ta chỉ có thể không chết không ngừng!”
Long Huyền nhìn Vệ Lam đỡ La Duy đi xa, nhìn hai hàng dấu chân kề bên nhau hằn trên nền tuyết. Long Huyền hé miệng, vết thương nơi đầu lưỡi đã ngừng chảy máu, chỉ là bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Không chết không ngừng sao? Long Huyền im lặng nở nụ cười. Đăng bởi: admin
/100
|