41 Replies1. Kiếp trước, chết thảm!
Trời đông giá rét, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, đất trời trắng xóa.
Miếu Thành Hoàng phía tây kinh thành bị vứt bỏ nhiều năm, đã sớm bị thế nhân quên lãng.
Sau một đêm tuyết ngừng rơi, thiên không lại âm trầm như trước, không thấy rõ ánh trăng sao.
Dưới bậc thang đại điện miếu Thành Hoàng phía tây, sáng sớm nay có người bị vứt bỏ, thân thể đã bị tuyết vùi lấp kín, thành một đống tuyết nhỏ.
Vài tiếng quạ kêu phá tan đêm khuya yên tĩnh.
Một trận gió gào thét lướt qua, tuyết vốn đã ngừng lại tiếp tục rơi.
Một cô hồn lặng im đứng cạnh đống tuyết kia, bên dưới chỗ này từng là thể xác của y. Gió vừa nổi lên, y cũng trút hơi thở cuối cùng, tất cả mọi đau khổ dường như tan biến.
Cô hồn không đợi những kẻ đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết tới đón, y thậm chí vô pháp rời khỏi thể xác này nửa bước, tựa như có một thế lực vô hình giam cầm cô hồn tại nơi đây.
Tuyết rơi đứt quãng, mùa đông năm nay tựa hồ quá mức dài lâu.
Bảy ngày sau.
Cô hồn nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn từ phía xa truyền đến, y xoay người nhìn, là một đội Vũ Lâm vệ.
“Tìm người!” Một vị tướng quân khoác áo giáp đen nhảy xuống ngựa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khẽ vung tay lên.
Vũ Lâm vệ tìm một vòng xung quanh, rốt cục tìm thấy thứ gần như đã chôn sâu dưới tuyết cạnh bậc thang, nếu không tìm kiếm cẩn thận sẽ không phát hiện ra thi thể.
“Mang đến đây!” Tướng quân nói.
Vì thế cô hồn vất vưởng nơi này sau bảy ngày, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ thi thể mình.
Dù Vũ Lâm vệ đều là những binh lính tinh nhuệ, quen nhìn thi thể, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể này, vẫn không kìm được mà nôn mửa.
Cô hồn không thèm để ý, khi còn sống y đã không thèm để ý, huống chi hiện tại đã chết.
Thi thể trong tuyết không phát ra mùi thối rữa, có lẽ nên cảm ơn mấy ngày bão tuyết. Thi thể màu xanh tím, chưa rữa ra, trên làn da là những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất toàn thân, dù tìm kĩ đến mức nào cũng không thể thấy một mảnh da nguyên vẹn. Hai con mắt, một mắt bị móc đi, một mắt trợn lên. Hai đầu nhũ trước ngực đã không còn, chỉ còn lại một khối đen thẫm, dường như khi còn sống bị người khác dùng bàn ủi dí vào nhiều lần, mỗi bên chỉ còn lại một lỗ máu, do bị người dùng dao xẻo mất. Một khúc ruột lòi ra bên ngoài cơ thể, hạ thân chỉ là một đống thịt nát nhừ, một cọc gỗ cắm sâu vào thân thể, bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm. Hai bên đùi rữa nát hết, chỉ còn lại xương đùi trắng toát, chỉ cần nhìn qua, cũng có thể thấy xương cốt đã gãy từng khúc nhiều lần.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy bản thân thật kiên cường, dù bị như vậy, y vẫn nằm trong tuyết từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, mới tắt thở mà chết.
Một nam nhân mặc áo choàng lông cừu đen đi đến trước mặt thi thể.
“Gia!” Tướng quân trẻ tuổi cũng tiến đến, trong giọng nói lạnh nhạt lại có chút cảm tình, lộ ra vài phần nôn nóng.
Nam nhân vóc dáng rất cao, khuôn mặt thực anh tuấn, cũng rất lạnh lùng, toát ra quý khí cùng uy nghiêm, lại mang theo vẻ mỏi mệt không thể che giấu, hắn nhìn thi thể trước mặt không chớp mắt.
“Gia!” Tướng quân kéo tay nam nhân: “Nhìn cũng đã nhìn rồi, nên đi thôi.” Giọng nói này, là cầu xin.
Nam tử cũng không có động tĩnh, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve thi thể. Xương tay đều đã gãy, chỉ còn lại một tầng da bọc xương, trên cổ tay còn lưu lại dấu vết nhiều năm mang xiềng xích, móng tay cũng đều bị rút hết, trong ngón trỏ bên tay trái còn có một chiếc đinh cắm thật sâu, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay. Nam nhân lại nhìn hai chân, hai chân này sớm đã bị phế đi, mắt cá chân vỡ nát, mười ngón chân mất sáu ngón, còn lại bốn cũng mang hình thù kỳ quái, móng chân đương nhiên cũng bị rút đi.
Cô hồn không rõ vì sao khối thi thể buồn nôn này vẫn còn có người dừng lại tỉ mỉ chơi đùa, thật cẩn thận, sợ làm đau y.
“La Duy…” Nam tử cúi đầu nói ra hai chữ.
Cô hồn đột nhiên phá lên cười, chỉ tiếc người sống không thể nghe được tiếng cười của vong linh. Là tên của y khi còn sống, đã rất nhiều năm không có người nhắc tới, mọi người chỉ biết gọi y là tiện nhân, là tội nô, là lợn, là chó, y cơ hồ quên mất bản thân còn có một cái tên giống con người. “Long Huyền à, Long Huyền, thì ra ngươi còn nhớ rõ cái tên này!” Cô hồn cảm thấy đây là trò cười hài hước nhất thế gian! Y cười đến mức sắp chảy nước mắt, chỉ là, vong linh không có lệ để rơi.
“Gia!” Tướng quân cũng ngồi xổm xuống, người này từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn thi thể một chút nào, chỉ lo lắng nhìn nam tử kia.
“La Duy.” Nam tử nhẹ nhàng gọi, đặt tay trên con mắt phải đang trợn lên, muốn thay y vuốt mắt, chỉ tiếc vô luận hắn cố gắng như thế nào, con mắt ấy cũng vẫn trợn lên, không thể khép lại.
Chết không nhắm mắt, cô hồn biết là mình chết không nhắm mắt .
Một trận gió cuốn những bông tuyết bay tán loạn, tuyết lại rơi.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy mình nhẹ nhàng bay theo cơn gió, thế lực vô hình giam giữ y tan biến, dường như y đã tự do. Cô hồn để mặc kệ gió cuốn đi, y là tội nhân, là linh hồn không có chốn về, chỉ có thể làm một du hồn dã quỷ.
“Bệ hạ!” Bão tuyết nổi lên, khiến cho tầm mắt mê loạn, tướng quân càng nôn nóng: “Nếu bệ hạ thấy y đáng thương, thần sẽ sai người mai táng cho y.”
“Tử Chu, y chết rồi…” Đại Chu Bình Chương đế Long Huyền nói với tướng quân Trữ Phi.
“Bệ hạ!” Tướng quân đỡ hoàng đế đứng lên.
Một thanh niên áo trắng lúc này cưỡi ngựa vọt đến, không để ý Vũ Lâm vệ xung quanh hành lễ với mình, chạy thẳng đến trước thi thể kia.
“Dụ vương gia!” Tướng quân đưa tay muốn ngăn người thanh niên này, lại bị người thanh niên một phen đẩy ngã.
“Sao huynh có thể đối xử với y như vậy?!” Sau khi liếc mắt nhìn thi thể, Dụ vương Long Tường liền chấn động, nhìn về phía huynh trưởng hắn kêu to: “Sao huynh có thể đối xử với y như thế này?! Sao huynh có thể?! Huynh đã vừa lòng chưa?!”
“Không biết.” Hoàng đế trả lời đệ đệ của hắn: “Trẫm không biết.”
2. Trùng sinh Thập Tam tuổi (sống lại tuổi mười ba)
Khi La Duy mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn, y cảm thấy rất kỳ quái, người chết còn có thể cảm giác được đau đớn hay sao? Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán y. La Duy giương mắt nhìn chủ nhân bàn tay, toàn thân liền run rẩy, y nhìn thấy phụ thân mình, phụ thân đã sớm chết đi kia.
“Tỉnh rồi?” Một thanh niên tuấn lãng, làn da rám nắng tiến lại gần, tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Tự làm tự chịu!”
Là Nhị ca, La Duy càng ngạc nhiên hơn, Nhị ca đã bị tên đệ đệ không biết tốt xấu là y hại chết, sao có thể còn sống?
“Đau lắm sao?” Phát hiện La Duy dị thường, La Tri Thu vội quay đầu gọi đại phu bên cạnh.
Đại phu râu tóc bạc phơ đến bắt mạch cho La Duy, đầy vẻ ngưng trọng.
“Ta…” La Duy ép chính mình đừng nổi điên, run rẩy hỏi: “Ta đang ở nơi nào?”
“Ngươi đang ở nhà!” La Tắc vừa thấy đệ đệ này liền nhất thời giận dữ, nói chuyện cũng không thể bày ra vẻ mặt ôn hoà.
La Duy nhìn bốn phía, căn phòng này y nhớ rõ, từng là phòng của y, không chỗ nào không xa hoa, thể hiện sự nông cạn của chủ nhân.
“Ngươi lại muốn làm cái quái gì nữa?” La Tắc tức giận hỏi.
“Ta đã chết…” La Duy tự nói với mình.
“Ngươi đã chết?” La Tắc càng phát hỏa: “Vậy chúng ta ở đây đều là quỷ?”
Trước mắt La Duy lại tối sầm.
“Nó làm sao vậy?” La Tắc thấy tiểu đệ lại thiếp đi, lúc này mới khẩn trương lên, vội hỏi đại phu.
Đại phu thở dài: “Tả tướng.” Gã nói với La Tri Thu: “Tiểu công tử bị nội thương, không dễ khỏi hẳn.”
La Duy lại mê man đến hai ngày sau mới tỉnh lại, lúc này đây canh giữ bên giường y là hai người hầu, Tiểu Tiểu, Thất Tử. La Duy nhớ rõ hai người này cũng đã chết, y nhìn hai người hầu, y chưa từng đối xử tốt với bọn họ, hay nói đúng hơn, tiểu công tử La Duy nhà Tả tướng vốn chưa từng đối xử tốt với ai.
“Ta làm sao vậy?” La Duy hỏi.
Tiểu Tiểu nói: “Công tử bị thương ạ.”
La Duy nâng tay mình lên, hai bàn tay hoàn hảo không thương tổn, “Ta đang ở nơi nào?” Y vẫn hỏi.
Thất Tử nói: “Công tử đang ở trong nhà ạ.”
Bọn họ không dám nhiều lời với La Duy, La Duy là người ương ngạnh, một câu khó nghe là nâng tay đánh, bọn họ rất sợ La Duy.
La Duy ngốc nửa ngày, đột nhiên lại hỏi: “Hiện tại là niên hiệu gì?”
Tiểu Tiểu và Thất Tử liếc nhau, sau đó Tiểu Tiểu đáp lời: “Công tử, hiện tại là Khánh Nguyên năm thứ năm ạ.”
Khánh Nguyên năm thứ năm, Khánh Nguyên năm thứ năm, La Duy định bật dậy, nhưng cơn đau trong ngực khiến y ngã xuống giường. Khánh Nguyên năm thứ năm, là năm y mười ba tuổi, vẫn là Tam công tử nhà Tả tướng, cho đến khi La gia cửa nát nhà tan còn bảy năm nữa. “Khánh Nguyên năm thứ năm?” Giọng La Duy run rẩy.
“Vâng, công tử, là Khánh Nguyên năm thứ năm.” Thất Tử không biết chủ tử đang bị làm sao.
La Duy trố mắt, không nói một lời.
Hai người hầu đợi đã lâu, cũng không nghe La Duy nói thêm gì cả. “Công tử?” Rốt cục Tiểu Tiểu nhịn không được kêu một tiếng.
Hai tay La Duy bưng kín gương mặt, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt theo kẽ tay chảy ra.
“Công tử?” Thất Tử luôn bình tĩnh cũng bắt đầu hoảng sợ, vị chủ tử này chưa từng khóc, hôm nay lại làm sao đây?
La Duy lẳng lặng rơi lệ, vốn tưởng rằng hết thảy đều đã kết thúc, không ngờ rằng ông trời lại cho y một cơ hội nữa, muốn để y sửa chữa sai lầm sao?
“Công tử, trên người vô cùng đau đớn sao?” Thất Tử lại hỏi, thật sự lo lắng .
La Duy lau đi hàng lệ rơi đầy mặt, nhìn hai người hầu cười: “Ta không sao, các ngươi mang đồ ăn lên cho ta đi.”
Tiểu Tiểu và Thất Tử đều ngẩn ngơ, tiểu công tử đã khi nào cười với họ đâu?
“Đi đi.” La Duy nhẹ giọng nói, mang theo vẻ hối lỗi.
Hai người hầu chạy ra ngoài, tiểu công tử từ khi tỉnh lại thật kỳ quái, như là thay đổi thành con người khác vậy.
3. Nghiệt tử ngày trước
La Duy cố gắng ngồi dậy, vai rất đau, nhưng cảm giác đau đớn này đối với người phải chịu mười năm tra tấn như y mà nói, không là cái gì cả. La Duy nhớ rõ năm mười ba tuổi y bị hai vị công tử nhà Phượng Vũ đại tướng quân trả thù, hai người ra sức đánh y, nhị công tử Triệu Quân Nghị khi thấy y có ý đồ bỏ trốn, liền bắn một mũi tên từ phía sau, trực tiếp bắn thủng vai trái y. Không thể trách Triệu thị huynh đệ, là tại La Duy y khinh người quá đáng. Là tại La Duy cậy thế khi dễ anh vợ của Triệu đại công tử, thư sinh thành thật kia bị y đánh ngã xuống đất, hộc máu hôn mê, mà y làm chuyện này chỉ là bởi hôn thê của người kia lọt vào mắt xanh của La tam công tử, một đứa trẻ chỉ mới mười ba, thế nhưng đã biết trêu ghẹo dân nữ bên đường.
La Duy tự giễu lắc đầu, vì cái gì kiếp trước mình lại là một tên khốn kiếp? Chẳng lẽ bởi vì mình sinh ra trong gia tộc quyền quý bậc nhất triều đình? Phụ thân là Tả tướng đương triều, đại ca là đại soái Vân Quan, Nhị ca là Đô Úy đại tướng quân ở kinh thành, mẫu thân cũng là con gái nhà tướng quân, bốn người bác đều là tướng quân uy chấn một phương, còn có cô cô của y, đương triều hoàng hậu La Tri Ý, mọi người đều nói nửa giang sơn Đại Chu này là của La gia.
Nhưng nửa giang sơn này, bảy năm sau lại rơi vào kết cục lụi tàn. Cô cô bị phế hậu vị, tự sát trong lãnh cung. Phụ thân bị biếm làm thứ dân, chết trên đường lưu đày vào Lĩnh Nam. Đại ca chết trận, thi cốt bị quân đội Bắc Yến đạp nát nhừ. Nhị ca vì cứu phụ thân mà liều chết xông vào cung cấm, muốn lấy công chuộc tội xuất chinh Bắc Yến, lại bị cung nhân đầu độc, chết trong quân trướng. Sau đó đế vương nổi giận lôi đình, con trai cô cô là đại hoàng tử Long Ngọc bị biếm vị thái tử, các hoàng tử cô cô sinh ra là tam hoàng tử Long Hành, lục hoàng tử Long Hạo sau khi chết không được phép chôn trong lăng mộ hoàng gia, La gia diệt vong.
“Ngươi phải bảo vệ hai cháu của ngươi!” Đây là lời trăn trối mà mẫu thân trước khi chết để lại cho y. La Duy không muốn rơi vào hồi ức, nhưng không hiểu sao lúc này ký ức lại giống như thủy triều mãnh liệt xô tới, khiến y vô lực ngăn trở. Đến tận một khắc cuối cùng, mẫu thân mới nói cho y, rằng y không phải con cháu La gia, mẫu thân y là tam tiểu thư La gia La Tri Cẩm, người đã mất năm mười sáu tuổi, là bởi khó sinh nên mới sớm qua đời. Không ai biết phụ thân y là ai, người trong La gia chỉ biết là tam tiểu thư năm mười lăm tuổi đã bị người nào đó bắt đi ba tháng, sau khi trở về không lâu liền phát hiện có bầu, đến chết nàng cũng không nói ra nam nhân kia là ai. Đến tận khi đó, La Duy mới biết được, y kỳ thật chỉ là một nghiệt chủng lai lịch không rõ ràng.
Khi đó tân thái tử Long Huyền ra tay cứu y, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người đều biết La Duy yêu Long Huyền, La Duy chính là con chó của thái tử Long Huyền. Khi đó La Duy còn tưởng rằng mặc kệ như thế nào, Long Huyền vẫn sẽ đối xử với y có tình có nghĩa, không uổng công y vì hắn mà phản bội gia tộc, lại không ngờ Long Huyền cứu y, chỉ là vì muốn y phải sống, khiến y sống không bằng chết mà thôi.
Một năm sau, Hưng Võ đế chết bệnh, thái tử Long Huyền kế vị, hiệu là Bình Chương đế. Lúc này La Duy cùng hai đứa cháu chịu khổ một năm trong ngục cuối cùng cũng được nhìn thấy Long Huyền. Vốn mang đầy hy vọng, nhưng không ngờ Long Huyền sau khi nhìn thấy y, lại mắng y bối tổ vong tông, sai người liệt cho y đủ loại tội trạng. La Duy liền bị Long Huyền giam trong cung, trong suốt ba tháng, thị vệ trong cung ai cũng được cưỡi lên thân thể tiểu công tử La gia ngày trước. La Duy muốn chết, nhưng Long Huyền lấy tính mạng hai đứa cháu ra uy hiếp, La Duy đành nhẫn nhục sống tạm bợ. Ba tháng sau, khi đã thương tích đầy mình, hạ thân bị thương nặng tới nỗi không thể đi lại, La Duy bị Long Huyền đưa vào trong quân ngũ, thành một món đồ cho các binh sĩ phát tiết. Hai năm sau, Long Huyền thông báo La gia tạo phản, La Duy mang tội bối tổ vong tông bị lột trần như nhộng, cưỡi ngựa gỗ diễu khắp phố suốt ba ngày. Sau nữa, La Duy bị đưa vào xướng quán, sống không bằng chết tám năm, vốn tưởng rằng mình cam chịu khổ sở để đổi lấy tính mạng hai đứa cháu, không ngờ rằng cuối cùng nghe được tin hai đứa trẻ đã chết bốn năm trước, chết trong cơn hỏa hoạn nơi La phủ hoang phế. Thế mới biết hóa ra bản thân cả đời này chỉ là một trò cười, căn bản không có ý nghĩa gì. Bị xướng quán vứt trước miếu Thành Hoàng, chết trong gió tuyết, phơi thây bảy ngày, kết cục cuối cùng chính là như vậy .
4. Sống lại kiếp này là vì ai?
La Duy đối với mười năm chịu nhục kia không hề oán hận, nghiệt chủng như y xứng đáng chịu tội, chỉ là, trong thiên hạ mỗi người đều có thể làm nhục y, nhưng riêng Long Huyền thì không thể. La Duy đối với tất cả mọi người vô tình vô nghĩa, đối với Long Huyền lại là thật lòng thật dạ, vì Long Huyền, y châm ngòi kế ly gián quan hệ Đế – Hậu, mặc cho Long Huyền cấu kết với thái tử Bắc Yến, cuối cùng khiến đại ca La Khải chết không toàn thây, La gia hủy diệt. Khi đó trong lòng y chỉ có nhị hoàng tử Long Huyền, làm mọi chuyện đều chỉ vì Long Huyền, Long Huyền muốn làm hoàng đế, y liền giúp hắn chiếm được ngai vàng, vì hắn mà diệt trừ hết thảy những kẻ chắn đường, cho dù là thân nhân y cũng không hề hối tiếc.
Làm hết tất cả chuyện xấu xa, chỉ để đổi lấy một câu, nếu ngươi thích nam nhân như vậy, về sau hãy hầu hạ nam nhân cho thật tốt.
“Công tử?” Tiểu Tiểu đã đứng cạnh giường nửa ngày trời, thấy La Duy chỉ ngây ngốc ngồi đấy, không có phản ứng gì, mắt thấy một chén trà nóng đã nguội lạnh, rốt cục nhịn không được to gan mở miệng gọi La Duy.
Giọng Tiểu Tiểu đưa La Duy trở về từ miền ký ức, La Duy cúi đầu uống trà, không nói một lời. Y hại chết tất cả mọi người, vốn không cách nào nhìn thấy họ nữa. Nhớ tới Long Huyền, trái tim y xao động, nhưng kiếp trước là yêu thầm, kiếp này chỉ còn có hận. Nếu ông trời đã cho y cơ hội sửa sai, như vậy nhất định y phải bảo vệ gia tộc mình, đây là mục đích duy nhất. Tội nhân như y không xứng đáng được đền đáp, nhưng người trong nhà y, biết y là nghiệt chủng, lại vẫn coi y như người thân, bọn họ nhất định phải có một cuộc sống yên bình .
Cửa lại bị đẩy ra, phu nhân Tả tướng Phó Hoa đi đến.
“Nương…” La Duy khàn khàn kêu một tiếng.
“Nghe nói ngươi đã tỉnh, trên người còn đau không?” Phó Hoa mặt không chút thay đổi hỏi La Duy.
“Không có việc gì ạ.” La Duy nói. Mẫu thân đối với mình luôn luôn như vậy, y từng lấy việc chọc tức mẫu thân làm vui, y cảm thấy bà chỉ yêu thương đại ca, nhị ca, còn đối với tiểu nhi tử này thì thật lạnh lùng, nhưng hiện tại sẽ không, y không hề có tư cách được phụ nhân cao quý này yêu thương.
“Phụ thân ngươi và nhị ca đều đã vào triều.” Phó Hoa nhìn La Duy từ trên xuống dưới, ngữ khí lãnh đạm nói. Đứa trẻ này là bà một tay nuôi lớn, nhưng bà không cách nào thân cận nó. La Duy năm nay đã mười ba tuổi, Tả tướng phu nhân vẫn không thể lý giải, mười ba năm trước La Tri Cẩm vì cái gì cố ý sinh hạ La Duy.
“Con biết rồi ạ.” La Duy lảng tránh ánh mắt Phó Hoa, chỉ nhẹ giọng đáp lời.
“Lát nữa đại phu sẽ đến xem bệnh cho ngươi.” Phó Hoa tưởng rằng La Duy vẫn muốn làm bà mất mặt, không ngờ hôm nay lại vô cùng thành thật, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì, cuối cùng để lại một câu này rồi đi.
La Duy mê man hơn nửa tháng, lại dưỡng bệnh một tháng trên giường.
La Tri Thu và La Tắc rất ít đến, mỗi lần đến cũng chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, bọn họ cùng La Duy vốn không có chuyện gì để nói. Phó Hoa cũng rất ít đến, về phần phu nhân La Tắc – Hứa Nguyệt Diệu – thì một lần cũng không đến. La Duy cũng không để ý, Hứa Nguyệt Diệu xuất thân bần hàn, La Tắc trong một lần đánh trận bị thương, được nữ thợ săn Hứa Nguyệt Diệu cứu, hai người yêu nhau, kết làm phu thê. Chuyện này vốn là giai thoại, chỉ tiếc kiếp trước La Duy không nghĩ như vậy, y khinh thường nhị tẩu xuất thân thợ săn, ở trong nhà đối với nhị tẩu chỉ có lời lẽ cay nghiệt, chưa từng để nhị tẩu có một ngày bình yên, nhị tẩu không đến thăm y cũng là điều dễ hiểu.
5. Phần thưởng của Long Huyền
La Duy bệnh, Long Huyền phái người đến thăm y, tất nhiên không thiếu lễ vật, còn lệnh người này tiện thể nhắn cho y, nói là hắn thực chướng mắt nhà Phượng Vũ đại tướng quân, nghe vậy La Duy chỉ cười.
Kiếp trước Long Huyền cũng làm như vậy, rồi vì một câu này của hắn, con chó trung thành La Duy liền nhảy xổ ra, nguyện cắn chết Triệu thị huynh đệ không buông, cuối cùng khiến Triệu thị huynh đệ bị đuổi ra khỏi kinh thành, Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên cùng Tả tướng La Tri Thu vốn nhiều năm giao hảo nay trở mặt tuyệt giao, Phượng Vũ đại tướng quân vốn một lòng phò trợ thái tử, cuối cùng trở thành người ủng hộ nhị hoàng tử Long Huyền. Lúc này Long Huyền mười lăm tuổi, đã sớm vì tương lai của mình mà tính kế .
Thái giám trước mặt tất cung tất kính chắp tay đứng thẳng, gã là thái giám Phúc Vận hầu hạ bên cạnh Long Huyền, sau khi Long Huyền đăng cơ, gã trở thành thái giám tổng quản hậu cung. Cũng chính là Phúc Vận mang theo những kinh nghiệm cả đời thái giám, phụ trách điều giáo tiểu công tử La gia phải hầu hạ dưới thân kẻ khác như thế nào, khi ấy vô luận y kêu khóc cầu xin ra sao, Phúc đại tổng quản cũng không cho y có một cơ hội thở dốc, rót thuốc vào miệng y, lần lượt súc ruột, cắm một cây hình cụ thô to vào trong cơ thể y.
“Ta biết rồi.” La Duy cảm thấy buồn nôn, nhưng cố nén lại, chỉ thản nhiên nói với Phúc Vận: “Sau khi hồi cung, thay ta cám ơn nhị điện hạ.”
“Vâng, nô tài đã biết.” Phúc Vận vội vàng nói.
“Đây là phần thưởng của ngươi.” La Duy cầm mấy thỏi bạc đưa cho Phúc Vận.
Phúc Vận sửng sốt, đây là lần đầu tiên La tam công tử thưởng tiền cho gã.
La Duy trưng ra bộ mặt cười, “Vất vả cho ngươi rồi.” Y nói với Phúc Vận. Kinh nghiệm từ kiếp trước cho thấy, nhân vật nhỏ cũng không nên đắc tội .
“Nô tài đa tạ tiểu công tử.” Phúc Vận mặt mày hớn hở nhận tiền thưởng, không chú ý tới một tia âm ngoan lóe lên trong mắt La Duy.
Sau khi Phúc Vận đi khỏi, Thất Tử hỏi La Duy: “Công tử, lễ vật này để chỗ nào ạ?”
La Duy giương mắt nhìn những lễ vật Long Huyền sai Phúc Vận đưa tới, đều là những thứ đồ chơi tinh xảo, kiếp trước La Duy rất thích mấy thứ này: “Ném vào trong kho đi.” La Duy không thèm liếc nhìn đống lễ vật này thêm một lần nào nữa, chỉ phân phó Thất Tử một câu như vậy.
Trong lòng Thất Tử lại nhiều thêm một tầng kinh ngạc, ngày xưa phàm là thứ nhị hoàng tử đưa tới, chủ tử đều xem như bảo bối, không cho ai chạm vào, hôm nay lại không thèm nhìn mà ra lệnh ném vào trong kho.
“Về sau nếu nhị hoàng tử lại phái người đến…” La Duy nghĩ một lát rồi nói với Thất Tử: “Hãy nói ta thân thể không tốt đang nghỉ ngơi, không cần tới gặp ta, thưởng cho chút tiền rồi đuổi về.”
“Vâng!” Thất Tử nói, nó vẫn ước gì chủ tử tránh nhị hoàng tử càng xa càng tốt, người La gia bảo hộ là đại hoàng tử, vốn là tử địch với nhị hoàng tử Liễu quý phi sinh hạ. Thất Tử đi về phía kho, lại nhìn La Duy ngồi ở hành lang đọc sách, chẳng lẽ chủ tử một lần qua quỷ môn quan liền thay đổi tính tình?
La Duy dưỡng bệnh một tháng, đại phu cuối cùng cũng nói có thể ngừng uống thuốc rồi.
Một sáng sớm nào đó, La Duy còn đang trong giấc mộng liền bị Tiểu Tiểu lay tỉnh.
“Làm sao vậy?” Không nổi giận, La Duy chỉ ngái ngủ hỏi một tiếng.
Tiểu Tiểu vốn chuẩn bị tinh thần bị La Duy đánh một trận, giờ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Công tử nhanh dậy đi, tướng gia truyền lời đến, bảo công tử vào cung.”
Nghe nói Hoàng đế triệu La Duy vào cung, Phó Hoa đã nhiều ngày không thấy mặt chạy tới gặp La Duy, “Vào cung đừng nói linh tinh đấy.” Bà cố ý dặn dò La Duy.
“Vâng, con biết rồi ạ.” La Duy hiện giờ đối với Phó Hoa rất cung kính .
Phó Hoa lại nhìn La Duy, La Duy vốn là một đứa trẻ béo tròn, trên mặt đều là thịt, sau khi bị trọng thương lại gầy, gầy vô cùng.
“Nương, sao vậy ạ?” La Duy hỏi Phó Hoa.
“Không, không có gì.” Phó Hoa ngoài miệng nói thế, nhưng lại không thu hồi ánh mắt chằm chằm nhìn La Duy, lúc này bà mới phát hiện La Duy thật giống mẹ đẻ y!
“Con đi đây.” La Duy cung kính cáo biệt Phó Hoa, không để tâm chuyện Phó Hoa cứ nhìn y lâu đến vậy, y biết Phó Hoa sẽ không hại mình. Đăng bởi: admin
Trời đông giá rét, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, đất trời trắng xóa.
Miếu Thành Hoàng phía tây kinh thành bị vứt bỏ nhiều năm, đã sớm bị thế nhân quên lãng.
Sau một đêm tuyết ngừng rơi, thiên không lại âm trầm như trước, không thấy rõ ánh trăng sao.
Dưới bậc thang đại điện miếu Thành Hoàng phía tây, sáng sớm nay có người bị vứt bỏ, thân thể đã bị tuyết vùi lấp kín, thành một đống tuyết nhỏ.
Vài tiếng quạ kêu phá tan đêm khuya yên tĩnh.
Một trận gió gào thét lướt qua, tuyết vốn đã ngừng lại tiếp tục rơi.
Một cô hồn lặng im đứng cạnh đống tuyết kia, bên dưới chỗ này từng là thể xác của y. Gió vừa nổi lên, y cũng trút hơi thở cuối cùng, tất cả mọi đau khổ dường như tan biến.
Cô hồn không đợi những kẻ đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết tới đón, y thậm chí vô pháp rời khỏi thể xác này nửa bước, tựa như có một thế lực vô hình giam cầm cô hồn tại nơi đây.
Tuyết rơi đứt quãng, mùa đông năm nay tựa hồ quá mức dài lâu.
Bảy ngày sau.
Cô hồn nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn từ phía xa truyền đến, y xoay người nhìn, là một đội Vũ Lâm vệ.
“Tìm người!” Một vị tướng quân khoác áo giáp đen nhảy xuống ngựa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khẽ vung tay lên.
Vũ Lâm vệ tìm một vòng xung quanh, rốt cục tìm thấy thứ gần như đã chôn sâu dưới tuyết cạnh bậc thang, nếu không tìm kiếm cẩn thận sẽ không phát hiện ra thi thể.
“Mang đến đây!” Tướng quân nói.
Vì thế cô hồn vất vưởng nơi này sau bảy ngày, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ thi thể mình.
Dù Vũ Lâm vệ đều là những binh lính tinh nhuệ, quen nhìn thi thể, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể này, vẫn không kìm được mà nôn mửa.
Cô hồn không thèm để ý, khi còn sống y đã không thèm để ý, huống chi hiện tại đã chết.
Thi thể trong tuyết không phát ra mùi thối rữa, có lẽ nên cảm ơn mấy ngày bão tuyết. Thi thể màu xanh tím, chưa rữa ra, trên làn da là những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất toàn thân, dù tìm kĩ đến mức nào cũng không thể thấy một mảnh da nguyên vẹn. Hai con mắt, một mắt bị móc đi, một mắt trợn lên. Hai đầu nhũ trước ngực đã không còn, chỉ còn lại một khối đen thẫm, dường như khi còn sống bị người khác dùng bàn ủi dí vào nhiều lần, mỗi bên chỉ còn lại một lỗ máu, do bị người dùng dao xẻo mất. Một khúc ruột lòi ra bên ngoài cơ thể, hạ thân chỉ là một đống thịt nát nhừ, một cọc gỗ cắm sâu vào thân thể, bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm. Hai bên đùi rữa nát hết, chỉ còn lại xương đùi trắng toát, chỉ cần nhìn qua, cũng có thể thấy xương cốt đã gãy từng khúc nhiều lần.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy bản thân thật kiên cường, dù bị như vậy, y vẫn nằm trong tuyết từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, mới tắt thở mà chết.
Một nam nhân mặc áo choàng lông cừu đen đi đến trước mặt thi thể.
“Gia!” Tướng quân trẻ tuổi cũng tiến đến, trong giọng nói lạnh nhạt lại có chút cảm tình, lộ ra vài phần nôn nóng.
Nam nhân vóc dáng rất cao, khuôn mặt thực anh tuấn, cũng rất lạnh lùng, toát ra quý khí cùng uy nghiêm, lại mang theo vẻ mỏi mệt không thể che giấu, hắn nhìn thi thể trước mặt không chớp mắt.
“Gia!” Tướng quân kéo tay nam nhân: “Nhìn cũng đã nhìn rồi, nên đi thôi.” Giọng nói này, là cầu xin.
Nam tử cũng không có động tĩnh, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve thi thể. Xương tay đều đã gãy, chỉ còn lại một tầng da bọc xương, trên cổ tay còn lưu lại dấu vết nhiều năm mang xiềng xích, móng tay cũng đều bị rút hết, trong ngón trỏ bên tay trái còn có một chiếc đinh cắm thật sâu, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay. Nam nhân lại nhìn hai chân, hai chân này sớm đã bị phế đi, mắt cá chân vỡ nát, mười ngón chân mất sáu ngón, còn lại bốn cũng mang hình thù kỳ quái, móng chân đương nhiên cũng bị rút đi.
Cô hồn không rõ vì sao khối thi thể buồn nôn này vẫn còn có người dừng lại tỉ mỉ chơi đùa, thật cẩn thận, sợ làm đau y.
“La Duy…” Nam tử cúi đầu nói ra hai chữ.
Cô hồn đột nhiên phá lên cười, chỉ tiếc người sống không thể nghe được tiếng cười của vong linh. Là tên của y khi còn sống, đã rất nhiều năm không có người nhắc tới, mọi người chỉ biết gọi y là tiện nhân, là tội nô, là lợn, là chó, y cơ hồ quên mất bản thân còn có một cái tên giống con người. “Long Huyền à, Long Huyền, thì ra ngươi còn nhớ rõ cái tên này!” Cô hồn cảm thấy đây là trò cười hài hước nhất thế gian! Y cười đến mức sắp chảy nước mắt, chỉ là, vong linh không có lệ để rơi.
“Gia!” Tướng quân cũng ngồi xổm xuống, người này từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn thi thể một chút nào, chỉ lo lắng nhìn nam tử kia.
“La Duy.” Nam tử nhẹ nhàng gọi, đặt tay trên con mắt phải đang trợn lên, muốn thay y vuốt mắt, chỉ tiếc vô luận hắn cố gắng như thế nào, con mắt ấy cũng vẫn trợn lên, không thể khép lại.
Chết không nhắm mắt, cô hồn biết là mình chết không nhắm mắt .
Một trận gió cuốn những bông tuyết bay tán loạn, tuyết lại rơi.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy mình nhẹ nhàng bay theo cơn gió, thế lực vô hình giam giữ y tan biến, dường như y đã tự do. Cô hồn để mặc kệ gió cuốn đi, y là tội nhân, là linh hồn không có chốn về, chỉ có thể làm một du hồn dã quỷ.
“Bệ hạ!” Bão tuyết nổi lên, khiến cho tầm mắt mê loạn, tướng quân càng nôn nóng: “Nếu bệ hạ thấy y đáng thương, thần sẽ sai người mai táng cho y.”
“Tử Chu, y chết rồi…” Đại Chu Bình Chương đế Long Huyền nói với tướng quân Trữ Phi.
“Bệ hạ!” Tướng quân đỡ hoàng đế đứng lên.
Một thanh niên áo trắng lúc này cưỡi ngựa vọt đến, không để ý Vũ Lâm vệ xung quanh hành lễ với mình, chạy thẳng đến trước thi thể kia.
“Dụ vương gia!” Tướng quân đưa tay muốn ngăn người thanh niên này, lại bị người thanh niên một phen đẩy ngã.
“Sao huynh có thể đối xử với y như vậy?!” Sau khi liếc mắt nhìn thi thể, Dụ vương Long Tường liền chấn động, nhìn về phía huynh trưởng hắn kêu to: “Sao huynh có thể đối xử với y như thế này?! Sao huynh có thể?! Huynh đã vừa lòng chưa?!”
“Không biết.” Hoàng đế trả lời đệ đệ của hắn: “Trẫm không biết.”
2. Trùng sinh Thập Tam tuổi (sống lại tuổi mười ba)
Khi La Duy mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn, y cảm thấy rất kỳ quái, người chết còn có thể cảm giác được đau đớn hay sao? Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán y. La Duy giương mắt nhìn chủ nhân bàn tay, toàn thân liền run rẩy, y nhìn thấy phụ thân mình, phụ thân đã sớm chết đi kia.
“Tỉnh rồi?” Một thanh niên tuấn lãng, làn da rám nắng tiến lại gần, tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Tự làm tự chịu!”
Là Nhị ca, La Duy càng ngạc nhiên hơn, Nhị ca đã bị tên đệ đệ không biết tốt xấu là y hại chết, sao có thể còn sống?
“Đau lắm sao?” Phát hiện La Duy dị thường, La Tri Thu vội quay đầu gọi đại phu bên cạnh.
Đại phu râu tóc bạc phơ đến bắt mạch cho La Duy, đầy vẻ ngưng trọng.
“Ta…” La Duy ép chính mình đừng nổi điên, run rẩy hỏi: “Ta đang ở nơi nào?”
“Ngươi đang ở nhà!” La Tắc vừa thấy đệ đệ này liền nhất thời giận dữ, nói chuyện cũng không thể bày ra vẻ mặt ôn hoà.
La Duy nhìn bốn phía, căn phòng này y nhớ rõ, từng là phòng của y, không chỗ nào không xa hoa, thể hiện sự nông cạn của chủ nhân.
“Ngươi lại muốn làm cái quái gì nữa?” La Tắc tức giận hỏi.
“Ta đã chết…” La Duy tự nói với mình.
“Ngươi đã chết?” La Tắc càng phát hỏa: “Vậy chúng ta ở đây đều là quỷ?”
Trước mắt La Duy lại tối sầm.
“Nó làm sao vậy?” La Tắc thấy tiểu đệ lại thiếp đi, lúc này mới khẩn trương lên, vội hỏi đại phu.
Đại phu thở dài: “Tả tướng.” Gã nói với La Tri Thu: “Tiểu công tử bị nội thương, không dễ khỏi hẳn.”
La Duy lại mê man đến hai ngày sau mới tỉnh lại, lúc này đây canh giữ bên giường y là hai người hầu, Tiểu Tiểu, Thất Tử. La Duy nhớ rõ hai người này cũng đã chết, y nhìn hai người hầu, y chưa từng đối xử tốt với bọn họ, hay nói đúng hơn, tiểu công tử La Duy nhà Tả tướng vốn chưa từng đối xử tốt với ai.
“Ta làm sao vậy?” La Duy hỏi.
Tiểu Tiểu nói: “Công tử bị thương ạ.”
La Duy nâng tay mình lên, hai bàn tay hoàn hảo không thương tổn, “Ta đang ở nơi nào?” Y vẫn hỏi.
Thất Tử nói: “Công tử đang ở trong nhà ạ.”
Bọn họ không dám nhiều lời với La Duy, La Duy là người ương ngạnh, một câu khó nghe là nâng tay đánh, bọn họ rất sợ La Duy.
La Duy ngốc nửa ngày, đột nhiên lại hỏi: “Hiện tại là niên hiệu gì?”
Tiểu Tiểu và Thất Tử liếc nhau, sau đó Tiểu Tiểu đáp lời: “Công tử, hiện tại là Khánh Nguyên năm thứ năm ạ.”
Khánh Nguyên năm thứ năm, Khánh Nguyên năm thứ năm, La Duy định bật dậy, nhưng cơn đau trong ngực khiến y ngã xuống giường. Khánh Nguyên năm thứ năm, là năm y mười ba tuổi, vẫn là Tam công tử nhà Tả tướng, cho đến khi La gia cửa nát nhà tan còn bảy năm nữa. “Khánh Nguyên năm thứ năm?” Giọng La Duy run rẩy.
“Vâng, công tử, là Khánh Nguyên năm thứ năm.” Thất Tử không biết chủ tử đang bị làm sao.
La Duy trố mắt, không nói một lời.
Hai người hầu đợi đã lâu, cũng không nghe La Duy nói thêm gì cả. “Công tử?” Rốt cục Tiểu Tiểu nhịn không được kêu một tiếng.
Hai tay La Duy bưng kín gương mặt, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt theo kẽ tay chảy ra.
“Công tử?” Thất Tử luôn bình tĩnh cũng bắt đầu hoảng sợ, vị chủ tử này chưa từng khóc, hôm nay lại làm sao đây?
La Duy lẳng lặng rơi lệ, vốn tưởng rằng hết thảy đều đã kết thúc, không ngờ rằng ông trời lại cho y một cơ hội nữa, muốn để y sửa chữa sai lầm sao?
“Công tử, trên người vô cùng đau đớn sao?” Thất Tử lại hỏi, thật sự lo lắng .
La Duy lau đi hàng lệ rơi đầy mặt, nhìn hai người hầu cười: “Ta không sao, các ngươi mang đồ ăn lên cho ta đi.”
Tiểu Tiểu và Thất Tử đều ngẩn ngơ, tiểu công tử đã khi nào cười với họ đâu?
“Đi đi.” La Duy nhẹ giọng nói, mang theo vẻ hối lỗi.
Hai người hầu chạy ra ngoài, tiểu công tử từ khi tỉnh lại thật kỳ quái, như là thay đổi thành con người khác vậy.
3. Nghiệt tử ngày trước
La Duy cố gắng ngồi dậy, vai rất đau, nhưng cảm giác đau đớn này đối với người phải chịu mười năm tra tấn như y mà nói, không là cái gì cả. La Duy nhớ rõ năm mười ba tuổi y bị hai vị công tử nhà Phượng Vũ đại tướng quân trả thù, hai người ra sức đánh y, nhị công tử Triệu Quân Nghị khi thấy y có ý đồ bỏ trốn, liền bắn một mũi tên từ phía sau, trực tiếp bắn thủng vai trái y. Không thể trách Triệu thị huynh đệ, là tại La Duy y khinh người quá đáng. Là tại La Duy cậy thế khi dễ anh vợ của Triệu đại công tử, thư sinh thành thật kia bị y đánh ngã xuống đất, hộc máu hôn mê, mà y làm chuyện này chỉ là bởi hôn thê của người kia lọt vào mắt xanh của La tam công tử, một đứa trẻ chỉ mới mười ba, thế nhưng đã biết trêu ghẹo dân nữ bên đường.
La Duy tự giễu lắc đầu, vì cái gì kiếp trước mình lại là một tên khốn kiếp? Chẳng lẽ bởi vì mình sinh ra trong gia tộc quyền quý bậc nhất triều đình? Phụ thân là Tả tướng đương triều, đại ca là đại soái Vân Quan, Nhị ca là Đô Úy đại tướng quân ở kinh thành, mẫu thân cũng là con gái nhà tướng quân, bốn người bác đều là tướng quân uy chấn một phương, còn có cô cô của y, đương triều hoàng hậu La Tri Ý, mọi người đều nói nửa giang sơn Đại Chu này là của La gia.
Nhưng nửa giang sơn này, bảy năm sau lại rơi vào kết cục lụi tàn. Cô cô bị phế hậu vị, tự sát trong lãnh cung. Phụ thân bị biếm làm thứ dân, chết trên đường lưu đày vào Lĩnh Nam. Đại ca chết trận, thi cốt bị quân đội Bắc Yến đạp nát nhừ. Nhị ca vì cứu phụ thân mà liều chết xông vào cung cấm, muốn lấy công chuộc tội xuất chinh Bắc Yến, lại bị cung nhân đầu độc, chết trong quân trướng. Sau đó đế vương nổi giận lôi đình, con trai cô cô là đại hoàng tử Long Ngọc bị biếm vị thái tử, các hoàng tử cô cô sinh ra là tam hoàng tử Long Hành, lục hoàng tử Long Hạo sau khi chết không được phép chôn trong lăng mộ hoàng gia, La gia diệt vong.
“Ngươi phải bảo vệ hai cháu của ngươi!” Đây là lời trăn trối mà mẫu thân trước khi chết để lại cho y. La Duy không muốn rơi vào hồi ức, nhưng không hiểu sao lúc này ký ức lại giống như thủy triều mãnh liệt xô tới, khiến y vô lực ngăn trở. Đến tận một khắc cuối cùng, mẫu thân mới nói cho y, rằng y không phải con cháu La gia, mẫu thân y là tam tiểu thư La gia La Tri Cẩm, người đã mất năm mười sáu tuổi, là bởi khó sinh nên mới sớm qua đời. Không ai biết phụ thân y là ai, người trong La gia chỉ biết là tam tiểu thư năm mười lăm tuổi đã bị người nào đó bắt đi ba tháng, sau khi trở về không lâu liền phát hiện có bầu, đến chết nàng cũng không nói ra nam nhân kia là ai. Đến tận khi đó, La Duy mới biết được, y kỳ thật chỉ là một nghiệt chủng lai lịch không rõ ràng.
Khi đó tân thái tử Long Huyền ra tay cứu y, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người đều biết La Duy yêu Long Huyền, La Duy chính là con chó của thái tử Long Huyền. Khi đó La Duy còn tưởng rằng mặc kệ như thế nào, Long Huyền vẫn sẽ đối xử với y có tình có nghĩa, không uổng công y vì hắn mà phản bội gia tộc, lại không ngờ Long Huyền cứu y, chỉ là vì muốn y phải sống, khiến y sống không bằng chết mà thôi.
Một năm sau, Hưng Võ đế chết bệnh, thái tử Long Huyền kế vị, hiệu là Bình Chương đế. Lúc này La Duy cùng hai đứa cháu chịu khổ một năm trong ngục cuối cùng cũng được nhìn thấy Long Huyền. Vốn mang đầy hy vọng, nhưng không ngờ Long Huyền sau khi nhìn thấy y, lại mắng y bối tổ vong tông, sai người liệt cho y đủ loại tội trạng. La Duy liền bị Long Huyền giam trong cung, trong suốt ba tháng, thị vệ trong cung ai cũng được cưỡi lên thân thể tiểu công tử La gia ngày trước. La Duy muốn chết, nhưng Long Huyền lấy tính mạng hai đứa cháu ra uy hiếp, La Duy đành nhẫn nhục sống tạm bợ. Ba tháng sau, khi đã thương tích đầy mình, hạ thân bị thương nặng tới nỗi không thể đi lại, La Duy bị Long Huyền đưa vào trong quân ngũ, thành một món đồ cho các binh sĩ phát tiết. Hai năm sau, Long Huyền thông báo La gia tạo phản, La Duy mang tội bối tổ vong tông bị lột trần như nhộng, cưỡi ngựa gỗ diễu khắp phố suốt ba ngày. Sau nữa, La Duy bị đưa vào xướng quán, sống không bằng chết tám năm, vốn tưởng rằng mình cam chịu khổ sở để đổi lấy tính mạng hai đứa cháu, không ngờ rằng cuối cùng nghe được tin hai đứa trẻ đã chết bốn năm trước, chết trong cơn hỏa hoạn nơi La phủ hoang phế. Thế mới biết hóa ra bản thân cả đời này chỉ là một trò cười, căn bản không có ý nghĩa gì. Bị xướng quán vứt trước miếu Thành Hoàng, chết trong gió tuyết, phơi thây bảy ngày, kết cục cuối cùng chính là như vậy .
4. Sống lại kiếp này là vì ai?
La Duy đối với mười năm chịu nhục kia không hề oán hận, nghiệt chủng như y xứng đáng chịu tội, chỉ là, trong thiên hạ mỗi người đều có thể làm nhục y, nhưng riêng Long Huyền thì không thể. La Duy đối với tất cả mọi người vô tình vô nghĩa, đối với Long Huyền lại là thật lòng thật dạ, vì Long Huyền, y châm ngòi kế ly gián quan hệ Đế – Hậu, mặc cho Long Huyền cấu kết với thái tử Bắc Yến, cuối cùng khiến đại ca La Khải chết không toàn thây, La gia hủy diệt. Khi đó trong lòng y chỉ có nhị hoàng tử Long Huyền, làm mọi chuyện đều chỉ vì Long Huyền, Long Huyền muốn làm hoàng đế, y liền giúp hắn chiếm được ngai vàng, vì hắn mà diệt trừ hết thảy những kẻ chắn đường, cho dù là thân nhân y cũng không hề hối tiếc.
Làm hết tất cả chuyện xấu xa, chỉ để đổi lấy một câu, nếu ngươi thích nam nhân như vậy, về sau hãy hầu hạ nam nhân cho thật tốt.
“Công tử?” Tiểu Tiểu đã đứng cạnh giường nửa ngày trời, thấy La Duy chỉ ngây ngốc ngồi đấy, không có phản ứng gì, mắt thấy một chén trà nóng đã nguội lạnh, rốt cục nhịn không được to gan mở miệng gọi La Duy.
Giọng Tiểu Tiểu đưa La Duy trở về từ miền ký ức, La Duy cúi đầu uống trà, không nói một lời. Y hại chết tất cả mọi người, vốn không cách nào nhìn thấy họ nữa. Nhớ tới Long Huyền, trái tim y xao động, nhưng kiếp trước là yêu thầm, kiếp này chỉ còn có hận. Nếu ông trời đã cho y cơ hội sửa sai, như vậy nhất định y phải bảo vệ gia tộc mình, đây là mục đích duy nhất. Tội nhân như y không xứng đáng được đền đáp, nhưng người trong nhà y, biết y là nghiệt chủng, lại vẫn coi y như người thân, bọn họ nhất định phải có một cuộc sống yên bình .
Cửa lại bị đẩy ra, phu nhân Tả tướng Phó Hoa đi đến.
“Nương…” La Duy khàn khàn kêu một tiếng.
“Nghe nói ngươi đã tỉnh, trên người còn đau không?” Phó Hoa mặt không chút thay đổi hỏi La Duy.
“Không có việc gì ạ.” La Duy nói. Mẫu thân đối với mình luôn luôn như vậy, y từng lấy việc chọc tức mẫu thân làm vui, y cảm thấy bà chỉ yêu thương đại ca, nhị ca, còn đối với tiểu nhi tử này thì thật lạnh lùng, nhưng hiện tại sẽ không, y không hề có tư cách được phụ nhân cao quý này yêu thương.
“Phụ thân ngươi và nhị ca đều đã vào triều.” Phó Hoa nhìn La Duy từ trên xuống dưới, ngữ khí lãnh đạm nói. Đứa trẻ này là bà một tay nuôi lớn, nhưng bà không cách nào thân cận nó. La Duy năm nay đã mười ba tuổi, Tả tướng phu nhân vẫn không thể lý giải, mười ba năm trước La Tri Cẩm vì cái gì cố ý sinh hạ La Duy.
“Con biết rồi ạ.” La Duy lảng tránh ánh mắt Phó Hoa, chỉ nhẹ giọng đáp lời.
“Lát nữa đại phu sẽ đến xem bệnh cho ngươi.” Phó Hoa tưởng rằng La Duy vẫn muốn làm bà mất mặt, không ngờ hôm nay lại vô cùng thành thật, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì, cuối cùng để lại một câu này rồi đi.
La Duy mê man hơn nửa tháng, lại dưỡng bệnh một tháng trên giường.
La Tri Thu và La Tắc rất ít đến, mỗi lần đến cũng chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, bọn họ cùng La Duy vốn không có chuyện gì để nói. Phó Hoa cũng rất ít đến, về phần phu nhân La Tắc – Hứa Nguyệt Diệu – thì một lần cũng không đến. La Duy cũng không để ý, Hứa Nguyệt Diệu xuất thân bần hàn, La Tắc trong một lần đánh trận bị thương, được nữ thợ săn Hứa Nguyệt Diệu cứu, hai người yêu nhau, kết làm phu thê. Chuyện này vốn là giai thoại, chỉ tiếc kiếp trước La Duy không nghĩ như vậy, y khinh thường nhị tẩu xuất thân thợ săn, ở trong nhà đối với nhị tẩu chỉ có lời lẽ cay nghiệt, chưa từng để nhị tẩu có một ngày bình yên, nhị tẩu không đến thăm y cũng là điều dễ hiểu.
5. Phần thưởng của Long Huyền
La Duy bệnh, Long Huyền phái người đến thăm y, tất nhiên không thiếu lễ vật, còn lệnh người này tiện thể nhắn cho y, nói là hắn thực chướng mắt nhà Phượng Vũ đại tướng quân, nghe vậy La Duy chỉ cười.
Kiếp trước Long Huyền cũng làm như vậy, rồi vì một câu này của hắn, con chó trung thành La Duy liền nhảy xổ ra, nguyện cắn chết Triệu thị huynh đệ không buông, cuối cùng khiến Triệu thị huynh đệ bị đuổi ra khỏi kinh thành, Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên cùng Tả tướng La Tri Thu vốn nhiều năm giao hảo nay trở mặt tuyệt giao, Phượng Vũ đại tướng quân vốn một lòng phò trợ thái tử, cuối cùng trở thành người ủng hộ nhị hoàng tử Long Huyền. Lúc này Long Huyền mười lăm tuổi, đã sớm vì tương lai của mình mà tính kế .
Thái giám trước mặt tất cung tất kính chắp tay đứng thẳng, gã là thái giám Phúc Vận hầu hạ bên cạnh Long Huyền, sau khi Long Huyền đăng cơ, gã trở thành thái giám tổng quản hậu cung. Cũng chính là Phúc Vận mang theo những kinh nghiệm cả đời thái giám, phụ trách điều giáo tiểu công tử La gia phải hầu hạ dưới thân kẻ khác như thế nào, khi ấy vô luận y kêu khóc cầu xin ra sao, Phúc đại tổng quản cũng không cho y có một cơ hội thở dốc, rót thuốc vào miệng y, lần lượt súc ruột, cắm một cây hình cụ thô to vào trong cơ thể y.
“Ta biết rồi.” La Duy cảm thấy buồn nôn, nhưng cố nén lại, chỉ thản nhiên nói với Phúc Vận: “Sau khi hồi cung, thay ta cám ơn nhị điện hạ.”
“Vâng, nô tài đã biết.” Phúc Vận vội vàng nói.
“Đây là phần thưởng của ngươi.” La Duy cầm mấy thỏi bạc đưa cho Phúc Vận.
Phúc Vận sửng sốt, đây là lần đầu tiên La tam công tử thưởng tiền cho gã.
La Duy trưng ra bộ mặt cười, “Vất vả cho ngươi rồi.” Y nói với Phúc Vận. Kinh nghiệm từ kiếp trước cho thấy, nhân vật nhỏ cũng không nên đắc tội .
“Nô tài đa tạ tiểu công tử.” Phúc Vận mặt mày hớn hở nhận tiền thưởng, không chú ý tới một tia âm ngoan lóe lên trong mắt La Duy.
Sau khi Phúc Vận đi khỏi, Thất Tử hỏi La Duy: “Công tử, lễ vật này để chỗ nào ạ?”
La Duy giương mắt nhìn những lễ vật Long Huyền sai Phúc Vận đưa tới, đều là những thứ đồ chơi tinh xảo, kiếp trước La Duy rất thích mấy thứ này: “Ném vào trong kho đi.” La Duy không thèm liếc nhìn đống lễ vật này thêm một lần nào nữa, chỉ phân phó Thất Tử một câu như vậy.
Trong lòng Thất Tử lại nhiều thêm một tầng kinh ngạc, ngày xưa phàm là thứ nhị hoàng tử đưa tới, chủ tử đều xem như bảo bối, không cho ai chạm vào, hôm nay lại không thèm nhìn mà ra lệnh ném vào trong kho.
“Về sau nếu nhị hoàng tử lại phái người đến…” La Duy nghĩ một lát rồi nói với Thất Tử: “Hãy nói ta thân thể không tốt đang nghỉ ngơi, không cần tới gặp ta, thưởng cho chút tiền rồi đuổi về.”
“Vâng!” Thất Tử nói, nó vẫn ước gì chủ tử tránh nhị hoàng tử càng xa càng tốt, người La gia bảo hộ là đại hoàng tử, vốn là tử địch với nhị hoàng tử Liễu quý phi sinh hạ. Thất Tử đi về phía kho, lại nhìn La Duy ngồi ở hành lang đọc sách, chẳng lẽ chủ tử một lần qua quỷ môn quan liền thay đổi tính tình?
La Duy dưỡng bệnh một tháng, đại phu cuối cùng cũng nói có thể ngừng uống thuốc rồi.
Một sáng sớm nào đó, La Duy còn đang trong giấc mộng liền bị Tiểu Tiểu lay tỉnh.
“Làm sao vậy?” Không nổi giận, La Duy chỉ ngái ngủ hỏi một tiếng.
Tiểu Tiểu vốn chuẩn bị tinh thần bị La Duy đánh một trận, giờ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Công tử nhanh dậy đi, tướng gia truyền lời đến, bảo công tử vào cung.”
Nghe nói Hoàng đế triệu La Duy vào cung, Phó Hoa đã nhiều ngày không thấy mặt chạy tới gặp La Duy, “Vào cung đừng nói linh tinh đấy.” Bà cố ý dặn dò La Duy.
“Vâng, con biết rồi ạ.” La Duy hiện giờ đối với Phó Hoa rất cung kính .
Phó Hoa lại nhìn La Duy, La Duy vốn là một đứa trẻ béo tròn, trên mặt đều là thịt, sau khi bị trọng thương lại gầy, gầy vô cùng.
“Nương, sao vậy ạ?” La Duy hỏi Phó Hoa.
“Không, không có gì.” Phó Hoa ngoài miệng nói thế, nhưng lại không thu hồi ánh mắt chằm chằm nhìn La Duy, lúc này bà mới phát hiện La Duy thật giống mẹ đẻ y!
“Con đi đây.” La Duy cung kính cáo biệt Phó Hoa, không để tâm chuyện Phó Hoa cứ nhìn y lâu đến vậy, y biết Phó Hoa sẽ không hại mình. Đăng bởi: admin
/100
|