[Nhất xướng thành danh] là hiện trường trực tiếp, thời gian vừa vặn chọn nghỉ hè, kỳ thu đầu tiên là buổi tối thứ sáu ngày 4 tháng 7, sau khi Cố Di nghe nói thì tự mình mua quần áo cho bọn họ, đề cương luận văn của cô đã làm xong, mặc dù có hai công ty châu báu từng có ý muốn ký hợp đồng với cô nhưng lại chưa ra quyết định chính xác, vừa vặn nghỉ hè có thời gian tới xem Lục Ninh cùng Lục Viễn thi đấu.
Bình đài của thành phố C so ra đương nhiên kém đại ca của truyền thông ti vi là đài Triều đình, nhưng mà sân khấu cũng được coi như số một, những người khác không biết, Lục Ninh lại hiểu được, chỉ vài năm nữa, trong các đài nói chung, sẽ không còn nơi khác có thể cạnh tranh với nơi này, chẳng sợ có tiền như đài Thảo Môi, có thế như đài Hương Tiêu, rốt cuộc cũng so ra kém với Bình đài đại phóng quang thải(1) đầu tiên ở giới giải trí.
Mà tiết mục giải trí Bình đài đặt ở vị trí hàng đầu, chính là bắt đầu từ tuyển tú năm nay, coi như Bình đài cải cách một lần, lại không nghĩ rằng có thể nổi đến loại tình trạng này.
Tiết mục tên là [Nhất xướng thành danh], cái tên xem như tương đối dung tục lại đơn giản, vừa nghe cũng biết là tiết mục thuần ca hát, kỳ thật sau khi tiết mục tuyển tú nhiều đến mức cùng một giám khảo một năm có thể thấy hơn chục lần, tiếp tục quay tiết mục này chưa hẳn là thật tốt, đầu tư không tính lớn, chế tác không đủ hoàn mỹ, một đám thiếu niên thiếu nữ miễn cưỡng chỉ được cho là tiếng ca thanh xuân tịnh lệ dễ nghe ở trên đài ca hát giải trí cho quần chúng, nhưng mà cuộc thi dày đặc lại thêm tuyên truyền, còn sáng tạo ra mánh lới dùng tin ngắn di động, có lẽ là bởi vì trước đó chưa từng có, một kỳ [Nhất xướng thành danh] này hồng đến rối tung rối mù, không nói nổi khắp cả nước, ít nhất hỏi đến tiết mục này, ít có người không biết.
Lục Ninh biết, tuy rằng đến cuối cùng Lục Viễn đoạt quán quân, nhưng những người đứng thứ tự trước mười trong kỳ này sau đều gia nhập giới giải trí, chẳng qua tốt xấu khác nhau mà thôi, có một cô bé không biết đứng thứ năm hay thứ sáu gì đó, trái lại bảy tám năm sau trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đại lục, có gặp mặt Lục Ninh khi đó một lần, trong thời đại ca sĩ đổi mới càng lúc càng nhanh này, cô bé đi được tương đối ổn.
Ngồi trong xe taxi, Lục Ninh tựa trên cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài phố, tốc độ phát triển của Thiên Triều cho tới bây giờ đều làm thế giới kinh dị, điều này cũng thể hiện trên lĩnh vực kiến thiết thành thị, chỉ cần năm năm, rất nhiều nơi, rất nhiều cảnh tượng khác nhau rất lớn, thành phố C hiện tại vẫn chỉ là một tỉnh thành không có gì thu hút mà thôi.
Lục Viễn dù sao cũng không phải người thường, nếu đây thật là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lần đầu tiên lên biểu diễn đâu thể nào trong lòng không sợ hãi, căn bản không thể làm bộ dạng trầm ổn thoải mái đến như vậy, chỉ là, hắn vẫn là lật lời hát, thỉnh thoảng còn ngâm nga một hai câu, lấy thái độ mà nói, vị này đồng dạng là một người tỉ mỉ cẩn thận.
Tâm tính Lục Ninh tương đối vững vàng, đã lên sân khấu nhiều năm như vậy còn khẩn trương thì y sẽ không là Lục Ninh. Trận đấu ngày hôm nay y cùng Lục Viễn hát một ca khúc cũng không quá có danh tiếng, gọi là [Xin chào ngày mai], việc chọn ca khúc này Lục Viễn giao toàn quyền cho Lục Ninh, phương diện này hắn cũng không quá để ý, Lục Ninh không biết Lục Viễn vốn hát cái gì, y chọn bài hát này cũng không tính quá nổi, lại thắng ở lời ca tích cực hướng về phía trước, giai điệu tương đối thoải mái, khó khăn cũng không tính rất cao, năm đó trong quán rượu y thật ra lại rất ít hát các ca khúc loại này, trận đầu chủ yếu là ổn, bài hát loại này tương đối thích hợp tuổi y cùng Lục Viễn.
Những năm này Bình đài còn chưa xây mới, chẳng qua là một tòa nhà mười sáu tầng tại thành thị này cũng coi như cao, vừa xuống xe, y cùng với Lục Viễn đã bị một cô gái tương đối trẻ tuổi kéo đi.
“… Mấy người thật sự là tới quá muộn! Với cái thái độ này còn muốn nổi tiếng à, phi! Nhìn người ta xem, nửa giờ trước cũng đều đã tới! Ai u, giờ này phỏng chừng thầy Trương đã đi rồi, cho các cậu người hóa trang kém cũng đừng có khóc…” Bộ dạng cô gái này không tính khó coi, nói chuyện lại tương đối cay nghiệt, dù sao sau này, ai cũng không thể tưởng được tiết mục này lại nổi đến như vậy, nhi đồng mười mấy tuổi trong mắt các cô chẳng qua là một đám công cụ kiếm tiền cho đài truyền hình mà thôi, cũng không phải ngôi sao chân chính gì, làm gì có bao nhiêu ưu đãi.
Lúc mới bắt đầu Lục Viễn cũng không thèm để ý, về mặt tâm tính hắn và thiếu niên mười mấy tuổi bình thường căn bản không giống, nhưng cô gái này càng nói càng quá phận, phía sau hầu như mang theo mắng chửi, hơn nữa còn phun ra mấy chữ thô tục, Lục Viễn lúc này mới nâng mi, mặt chậm rãi trầm xuống, đôi mắt đen sâu sắc hiện lên màu đỏ sậm nhàn nhạt.
Lục Ninh ngược lại nghe đến cười như không cười, y lăn lộn trong giới này đến mười năm làm sao không biết đạo lý Diêm vương tốt thì tiểu quỷ khó chơi, cô gái này y hoàn toàn không biết, chỉ sợ chính là loại trợ lý nhỏ cấp thấp nhất Bình đài, xem tính cách chanh chua này, sợ là cũng không đi được xa, những kẻ tinh anh trong giới này có rất nhiều, những người chân chính đi được cao phần lớn khéo đưa khéo đẩy, làm cái gì cũng đều mang theo một khuôn mặt tươi cười, ai cũng không đắc tội, nhưng mà, người sống đã lâu, người như vậy ngược lại cũng đã gặp không ít.
Vì thế, Lục Ninh lôi kéo Lục Viễn, “Cô tiếp tục mắng a, mắng lớn tiếng một chút, miệng đầy chữ thô tục, thì ra đây là tố chất của Bình đài! Làm sao vậy, nói là trước 9 giờ đến, hiện tại mới 8 giờ 45 phút, chúng tôi đến muộn sao? Chúng tôi tới lên tiết mục, cũng không phải đưa tới cho cô mắng, cô cho cô là ai!”
Thanh âm của y vừa thúy vừa vang, nơi này vừa vặn là một phòng diễn truyền hậu trường của Bình đài, nhất thời không ít người đều quay đầu ra xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt cô gái kia lập tức xanh mét, cô vốn là thấy đây chỉ là những đứa nhóc choai choai, biết cái gì, thật vất vả được lên ti vi lại còn không thể khách khí một chút, chính mình được sắp xếp tới đón bọn họ, lại có thể làm cho mình đợi dưới mặt trời giữa hè năm sáu phút, lúc này tức giận mới bừng lên, ngày thường tính tình của cô không được tốt lắm, lại thói quen phủng cao thải thấp(2), trong đài cũng có vài người quen mới dám có tin tưởng như vậy mà mắng hai câu, lại không ngờ đứa nhỏ này lại không cho mặt mũi như vậy.
“Tiểu Vương, cô có việc gì sao!”
Thanh âm vang lên, Vương Tĩnh nhất thời giật mình, bởi vì người mở miệng không phải ai khác, chính là phó đạo diễn Kim Đào của [Nhất xướng thành danh].
Vị phó đạo này bình thường tương đối khắc nghiệt, lại không thích cười, trợ lý nhà đài thấy hắn đều có vài phần sợ hãi, Vương Tĩnh cũng không ngoại lệ.
“Phó đạo, hai vị tuyển thủ này tới có chút muộn, tôi lo bọn họ không kịp hóa trang ——” Nghe thanh âm này một chút, vừa ngọt vừa mềm, cùng với bùng nổ thô tục vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.
“Đi xuống! Tiết mục của tôi không cần người bại hoại thanh danh Bình đài như cô! Những đứa nhỏ này đều là tuyển thủ ưu tú, cần mắng cũng không tới phiên cô mắng!” Kim Đào căn bản không để cho cô nói xong đã cắt đứt.
Nhất thời hậu trường nghị luận sôi nổi một mảnh, hiển nhiên lần này, Kim Đào đã định tội Vương Tĩnh rồi.
Lục Ninh lại nở nụ cười, khóe mắt y thấy lúc Kim Đào đi ra, ánh mắt Lục Viễn quỷ dị lóe lóe, chỉ biết hắn dùng thủ đoạn không phải khoa học, thật ra khiến chuẩn bị sau này của mình cũng không kịp dùng.
Y dám nói như vậy đương nhiên là có chuẩn bị ở sau, phải biết rằng, kiếp trước làm “thầy Lục”, tính tình cũng không tốt đi nơi nào, ở trong giới này, ngươi càng là mềm, người ta càng là lòng tham không đáy. Cần cứng rắn, nhưng cũng phải cứng rắn có chừng mực, quá mềm yếu sẽ làm truyền thông không quay ngươi vòng vòng, rất cứng rắn đắc tội với người cũng không được, nghiệp giải trí vốn là ngành sản xuất gặp người ba phần cười, may mà Lục Ninh lăn lộn nhiều năm như vậy nên đã biết nên làm như thế nào vừa không đắc tội người vừa làm cho người ta kính ngươi ba phần, đương nhiên, cái này cũng phải tùy từng người, vị trợ lý nhỏ này hiển nhiên vẫn chưa tới cấp bậc để cho y kiêng dè.
Sắc mặt Vương Tĩnh lúc này mới trắng đi, bị đuổi ra khỏi tổ chế tác [Nhất xướng thành danh], không biết sẽ bị ghẻ lạnh bao lâu, vào nghề hai năm, cô vẫn là lần đầu tiên tham dự tiết mục cỡ lớn như vậy, làm sao cứ như vậy mà đánh mất cơ hội, vội vàng tiến lên hai bước, “Kim phó đạo —— ”
Kim Đào cũng không thèm nhìn tới cô, nhẹ lời nói với Lục Ninh cùng Lục Viễn: “Từ nơi này đi thẳng, gian sau cùng kia chính là phòng hóa trang [Nhất xướng thành danh], đợi lát nữa hát cho tốt!”
“Cám ơn phó đạo.” Lục Ninh lập tức thu liễm bộ dáng miệng lưỡi sắc bén vừa rồi, y rất biết đạo lý chuyển biến tốt lập tức thu tay, dáng vẻ lương thiện thuần nhiên, Lục Viễn cũng nói cảm ơn, cùng Lục Ninh sóng vai rời đi.
Còn kết cục vị Vương Tĩnh kia, bọn họ không có tâm tình đi quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Lục Viễn là một quỷ hút máu, ở nơi này có người nhìn chằm chằm thình lình muốn mạng của hắn là không sai, nhưng không phải người nào cũng đều ức hiếp được, tính tình người này cũng không được tốt lắm, hơn nữa lão đạo sĩ kia gần đây hình như đang tiếp cận bọn họ, lại đến làm người gác cổng tại tiểu khu bọn họ nên khiến tâm tình Lục Viễn càng không xong, Vương Tĩnh này thật đúng là đụng phải họng súng, chẳng thể trách những người khác.
“Tài ăn nói không tệ.” Lục Viễn nói, hắn ngược lại khen ngợi Lục Ninh.
“Cám ơn.” Lục Ninh cũng không chối từ, “Đối Kim Đào như vậy —— sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?”
“Đâu dễ dàng xảy ra vấn đề.” Lục Viễn bĩu môi, “Một chút ám chỉ nho nhỏ mà thôi, ngay cả bản thân ông ta cũng sẽ không phát giác, đây là một trong những năng lực thiên phú của ta, trước kia chỉ có thể dùng để xin phép.”
Ừ, dùng lúc muốn trốn học, chẳng trách đến nay Lục Viễn xin phép luôn một đường đèn xanh, không chỉ bởi vì thành tích của hắn tốt, còn có nguyên nhân như vậy ở bên trong.
Lục Ninh giật mình, Lục Viễn mắt lé liếc y, cong cong khóe môi, không hề nói cái gì, chỉ đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Lấy thân phận bọn họ hiện tại, đương nhiên là dùng là một gian phòng hóa trang lớn, vốn là một nơi tương đối rộng mở, bốn bên sắp xếp gương hóa trang đến chỉnh chỉnh tề tề, người ở đây rất nhiều, lại là mùa hè, nhất thời có vẻ chật chội, hơn nữa thật ồn ào.
Người tham gia [Nhất xướng thành danh] đều là người trẻ tuổi trên mười lắm dưới dưới, Lục Ninh cùng Lục Viễn xem như tương đối nhỏ tuổi, chẳng qua, ít tuổi nhất là một cô bé vừa qua tuổi mười lăm, phần lớn vẫn là tập trung ở hai mươi tuổi, người trẻ tuổi càng nhiều đương nhiên càng dễ dàng ầm ĩ, lúc này mọi người còn hoàn toàn không giống những tuyển thủ hậu kỳ có ý thức cạnh tranh, hơn trăm người trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ, đây tuyệt đối là thanh xuân dạt dào hoạt bát náo nhiệt, một đám cười đến mặt mày cong cong, hoá trang cũng không bình tĩnh, khiến cho thợ trang điểm trẻ tuổi không áp chế được này cũng tương đối bất đắc dĩ.
Trong phòng hóa trang này tuy có hai máy điều hòa khá lớn, nhưng bởi vì rất nhiều người, vừa vào cửa vẫn có một luồng không khí nóng đập vào mặt mà đến.
Trận đấu vòng loại mọi người vẫn mặc trang phục của mình, nói là hoá trang chẳng qua cũng chỉ là thiếu nữ điểm chút phấn, tô chút son môi mà thôi, dù sao nhiều người như vậy, mấy thợ trang điểm này cũng không làm được hết, càng về sau người càng ít, phương diện trang phục hoá trang mới có thể càng ngày càng tỉ mỉ.
Nhưng mà, là nam giới, Lục Ninh cũng không có để ý gì đến điều này, trụ cột của y và Lục Viễn đặt ở đó, cho dù hiện tại lập tức lên sân khấu, y và Lục Viễn vẫn có thể trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Trên thực tế hai người bọn họ vừa vào cửa, bên trong nháy mắt liền yên tĩnh, Trung Quốc thiếu cái gì cũng không thiếu người, mảnh đất đại lục này, tuấn nam mỹ nữ nhiều ra từ dân gian, người ngoại hình xinh đẹp trong tuyển tú lần này không coi là ít, nhưng đẹp đến trình độ Lục Ninh Lục Viễn, ngược lại thật sự ít.
Một người dễ nhìn đã đủ để làm cho người ta nhìn chăm chú, lại xuất hiện một hiệu quả sẽ gấp đôi, nhưng không phải chỉ đơn giản là một thêm một bằng hai như vậy, người có bộ dạng đẹp trai thì nhiều, nhưng song sinh bộ dạng đẹp không có mấy, huống chi là đẹp đến tiêu chuẩn này.
Cho nên đến cuối cùng, Lục Ninh cùng Lục Viễn cũng không cho những thợ trang điểm đó làm bất cứ cái gì trên mặt mình, làn da bọn họ đủ tốt, Lục Viễn hắn không phải người, làn da mịn đến không thấy lỗ chân lông, hơn nữa tương đối trắng, gần như được xưng tụng không hề tì vết, Lục Ninh —— y thì lại càng không phải người … thân thể do số liệu thực thể hóa ra, có thể có tì vết liền có quỷ.
Rút thăm, bọn họ là số mười bảy, dãy số này cũng bình thường, trận đầu là một trăm vào hai mươi, tổng cộng có đến số một trăm cơ, rút phải số rất sau không tốt, bởi vì giám khảo đều đã xem mệt, rất trước cũng không tốt, vài người đầu tiên phỏng chừng giám khảo cần nghiêm khắc một chút, tương đối khó lấy được đèn xanh thông qua.
Nhưng mà tất cả mọi người là nghiệp dư, Lục Ninh vẫn tương đối có tự tin với trận đầu này.
Sân khấu không tính lớn, lấy thực lực Bình đài mà nói, thế này đã là hoa lệ hết mức, ánh sáng rất đủ, tỷ như cô bé xếp thứ mười sáu kia vừa lên sân khấu thấy ánh đèn này ban đầu cũng có chút luống cuống, Lục Ninh rõ ràng nghe được đoạn thứ nhất cô hát lệch vài âm, đến đoạn hai mới ổn định.
Trong lòng Lục Ninh cũng có chút phức tạp, kiếp trước hát mười năm cũng chưa nổi tiếng, ngược lại là đóng phim lập tức nổi, đời này lại muốn cất bước từ ca hát.
Nhân viên công tác đem micro nhét vào trong tay y, nghe được Lục Viễn bên cạnh hít vào một hơi thật sâu, Lục Ninh cười như không cười nhìn về phía hắn, “Căng thẳng?”
“Mới không có!” Lục Viễn phản bác.
Lục Ninh cong lên khóe môi, “Chúng ta đi.”
Lục Viễn lại ở tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, không vì cái gì khác, người trước mắt này rõ ràng có khuôn mặt cũng giống như mình, mấy ngày nay ở chung nên cũng có chút hiểu biết tính nết của y, Lục Ninh người này khiêm tốn giản dị, phần lớn thời gian đều tương đối trầm mặc, nhưng mà khí chất lại rất ôn hòa, ở bên cạnh y vẫn là rất thoải mái, nhưng hiện tại có cái gì đó nháy mắt trở nên không giống với lúc trước, y là thật sự tự tin, bất luận thần thái hay dáng vẻ đều không thể xoi mói, ngay cả độ cong nụ cười cũng xinh đẹp như vậy, ánh mắt của y sáng ngời ——
Giống như cả người đều đang sáng lên.
.
(1) Tỏa ánh sáng mạnh, ý chỉ đạt thành tích tốt trong công việc
(2) Nịnh nọt kẻ quyền thế, bắt nạt kẻ yếu đuối
Bình đài của thành phố C so ra đương nhiên kém đại ca của truyền thông ti vi là đài Triều đình, nhưng mà sân khấu cũng được coi như số một, những người khác không biết, Lục Ninh lại hiểu được, chỉ vài năm nữa, trong các đài nói chung, sẽ không còn nơi khác có thể cạnh tranh với nơi này, chẳng sợ có tiền như đài Thảo Môi, có thế như đài Hương Tiêu, rốt cuộc cũng so ra kém với Bình đài đại phóng quang thải(1) đầu tiên ở giới giải trí.
Mà tiết mục giải trí Bình đài đặt ở vị trí hàng đầu, chính là bắt đầu từ tuyển tú năm nay, coi như Bình đài cải cách một lần, lại không nghĩ rằng có thể nổi đến loại tình trạng này.
Tiết mục tên là [Nhất xướng thành danh], cái tên xem như tương đối dung tục lại đơn giản, vừa nghe cũng biết là tiết mục thuần ca hát, kỳ thật sau khi tiết mục tuyển tú nhiều đến mức cùng một giám khảo một năm có thể thấy hơn chục lần, tiếp tục quay tiết mục này chưa hẳn là thật tốt, đầu tư không tính lớn, chế tác không đủ hoàn mỹ, một đám thiếu niên thiếu nữ miễn cưỡng chỉ được cho là tiếng ca thanh xuân tịnh lệ dễ nghe ở trên đài ca hát giải trí cho quần chúng, nhưng mà cuộc thi dày đặc lại thêm tuyên truyền, còn sáng tạo ra mánh lới dùng tin ngắn di động, có lẽ là bởi vì trước đó chưa từng có, một kỳ [Nhất xướng thành danh] này hồng đến rối tung rối mù, không nói nổi khắp cả nước, ít nhất hỏi đến tiết mục này, ít có người không biết.
Lục Ninh biết, tuy rằng đến cuối cùng Lục Viễn đoạt quán quân, nhưng những người đứng thứ tự trước mười trong kỳ này sau đều gia nhập giới giải trí, chẳng qua tốt xấu khác nhau mà thôi, có một cô bé không biết đứng thứ năm hay thứ sáu gì đó, trái lại bảy tám năm sau trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đại lục, có gặp mặt Lục Ninh khi đó một lần, trong thời đại ca sĩ đổi mới càng lúc càng nhanh này, cô bé đi được tương đối ổn.
Ngồi trong xe taxi, Lục Ninh tựa trên cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài phố, tốc độ phát triển của Thiên Triều cho tới bây giờ đều làm thế giới kinh dị, điều này cũng thể hiện trên lĩnh vực kiến thiết thành thị, chỉ cần năm năm, rất nhiều nơi, rất nhiều cảnh tượng khác nhau rất lớn, thành phố C hiện tại vẫn chỉ là một tỉnh thành không có gì thu hút mà thôi.
Lục Viễn dù sao cũng không phải người thường, nếu đây thật là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lần đầu tiên lên biểu diễn đâu thể nào trong lòng không sợ hãi, căn bản không thể làm bộ dạng trầm ổn thoải mái đến như vậy, chỉ là, hắn vẫn là lật lời hát, thỉnh thoảng còn ngâm nga một hai câu, lấy thái độ mà nói, vị này đồng dạng là một người tỉ mỉ cẩn thận.
Tâm tính Lục Ninh tương đối vững vàng, đã lên sân khấu nhiều năm như vậy còn khẩn trương thì y sẽ không là Lục Ninh. Trận đấu ngày hôm nay y cùng Lục Viễn hát một ca khúc cũng không quá có danh tiếng, gọi là [Xin chào ngày mai], việc chọn ca khúc này Lục Viễn giao toàn quyền cho Lục Ninh, phương diện này hắn cũng không quá để ý, Lục Ninh không biết Lục Viễn vốn hát cái gì, y chọn bài hát này cũng không tính quá nổi, lại thắng ở lời ca tích cực hướng về phía trước, giai điệu tương đối thoải mái, khó khăn cũng không tính rất cao, năm đó trong quán rượu y thật ra lại rất ít hát các ca khúc loại này, trận đầu chủ yếu là ổn, bài hát loại này tương đối thích hợp tuổi y cùng Lục Viễn.
Những năm này Bình đài còn chưa xây mới, chẳng qua là một tòa nhà mười sáu tầng tại thành thị này cũng coi như cao, vừa xuống xe, y cùng với Lục Viễn đã bị một cô gái tương đối trẻ tuổi kéo đi.
“… Mấy người thật sự là tới quá muộn! Với cái thái độ này còn muốn nổi tiếng à, phi! Nhìn người ta xem, nửa giờ trước cũng đều đã tới! Ai u, giờ này phỏng chừng thầy Trương đã đi rồi, cho các cậu người hóa trang kém cũng đừng có khóc…” Bộ dạng cô gái này không tính khó coi, nói chuyện lại tương đối cay nghiệt, dù sao sau này, ai cũng không thể tưởng được tiết mục này lại nổi đến như vậy, nhi đồng mười mấy tuổi trong mắt các cô chẳng qua là một đám công cụ kiếm tiền cho đài truyền hình mà thôi, cũng không phải ngôi sao chân chính gì, làm gì có bao nhiêu ưu đãi.
Lúc mới bắt đầu Lục Viễn cũng không thèm để ý, về mặt tâm tính hắn và thiếu niên mười mấy tuổi bình thường căn bản không giống, nhưng cô gái này càng nói càng quá phận, phía sau hầu như mang theo mắng chửi, hơn nữa còn phun ra mấy chữ thô tục, Lục Viễn lúc này mới nâng mi, mặt chậm rãi trầm xuống, đôi mắt đen sâu sắc hiện lên màu đỏ sậm nhàn nhạt.
Lục Ninh ngược lại nghe đến cười như không cười, y lăn lộn trong giới này đến mười năm làm sao không biết đạo lý Diêm vương tốt thì tiểu quỷ khó chơi, cô gái này y hoàn toàn không biết, chỉ sợ chính là loại trợ lý nhỏ cấp thấp nhất Bình đài, xem tính cách chanh chua này, sợ là cũng không đi được xa, những kẻ tinh anh trong giới này có rất nhiều, những người chân chính đi được cao phần lớn khéo đưa khéo đẩy, làm cái gì cũng đều mang theo một khuôn mặt tươi cười, ai cũng không đắc tội, nhưng mà, người sống đã lâu, người như vậy ngược lại cũng đã gặp không ít.
Vì thế, Lục Ninh lôi kéo Lục Viễn, “Cô tiếp tục mắng a, mắng lớn tiếng một chút, miệng đầy chữ thô tục, thì ra đây là tố chất của Bình đài! Làm sao vậy, nói là trước 9 giờ đến, hiện tại mới 8 giờ 45 phút, chúng tôi đến muộn sao? Chúng tôi tới lên tiết mục, cũng không phải đưa tới cho cô mắng, cô cho cô là ai!”
Thanh âm của y vừa thúy vừa vang, nơi này vừa vặn là một phòng diễn truyền hậu trường của Bình đài, nhất thời không ít người đều quay đầu ra xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt cô gái kia lập tức xanh mét, cô vốn là thấy đây chỉ là những đứa nhóc choai choai, biết cái gì, thật vất vả được lên ti vi lại còn không thể khách khí một chút, chính mình được sắp xếp tới đón bọn họ, lại có thể làm cho mình đợi dưới mặt trời giữa hè năm sáu phút, lúc này tức giận mới bừng lên, ngày thường tính tình của cô không được tốt lắm, lại thói quen phủng cao thải thấp(2), trong đài cũng có vài người quen mới dám có tin tưởng như vậy mà mắng hai câu, lại không ngờ đứa nhỏ này lại không cho mặt mũi như vậy.
“Tiểu Vương, cô có việc gì sao!”
Thanh âm vang lên, Vương Tĩnh nhất thời giật mình, bởi vì người mở miệng không phải ai khác, chính là phó đạo diễn Kim Đào của [Nhất xướng thành danh].
Vị phó đạo này bình thường tương đối khắc nghiệt, lại không thích cười, trợ lý nhà đài thấy hắn đều có vài phần sợ hãi, Vương Tĩnh cũng không ngoại lệ.
“Phó đạo, hai vị tuyển thủ này tới có chút muộn, tôi lo bọn họ không kịp hóa trang ——” Nghe thanh âm này một chút, vừa ngọt vừa mềm, cùng với bùng nổ thô tục vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.
“Đi xuống! Tiết mục của tôi không cần người bại hoại thanh danh Bình đài như cô! Những đứa nhỏ này đều là tuyển thủ ưu tú, cần mắng cũng không tới phiên cô mắng!” Kim Đào căn bản không để cho cô nói xong đã cắt đứt.
Nhất thời hậu trường nghị luận sôi nổi một mảnh, hiển nhiên lần này, Kim Đào đã định tội Vương Tĩnh rồi.
Lục Ninh lại nở nụ cười, khóe mắt y thấy lúc Kim Đào đi ra, ánh mắt Lục Viễn quỷ dị lóe lóe, chỉ biết hắn dùng thủ đoạn không phải khoa học, thật ra khiến chuẩn bị sau này của mình cũng không kịp dùng.
Y dám nói như vậy đương nhiên là có chuẩn bị ở sau, phải biết rằng, kiếp trước làm “thầy Lục”, tính tình cũng không tốt đi nơi nào, ở trong giới này, ngươi càng là mềm, người ta càng là lòng tham không đáy. Cần cứng rắn, nhưng cũng phải cứng rắn có chừng mực, quá mềm yếu sẽ làm truyền thông không quay ngươi vòng vòng, rất cứng rắn đắc tội với người cũng không được, nghiệp giải trí vốn là ngành sản xuất gặp người ba phần cười, may mà Lục Ninh lăn lộn nhiều năm như vậy nên đã biết nên làm như thế nào vừa không đắc tội người vừa làm cho người ta kính ngươi ba phần, đương nhiên, cái này cũng phải tùy từng người, vị trợ lý nhỏ này hiển nhiên vẫn chưa tới cấp bậc để cho y kiêng dè.
Sắc mặt Vương Tĩnh lúc này mới trắng đi, bị đuổi ra khỏi tổ chế tác [Nhất xướng thành danh], không biết sẽ bị ghẻ lạnh bao lâu, vào nghề hai năm, cô vẫn là lần đầu tiên tham dự tiết mục cỡ lớn như vậy, làm sao cứ như vậy mà đánh mất cơ hội, vội vàng tiến lên hai bước, “Kim phó đạo —— ”
Kim Đào cũng không thèm nhìn tới cô, nhẹ lời nói với Lục Ninh cùng Lục Viễn: “Từ nơi này đi thẳng, gian sau cùng kia chính là phòng hóa trang [Nhất xướng thành danh], đợi lát nữa hát cho tốt!”
“Cám ơn phó đạo.” Lục Ninh lập tức thu liễm bộ dáng miệng lưỡi sắc bén vừa rồi, y rất biết đạo lý chuyển biến tốt lập tức thu tay, dáng vẻ lương thiện thuần nhiên, Lục Viễn cũng nói cảm ơn, cùng Lục Ninh sóng vai rời đi.
Còn kết cục vị Vương Tĩnh kia, bọn họ không có tâm tình đi quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Lục Viễn là một quỷ hút máu, ở nơi này có người nhìn chằm chằm thình lình muốn mạng của hắn là không sai, nhưng không phải người nào cũng đều ức hiếp được, tính tình người này cũng không được tốt lắm, hơn nữa lão đạo sĩ kia gần đây hình như đang tiếp cận bọn họ, lại đến làm người gác cổng tại tiểu khu bọn họ nên khiến tâm tình Lục Viễn càng không xong, Vương Tĩnh này thật đúng là đụng phải họng súng, chẳng thể trách những người khác.
“Tài ăn nói không tệ.” Lục Viễn nói, hắn ngược lại khen ngợi Lục Ninh.
“Cám ơn.” Lục Ninh cũng không chối từ, “Đối Kim Đào như vậy —— sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?”
“Đâu dễ dàng xảy ra vấn đề.” Lục Viễn bĩu môi, “Một chút ám chỉ nho nhỏ mà thôi, ngay cả bản thân ông ta cũng sẽ không phát giác, đây là một trong những năng lực thiên phú của ta, trước kia chỉ có thể dùng để xin phép.”
Ừ, dùng lúc muốn trốn học, chẳng trách đến nay Lục Viễn xin phép luôn một đường đèn xanh, không chỉ bởi vì thành tích của hắn tốt, còn có nguyên nhân như vậy ở bên trong.
Lục Ninh giật mình, Lục Viễn mắt lé liếc y, cong cong khóe môi, không hề nói cái gì, chỉ đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Lấy thân phận bọn họ hiện tại, đương nhiên là dùng là một gian phòng hóa trang lớn, vốn là một nơi tương đối rộng mở, bốn bên sắp xếp gương hóa trang đến chỉnh chỉnh tề tề, người ở đây rất nhiều, lại là mùa hè, nhất thời có vẻ chật chội, hơn nữa thật ồn ào.
Người tham gia [Nhất xướng thành danh] đều là người trẻ tuổi trên mười lắm dưới dưới, Lục Ninh cùng Lục Viễn xem như tương đối nhỏ tuổi, chẳng qua, ít tuổi nhất là một cô bé vừa qua tuổi mười lăm, phần lớn vẫn là tập trung ở hai mươi tuổi, người trẻ tuổi càng nhiều đương nhiên càng dễ dàng ầm ĩ, lúc này mọi người còn hoàn toàn không giống những tuyển thủ hậu kỳ có ý thức cạnh tranh, hơn trăm người trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ, đây tuyệt đối là thanh xuân dạt dào hoạt bát náo nhiệt, một đám cười đến mặt mày cong cong, hoá trang cũng không bình tĩnh, khiến cho thợ trang điểm trẻ tuổi không áp chế được này cũng tương đối bất đắc dĩ.
Trong phòng hóa trang này tuy có hai máy điều hòa khá lớn, nhưng bởi vì rất nhiều người, vừa vào cửa vẫn có một luồng không khí nóng đập vào mặt mà đến.
Trận đấu vòng loại mọi người vẫn mặc trang phục của mình, nói là hoá trang chẳng qua cũng chỉ là thiếu nữ điểm chút phấn, tô chút son môi mà thôi, dù sao nhiều người như vậy, mấy thợ trang điểm này cũng không làm được hết, càng về sau người càng ít, phương diện trang phục hoá trang mới có thể càng ngày càng tỉ mỉ.
Nhưng mà, là nam giới, Lục Ninh cũng không có để ý gì đến điều này, trụ cột của y và Lục Viễn đặt ở đó, cho dù hiện tại lập tức lên sân khấu, y và Lục Viễn vẫn có thể trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Trên thực tế hai người bọn họ vừa vào cửa, bên trong nháy mắt liền yên tĩnh, Trung Quốc thiếu cái gì cũng không thiếu người, mảnh đất đại lục này, tuấn nam mỹ nữ nhiều ra từ dân gian, người ngoại hình xinh đẹp trong tuyển tú lần này không coi là ít, nhưng đẹp đến trình độ Lục Ninh Lục Viễn, ngược lại thật sự ít.
Một người dễ nhìn đã đủ để làm cho người ta nhìn chăm chú, lại xuất hiện một hiệu quả sẽ gấp đôi, nhưng không phải chỉ đơn giản là một thêm một bằng hai như vậy, người có bộ dạng đẹp trai thì nhiều, nhưng song sinh bộ dạng đẹp không có mấy, huống chi là đẹp đến tiêu chuẩn này.
Cho nên đến cuối cùng, Lục Ninh cùng Lục Viễn cũng không cho những thợ trang điểm đó làm bất cứ cái gì trên mặt mình, làn da bọn họ đủ tốt, Lục Viễn hắn không phải người, làn da mịn đến không thấy lỗ chân lông, hơn nữa tương đối trắng, gần như được xưng tụng không hề tì vết, Lục Ninh —— y thì lại càng không phải người … thân thể do số liệu thực thể hóa ra, có thể có tì vết liền có quỷ.
Rút thăm, bọn họ là số mười bảy, dãy số này cũng bình thường, trận đầu là một trăm vào hai mươi, tổng cộng có đến số một trăm cơ, rút phải số rất sau không tốt, bởi vì giám khảo đều đã xem mệt, rất trước cũng không tốt, vài người đầu tiên phỏng chừng giám khảo cần nghiêm khắc một chút, tương đối khó lấy được đèn xanh thông qua.
Nhưng mà tất cả mọi người là nghiệp dư, Lục Ninh vẫn tương đối có tự tin với trận đầu này.
Sân khấu không tính lớn, lấy thực lực Bình đài mà nói, thế này đã là hoa lệ hết mức, ánh sáng rất đủ, tỷ như cô bé xếp thứ mười sáu kia vừa lên sân khấu thấy ánh đèn này ban đầu cũng có chút luống cuống, Lục Ninh rõ ràng nghe được đoạn thứ nhất cô hát lệch vài âm, đến đoạn hai mới ổn định.
Trong lòng Lục Ninh cũng có chút phức tạp, kiếp trước hát mười năm cũng chưa nổi tiếng, ngược lại là đóng phim lập tức nổi, đời này lại muốn cất bước từ ca hát.
Nhân viên công tác đem micro nhét vào trong tay y, nghe được Lục Viễn bên cạnh hít vào một hơi thật sâu, Lục Ninh cười như không cười nhìn về phía hắn, “Căng thẳng?”
“Mới không có!” Lục Viễn phản bác.
Lục Ninh cong lên khóe môi, “Chúng ta đi.”
Lục Viễn lại ở tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, không vì cái gì khác, người trước mắt này rõ ràng có khuôn mặt cũng giống như mình, mấy ngày nay ở chung nên cũng có chút hiểu biết tính nết của y, Lục Ninh người này khiêm tốn giản dị, phần lớn thời gian đều tương đối trầm mặc, nhưng mà khí chất lại rất ôn hòa, ở bên cạnh y vẫn là rất thoải mái, nhưng hiện tại có cái gì đó nháy mắt trở nên không giống với lúc trước, y là thật sự tự tin, bất luận thần thái hay dáng vẻ đều không thể xoi mói, ngay cả độ cong nụ cười cũng xinh đẹp như vậy, ánh mắt của y sáng ngời ——
Giống như cả người đều đang sáng lên.
.
(1) Tỏa ánh sáng mạnh, ý chỉ đạt thành tích tốt trong công việc
(2) Nịnh nọt kẻ quyền thế, bắt nạt kẻ yếu đuối
/92
|