" Ngươi..."_ Chỉ trệ ra chốc lát, Diệp Cảnh Thu đã lập tức hiểu rõ, mi tâm tràn đầy phẫn nộ cùng kinh ngạc _"Ngươi hại ta..."
" Là ngươi muốn hại ta trước."_ Tô Dư nhạt nhìn nàng ta _" Cho dù những người gỗ kia không phải do ta sắp đặt thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm, ngươi dám nói mình hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện nguyền rủa ta không?"
_______________________________________
Chuyện khiến hậu cung khiếp sợ vừa qua, thậm chí còn là án vu cổ liên lụy đền tiền triều, thế nhưng lại bắt đầu từ hai con chồn nhỏ.
Mấy ngày trước khí trời còn chưa quá lạnh, hai tiểu gia hỏa kia rất hay chạy ra ngoài chơi. Tô Dư đối với lần này có chút đau đầu, bởi bọn chúng mỗi lần ra ngoài đều đi rất lâu, hơn nữa còn mang những món đồ không giải thích được trở về, sau đó giấu trong Khinh Lê cung, khiến thu thập lại có chút phiền phức.
Thậm chí có lúc còn làm như hiến vật quý, đem đồ tìm thấy "dâng tặng" Tô Dư -- lúc Phi Ngư ngậm một con chuột chết đến trước mặt Tô Dư, Tô Dư cơ hồ bị hù dọa đến lật đổ cả bàn trà. Chờ cung nhân đem con chuột kia thu thập, Tô Dư vẫn còn vuốt ngực nhuận khí nửa ngày, giận dữ mắng Phi Ngư:" Bắt chó đi cày đã là xen vào việc người khác! Con chồn tuyết ngươi xem náo nhiệt cái gì!"
Lúc đó Phi Ngư nhìn nàng, vẻ mặt ủy khuất.
Lại trôi qua vài ngày, lúc Nhàn Phi đang ở hậu viện Đức Dung điện cùng nàng thưởng trà, Cá Bột liền nhảy lên bàn đá.
Tô Dư trong nháy mắt cảm thấy...Cá Bột ngươi cũng đừng ném chuột chết đến trước mặt Nhàn Phi đấy.
Cũng may, Cá Bột vừa hé miệng, chỉ có một ống gỗ cuộn chỉ rơi xuống. Trên ống có khắc văn tự cùng đồ án, bên ngoài được sơn đen, nhìn qua rất tinh xảo. Tô Dư nhất thời hiếu kỳ cầm lên xem, cầm ở trong tay nhìn một vòng, cảm thấy mấy năm nay mình sống thật quá vô dụng -- đến nửa chữ khắc trên ống cũng nhìn không ra.
Nhìn qua rõ ràng là chữ Hán, ít nhất bộ dạng rất giống chữ Hán.
Nhàn Phi ngồi đối diện nàng thế nhưng lại có chút sợ hãi, đưa mắt nhìn hồi lâu mới vươn tay ra:" Tỷ tỷ, cho ta xem một chút."
Nàng liền đưa ống gỗ cho Nhàn Phi, Nhàn Phi tự định giá thật lâu, chốc lát sau nói:" Tỷ tỷ đi theo ta."
Sau đó nàng liền theo Nhàn Phi đến Nguyệt Vi cung, trực tiếp đi đến thư phòng. Nhàn Phi nổi danh thích sách trong cung, không chỉ các thi từ ca phú cô gái bình thường yêu thích, mà cả các loại liêu trai chí dị nàng cũng thích xem qua. Hoàng đế đối với việc này cũng không quản, chỉ cần không phải sách liên quan đến chính sự, những loại khác cứ tùy ý.
Thư phòng của Nhàn Phi vì vậy lớn gấp đôi thư phòng các phi tần khác. Chỉ thấy Nhàn Phi bình lui một đám cung nhân, sau đó chính mình liền đi đến giá sách lục tìm một hồi, hết tìm lại tìm, cuối cùng cũng lấy ra được 1 quyển sách da cừu. Vừa nhìn, liền khẽ mỉm cười, đưa cho Tô Dư:" Chính là cái này."
Tô Dư đem quyển da cừu mở ra, liền nhìn thấy trong đó vẽ một bức họa, bên cạnh còn có đánh dấu. Nhất thời chưa kịp nhìn kỹ là đánh dấu gì, ánh mắt đã bị hình vẽ trong sách hấp dẫn -- họa tiết của bức tranh này, cùng thứ nàng cầm trên tay giống nhau như đúc.
Liếc mắt sang đánh dấu bên cạnh, sắc mặt Tô Dư lập tức tái đi:" Đây là..."
" Trong cung có người hạ cổ."_ Thanh âm Nhàn Phi tuy run rẩy nhưng không mất đi sự chắc chắn bên trong _"Đây có lẽ là vô tình để lại, thứ này vốn là để vu giả (*) mang đi hạ cổ."_ Ánh mắt Nhàn Phi dừng lại trên ống gỗ nàng cầm trên tay _" Đã được bịt miệng, xem ra bên trong có chứa vật."
(*) Vu giả: người làm vu thuật.
" Vật gì?"_ Tô Dư thắc mắc.
"... Ta làm sao biết?"_ Nhàn Phi bất mãn liếc xéo nàng một cái _" Bất quá chỉ xem hai cuốn sách để giải trí, ngươi liền coi ta thành vu giả à?"
Tô Dư thấy vậy liền muốn mở ra nhìn một chút, nhưng lập tức bị Nhàn Phi ngăn cản, Nhàn Phi nói:" Ta cũng không biết bên trong có gì, nếu như đụng phải thứ không sạch sẽ...thì làm sao?"
Các nàng ai cũng không hiểu những thứ tà thuật này, tốt nhất không nên vội vàng chạm đến cho thỏa đáng.
Vì vậy việc này liền giao cho Nhàn Phi, để nàng tìm cách đem thứ này ra ngoài cung nhờ người mở ra. Nhàn Phi cũng không dám trì hoãn, ngày kế đã cho hoạn quan xuất cung. Hoạn quan này cũng rất biết chừng mực, sau khi tìm được đạo nhân dân gian nhờ mở ống gỗ ra, xác nhận không có gì đáng ngại liền trực tiếp mang về cung, chính mình cũng không xem bên trong có gì, chỉ biết trong đó là một cuộn giấy.
Giao lại trong tay Nhàn Phi, Nhàn Phi có chút nghi hoặc xen lẫn hưng phấn mà nhìn cuộn giấy kia, sau đó liền tò mò mở ra xem, nhất thời toàn thân rét run.
Thứ được viết trên đó chính là bát tự của Tô Dư.
" Nhanh đi thỉnh Sung Nghi đến."_ Lòng tràn đầy sợ hãi, Nhàn Phi không kìm được run rẩy, ngoài nói 6 chữ này ra cũng không biết nói gì thêm.
Hôm đó nàng còn chưa nói với Tô Dư, đây là tà thuật phía tây Kỳ Xuyên. Bởi vì Kỳ Xuyên cùng Cận Nghiêng thân cận, rất nhiều vu giả đã đem tà thuật hai miền kết hợp với nhau, truyền thuyết âm độc cực kỳ.
Cụ thể có bao nhiêu âm độc Nhàn Phi cũng chưa từng thấy qua, nhưng dám sử dụng thủ đoạn như thế, có thể thấy được tâm của người này đủ ngoan.
_______________________________________
Có khi không biết liền không sợ. Tô Dư chưa từng biết đến những món bàng môn tà đạo thế này, ngược lại so với Nhàn Phi trấn tĩnh hơn nhiều. Trầm ngâm nhìn mẫu giấy ghi bát tự của mình hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:" Trong cung xưa nay kiêng kị những thứ này, cho dù là ai muốn hạ cổ, cũng không thể nhờ cung nhân giúp đỡ, nhất định phải tìm một vu giả vào cung. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, tra rõ vu giả này, như vậy liền biết được người kia là ai."
Quả nhiên rất nhanh liền tra ra manh mối. Diệp Phi từ lúc bị biếm vào lãnh cung thân thể liền khó chịu, vốn đã có y nữ chiếu cố, nhưng vẫn không khá lên được, vì thế Diệp gia liền đặc biệt mời y nữ đến cho nàng ta. Dù sao cũng là thế gia làm quan nhiều năm trong triều, muốn xem bệnh cho nữ nhi, hoàng đế cũng không tiện cự tuyệt.
Ngược lại cũng không thể nói y nữ này là vu giả được, đây chỉ là phỏng đoán của Tô Dư, nàng cảm thấy không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhờ Tề Mi đại trưởng công chúa làm một chuyện to gan như vậy.
Đặc biệt phái Chiết Chi đến phủ đại trưởng công chúa cầu kiến, Chiết Chi sau khi trở về liền nói:" Đại trưởng công chúa sững sốt nửa ngày, nói sẽ đáp lời nương nương sau."
Lúc đó nàng cũng không biết đại trưởng công chúa sẽ đáp ứng hay không.
Sau trung thu, đại trưởng công chúa quả nhiên cho nàng đáp án. Ngoài nói một câu vì Diệp Cảnh Thu đắc tội tiền triều thật không đáng ra, cũng không khuyên gì thêm.
Sau đó đại trưởng công chúa liền xuất cung, để lại một đơn thuốc đại hàn trong Khinh Lê cung. Đó là vật cực lạnh, Tô Dư uống xong liền bệnh một hồi.
Ngày đó lúc Tô Dư té ngã làm án kỷ hoàng đế lùi lại nửa bước, trong lòng còn thầm nói một câu:" Thuốc tốt!"
Những ngày về sau, vì dùng xen kẽ thuốc của ngự y cùng thang đại hàn đó, bệnh mới kéo dài triền miên không dứt. Trong lòng Tô Dư hiểu rõ, chỉ cần khống chế tốt lượng thuốc, ngự y liền rất khó chẩn ra nguyên nhân, hơn nữa lại càng không dám suy đoán nàng tự ý dùng thuốc khác; cho dù hoài nghi cũng không dám nói ra, xuất nhập của thang đại hàn này không được Thái Y viện ghi lại, người đầu tiên hoàng đế hỏi tội vẫn sẽ là Thái Y viện.
Cũng chính những ngày này, đại trưởng công chúa vừa ở trong cung chăm sóc bệnh tình cho nàng, vừa bí mật phái người đem một đám người gỗ đưa vào Huệ Tức cung. Người cũ người mới đều có, hết nguyền rủa Tô Dư lại đến nguyền rủa Lục thị lúc trước, trực tiếp làm mọi người cảm thấy...Diệp Cảnh Thu làm việc này đã lâu rồi.
Cái này phải làm phiền sự kính trọng của hoàng đế đối với đại trưởng công chúa. Trong cung tra xét nghiêm ngặt, chỉ có chỗ của đại trưởng công chúa là ngoại lệ. Chỉ cần thị vệ thấy người tiến cung là hoạn quan trong phủ nàng, hỏi cũng không hỏi nửa câu, đừng nói đến lục soát.
Nhưng cả quá trình so với suy đoán của Tô Dư chậm hơn một chút, cho nên nàng chỉ đành liên tục kéo dài bệnh tình, nhiều lần còn làm bệnh nặng lên không ít, người cũng ngày càng lộ vẻ suy yếu.
Không nói hoàng đế nhìn mà đau lòng, đại trưởng công chúa cũng không chịu nổi, không khỏi lén khuyên nàng:" Đem thuốc kia ngừng đi. Bây giờ hết thảy đã an bài xong xuôi, cho dù ngươi khỏi bệnh lúc này, vị kia cũng không thoát tội được."
Tô Dư uống xong thuốc hoàng đế sai người mang đến liền lắc đầu:" Không. Lúc này khỏi bệnh, sẽ không giống đây là do nàng yểm thắng, sẽ có người nói vu cổ kia không có tác dụng, tội trạng sẽ bị giảm xuống."
Tô Dư nói tiếp:" Diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Đại trưởng công chúa nghe vậy liền trầm tư, nhìn nàng nói:" "Gốc" của Diệp Cảnh Thu, là Diệp gia."
Tô Dư mơ hồ cảm thấy, đại trưởng công chúa đại khái là muốn thay nàng diệt cái "gốc" này. Nhưng do bệnh quá mệt mỏi, lại cảm thấy đã có đại trưởng công chúa an bài, nên cũng chưa từng hỏi qua.
Về sau nàng mới biết, đại trưởng công chúa ở trong đám tượng gỗ đó đã đặt thêm một con.
Đó chính là người gỗ ghi bát tự của Thái hoàng thái hậu.
Như vậy liền đủ rồi.
_______________________________________
"Ngươi hại ta...Tiện nhân!"_ Diệp Cảnh Thu không kìm được tức giận, phẫn nộ mắng _" Ta sẽ nói với bệ hạ, hắn không thể liên tục tin tưởng ngươi được!"
" Đúng, hắn không thể liên tục tin tưởng ta được."_ Tô Dư cười lớn nhìn nàng ta, mi tâm có thêm vài phần khoái ý _" Nhưng hiện nay người hắn không tin chính là ngươi. Ngươi cuối cùng cũng nếm được cảm giác này rồi, đúng không? Cảm giác có khổ mà thể không nói, bị người khác ban cho tội chết cũng không biện luận được gì."
Đây là cảm giác Tô Dư đã phải chịu đựng trong vài năm trước. Mặc kệ là tội lớn hay nhỏ, hoàng đế cũng chưa từng chịu nghe nàng giải thích, cảm giác đó vô lực cỡ nào.
" Ủy khuất sao?"_ Nàng cười nhìn Diệp Cảnh Thu _" Cảm giác mặc người chém giết không thoải mái lắm nhỉ?"
" Ngươi..."_ Diệp Cảnh Thu tức đến nghẹn lời, trệ lại thật lâu, mới nghiến răng nói _" Diệp gia ta có công với Đại Yến, bệ hạ không thể không nể mặt."
" Đúng, bệ hạ có lẽ sẽ nể tình."_ Tô Dư cười nhạt _" Nhưng trước hết cũng phải điều tra xem chuyện này cùng Diệp gia của ngươi có bao nhiêu liên quan đúng không?"_ Nàng đến gần Diệp Cảnh Thu, lạnh lùng cười nói _" Ngươi đoán xem, chịu trách nhiệm điều tra việc này, là vị đại nhân nào?"
Hai mắt Diệp Cảnh Thu lập tức trừng lớn, trong lòng đã sớm đoán được vài phần, sau đó liền nghe Tô Dư từng chữ nói ra:" Là Thẩm đại nhân a...Cấm quân Đô Úy phủ Thẩm Diệp Thẩm đại nhân, là Thẩm đại nhân lúc trước bị ngươi vu hãm có tư tình với ta đấy."
Lần này là do nàng ta tự làm tự chịu.
" Ngẫm lại đi, Diệp gia các ngươi có bao nhiêu tội danh có thể để cấm quân Đô Úy phủ lấy ra làm văn?"_ Ý cười của Tô Dư tăng thêm hai phần _" Ngươi cần gì phải nôn nóng như vậy chứ? Yểm thắng...ngươi phải biết một khi chuyện này bị phát hiện tội sẽ nặng bao nhiêu. Không làm thì thôi đi, một khi đã làm phải thật cẩn thận, chẳng lẽ còn sợ bản cung không tìm thấy sao?"
Trào phúng rõ ràng, nhưng từng lời trong đó đều là sự thật. Nếu như ngày đó không phải vô ý để lại ống gỗ khiến Cá Bột nhặt được, ước chừng những chuyện này cũng không thể xảy ra.
Dừng một chút, Tô Dư bình tĩnh lại tâm tình, thu lại ý cười, cũng không muốn nhiều lời với nàng ta nữa, chỉ nhạt nói:" Lần này đến, là muốn nói cho ngươi biết, huynh trưởng Diệp Đàm của ngươi tự vận rồi."
Vừa rời đi, trong phòng liền vang lên một tiếng khóc lớn, bén nhọn đến mức có thể xé cả không trung.
" Là ngươi muốn hại ta trước."_ Tô Dư nhạt nhìn nàng ta _" Cho dù những người gỗ kia không phải do ta sắp đặt thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm, ngươi dám nói mình hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện nguyền rủa ta không?"
_______________________________________
Chuyện khiến hậu cung khiếp sợ vừa qua, thậm chí còn là án vu cổ liên lụy đền tiền triều, thế nhưng lại bắt đầu từ hai con chồn nhỏ.
Mấy ngày trước khí trời còn chưa quá lạnh, hai tiểu gia hỏa kia rất hay chạy ra ngoài chơi. Tô Dư đối với lần này có chút đau đầu, bởi bọn chúng mỗi lần ra ngoài đều đi rất lâu, hơn nữa còn mang những món đồ không giải thích được trở về, sau đó giấu trong Khinh Lê cung, khiến thu thập lại có chút phiền phức.
Thậm chí có lúc còn làm như hiến vật quý, đem đồ tìm thấy "dâng tặng" Tô Dư -- lúc Phi Ngư ngậm một con chuột chết đến trước mặt Tô Dư, Tô Dư cơ hồ bị hù dọa đến lật đổ cả bàn trà. Chờ cung nhân đem con chuột kia thu thập, Tô Dư vẫn còn vuốt ngực nhuận khí nửa ngày, giận dữ mắng Phi Ngư:" Bắt chó đi cày đã là xen vào việc người khác! Con chồn tuyết ngươi xem náo nhiệt cái gì!"
Lúc đó Phi Ngư nhìn nàng, vẻ mặt ủy khuất.
Lại trôi qua vài ngày, lúc Nhàn Phi đang ở hậu viện Đức Dung điện cùng nàng thưởng trà, Cá Bột liền nhảy lên bàn đá.
Tô Dư trong nháy mắt cảm thấy...Cá Bột ngươi cũng đừng ném chuột chết đến trước mặt Nhàn Phi đấy.
Cũng may, Cá Bột vừa hé miệng, chỉ có một ống gỗ cuộn chỉ rơi xuống. Trên ống có khắc văn tự cùng đồ án, bên ngoài được sơn đen, nhìn qua rất tinh xảo. Tô Dư nhất thời hiếu kỳ cầm lên xem, cầm ở trong tay nhìn một vòng, cảm thấy mấy năm nay mình sống thật quá vô dụng -- đến nửa chữ khắc trên ống cũng nhìn không ra.
Nhìn qua rõ ràng là chữ Hán, ít nhất bộ dạng rất giống chữ Hán.
Nhàn Phi ngồi đối diện nàng thế nhưng lại có chút sợ hãi, đưa mắt nhìn hồi lâu mới vươn tay ra:" Tỷ tỷ, cho ta xem một chút."
Nàng liền đưa ống gỗ cho Nhàn Phi, Nhàn Phi tự định giá thật lâu, chốc lát sau nói:" Tỷ tỷ đi theo ta."
Sau đó nàng liền theo Nhàn Phi đến Nguyệt Vi cung, trực tiếp đi đến thư phòng. Nhàn Phi nổi danh thích sách trong cung, không chỉ các thi từ ca phú cô gái bình thường yêu thích, mà cả các loại liêu trai chí dị nàng cũng thích xem qua. Hoàng đế đối với việc này cũng không quản, chỉ cần không phải sách liên quan đến chính sự, những loại khác cứ tùy ý.
Thư phòng của Nhàn Phi vì vậy lớn gấp đôi thư phòng các phi tần khác. Chỉ thấy Nhàn Phi bình lui một đám cung nhân, sau đó chính mình liền đi đến giá sách lục tìm một hồi, hết tìm lại tìm, cuối cùng cũng lấy ra được 1 quyển sách da cừu. Vừa nhìn, liền khẽ mỉm cười, đưa cho Tô Dư:" Chính là cái này."
Tô Dư đem quyển da cừu mở ra, liền nhìn thấy trong đó vẽ một bức họa, bên cạnh còn có đánh dấu. Nhất thời chưa kịp nhìn kỹ là đánh dấu gì, ánh mắt đã bị hình vẽ trong sách hấp dẫn -- họa tiết của bức tranh này, cùng thứ nàng cầm trên tay giống nhau như đúc.
Liếc mắt sang đánh dấu bên cạnh, sắc mặt Tô Dư lập tức tái đi:" Đây là..."
" Trong cung có người hạ cổ."_ Thanh âm Nhàn Phi tuy run rẩy nhưng không mất đi sự chắc chắn bên trong _"Đây có lẽ là vô tình để lại, thứ này vốn là để vu giả (*) mang đi hạ cổ."_ Ánh mắt Nhàn Phi dừng lại trên ống gỗ nàng cầm trên tay _" Đã được bịt miệng, xem ra bên trong có chứa vật."
(*) Vu giả: người làm vu thuật.
" Vật gì?"_ Tô Dư thắc mắc.
"... Ta làm sao biết?"_ Nhàn Phi bất mãn liếc xéo nàng một cái _" Bất quá chỉ xem hai cuốn sách để giải trí, ngươi liền coi ta thành vu giả à?"
Tô Dư thấy vậy liền muốn mở ra nhìn một chút, nhưng lập tức bị Nhàn Phi ngăn cản, Nhàn Phi nói:" Ta cũng không biết bên trong có gì, nếu như đụng phải thứ không sạch sẽ...thì làm sao?"
Các nàng ai cũng không hiểu những thứ tà thuật này, tốt nhất không nên vội vàng chạm đến cho thỏa đáng.
Vì vậy việc này liền giao cho Nhàn Phi, để nàng tìm cách đem thứ này ra ngoài cung nhờ người mở ra. Nhàn Phi cũng không dám trì hoãn, ngày kế đã cho hoạn quan xuất cung. Hoạn quan này cũng rất biết chừng mực, sau khi tìm được đạo nhân dân gian nhờ mở ống gỗ ra, xác nhận không có gì đáng ngại liền trực tiếp mang về cung, chính mình cũng không xem bên trong có gì, chỉ biết trong đó là một cuộn giấy.
Giao lại trong tay Nhàn Phi, Nhàn Phi có chút nghi hoặc xen lẫn hưng phấn mà nhìn cuộn giấy kia, sau đó liền tò mò mở ra xem, nhất thời toàn thân rét run.
Thứ được viết trên đó chính là bát tự của Tô Dư.
" Nhanh đi thỉnh Sung Nghi đến."_ Lòng tràn đầy sợ hãi, Nhàn Phi không kìm được run rẩy, ngoài nói 6 chữ này ra cũng không biết nói gì thêm.
Hôm đó nàng còn chưa nói với Tô Dư, đây là tà thuật phía tây Kỳ Xuyên. Bởi vì Kỳ Xuyên cùng Cận Nghiêng thân cận, rất nhiều vu giả đã đem tà thuật hai miền kết hợp với nhau, truyền thuyết âm độc cực kỳ.
Cụ thể có bao nhiêu âm độc Nhàn Phi cũng chưa từng thấy qua, nhưng dám sử dụng thủ đoạn như thế, có thể thấy được tâm của người này đủ ngoan.
_______________________________________
Có khi không biết liền không sợ. Tô Dư chưa từng biết đến những món bàng môn tà đạo thế này, ngược lại so với Nhàn Phi trấn tĩnh hơn nhiều. Trầm ngâm nhìn mẫu giấy ghi bát tự của mình hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:" Trong cung xưa nay kiêng kị những thứ này, cho dù là ai muốn hạ cổ, cũng không thể nhờ cung nhân giúp đỡ, nhất định phải tìm một vu giả vào cung. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, tra rõ vu giả này, như vậy liền biết được người kia là ai."
Quả nhiên rất nhanh liền tra ra manh mối. Diệp Phi từ lúc bị biếm vào lãnh cung thân thể liền khó chịu, vốn đã có y nữ chiếu cố, nhưng vẫn không khá lên được, vì thế Diệp gia liền đặc biệt mời y nữ đến cho nàng ta. Dù sao cũng là thế gia làm quan nhiều năm trong triều, muốn xem bệnh cho nữ nhi, hoàng đế cũng không tiện cự tuyệt.
Ngược lại cũng không thể nói y nữ này là vu giả được, đây chỉ là phỏng đoán của Tô Dư, nàng cảm thấy không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhờ Tề Mi đại trưởng công chúa làm một chuyện to gan như vậy.
Đặc biệt phái Chiết Chi đến phủ đại trưởng công chúa cầu kiến, Chiết Chi sau khi trở về liền nói:" Đại trưởng công chúa sững sốt nửa ngày, nói sẽ đáp lời nương nương sau."
Lúc đó nàng cũng không biết đại trưởng công chúa sẽ đáp ứng hay không.
Sau trung thu, đại trưởng công chúa quả nhiên cho nàng đáp án. Ngoài nói một câu vì Diệp Cảnh Thu đắc tội tiền triều thật không đáng ra, cũng không khuyên gì thêm.
Sau đó đại trưởng công chúa liền xuất cung, để lại một đơn thuốc đại hàn trong Khinh Lê cung. Đó là vật cực lạnh, Tô Dư uống xong liền bệnh một hồi.
Ngày đó lúc Tô Dư té ngã làm án kỷ hoàng đế lùi lại nửa bước, trong lòng còn thầm nói một câu:" Thuốc tốt!"
Những ngày về sau, vì dùng xen kẽ thuốc của ngự y cùng thang đại hàn đó, bệnh mới kéo dài triền miên không dứt. Trong lòng Tô Dư hiểu rõ, chỉ cần khống chế tốt lượng thuốc, ngự y liền rất khó chẩn ra nguyên nhân, hơn nữa lại càng không dám suy đoán nàng tự ý dùng thuốc khác; cho dù hoài nghi cũng không dám nói ra, xuất nhập của thang đại hàn này không được Thái Y viện ghi lại, người đầu tiên hoàng đế hỏi tội vẫn sẽ là Thái Y viện.
Cũng chính những ngày này, đại trưởng công chúa vừa ở trong cung chăm sóc bệnh tình cho nàng, vừa bí mật phái người đem một đám người gỗ đưa vào Huệ Tức cung. Người cũ người mới đều có, hết nguyền rủa Tô Dư lại đến nguyền rủa Lục thị lúc trước, trực tiếp làm mọi người cảm thấy...Diệp Cảnh Thu làm việc này đã lâu rồi.
Cái này phải làm phiền sự kính trọng của hoàng đế đối với đại trưởng công chúa. Trong cung tra xét nghiêm ngặt, chỉ có chỗ của đại trưởng công chúa là ngoại lệ. Chỉ cần thị vệ thấy người tiến cung là hoạn quan trong phủ nàng, hỏi cũng không hỏi nửa câu, đừng nói đến lục soát.
Nhưng cả quá trình so với suy đoán của Tô Dư chậm hơn một chút, cho nên nàng chỉ đành liên tục kéo dài bệnh tình, nhiều lần còn làm bệnh nặng lên không ít, người cũng ngày càng lộ vẻ suy yếu.
Không nói hoàng đế nhìn mà đau lòng, đại trưởng công chúa cũng không chịu nổi, không khỏi lén khuyên nàng:" Đem thuốc kia ngừng đi. Bây giờ hết thảy đã an bài xong xuôi, cho dù ngươi khỏi bệnh lúc này, vị kia cũng không thoát tội được."
Tô Dư uống xong thuốc hoàng đế sai người mang đến liền lắc đầu:" Không. Lúc này khỏi bệnh, sẽ không giống đây là do nàng yểm thắng, sẽ có người nói vu cổ kia không có tác dụng, tội trạng sẽ bị giảm xuống."
Tô Dư nói tiếp:" Diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Đại trưởng công chúa nghe vậy liền trầm tư, nhìn nàng nói:" "Gốc" của Diệp Cảnh Thu, là Diệp gia."
Tô Dư mơ hồ cảm thấy, đại trưởng công chúa đại khái là muốn thay nàng diệt cái "gốc" này. Nhưng do bệnh quá mệt mỏi, lại cảm thấy đã có đại trưởng công chúa an bài, nên cũng chưa từng hỏi qua.
Về sau nàng mới biết, đại trưởng công chúa ở trong đám tượng gỗ đó đã đặt thêm một con.
Đó chính là người gỗ ghi bát tự của Thái hoàng thái hậu.
Như vậy liền đủ rồi.
_______________________________________
"Ngươi hại ta...Tiện nhân!"_ Diệp Cảnh Thu không kìm được tức giận, phẫn nộ mắng _" Ta sẽ nói với bệ hạ, hắn không thể liên tục tin tưởng ngươi được!"
" Đúng, hắn không thể liên tục tin tưởng ta được."_ Tô Dư cười lớn nhìn nàng ta, mi tâm có thêm vài phần khoái ý _" Nhưng hiện nay người hắn không tin chính là ngươi. Ngươi cuối cùng cũng nếm được cảm giác này rồi, đúng không? Cảm giác có khổ mà thể không nói, bị người khác ban cho tội chết cũng không biện luận được gì."
Đây là cảm giác Tô Dư đã phải chịu đựng trong vài năm trước. Mặc kệ là tội lớn hay nhỏ, hoàng đế cũng chưa từng chịu nghe nàng giải thích, cảm giác đó vô lực cỡ nào.
" Ủy khuất sao?"_ Nàng cười nhìn Diệp Cảnh Thu _" Cảm giác mặc người chém giết không thoải mái lắm nhỉ?"
" Ngươi..."_ Diệp Cảnh Thu tức đến nghẹn lời, trệ lại thật lâu, mới nghiến răng nói _" Diệp gia ta có công với Đại Yến, bệ hạ không thể không nể mặt."
" Đúng, bệ hạ có lẽ sẽ nể tình."_ Tô Dư cười nhạt _" Nhưng trước hết cũng phải điều tra xem chuyện này cùng Diệp gia của ngươi có bao nhiêu liên quan đúng không?"_ Nàng đến gần Diệp Cảnh Thu, lạnh lùng cười nói _" Ngươi đoán xem, chịu trách nhiệm điều tra việc này, là vị đại nhân nào?"
Hai mắt Diệp Cảnh Thu lập tức trừng lớn, trong lòng đã sớm đoán được vài phần, sau đó liền nghe Tô Dư từng chữ nói ra:" Là Thẩm đại nhân a...Cấm quân Đô Úy phủ Thẩm Diệp Thẩm đại nhân, là Thẩm đại nhân lúc trước bị ngươi vu hãm có tư tình với ta đấy."
Lần này là do nàng ta tự làm tự chịu.
" Ngẫm lại đi, Diệp gia các ngươi có bao nhiêu tội danh có thể để cấm quân Đô Úy phủ lấy ra làm văn?"_ Ý cười của Tô Dư tăng thêm hai phần _" Ngươi cần gì phải nôn nóng như vậy chứ? Yểm thắng...ngươi phải biết một khi chuyện này bị phát hiện tội sẽ nặng bao nhiêu. Không làm thì thôi đi, một khi đã làm phải thật cẩn thận, chẳng lẽ còn sợ bản cung không tìm thấy sao?"
Trào phúng rõ ràng, nhưng từng lời trong đó đều là sự thật. Nếu như ngày đó không phải vô ý để lại ống gỗ khiến Cá Bột nhặt được, ước chừng những chuyện này cũng không thể xảy ra.
Dừng một chút, Tô Dư bình tĩnh lại tâm tình, thu lại ý cười, cũng không muốn nhiều lời với nàng ta nữa, chỉ nhạt nói:" Lần này đến, là muốn nói cho ngươi biết, huynh trưởng Diệp Đàm của ngươi tự vận rồi."
Vừa rời đi, trong phòng liền vang lên một tiếng khóc lớn, bén nhọn đến mức có thể xé cả không trung.
/99
|