Diệp Phi...có lẽ đã chẳng tạo ra sóng gío gì ở hậu cung nữa rồi.
Nhớ rõ thời điểm bị tước quyền, còn dẫn đến không ít nghị luận ở hậu cung. Nhưng hôm nay bị giam vào lãnh cung, mọi người trong cung lại bình tĩnh lạ thường.
Đại khái bởi vì không liên quan đến hoán đổi quyền lực, trong cung vốn cũng nhiều người, thiếu đi một người cũng không khác biệt gì đi.
Lúc đó Tô Dư cùng Giai Du Phu Nhân, Nhàn Phi, đều chỉ nhạt nhìn, nhìn Diệp Phi khóc đến tê tâm liệt phế, chỉ cầu hoàng đế tha cho mình lần này. Cho đến tận khi nàng ta bị hoạn quan kéo đi, cũng không có ai vì nàng ta cầu tình nửa câu. Phi tần các nàng không nói, cung nữ hoạn quan trong điện cũng không, Thẩm Diệp bên ngoài lại càng không biết.
Nhìn nàng ta thê thảm như thế. Không khỏi nhớ lại lúc Diệp Cảnh Thu còn quyền lực ngất trời, người người cung phụng, nịnh nọt, nửa điểm cũng không dám đắc tội. Nhưng hôm nay chịu đạo thánh chỉ này, một người vì nàng ta cầu tình cũng không có.
_______________________________________
" Trừng phạt đúng tội."_ Trong Nguyệt Vi cung, Nhàn Phi thanh lãnh cười một tiếng, nói ra bốn chữ này.
Tô Dư mân mê chén trà, tinh tế nói:" Trừng phạt đúng tội là một mặt, mặt khác cũng là do nàng quá thiếu kiên nhẫn. Ai cũng biết, chuyện như vậy nháo đến cửa Thành Thư điện, người mất mặt cuối cùng vẫn là hoàng đế, vậy mà nàng lại không thèm để ý."
Nhàn Phi cúi đầu, cầm một miếng thịt trong đĩa ném cho Cá Bột, nói:" Ngược lại không nghĩ bệ hạ sẽ nghiêm trị như thế, trực tiếp biếm vào lãnh cung, chỉ sợ lát nữa Diệp đại nhân phải tiến cung cầu tình rồi."
" Không cần "lát nữa"."_ Tô Dư cười khẽ _" Vừa rồi lúc ta rời đi Thành Thư điện, Diệp đại nhân đã đến Thành Thư điện chờ diện kiến rồi."
Nhàn Phi bất giác kinh ngạc:" A, thật nhanh!"
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành hiểu rõ, phát lạc Diệp Cảnh Thu, chắc chắn không tránh được Diệp Điền Húc.
Bình thản nhìn Diệp Điền Húc tiến điện hành lễ hạ bái, miệng vẫn nói 1 tiếng thánh an như thường, hoàng đế cũng như thường lệ ra lệnh miễn lễ. Nhưng sau khi ngồi xuống, không đợi Diệp Điền Húc mở miệng trước, hoàng đế đã nói:" Nếu đến để biện hộ cho Diệp Phi, vậy liền mời khanh trở về."
Thanh âm lạnh lẽo đến mức Diệp Điền Húc phải rùn mình một cái. Lúc hắn biết rõ ngọn nguồn, cũng thầm than một tiếng nữ nhi làm việc quá lỗ mãng, nhưng lại không nghĩ hoàng đế sẽ tức giận như thế. Trầm mặc chốc lát, Diệp Điền Húc ấp úng:"Bệ hạ, Diệp Phi đã từng chưởng lý lục cung, làm sao có thể làm ra chuyện mất quy củ như vậy chứ?"
Nghe ra đây là cố ý giải vây cho Diệp Phi, hoàng đế phẳng phất cười lạnh 1 tiếng:" Cái này phải hỏi chính nàng."
Diệp Điền Húc khựng lại, hoàng đế 1 chút mặt mũi cũng không cho hắn. Im lặng thật lâu, Diệp Điền Húc vẫn không dám chắc rủi ro trong việc này, tự định giá xem mình còn nói gì được không. Hoàng đế liếc nhìn hắn, nhạt nói:" Ý chỉ sớm đã hạ, đại nhân không cần nói gì thêm. Diệp Phi bị giam vào lãnh cung, nhưng trẫm sẽ không thua thiệt nàng, đại nhân nếu còn muốn cầu cái khác..."
Mâu quang sắc lạnh như hàn đao, khiến Diệp Điền Húc nào dám cầu xin "cái khác" nữa...
Vì vậy đành phải thi lễ cáo lui, âm thầm lau 1 vốc mồ hôi lạnh. Chuyện nhất thời hắn có thể làm lúc này, xem ra chỉ là chuẩn bị thêm 1 chút cung nhân, săn sóc bên lãnh cung nhiều hơn thôi.
_______________________________________
Lúc Tô Dư trở lại Khinh Lê cung, liền nghe được 1 đám cung nhân đồng loạt hướng về phía nàng nói "Chúc mừng".
Nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không có ý từ chối:" Cũng coi như cái hỷ sự."
Nàng bây giờ vô cùng muốn gặp Diệp Cảnh Thu, muốn ở trong lãnh cung đối mặt nàng ta. Nhưng lại phải kiềm xuống mong đợi trong lòng, đợi qua nửa tháng, đợi đến khi bóng dáng của Diệp Cảnh Thu trong cung dần dần bị mài nhẵn, gần như chẳng còn gì, lúc này nàng mới vào 1 ngày mưa dầm, giương dù chậm rãi đến lãnh cung.
Hạt mưa rơi trên dù, thông qua ánh sáng có thể nhìn thấy những viên nước tròn tròn trên mặt ô, nhẹ nhàng lắc một cái, giọt nước liền khẽ lượn vòng, rơi tung tóe xuống đất.
Tô Dư khẽ cười, có thể thấy được tâm tình đang rất tốt.
Lãnh cung cung nhân không ngờ nàng sẽ đến, không ngừng vấn an, sau đó liền mở cửa cung, tất nhiên cũng hiểu nàng tới để gặp ai, vì vậy liền cung kính dẫn nàng đến chỗ Diệp Cảnh Thu.
Cửa viện "Kẽo kẹt" một tiếng liền bị đẩy ra, Tô Dư nhìn một vòng, cảm thấy nơi này quả thực lạnh lẽo. Vừa vặn là mùa thu, lá rụn, cành khô rơi đầy đất cũng không ai quét dọn, chân vừa dẫm lên, liền vang lên một hồi âm thanh vỡ vụn.
Rất giống âm thanh nàng thường nghe được trong mùa thu hai năm bị thất sủng kia.
Nhất báo hoàn nhất báo (*), còn quả thật "ngang nhau".
(*): Cái này mình đã cố tìm nhưng không có kết quả, chỉ hiểu đại khái giống như câu gieo nhân nào gặt quả nấy thôi, bạn nào biết thì nhắn tin để mình bổ sung nha. Cảm ơn ^^
Ngẩng đầu nhìn sương phòng trước mặt, ngược lại còn có chút tệ hơn cảnh ngộ hai năm trước của nàng -- khi đó nàng tuy nhận hết nhục nhã, nhưng vẫn còn ở một nơi đưọc coi là cung điện, cho dù không ai hầu hạ, nhưng vẫn tốt hơn chỗ ở của Diệp Cảnh Thu bây giờ.
Lúc đẩy cửa phòng ra, bàn tay còn có thể cảm nhận rõ ràng những mảnh sơn tróc gồ ghề trên cánh cửa.
" Diệp thị."_ Đạm bạc mở miệng, Tô Dư nhìn người đang quay lưng về phía nàng bỗng quay đầu lại, trong chốc lát đã lộ vẻ phẫn nộ, tiến lên quát lớn:" Ngươi còn dám đến!"
Vừa tiến lại hai bước, hoạn quan bên người Tô Dư đã ngăn nàng ta lại.
" Bản cung có gì không dám?"_ Tô Dư dưới chân không động, vẫn duy trì nụ cười nhìn nàng ta _" Lãnh cung thôi mà, muốn đến xem một chút liền có thể đến xem một chút."
" Ngươi cũng không sợ xúi quẩy nhỉ!"_ Diệp Cảnh Thu lạnh lùng châm biếm _" Cảm thấy mình bị biếm từ thê thành thiếp đã đủ xúi quẩy rồi, liền không sợ xúi quẩy hơn à?"
" Ngươi không cần nói kích bản cung."_ Tô Dư cười nhạt, bình tĩnh nói _"Đối với ngươi cũng không có gì hay."
" Ngươi thật nghĩ rằng mình có thể giam ta như vậy sao?"_ Diệp Cảnh Thu mỉm cười _" Ta dù sao vẫn còn giữ Phi vị, lại nói, ngươi vẫn còn phải hành lễ đấy!"
" Ngươi không xứng."_ Tô Dư bình thản bác bỏ _" Cho tới bây giờ cũng không xứng. Ngươi lúc trước chẳng qua chỉ là 1 cái dắng thiếp, cho ngươi chấp chưởng Phượng ấn cũng là do bệ hạ cất nhắc ngươi, hôm nay chính mình đã vào lãnh cung còn muốn ta thi lễ ngươi?"_ Tô Dư nói xong liền bước lên 2 bước, nhìn Diệp Cảnh Thu vẫn còn chú ý ăn mặc của mình, chậm rãi nói _" Ngươi cũng không cần thử dò xét xem bản cung có động ngươi hay không, bây giờ bản cung nói cho ngươi biết, sẽ không."
Tiến thêm hai bước nữa, Tô Dư phất tay cho hoạn quan ngăn trở Diệp Cảnh Thu lui ra, cách nàng ta không quá nửa bước, Tô Dư cười nói:" Đừng hiểu lầm, bản cung cũng không có nhiều thiện tâm như vậy đâu. Giữ lại ngươi, là muốn chờ một ngày bản cung rửa sạch tội danh sát hại hoàng duệ, sau đó sẽ từ từ tính sổ ngươi. Hiểu không? Chính miệng bệ hạ đã đáp ứng bản cung, nếu tra ra chuyện này thật có liên quan đến ngươi, trừng trị ngươi thế nào, đều do bản cung định đoạt."
Tức giận trên mặt Diệp Cảnh Thu hơi chậm lại, nhất thời có chút tái nhợt, sau đó liền trở nên sợ hãi.
Tô Dư nghiêng mắt nhìn nàng ta, cười dài:" Chột dạ sao? Hay là không nghĩ tới bệ hạ sẽ nói như vậy? Cho nên sao....đừng nghĩ tới việc mình còn có thể từ lãnh cung bước ra ngoài nữa. Ngươi cứ thanh thản sống ở đây vài ngày đi, những thứ sổ sách kia cũng không vội tính. Cái khác bản cung không khuyên, chỉ là nhìn ngươi cũng không giống người sẽ vì giải thoát chính mình mà liên lụy người nhà đâu."
Tần phi không có chỉ không thể tự sát. Tô Dư rõ ràng, Diệp Cảnh Thu cũng rõ ràng.
Vì vậy Tô Dư liền rất vui vẻ mà nhìn nàng ta cắn răn chịu đựng hoàn cảnh này.
_______________________________________
Nàng rời khỏi sương phòng, vừa đi đến cửa tiểu viện, liền suýt nữa đụng vào ngực người tiến đến, sau khi hồi thần liền nhanh chóng lùi lại một bước. Đứng vững lại, Tô Dư giật mình phúc thân một cái:" Bệ hạ thánh an."
"Khả."_ Hoàng đế đánh giá nàng, nàng cũng đánh giá hoàng đế. Tuy Từ U đang che ô cho hoàng đế, nhưng nàng có thể lờ mờ tìm được 1 chút nước mưa trên áo hắn. Suy nghĩ 1 chút, Tô Dư lui về phía bên cạnh nửa bước, nhường đường tiến viện cho hắn.
Hoàng đế sững sờ, sau đó liền lập tức hiểu ý nàng, cười 1 tiếng giải thích:" Không phải đi gặp Diệp Phi."
Tô Dư có chút kinh ngạc, chỉ thấy hoàng đế nhíu mày hỏi nàng:" Làm gì tới gặp Diệp Phi?"
" Thần thiếp..."_ Tô Dư không biết nên giải thích thế nào.
" Trẫm biết rõ ngươi hận nàng."_ Hoàng đế thở dài nói _" Nhưng ngươi nên biết nàng cũng hận ngươi, lỡ như tức giận đả thương ngươi thì sao?"
Không khỏi kinh ngạc. Cho nên...hắn trong mưa đến đây, là vì tìm nàng sao?
" Đi thôi."_ Hoàng đế kéo nàng ra ngoài. Từ U che dù cho hoàng đế, Chiết Chi che dù cho Tô Dư, hai người luôn theo sát bọn họ. Được hơn mười bước, hoàng đế liền nghiêng tay, đoạt lấy một chiếc ô, xích lại một chút, sau đó liền đem chính mình cùng Tô Dư che dưới cái ô này, đỡ cho người ngoài phải đi theo.
Chiết Chi cũng biết ý mà thối lui. Tô Dư suy nghĩ 1 chút, vừa đưa tay cầm lấy cái ô, vừa nói:" Để thần thiếp."
Hoàng đế liếc xéo nàng 1 cái, không nể mặt ném ra 1 câu:" Ngươi quá thấp."
"..."_ Không thể không thừa nhận, hắn so với nàng cao hơn một cái đầu.
Cứ như vậy 1 đường ra ngoài, Tô Dư luôn có chút thấp thỏm, cộng thêm mưa thu, tay đã nhanh chóng lạnh buốt. Hạ Lan Tử Hành tiện tay nắm lấy, cau mày nói:" Sao lại lạnh như vậy?"
" Bệ hạ..."_ Tô Dư ngẩng đầu lên. Mâu thuẫn 1 phen mới hỏi hắn _" Bệ hạ không hỏi thần thiếp đã nói gì với Diệp Phi à?"
" Uhm...biết rõ rồi cũng không khác mấy."_ Hoàng đế có chút ý cười, quay đầu nhìn nàng _" Dù sao cũng không có lời hay."
"..."_ Tô Dư im lặng trong chốc lát, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn mà thoáng yên lòng, có chút nửa đùa nói _" Ân, đều độc ác cực kỳ, bệ hạ không chê thần thiếp lòng dạ rắn rết chứ?"
" Ngươi? Lòng dạ rắn rết?"_ Hoàng đế liếc nhìn nàng, rất khinh thường nói _" Có độc bằng nọc mãng xà, nọc bò cạp không?"
"..."_ Tô Dư cảm thấy hoàng đế càng nói càng không có lời hay. Vụng trộm liếc hắn một cái, tất nhiên là không để hắn phát giác ra rồi.
_______________________________________
Cùng nhau trở lại Khinh Lê cung, Cá Bột như thường lệ trực tiếp bò lên ngực Tô Dư nằm ngủ, vẫn một bộ hờ hững với hoàng đế. Sau khi hồi cung hơn nửa tháng, Cá Bột đều liên tục như thế, làm cho Tô Dư thực sự hiếu kỳ rốt cuộc hoàng đế đã làm thế nào đắc tội nó vậy.
Nhuận lông cho nó, Tô Dư cười nói:" Như thế nào luôn là cái dạng này? Không phải lúc trước chỉ không thấy ta 3 4 ngày thôi sao? Làm sao vẫn còn giận dỗi bệ hạ vậy?"
" Uhm..."_ Hoàng đế im lặng một hồi _" Không phải là vì chuyện kia chứ..."
Tô Dư nhất thời kỳ quái, dừng tay hỏi: "Vì chuyện gì?"
Cá Bột ở trong ngực Tô Dư lăn lộn, giơ cái bụng về phía nàng, một bộ cực kỳ hưởng thụ vuốt ve của nàng.
Hoàng đế quả thực có cảm giác con chồn nhỏ này đang cố tình chọc tức hắn, quét mắt nhìn nó 1 cái rồi không thèm để ý nữa, tầm mắt lại hướng về phía Tô Dư nói:" Bởi vì ngày đó...chính là ngày ngươi mới hồi cung đấy, trẫm đã đem nó ném xuống giường..."
"..."_ Tô Dư nghẹn lại _" Bệ hạ tại sao lại ném nó xuống..."
Bởi vì ngày đó đã không thể nhịn được nữa lại còn phải nhìn ngươi ôm nó ngủ ngon lành khiến lòng ta thực khó chịu a. Đáy lòng Hạ Lan Tử Hành thì thầm những lời này, nhưng cũng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ ho nhẹ 1 tiếng:" Để nó cùng Phi Ngư ngủ với nhau mới tốt."
Nhớ rõ thời điểm bị tước quyền, còn dẫn đến không ít nghị luận ở hậu cung. Nhưng hôm nay bị giam vào lãnh cung, mọi người trong cung lại bình tĩnh lạ thường.
Đại khái bởi vì không liên quan đến hoán đổi quyền lực, trong cung vốn cũng nhiều người, thiếu đi một người cũng không khác biệt gì đi.
Lúc đó Tô Dư cùng Giai Du Phu Nhân, Nhàn Phi, đều chỉ nhạt nhìn, nhìn Diệp Phi khóc đến tê tâm liệt phế, chỉ cầu hoàng đế tha cho mình lần này. Cho đến tận khi nàng ta bị hoạn quan kéo đi, cũng không có ai vì nàng ta cầu tình nửa câu. Phi tần các nàng không nói, cung nữ hoạn quan trong điện cũng không, Thẩm Diệp bên ngoài lại càng không biết.
Nhìn nàng ta thê thảm như thế. Không khỏi nhớ lại lúc Diệp Cảnh Thu còn quyền lực ngất trời, người người cung phụng, nịnh nọt, nửa điểm cũng không dám đắc tội. Nhưng hôm nay chịu đạo thánh chỉ này, một người vì nàng ta cầu tình cũng không có.
_______________________________________
" Trừng phạt đúng tội."_ Trong Nguyệt Vi cung, Nhàn Phi thanh lãnh cười một tiếng, nói ra bốn chữ này.
Tô Dư mân mê chén trà, tinh tế nói:" Trừng phạt đúng tội là một mặt, mặt khác cũng là do nàng quá thiếu kiên nhẫn. Ai cũng biết, chuyện như vậy nháo đến cửa Thành Thư điện, người mất mặt cuối cùng vẫn là hoàng đế, vậy mà nàng lại không thèm để ý."
Nhàn Phi cúi đầu, cầm một miếng thịt trong đĩa ném cho Cá Bột, nói:" Ngược lại không nghĩ bệ hạ sẽ nghiêm trị như thế, trực tiếp biếm vào lãnh cung, chỉ sợ lát nữa Diệp đại nhân phải tiến cung cầu tình rồi."
" Không cần "lát nữa"."_ Tô Dư cười khẽ _" Vừa rồi lúc ta rời đi Thành Thư điện, Diệp đại nhân đã đến Thành Thư điện chờ diện kiến rồi."
Nhàn Phi bất giác kinh ngạc:" A, thật nhanh!"
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành hiểu rõ, phát lạc Diệp Cảnh Thu, chắc chắn không tránh được Diệp Điền Húc.
Bình thản nhìn Diệp Điền Húc tiến điện hành lễ hạ bái, miệng vẫn nói 1 tiếng thánh an như thường, hoàng đế cũng như thường lệ ra lệnh miễn lễ. Nhưng sau khi ngồi xuống, không đợi Diệp Điền Húc mở miệng trước, hoàng đế đã nói:" Nếu đến để biện hộ cho Diệp Phi, vậy liền mời khanh trở về."
Thanh âm lạnh lẽo đến mức Diệp Điền Húc phải rùn mình một cái. Lúc hắn biết rõ ngọn nguồn, cũng thầm than một tiếng nữ nhi làm việc quá lỗ mãng, nhưng lại không nghĩ hoàng đế sẽ tức giận như thế. Trầm mặc chốc lát, Diệp Điền Húc ấp úng:"Bệ hạ, Diệp Phi đã từng chưởng lý lục cung, làm sao có thể làm ra chuyện mất quy củ như vậy chứ?"
Nghe ra đây là cố ý giải vây cho Diệp Phi, hoàng đế phẳng phất cười lạnh 1 tiếng:" Cái này phải hỏi chính nàng."
Diệp Điền Húc khựng lại, hoàng đế 1 chút mặt mũi cũng không cho hắn. Im lặng thật lâu, Diệp Điền Húc vẫn không dám chắc rủi ro trong việc này, tự định giá xem mình còn nói gì được không. Hoàng đế liếc nhìn hắn, nhạt nói:" Ý chỉ sớm đã hạ, đại nhân không cần nói gì thêm. Diệp Phi bị giam vào lãnh cung, nhưng trẫm sẽ không thua thiệt nàng, đại nhân nếu còn muốn cầu cái khác..."
Mâu quang sắc lạnh như hàn đao, khiến Diệp Điền Húc nào dám cầu xin "cái khác" nữa...
Vì vậy đành phải thi lễ cáo lui, âm thầm lau 1 vốc mồ hôi lạnh. Chuyện nhất thời hắn có thể làm lúc này, xem ra chỉ là chuẩn bị thêm 1 chút cung nhân, săn sóc bên lãnh cung nhiều hơn thôi.
_______________________________________
Lúc Tô Dư trở lại Khinh Lê cung, liền nghe được 1 đám cung nhân đồng loạt hướng về phía nàng nói "Chúc mừng".
Nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không có ý từ chối:" Cũng coi như cái hỷ sự."
Nàng bây giờ vô cùng muốn gặp Diệp Cảnh Thu, muốn ở trong lãnh cung đối mặt nàng ta. Nhưng lại phải kiềm xuống mong đợi trong lòng, đợi qua nửa tháng, đợi đến khi bóng dáng của Diệp Cảnh Thu trong cung dần dần bị mài nhẵn, gần như chẳng còn gì, lúc này nàng mới vào 1 ngày mưa dầm, giương dù chậm rãi đến lãnh cung.
Hạt mưa rơi trên dù, thông qua ánh sáng có thể nhìn thấy những viên nước tròn tròn trên mặt ô, nhẹ nhàng lắc một cái, giọt nước liền khẽ lượn vòng, rơi tung tóe xuống đất.
Tô Dư khẽ cười, có thể thấy được tâm tình đang rất tốt.
Lãnh cung cung nhân không ngờ nàng sẽ đến, không ngừng vấn an, sau đó liền mở cửa cung, tất nhiên cũng hiểu nàng tới để gặp ai, vì vậy liền cung kính dẫn nàng đến chỗ Diệp Cảnh Thu.
Cửa viện "Kẽo kẹt" một tiếng liền bị đẩy ra, Tô Dư nhìn một vòng, cảm thấy nơi này quả thực lạnh lẽo. Vừa vặn là mùa thu, lá rụn, cành khô rơi đầy đất cũng không ai quét dọn, chân vừa dẫm lên, liền vang lên một hồi âm thanh vỡ vụn.
Rất giống âm thanh nàng thường nghe được trong mùa thu hai năm bị thất sủng kia.
Nhất báo hoàn nhất báo (*), còn quả thật "ngang nhau".
(*): Cái này mình đã cố tìm nhưng không có kết quả, chỉ hiểu đại khái giống như câu gieo nhân nào gặt quả nấy thôi, bạn nào biết thì nhắn tin để mình bổ sung nha. Cảm ơn ^^
Ngẩng đầu nhìn sương phòng trước mặt, ngược lại còn có chút tệ hơn cảnh ngộ hai năm trước của nàng -- khi đó nàng tuy nhận hết nhục nhã, nhưng vẫn còn ở một nơi đưọc coi là cung điện, cho dù không ai hầu hạ, nhưng vẫn tốt hơn chỗ ở của Diệp Cảnh Thu bây giờ.
Lúc đẩy cửa phòng ra, bàn tay còn có thể cảm nhận rõ ràng những mảnh sơn tróc gồ ghề trên cánh cửa.
" Diệp thị."_ Đạm bạc mở miệng, Tô Dư nhìn người đang quay lưng về phía nàng bỗng quay đầu lại, trong chốc lát đã lộ vẻ phẫn nộ, tiến lên quát lớn:" Ngươi còn dám đến!"
Vừa tiến lại hai bước, hoạn quan bên người Tô Dư đã ngăn nàng ta lại.
" Bản cung có gì không dám?"_ Tô Dư dưới chân không động, vẫn duy trì nụ cười nhìn nàng ta _" Lãnh cung thôi mà, muốn đến xem một chút liền có thể đến xem một chút."
" Ngươi cũng không sợ xúi quẩy nhỉ!"_ Diệp Cảnh Thu lạnh lùng châm biếm _" Cảm thấy mình bị biếm từ thê thành thiếp đã đủ xúi quẩy rồi, liền không sợ xúi quẩy hơn à?"
" Ngươi không cần nói kích bản cung."_ Tô Dư cười nhạt, bình tĩnh nói _"Đối với ngươi cũng không có gì hay."
" Ngươi thật nghĩ rằng mình có thể giam ta như vậy sao?"_ Diệp Cảnh Thu mỉm cười _" Ta dù sao vẫn còn giữ Phi vị, lại nói, ngươi vẫn còn phải hành lễ đấy!"
" Ngươi không xứng."_ Tô Dư bình thản bác bỏ _" Cho tới bây giờ cũng không xứng. Ngươi lúc trước chẳng qua chỉ là 1 cái dắng thiếp, cho ngươi chấp chưởng Phượng ấn cũng là do bệ hạ cất nhắc ngươi, hôm nay chính mình đã vào lãnh cung còn muốn ta thi lễ ngươi?"_ Tô Dư nói xong liền bước lên 2 bước, nhìn Diệp Cảnh Thu vẫn còn chú ý ăn mặc của mình, chậm rãi nói _" Ngươi cũng không cần thử dò xét xem bản cung có động ngươi hay không, bây giờ bản cung nói cho ngươi biết, sẽ không."
Tiến thêm hai bước nữa, Tô Dư phất tay cho hoạn quan ngăn trở Diệp Cảnh Thu lui ra, cách nàng ta không quá nửa bước, Tô Dư cười nói:" Đừng hiểu lầm, bản cung cũng không có nhiều thiện tâm như vậy đâu. Giữ lại ngươi, là muốn chờ một ngày bản cung rửa sạch tội danh sát hại hoàng duệ, sau đó sẽ từ từ tính sổ ngươi. Hiểu không? Chính miệng bệ hạ đã đáp ứng bản cung, nếu tra ra chuyện này thật có liên quan đến ngươi, trừng trị ngươi thế nào, đều do bản cung định đoạt."
Tức giận trên mặt Diệp Cảnh Thu hơi chậm lại, nhất thời có chút tái nhợt, sau đó liền trở nên sợ hãi.
Tô Dư nghiêng mắt nhìn nàng ta, cười dài:" Chột dạ sao? Hay là không nghĩ tới bệ hạ sẽ nói như vậy? Cho nên sao....đừng nghĩ tới việc mình còn có thể từ lãnh cung bước ra ngoài nữa. Ngươi cứ thanh thản sống ở đây vài ngày đi, những thứ sổ sách kia cũng không vội tính. Cái khác bản cung không khuyên, chỉ là nhìn ngươi cũng không giống người sẽ vì giải thoát chính mình mà liên lụy người nhà đâu."
Tần phi không có chỉ không thể tự sát. Tô Dư rõ ràng, Diệp Cảnh Thu cũng rõ ràng.
Vì vậy Tô Dư liền rất vui vẻ mà nhìn nàng ta cắn răn chịu đựng hoàn cảnh này.
_______________________________________
Nàng rời khỏi sương phòng, vừa đi đến cửa tiểu viện, liền suýt nữa đụng vào ngực người tiến đến, sau khi hồi thần liền nhanh chóng lùi lại một bước. Đứng vững lại, Tô Dư giật mình phúc thân một cái:" Bệ hạ thánh an."
"Khả."_ Hoàng đế đánh giá nàng, nàng cũng đánh giá hoàng đế. Tuy Từ U đang che ô cho hoàng đế, nhưng nàng có thể lờ mờ tìm được 1 chút nước mưa trên áo hắn. Suy nghĩ 1 chút, Tô Dư lui về phía bên cạnh nửa bước, nhường đường tiến viện cho hắn.
Hoàng đế sững sờ, sau đó liền lập tức hiểu ý nàng, cười 1 tiếng giải thích:" Không phải đi gặp Diệp Phi."
Tô Dư có chút kinh ngạc, chỉ thấy hoàng đế nhíu mày hỏi nàng:" Làm gì tới gặp Diệp Phi?"
" Thần thiếp..."_ Tô Dư không biết nên giải thích thế nào.
" Trẫm biết rõ ngươi hận nàng."_ Hoàng đế thở dài nói _" Nhưng ngươi nên biết nàng cũng hận ngươi, lỡ như tức giận đả thương ngươi thì sao?"
Không khỏi kinh ngạc. Cho nên...hắn trong mưa đến đây, là vì tìm nàng sao?
" Đi thôi."_ Hoàng đế kéo nàng ra ngoài. Từ U che dù cho hoàng đế, Chiết Chi che dù cho Tô Dư, hai người luôn theo sát bọn họ. Được hơn mười bước, hoàng đế liền nghiêng tay, đoạt lấy một chiếc ô, xích lại một chút, sau đó liền đem chính mình cùng Tô Dư che dưới cái ô này, đỡ cho người ngoài phải đi theo.
Chiết Chi cũng biết ý mà thối lui. Tô Dư suy nghĩ 1 chút, vừa đưa tay cầm lấy cái ô, vừa nói:" Để thần thiếp."
Hoàng đế liếc xéo nàng 1 cái, không nể mặt ném ra 1 câu:" Ngươi quá thấp."
"..."_ Không thể không thừa nhận, hắn so với nàng cao hơn một cái đầu.
Cứ như vậy 1 đường ra ngoài, Tô Dư luôn có chút thấp thỏm, cộng thêm mưa thu, tay đã nhanh chóng lạnh buốt. Hạ Lan Tử Hành tiện tay nắm lấy, cau mày nói:" Sao lại lạnh như vậy?"
" Bệ hạ..."_ Tô Dư ngẩng đầu lên. Mâu thuẫn 1 phen mới hỏi hắn _" Bệ hạ không hỏi thần thiếp đã nói gì với Diệp Phi à?"
" Uhm...biết rõ rồi cũng không khác mấy."_ Hoàng đế có chút ý cười, quay đầu nhìn nàng _" Dù sao cũng không có lời hay."
"..."_ Tô Dư im lặng trong chốc lát, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn mà thoáng yên lòng, có chút nửa đùa nói _" Ân, đều độc ác cực kỳ, bệ hạ không chê thần thiếp lòng dạ rắn rết chứ?"
" Ngươi? Lòng dạ rắn rết?"_ Hoàng đế liếc nhìn nàng, rất khinh thường nói _" Có độc bằng nọc mãng xà, nọc bò cạp không?"
"..."_ Tô Dư cảm thấy hoàng đế càng nói càng không có lời hay. Vụng trộm liếc hắn một cái, tất nhiên là không để hắn phát giác ra rồi.
_______________________________________
Cùng nhau trở lại Khinh Lê cung, Cá Bột như thường lệ trực tiếp bò lên ngực Tô Dư nằm ngủ, vẫn một bộ hờ hững với hoàng đế. Sau khi hồi cung hơn nửa tháng, Cá Bột đều liên tục như thế, làm cho Tô Dư thực sự hiếu kỳ rốt cuộc hoàng đế đã làm thế nào đắc tội nó vậy.
Nhuận lông cho nó, Tô Dư cười nói:" Như thế nào luôn là cái dạng này? Không phải lúc trước chỉ không thấy ta 3 4 ngày thôi sao? Làm sao vẫn còn giận dỗi bệ hạ vậy?"
" Uhm..."_ Hoàng đế im lặng một hồi _" Không phải là vì chuyện kia chứ..."
Tô Dư nhất thời kỳ quái, dừng tay hỏi: "Vì chuyện gì?"
Cá Bột ở trong ngực Tô Dư lăn lộn, giơ cái bụng về phía nàng, một bộ cực kỳ hưởng thụ vuốt ve của nàng.
Hoàng đế quả thực có cảm giác con chồn nhỏ này đang cố tình chọc tức hắn, quét mắt nhìn nó 1 cái rồi không thèm để ý nữa, tầm mắt lại hướng về phía Tô Dư nói:" Bởi vì ngày đó...chính là ngày ngươi mới hồi cung đấy, trẫm đã đem nó ném xuống giường..."
"..."_ Tô Dư nghẹn lại _" Bệ hạ tại sao lại ném nó xuống..."
Bởi vì ngày đó đã không thể nhịn được nữa lại còn phải nhìn ngươi ôm nó ngủ ngon lành khiến lòng ta thực khó chịu a. Đáy lòng Hạ Lan Tử Hành thì thầm những lời này, nhưng cũng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ ho nhẹ 1 tiếng:" Để nó cùng Phi Ngư ngủ với nhau mới tốt."
/99
|