Mặc kệ người hạ độc chỉ là muốn sát hại hoàng duệ thì vẫn có ý giá họa cho Tô Dư, kẻ này nhất định phải bị tìm ra. Việc cấm túc Tô Dư cũng không sao, nhưng hắn lại sợ trong thời gian nàng bị cấm túc sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc có kẻ nhân cơ hội này đem "chứng cứ" vốn không nên có vào Khinh Lê cung của nàng.
Lát sau, hoàng đế khôn khéo mở miệng:" Cũng tốt, vậy cấm túc ở Nguyệt Vi cung đi."
Nguyệt Vi cung?
Mọi người hơi kinh ngạc. Ý chỉ này hơi có phần kỳ quái, dời cung không phải đại sự, cấm túc cũng không phải đại sự, chỉ là tại sao trước khi cấm túc lại cố ý dời cung?
" Nhàn Phi."_ Hoàng đế thấp giọng gọi, Nhàn Phi liền rời ghế phúc thân, hoàng đế nói _" Những ngày gần đây thân thể của Sung Nghi không được khoẻ, hôm nay lại cấm túc ở Nguyệt Vi cung của ngươi, ngươi liền chiếu cố nhiều một chút, không được ủy khuất nàng."_ Ánh mắt làm như vô tình liếc qua Diệp Cảnh Thu, nói_"Tội còn chưa định, ai cũng không nói trước được điều gì."
" Dạ, thần thiếp ghi nhớ."_ Nhàn Phi khó nén vui mừng phúc thân đáp ứng, liếc nhanh sang Tô Dư thì thấy nàng cũng không có nửa điểm lo âu. Hoàng đế gật gật đầu, hướng Tô Dư đang ngồi bên cạnh nói _" Đi Nguyệt Vi cung ở một hồi, chừng nào chuyện này có kết quả thì dời trở về."
Tô Dư nhẹ cúi đầu:" Dạ."
Sau khi mọi người cáo lui đều tự hồi cung của mình, động tĩnh ở Khinh Lê cung đã khiến mọi người hoàn toàn nhìn ra hoàng đế đang giúp Tô Dư phòng cái gì. Tô Dư chân trước vừa mới rời đi, đã có vô số ngự tiền cung nhân cùng người do cung đang tư phái tới canh giữ Khinh Lê cung. Khiến trong cung không thể có thêm bất cứ thứ gì, dù chỉ một kiện đồ cũng sợ là không thể.
Trong điện Nhu Vân, Nguyễn Nguyệt Lê vừa châm trà cho Tô Dư vừa cười nói:" Còn chưa nghe qua hậu cung cũng có loại cấm túc này, xem ra bệ hạ là thật sự sợ ngươi gặp chuyện không may."
Tô Dư nhẹ gật đầu, hớp một ngụm trà không nói.
" Việc ngày hôm nay, ngươi không muốn suy nghĩ kỹ càng lại sao?"_ Nguyễn Nguyệt Lê hỏi nàng.
Tô Dư cười một tiếng:" Trước cứ để cung đang tư tra đi, ta tự mình suy đoán cũng không có gì hay."
" Ta không phải nói cái này."_ Nguyễn Nguyệt Lê khẽ chau mày, đặt cốc trà xuống, nhẹ nhàng nói _"Không phải ngươi nói, lúc trước đã từng mơ thấy thai nhi Lục thị vô cùng vững chắc, được sinh đủ tháng vào giữa hè sao?"
Tô Dư gật đầu:" Ân". Lúc lên tiếng cũng đã đoán được nàng muốn nói gì, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Nhàn Phi nói tiếp:" Đây không phải chứng minh giấc mộng kia không linh nghiệm sao? Giấc mộng này đã vậy, ai chắc giấc mộng về Tô gia sẽ không như thế? Nên ngươi không cần phải vì giấc mộng mà hộ Tô gia đâu."
Tô Dư nhất thời im lặng nhìn từng mảnh trà trong ly. Cũng không phải nàng chưa từng nghĩ đến điểm này, chỉ là...khác với lúc nàng mơ thấy Lục thị sinh con chỉ là một đoạn ngắn mơ hồ, đoạn ngắn về Tô gia lại hiện lên vô cùng chân thực ở trong mơ, những tiếng hét, máu tươi,...đều không thể thoát khỏi đầu nàng.
Lúc trở lại Trân Xa các, khi bước vào phòng khách Tô Dư trong nháy mắt liền ngẩn ra, vội cúi người hành lễ:"Bệ hạ."
" Ngồi đi."_Hoàng đế nhìn nàng, mang vài phần đùa giỡn nói _" Xem ra nơi cấm túc cực kỳ hợp ý ngươi nhỉ, vừa mới hồi cung liền đi tìm Nhàn Phi rồi?"
"..."_ Tô Dư lặng yên trong chớp mắt, nhẹ giọng nói _" Vâng, đến chỗ của Nhàn Phi nương nương thưởng trà 1 chút."_ Nàng nói xong liền nhìn hắn, không sợ hãi hỏi một câu _" Bệ hạ nói cấm túc ở Nguyệt Vi cung, không phải cấm túc ở Trân Xa các, đúng không?"
" Đúng."_ Hoàng đế gật đầu cười một tiếng _" Nội cung Nguyệt Vi cung tùy ngươi đi lại."
Chiết Chi dâng trà lên, là trà Quân Sơn Ngân Châm hoàng đế yêu thích. Hoàng đế nhấp một ngụm, Tô Dư cũng nhấp một ngụm, hoàng đế hỏi nàng:" Chuyện ngày hôm nay, ngươi biết bao nhiêu?"
Tô Dư cả kinh. Mặc dù cảm thấy hắn hoài nghi mình là hợp tình hợp lý, nhưng trải qua đủ loại che chở vừa rồi, bỗng dưng có vài phần ngoài ý muốn trước câu hỏi này.
Hạ Lan Tử Hành tường tận quan sát nàng, nhìn ra biến hóa rất nhỏ trong thần sắc của nàng, liền đặt cốc trà xuống giải thích:" Không phải hoài nghi ngươi hạ thủ, trẫm thấy sau khi Chiết Chi dâng trà cho ngươi thì thần sắc của ngươi liền rõ ràng không ổn, có phải vì ngươi biết cái gì hay không?"
Tô Dư nghe vậy trong lòng liền thả lỏng, cũng đặt cốc trà xuống, lắc đầu với hắn:" Thần thiếp không biết."
Lông mày hoàng đế chau lại.
"Là thật. Trà kia..là do Chiết Chi muốn nói với thần thiếp, có người tái diễn lại chuyện trong phủ Thái tử năm đó, nên thần thiếp mới luống cuống"_ Nói năng thành khẩn, thần sắc bình tĩnh, rõ ràng không phải nói dối.
Ngừng lại một chút, Tô Dư nói tiếp:" Hoa ngài Nga Mi. Trong cung người thích hoa nhài nhất chính là Sở Sung Hoa, mà người có đôi mày đẹp nhất cũng chính là nàng (*). Chiết Chi nghe được có người muốn dùng chuyện này giá họa cho thần thiếp, giống như chuyện năm đó Sở Sung Hoa sẩy thai ở phủ Thái tử, cho nên mới dâng hoa nhài Nga Mi"_ Tô Dư nói xong liền cười khổ _" Vốn là làm bệ hạ vô tình biết được, lại không nghĩ đến bệ hạ sẽ hỏi."
Hoàng đế nghe vậy liền hòa hoãn lại khẩu khí, nhìn Tô Dư đang cúi đầu trước mắt. Chợt phát hiện nàng cũng có chút tiểu thông minh, chỉ cần nhìn trà đã biết được, cũng mệt nàng phải suy nghĩ rồi.
Nhưng Tô Dư đang cúi đầu không nói gì lại suy nghĩ khác với hắn. Nàng cảm thấy mình vì không muốn phiền phức nên mới không để cho Chiết Chi nói thẳng, mà dùng biện pháp dâng trà kia, ai ngờ lại khiến hắn nhìn ra được, rồi cứ như vậy mà đến hỏi nàng...
Quả thực là vẽ rắn thêm chân mà.
_______________________________________
Những ngày cấm túc này trải qua vô cùng vừa ý. Nhàn Phi tự nhiên sẽ không ủy khuất nàng, nàng lại vì bị cấm túc, nên những phi tần ngày thường hay ngẫu nhiên đến thăm cũng không còn. Hơn nữa nàng vốn cũng ít ra ngoài, nên lệnh cấm túc này ngoại trừ khiến nàng được thanh tịnh khỏi bên ngoài thì cũng không có ảnh hưởng gì khác.
Nhàn Phi nhìn nàng dựa vào tiểu tháp, bộ dáng dương dương tự đắc chọc người ta phát cáu, liền cười khiển trách một câu:"Chưa thấy người nào bị cấm túc còn vui vẻ như vậy."
Tô Dư liếc nàng một cái, nhàn nhã phản bác:" So với hai năm kia thì cuộc sống này tốt hơn nhiều. Ừ...nếu không phải chịu trách nhiệm của 1 vị cung chủ, thì thật sự muốn liên tục nương nhờ Nguyệt Vi cung của Nhàn Phi nương nương."
"..."
Nhàn Phi lập tức cảm thấy cung đang tư điều tra quá chậm.
_______________________________________
Hoàng trưởng tử chết sau khi sinh ngày thứ ba.
Mẹ đẻ Lục thị của hắn vẫn còn hôn mê, nên trong cung, không ai vì sự qua đời của hắn mà thương tâm cả.
Hạ Lan Tử Hành có một loại cảm xúc không nói rõ, thương tâm ít nhiều gì cũng có, nhưng lại không rõ ít nhiều thương tâm này là vì ai. Vì đứa bé chết non này, hay là vì không thể nhìn thấy đứa bé kia đời trước...
Cảm xúc này khiến hắn trầm mặc hồi lâu, Thành Thư điện rơi vào tĩnh mịch, phải qua thật lâu mới nghe thấy hoàng đế nói:" Hoàng trưởng tử ban tên Khải Thụy, hậu táng. Lục thị cũng được tấn lên một vị phần để trấn an."
Chữ chữ đều gian nan. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trọng sinh đến nay có được loại cảm thụ này, người thân cận với mình kiếp trước còn chưa kịp mở mắt thì đã qua đời, tất cả chỉ vì hắn muốn đền bù tổn thất cho Tô Dư.
Trong tích tắc hắn bỗng nỗi lên một suy nghĩ, hắn có phải đã sai rồi không, nhưng đồng thời hắn cũng hung hăng nói với chính mình, hài tử kia bất quá là hài tử ở kiếp trước của hắn.
Huống hồ, đời trước hắn đã đối tốt với đứa bé này, chỉ có Tô Dư là thủy chung cô phụ.
Hắn tự nói với mình, muốn đền bù tổn thất cho nàng, luôn sẽ phải thay đổi một chút chuyện...hắn sớm nên sẵn sàng cho việc đó.
Sự tĩnh mịch trong điện đột nhiên bị phá vỡ, hoạn quan trầm ổn bẩm:" Bệ hạ, Thẩm đại nhân cầu kiến."
Lúc này đã là giờ Hợi (**).
(**) Giờ Hợi: Từ 21 - 23 giờ tối.
" Tuyên đi."_ Hoàng đế thở dài một tiếng, gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu. Bất kể thế nào, đời này hắn vẫn là một vị hoàng đế, chuyện cần phải đối mặt vẫn còn rất nhiều.
Thẩm Diệp vững bước vào điện, trên mặt có dính chút nước mưa. Hắn nghe nói hoàng trưởng tử vừa mới chết non, suy nghĩ một chút rồi cũng không nói gì thêm, chỉ hành lễ như thường:" Bệ hạ thánh an."
" Thẩm Diệp."_ Hoàng đế nhẹ gật đầu _" Trẫm nghe nói những ngày gần đây ngươi đang trở về Cẩm Đô, bất quá đã trễ thế này, ngươi có việc gì gấp sao?"
" Thần theo ý chỉ của bệ hạ điều tra kỹ động tĩnh gần đây của quân đội cùng với động tĩnh gần đây của Cận Nghiêng."_ Thẩm Diệp nói _" Là người của Hiền vương tự động binh, không phải ý của Hãn vương."
Hoàng đế gật đầu một cái, Thẩm Diệp lại nói tiếp:" Còn nữa...lúc trước thần cũng đã từng bẩm báo, chỉ là có 1 chuyện..."_ Hắn dừng lại _" Lúc trở về Cẩm Đô, ở trên đường thần đã bắt gặp một thương đội đi về hướng Cận Nghiêng, khi thấy người cầm đầu có vài phần quen mắt, thần liền sai người đuổi theo."_ Thẩm Diệp không tiếng động thở dài một cái _" Về sau trải qua điều tra, đó là Sở Dọc cháu của Binh bộ Thượng thư Sở Bật, những thứ thương đội mang theo đều là binh khí cùng lương thảo."
Hoàng đế khẽ rùng mình:" Sở Bật?"
" Vâng."_ Thẩm Diệp đáp, còn nói _"Bệ hạ có phải cũng cảm thấy..."
Hoàng đế gật đầu:" Đúng". Sau đó hỏi hắn:" Ngươi đã đem đoàn xe giữ lại?"
Thẩm Diệp lắc đầu:" Vì còn nhiều nghi vấn nên không dám tự ý hành động, chỉ cho người lặng lẽ theo dõi. Bất quá vào ngày thứ hai đã làm kinh động đến bên kia, khiến 1 người trong đó bị trọng thương đến nay vẫn chưa tỉnh."
Nếu bị thương, bất quá là sai người đến chữa trị, chứ chưa bao giờ phải bẩm báo kỹ càng như thế. Vì vậy hoàng đế khi nghe thấy thần sắc liền ngưng tụ, thấp giọng hỏi hắn:" Là ai?"
Thẩm Diệp vững vàng bẩm 2 chữ:" Tô Triệt."
Hoàng đế liền trầm xuống, lúc này sự thống khổ vì cái chết của trưởng tử lại xuất hiện thêm một tầng đè nén nữa. Quả thực phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều, đồng thời cũng làm hắn hiểu rõ, trọng sinh không có nghĩa là hắn có thể nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay.
" Còn ai biết rõ?"_ Hoàng đế hỏi.
Thẩm Diệp liền ôm quyền:" Không còn ai khác."
" Vậy thì đè lại."_ Hoàng đế chậm rãi nói _" Đặc biệt không được để Tô gia biết việc này."
" Dạ."_ Thẩm Diệp nghiêm nghị đáp, suy nghĩ một chút rồi nói _" Bệ hạ, Tô Triệt mới 15 tuổi..."
" Biết rõ."_ Hoàng đế cười khẽ _" Ai nói sẽ không cứu hắn? Trẫm sẽ sai ngự y đến, bảo đảm hắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Nếu không, Tô Dư cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Hạ Lan Tử Hành sâu sắc cảm giác được chính mình đời này so với đời trước không quả quyết hơn rất nhiều, thật sự là càng ngày càng không được việc!
Cảm thấy ảo não nhưng lại chẳng có biện pháp nào, hơi có phần bất đắc dĩ đi ra khỏi điện, nghĩ muốn đi dạo một chút.
Các cung nhân đều đi theo hắn, ai cũng không dám lên tiếng, kể cả Từ U. Mọi người đều biết hoàng trưởng tử vừa mới chết non, tâm tình bệ hạ nhất định không tốt, nên có thể không nói liền không nói. Nhưng Từ U nhìn con đường trước mặt, đây là hướng....đi Khinh Lê cung mà?
Đoán mò một phen, cuối cùng Từ U quyết định tạm thời không nhắc đến chuyện Tô Dư dời cung, cho đến khi hoàng đế dừng bước trước cửa Khinh Lê cung, lộ vẻ bừng tỉnh trong chớp mắt, Từ U mới bẩm:" Bệ hạ, Sung Nghi nương nương hiện tại đang ở Nguyệt Vi cung."
Hoàng đế thở phào một tiếng, cái gì cũng không nói, xoay người hướng Nguyệt Vi cung đi.
Từ U nhìn theo bóng lưng của hoàng đế mà không ngừng suy đoán, đột nhiên sủng ái nàng còn thôi, bây giờ vào lúc mất con...trong đầu cũng nghĩ ngay đến vị chính thất này là sao?
Tô Dư bị cấm túc, nên chẳng ai nghĩ hoàng đế sẽ đến vào lúc này cả.
Thời điểm đến Trân Xa các, Tô Dư đang nằm trên giường ngủ, lông mày nhíu chặt lại, vẫn ngủ bất an như trước.
Hạ Lan Tử Hành nhìn vị trí ngủ của nàng một chút -- ở sát mép giường, chỉ cần động nhẹ một chút là sẽ té xuống đất. Nhíu nhíu mày, không nói hai lời liền đem nàng đẩy vào trong.
Mi tâm Tô Dư hơi nhíu lại, buồn bực hừ 1 tiếng rồi mở mắt ra, lập tức đứng dậy, kinh nghi nhìn hắn:" Bệ hạ?"
" Ừ."_ Hắn ngồi xuống, tuy đã áp chế lo lắng trong lòng, nhưng khẩu khí lại khó tránh khỏi có vài phần không kiên nhẫn _" Ngươi xích vào trong đi."
"..."_ Tô Dư di chuyển vào bên trong một chút, thuận thế đổi thành tư thế ngồi quy củ _" Bệ hạ làm sao vậy?"
" Không có việc gì."_ Hạ Lan Tử Hành cười một tiếng, nheo mắt nhìn nàng nói _" Khuya rồi, ngươi còn ngồi quy củ như thế làm gì? Trẫm đi rửa mặt, ngươi ngủ đi."
" Dạ."_ Tô Dư vừa nhỏ giọng đáp ứng thì hắn đã đứng dậy đi về phía trắc điện. Vốn đi đến trắc điện là vì không muốn quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, nhưng khi hắn quay lại, vừa mới vén màn lên, thì đã thấy đối diện hắn chính là đôi mắt sáng của nàng.
Hoàng đế khiêu mi:" Còn chưa ngủ à?"
Tô Dư nằm ở trên giường, co chăn lại nhìn hắn nằm xuống bên cạnh mình, cẩn thận hỏi một lần nữa:" Bệ hạ làm sao vậy?"
Thấy hắn không lên tiếng, Tô Dư liền nói tiếp:" Không phải là Lục Nhuận Nghi..."
Hắn vẫn không có động tĩnh gì, Tô Dư liền im lặng, cũng không nói gì nữa mà chỉ nhìn hắn.
" Hoàng trưởng tử, mất."_ Hắn cuối cùng cũng nói ra mấy chữ, âm thanh hơi có chút run _" Mới vừa rồi."
Một trận lãnh khí truyền khắp người Tô Dư. Nàng vẫn không có quên, nàng rốt cuộc là vì chuyện của hoàng trưởng tử mà bị cấm túc.
Hoàng đế quay đầu, nhìn sắc mặt của Tô Dư càng thêm tái nhợt dưới màu sắc của lớp áo ngủ bằng gấm, liền cười lớn:" Ngươi đừng sợ, không phải trách ngươi -- nếu không phải ngươi hỏi, hôm nay trẫm cũng sẽ không nói chuyện này cho ngươi biết."
Hắn quả thực không muốn nói chuyện của hoàng trưởng tử cho nàng biết. Thật ra, chuyện hắn đang chần chừ không biết có nên nói cho nàng hay không, chính là chuyện của Tô Triệt.
" A Dư."
Tô Dư ngẩn ra, thấy hắn nặng nề nhìn nàng, trong mắt chứa đầy sự thống khổ cùng khẩn thiết mà nàng chưa từng nhìn thấy. Qua hồi lâu, hắn cuối cùng chỉ nói:" Không có việc gì, ngươi cứ an tâm đi."
Cả đời này, hắn đều muốn nàng an tâm.
(*) Ở đây mình xin giải thích 1 chút:
Nga Mi vốn có hai cách viết:
# Thứ nhất là tên của một ngọn núi thuộc tỉnh Tứ Xuyên, còn được gọi là núi Quang Minh Sơn - đồng thời cũng là tên gọi của một môn phái võ thuật Trung Quốc.
# Thứ hai chính là từ dùng để chỉ lông mày của người con gái đẹp, cong vút và dài như râu con ngài (đôi khi cũng được dùng để chỉ lông mày của đàn ông)
Lát sau, hoàng đế khôn khéo mở miệng:" Cũng tốt, vậy cấm túc ở Nguyệt Vi cung đi."
Nguyệt Vi cung?
Mọi người hơi kinh ngạc. Ý chỉ này hơi có phần kỳ quái, dời cung không phải đại sự, cấm túc cũng không phải đại sự, chỉ là tại sao trước khi cấm túc lại cố ý dời cung?
" Nhàn Phi."_ Hoàng đế thấp giọng gọi, Nhàn Phi liền rời ghế phúc thân, hoàng đế nói _" Những ngày gần đây thân thể của Sung Nghi không được khoẻ, hôm nay lại cấm túc ở Nguyệt Vi cung của ngươi, ngươi liền chiếu cố nhiều một chút, không được ủy khuất nàng."_ Ánh mắt làm như vô tình liếc qua Diệp Cảnh Thu, nói_"Tội còn chưa định, ai cũng không nói trước được điều gì."
" Dạ, thần thiếp ghi nhớ."_ Nhàn Phi khó nén vui mừng phúc thân đáp ứng, liếc nhanh sang Tô Dư thì thấy nàng cũng không có nửa điểm lo âu. Hoàng đế gật gật đầu, hướng Tô Dư đang ngồi bên cạnh nói _" Đi Nguyệt Vi cung ở một hồi, chừng nào chuyện này có kết quả thì dời trở về."
Tô Dư nhẹ cúi đầu:" Dạ."
Sau khi mọi người cáo lui đều tự hồi cung của mình, động tĩnh ở Khinh Lê cung đã khiến mọi người hoàn toàn nhìn ra hoàng đế đang giúp Tô Dư phòng cái gì. Tô Dư chân trước vừa mới rời đi, đã có vô số ngự tiền cung nhân cùng người do cung đang tư phái tới canh giữ Khinh Lê cung. Khiến trong cung không thể có thêm bất cứ thứ gì, dù chỉ một kiện đồ cũng sợ là không thể.
Trong điện Nhu Vân, Nguyễn Nguyệt Lê vừa châm trà cho Tô Dư vừa cười nói:" Còn chưa nghe qua hậu cung cũng có loại cấm túc này, xem ra bệ hạ là thật sự sợ ngươi gặp chuyện không may."
Tô Dư nhẹ gật đầu, hớp một ngụm trà không nói.
" Việc ngày hôm nay, ngươi không muốn suy nghĩ kỹ càng lại sao?"_ Nguyễn Nguyệt Lê hỏi nàng.
Tô Dư cười một tiếng:" Trước cứ để cung đang tư tra đi, ta tự mình suy đoán cũng không có gì hay."
" Ta không phải nói cái này."_ Nguyễn Nguyệt Lê khẽ chau mày, đặt cốc trà xuống, nhẹ nhàng nói _"Không phải ngươi nói, lúc trước đã từng mơ thấy thai nhi Lục thị vô cùng vững chắc, được sinh đủ tháng vào giữa hè sao?"
Tô Dư gật đầu:" Ân". Lúc lên tiếng cũng đã đoán được nàng muốn nói gì, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Nhàn Phi nói tiếp:" Đây không phải chứng minh giấc mộng kia không linh nghiệm sao? Giấc mộng này đã vậy, ai chắc giấc mộng về Tô gia sẽ không như thế? Nên ngươi không cần phải vì giấc mộng mà hộ Tô gia đâu."
Tô Dư nhất thời im lặng nhìn từng mảnh trà trong ly. Cũng không phải nàng chưa từng nghĩ đến điểm này, chỉ là...khác với lúc nàng mơ thấy Lục thị sinh con chỉ là một đoạn ngắn mơ hồ, đoạn ngắn về Tô gia lại hiện lên vô cùng chân thực ở trong mơ, những tiếng hét, máu tươi,...đều không thể thoát khỏi đầu nàng.
Lúc trở lại Trân Xa các, khi bước vào phòng khách Tô Dư trong nháy mắt liền ngẩn ra, vội cúi người hành lễ:"Bệ hạ."
" Ngồi đi."_Hoàng đế nhìn nàng, mang vài phần đùa giỡn nói _" Xem ra nơi cấm túc cực kỳ hợp ý ngươi nhỉ, vừa mới hồi cung liền đi tìm Nhàn Phi rồi?"
"..."_ Tô Dư lặng yên trong chớp mắt, nhẹ giọng nói _" Vâng, đến chỗ của Nhàn Phi nương nương thưởng trà 1 chút."_ Nàng nói xong liền nhìn hắn, không sợ hãi hỏi một câu _" Bệ hạ nói cấm túc ở Nguyệt Vi cung, không phải cấm túc ở Trân Xa các, đúng không?"
" Đúng."_ Hoàng đế gật đầu cười một tiếng _" Nội cung Nguyệt Vi cung tùy ngươi đi lại."
Chiết Chi dâng trà lên, là trà Quân Sơn Ngân Châm hoàng đế yêu thích. Hoàng đế nhấp một ngụm, Tô Dư cũng nhấp một ngụm, hoàng đế hỏi nàng:" Chuyện ngày hôm nay, ngươi biết bao nhiêu?"
Tô Dư cả kinh. Mặc dù cảm thấy hắn hoài nghi mình là hợp tình hợp lý, nhưng trải qua đủ loại che chở vừa rồi, bỗng dưng có vài phần ngoài ý muốn trước câu hỏi này.
Hạ Lan Tử Hành tường tận quan sát nàng, nhìn ra biến hóa rất nhỏ trong thần sắc của nàng, liền đặt cốc trà xuống giải thích:" Không phải hoài nghi ngươi hạ thủ, trẫm thấy sau khi Chiết Chi dâng trà cho ngươi thì thần sắc của ngươi liền rõ ràng không ổn, có phải vì ngươi biết cái gì hay không?"
Tô Dư nghe vậy trong lòng liền thả lỏng, cũng đặt cốc trà xuống, lắc đầu với hắn:" Thần thiếp không biết."
Lông mày hoàng đế chau lại.
"Là thật. Trà kia..là do Chiết Chi muốn nói với thần thiếp, có người tái diễn lại chuyện trong phủ Thái tử năm đó, nên thần thiếp mới luống cuống"_ Nói năng thành khẩn, thần sắc bình tĩnh, rõ ràng không phải nói dối.
Ngừng lại một chút, Tô Dư nói tiếp:" Hoa ngài Nga Mi. Trong cung người thích hoa nhài nhất chính là Sở Sung Hoa, mà người có đôi mày đẹp nhất cũng chính là nàng (*). Chiết Chi nghe được có người muốn dùng chuyện này giá họa cho thần thiếp, giống như chuyện năm đó Sở Sung Hoa sẩy thai ở phủ Thái tử, cho nên mới dâng hoa nhài Nga Mi"_ Tô Dư nói xong liền cười khổ _" Vốn là làm bệ hạ vô tình biết được, lại không nghĩ đến bệ hạ sẽ hỏi."
Hoàng đế nghe vậy liền hòa hoãn lại khẩu khí, nhìn Tô Dư đang cúi đầu trước mắt. Chợt phát hiện nàng cũng có chút tiểu thông minh, chỉ cần nhìn trà đã biết được, cũng mệt nàng phải suy nghĩ rồi.
Nhưng Tô Dư đang cúi đầu không nói gì lại suy nghĩ khác với hắn. Nàng cảm thấy mình vì không muốn phiền phức nên mới không để cho Chiết Chi nói thẳng, mà dùng biện pháp dâng trà kia, ai ngờ lại khiến hắn nhìn ra được, rồi cứ như vậy mà đến hỏi nàng...
Quả thực là vẽ rắn thêm chân mà.
_______________________________________
Những ngày cấm túc này trải qua vô cùng vừa ý. Nhàn Phi tự nhiên sẽ không ủy khuất nàng, nàng lại vì bị cấm túc, nên những phi tần ngày thường hay ngẫu nhiên đến thăm cũng không còn. Hơn nữa nàng vốn cũng ít ra ngoài, nên lệnh cấm túc này ngoại trừ khiến nàng được thanh tịnh khỏi bên ngoài thì cũng không có ảnh hưởng gì khác.
Nhàn Phi nhìn nàng dựa vào tiểu tháp, bộ dáng dương dương tự đắc chọc người ta phát cáu, liền cười khiển trách một câu:"Chưa thấy người nào bị cấm túc còn vui vẻ như vậy."
Tô Dư liếc nàng một cái, nhàn nhã phản bác:" So với hai năm kia thì cuộc sống này tốt hơn nhiều. Ừ...nếu không phải chịu trách nhiệm của 1 vị cung chủ, thì thật sự muốn liên tục nương nhờ Nguyệt Vi cung của Nhàn Phi nương nương."
"..."
Nhàn Phi lập tức cảm thấy cung đang tư điều tra quá chậm.
_______________________________________
Hoàng trưởng tử chết sau khi sinh ngày thứ ba.
Mẹ đẻ Lục thị của hắn vẫn còn hôn mê, nên trong cung, không ai vì sự qua đời của hắn mà thương tâm cả.
Hạ Lan Tử Hành có một loại cảm xúc không nói rõ, thương tâm ít nhiều gì cũng có, nhưng lại không rõ ít nhiều thương tâm này là vì ai. Vì đứa bé chết non này, hay là vì không thể nhìn thấy đứa bé kia đời trước...
Cảm xúc này khiến hắn trầm mặc hồi lâu, Thành Thư điện rơi vào tĩnh mịch, phải qua thật lâu mới nghe thấy hoàng đế nói:" Hoàng trưởng tử ban tên Khải Thụy, hậu táng. Lục thị cũng được tấn lên một vị phần để trấn an."
Chữ chữ đều gian nan. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trọng sinh đến nay có được loại cảm thụ này, người thân cận với mình kiếp trước còn chưa kịp mở mắt thì đã qua đời, tất cả chỉ vì hắn muốn đền bù tổn thất cho Tô Dư.
Trong tích tắc hắn bỗng nỗi lên một suy nghĩ, hắn có phải đã sai rồi không, nhưng đồng thời hắn cũng hung hăng nói với chính mình, hài tử kia bất quá là hài tử ở kiếp trước của hắn.
Huống hồ, đời trước hắn đã đối tốt với đứa bé này, chỉ có Tô Dư là thủy chung cô phụ.
Hắn tự nói với mình, muốn đền bù tổn thất cho nàng, luôn sẽ phải thay đổi một chút chuyện...hắn sớm nên sẵn sàng cho việc đó.
Sự tĩnh mịch trong điện đột nhiên bị phá vỡ, hoạn quan trầm ổn bẩm:" Bệ hạ, Thẩm đại nhân cầu kiến."
Lúc này đã là giờ Hợi (**).
(**) Giờ Hợi: Từ 21 - 23 giờ tối.
" Tuyên đi."_ Hoàng đế thở dài một tiếng, gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu. Bất kể thế nào, đời này hắn vẫn là một vị hoàng đế, chuyện cần phải đối mặt vẫn còn rất nhiều.
Thẩm Diệp vững bước vào điện, trên mặt có dính chút nước mưa. Hắn nghe nói hoàng trưởng tử vừa mới chết non, suy nghĩ một chút rồi cũng không nói gì thêm, chỉ hành lễ như thường:" Bệ hạ thánh an."
" Thẩm Diệp."_ Hoàng đế nhẹ gật đầu _" Trẫm nghe nói những ngày gần đây ngươi đang trở về Cẩm Đô, bất quá đã trễ thế này, ngươi có việc gì gấp sao?"
" Thần theo ý chỉ của bệ hạ điều tra kỹ động tĩnh gần đây của quân đội cùng với động tĩnh gần đây của Cận Nghiêng."_ Thẩm Diệp nói _" Là người của Hiền vương tự động binh, không phải ý của Hãn vương."
Hoàng đế gật đầu một cái, Thẩm Diệp lại nói tiếp:" Còn nữa...lúc trước thần cũng đã từng bẩm báo, chỉ là có 1 chuyện..."_ Hắn dừng lại _" Lúc trở về Cẩm Đô, ở trên đường thần đã bắt gặp một thương đội đi về hướng Cận Nghiêng, khi thấy người cầm đầu có vài phần quen mắt, thần liền sai người đuổi theo."_ Thẩm Diệp không tiếng động thở dài một cái _" Về sau trải qua điều tra, đó là Sở Dọc cháu của Binh bộ Thượng thư Sở Bật, những thứ thương đội mang theo đều là binh khí cùng lương thảo."
Hoàng đế khẽ rùng mình:" Sở Bật?"
" Vâng."_ Thẩm Diệp đáp, còn nói _"Bệ hạ có phải cũng cảm thấy..."
Hoàng đế gật đầu:" Đúng". Sau đó hỏi hắn:" Ngươi đã đem đoàn xe giữ lại?"
Thẩm Diệp lắc đầu:" Vì còn nhiều nghi vấn nên không dám tự ý hành động, chỉ cho người lặng lẽ theo dõi. Bất quá vào ngày thứ hai đã làm kinh động đến bên kia, khiến 1 người trong đó bị trọng thương đến nay vẫn chưa tỉnh."
Nếu bị thương, bất quá là sai người đến chữa trị, chứ chưa bao giờ phải bẩm báo kỹ càng như thế. Vì vậy hoàng đế khi nghe thấy thần sắc liền ngưng tụ, thấp giọng hỏi hắn:" Là ai?"
Thẩm Diệp vững vàng bẩm 2 chữ:" Tô Triệt."
Hoàng đế liền trầm xuống, lúc này sự thống khổ vì cái chết của trưởng tử lại xuất hiện thêm một tầng đè nén nữa. Quả thực phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều, đồng thời cũng làm hắn hiểu rõ, trọng sinh không có nghĩa là hắn có thể nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay.
" Còn ai biết rõ?"_ Hoàng đế hỏi.
Thẩm Diệp liền ôm quyền:" Không còn ai khác."
" Vậy thì đè lại."_ Hoàng đế chậm rãi nói _" Đặc biệt không được để Tô gia biết việc này."
" Dạ."_ Thẩm Diệp nghiêm nghị đáp, suy nghĩ một chút rồi nói _" Bệ hạ, Tô Triệt mới 15 tuổi..."
" Biết rõ."_ Hoàng đế cười khẽ _" Ai nói sẽ không cứu hắn? Trẫm sẽ sai ngự y đến, bảo đảm hắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Nếu không, Tô Dư cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Hạ Lan Tử Hành sâu sắc cảm giác được chính mình đời này so với đời trước không quả quyết hơn rất nhiều, thật sự là càng ngày càng không được việc!
Cảm thấy ảo não nhưng lại chẳng có biện pháp nào, hơi có phần bất đắc dĩ đi ra khỏi điện, nghĩ muốn đi dạo một chút.
Các cung nhân đều đi theo hắn, ai cũng không dám lên tiếng, kể cả Từ U. Mọi người đều biết hoàng trưởng tử vừa mới chết non, tâm tình bệ hạ nhất định không tốt, nên có thể không nói liền không nói. Nhưng Từ U nhìn con đường trước mặt, đây là hướng....đi Khinh Lê cung mà?
Đoán mò một phen, cuối cùng Từ U quyết định tạm thời không nhắc đến chuyện Tô Dư dời cung, cho đến khi hoàng đế dừng bước trước cửa Khinh Lê cung, lộ vẻ bừng tỉnh trong chớp mắt, Từ U mới bẩm:" Bệ hạ, Sung Nghi nương nương hiện tại đang ở Nguyệt Vi cung."
Hoàng đế thở phào một tiếng, cái gì cũng không nói, xoay người hướng Nguyệt Vi cung đi.
Từ U nhìn theo bóng lưng của hoàng đế mà không ngừng suy đoán, đột nhiên sủng ái nàng còn thôi, bây giờ vào lúc mất con...trong đầu cũng nghĩ ngay đến vị chính thất này là sao?
Tô Dư bị cấm túc, nên chẳng ai nghĩ hoàng đế sẽ đến vào lúc này cả.
Thời điểm đến Trân Xa các, Tô Dư đang nằm trên giường ngủ, lông mày nhíu chặt lại, vẫn ngủ bất an như trước.
Hạ Lan Tử Hành nhìn vị trí ngủ của nàng một chút -- ở sát mép giường, chỉ cần động nhẹ một chút là sẽ té xuống đất. Nhíu nhíu mày, không nói hai lời liền đem nàng đẩy vào trong.
Mi tâm Tô Dư hơi nhíu lại, buồn bực hừ 1 tiếng rồi mở mắt ra, lập tức đứng dậy, kinh nghi nhìn hắn:" Bệ hạ?"
" Ừ."_ Hắn ngồi xuống, tuy đã áp chế lo lắng trong lòng, nhưng khẩu khí lại khó tránh khỏi có vài phần không kiên nhẫn _" Ngươi xích vào trong đi."
"..."_ Tô Dư di chuyển vào bên trong một chút, thuận thế đổi thành tư thế ngồi quy củ _" Bệ hạ làm sao vậy?"
" Không có việc gì."_ Hạ Lan Tử Hành cười một tiếng, nheo mắt nhìn nàng nói _" Khuya rồi, ngươi còn ngồi quy củ như thế làm gì? Trẫm đi rửa mặt, ngươi ngủ đi."
" Dạ."_ Tô Dư vừa nhỏ giọng đáp ứng thì hắn đã đứng dậy đi về phía trắc điện. Vốn đi đến trắc điện là vì không muốn quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, nhưng khi hắn quay lại, vừa mới vén màn lên, thì đã thấy đối diện hắn chính là đôi mắt sáng của nàng.
Hoàng đế khiêu mi:" Còn chưa ngủ à?"
Tô Dư nằm ở trên giường, co chăn lại nhìn hắn nằm xuống bên cạnh mình, cẩn thận hỏi một lần nữa:" Bệ hạ làm sao vậy?"
Thấy hắn không lên tiếng, Tô Dư liền nói tiếp:" Không phải là Lục Nhuận Nghi..."
Hắn vẫn không có động tĩnh gì, Tô Dư liền im lặng, cũng không nói gì nữa mà chỉ nhìn hắn.
" Hoàng trưởng tử, mất."_ Hắn cuối cùng cũng nói ra mấy chữ, âm thanh hơi có chút run _" Mới vừa rồi."
Một trận lãnh khí truyền khắp người Tô Dư. Nàng vẫn không có quên, nàng rốt cuộc là vì chuyện của hoàng trưởng tử mà bị cấm túc.
Hoàng đế quay đầu, nhìn sắc mặt của Tô Dư càng thêm tái nhợt dưới màu sắc của lớp áo ngủ bằng gấm, liền cười lớn:" Ngươi đừng sợ, không phải trách ngươi -- nếu không phải ngươi hỏi, hôm nay trẫm cũng sẽ không nói chuyện này cho ngươi biết."
Hắn quả thực không muốn nói chuyện của hoàng trưởng tử cho nàng biết. Thật ra, chuyện hắn đang chần chừ không biết có nên nói cho nàng hay không, chính là chuyện của Tô Triệt.
" A Dư."
Tô Dư ngẩn ra, thấy hắn nặng nề nhìn nàng, trong mắt chứa đầy sự thống khổ cùng khẩn thiết mà nàng chưa từng nhìn thấy. Qua hồi lâu, hắn cuối cùng chỉ nói:" Không có việc gì, ngươi cứ an tâm đi."
Cả đời này, hắn đều muốn nàng an tâm.
(*) Ở đây mình xin giải thích 1 chút:
Nga Mi vốn có hai cách viết:
# Thứ nhất là tên của một ngọn núi thuộc tỉnh Tứ Xuyên, còn được gọi là núi Quang Minh Sơn - đồng thời cũng là tên gọi của một môn phái võ thuật Trung Quốc.
# Thứ hai chính là từ dùng để chỉ lông mày của người con gái đẹp, cong vút và dài như râu con ngài (đôi khi cũng được dùng để chỉ lông mày của đàn ông)
/99
|