Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [9] Trèo Tường
*****
Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoàng nửa kéo nửa cưỡng ép mang về Trì gia, may mà lúc xuống xe thân thể đã khôi phục bình thường, bằng không Hạ Trạch thật sự không có mặt mũi nào xuống xe, cậu đã chuẩn bị tinh thần khóc nháo một trận.
Đứng trước Trì gia rộng lớn, Trì Dĩ Hoành không quên nhắc nhở Hạ Trạch một câu: “Những gì anh nói trước đó em có nhớ rõ không?”
Lúc nghe thấy những lời này thì Hạ Trạng đang trong tình huống khá chật vật, sự thực thì khi đó cho dù Trì Dĩ Hoành nói gì cậu cũng sẽ gật đầu, căn bản không chú ý tới nội dung.
“Hạ Trạch?”
“Nhớ rõ.” Hạ Trạch nhanh chóng hoàn hồn, khẳng định nói.
“Thế anh đã nói gì?” Trì Dĩ Hoành dứt khoác dừng lại, nhếch khóe môi nhìn về phía Hạ Trạch.
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành có chút suy ngẫm, thẳng đến khi thấy Hạ Trạch chột dạ cúi đầu mới thâm sâu mở miệng: “Tý nữa vào trong, mặc kệ anh nói gì em cứ gật đầu đồng ý như trong xe là được, nhớ kỹ chưa?”
Hạ Trạch xấu hổ gật gật đầu, Trì Dĩ Hoành lúc này mới hài lòng đi vào trong, Hạ Trạch nhắm mắt theo sát phía sau, hệt như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
“Dĩ Hoành trở về rồi sao?” Trong phòng khách, Trì phụ đang lật tờ báo trong tay, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền thuận miệng hỏi một câu, cũng không chú ý có Hạ Trạch tồn tại.
Trì Dĩ Hoành cười đáp lại, quay đầu thản nhiên liếc mắt một cái, Hạ Trạch lập tức phản ứng, thấp giọng nói: “Cữu cữu.”
“Tiểu Trạch?” Trì Thủ Chính hơi sửng sốt, lập tức tươi cười: “Tiểu Trạch đến đây, đến đến, mau ngồi xuống, cữu cữu cũng một thời gian không gặp con rồi, tối nay ở lại ăn cơm, bảo dì Vương làm mấy món thích.”
Trì Thủ Chính nhìn thấy Hạ Trạch thật sự rất vui, em gái duy nhất của ông mất sớm, chỉ lưu lại mình Hạ Trạch. Nếu không phải Hạ gia cũng là gia tộc không bình thường, ông thực hận không thể ôm Hạ Trạch về nhà mình nuôi.
“Cữu cữu.” Hạ Trạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trì Thủ Chính, đời trước người cậu cảm thấy có lỗi nhất trừ bỏ Trì Dĩ Hoành chính là cữu cữu. Hạ Trạch vẫn luôn muốn tới thăm, nhưng có Trì Dĩ Hoành ở làm cậu không dám, khoảng thời gian này cậu cũng vì thế mà rối rắm. Tuy hôm nay không phải cậu chủ động muốn tới mà là bị Trì Dĩ Hoành ép buộc, nhưng mặc kệ nói thế nào, gặp được cữu cữu là vui rồi, cũng hi vọng có thể làm cữu cữu vui vẻ.
Bộ dáng nhu thuận của Hạ Trạch làm Trì phụ cười híp cả mắt: “Tiểu Trạch sao lại đột nhiên muốn tới thăm cữu cữu a?”
Vấn đề này không cần Hạ Trạch trả lời, Trì Dĩ Hoành đã chuẩn bị sẵn đáp án.
“Giữa trưa Hạ Trạch gọi điện bảo muốn tới thăm phụ thân, thuận tiện chuẩn bị học bổ túc, buổi chiều con tiện đường liền tới đón. Có đúng không, Tiểu Trạch?”
Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch thuận theo gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con nhớ cữu cữu.”
“Cữu cữu cũng thực nhớ Tiểu Trạch, buổi tối ở lại đây luôn đi, ngày mai khỏi phải chạy tới chạy lui.”
Trì phụ vừa mỉm cười an bài vừa ngẩng đầu trừng Trì Dĩ Hoành, đừng tưởng ông không biết Trì Dĩ Hoành dùng thủ đoạn gì hù dọa Hạ Trạch. Tính tình Hạ Trạch thế nào ông còn không biết sao? Trước giờ chưa từng nhìn thấy Hạ Trạch nghe lời đến vậy, nói không chừng trước lúc đến đây đã bị Trì Dĩ Hoành dọa hoảng.
Chống lại tầm mắt khiển trách của phụ thân, Trì Dĩ Hoành hết biết nói gì giật giật khóe miệng. Cũng chính phụ thân bảo mình nghĩ cách làm nhóc hư hỏng Hạ Trạch này nghe lời, sao giờ lại làm ra vẻ đau lòng như vậy?
Hai cha con trao đổi bất quá chỉ trong chớp mắt, Trì phụ vui tươi hớn hở bắt đầu nói chuyện với Hạ Trạch. Tựa như đã nói, Hạ Trạch hiếm có lúc nhu thuận như vậy, cho dù nhóc này giả vờ thì ông cũng thực vui mừng. Bất quá càng nói chuyện nhiều thì Trì phụ lại càng nhịn không được cảm thấy hoài nghi. Ông vốn nghĩ Hạ Trạch giả vờ không được bao lâu, nhưng nhìn bộ dáng phối hợp của Hạ Trạch, hoàn toàn nhìn không ra chút mất kiên nhẫn nào. Trì phụ nhất thời có chút tò mò, Dĩ Hoành rốt cuộc đã làm gì mà có thể dọa Hạ Trạch thành thế này?
Hạ Trạch không biết suy nghĩ trong lòng Trì phụ, cậu chỉ cố gắng hùa theo ý ông. Nếu là đời trước Hạ Trạch tuyệt đối không thể kiên nhẫn như vậy, nhưng thấy bộ dáng đau thương của cữu cữu sau khi mình chết đi, Hạ Trạch thầm nghĩ phải hảo hảo với cữu cữu, bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ của mình.
Có Hạ Trạch phối hợp, một đêm này Trì gia có thể nói thực hòa thuận vui vẻ. Dùng xong cơm tối, Trì phụ mỹ mãn bảo Hạ Trạch nghỉ ngơi sớm một chút. Đi học cả ngày cũng mệt rồi. Dù sao sáng mai Hạ Trạch phải bắt đầu học bù, nếu không nghỉ ngơi tốt, không có tinh thần thì sao?
Hạ Trạch một chút cũng không muốn học bù với Trì Dĩ Hoành, cậu càng hi vọng có thể một mình xem sách. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Trì Dĩ Hoành, tâm tư cậu đều đặt hết lên người anh, học bù căn bản chỉ là phí thời gian mà thôi. Hạ Trạch nghĩ muốn nhờ cữu cữu cầu tình, nhưng Trì phụ dường như không hiểu ý, không ngừng nói sang chuyện khác, căn bản không để cậu có cơ hội.
Hạ Trạch buồn bực nhìn cữu cữu quay về phòng ngủ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành chậm rì rì đi tới bên cạnh, giống như dụ thú cưng mà vỗ vỗ đầu Hạ Trạch, khen ngợi nói: “Biểu hiện không tồi.”
Hết nửa ngày Hạ Trạch mới phản ứng lại, Trì Dĩ Hoành nghĩ hành vi của cậu từ tối đến giờ đều là giả vờ. Hạ Trạch thực buồn bực nhưng lại không tìm ra lí do giải thích, chỉ có thể mất mác một mình về phòng. Cậu không muốn Trì Dĩ Hoành nhìn mình như vậy, nhớ tới liền cảm thấy trái tim đau đớn. Vừa lúc lại có một âm thanh nói, làm vậy cũng không sai, ít nhất trong mắt Trì Dĩ Hoành cậu chính là một kẻ khốn, Trì Dĩ Hoành tuyệt đối sẽ không thích cậu. Làm Trì Dĩ Hoành chán ghét chính mình không phải chính là mục đích mà cậu muốn sao?
Hạ Trạch rầu rĩ không vui vùi mình vào chăn, di động đột nhiên vang lên. Cậu vốn không có tâm tình tiếp điện thoại, nhưng tiếng chuông cứ vang không ngừng, Hạ Trạch chỉ đành mất kiên nhẫn đưa tay tìm kiếm.
“Alo, Mã Thiên Lỗi?”
Âm thanh Hạ Trạch ỉu xìu, nghe thấy bơ phờ không có chút sinh lực nào. Mã Thiên Lỗi sửng sốt: “Ách, Hạ Trạch, cậu không sao chứ?”
Hạ Trạch nhớ tới biểu tình đồng tình của Mã Thiên Lỗi trước đó, trở mình, uể oải nói: “Có thể có chuyện gì a? Cậu tưởng anh họ sẽ đập tôi một trận chắc?”
Mã Thiên Lỗi trong lòng nghĩ rất có thể, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Không sao là tốt rồi. Đúng rồi, tôi đã giúp cậu hẹn lão A gặp mặt vào sáng mai, buổi chiều hình như ông ta có việc đi Trung kinh, nếu bỏ qua dịp này thì phải chờ hai tuần nữa.”
“Buổi sáng?” Hạ Trạch lập tức nghỉ tới sáng mai còn phải học bù, lập tức do dự hỏi: “Bỏ qua sáng mai thì phải chờ tới tận hai tuần sao? Lão A đi Trung kinh làm gì mà lâu vậy?”
Mã Thiên Lỗi nói: “Cụ thể là gì thì tôi không rõ, lão nói vậy. Hình như đối thủ của lão xảy ra chuyện nên muốn chạy tới xem xem còn sống không a.”
Hạ Trạch: “…”
Vừa không muốn học bù cộng thêm phải chờ đến hai tuần mới hẹn được lão A kích động, Hạ Trạch rốt cuộc hạ quyết tâm: “Cậu giờ đang ở đâu? Về nhà rồi à?”
“Không, cậu không ở nên tôi hẹn đám Bạch Hiểu Tề ra ngoài ăn khuya.”
Bạch Hiểu Tề cũng ở làm Hạ Trạch thở phào một hơi, cậu nhớ rõ nhà Bạch Hiểu Tề có một căn biệt thự ở khu này, chẳng qua không thường tới ở. Cậu vội nói: “Thiên Lỗi, cậu mang theo Bạch Hiểu Tề lái xe tới khu ba Phúc Thụy uyển nhà số sáu đón tôi, lặng lẽ thôi, tôi sẽ nghĩ cách hội hợp với hai cậu.”
Giọng điệu Mã Thiên Lỗi trở nên cổ quái: “Cậu định trèo tường à?”
Hạ Trạch xùy một tiếng: “Nói cứ như cậu chưa bao giờ trèo tường nhà mình ấy?”
Mã Thiên Lỗi cười phá lên: “Vậy được rồi, chờ đi, các anh lập tức tới.”
Hạ Trạch nhấn mạnh: “Nhất định phải mang Bạch Hiểu Tề theo, bằng không không vào được.”
Cúp điện thoại, Hạ Trạch nhanh chóng lấy bóp tiền cùng điện thoại, túi xách quá lớn nên không cầm theo. Hạ Trạch quan sát sân vườn một vòng, tính toán xem nên nhảy ra từ chỗ nào.
Theo Hạ Trạch biết, khu Phúc Thụy uyển của Trì gia bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng mỗi biệt thự lại áp dụng phương pháp tự quản, hoàn toàn do chủ nhà sắp xếp bảo vệ. Khác với những hộ khác, Trì Thủ Chính không thích gắn thiết bị theo dõi trong nhà, vì thế an toàn Trì gia đều do vệ sĩ phụ trách. Hạ Trạch nghĩ nghĩ, nếu trèo tường thì chỉ có thể chọn phía tây bắc sân sau, nơi đó có cây, leo lên tiện hơn. Tuy vệ sĩ khẳng định sẽ theo dõi chỗ đó rất kỹ, nhưng cậu giả vờ đi dạo đi tới dưới gốc cây, sau đó trèo ra ngoài bất quá chỉ mất vài phút, vệ sĩ khẳng định phản ứng không kịp. Chờ bọn họ chạy tới thì cậu đã leo lên xe trốn đi.
Nửa giờ sau, Hạ Trạch đang tính toán kế hoạch kĩ lưỡng thì Mã Thiên Lỗi gọi tới, bọn họ dựa vào Bạch Hiểu Tề thành công viến vào Phúc Thụy uyển, hiện giờ đang chờ ở ngay bên ngoài nhà cữu cữu Hạ Trạch. Hạ Trạch hít sâu một hơi, làm như không có việc gì mở cửa xuống lầu, đi tới cửa chính.
“Tiểu Trạch? Trễ vậy rồi còn muốn đi đâu?”
Trì Dĩ Hoành đột nhiên lên tiếng dọa Hạ Trạch nhảy dựng, vừa rồi cậu rõ ràng núp trên lầu quan sát thấy đại sảnh không có ai, Trì Dĩ Hoành từ đâu chui ra a? Hạ Trạch khẩn trương theo âm thanh nhìn qua, liền thấy Trì Dĩ Hoành đang mặc quần áo ngủ, tay cầm sổ ghi chép ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn mình. Nơi đó vừa vặn là góc chết, trên lầu căn bản nhìn không tới.
Trái tim Hạ Trạch nhảy lên kinh hoàng, đầu óc có chút mờ mịt, hơn nửa ngày mới phản ứng, nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn.
“Em ngủ không được, muốn ra vườn dạo một chút.”
Trì Dĩ Hoành liếc nhìn một cái, rất nhanh thu hồi tầm mắt: “Bên ngoài khá lạnh, về ngủ sớm một chút.”
“Nga, ừm!” Hạ Trạch lập tức đáp ứng, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Anh họ, em đi.”
“Ừ.” Trì Dĩ Hoành không để ý đáp.
Hạ Trạch lén nhìn anh một cái, sau đó xoay người tỏ ra bình tĩnh bước ra khỏi đại sảnh. Phía sau, Trì Dĩ Hoành ngẩng đầu nhìn theo, khóe miệng khẽ câu lên.
“Hạ Trạch ra ngoài, chú ý hành tung em ấy.” Trì Dĩ Hoành nhanh chóng thông tri vệ sĩ phương hướng Hạ Trạch. Anh vốn định giao chuyện này cho vệ sĩ xử lý, nhưng lúc tầm mắt trở lại bản ghi chép thì làm thế nào cũng không tập trung được. Ngủ không được ra ngoài đi dạo? Lý do này cũng nghĩ ra được? Đám nhóc độ tuổi này không ngủ được không phải đều lên mạng chơi game sao? Chỉ cần liếc mắt một cái Trì Dĩ Hoành liền biết Hạ Trạch đánh chủ ý già, tưởng tượng bộ dáng Hạ Trạch lén lén lút lút chạy ra sân sau, độ cung bên khóe môi Trì Dĩ Hoành càng lúc càng cao. Không biết vì cái gì, anh cảm thấy Hạ Trạch sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, thể nào cũng sẽ gây chuyện. Quả nhiên, Hạ Trạch có chủ ý trèo tường trộm đi, đúng là… đúng là nhóc hư hỏng!
Nói vậy, chiếc xe bên ngoài chính là xe tiếp ứng? Trì Dĩ Hoành hứng thú ấn một dãy số, cũng nên hù dọa một chút, tránh để Hạ Trạch theo bọn họ huyên náo tới vô pháp vô thiên.
Lúc này Hạ Trạch đã vòng tới sân sau không hề hay biết hành động của mình đều bị Trì Dĩ Hoành nắm trong tay, làm bộ như đang đi dạo chậm rãi tới gần gốc đại thụ phía góc tường tây bắc. Những nơi khác tường đều rất cao, cậu căn bản không leo được, chỉ có thể dựa vào cái cây này.
Một đường đi qua, Hạ Trạch gặp ba bốn vệ sĩ, tất cả đều không nghi ngờ việc cậu ngủ không được nên ra vườn dạo. Cậu vốn tưởng hết thảy đều thuận lợi, không ngờ lúc tới gần mục tiêu mới phát hiện có vài vệ sĩ đứng dưới gốc cây không biết đang làm gì.
Hạ Trạch sốt ruột, khẽ cắn môi đi một vòng quanh sân, cậu không tin đám vệ sĩ kia vẫn canh giữ chỗ đó. Quả nhiên chờ đến lúc quay lại thì không
còn ai dưới gốc cây. Ánh mắt Hạ Trạch sáng lên, đè nén hưng phấn duy trì bộ dáng bình tĩnh đi tới gần.
Chạy lấy đà nhảy lên, Hạ Trạch cố sức bám lấy đầu tường, đúng lúc cúi đầu nhìn thấy Mã Thiên Lỗi, cảm giác thắng lợi dâng trào thì giọng Trì Dĩ Hoành ở dưới chân vọng lên.
“Đi dạo vui không?”
Thân thể Hạ Trạch cứng đờ, một phút không đứng vững ngã nhào xuống.
Ngoài ý muốn, cậu không ngã xuống đất mà rơi vào một vòng tay quen thuộc. Hạ Trạch theo bản năng ngẩng đầu, dưới ánh trăng, Trì Dĩ Hoành tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, mặt Hạ Trạch đùng một tiếng đỏ bừng.
Bên ngoài Trì gia, đám Mã Thiên Lỗi, Bạch Hiểu Tề bám tường chờ tiếp ứng. Mắt thấy Hạ Trạch đã lộ nửa người ra ngoài, đột nhiên nghe thấy bên kia tường hình như có người nói chuyện, sau đó Hạ Trạch kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ rớt xuống đầu tường.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết Hạ Trạch phỏng chừng bại lộ, đang định lén lút lái xe rời đi thì nghe thấy một trận chó sủa hướng về phía bọn họ ngày càng gần.
“Ai đó? Trộm à?” Có tiếng bảo vệ gào to, tiếp đó là tiếng chó sủa không ngừng.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, không kịp lái xe mà hướng về phía cổng chính chạy như điên. Bọn họ dù sao cũng là con cháu những gia tộc có danh tiếng ở Hải thành, nếu thật sự bị xem là trộm cướp bắt lại thì đúng là dọa người.
____________
Hoàn
*****
Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoàng nửa kéo nửa cưỡng ép mang về Trì gia, may mà lúc xuống xe thân thể đã khôi phục bình thường, bằng không Hạ Trạch thật sự không có mặt mũi nào xuống xe, cậu đã chuẩn bị tinh thần khóc nháo một trận.
Đứng trước Trì gia rộng lớn, Trì Dĩ Hoành không quên nhắc nhở Hạ Trạch một câu: “Những gì anh nói trước đó em có nhớ rõ không?”
Lúc nghe thấy những lời này thì Hạ Trạng đang trong tình huống khá chật vật, sự thực thì khi đó cho dù Trì Dĩ Hoành nói gì cậu cũng sẽ gật đầu, căn bản không chú ý tới nội dung.
“Hạ Trạch?”
“Nhớ rõ.” Hạ Trạch nhanh chóng hoàn hồn, khẳng định nói.
“Thế anh đã nói gì?” Trì Dĩ Hoành dứt khoác dừng lại, nhếch khóe môi nhìn về phía Hạ Trạch.
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành có chút suy ngẫm, thẳng đến khi thấy Hạ Trạch chột dạ cúi đầu mới thâm sâu mở miệng: “Tý nữa vào trong, mặc kệ anh nói gì em cứ gật đầu đồng ý như trong xe là được, nhớ kỹ chưa?”
Hạ Trạch xấu hổ gật gật đầu, Trì Dĩ Hoành lúc này mới hài lòng đi vào trong, Hạ Trạch nhắm mắt theo sát phía sau, hệt như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
“Dĩ Hoành trở về rồi sao?” Trong phòng khách, Trì phụ đang lật tờ báo trong tay, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền thuận miệng hỏi một câu, cũng không chú ý có Hạ Trạch tồn tại.
Trì Dĩ Hoành cười đáp lại, quay đầu thản nhiên liếc mắt một cái, Hạ Trạch lập tức phản ứng, thấp giọng nói: “Cữu cữu.”
“Tiểu Trạch?” Trì Thủ Chính hơi sửng sốt, lập tức tươi cười: “Tiểu Trạch đến đây, đến đến, mau ngồi xuống, cữu cữu cũng một thời gian không gặp con rồi, tối nay ở lại ăn cơm, bảo dì Vương làm mấy món thích.”
Trì Thủ Chính nhìn thấy Hạ Trạch thật sự rất vui, em gái duy nhất của ông mất sớm, chỉ lưu lại mình Hạ Trạch. Nếu không phải Hạ gia cũng là gia tộc không bình thường, ông thực hận không thể ôm Hạ Trạch về nhà mình nuôi.
“Cữu cữu.” Hạ Trạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trì Thủ Chính, đời trước người cậu cảm thấy có lỗi nhất trừ bỏ Trì Dĩ Hoành chính là cữu cữu. Hạ Trạch vẫn luôn muốn tới thăm, nhưng có Trì Dĩ Hoành ở làm cậu không dám, khoảng thời gian này cậu cũng vì thế mà rối rắm. Tuy hôm nay không phải cậu chủ động muốn tới mà là bị Trì Dĩ Hoành ép buộc, nhưng mặc kệ nói thế nào, gặp được cữu cữu là vui rồi, cũng hi vọng có thể làm cữu cữu vui vẻ.
Bộ dáng nhu thuận của Hạ Trạch làm Trì phụ cười híp cả mắt: “Tiểu Trạch sao lại đột nhiên muốn tới thăm cữu cữu a?”
Vấn đề này không cần Hạ Trạch trả lời, Trì Dĩ Hoành đã chuẩn bị sẵn đáp án.
“Giữa trưa Hạ Trạch gọi điện bảo muốn tới thăm phụ thân, thuận tiện chuẩn bị học bổ túc, buổi chiều con tiện đường liền tới đón. Có đúng không, Tiểu Trạch?”
Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch thuận theo gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con nhớ cữu cữu.”
“Cữu cữu cũng thực nhớ Tiểu Trạch, buổi tối ở lại đây luôn đi, ngày mai khỏi phải chạy tới chạy lui.”
Trì phụ vừa mỉm cười an bài vừa ngẩng đầu trừng Trì Dĩ Hoành, đừng tưởng ông không biết Trì Dĩ Hoành dùng thủ đoạn gì hù dọa Hạ Trạch. Tính tình Hạ Trạch thế nào ông còn không biết sao? Trước giờ chưa từng nhìn thấy Hạ Trạch nghe lời đến vậy, nói không chừng trước lúc đến đây đã bị Trì Dĩ Hoành dọa hoảng.
Chống lại tầm mắt khiển trách của phụ thân, Trì Dĩ Hoành hết biết nói gì giật giật khóe miệng. Cũng chính phụ thân bảo mình nghĩ cách làm nhóc hư hỏng Hạ Trạch này nghe lời, sao giờ lại làm ra vẻ đau lòng như vậy?
Hai cha con trao đổi bất quá chỉ trong chớp mắt, Trì phụ vui tươi hớn hở bắt đầu nói chuyện với Hạ Trạch. Tựa như đã nói, Hạ Trạch hiếm có lúc nhu thuận như vậy, cho dù nhóc này giả vờ thì ông cũng thực vui mừng. Bất quá càng nói chuyện nhiều thì Trì phụ lại càng nhịn không được cảm thấy hoài nghi. Ông vốn nghĩ Hạ Trạch giả vờ không được bao lâu, nhưng nhìn bộ dáng phối hợp của Hạ Trạch, hoàn toàn nhìn không ra chút mất kiên nhẫn nào. Trì phụ nhất thời có chút tò mò, Dĩ Hoành rốt cuộc đã làm gì mà có thể dọa Hạ Trạch thành thế này?
Hạ Trạch không biết suy nghĩ trong lòng Trì phụ, cậu chỉ cố gắng hùa theo ý ông. Nếu là đời trước Hạ Trạch tuyệt đối không thể kiên nhẫn như vậy, nhưng thấy bộ dáng đau thương của cữu cữu sau khi mình chết đi, Hạ Trạch thầm nghĩ phải hảo hảo với cữu cữu, bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ của mình.
Có Hạ Trạch phối hợp, một đêm này Trì gia có thể nói thực hòa thuận vui vẻ. Dùng xong cơm tối, Trì phụ mỹ mãn bảo Hạ Trạch nghỉ ngơi sớm một chút. Đi học cả ngày cũng mệt rồi. Dù sao sáng mai Hạ Trạch phải bắt đầu học bù, nếu không nghỉ ngơi tốt, không có tinh thần thì sao?
Hạ Trạch một chút cũng không muốn học bù với Trì Dĩ Hoành, cậu càng hi vọng có thể một mình xem sách. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Trì Dĩ Hoành, tâm tư cậu đều đặt hết lên người anh, học bù căn bản chỉ là phí thời gian mà thôi. Hạ Trạch nghĩ muốn nhờ cữu cữu cầu tình, nhưng Trì phụ dường như không hiểu ý, không ngừng nói sang chuyện khác, căn bản không để cậu có cơ hội.
Hạ Trạch buồn bực nhìn cữu cữu quay về phòng ngủ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành chậm rì rì đi tới bên cạnh, giống như dụ thú cưng mà vỗ vỗ đầu Hạ Trạch, khen ngợi nói: “Biểu hiện không tồi.”
Hết nửa ngày Hạ Trạch mới phản ứng lại, Trì Dĩ Hoành nghĩ hành vi của cậu từ tối đến giờ đều là giả vờ. Hạ Trạch thực buồn bực nhưng lại không tìm ra lí do giải thích, chỉ có thể mất mác một mình về phòng. Cậu không muốn Trì Dĩ Hoành nhìn mình như vậy, nhớ tới liền cảm thấy trái tim đau đớn. Vừa lúc lại có một âm thanh nói, làm vậy cũng không sai, ít nhất trong mắt Trì Dĩ Hoành cậu chính là một kẻ khốn, Trì Dĩ Hoành tuyệt đối sẽ không thích cậu. Làm Trì Dĩ Hoành chán ghét chính mình không phải chính là mục đích mà cậu muốn sao?
Hạ Trạch rầu rĩ không vui vùi mình vào chăn, di động đột nhiên vang lên. Cậu vốn không có tâm tình tiếp điện thoại, nhưng tiếng chuông cứ vang không ngừng, Hạ Trạch chỉ đành mất kiên nhẫn đưa tay tìm kiếm.
“Alo, Mã Thiên Lỗi?”
Âm thanh Hạ Trạch ỉu xìu, nghe thấy bơ phờ không có chút sinh lực nào. Mã Thiên Lỗi sửng sốt: “Ách, Hạ Trạch, cậu không sao chứ?”
Hạ Trạch nhớ tới biểu tình đồng tình của Mã Thiên Lỗi trước đó, trở mình, uể oải nói: “Có thể có chuyện gì a? Cậu tưởng anh họ sẽ đập tôi một trận chắc?”
Mã Thiên Lỗi trong lòng nghĩ rất có thể, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Không sao là tốt rồi. Đúng rồi, tôi đã giúp cậu hẹn lão A gặp mặt vào sáng mai, buổi chiều hình như ông ta có việc đi Trung kinh, nếu bỏ qua dịp này thì phải chờ hai tuần nữa.”
“Buổi sáng?” Hạ Trạch lập tức nghỉ tới sáng mai còn phải học bù, lập tức do dự hỏi: “Bỏ qua sáng mai thì phải chờ tới tận hai tuần sao? Lão A đi Trung kinh làm gì mà lâu vậy?”
Mã Thiên Lỗi nói: “Cụ thể là gì thì tôi không rõ, lão nói vậy. Hình như đối thủ của lão xảy ra chuyện nên muốn chạy tới xem xem còn sống không a.”
Hạ Trạch: “…”
Vừa không muốn học bù cộng thêm phải chờ đến hai tuần mới hẹn được lão A kích động, Hạ Trạch rốt cuộc hạ quyết tâm: “Cậu giờ đang ở đâu? Về nhà rồi à?”
“Không, cậu không ở nên tôi hẹn đám Bạch Hiểu Tề ra ngoài ăn khuya.”
Bạch Hiểu Tề cũng ở làm Hạ Trạch thở phào một hơi, cậu nhớ rõ nhà Bạch Hiểu Tề có một căn biệt thự ở khu này, chẳng qua không thường tới ở. Cậu vội nói: “Thiên Lỗi, cậu mang theo Bạch Hiểu Tề lái xe tới khu ba Phúc Thụy uyển nhà số sáu đón tôi, lặng lẽ thôi, tôi sẽ nghĩ cách hội hợp với hai cậu.”
Giọng điệu Mã Thiên Lỗi trở nên cổ quái: “Cậu định trèo tường à?”
Hạ Trạch xùy một tiếng: “Nói cứ như cậu chưa bao giờ trèo tường nhà mình ấy?”
Mã Thiên Lỗi cười phá lên: “Vậy được rồi, chờ đi, các anh lập tức tới.”
Hạ Trạch nhấn mạnh: “Nhất định phải mang Bạch Hiểu Tề theo, bằng không không vào được.”
Cúp điện thoại, Hạ Trạch nhanh chóng lấy bóp tiền cùng điện thoại, túi xách quá lớn nên không cầm theo. Hạ Trạch quan sát sân vườn một vòng, tính toán xem nên nhảy ra từ chỗ nào.
Theo Hạ Trạch biết, khu Phúc Thụy uyển của Trì gia bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng mỗi biệt thự lại áp dụng phương pháp tự quản, hoàn toàn do chủ nhà sắp xếp bảo vệ. Khác với những hộ khác, Trì Thủ Chính không thích gắn thiết bị theo dõi trong nhà, vì thế an toàn Trì gia đều do vệ sĩ phụ trách. Hạ Trạch nghĩ nghĩ, nếu trèo tường thì chỉ có thể chọn phía tây bắc sân sau, nơi đó có cây, leo lên tiện hơn. Tuy vệ sĩ khẳng định sẽ theo dõi chỗ đó rất kỹ, nhưng cậu giả vờ đi dạo đi tới dưới gốc cây, sau đó trèo ra ngoài bất quá chỉ mất vài phút, vệ sĩ khẳng định phản ứng không kịp. Chờ bọn họ chạy tới thì cậu đã leo lên xe trốn đi.
Nửa giờ sau, Hạ Trạch đang tính toán kế hoạch kĩ lưỡng thì Mã Thiên Lỗi gọi tới, bọn họ dựa vào Bạch Hiểu Tề thành công viến vào Phúc Thụy uyển, hiện giờ đang chờ ở ngay bên ngoài nhà cữu cữu Hạ Trạch. Hạ Trạch hít sâu một hơi, làm như không có việc gì mở cửa xuống lầu, đi tới cửa chính.
“Tiểu Trạch? Trễ vậy rồi còn muốn đi đâu?”
Trì Dĩ Hoành đột nhiên lên tiếng dọa Hạ Trạch nhảy dựng, vừa rồi cậu rõ ràng núp trên lầu quan sát thấy đại sảnh không có ai, Trì Dĩ Hoành từ đâu chui ra a? Hạ Trạch khẩn trương theo âm thanh nhìn qua, liền thấy Trì Dĩ Hoành đang mặc quần áo ngủ, tay cầm sổ ghi chép ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn mình. Nơi đó vừa vặn là góc chết, trên lầu căn bản nhìn không tới.
Trái tim Hạ Trạch nhảy lên kinh hoàng, đầu óc có chút mờ mịt, hơn nửa ngày mới phản ứng, nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn.
“Em ngủ không được, muốn ra vườn dạo một chút.”
Trì Dĩ Hoành liếc nhìn một cái, rất nhanh thu hồi tầm mắt: “Bên ngoài khá lạnh, về ngủ sớm một chút.”
“Nga, ừm!” Hạ Trạch lập tức đáp ứng, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Anh họ, em đi.”
“Ừ.” Trì Dĩ Hoành không để ý đáp.
Hạ Trạch lén nhìn anh một cái, sau đó xoay người tỏ ra bình tĩnh bước ra khỏi đại sảnh. Phía sau, Trì Dĩ Hoành ngẩng đầu nhìn theo, khóe miệng khẽ câu lên.
“Hạ Trạch ra ngoài, chú ý hành tung em ấy.” Trì Dĩ Hoành nhanh chóng thông tri vệ sĩ phương hướng Hạ Trạch. Anh vốn định giao chuyện này cho vệ sĩ xử lý, nhưng lúc tầm mắt trở lại bản ghi chép thì làm thế nào cũng không tập trung được. Ngủ không được ra ngoài đi dạo? Lý do này cũng nghĩ ra được? Đám nhóc độ tuổi này không ngủ được không phải đều lên mạng chơi game sao? Chỉ cần liếc mắt một cái Trì Dĩ Hoành liền biết Hạ Trạch đánh chủ ý già, tưởng tượng bộ dáng Hạ Trạch lén lén lút lút chạy ra sân sau, độ cung bên khóe môi Trì Dĩ Hoành càng lúc càng cao. Không biết vì cái gì, anh cảm thấy Hạ Trạch sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, thể nào cũng sẽ gây chuyện. Quả nhiên, Hạ Trạch có chủ ý trèo tường trộm đi, đúng là… đúng là nhóc hư hỏng!
Nói vậy, chiếc xe bên ngoài chính là xe tiếp ứng? Trì Dĩ Hoành hứng thú ấn một dãy số, cũng nên hù dọa một chút, tránh để Hạ Trạch theo bọn họ huyên náo tới vô pháp vô thiên.
Lúc này Hạ Trạch đã vòng tới sân sau không hề hay biết hành động của mình đều bị Trì Dĩ Hoành nắm trong tay, làm bộ như đang đi dạo chậm rãi tới gần gốc đại thụ phía góc tường tây bắc. Những nơi khác tường đều rất cao, cậu căn bản không leo được, chỉ có thể dựa vào cái cây này.
Một đường đi qua, Hạ Trạch gặp ba bốn vệ sĩ, tất cả đều không nghi ngờ việc cậu ngủ không được nên ra vườn dạo. Cậu vốn tưởng hết thảy đều thuận lợi, không ngờ lúc tới gần mục tiêu mới phát hiện có vài vệ sĩ đứng dưới gốc cây không biết đang làm gì.
Hạ Trạch sốt ruột, khẽ cắn môi đi một vòng quanh sân, cậu không tin đám vệ sĩ kia vẫn canh giữ chỗ đó. Quả nhiên chờ đến lúc quay lại thì không
còn ai dưới gốc cây. Ánh mắt Hạ Trạch sáng lên, đè nén hưng phấn duy trì bộ dáng bình tĩnh đi tới gần.
Chạy lấy đà nhảy lên, Hạ Trạch cố sức bám lấy đầu tường, đúng lúc cúi đầu nhìn thấy Mã Thiên Lỗi, cảm giác thắng lợi dâng trào thì giọng Trì Dĩ Hoành ở dưới chân vọng lên.
“Đi dạo vui không?”
Thân thể Hạ Trạch cứng đờ, một phút không đứng vững ngã nhào xuống.
Ngoài ý muốn, cậu không ngã xuống đất mà rơi vào một vòng tay quen thuộc. Hạ Trạch theo bản năng ngẩng đầu, dưới ánh trăng, Trì Dĩ Hoành tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, mặt Hạ Trạch đùng một tiếng đỏ bừng.
Bên ngoài Trì gia, đám Mã Thiên Lỗi, Bạch Hiểu Tề bám tường chờ tiếp ứng. Mắt thấy Hạ Trạch đã lộ nửa người ra ngoài, đột nhiên nghe thấy bên kia tường hình như có người nói chuyện, sau đó Hạ Trạch kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ rớt xuống đầu tường.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết Hạ Trạch phỏng chừng bại lộ, đang định lén lút lái xe rời đi thì nghe thấy một trận chó sủa hướng về phía bọn họ ngày càng gần.
“Ai đó? Trộm à?” Có tiếng bảo vệ gào to, tiếp đó là tiếng chó sủa không ngừng.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, không kịp lái xe mà hướng về phía cổng chính chạy như điên. Bọn họ dù sao cũng là con cháu những gia tộc có danh tiếng ở Hải thành, nếu thật sự bị xem là trộm cướp bắt lại thì đúng là dọa người.
____________
Hoàn
/85
|