Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [44] Chấn Động
******
Giết người vứt xác—– bốn chữ đậm cực lớn đánh sâu vào ánh mắt Hạ Chí Thành, tay ông không thể khống chế run lên, lướt nhanh qua nội dung.
Lúc này là mười giờ sáng, Hạ Chí Thành không tới đơn vị, từ hôm qua Hạ nãi nãi nhập viện ông vẫn luôn bồi ở đây. Hạ nãi nãi nằm ở phòng bệnh cao cấp, bên trong có một phòng khách nhỏ. Hiện giờ trên chiếc bàn trong phòng để đầy báo, Hạ Chí Thành ngồi trước bàn lật xem, trong lòng thầm đánh giá sức ảnh hưởng cùng hướng phát triển của chuyện này.
“Chú tư, chuyện này thực sự không phải tôi làm, chú còn không hiểu anh hai chú sao? Tôi thực không có lá gan này, cũng không phải loại người ngoan độc như vậy.”
Đối diện Hạ Chí Thành, Hạ Chí Kiệt nào còn thần thái sáng lạn ngày xưa, râu ria xồm xoàm, tinh thần suy sụp không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, sợ Hạ Chí Thành không tin mình.
Hạ Chí Thành không thèm liếc mắt tới Hạ Chí Kiệt, ông đương nhiên tin tưởng người không phải Hạ Chí Kiệt giết, nhưng nếu không phải Hạ Chí Kiệt trêu chọc Thẩm Gia Thạch thì chuyện này làm gì nháo lớn như vậy? Hạ Chí Thành vô cùng phẫn nộ, mắt thấy đã tới thời điểm mấu chốt tranh đoạt chức thị trưởng với Tôn Đức Nguyên, người trong nhà không giúp thì thôi, lại còn không ngừng gây chuyện, bọn họ cảm thấy Hạ gia dạo gần nhất sống quá thoải mái sao?
Âm trầm xem xong hết số báo đặt trên bàn, Hạ Chí Thành rốt cuộc giương mắt liếc nhìn Hạ Chí Kiệt một cái.
“Chuyện này tám phần là Tôn Đức Nguyên phân phó người làm, cho dù không phải ông ta chỉ thị thì cũng không thoát khỏi quan hệ.”
“Tôn Đức Nguyên?” Đầu óc Hạ Chí Kiệt lập tức xoay chuyển: “Là Trần Huy?”
Hạ Chí Thành gật gật đầu. Chuyện sáu bức họa bị mất vừa lòi ra, Hạ Chí Kiệt liền hô hào mình bị oan, là Thẩm Gia Thạch tính kế. Lúc ấy Hạ Chí Thành còn không tin, chỉ nghĩ Hạ Chí Kiệt muốn trốn tránh trách nhiệm. Hiện giờ xem ra nói không chừng Tôn Đức Nguyên đã sớm nhắm tới Hạ Chí Kiệt, lần này bất quá chỉ là thuận thế mà thôi. Không có vụ trộm tranh thì cũng sẽ có chuyện khác, tóm lại Tôn Đức Nguyên đã sớm đặt Hạ Chí Kiệt vào tâm nòng đại bác bắn phá Hạ gia, cho dù Hạ Chí Kiệt lén Hạ Chí Thành liên hệ với Tôn Đức Nguyên. Hiện giờ xảy ra chuyện thế này, Hạ Chí Thành quả thực muốn mắng một câu xứng đáng!
Nếu không phải vì Hạ Chí Kiệt là anh hai của ông, có huyết thống ràng buộc, ông đã sớm muốn đá Hạ Chí Kiệt đi.
Sắc mặt Hạ Chí Thành quá khó coi, Hạ Chí Kiệt nghĩ tới chuyện mình từng lén lút cấu kết làm bậy với Trần Huy, liền không dám nói gì. Trong lòng ông biết rõ, không quản là tình cảm anh em hay chuyện khác, Hạ Chí Thành sẽ không bỏ mặc mình, nhưng giúp thế nào thì phải xem thái độ. Hạ Chí Kiệt không ngốc, lúc này phải tranh thủ tình cảm, không thấy ngay cả giả bộ đáng thương ông cũng dùng tới rồi sao?
Nghĩ tới đây, Hạ Chí Kiệt ngoan độc, nhanh chóng quyết định nói: “Chú tư, chú xem sáu bức họa bị tên Trần Huy khốn khiếp kia bán đi phỏng chừng không thể tìm về, anh lại không thể trực tiếp xin lỗi, không bằng để anh gửi chút tiền bù đắp cho nó đi.”
Hai người đều hiểu, cái Hạ Chí Kiệt gọi là bù đắp kia chỉ là nhờ vào chuyện này lấy lòng Trì gia mà thôi. Hôm qua Hạ Trạch ở nhà tổ nháo một trận, ngay cả Hạ nãi nãi cũng giận tới nhập viện, kết quả nó phủi hết mọi chuyện theo Trì Dĩ Hoành rời đi. Vì cái gì? Còn không phải có Trì gia làm chỗ dựa sao. Có Trì gia che chở, không chỉ Hạ Chí Thành, cho dù là Hạ nãi nãi cũng không có cách nào với Hạ Trạch. Hơn nữa hiện giờ Hạ gia đang đuối lý, Thẩm Gia Thạch vừa xảy ra chuyện, Hạ gia rất cần có minh hữu vững chắc như Trì gia duy trì, hiện giờ hai nhà tuyệt đối không thể trở mặt.
So với Hạ Chí Kiệt, Hạ Chí Thành biết nhiều hơn. Trì Thủ Chính mấy ngày nay đã đi Trung kinh, nghe nói không ở khách sạn mà trực tiếp ở lại Diệp gia. Năm đó Diệp gia chuyển tới Trung kinh, dựa vào ưu thế chính trị, nhiều năm qua đã phát triển thế lực hết sức quan trọng trong bộ máy trung ương. Hạ Chí Thành không ngờ Trì Thủ Chính ngày thường im hơi lặng tiếng, có vẻ thực khiêm tốn, cư nhiên lại có quan hệ tốt với Diệp gia tới độ này. Lúc này ông thực hối hận trong vụ đấu thầu mảnh đất ở thành tây đã thiên về Chu gia. Nhưng việc đến nước này, ông chỉ có thể hi vọng Trì gia vì Hạ Trạch mà nhắm mắt mở mắt.
Đối với đề nghị của Hạ Chí Kiệt, Hạ Chí Thành nghĩ nghĩ nói: “Mẫu thân Hạ Trạch từng mở cho nó một quỹ tín thác, anh cứ gửi tiền vào đó, mấy năm nay Trì gia vẫn luôn giám thị quỹ này, nhìn thấy tiền chuyển tới sẽ hiểu có ý gì.”
Này so với trực tiếp đưa tiền cho Hạ Trạch tốt hơn nhiều, về phần những bức họa còn ở nhà tổ cũng phải nhanh chóng đưa cho Hạ Trạch. Hạ Chí Thành liếc nhìn Hạ nãi nãi vẫn còn mê man bên trong, khẽ nhíu mày, mẫu thân gần nhất không thể chịu thêm kích thích, chuyện này tốt nhất vẫn nên dấu đi.
Hạ Trạch ở Trì gia không biết mình ‘phát tài chỉ sau một đêm’. Lúc này cậu đang nghiến răng nghiến lợi hăng hái chiến đấu với biển đề, cố gắng đánh bại con quái thú toán học. Cậu biết ngay cái Trì Dĩ Hoành gọi là ở nhà cùng mình không phải chuyện tốt mà, ở trường thì còn nhàn được một chút, ở nhà thì bị nhìn chằm chằm, ngay cả đi wc cũng bị canh thời gian, quả thực sắp phát điên a!
Hạ Trạch cắn bút oán hận nghĩ, tiếp đó giống như trút giận mà dùng sức viết đáp án.
“Sai rồi!” Âm thanh Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng vang lên. Hạ Trạch quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, đối phương đang ngồi cách đó một khoảng, đang cúi đầu chăm chú xem văn kiện, cũng không biết làm thế nào thấy cậu làm sai.
Hạ Trạch không tình nguyện bôi đáp án đi, cảm thấy suy nghĩ thái độ Trì Dĩ Hoành đối với mình hoàn toàn thay đổi khi tối hoàn toàn là ảo giác. Có ngày càng nghiêm khắc hơn thì có? Từ buổi tối không biết từ nguyên nhân nào mà Trì Dĩ Hoành không gọi điện kiểm tra bài, Hạ Trạch liền dùng hết thời gian buổi tối để sắp xếp những cuộc nói chuyện mà máy nghe lén thu được. Qua một tuần, tin tức hữu dụng không nghe được bao nhiêu, bất quá dần dà cảm xúc ngày càng tuột.
Nói ra thì Hạ Trạch cũng không rõ bản thân muốn nghe thấy gì từ chỗ phụ thân. Chính là từ khi thân phận Hàn Linh bại lộ kéo theo cả thân phận của Hạ Nguyên, tín nhiệm của cậu dành cho phụ thân đã sụp đổ hoàn toàn, mà chuyện tráo đổi tranh lần này cũng đã đánh nát cọng rơm cuối cùng. Hạ Trạch có lôi lúc nghĩ người đàn ông mà mình luôn gọi là phụ thân kia thật sự là cha mình sao? Cảm giác của cậu về đối phương ngày càng xa lạ, giống như trên người Hạ Chí Thành có bao phủ một tầng sương mờ, bên trong cất giữ vô số bí mật, mà cậu càng tiếp cận với nó thì hình tượng phụ thân trong lòng lại càng vỡ vụn. Không chỉ phụ thân mà còn cả những người khác trong Hạ gia, Hạ Trạch hiện giờ thấy tất cả bọn họ đều ôm tâm tư khó lường, không có ai là người tốt.
Suy nghĩ của Hạ Trạch dần dần phiêu tán, rõ ràng đang thất thần.
Dư quang khóe mắt Trì Dĩ Hoành vẫn luôn chú ý hành động của Hạ Trạch, lúc này thực bất đắc dĩ buông văng kiện, nhắc nhở một câu: “Tiểu Trạch?”
Hạ Trạch hoàn hồn, hơi xấu hổ dời tầm mắt, cắn bút một lần nữa đối mặt với nỗi gian khổ trước đó. Trì Dĩ Hoành buồn cười, nhân đạo nói: “Nghỉ mười phút đi.”
Ánh mắt Hạ Trạch nhất thời sáng ngời, Trì Dĩ Hoành sủng nịch nhìn cậu, dụ ngọt: “Anh có bảo thím Vương nướng bánh bích quy, Tiểu Trạch có muốn ăn không?”
Ánh mắt Hạ Trạch lại càng sáng hơn, lập tức nói: “Em đi lấy.”
Trì Dĩ Hoành bật cười. Sau
khi Hạ Trạch rời khỏi phòng, anh định kiểm tra phần bài tập cậu đã làm trong buổi sáng thì điện thoạt trên bàn. Trì Dĩ Hoành nhìn tên người gọi, cầm điện thoại bước ra ngoài ban công.
“Phụ thân.”
Tiếng Trì phụ vang lên: “Phụ thân vừa thấy tin tức, Thẩm Gia Thạch sao lại thế này? Tiểu Trạch hiện giờ thế nào?”
Chuyện Thẩm Gia Thạch huyên náo không nhỏ, nhưng dù sao cũng là ở Hải thành, chờ Trì phụ ở Trung kinh nghe thấy đã là chuyện nửa ngày sau đó. Trì Dĩ Hoành không nói chuyện này với ông, hiển nhiên là vì cảm thấy không cần thiết. Trì phụ tin tưởng Trì Dĩ Hoành có thể xử lý tốt, ông chỉ lo lắng cho Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành đơn giản kể lại chuyện Thẩm Gia Thạch, trọng điểm biểu thị Hạ Trạch hiện giờ ở tại Trì gia, sẽ không có chuyện gì.
Trì phụ nghe vậy thì an lòng, tiện đà nghiền ngẫm cười cười: “Sau khi báo nguy các con không báo một tiếng cho Hạ Chí Thành à?”
Trì Dĩ Hoành nhìn lướt vào phòng, Hạ Trạch vẫn còn ở dưới lầu chưa quay lại, sâu sa nói: “Con cảm thấy dượng hẳn nên trả giá một chút về những gì mình đã làm.”
Trì Dĩ Hoành không đề cập tới, anh muốn mượn chuyện này bức bách Hạ gia. Chuyện Thẩm Gia Thạch cùng lắm chỉ làm Hạ Chí Thành gặp chút khốn đốn, muốn ảnh hưởng tới cốt lõi Hạ gia thì vẫn chưa đủ. Nhưng chỉ một chút thế này cũng đủ làm Hạ Chí Thành luống cuống tay chân vài ngày, sau này muốn đứng vững ở Hải thành này thì không thể thiếu sự suy trì của Trì gia. Trì Dĩ Hoành đang chờ xem sau khi cân nhắc thì bao giờ Hạ Chí Thành mới chịu giao ra những thứ thuộc về Hạ Trạch. Về chuyện mảnh đất thành tây, Hạ Chí Thành cố ý hạ thấp Trì gia nâng đỡ Chu gia, Trì Dĩ Hoành vẫn nhớ kỹ. Hai chuyện ghép lại cùng một chỗ, Trì Dĩ Hoành hoàn toàn cố ý.
Trì phụ nghĩ cho Hạ Chí Thành một bài học cũng tốt, lập tức tiếp tục đặt trọng điểm vào Hạ Trạch.
“Tâm tình Tiểu Trạch thế nào?”
Nhắc tới Hạ Trạch, giọng điệu Trì Dĩ Hoành trở nên nhu hòa: “Tốt lắm.”
Trì phụ vừa lòng ừ một tiếng: “Bên Trung kinh phụ thân vẫn còn chút việc, có thể sẽ về trễ vài ngày, con nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch.”
Trì Dĩ Hoành đáp ứng.
“Đúng rồi.” Trì phụ bổ sung nói: “Diệp gia có tính toán quay về Hải thành, con cân nhắc chút đi.”
“Quay về?” Trì Dĩ Hoành suy nghĩ một chút, hơi đăm chiêu hỏi: “Có quan hệ với tin đồn Vương Tu Võ chuyển đi đi?”
Trì phụ cười, cái gì cũng không nói, tin tức này cuối cùng thế nào vẫn chưa định, bất quá ông đã khẳng định tám chín phần.
Đồng dạng, thị trưởng Hải thành Vương Tu Võ cũng biết tin này.
Nghiêm khắc mà nói, Vương Tu Võ thuộc về phe phái Diệp gia, chỉ là ngoài mặt không hề qua lại với Diệp gia ở Trung kinh, vì thế rất ít người biết tới. Hiện giờ sự phát triển của Diệp gia ở Trung kinh đang đụng bình cảnh, nhiều năm qua vẫn trụ vững trong vòng quyền lực nòng cốt ở trung tâm, nhưng lại thiếu một chút cơ hội để leo lên vị trí kia. Cụ Diệp xem ra tính toán đi đường khác, đường vòng.
Vương Tu Võ nghĩ tới cục diện ở Hải thành hiện giờ, hài lòng cười cười. Tin tức bị điều đi là ông cố ý thả ra ngoài, để nhóm phó thị trưởng nhảy ra. Mã Văn Trung lớn tuổi chỉ chờ về hưu, những phó thị trưởng khác thì vẫn còn ở tuổi trẻ trung khỏe mạnh, phỏng chừng không có người nào chống lại nổi sức hấp dẫn này. Quả nhiên, Tôn Đức Nguyên cùng Hạ Chí Thành nhảy ra sớm nhất. Hạ Chí Thành còn đỡ, cũng còn khiêm tốn một chút, Tôn Đức Nguyên thì quả thực quá bừa bãi.
Nhưng như vậy lại càng tốt, giờ leo càng cao thì sau này ngã càng đau. Chờ Tôn Đức Nguyên cùng Hạ Chí Thành đấu đến lưỡng bại câu thương, mặc kệ là Diệp gia đưa ai về Hải thành thì đều dễ dàng đạp đổ bọn họ xuống. Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, này xem là ông báo đáp ơn tri ngộ của cụ Diệp.
Vương Tu Võ nghĩ tới đây liền chủ động gọi điện cho Hạ Chí Thành. Trong điện thoại chủ động hỏi han sức khỏe Hạ nãi nãi một phen, sau đó uyển chuyển ám chỉ mình tin tưởng Hạ Chí Thành. Lúc này Hạ Chí Thành phải cố gắng chống đỡ, sau cơn mưa trời lại sáng!
Cúp điện thoại, Vương Tu Võ mỉm cười, Hạ Chí Thành hẳn đã hiểu ám chỉ, giờ ông chỉ việc chờ Hạ Chí Thành bắt đầu ra chiêu.
Hạ Chí Thành quả thật nghe hiểu, Vương Tu Võ rõ ràng biểu thị duy trì ông làm thị trưởng tiếp theo của Hải thành. Hạ Chí Thành cảm thấy cơn giận trong lòng toàn bộ đều tan biến thành mây khói, nếu không phải Hạ nãi nãi vẫn còn nằm trên giường bệnh, ông thực hận không tìm người tới mở tiệc ăn mừng.
Hạ Chí Thành kích động đi vòng quanh phòng, nghĩ xem nên tìm ai chia sẻ tin tức tốt này. Từ từ, Hạ Chí Thành nghĩ lại, tạm thời có lẽ không nên tiết lộ tin này ra ngoài. Vương Tu Võ duy trì là một chuyện, nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ chờ định rồi nói sau. Huống chi, những lúc thế này càng dễ nhìn ra lòng người. Ông thật muốn xem thử lúc Hạ gia khó khăn thì ai thật lòng đứng bên bọn họ.
Đương nhiên, Tôn Đức Nguyên kia, ông cũng sẽ không để đối phương sống khá giả, có Vương Tu Võ duy trì, ông thực muốn để Tôn Đức Nguyên nếm thử tư vị của ông hiện giờ, tốt nhất là làm thịt con chó dưới tay Tôn Đức Nguyên, chặt đứt tài lộ.
Hạ Chí Thành thầm tính toán, đang định gọi điện thông tri thư kí thì chợt nghe bên ngoài phòng bệnh tựa hồ có tiếng ầm ĩ. Điều đầu tiên ông nghĩ tới là bà Thẩm lại tới, nhất thời chán ngán nhíu mi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Sao lại thế này?”
Hạ Chí Thành bình tĩnh mở miệng nói, không ngờ người đang bị vệ sĩ vây quanh lại là Hàn Linh đang xách một giỏ đồ, vừa thấy ông liền cười lạnh: “Phó thị trưởng Hạ, muốn gặp được ngài thật là khó! Nghe nói bà Hạ sinh bệnh nên tôi tới thăm.”
Hạ Chí Thành không ngờ Hàn Linh lại tới nơi này, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Tính tình Hàn Linh thế nào ông rất rõ, nếu ông trở mặt thì Hàn Linh sẽ lập tức nháo lớn. Ông chịu đựng cả giận: “Cô cũng biết, gần nhất tôi khá bận. Về phần mẫu thân, hiện giờ bà vẫn còn mê man, tâm ý của cô tôi sẽ chuyển lời lại.”
Hàn Linh giống như không nghe thấy lời từ chối khéo léo của Hạ Chí Thành, chỉ bước nhanh tới trước mặt ông: “Tôi thành tâm thành ý tới xem bà, à, còn cố ý mua hoa quả bà thích nhất.”
Hạ Chí Thành thấy Hàn Linh tự tiện quyết định thì cũng không có cách nào, chỉ đành dẫn vào phòng bệnh. Cửa phòng vừa khép lại, Hạ Chí Thành lập tức đè thấp âm thanh nói: “Cô tới đây làm gì, cô điên rồi sao?”
Hàn Linh giống như bị thần kinh bật cười: “Tôi chính là điên rồi, anh không biết sao? Năm đó cũng là mẹ anh tìm người tới khám bệnh thần kinh cho tôi mà.”
Hạ Chí Thành mất kiên nhẫn nói: “Chuyện này cô rốt cuộc muốn nói bao lâu nữa?”
“Ai biết được?” Hàn Linh đẩy Hạ Chí Thành, bước vài bước tới bên giường, vẻ mặt oán hận nhìn Hạ nãi nãi đang mê man: “Một ngày bà ta còn sống thì tôi lại thêm một ngày không thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh. Tốt nhất anh nên mong bà ta nhanh chết đi, như vậy anh mới được giải thoát, cả tôi cũng vậy.”
“Đó là mẹ tôi!” Hạ Chí Thành nhịn không được cả giận nói.
Hàn Linh xùy một tiếng, liếc nhìn Hạ Chí Thành: “Đúng vậy, tôi biết bà ta là mẹ anh. Cho nên năm đó lúc bà chia rẽ chúng ta, anh không dám can đảm phản kháng, chỉ biết ôm tôi mà khóc, anh quên rồi sao? Thời khắc ngây thơ kia của phó thị trưởng, tôi đây đã khắc ghi hơn hai mươi năm, chờ đợi anh thực hiện lời hứa nhất định sẽ cưới tôi.”
Hạ Chí Thành đen mặt không nói được một lời.
Hàn Linh khiêu khích nhìn ông, cười khẽ.
__________
Hoàn
******
Giết người vứt xác—– bốn chữ đậm cực lớn đánh sâu vào ánh mắt Hạ Chí Thành, tay ông không thể khống chế run lên, lướt nhanh qua nội dung.
Lúc này là mười giờ sáng, Hạ Chí Thành không tới đơn vị, từ hôm qua Hạ nãi nãi nhập viện ông vẫn luôn bồi ở đây. Hạ nãi nãi nằm ở phòng bệnh cao cấp, bên trong có một phòng khách nhỏ. Hiện giờ trên chiếc bàn trong phòng để đầy báo, Hạ Chí Thành ngồi trước bàn lật xem, trong lòng thầm đánh giá sức ảnh hưởng cùng hướng phát triển của chuyện này.
“Chú tư, chuyện này thực sự không phải tôi làm, chú còn không hiểu anh hai chú sao? Tôi thực không có lá gan này, cũng không phải loại người ngoan độc như vậy.”
Đối diện Hạ Chí Thành, Hạ Chí Kiệt nào còn thần thái sáng lạn ngày xưa, râu ria xồm xoàm, tinh thần suy sụp không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, sợ Hạ Chí Thành không tin mình.
Hạ Chí Thành không thèm liếc mắt tới Hạ Chí Kiệt, ông đương nhiên tin tưởng người không phải Hạ Chí Kiệt giết, nhưng nếu không phải Hạ Chí Kiệt trêu chọc Thẩm Gia Thạch thì chuyện này làm gì nháo lớn như vậy? Hạ Chí Thành vô cùng phẫn nộ, mắt thấy đã tới thời điểm mấu chốt tranh đoạt chức thị trưởng với Tôn Đức Nguyên, người trong nhà không giúp thì thôi, lại còn không ngừng gây chuyện, bọn họ cảm thấy Hạ gia dạo gần nhất sống quá thoải mái sao?
Âm trầm xem xong hết số báo đặt trên bàn, Hạ Chí Thành rốt cuộc giương mắt liếc nhìn Hạ Chí Kiệt một cái.
“Chuyện này tám phần là Tôn Đức Nguyên phân phó người làm, cho dù không phải ông ta chỉ thị thì cũng không thoát khỏi quan hệ.”
“Tôn Đức Nguyên?” Đầu óc Hạ Chí Kiệt lập tức xoay chuyển: “Là Trần Huy?”
Hạ Chí Thành gật gật đầu. Chuyện sáu bức họa bị mất vừa lòi ra, Hạ Chí Kiệt liền hô hào mình bị oan, là Thẩm Gia Thạch tính kế. Lúc ấy Hạ Chí Thành còn không tin, chỉ nghĩ Hạ Chí Kiệt muốn trốn tránh trách nhiệm. Hiện giờ xem ra nói không chừng Tôn Đức Nguyên đã sớm nhắm tới Hạ Chí Kiệt, lần này bất quá chỉ là thuận thế mà thôi. Không có vụ trộm tranh thì cũng sẽ có chuyện khác, tóm lại Tôn Đức Nguyên đã sớm đặt Hạ Chí Kiệt vào tâm nòng đại bác bắn phá Hạ gia, cho dù Hạ Chí Kiệt lén Hạ Chí Thành liên hệ với Tôn Đức Nguyên. Hiện giờ xảy ra chuyện thế này, Hạ Chí Thành quả thực muốn mắng một câu xứng đáng!
Nếu không phải vì Hạ Chí Kiệt là anh hai của ông, có huyết thống ràng buộc, ông đã sớm muốn đá Hạ Chí Kiệt đi.
Sắc mặt Hạ Chí Thành quá khó coi, Hạ Chí Kiệt nghĩ tới chuyện mình từng lén lút cấu kết làm bậy với Trần Huy, liền không dám nói gì. Trong lòng ông biết rõ, không quản là tình cảm anh em hay chuyện khác, Hạ Chí Thành sẽ không bỏ mặc mình, nhưng giúp thế nào thì phải xem thái độ. Hạ Chí Kiệt không ngốc, lúc này phải tranh thủ tình cảm, không thấy ngay cả giả bộ đáng thương ông cũng dùng tới rồi sao?
Nghĩ tới đây, Hạ Chí Kiệt ngoan độc, nhanh chóng quyết định nói: “Chú tư, chú xem sáu bức họa bị tên Trần Huy khốn khiếp kia bán đi phỏng chừng không thể tìm về, anh lại không thể trực tiếp xin lỗi, không bằng để anh gửi chút tiền bù đắp cho nó đi.”
Hai người đều hiểu, cái Hạ Chí Kiệt gọi là bù đắp kia chỉ là nhờ vào chuyện này lấy lòng Trì gia mà thôi. Hôm qua Hạ Trạch ở nhà tổ nháo một trận, ngay cả Hạ nãi nãi cũng giận tới nhập viện, kết quả nó phủi hết mọi chuyện theo Trì Dĩ Hoành rời đi. Vì cái gì? Còn không phải có Trì gia làm chỗ dựa sao. Có Trì gia che chở, không chỉ Hạ Chí Thành, cho dù là Hạ nãi nãi cũng không có cách nào với Hạ Trạch. Hơn nữa hiện giờ Hạ gia đang đuối lý, Thẩm Gia Thạch vừa xảy ra chuyện, Hạ gia rất cần có minh hữu vững chắc như Trì gia duy trì, hiện giờ hai nhà tuyệt đối không thể trở mặt.
So với Hạ Chí Kiệt, Hạ Chí Thành biết nhiều hơn. Trì Thủ Chính mấy ngày nay đã đi Trung kinh, nghe nói không ở khách sạn mà trực tiếp ở lại Diệp gia. Năm đó Diệp gia chuyển tới Trung kinh, dựa vào ưu thế chính trị, nhiều năm qua đã phát triển thế lực hết sức quan trọng trong bộ máy trung ương. Hạ Chí Thành không ngờ Trì Thủ Chính ngày thường im hơi lặng tiếng, có vẻ thực khiêm tốn, cư nhiên lại có quan hệ tốt với Diệp gia tới độ này. Lúc này ông thực hối hận trong vụ đấu thầu mảnh đất ở thành tây đã thiên về Chu gia. Nhưng việc đến nước này, ông chỉ có thể hi vọng Trì gia vì Hạ Trạch mà nhắm mắt mở mắt.
Đối với đề nghị của Hạ Chí Kiệt, Hạ Chí Thành nghĩ nghĩ nói: “Mẫu thân Hạ Trạch từng mở cho nó một quỹ tín thác, anh cứ gửi tiền vào đó, mấy năm nay Trì gia vẫn luôn giám thị quỹ này, nhìn thấy tiền chuyển tới sẽ hiểu có ý gì.”
Này so với trực tiếp đưa tiền cho Hạ Trạch tốt hơn nhiều, về phần những bức họa còn ở nhà tổ cũng phải nhanh chóng đưa cho Hạ Trạch. Hạ Chí Thành liếc nhìn Hạ nãi nãi vẫn còn mê man bên trong, khẽ nhíu mày, mẫu thân gần nhất không thể chịu thêm kích thích, chuyện này tốt nhất vẫn nên dấu đi.
Hạ Trạch ở Trì gia không biết mình ‘phát tài chỉ sau một đêm’. Lúc này cậu đang nghiến răng nghiến lợi hăng hái chiến đấu với biển đề, cố gắng đánh bại con quái thú toán học. Cậu biết ngay cái Trì Dĩ Hoành gọi là ở nhà cùng mình không phải chuyện tốt mà, ở trường thì còn nhàn được một chút, ở nhà thì bị nhìn chằm chằm, ngay cả đi wc cũng bị canh thời gian, quả thực sắp phát điên a!
Hạ Trạch cắn bút oán hận nghĩ, tiếp đó giống như trút giận mà dùng sức viết đáp án.
“Sai rồi!” Âm thanh Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng vang lên. Hạ Trạch quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, đối phương đang ngồi cách đó một khoảng, đang cúi đầu chăm chú xem văn kiện, cũng không biết làm thế nào thấy cậu làm sai.
Hạ Trạch không tình nguyện bôi đáp án đi, cảm thấy suy nghĩ thái độ Trì Dĩ Hoành đối với mình hoàn toàn thay đổi khi tối hoàn toàn là ảo giác. Có ngày càng nghiêm khắc hơn thì có? Từ buổi tối không biết từ nguyên nhân nào mà Trì Dĩ Hoành không gọi điện kiểm tra bài, Hạ Trạch liền dùng hết thời gian buổi tối để sắp xếp những cuộc nói chuyện mà máy nghe lén thu được. Qua một tuần, tin tức hữu dụng không nghe được bao nhiêu, bất quá dần dà cảm xúc ngày càng tuột.
Nói ra thì Hạ Trạch cũng không rõ bản thân muốn nghe thấy gì từ chỗ phụ thân. Chính là từ khi thân phận Hàn Linh bại lộ kéo theo cả thân phận của Hạ Nguyên, tín nhiệm của cậu dành cho phụ thân đã sụp đổ hoàn toàn, mà chuyện tráo đổi tranh lần này cũng đã đánh nát cọng rơm cuối cùng. Hạ Trạch có lôi lúc nghĩ người đàn ông mà mình luôn gọi là phụ thân kia thật sự là cha mình sao? Cảm giác của cậu về đối phương ngày càng xa lạ, giống như trên người Hạ Chí Thành có bao phủ một tầng sương mờ, bên trong cất giữ vô số bí mật, mà cậu càng tiếp cận với nó thì hình tượng phụ thân trong lòng lại càng vỡ vụn. Không chỉ phụ thân mà còn cả những người khác trong Hạ gia, Hạ Trạch hiện giờ thấy tất cả bọn họ đều ôm tâm tư khó lường, không có ai là người tốt.
Suy nghĩ của Hạ Trạch dần dần phiêu tán, rõ ràng đang thất thần.
Dư quang khóe mắt Trì Dĩ Hoành vẫn luôn chú ý hành động của Hạ Trạch, lúc này thực bất đắc dĩ buông văng kiện, nhắc nhở một câu: “Tiểu Trạch?”
Hạ Trạch hoàn hồn, hơi xấu hổ dời tầm mắt, cắn bút một lần nữa đối mặt với nỗi gian khổ trước đó. Trì Dĩ Hoành buồn cười, nhân đạo nói: “Nghỉ mười phút đi.”
Ánh mắt Hạ Trạch nhất thời sáng ngời, Trì Dĩ Hoành sủng nịch nhìn cậu, dụ ngọt: “Anh có bảo thím Vương nướng bánh bích quy, Tiểu Trạch có muốn ăn không?”
Ánh mắt Hạ Trạch lại càng sáng hơn, lập tức nói: “Em đi lấy.”
Trì Dĩ Hoành bật cười. Sau
khi Hạ Trạch rời khỏi phòng, anh định kiểm tra phần bài tập cậu đã làm trong buổi sáng thì điện thoạt trên bàn. Trì Dĩ Hoành nhìn tên người gọi, cầm điện thoại bước ra ngoài ban công.
“Phụ thân.”
Tiếng Trì phụ vang lên: “Phụ thân vừa thấy tin tức, Thẩm Gia Thạch sao lại thế này? Tiểu Trạch hiện giờ thế nào?”
Chuyện Thẩm Gia Thạch huyên náo không nhỏ, nhưng dù sao cũng là ở Hải thành, chờ Trì phụ ở Trung kinh nghe thấy đã là chuyện nửa ngày sau đó. Trì Dĩ Hoành không nói chuyện này với ông, hiển nhiên là vì cảm thấy không cần thiết. Trì phụ tin tưởng Trì Dĩ Hoành có thể xử lý tốt, ông chỉ lo lắng cho Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành đơn giản kể lại chuyện Thẩm Gia Thạch, trọng điểm biểu thị Hạ Trạch hiện giờ ở tại Trì gia, sẽ không có chuyện gì.
Trì phụ nghe vậy thì an lòng, tiện đà nghiền ngẫm cười cười: “Sau khi báo nguy các con không báo một tiếng cho Hạ Chí Thành à?”
Trì Dĩ Hoành nhìn lướt vào phòng, Hạ Trạch vẫn còn ở dưới lầu chưa quay lại, sâu sa nói: “Con cảm thấy dượng hẳn nên trả giá một chút về những gì mình đã làm.”
Trì Dĩ Hoành không đề cập tới, anh muốn mượn chuyện này bức bách Hạ gia. Chuyện Thẩm Gia Thạch cùng lắm chỉ làm Hạ Chí Thành gặp chút khốn đốn, muốn ảnh hưởng tới cốt lõi Hạ gia thì vẫn chưa đủ. Nhưng chỉ một chút thế này cũng đủ làm Hạ Chí Thành luống cuống tay chân vài ngày, sau này muốn đứng vững ở Hải thành này thì không thể thiếu sự suy trì của Trì gia. Trì Dĩ Hoành đang chờ xem sau khi cân nhắc thì bao giờ Hạ Chí Thành mới chịu giao ra những thứ thuộc về Hạ Trạch. Về chuyện mảnh đất thành tây, Hạ Chí Thành cố ý hạ thấp Trì gia nâng đỡ Chu gia, Trì Dĩ Hoành vẫn nhớ kỹ. Hai chuyện ghép lại cùng một chỗ, Trì Dĩ Hoành hoàn toàn cố ý.
Trì phụ nghĩ cho Hạ Chí Thành một bài học cũng tốt, lập tức tiếp tục đặt trọng điểm vào Hạ Trạch.
“Tâm tình Tiểu Trạch thế nào?”
Nhắc tới Hạ Trạch, giọng điệu Trì Dĩ Hoành trở nên nhu hòa: “Tốt lắm.”
Trì phụ vừa lòng ừ một tiếng: “Bên Trung kinh phụ thân vẫn còn chút việc, có thể sẽ về trễ vài ngày, con nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch.”
Trì Dĩ Hoành đáp ứng.
“Đúng rồi.” Trì phụ bổ sung nói: “Diệp gia có tính toán quay về Hải thành, con cân nhắc chút đi.”
“Quay về?” Trì Dĩ Hoành suy nghĩ một chút, hơi đăm chiêu hỏi: “Có quan hệ với tin đồn Vương Tu Võ chuyển đi đi?”
Trì phụ cười, cái gì cũng không nói, tin tức này cuối cùng thế nào vẫn chưa định, bất quá ông đã khẳng định tám chín phần.
Đồng dạng, thị trưởng Hải thành Vương Tu Võ cũng biết tin này.
Nghiêm khắc mà nói, Vương Tu Võ thuộc về phe phái Diệp gia, chỉ là ngoài mặt không hề qua lại với Diệp gia ở Trung kinh, vì thế rất ít người biết tới. Hiện giờ sự phát triển của Diệp gia ở Trung kinh đang đụng bình cảnh, nhiều năm qua vẫn trụ vững trong vòng quyền lực nòng cốt ở trung tâm, nhưng lại thiếu một chút cơ hội để leo lên vị trí kia. Cụ Diệp xem ra tính toán đi đường khác, đường vòng.
Vương Tu Võ nghĩ tới cục diện ở Hải thành hiện giờ, hài lòng cười cười. Tin tức bị điều đi là ông cố ý thả ra ngoài, để nhóm phó thị trưởng nhảy ra. Mã Văn Trung lớn tuổi chỉ chờ về hưu, những phó thị trưởng khác thì vẫn còn ở tuổi trẻ trung khỏe mạnh, phỏng chừng không có người nào chống lại nổi sức hấp dẫn này. Quả nhiên, Tôn Đức Nguyên cùng Hạ Chí Thành nhảy ra sớm nhất. Hạ Chí Thành còn đỡ, cũng còn khiêm tốn một chút, Tôn Đức Nguyên thì quả thực quá bừa bãi.
Nhưng như vậy lại càng tốt, giờ leo càng cao thì sau này ngã càng đau. Chờ Tôn Đức Nguyên cùng Hạ Chí Thành đấu đến lưỡng bại câu thương, mặc kệ là Diệp gia đưa ai về Hải thành thì đều dễ dàng đạp đổ bọn họ xuống. Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, này xem là ông báo đáp ơn tri ngộ của cụ Diệp.
Vương Tu Võ nghĩ tới đây liền chủ động gọi điện cho Hạ Chí Thành. Trong điện thoại chủ động hỏi han sức khỏe Hạ nãi nãi một phen, sau đó uyển chuyển ám chỉ mình tin tưởng Hạ Chí Thành. Lúc này Hạ Chí Thành phải cố gắng chống đỡ, sau cơn mưa trời lại sáng!
Cúp điện thoại, Vương Tu Võ mỉm cười, Hạ Chí Thành hẳn đã hiểu ám chỉ, giờ ông chỉ việc chờ Hạ Chí Thành bắt đầu ra chiêu.
Hạ Chí Thành quả thật nghe hiểu, Vương Tu Võ rõ ràng biểu thị duy trì ông làm thị trưởng tiếp theo của Hải thành. Hạ Chí Thành cảm thấy cơn giận trong lòng toàn bộ đều tan biến thành mây khói, nếu không phải Hạ nãi nãi vẫn còn nằm trên giường bệnh, ông thực hận không tìm người tới mở tiệc ăn mừng.
Hạ Chí Thành kích động đi vòng quanh phòng, nghĩ xem nên tìm ai chia sẻ tin tức tốt này. Từ từ, Hạ Chí Thành nghĩ lại, tạm thời có lẽ không nên tiết lộ tin này ra ngoài. Vương Tu Võ duy trì là một chuyện, nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ chờ định rồi nói sau. Huống chi, những lúc thế này càng dễ nhìn ra lòng người. Ông thật muốn xem thử lúc Hạ gia khó khăn thì ai thật lòng đứng bên bọn họ.
Đương nhiên, Tôn Đức Nguyên kia, ông cũng sẽ không để đối phương sống khá giả, có Vương Tu Võ duy trì, ông thực muốn để Tôn Đức Nguyên nếm thử tư vị của ông hiện giờ, tốt nhất là làm thịt con chó dưới tay Tôn Đức Nguyên, chặt đứt tài lộ.
Hạ Chí Thành thầm tính toán, đang định gọi điện thông tri thư kí thì chợt nghe bên ngoài phòng bệnh tựa hồ có tiếng ầm ĩ. Điều đầu tiên ông nghĩ tới là bà Thẩm lại tới, nhất thời chán ngán nhíu mi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Sao lại thế này?”
Hạ Chí Thành bình tĩnh mở miệng nói, không ngờ người đang bị vệ sĩ vây quanh lại là Hàn Linh đang xách một giỏ đồ, vừa thấy ông liền cười lạnh: “Phó thị trưởng Hạ, muốn gặp được ngài thật là khó! Nghe nói bà Hạ sinh bệnh nên tôi tới thăm.”
Hạ Chí Thành không ngờ Hàn Linh lại tới nơi này, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Tính tình Hàn Linh thế nào ông rất rõ, nếu ông trở mặt thì Hàn Linh sẽ lập tức nháo lớn. Ông chịu đựng cả giận: “Cô cũng biết, gần nhất tôi khá bận. Về phần mẫu thân, hiện giờ bà vẫn còn mê man, tâm ý của cô tôi sẽ chuyển lời lại.”
Hàn Linh giống như không nghe thấy lời từ chối khéo léo của Hạ Chí Thành, chỉ bước nhanh tới trước mặt ông: “Tôi thành tâm thành ý tới xem bà, à, còn cố ý mua hoa quả bà thích nhất.”
Hạ Chí Thành thấy Hàn Linh tự tiện quyết định thì cũng không có cách nào, chỉ đành dẫn vào phòng bệnh. Cửa phòng vừa khép lại, Hạ Chí Thành lập tức đè thấp âm thanh nói: “Cô tới đây làm gì, cô điên rồi sao?”
Hàn Linh giống như bị thần kinh bật cười: “Tôi chính là điên rồi, anh không biết sao? Năm đó cũng là mẹ anh tìm người tới khám bệnh thần kinh cho tôi mà.”
Hạ Chí Thành mất kiên nhẫn nói: “Chuyện này cô rốt cuộc muốn nói bao lâu nữa?”
“Ai biết được?” Hàn Linh đẩy Hạ Chí Thành, bước vài bước tới bên giường, vẻ mặt oán hận nhìn Hạ nãi nãi đang mê man: “Một ngày bà ta còn sống thì tôi lại thêm một ngày không thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh. Tốt nhất anh nên mong bà ta nhanh chết đi, như vậy anh mới được giải thoát, cả tôi cũng vậy.”
“Đó là mẹ tôi!” Hạ Chí Thành nhịn không được cả giận nói.
Hàn Linh xùy một tiếng, liếc nhìn Hạ Chí Thành: “Đúng vậy, tôi biết bà ta là mẹ anh. Cho nên năm đó lúc bà chia rẽ chúng ta, anh không dám can đảm phản kháng, chỉ biết ôm tôi mà khóc, anh quên rồi sao? Thời khắc ngây thơ kia của phó thị trưởng, tôi đây đã khắc ghi hơn hai mươi năm, chờ đợi anh thực hiện lời hứa nhất định sẽ cưới tôi.”
Hạ Chí Thành đen mặt không nói được một lời.
Hàn Linh khiêu khích nhìn ông, cười khẽ.
__________
Hoàn
/85
|