Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [1] Tân Sinh
*****
Con người sau khi chết sẽ đi đâu? Đây là vấn đề mà trước kia Hạ Trạch chưa từng nghĩ tới.
Cậu nhớ rõ những khoảnh khắc cuối cùng, mình cùng Hạ Nguyên khắc khẩu, cái chết đột ngột của mẫu thân bị vạch trần, ánh mắt thống khổ bi ai của Hạ Nguyên, biểu tình kinh ngạc vô thố của mình, tất cả tình tự hội tụ lại cùng một chỗ, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là rời khỏi nơi đó, tránh xa Hạ Nguyên.
Không biết là ai động thủ trước, trong lúc hỗn loạn hình như cậu đẩy Hạ Nguyên ngã xuống đất, sau đó một mình hốt hoảng trốn khỏi chỗ ẩn núp. Cơn mưa tầm tả giội ướt cả người nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ có một mục tiêu duy nhất, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Trì gia.
Khoảnh khắc ánh đèn xe chói mắt chiếu sáng, trong mắt cậu có chút hoảng hốt, cơ hồ theo bản năng nâng tay che mắt, đồng thời bên tai là tiếng xe thắng lại đột ngột. Ngay sau đó, thân ngo6t5bay lên cao, vẽ thành một đường cong trong màn mưa, máu phủ đầy mặt đường.
Thời khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, hiện lên trong đầu chính là ba chữ Trì Dĩ Hoành đã khắc sâu tận xương tủy.
Hồi tưởng chấm dứt, ánh mắt nhắm chặt của Hạ Trạch lần thứ hai hé mở. Xuất hiện trước mắt là cảnh tượng vô cùng quen thuộc, nhà trọ ở tiểu khu Phượng Hoàng Hải thành của Trì Dĩ Hoành, cũng là ngôi nhà của Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành. Hai người đã ở đây hơn một năm, mặc kệ là tới trường cậu hay công ty Trì Dĩ Hoành đều rất thuận tiện. Hạ Trạch từng nói đùa, có phải Trì Dĩ Hoành sớm đoán được cả hai sẽ ở cùng nhau nên sau khi về nước liền chọn nhà ở đây.
Khi đó Trì Dĩ Hoành trả lời thế nào nhỉ? Hạ Trạch nghiêng đầu, muốn nhớ lại tình cảnh khi đó.
Có tiếng bước chân ngoài cửa đánh gảy Hạ Trạch đang nhớ lại. Cậu lập tức đoán được Trì Dĩ Hoành đã trở lại. Lúc này là thời gian tan tầm, chỉ cần công ty không có việc gì, mỗi ngày Trì Dĩ Hoành đều đúng giờ trở về bồi cậu.
Cửa phòng mở ra, Trì Dĩ Hoành mỉm cười đi vào.
“Tiểu Trạch.”
Hạ Trạch lộ ra gương mặt tươi cười, chủ động bước qua đón.
“Anh họ.”
“Hôm nay có ngoan không?” Trì Dĩ Hoành đặt chìa khóa xuống, ôn hòa hỏi.
Hạ Trạch nhanh chóng gật gật đầu.
Nụ cười trên mặt Trì Dĩ Hoành lại càng thêm ôn nhu, nâng tay xoa đầu Hạ Trạch, sau đó cởi áo khoác, vừa xắn tay áo vừa đi về phía phòng bếp.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Hạ Trạch theo sát phía sau, trong lòng còn đang do dự xem nên ăn cơm dương châu hay cơm cà ri? Không đợi Hạ Trạch chọn lựa, Trì Dĩ Hoành tựa hồ đã có quyết định, lẩm bẩm: “Tiểu Trạch thích nhất là cơm cà ri, vậy hôm nay làm món này đi.”
Hạ Trạch tuy cảm thấy hôm nay mình thích ăn cơm dương châu hơn, bất quá cơm cà ri cũng tốt, ngày mai lại ăn cơm dương châu là được. Hạ Trạch vừa nghĩ vừa bước tới từ phía sau ôm lấy Trì Dĩ Hoành, đây là động tác cậu thích làm nhất khi Trì Dĩ Hoành nấu cơm. Mỗi lần như vậy, Trì Dĩ Hoành sẽ mỉm cười xoay lại cho cậu một nụ hôn rồi dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Đừng nháo, cẩn thận bị bỏng bây giờ.”
Hạ Trạch ngẩng đầu chờ đợi Trì Dĩ Hoành giống như trước xoay lại hôn mình, nhưng đợi nửa ngày đối phương vẫn không phản ứng. Cậu thất vọng thở dài, giận dỗi buông tay, một mình chạy ra bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, mùi thức ăn thơm lừng bay tới, tâm tình Hạ Trạch lập tức tốt lên. Đợi đến lúc Trì Dĩ Hoành bưng hai dĩa cơm cà ri thực thơm ngon tới, Hạ Trạch lại càng vui hơn. Trì Dĩ Hoành ngồi xuống đối diện, đặt một dĩa tới trước mặt Hạ Trạch.
“Ngoan ngoãn ăn hết, một chút cũng không được để thừa.”
Rõ ràng là giọng điệu nghiêm khắc nhưng bên trong lại ẩn chứa ôn nhu nói không nên lời. Hạ Trạch gật gật đầu, không lập tức ăn cơm mà chống cằm say mê nhìn Trì Dĩ Hoành ở đối diện.
Ăn xong cơm tối, Trì Dĩ Hoành theo thói quen bắt đầu làm việc. Hạ Trạch không có việc gì làm liền chen tới ngồi bên cạnh Trì Dĩ Hoành, lẳng lặng nhìn anh. Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, biểu tình Trì Dĩ Hoành thực nghiêm túc, chân mày kiếm anh tuấn lúc nhìn văn kiện trong tay khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn lãng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén làm người ta cảm nhận được một loại hơi thở bức người.
Hạ Trạch lúc ban đầu bị bắt đi theo Trì Dĩ Hoành, quả thực đã bị biểu tình này dọa hoảng. Nhưng từ khi hai người yêu nhau, cậu đã sớm miễn dịch với sự nghiêm túc của Trì Dĩ Hoành. Mang theo tâm tư quấy rối, Hạ Trạch vươn tay sờ soạng gương mặt Trì Dĩ Hoành, bất quá vẻ mặt đối phương không chút biến sắc, Hạ Trạch thất bại thở dài một tiếng, rụt tay lại, cúi đầu.
Mười giờ tối, Trì Dĩ Hoành đã làm xong công tác trong tay. Cảm xúc Hạ Trạch tăng vọt, này ý nghĩa đã tới giờ ngủ. Cậu quấn lấy bên người Trì Dĩ Hoành, thúc giục anh mau mau thu thập văn kiện. Trì Dĩ Hoành nuông chiều nhìn cậu, dỗ dành: “Mệt sao? Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Hạ Trạch cười xấu xa, nhanh chóng lột sạch chính mình, chủ động leo lên giường.
Hai mươi phút sau, Trì Dĩ Hoành nằm xuống bên người Trì Dĩ Hoành. Hạ Trạch cọ cọ chui vào lòng đối phương, tìm một vị trí thoải mái ôm lấy anh.
“Anh họ, em yêu anh.”
“Tiểu Trạch, anh yêu em.”
Nghe thấy lời yêu thương mỗi ngày, Hạ Trạch thỏa mãn nhắm mắt lại. Ngày mai là thứ sáu, anh họ không cần đi làm, cậu có thể cùng anh ngủ nhiều một chút.
Một đêm ngủ ngon giấc, lúc Hạ Trạch mở mắt thì trời vẫn chưa sáng. Ánh sáng trong phòng ngủ thực u ám, nhưng cho dù vậy cũng hoàn toàn không ảnh hưởng Hạ Trạch ngắm nhìn Trì Dĩ Hoành. Có lẽ gần nhất công ty bận rộn nên Trì Dĩ Hoành thoạt nhìn gầy yếu rất nhiều. Quầng mắt đã xanh đen, màu da cũng tái nhợt không khỏe mạnh. Hạ Trạch đau lòng vươn tay, sờ sờ mặt Trì Dĩ Hoành, thật cẩn thận nhích tới gần, ở trên môi anh hôn một cái.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa thô bạo vang lên, đánh gảy động tác của Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành rất nhanh bừng tỉnh, bởi vì thời gian ngủ không dài, sắc mặt vốn không khỏe mạnh lại càng mệt mỏi hơn. Trong tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Trì Dĩ Hoành ôm trán ngồi dậy.
Kim đồng hồ báo thức chỉ vào số năm, không biết ai lại tới giờ này? Hạ Trạch nén giận nhìn về phía cửa, Trì Dĩ Hoành cúi người hôn lên mặt cậu một cái: “Em ngủ tiếp đi, anh đi xem thử xem là ai?”
Hạ Trạch tuy không ngủ được nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu. Bóng dáng Trì Dĩ Hoành biến mất trong phòng ngủ, Hạ Trạch nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh khắc khẩu.
“Cậu rốt cuộc muốn như vậy tới khi nào?”
Giọng nam táo bạo, giọng điệu vang dội đều chứng tỏ tình tự của người này rất kích động. Hạ Trạch rốt cuộc không ngủ được, đi ra cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài. Lúc này người đứng ngoài cửa kia, Hạ Trạch cũng không xa lạ. Bằng hữu tốt nhất của Trì Dĩ Hoành, Mặc Chính của Mặc gia Hải thành. Không biết đã xảy ra chuyện gì, biểu tình trên mặt Mặc Chính thực âm trầm, rõ ràng đang rất tức giận, túm chặt cổ áo ngủ Trì Dĩ Hoành gào to.
“Mới sáng sớm, cậu làm gì vậy?”
“Làm gì?” Mặc Chính bị câu trả lời của Trì Dĩ Hoành chọc giận đến phát run, chất vấn nói: “Nhìn bộ dáng cậu bây giờ xem, người không ra người quỷ không ra quỷ, là tôi hỏi cậu đang làm gì mới đúng?”
Trì Dĩ Hoành mắt điếc tai ngơ không để tâm tới lời Mặc Chính, anh cẩn thận liếc nhìn về phía phòng ngủ, hạ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, Tiểu Trạch còn đang ngủ.”
Hai chữ ‘Tiểu Trạch’ lọt vào tai Mặc Chính làm tình tự vốn phẫn nộ lại càng không thể áp chế. Gần như thô bạo đẩy Trì Dĩ Hoành, Mặc Chính đi nhanh về phía phòng ngủ.
Hạ Trạch nhìn vẻ mặt hùng hổ của Mặc Chính, do dự lùi ra sau, tránh khỏi vị trí cánh cửa. Mặc Chính vài bước đi tới, một cước đá văng cửa phòng ngủ. Ánh sáng sáng rực ngoài phòng khách lập tức chiếu rọi vào căn phòng ngủ u tối, tình cảnh bên trong lập tức rõ mồn một.
Mặc Chính xoay người kéo Trì Dĩ Hoành tới, nén giận nói: “Nhìn rõ chưa, Hạ Trạch ở nơi nào? Không có Hạ Trạch, cậu ấy đã chết rồi, đã chết rồi. Cậu có nghe thấy không?”
Trì Dĩ Hoành giống như hoàn toàn không nghe thấy Mặc Chính nói gì, chỉ thấp giọng thì thào với chính mình: “Nhỏ giọng chút, Tiểu Trạch còn đang ngủ.”
Mặc Chính nhìn chằm chằm Trì Dĩ Hoành, một lúc lâu sau mới tức giận quay đầu, hung hăng đấm mạnh lên tường.
“Trì Dĩ Hoành, rốt cuộc đến lúc nào cậu mới chịu đối mặt với sự thật!”
Âm thanh thật lới dọa Hạ Trạch nhảy dựng, chần chờ nhìn về phía Trì Dĩ Hoành.
Khí thế mà Trì Dĩ Hoành vẫn cố chống đỡ tản đi, suy sụp tựa vào tường, nâng tay che mắt, lộ ra nụ cười chua xót bên môi.
“Tôi có thể cảm giác được Tiểu Trạch đang ở ngay bên cạnh. Mỗi ngày em ấy sẽ ở nhà chờ tôi tan tầm, sẽ cùng tôi trò chuyện, cùng tôi ăn cơm. Lúc tôi làm việc em ấy sẽ ngồi bên cạnh, im lặng chờ tôi cùng đi ngủ.”
“Em ấy không có chết, Tiểu Trạch ở ngay nơi này.”
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác ẩm ướt, vệt chua xót bên khóe môi Trì Dĩ Hành hóa thành tuyệt vọng. Anh dùng lực che kín ánh mắt, tùy ý để nước mắt lăn dài.
Hạ Trạch rời đi, mấy ngày này anh đã chất vấn chính mình vô số lần. Vì cái gì lúc Hạ Trạch gặp chuyện không may anh lại không ở bên cạnh? Vì cái gì lại chọn đúng lúc đó mà xuất ngoại? Rõ ràng mới hôm trước gọi điện thoại, Hạ Trạch còn thực vui vẻ nói chuyện với anh, bất quá chỉ một ngày mà thôi, anh thế nhưng nhận được tin Hạ Trạch gặp chuyện không may.
Trì Dĩ Hoành nhớ tới mấy cuộc điện thoại mà mình không nhận trước lúc Hạ Trạch chết, anh không thể tưởng tượng khi ấy Hạ Trạch hoảng sợ cùng tuyệt vọng cỡ nào. Vì cái gì anh lại vì họp mà bỏ lỡ cuộc gọi của Hạ Trạch, nếu anh có thể đúng lúc nhận điện thoại, có phải hết thảy sẽ thay đổi?
‘Anh họ, anh ở nơi nào? Em không biết vì sao lại thế này, bọn họ đều nói em giết người. Em sợ lắm, anh đang ở nơi nào?’
Đây là tin nhắn cuối cùng Hạ Trạch để lại cho anh, nó lẳng lặng nằm trong hộp thư. Đến lúc nhìn thấy tin, liên hệ về nước thì cũng chính là lúc anh nghe tin Hạ Trạch đã chết.
“Tiểu Trạch rõ ràng sợ đau như vậy, em ấy sao lại…”
Trì Dĩ Hoành không nói được nữa, từ sau khi Hạ Trạch mất đi, trái tim giống như bị người ta đào rỗng, trống rỗng mà tuyệt vọng, làm anh ngay cả thống khổ cũng không thể phát tiết.
Vẻ mặt Mặc Chính từ nổi giận biến thành khổ sở, Hạ Trạch chết quá bất ngờ, không chỉ Trì Dĩ Hoành, ngay cả anh nhất thời cũng không tiếp nhận nổi. Nhưng Hạ Trạch thật sự đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống, anh thật sự không muốn nhìn thấy bằng hữu tốt nhất của mình biến thành bộ dáng này.
“Nếu Hạ Trạch ở trên trời có linh thiêng, cậu ấy nhất định không hi vọng nhìn thấy cậu như vậy. Hạ Trạch khẳng định hi vọng cậu có thể sống thật tốt.”
“Tôi biết.” Trì Dĩ Hoành thấp giọng nói: “Tiểu Trạch vẫn luôn muốn tách khỏi Hạ gia để sống cùng tôi, hiện giờ em ấy ở ngay nơi này, cùng tôi, chúng tôi sống cùng nhau.”
Giọng điệu Trì Dĩ Hoành trầm thấp lại kiên định, hoàn toàn không nghe thấy lời Mặc Chính.
Mặc Chính thất vọng quay đầu, lại hung hăng đấm một quyền lên tường.
Cuộc nói chuyện của hai người dừng trong tay Hạ Trạch, vẻ mặt cậu bi ai không nói nên lời. Ảo ảnh ngọt ngào đã bị sự xuất hiện của Mặc Chính phá nát, Hạ Trạch mờ mịt cúi đầu nhìn thân thể mình, cái gì cũng không có, cậu chính là một chiếc bóng trong suốt. Hạ Trạch cẩn thận đi tới bên người Trì Dĩ Hoành, giống như khi trước làm nũng dán vào lòng ngực đối phương. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim của anh, nhưng cậu thì ngay cả thân thể cũng không có, chỉ có tĩnh mịch.
Cậu đã chết!
Hạ Trạch chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.
Thật cẩn thận áp lên khóe môi Trì Dĩ Hoành, rõ ràng là nước mắt ấm áp, vì cái gì cậu lại cảm thấy lạnh như băng.
Hạ Trạch khổ sở nhìn Trì Dĩ Hoành, muốn an ủi anh, muốn hôn anh, muốn nói mình kỳ thật vẫn luôn ở bên cạnh anh. Mà quan trọng nhất chính là cậu muốn cùng khóc với anh.
Chính là cái gì cậu cũng không làm được, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có. Rõ ràng trái tim đau đớn giống như sắp nổ tung nhưng nó hiện giờ đang ở đâu cậu cũng không biết.
Cậu đã chết rồi, cái gì cũng không có.
Mặc Chính vào lúc Hạ Trạch không chú ý đã rời đi. Trì Dĩ Hoành lại quay về cuộc sống cũ.
Mỗi ngày trước khi đi làm sẽ cùng Hạ Trạch chào hỏi. Rồi mỗi chiều sẽ sớm trở về bồi cậu. Nấu cơm cho cậu ăn, sẽ cùng cậu xem Tv, cùng nhau ngủ, sẽ hôn ngủ ngon.
Hết thảy hệt như khi Hạ Trạch vẫn còn sống, nhưng Hạ Trạch không thể lừa gạt chính mình. Cậu trầm mặc bồi bên người Trì Dĩ Hoành, nhìn anh ngày càng tiều tụy, nhìn anh sống như một cái xác không hồn, nhìn thấy rất nhiều người quen hoặc không quen tới khuyên bảo Trì Dĩ Hoành.
Trong số những người đó, người Hạ Trạch không thể đối mặt nhất chính là cữu cữu.
Lúc cữu cữu già nua tiều tụy chống gậy, nước mắt chảy dài quát Trì Dĩ Hoành: “Phụ thân tình nguyện vẫn để con ở nước ngoài, vĩnh viễn không cần trở về đây gặp gỡ Tiểu Trạch.” Hạ Trạch rời khỏi bên người anh, hồn bay phách lạc trốn vào phòng ngủ.
Hạ Trạch không có cách nào đối mặt với cữu cữu, đối mặt với người luôn thương yêu mình nhất. Lúc còn sống, cậu chính là một kẻ khốn, luôn chọc cữu cữu tức giận. Lúc chết đi, cậu vẫn liên lụy anh họ, quả thực lại càng khốn khiếp. Hạ Trạch khổ sở ôm mặt, trong đầu chỉ còn một ý niệm, nếu một năm trước mình không cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ thì tốt rồi. Nếu vậy thì cho dù cậu có chết thì cũng không ảnh hưởng gì tới anh họ, tuy cữu cữu cũng sẽ thương tâm, nhưng có anh họ ở bên cạnh, thời gian trôi qua dần dần sẽ phai nhạt, hai người vẫn là người một nhà hạnh phúc.
Hối hận giống như con rắn độc gặm cắn trái tim Hạ Trạch, không biết cữu cữu đã rời đi từ khi nào, cậu chỉ trầm mặc nhìn Trì Dĩ Hoành giống như trước tắm rửa đi ngủ, nói với không khí rằng anh yêu em. Lần đầu tiên, Hạ Trạch không ngủ trong lòng Trì Dĩ Hoành mà cuộn thành một đoàn co rụt bên giường, nặng nề ngủ.
Lúc tình lại thì vang vọng bên tai là tiếng chuông.
“Hạ Trạch, hết tiết rồi, mau tỉnh a!”
__________
Hoàn
*****
Con người sau khi chết sẽ đi đâu? Đây là vấn đề mà trước kia Hạ Trạch chưa từng nghĩ tới.
Cậu nhớ rõ những khoảnh khắc cuối cùng, mình cùng Hạ Nguyên khắc khẩu, cái chết đột ngột của mẫu thân bị vạch trần, ánh mắt thống khổ bi ai của Hạ Nguyên, biểu tình kinh ngạc vô thố của mình, tất cả tình tự hội tụ lại cùng một chỗ, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là rời khỏi nơi đó, tránh xa Hạ Nguyên.
Không biết là ai động thủ trước, trong lúc hỗn loạn hình như cậu đẩy Hạ Nguyên ngã xuống đất, sau đó một mình hốt hoảng trốn khỏi chỗ ẩn núp. Cơn mưa tầm tả giội ướt cả người nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ có một mục tiêu duy nhất, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Trì gia.
Khoảnh khắc ánh đèn xe chói mắt chiếu sáng, trong mắt cậu có chút hoảng hốt, cơ hồ theo bản năng nâng tay che mắt, đồng thời bên tai là tiếng xe thắng lại đột ngột. Ngay sau đó, thân ngo6t5bay lên cao, vẽ thành một đường cong trong màn mưa, máu phủ đầy mặt đường.
Thời khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, hiện lên trong đầu chính là ba chữ Trì Dĩ Hoành đã khắc sâu tận xương tủy.
Hồi tưởng chấm dứt, ánh mắt nhắm chặt của Hạ Trạch lần thứ hai hé mở. Xuất hiện trước mắt là cảnh tượng vô cùng quen thuộc, nhà trọ ở tiểu khu Phượng Hoàng Hải thành của Trì Dĩ Hoành, cũng là ngôi nhà của Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành. Hai người đã ở đây hơn một năm, mặc kệ là tới trường cậu hay công ty Trì Dĩ Hoành đều rất thuận tiện. Hạ Trạch từng nói đùa, có phải Trì Dĩ Hoành sớm đoán được cả hai sẽ ở cùng nhau nên sau khi về nước liền chọn nhà ở đây.
Khi đó Trì Dĩ Hoành trả lời thế nào nhỉ? Hạ Trạch nghiêng đầu, muốn nhớ lại tình cảnh khi đó.
Có tiếng bước chân ngoài cửa đánh gảy Hạ Trạch đang nhớ lại. Cậu lập tức đoán được Trì Dĩ Hoành đã trở lại. Lúc này là thời gian tan tầm, chỉ cần công ty không có việc gì, mỗi ngày Trì Dĩ Hoành đều đúng giờ trở về bồi cậu.
Cửa phòng mở ra, Trì Dĩ Hoành mỉm cười đi vào.
“Tiểu Trạch.”
Hạ Trạch lộ ra gương mặt tươi cười, chủ động bước qua đón.
“Anh họ.”
“Hôm nay có ngoan không?” Trì Dĩ Hoành đặt chìa khóa xuống, ôn hòa hỏi.
Hạ Trạch nhanh chóng gật gật đầu.
Nụ cười trên mặt Trì Dĩ Hoành lại càng thêm ôn nhu, nâng tay xoa đầu Hạ Trạch, sau đó cởi áo khoác, vừa xắn tay áo vừa đi về phía phòng bếp.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Hạ Trạch theo sát phía sau, trong lòng còn đang do dự xem nên ăn cơm dương châu hay cơm cà ri? Không đợi Hạ Trạch chọn lựa, Trì Dĩ Hoành tựa hồ đã có quyết định, lẩm bẩm: “Tiểu Trạch thích nhất là cơm cà ri, vậy hôm nay làm món này đi.”
Hạ Trạch tuy cảm thấy hôm nay mình thích ăn cơm dương châu hơn, bất quá cơm cà ri cũng tốt, ngày mai lại ăn cơm dương châu là được. Hạ Trạch vừa nghĩ vừa bước tới từ phía sau ôm lấy Trì Dĩ Hoành, đây là động tác cậu thích làm nhất khi Trì Dĩ Hoành nấu cơm. Mỗi lần như vậy, Trì Dĩ Hoành sẽ mỉm cười xoay lại cho cậu một nụ hôn rồi dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Đừng nháo, cẩn thận bị bỏng bây giờ.”
Hạ Trạch ngẩng đầu chờ đợi Trì Dĩ Hoành giống như trước xoay lại hôn mình, nhưng đợi nửa ngày đối phương vẫn không phản ứng. Cậu thất vọng thở dài, giận dỗi buông tay, một mình chạy ra bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, mùi thức ăn thơm lừng bay tới, tâm tình Hạ Trạch lập tức tốt lên. Đợi đến lúc Trì Dĩ Hoành bưng hai dĩa cơm cà ri thực thơm ngon tới, Hạ Trạch lại càng vui hơn. Trì Dĩ Hoành ngồi xuống đối diện, đặt một dĩa tới trước mặt Hạ Trạch.
“Ngoan ngoãn ăn hết, một chút cũng không được để thừa.”
Rõ ràng là giọng điệu nghiêm khắc nhưng bên trong lại ẩn chứa ôn nhu nói không nên lời. Hạ Trạch gật gật đầu, không lập tức ăn cơm mà chống cằm say mê nhìn Trì Dĩ Hoành ở đối diện.
Ăn xong cơm tối, Trì Dĩ Hoành theo thói quen bắt đầu làm việc. Hạ Trạch không có việc gì làm liền chen tới ngồi bên cạnh Trì Dĩ Hoành, lẳng lặng nhìn anh. Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, biểu tình Trì Dĩ Hoành thực nghiêm túc, chân mày kiếm anh tuấn lúc nhìn văn kiện trong tay khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn lãng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén làm người ta cảm nhận được một loại hơi thở bức người.
Hạ Trạch lúc ban đầu bị bắt đi theo Trì Dĩ Hoành, quả thực đã bị biểu tình này dọa hoảng. Nhưng từ khi hai người yêu nhau, cậu đã sớm miễn dịch với sự nghiêm túc của Trì Dĩ Hoành. Mang theo tâm tư quấy rối, Hạ Trạch vươn tay sờ soạng gương mặt Trì Dĩ Hoành, bất quá vẻ mặt đối phương không chút biến sắc, Hạ Trạch thất bại thở dài một tiếng, rụt tay lại, cúi đầu.
Mười giờ tối, Trì Dĩ Hoành đã làm xong công tác trong tay. Cảm xúc Hạ Trạch tăng vọt, này ý nghĩa đã tới giờ ngủ. Cậu quấn lấy bên người Trì Dĩ Hoành, thúc giục anh mau mau thu thập văn kiện. Trì Dĩ Hoành nuông chiều nhìn cậu, dỗ dành: “Mệt sao? Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Hạ Trạch cười xấu xa, nhanh chóng lột sạch chính mình, chủ động leo lên giường.
Hai mươi phút sau, Trì Dĩ Hoành nằm xuống bên người Trì Dĩ Hoành. Hạ Trạch cọ cọ chui vào lòng đối phương, tìm một vị trí thoải mái ôm lấy anh.
“Anh họ, em yêu anh.”
“Tiểu Trạch, anh yêu em.”
Nghe thấy lời yêu thương mỗi ngày, Hạ Trạch thỏa mãn nhắm mắt lại. Ngày mai là thứ sáu, anh họ không cần đi làm, cậu có thể cùng anh ngủ nhiều một chút.
Một đêm ngủ ngon giấc, lúc Hạ Trạch mở mắt thì trời vẫn chưa sáng. Ánh sáng trong phòng ngủ thực u ám, nhưng cho dù vậy cũng hoàn toàn không ảnh hưởng Hạ Trạch ngắm nhìn Trì Dĩ Hoành. Có lẽ gần nhất công ty bận rộn nên Trì Dĩ Hoành thoạt nhìn gầy yếu rất nhiều. Quầng mắt đã xanh đen, màu da cũng tái nhợt không khỏe mạnh. Hạ Trạch đau lòng vươn tay, sờ sờ mặt Trì Dĩ Hoành, thật cẩn thận nhích tới gần, ở trên môi anh hôn một cái.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa thô bạo vang lên, đánh gảy động tác của Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành rất nhanh bừng tỉnh, bởi vì thời gian ngủ không dài, sắc mặt vốn không khỏe mạnh lại càng mệt mỏi hơn. Trong tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Trì Dĩ Hoành ôm trán ngồi dậy.
Kim đồng hồ báo thức chỉ vào số năm, không biết ai lại tới giờ này? Hạ Trạch nén giận nhìn về phía cửa, Trì Dĩ Hoành cúi người hôn lên mặt cậu một cái: “Em ngủ tiếp đi, anh đi xem thử xem là ai?”
Hạ Trạch tuy không ngủ được nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu. Bóng dáng Trì Dĩ Hoành biến mất trong phòng ngủ, Hạ Trạch nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh khắc khẩu.
“Cậu rốt cuộc muốn như vậy tới khi nào?”
Giọng nam táo bạo, giọng điệu vang dội đều chứng tỏ tình tự của người này rất kích động. Hạ Trạch rốt cuộc không ngủ được, đi ra cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài. Lúc này người đứng ngoài cửa kia, Hạ Trạch cũng không xa lạ. Bằng hữu tốt nhất của Trì Dĩ Hoành, Mặc Chính của Mặc gia Hải thành. Không biết đã xảy ra chuyện gì, biểu tình trên mặt Mặc Chính thực âm trầm, rõ ràng đang rất tức giận, túm chặt cổ áo ngủ Trì Dĩ Hoành gào to.
“Mới sáng sớm, cậu làm gì vậy?”
“Làm gì?” Mặc Chính bị câu trả lời của Trì Dĩ Hoành chọc giận đến phát run, chất vấn nói: “Nhìn bộ dáng cậu bây giờ xem, người không ra người quỷ không ra quỷ, là tôi hỏi cậu đang làm gì mới đúng?”
Trì Dĩ Hoành mắt điếc tai ngơ không để tâm tới lời Mặc Chính, anh cẩn thận liếc nhìn về phía phòng ngủ, hạ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, Tiểu Trạch còn đang ngủ.”
Hai chữ ‘Tiểu Trạch’ lọt vào tai Mặc Chính làm tình tự vốn phẫn nộ lại càng không thể áp chế. Gần như thô bạo đẩy Trì Dĩ Hoành, Mặc Chính đi nhanh về phía phòng ngủ.
Hạ Trạch nhìn vẻ mặt hùng hổ của Mặc Chính, do dự lùi ra sau, tránh khỏi vị trí cánh cửa. Mặc Chính vài bước đi tới, một cước đá văng cửa phòng ngủ. Ánh sáng sáng rực ngoài phòng khách lập tức chiếu rọi vào căn phòng ngủ u tối, tình cảnh bên trong lập tức rõ mồn một.
Mặc Chính xoay người kéo Trì Dĩ Hoành tới, nén giận nói: “Nhìn rõ chưa, Hạ Trạch ở nơi nào? Không có Hạ Trạch, cậu ấy đã chết rồi, đã chết rồi. Cậu có nghe thấy không?”
Trì Dĩ Hoành giống như hoàn toàn không nghe thấy Mặc Chính nói gì, chỉ thấp giọng thì thào với chính mình: “Nhỏ giọng chút, Tiểu Trạch còn đang ngủ.”
Mặc Chính nhìn chằm chằm Trì Dĩ Hoành, một lúc lâu sau mới tức giận quay đầu, hung hăng đấm mạnh lên tường.
“Trì Dĩ Hoành, rốt cuộc đến lúc nào cậu mới chịu đối mặt với sự thật!”
Âm thanh thật lới dọa Hạ Trạch nhảy dựng, chần chờ nhìn về phía Trì Dĩ Hoành.
Khí thế mà Trì Dĩ Hoành vẫn cố chống đỡ tản đi, suy sụp tựa vào tường, nâng tay che mắt, lộ ra nụ cười chua xót bên môi.
“Tôi có thể cảm giác được Tiểu Trạch đang ở ngay bên cạnh. Mỗi ngày em ấy sẽ ở nhà chờ tôi tan tầm, sẽ cùng tôi trò chuyện, cùng tôi ăn cơm. Lúc tôi làm việc em ấy sẽ ngồi bên cạnh, im lặng chờ tôi cùng đi ngủ.”
“Em ấy không có chết, Tiểu Trạch ở ngay nơi này.”
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác ẩm ướt, vệt chua xót bên khóe môi Trì Dĩ Hành hóa thành tuyệt vọng. Anh dùng lực che kín ánh mắt, tùy ý để nước mắt lăn dài.
Hạ Trạch rời đi, mấy ngày này anh đã chất vấn chính mình vô số lần. Vì cái gì lúc Hạ Trạch gặp chuyện không may anh lại không ở bên cạnh? Vì cái gì lại chọn đúng lúc đó mà xuất ngoại? Rõ ràng mới hôm trước gọi điện thoại, Hạ Trạch còn thực vui vẻ nói chuyện với anh, bất quá chỉ một ngày mà thôi, anh thế nhưng nhận được tin Hạ Trạch gặp chuyện không may.
Trì Dĩ Hoành nhớ tới mấy cuộc điện thoại mà mình không nhận trước lúc Hạ Trạch chết, anh không thể tưởng tượng khi ấy Hạ Trạch hoảng sợ cùng tuyệt vọng cỡ nào. Vì cái gì anh lại vì họp mà bỏ lỡ cuộc gọi của Hạ Trạch, nếu anh có thể đúng lúc nhận điện thoại, có phải hết thảy sẽ thay đổi?
‘Anh họ, anh ở nơi nào? Em không biết vì sao lại thế này, bọn họ đều nói em giết người. Em sợ lắm, anh đang ở nơi nào?’
Đây là tin nhắn cuối cùng Hạ Trạch để lại cho anh, nó lẳng lặng nằm trong hộp thư. Đến lúc nhìn thấy tin, liên hệ về nước thì cũng chính là lúc anh nghe tin Hạ Trạch đã chết.
“Tiểu Trạch rõ ràng sợ đau như vậy, em ấy sao lại…”
Trì Dĩ Hoành không nói được nữa, từ sau khi Hạ Trạch mất đi, trái tim giống như bị người ta đào rỗng, trống rỗng mà tuyệt vọng, làm anh ngay cả thống khổ cũng không thể phát tiết.
Vẻ mặt Mặc Chính từ nổi giận biến thành khổ sở, Hạ Trạch chết quá bất ngờ, không chỉ Trì Dĩ Hoành, ngay cả anh nhất thời cũng không tiếp nhận nổi. Nhưng Hạ Trạch thật sự đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống, anh thật sự không muốn nhìn thấy bằng hữu tốt nhất của mình biến thành bộ dáng này.
“Nếu Hạ Trạch ở trên trời có linh thiêng, cậu ấy nhất định không hi vọng nhìn thấy cậu như vậy. Hạ Trạch khẳng định hi vọng cậu có thể sống thật tốt.”
“Tôi biết.” Trì Dĩ Hoành thấp giọng nói: “Tiểu Trạch vẫn luôn muốn tách khỏi Hạ gia để sống cùng tôi, hiện giờ em ấy ở ngay nơi này, cùng tôi, chúng tôi sống cùng nhau.”
Giọng điệu Trì Dĩ Hoành trầm thấp lại kiên định, hoàn toàn không nghe thấy lời Mặc Chính.
Mặc Chính thất vọng quay đầu, lại hung hăng đấm một quyền lên tường.
Cuộc nói chuyện của hai người dừng trong tay Hạ Trạch, vẻ mặt cậu bi ai không nói nên lời. Ảo ảnh ngọt ngào đã bị sự xuất hiện của Mặc Chính phá nát, Hạ Trạch mờ mịt cúi đầu nhìn thân thể mình, cái gì cũng không có, cậu chính là một chiếc bóng trong suốt. Hạ Trạch cẩn thận đi tới bên người Trì Dĩ Hoành, giống như khi trước làm nũng dán vào lòng ngực đối phương. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim của anh, nhưng cậu thì ngay cả thân thể cũng không có, chỉ có tĩnh mịch.
Cậu đã chết!
Hạ Trạch chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.
Thật cẩn thận áp lên khóe môi Trì Dĩ Hoành, rõ ràng là nước mắt ấm áp, vì cái gì cậu lại cảm thấy lạnh như băng.
Hạ Trạch khổ sở nhìn Trì Dĩ Hoành, muốn an ủi anh, muốn hôn anh, muốn nói mình kỳ thật vẫn luôn ở bên cạnh anh. Mà quan trọng nhất chính là cậu muốn cùng khóc với anh.
Chính là cái gì cậu cũng không làm được, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có. Rõ ràng trái tim đau đớn giống như sắp nổ tung nhưng nó hiện giờ đang ở đâu cậu cũng không biết.
Cậu đã chết rồi, cái gì cũng không có.
Mặc Chính vào lúc Hạ Trạch không chú ý đã rời đi. Trì Dĩ Hoành lại quay về cuộc sống cũ.
Mỗi ngày trước khi đi làm sẽ cùng Hạ Trạch chào hỏi. Rồi mỗi chiều sẽ sớm trở về bồi cậu. Nấu cơm cho cậu ăn, sẽ cùng cậu xem Tv, cùng nhau ngủ, sẽ hôn ngủ ngon.
Hết thảy hệt như khi Hạ Trạch vẫn còn sống, nhưng Hạ Trạch không thể lừa gạt chính mình. Cậu trầm mặc bồi bên người Trì Dĩ Hoành, nhìn anh ngày càng tiều tụy, nhìn anh sống như một cái xác không hồn, nhìn thấy rất nhiều người quen hoặc không quen tới khuyên bảo Trì Dĩ Hoành.
Trong số những người đó, người Hạ Trạch không thể đối mặt nhất chính là cữu cữu.
Lúc cữu cữu già nua tiều tụy chống gậy, nước mắt chảy dài quát Trì Dĩ Hoành: “Phụ thân tình nguyện vẫn để con ở nước ngoài, vĩnh viễn không cần trở về đây gặp gỡ Tiểu Trạch.” Hạ Trạch rời khỏi bên người anh, hồn bay phách lạc trốn vào phòng ngủ.
Hạ Trạch không có cách nào đối mặt với cữu cữu, đối mặt với người luôn thương yêu mình nhất. Lúc còn sống, cậu chính là một kẻ khốn, luôn chọc cữu cữu tức giận. Lúc chết đi, cậu vẫn liên lụy anh họ, quả thực lại càng khốn khiếp. Hạ Trạch khổ sở ôm mặt, trong đầu chỉ còn một ý niệm, nếu một năm trước mình không cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ thì tốt rồi. Nếu vậy thì cho dù cậu có chết thì cũng không ảnh hưởng gì tới anh họ, tuy cữu cữu cũng sẽ thương tâm, nhưng có anh họ ở bên cạnh, thời gian trôi qua dần dần sẽ phai nhạt, hai người vẫn là người một nhà hạnh phúc.
Hối hận giống như con rắn độc gặm cắn trái tim Hạ Trạch, không biết cữu cữu đã rời đi từ khi nào, cậu chỉ trầm mặc nhìn Trì Dĩ Hoành giống như trước tắm rửa đi ngủ, nói với không khí rằng anh yêu em. Lần đầu tiên, Hạ Trạch không ngủ trong lòng Trì Dĩ Hoành mà cuộn thành một đoàn co rụt bên giường, nặng nề ngủ.
Lúc tình lại thì vang vọng bên tai là tiếng chuông.
“Hạ Trạch, hết tiết rồi, mau tỉnh a!”
__________
Hoàn
/85
|