Úc Thụy thay đổi xiêm y, dặn dò: “Thời Việt đẩy ta đi, Chỉ Hi cùng Kiều Tương không cần đi theo.”
Chỉ Hi liếc Thời Việt bất động ở bên cạnh một cái. Tiểu tử này tuổi tác không lớn, nhưng bộ dáng trông có vẻ hận đời, giống như ai cũng đều là người xấu, Chỉ Hi sao có thể yên tâm.
“Thiếu gia, Thời Việt vừa tới, sao có thể hầu hạ chu toàn, vẫn nên để nô tỳ đi theo.”
Kỳ thật nàng không biết, Thời Việt đúng là hận đời, hắn có thân thế như vậy, cũng khó trách thay đổi thành như thế.
Thời Việt không hề hé răng, Úc Thụy cười nói: “Ta thấy hắn ổn trọng hơn ngươi.”
Chỉ Hi bị trêu chọc, cũng không nói nữa.
Thời Việt không cần người phân phó, đẩy Úc Thụy đi.
Ra khỏi nghi môn Úc Hề viên, Thời Việt đẩy Úc Thụy đến chính sảnh, cũng không cần Úc Thụy chỉ đường. Tuy Thời Việt mới tới Đường trạch nhưng lại quen thuộc ngoài ý muốn, nếu không phải hắn đã từng đến nơi này, thì chính là trí nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều so với người khác, có bản lĩnh vừa xem qua là nhớ.
Tuy Úc Thụy không nói ra, nhưng trong lòng lại nghĩ, giữ Thời Việt lại quả nhiên không có sai.
Đi được nửa đường Thành Thứ đến đón, dẫn Úc Thụy vào chính sảnh.
Trong chính đường bày hai ghế dựa lớn cùng một bàn trà trên thượng vị, hai bên phía dưới đều đặt mười sáu ghế dựa, ở giữa mỗi ghế dựa kê bàn trà, phi thường khí phái.
Đường Kính cùng Liên Hách ngồi trên thượng vị, bên cạnh có nha hoàn châm trà, tùy tùng đứng phía sau Liên Hách đang bưng cuộn tranh, tranh còn chưa mở.
Úc Thụy vào cửa chính sảnh, hành lễ với Đường Kính Liên Hách.
Liên Hách từ trên nhìn xuống hắn, vẫn là thái độ thân thiết cùng khuôn mặt hiền lành, dáng vẻ thư sinh thật thà, lại không thiếu quý khí cùng uy nghiêm dưỡng thành từ nhiều năm lăn lộn trên quan trường.
Y vừa đánh giá, vừa cười nói: “Thế chất không cần đa lễ, mấy ngày không thấy lại dường như đã qua thật lâu, mỗi một lần thấy thế chất cũng không giống trước, quả nhiên càng lớn càng khéo léo.”
Liên Hách cùng Úc Thụy trò chuyện môt lát, giống như đã quen biết nhiều năm. Chờ nói xong vài chuyện ngoài lề, mới bắt đầu vào trọng điểm.
Liên Hách ngoắc tùy tùng bên người tiến lên, cầm một quyển trục trên tay hắn, nói với Đường Kính: “Hôm trước Thánh Thượng từ Đường trạch hồi cung, Thái hậu lão nhân gia cũng nghe nói chuyện của Úc Thụy, nghe Thánh Thượng kể chuyện, mới nhớ tới. Hôm nay thái hậu đặc biệt sai người họa lại các thiên kim, nói để cho Đường Kính xem, nếu vừa mắt thì cứ nói với người không cần ngại, không quan tâm là thiên kim khuê tú nhà ai, người sẽ làm chủ.”
Trên mặt Đường Kính căn bản không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói: “Đường Kính tạ ơn thái hậu quan tâm, thật sự là thụ sủng nhược kinh, không dám nhận.”
Y nói xong cũng không cự tuyệt, Liên Hách kêu tùy tùng đem từng cuộn tranh mở ra.
Đường Kính làm như có chuyện hệ trọng đứng dậy, nhìn từng bức tranh một, sau đó mở miệng: “Ý tốt của thái hậu, Đường Kính là một dân đen nhỏ bé, đúng ra không nên không biết điều cự tuyệt. Chẳng qua bách sự hiếu vi tiên, Đường mỗ lại thường xuyên bận rộn với việc làm ăn buôn bán, quanh năm suốt tháng không ở nhà. Hiện giờ vừa lúc được rảnh rối, vài ngày trước gia mẫu còn nói muốn đích thân chọn lựa một mối hôn sự cho Đường Kính, bây giờ lão thái thái đang vui mừng thu xếp, phận làm nhi tử nào có thể đành lòng phá hủy ý tốt của gia mẫu?”
Những lời này của Đường Kính, đem hiếu thuận đặt đến trước mặt Liên Hách, Liên Hách đương nhiên biết đối phương không phải người dễ đối phó, vừa muốn mở miệng, lại nghe Đường Kính nói tiếp.
“Đây là điều thứ nhất, còn có thứ hai, nói xong Liên đại nhân có thể hiểu cho Đường mỗ.”
Đường Kính dừng một chút mới tiếp lời: “Thứ hai là… Tuy nội tử mất đã lâu, nhưng Đường mỗ vẫn cứ áy náy chưa hề nguôi, trước kia chưa từng dành nhiều thời gian ở bên cạnh nội tử, hiện giờ làm sao còn tâm tư tái giá?”
Y nói xong lời này, Liên Hách lập tức híp mắt lại, y nói nội tử, đương nhiên là muội muội của Liên Hách…
Nói đến Liên Hách, cả đời y chưa từng hối hận cái gì, chỉ duy nhất hối hận năm đó sau khi nghe lời tùy hứng của muội muội xong, giao muội muội cho Đường Kính. Y không phải chưa nghĩ qua lợi hại trong quan hệ giữa y và Đường Kính, nhưng khi đó Liên Hách chỉ còn có muội muội là người thân duy nhất, y làm sao đành lòng nhìn thấy muội muội suốt ngày u buồn, mềm lòng nhất thời lại không thể ngờ sẽ mất muội muội cả nửa đời sau.
Chuyện này làm Liên Hách bị đả kích không nhỏ, đừng nhìn y lúc này vẫn vân đạm phong khinh nói chuyện cùng Đường Kính, kỳ thực những khúc mắc trong lòng y không thể dễ dàng cởi bỏ. Lúc này Đường Kính nhắc tới, Liên Hách cũng không biết là cảm giác gì, tóm lại trong lòng bỗng nhiên lộn xộn, nhất thời không thốt ra lời.
Yên lặng trong chốc lát, Liên Hách đứng dậy cáo từ.
Tuy Úc Thụy biết muội muội Liên Hách gả cho Đường Kính, còn làm chính thất, nhưng chưa từng biết đến tầng ân oán này. Thấy mặt Liên Hách biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu, chẳng qua lại không ngồi lâu, lát sau đã đứng dậy cáo từ, trong lòng cũng hiểu ra ít nhiều, nhưng chung quy vẫn không biết được toàn bộ.
Liên Hách mới vừa đi ra ngoài, Thành Thứ liền tiến vào bẩm báo, “Lão gia, Ngụy gia muốn tới thỉnh an Liên đại nhân.”
Đường Kính bưng chung trà lên uống, cười một tiếng không rõ ý nghĩa, nói: “Ngụy Nguyên tới chậm rồi, nói cho hắn biết Liên đại nhân đã về, không cần đến nữa, có nhiều thời gian thì trò chuyện với thái phu nhân đi.”
“Vâng.”
Thành Thứ gật đầu ứng tiếng, lui xuống.
Đường Kính nhìn thoáng qua Úc Thụy an phận ngồi một bên, lại nhìn lướt qua Thời Việt đứng phía sau, hình như vẫn nhớ rõ hắn.
Ngữ khí thản nhiên lại lạnh lẽo: “Thiếu gia thương hại ngươi, để ngươi ở bên người, nếu có cái gì không phục khó chịu, có thể nuốt vào trong bụng thì phải nuốt xuống, nếu không thể nhẫn mà làm ra việc ngu xuẩn, Đường gia ta không phải thiện đường, mặc dù nuôi được người rảnh rỗi nhưng cũng không làm việc thừa thãi này. Ngươi hiểu không.”
Thời Việt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Kính, nhưng Đường Kính lại không nhìn hắn, tựa hồ cũng chẳng đem hắn để vào mắt. Thời Việt không biết Đường Kính trưởng thành trên sa trường, còn tưởng rằng y chỉ là một thương nhân bình thường, nhưng uy nghiêm này cũng không phải là giả, im lặng một chút, rồi nói: “… Vâng.”
Đường Kính phất tay: “Thụy nhi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đến thư viện, việc đọc sách không thể chậm trễ.”
“Vâng, phụ thân.”
Úc Thụy ứng thanh, để Thời Việt đẩy mình ra ngoài.
Úc Thụy vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Ngụy Nguyên đứng ở chỗ rẽ trong hành lang, vừa xoa xoa tay vừa thò đầu nhìn sang bên này. Mới vừa rồi Thành Thứ đi báo lại cho Ngụy Nguyên, nhưng đối phương lại cho rằng Thành Thứ không cho hắn gặp Thừa tướng nên mới bảo Liên đại nhân đi rồi, rõ ràng chính mình đứng chờ ở chỗ này, nếu thấy Thừa tướng đi ra thì đã nhìn thấy.
Hắn xoay trái xoay phải, nhưng không thấy người muốn gặp, mà người đi ra lại là Đường Úc Thụy.
Ngụy Nguyên nhìn thấy Đường Úc Thụy. Úc Thụy trời sinh đoan chính thanh tú, bởi vì thân thể suy nhược, trên người luôn ẩn chứa một sắc thái phong lưu, người khác không thể sánh bằng. Thế nhưng lần trước hắn đã ăn đủ thiệt thòi trên tay Úc Thụy, lại thấy Đường Kính coi hắn như bảo bối, tự nhiên không dám động vào nữa, chỉ nhìn thôi cũng thấy no mắt, trong lòng lại sinh ra ngứa ngáy không cam tâm.
Úc Thụy làm như không nhìn thấy hắn. Thời Việt cũng đã lăn lộn đánh nhau trên đường, lúc làm ăn mày, chuyện xấu xa gì còn chưa thấy, hắn không quen Ngụy Nguyên, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương còn không hiểu được thì đúng là không có mắt.
Úc Thụy không nói chuyện, Thời Việt cũng chỉ nhanh chóng đẩy xe lăn đi. Trong lòng Ngụy Nguyên như có cái gì cào nhẹ, ngứa ngáy, muốn bám theo Úc Thụy trò chuyện lại sợ chọc vào làm hại thân, nhiều lần tiến một bước lại lùi một bước, cuối cùng cũng chỉ đành nhìn bóng dáng gầy yếu của Úc Thụy đi về Úc Hề viên.
Hai người Úc Thụy vào sân, còn chưa vào đến sảnh đã nghe thấy tiếng Chỉ Hi, “Trà này thì làm sao? Bình thường thiếu gia nhà chúng ta cũng uống trà này, có vấn đề gì? Trà chỉ có như thế, không uống thì đừng uống!”
Úc Thụy thở dài, ngày thường Chỉ Hi vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, nói chuyện thẳng thắn, nhưng cũng sẽ không thế này, có vẻ lại có người tới bới móc.
Đi vào sảnh, Úc Thụy cuối cùng cũng hiểu được, đúng là âm hồn bất tán Liễu Thường Thu…
Liễu Thường Thu thấy Úc Thụy tiến vào, cũng không đứng dậy, vẫn cứ ngồi trên chủ vị, cười nói: “Đường công tử cuối cùng cũng trở lại, ta chờ đã lâu.”
Úc Thụy thản nhiên nói: “Ta vừa đi có việc, không ngờ Liễu lão bản ghé thăm, chậm trễ khách quý.”
Liễu Thường Thu chậm rãi cười nói: “Không có chậm trễ.”
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng ngữ khí cùng động tác một chút cũng không khiêm tốn như lời nói. Mặc dù Đường Kính lần trước có trách phạt hạ nhân thất trách trong Úc Hề viên nhưng lại chưa từng trách phạt Liễu Thường Thu, cho nên hắn vẫn cứ giữ nguyên thái độ như thế.
Đường Kính cũng chẳng yêu thương gì Liễu Thường Thu. Thứ nhất hắn là người Khánh Vương gia đưa tới, cho dù Khánh Vương gia cùng Đường Kính có quan hệ không tồi, nhưng đưa ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, động đến người Khánh Vương gia đưa tới, chẳng phải sẽ gây ra chuyện. Thứ hai Liễu Thường Thu cũng có lúc cần dùng đến, Triệu Hòa Khánh để hắn lại trong Đường gia, kỳ thật là muốn cho hai đào kép diễn cùng nhau, thế nhưng y thiên toán vạn toán, lại không ngờ đào kép này chỉ chuyên tìm Đường Úc Thụy gây sự.
Những điều ấy vào mắt Liễu Thường Thu, lại thành Đường Kính dung túng hắn, cho nên mặc kệ Úc Thụy có về hay không, Liễu Thường Thu vẫn ngồi yên không động đậy.
Liễu Thường Thu cười nói: “Nhưng mà trà đãi khách có chút chua, nha đầu trong viện có vẻ không hiểu quy củ.”
Chỉ Hi thấy hắn kiêu ngạo như vậy, trợn tròn con mắt, chưa kịp mở miệng, chợt nghe Thời Việt đứng ở phía sau Úc Thụy cất tiếng: “Đãi khách dùng trà gì, nha đầu quy củ như thế nào đều là chuyện của chủ tử, cho dù có bày ra bộ dáng chủ tử tự cao tự đại, vừa nhe răng đã phát ra hơi thở nghèo kiết hủ lậu, kỳ thật không phải trà chua, mà là bản thân mình miệng chua.”
Hắn nói xong lời này, Chỉ Hi vui vẻ cười “hi hi”, Úc Thụy cũng không nhịn được, khụ một tiếng che dấu khóe miệng cong lên, nghiêm mặt: “Thời Việt lắm miệng, sao có thể nói chuyện với khách nhân như vậy.”
Thời Việt đáp: “Không phải nô tài lắm lời, chẳng qua là thấy chướng mắt.”
Liễu Thường Thu chưa từng bị ai chế nhạo như vậy, hắn vẫn luôn là người khéo đưa đẩy, người khác chỉ chọn lời dễ nghe nói với hắn, từ khi bắt đầu làm lão bản gánh hát, đã không còn người nào nói hắn như thế nữa.
Liễu Thường Thu cười lạnh: “Ngươi được nha, nói người khác miệng chua, cũng không soi lại bản thân.”
Thời Việt đáp: “Bản thân ta là người cơ khổ, không cần soi cũng biết, nhưng lại cứ có vài người, chính mình rõ ràng không tốt số thì không nên tự cao tự đại.”
Úc Thụy nghe xong, thấy đã đến lúc thêm mắm thêm muối mới cười nói: “Tuy rằng ta không biết Thời Việt đang nhắc đến là ai, nhưng mà nói rất đúng nha.”
Lông mày Liễu Thường Thu dựng đứng lên, vẻ mặt giận dữ, hổn hển thở hắt ra mấy tiếng, cuối cùng trừng mắt nhìn Úc Thụy một cái, quay đầu bỏ đi.
Chỉ Hi vừa cười vừa hô to: “Khách quý đi thong thả.”
Úc Thụy nhìn nàng cười đến vui vẻ, nói: “Được rồi Chỉ Hi, tà ác vừa thôi, ngươi cũng ngày càng lớn mật, ngày thường ta quá nuông chiều ngươi rồi. Hôm nay may là Liễu Thường Thu, nếu là người khác, xem ngươi ăn hiếp được không.”
Chỉ Hi bĩu môi: “Nô tỳ nhìn thấy hắn mới làm càn như thế, thật sự là đáng giận, nếu thấy người khác, nô tỳ mới không như thế đâu.”
Úc Thụy nói: “Tự ngươi cũng không tin được lời vừa rồi.”
“Nô tỳ biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Nàng nói xong, muốn thoát tội lần này, nhanh chóng quay đầu nhìn Thời Việt: “Ta nói tiểu tử ngươi, vừa mới không thấy một lúc, làm sao lại đổi tính rồi?”
Thời Việt không nóng không lạnh mở miệng: “Tính ta là như vậy, có cái gì nói cái đấy, chẳng qua thấy chướng mắt mà thôi.”
Úc Thụy nói: “Hiện giờ Thời Việt coi như là người trong Úc Hề viên, về sau các ngươi phải chiếu cố lẫn nhau, không được mở miệng tiểu tử ngậm miệng tiểu tử nữa.”
Chỉ Hi nói: “Thiếu gia, ngài rõ ràng là thiên vị.”
Kiều Tương tiến vào vừa lúc thấy Liễu Thường Thu đi ra, Kiều Tương chào hắn, đối phương cũng làm như không thấy, Kiều Tương nói: “Chỉ Hi thật không có quy củ, ta ở ngoài mười dặm còn nghe thấy tiếng cười của ngươi.”
Chỉ Hi thấy nàng tiến vào liền lôi kéo Kiều Tương kể lại chuyện vừa rồi, tuy Úc Thụy nói đừng quá tà ác, nhưng mà quả thực là hả giận. Kiều Tương nghe xong cũng phải cười rộ lên.
Kiều Tương hồi bẩm Đường Kính, đương nhiên cũng kể lại chuyện của Thời Việt: “Bản lĩnh nhìn người của thiếu gia thật sự là nhất đẳng, chẳng trách trời mưa to cũng muốn đi mang Thời Việt về, miệng lưỡi cùng tác phong kia đúng là không buông tha người ta.”
Đường Kính nghe nàng nói xong, dặn dò: “Thời Việt này tính tình rất khó thuần phục, nếu về sau không nghe lời, thì không thể để hắn bên cạnh Úc Thụy.”
Kiều Tương trả lời: “Lão gia yên tâm, trong lòng thiếu gia sáng tỏ như gương, mấy ngày nay theo nô tỳ thấy, thiếu gia có đôi khi chỉ là không muốn so đo, một Thời Việt còn chưa thành vấn đề.”
Đường Kính nói: “Liễu Thường Thu không cần để ở nhà nữa, đuổi hắn đến cổ trạch đi, nếu an phận thì trước hết cứ cho hắn ở đó, nếu không an phận, kêu Thành Thứ đi nói Khánh Vương gia lĩnh người về đi.”
“Này…”
Kiều Tương hơi chần chờ: “Vâng, nô tỳ đi làm.”
Tiểu thiếp Dung Tụ kia ở hậu viện nghe nói lão gia trở lại, sai người đến hỏi thăm xem tâm tình lão gia như thế nào, nếu vui vẻ thì phải nhanh chân tới gặp, không biết Đường Kính còn nhớ mình không, nếu không vui thì không thể động vào.
Nha đầu sai vặt về đáp lời, “Cũng không biết tâm tình lão gia có tốt hay không, hình như cũng chẳng khác gì thường ngày. Nhưng mà hôm nay lão gia vừa bảo Kiều Tương chuyển Liễu Thường Thu Liễu lão bản ra khỏi viện, nhưng cũng không phải không cần, mà là đưa người đến cổ trạch. Ngài không biết chứ, cổ trạch kia nhiều năm không ai ở, nô tỳ nghe nói đã biến thành nhà ma rồi, cũng không biết lão gia có ý tứ gì.”
Dung Tụ nghe xong, trong lòng lộp bộp. Tiểu nha đầu không biết Đường Kính có ý gì, nhưng trước đó vài ngày nàng nghe đồn đào kép này vì muốn làm lão thái thái vui đã đắc tội thiếu gia. Bây giờ sai người mang đi, nói dễ nghe là chuyển sang cổ trạch ở, nói khó nghe thì, Liễu Thường Thu này nửa đời sau cũng không biết còn có thể ngóc đầu lên không.
Dung Tụ khó tránh khỏi nghĩ đến lúc Đường Úc Thụy vừa mới tiến vào nhà, mình còn cảm thấy hắn chỉ là một dã hài tử, nếu mình mang thai cốt nhục của lão gia, cho dù là nhi tử của tiểu thiếp, so với nhi tử không biết nhặt ở đâu về địa vị tất nhiên cao hơn. Lão thái thái bên kia dù thấy chướng mắt nhi tử của thiếp thất, nhưng cũng sẽ không tránh khỏi so sánh, một khi so sánh, nhất định hơn xa Đường Úc Thụy.
Bản thân nàng mơ đẹp như vậy, hoành tráng như vậy, cuộc sống sau này cũng tính toán tốt như vậy rồi, nhưng không ngờ tất cả đều biến thành ảo tưởng, lão gia thật sự sủng ái trưởng tử nhặt về này…
— Hết chương 28 —
Chỉ Hi liếc Thời Việt bất động ở bên cạnh một cái. Tiểu tử này tuổi tác không lớn, nhưng bộ dáng trông có vẻ hận đời, giống như ai cũng đều là người xấu, Chỉ Hi sao có thể yên tâm.
“Thiếu gia, Thời Việt vừa tới, sao có thể hầu hạ chu toàn, vẫn nên để nô tỳ đi theo.”
Kỳ thật nàng không biết, Thời Việt đúng là hận đời, hắn có thân thế như vậy, cũng khó trách thay đổi thành như thế.
Thời Việt không hề hé răng, Úc Thụy cười nói: “Ta thấy hắn ổn trọng hơn ngươi.”
Chỉ Hi bị trêu chọc, cũng không nói nữa.
Thời Việt không cần người phân phó, đẩy Úc Thụy đi.
Ra khỏi nghi môn Úc Hề viên, Thời Việt đẩy Úc Thụy đến chính sảnh, cũng không cần Úc Thụy chỉ đường. Tuy Thời Việt mới tới Đường trạch nhưng lại quen thuộc ngoài ý muốn, nếu không phải hắn đã từng đến nơi này, thì chính là trí nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều so với người khác, có bản lĩnh vừa xem qua là nhớ.
Tuy Úc Thụy không nói ra, nhưng trong lòng lại nghĩ, giữ Thời Việt lại quả nhiên không có sai.
Đi được nửa đường Thành Thứ đến đón, dẫn Úc Thụy vào chính sảnh.
Trong chính đường bày hai ghế dựa lớn cùng một bàn trà trên thượng vị, hai bên phía dưới đều đặt mười sáu ghế dựa, ở giữa mỗi ghế dựa kê bàn trà, phi thường khí phái.
Đường Kính cùng Liên Hách ngồi trên thượng vị, bên cạnh có nha hoàn châm trà, tùy tùng đứng phía sau Liên Hách đang bưng cuộn tranh, tranh còn chưa mở.
Úc Thụy vào cửa chính sảnh, hành lễ với Đường Kính Liên Hách.
Liên Hách từ trên nhìn xuống hắn, vẫn là thái độ thân thiết cùng khuôn mặt hiền lành, dáng vẻ thư sinh thật thà, lại không thiếu quý khí cùng uy nghiêm dưỡng thành từ nhiều năm lăn lộn trên quan trường.
Y vừa đánh giá, vừa cười nói: “Thế chất không cần đa lễ, mấy ngày không thấy lại dường như đã qua thật lâu, mỗi một lần thấy thế chất cũng không giống trước, quả nhiên càng lớn càng khéo léo.”
Liên Hách cùng Úc Thụy trò chuyện môt lát, giống như đã quen biết nhiều năm. Chờ nói xong vài chuyện ngoài lề, mới bắt đầu vào trọng điểm.
Liên Hách ngoắc tùy tùng bên người tiến lên, cầm một quyển trục trên tay hắn, nói với Đường Kính: “Hôm trước Thánh Thượng từ Đường trạch hồi cung, Thái hậu lão nhân gia cũng nghe nói chuyện của Úc Thụy, nghe Thánh Thượng kể chuyện, mới nhớ tới. Hôm nay thái hậu đặc biệt sai người họa lại các thiên kim, nói để cho Đường Kính xem, nếu vừa mắt thì cứ nói với người không cần ngại, không quan tâm là thiên kim khuê tú nhà ai, người sẽ làm chủ.”
Trên mặt Đường Kính căn bản không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói: “Đường Kính tạ ơn thái hậu quan tâm, thật sự là thụ sủng nhược kinh, không dám nhận.”
Y nói xong cũng không cự tuyệt, Liên Hách kêu tùy tùng đem từng cuộn tranh mở ra.
Đường Kính làm như có chuyện hệ trọng đứng dậy, nhìn từng bức tranh một, sau đó mở miệng: “Ý tốt của thái hậu, Đường Kính là một dân đen nhỏ bé, đúng ra không nên không biết điều cự tuyệt. Chẳng qua bách sự hiếu vi tiên, Đường mỗ lại thường xuyên bận rộn với việc làm ăn buôn bán, quanh năm suốt tháng không ở nhà. Hiện giờ vừa lúc được rảnh rối, vài ngày trước gia mẫu còn nói muốn đích thân chọn lựa một mối hôn sự cho Đường Kính, bây giờ lão thái thái đang vui mừng thu xếp, phận làm nhi tử nào có thể đành lòng phá hủy ý tốt của gia mẫu?”
Những lời này của Đường Kính, đem hiếu thuận đặt đến trước mặt Liên Hách, Liên Hách đương nhiên biết đối phương không phải người dễ đối phó, vừa muốn mở miệng, lại nghe Đường Kính nói tiếp.
“Đây là điều thứ nhất, còn có thứ hai, nói xong Liên đại nhân có thể hiểu cho Đường mỗ.”
Đường Kính dừng một chút mới tiếp lời: “Thứ hai là… Tuy nội tử mất đã lâu, nhưng Đường mỗ vẫn cứ áy náy chưa hề nguôi, trước kia chưa từng dành nhiều thời gian ở bên cạnh nội tử, hiện giờ làm sao còn tâm tư tái giá?”
Y nói xong lời này, Liên Hách lập tức híp mắt lại, y nói nội tử, đương nhiên là muội muội của Liên Hách…
Nói đến Liên Hách, cả đời y chưa từng hối hận cái gì, chỉ duy nhất hối hận năm đó sau khi nghe lời tùy hứng của muội muội xong, giao muội muội cho Đường Kính. Y không phải chưa nghĩ qua lợi hại trong quan hệ giữa y và Đường Kính, nhưng khi đó Liên Hách chỉ còn có muội muội là người thân duy nhất, y làm sao đành lòng nhìn thấy muội muội suốt ngày u buồn, mềm lòng nhất thời lại không thể ngờ sẽ mất muội muội cả nửa đời sau.
Chuyện này làm Liên Hách bị đả kích không nhỏ, đừng nhìn y lúc này vẫn vân đạm phong khinh nói chuyện cùng Đường Kính, kỳ thực những khúc mắc trong lòng y không thể dễ dàng cởi bỏ. Lúc này Đường Kính nhắc tới, Liên Hách cũng không biết là cảm giác gì, tóm lại trong lòng bỗng nhiên lộn xộn, nhất thời không thốt ra lời.
Yên lặng trong chốc lát, Liên Hách đứng dậy cáo từ.
Tuy Úc Thụy biết muội muội Liên Hách gả cho Đường Kính, còn làm chính thất, nhưng chưa từng biết đến tầng ân oán này. Thấy mặt Liên Hách biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu, chẳng qua lại không ngồi lâu, lát sau đã đứng dậy cáo từ, trong lòng cũng hiểu ra ít nhiều, nhưng chung quy vẫn không biết được toàn bộ.
Liên Hách mới vừa đi ra ngoài, Thành Thứ liền tiến vào bẩm báo, “Lão gia, Ngụy gia muốn tới thỉnh an Liên đại nhân.”
Đường Kính bưng chung trà lên uống, cười một tiếng không rõ ý nghĩa, nói: “Ngụy Nguyên tới chậm rồi, nói cho hắn biết Liên đại nhân đã về, không cần đến nữa, có nhiều thời gian thì trò chuyện với thái phu nhân đi.”
“Vâng.”
Thành Thứ gật đầu ứng tiếng, lui xuống.
Đường Kính nhìn thoáng qua Úc Thụy an phận ngồi một bên, lại nhìn lướt qua Thời Việt đứng phía sau, hình như vẫn nhớ rõ hắn.
Ngữ khí thản nhiên lại lạnh lẽo: “Thiếu gia thương hại ngươi, để ngươi ở bên người, nếu có cái gì không phục khó chịu, có thể nuốt vào trong bụng thì phải nuốt xuống, nếu không thể nhẫn mà làm ra việc ngu xuẩn, Đường gia ta không phải thiện đường, mặc dù nuôi được người rảnh rỗi nhưng cũng không làm việc thừa thãi này. Ngươi hiểu không.”
Thời Việt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Kính, nhưng Đường Kính lại không nhìn hắn, tựa hồ cũng chẳng đem hắn để vào mắt. Thời Việt không biết Đường Kính trưởng thành trên sa trường, còn tưởng rằng y chỉ là một thương nhân bình thường, nhưng uy nghiêm này cũng không phải là giả, im lặng một chút, rồi nói: “… Vâng.”
Đường Kính phất tay: “Thụy nhi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đến thư viện, việc đọc sách không thể chậm trễ.”
“Vâng, phụ thân.”
Úc Thụy ứng thanh, để Thời Việt đẩy mình ra ngoài.
Úc Thụy vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Ngụy Nguyên đứng ở chỗ rẽ trong hành lang, vừa xoa xoa tay vừa thò đầu nhìn sang bên này. Mới vừa rồi Thành Thứ đi báo lại cho Ngụy Nguyên, nhưng đối phương lại cho rằng Thành Thứ không cho hắn gặp Thừa tướng nên mới bảo Liên đại nhân đi rồi, rõ ràng chính mình đứng chờ ở chỗ này, nếu thấy Thừa tướng đi ra thì đã nhìn thấy.
Hắn xoay trái xoay phải, nhưng không thấy người muốn gặp, mà người đi ra lại là Đường Úc Thụy.
Ngụy Nguyên nhìn thấy Đường Úc Thụy. Úc Thụy trời sinh đoan chính thanh tú, bởi vì thân thể suy nhược, trên người luôn ẩn chứa một sắc thái phong lưu, người khác không thể sánh bằng. Thế nhưng lần trước hắn đã ăn đủ thiệt thòi trên tay Úc Thụy, lại thấy Đường Kính coi hắn như bảo bối, tự nhiên không dám động vào nữa, chỉ nhìn thôi cũng thấy no mắt, trong lòng lại sinh ra ngứa ngáy không cam tâm.
Úc Thụy làm như không nhìn thấy hắn. Thời Việt cũng đã lăn lộn đánh nhau trên đường, lúc làm ăn mày, chuyện xấu xa gì còn chưa thấy, hắn không quen Ngụy Nguyên, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương còn không hiểu được thì đúng là không có mắt.
Úc Thụy không nói chuyện, Thời Việt cũng chỉ nhanh chóng đẩy xe lăn đi. Trong lòng Ngụy Nguyên như có cái gì cào nhẹ, ngứa ngáy, muốn bám theo Úc Thụy trò chuyện lại sợ chọc vào làm hại thân, nhiều lần tiến một bước lại lùi một bước, cuối cùng cũng chỉ đành nhìn bóng dáng gầy yếu của Úc Thụy đi về Úc Hề viên.
Hai người Úc Thụy vào sân, còn chưa vào đến sảnh đã nghe thấy tiếng Chỉ Hi, “Trà này thì làm sao? Bình thường thiếu gia nhà chúng ta cũng uống trà này, có vấn đề gì? Trà chỉ có như thế, không uống thì đừng uống!”
Úc Thụy thở dài, ngày thường Chỉ Hi vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, nói chuyện thẳng thắn, nhưng cũng sẽ không thế này, có vẻ lại có người tới bới móc.
Đi vào sảnh, Úc Thụy cuối cùng cũng hiểu được, đúng là âm hồn bất tán Liễu Thường Thu…
Liễu Thường Thu thấy Úc Thụy tiến vào, cũng không đứng dậy, vẫn cứ ngồi trên chủ vị, cười nói: “Đường công tử cuối cùng cũng trở lại, ta chờ đã lâu.”
Úc Thụy thản nhiên nói: “Ta vừa đi có việc, không ngờ Liễu lão bản ghé thăm, chậm trễ khách quý.”
Liễu Thường Thu chậm rãi cười nói: “Không có chậm trễ.”
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng ngữ khí cùng động tác một chút cũng không khiêm tốn như lời nói. Mặc dù Đường Kính lần trước có trách phạt hạ nhân thất trách trong Úc Hề viên nhưng lại chưa từng trách phạt Liễu Thường Thu, cho nên hắn vẫn cứ giữ nguyên thái độ như thế.
Đường Kính cũng chẳng yêu thương gì Liễu Thường Thu. Thứ nhất hắn là người Khánh Vương gia đưa tới, cho dù Khánh Vương gia cùng Đường Kính có quan hệ không tồi, nhưng đưa ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, động đến người Khánh Vương gia đưa tới, chẳng phải sẽ gây ra chuyện. Thứ hai Liễu Thường Thu cũng có lúc cần dùng đến, Triệu Hòa Khánh để hắn lại trong Đường gia, kỳ thật là muốn cho hai đào kép diễn cùng nhau, thế nhưng y thiên toán vạn toán, lại không ngờ đào kép này chỉ chuyên tìm Đường Úc Thụy gây sự.
Những điều ấy vào mắt Liễu Thường Thu, lại thành Đường Kính dung túng hắn, cho nên mặc kệ Úc Thụy có về hay không, Liễu Thường Thu vẫn ngồi yên không động đậy.
Liễu Thường Thu cười nói: “Nhưng mà trà đãi khách có chút chua, nha đầu trong viện có vẻ không hiểu quy củ.”
Chỉ Hi thấy hắn kiêu ngạo như vậy, trợn tròn con mắt, chưa kịp mở miệng, chợt nghe Thời Việt đứng ở phía sau Úc Thụy cất tiếng: “Đãi khách dùng trà gì, nha đầu quy củ như thế nào đều là chuyện của chủ tử, cho dù có bày ra bộ dáng chủ tử tự cao tự đại, vừa nhe răng đã phát ra hơi thở nghèo kiết hủ lậu, kỳ thật không phải trà chua, mà là bản thân mình miệng chua.”
Hắn nói xong lời này, Chỉ Hi vui vẻ cười “hi hi”, Úc Thụy cũng không nhịn được, khụ một tiếng che dấu khóe miệng cong lên, nghiêm mặt: “Thời Việt lắm miệng, sao có thể nói chuyện với khách nhân như vậy.”
Thời Việt đáp: “Không phải nô tài lắm lời, chẳng qua là thấy chướng mắt.”
Liễu Thường Thu chưa từng bị ai chế nhạo như vậy, hắn vẫn luôn là người khéo đưa đẩy, người khác chỉ chọn lời dễ nghe nói với hắn, từ khi bắt đầu làm lão bản gánh hát, đã không còn người nào nói hắn như thế nữa.
Liễu Thường Thu cười lạnh: “Ngươi được nha, nói người khác miệng chua, cũng không soi lại bản thân.”
Thời Việt đáp: “Bản thân ta là người cơ khổ, không cần soi cũng biết, nhưng lại cứ có vài người, chính mình rõ ràng không tốt số thì không nên tự cao tự đại.”
Úc Thụy nghe xong, thấy đã đến lúc thêm mắm thêm muối mới cười nói: “Tuy rằng ta không biết Thời Việt đang nhắc đến là ai, nhưng mà nói rất đúng nha.”
Lông mày Liễu Thường Thu dựng đứng lên, vẻ mặt giận dữ, hổn hển thở hắt ra mấy tiếng, cuối cùng trừng mắt nhìn Úc Thụy một cái, quay đầu bỏ đi.
Chỉ Hi vừa cười vừa hô to: “Khách quý đi thong thả.”
Úc Thụy nhìn nàng cười đến vui vẻ, nói: “Được rồi Chỉ Hi, tà ác vừa thôi, ngươi cũng ngày càng lớn mật, ngày thường ta quá nuông chiều ngươi rồi. Hôm nay may là Liễu Thường Thu, nếu là người khác, xem ngươi ăn hiếp được không.”
Chỉ Hi bĩu môi: “Nô tỳ nhìn thấy hắn mới làm càn như thế, thật sự là đáng giận, nếu thấy người khác, nô tỳ mới không như thế đâu.”
Úc Thụy nói: “Tự ngươi cũng không tin được lời vừa rồi.”
“Nô tỳ biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Nàng nói xong, muốn thoát tội lần này, nhanh chóng quay đầu nhìn Thời Việt: “Ta nói tiểu tử ngươi, vừa mới không thấy một lúc, làm sao lại đổi tính rồi?”
Thời Việt không nóng không lạnh mở miệng: “Tính ta là như vậy, có cái gì nói cái đấy, chẳng qua thấy chướng mắt mà thôi.”
Úc Thụy nói: “Hiện giờ Thời Việt coi như là người trong Úc Hề viên, về sau các ngươi phải chiếu cố lẫn nhau, không được mở miệng tiểu tử ngậm miệng tiểu tử nữa.”
Chỉ Hi nói: “Thiếu gia, ngài rõ ràng là thiên vị.”
Kiều Tương tiến vào vừa lúc thấy Liễu Thường Thu đi ra, Kiều Tương chào hắn, đối phương cũng làm như không thấy, Kiều Tương nói: “Chỉ Hi thật không có quy củ, ta ở ngoài mười dặm còn nghe thấy tiếng cười của ngươi.”
Chỉ Hi thấy nàng tiến vào liền lôi kéo Kiều Tương kể lại chuyện vừa rồi, tuy Úc Thụy nói đừng quá tà ác, nhưng mà quả thực là hả giận. Kiều Tương nghe xong cũng phải cười rộ lên.
Kiều Tương hồi bẩm Đường Kính, đương nhiên cũng kể lại chuyện của Thời Việt: “Bản lĩnh nhìn người của thiếu gia thật sự là nhất đẳng, chẳng trách trời mưa to cũng muốn đi mang Thời Việt về, miệng lưỡi cùng tác phong kia đúng là không buông tha người ta.”
Đường Kính nghe nàng nói xong, dặn dò: “Thời Việt này tính tình rất khó thuần phục, nếu về sau không nghe lời, thì không thể để hắn bên cạnh Úc Thụy.”
Kiều Tương trả lời: “Lão gia yên tâm, trong lòng thiếu gia sáng tỏ như gương, mấy ngày nay theo nô tỳ thấy, thiếu gia có đôi khi chỉ là không muốn so đo, một Thời Việt còn chưa thành vấn đề.”
Đường Kính nói: “Liễu Thường Thu không cần để ở nhà nữa, đuổi hắn đến cổ trạch đi, nếu an phận thì trước hết cứ cho hắn ở đó, nếu không an phận, kêu Thành Thứ đi nói Khánh Vương gia lĩnh người về đi.”
“Này…”
Kiều Tương hơi chần chờ: “Vâng, nô tỳ đi làm.”
Tiểu thiếp Dung Tụ kia ở hậu viện nghe nói lão gia trở lại, sai người đến hỏi thăm xem tâm tình lão gia như thế nào, nếu vui vẻ thì phải nhanh chân tới gặp, không biết Đường Kính còn nhớ mình không, nếu không vui thì không thể động vào.
Nha đầu sai vặt về đáp lời, “Cũng không biết tâm tình lão gia có tốt hay không, hình như cũng chẳng khác gì thường ngày. Nhưng mà hôm nay lão gia vừa bảo Kiều Tương chuyển Liễu Thường Thu Liễu lão bản ra khỏi viện, nhưng cũng không phải không cần, mà là đưa người đến cổ trạch. Ngài không biết chứ, cổ trạch kia nhiều năm không ai ở, nô tỳ nghe nói đã biến thành nhà ma rồi, cũng không biết lão gia có ý tứ gì.”
Dung Tụ nghe xong, trong lòng lộp bộp. Tiểu nha đầu không biết Đường Kính có ý gì, nhưng trước đó vài ngày nàng nghe đồn đào kép này vì muốn làm lão thái thái vui đã đắc tội thiếu gia. Bây giờ sai người mang đi, nói dễ nghe là chuyển sang cổ trạch ở, nói khó nghe thì, Liễu Thường Thu này nửa đời sau cũng không biết còn có thể ngóc đầu lên không.
Dung Tụ khó tránh khỏi nghĩ đến lúc Đường Úc Thụy vừa mới tiến vào nhà, mình còn cảm thấy hắn chỉ là một dã hài tử, nếu mình mang thai cốt nhục của lão gia, cho dù là nhi tử của tiểu thiếp, so với nhi tử không biết nhặt ở đâu về địa vị tất nhiên cao hơn. Lão thái thái bên kia dù thấy chướng mắt nhi tử của thiếp thất, nhưng cũng sẽ không tránh khỏi so sánh, một khi so sánh, nhất định hơn xa Đường Úc Thụy.
Bản thân nàng mơ đẹp như vậy, hoành tráng như vậy, cuộc sống sau này cũng tính toán tốt như vậy rồi, nhưng không ngờ tất cả đều biến thành ảo tưởng, lão gia thật sự sủng ái trưởng tử nhặt về này…
— Hết chương 28 —
/62
|