Úc Thụy ngồi dậy, đã sắp đến thời gian truyền ngọ thiện, nhanh chóng rửa mặt mặc quần áo đi thỉnh an Đường Kính cùng thái phu nhân.
Thái phu nhân cũng nghe nói Úc Thụy bị bệnh, đúng lúc Ngụy Nguyên cũng ở bên cạnh thái phu nhân, hỏi han Úc Thụy, thoạt nhìn hết sức quan tâm, chẳng qua cười vô cùng giả dối, làm Úc Thụy cảm thấy ghê tởm.
Sau khi thỉnh an thái phu nhân, vốn là muốn gọi hắn lại dùng ngọ thiện, chẳng qua Úc Thụy nói còn muốn đi thỉnh an Đường Kính, chỉ sợ không thể lưu lại, thái phu nhân cũng không giữ, kêu Ngụy Nguyên đưa Úc Thụy đi.
Trong lòng Ngụy Nguyên tràn đầy vui mừng đáp ứng, chuyện náo loạn lần trước, Kiều Tương Chỉ Hi cùng nha hoàn ma ma trong nhà đều biết, đến cả Thành Thứ cũng biết, chỉ gạt mình lão phu nhân, cho nên trên mặt mọi người lúc này đều có chút kích động.
Úc Thụy bất động thanh sắc tạ ơn hảo ý của thái phu nhân, còn nói đi sang ngay bên cạnh, cũng không cần làm phiền thúc thúc đưa đi. Thái phu nhân gật đầu đáp ứng, Ngụy Nguyên nhìn con vịt đến miệng lại lần nữa bay đi, có chút thất vọng.
Đường Kính hôm nay tương đối thanh nhàn, ở nhà đến trưa, nghe hạ nhân thông truyền nói thiếu gia đến thỉnh an, Đường Kính để cho Úc Thụy tiến vào trà thất nói chuyện.
Trà thất của Đường Kính trông giống như một thư phòng nhỏ, trước cửa là một tấm bình phong lớn ngăn cách tầm mắt, vòng qua bình phong có một bàn trà phi thường lớn, bên trên bày ấm trà cùng chung trà khéo léo tinh xảo.
Phía tây đặt án thư bằng gỗ tử đàn khắc hoa, trên án hơn phân nửa là văn phòng tứ bảo cùng công văn, phía đông đặt một chiếc tháp, dùng để nghỉ ngơi, trên tháp có một chiếc bàn nhỏ sơn son, bên trên bày lư hương, cùng một ít đồ đạc bình thường.
Chỉ Hi đẩy Úc Thụy tiến vào, Đường Kính đang uống trà, ngoắc ngoắc Úc Thụy đi qua.
Xe lăn của Úc Thụy dừng bên cạnh bàn, Kiều Tương dâng lên một chung trà cho thiếu gia, sau đó lui sang một bên.
Úc Thụy hành lễ với Đường Kính, Đường Kính chỉ “Ân” một tiếng, một lúc lâu không nói chuyện, sau đó đột nhiên hỏi: “Thân thể khỏe chưa?”
“Đã tốt hơn phân nửa.”
Đường Kính gật đầu, “Phải thường xuyên chú ý thân thể của mình.”
Úc Thụy vâng dạ.
Đường Kính nói: “Ta nghe thái phu nhân nói chuyện đến thư viện, trước kia vội vàng nên đã gác chuyện này sang một bên, hiện giờ ngươi lại sinh bệnh, còn chưa khỏe hẳn, cứ từ từ đã, trước hết cứ để cho nhóm nha hoàn ma ma chuẩn bị cho ngươi.”
Đường Kính nói xong, Úc Thụy gật đầu một cái, thoạt nhìn thập phần nhu thuận. “Ở thư viện không thể bằng trong nhà, cũng không phải là chuyện đùa, nơi đó nhiều người lại hỗn loạn, lúc học tập cũng đừng quên bảo trọng thân thể.”
Thời điểm Đường Kính nói chuyện trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng khô khan, tựa hồ không phải dặn dò Úc Thụy chú ý thân thể. Úc Thụy cũng nghe ra, kỳ thật Đường Kính muốn nói là nơi đó nhiều người lại hỗn loạn, phải bảo trọng mặt mũi thể diện của Đường gia.
Úc Thụy vẫn cứ vâng dạ, giống như ngữ điệu không hề thay đổi của Đường Kính, thái độ của Úc Thụy cũng không thay đổi, nói hắn bất kính, tuyệt đối không có, chỉ có thể nói là xa cách.
Đường Kính tựa vào trên ghế uống trà, lập tức lại đem chung trà đặt lên trên bàn, hỏi: “Còn sốt sao, trông ngươi rất nhợt nhạt.”
Nói xong, vươn tay đến gần, đặt trên trán Úc Thụy.
Úc Thụy nhìn y vươn tay đến, theo bản năng muốn trốn, chẳng qua cứng đờ người ép buộc chính mình bất động, toàn thân run rẩy, loại cảm giác ấm áp này, rất quen thuộc…
Úc Thụy dùng xong ngọ thiện mới ra khỏi chủ trạch, Đường Kính phân phó Kiều Tương đi chuẩn bị đồ vật dùng tại thư viện cho thiếu gia. Chỉ Hi đẩy Úc Thụy trở về, dọc đường đi có thể thấy thân ảnh hạ nhân gia đinh nhận bài tử lấy đồ vật, mỗi người đều vội vội vàng vàng đi qua, có vẻ phi thường bận rộn.
Quả nhiên Đường gia lớn hơn nhà khác rất nhiều. Đời trước Úc Thụy cũng là con nhà phú gia, nhưng trong nhà không có gọn gàng ngăn nắp như vậy, chỉ có hạ nhân cầm bài tử mới có thể đi khố phòng nhận đồ vật, nếu không cho dù một tờ giấy cũng không thể lấy ra.
Lẽ ra việc vặt này đều phải giao cho nữ chủ nhân trong nhà, thực đáng tiếc Đường gia đến nay vẫn chưa có nữ chủ nhân, tiểu thiếp lại có một đống, nhưng không đủ trình độ quản lý Đường gia, cho nên công việc này nọ tạm thời giao cho quản gia Thành Thứ. Thành Thứ tuy rằng xuất thân võ tướng, nhưng những năm gần đây đi theo Đường Kính lo việc kinh thương, cũng luyện được tâm tư cẩn thận, nếu không lại biến thành hỏng bét.
Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Thụy chuẩn bị đồ đạc đi đến thư viện.
Úc Thụy thức dậy thỉnh an thái phu nhân, Đường Kính từ sáng sớm đã xuất môn, nói phải xuất kinh, có thể vài ngày không trở về, cho nên cũng không cần đi thỉnh an Đường Kính, ăn xong điểm tâm rồi đi ra cửa.
Thư viện cách Đường gia cũng không xa, là nơi đệ tử Đường gia đọc sách, một nửa đệ tử ở đây là gia chủ cùng thiếu gia bàng chi, dù sao gia chủ là Đường Kính làm kinh doanh, quy mô thư viện vô luận như thế nào cũng không thể nhỏ được, hài tử của mình được đến đây học tập chính là vinh quang.
Đi thư viện đọc sách đương nhiên không thể để cho bọn nha hoàn đi theo, Úc Thụy dẫn theo hai thư đồng, thư đồng của Úc Thụy chỉ có một người, một người khác là Đường Kính an bài trước khi đi, nói trưởng tử Đường gia sao có thể mộc mạc như thế, kỳ thật là sợ Úc Thụy chưa đến thư viện bao giờ, mang thêm một người đi theo cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Trưởng tử của gia chủ Đường gia xuất môn, tự nhiên không thể thiếu phô trương thanh thế, tuy rằng mang theo không nhiều người lắm, nhưng dùng kiệu cực kỳ tinh xảo, đến cửa thư viện đã có thật nhiều người vây quanh nhìn ngó.
Tiên sinh dạy học ở thư viện đã sớm nhận được thư Đường Kính đưa tới, nói hài tử của y muốn đến đây đọc sách, tiểu nhi tử thân thể yếu, còn làm phiền tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.
Lão sư đi ra nghênh đón, chỉ thấy một đại nam hài mười mấy tuổi được thư đồng nâng ra khỏi kiệu, tuổi có vẻ không lớn, trông rất đẹp mắt, nếu chỉ nói đến bộ dáng thì không thể xoi mói, cũng có một loại ổn trọng cùng tự chủ mà hài tử khác không thể sánh bằng. Chỉ là đúng như Đường Kính nói, thân mình cũng quá đơn bạc, dường như một ngọn gió cũng có thể thổi bay.
Úc Thụy vào thư viện, trong học đường đã có không ít người, mỗi người một cái bàn, cũng phải xấp xỉ ba bốn mươi người.
Ở đây hơn phân nửa là đệ tử Đường gia, cũng có đệ tử giao hảo với Đường gia, dựa vào quan hệ đến đọc sách, dù sao thư viện Đường gia là tốt nhất, chỉ cần nghe tên cũng có thể khiến người ta dựng thẳng thắt lưng.
Trong thư viện cơ hồ đã hết chỗ, tiên sinh liền an bài Úc Thụy ngồi ở bên trong gần phía trên, chỗ kia không có ai ngồi, kỳ thật là không ai dám ngồi.
Chỉ vì người ngồi phía sau là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ai cũng không dám trêu chọc.
Lẽ ra trong Đường gia, vô luận là bàng chi hay cái gì, ai có thể có thân phận cao quý hơn Úc Thụy, thế nhưng thực đáng tiếc, người này không phải trong số đó.
Người nọ tuổi cũng không lớn, cùng lắm là mười sáu, nhưng vóc người so với Úc Thụy cao hơn rất nhiều, cũng không giống Úc Thụy trời sinh tinh xảo như vậy, thoạt nhìn khuôn mặt cùng thân thể dần dần trưởng thành, khí chất cũng bất phàm, đáng tiếc lại lộ ra một cỗ vô lại.
Hắn ngồi trên ghế, bởi vì đang là mùa hè, trời rất nóng, cho dù trong học đường thoáng gió cũng không mát mẻ hơn tí nào, trên mặt đất bên cạnh hắn đều là băng.
Người nọ nhìn Úc Thụy ngồi ngay phía trước, thực khinh thường xuy một tiếng: “Cản gió, thật sự là quá nóng.”
Thư đồng đứng bên cạnh nghe xong, nhanh chóng đi ra ngoài, lại dọn chút băng đến đặt bên cạnh, hạ nhiệt cho thiếu gia.
Mọi người thấy Úc Thụy ngồi phía trước người nọ, sắc mặt đều có chút phấn khích, tựa hồ cảm thấy có trò hay để xem.
Người này vô pháp vô thiên, kỳ thật cũng không phải họ Đường, cũng không phải bàng chi của Đường gia, mà là trong dòng họ của Ngụy Nguyên, chẳng qua địa vị cao quý hơn Ngụy Nguyên, tên là Ngụy Thừa An.
Phụ thân Ngụy Thừa An là Đại tướng quân đương triều, kỳ thật năm đó ở dưới trướng phụ thân Đường Kính, sau đó lại đi theo Đường Kính. Chẳng qua Đường gia từ quan trường chuyển sang kinh thương, phụ thân Ngụy Thừa An tiếp nhận quan chức cùng binh quyền.
Ngụy gia gia giáo cực nghiêm, vốn không nên xuất hiện người có bản tính lười nhác như vậy, bất quá con nối dòng của Ngụy gia rất nhiều, Ngụy Thừa An lại nhỏ tuổi nhất, hơn nữa là do con của tiểu thiếp, ở nhà không có địa vị gì. Phụ thân của hắn căn bản mặc kệ hắn, tựa hồ cũng đã quên có một nhi tử như vậy, những nhi tử khác đều đến thư quán đọc sách, nếu không cũng là tiến cung làm thư đồng, quên mất mỗi mình Ngụy Thừa An.
Sau lại nhớ ra hắn, tùy ý chỉ điểm cho hắn, bởi vì cho đến bây giờ phụ thân hắn cùng Đường Kính giao tình vẫn không tồi, liền đem Ngụy Thừa An đưa đến thư viện Đường gia học tập.
Nói đên Ngụy Thừa An, kỳ thật tuổi còn nhỏ đã có danh tiếng không ai bì nổi, vô luận văn võ đều rất giỏi, nhưng với thân phận địa vị này của hắn, ở trong nhà cũng không được coi trọng, chỉ có thể tác oai tác quái bên ngoài. Một khi làm chuyện khác người ở nhà sẽ bị một trận đòn hiểm, làm Ngụy Thừa An càng ngày càng bất cần đời, cả ngày lang thang bên ngoài, hắn không ở nhà, ngược lại không ai nhớ rõ hắn, cũng không có ai đánh hắn.
Ngụy Thừa An chướng mắt nhất chính là bọn trưởng tử, chúng cậy vào xuất thân tốt, cho dù tầm thường vô vị cũng cao quý hơn mình, thế nên cũng chướng mắt Úc Thụy, huống hồ Úc Thụy thoạt nhìn cũng rất dễ bắt nạt.
Thế nhưng Ngụy Thừa An tính nhầm rồi, Úc Thụy cho dù thoạt nhìn suy nhược, cũng chỉ là để lừa gạt người ta thôi, nếu không chọc đến hắn, hắn còn có khả năng là người hiền lành, nhưng nếu đắc tội, hắn cũng không phải là người dễ chọc.
Úc Thụy thấy tình hình này, có vẻ vị ở phía sau là nhân vật không thể trêu vào, chẳng qua ngồi học cho tới trưa, kỳ thật Ngụy Thừa An cũng chỉ là làm một ít động tác nhỏ mà thôi, tỷ như rung rung cái bàn đụng rầm rầm vào ghế dựa Úc Thụy, đá đá khối băng không cẩn thận đá vào người Úc Thụy linh tinh.
Thực đáng tiếc, tuy rằng Úc Thụy bên ngoài chỉ có mười bốn tuổi, nhưng bên trong đã qua thời trẻ con, đương nhiên sẽ không vì một chút việc nhỏ tầm thường này tính toán chi li với Ngụy Thừa An.
Việc này vào mắt lão sư, liền trở thành Úc Thụy được dạy dỗ rất tốt a, bản tính cũng thật ôn hòa a.
Ngược lại Ngụy Thừa An khiêu khích không thành, trong lòng uất nghẹn muốn chết, đừng nhìn hắn bộ dáng người lớn, vóc người cao ráo, có vẻ cũng là người luyện võ, thế nhưng hắn vẫn chỉ là hài tử mà thôi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hỉ giận, trách không được ở Ngụy gia không được coi trọng.
Ngày thứ hai Úc Thụy đến thư viện, Ngụy Thừa An vẫn cứ “khi dễ” hắn không biết mệt, ở trong mắt Úc Thụy quả thật quá mức ấu trĩ.
Đọc sách một canh giờ, đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, một hạ nhân ở thư viện nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, nói với lão sư: “Đường gia lão gia đến đây!”
“Đi tới đâu rồi?”
Lão sư nhanh chóng đứng dậy muốn nghênh đón.
“Lúc này sợ là đã ở ngoài cửa.”
Thái phu nhân cũng nghe nói Úc Thụy bị bệnh, đúng lúc Ngụy Nguyên cũng ở bên cạnh thái phu nhân, hỏi han Úc Thụy, thoạt nhìn hết sức quan tâm, chẳng qua cười vô cùng giả dối, làm Úc Thụy cảm thấy ghê tởm.
Sau khi thỉnh an thái phu nhân, vốn là muốn gọi hắn lại dùng ngọ thiện, chẳng qua Úc Thụy nói còn muốn đi thỉnh an Đường Kính, chỉ sợ không thể lưu lại, thái phu nhân cũng không giữ, kêu Ngụy Nguyên đưa Úc Thụy đi.
Trong lòng Ngụy Nguyên tràn đầy vui mừng đáp ứng, chuyện náo loạn lần trước, Kiều Tương Chỉ Hi cùng nha hoàn ma ma trong nhà đều biết, đến cả Thành Thứ cũng biết, chỉ gạt mình lão phu nhân, cho nên trên mặt mọi người lúc này đều có chút kích động.
Úc Thụy bất động thanh sắc tạ ơn hảo ý của thái phu nhân, còn nói đi sang ngay bên cạnh, cũng không cần làm phiền thúc thúc đưa đi. Thái phu nhân gật đầu đáp ứng, Ngụy Nguyên nhìn con vịt đến miệng lại lần nữa bay đi, có chút thất vọng.
Đường Kính hôm nay tương đối thanh nhàn, ở nhà đến trưa, nghe hạ nhân thông truyền nói thiếu gia đến thỉnh an, Đường Kính để cho Úc Thụy tiến vào trà thất nói chuyện.
Trà thất của Đường Kính trông giống như một thư phòng nhỏ, trước cửa là một tấm bình phong lớn ngăn cách tầm mắt, vòng qua bình phong có một bàn trà phi thường lớn, bên trên bày ấm trà cùng chung trà khéo léo tinh xảo.
Phía tây đặt án thư bằng gỗ tử đàn khắc hoa, trên án hơn phân nửa là văn phòng tứ bảo cùng công văn, phía đông đặt một chiếc tháp, dùng để nghỉ ngơi, trên tháp có một chiếc bàn nhỏ sơn son, bên trên bày lư hương, cùng một ít đồ đạc bình thường.
Chỉ Hi đẩy Úc Thụy tiến vào, Đường Kính đang uống trà, ngoắc ngoắc Úc Thụy đi qua.
Xe lăn của Úc Thụy dừng bên cạnh bàn, Kiều Tương dâng lên một chung trà cho thiếu gia, sau đó lui sang một bên.
Úc Thụy hành lễ với Đường Kính, Đường Kính chỉ “Ân” một tiếng, một lúc lâu không nói chuyện, sau đó đột nhiên hỏi: “Thân thể khỏe chưa?”
“Đã tốt hơn phân nửa.”
Đường Kính gật đầu, “Phải thường xuyên chú ý thân thể của mình.”
Úc Thụy vâng dạ.
Đường Kính nói: “Ta nghe thái phu nhân nói chuyện đến thư viện, trước kia vội vàng nên đã gác chuyện này sang một bên, hiện giờ ngươi lại sinh bệnh, còn chưa khỏe hẳn, cứ từ từ đã, trước hết cứ để cho nhóm nha hoàn ma ma chuẩn bị cho ngươi.”
Đường Kính nói xong, Úc Thụy gật đầu một cái, thoạt nhìn thập phần nhu thuận. “Ở thư viện không thể bằng trong nhà, cũng không phải là chuyện đùa, nơi đó nhiều người lại hỗn loạn, lúc học tập cũng đừng quên bảo trọng thân thể.”
Thời điểm Đường Kính nói chuyện trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng khô khan, tựa hồ không phải dặn dò Úc Thụy chú ý thân thể. Úc Thụy cũng nghe ra, kỳ thật Đường Kính muốn nói là nơi đó nhiều người lại hỗn loạn, phải bảo trọng mặt mũi thể diện của Đường gia.
Úc Thụy vẫn cứ vâng dạ, giống như ngữ điệu không hề thay đổi của Đường Kính, thái độ của Úc Thụy cũng không thay đổi, nói hắn bất kính, tuyệt đối không có, chỉ có thể nói là xa cách.
Đường Kính tựa vào trên ghế uống trà, lập tức lại đem chung trà đặt lên trên bàn, hỏi: “Còn sốt sao, trông ngươi rất nhợt nhạt.”
Nói xong, vươn tay đến gần, đặt trên trán Úc Thụy.
Úc Thụy nhìn y vươn tay đến, theo bản năng muốn trốn, chẳng qua cứng đờ người ép buộc chính mình bất động, toàn thân run rẩy, loại cảm giác ấm áp này, rất quen thuộc…
Úc Thụy dùng xong ngọ thiện mới ra khỏi chủ trạch, Đường Kính phân phó Kiều Tương đi chuẩn bị đồ vật dùng tại thư viện cho thiếu gia. Chỉ Hi đẩy Úc Thụy trở về, dọc đường đi có thể thấy thân ảnh hạ nhân gia đinh nhận bài tử lấy đồ vật, mỗi người đều vội vội vàng vàng đi qua, có vẻ phi thường bận rộn.
Quả nhiên Đường gia lớn hơn nhà khác rất nhiều. Đời trước Úc Thụy cũng là con nhà phú gia, nhưng trong nhà không có gọn gàng ngăn nắp như vậy, chỉ có hạ nhân cầm bài tử mới có thể đi khố phòng nhận đồ vật, nếu không cho dù một tờ giấy cũng không thể lấy ra.
Lẽ ra việc vặt này đều phải giao cho nữ chủ nhân trong nhà, thực đáng tiếc Đường gia đến nay vẫn chưa có nữ chủ nhân, tiểu thiếp lại có một đống, nhưng không đủ trình độ quản lý Đường gia, cho nên công việc này nọ tạm thời giao cho quản gia Thành Thứ. Thành Thứ tuy rằng xuất thân võ tướng, nhưng những năm gần đây đi theo Đường Kính lo việc kinh thương, cũng luyện được tâm tư cẩn thận, nếu không lại biến thành hỏng bét.
Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Thụy chuẩn bị đồ đạc đi đến thư viện.
Úc Thụy thức dậy thỉnh an thái phu nhân, Đường Kính từ sáng sớm đã xuất môn, nói phải xuất kinh, có thể vài ngày không trở về, cho nên cũng không cần đi thỉnh an Đường Kính, ăn xong điểm tâm rồi đi ra cửa.
Thư viện cách Đường gia cũng không xa, là nơi đệ tử Đường gia đọc sách, một nửa đệ tử ở đây là gia chủ cùng thiếu gia bàng chi, dù sao gia chủ là Đường Kính làm kinh doanh, quy mô thư viện vô luận như thế nào cũng không thể nhỏ được, hài tử của mình được đến đây học tập chính là vinh quang.
Đi thư viện đọc sách đương nhiên không thể để cho bọn nha hoàn đi theo, Úc Thụy dẫn theo hai thư đồng, thư đồng của Úc Thụy chỉ có một người, một người khác là Đường Kính an bài trước khi đi, nói trưởng tử Đường gia sao có thể mộc mạc như thế, kỳ thật là sợ Úc Thụy chưa đến thư viện bao giờ, mang thêm một người đi theo cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Trưởng tử của gia chủ Đường gia xuất môn, tự nhiên không thể thiếu phô trương thanh thế, tuy rằng mang theo không nhiều người lắm, nhưng dùng kiệu cực kỳ tinh xảo, đến cửa thư viện đã có thật nhiều người vây quanh nhìn ngó.
Tiên sinh dạy học ở thư viện đã sớm nhận được thư Đường Kính đưa tới, nói hài tử của y muốn đến đây đọc sách, tiểu nhi tử thân thể yếu, còn làm phiền tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.
Lão sư đi ra nghênh đón, chỉ thấy một đại nam hài mười mấy tuổi được thư đồng nâng ra khỏi kiệu, tuổi có vẻ không lớn, trông rất đẹp mắt, nếu chỉ nói đến bộ dáng thì không thể xoi mói, cũng có một loại ổn trọng cùng tự chủ mà hài tử khác không thể sánh bằng. Chỉ là đúng như Đường Kính nói, thân mình cũng quá đơn bạc, dường như một ngọn gió cũng có thể thổi bay.
Úc Thụy vào thư viện, trong học đường đã có không ít người, mỗi người một cái bàn, cũng phải xấp xỉ ba bốn mươi người.
Ở đây hơn phân nửa là đệ tử Đường gia, cũng có đệ tử giao hảo với Đường gia, dựa vào quan hệ đến đọc sách, dù sao thư viện Đường gia là tốt nhất, chỉ cần nghe tên cũng có thể khiến người ta dựng thẳng thắt lưng.
Trong thư viện cơ hồ đã hết chỗ, tiên sinh liền an bài Úc Thụy ngồi ở bên trong gần phía trên, chỗ kia không có ai ngồi, kỳ thật là không ai dám ngồi.
Chỉ vì người ngồi phía sau là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ai cũng không dám trêu chọc.
Lẽ ra trong Đường gia, vô luận là bàng chi hay cái gì, ai có thể có thân phận cao quý hơn Úc Thụy, thế nhưng thực đáng tiếc, người này không phải trong số đó.
Người nọ tuổi cũng không lớn, cùng lắm là mười sáu, nhưng vóc người so với Úc Thụy cao hơn rất nhiều, cũng không giống Úc Thụy trời sinh tinh xảo như vậy, thoạt nhìn khuôn mặt cùng thân thể dần dần trưởng thành, khí chất cũng bất phàm, đáng tiếc lại lộ ra một cỗ vô lại.
Hắn ngồi trên ghế, bởi vì đang là mùa hè, trời rất nóng, cho dù trong học đường thoáng gió cũng không mát mẻ hơn tí nào, trên mặt đất bên cạnh hắn đều là băng.
Người nọ nhìn Úc Thụy ngồi ngay phía trước, thực khinh thường xuy một tiếng: “Cản gió, thật sự là quá nóng.”
Thư đồng đứng bên cạnh nghe xong, nhanh chóng đi ra ngoài, lại dọn chút băng đến đặt bên cạnh, hạ nhiệt cho thiếu gia.
Mọi người thấy Úc Thụy ngồi phía trước người nọ, sắc mặt đều có chút phấn khích, tựa hồ cảm thấy có trò hay để xem.
Người này vô pháp vô thiên, kỳ thật cũng không phải họ Đường, cũng không phải bàng chi của Đường gia, mà là trong dòng họ của Ngụy Nguyên, chẳng qua địa vị cao quý hơn Ngụy Nguyên, tên là Ngụy Thừa An.
Phụ thân Ngụy Thừa An là Đại tướng quân đương triều, kỳ thật năm đó ở dưới trướng phụ thân Đường Kính, sau đó lại đi theo Đường Kính. Chẳng qua Đường gia từ quan trường chuyển sang kinh thương, phụ thân Ngụy Thừa An tiếp nhận quan chức cùng binh quyền.
Ngụy gia gia giáo cực nghiêm, vốn không nên xuất hiện người có bản tính lười nhác như vậy, bất quá con nối dòng của Ngụy gia rất nhiều, Ngụy Thừa An lại nhỏ tuổi nhất, hơn nữa là do con của tiểu thiếp, ở nhà không có địa vị gì. Phụ thân của hắn căn bản mặc kệ hắn, tựa hồ cũng đã quên có một nhi tử như vậy, những nhi tử khác đều đến thư quán đọc sách, nếu không cũng là tiến cung làm thư đồng, quên mất mỗi mình Ngụy Thừa An.
Sau lại nhớ ra hắn, tùy ý chỉ điểm cho hắn, bởi vì cho đến bây giờ phụ thân hắn cùng Đường Kính giao tình vẫn không tồi, liền đem Ngụy Thừa An đưa đến thư viện Đường gia học tập.
Nói đên Ngụy Thừa An, kỳ thật tuổi còn nhỏ đã có danh tiếng không ai bì nổi, vô luận văn võ đều rất giỏi, nhưng với thân phận địa vị này của hắn, ở trong nhà cũng không được coi trọng, chỉ có thể tác oai tác quái bên ngoài. Một khi làm chuyện khác người ở nhà sẽ bị một trận đòn hiểm, làm Ngụy Thừa An càng ngày càng bất cần đời, cả ngày lang thang bên ngoài, hắn không ở nhà, ngược lại không ai nhớ rõ hắn, cũng không có ai đánh hắn.
Ngụy Thừa An chướng mắt nhất chính là bọn trưởng tử, chúng cậy vào xuất thân tốt, cho dù tầm thường vô vị cũng cao quý hơn mình, thế nên cũng chướng mắt Úc Thụy, huống hồ Úc Thụy thoạt nhìn cũng rất dễ bắt nạt.
Thế nhưng Ngụy Thừa An tính nhầm rồi, Úc Thụy cho dù thoạt nhìn suy nhược, cũng chỉ là để lừa gạt người ta thôi, nếu không chọc đến hắn, hắn còn có khả năng là người hiền lành, nhưng nếu đắc tội, hắn cũng không phải là người dễ chọc.
Úc Thụy thấy tình hình này, có vẻ vị ở phía sau là nhân vật không thể trêu vào, chẳng qua ngồi học cho tới trưa, kỳ thật Ngụy Thừa An cũng chỉ là làm một ít động tác nhỏ mà thôi, tỷ như rung rung cái bàn đụng rầm rầm vào ghế dựa Úc Thụy, đá đá khối băng không cẩn thận đá vào người Úc Thụy linh tinh.
Thực đáng tiếc, tuy rằng Úc Thụy bên ngoài chỉ có mười bốn tuổi, nhưng bên trong đã qua thời trẻ con, đương nhiên sẽ không vì một chút việc nhỏ tầm thường này tính toán chi li với Ngụy Thừa An.
Việc này vào mắt lão sư, liền trở thành Úc Thụy được dạy dỗ rất tốt a, bản tính cũng thật ôn hòa a.
Ngược lại Ngụy Thừa An khiêu khích không thành, trong lòng uất nghẹn muốn chết, đừng nhìn hắn bộ dáng người lớn, vóc người cao ráo, có vẻ cũng là người luyện võ, thế nhưng hắn vẫn chỉ là hài tử mà thôi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hỉ giận, trách không được ở Ngụy gia không được coi trọng.
Ngày thứ hai Úc Thụy đến thư viện, Ngụy Thừa An vẫn cứ “khi dễ” hắn không biết mệt, ở trong mắt Úc Thụy quả thật quá mức ấu trĩ.
Đọc sách một canh giờ, đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, một hạ nhân ở thư viện nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, nói với lão sư: “Đường gia lão gia đến đây!”
“Đi tới đâu rồi?”
Lão sư nhanh chóng đứng dậy muốn nghênh đón.
“Lúc này sợ là đã ở ngoài cửa.”
/62
|