Dung mạo Giang Dư Đồng hệt như Phùng thị, thập phần xinh đẹp đáng yêu, nhiều năm sống trong sung sướng, khiến người ả tỏa khí tức của người suốt ngày được nuông chiều. Nhưng nhắc tới Giang Nhứ thì nơi miệng tràn đầy vẻ khinh thường, liền khiến ả bộc phát hơn ba phần cây độc.
“Đồng nhi, những lời này không nên nói trước mặt cha ngươi.” Phùng thị nghe xong, không khỏi sẳng giọng: “Cha ngươi mà nghe được, chắc chắn sẽ trách phạt ngươi. Cha ngươi tự cao bao nhiêu, không lẽ ngươi không biết.”
“Ta biết.” Giang Dư Đồng thuận miệng nói, “Ta đâu có ngốc, sao có thể nói trước mặt cha?”
Phùng thị lại gay gắt, duỗi thẳng ngón tay chỉ ả: “Ngươi a ngươi, chỉ biết bướng bỉnh. Nếu không phải ngươi dốt nát, dưỡng thành bộ dạng xấu xí này, mong ngươi giúp chúng ta đoạt lấy quyền thế, đưa ngươi đi làm thái tử phi. Vậy mà ngươi lại không chịu, đành phải để nha đầu chết tiệt kia chiếm lợi ích.”
Giang Dư Đồng vừa nghe, liền bỏ anh vũ sang một bên, đứng dậy nói: “Hoàng tử phi có gì tốt? Ta chỉ thích An Nghi biểu ca, ở Phùng gia này, ai cũng khiến ta khó chịu.”
“Ngươi thật là.” Phùng thị nghe xong, nhất thời cười rộ lên, “Bất quá, ngươi tuy dốt nát, đầu óc vẫn không tồi. Không sai, nhà chúng ta phải có được quyền thế, lão gia tài hoa như vậy, qua năm phải tiến thêm một bước, cái gì mà làm thái tử phi? Ngươi làm sao chịu nổi tra tấn. Huống chi, các hoàng tử kia đều khó đối phó, làm sao so với An Tĩnh biểu ca của ngươi, vừa biết quan tâm lại ôn nhu?”
Giang Dư Đồng rốt cuộc cũng đỏ mặt: “An Tĩnh ca ca ngày mai hưu mộc*, chắc chắn sẽ đến thăm ta, ta đi chuẩn bị xiêm y.”
(*) hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc.
Vừa nói liền giậm chân chạy đi.
“Ma ma cũng quay về đi, hôm nay đã vất vả.” Chờ đến khi thân ảnh Giang Dư Đồng khuất dạng, vẻ ôn nhu của Phùng thị cũng biến mất, nhìn về phía Tôn ma ma thản nhiên nói, “Chuyện hôm nay, hơn phân nữa là quỷ kế của nha đầu kia, ma ma không cần nghĩ nhiều. Sau khi trở về, hảo hảo quan sát nha đầu kia, có chuyện gì thì lập tức bẩm báo.”
Tôn ma ma rũ đầu, nhích người toan đi, nhưng lại do dự, trên mặt lộ ra một tia không cam lòng: “Nếu thật sự là quỷ kế của nha đầu kia, phu nhân không thể không suy xét.”
Ánh mắt Phùng thị trở nên âm trầm: “Ma ma không cần lo, ta đều có chủ ý.” Dứt lời liền đứng lên nói: “Đỡ ta vào trong, mệt mỏi cả ngày, đầu lại thấy nhức.”
Đại nha hoàn phía sau đỡ lấy, hướng vào trong.
Tôn ma ma nhìn Phùng thị đi vào phòng, bản thân cũng lui ra ngoài, đi về phía Phù Dung viện.
Dọc đường đi, sắc mặt không tốt mấy.
Giang Nhứ đến tột cùng đã lừa Phùng thị như thế nào? Nàng lại muốn mình nói như vậy với Phùng thị, là có ý gì chứ?
Trong Phù Dung viện, Giang Nhứ nằm trên giường, đôi mắt nửa khép, khóe miệng hơi cong lên.
Phùng thị không phải tự xưng là vợ chồng ân ái, tương kính như tân* sao? Đợi nàng vạch trần sự thật này, xem Giang Tử Hưng kia còn dám bất kính với nàng không?
(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Phùng thị rất thích tụ họp người cùng náo nhiệt. Mỗi lần phu nhân các phủ tụ họp, Phùng thị lại dùng giọng điệu khiêm tốn, bảo rằng Giang Tử Hưng không nạp thiếp cũng không ra ngoài trăng hoa, thị chính là muốn làm việc xấu cũng không có cơ hội, đôi tay sạch sẽ đến nổi một con kiến cũng chưa giết qua.
Ngoại trừ lần đó, Phùng thị còn nói bóng nói gió, để tất cả mọi người biết được Giang phủ chỉ có mình thị là chủ nhân, trong phủ mọi việc lớn nhỏ đều do thị làm chủ. Trên không gánh nặng mẹ chồng, dưới không thiếp thị quấy nhiễu, không ai khiến thị ngộp ngạt. Mỗi khi nói tinh thần lại hạnh phúc vui sướng, khiến mọi người thổn thức ngưỡng mộ, lại âm thầm ghen tị.
Người khác càng ghen tị, Phùng thị càng vui vẻ.
Giang Nhứ nửa mắt khép hờ, ánh mắt hiện lên ý vị sâu xa. Nếu có một ngày, bị tất cả mọi người phỉ nhổ, mỉa mai thì không biết tâm tình Phùng thị sẽ như thế nào?
Ngón tay khẽ nâng, nắm chặt cái túi xảo cẩm(túi gấm tinh xảo) nhỏ trước ngực, đây là vật Tuyết Liên tặng nàng, kỹ thuật thêu thập phần tinh xảo. Bên trong cất giữ thứ Giang Nhứ trân trọng, một ít tóc của Đào thị.
“Lão nô bái kiến đại tiểu thư.” Một loạt tiếng bước chân vang lên, Giang Nhứ ngẩng đầu, chỉ thấy Tôn ma ma trở lại, đứng trước giường vẻ mặt không tốt nhìn nàng.
Giang Nhứ thu hồi tâm ý, cười nói: “Phu nhân không làm khó ma ma?”
Tôn ma ma trầm mặt nói: “Nhờ phúc đại tiểu thư.”
“Khách khí cái gì?” Giang Nhứ mỉm cười nói.
Bộ dạng hờ hững, khiến Tôn ma ma hơi nghẹn, lập tức tiến lên hỏi: “Đại tiểu thư khi nào mới nói cho lão nô biết chuyện ở nhà?”
Giang Nhứ trợn mắt nhìn bà, tựa tiếu phi tiếu: "Nói cho Tôn ma ma, sau đó Tôn ma ma quay đầu cùng phu nhân tố giác ta sao? Ma ma cảm thấy ta rất ngu ngốc?”
“Đại tiểu thư đương nhiên không ngốc!” Tôn ma ma cắn răng nói, “Nhưng lão nô cũng không ngốc. Đại tiểu thư cố ý che giấu như thế, hay là cái gì cũng không biết? Chính là lừa gạt lão nô? Nếu như vậy, đừng trách lão nô không thể giấu giếm chuyện này giúp đại tiểu thư trước mặt phu nhân.”
“Ma ma nếu không tin, cứ đến chỗ phu nhân mà tố giác. Chẳng qua, kể từ đó, tung tích Lý Ngọc Vinh cùng Kiều thị ma ma đừng hòng biết được.” Giang Nhứ thản nhiên nói.
Tôn ma ma nhất thời biến sắc, thanh âm có chút run rẩy: “Kiều thị? Hắn cùng Kiều thị ở một chỗ? Bọn họ cứ thế mà trải qua nửa đời người? Điều đó không có khả năng! Chuyện này nhất định không phải là thật!”
Giang Nhứ mỉm cười nói: “Là thật hay giả, trong lòng ma ma ắt đã biết. Ta cần phải nghỉ ngơi, thỉnh ma ma ra ngoài cho.” Dứt lời, hai mắt liền nhắm lại.
Tôn ma ma vẫn đứng trước giường, vẻ mặt vẫn không tin, lẩm bẩm nói: “Không thể nào! Hắn không thể cùng con tiện nhân kia ở cùng một chỗ!”
Thật lâu sau, thanh âm thì thào mới ngừng, tiếng bước chân lảo đảo từng phía sau vang lên, trong phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Giang Nhứ mở mắt, khóe môi châm chọc nhếch lên.
Lý Ngọc Vinh chính là nam nhân của Tôn ma ma. Năm đó Tôn ma ma vốn là lương dân, sau khi sinh hạ một bé gái không bao lâu, nam nhân liền cùng một nữ tử họ Kiều bỏ chạy. Tôn ma ma vì dưỡng dục nữ nhi, không thể không bán mình làm nô. Bà thêu thùa giỏi, may mắn được bán vào Phùng phủ, rất nhanh có những tháng ngày yên ổn. Chẳng qua, đối với Lý Ngọc Vinh nhớ mãi không quên.
Sau này lại có một ngày, Tôn ma ma tình cờ gặp lại Lý Ngọc Vinh, đúng dịp Kiều thị cũng ở đó, Tôn ma ma mới biết bọn họ ở cùng nhau, nhất thời lửa giận bốc lên đầu, nổi điên. Bị Lý Ngọc Vinh một cước đá bay, sau khi trở về không bao lâu liền khí tuyệt bỏ mình.
Lúc đó Giang Nhứ cùng Yến vương ngồi trên xe ngựa, vừa khéo chứng kiến màn này. Khi đó nàng đã phát hiện Phùng thị là người độc ác, đối với hạn tay sai như Tôn ma ma cũng không có chút hảo cảm, không những không phái người đến giúp đỡ, ngược lại còn bảo người cầm tiền đến thưởng cho Lý Ngọc Vinh.
Nắm chặt túi cẩm đeo trước ngực, Giang Nhứ khép mi lại.
Nàng sẽ làm người đời đều biết, Phùng thị tâm địa ác độc.
Nàng muốn cho Giang Tử Hưng biết, hắn sẽ như thế nào khi đã hành hạ cuộc đời của đứa con độc nhất này.
Chó cắn chó thật là hảo hí(kịch hay), nàng không thể chờ đợi được nữa.
“Đồng nhi, những lời này không nên nói trước mặt cha ngươi.” Phùng thị nghe xong, không khỏi sẳng giọng: “Cha ngươi mà nghe được, chắc chắn sẽ trách phạt ngươi. Cha ngươi tự cao bao nhiêu, không lẽ ngươi không biết.”
“Ta biết.” Giang Dư Đồng thuận miệng nói, “Ta đâu có ngốc, sao có thể nói trước mặt cha?”
Phùng thị lại gay gắt, duỗi thẳng ngón tay chỉ ả: “Ngươi a ngươi, chỉ biết bướng bỉnh. Nếu không phải ngươi dốt nát, dưỡng thành bộ dạng xấu xí này, mong ngươi giúp chúng ta đoạt lấy quyền thế, đưa ngươi đi làm thái tử phi. Vậy mà ngươi lại không chịu, đành phải để nha đầu chết tiệt kia chiếm lợi ích.”
Giang Dư Đồng vừa nghe, liền bỏ anh vũ sang một bên, đứng dậy nói: “Hoàng tử phi có gì tốt? Ta chỉ thích An Nghi biểu ca, ở Phùng gia này, ai cũng khiến ta khó chịu.”
“Ngươi thật là.” Phùng thị nghe xong, nhất thời cười rộ lên, “Bất quá, ngươi tuy dốt nát, đầu óc vẫn không tồi. Không sai, nhà chúng ta phải có được quyền thế, lão gia tài hoa như vậy, qua năm phải tiến thêm một bước, cái gì mà làm thái tử phi? Ngươi làm sao chịu nổi tra tấn. Huống chi, các hoàng tử kia đều khó đối phó, làm sao so với An Tĩnh biểu ca của ngươi, vừa biết quan tâm lại ôn nhu?”
Giang Dư Đồng rốt cuộc cũng đỏ mặt: “An Tĩnh ca ca ngày mai hưu mộc*, chắc chắn sẽ đến thăm ta, ta đi chuẩn bị xiêm y.”
(*) hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc.
Vừa nói liền giậm chân chạy đi.
“Ma ma cũng quay về đi, hôm nay đã vất vả.” Chờ đến khi thân ảnh Giang Dư Đồng khuất dạng, vẻ ôn nhu của Phùng thị cũng biến mất, nhìn về phía Tôn ma ma thản nhiên nói, “Chuyện hôm nay, hơn phân nữa là quỷ kế của nha đầu kia, ma ma không cần nghĩ nhiều. Sau khi trở về, hảo hảo quan sát nha đầu kia, có chuyện gì thì lập tức bẩm báo.”
Tôn ma ma rũ đầu, nhích người toan đi, nhưng lại do dự, trên mặt lộ ra một tia không cam lòng: “Nếu thật sự là quỷ kế của nha đầu kia, phu nhân không thể không suy xét.”
Ánh mắt Phùng thị trở nên âm trầm: “Ma ma không cần lo, ta đều có chủ ý.” Dứt lời liền đứng lên nói: “Đỡ ta vào trong, mệt mỏi cả ngày, đầu lại thấy nhức.”
Đại nha hoàn phía sau đỡ lấy, hướng vào trong.
Tôn ma ma nhìn Phùng thị đi vào phòng, bản thân cũng lui ra ngoài, đi về phía Phù Dung viện.
Dọc đường đi, sắc mặt không tốt mấy.
Giang Nhứ đến tột cùng đã lừa Phùng thị như thế nào? Nàng lại muốn mình nói như vậy với Phùng thị, là có ý gì chứ?
Trong Phù Dung viện, Giang Nhứ nằm trên giường, đôi mắt nửa khép, khóe miệng hơi cong lên.
Phùng thị không phải tự xưng là vợ chồng ân ái, tương kính như tân* sao? Đợi nàng vạch trần sự thật này, xem Giang Tử Hưng kia còn dám bất kính với nàng không?
(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Phùng thị rất thích tụ họp người cùng náo nhiệt. Mỗi lần phu nhân các phủ tụ họp, Phùng thị lại dùng giọng điệu khiêm tốn, bảo rằng Giang Tử Hưng không nạp thiếp cũng không ra ngoài trăng hoa, thị chính là muốn làm việc xấu cũng không có cơ hội, đôi tay sạch sẽ đến nổi một con kiến cũng chưa giết qua.
Ngoại trừ lần đó, Phùng thị còn nói bóng nói gió, để tất cả mọi người biết được Giang phủ chỉ có mình thị là chủ nhân, trong phủ mọi việc lớn nhỏ đều do thị làm chủ. Trên không gánh nặng mẹ chồng, dưới không thiếp thị quấy nhiễu, không ai khiến thị ngộp ngạt. Mỗi khi nói tinh thần lại hạnh phúc vui sướng, khiến mọi người thổn thức ngưỡng mộ, lại âm thầm ghen tị.
Người khác càng ghen tị, Phùng thị càng vui vẻ.
Giang Nhứ nửa mắt khép hờ, ánh mắt hiện lên ý vị sâu xa. Nếu có một ngày, bị tất cả mọi người phỉ nhổ, mỉa mai thì không biết tâm tình Phùng thị sẽ như thế nào?
Ngón tay khẽ nâng, nắm chặt cái túi xảo cẩm(túi gấm tinh xảo) nhỏ trước ngực, đây là vật Tuyết Liên tặng nàng, kỹ thuật thêu thập phần tinh xảo. Bên trong cất giữ thứ Giang Nhứ trân trọng, một ít tóc của Đào thị.
“Lão nô bái kiến đại tiểu thư.” Một loạt tiếng bước chân vang lên, Giang Nhứ ngẩng đầu, chỉ thấy Tôn ma ma trở lại, đứng trước giường vẻ mặt không tốt nhìn nàng.
Giang Nhứ thu hồi tâm ý, cười nói: “Phu nhân không làm khó ma ma?”
Tôn ma ma trầm mặt nói: “Nhờ phúc đại tiểu thư.”
“Khách khí cái gì?” Giang Nhứ mỉm cười nói.
Bộ dạng hờ hững, khiến Tôn ma ma hơi nghẹn, lập tức tiến lên hỏi: “Đại tiểu thư khi nào mới nói cho lão nô biết chuyện ở nhà?”
Giang Nhứ trợn mắt nhìn bà, tựa tiếu phi tiếu: "Nói cho Tôn ma ma, sau đó Tôn ma ma quay đầu cùng phu nhân tố giác ta sao? Ma ma cảm thấy ta rất ngu ngốc?”
“Đại tiểu thư đương nhiên không ngốc!” Tôn ma ma cắn răng nói, “Nhưng lão nô cũng không ngốc. Đại tiểu thư cố ý che giấu như thế, hay là cái gì cũng không biết? Chính là lừa gạt lão nô? Nếu như vậy, đừng trách lão nô không thể giấu giếm chuyện này giúp đại tiểu thư trước mặt phu nhân.”
“Ma ma nếu không tin, cứ đến chỗ phu nhân mà tố giác. Chẳng qua, kể từ đó, tung tích Lý Ngọc Vinh cùng Kiều thị ma ma đừng hòng biết được.” Giang Nhứ thản nhiên nói.
Tôn ma ma nhất thời biến sắc, thanh âm có chút run rẩy: “Kiều thị? Hắn cùng Kiều thị ở một chỗ? Bọn họ cứ thế mà trải qua nửa đời người? Điều đó không có khả năng! Chuyện này nhất định không phải là thật!”
Giang Nhứ mỉm cười nói: “Là thật hay giả, trong lòng ma ma ắt đã biết. Ta cần phải nghỉ ngơi, thỉnh ma ma ra ngoài cho.” Dứt lời, hai mắt liền nhắm lại.
Tôn ma ma vẫn đứng trước giường, vẻ mặt vẫn không tin, lẩm bẩm nói: “Không thể nào! Hắn không thể cùng con tiện nhân kia ở cùng một chỗ!”
Thật lâu sau, thanh âm thì thào mới ngừng, tiếng bước chân lảo đảo từng phía sau vang lên, trong phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Giang Nhứ mở mắt, khóe môi châm chọc nhếch lên.
Lý Ngọc Vinh chính là nam nhân của Tôn ma ma. Năm đó Tôn ma ma vốn là lương dân, sau khi sinh hạ một bé gái không bao lâu, nam nhân liền cùng một nữ tử họ Kiều bỏ chạy. Tôn ma ma vì dưỡng dục nữ nhi, không thể không bán mình làm nô. Bà thêu thùa giỏi, may mắn được bán vào Phùng phủ, rất nhanh có những tháng ngày yên ổn. Chẳng qua, đối với Lý Ngọc Vinh nhớ mãi không quên.
Sau này lại có một ngày, Tôn ma ma tình cờ gặp lại Lý Ngọc Vinh, đúng dịp Kiều thị cũng ở đó, Tôn ma ma mới biết bọn họ ở cùng nhau, nhất thời lửa giận bốc lên đầu, nổi điên. Bị Lý Ngọc Vinh một cước đá bay, sau khi trở về không bao lâu liền khí tuyệt bỏ mình.
Lúc đó Giang Nhứ cùng Yến vương ngồi trên xe ngựa, vừa khéo chứng kiến màn này. Khi đó nàng đã phát hiện Phùng thị là người độc ác, đối với hạn tay sai như Tôn ma ma cũng không có chút hảo cảm, không những không phái người đến giúp đỡ, ngược lại còn bảo người cầm tiền đến thưởng cho Lý Ngọc Vinh.
Nắm chặt túi cẩm đeo trước ngực, Giang Nhứ khép mi lại.
Nàng sẽ làm người đời đều biết, Phùng thị tâm địa ác độc.
Nàng muốn cho Giang Tử Hưng biết, hắn sẽ như thế nào khi đã hành hạ cuộc đời của đứa con độc nhất này.
Chó cắn chó thật là hảo hí(kịch hay), nàng không thể chờ đợi được nữa.
/17
|