Tô Nham chỉ nhìn tin nhắn kia một cái lập tức đi đánh răng rửa mặt, rất nhanh liền vứt chuyện này ra sau đầu.
Mùng một tết, nhận được tin nhắn thế này, kinh sợ cũng đành chịu.
Lương Khuê năm giờ sáng đã dậy, theo cha mẹ chúc tết các trưởng bối hàng xóm, khắp nơi đều cảnh sắc một màu hồng hồng hỏa hỏa vô cùng náo nhiệt, điện thoại đột nhiên hiện lên tin này, quả thực làm người ta thình lình lạnh lẽo.
Lương Khuê nhận được tin, vợ chồng Lương Hưng Quốc cũng nhận được điện thoại, đều nói đến một chuyện.
Lương Hưng Quốc nói trong điện thoại: “Biết rồi, khi nào qua anh đều an bài tốt, vòng hoa đều đặt rồi, đến lúc đó cùng đi.”
Chờ nhà Hoàng Thịnh An dàn xếp xong linh đường, hết thảy đều làm hết, những người khác mới bắt đầu đến bái tế.
Gia đình Lương Khuê, chia làm ba đường đi viếng, mẹ hắn cùng một ít bạn nữ đi thăm, cha hắn cùng người quân khu đi. Lương Khuê làm vãn bối, vì vậy cùng mấy thằng bạn nối khố cùng đi.
Đúng lúc năm mới, có mấy thằng bạn cũng đang nghỉ.
Lương Khuê cùng Đông tử, Cao Mập hẹn nhau, ba người đặt vòng hoa, mua cúc hoa, xong mới đến nhà Hoàng Thịnh An, tang sự là mở ở nhà cũ của gã, rộng rãi thuận tiện, cũng là nơi mẹ gã gả tới sớm nhất.
Ba tên choai choai vào sân nhỏ, bên trong đông nghịt người, mang theo vô số tiếng khóc thê lương, Đông tử nhỏ giọng thở dài: “Dì ấy năm nay năm mươi chưa ”
“Hình như chưa đến, còn kém hai tuổi a.”
“Còn trẻ như vậy liền…”
“Ung thư giai đoạn cuối, còn cách nào chứ. Hơn nữa nghe mẹ tao nói, dì tâm sự đặc biệt nặng nề, còn có chứng trầm cảm.”
“An Tử cái thằng dưa oa tử kia… Tao đây không còn gì đế nói nó hết rồi.” Đông tử cảm thán.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi qua đi.”
Ba vãn bối cùng đi về hướng linh đường, di ảnh trắng đen của dì Hoàng đặt giữa linh đường, mỉm cười dịu dàng ấm áp với thế nhân. Ba người trong nháy mắt nghĩ đến chuyện cũ khi còn bé, khi đó bọn họ ở cùng một xóm, thường xuyên ngồi tám đủ thứ chuyện: Mẹ nhà ai dễ nhất, mẹ nhà ai nấu ăn ngon nhất, những chuyện đó họ đều tìm hiểu thật kĩ. Nhà dì nào tính tình không tốt, bọn họ không dám đi quậy. Dì Hoàng tính tình tốt nhất, dịu dàng hiền hòa, luôn cho họ mấy món quà vặt ngon ngọt để ăn, trong nhà bị huyên náo loạn thất bát tao bà cũng không mắng ai cả.
Lương Khuê còn nhớ lúc đó hắn không hiểu chuyện, có lần gây hoạ xong, bị mẹ nhà mình đánh mông, hắn vì vậy khóc sướt mướt gào khan: “Con không thèm mẹ làm mẹ con nữa đâu, dì Hoàng tốt hơn mẹ nhiều.”
Khi đó mẹ liền nhéo tai hắn cười lạnh: “Muốn đổi mẹ? Tìm cha mày đòi đi! Mẹ mày không có bản lĩnh đổi giùm mày!”
Kết quả hắn chẳng những đổi mẹ không thành, cha sau khi trở về còn nắm mông hắn đánh một trận.
“Khi còn bé làm phiền dì quá nhiều, thật sự xin lỗi. Dì yên nghỉ.” lời Đông Tử nói tựa như tiếng lòng chung của họ, những thằng bạn nối khố họ, có rất nhiều thời gian bên nhau. Rõ ràng đều đã từng là bạn bè hiểu rõ nhau, hôm nay vật đổi sao dời, làm cách nào cũng không bước chung một con đường nữa.
Đông Tử buông cúc hoa, cúi đầu hướng phía gia thuộc, xoay người đi ra ngoài. Tiếp đó là Cao Mập, Lương Khuê cuối cùng, hắn buông cúc trắng, nhìn di ảnh kia, có mấy lời muốn nói nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng không còn gì có thể nói. Người cũng đã chết, nói nhiều hơn cũng không tác dụng gì.
Lương Khuê trong lòng thở dài một tiếng, đi đến trước mặt gia thuộc cúi đầu: “Nén bi thương.”
Các gia thuộc quỳ trên mặt đất cúi đầu khóc đột nhiên ngẩng đầu, Lương Khuê liếc mắt nhìn qua, trong đó có cha của Hoàng Thịnh An, còn có anh chị em họ của gã, cũng có người hắn hoàn toàn không biết.
Hắn đang chuẩn bị đi ra ngoài, có gia thuộc đột nhiên đứng lên, đôi mắt như hồng thủy vỡ đê, thanh âm thê lương như đỗ quyên, run rẩy chỉ vào Lương Khuê: “Mày chính là thằng bạn hồi nhỏ của An tử chúng tao đúng không, tao còn nhớ mày mà, thằng con của Lương Hưng Quốc, mấy năm không thấy mày đã lớn như vậy, tao cũng gần như không nhận ra mày, hình dạng cũng giống con người, tại sao tâm địa lại ác như vậy?”
Lương Khuê mơ màng, nhất thời không kịp phản ứng, nghe người này nói, hắn phảng phất cảm thấy bọn họ nói không là hắn. Nhưng mà, người ta đã chỉ mặt gọi tên , thằng con của Lương Hưng Quốc, không phải hắn thì là ai .
“Người họ Lương đều tâm địa sắt đá a, cha mày lòng dạ ác độc, mày nhỏ thế này cũng bắt chước độc ác, sau này đi đêm nhớ cẩn thận, cả đời dài như vậy, không chừng ngày nào đó liền gặp báo ứng .”
Lương Khuê sững sờ, ngẩn người chằm chằm vào, lồng ngực tràn đầy tức giận, nhưng hắn không phát ra. Có thể chịu, hắn đều nhịn. Người ta có tang sự, tâm lý không thoải mái rất bình thường, huống chi nói những lời này còn là một cụ bà lớn tuổi. Hắn không đề nổi sức mạnh cùng một bà cụ đại náo linh đường.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!” Bác Hoàng nổi trận lôi đình đứng lên giữ chặt mẹ vợ của ông.
Cụ bà nước mắt tí tách rơi, khóc sướt mướt nói: “Thằng cháu đáng thương của bà a… Cả cơ hôi gặp mặt mẹ nó lần cuối cùng cũng không còn… Tôi lão quỷ này còn sống làm quái gì, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
Lương Khuê trầm mặc nghe, không khỏi quay đầu, trong đám người đông nghịt, nhìn thấy Tô An Bình đứng cúi đầu.
“Mẹ! Tịch Mai em thất thần làm gì, mau lôi mẹ đi, mang đi nghỉ ngơi, đừng làm ầm ĩ ở chỗ này, năm nay đủ phiền rồi! Đừng làm tôi mệt mỏi nữa!” Bác Hoàng với gương mặt tiều tụy ra lệnh.
Người đàn bà tên Tịch Mai khóc nâng cụ bà lên, ủy khuất khóc với bác Hoàng: “Chị ấy đi không nhắm mắt, còn không phải vì không gặp được Tiểu An. Anh rễ anh đừng hung dữ với mẹ, mẹ cũng không còn sống bao lâu. Anh sĩ diện cả đời, cho tới hôm nay cũng không chịu thua. Tiểu An rơi vào hôm nay có nhà lại không dám về, anh cũng có hơn phân nửa trách nhiệm! Còn thằng chó đẻ họ Lương kia nữa, sau này cẩn thận đừng từ trên cao ngã xuống, thực đến ngày đó có rất nhiều người giẫm chết mày! Hừ!”
“Đủ rồi !” Bác Hoàng gầm lên.
Người đàn bà kia hầm hừ mang theo cụ bà rời đi.
Bác Hoàng mỏi mệt đứng ngẩn người, thẳng đến Lương Khuê đột nhiên nói: “Bác Hoàng, con không thua thiệt An Tử bất kỳ thứ gì. Dù thời gian có quay lại, con vẫn làm như thế, nén bi thương, bảo trọng.”
Lương Khuê nói xong cũng không quay đầu lại đi khỏi Hoàng gia, Đông Tử cùng Cao Mập trầm mặc đuổi theo, qua thật lâu sau, Đông Tử mới vỗ vỗ bả vai Lương Khuê, an ủi: “Đừng để ý, mọi người cũng biết chuyện An Tử không thể đỗ lên người mày mà.”
“Đúng vậy, An Tử tâm cao khí ngạo, không chịu thành thành thật thật kiếm tiền, không phải muốn tranh giành thành người bề trên nổi bật, nó đã tự chọn, trách được ai.”
“Chúng ta có ba ngày nghỉ, anh em chúng ta vui sướng hưởng lạc nào, gần sang năm mới không thể luôn nghĩ chuyện buồn, đúng rồi, bảo mày để ý cô nào đẹp cho tụi tao, rốt cuộc có làm không hử, anh đây sắp khô thành sa mạc, lại như vậy nữa, tao sớm muộn gì cũng đi vào tà đạo.”
Lương Khuê nhịn không được cười hắn: “Bộ dạng mày lưu manh thế này, đừng dọa ‘cô nào xinh đẹp’ chạy nha.”
“Tao là quân nhân đứng đắn nghiêm trang, cái gì lưu manh không lưu manh, lại nói tiếp, cô bé nhà cậu đâu rồi nhở? Sao không thấy cậu mang cô xinh đẹp nào, cái này quá tà môn nha, lần trước trở về không gặp , lần này lại không thấy, mày hoàn lương rồi hả?”
Lương Khuê cười khẽ: “Tao từ nhỏ đã là người đứng đắn, giờ đã là thanh niên thập đại kiệt xuất Trung Quốc. Tao khi nào đọc đến tiến sĩ, khi đó kết hôn.”
“Ha ha ha ha, ai tin!”
“Tụi mày không tin? Tao tin.” Lương Khuê mỉm cười, đứng trước cửa lớn Hoàng gia, rất xa trông thấy xe hồng kỳ quân khu tới, cha hắn Lương Hưng Quốc từ chiếc xe đầu tiên đi xuống, xuống sau đều là quân nhân già trẻ lớn bé.
Lương Hưng Quốc nhìn thấy Lương Khuê, tùy tiện hỏi hắn: “Đi vào rồi?”
“Dạ.”
“Mẹ con đâu?”
“Không biết, không thấy mẹ đâu hết.”
Lương Hưng Quốc gật đầu, Đông tử cùng Cao Mập một bên nhìn thấy Lương Hưng Quốc, phản xạ có điều kiện muốn cúi chào, Lương Hưng Quốc một tay đập qua: “Kêu chú là được.”
Hai người sững sờ, lập tức nói: “Chú Lương, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
“Cha mọi người đi mau đi, chúng con đi trước.”
Lương Hưng Quốc gật gật đầu.
Lương Khuê mang theo các bạn lên xe của mình, Cao Mập xa xa trông thấy Tô An Bình, vội nói: “Đừng nóng vội a, còn có An Bình.” Nói rồi vặn kiếng xe xuống ngoắc Tô An Bình trong đám người hô to: “An Bình! Tới, lên xe chúng ta cùng đi, chúng ta đi họp gặp.”
Tô An Bình tựa hồ chần chờ nhìn chiếc xe này, cuối cùng lắc đầu, đi vào đám người không thấy.
Cao Mập thở hồng hộc nói: “Shit thật, An Bình có phải không nghe thấy không?”
“Được rồi được rồi, chúng ta đi trước a.” Đông tử vung mở tay Cao Mập thúc giục.
Lương Khuê rồ máy, xe rầm rĩ đi xa.
Tô Nham vốn định ở lại bệnh viện đến tiết nguyên tiêu mới về nước khai giảng, nhưng mỗi ngày nhắn tin với Lương Khuê, không nhìn thấy nhau, từng ngày từng ngày trôi qua cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Trước tết nguyên tiêu một ngày đúng lúc là lễ tình nhân, Tô Nham mua vé máy bay ngày đó, nhưng không nói cho Lương Khuê.
Từ sân bay đi ra ngoài là sáu giờ rưỡi tối, thời gian này bóng tối âm u đã triệt để kéo đến .
Tô Nham mang theo hành lý mở cửa nhà trọ ra, đi vào một hơi cũng chưa thở ra, cư nhiên phát giác trong nhà có người. Trong nhà này trừ y ra, người thứ hai có khả năng tồn tại, chỉ có Lương Khuê .
Tô Nham có phần kinh hỉ, đẩy cửa phòng ngủ ra, lại ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh đèn đầu giường Mờ nhạt, Lương Khuê đang cuộn người trong chăn ngủ say, thế nhưng trên giường, trên sàn nhà, đầy gian phòng đều là mấy cái gối ôm to lớn, trên từng chiếc gối đều là bộ dạng của Tô Nham.
Tô Nham ngẩn ngơ, lập tức ẩn chứa lửa giận kiểm tra hết đống gối ôm, may mà phần lớn đều là dáng vẻ y mặc quần áo gọn gàng. Chỉ có mấy cái gối trên giường lộ liễu chút, trong đó có một cái là bóng lưng của y, khoác áo sơ mi trắng, quần jean cởi một nửa, cái mông lộ lại không lộ, hiệu quả như ẩn như hiện, xác thực rất đáng nhìn. Lương Khuê tên ngu ngốc này ngủ đến say say mê mê, miệng không ngừng chép chép, không biết là đói bụng hay đang nói thầm cái gì.
Tô Nham bĩu môi cười cười, tìm quần áo để thay rồi đi toilet.
Chờ y tắm rửa xấy tóc khô đi ra, Lương Khuê vẫn còn ngủ say.
Tô Nham giảo hoạt cười, tay chân nhẹ nhàng mò lên giường, vén chăn lên nhìn, quả nhiên Lương Khuê đang ôm một cái gối lớn, động tác hai chân kẹp lấy gối cực kỳ hèn mọn. Tô Nham hừ lạnh, lặng lẽ lấy gối ra, Lương Khuê lập tức lật người, nằm ngửa, đại khái cảm thấy hơi nóng, hai tay vén chăn lên, hất tung ra ngoài .
Tô Nham nhìn giữa hai chân hắn, dựng thẳng cao cao, kết luận tên này khẳng định đang mơ mộng xuân.
Tô Nham cười hì hì thò tay tới sờ, Lương Khuê lúc này run lên, lập tức mặt lộ xuân sắc, cực kỳ thoải mái mè nheo, miệng nói nhỏ, Tô Nham cẩn thận lắng nghe, hắn nói thầm chính là tên Tô Nham.
Tô Nham cười càng sướng, kéo chăn lên cao, gần như hoàn toàn che khuất hai người, y tắt ngọn đèn đầu giường duy nhất, phòng rơi vào bóng tối, lấy tay mò dịch trơn ra, sau đó chú ý bò lên trên chân Lương Khuê, vung vạt áo ngủ lên liền cắn răng ngồi lên, quá trình này cũng không dễ chịu, Tô Nham hơi chảy mồ hôi lạnh, trì hoãn hồi lâu mới thở ra, chậm rãi lên xuống.
Đèn đầu giường cạch một tiếng phát sáng.
Thanh thanh sở sở chiếu sáng gương mặt Tô Nham. Bị Bá Vương ngạnh thượng cung[1], Lương Khuê kinh hồn chưa định, thẳng đến khi nhìn thấy Tô Nham mới thở phào thật to, ngẩng đầu lên lớn tiếng cười mắng: “Shit, cậu làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng có quỷ tìm tới tớ chứ!” Hắn đột nhiên bật dậy, Tô Nham lập tức nhuyễn nằm sấp xuống, Lương Khuê ôm chầm lấy, ôm cổ Tô Nham không buông, đắc ý cười to cực ngốc: “Cậu dám lén trở về không nói cho tớ, may mà hôm nay tớ ở lại chỗ này, bằng không đã bỏ qua chuyện tốt như vậy. Ai nha nha, Tô Nham nhà chúng ta lá gan thật lớn, tớ thích nha, ha ha a.” Nói xong ôm Tô Nham hung hăng va chạm, Tô Nham thấp kêu một tiếng, cào bả vai Lương Khuê. Lương Khuê tâm tình tăng vọt, nhiệt độ cơ thể dâng cao đột ngột, kề môi qua bắt được môi Tô Nham, hai người niêm niêm hồ hồ hôn nồng nhiệt một phen, hôn thẳng đến đầu choáng váng, thân thể trương rộng. Lương Khuê không thể chờ được rút áo ngủ lệch xệch vướng vít của Tô Nham xuống, nghiêng người áp Tô Nham phía dưới, cũng không quản chăn mền rơi trên mặt đất, nhấc hai chân Tô Nham lên liền ra sức làm việc.
Hạn hán đã lâu gặp mưa lành, tiểu biệt thắng tân hôn, tình dục hai người đều tăng cao.
Một đêm sầu triền miên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Đến hơn nửa đêm mới bình yên thiếp đi.
Ngày hôm sau là tiết nguyên tiêu, giữa trưa Lương mụ mụ đánh thức Lương Khuê, dặn dò hắn khuya về nhà ăn cơm.
Lương Khuê vui mừng cao hứng, vừa vặn giữa trưa không muốn động, dứt khoát ôm Tô Nham tiếp tục ngủ nướng.
Thế nhưng bị cú điện thoại quấy nhiễu, làm thế nào cũng ngủ không được .
Lương Khuê nhàm chán cực kỳ, cầm lấy tay Tô Nham nhìn đông xem tây, đột nhiên nói: “Chúng ta hôm nào đi đặt một đôi nhẫn nhé?”
Tô Nham cả mắt cũng không mở ra, thấp giọng đáp lại: “Tùy.”
“Cái này sao có thể tùy hả, nghiêm túc ngẫm lại…”
Đinh đinh đang đang , điện thoại Tô Nham vang lên.
Tô Nham không kiên nhẫn bắt nghe: “Alo?”
“Nham Nham, là cha.” Ông Tô ở đầu kia nói.
“… Chuyện gì?” Tô Nham thở dài.
“Hôm nay là tiết nguyên tiêu, con tới ăn bữa cơm? Dì con đã làm xong một bàn đồ ăn, không ăn lãng phí, con chưa từng tới nhà này lần nào, coi như làm quen đi”
Tô Nham không lời nào để nói, treo điện thoại cũng không được, không treo cũng không được.
Đang do dự, Lương Khuê đã đoạt lấy điện thoại, cười hì hì hô: “Chú hả, chúc mừng năm mới, con là Lương Khuê.”
“Nha…”
“Chú yên tâm, giữa trưa con mang Tô Nham qua ăn cơm.”
“Tốt lắm, các con cùng đi, rất nhiều món ăn, tùy tiện ăn. Mau a, không đồ ăn nguội.”
“Tốt tốt, lập tức qua ngay ạ.”
Cắt điện thoại, Lương Khuê lập tức kéo Tô Nham lười nhát lên, Tô Nham ngồi không muốn động, Lương Khuê thúc y: “Cậu mau thay quần áo a, có người mời ăn cơm, không ăn uổng lắm, hơn nữa cũng không phải người ngoài. Không quan tâm cậu chán ghét cha cậu, đó cũng là cha cậu, nghĩ tình ổng nói sau này đem tài sản lưu hết cho cậu, cậu cũng nên đi ăn một bữa cơm.”
Tô Nham trừng hắn, Lương Khuê đành tự mình đi qua giúp y tìm quần áo, mặc quần áo, thuận tiện bóp bóp eo y luôn, Tô Nham phụt bật cười, đẩy Lương Khuê ra: “Tớ còn chưa tàn phế, không tới phiên cậu hầu hạ.”
“Ha ha, sau này cậu già bị liệt, tớ liền hầu hạ cậu.”
Tô Nham cười hất đầu lên, tâm tình rất tốt đi đến toilet.
Lương Khuê nhìn thấy bóng lưng thon dài kia lớn tiếng tru lên: “Tô Nham nhà chúng ta dáng người thật tuyệt, lưng rộng chân dài eo cũng dai, mông là đỉnh nhất nha.”
Tô Nham ngậm bàn chải đánh răng mắng hắn: “Không có tiền đồ, thứ thô kệch.”
Lương Khuê nghe vậy đôi mắt lóe sáng, lập tức nhảy đến sau lưng Tô Nham vui thích ôm y mè nheo: “Cậu đang mắng nó sao? Nó rất vui nè .”
“…”
Hai người chạy tới nhà mới của ông Tô, hơi chếch khỏi thời gian ăn cơm trưa một chút, có mấy món đã nguội, thấy bọn họ rốt cục đã đến, vị mẹ mới kia vội vàng đi vào hâm, một câu cũng không dám nói với Tô Nham.
“Các con ngồi, đừng khách khí. Nếu không uống chút nước ép trước?” Ông Tô chăm chú nhìn Tô Nham.
Lương Khuê nói tiếp: “Không cần, chúng con đều đói bụng, vừa vặn chạy đến ăn cơm trưa. Dì không cần vội, có mười mấy món, chúng con sao ăn hết được, tranh thủ cùng nhau ăn, không vội.”
Ông Tô gật đầu, hô vào phòng bếp: “Em đừng làm, qua dùng cơm đi.”
Mẹ kế mới ước chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn trẻ hơn Ông Tô không ít, bộ dáng rất ôn nhu hòa nhã, rất dễ gần gũi.
“Đây là Nham Nham, là đứa con trai duy nhất của anh.” Ông Tô giới thiệu.
Mẹ kế hàm súc gật đầu: “Mọi người uống canh đi, canh gà đất, rất ngon.”
“Cảm ơn.” Tô Nham rốt cục lên tiếng, múc canh gà nếm mấy ngụm, hương vị cũng khá ngon, tay nghề của người phụ nữ này thật sự cũng tốt.
“Uống ngon thật, tay nghề so với đầu bếp bên ngoài còn tốt hơn.” Lương Khuê kinh ngạc ca ngợi.
Dì ấy ngại ngùng nói: “Dì trước kia làm nghề này, nên có chút tay nghề.”
“Khó trách! Ha ha, chúng con thực có lộc ăn.”
“Nếu thích, sau này có thể thường đến, các con thích ăn cái gì liền nói cho dì biết, dì chuẩn bị cho các con.”
“Ha ha, thật sự có thể chứ? Con sợ không tiện.” Lương Khuê liếm láp nghiêm mặt giả bộ khách khí, con mắt ý vị nhìn qua Tô Nham cùng Ông Tô.
Tô Nham không lên tiếng, Ông Tô run run khóe miệng gật đầu: “Thích thì đến thường , không cần khách khí. Con cùng Nham Nham là… Bạn tốt, tới dùng cơm thôi mà .”
“Cảm ơn chú và dì.”
[1]“Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Mùng một tết, nhận được tin nhắn thế này, kinh sợ cũng đành chịu.
Lương Khuê năm giờ sáng đã dậy, theo cha mẹ chúc tết các trưởng bối hàng xóm, khắp nơi đều cảnh sắc một màu hồng hồng hỏa hỏa vô cùng náo nhiệt, điện thoại đột nhiên hiện lên tin này, quả thực làm người ta thình lình lạnh lẽo.
Lương Khuê nhận được tin, vợ chồng Lương Hưng Quốc cũng nhận được điện thoại, đều nói đến một chuyện.
Lương Hưng Quốc nói trong điện thoại: “Biết rồi, khi nào qua anh đều an bài tốt, vòng hoa đều đặt rồi, đến lúc đó cùng đi.”
Chờ nhà Hoàng Thịnh An dàn xếp xong linh đường, hết thảy đều làm hết, những người khác mới bắt đầu đến bái tế.
Gia đình Lương Khuê, chia làm ba đường đi viếng, mẹ hắn cùng một ít bạn nữ đi thăm, cha hắn cùng người quân khu đi. Lương Khuê làm vãn bối, vì vậy cùng mấy thằng bạn nối khố cùng đi.
Đúng lúc năm mới, có mấy thằng bạn cũng đang nghỉ.
Lương Khuê cùng Đông tử, Cao Mập hẹn nhau, ba người đặt vòng hoa, mua cúc hoa, xong mới đến nhà Hoàng Thịnh An, tang sự là mở ở nhà cũ của gã, rộng rãi thuận tiện, cũng là nơi mẹ gã gả tới sớm nhất.
Ba tên choai choai vào sân nhỏ, bên trong đông nghịt người, mang theo vô số tiếng khóc thê lương, Đông tử nhỏ giọng thở dài: “Dì ấy năm nay năm mươi chưa ”
“Hình như chưa đến, còn kém hai tuổi a.”
“Còn trẻ như vậy liền…”
“Ung thư giai đoạn cuối, còn cách nào chứ. Hơn nữa nghe mẹ tao nói, dì tâm sự đặc biệt nặng nề, còn có chứng trầm cảm.”
“An Tử cái thằng dưa oa tử kia… Tao đây không còn gì đế nói nó hết rồi.” Đông tử cảm thán.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi qua đi.”
Ba vãn bối cùng đi về hướng linh đường, di ảnh trắng đen của dì Hoàng đặt giữa linh đường, mỉm cười dịu dàng ấm áp với thế nhân. Ba người trong nháy mắt nghĩ đến chuyện cũ khi còn bé, khi đó bọn họ ở cùng một xóm, thường xuyên ngồi tám đủ thứ chuyện: Mẹ nhà ai dễ nhất, mẹ nhà ai nấu ăn ngon nhất, những chuyện đó họ đều tìm hiểu thật kĩ. Nhà dì nào tính tình không tốt, bọn họ không dám đi quậy. Dì Hoàng tính tình tốt nhất, dịu dàng hiền hòa, luôn cho họ mấy món quà vặt ngon ngọt để ăn, trong nhà bị huyên náo loạn thất bát tao bà cũng không mắng ai cả.
Lương Khuê còn nhớ lúc đó hắn không hiểu chuyện, có lần gây hoạ xong, bị mẹ nhà mình đánh mông, hắn vì vậy khóc sướt mướt gào khan: “Con không thèm mẹ làm mẹ con nữa đâu, dì Hoàng tốt hơn mẹ nhiều.”
Khi đó mẹ liền nhéo tai hắn cười lạnh: “Muốn đổi mẹ? Tìm cha mày đòi đi! Mẹ mày không có bản lĩnh đổi giùm mày!”
Kết quả hắn chẳng những đổi mẹ không thành, cha sau khi trở về còn nắm mông hắn đánh một trận.
“Khi còn bé làm phiền dì quá nhiều, thật sự xin lỗi. Dì yên nghỉ.” lời Đông Tử nói tựa như tiếng lòng chung của họ, những thằng bạn nối khố họ, có rất nhiều thời gian bên nhau. Rõ ràng đều đã từng là bạn bè hiểu rõ nhau, hôm nay vật đổi sao dời, làm cách nào cũng không bước chung một con đường nữa.
Đông Tử buông cúc hoa, cúi đầu hướng phía gia thuộc, xoay người đi ra ngoài. Tiếp đó là Cao Mập, Lương Khuê cuối cùng, hắn buông cúc trắng, nhìn di ảnh kia, có mấy lời muốn nói nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng không còn gì có thể nói. Người cũng đã chết, nói nhiều hơn cũng không tác dụng gì.
Lương Khuê trong lòng thở dài một tiếng, đi đến trước mặt gia thuộc cúi đầu: “Nén bi thương.”
Các gia thuộc quỳ trên mặt đất cúi đầu khóc đột nhiên ngẩng đầu, Lương Khuê liếc mắt nhìn qua, trong đó có cha của Hoàng Thịnh An, còn có anh chị em họ của gã, cũng có người hắn hoàn toàn không biết.
Hắn đang chuẩn bị đi ra ngoài, có gia thuộc đột nhiên đứng lên, đôi mắt như hồng thủy vỡ đê, thanh âm thê lương như đỗ quyên, run rẩy chỉ vào Lương Khuê: “Mày chính là thằng bạn hồi nhỏ của An tử chúng tao đúng không, tao còn nhớ mày mà, thằng con của Lương Hưng Quốc, mấy năm không thấy mày đã lớn như vậy, tao cũng gần như không nhận ra mày, hình dạng cũng giống con người, tại sao tâm địa lại ác như vậy?”
Lương Khuê mơ màng, nhất thời không kịp phản ứng, nghe người này nói, hắn phảng phất cảm thấy bọn họ nói không là hắn. Nhưng mà, người ta đã chỉ mặt gọi tên , thằng con của Lương Hưng Quốc, không phải hắn thì là ai .
“Người họ Lương đều tâm địa sắt đá a, cha mày lòng dạ ác độc, mày nhỏ thế này cũng bắt chước độc ác, sau này đi đêm nhớ cẩn thận, cả đời dài như vậy, không chừng ngày nào đó liền gặp báo ứng .”
Lương Khuê sững sờ, ngẩn người chằm chằm vào, lồng ngực tràn đầy tức giận, nhưng hắn không phát ra. Có thể chịu, hắn đều nhịn. Người ta có tang sự, tâm lý không thoải mái rất bình thường, huống chi nói những lời này còn là một cụ bà lớn tuổi. Hắn không đề nổi sức mạnh cùng một bà cụ đại náo linh đường.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!” Bác Hoàng nổi trận lôi đình đứng lên giữ chặt mẹ vợ của ông.
Cụ bà nước mắt tí tách rơi, khóc sướt mướt nói: “Thằng cháu đáng thương của bà a… Cả cơ hôi gặp mặt mẹ nó lần cuối cùng cũng không còn… Tôi lão quỷ này còn sống làm quái gì, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
Lương Khuê trầm mặc nghe, không khỏi quay đầu, trong đám người đông nghịt, nhìn thấy Tô An Bình đứng cúi đầu.
“Mẹ! Tịch Mai em thất thần làm gì, mau lôi mẹ đi, mang đi nghỉ ngơi, đừng làm ầm ĩ ở chỗ này, năm nay đủ phiền rồi! Đừng làm tôi mệt mỏi nữa!” Bác Hoàng với gương mặt tiều tụy ra lệnh.
Người đàn bà tên Tịch Mai khóc nâng cụ bà lên, ủy khuất khóc với bác Hoàng: “Chị ấy đi không nhắm mắt, còn không phải vì không gặp được Tiểu An. Anh rễ anh đừng hung dữ với mẹ, mẹ cũng không còn sống bao lâu. Anh sĩ diện cả đời, cho tới hôm nay cũng không chịu thua. Tiểu An rơi vào hôm nay có nhà lại không dám về, anh cũng có hơn phân nửa trách nhiệm! Còn thằng chó đẻ họ Lương kia nữa, sau này cẩn thận đừng từ trên cao ngã xuống, thực đến ngày đó có rất nhiều người giẫm chết mày! Hừ!”
“Đủ rồi !” Bác Hoàng gầm lên.
Người đàn bà kia hầm hừ mang theo cụ bà rời đi.
Bác Hoàng mỏi mệt đứng ngẩn người, thẳng đến Lương Khuê đột nhiên nói: “Bác Hoàng, con không thua thiệt An Tử bất kỳ thứ gì. Dù thời gian có quay lại, con vẫn làm như thế, nén bi thương, bảo trọng.”
Lương Khuê nói xong cũng không quay đầu lại đi khỏi Hoàng gia, Đông Tử cùng Cao Mập trầm mặc đuổi theo, qua thật lâu sau, Đông Tử mới vỗ vỗ bả vai Lương Khuê, an ủi: “Đừng để ý, mọi người cũng biết chuyện An Tử không thể đỗ lên người mày mà.”
“Đúng vậy, An Tử tâm cao khí ngạo, không chịu thành thành thật thật kiếm tiền, không phải muốn tranh giành thành người bề trên nổi bật, nó đã tự chọn, trách được ai.”
“Chúng ta có ba ngày nghỉ, anh em chúng ta vui sướng hưởng lạc nào, gần sang năm mới không thể luôn nghĩ chuyện buồn, đúng rồi, bảo mày để ý cô nào đẹp cho tụi tao, rốt cuộc có làm không hử, anh đây sắp khô thành sa mạc, lại như vậy nữa, tao sớm muộn gì cũng đi vào tà đạo.”
Lương Khuê nhịn không được cười hắn: “Bộ dạng mày lưu manh thế này, đừng dọa ‘cô nào xinh đẹp’ chạy nha.”
“Tao là quân nhân đứng đắn nghiêm trang, cái gì lưu manh không lưu manh, lại nói tiếp, cô bé nhà cậu đâu rồi nhở? Sao không thấy cậu mang cô xinh đẹp nào, cái này quá tà môn nha, lần trước trở về không gặp , lần này lại không thấy, mày hoàn lương rồi hả?”
Lương Khuê cười khẽ: “Tao từ nhỏ đã là người đứng đắn, giờ đã là thanh niên thập đại kiệt xuất Trung Quốc. Tao khi nào đọc đến tiến sĩ, khi đó kết hôn.”
“Ha ha ha ha, ai tin!”
“Tụi mày không tin? Tao tin.” Lương Khuê mỉm cười, đứng trước cửa lớn Hoàng gia, rất xa trông thấy xe hồng kỳ quân khu tới, cha hắn Lương Hưng Quốc từ chiếc xe đầu tiên đi xuống, xuống sau đều là quân nhân già trẻ lớn bé.
Lương Hưng Quốc nhìn thấy Lương Khuê, tùy tiện hỏi hắn: “Đi vào rồi?”
“Dạ.”
“Mẹ con đâu?”
“Không biết, không thấy mẹ đâu hết.”
Lương Hưng Quốc gật đầu, Đông tử cùng Cao Mập một bên nhìn thấy Lương Hưng Quốc, phản xạ có điều kiện muốn cúi chào, Lương Hưng Quốc một tay đập qua: “Kêu chú là được.”
Hai người sững sờ, lập tức nói: “Chú Lương, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
“Cha mọi người đi mau đi, chúng con đi trước.”
Lương Hưng Quốc gật gật đầu.
Lương Khuê mang theo các bạn lên xe của mình, Cao Mập xa xa trông thấy Tô An Bình, vội nói: “Đừng nóng vội a, còn có An Bình.” Nói rồi vặn kiếng xe xuống ngoắc Tô An Bình trong đám người hô to: “An Bình! Tới, lên xe chúng ta cùng đi, chúng ta đi họp gặp.”
Tô An Bình tựa hồ chần chờ nhìn chiếc xe này, cuối cùng lắc đầu, đi vào đám người không thấy.
Cao Mập thở hồng hộc nói: “Shit thật, An Bình có phải không nghe thấy không?”
“Được rồi được rồi, chúng ta đi trước a.” Đông tử vung mở tay Cao Mập thúc giục.
Lương Khuê rồ máy, xe rầm rĩ đi xa.
Tô Nham vốn định ở lại bệnh viện đến tiết nguyên tiêu mới về nước khai giảng, nhưng mỗi ngày nhắn tin với Lương Khuê, không nhìn thấy nhau, từng ngày từng ngày trôi qua cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Trước tết nguyên tiêu một ngày đúng lúc là lễ tình nhân, Tô Nham mua vé máy bay ngày đó, nhưng không nói cho Lương Khuê.
Từ sân bay đi ra ngoài là sáu giờ rưỡi tối, thời gian này bóng tối âm u đã triệt để kéo đến .
Tô Nham mang theo hành lý mở cửa nhà trọ ra, đi vào một hơi cũng chưa thở ra, cư nhiên phát giác trong nhà có người. Trong nhà này trừ y ra, người thứ hai có khả năng tồn tại, chỉ có Lương Khuê .
Tô Nham có phần kinh hỉ, đẩy cửa phòng ngủ ra, lại ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh đèn đầu giường Mờ nhạt, Lương Khuê đang cuộn người trong chăn ngủ say, thế nhưng trên giường, trên sàn nhà, đầy gian phòng đều là mấy cái gối ôm to lớn, trên từng chiếc gối đều là bộ dạng của Tô Nham.
Tô Nham ngẩn ngơ, lập tức ẩn chứa lửa giận kiểm tra hết đống gối ôm, may mà phần lớn đều là dáng vẻ y mặc quần áo gọn gàng. Chỉ có mấy cái gối trên giường lộ liễu chút, trong đó có một cái là bóng lưng của y, khoác áo sơ mi trắng, quần jean cởi một nửa, cái mông lộ lại không lộ, hiệu quả như ẩn như hiện, xác thực rất đáng nhìn. Lương Khuê tên ngu ngốc này ngủ đến say say mê mê, miệng không ngừng chép chép, không biết là đói bụng hay đang nói thầm cái gì.
Tô Nham bĩu môi cười cười, tìm quần áo để thay rồi đi toilet.
Chờ y tắm rửa xấy tóc khô đi ra, Lương Khuê vẫn còn ngủ say.
Tô Nham giảo hoạt cười, tay chân nhẹ nhàng mò lên giường, vén chăn lên nhìn, quả nhiên Lương Khuê đang ôm một cái gối lớn, động tác hai chân kẹp lấy gối cực kỳ hèn mọn. Tô Nham hừ lạnh, lặng lẽ lấy gối ra, Lương Khuê lập tức lật người, nằm ngửa, đại khái cảm thấy hơi nóng, hai tay vén chăn lên, hất tung ra ngoài .
Tô Nham nhìn giữa hai chân hắn, dựng thẳng cao cao, kết luận tên này khẳng định đang mơ mộng xuân.
Tô Nham cười hì hì thò tay tới sờ, Lương Khuê lúc này run lên, lập tức mặt lộ xuân sắc, cực kỳ thoải mái mè nheo, miệng nói nhỏ, Tô Nham cẩn thận lắng nghe, hắn nói thầm chính là tên Tô Nham.
Tô Nham cười càng sướng, kéo chăn lên cao, gần như hoàn toàn che khuất hai người, y tắt ngọn đèn đầu giường duy nhất, phòng rơi vào bóng tối, lấy tay mò dịch trơn ra, sau đó chú ý bò lên trên chân Lương Khuê, vung vạt áo ngủ lên liền cắn răng ngồi lên, quá trình này cũng không dễ chịu, Tô Nham hơi chảy mồ hôi lạnh, trì hoãn hồi lâu mới thở ra, chậm rãi lên xuống.
Đèn đầu giường cạch một tiếng phát sáng.
Thanh thanh sở sở chiếu sáng gương mặt Tô Nham. Bị Bá Vương ngạnh thượng cung[1], Lương Khuê kinh hồn chưa định, thẳng đến khi nhìn thấy Tô Nham mới thở phào thật to, ngẩng đầu lên lớn tiếng cười mắng: “Shit, cậu làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng có quỷ tìm tới tớ chứ!” Hắn đột nhiên bật dậy, Tô Nham lập tức nhuyễn nằm sấp xuống, Lương Khuê ôm chầm lấy, ôm cổ Tô Nham không buông, đắc ý cười to cực ngốc: “Cậu dám lén trở về không nói cho tớ, may mà hôm nay tớ ở lại chỗ này, bằng không đã bỏ qua chuyện tốt như vậy. Ai nha nha, Tô Nham nhà chúng ta lá gan thật lớn, tớ thích nha, ha ha a.” Nói xong ôm Tô Nham hung hăng va chạm, Tô Nham thấp kêu một tiếng, cào bả vai Lương Khuê. Lương Khuê tâm tình tăng vọt, nhiệt độ cơ thể dâng cao đột ngột, kề môi qua bắt được môi Tô Nham, hai người niêm niêm hồ hồ hôn nồng nhiệt một phen, hôn thẳng đến đầu choáng váng, thân thể trương rộng. Lương Khuê không thể chờ được rút áo ngủ lệch xệch vướng vít của Tô Nham xuống, nghiêng người áp Tô Nham phía dưới, cũng không quản chăn mền rơi trên mặt đất, nhấc hai chân Tô Nham lên liền ra sức làm việc.
Hạn hán đã lâu gặp mưa lành, tiểu biệt thắng tân hôn, tình dục hai người đều tăng cao.
Một đêm sầu triền miên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Đến hơn nửa đêm mới bình yên thiếp đi.
Ngày hôm sau là tiết nguyên tiêu, giữa trưa Lương mụ mụ đánh thức Lương Khuê, dặn dò hắn khuya về nhà ăn cơm.
Lương Khuê vui mừng cao hứng, vừa vặn giữa trưa không muốn động, dứt khoát ôm Tô Nham tiếp tục ngủ nướng.
Thế nhưng bị cú điện thoại quấy nhiễu, làm thế nào cũng ngủ không được .
Lương Khuê nhàm chán cực kỳ, cầm lấy tay Tô Nham nhìn đông xem tây, đột nhiên nói: “Chúng ta hôm nào đi đặt một đôi nhẫn nhé?”
Tô Nham cả mắt cũng không mở ra, thấp giọng đáp lại: “Tùy.”
“Cái này sao có thể tùy hả, nghiêm túc ngẫm lại…”
Đinh đinh đang đang , điện thoại Tô Nham vang lên.
Tô Nham không kiên nhẫn bắt nghe: “Alo?”
“Nham Nham, là cha.” Ông Tô ở đầu kia nói.
“… Chuyện gì?” Tô Nham thở dài.
“Hôm nay là tiết nguyên tiêu, con tới ăn bữa cơm? Dì con đã làm xong một bàn đồ ăn, không ăn lãng phí, con chưa từng tới nhà này lần nào, coi như làm quen đi”
Tô Nham không lời nào để nói, treo điện thoại cũng không được, không treo cũng không được.
Đang do dự, Lương Khuê đã đoạt lấy điện thoại, cười hì hì hô: “Chú hả, chúc mừng năm mới, con là Lương Khuê.”
“Nha…”
“Chú yên tâm, giữa trưa con mang Tô Nham qua ăn cơm.”
“Tốt lắm, các con cùng đi, rất nhiều món ăn, tùy tiện ăn. Mau a, không đồ ăn nguội.”
“Tốt tốt, lập tức qua ngay ạ.”
Cắt điện thoại, Lương Khuê lập tức kéo Tô Nham lười nhát lên, Tô Nham ngồi không muốn động, Lương Khuê thúc y: “Cậu mau thay quần áo a, có người mời ăn cơm, không ăn uổng lắm, hơn nữa cũng không phải người ngoài. Không quan tâm cậu chán ghét cha cậu, đó cũng là cha cậu, nghĩ tình ổng nói sau này đem tài sản lưu hết cho cậu, cậu cũng nên đi ăn một bữa cơm.”
Tô Nham trừng hắn, Lương Khuê đành tự mình đi qua giúp y tìm quần áo, mặc quần áo, thuận tiện bóp bóp eo y luôn, Tô Nham phụt bật cười, đẩy Lương Khuê ra: “Tớ còn chưa tàn phế, không tới phiên cậu hầu hạ.”
“Ha ha, sau này cậu già bị liệt, tớ liền hầu hạ cậu.”
Tô Nham cười hất đầu lên, tâm tình rất tốt đi đến toilet.
Lương Khuê nhìn thấy bóng lưng thon dài kia lớn tiếng tru lên: “Tô Nham nhà chúng ta dáng người thật tuyệt, lưng rộng chân dài eo cũng dai, mông là đỉnh nhất nha.”
Tô Nham ngậm bàn chải đánh răng mắng hắn: “Không có tiền đồ, thứ thô kệch.”
Lương Khuê nghe vậy đôi mắt lóe sáng, lập tức nhảy đến sau lưng Tô Nham vui thích ôm y mè nheo: “Cậu đang mắng nó sao? Nó rất vui nè .”
“…”
Hai người chạy tới nhà mới của ông Tô, hơi chếch khỏi thời gian ăn cơm trưa một chút, có mấy món đã nguội, thấy bọn họ rốt cục đã đến, vị mẹ mới kia vội vàng đi vào hâm, một câu cũng không dám nói với Tô Nham.
“Các con ngồi, đừng khách khí. Nếu không uống chút nước ép trước?” Ông Tô chăm chú nhìn Tô Nham.
Lương Khuê nói tiếp: “Không cần, chúng con đều đói bụng, vừa vặn chạy đến ăn cơm trưa. Dì không cần vội, có mười mấy món, chúng con sao ăn hết được, tranh thủ cùng nhau ăn, không vội.”
Ông Tô gật đầu, hô vào phòng bếp: “Em đừng làm, qua dùng cơm đi.”
Mẹ kế mới ước chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn trẻ hơn Ông Tô không ít, bộ dáng rất ôn nhu hòa nhã, rất dễ gần gũi.
“Đây là Nham Nham, là đứa con trai duy nhất của anh.” Ông Tô giới thiệu.
Mẹ kế hàm súc gật đầu: “Mọi người uống canh đi, canh gà đất, rất ngon.”
“Cảm ơn.” Tô Nham rốt cục lên tiếng, múc canh gà nếm mấy ngụm, hương vị cũng khá ngon, tay nghề của người phụ nữ này thật sự cũng tốt.
“Uống ngon thật, tay nghề so với đầu bếp bên ngoài còn tốt hơn.” Lương Khuê kinh ngạc ca ngợi.
Dì ấy ngại ngùng nói: “Dì trước kia làm nghề này, nên có chút tay nghề.”
“Khó trách! Ha ha, chúng con thực có lộc ăn.”
“Nếu thích, sau này có thể thường đến, các con thích ăn cái gì liền nói cho dì biết, dì chuẩn bị cho các con.”
“Ha ha, thật sự có thể chứ? Con sợ không tiện.” Lương Khuê liếm láp nghiêm mặt giả bộ khách khí, con mắt ý vị nhìn qua Tô Nham cùng Ông Tô.
Tô Nham không lên tiếng, Ông Tô run run khóe miệng gật đầu: “Thích thì đến thường , không cần khách khí. Con cùng Nham Nham là… Bạn tốt, tới dùng cơm thôi mà .”
“Cảm ơn chú và dì.”
[1]“Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
/87
|