Khi hồi chuông 12h vang lên trên quảng trường, tiếng ‘Chúc mừng năm mới’ được người người thốt lên vang tận mây xanh. Ma lực của bốn chữ này tuy ngắn ngủi nhưng đủ để thắp sáng nụ cười trên môi mỗi người.
Một cái tết như vậy đó, không có tiếc nuối cũng chẳng có phàn nàn.
Đám người chen chúc thưa dần, Lương Khuê kéo Tô Nham nhanh chóng chạy đi, giành giật đón một chiếc xe taxi về nhà.
Lương Khuê sốt ruột lạch bạch chạy lên lầu, may mà thứ hắn mang đến còn trước cửa nhà Tô Nham, không bị trộm đi.
“Những thứ này làm gì?” Tô Nham mỉm cười.
“Đồ ăn chứ gì! Tớ biết cậu sẽ không xuống bếp, ha ha, mà tớ cũng không nên tớ mang theo rất nhiều thức ăn chín, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.”
Vào phòng khách, Lương Khuê hai mắt tỏa sáng, hiếm khi thấy trong nhà này có bầu không khí ấm ấp đến thế. Trên bàn bày biện bánh kẹo hoa quả chỉnh tề, tựa như sớm có chuẩn bị.
Tủ lạnh nhà Tô Nham cũng rất đầy đủ, Lương Khuê vui rạo rực bưng canh gà ra:“Tớ muốn ăn cái này! Dân phương Nam các cậu nấu canh gà rất ngon, mẹ tớ nấu không ngon bằng, không biết thiếu gia vị gì nữa.”
“Muốn ăn thì ăn đi, bên trong hầm cách thủy hai con gà đất, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, muốn thêm mì không? Tớ đi bắc chảo lên bếp trước.”
“Thêm một chút mì đi, tớ có mang theo gà nướng vịt nướng nữa đó.”
“Đêm nay ăn hết những thứ này xong còn có thể ngủ nổi không?” Tô Nham rất hoài nghi nói thầm một câu, cúi người mở bếp ga. Lương Khuê bưng canh gà gấp gáp đứng phía sau chờ, nghe vậy cười hì hì nói: “ Vậy thì không ngủ, giao thừa thức khuya luôn, chúng ta chống đỡ một đêm có gì không được. Ngày mai có thể ngủ nướng, sợ cái quái gì.”
“Buổi tối chơi game?”
“Tùy cậu, nếu không cùng xem tiết mục cuối năm?” Lương Khuê nhìn chằm chằm vào bên mặt Tô Nham hỏi lại.
Tô Nham khinh thường nói: “ Tiết mục cuối năm hết rồi”
Lương Khuê tiếc hận. Tuy nói hàng năm cùng người nhà xem tiết mục cuối năm cảm thấy đặc biệt nhàm chán, nhưng giao thừa năm nay, hắn không biết vì sao lại đặc biệt muốn xem nó. Cùng Tô Nham bên nhau, dường như hắn cũng không cảm thấy nhàm chán buồn tẻ.
Canh gà được đổ vào nồi, hai người đứng chờ một bên nhất thời không ai nói chuyện, trong phòng im ắng chỉ có tiếng lửa lách cách trong bếp lò.
Tô Nham nhìn chằm chằm vào lửa, Lương Khuê dán mắt vào nồi.
Quá an tĩnh, yên tĩnh đến không bình thường.
Tô Nham bỗng quay đầu, nhìn về phía Lương Khuê: “ Vì sao hôm nay tới nhà tớ?”
Lương Khuê chớp mắt mấy cái, dứt khoát nói thẳng:“Đến chơi với cậu thôi.”
“…… Tại sao tới chơi với tớ?”
“Cái gì mà nhiều “vì sao” thế, tớ chỉ là muốn cùng cậu, nghĩ thế liền tới thôi mà.” Lương Khuê đương nhiên nói.
Tô Nham bật cười, không phải tất cả mọi người đều có thể làm điều đương nhiên như Lương Khuê.
Cho nên, chỉ có một Lương Khuê.
“Ba mẹ cậu không nói gì cậu sao?” Tô Nham mở nắp nồi, bỏ mì vào.
Lương Khuê ôm tay dương dương đắc ý cười:“Hì hì, năm nay ông bà nội tớ ăn tết ở nhà chú hai, ba mẹ tớ cũng ung dung quá trời. Hai người họ còn đắc ý hơn tớ, sáng giao thừa liền đến sòng bài, không đến khuya 12h cũng không về. Hứ, bọn họ đã thảnh thơi tung tăng đi chơi, tớ sao phải vườn không nhà trống, tớ nói đến nhà cậu ăn tết, cha tớ không nói hai lời liền chấp nhận, nhưng mà mùng hai phải về nhà chúc tết cậu tớ nữa.”
Đời trước, Tô Nham nghe lời này xong trong lòng rất thất vọng, cảm thấy nếu ba mẹ Lương Khuê không đi đánh bài, Lương Khuê chắc chắn sẽ không tìm đến y.
Nhưng Tô Nham hôm nay cũng không nghĩ như vậy, mặc kệ trong nhà Lương Khuê bề bộn hay Lương khuê chỉ chợt nghĩ đến thì phần tâm ý kia cũng không phải là giả.
Hơn nữa, hắn thật sự đến đây.
Thế nhân thích dùng duyên phận giải thích tương ngộ tương giao tương tri (gặp gỡ, kết bạn, thân nhau) giữa hai con người, tất cả trùng hợp, khó có thể bảo rằng không phải là duyên phận.
Canh gà trong nồi sôi trào, hương nồng lan tỏa. Gà vịt nướng trong lò vi ba cũng nóng lên, Lương Khuê một chân đặt trên mặt ghế, ngồi không chỉnh tề, uống mấy ngụm canh gà ấm áp vào bụng thoải mái thở hắt ra. Hắn lấy đũa chọc chọc trong bát canh lớn, lập tức kinh hỉ dị thường: “ Oa, tớ có ba cái đùi gà nha.”
“Hừ, đặc biệt khuyến mãi cho cậu, hai con gà bốn cái chân cho cậu ba cái, thỏa mãn chưa hử.”
“Ha ha ha, vậy tớ không khách khí.”
Hai thằng con trai, hai con gà nấu canh cũng không nhằm nhò gì, vài gắp vài gắp ăn hơn phân nửa. Đến một giờ sáng hôm sau, Lương Khuê còn chưa thỏa mãn, cuối cùng xé chân gà nướng cùng Tô Nham mỗi người một cái, nằm lệch trên sa lon lười biếng vừa nhìn vừa ăn,
Tô Nham ăn quá no, nằm trên sa lon không muốn nhúc nhích.
Lương Khuê nằm bên chân Tô Nham, một chân đặt trên đùi Tô Nham, một chân để trên bàn trà.
Ti vi đang chiếu tiết mục cuối năm, Lương Khuê đang nghe nhạc trong đó. Tô Nham đột nhiên hơi nâng nửa người, vươn tay nắm một nắm, sau đó lại nằm nghiêng xuống chậm rãi cắn hạt dưa.
Lương Khuê vừa thấy y cắn hạt dưa, lông mày hung hăng giật giật, thân thể đều căng cứng.
Tô Nham phát hiện khác thường, không hiểu nói: “ Thế nào? Cậu muốn ăn hạt dưa? ”
Lương Khuê quay đầu đi: “Cậu rất thích cắn hạt dưa?”
“Tàm tạm đi.” Tô Nham khó hiểu.
“……”
Lương Khuê không biết nên nói gì, hắn có thể nói gần đây mình luôn bị quái mộng (giấc mơ quái lạ) quấy rầy sao.
Kỳ thật không tính là quái mộng, cũng chẳng phải ác mộng.
Chỉ có điều giấc mộng này luôn lặp đi lặp lại, lúc ở trường mơ thấy mộ phần của Tô Nham, về sau về nhà không thấy nữa khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau hôm tiễn Tô Nham ở sân bay, tối đó hắn lại bắt đầu nằm mơ.
Khung cảnh trong mơ là nhà Tô Nham, bài trí, sofa, thậm chí mức cũ kĩ cũng không thay đổi chút nào. Lịch là lịch của năm ngoái, trên đó rõ ràng hiện rõ ba chữ ‘Đêm 30’.
Ti vi phòng khách đang chiếu tiết mục cuối năm, phi thường náo nhiệt hi hi ha ha vừa ca vừa nhảy múa. Hơn nữa tiếng ti vi rất lớn, to đến Lương Khuê nằm mơ cũng muốn mắng người.
Nhưng hắn mắng không được, phía trước ti vi sau bàn trà, chính là Tô Nham đang ngồi trên sa lon.
Tô Nham mặc một bộ quần áo mới _ là áo lông đỏ chói mang đậm không khí vui vẻ, tóc rũ xuống, rõ ràng vừa tắm xong.
Tô Nham nhẹ nhàng mà khoan khoái một mình ngồi trên ghế sa lon, tay trái cầm một túi hạt dưa lớn, tay phải không ngừng lấy hạt dưa có quy luật tự động nhét vào miệng, một hạt lại một hạt, không ngừng, không nghỉ……
Chỗ quái nhất của giấc mộng kia chính là, hắn mơ suốt cả đêm. Tô Nham ngồi trên ghế sa lon chằm chằm vào màn hình xem tiết mục cuối năm, không ngừng cắn hạt dưa, cắn suốt một đêm, hắn nhìn thấy rõ ràng ánh ban mai chiếu vào, cửa sổ ngoài nhà Tô Nham dần dần trắng bệch. Nhưng Tô Nham ngang nhiên không cảm thấy chút nào, vẫn cứ cắn hạt dưa, như một người máy chuyên dùng để cắn hạt dưa, một khi khởi động dây cót cũng không biết dừng lại.
Giấc mộng kia sao mà dài dằng dặc, sao mà buồn tẻ nhàm chán đến thế.
Thẳng đến cuối cùng Lương Khuê cho rằng mình chính là Tô Nham, ngồi ở chỗ kia cắn hạt dưa chính là hắn.
Hắn thế chỗ cho Tô Nham, nắm lấy hạt dưa không ngừng cắn, chậm rãi, chậm rãi. Ngoài cửa sổ sáng rõ, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt, cách vách rất nhiều người bắt đầu ra khỏi cửa chúc tết nhưng hắn cũng không biết dừng lại.
Thẳng đến mặt trời lên cao, một túi hạt dưa lớn cũng đã ăn xong, hắn mờ mịt cúi đầu xuống, dừng một chút, vứt cái túi trống không, tắt ti vi, nện hai chân cứng ngắc bước vào phòng ngủ.
Sáng sớm Lương Khuê tỉnh lại từ giấc mộng, không khống chế được chần chừ chạy vào phòng khách, dị thường tức giận rống to kêu gào: “ Cha! Mẹ! ”
Lương mụ mụ từ bếp nhảy ra: “ Lớn giọng như vậy, làm mẹ sợ muốn chết, sáng sớm nổi điên cái gì.”
Lương phụ theo thư phòng đi ra: “ Ồn ào cái gì? ”
Nhìn hai người, Lương Khuê như hư thoát thở hắt ra, mệt mỏi lắc đầu: “ Không có gì, con cứ nghĩ mọi người không ở nhà.”
“Con cũng không còn trong tuổi bú sữa, còn bám dính lấy cha mẹ hả?” Lương mụ mụ hì hì cười nhạo.
Lương Khuê trừng bà, khôi phục sức sống : “ Con muốn ăn trứng chiên! Muốn ba cái!” Rồi sải bước đi rửa mặt.
Tô Nham lại cắn vài hạt dưa, Lương Khuê chuyển tay liền đoạt đi: “ Cắn hạt dưa ồn chết người, ăn cái khác được không?”
“…… Vô duyên.” Tô Nham chửi nhỏ.
Lương Khuê trừng Tô Nham : “ Tô Nham, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu có phải bị chứng tự bế hay không? ”
“……” Tô Nham trừ việc nhìn hắn, không biết có thể nói gì thêm.
“Đừng nhìn tớ, bảo cậu nói chuyện đó.”
“Có bệnh chính là cậu?” Tô Nham cười nhạo. Y mơ hồ, đời trước y cũng chưa thấy Lương Khuê hỏi chuyện này lần nào, lại là trò gì mới ra đây, Lương Khuê nghe thấy chuyện tào lao rảnh rỗi gì rồi?
Lương Khuê đạp y một đạp, ngoang ngược nói : “ Tớ không nói giỡn à nha. Tớ từng nghe chuyên gia cố vấn, chuyên gia nói tình huống cậu như vậy, thuộc về một loại tự bế.”
Tô Nham thẳng người dậy, quả thực dở khóc dở cười : “ Tình huống tớ thế nào?”
“Cậu…… Ăn hạt dưa…… Ăn hạt sen……” Lương Khuê đột nhiên đỏ mặt, mình thật khờ khạo, vì một giấc mộng đi hỏi cố vấn đã đủ ngốc rồi, còn đem tình huống trong mộng áp đặt lên đầu Tô Nham hiện thực. Đó là mộng! Không phải Tô Nham ngồi ở chỗ nầy nhưng vì sao hắn lại để ý như vậy. Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy Tô Nham cắn hạt dưa kinh khủng quỷ dị như vậy, nhưng hắn nhớ tới sức ăn hạt sen của Tô Nham, giống y như cắn hạt dưa, cầm lấy một nắm hạt nhỏ, sau đó lại không muốn dừng lại, một mực ăn một mực ăn, thẳng đến có người ngăn cản y.
Tô Nham một đấm nhẹ đánh vào cái đầu dưa của Lương Khuê:“Ăn hạt dưa không phải tội! Ngược lại cậu với đầu óc này cần đi cố vấn chuyên gia, có phải từng bị cửa kẹp không?”
Lương Khuê lập tức giậm chân:“Đầu cậu mới bị cửa kẹp, tớ là quan tâm cậu. Nếu lúc nào cậu cảm thấy nhàm chán, nhớ tìm tớ, tìm Lâm Cường, tìm bạn bè mà cùng chơi đùa, đừng một mình buồn bực.”
“……” Tô Nham im lặng không nói, y nheo mắt lại trầm tư, cân nhắc vì sao Lương Khuê lại nói lời này.
Lương Khuê thấy y im lìm tự hỏi, lập tức lại không vui. Xô mạnh Tô Nham vài cái: “ Tắm rồi ngủ đi, muộn lắm rồi. Tớ cùng cậu ngủ được không?”
“Ừ.”
Chui vào ổ chăn ấm áp, hai người căn bản không có ý ngủ.
Đêm tối tĩnh mịch, thích hợp tâm sự.
Lương Khuê xưa nay vô ưu vô lự, năm nay lại bị bức gánh một đống tâm sự. Hắn phát hiện chỉ có mình sống tốt sống tự do cũng không phải tất cả đều như thế, nghĩ tới em họ Tần Việt, nhớ tới nó liền phiền muộn không thôi. Lại nghĩ Tô Nham, nghĩ đến y, có vui cũng có sầu.
“Tô Nham, muốn ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy nghe tớ trò chuyện đi.” Lương Khuê quay người, quay mặt hướng vào Tô Nham, lại thấy Tô Nham đưa lưng về phía hắn. Hắn lập tức kéo Tô Nham qua, hai người mặt đối mặt:“Chuyện giờ tớ nói cho cậu không được nói cho người khác biết.”
“Hử?”
“Quên đi, tớ tin cậu. Tô Nham, cậu biết đồng tính luyến ái không?” Trong bóng tối, tiếng của Lương Khuê trốn rỗng ngân dài, một chút cũng không giống hắn lúc bình thường.
“…… Nghe qua.”
“Tô Nham, cậu có ghét đồng tính luyến ái không?”
“Không biết.”
“Sau này không được ghét.”
“……”
“Việt Việt là đồng tính, tớ không ghét nó, cậu cũng đừng ghét nó.” Tiếng nói của Lương Khuê đầy nao núng, Tô Nham lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc khiếp đảm này của Lương Khuê. Tình cảm của hắn và Tần Việt thực sự rất tốt, hắn thiệt tình hi vọng Tần Việt có thể sống tốt. Tần Việt không hay biết rằng, có một người anh họ từng vì cậu mà lo nghĩ.
Đêm 30 này là đặc biệt, bất kể là Lương Khuê hay những lời Lương Khuê nói.
Tô Nham đã từng vì sự xuất hiện của Lương Khuê mà đánh mất trái tim, càng vì những lời kia của Lương Khuê mà thấy được một cánh cửa mới toanh. Đó là một lối rẽ chật hẹp, tràn ngập mờ ám lại đầy rẫy hấp dẫn.
Giây phút Lương Khuê nói ra những tâm sự kia, tim Tô Nham như sắp ngừng đập. Nhiệt độ cơ thể cấp tốc tăng cao, toàn thân đều sôi trào, y bị vui sướng kích động tràn lòng chiếm cứ _ Đúng vậy, y cảm thấy vui sướng. Bởi vì nhìn thấy con đường mới tinh, con đường y muốn cùng Lương Khuê tiến vào.
Con trai và con trai cũng có thể bên nhau.
Nếu không có người cùng y, y muốn bên cạnh Lương Khuê.
Tất cả gương mặt mỹ nữ y ảo tưởng đều không đáng yêu như Lương Khuê.
Lương Khuê cũng không biết mình làm lòng Tô Nham dâng lên kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn), hắn đầy mặt u sầu thở dài: “ Chuyện này tớ hoàn toàn không biết làm sao giúp Việt Việt, tớ cũng không dám mở miệng nói với nó. Nói thật mặc kệ nó yêu ai cũng được, tớ chỉ sợ nó chịu không nổi áp lực, cái bộ dáng kia của nó rất dọa người. Tớ vốn đi tìm Quan Văn nói chuyện, nhưng có lần tớ tìm được đường nhà ảnh, đứng xa liền thấy trán, cánh tay Quan Văn toàn là băng gạc. Cha anh ta mặt sa sầm đi ở phía sau, tớ cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đi. Tô Nham, cậu nói việc này phải làm thế nào mới tốt?”
“Tìm Tần Việt chơi, giải sầu.” Tô Nham lời ít mà ý nhiều, Lương Khuê lo lắng đúng _ Tần Việt đâu chỉ không bình thường, là phi thường không bình thường.
“Cũng đúng……” Lương Khuê cười khổ.
“Lương Khuê, cậu thích nam sinh không?” đêm hôm đó, những lời Tô Nham hỏi ra, đã trở thành dấu chấm dứt.
Không người trả lời, đợi thật lâu thật lâu cũng không có người trả lời.
Tô Nham không biết khi nào đã không thể chờ đợi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sáng sớm mùng một, Lương Khuê đôi mắt đỏ rực như máu, rõ ràng nói cho người khác biết, hắn suốt đêm không ngủ .
“Khặc khặc khặc, biết tiểu tử kia làm gì không? Tiểu tử kia trợn to mắt trừng ngươi suốt cả đêm, khặc khặc, hảo dọa người nha thiệt là khủng khiếp a, giống y như Sadako[1] vậy đó.”
Tô Nham không trả lời, một câu đơn giản như vậy, trong quãng đời còn lại y từng hối hận vô số lần. Nếu như không nói câu kia ra, nếu như không chọn lối rẽ đó, nếu như không đụng chạm cấm kỵ, y…… tối thiểu còn có thể cùng Lương Khuê làm bạn cả đời.
Thế nhưng không có thuốc hối hận để uống, trong vô số lần hối hận đó, y chẳng phải cũng đã nếm được vô số dư vị vui sướng sao.
Hối hận cùng không hối hận, chỉ là vì có quá nhiều tiếc nuối.
Sáng sớm Lương Khuê mới mệt mỏi không thôi đi ngủ, Tô Nham nấu sủi cảo để lại cho hắn.
Mùng một đầu năm, ngoài cửa sổ là một thế giới trắng toát, đêm qua tuyết rơi cả đêm, cảnh tượng sáng nay đẹp đến lạ thường.
Tô Nham đi chúc tết dì Từ về, đột nhiên dừng lại, vội vàng khóa toilet lén vào không gian.
“Khặc khặc , sinh năm thằng nhãi, không tệ không tệ.”
Tô Nham ngồi xổm trên đất vui rạo rực vuốt ve năm con ngao Tây Tạng mới sinh. Chiến Thần và Trảm Thần nằm sấp trên mặt đất, yêu thương dùng đầu dụi nhẹ vào đám con, đem chúng vây ở chính giữa, che gió che mưa.
“Sinh ngay vào mùng một năm mới, thật sự là ngày tốt. Năm cục cưng, tên gọi là gì ta phải nghĩ kĩ để đặt. Chúc cả nhà tụi bây hạnh phúc nha.”
Chiến Thần đứng lên, ngẩng đầu lên cao ngạo tru một tiếng. Đầu sư tử cực lớn dụi vào Tô Nham, Tô Nham cười ha ha vuốt ve lông của nó: “ Mày đã làm cha, cũng đừng làm nũng với ta chứ.”
Chiến Thần gầm nhẹ một tiếng, miệng ngậm lên một con tiến đến trước mặt Tô Nham.
Tô Nham kinh ngạc:“Cho ta nuôi?”
Chiến Thần gật đầu, Tô Nham bật cười: “Cái phòng bé tí tẹo của ta, sẽ ủy khuất nó. Chờ tương lai ta mua nhà lớn, sẽ đem hết các ngươi thả ra với ta, thế nào?”
Vợ chồng Chiến Thần đều gật đầu, Tô Nham mừng rỡ:“Tụi bây quá thông minh, nếu thả ra e rằng người khác sẽ bị dọa chết, ha ha. Nhưng đã thông minh như vậy, giả ngu khẳng định cũng biết mà.”
Lương Khuê ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, tinh thần thật không tốt, con mắt vẫn có tơ máu như trước.
“Tớ hâm đồ ăn rồi, cậu mau ăn.” Tô Nham ngồi trên sa lon xem tv, nhìn thấy Lương Khuê rời giường cũng không nhiều lời nói gì thêm.
Lương Khuê yên lặng tắm rửa, yên lặng ăn cơm.
Trên TV tại chiếu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, bên trong tiếng cười không dứt. Tô Nham cũng cười, cười đến an lành, khóe miệng hơi nâng lên, đặc biệt dễ nhìn.
Lương Khuê trợn nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Nham, chán nản muốn vùi đầu vào bát cơm.
“Tô Nham, lời cậu nói hôm qua có ý gì?”
Lương Khuê nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.
Tô Nham cũng không quay đầu lại:“Cậu thích nam sinh không?”
“Có ý gì!”
“Chính là ý cậu nghĩ.”
Rầm!
Lương Khuê đá văng cái ghế, bực tức từ từ dâng trào, cầm ví chạy ào khỏi nhà Tô Nham.
Tô Nham biết, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không trở về.
______________________
[1] Sadako: Là con ma mắc trợn tròn cứ lượn qua lượn lại cười cười quỷ dị đó [rùng mình], muốn biết thì google search đi, hồi đó coi đến giờ Vân còn ớn ớn =.=~
Một cái tết như vậy đó, không có tiếc nuối cũng chẳng có phàn nàn.
Đám người chen chúc thưa dần, Lương Khuê kéo Tô Nham nhanh chóng chạy đi, giành giật đón một chiếc xe taxi về nhà.
Lương Khuê sốt ruột lạch bạch chạy lên lầu, may mà thứ hắn mang đến còn trước cửa nhà Tô Nham, không bị trộm đi.
“Những thứ này làm gì?” Tô Nham mỉm cười.
“Đồ ăn chứ gì! Tớ biết cậu sẽ không xuống bếp, ha ha, mà tớ cũng không nên tớ mang theo rất nhiều thức ăn chín, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.”
Vào phòng khách, Lương Khuê hai mắt tỏa sáng, hiếm khi thấy trong nhà này có bầu không khí ấm ấp đến thế. Trên bàn bày biện bánh kẹo hoa quả chỉnh tề, tựa như sớm có chuẩn bị.
Tủ lạnh nhà Tô Nham cũng rất đầy đủ, Lương Khuê vui rạo rực bưng canh gà ra:“Tớ muốn ăn cái này! Dân phương Nam các cậu nấu canh gà rất ngon, mẹ tớ nấu không ngon bằng, không biết thiếu gia vị gì nữa.”
“Muốn ăn thì ăn đi, bên trong hầm cách thủy hai con gà đất, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, muốn thêm mì không? Tớ đi bắc chảo lên bếp trước.”
“Thêm một chút mì đi, tớ có mang theo gà nướng vịt nướng nữa đó.”
“Đêm nay ăn hết những thứ này xong còn có thể ngủ nổi không?” Tô Nham rất hoài nghi nói thầm một câu, cúi người mở bếp ga. Lương Khuê bưng canh gà gấp gáp đứng phía sau chờ, nghe vậy cười hì hì nói: “ Vậy thì không ngủ, giao thừa thức khuya luôn, chúng ta chống đỡ một đêm có gì không được. Ngày mai có thể ngủ nướng, sợ cái quái gì.”
“Buổi tối chơi game?”
“Tùy cậu, nếu không cùng xem tiết mục cuối năm?” Lương Khuê nhìn chằm chằm vào bên mặt Tô Nham hỏi lại.
Tô Nham khinh thường nói: “ Tiết mục cuối năm hết rồi”
Lương Khuê tiếc hận. Tuy nói hàng năm cùng người nhà xem tiết mục cuối năm cảm thấy đặc biệt nhàm chán, nhưng giao thừa năm nay, hắn không biết vì sao lại đặc biệt muốn xem nó. Cùng Tô Nham bên nhau, dường như hắn cũng không cảm thấy nhàm chán buồn tẻ.
Canh gà được đổ vào nồi, hai người đứng chờ một bên nhất thời không ai nói chuyện, trong phòng im ắng chỉ có tiếng lửa lách cách trong bếp lò.
Tô Nham nhìn chằm chằm vào lửa, Lương Khuê dán mắt vào nồi.
Quá an tĩnh, yên tĩnh đến không bình thường.
Tô Nham bỗng quay đầu, nhìn về phía Lương Khuê: “ Vì sao hôm nay tới nhà tớ?”
Lương Khuê chớp mắt mấy cái, dứt khoát nói thẳng:“Đến chơi với cậu thôi.”
“…… Tại sao tới chơi với tớ?”
“Cái gì mà nhiều “vì sao” thế, tớ chỉ là muốn cùng cậu, nghĩ thế liền tới thôi mà.” Lương Khuê đương nhiên nói.
Tô Nham bật cười, không phải tất cả mọi người đều có thể làm điều đương nhiên như Lương Khuê.
Cho nên, chỉ có một Lương Khuê.
“Ba mẹ cậu không nói gì cậu sao?” Tô Nham mở nắp nồi, bỏ mì vào.
Lương Khuê ôm tay dương dương đắc ý cười:“Hì hì, năm nay ông bà nội tớ ăn tết ở nhà chú hai, ba mẹ tớ cũng ung dung quá trời. Hai người họ còn đắc ý hơn tớ, sáng giao thừa liền đến sòng bài, không đến khuya 12h cũng không về. Hứ, bọn họ đã thảnh thơi tung tăng đi chơi, tớ sao phải vườn không nhà trống, tớ nói đến nhà cậu ăn tết, cha tớ không nói hai lời liền chấp nhận, nhưng mà mùng hai phải về nhà chúc tết cậu tớ nữa.”
Đời trước, Tô Nham nghe lời này xong trong lòng rất thất vọng, cảm thấy nếu ba mẹ Lương Khuê không đi đánh bài, Lương Khuê chắc chắn sẽ không tìm đến y.
Nhưng Tô Nham hôm nay cũng không nghĩ như vậy, mặc kệ trong nhà Lương Khuê bề bộn hay Lương khuê chỉ chợt nghĩ đến thì phần tâm ý kia cũng không phải là giả.
Hơn nữa, hắn thật sự đến đây.
Thế nhân thích dùng duyên phận giải thích tương ngộ tương giao tương tri (gặp gỡ, kết bạn, thân nhau) giữa hai con người, tất cả trùng hợp, khó có thể bảo rằng không phải là duyên phận.
Canh gà trong nồi sôi trào, hương nồng lan tỏa. Gà vịt nướng trong lò vi ba cũng nóng lên, Lương Khuê một chân đặt trên mặt ghế, ngồi không chỉnh tề, uống mấy ngụm canh gà ấm áp vào bụng thoải mái thở hắt ra. Hắn lấy đũa chọc chọc trong bát canh lớn, lập tức kinh hỉ dị thường: “ Oa, tớ có ba cái đùi gà nha.”
“Hừ, đặc biệt khuyến mãi cho cậu, hai con gà bốn cái chân cho cậu ba cái, thỏa mãn chưa hử.”
“Ha ha ha, vậy tớ không khách khí.”
Hai thằng con trai, hai con gà nấu canh cũng không nhằm nhò gì, vài gắp vài gắp ăn hơn phân nửa. Đến một giờ sáng hôm sau, Lương Khuê còn chưa thỏa mãn, cuối cùng xé chân gà nướng cùng Tô Nham mỗi người một cái, nằm lệch trên sa lon lười biếng vừa nhìn vừa ăn,
Tô Nham ăn quá no, nằm trên sa lon không muốn nhúc nhích.
Lương Khuê nằm bên chân Tô Nham, một chân đặt trên đùi Tô Nham, một chân để trên bàn trà.
Ti vi đang chiếu tiết mục cuối năm, Lương Khuê đang nghe nhạc trong đó. Tô Nham đột nhiên hơi nâng nửa người, vươn tay nắm một nắm, sau đó lại nằm nghiêng xuống chậm rãi cắn hạt dưa.
Lương Khuê vừa thấy y cắn hạt dưa, lông mày hung hăng giật giật, thân thể đều căng cứng.
Tô Nham phát hiện khác thường, không hiểu nói: “ Thế nào? Cậu muốn ăn hạt dưa? ”
Lương Khuê quay đầu đi: “Cậu rất thích cắn hạt dưa?”
“Tàm tạm đi.” Tô Nham khó hiểu.
“……”
Lương Khuê không biết nên nói gì, hắn có thể nói gần đây mình luôn bị quái mộng (giấc mơ quái lạ) quấy rầy sao.
Kỳ thật không tính là quái mộng, cũng chẳng phải ác mộng.
Chỉ có điều giấc mộng này luôn lặp đi lặp lại, lúc ở trường mơ thấy mộ phần của Tô Nham, về sau về nhà không thấy nữa khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau hôm tiễn Tô Nham ở sân bay, tối đó hắn lại bắt đầu nằm mơ.
Khung cảnh trong mơ là nhà Tô Nham, bài trí, sofa, thậm chí mức cũ kĩ cũng không thay đổi chút nào. Lịch là lịch của năm ngoái, trên đó rõ ràng hiện rõ ba chữ ‘Đêm 30’.
Ti vi phòng khách đang chiếu tiết mục cuối năm, phi thường náo nhiệt hi hi ha ha vừa ca vừa nhảy múa. Hơn nữa tiếng ti vi rất lớn, to đến Lương Khuê nằm mơ cũng muốn mắng người.
Nhưng hắn mắng không được, phía trước ti vi sau bàn trà, chính là Tô Nham đang ngồi trên sa lon.
Tô Nham mặc một bộ quần áo mới _ là áo lông đỏ chói mang đậm không khí vui vẻ, tóc rũ xuống, rõ ràng vừa tắm xong.
Tô Nham nhẹ nhàng mà khoan khoái một mình ngồi trên ghế sa lon, tay trái cầm một túi hạt dưa lớn, tay phải không ngừng lấy hạt dưa có quy luật tự động nhét vào miệng, một hạt lại một hạt, không ngừng, không nghỉ……
Chỗ quái nhất của giấc mộng kia chính là, hắn mơ suốt cả đêm. Tô Nham ngồi trên ghế sa lon chằm chằm vào màn hình xem tiết mục cuối năm, không ngừng cắn hạt dưa, cắn suốt một đêm, hắn nhìn thấy rõ ràng ánh ban mai chiếu vào, cửa sổ ngoài nhà Tô Nham dần dần trắng bệch. Nhưng Tô Nham ngang nhiên không cảm thấy chút nào, vẫn cứ cắn hạt dưa, như một người máy chuyên dùng để cắn hạt dưa, một khi khởi động dây cót cũng không biết dừng lại.
Giấc mộng kia sao mà dài dằng dặc, sao mà buồn tẻ nhàm chán đến thế.
Thẳng đến cuối cùng Lương Khuê cho rằng mình chính là Tô Nham, ngồi ở chỗ kia cắn hạt dưa chính là hắn.
Hắn thế chỗ cho Tô Nham, nắm lấy hạt dưa không ngừng cắn, chậm rãi, chậm rãi. Ngoài cửa sổ sáng rõ, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt, cách vách rất nhiều người bắt đầu ra khỏi cửa chúc tết nhưng hắn cũng không biết dừng lại.
Thẳng đến mặt trời lên cao, một túi hạt dưa lớn cũng đã ăn xong, hắn mờ mịt cúi đầu xuống, dừng một chút, vứt cái túi trống không, tắt ti vi, nện hai chân cứng ngắc bước vào phòng ngủ.
Sáng sớm Lương Khuê tỉnh lại từ giấc mộng, không khống chế được chần chừ chạy vào phòng khách, dị thường tức giận rống to kêu gào: “ Cha! Mẹ! ”
Lương mụ mụ từ bếp nhảy ra: “ Lớn giọng như vậy, làm mẹ sợ muốn chết, sáng sớm nổi điên cái gì.”
Lương phụ theo thư phòng đi ra: “ Ồn ào cái gì? ”
Nhìn hai người, Lương Khuê như hư thoát thở hắt ra, mệt mỏi lắc đầu: “ Không có gì, con cứ nghĩ mọi người không ở nhà.”
“Con cũng không còn trong tuổi bú sữa, còn bám dính lấy cha mẹ hả?” Lương mụ mụ hì hì cười nhạo.
Lương Khuê trừng bà, khôi phục sức sống : “ Con muốn ăn trứng chiên! Muốn ba cái!” Rồi sải bước đi rửa mặt.
Tô Nham lại cắn vài hạt dưa, Lương Khuê chuyển tay liền đoạt đi: “ Cắn hạt dưa ồn chết người, ăn cái khác được không?”
“…… Vô duyên.” Tô Nham chửi nhỏ.
Lương Khuê trừng Tô Nham : “ Tô Nham, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu có phải bị chứng tự bế hay không? ”
“……” Tô Nham trừ việc nhìn hắn, không biết có thể nói gì thêm.
“Đừng nhìn tớ, bảo cậu nói chuyện đó.”
“Có bệnh chính là cậu?” Tô Nham cười nhạo. Y mơ hồ, đời trước y cũng chưa thấy Lương Khuê hỏi chuyện này lần nào, lại là trò gì mới ra đây, Lương Khuê nghe thấy chuyện tào lao rảnh rỗi gì rồi?
Lương Khuê đạp y một đạp, ngoang ngược nói : “ Tớ không nói giỡn à nha. Tớ từng nghe chuyên gia cố vấn, chuyên gia nói tình huống cậu như vậy, thuộc về một loại tự bế.”
Tô Nham thẳng người dậy, quả thực dở khóc dở cười : “ Tình huống tớ thế nào?”
“Cậu…… Ăn hạt dưa…… Ăn hạt sen……” Lương Khuê đột nhiên đỏ mặt, mình thật khờ khạo, vì một giấc mộng đi hỏi cố vấn đã đủ ngốc rồi, còn đem tình huống trong mộng áp đặt lên đầu Tô Nham hiện thực. Đó là mộng! Không phải Tô Nham ngồi ở chỗ nầy nhưng vì sao hắn lại để ý như vậy. Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy Tô Nham cắn hạt dưa kinh khủng quỷ dị như vậy, nhưng hắn nhớ tới sức ăn hạt sen của Tô Nham, giống y như cắn hạt dưa, cầm lấy một nắm hạt nhỏ, sau đó lại không muốn dừng lại, một mực ăn một mực ăn, thẳng đến có người ngăn cản y.
Tô Nham một đấm nhẹ đánh vào cái đầu dưa của Lương Khuê:“Ăn hạt dưa không phải tội! Ngược lại cậu với đầu óc này cần đi cố vấn chuyên gia, có phải từng bị cửa kẹp không?”
Lương Khuê lập tức giậm chân:“Đầu cậu mới bị cửa kẹp, tớ là quan tâm cậu. Nếu lúc nào cậu cảm thấy nhàm chán, nhớ tìm tớ, tìm Lâm Cường, tìm bạn bè mà cùng chơi đùa, đừng một mình buồn bực.”
“……” Tô Nham im lặng không nói, y nheo mắt lại trầm tư, cân nhắc vì sao Lương Khuê lại nói lời này.
Lương Khuê thấy y im lìm tự hỏi, lập tức lại không vui. Xô mạnh Tô Nham vài cái: “ Tắm rồi ngủ đi, muộn lắm rồi. Tớ cùng cậu ngủ được không?”
“Ừ.”
Chui vào ổ chăn ấm áp, hai người căn bản không có ý ngủ.
Đêm tối tĩnh mịch, thích hợp tâm sự.
Lương Khuê xưa nay vô ưu vô lự, năm nay lại bị bức gánh một đống tâm sự. Hắn phát hiện chỉ có mình sống tốt sống tự do cũng không phải tất cả đều như thế, nghĩ tới em họ Tần Việt, nhớ tới nó liền phiền muộn không thôi. Lại nghĩ Tô Nham, nghĩ đến y, có vui cũng có sầu.
“Tô Nham, muốn ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy nghe tớ trò chuyện đi.” Lương Khuê quay người, quay mặt hướng vào Tô Nham, lại thấy Tô Nham đưa lưng về phía hắn. Hắn lập tức kéo Tô Nham qua, hai người mặt đối mặt:“Chuyện giờ tớ nói cho cậu không được nói cho người khác biết.”
“Hử?”
“Quên đi, tớ tin cậu. Tô Nham, cậu biết đồng tính luyến ái không?” Trong bóng tối, tiếng của Lương Khuê trốn rỗng ngân dài, một chút cũng không giống hắn lúc bình thường.
“…… Nghe qua.”
“Tô Nham, cậu có ghét đồng tính luyến ái không?”
“Không biết.”
“Sau này không được ghét.”
“……”
“Việt Việt là đồng tính, tớ không ghét nó, cậu cũng đừng ghét nó.” Tiếng nói của Lương Khuê đầy nao núng, Tô Nham lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc khiếp đảm này của Lương Khuê. Tình cảm của hắn và Tần Việt thực sự rất tốt, hắn thiệt tình hi vọng Tần Việt có thể sống tốt. Tần Việt không hay biết rằng, có một người anh họ từng vì cậu mà lo nghĩ.
Đêm 30 này là đặc biệt, bất kể là Lương Khuê hay những lời Lương Khuê nói.
Tô Nham đã từng vì sự xuất hiện của Lương Khuê mà đánh mất trái tim, càng vì những lời kia của Lương Khuê mà thấy được một cánh cửa mới toanh. Đó là một lối rẽ chật hẹp, tràn ngập mờ ám lại đầy rẫy hấp dẫn.
Giây phút Lương Khuê nói ra những tâm sự kia, tim Tô Nham như sắp ngừng đập. Nhiệt độ cơ thể cấp tốc tăng cao, toàn thân đều sôi trào, y bị vui sướng kích động tràn lòng chiếm cứ _ Đúng vậy, y cảm thấy vui sướng. Bởi vì nhìn thấy con đường mới tinh, con đường y muốn cùng Lương Khuê tiến vào.
Con trai và con trai cũng có thể bên nhau.
Nếu không có người cùng y, y muốn bên cạnh Lương Khuê.
Tất cả gương mặt mỹ nữ y ảo tưởng đều không đáng yêu như Lương Khuê.
Lương Khuê cũng không biết mình làm lòng Tô Nham dâng lên kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn), hắn đầy mặt u sầu thở dài: “ Chuyện này tớ hoàn toàn không biết làm sao giúp Việt Việt, tớ cũng không dám mở miệng nói với nó. Nói thật mặc kệ nó yêu ai cũng được, tớ chỉ sợ nó chịu không nổi áp lực, cái bộ dáng kia của nó rất dọa người. Tớ vốn đi tìm Quan Văn nói chuyện, nhưng có lần tớ tìm được đường nhà ảnh, đứng xa liền thấy trán, cánh tay Quan Văn toàn là băng gạc. Cha anh ta mặt sa sầm đi ở phía sau, tớ cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đi. Tô Nham, cậu nói việc này phải làm thế nào mới tốt?”
“Tìm Tần Việt chơi, giải sầu.” Tô Nham lời ít mà ý nhiều, Lương Khuê lo lắng đúng _ Tần Việt đâu chỉ không bình thường, là phi thường không bình thường.
“Cũng đúng……” Lương Khuê cười khổ.
“Lương Khuê, cậu thích nam sinh không?” đêm hôm đó, những lời Tô Nham hỏi ra, đã trở thành dấu chấm dứt.
Không người trả lời, đợi thật lâu thật lâu cũng không có người trả lời.
Tô Nham không biết khi nào đã không thể chờ đợi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sáng sớm mùng một, Lương Khuê đôi mắt đỏ rực như máu, rõ ràng nói cho người khác biết, hắn suốt đêm không ngủ .
“Khặc khặc khặc, biết tiểu tử kia làm gì không? Tiểu tử kia trợn to mắt trừng ngươi suốt cả đêm, khặc khặc, hảo dọa người nha thiệt là khủng khiếp a, giống y như Sadako[1] vậy đó.”
Tô Nham không trả lời, một câu đơn giản như vậy, trong quãng đời còn lại y từng hối hận vô số lần. Nếu như không nói câu kia ra, nếu như không chọn lối rẽ đó, nếu như không đụng chạm cấm kỵ, y…… tối thiểu còn có thể cùng Lương Khuê làm bạn cả đời.
Thế nhưng không có thuốc hối hận để uống, trong vô số lần hối hận đó, y chẳng phải cũng đã nếm được vô số dư vị vui sướng sao.
Hối hận cùng không hối hận, chỉ là vì có quá nhiều tiếc nuối.
Sáng sớm Lương Khuê mới mệt mỏi không thôi đi ngủ, Tô Nham nấu sủi cảo để lại cho hắn.
Mùng một đầu năm, ngoài cửa sổ là một thế giới trắng toát, đêm qua tuyết rơi cả đêm, cảnh tượng sáng nay đẹp đến lạ thường.
Tô Nham đi chúc tết dì Từ về, đột nhiên dừng lại, vội vàng khóa toilet lén vào không gian.
“Khặc khặc , sinh năm thằng nhãi, không tệ không tệ.”
Tô Nham ngồi xổm trên đất vui rạo rực vuốt ve năm con ngao Tây Tạng mới sinh. Chiến Thần và Trảm Thần nằm sấp trên mặt đất, yêu thương dùng đầu dụi nhẹ vào đám con, đem chúng vây ở chính giữa, che gió che mưa.
“Sinh ngay vào mùng một năm mới, thật sự là ngày tốt. Năm cục cưng, tên gọi là gì ta phải nghĩ kĩ để đặt. Chúc cả nhà tụi bây hạnh phúc nha.”
Chiến Thần đứng lên, ngẩng đầu lên cao ngạo tru một tiếng. Đầu sư tử cực lớn dụi vào Tô Nham, Tô Nham cười ha ha vuốt ve lông của nó: “ Mày đã làm cha, cũng đừng làm nũng với ta chứ.”
Chiến Thần gầm nhẹ một tiếng, miệng ngậm lên một con tiến đến trước mặt Tô Nham.
Tô Nham kinh ngạc:“Cho ta nuôi?”
Chiến Thần gật đầu, Tô Nham bật cười: “Cái phòng bé tí tẹo của ta, sẽ ủy khuất nó. Chờ tương lai ta mua nhà lớn, sẽ đem hết các ngươi thả ra với ta, thế nào?”
Vợ chồng Chiến Thần đều gật đầu, Tô Nham mừng rỡ:“Tụi bây quá thông minh, nếu thả ra e rằng người khác sẽ bị dọa chết, ha ha. Nhưng đã thông minh như vậy, giả ngu khẳng định cũng biết mà.”
Lương Khuê ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, tinh thần thật không tốt, con mắt vẫn có tơ máu như trước.
“Tớ hâm đồ ăn rồi, cậu mau ăn.” Tô Nham ngồi trên sa lon xem tv, nhìn thấy Lương Khuê rời giường cũng không nhiều lời nói gì thêm.
Lương Khuê yên lặng tắm rửa, yên lặng ăn cơm.
Trên TV tại chiếu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, bên trong tiếng cười không dứt. Tô Nham cũng cười, cười đến an lành, khóe miệng hơi nâng lên, đặc biệt dễ nhìn.
Lương Khuê trợn nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Nham, chán nản muốn vùi đầu vào bát cơm.
“Tô Nham, lời cậu nói hôm qua có ý gì?”
Lương Khuê nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.
Tô Nham cũng không quay đầu lại:“Cậu thích nam sinh không?”
“Có ý gì!”
“Chính là ý cậu nghĩ.”
Rầm!
Lương Khuê đá văng cái ghế, bực tức từ từ dâng trào, cầm ví chạy ào khỏi nhà Tô Nham.
Tô Nham biết, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không trở về.
______________________
[1] Sadako: Là con ma mắc trợn tròn cứ lượn qua lượn lại cười cười quỷ dị đó [rùng mình], muốn biết thì google search đi, hồi đó coi đến giờ Vân còn ớn ớn =.=~
/87
|