Cha mẹ Trương Vĩ từ nước ngoài trở về, Tô Nham trong này chỉ là một tiểu la bặc đầu[?], vì vậy ngoan ngoãn đứng một bên ăn, không đi tham dự phạm vi lạ lẫm.
Chờ tiệc rượu giữa trưa tàn, Tô Nham mới tìm được Trương Vĩ, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trương Vĩ vội vàng kéo y vào một cái phòng, nới lỏng cà vặt vướng víu, mệt mỏi dựa vào ghế nói:“Đừng vội đi, nói cho cậu một chính sự, hôm nay tôi thực bề bộn, tôi nói ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề nhé. Cậu cho một cái giá, muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng đem độc quyền mua rau dưa hoa quả bán cho tôi, tôi không phải muốn nuốt mất quyền của cậu, chỉ hi vọng trong phạm vi thành phố C, cậu đừng đem rau dưa hoa quả bán cho kẻ thứ ba, quầy nhỏ và cửa hàng hoa quả trong chợ rau không thể mở rộng.”
Tô Nham nghe vậy nghiêm túc, cẩn thận phân tích mỗi chữ mỗi câu của Trương Vĩ.
“Tôi nghĩ cậu cũng hiểu, hơn nữa tôi cũng đã nhìn ra, cậu luôn cẩn thận né tránh không để người ta chú ý. Rau dưa hiện tại cậu bán có phẩm chất chất lượng khác nhau rất lớn với rau dưa ban đầu có phải không? Cậu làm như vậy là đúng, nhưng chỉ chút rau dưa ăn ngon thôi cũng sẽ dẫn đến người cùng nghề ghen ghét. Hiện tại tôi cũng không dối gạt cậu, nói đến cùng thì cậu vẫn còn trẻ, suy nghĩ không đủ chu toàn, năm trước tất cả phiền toái lớn nhỏ tôi giúp cậu giải quyết tối thiểu là hai mươi.” Trương Vĩ diễn tả bằng vài chữ, Tô Nham bừng tỉnh đại ngộ:“Hèn chi tôi nói sao lại yên tĩnh như vậy…… Tôi luôn chuẩn bị rất nhiều, không có ôm tâm lý may mắn, mặc kệ tôi bán thế nào đều làm cho người ta chú ý, nhưng tôi cũng muốn kiếm tiền, chỉ có thể kiên trì kiên trì. Trước kia từng suy đoán có người sau lưng giúp tôi không, nhưng vẫn không nghĩ ra được. Ha ha, tôi không có thiên phú buôn bán, làm anh chê cười.”
Trương Vĩ mỉm cười:“Cái gì thiên phú không thiên phú, ngã thảm ngã nhiều thì sẽ hiểu! Cậu đừng thấy tôi có chút thành tựu nở mày nở mặt, tôi là người không chịu thua kém, lại bướng bỉnh. Không thích theo an bài của cha mẹ tiếp nhận sản nghiệp của họ cho nên sớm vào thương trường, vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Tôi đã làm xây dựng, đã làm mỏ than, đã làm thợ may, đã làm IT, những ngành này nghe rất hấp dẫn nhưng tôi thì ngã thảm. Cha tôi sau lưng phát sầu tôi không có thiên phú buôn bán, tương lai gia nghiệp làm sao bây giờ. Về sau tôi ngừng lại thật lâu, làm rất nhiều công tác chuẩn bị mới quyết định làm ăn uống. Nhờ hồng phúc của cậu, khai trương một năm, hiệu quả cũng không tệ lắm, cho dù đoạn thời kì dịch SARS thê thảm tôi cũng không ngã đau lắm.”
“Chúc mừng, đó là bản lãnh của anh.”
Trương Vĩ lắc đầu, móc điếu thuốc ra ngậm, hàm hồ nói:“Rất nhiều người nói đi nhà hàng lớn ăn rất lãng phí, đồ ăn đầu bếp bên trong làm còn không bằng tiệm ăn nhỏ cũ kĩ bên ngoài. Lời này ở chỗ của tôi thì không đúng, giành được rất nhiều khách hàng quen, người ta tới vì món ngon, dân dĩ thực vi thiên, hiện giờ cũng không thiếu người muốn ăn. Tôi lập tức sẽ khởi công xây dựng thêm, đề cao cấp bậc quán ăn, cho nên tôi muốn mua đứt cậu. Có gì yêu cầu cậu có thể nói ra cùng nhau ghi vào hợp đồng, để có thể tiếp nhận lẫn nhau.”
Nếu trước kia, Tô Nham chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng hiện tại y thiếu Trương Vĩ một nhân tình, hơn nữa hai trăm vạn y tâm tâm niệm niệm có thể gom đủ.
Nếu là đời trước, y khẳng định không dám đồng ý, sợ bị người ta lừa gạt. Nhưng hiện tại y lại nghĩ thoáng, cho dù nghèo thành tên ăn mày cũng tốt hơn tuyệt vọng trong lòng.
“Tôi đáp ứng anh, nhưng tôi chỉ có thể ký trước hai năm.”
Trương Vĩ cho rằng y ôm tâm lý thăm dò, không chút do dự đáp ứng y:“Hai năm thì hai năm, thành giao.”
Hai năm sau, y sẽ rời khỏi thành phố C, những sinh ý kia tuyệt đối không có cách nào làm nữa.
Giải quyết vấn đề hai trăm vạn tư tiền vốn, gánh nặng của Tô Nham nhẹ đi rất nhiều.
Bên Thư Kế Nghiệp cho tin tức xác thật, chờ xác định dịch SARS hoàn toàn qua đi, đoàn của hắn sẽ vào về nước, khi đó đã là mùa đông giá rét cuối năm.
Đến tháng 11, thời tiết nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.
Phòng học gần bảy mươi người, vì tránh gió lạnh từ sáng đến tối đều đóng chặt cửa sổ. Người bên ngoài đột nhiên đi vào, mùi vị kia không phải nổi thống khổ bình thường.
Người bị cảm tăng lên theo bội số, khi đi học, phòng học yên lặng trừ tiếng giáo viên giảng bài, còn có tiếng ho khan không dứt, tiếng lau mũi sụt sịt.
Tô Nham đặc biệt mẫn cảm với mấy tạp âm này, nhưng cũng không thể bắt người khác không ho khan, không lau nước mũi, y chỉ có thể nhịn. Trước kia tan học không thích ra ngoài chơi, hiện tại sau giờ học liền chạy ra ngoài, càng thích hóng mát. Y cũng không đi xa, chỉ đứng trong hành lang, ghé vào bên cạnh lan can nhìn quanh phong cảnh dưới lầu.
“Cậu mỗi ngày đến đây nhìn cái gì?” Lương Khuê không chỉ một lần hỏi y.
Tô Nham ăn ngay nói thẳng:“Hít thở không khí.”
“Ai tin, bên ngoài lạnh như vậy, đám người kia cũng không cam tâm tình nguyện đi ra, cậu lại mỗi ngày chạy ra ngoài, có phải là thấy mỹ nữ nào không?” Lương Khuê chém xéo nhìn y, kỳ quái nhắc đến hai chữ mỹ nữ.
Tô Nham buồn cười nói:“Phòng học có mùi lạ, ở lâu quá khó chịu.”
“A, cậu nói vậy thật là, một lớp đàn ông sao có thể không có mùi, hơn nữa hiện tại trời lạnh, trước kia không lôi thôi thì bắt đầu lôi thôi, trước kia lôi thôi lại càng lôi thôi. Cả Việt Việt cũng lôi thôi, ai, thằng nhỏ này thực lười, sáng sớm mỗi ngày gọi nó rời giường còn khó hơn lên trời, bắt nó thay quần áo giặt quần áo nó không chịu động. Dịch SARS còn chưa qua, như vậy cũng không hay. Mỗi ngày nó mặc như cái bánh chưng mà vẫn bị cảm, uống thuốc không thấy khá.”
Tô Nham nhíu mày, Tần Việt cảm nửa tháng không thấy khá, đại quân ho khan trong phòng thì tiếng cậu là lớn nhất.
Ngày hôm sau tầng dưới chót bình giữ ấm của Tô Nham nhiều thêm một phần canh tuyết lê đường phèn. Sáng sớm mang tới đưa đến tay Tần Việt, Tần Việt sững sờ, nhìn Tô Nham mở từng tầng từng tầng, không khỏi hỏi y: “ Đây là gì? Mang cơm cho tớ ăn? Không thể nào, tớ ăn sáng rồi, rất no.” Tần Việt chấn kinh nói, sau đó cười: “ Nếu không thì giúp tớ giữ đến giữa trưa ăn được không? tay nghề dì Từ tốt, tớ cũng thèm ăn, gần đây mỗi ngày bị anh họ ngốc kéo đi ăn món cay Tứ Xuyên, ăn tớ nóng trong người muốn chết, táo bón dữ dội, thật lo có thể bị trĩ không nữa.”
Lương Khuê nghe tiếng nhào qua: “ Tô Nham cậu mang cơm cho Việt Việt? Tớ thì sao hả? Cậu không thể bất công như vậy được!”
Lâm Cường tham gia náo nhiệt, vừa gặm bánh bao thịt bữa sáng vừa chen chân:“Còn tớ nữa”
Tô Nham hất văng đám nhân sĩ dư thừa, cẩn thận bưng canh đường phèn tuyết lê tràn đầy ra, bên trong chỉ có vài miếng tuyết lê, còn lại căn bản là nước canh.
“Sáng sớm dì Từ chưng, dì nói chưng hiệu quả tốt hơn hầm cách thủy, nhưng cậu cảm mạo thời gian quá dài, một hai lần khẳng định không hết bệnh, kiên trì uống nhiều lần mới có tác dụng. Bây giờ còn nóng, cậu uống nhanh, lạnh liền lãng phí.”
Tần Việt trừng lớn hai mắt, sửng sốt nửa ngày mới chằm chằm vào Tô Nham nói:“Cậu cố ý làm cho tớ?”
“Có thể nói như vậy.” Tô Nham thuận tay ăn vụng một viên thịt, má phồng lên cục cục.
Lâm Cường trông bầu vẽ gáo (ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài) liền trộm hai viên, Lương Khuê đập hắn một cái:“Có để cho người ta ăn cơm trưa không hử?”
Lâm Cường vui cười:“ Sợ cái gì, tớ ăn sạch mới tốt, vừa vặn cậu có thể kéo Tô Nham ra ngoài tiệm ăn.”
Tô Nham lập tức đậy kín nắp, không để người nào ăn vụng nữa.
Tần Việt một hơi uống hơn phân nửa nước canh ngọt ngào, thoải mái liếm môi thở dài:“ Uống ngon thật! Trước kia trong nhà, mẹ tớ cũng hầm cách thủy cho tớ. Ha ha, không ngờ hôm nay ở bên ngoài còn có bằng hữu quan tâm tớ như vậy. Tô Nham cậu thật sự là vậy, đúng như anh họ ngốc nói, trong nóng ngoài lạnh a, quá thiện lương, quá săn sóc, quá hiền lành , quá……”
Lương Khuê cắt đứt cậu: “ Anh mày không quan tâm mày? Mỗi sáng kêu mày rời giường! Cả quần lót và bít tất của mày cũng do ông đây giặt đó nha!”
Tần Việt ho nhẹ, nhăn nhó nói: “ Anh đừng lớn tiếng như vậy được không, những người khác nghe được thì còn gì là mặt mũi của em nữa.”
Tô Nham đặt bình giữ ấm lại vị trí ban đầu, khoát khoát tay nói:“Nhớ uống xong rửa sạch sẽ trả lại cho tớ.”
“Tuân mệnh!”
Liên tiếp hai ngày Tần Việt đều hưởng thụ canh đường phèn tuyết lê Tô Nham mang đến, uống xong thật là khỏe lên rất nhiều. Đại quân ho khan khác thấy hữu hiệu như vậy, đều noi theo.
“Tô Nham, nếu tớ bị ho, cậu có cho canh tớ uống không?” Lương Khuê lúc Tần Việt vui thích uống canh chua chát hỏi.
Tô Nham phán một câu:“Cậu thân cường thể kiện không dễ sinh bệnh, sinh bệnh thì một hai ngày hết, chuyện bé xé to.” Rồi đuổi Lương Khuê đi. Lương Khuê trong lòng thật lạnh lẽo thật lạnh lẽo, Tần Việt thấy tình thế không ổn, vội vàng tặng kèm một câu an ủi: “ Anh họ đừng như vậy, anh nói coi em và Tô Nham mới quen bao lâu? Cậu ấy quan tâm em như vậy, còn không phải do nể mặt anh sao, đúng không?”
Lương Khuê cẩn thận suy nghĩ cảm thấy quá đúng, dù nói thế nào, quan hệ giữa Tô Nham và hắn, chắc như bắp là thân mật hơn Tần Việt nhiều rồi!
“Cậu ấy chỉ nói thế thôi, nếu anh bị bệnh, cậu ấy nhất định quan tâm anh. Không phải anh hiểu rõ cậu ấy nhất sao? Trong nóng ngoài lạnh. Anh xem mấy người bạn bên cạnh cậu ấy, cậu ấy đối với ai mà không quan tâm?”
“Anh.” Lương Khuê nói tiếp.
Nước canh vừa vào miệng, Tần Việt lập tức phun ra, cậu hận rèn sắt không thành thép nói: “ Anh không biết gì hết nha. Nhớ ngày 1 tháng 10 khi anh bị bệnh không, chúng em đều ra ngoài chơi, chỉ cậu ấy ở nhà chiếu cố anh. Tuy lúc ấy cậu ấy bảo muốn nghỉ ngơi trong nhà, nhưng kỳ thật chính là cố ý chăm sóc anh. Ngày đó giữa trưa anh ngủ mê man, cũng là cậu ấy thúc anh dậy uống thuốc . bằng không anh còn trông cậy vào thằng em họ này à? Em cũng lười coi anh chết sống ra sao.” Tần Việt móc móc lỗ mũi, khăn tay chùi chùi, tiện tay ném đi, động tác có thể gọi là lưu loát.
Lương Khuê thấy tởm lui hai bước, nhưng tâm tình hắn tốt. Lúc này không nghĩ quở trách Tần Việt, cẩn thận nhớ lại ngày đó sinh bệnh, thật đúng như Tần Việt nói. Hắn càng nghĩ càng thoả mãn, trên mặt kìm lòng không được hiện lên nụ cười. Tần Việt nhìn thấy rõ ràng, vốn định mở miệng khinh bỉ khinh bỉ cái thứ ngốc nghếch này, nhưng thấy sắc mặt Lương Khuê đột nhiên biến đổi, nụ cười đột nhiên biến mất, thay đổi biểu lộ tái nhợt tối tăm, Tần Việt buồn bực:“Anh còn luẩn quẩn trong lòng điều gì?”
Lương Khuê lắc đầu, không yên lòng bỏ đi.
Nghĩ đến ngày đó thì nghĩ đến giấc mộng hôm ấy. Mấy ngày này thật vất vả mới quên được, hiện tại lại nổi lên trong lòng, không chỉ là mộng mà còn có cảm giác khắc cốt ghi tâm kia.
Hắn trở về chỗ ngồi, hỏi thẳng Tô Nham: “ Bùa bình an của cậu đâu rồi? Có thiếp thân[1] mang theo không? Cho tớ xem một chút.”
[1] Thiếp thân: sát người, dán vào người
Tô Nham đang làm bài tập hơi ngừng lại, nhíu mày nói:“Cậu làm sao vậy? Bùa bình an tớ có mang theo, rất thiếp thân, không tiện cho cậu xem.”
Lương Khuê lập tức nhào qua:“Muốn coi! Cậu nhét trong quần lót tớ cũng muốn coi!”
Tô Nham vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đẩy ngã vào tường, lập tức nhất cà đầu lưỡng cá đại[2], móc hồng tuyến trên cổ ra, túm bùa bình an ra:“Tớ đeo.”
[2] Nhất cà đầu lưỡng cá đại: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
Lương Khuê thở phào, thả Tô Nham, một mình ngồi ngây ra.
“……” Tô Nham thấy bộ dáng này của hắn đã đoán ra cái gì, y không nghĩ ra lí do thoái thác tốt, đành câm miệng.
Lương Khuê vì giấc mộng kia hoang mang bất an, Tô Nham không cách nào biết được tình huống cùng cảm thụ của hắn trong mộng, nhưng có thể thấy nó ảnh hưởng rất lớn đến Lương Khuê.
Tô Nham lại càng không rõ, vì sao Lương Khuê lại mơ giấc mộng như thế, rõ ràng là kiếp trước của y…… y bây giờ cũng chưa từng mơ thấy, Lương Khuê cư nhiên lại thấy.
Chẳng lẽ, đây cũng là duyên phận?
Việc này bị ép đặt vào lòng Lương Khuê, muốn xóa đi cũng không được. Mặc kệ hắn vui vẻ cỡ nào vô ưu vô lự cỡ nào, nhưng cảnh tượng trong giấc mộng này luôn thình lình tái hiện. Có đôi khi đang chuyên tâm giải bài kiểm tra, trong đầu chẳng biết tại sao nhớ tới giấc mộng, hoàn toàn không cách nào phòng bị.
Tô Nham học được cách nhìn sắc mặt hắn, chỉ cần Lương Khuê đột nhiên không vui, tuyệt đối chính là nhớ tới chuyện này. Tô Nham cũng không hỏi nhiều, Lương Khuê cũng chẳng nói.
Tiến vào tháng mười hai, nhà nước tuyên bố thời kì dịch SARS triệt để qua đi, quốc tế cũng bỏ lệnh cấm, dần dần khôi phục sự náo nhiệt ngày xưa.
Đoàn của Thư Kế Nghiệp bình yên định cư tại thành phố A, một mình Tô Nham đi thành phố A gặp mặt hắn, hai người ký hợp đồng. Cùng làm ăn trên lộ tuyến với Thư Kế Nghiệp, Tô Nham cân nhắc sinh ý chợ bán rau có phải nên đình chỉ không. Hàng rau hợp đồng kỳ hạn một năm sắp đến, vừa vặn có thể ngưng hẳn. Cửa hàng hoa quả lại kí hợp đồng ba năm, lúc này ngưng hẳn, trừ phi cho thuê lại. Hơn nữa những sinh ý kia không quan trọng với y, dì Từ lại thất nghiệp.
Mùa đông lạnh giá tháng mười hai, đối với học sinh cấp 3 mỗi ngày phải dậy vào sáng sớm là vô cùng tra tấn.
Rất nhiều người trong lớp học đều bị nứt da, Lương Khuê và Tần Việt chính là hai người trong số đó, hơn nữa rất nghiêm trọng.
Lương Khuê đang nhìn bàn tay xấu xí như cây cải củ của mình mà há hốc, hắn không thể tin nói:“Thật kỳ quặc, tớ ở phương bắc mấy chục năm không có bị cái thứ này, hơn nữa lớp mười năm trước tớ cũng không có nẻ tay, vì sao năm nay nẻ thành như vậy?” Hắn vừa nói vừa thống khổ bôi thuốc, còn đặc biệt muốn gãi gãi, nhưng nhìn mu bàn tay nứt nẻ trước mắt, không biết làm sao.
Tô Nham thoáng cái đã nhìn ra mấu chốt:“Cậu có phải dùng nước nóng giặt quần áo không?”
“Ừ, khi tắm giặt luôn, nhưng quần áo trong, ngoài đều ném vào máy giặt. Đều do tên khốn Việt Việt kia, nó lười động tay, đồ bẩn đều ném cho tớ.”
“Một hồi nóng một hồi lạnh dễ bị nẻ tay nhất, đừng lo, thời tiết chuyển ấm sẽ không việc gì, bôi thuốc không có tác dụng, sức sống của thứ này rất mạnh.”
Lương Khuê dở khóc dở cười, hai tay vừa sưng lại cứng ngắc, chơi bóng rổ đã thành tra tấn.
“Nẻ da tốt nhất mùa hè dùng hoa chi ma trị tận gốc, bằng không sau này hàng năm đều tái phát.”
“Cậu đừng làm tớ sợ.” Lương Khuê trừng mắt.
“Mười đầu ngón tay của Tần Việt đều nát hết, cậu ấy cũng không rên một tiếng, cậu cũng đừng so đo.”
“Nó đương nhiên không dám rên, mỗi ngày nó chui vào chăn, thuần túy là lười đi ra!”
Tô Nham hỏi một đằng trả lời một nẻo:“Lễ Giáng Sinh sắp đến .”
“Hả? đúng, ngày mai là đêm giáng sinh, không thì mấy người chúng ta sau lớp buổi tối ngày mai đi ra ngoài ăn một bữa?”
Tô Nham nhìn gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, hồi lâu nói:“Hỏi ý Tần Việt một chút.”
Bên Tần Việt còn đang do dự, không biết đang mâu thuẫn cái gì.
Lương Khuê thấy cậu một mực ngắm điện thoại, vì vậy cười nói:“Có phải là bạn gái của em muốn tới?”
“…… Không phải.” Tần Việt vội lắc đầu:“Không có bạn gái, không có, đêm giáng sinh đi ra ngoài tụ hội.”
Ngày hôm sau, không khí cả trường đều biến đổi, mập mờ lại xao động, hương vị nói không nên lời.
Tô Nham cùng Lương Khuê hai đại soái ca không chút ngoại lệ thu được một ít chocolate mập mờ, nhưng chocolate so ra kém hấp dẫn hơn liên hoan.
Lớp buổi tối chấm dứt, Lương Khuê mang theo hai người thẳng tiến quán bar, sống phóng túng điên cuồng một đêm, sáng sớm năm giờ mới cùng trở lại nhà Tô Nham.
Thể chất Tần Việt không tốt, bên ngoài lại lạnh, lúc này một câu cũng không muốn nói, cương đầu cương não theo sát chết lặng mà đi. Lương Khuê giơ điện thoại chiếu sáng trên bậc thang, lúc đi đến cửa nhà Tô Nham, trước cửa cư nhiên có một bóng đen ngồi xổm. Lương Khuê giật mình, trầm giọng nói:“Ai?”
Bóng đen kia vốn cúi đầu, nghe tiếng chậm rãi đứng lên. trầm mặc hồi lâu, hắn mới lên tiếng:“Việt Việt?”
Tần Việt chóng mặt giống như sét đánh, phút chốc thanh tỉnh,“Sao anh lại tới đây?”
Thanh âm kia khàn khàn lại phẫn nộ:“Anh nhắn cho em nói muốn tới, em cố ý trốn tránh anh có phải không?”
“ Quan Văn ” _ Lương Khuê giật mình không thôi, không nhờ lại là người quen. Quan Văn là hàng xóm của Tần Việt, đàn anh hồi cấp 2 của hắn.
“Là tôi, tôi tới tìm Việt Việt.”
“Nha…… Việt Việt em thật là, bạn muốn tới sao lại để người ta chờ uổng công thế, giờ khí trời có thể đông chết người đó.” Lương Khuê nhanh chóng mở cửa để đoàn người đi vào, dưới ánh đèn sáng ngời, bộ dáng Quan Văn rất chật vật, chủ yếu là tiều tụy. Hiển nhiên là lạnh cũng không nhẹ, môi cũng trắng bệch.
“Anh đi tắm nước nóng trước chứ?”
Quan Văn động động môi, lặng thinh vào phòng tắm.
Chờ tiệc rượu giữa trưa tàn, Tô Nham mới tìm được Trương Vĩ, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Trương Vĩ vội vàng kéo y vào một cái phòng, nới lỏng cà vặt vướng víu, mệt mỏi dựa vào ghế nói:“Đừng vội đi, nói cho cậu một chính sự, hôm nay tôi thực bề bộn, tôi nói ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề nhé. Cậu cho một cái giá, muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng đem độc quyền mua rau dưa hoa quả bán cho tôi, tôi không phải muốn nuốt mất quyền của cậu, chỉ hi vọng trong phạm vi thành phố C, cậu đừng đem rau dưa hoa quả bán cho kẻ thứ ba, quầy nhỏ và cửa hàng hoa quả trong chợ rau không thể mở rộng.”
Tô Nham nghe vậy nghiêm túc, cẩn thận phân tích mỗi chữ mỗi câu của Trương Vĩ.
“Tôi nghĩ cậu cũng hiểu, hơn nữa tôi cũng đã nhìn ra, cậu luôn cẩn thận né tránh không để người ta chú ý. Rau dưa hiện tại cậu bán có phẩm chất chất lượng khác nhau rất lớn với rau dưa ban đầu có phải không? Cậu làm như vậy là đúng, nhưng chỉ chút rau dưa ăn ngon thôi cũng sẽ dẫn đến người cùng nghề ghen ghét. Hiện tại tôi cũng không dối gạt cậu, nói đến cùng thì cậu vẫn còn trẻ, suy nghĩ không đủ chu toàn, năm trước tất cả phiền toái lớn nhỏ tôi giúp cậu giải quyết tối thiểu là hai mươi.” Trương Vĩ diễn tả bằng vài chữ, Tô Nham bừng tỉnh đại ngộ:“Hèn chi tôi nói sao lại yên tĩnh như vậy…… Tôi luôn chuẩn bị rất nhiều, không có ôm tâm lý may mắn, mặc kệ tôi bán thế nào đều làm cho người ta chú ý, nhưng tôi cũng muốn kiếm tiền, chỉ có thể kiên trì kiên trì. Trước kia từng suy đoán có người sau lưng giúp tôi không, nhưng vẫn không nghĩ ra được. Ha ha, tôi không có thiên phú buôn bán, làm anh chê cười.”
Trương Vĩ mỉm cười:“Cái gì thiên phú không thiên phú, ngã thảm ngã nhiều thì sẽ hiểu! Cậu đừng thấy tôi có chút thành tựu nở mày nở mặt, tôi là người không chịu thua kém, lại bướng bỉnh. Không thích theo an bài của cha mẹ tiếp nhận sản nghiệp của họ cho nên sớm vào thương trường, vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Tôi đã làm xây dựng, đã làm mỏ than, đã làm thợ may, đã làm IT, những ngành này nghe rất hấp dẫn nhưng tôi thì ngã thảm. Cha tôi sau lưng phát sầu tôi không có thiên phú buôn bán, tương lai gia nghiệp làm sao bây giờ. Về sau tôi ngừng lại thật lâu, làm rất nhiều công tác chuẩn bị mới quyết định làm ăn uống. Nhờ hồng phúc của cậu, khai trương một năm, hiệu quả cũng không tệ lắm, cho dù đoạn thời kì dịch SARS thê thảm tôi cũng không ngã đau lắm.”
“Chúc mừng, đó là bản lãnh của anh.”
Trương Vĩ lắc đầu, móc điếu thuốc ra ngậm, hàm hồ nói:“Rất nhiều người nói đi nhà hàng lớn ăn rất lãng phí, đồ ăn đầu bếp bên trong làm còn không bằng tiệm ăn nhỏ cũ kĩ bên ngoài. Lời này ở chỗ của tôi thì không đúng, giành được rất nhiều khách hàng quen, người ta tới vì món ngon, dân dĩ thực vi thiên, hiện giờ cũng không thiếu người muốn ăn. Tôi lập tức sẽ khởi công xây dựng thêm, đề cao cấp bậc quán ăn, cho nên tôi muốn mua đứt cậu. Có gì yêu cầu cậu có thể nói ra cùng nhau ghi vào hợp đồng, để có thể tiếp nhận lẫn nhau.”
Nếu trước kia, Tô Nham chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng hiện tại y thiếu Trương Vĩ một nhân tình, hơn nữa hai trăm vạn y tâm tâm niệm niệm có thể gom đủ.
Nếu là đời trước, y khẳng định không dám đồng ý, sợ bị người ta lừa gạt. Nhưng hiện tại y lại nghĩ thoáng, cho dù nghèo thành tên ăn mày cũng tốt hơn tuyệt vọng trong lòng.
“Tôi đáp ứng anh, nhưng tôi chỉ có thể ký trước hai năm.”
Trương Vĩ cho rằng y ôm tâm lý thăm dò, không chút do dự đáp ứng y:“Hai năm thì hai năm, thành giao.”
Hai năm sau, y sẽ rời khỏi thành phố C, những sinh ý kia tuyệt đối không có cách nào làm nữa.
Giải quyết vấn đề hai trăm vạn tư tiền vốn, gánh nặng của Tô Nham nhẹ đi rất nhiều.
Bên Thư Kế Nghiệp cho tin tức xác thật, chờ xác định dịch SARS hoàn toàn qua đi, đoàn của hắn sẽ vào về nước, khi đó đã là mùa đông giá rét cuối năm.
Đến tháng 11, thời tiết nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.
Phòng học gần bảy mươi người, vì tránh gió lạnh từ sáng đến tối đều đóng chặt cửa sổ. Người bên ngoài đột nhiên đi vào, mùi vị kia không phải nổi thống khổ bình thường.
Người bị cảm tăng lên theo bội số, khi đi học, phòng học yên lặng trừ tiếng giáo viên giảng bài, còn có tiếng ho khan không dứt, tiếng lau mũi sụt sịt.
Tô Nham đặc biệt mẫn cảm với mấy tạp âm này, nhưng cũng không thể bắt người khác không ho khan, không lau nước mũi, y chỉ có thể nhịn. Trước kia tan học không thích ra ngoài chơi, hiện tại sau giờ học liền chạy ra ngoài, càng thích hóng mát. Y cũng không đi xa, chỉ đứng trong hành lang, ghé vào bên cạnh lan can nhìn quanh phong cảnh dưới lầu.
“Cậu mỗi ngày đến đây nhìn cái gì?” Lương Khuê không chỉ một lần hỏi y.
Tô Nham ăn ngay nói thẳng:“Hít thở không khí.”
“Ai tin, bên ngoài lạnh như vậy, đám người kia cũng không cam tâm tình nguyện đi ra, cậu lại mỗi ngày chạy ra ngoài, có phải là thấy mỹ nữ nào không?” Lương Khuê chém xéo nhìn y, kỳ quái nhắc đến hai chữ mỹ nữ.
Tô Nham buồn cười nói:“Phòng học có mùi lạ, ở lâu quá khó chịu.”
“A, cậu nói vậy thật là, một lớp đàn ông sao có thể không có mùi, hơn nữa hiện tại trời lạnh, trước kia không lôi thôi thì bắt đầu lôi thôi, trước kia lôi thôi lại càng lôi thôi. Cả Việt Việt cũng lôi thôi, ai, thằng nhỏ này thực lười, sáng sớm mỗi ngày gọi nó rời giường còn khó hơn lên trời, bắt nó thay quần áo giặt quần áo nó không chịu động. Dịch SARS còn chưa qua, như vậy cũng không hay. Mỗi ngày nó mặc như cái bánh chưng mà vẫn bị cảm, uống thuốc không thấy khá.”
Tô Nham nhíu mày, Tần Việt cảm nửa tháng không thấy khá, đại quân ho khan trong phòng thì tiếng cậu là lớn nhất.
Ngày hôm sau tầng dưới chót bình giữ ấm của Tô Nham nhiều thêm một phần canh tuyết lê đường phèn. Sáng sớm mang tới đưa đến tay Tần Việt, Tần Việt sững sờ, nhìn Tô Nham mở từng tầng từng tầng, không khỏi hỏi y: “ Đây là gì? Mang cơm cho tớ ăn? Không thể nào, tớ ăn sáng rồi, rất no.” Tần Việt chấn kinh nói, sau đó cười: “ Nếu không thì giúp tớ giữ đến giữa trưa ăn được không? tay nghề dì Từ tốt, tớ cũng thèm ăn, gần đây mỗi ngày bị anh họ ngốc kéo đi ăn món cay Tứ Xuyên, ăn tớ nóng trong người muốn chết, táo bón dữ dội, thật lo có thể bị trĩ không nữa.”
Lương Khuê nghe tiếng nhào qua: “ Tô Nham cậu mang cơm cho Việt Việt? Tớ thì sao hả? Cậu không thể bất công như vậy được!”
Lâm Cường tham gia náo nhiệt, vừa gặm bánh bao thịt bữa sáng vừa chen chân:“Còn tớ nữa”
Tô Nham hất văng đám nhân sĩ dư thừa, cẩn thận bưng canh đường phèn tuyết lê tràn đầy ra, bên trong chỉ có vài miếng tuyết lê, còn lại căn bản là nước canh.
“Sáng sớm dì Từ chưng, dì nói chưng hiệu quả tốt hơn hầm cách thủy, nhưng cậu cảm mạo thời gian quá dài, một hai lần khẳng định không hết bệnh, kiên trì uống nhiều lần mới có tác dụng. Bây giờ còn nóng, cậu uống nhanh, lạnh liền lãng phí.”
Tần Việt trừng lớn hai mắt, sửng sốt nửa ngày mới chằm chằm vào Tô Nham nói:“Cậu cố ý làm cho tớ?”
“Có thể nói như vậy.” Tô Nham thuận tay ăn vụng một viên thịt, má phồng lên cục cục.
Lâm Cường trông bầu vẽ gáo (ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài) liền trộm hai viên, Lương Khuê đập hắn một cái:“Có để cho người ta ăn cơm trưa không hử?”
Lâm Cường vui cười:“ Sợ cái gì, tớ ăn sạch mới tốt, vừa vặn cậu có thể kéo Tô Nham ra ngoài tiệm ăn.”
Tô Nham lập tức đậy kín nắp, không để người nào ăn vụng nữa.
Tần Việt một hơi uống hơn phân nửa nước canh ngọt ngào, thoải mái liếm môi thở dài:“ Uống ngon thật! Trước kia trong nhà, mẹ tớ cũng hầm cách thủy cho tớ. Ha ha, không ngờ hôm nay ở bên ngoài còn có bằng hữu quan tâm tớ như vậy. Tô Nham cậu thật sự là vậy, đúng như anh họ ngốc nói, trong nóng ngoài lạnh a, quá thiện lương, quá săn sóc, quá hiền lành , quá……”
Lương Khuê cắt đứt cậu: “ Anh mày không quan tâm mày? Mỗi sáng kêu mày rời giường! Cả quần lót và bít tất của mày cũng do ông đây giặt đó nha!”
Tần Việt ho nhẹ, nhăn nhó nói: “ Anh đừng lớn tiếng như vậy được không, những người khác nghe được thì còn gì là mặt mũi của em nữa.”
Tô Nham đặt bình giữ ấm lại vị trí ban đầu, khoát khoát tay nói:“Nhớ uống xong rửa sạch sẽ trả lại cho tớ.”
“Tuân mệnh!”
Liên tiếp hai ngày Tần Việt đều hưởng thụ canh đường phèn tuyết lê Tô Nham mang đến, uống xong thật là khỏe lên rất nhiều. Đại quân ho khan khác thấy hữu hiệu như vậy, đều noi theo.
“Tô Nham, nếu tớ bị ho, cậu có cho canh tớ uống không?” Lương Khuê lúc Tần Việt vui thích uống canh chua chát hỏi.
Tô Nham phán một câu:“Cậu thân cường thể kiện không dễ sinh bệnh, sinh bệnh thì một hai ngày hết, chuyện bé xé to.” Rồi đuổi Lương Khuê đi. Lương Khuê trong lòng thật lạnh lẽo thật lạnh lẽo, Tần Việt thấy tình thế không ổn, vội vàng tặng kèm một câu an ủi: “ Anh họ đừng như vậy, anh nói coi em và Tô Nham mới quen bao lâu? Cậu ấy quan tâm em như vậy, còn không phải do nể mặt anh sao, đúng không?”
Lương Khuê cẩn thận suy nghĩ cảm thấy quá đúng, dù nói thế nào, quan hệ giữa Tô Nham và hắn, chắc như bắp là thân mật hơn Tần Việt nhiều rồi!
“Cậu ấy chỉ nói thế thôi, nếu anh bị bệnh, cậu ấy nhất định quan tâm anh. Không phải anh hiểu rõ cậu ấy nhất sao? Trong nóng ngoài lạnh. Anh xem mấy người bạn bên cạnh cậu ấy, cậu ấy đối với ai mà không quan tâm?”
“Anh.” Lương Khuê nói tiếp.
Nước canh vừa vào miệng, Tần Việt lập tức phun ra, cậu hận rèn sắt không thành thép nói: “ Anh không biết gì hết nha. Nhớ ngày 1 tháng 10 khi anh bị bệnh không, chúng em đều ra ngoài chơi, chỉ cậu ấy ở nhà chiếu cố anh. Tuy lúc ấy cậu ấy bảo muốn nghỉ ngơi trong nhà, nhưng kỳ thật chính là cố ý chăm sóc anh. Ngày đó giữa trưa anh ngủ mê man, cũng là cậu ấy thúc anh dậy uống thuốc . bằng không anh còn trông cậy vào thằng em họ này à? Em cũng lười coi anh chết sống ra sao.” Tần Việt móc móc lỗ mũi, khăn tay chùi chùi, tiện tay ném đi, động tác có thể gọi là lưu loát.
Lương Khuê thấy tởm lui hai bước, nhưng tâm tình hắn tốt. Lúc này không nghĩ quở trách Tần Việt, cẩn thận nhớ lại ngày đó sinh bệnh, thật đúng như Tần Việt nói. Hắn càng nghĩ càng thoả mãn, trên mặt kìm lòng không được hiện lên nụ cười. Tần Việt nhìn thấy rõ ràng, vốn định mở miệng khinh bỉ khinh bỉ cái thứ ngốc nghếch này, nhưng thấy sắc mặt Lương Khuê đột nhiên biến đổi, nụ cười đột nhiên biến mất, thay đổi biểu lộ tái nhợt tối tăm, Tần Việt buồn bực:“Anh còn luẩn quẩn trong lòng điều gì?”
Lương Khuê lắc đầu, không yên lòng bỏ đi.
Nghĩ đến ngày đó thì nghĩ đến giấc mộng hôm ấy. Mấy ngày này thật vất vả mới quên được, hiện tại lại nổi lên trong lòng, không chỉ là mộng mà còn có cảm giác khắc cốt ghi tâm kia.
Hắn trở về chỗ ngồi, hỏi thẳng Tô Nham: “ Bùa bình an của cậu đâu rồi? Có thiếp thân[1] mang theo không? Cho tớ xem một chút.”
[1] Thiếp thân: sát người, dán vào người
Tô Nham đang làm bài tập hơi ngừng lại, nhíu mày nói:“Cậu làm sao vậy? Bùa bình an tớ có mang theo, rất thiếp thân, không tiện cho cậu xem.”
Lương Khuê lập tức nhào qua:“Muốn coi! Cậu nhét trong quần lót tớ cũng muốn coi!”
Tô Nham vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đẩy ngã vào tường, lập tức nhất cà đầu lưỡng cá đại[2], móc hồng tuyến trên cổ ra, túm bùa bình an ra:“Tớ đeo.”
[2] Nhất cà đầu lưỡng cá đại: bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
Lương Khuê thở phào, thả Tô Nham, một mình ngồi ngây ra.
“……” Tô Nham thấy bộ dáng này của hắn đã đoán ra cái gì, y không nghĩ ra lí do thoái thác tốt, đành câm miệng.
Lương Khuê vì giấc mộng kia hoang mang bất an, Tô Nham không cách nào biết được tình huống cùng cảm thụ của hắn trong mộng, nhưng có thể thấy nó ảnh hưởng rất lớn đến Lương Khuê.
Tô Nham lại càng không rõ, vì sao Lương Khuê lại mơ giấc mộng như thế, rõ ràng là kiếp trước của y…… y bây giờ cũng chưa từng mơ thấy, Lương Khuê cư nhiên lại thấy.
Chẳng lẽ, đây cũng là duyên phận?
Việc này bị ép đặt vào lòng Lương Khuê, muốn xóa đi cũng không được. Mặc kệ hắn vui vẻ cỡ nào vô ưu vô lự cỡ nào, nhưng cảnh tượng trong giấc mộng này luôn thình lình tái hiện. Có đôi khi đang chuyên tâm giải bài kiểm tra, trong đầu chẳng biết tại sao nhớ tới giấc mộng, hoàn toàn không cách nào phòng bị.
Tô Nham học được cách nhìn sắc mặt hắn, chỉ cần Lương Khuê đột nhiên không vui, tuyệt đối chính là nhớ tới chuyện này. Tô Nham cũng không hỏi nhiều, Lương Khuê cũng chẳng nói.
Tiến vào tháng mười hai, nhà nước tuyên bố thời kì dịch SARS triệt để qua đi, quốc tế cũng bỏ lệnh cấm, dần dần khôi phục sự náo nhiệt ngày xưa.
Đoàn của Thư Kế Nghiệp bình yên định cư tại thành phố A, một mình Tô Nham đi thành phố A gặp mặt hắn, hai người ký hợp đồng. Cùng làm ăn trên lộ tuyến với Thư Kế Nghiệp, Tô Nham cân nhắc sinh ý chợ bán rau có phải nên đình chỉ không. Hàng rau hợp đồng kỳ hạn một năm sắp đến, vừa vặn có thể ngưng hẳn. Cửa hàng hoa quả lại kí hợp đồng ba năm, lúc này ngưng hẳn, trừ phi cho thuê lại. Hơn nữa những sinh ý kia không quan trọng với y, dì Từ lại thất nghiệp.
Mùa đông lạnh giá tháng mười hai, đối với học sinh cấp 3 mỗi ngày phải dậy vào sáng sớm là vô cùng tra tấn.
Rất nhiều người trong lớp học đều bị nứt da, Lương Khuê và Tần Việt chính là hai người trong số đó, hơn nữa rất nghiêm trọng.
Lương Khuê đang nhìn bàn tay xấu xí như cây cải củ của mình mà há hốc, hắn không thể tin nói:“Thật kỳ quặc, tớ ở phương bắc mấy chục năm không có bị cái thứ này, hơn nữa lớp mười năm trước tớ cũng không có nẻ tay, vì sao năm nay nẻ thành như vậy?” Hắn vừa nói vừa thống khổ bôi thuốc, còn đặc biệt muốn gãi gãi, nhưng nhìn mu bàn tay nứt nẻ trước mắt, không biết làm sao.
Tô Nham thoáng cái đã nhìn ra mấu chốt:“Cậu có phải dùng nước nóng giặt quần áo không?”
“Ừ, khi tắm giặt luôn, nhưng quần áo trong, ngoài đều ném vào máy giặt. Đều do tên khốn Việt Việt kia, nó lười động tay, đồ bẩn đều ném cho tớ.”
“Một hồi nóng một hồi lạnh dễ bị nẻ tay nhất, đừng lo, thời tiết chuyển ấm sẽ không việc gì, bôi thuốc không có tác dụng, sức sống của thứ này rất mạnh.”
Lương Khuê dở khóc dở cười, hai tay vừa sưng lại cứng ngắc, chơi bóng rổ đã thành tra tấn.
“Nẻ da tốt nhất mùa hè dùng hoa chi ma trị tận gốc, bằng không sau này hàng năm đều tái phát.”
“Cậu đừng làm tớ sợ.” Lương Khuê trừng mắt.
“Mười đầu ngón tay của Tần Việt đều nát hết, cậu ấy cũng không rên một tiếng, cậu cũng đừng so đo.”
“Nó đương nhiên không dám rên, mỗi ngày nó chui vào chăn, thuần túy là lười đi ra!”
Tô Nham hỏi một đằng trả lời một nẻo:“Lễ Giáng Sinh sắp đến .”
“Hả? đúng, ngày mai là đêm giáng sinh, không thì mấy người chúng ta sau lớp buổi tối ngày mai đi ra ngoài ăn một bữa?”
Tô Nham nhìn gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, hồi lâu nói:“Hỏi ý Tần Việt một chút.”
Bên Tần Việt còn đang do dự, không biết đang mâu thuẫn cái gì.
Lương Khuê thấy cậu một mực ngắm điện thoại, vì vậy cười nói:“Có phải là bạn gái của em muốn tới?”
“…… Không phải.” Tần Việt vội lắc đầu:“Không có bạn gái, không có, đêm giáng sinh đi ra ngoài tụ hội.”
Ngày hôm sau, không khí cả trường đều biến đổi, mập mờ lại xao động, hương vị nói không nên lời.
Tô Nham cùng Lương Khuê hai đại soái ca không chút ngoại lệ thu được một ít chocolate mập mờ, nhưng chocolate so ra kém hấp dẫn hơn liên hoan.
Lớp buổi tối chấm dứt, Lương Khuê mang theo hai người thẳng tiến quán bar, sống phóng túng điên cuồng một đêm, sáng sớm năm giờ mới cùng trở lại nhà Tô Nham.
Thể chất Tần Việt không tốt, bên ngoài lại lạnh, lúc này một câu cũng không muốn nói, cương đầu cương não theo sát chết lặng mà đi. Lương Khuê giơ điện thoại chiếu sáng trên bậc thang, lúc đi đến cửa nhà Tô Nham, trước cửa cư nhiên có một bóng đen ngồi xổm. Lương Khuê giật mình, trầm giọng nói:“Ai?”
Bóng đen kia vốn cúi đầu, nghe tiếng chậm rãi đứng lên. trầm mặc hồi lâu, hắn mới lên tiếng:“Việt Việt?”
Tần Việt chóng mặt giống như sét đánh, phút chốc thanh tỉnh,“Sao anh lại tới đây?”
Thanh âm kia khàn khàn lại phẫn nộ:“Anh nhắn cho em nói muốn tới, em cố ý trốn tránh anh có phải không?”
“ Quan Văn ” _ Lương Khuê giật mình không thôi, không nhờ lại là người quen. Quan Văn là hàng xóm của Tần Việt, đàn anh hồi cấp 2 của hắn.
“Là tôi, tôi tới tìm Việt Việt.”
“Nha…… Việt Việt em thật là, bạn muốn tới sao lại để người ta chờ uổng công thế, giờ khí trời có thể đông chết người đó.” Lương Khuê nhanh chóng mở cửa để đoàn người đi vào, dưới ánh đèn sáng ngời, bộ dáng Quan Văn rất chật vật, chủ yếu là tiều tụy. Hiển nhiên là lạnh cũng không nhẹ, môi cũng trắng bệch.
“Anh đi tắm nước nóng trước chứ?”
Quan Văn động động môi, lặng thinh vào phòng tắm.
/87
|