CHƯƠNG 49. VĨ ĐẠI
Sau khi Cố Đại Dũng rời đi, mẹ Cố xoa xoa mặt, đứng dậy trở về phòng mình, không nói lời nào với Cố Thanh. Cố Thanh đứng ở sô pha, trong lòng lo lắng hoảng hốt, muốn há miệng nhưng cứ như bị dán keo, không mở miệng được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng mẹ.
Trong phòng khách khôi phục quạnh quẽ tĩnh mịch, tựa như nội tâm Cố Thanh lúc này, cậu thống khổ ngồi xuống, đầu vùi vào giữa hai chân, toàn bộ thân thể cuộn lại 1 chỗ.
Cố Thanh đã từng vô số lần tưởng tượng lúc đêm khuya rằng khi mẹ biết chuyện thì sẽ phản ứng thế nào, sẽ tức giận đuổi cậu ra khỏi nhà, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt; hoặc là mẹ che mặt mà khóc không thành tiếng, nỗ lực khuyên nhủ cậu quay về chính đạo; hoặc dùng cái chết uy hiếp, đau khổ cầu xin cậu chia tay với Tần Lực Dương…
Cố Thanh nghĩ tới rất nhiều rất nhiều loại khả năng, nhưng cậu không ngờ là mình lại bị người ngoài vạch trần sự thật, không cho cậu che giấu chút nào, cậu càng không ngờ mẹ lại im lặng rời đi như vậy. Đâu không phải điều Cố Thanh muốn, cậu tình nguyện bị mẹ lên án mạnh mẽ, bị mẹ đánh, cũng không muốn nhìn mẹ thống khổ xoay người rời đi với bóng lưng thê lương, lương tâm Cố Thanh không thể chịu nổi, tự tay cậu xé nát mộng tưởng con trai mình sẽ cưới vợ, thành gia lập nghiệp, được bồng cháu nội của 1 người mẹ.
Hai mắt mờ hồ, chứa đầy nước mắt lặng lẽ chạy xuống, trong lòng như nặng ngàn cân, hô hấp cũng khó khăn, khó chịu đau xót.
Tiếng điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, duy trì liên tục…
Cố Thanh không có ý muốn nghe, điện thoại cứ vang không ngừng, rất cố chấp, nhiều lần phát ra tiếng trẻ con đáng yêu.
Tần Lực Dương không kiên nhẫn treo điện thoại, không khỏi chạy nhanh hơn, buổi chiều đột nhiên cảm thấy bất an vô cớ, tâm tình lo lắng quanh quẩn trong lòng, bồi hồi không tan, lúc này càng thêm mạnh mẽ, chuyện công ty đã xong.
Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo đã ngủ say, vội vã đi tới căn nhà ở lầu 3, Tống Hy chạy chậm đuổi kịp, cậu bé tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng biết hẳn là đã xảy ra chuyện lớn.
Nhà họ Cố không khóa cửa, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, Tần Lực Dương liếc mắt trông thấy Cố Thanh ngồi xổm dưới sàn nhà, bất an trong nháy mắt đã biến thành thật, hắn đem Tần Gia Bảo ôm vào phòng ngủ của Cố Thanh, đắp chăn xong mới đi tới bên cạnh Cố Thanh, hai tay vươn ra, đem người ôm trọn vào lòng.
Phía sau truyền đến ấm áp quen thuộc, thân thể cứng ngắc của Cố Thanh hơi run rẩy một chút, cậu ngẩng đầu, hai mắt sũng nước đầy bi thương và hổ thẹn.
Tần Lực Dương yêu thương đau xót, hôn lên trán cậu, ôn nhu trấn an: “Không có việc gì đâu, tất cả đều sẽ ổn. Anh luôn ở cạnh em.”
Tống Hy thở phì phò đứng ngoài cửa, thấy Cố Thanh chôn trong lòng Tần Lực Dương liên tục nức nở, chỉ là đứa trẻ mới sáu tuổi nên cậu bé không biết làm sao, thấy Tần Lực Dương ngoắc ý bảo phía sau, mới đóng cửa nhẹ chân bước vào phòng ngủ, thấy Tần Gia Bảo nằm trên giường đang ngủ say, sự hoảng hốt mới vừa rồi cũng bình tĩnh lại. Tống Hy bò lên giường, chui vào chăn, ôm Tần Gia Bảo cùng nhau ngủ.
Tần Lực Dương hướng phòng khách nhìn lướt qua, phát hiện thân thích của Cố Thanh đã rời đi, còn cửa phòng mẹ Cố khóa chặt. Tần Lực Dương ôm Cố Thanh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, một đầu mối đột nhiên xẹt qua tâm trí, mẹ Cố biết quan hệ của hắn và Cố Thanh sao?!
Tần Lực Dương dám chắc như thế, là bởi vì hắn hiểu rất rõ Cố Thanh, Cố Thanh kiên cường lạc quan, cậu sẽ không để mình rơi vào thống khổ và phiền não, cậu tốt bụng ôn nhu, tuyệt sẽ không dễ dàng khóc, thể hiện sự mềm yếu của mình, cậu cũng không muốn vì mình mà khiến người khác phải sầu lo, huống chi là trước mặt người mẹ mà cậu kính trọng nhất.
Cẩn thận nâng cằm Cố Thanh lên, Tần Lực Dương xoa nhẹ đôi môi Cố Thanh đang cắn chặt, hai tay yêu thương lau đi khóe mắt đang đỏ ửng, hứa hẹn nói: “Cố Thanh, tin tưởng anh.”
Cố Thanh nhìn thẳng vào Tần Lực Dương, không nói gì, mắt lại lóe lên, cậu vốn cho rằng khi ngày này tới thì, cậu sẽ không chút dao động, cậu sẽ kiên định chọn sống cùng Tần Lực Dương, cùng nhau đối mặt, cùng nhau chia sẻ, dùng cả đời mình để cảm hóa mẹ, nhưng khi sự thật gần kề, Cố Thanh mới phát hiện cậu không thể bình tĩnh đến vậy, cậu luôn sợ hãi, nếu mẹ thật sự dùng cái chết uy hiếp, cậu nên lựa chọn thế nào.
Tần Lực Dương kéo Cố Thanh vào lòng, thân thể chặt chẽ dán vào nhau, hắn cần sự ấm áp và tình yêu nồng nàn để thể hiện tình cảm chân thành, hắn sẽ không để cậu phải khó xử lựa chọn, Cố Thanh chỉ cần vĩnh viễn ở cạnh hắn, trải qua cuộc sống bình thản hạnh phúc là tốt rồi, tất cả mọi thứ, sẽ do hắn xử lý, hắn sẽ không để giữa bọn họ tồn tại bất cứ cản trở và khúc mắc nào.
Phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến thủy tinh vỡ vụn, Cố Thanh chớp mắt liền ngây người, cậu đột nhiên đẩy mạnh Tần Lực Dương ra, hai tay điên cuồng đập lên cửa gỗ.
“Mẹ, mẹ mở cửa đi… Mẹ, mở cửa có được không… Đừng mà mẹ… xin mẹ… Con xin mẹ mà.”
Dòng lệ nóng hổi không ngừng lướt qua hai gò má trắng nõn, Cố Thanh vừa khóc vừa nói, cậu sẽ hối hận, cậu thực sự sẽ hối hận, cậu không thể để mẹ có chuyện gì, tuyệt đối không thể!
Tần Lực Dương từ phía sau ôm chặt lấy Cố Thanh đang suy sụp, dùng sức kéo cửa không được, hắn lui ra phía sau vài bước, nhắm thẳng vào cánh cửa phía trước, một cước đá văng ra.
Mẹ Cố đưa lưng về phía bọn họ, thân thể nằm trên đất.
Cố Thanh mở to hai mắt, không dám tin mẹ nằm trên sàn nhà không nhúc nhích, cậu như phát điên xông lên phía trước, cùng Tần Lực Dương nhấc mẹ về giường.
Cố Thanh đỏ mắt nắm lấy hai tay mẹ, thân thể không kiềm được run rẩy, nhãn thần đã mê man vô định, trên mặt là tự trách và lo lắng.
Tần Lực Dương cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị gọi 120.
“A Thanh, mẹ không sao.” Mẹ Cố nhíu mi, lộ ra một tia thống khổ, nhưng đã mở mắt, bên trong rất tỉnh táo.
Cố Thanh như ngừng thở, cắn môi, lộ rõ dè dặt.
Tần Lực Dương đi qua, cùng Cố Thanh đang ngồi xuống bên giường.
“Lực Dương? Sao cháu còn ở đây?” Mẹ Cố nhẹ giọng hỏi thăm, bởi vì bị thương ở thắt lưng, giọng nói hơi có chút khó chịu và ngạc nhiên.
Cố Thanh và Tần Lực Dương lại hiểu lầm, Cố Thanh ngây người một bên, cậu đang khó xử, cậu không biết phải giải thích thế nào, cậu không muốn buông tay, những cũng không muốn tiếp tục kích thích mẹ.
“Mẹ, xin lỗi.” Chôn xuống vô vàn lời muốn nói trong lòng, nhưng khi sự thật phơi bày, chỉ còn lại câu này, Cố Thanh cúi đầu, tay phải nắm lấy tay mẹ.
Đau đớn trên lưng dần tan đi, mẹ Cố khép mắt, sắc mặt bình thản, không có kinh ngạc giật mình, cũng không có tức giận.
Hít sâu 1 hơi, Tần Lực Dương ngẩng đầu đối diện mẹ Cố, hắn biết tình cảnh của Cố Thanh, cho nên để hắn nói ra sẽ tốt hơn, hắn không thể chia tay với Cố Thanh, đây là hiện thực không thể thay đổi, hắn đã chuẩn bị tốt việc ngả bài với mẹ Cố, Tần Lực Dương trầm ổn kiên định nói: “Bác gái, không, có lẽ nên sớm gọi bác một tiếng mẹ.”
“Tần Lực Dương!” Cố Thanh lo lắng quay đầu, nắm tay Tần Lực Dương, hoảng hốt kêu lên, đôi mắt khẩn cầu đối phương không nên nói thêm gì nữa.
Tần Lực Dương nhìn sâu vào mắt Cố Thanh, nắm lại tay cậu, cười nói: “Tin tưởng anh, Cố Thanh.”
Cái người này, đúng là có ma lực làm người ta yên tâm, Cố Thanh cảm thấy mình ích kỷ, Tần Lực Dương vì cậu làm tất cả, cậu lại không có dũng khí.
“Lực Dương, con cũng đừng nói nữa,” mẹ Cố thở dài, vươn tay trìu mến sờ sờ đầu Cố Thanh, “Các con dìu ta ngồi dậy đã.”
Giúp bà ngồi dậy, Cố Thanh chèn 2 cái gối phía sau mẹ.
Bàn tay nắm lấy tay trái của cậu, mẹ Cố ý bảo hai người ngồi xuống.
“Khi vừa tới thành C, lúc đó rất bận, ta mỗi ngày vội vàng làm công kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc a Thanh, mãi đến một ngày khi giúp nó tắm ta thấy cánh tay, bụng nó bị bầm xanh tím, ta mới biết được a Thanh nhà ta bị người khác khi dễ, bạn học hắt nước vào nó, có cả nước bẩn, ném đá, nói nó là đồ con hoang. Ta phải quỳ xuống cầu xin hiệu trưởng thật lâu mới có thể cho nó đi học, ta không muốn đắc tội với ai, ta sợ con trai sẽ không được đi học nữa, liền khuyên a Thanh nhường nhịn. A Thanh không nói gì, nhưng ta biết nó thay đổi, nó rất ít gọi mẹ, nó luôn luôn ở trong phòng 1 mình, nó liều mạng học, làm thêm, nó muốn trở nên nổi bật, nó thậm chí, thậm chí muốn rời khỏi cái nhà này. Ta rất sợ, ta cũng hối hận, a Thanh là cốt nhục của ta a, ta mang thai 10 tháng sinh ra, nó bị người ta khi dễ, ta lại bắt nó nhịn, lòng ta rất đau, như bị kim đâm.”
Cố Thanh nắm chặt hai tay mẹ, tuy rằng không phải do cậu trải qua, nhưng nhìn nước mắt không ngừng rơi của mẹ, trong lòng cậu từng đợt chua xót và đau đớn, đây là tình thương của mẹ a!
Tần Lực Dương vươn bàn tay to lớn bao lấy bàn tay đang nắm lấy tay mẹ Cố của Cố Thanh, độ ấm của ba người hòa vào nhau, rất ấm áp.
Mẹ Cố rút ra một tay lau lau khóe mắt, nhìn hai người bên giường: “A Thanh đối với ta rất lạnh lùng, ta đã cho rằng cả đời này đã mất đi con trai, ai ngờ vụ tai nạn kia bất ngờ trả lại cho ta a Thanh, a Thanh của ta a, nó cuối cùng cũng chịu gọi ta một tiếng —— mẹ —— rồi. Ta rất hài lòng, rất vui vẻ. A Thanh của ta, nó là 1 đứa trẻ hiền lành hiếu thuận. Nó nên được hạnh phúc.”
Mẹ Cố càng không ngừng nức nở, cũng mang theo nước mắt vui mừng, bà đột nhiên nắm lấy tay Tần Lực Dương, nghiêm túc hỏi: “Lực Dương, con sẽ làm a Thanh hạnh phúc, phải không?”
Tần Lực Dương nắm chặt lấy tay mẹ Cố, từ trên cổ lấy ra 1 chiếc nhẫn, lại chỉ về phía Cố Thanh, gật đầu nói: “Bác gái, con xin thề với bác, con sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời, dùng chính sinh mạng của mình để thương yêu cậu ấy. Cố Thanh không chỉ có máu thịt của bác, cậu ấy là cốt tủy của cháu, đời này đã dung nhập vào cơ thể cháu, cháu đã không thể mất cậu ấy!”
Mẹ Cố nhìn hai người mắt hàm lệ nở nụ cười, là yên tâm, là vui mừng, bà sống hơn nửa đời người, nhìn qua sắc mặt của nhiều người, nếu chỉ giả vờ, ánh mắt sẽ không thể hiện được, bà tin tưởng bà đã nhìn thấu sự thâm tình và nghiêm túc của Tần Lực Dương, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, “Con cũng đừng gọi bác gái nữa, nếu như không ngại, cứ gọi 1 tiếng mẹ a.”
“Mẹ…” Cố Thanh trên mặt đầy lệ ngạc nhiên, kinh hỉ, hạnh phúc tới nhanh như vậy, cậu thậm chí không thể tin được.
Tần Lực Dương ôm chầm lấy Cố Thanh, kiên định kêu lên: “Mẹ.”
Mẹ Cố cười gật đầu. Bà không ngốc, bà không phải chưa từng chú ý tới tình cảm mơ hồ giữa hai người, giống như 1 sợi dây tơ hồng vô hình, mặc dù giấu rất kĩ, bí mật cho dù tốt, vẫn không che được trái tim giao nhau và tình yêu chân thật. Bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường, so với việc nối dõi tông đường, bồng cháu, bà càng mong muốn đứa con từ nhỏ đã chịu khổ, khi bà còn sống có thể nhìn thấy nó được hạnh phúc, hạnh phúc này không quan hệ đến giới tính, không quan hệ nam nữ. Nhìn hai người trước mắt, mẹ Cố đột nhiên nhớ tới người đàn ông trong ký ức kia, ấn tượng đã trở nên mơ hồ, nhưng dù sao đã từng yêu, tuy kết quả chỉ là giấc mộng ảo. Duyên phận, thực sự không thể cưỡng cầu, nếu như đã đến, thì không ai có thể ngăn cản, bằng không chỉ còn lại bi kịch, thống khổ, dằn vặt và đau xót vô tận.
“A Thanh, giúp mẹ mang cái hộp sắt trong tủ gỗ lại đây.”
Cố Thanh gật đầu, cậu ngửa đầu tìm kiếm hộp sắt, đột nhiên thân thể bị vấp phải chân ghế, may mà Tần Lực Dương cách cậu không xa, nhạy bén tiếp được cậu.
Tần Lực Dương dìu Cố Thanh ngồi xuống, đi tới tủ gỗ, vươn cánh tay dài, trực tiếp lấy xuống cái hộp đưa cho mẹ.
Cố Thanh ngồi ở trên giường, có chút suy nghĩ, trong đầu lóe lên, thì ra là vậy, cậu còn tưởng rằng, mẹ té ngã là bởi vì…
Sau khi Cố Đại Dũng rời đi, mẹ Cố xoa xoa mặt, đứng dậy trở về phòng mình, không nói lời nào với Cố Thanh. Cố Thanh đứng ở sô pha, trong lòng lo lắng hoảng hốt, muốn há miệng nhưng cứ như bị dán keo, không mở miệng được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng mẹ.
Trong phòng khách khôi phục quạnh quẽ tĩnh mịch, tựa như nội tâm Cố Thanh lúc này, cậu thống khổ ngồi xuống, đầu vùi vào giữa hai chân, toàn bộ thân thể cuộn lại 1 chỗ.
Cố Thanh đã từng vô số lần tưởng tượng lúc đêm khuya rằng khi mẹ biết chuyện thì sẽ phản ứng thế nào, sẽ tức giận đuổi cậu ra khỏi nhà, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt; hoặc là mẹ che mặt mà khóc không thành tiếng, nỗ lực khuyên nhủ cậu quay về chính đạo; hoặc dùng cái chết uy hiếp, đau khổ cầu xin cậu chia tay với Tần Lực Dương…
Cố Thanh nghĩ tới rất nhiều rất nhiều loại khả năng, nhưng cậu không ngờ là mình lại bị người ngoài vạch trần sự thật, không cho cậu che giấu chút nào, cậu càng không ngờ mẹ lại im lặng rời đi như vậy. Đâu không phải điều Cố Thanh muốn, cậu tình nguyện bị mẹ lên án mạnh mẽ, bị mẹ đánh, cũng không muốn nhìn mẹ thống khổ xoay người rời đi với bóng lưng thê lương, lương tâm Cố Thanh không thể chịu nổi, tự tay cậu xé nát mộng tưởng con trai mình sẽ cưới vợ, thành gia lập nghiệp, được bồng cháu nội của 1 người mẹ.
Hai mắt mờ hồ, chứa đầy nước mắt lặng lẽ chạy xuống, trong lòng như nặng ngàn cân, hô hấp cũng khó khăn, khó chịu đau xót.
Tiếng điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, duy trì liên tục…
Cố Thanh không có ý muốn nghe, điện thoại cứ vang không ngừng, rất cố chấp, nhiều lần phát ra tiếng trẻ con đáng yêu.
Tần Lực Dương không kiên nhẫn treo điện thoại, không khỏi chạy nhanh hơn, buổi chiều đột nhiên cảm thấy bất an vô cớ, tâm tình lo lắng quanh quẩn trong lòng, bồi hồi không tan, lúc này càng thêm mạnh mẽ, chuyện công ty đã xong.
Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo đã ngủ say, vội vã đi tới căn nhà ở lầu 3, Tống Hy chạy chậm đuổi kịp, cậu bé tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng biết hẳn là đã xảy ra chuyện lớn.
Nhà họ Cố không khóa cửa, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, Tần Lực Dương liếc mắt trông thấy Cố Thanh ngồi xổm dưới sàn nhà, bất an trong nháy mắt đã biến thành thật, hắn đem Tần Gia Bảo ôm vào phòng ngủ của Cố Thanh, đắp chăn xong mới đi tới bên cạnh Cố Thanh, hai tay vươn ra, đem người ôm trọn vào lòng.
Phía sau truyền đến ấm áp quen thuộc, thân thể cứng ngắc của Cố Thanh hơi run rẩy một chút, cậu ngẩng đầu, hai mắt sũng nước đầy bi thương và hổ thẹn.
Tần Lực Dương yêu thương đau xót, hôn lên trán cậu, ôn nhu trấn an: “Không có việc gì đâu, tất cả đều sẽ ổn. Anh luôn ở cạnh em.”
Tống Hy thở phì phò đứng ngoài cửa, thấy Cố Thanh chôn trong lòng Tần Lực Dương liên tục nức nở, chỉ là đứa trẻ mới sáu tuổi nên cậu bé không biết làm sao, thấy Tần Lực Dương ngoắc ý bảo phía sau, mới đóng cửa nhẹ chân bước vào phòng ngủ, thấy Tần Gia Bảo nằm trên giường đang ngủ say, sự hoảng hốt mới vừa rồi cũng bình tĩnh lại. Tống Hy bò lên giường, chui vào chăn, ôm Tần Gia Bảo cùng nhau ngủ.
Tần Lực Dương hướng phòng khách nhìn lướt qua, phát hiện thân thích của Cố Thanh đã rời đi, còn cửa phòng mẹ Cố khóa chặt. Tần Lực Dương ôm Cố Thanh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, một đầu mối đột nhiên xẹt qua tâm trí, mẹ Cố biết quan hệ của hắn và Cố Thanh sao?!
Tần Lực Dương dám chắc như thế, là bởi vì hắn hiểu rất rõ Cố Thanh, Cố Thanh kiên cường lạc quan, cậu sẽ không để mình rơi vào thống khổ và phiền não, cậu tốt bụng ôn nhu, tuyệt sẽ không dễ dàng khóc, thể hiện sự mềm yếu của mình, cậu cũng không muốn vì mình mà khiến người khác phải sầu lo, huống chi là trước mặt người mẹ mà cậu kính trọng nhất.
Cẩn thận nâng cằm Cố Thanh lên, Tần Lực Dương xoa nhẹ đôi môi Cố Thanh đang cắn chặt, hai tay yêu thương lau đi khóe mắt đang đỏ ửng, hứa hẹn nói: “Cố Thanh, tin tưởng anh.”
Cố Thanh nhìn thẳng vào Tần Lực Dương, không nói gì, mắt lại lóe lên, cậu vốn cho rằng khi ngày này tới thì, cậu sẽ không chút dao động, cậu sẽ kiên định chọn sống cùng Tần Lực Dương, cùng nhau đối mặt, cùng nhau chia sẻ, dùng cả đời mình để cảm hóa mẹ, nhưng khi sự thật gần kề, Cố Thanh mới phát hiện cậu không thể bình tĩnh đến vậy, cậu luôn sợ hãi, nếu mẹ thật sự dùng cái chết uy hiếp, cậu nên lựa chọn thế nào.
Tần Lực Dương kéo Cố Thanh vào lòng, thân thể chặt chẽ dán vào nhau, hắn cần sự ấm áp và tình yêu nồng nàn để thể hiện tình cảm chân thành, hắn sẽ không để cậu phải khó xử lựa chọn, Cố Thanh chỉ cần vĩnh viễn ở cạnh hắn, trải qua cuộc sống bình thản hạnh phúc là tốt rồi, tất cả mọi thứ, sẽ do hắn xử lý, hắn sẽ không để giữa bọn họ tồn tại bất cứ cản trở và khúc mắc nào.
Phòng ngủ chính đột nhiên truyền đến thủy tinh vỡ vụn, Cố Thanh chớp mắt liền ngây người, cậu đột nhiên đẩy mạnh Tần Lực Dương ra, hai tay điên cuồng đập lên cửa gỗ.
“Mẹ, mẹ mở cửa đi… Mẹ, mở cửa có được không… Đừng mà mẹ… xin mẹ… Con xin mẹ mà.”
Dòng lệ nóng hổi không ngừng lướt qua hai gò má trắng nõn, Cố Thanh vừa khóc vừa nói, cậu sẽ hối hận, cậu thực sự sẽ hối hận, cậu không thể để mẹ có chuyện gì, tuyệt đối không thể!
Tần Lực Dương từ phía sau ôm chặt lấy Cố Thanh đang suy sụp, dùng sức kéo cửa không được, hắn lui ra phía sau vài bước, nhắm thẳng vào cánh cửa phía trước, một cước đá văng ra.
Mẹ Cố đưa lưng về phía bọn họ, thân thể nằm trên đất.
Cố Thanh mở to hai mắt, không dám tin mẹ nằm trên sàn nhà không nhúc nhích, cậu như phát điên xông lên phía trước, cùng Tần Lực Dương nhấc mẹ về giường.
Cố Thanh đỏ mắt nắm lấy hai tay mẹ, thân thể không kiềm được run rẩy, nhãn thần đã mê man vô định, trên mặt là tự trách và lo lắng.
Tần Lực Dương cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị gọi 120.
“A Thanh, mẹ không sao.” Mẹ Cố nhíu mi, lộ ra một tia thống khổ, nhưng đã mở mắt, bên trong rất tỉnh táo.
Cố Thanh như ngừng thở, cắn môi, lộ rõ dè dặt.
Tần Lực Dương đi qua, cùng Cố Thanh đang ngồi xuống bên giường.
“Lực Dương? Sao cháu còn ở đây?” Mẹ Cố nhẹ giọng hỏi thăm, bởi vì bị thương ở thắt lưng, giọng nói hơi có chút khó chịu và ngạc nhiên.
Cố Thanh và Tần Lực Dương lại hiểu lầm, Cố Thanh ngây người một bên, cậu đang khó xử, cậu không biết phải giải thích thế nào, cậu không muốn buông tay, những cũng không muốn tiếp tục kích thích mẹ.
“Mẹ, xin lỗi.” Chôn xuống vô vàn lời muốn nói trong lòng, nhưng khi sự thật phơi bày, chỉ còn lại câu này, Cố Thanh cúi đầu, tay phải nắm lấy tay mẹ.
Đau đớn trên lưng dần tan đi, mẹ Cố khép mắt, sắc mặt bình thản, không có kinh ngạc giật mình, cũng không có tức giận.
Hít sâu 1 hơi, Tần Lực Dương ngẩng đầu đối diện mẹ Cố, hắn biết tình cảnh của Cố Thanh, cho nên để hắn nói ra sẽ tốt hơn, hắn không thể chia tay với Cố Thanh, đây là hiện thực không thể thay đổi, hắn đã chuẩn bị tốt việc ngả bài với mẹ Cố, Tần Lực Dương trầm ổn kiên định nói: “Bác gái, không, có lẽ nên sớm gọi bác một tiếng mẹ.”
“Tần Lực Dương!” Cố Thanh lo lắng quay đầu, nắm tay Tần Lực Dương, hoảng hốt kêu lên, đôi mắt khẩn cầu đối phương không nên nói thêm gì nữa.
Tần Lực Dương nhìn sâu vào mắt Cố Thanh, nắm lại tay cậu, cười nói: “Tin tưởng anh, Cố Thanh.”
Cái người này, đúng là có ma lực làm người ta yên tâm, Cố Thanh cảm thấy mình ích kỷ, Tần Lực Dương vì cậu làm tất cả, cậu lại không có dũng khí.
“Lực Dương, con cũng đừng nói nữa,” mẹ Cố thở dài, vươn tay trìu mến sờ sờ đầu Cố Thanh, “Các con dìu ta ngồi dậy đã.”
Giúp bà ngồi dậy, Cố Thanh chèn 2 cái gối phía sau mẹ.
Bàn tay nắm lấy tay trái của cậu, mẹ Cố ý bảo hai người ngồi xuống.
“Khi vừa tới thành C, lúc đó rất bận, ta mỗi ngày vội vàng làm công kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc a Thanh, mãi đến một ngày khi giúp nó tắm ta thấy cánh tay, bụng nó bị bầm xanh tím, ta mới biết được a Thanh nhà ta bị người khác khi dễ, bạn học hắt nước vào nó, có cả nước bẩn, ném đá, nói nó là đồ con hoang. Ta phải quỳ xuống cầu xin hiệu trưởng thật lâu mới có thể cho nó đi học, ta không muốn đắc tội với ai, ta sợ con trai sẽ không được đi học nữa, liền khuyên a Thanh nhường nhịn. A Thanh không nói gì, nhưng ta biết nó thay đổi, nó rất ít gọi mẹ, nó luôn luôn ở trong phòng 1 mình, nó liều mạng học, làm thêm, nó muốn trở nên nổi bật, nó thậm chí, thậm chí muốn rời khỏi cái nhà này. Ta rất sợ, ta cũng hối hận, a Thanh là cốt nhục của ta a, ta mang thai 10 tháng sinh ra, nó bị người ta khi dễ, ta lại bắt nó nhịn, lòng ta rất đau, như bị kim đâm.”
Cố Thanh nắm chặt hai tay mẹ, tuy rằng không phải do cậu trải qua, nhưng nhìn nước mắt không ngừng rơi của mẹ, trong lòng cậu từng đợt chua xót và đau đớn, đây là tình thương của mẹ a!
Tần Lực Dương vươn bàn tay to lớn bao lấy bàn tay đang nắm lấy tay mẹ Cố của Cố Thanh, độ ấm của ba người hòa vào nhau, rất ấm áp.
Mẹ Cố rút ra một tay lau lau khóe mắt, nhìn hai người bên giường: “A Thanh đối với ta rất lạnh lùng, ta đã cho rằng cả đời này đã mất đi con trai, ai ngờ vụ tai nạn kia bất ngờ trả lại cho ta a Thanh, a Thanh của ta a, nó cuối cùng cũng chịu gọi ta một tiếng —— mẹ —— rồi. Ta rất hài lòng, rất vui vẻ. A Thanh của ta, nó là 1 đứa trẻ hiền lành hiếu thuận. Nó nên được hạnh phúc.”
Mẹ Cố càng không ngừng nức nở, cũng mang theo nước mắt vui mừng, bà đột nhiên nắm lấy tay Tần Lực Dương, nghiêm túc hỏi: “Lực Dương, con sẽ làm a Thanh hạnh phúc, phải không?”
Tần Lực Dương nắm chặt lấy tay mẹ Cố, từ trên cổ lấy ra 1 chiếc nhẫn, lại chỉ về phía Cố Thanh, gật đầu nói: “Bác gái, con xin thề với bác, con sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời, dùng chính sinh mạng của mình để thương yêu cậu ấy. Cố Thanh không chỉ có máu thịt của bác, cậu ấy là cốt tủy của cháu, đời này đã dung nhập vào cơ thể cháu, cháu đã không thể mất cậu ấy!”
Mẹ Cố nhìn hai người mắt hàm lệ nở nụ cười, là yên tâm, là vui mừng, bà sống hơn nửa đời người, nhìn qua sắc mặt của nhiều người, nếu chỉ giả vờ, ánh mắt sẽ không thể hiện được, bà tin tưởng bà đã nhìn thấu sự thâm tình và nghiêm túc của Tần Lực Dương, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, “Con cũng đừng gọi bác gái nữa, nếu như không ngại, cứ gọi 1 tiếng mẹ a.”
“Mẹ…” Cố Thanh trên mặt đầy lệ ngạc nhiên, kinh hỉ, hạnh phúc tới nhanh như vậy, cậu thậm chí không thể tin được.
Tần Lực Dương ôm chầm lấy Cố Thanh, kiên định kêu lên: “Mẹ.”
Mẹ Cố cười gật đầu. Bà không ngốc, bà không phải chưa từng chú ý tới tình cảm mơ hồ giữa hai người, giống như 1 sợi dây tơ hồng vô hình, mặc dù giấu rất kĩ, bí mật cho dù tốt, vẫn không che được trái tim giao nhau và tình yêu chân thật. Bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường, so với việc nối dõi tông đường, bồng cháu, bà càng mong muốn đứa con từ nhỏ đã chịu khổ, khi bà còn sống có thể nhìn thấy nó được hạnh phúc, hạnh phúc này không quan hệ đến giới tính, không quan hệ nam nữ. Nhìn hai người trước mắt, mẹ Cố đột nhiên nhớ tới người đàn ông trong ký ức kia, ấn tượng đã trở nên mơ hồ, nhưng dù sao đã từng yêu, tuy kết quả chỉ là giấc mộng ảo. Duyên phận, thực sự không thể cưỡng cầu, nếu như đã đến, thì không ai có thể ngăn cản, bằng không chỉ còn lại bi kịch, thống khổ, dằn vặt và đau xót vô tận.
“A Thanh, giúp mẹ mang cái hộp sắt trong tủ gỗ lại đây.”
Cố Thanh gật đầu, cậu ngửa đầu tìm kiếm hộp sắt, đột nhiên thân thể bị vấp phải chân ghế, may mà Tần Lực Dương cách cậu không xa, nhạy bén tiếp được cậu.
Tần Lực Dương dìu Cố Thanh ngồi xuống, đi tới tủ gỗ, vươn cánh tay dài, trực tiếp lấy xuống cái hộp đưa cho mẹ.
Cố Thanh ngồi ở trên giường, có chút suy nghĩ, trong đầu lóe lên, thì ra là vậy, cậu còn tưởng rằng, mẹ té ngã là bởi vì…
/81
|