CHƯƠNG 18, HÔN
Cuối tháng mười một, thu tàn đông sắp sang, so với mấy ngày trước, nhiệt độ không khí lại giảm đi một cách đáng kể, gió đêm thổi xuyên qua con ngõ nhỏ và hẹp dài, làm người ta rùng cả mình.
Đã mười một giờ đêm, Cố Thanh kéo thân mình mệt mỏi nặng nề đi vào con hẻm tối om, một trận gió thổi tới, cậu nắm chặt chiếc áo khoác đơn bạc trên người, hai tay cọ sát vào nhau để ấm lên một chút, cách đó không xa, bên tai không ngừng truyền đến tiếng động cơ đào đất ồn ào, mày nhíu chặt, Cố Thanh chỉ cảm thấy càng thêm ủ rũ.
Mẹ Cố nằm viện đã gần một tuần, sau khi kiểm tra, bệnh viện bảo ngày mai mới có thể biết kết quả. Trong lòng Cố Thanh đầy lo lắng, cậu vẫn chưa quay lại trường học, chỉ gọi điện cho giáo viên phụ trách để xin phép, rồi báo cho bạn cùng phòng biết mình tạm thời không thể quay về trường học, còn về phần bài vở trên trường, Cố Thanh cũng không quá lo lắng, đã có Phương Tử Nhạc đồng ý chép bài kĩ dùm cho cậu rồi, đến lúc đó cứ chui vào thư viện học một thời gian, chắc cũng có thể theo kịp.
Mấy ngày trước, mỗi ngày Cố Thanh đều vòng qua vòng lại đúng ba chỗ: nhà, bệnh viện và công ty môi giới bất động sản. Đầu năm nay, nhà ở rẻ và tốt cũng không dễ tìm. Hiện tại, Cố Thanh chưa có đủ năng lực để mua một căn nhà thuộc về mình, chỉ có thể đi thuê, nhưng cậu đã rút ra được một kinh nghiệm sau lần giải tỏa này, cậu quyết định sẽ không để cho mẹ lại ở trong một căn phòng như thế nữa. Nhưng phòng có điều kiện, giá lại khá cao, Cố Thanh nhìn hai cuốn sổ tiết kiệm không đến một vạn đồng trong tay, nghĩ tới viện phí của mẹ, trong lòng liền rối rắm khổ sở. Hai ngày trước, thật vất vả mới tìm được một căn phòng đơn giản, mộc mạc nhỏ nhỏ, nhưng chủ nhà muốn đưa một lần luôn hai năm tiền thuê nhà, tổng cộng tám ngàn năm trăm đồng. Cố Thanh cảm thấy trọng trách trên người càng nặng trĩu, tiền, thật có thể đè chết người mà!
Cố Thanh thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhớ tới trước kia khi còn là Thẩm Thanh, cậu đã ăn không ít khổ, khó khăn nào cũng đã trải, so với hiện tại càng nhiều hơn, nhưng thân thể này phải nếm trải là mệt mỏi và khổ sở từ nội tâm. Cho tới bây giờ, Cố Thanh cũng biết, mình không phải là người sợ khổ, mặc dù cậu không cao cả như người khác, có giấc mộng vĩ đại cùng tham vọng, nhưng cậu cũng không nguyện làm một kẻ bị bần cùng và cực khổ trói buộc, bị vây kín trong cảm giác bất lực, tự ti. Nhưng hôm nay, cậu xác thực vì tình trạng hiện giờ của mình mà cảm thấy bi thương. Cậu biết, hết thảy thay đổi này cũng chỉ bởi vì cậu bây giờ là người còn có mẹ, thân tình — loại tình cảm chân thành nhất, thuần túy nhất trên đời này, đang gắt gao quấn quanh cậu. Cậu khó chịu, cậu đau khổ không phải vì bị quấn lấy mà cảm thấy mệt mỏi, mà là vì cậu tức giận với sự bất lực của bản thân, không thể mang đến hạnh phúc cùng ấm áp cho người nhà của mình. Nhớ tới mấy ngày trước, ở cửa phòng bệnh vô tình nghe được mẹ và bác sĩ trò chuyện, tâm của Cố Thanh như bị thắt lại, làm cậu đau đớn vô cùng.
“Thưa bà, theo bản báo cáo bệnh tình của bà, chúng tôi đề nghị bà vẫn nên lưu lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi, bà phải biết rằng, đầu là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người.” Một nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng, cầm bệnh án trong tay ghi ghi chép chép, nghiêm túc nói.
“Bác sĩ, thật sự cám ơn ý tốt của cô, nhưng cô cũng biết tình huống của tôi rồi đó. Coi như tôi xin cô, lần sau con tôi lại hỏi về bệnh tình của tôi, cô cứ nói thân thể tôi đã tốt hơn rất nhiều, không còn gì đáng lo ngại, được không?” Mẹ Cố rưng rưng nước mắt khẩn cầu, thấy vẻ mặt bác sĩ tan ra, vội khom người, “Bác sĩ, cùng là phụ nữ, lại cùng có con giống nhau, chắc là cô có thể hiểu được nỗi lòng của một người mẹ rồi, không muốn nhìn thấy con mình vì mình mà bôn ba chịu khổ. Tôi già rồi, nó còn rất trẻ, tôi không thể kéo nó xuống được.”
Vành mắt Cố Thanh ửng hồng, khóe miệng chợt nếm được vị mặn, mới phát giác mình khóc từ lúc nào không biết! Đã bao lâu mình không khóc rồi, có lẽ từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi ngay cả Cố Thanh cũng không còn nhớ rõ.
Kỳ thật, sau khi sự cố kia phát sinh hai ngày, Cố Thanh không thể không ôm hi vọng, nghĩ đến ban quy hoạch đô thị ngang nhiên dẫn người đến đả thương người dân, làm rất nhiều người bị thương như vậy , bọn họ sẽ phải bồi thường để trấn an lòng người, ai ngờ, bọn họ đều đột nhiên biến mất. Cố Thanh cảm giác mình ở phương diện khác vẫn còn rất khờ khạo và lý tưởng hóa, cậu nghĩ cuộc ẩu đả giữa bên bất động sản và các hộ gia đình sinh sống quanh đó lớn như vậy, cũng gây tổn thương nghiêm trọng, loại chuyện này sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý mới đúng, ít nhất cũng được truyền thông báo chí ở thành phố C sẽ đưa tin, nhưng đã liên tục mua báo suốt ba ngày, lọt vào mắt cậu đều là nghìn bài như một, bắt được vào kẻ ăn cắp vặt nào đó, rồi bộ mặt thành phố đang được tu sửa như thế nào, cùng tin phát hiện chuyện tình cảm của ngôi sao nào đó, Cố Thanh hoàn toàn thất vọng. Đến ngày thứ tư, lại đi ngang sạp báo, nhưng cậu không mua nữa, thật lãng phí năm đồng mà, cậu cảm thấy nói không nên lời.
Hai ngày trước, bệnh viện lại gọi tới thúc giục giao nộp tiền viện phí cùng tiền điều trị, mẹ cũng đã nói thẳng thân thể mình đã khôi phục nên muốn xuất viện, hơn nữa lần này còn rất quyết tâm, không chịu nghe lời khuyên bảo của cậu nữa, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp, kiên quyết phải về nhà cho bằng được. Cố Thanh không muốn vạch trần lời nói dối này, nhưng thật sự không có biện pháp nào khác, chỉ có thể thoái thác là còn chưa tìm được phòng trọ, đợi hai ngày nữa là xong.
Cố Thanh nghĩ tới việc vay tiền, nhưng nghĩ một lượt, cậu cũng chỉ có thể nghĩ tới ba người bạn cùng phòng cùng Tần Lực Dương.
Phương Tử Nhạc là người bạn tốt nhất của cậu, nhưng gia cảnh đối phương cũng không quá tốt; còn về phần Hàn Duy, Cố Thanh cùng hắn cũng không tính là quen thuộc lắm, tùy tiện mở miệng rất đường đột; còn Ngô Hạo, tuy nhà đối phương rất giàu có, nhưng hắn lại là người hào phóng, không biết tiết kiệm là gì, chắc tiền thừa cũng không nhiều. Trọng yếu nhất là, ba người bọn họ đều còn là sinh viên, Cố Thanh là một kẻ bảo thủ, ở trong lòng cậu, mấy ngàn đồng, đối với một sinh viên mà nói, vẫn là một số tiền lớn, như vậy không ổn.
Vậy còn lại, cũng chỉ có Tần Lực Dương.
Chỉ mới làm việc ở Tần gia hơn một tháng, hiện tại lại vô cớ đi vay tiền, hơn nữa, số tiền cần vay còn bằng tiền lương hai tháng của mình, tám ngàn đồng, Cố Thanh không biết đối phương nghe xong có thể xanh cả mặt, sau đó trực tiếp tắt điện thoại của mình hay không, nhưng cậu cùng đường rồi, nghĩ tới mẹ còn nằm trong bệnh viện, tới đoạn hội thoại ngày ấy trong phòng bệnh, Cố Thanh vẫn nhịn không được bấm điện thoại.
Di động hết pin đã sớm tắt máy, đứng ở trước buồng điện thoại công cộng, giờ phút này Cố Thanh cảm thấy may mắn vô cùng vì mình không quên số điện thoại của Tần Lực Dương, đó là một dãy số rất dễ nhớ.
Trong ống nghe truyền đến một khúc nhạc nhẹ, không lâu sau đó, bên trong liền vang lên một giọng nói trầm ổn, từ tính.
“Xin chào, tôi là Tần Lực Dương.”
Nghe câu nói khách khí mở đầu kia, Cố Thanh cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, tay cũng siết chặt thêm vài phần, cầm chặt ống nghe, đây là lần đầu tiên trong đời cậu mượn một số tiền lớn như vậy.
“Alo?”
Vẫn là âm điệu lễ độ kia, không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Cố Thanh nghĩ, điều này cũng là do thói quen của người làm ăn mà ra.
Hé miệng hô hấp, một lát sau, Cố Thanh rốt cục cũng mở miệng: “Chào anh, Tần tiên. . . . . .”
Trong đầu hiện lên ánh mắt trừng mình của đối phương khi mình kêu anh là “Tần tiên sinh”, Cố Thanh vội ngậm miệng, cố gắng nuốt chữ ‘sinh’ trở lại.
“Cố Thanh?!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Cố Thanh cảm giác mình khẩu khí vừa rồi của đối phương có chút kinh ngạc cùng vui sướng, đã không còn cảm giác xa cách như lúc đầu, khoảng cách cũng được rút ngắn lại.
“Ừm.” Cố Thanh cảm thấy trong lòng có chút thoải mái hơn, sự luống cuống cùng khẩn trương vừa rồi cũng tiêu tán đi một chút, chỉ là Cố Thanh vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Lại là một trận im lặng.
“Trễ như vậy còn gọi tới, là có chuyện gì sao?” Cuối cùng vẫn là do Tần Lực Dương phá vỡ yên lặng trước.
“Ừm.” Cố Thanh bình ổn hô hấp, cắn chặt môi dưới, gật đầu, như là để củng cố thêm quyết tâm của mình, lưu loát nói nhanh, “Thực xin lỗi, trễ như vậy còn phiền anh nghỉ ngơi, lần trước đã xin phép anh nghỉ vài ngày rồi, lần này là muốn mượn anh thêm tám ngàn đồng, hiện tại tôi rất cần dùng gấp, nếu anh không yên tâm, có thể trừ vào tiền lương hai tháng tới của tôi cũng được, tôi cam đoan, xử lý ổn thỏa mọi chuyện xong liền lập tức quay lại. Tôi là sinh viên đại học Q, tuyệt sẽ không quỵt nợ.”
Trả lời cậu là tiếng hô hấp nhẹ nhàng của đối phương.
Cố Thanh thật vất vả mới dấy lên hy vọng, lúc này, tâm nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ, “Thật ngại quá, quấy rầy. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị anh cắt đứt.
“Sáng sớm ngày mai tôi sẽ chuyển tiền qua.”
“A?”
“Giờ này muộn quá rồi, ngân hàng cũng đã đóng cửa, sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo thư ký chuyển tiền vào tài khoản của cậu.” Tần Lực Dương khó có được nói một câu dài như vậy.
“Cám ơn.”
Cố Thanh cười cười nói cám ơn.
Kế tiếp, Cố Thanh lại hỏi một chút về tình hình của Tần Gia Bảo, Tần Lực Dương đều phối hợp trả lời, sau đó, hai người không ai lên tiếng nữa, nhưng cũng không có cúp máy, Cố Thanh là vì xuất phát từ lễ phép, sợ thất lễ, còn về phần Tần Lực Dương, vì sao như vậy, thì cậu không biết.
Mãi đến khi tiền trong thẻ điện thoại hết, Cố Thanh mới thu thẻ, về nhà.
Sáng sớm thức dậy, Cố Thanh vội chạy tới buồng ATM, nhìn trong tài khoản đã nhiều hai vạn đồng, cũng không nghĩ nhiều liền rút tiền, đi bệnh viện nộp viện phí trước, tâm còn chưa thể buông lỏng, giữa trưa lại nhận được điện thoại của chủ thuê nhà, nói không thuê thì sẽ cho người khác thuê, Cố Thanh lo lắng, cảm thấy nhà là vật cần thiết trước mắt, liền ký hợp đồng thuê phòng hai năm, nộp tám ngàn năm cho chủ nhà.
Tiền thuốc men cùng vấn đề chỗ ở cuối cùng cũng tạm thời giải quyết xong, nhưng tiền đã vơi đi rất nhiều. Đem cơm chiều đến bệnh viện, cùng mẹ hàn huyên một chúty, Cố Thanh mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà, cậu tính không suy nghĩ thêm gì về chuyện tiền nong cùng những chuyện phiền não khác, hảo hảo ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai còn phải chuyển nhà, lại là một ngày mệt mỏi đây!
Đi sâu vào con hẻm, Cố Thanh co người, tăng nhanh cước bộ, đèn đường phía trước tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khu nhà nhà cũ dần dần xuất hiện trong tầm mắt Cố Thanh.
Chính là –
Thân ảnh quen thuộc dưới ánh đèn đường kia . . . . .
Làm thế nào có thể?
Cố Thanh cảm giác mình như gặp phải ảo giác, liều mạng nhu nhu đôi mắt mình, lại mở mắt ra một lần nữa –
Trước căn nhà cũ, cạnh cột đèn. . . . . .
Nam nhân mặc áo khoác, thân thể đứng thẳng, vẻ mặt tuấn lãng, khăn quàng cổ màu xám nhạt tùy ý bọc tại cổ, một cơn gió thổi qua, phần đuôi của nó khẽ lay động, lại làm anh có thêm phần nho nhã.
Cố Thanh nhìn đối phương, trên mặt đầy vẻ hoài nghi, ngạc nhiên, không dám tin cùng vui sướng, điều mà ngay cả chính cậu cũng khó phát hiện ra.
Tần Lực Dương đã đứng đợi ở bên dưới đèn đường này gần một tiếng rồi.
Đêm qua, khi nhận được điện thoại của Cố Thanh, mới bắt đầu anh cảm thấy rất kinh hỉ nhưng càng về sau lại càng lo lắng, cảm xúc hỗn loạn luôn quanh quẩn trong lòng anh. Buổi sáng, sau khi phân phó thư ký gửi hai vạn đồng cho cậu, cuối cùng vẫn là không thể yên tâm, anh nhanh chóng xử lý văn kiện khẩn cấp của công ty, sau đó liền lái xe đến thành phố C.
Hiện tại, cái người mà mình tâm tâm niệm niệm cả ngày rốt cục cũng xuất hiện dưới tầm mắt của mình, lòng Tần Lực Dương nháy mắt trở nên mềm mại, nhấc chân đi lên trước, dừng lại ở trước mặt cậu, nhìn thấy hai tròng mắt cậu hồng hồng, kìm lòng không được liền dùng hai tay áp vào mặt đối phương, lòng bàn tay truyền đến một mảnh lạnh lẽo.
Cố Thanh ngây ra, có lẽ là do nhiệt độ ban đêm quá lạnh, đầu của cậu bị đông cứng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, cứ như vậy nhìn nam nhân càng ngày càng tới gần.
Môi, ẩm ướt, ấm áp. . . . . .
Chỉ là một cái chạm nhẹ đơn giản, Tần Lực Dương không có hôn sâu thêm. . . . . .
Anh hôn rất nhẹ, như là vỗ về, ban đêm, ở nơi vắng lặng này, tâm Cố Thanh lại cảm nhận được ấm áp không thôi. Không đẩy ra, cũng không vòng tay qua người anh, Cố Thanh chỉ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không thấy này.
Phía sau, đèn đường vẫn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt về tứ phía, chiếu nghiêng bóng hai người đang kề sát nhau lên mặt đất, tạo thành một thân ảnh hòa hợp, rất dài rất dài trên mặt đất. . . . . .
Tương lai, cũng còn rất dài. . . . . .
Cuối tháng mười một, thu tàn đông sắp sang, so với mấy ngày trước, nhiệt độ không khí lại giảm đi một cách đáng kể, gió đêm thổi xuyên qua con ngõ nhỏ và hẹp dài, làm người ta rùng cả mình.
Đã mười một giờ đêm, Cố Thanh kéo thân mình mệt mỏi nặng nề đi vào con hẻm tối om, một trận gió thổi tới, cậu nắm chặt chiếc áo khoác đơn bạc trên người, hai tay cọ sát vào nhau để ấm lên một chút, cách đó không xa, bên tai không ngừng truyền đến tiếng động cơ đào đất ồn ào, mày nhíu chặt, Cố Thanh chỉ cảm thấy càng thêm ủ rũ.
Mẹ Cố nằm viện đã gần một tuần, sau khi kiểm tra, bệnh viện bảo ngày mai mới có thể biết kết quả. Trong lòng Cố Thanh đầy lo lắng, cậu vẫn chưa quay lại trường học, chỉ gọi điện cho giáo viên phụ trách để xin phép, rồi báo cho bạn cùng phòng biết mình tạm thời không thể quay về trường học, còn về phần bài vở trên trường, Cố Thanh cũng không quá lo lắng, đã có Phương Tử Nhạc đồng ý chép bài kĩ dùm cho cậu rồi, đến lúc đó cứ chui vào thư viện học một thời gian, chắc cũng có thể theo kịp.
Mấy ngày trước, mỗi ngày Cố Thanh đều vòng qua vòng lại đúng ba chỗ: nhà, bệnh viện và công ty môi giới bất động sản. Đầu năm nay, nhà ở rẻ và tốt cũng không dễ tìm. Hiện tại, Cố Thanh chưa có đủ năng lực để mua một căn nhà thuộc về mình, chỉ có thể đi thuê, nhưng cậu đã rút ra được một kinh nghiệm sau lần giải tỏa này, cậu quyết định sẽ không để cho mẹ lại ở trong một căn phòng như thế nữa. Nhưng phòng có điều kiện, giá lại khá cao, Cố Thanh nhìn hai cuốn sổ tiết kiệm không đến một vạn đồng trong tay, nghĩ tới viện phí của mẹ, trong lòng liền rối rắm khổ sở. Hai ngày trước, thật vất vả mới tìm được một căn phòng đơn giản, mộc mạc nhỏ nhỏ, nhưng chủ nhà muốn đưa một lần luôn hai năm tiền thuê nhà, tổng cộng tám ngàn năm trăm đồng. Cố Thanh cảm thấy trọng trách trên người càng nặng trĩu, tiền, thật có thể đè chết người mà!
Cố Thanh thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhớ tới trước kia khi còn là Thẩm Thanh, cậu đã ăn không ít khổ, khó khăn nào cũng đã trải, so với hiện tại càng nhiều hơn, nhưng thân thể này phải nếm trải là mệt mỏi và khổ sở từ nội tâm. Cho tới bây giờ, Cố Thanh cũng biết, mình không phải là người sợ khổ, mặc dù cậu không cao cả như người khác, có giấc mộng vĩ đại cùng tham vọng, nhưng cậu cũng không nguyện làm một kẻ bị bần cùng và cực khổ trói buộc, bị vây kín trong cảm giác bất lực, tự ti. Nhưng hôm nay, cậu xác thực vì tình trạng hiện giờ của mình mà cảm thấy bi thương. Cậu biết, hết thảy thay đổi này cũng chỉ bởi vì cậu bây giờ là người còn có mẹ, thân tình — loại tình cảm chân thành nhất, thuần túy nhất trên đời này, đang gắt gao quấn quanh cậu. Cậu khó chịu, cậu đau khổ không phải vì bị quấn lấy mà cảm thấy mệt mỏi, mà là vì cậu tức giận với sự bất lực của bản thân, không thể mang đến hạnh phúc cùng ấm áp cho người nhà của mình. Nhớ tới mấy ngày trước, ở cửa phòng bệnh vô tình nghe được mẹ và bác sĩ trò chuyện, tâm của Cố Thanh như bị thắt lại, làm cậu đau đớn vô cùng.
“Thưa bà, theo bản báo cáo bệnh tình của bà, chúng tôi đề nghị bà vẫn nên lưu lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi, bà phải biết rằng, đầu là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người.” Một nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng, cầm bệnh án trong tay ghi ghi chép chép, nghiêm túc nói.
“Bác sĩ, thật sự cám ơn ý tốt của cô, nhưng cô cũng biết tình huống của tôi rồi đó. Coi như tôi xin cô, lần sau con tôi lại hỏi về bệnh tình của tôi, cô cứ nói thân thể tôi đã tốt hơn rất nhiều, không còn gì đáng lo ngại, được không?” Mẹ Cố rưng rưng nước mắt khẩn cầu, thấy vẻ mặt bác sĩ tan ra, vội khom người, “Bác sĩ, cùng là phụ nữ, lại cùng có con giống nhau, chắc là cô có thể hiểu được nỗi lòng của một người mẹ rồi, không muốn nhìn thấy con mình vì mình mà bôn ba chịu khổ. Tôi già rồi, nó còn rất trẻ, tôi không thể kéo nó xuống được.”
Vành mắt Cố Thanh ửng hồng, khóe miệng chợt nếm được vị mặn, mới phát giác mình khóc từ lúc nào không biết! Đã bao lâu mình không khóc rồi, có lẽ từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi ngay cả Cố Thanh cũng không còn nhớ rõ.
Kỳ thật, sau khi sự cố kia phát sinh hai ngày, Cố Thanh không thể không ôm hi vọng, nghĩ đến ban quy hoạch đô thị ngang nhiên dẫn người đến đả thương người dân, làm rất nhiều người bị thương như vậy , bọn họ sẽ phải bồi thường để trấn an lòng người, ai ngờ, bọn họ đều đột nhiên biến mất. Cố Thanh cảm giác mình ở phương diện khác vẫn còn rất khờ khạo và lý tưởng hóa, cậu nghĩ cuộc ẩu đả giữa bên bất động sản và các hộ gia đình sinh sống quanh đó lớn như vậy, cũng gây tổn thương nghiêm trọng, loại chuyện này sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý mới đúng, ít nhất cũng được truyền thông báo chí ở thành phố C sẽ đưa tin, nhưng đã liên tục mua báo suốt ba ngày, lọt vào mắt cậu đều là nghìn bài như một, bắt được vào kẻ ăn cắp vặt nào đó, rồi bộ mặt thành phố đang được tu sửa như thế nào, cùng tin phát hiện chuyện tình cảm của ngôi sao nào đó, Cố Thanh hoàn toàn thất vọng. Đến ngày thứ tư, lại đi ngang sạp báo, nhưng cậu không mua nữa, thật lãng phí năm đồng mà, cậu cảm thấy nói không nên lời.
Hai ngày trước, bệnh viện lại gọi tới thúc giục giao nộp tiền viện phí cùng tiền điều trị, mẹ cũng đã nói thẳng thân thể mình đã khôi phục nên muốn xuất viện, hơn nữa lần này còn rất quyết tâm, không chịu nghe lời khuyên bảo của cậu nữa, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp, kiên quyết phải về nhà cho bằng được. Cố Thanh không muốn vạch trần lời nói dối này, nhưng thật sự không có biện pháp nào khác, chỉ có thể thoái thác là còn chưa tìm được phòng trọ, đợi hai ngày nữa là xong.
Cố Thanh nghĩ tới việc vay tiền, nhưng nghĩ một lượt, cậu cũng chỉ có thể nghĩ tới ba người bạn cùng phòng cùng Tần Lực Dương.
Phương Tử Nhạc là người bạn tốt nhất của cậu, nhưng gia cảnh đối phương cũng không quá tốt; còn về phần Hàn Duy, Cố Thanh cùng hắn cũng không tính là quen thuộc lắm, tùy tiện mở miệng rất đường đột; còn Ngô Hạo, tuy nhà đối phương rất giàu có, nhưng hắn lại là người hào phóng, không biết tiết kiệm là gì, chắc tiền thừa cũng không nhiều. Trọng yếu nhất là, ba người bọn họ đều còn là sinh viên, Cố Thanh là một kẻ bảo thủ, ở trong lòng cậu, mấy ngàn đồng, đối với một sinh viên mà nói, vẫn là một số tiền lớn, như vậy không ổn.
Vậy còn lại, cũng chỉ có Tần Lực Dương.
Chỉ mới làm việc ở Tần gia hơn một tháng, hiện tại lại vô cớ đi vay tiền, hơn nữa, số tiền cần vay còn bằng tiền lương hai tháng của mình, tám ngàn đồng, Cố Thanh không biết đối phương nghe xong có thể xanh cả mặt, sau đó trực tiếp tắt điện thoại của mình hay không, nhưng cậu cùng đường rồi, nghĩ tới mẹ còn nằm trong bệnh viện, tới đoạn hội thoại ngày ấy trong phòng bệnh, Cố Thanh vẫn nhịn không được bấm điện thoại.
Di động hết pin đã sớm tắt máy, đứng ở trước buồng điện thoại công cộng, giờ phút này Cố Thanh cảm thấy may mắn vô cùng vì mình không quên số điện thoại của Tần Lực Dương, đó là một dãy số rất dễ nhớ.
Trong ống nghe truyền đến một khúc nhạc nhẹ, không lâu sau đó, bên trong liền vang lên một giọng nói trầm ổn, từ tính.
“Xin chào, tôi là Tần Lực Dương.”
Nghe câu nói khách khí mở đầu kia, Cố Thanh cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, tay cũng siết chặt thêm vài phần, cầm chặt ống nghe, đây là lần đầu tiên trong đời cậu mượn một số tiền lớn như vậy.
“Alo?”
Vẫn là âm điệu lễ độ kia, không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Cố Thanh nghĩ, điều này cũng là do thói quen của người làm ăn mà ra.
Hé miệng hô hấp, một lát sau, Cố Thanh rốt cục cũng mở miệng: “Chào anh, Tần tiên. . . . . .”
Trong đầu hiện lên ánh mắt trừng mình của đối phương khi mình kêu anh là “Tần tiên sinh”, Cố Thanh vội ngậm miệng, cố gắng nuốt chữ ‘sinh’ trở lại.
“Cố Thanh?!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Cố Thanh cảm giác mình khẩu khí vừa rồi của đối phương có chút kinh ngạc cùng vui sướng, đã không còn cảm giác xa cách như lúc đầu, khoảng cách cũng được rút ngắn lại.
“Ừm.” Cố Thanh cảm thấy trong lòng có chút thoải mái hơn, sự luống cuống cùng khẩn trương vừa rồi cũng tiêu tán đi một chút, chỉ là Cố Thanh vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Lại là một trận im lặng.
“Trễ như vậy còn gọi tới, là có chuyện gì sao?” Cuối cùng vẫn là do Tần Lực Dương phá vỡ yên lặng trước.
“Ừm.” Cố Thanh bình ổn hô hấp, cắn chặt môi dưới, gật đầu, như là để củng cố thêm quyết tâm của mình, lưu loát nói nhanh, “Thực xin lỗi, trễ như vậy còn phiền anh nghỉ ngơi, lần trước đã xin phép anh nghỉ vài ngày rồi, lần này là muốn mượn anh thêm tám ngàn đồng, hiện tại tôi rất cần dùng gấp, nếu anh không yên tâm, có thể trừ vào tiền lương hai tháng tới của tôi cũng được, tôi cam đoan, xử lý ổn thỏa mọi chuyện xong liền lập tức quay lại. Tôi là sinh viên đại học Q, tuyệt sẽ không quỵt nợ.”
Trả lời cậu là tiếng hô hấp nhẹ nhàng của đối phương.
Cố Thanh thật vất vả mới dấy lên hy vọng, lúc này, tâm nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ, “Thật ngại quá, quấy rầy. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị anh cắt đứt.
“Sáng sớm ngày mai tôi sẽ chuyển tiền qua.”
“A?”
“Giờ này muộn quá rồi, ngân hàng cũng đã đóng cửa, sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo thư ký chuyển tiền vào tài khoản của cậu.” Tần Lực Dương khó có được nói một câu dài như vậy.
“Cám ơn.”
Cố Thanh cười cười nói cám ơn.
Kế tiếp, Cố Thanh lại hỏi một chút về tình hình của Tần Gia Bảo, Tần Lực Dương đều phối hợp trả lời, sau đó, hai người không ai lên tiếng nữa, nhưng cũng không có cúp máy, Cố Thanh là vì xuất phát từ lễ phép, sợ thất lễ, còn về phần Tần Lực Dương, vì sao như vậy, thì cậu không biết.
Mãi đến khi tiền trong thẻ điện thoại hết, Cố Thanh mới thu thẻ, về nhà.
Sáng sớm thức dậy, Cố Thanh vội chạy tới buồng ATM, nhìn trong tài khoản đã nhiều hai vạn đồng, cũng không nghĩ nhiều liền rút tiền, đi bệnh viện nộp viện phí trước, tâm còn chưa thể buông lỏng, giữa trưa lại nhận được điện thoại của chủ thuê nhà, nói không thuê thì sẽ cho người khác thuê, Cố Thanh lo lắng, cảm thấy nhà là vật cần thiết trước mắt, liền ký hợp đồng thuê phòng hai năm, nộp tám ngàn năm cho chủ nhà.
Tiền thuốc men cùng vấn đề chỗ ở cuối cùng cũng tạm thời giải quyết xong, nhưng tiền đã vơi đi rất nhiều. Đem cơm chiều đến bệnh viện, cùng mẹ hàn huyên một chúty, Cố Thanh mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà, cậu tính không suy nghĩ thêm gì về chuyện tiền nong cùng những chuyện phiền não khác, hảo hảo ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai còn phải chuyển nhà, lại là một ngày mệt mỏi đây!
Đi sâu vào con hẻm, Cố Thanh co người, tăng nhanh cước bộ, đèn đường phía trước tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khu nhà nhà cũ dần dần xuất hiện trong tầm mắt Cố Thanh.
Chính là –
Thân ảnh quen thuộc dưới ánh đèn đường kia . . . . .
Làm thế nào có thể?
Cố Thanh cảm giác mình như gặp phải ảo giác, liều mạng nhu nhu đôi mắt mình, lại mở mắt ra một lần nữa –
Trước căn nhà cũ, cạnh cột đèn. . . . . .
Nam nhân mặc áo khoác, thân thể đứng thẳng, vẻ mặt tuấn lãng, khăn quàng cổ màu xám nhạt tùy ý bọc tại cổ, một cơn gió thổi qua, phần đuôi của nó khẽ lay động, lại làm anh có thêm phần nho nhã.
Cố Thanh nhìn đối phương, trên mặt đầy vẻ hoài nghi, ngạc nhiên, không dám tin cùng vui sướng, điều mà ngay cả chính cậu cũng khó phát hiện ra.
Tần Lực Dương đã đứng đợi ở bên dưới đèn đường này gần một tiếng rồi.
Đêm qua, khi nhận được điện thoại của Cố Thanh, mới bắt đầu anh cảm thấy rất kinh hỉ nhưng càng về sau lại càng lo lắng, cảm xúc hỗn loạn luôn quanh quẩn trong lòng anh. Buổi sáng, sau khi phân phó thư ký gửi hai vạn đồng cho cậu, cuối cùng vẫn là không thể yên tâm, anh nhanh chóng xử lý văn kiện khẩn cấp của công ty, sau đó liền lái xe đến thành phố C.
Hiện tại, cái người mà mình tâm tâm niệm niệm cả ngày rốt cục cũng xuất hiện dưới tầm mắt của mình, lòng Tần Lực Dương nháy mắt trở nên mềm mại, nhấc chân đi lên trước, dừng lại ở trước mặt cậu, nhìn thấy hai tròng mắt cậu hồng hồng, kìm lòng không được liền dùng hai tay áp vào mặt đối phương, lòng bàn tay truyền đến một mảnh lạnh lẽo.
Cố Thanh ngây ra, có lẽ là do nhiệt độ ban đêm quá lạnh, đầu của cậu bị đông cứng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, cứ như vậy nhìn nam nhân càng ngày càng tới gần.
Môi, ẩm ướt, ấm áp. . . . . .
Chỉ là một cái chạm nhẹ đơn giản, Tần Lực Dương không có hôn sâu thêm. . . . . .
Anh hôn rất nhẹ, như là vỗ về, ban đêm, ở nơi vắng lặng này, tâm Cố Thanh lại cảm nhận được ấm áp không thôi. Không đẩy ra, cũng không vòng tay qua người anh, Cố Thanh chỉ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không thấy này.
Phía sau, đèn đường vẫn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt về tứ phía, chiếu nghiêng bóng hai người đang kề sát nhau lên mặt đất, tạo thành một thân ảnh hòa hợp, rất dài rất dài trên mặt đất. . . . . .
Tương lai, cũng còn rất dài. . . . . .
/81
|